Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạch Đạo Sư

Chương 437: Dự Trữ Lương Thực.



Đứa trẻ 10 tuổi bê bao gạo vào trong, đổ gạo vào lu chứa. Lu chứa gạo đã được thêm một lượng lớn gạo, có thể yên tâm trong một hai ngày tới . Nó tò mò không hiểu hôm nay sao Hằng tỷ mua nhiều gạo thế, phải chăng có gì đó khác lạ sao? Nguyệt Hằng sau khi đưa gạo cho đứa trẻ họ Hồ thì vào trong nhà , nàng lủi vào một chỗ kín đáo không ai biết, vén ra một chỗ mà cho rằng bí mật và đem toàn bộ số tiền còn lại giấu vào đó . Sau vụ nàng trắng tay trở về và nhìn lũ trẻ ăn cháo loãng, lại thêm chuyện đứa trẻ 3 tuổi sốt cao nguy hiểm đến tính mạng thì Nguyệt Hằng đã nhận ra đồng tiền quan trọng đến thế nào . Những giây phút hoảng loạn thật sự đó của Nguyệt Hằng đã cho nàng một kinh nghiệm sống , đấy là phải luôn tích trữ tiền bạc và lương thực phòng ngừa lúc nguy cấp. Nguyệt Hằng đã hiểu rằng ngoài việc mua gạo nhiều để cất giữ thì phải có tiền dự trữ đâu đó để phòng ốm đau, và cả những lúc không kiếm ra tiền vẫn phải ăn để sống. Vì vậy, chỗ cất giữ tiền này là buộc phải có . Việc dự trữ tiền bạc và thực phẩm dường như cũng là bản năng của một người phụ nữ , bản năng một người quán xuyến mọi chuyện trong gia đình, lo cho gia đình bữa ăn no. Việc Nguyệt Hằng làm dường như cũng là bản năng phụ nữ đã mách bảo nàng như vậy, và đây cũng có thể hiểu rằng nàng đã trưởng thành hơn một chút rồi. Nguyệt Hằng đã có thể nhìn xa hơn, suy nghĩ kỹ càng hơn, và biết lo toan trong những tình huống cấp bách. Kinh nghiệm này, tất cả đều phải đánh đổi bằng trinh trắng của cuộc đời nàng, một cái giá không hề nhỏ . Nàng bây giờ đã mất trinh rồi thì không còn có quyền định đoạt cuộc đời mình nữa, không còn có quyền ra thỏa thuận với bất cứ ai nữa. Tuy rằng như vậy , nàng vẫn muốn chăm lo cho đám trẻ này. Nàng muốn để chúng được sống tiếp cuộc đời của chúng, được ăn những bữa cơm no. Đó là mong ước của nàng, là tấm lòng của một con người có linh hồn vĩ đại.
Nguyệt Hằng sau khi tìm được chỗ cất giấu tiền thì yên tâm ra ngoài. Bọn trẻ nấu cơm xong dọn ra, Nguyệt Hằng tới ngồi vào ăn cùng chúng . Mọi người ăn cơm vui vẻ , chỉ có đứa trẻ 10 tuổi là nghĩ đến nàng , nhẹ níu tay nàng hỏi .
- " Hằng tỷ, hôm nay tỷ vẫn làm đêm à? Sáng nay tỷ về đệ thấy cơ thể tỷ ướt đẫm mồ hôi ,chắc là vất vả mỏi mệt lắm"
Nguyệt Hằng nhẹ gật đầu, im lặng không nói. Nàng không thể nói cho bọn chúng biết việc nàng làm là gì được, vậy nên không trả lời. Đứa trẻ thấy Nguyệt Hằng không trả lời , trong lòng không yên tâm, nhưng cũng không hỏi thêm mà nói .
- " Hằng tỷ ăn cơm xong rồi thì vào ngủ đi . Cả đêm qua Hằng tỷ vất vả rồi , bây giờ hãy nghỉ ngơi, mọi chuyện còn lại để bọn em làm cho"
Nguyệt Hằng lại gật đầu, trong lòng không còn suy nghĩ quá nhiều về chuyện hiện tại, cũng chẳng muốn phải suy nghĩ đến chuyện của tương lai. Nàng mới trộm mấy xấp vải của Khánh Hậu đem đi đổi trả lấy tiền . Mặc dù những xấp vải ấy là Khánh Hậu mua cho nàng, nhưng nếu nàng sử dụng thì không có gì để nói, đằng này nàng lại đi đổi trả để lấy tiền thì sẽ có lắm chuyện xảy ra . Nỗi âu lo ấy hiện trên vẻ mặt của nàng. Đứa trẻ 10 tuổi nhìn thấy cảm nhận được điều gì đó, nó muốn chia sẻ âu lo với chị của mình. Nhưng Hằng tỷ hôm nay không trả lời những câu hỏi của nó , khiến nó cũng không dám mở mồm hỏi thêm . Nguyệt Hằng và vội mấy miếng cơm, ăn xong đặt chén xuống rồi quay sang nhìn đứa trẻ bên cạnh mà nói.
- " ta vô nghỉ ngơi một chút, đệ quản chỗ này nhé "
Đứa trẻ dạ một tiếng , cùng với nụ cười trên môi . Nguyệt Hằng liền đứng dậy rời đi, lủi thủi vào trong chỗ của mình . Nàng lại đặt lưng xuống , nơi mà mình thuộc về , và ngủ một giấc. Đứa trẻ nhìn theo bóng dáng của nàng vào trong , trong lòng cảm thấy có gì đó không bình thường. Nguyệt Hằng hôm nay không vui vẻ, mà dường như mà nàng mang theo một nỗi buồn thăm thẳm khiến cho một đứa trẻ 10 tuổi cũng có thể cảm nhận được . Đứa trẻ ấy tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra với thằng tỷ của mình?
Nguyệt Hằng đặt lưng xuống, người thả lỏng. Nàng cảm thấy cơ thể mệt mỏi không còn năng lượng nữa, và vết đau giữa hai chân nàng lúc này cảm nhận được sự đau đớn rõ ràng hơn. Nguyệt Hằng dùng hai bàn tay ôm lấy nhau siết chặt , mơ hồ cảm thấy một tương lai bất định . Nàng chưa bao giờ có ý định bỏ rơi lũ trẻ , nhưng vẫn cảm nhận rằng sức mình có hạn không thể nào quán xuyến được tình hình . Người có đủ sức mạnh để chăm lo cho bọn trẻ thì nhất quyết không chịu dang tay giúp đỡ , nàng biết phải làm sao? Một tương lai mơ hồ làm cho người thiếu nữ xinh đẹp ấy vô cùng lo lắng. Nàng thở dài một cái , cơ thể mệt mỏi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ , tạm thời quên đi những khó khăn trước mắt. Nguyệt Hằng biết rằng khi nàng thức dậy, nàng sẽ phải quay lại y quán và đón nhận cơn thịnh nộ của Khánh Hậu. Điều này là chắc chắn, khi đã 2 ngày liên tục nàng đã làm hai chuyện khiến một người bình thường cũng sẽ nổi giận . Nhưng mà thôi mặc kệ, chuyện đến đâu hay tới đó .
Lại nói tại y quán, tên Khánh Hậu lúc này ở trong y quán cũng lờ đờ thức giấc. Hắn vươn tay toan ôm lấy mỹ nhân bên cạnh thì thấy trống toác, không có ai cả . Hắn ngồi dậy, nhìn thấy chỉ có một mình trên giường , vết trinh tiết của mỹ nữ còn dính trên khăn vứt lăn lóc dưới đất kia, hắn bật cười .
- "ha ha... mỹ nữ của ta sáng sớm đã đi đâu rồi?"

