Bạch Đạo Sư
Chương 172: 172: Gặp Thời Cưỡi Ngựa Bắn Cung
Đằng trai đang chờ đợi, Thu nhi biết điều đó, nàng đứng dậy theo mẹ bước ra.
Cưới chồng không phải điều gì đó như là ly biệt vĩnh viễn, vẫn thường xuyên về thăm cha mẹ được, chỉ là...!Thu nhi cảm thấy buồn miên man, bởi thuyền theo lái, gái theo chồng.
Lấy chồng rồi nàng trở thành người nhà họ Đường, không còn là người nhà họ Trần nữa, cũng là bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.Thu nhi bước ra ngoài, vừa đặt chân ra thì bên ngoài đám đông liền há hốc mồm trầm trồ.
Người ta biết Thu nhi đẹp, rất đẹp, nhưng quả thật lúc này khi được trang điểm làm cô dâu thì nàng không khác gì một tiên nữ mới giáng trần.
Nhà nhà trầm trồ, người người tấm tắc, ai cũng khen ngợi vẻ đẹp tuyệt sắc kia.
Tiếng xì xào lại vang lên.- " đấy, thấy chưa? Cô dâu đẹp như thế mới có tư cách bước chân vào Đường gia chứ, mọi người nói phải không?"- " không sai, là Đường đại nhân tinh mắt nhận ra một đóa hoa đẹp nhất mà nhanh tay đón về, không đến lượt kẻ khác"Mỹ nữ và đại gia, thời nào cũng vậy.
Trai tài gái sắc, sẽ rất xứng đôi nếu trai không già quá.
Thu nhi trong bộ áo cưới trông vô cùng xinh đẹp, nhà trai nhìn thấy đều trầm trồ.
Mẹ nàng dắt nàng ra đứng cạnh cha mình, tâm trạng ngại ngùng.
Đường Lược lúc này bước tới mở mâm quả và sính lễ.
Tấm vải đỏ mở ra, một con heo quay béo nằm trên mâm.
Một con cá biển lớn nặng không kém con heo nằm một mâm khác.
Rồi mâm hoa quả quý hiếm, một đôi bình rượu thượng phẩm.
Mọi người ở ngoài nhìn vào đều tấm tắc, nhưng đây không phải là trọng điểm.
Đường Lược lúc này mở một mâm khác, trên đó có mấy cái hộp gỗ chồng lên nhau, lúc này bắt đầu mở hộp gỗ ra mà nói.- " hôm nay tiểu tế mang sính lễ đến gồm mười kim nguyên bảo, một vòng cổ, một đôi bông tai, và mười cái lắc vàng, xin nhạc phụ nhạc mẫu nhận cho"Hộp gỗ mở ra, vàng sáng lóa cả mắt.
Bên ngoài lại có tiếng bàn tán.- " quả nhiên không hổ danh là đại phú hào, vung tay một cái là mười kim nguyên bảo, thật sự người có tiền không cần lo nghĩ"- " không sai, và nhìn xem nữ trang kia.
Cái vòng cổ thì to như sợi xích, bông tai có cần lớn như vậy không, mà lắc tay nhiều như vậy đeo đỏ cả người luôn rồi"Lời tán dương không dứt.
Bên trong, người mẹ lặng lẽ lấy nữ trang đeo lên người con gái, từng món một, chỉ có mười kim nguyên bảo là được giữ lại Trần gia mà thôi.
Nghi lễ rước dâu lại được tiếp tục, sau khi thắp nhang khấn vái và hoàn thành nghi lễ, cũng là lúc mọi người hân hoan nhập tiệc chung vui lễ vu quy của mỹ nữ đẹp nhất làng.Việc gì đến cũng đến, Thu nhi phải lên xe hoa về nhà chồng.
Nàng theo phu quân bước ra cỗ xe Cuộn Sóng sang trọng ấy, cúi đầu từ biệt mẹ cha mà sang làm dâu nhà người.
Trong phút giây không khỏi rơi vài giọt lệ.
Cỗ xe ngựa lăn bánh, từ từ rời đi.
