Bạch Đạo Sư
Chương 523: Uy Lực Của Súng.
Vạn Vân Phong vươn tay cầm lấy khẩu AK trên tay Nông Văn Rau , lúc này ráp một băng đạn vào rồi lên nòng, hất hàm về phía Tiều Đực mà hỏi .
- "108 anh hùng Lương Sơn Đồng luôn cơ à ? Sao nhiều thế ? Nhưng mà ta nhìn thấy không đông đến như vậy . Nhà ngươi có nhầm lẫn gì không ? Hãy xem lại quân số mà đánh giá lại tình hình đi "
Tiều Đực lúc này mới quay đầu sang liếc nhìn lại toàn bộ binh lực của mình. Khi thấy có vẻ quá ít, hắn thoáng chốc giật mình quay phắt cả người lại nhìn lướt qua một loạt, ngơ ngác nhìn vào đám thuộc hạ mà hỏi lớn.
- " tại sao lại ít như thế này? Cái đám kia đi đâu hết rồi ? Sao Chỉ còn lại có bấy nhiêu?"
Vạn Vân Phong lúc này đã ôm khẩu AK trên tay , chuẩn bị sẵn sàng nhả đạn, hắn bật cười nói.
- " Thì bị ta chọi đá nằm gục xuống hết rồi chứ còn gì nữa mà hỏi. Ngươi không thấy đàn em của người gục ngã dọc đường à ? Còn hỏi những câu thừa thãi này làm gì?"
Tiều Đực quay phát lại nhìn Vân Phong, ánh mắt trợn lên nổi đầy gân máu . Vậy ra những cục đá kia chọi vào mặt đám thuộc hạ lại có thể khiến chúng nằm gục lại tại chỗ sao ? Không lẽ thực sự uy lực lớn đến như vậy? Việc bây giờ là điểm danh quân số, Tiều Đực vội quay sang bên Tống Hồ mà ra lệnh.
- " nhà ngươi mau kiểm tra lại quân số xem bây giờ chúng ta còn được bao nhiêu , lúc trở về đích thân ta sẽ xử lý cái bọn trốn việc kia. "
Tiều Đực vẫn không nghĩ rằng đám thuộc hạ kia đã bị chọi đá bể đầu mà đăng xuất , chỉ nghĩ bọn chúng đang trốn việc mà ở lại thôi. Vạn Vân Phong không nhịn được cười , hắn vẫy tay mà nói .
- " thôi thôi , không cần phải điểm danh đâu. Các ngươi bây giờ còn 43 tên , ta đã căn chuẩn hết rồi, mọi thứ đều thật sự hoàn hảo."
Đây là sự cố ý của Vân Phong, hắn cố tình để dành lại từng này người. Ngoại trừ ba tên đầu lĩnh, thì 40 tên cướp kia vừa đủ một băng đạn. Tiều Đực không hiểu những gì Vân Phong nói , lúc này vô cùng tức giận . Hắn không còn kiềm chế được nữa, liền tuốt kiếm ra lệnh, gầm lên một tiếng.
- " tất cả các ngươi xông lên. Ngoại trừ tên trưởng trấn Nông Văn Rau là phải bắt sống, còn lại giết sạch cho ta. "
Một tiếng gào lên, mệnh lệnh được ban ra , đám thuộc hạ liền reo hò tuốt đao xông về phía trước. Nhận xét tình hình hiện tại thì bọn cướp ngoài việc còn 40 tên thuộc hạ võ trung trở xuống, thì ba tên đầu lĩnh kia đều cấp độ võ thượng, chênh lệch sức mạnh nhìn thật quá rất rõ ràng. Tiều Đực tin rằng mình sẽ dễ dàng tiêu diệt kẻ địch, đây là một chiến thắng dễ dàng cho hắn, không bao giờ nghĩ rằng hắn có thể thất bại được. Vạn Vân Phong nhếch mép cười nhạt, đưa khẩu AK47 lên nhắm chuẩn bóp cò . " PẰNG... PẰNG... PẰNG..." . Loạt đạn bắn ra , mỗi viên đạn đều xuyên táo một tên cướp, 40 tên cướp bị xuyên táo lần lượt ngã gục xuống đất không còn hơi thở, còn chẳng hiểu vì sao mình bị đăng xuất. Tiếng súng nổ giòn tan, cùng với đó là những tên cướp xấu số ngã vật ra đất, máu me văng tung tóe. Cảnh tượng này khiến cho Nông Văn Rau cùng đồng bọn vô cùng phấn khích, reo hò vang dội. Còn Tiều Đực cùng hai tên thuộc hạ ngơ ngác , bọn chúng nhìn cảnh tượng trước mắt mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Vạn Vân Phong sau khi xả xong băng đạn liền rút băng đạn rổng ra, đồng thời nhẹ nhàng cầm băng đạn mới ráp vào súng, nhếch mép cười một tiếng.