Đã có một đêm tuyệt vời như vậy , thì tâm trạng con người cũng sẽ thoải mái hơn. Hắn vui vẻ nhớ lại một đêm huy hoàng, dư vị dường như còn đọng lại trên cơ thể mình. Khánh Hậu vươn vai một cái, mặc quần áo rồi làm thủ tục buổi sáng. Xong mọi chuyện, hắn đi ra ngoài y quán để làm việc của mình. Khánh Hậu vừa bước ra thấy hầu như đã làm việc xong hết rồi . Bước chân từ từ ra cửa sổ, ngước đầu nhìn ra ngoài trời. Mặt trời cũng lên cao, xem ra hắn đã ngủ dậy trễ. Hầu nữ thấy hắn thì cúi đầu nói.
- " xin chào ông chủ, hôm nay ông dậy muộn thế, chắc hôm qua đã vất vả nhiều rồi"
Một câu hỏi nhưng thực ra cũng không hẳn là hỏi , chỉ như là đang nịnh hót khả năng giường chiếu của hắn mà thôi. Khánh Hậu vui vẻ gật đầu, hầu nữ lại nói tiếp.
- "điểm tâm sáng nô tì đã làm xong , ông chủ ngồi vào ăn cho lấy sức "
Khánh Hậu nghe vậy thì lại càng khoái chí, mỉm cười gật đầu , cảm thấy hài lòng với sự chu đáo của hầu nữ này . Hắn ngồi vào bàn, nhìn vào mâm bàn ăn ấy, thấy mọi thứ còn nguyên thì quay sang hỏi hầu nữ.
- " mỹ nhân của ta đâu rồi , sáng đã ăn uống gì chưa? Ngươi mau đi mời bà chủ ra ăn sáng cùng với ta"
Hầu nữ nghe vậy thì thoáng ngạc nhiên, có chút ngập ngừng. Khánh Hậu thấy vậy thì tò mò, hỏi tiếp .
- " có chuyện gì đã xảy ra à? Nhà ngươi nói rõ ràng xem nào, ấp úng cái gì chứ ?"
Hầu nữ cảm giác có chuyện không lành, nhưng không thể không nói, cúi đầu thi lễ .

