Bạch Đạo Sư
Chương 524: Tên Cướp Cuối Cùng.
Tống Hồ nằm gục trên đất, ngơ ngác nhìn về hướng nam nhân kia mà rên rỉ.
- " Làm sao được, làm sao có thể như thế chứ? Nhà ngươi còn chẳng có một chút đấu khí nào, tại sao có thể vung đao nhanh mạnh và sắc bén được như vậy? Ta không tin ,ta không thể tin...A..."
Tống Hồ dù đã bị chia thành hai nửa, nhưng tất nhiên là chưa chết ngay. Hắn vẫn còn đang kêu gào ,không tin được vào những gì mình đang trải nghiệm. Vạn Vân Phong chẳng nói chẳng rằng , vung cây đao lên phóng một phát , lưỡi đao xoáy tới cắm thẳng vào cái đầu của tên cướp khiến hắn vĩnh viễn rời bỏ thế giới này. Khi cái miệng của tên Tống Hồ đã không còn có thể nói được nữa , Vân Phong lúc này nhổ cây đao ra, loan một vòng rồi chém mạnh về một bên rảy đi toàn bộ máu dính trên đó, để cây đao lại trở về sáng bóng như cũ. Hắn từ từ hướng ánh mắt nhìn về phía tên Tiều Đực, cũng là tên cướp cuối cùng, hắn trừng mắt nói.
- " ta đã nói rồi mà . Ta sẽ giết sạch lũ cướp các ngươi, và mày là thằng cuối cùng tao giết."
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Tiều Đực ngơ ngác, hắn không ngờ một tên võ thượng là Tống Hồ lại có thể bị hạ gục chỉ bằng một chiêu duy nhất, rõ ràng trước mặt hắn là cao nhân thật rồi. Khi mà hắn vỡ lẽ ra được điều ấy, cũng là lúc đã quá muộn để chạy trốn, rõ ràng con đường sống của hắn đã không còn. Vân Phong lừng lững cầm đao tiến về phía Tiều Đực, mà Tiều Đực hiểu rằng đánh thắng vân phong là điều không thể . Hắn lúc này trong cơn tận cùng của tuyệt vọng vẫn truy cầu một lối thoát, mồm mép mà rên lên.
- "Nhà ngươi ỷ có cây đao lợi hại , chứ có phải tài năng gì đâu ? Có ngon thì đừng dùng đến đao , bỏ đao ra đánh tay không với ta xem thử xem ai giỏi hơn nào?"
Lại một câu khích bác rẻ tiền, nghe đậm chất sỉ nhục trí tuệ người khác. Cơ mà trước sức mạnh tuyệt đối thì việc đánh tay không cũng chẳng là gì quan trọng. Vân Phong nhếch mép cười một cái , trừng mắt mà nói lớn.
- " được, ta sẽ dùng tay không đánh với ngươi."
Dứt lời ném mạnh gây đao lên thẳng trên trời cao , hướng đôi bàn tay trần về phía tên Tiều Đực. Tiều Đực nhìn vậy thì mừng rỡ vô cùng , nghĩ rằng kẻ trước mắt thật sự rất ngu xuẩn. Tuy hắn thực sự mạnh, nhưng khích gì nghe nấy, ai lại vứt đao đi để đánh tay không chứ. Nhận định cơ hội này chính là cơ hội duy nhất để trốn thoát , Tiều Đực vung thanh kiếm ra nhắm thẳng Vạn Vân Phong mà đâm tới . Nông Văn rau và đồng bọn thấy thế thì tức giận, đồng thanh hét lên .
- "đồ hèn hạ , mau bỏ kiếm xuống đánh tay đôi đi, đừng làm ô nhục danh dự một Kiếm Sĩ."
Rõ ràng là thách thức người ta đánh tay đôi, ấy vậy mà khi đối thủ bỏ đao ra thì hắn lại cầm kiếm đâm tới, thật sự là quá đê hèn. Cơ mà giặc cướp thì làm gì có danh dự chứ? Ta có thể đòi đâu ra danh dự kiếm sĩ của một tên cướp núi? Tiều Đực trong cơn tuyệt vọng thì còn gì quan trọng về danh dự nữa, tận dụng cơ hội đâm lưỡi kiếm đánh vào kẻ không một tấc sắt trên tay. Trong lưỡi kiếm của Tiều Đực cuồn cuộn toàn bộ chân khí của hắn, cũng là một chiêu toàn lực để tìm đường chạy thoát. Lưỡi kiếm lao với tới với tốc độ kinh khủng, thế nhưng chỉ kinh khủng với người phàm thôi, chứ với Vân Phong thì đường kiếm này vẫn còn chậm lắm. Vân Phong lách nhẹ người sang khiến mũi kiếm của tên tiểu đực đâm trượt vào sát ngang cổ , đồng thời hắn đưa tay trái nhẹ nhàng uyển chuyển như sóng nước luồn lên vuốt sang chụp lấy cổ tay cầm kiếm của tên Tiều Đực khiến hắn khựng lại. Tiều Đực bị khống chế, ngay lập tức vận toàn bộ chân khí vào tay kiếm để áp chế đối thủ. Những tưởng sẽ có một màn đấu lực, nhưng khi chân khí chạm đến tay của bạch y nhân kia thì bị hòa tan ra, cảm giác giống như hắn đang đổ một dòng nước vào biển cả mênh mông bao la vậy. Chân khí của Tiều Đực không thể làm tổn hại người trước mặt dù chỉ là một chút xíu , khiến cho hắn thực sự choáng váng không hiểu gì. Trong cơn choáng váng ấy, hắn lại nhìn thấy bạch y nhân trước mặt nở một nụ cười đểu , trong nụ cười phảng phất sự khinh thường. Cái này rõ ràng là coi hắn không ra gì, là một sự sỉ nhục đối với kẻ tự xưng là minh chủ của Lương Sơn, hắn gầm lên.