- " a ha ha... 40 viên đạn giải quyết 40 tên cướp, thật là hoàn hảo. Bây giờ chỉ còn lại ba người các ngươi thôi, giờ tính sao đây?"
Ba tên đầu lĩnh... à mà giờ thì còn gì là đầu lĩnh nữa ? Không có thuộc hạ thì làm đầu lĩnh của ai chứ ? Bọn chúng bây giờ từ 108 tên chỉ còn lại đúng ba tên mà thôi. Mọi thứ dường như quá trái ngược với tính toán của Tiều Đực, hắn không tin rằng mọi chuyện có thể diễn ra một cách nhanh chóng và kỳ lạ như vậy. Hắn còn đang ngơ ngác tròn xoe mắt nhìn, không hiểu chuyện gì thì Ngô Sử bên cạnh đã bắt đầu có động thái. Tên Ngô Sử nhìn thấy tình hình như vậy, nhanh chóng nhận ra mình không có cửa thắng, kinh hãi la lên.
- " chạy mau , chúng ta không có cơ hội để chiến thắng cái thứ khủng khiếp ấy đâu, mau chạy nhanh lên..."
Hắn hét lên một tiếng, quay người vận khinh công lao vút đi để chạy trốn. Thế nhưng Vạn Vân Phong đâu có đứng yên để hắn rời đi? Vân Phong đã căn chuẩn rồi , khi tên Ngô Sử vừa vận khinh công lao đi lên thì " PẰNG... PẰNG... PẰNG ..." Một băng đạn lại được tưới thẳng vào người tên Ngô Sử ấy . Khi hắn vận khinh công nhảy lên trên không trung, thì tựa như một con chim đang bay bị thợ săn bắn vậy. "Á..." Ngô Sử hét lên một tiếng đau đớn, lãnh trọn toàn bộ 40 viên đạn vô người rớt xuống đất, toàn thân như một cái tổ ong bầy nhầy toàn là lỗ.
Một lần nữa Vân Phong lại lấy băng đạn ra , thay băng đạn thứ ba vào súng, nhếch mép cười nhạt một tiếng.
- " a ha ha... thật hoàn hảo , mọi thứ đều được ta lắp ráp chính xác. Thật là hoàn hảo, thật không thể tin được, thật là tuyệt vời."
Hắn thực sự đang tận hưởng cuộc chơi này trước sự phấn khích của Nông Văn Rau cùng đồng bọn. Tiều Đực và Tống Hồ nhìn vô cái xác, Ngô Sử giờ chỉ còn là đống bầy nhầy. Hai tên ấy run rẩy quay sang nhìn cái thứ kỳ lạ trên tay bạch y nhân mà hỏi.
- " cái thứ vũ khí gì mà kinh dị như vậy?"
Câu hỏi đó chỉ là một câu hỏi tu từ mà thôi . Thế nhưng Vân Phong lúc này vui vẻ , hắn tiện tay vỗ lên cây AK mà trả lời.
- " Các ngươi nói thứ này sao ? Nó là thứ vũ khí gọi là súng . Thứ này đối với võ vương thì vô dụng, với võ sư thì có thể gây sát thương, còn với võ thượng các ngươi thì giết một cách dễ dàng , mà còn võ trung trở xuống thì đứng trước nó cũng chỉ tựa như là sâu kiến mà thôi."
Giải thích tận tình quá, đúng là "ai hỏi mà bộ trưởng trả lời?" . Câu hỏi của Tiều Đực và Tống Hồ chỉ là câu hỏi tu từ mang tính chất cảm thán, chứ không nghĩ rằng sẽ nhận được câu trả lời xúc tích như vậy. Nông Văn Rau và đồng bọn phấn khích ồ lên một tiếng, còn Tiều Đực và Tống Hồ thì kinh hãi giật lùi lại, cảm thấy tuyệt vọng. Thực sự thứ vũ khí ấy quá cơ động, quá khủng khiếp . Mặc dù sát thương từ viên đạn không phải là quá ghê gớm, nhưng vấn đề là ở chỗ nó bay với tốc độ quá nhanh, một vỏ thượng không thể nào đỡ được tốc độ viên đạn ấy. Vạn Vân Phong lúc này lại chỉa mũi AK47 vào hai tên cướp cuối cùng. Bọn chúng nhìn thấy thì giật mình, biết rằng khó có thể chạy thoát, Tống Hồ lúc này vội đưa tay lên như thể đang cầu hòa mà nói lớn.
