Bạch Đạo Sư
Chương 597: Kiếp Nạn Đã Qua.
Ba chiếc tàu buôn của Hiệp Ninh rời khỏi cảng bến Bạch Đằng, ngược dòng sông hướng về phía Đại La. Đoàn tàu cứ thế mà đi , thoáng chốc đã không còn thấy cảng biển của trấn Đào Quả nữa. Giờ này những người phụ nữ của gia đình Độc Cô đã yên tâm ra ngoài mạn thuyền, nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Bọn họ vẫn hướng đôi mắt về phía nơi mình đã đi qua, trong lòng tuy mừng rỡ thoát được một kiếp nạn, nhưng vẫn còn đó âu lo. Thúy Nga đưa ánh mắt về phía đông, nơi mà có cảng biển của bọn cướp, trong lòng vẫn còn âu lo mà hỏi.
- "Lão huynh , chúng ta thật sự thoát rồi sao ? Thuyền đã chạy qua được một đoạn xa rồi, nhưng có khi nào bọn chúng cho người truy đuổi chúng ta không?"
Rõ ràng là trong khoảng thời gian vừa rồi người phụ nữ này đã chịu không ít áp lực, và từ đó sinh ra rất nhiều lo lắng. Hiệp Ninh bật cười một tiếng, hiểu được nỗi lòng của người phụ nữ ấy, ông lắc đầu nói.
- " không đâu , không có chuyện đó đâu. Tên Hán Xâm kia là một tên cáo già lão luyện, hắn biết việc gì cần làm và việc gì không nên làm, việc gì phải làm và việc gì phải tránh . Gây chuyện với một tiết độ sứ là điều không khôn ngoan chút nào, sẽ không có chuyện hắn truy đuổi chúng ta mà tự rước họa vào thân, xin lão phu nhân cứ yên tâm"
Thúy Nga mặc dù trong lòng cũng hiểu được điều này, chỉ là tâm trạng đã trải qua quá nhiều sóng gió nên bất an. Bà cũng nghĩ rằng đã an toàn rồi , nhưng vẫn muốn hỏi lại để cho thêm vững dạ. Khi nhận được câu trả lời của Hiệp Ninh thì trong lòng yên tâm hơn rất nhiều. Cơ mà trong lòng vẫn còn chút gì đó tâm tư , Chuyện của bà thì đã xong rồi, nhưng chuyện của Hiệp Ninh thì phải làm sao? Độc Cô lão phu nhân nhìn Hiệp Ninh, trong lòng có chút ái ngại.
- "Lão huynh à , ta thì đã yên ổn rồi, nhưng mà lão huynh thì thế nào? Sau này lão huynh đi buôn qua nơi đấy, có sợ bị hắn làm khó dễ hay không?"
Sự lo lắng ấy của Thúy Nga có vẻ như là hơi thừa thãi. Hiệp Ninh nghe vậy thì lại càng cười to hơn , lắc đầu mà nói.
- " lão phu nhân nói gì vậy? Lão phu nhân đã quên rồi sao ? Ta buôn chuyến này là chuyến cuối cùng, không còn đi buôn đường biển nữa đâu . Vậy nên đâu có sợ phải đi qua cái cảng biển ấy nữa chứ"
- "Lão huynh à, lão huynh vì nhà ta mà phải chấp nhận bỏ đi cơ cơ nghiệp buôn bán như vậy, thật khiến ta vô cùng cảm động . Không biết ta có thể làm gì để bù đắp cho lão huynh đây?"
Sự thật mà nói thì việc lập được một cơ nghiệp như vậy cũng không phải là dễ dàng gì . Bây giờ bỏ không cơ ngơi thì có vẻ là hơi phí phạm thật. Tìm được một đối tác bên mua, lại tìm được đối tác bên bán, rồi tìm được một con đường vận chuyển hàng hóa từ nơi thừa tới nơi thiếu, những điều này nghe đơn giản vậy thôi chứ thực sự không dễ dàng gì. Nhưng đối với Hiệp Ninh mà nói, thì có bỏ cũng chẳng sao, bởi hắn đã trả được một ân tình lớn. Ân tình mà hắn nhận được của vị quan tam phẩm kia đã được trả lại xứng đáng. Thêm điều tiền bạc ông ta kiếm cũng nhiều rồi , không phải là lại thiếu thốn gì. Chuyến đi này đối với người thương buôn ấy hoàn toàn không thiệt thòi gì, ông tâm trạng vui vẻ vuốt râu lắc đầu.