- " bẩm ông chủ, sáng sớm nô tì thấy bà chủ ôm vài xấp vải rời khỏi nhà. Lúc hỏi thì bà chủ nói là đi may quần áo, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy quay lại, điểm tâm sáng cũng chưa kịp ăn."
Khánh Hậu nghe vậy thì ồ lên một tiếng ngạc nhiên , bàn tay cầm đũa gắp một miếng trên bàn mà cười nhạt.
- " nha đầu này lại mê quần áo đến vậy à? Nếu đi may thì để ta dẫn đi may cho những bộ quần áo đẹp nhất , sao đã không chờ được mà tự ý đi một mình rồi? Tuổi trẻ thật là nhiệt huyết"

Hắn vừa cười vừa nói, gắp một miếng bỏ vào mồm nhai vui vẻ. Trong lúc thưởng thức miếng ăn ngon, bất chợt nghĩ đến điều gì đó khiến hắn khựng lại . Nếu như người phụ nữ bình thường khác thì không nói , nhưng đây là Nguyệt Hằng, liệu có thật sự là đi may quần áo hay không? Hắn suy tư, bất chợt quay phắt sang nhìn hầu nữ mà hỏi .
- "người bảo là nha đầu đó đi may quần áo , vậy nha đầu đó đi hướng nào?"
Có vẻ câu hỏi này đúng ngay trọng tâm, hầu nữ ngập ngừng chỉ tay ra ngoài mà nói.
- " là hướng đó ... Bà chủ đi về hướng đó..."
Khánh Hậu quay phắt lại, nhận ra rằng đó là hướng đi tới tiệm vải ngày hôm qua. Dường như đoán biết được điều gì đó, hắn hừ một tiếng, không nói không rằng đứng dậy rời bàn ăn đi ra ngoài. Hầu nữ lo lắng nhìn theo , không cần nói cũng biết hắn đang đi về nơi nào. Tâm trạng âu lo, hai tay siết chặt cán chổi , tự hỏi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây? Khánh Hậu đi một mạch tới tiệm vải, mặt phừng phừng tức giận. Hắn muốn kiểm tra tình huống một chút, trong lòng đã lờ mờ đoán ra chuyện gì . Khi vừa tới tiệm vải, bà chủ thấy Khánh Hậu bước tới cũng đoán biết được phần nào nguyên do, nhưng bà ta vẫn giả vờ không biết gì mà toe toét cười nói.
- " ối đại gia , sao hôm nay tới đây một mình thế này? Phu nhân xinh đẹp tối qua đâu rồi ?"
Khánh Hậu không có tâm trạng đùa giỡn, hắn trừng mắt nhìn bà chủ tiệm vải mà hỏi .
- "này bà kia , sáng nay có thấy vợ ta tới đây không?"
Câu hỏi ngắn gọn xúc tích, đi đúng vào chủ đề . Bà chủ cũng hiểu chuyện, không cần dài dòng mà nói luôn.
- " Ồ... nếu mà nói vị phu nhân ấy thì sáng nay có mang tới đây mấy xấp vải để đổi trả rồi . Phu nhân nói rằng vải nhiều quá xài không hết, nên đổi trả lại một ít để lấy tiền . Ta đã thuận theo mà đổi lại cho vị phu nhân ấy, không hề lấy một chút chi phí nào, xin đại gia cứ yên tâm"
Quả nhiên miệng lưỡi của người buôn bán có khác . Bà ta chỉ đổi lại nửa tiền, nhưng gặp Khánh Hậu thì nói rằng đổi nguyên vẹn, cốt cũng để thể hiện rằng mình là người làm ăn vui vẻ uy tín . Khánh Hậu không còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện đổi lại bao nhiêu nữa. Hắn hừ một tiếng tức giận, chẳng thèm chào ai mà quay lưng đi về y quán của mình. Xem ra trước mắt sẽ còn nhiều chuyện phiền phức.
Chương trước Chương tiếp
Loading...