- " Ngươi chẳng qua chỉ là một tên vô dụng , ỷ lại có pháp bảo lợi hại mà làm loạn . Có ngon đừng dùng đến pháp bảo, ra đây tỉ thí 1 và 1 với ta."
Tống Hồ trong cơn tuyệt vọng đã giở trò nói khích, hy vọng có thể tìm thấy chút cơ hội nào đó. Nông Văn Rau và đồng bọn nghe vậy thì bật cười nức nở. Đây là một lời nói khích nghe thật buồn cười , con nít nó cũng chẳng bị khích bác như vậy. Bọn họ tưởng Vân Phong sẽ xả đạn giết luôn hai tên còn lại, ấy thế mà lúc này hắn lại bật cười nói.
- "được thôi . Muốn đánh một với một à? Ta chấp nhận lời thách thức đó của ngươi "
Vừa dứt lời, lập tức đặt khẩu AK47 lên tay Nông Văn Rau , đồng thời xoay người chụp lấy cây đao bên hông của tên hộ vệ tuốt ra một tiếng keng lạnh người.
Nông Văn Rau cùng đồng bọn lại ồ lên , không lẽ vị tiên nhân kia bị nói khích thật à? Trong thoáng suy nghĩ như vậy bọn họ lại nhẹ nhàng lắc đầu, bởi đối diện với sức mạnh tuyệt đối thì dùng súng hay đao cũng có khác biệt gì? Bọn chúng khuôn mặt lại chuyển sang phấn khích, xem ra lần này sẽ được thấy đích thân tiên nhân dùng đao pháp rồi. Nông Văn Rau và đồng bọn thì nhận thức như vậy, còn Tiều Đực và Tống Hồ thì không. Bọn chúng cho rằng bạch y nhân kia chỉ là một tên không biết võ công, cho nên chỉ cần thách thức là có thể tùy cơ ứng biến. Bọn chúng lại liếc mắt nhìn nhau , Tống Hồ ghé tai Tiều Đực thì thầm nói.
- ' Cái thứ pháp bảo kia thật lợi hại , chúng ta đã nằm vào trong tầm ngắm của nó rồi thì không chạy thoát được . Tên Ngô Sử kia dù có vận hết chân khí dùng khinh công bỏ chạy cũng không thoát, bây giờ chỉ còn là một đống thịt bầy nhầy. Nhãn tiền trước mắt, bỏ chạy là điều không thể. Việc bây giờ chỉ có thể là đánh bại hắn, đồng thời lấy tên ngu dốt kia làm con tim để rút lui , đó mới là giải pháp hay nhất."
Tiều Đực nghe vậy thì cảm thấy rất có lý, gật đầu lập tức, xem ra trời chưa chặn đường sống của bọn chúng. Hai tên ấy cảm thấy tên trước mặt là một tên ngu xuẩn , chỉ một lời khích bác vô lý như vậy mà có thể khích được hắn , bọn chúng phải tận dụng tốt cơ hội này rồi. Tống Hồ lúc này tuốt kiếm ra, bước trên lên phía trước chuẩn bị nghênh chiến . Hắn là kẻ thách thức Vạn Vân Phong tỉ thí tay đôi , cho nên công việc bắt cóc con tin đã là việc mà hắn phải làm. Khi quan sát từ đầu tới cuối vẫn chưa thấy Vân Phong ra chút chân khí nào, bọn chúng vẫn cho rằng chân Phong chỉ là một người thường . Tống hồ nghĩ rằng đây là cơ hội duy nhất, liền chỉ kiếm vào đối thủ mà hét lên.
- " tiểu tử kia, hãy đỡ một kiếm của ta"
Ngay lập tức vận chân khí vào kiếm, dùng khinh công nhảy lên cao sử một đường kiếm chém xuống.
- " Tiểu tử ngu dốt , mau chịu chết đi..."
Đường kiếm chém xuống mang theo chân khí cuồn cuộn của tên võ thượng, dường như là toàn bộ chân khí của hắn dồn hết vào một chiêu, là một đòn quyết định thắng bại này. Vân Phong cười nhẹ một cái, bước chân nhẹ nhàng lao tới lách được mũi kiếm của tên Tống Hồ , đồng thời xoay người vuốt đao từ dưới lên kéo một đường vòng cung vào ngay giữa bụng của tên cướp, chia hắn thành hai phần khác nhau. "Á..." Tống hồ thét lên một tiếng kinh hãi , cơ thể bị chia làm hai phần rất bịch xuống đất như hai cục thịt, khuôn mặt còn ngơ ngác không tin được những chuyện gì đang xảy ra.