- " tên khốn nạn kia , đừng coi thường ta. Ta đường đường là đầu lĩnh của lương sơn đồng, là cao thủ án ngữ vùng đất này. Lão phu là một sự tồn tại để người khác kính sợ, không phải là thứ để người lăng mạ như vậy, hãy đỡ một quyền của ta đây"
Tiều Đực liền vung tay trái đấm lên phía trước, một đấm vung ra đòi lấy lại oai phong. Vạn Vân Phong bĩu môi, hắn lấy tay phải của mình chụp lấy nắm đấm của Tiều Đực, phút chốc khóa hai tay hắn lại. Tiều Đực cả hai tay đều bị tóm, hắn gầm lên một tiếng , vận toàn bộ chân khí của mình vào tay để đấu khí với đối thủ, nhưng chân khí vận ra đều không có một chút tác dụng nào. "Phừng...phừng..." cảm tưởng chân khí cuộn lại thành lốc xoáy đánh vào kẻ thù trước mặt , Tiều Đực không thấy đối thủ có một chút suy chuyển gì, cảm thấy tựa như mình đang đánh vào ngọn núi vậy. Kẻ trước mặt Tiều Đực bây giờ không khác gì một ngọn núi hùng vĩ , lừng lững không thể lay chuyển , bao nhiêu chân khí chuyển sang cũng tựa như nước đổ vào đại dương bị hòa tan không dấu vết, sự tuyệt vọng càng trở nên tuyệt vọng hơn. Vân Phong lúc này thấy Tiều Đực không còn có thể vùng vẫy hơn được nữa, hắn siết chặt nắm tay bóp chặt, tưởng chừng như bóp gãy xương của tên Tiều Đực khiến hắn thét lên một tiếng đau đớn.
- " Á... buông ta ra tên khốn kiếp..."
Tiếng thét tuyệt vọng vang khắp núi rừng, là tiếng thét của một kẻ biết chắc mình sắp bị giết mà kêu gào những tiếng cuối cùng của cuộc đời. Tiếng thét đau đớn ấy không làm cho bất cứ ai phải động lòng cả, mà còn khiến Nông Văn Rau cùng đồng bọn bật cười khoái chí, từ từ tận hưởng thưởng thức cái chết của tên cướp ngông cuồng. Vân Phong trừng mắt, hắn giật mạnh tay Tiều Đực lên cao, rồi lập tức giũ mạnh xuống dưới một cái. " Rắc rắc..." cái vẫy tay ấy không chỉ khiến cho các khớp xương của Tiều Đực dường như bị long ra, mà còn xương hắn nứt vỡ.
Tiều Đực lại hét lên đau đớn , cảm nhận nỗi đau xương bị đứt vỡ trong chính thân thể của mình. Vạn Vân Phong lúc này vung chân tung ra một cước vào giữa ngực Tiều Đực, đá hắn bật ngửa ra sau nằm dài lên đất bất động. Thắng bại lại một lần nữa phân định trong tích tắc, làm mãn nhãn người hâm mộ. Nông Văn Rau và đồng bọn vỗ tay bôm bốp , vô cùng tán thưởng. Tiều Đực nằm dài ra đất đau đớn bất động, ánh mắt của hắn vô thức nhìn lên bầu trời xanh. Hắn bất chợt phát hiện cái gì đó kỳ lạ, một cái vật gì đó trên trời đang rơi xuống dưới . Hắn lơ mơ cảm thấy thứ đó quen thuộc. "Phập..." Dị vật trên trời ấy thực ra lại là thứ rất quen thuộc, chính là cây đao của Vân Phong lúc quăng lên. Cây đao bị ném lên trời thì cũng phải rơi xuống , đến bây giờ thì đã rơi xuống dưới cắm phập vào mặt đất, ngay sát bên cổ Tiều Đực một cái khiến hắn choáng váng. Nếu thân đao này lệch sang một chút nữa , thì lưỡi đao đã cắm vô cái bản mặt của tên Tiều Đực rồi , đây là vô tình hay cố ý đây? Vạn Vân Phong từ từ bước đến lại gần Tiều Đực, nhìn vô cái bản mặt còn đang kinh hãi đó mà nhếch mép cười.