- "Không cần bù đắp gì đâu . Ta bây giờ cũng không thiếu thốn tiền bạc gì cả . Bây giờ đang có ý định mở một xưởng sản xuất buôn bán nhỏ lẻ ở Đại La , vui vẻ an hưởng tuổi già , tự thấy không còn thích hợp để đi đường dài nữa. Việc xảy ra vừa rồi thật là ngẫu nhiên, có lẽ là ông trời đã an bày như vậy, giúp cho lão già này được nghỉ ngơi. Những việc đã xảy qua với cả hai gia đình chúng ta âu cũng là ý trời, lão phu nhân không cần phải áy náy trong lòng"
Đoạn quay sang nhìn thẳng vào mắt của lão phu nhân với sự chân thành của mình.
- "Với ta mà nói , thì việc nghỉ hưu cũng là điều tốt . Chứ tuổi cao rồi mà vẫn cứ lênh đênh trên biển như vậy không phải là quá mệt mỏi hay sao?"
Phải rồi, cứ nhìn nhận mọi vấn đề theo chiều hướng tích cực thì tự nhiên nó sẽ thành là chuyện tốt. Hiệp Ninh xem như đây là một cơ hội để cho mình trả lại mối ân tình quá lớn khi xưa, cũng như cơ hội để nghỉ hưu. Chứ nếu như không có chuyện này thì con người ông tham công tiếc việc, đến bao giờ ông mới nghỉ hưu được. Cần phải nói rằng lòng tham cũng là một cảm xúc bình thường của con người. Nói là tham, nhưng có những cái tham rất chính đáng . Giống như tham công việc của Hiệp Ninh cũng là một chuyện bình thường. Hiệp Ninh biết rằng nếu như không có sự kiện này xảy ra, có lẽ ông sẽ còn đi buôn thêm nhiều chuyến nữa, rồi có thể chết vì tuổi già và kiệt sức trên một chuyến buôn nào đó . Cái dự định nghỉ hưu của ông đến lúc đó Không biết khi nào mới thực hiện được, mà thậm chí có lẽ sẽ không bao giờ thực hiện được. Hiệp Ninh vui vẻ, và Thúy Nga cũng vui vẻ theo. Yên Nhiên đứng bên cạnh nghe hai người trò chuyện như vậy, Tuy không hiểu lắm về nội tình bên trong nhưng tâm trạng cũng thoải mái lắm. Nàng từ nhỏ đã ở trong phủ , không mấy khi được đi ra ngoài . Việc bị giam mình trong một cái phủ lớn khiến cho con người bị gò bó, mơ ước như cánh chim trời tung bay trên bầu trời tự do luôn là khát khao cháy bỏng. Phải nói từ lúc rời phủ đến giờ đều không thể tính là tự do, mà chỉ là hành trình bỏ trốn kẻ thù của gia đình Yên Nhiên mà thôi. Nàng lúc này tâm trạng cũng thoải mái, nhưng vẫn tới gần Hiệp Ninh mà ngập ngừng hỏi.
- " tiền bối , thật sự là an toàn rồi chứ ? Thật sự là không còn gì nguy hiểm nữa rồi chứ?"
Phận nàng chỉ là một cô gái bé nhỏ yếu đuối, không thể đương cự trước sóng gió cuộc đời. Việc trong một lúc gặp quá nhiều tai ương khiến cho trái tim non nớt của Yên Nhiên run sợ. Hiệp Ninh nhìn tiểu cô nương bé nhỏ bên cạnh, ông hiểu tâm trạng của một thiếu nữ phải trải qua quá nhiều hiểm nguy, ông bật cười gật đầu .
- "ta cam đoan là an toàn rồi . Chúng ta đã rời khỏi vùng đất nguy hiểm nhất , bây giờ đã tiến vào địa phận cai quản của tiết độ sứ đại nhân. Quả thật không còn gì đáng lo nữa đâu, tiểu cô nương yên tâm đi."
Yên Nhiên đương nhiên là tin những lời này , trong lòng thoải mái lắm . Nàng vui mừng vươn vai một cái , cảm nhận không khí tự do thật sự của mình.