Thu nhi vén màn cửa sổ mà nhìn lại gia đình mình, căn nhà mà mình đã được sinh ra và lớn lên, nơi gói gọn tuổi thơ tươi đẹp.Cỗ xe vào trấn, chạy tới Đường phủ, nơi đã được trang hoàng lộng lẫy.
Thu nhi không phải là chưa từng tới đây.
Lúc làm trong đoàn ca kỹ nàng đã tới đây vài lần đàn hát, thế nên cũng không quá bỡ ngỡ, chỉ là hôm nay hơi đặc biệt nên Đường phủ trang hoàng lộng lẫy làm nàng thoáng bị choáng ngợp.
theo quan niệm của người xưa, tân hôn phải làm vào lúc giờ chiều mộ, là lúc mà chuyển từ ngày sang đêm.
Theo quan niệm đó là lúc chuyển giao ngày đêm, cũng là lúc âm dương giao hoà.
Thu nhi cùng chồng ra bái đường thành thân rồi được dẫn vào động phòng hoa chúc, nàng ngồi yên chờ đợi chồng mình.
Đường Lược đương nhiên phải tiếp khách, đám cưới này ông ta cho rằng mình đã lớn tuổi nên không làm quá to, chỉ làm tiệc nhỏ gọn thôi.
Chỉ là cái "nhỏ gọn" của ông ta cũng to gấp mấy lần cái tiệc lớn của người thường rồi.
Trần Viện cùng vợ con đương nhiên cũng tới dự lễ, cả nhà ba người thật sự choáng ngợp trước vẻ rộng lớn xa hoa của Đường gia.
Khách khứa đông nườm nượp toàn những người ăn mặc vô cùng sang trọng, nhìn qua cũng biết toàn là dân máu mặt ở trấn này.
Trong khoảng khắc như thế này, cả ba người nhà họ Trần đều cảm thấy mình thật bé nhỏ.
Khi cả ba người đang chơi vơi giữa Đường phủ rộng lớn, bỗng có tiếng gọi lanh lảnh của ai đó.- " ai da...!Lão gia, phu nhân, và công tử nữa.
Mọi người dạo này khỏe không?"Cả ba người ngạc nhiên quay sang nhìn người vừa gọi, tự hỏi không biết là ai.
Ở đất Cổ Loa này thì Trần gia làm gì quen biết ai, tại sao có người gọi lại như thể có quen biết vậy? Bọn họ nhìn sang thì thấy một người phụ nữ ăn mặc vô cùng xa hoa, dáng đi uốn éo mà bước tới.
Khi người đó lại gần, bọn họ mới giật mình khi nhận ra là mụ tú bà của kỹ viện Thiên Thai.
Người vợ chưa từng gặp mụ tú bà nên không biết gì, nhưng Trần Viện thì khác.
Hình ảnh người đàn bà chua ngoa ác độc khiến Trần Viện giật nảy mình mà vô thức lùi lại, còn Trần Đú Cần kinh hãi hơn mà núp sau lưng cha mình.
Trần Viện hai tay run rẩy thi lễ.- " tham...!kiến...phu nhân..."Ông vừa cúi đầu xuống, mụ tú bà vội vàng đỡ lấy tay ông, miệng leo lẽo ngọt ngào nói.- " Trần lão gia, xin đừng khách khí như vậy.
Chúng ta đều là bằng hữu với nhau, có phải đâu người xa lạ mà lão gia phải khách khí đến thế?"Lời nói này càng khiến Trần Viện lo lắng, mà Đú Cần còn run rẩy hơn.
Ký ức của nó với người phụ nữ này chỉ có kinh hãi mà thôi.
Hai cha con nhìn mụ tú bà này như nhìn thấy cọp, là loại người mà ông không hề muốn gặp.
Mụ tú bà đang leo lẽo tiếp cận ba người nhà họ Trần thì bỗng có tiếng nạt gần đó.- " mụ kia, mụ đang định làm gì thế hả"Cả bốn người nhìn sang, nhận ra một vệ sĩ dẫn theo hai lính canh đang bước đến.
Nếu người có hiểu biết thì đều biết rằng những hộ vệ được bố trí trong Đường phủ đều là võ trung trở lên, võ nghệ không hề tầm thường.