- "Ta đã bảo với ngươi rồi , ngươi chính là thằng cuối cùng bị ta xử lý . Bây giờ sắp chết rồi , ngươi có muốn trăn trối gì không?"
Vậy ra thân đao rơi sát bên cổ của Tiều Đực là cố ý, chính là Vân Phong đã sắp xếp chính xác đến như vậy sao? Cái này thật sự kinh khủng. Nông Văn Rau và đồng đội bọn lúc này tán thưởng lắm, nhưng cũng không kém phần run rẩy , thật không ngờ mọi thứ xảy ra chỉ như là một trò chơi của cường giả kia. Tiều Đực đau đớn , hắn cố gắng ngồi dậy. Hai cánh tay của hắn bây giờ đã bị phế rồi, không còn có thể sử dụng được nữa, đường chết là điều chắc chắn. Hắn ngước lên nhìn kẻ thù trước mặt, không bao giờ ngờ rằng một kẻ không có chút chân khí nào lại có thể lợi hại đến như vậy . Bây giờ nhận ra thì đã quá muộn màng , hắn đã học được một bài học đắt giá, và cái giá cho bài học đó là cả sinh mạng của hắn.
Nông Văn rau và đồng bọn lúc này chạy vội lên trước, đứng sau lưng Vạn Vân Phong đưa mắt nhìn xuống mặt tên Tiều Đực mà hả hê. Bọn cướp này là cái u nhọt của trấn Nông Sơn, cuối cùng cũng đã bị nhổ bỏ, điều này với Nông Văn Rau và đồng bọn là một điều vô cùng đáng mừng. Tên hộ vệ là một kẻ nịnh hót, cảm thấy thời cơ tới. Hắn muốn lấy lòng vị tiên nhân đang đứng đây, liền bước lên chỉ mặt Tiều Đực mà mắng chửi.
- "Cái tên khốn nạn ngu dốt kia, ngươi không biết trời cao đất dày dám đắc tội với vị cao nhân cao quý. Nhà ngươi có biết vị cao nhân này là ai không?"
Tiều Đực lúc này chẳng còn gì cả , nghe cái tên hộ vệ nói vậy thì chỉ nhếch mép cười một cái.
- " hắn là ai ? Ta làm sao biết được chứ? Nhà ngươi nói cho ta nghe thử xem hắn là ai?"
Tên hộ vệ khựng người lại một cái . Hắn chỉ đang muốn nịnh hót, cơ mà thực sự hắn cũng có biết Vạn Vân Phong là ai đâu ? Hắn chỉ biết đây là một cường giả, còn lại những thứ khác hắn đều mù tịt. Hộ vệ quay sang nhìn đồng bọn tìm sự trợ giúp, mà chỉ thấy Nông Văn Rau cùng Khánh Hậu liếc mắt sang lườm hắn một cái đầy khinh bỉ. Hộ vệ xấu hổ lắm, lập tức chuyển sang vấn đề khác, hắn chỉ mặt Tiều Đực nói tiếp.
- " Ngươi không biết trời cao đất dày đi xúc phạm cao nhân, lại đè ngay lúc ngài ấy tổ chức hôn lễ mà vào làng giết đi toàn bộ lũ trẻ, còn cưỡng hiếp vợ sắp cưới của ngài ấy. Thứ ngu dốt nhà ngươi làm chuyện hết sức ngu xuẩn, tội này phải đáng bị xẻo từng miếng thịt trên người, rồi quăng cho chó ăn."
Hộ vệ phùng mang trợn mắt, liền dùng cánh tay trái còn lại của mình rút lấy con dao ngắn dắt bên người, đoạn bước tới toan xẻo từng miếng thịt của Tiều Đực, đây chính là hình phạt lăng trì khủng khiếp. Tiều Đực lúc này ngồi bệt trên đất, hai tay bị phế cũng chẳng chống cự được , nhưng ánh mắt của hắn lại trừng lên phẫn nộ mà gào lên .
- " Câm mồm... nhà ngươi không được vu vạ cho ta . Ta đường đường là minh chủ của 108 anh hùng Lương Sơn Đồng, đầu đội trời chân đạp đất, oai phong lừng lẫy. Ta mặc dù là cướp , nhưng cũng không khát máu đến mức độ ấy, đi giết những đám trẻ không có sức chống cự kia . Ta là cướp, chứ không phải là một kẻ hiếp dâm. Các ngươi đừng đánh đồng ta với những bọn hiếp dâm ấy , đó là sự sỉ nhục cho ta. "