Yên Nhiên vui vẻ đứng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cảm nhận cảnh vật tươi đẹp dưới bầu trời trong xanh. Nàng nhìn những bụi cỏ ở hai bên sông thật là rậm rạp, cảm giác như những tấm thảm lông mềm mượt được trải dài hai bên sông vậy. Nàng cúi xuống nhìn dòng nước chảy tươi mát, những ngọn sóng lăn tăn trên mặt hồ lấp lánh tựa như những viên ngọc phát sáng chìm dưới lớp sóng ấy. Nàng hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí của sự tự do thật sự. Yên Nhiên hướng ánh mắt nhìn quanh thuyền , nàng muốn tìm tới Diệp Lan để cùng nhau trò chuyện. Khi ánh mắt của Yên Nhiên nhìn thấy Diệp Lan, thì lúc ấy Diệp Lan lại đang ở bên Độc Cô Tởm, nhìn hai người trông rất thân thiết gắn kết bên nhau. Yên Nhiên không muốn làm phiền hai vợ chồng họ hàn huyên tâm sự , nên lại lặng lẽ đứng ngắm nhìn thiên nhiên xinh đẹp một mình. Diệp Lan thì đứng cạnh chồng mình, sau bao tháng ngày xa cách nàng thật sự rất muốn được dành nhiều thời gian bên cạnh phu quân. Trong mắt của Diệp Lan thì phu quân của mình là một đấng quân tử oai hùng, một người có địa vị và là một người có đạo đức. Đó là trong mắt của Diệp Lan thôi, bởi có nhiều điều Diệp Lan không biết , tên Độc Cô Tởm lúc này từ khi tới Đại La đã làm rất nhiều chuyện sằng bậy. Hắn ban đầu cũng là một vị quan tốt, cũng là một nam tử hán đại trượng phu biết đúng biết sai. Biến cố ập tới gia đình hắn khiến người cha thì bị chết một cách tức tưởi , còn hắn thì bị đẩy xuống tận trời Nam xa xôi, nên trong lòng sinh ra nhiều ác niệm vô cùng lớn. Lúc đến Giao Chỉ nhậm chức trở thành tiết độ sứ , hắn chợt nhận ra mình ở cái xứ này cũng giống như là vua một cõi. Độc Cô Tởm bắt đầu cảm nhận được quyền lực tuyệt đối của mình, và bắt đầu sa ngã từ lúc nào mà chính bản thân hắn cũng không biết. Bởi vì đất Giao Chỉ xa xôi với phương Bắc, nên triều đình không mấy khi ngó ngàng tới , nên những hành động sai trái của Độc Cô Tởm không bị phán xét. Ban đầu chỉ là làm một chút chuyện nhỏ không đúng đắn, rồi dần dần chuyện càng lớn hơn, sau này hắn trở thành một tên đại ác gây ra những tội lỗi kinh khủng. Diệp Lan Tất nhiên đâu có biết những điều này, trong mắt nàng thì người đàn ông bên cạnh nàng là một người vô cùng đúng đắn đàng hoàng. Nàng thì cứ muốn gần bên Độc Cô Tởm, mà hắn lúc này lại đang tìm cách che giấu đi những chuyện mình làm ở Giao chỉ suốt 10 năm qua. Hắn rất lo lắng và suy nghĩ phải làm sao để gia đình hắn không biết chuyện. Người ta thường nói trên cuộc đời này con người có ba cái bộ mặt. Bộ mặt thứ nhất là bộ mặt dùng cho thiên hạ nhìn vào. Nghĩa là người ấy phải luôn tỏ vẻ sao đó để mình đúng đắn đàng hoàng, thiên hạ nhìn vô đánh giá một người tốt đẹp có địa vị, để có thể tự hào với gia đình và những người xung quanh. Bộ mặt thứ hai là bộ mặt không cho thiên hạ biết , nhưng chỉ cho gia đình mình biết. Đó là những mặt yếu đuối trong tâm hồn con người , sau những phong ba bão táp bên ngoài muốn tìm về gia đình để kiếm một nơi nương tựa và an ủi sau những thất bại khổ đau. Bộ mặt thứ ba là bộ mặt không cho bất cứ ai biết, chỉ có một mình mình biết. Đây chính là bộ mặt tăm tối nhất của con người , nơi chứa đựng những gì xấu xa tệ hại nhất mà bọn họ luôn luôn giấu kín, không cho bất cứ một ai biết chuyện . Đã là con người thì luôn có mặt tối bên trong linh hồn họ, và mặt tối càng sâu thẳm thì những cái xấu xa ấy càng kinh tởm, đó là những thứ mà tuyệt đối phải giấu kín.