Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạch Đạo Sư

Chương 173: 173: Nguyệt Thẹn




Trời đã tối, bên ngoài tiệc tùng náo nhiệt,.
Cũng phải thôi, đám cưới của đại phú hào Đường Lược cơ mà, ai mà không muốn nhân cơ hội này đến để giao du làm quen nhau đồng thời tìm cách lấy lòng chủ nhà, vậy nên đám tiệc không chỉ lớn mà còn lâu nữa.
Những người khách ngoài kia sẽ vận dụng cơ hội để làm quen nhau tạo tiền đề cho những mối làm ăn sau này, ăn uống với bọn họ chỉ là phụ.Thu nhi đang lặng lẽ ngồi một mình trong phòng, tân nương đang chờ đợi tân lang đến.
Đường Lược là người làm ăn lớn với những mối quan hệ rộng rãi, thế nên ông ta sẽ rất bận rộn để đón tiếp những vị khách ấy, dự là đến khuya mới xong.
Thu nhi có thể hiểu điều đó, và nàng vẫn ngồi đó đợi như một lẽ tự nhiên.
Trước ngày rước dâu, mẹ và con gái sẽ ngồi bên nhau với nhiều lời để nói.
Thu nhi nhớ lại đêm hôm qua nàng ngồi với mẹ và được mẹ chỉ cho biết động phòng là như thế nào.

Bà còn sắm cho nàng một ít vật dụng, chỉ cho nàng cách chữa triệu chứng "thượng mã phong" trên giường của đàn ông.
Đây là những kinh nghiệm mà mẹ của mẹ đã chỉ cho mẹ, và mẹ lại chỉ lại cho con gái, mặc dù có lẽ chưa ai từng phải sử dụng đến.
Những kinh nghiệm và kiến thức được truyền qua nhiều thế hệ, sự kế thừa và lưu giữ, tất cả tạo nên một nét rất riêng của nền văn hóa.Trời về khuya, tiếng gió thổi qua khe cửa khiến trái tim thiếu nữ cảm thấy rung động.
Tiếng bước chân dọc hành lang, là có người đang tới.
Thu nhi mím môi, khẽ siết chặt nắm tay.
Giây phút này cuối cùng cũng tới, chính là lúc động phòng hoa chúc, nàng trở thành một người đàn bà, và sau này trở thành người mẹ.
Hồi hộp, rung động, chờ tiếng người mở cửa, thế nhưng lúc này lại có tiếng hầu gái gọi vào.- " phu nhân, xin thứ lỗi, cho phép chúng tì nữ được vào trong"Vừa nói xong thì đã có tiếng mở cửa.
Khi cánh cửa mở ra, nàng thấy hai hầu gái đang dìu Đường Lược vào trong.
Thu nhi giật mình chạy lại hỏi.- " chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì với lão gia vậy?"Nhìn khuôn mặt lo lắng của Thu nhi, hai hầu gái khẽ cười nói.- " phu nhân, xin hãy yên tâm.
Lão gia không sao hết, chỉ là xỉn ngoắc cần câu rồi.
Chúng nô tỳ phải dìu ngài vào đây, xin phu nhân yên tâm"Thu nhi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, mà hai hầu gái cũng đã dìu Đường Lược lên giường.
Khi Đường Lược đã nằm ngủ yên, hai hầu gái đứng dậy cúi đầu thi lễ rồi bước ra ngoài, để lại đôi tân lang tân nương ở lại.
Thu nhi đợi hầu gái đi khỏi liền bước ra đóng cửa lại, sau đó lại gần và ngồi xuống giường.
Nàng khẽ nhìn vào người đàn ông 60 tuổi đang nằm trên giường này, khẽ thở dài nói.- " tuổi đã cao rồi, còn uống nhiều rượu thế này..."Nói đến đây thì lại thở dài cái nữa.

Người đàn ông này không nghe lời nàng nói bởi ông ta đã ngủ say.
Thu nhi lặng lẽ đi ra bàn, từ từ ngồi xuống ghế, khuôn mặt thoáng buồn.
Đêm động phòng lại diễn ra theo cách này sao? Rồi rượu giao bôi của nàng đâu, đêm ân ái đầu tiên của nàng đâu? Xem ra sẽ không có, một đêm nhạt nhẽo.
Thu nhi khẽ mỉm cười, nàng cũng không thể trách chồng được.
Người đàn ông ấy là đại nhân vật quan trọng bậc nhất của đất này, phải tiếp đãi những vị khách quan trọng là điều hiển nhiên.
Người làm ăn lớn phải khác người thường chứ? Nàng nhẹ nhàng rót cho mình một ly rượu, xem ra tự uống một ly vẫn hay hơn là ngồi không.
Nàng khẽ nhấp một chút, thứ rượu mà nàng nghe nói là hảo hạng bậc nhất, được tuyển chọn cho riêng nàng.
Thu nhi khẽ nhăn mặt, nàng lỡ húp hơi nhiều rượu.
Rượu vào đắng môi, bởi nàng đâu có biết uống rượu.

Thu nhi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, gió bên ngoài thổi theo một chiếc lá bay ngang qua, bất chợt nàng cảm thấy lạnh.
Nhẹ nhàng những bước chân mềm mại ra cửa sổ, ngoái đầu nhìn lên bầu trời trong đêm.
Ánh trăng sáng chiếu sáng khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng tiên trong bộ áo cưới, Thu nhi lãm nguyệt nào có biết nguyệt cũng đang lãm thu.
Khẽ tựa lưng vào thành cửa sổ, mái tóc vàng như lá mùa thu suôn dài xuống eo, khuôn mặt mỹ nữ nhìn lên ánh trăng sau bóng cây.
Trong khoảng khắc tiên cảnh ấy, một đám mây từ đâu tới che mất trăng.
Là đám mây che mất trăng, hay là trăng vì thấy vẻ đẹp của Thu nhi mà xấu hổ, thẹn mình không bằng mà núp sau đám mây kia.
Thu lãm nguyệt, nguyệt thẹn nguyệt trốn thu..


Chương trước Chương tiếp
Loading...