Người hộ vệ đến bên cạnh trừng mắt nhìn mụ tú mà gằn giọng.- " phu phụ Trần gia là khách quý của lão gia, vai vế là gì chắc mụ hiểu.
Mụ muốn sinh sự ở đây ư? Có tự xem lại bản thân mình là ai chưa?"Lời mắng này của hộ vệ khiến cha con họ Trần sực tỉnh ra, họ bây giờ đã là thông gia với đại phú hào Đường Lược, không còn là tiện dân bé nhỏ bị bắt nạt nữa, tâm thức tự nhiên không còn khom lưng mà đứng thẳng người.
Mụ tú bà lúc này lại hướng hộ vệ mà ỏng ẹo, miệng dẻo quẹo như đường mật.- " ai da...!vị tráng sĩ này hiểu nhầm rồi.
Ta không sinh sự gì cả, chỉ là giữa ta với Trần gia là khách hàng quen biết, cũng có chút làm ăn qua lại với nhau.
Ta đến là để thăm hỏi thôi mà, làm gì có ý xấu gì?"Lời nói bép xép này ai cũng biết là không thật.
Người hộ vệ ấy thấy vậy thì cười nhạt, ánh mắt coi thường.- " giữa bà và Trần gia thì có quan hệ làm ăn gì? Mà ta mặc kệ chuyện làm ăn của bà.
Ta chỉ biết lão gia dặn dò nếu bà dám đến gần Trần gia sinh sự thì..."Nói đến đây thì bất ngờ trợn trừng mắt nhìn thẳng vào mặt mụ tú bà, đồng thời ngón tay cái của bàn tay đang cầm vỏ đao bên hông, bật mạnh ngón tay vào đốc đao một cái.
Thanh đao theo lực bị đẩy ra một tấc, tiếng đao cà vào vỏ đao nghe "keng..." một tiếng lạnh người.
Ánh sáng phản vào lưỡi đao sáng lóa dội vào mặt mụ tú khiến mụ giật mình lui về sau ba bước.
Xem ra người hộ vệ này không hề dọa xuông, sẳn sàng lấy đao đoạt mạng.
Mụ tú bà sợ hãi những vẫn ráng làm ra vẻ bình tĩnh mà nói.- " tráng sĩ à, ta nói ta không có sinh sự ...!Nếu không muốn ta ở lại thì ta đi chỗ khác là được rồi chứ gì, dù gì thì ta cũng là khách mời của Đường đại gia mà, cũng biết lễ nghĩa chứ"Nói xong thì quay sang Trần Viện mà cúi đầu thi lễ.- " Trần lão gia, ta xin đi trước, cáo từ "Trần Viện và Trần Đú Cần lúc này mới cảm nhận được oai phong, đây là sức mạnh của việc có một chỗ dựa vững chắc ư? Mụ tú bà lúc trước nhìn bọn họ bằng nửa con mắt, bây giờ lại khúm núm cung kính với bọn họ thế này.
Bọn họ nhớ lại ngày trước phải quỳ lạy mụ ta, bị mụ ta bắt nạt, trong lòng lúc này lại tức giận mà không thèm nhìn mụ, ưỡn ngực quay mặt đi chỗ khác mà "hừ" một tiếng, ra vẻ khinh thường.
Mụ tú bà nhìn thấy thái độ đó thì trong lòng như có lửa, tức lắm nhưng không làm được gì, miệng vẫn nhoẻn cười nhưng trán đã nổi gân máu.
" Hai tên nam man này trước đây còn quỳ trước mặt ta như chó, bây giờ lên hương rồi lại dám coi ta không ra gì?".
Trong lòng mụ đang phẩn nộ, bất ngờ lúc này một tiếng quát vang lên.- " CÚT, CÚT NGAY..."Người hộ vệ vừa quát lên một tiếng, tay phải đã đặt ngay chuôi đao.
Mụ tú nhìn thấy thì kinh hãi la lên.- " ta...ta cút, xin tráng sĩ bớt giận..."Nói xong thì một mạch chạy thẳng.
Cha con Trần Viện nhìn nhau sung sướng, quả nhiên là hả lòng hả dạ.Mọi chuyện thay đổi nhanh lắm, đời biết đâu chữ ngờ..