Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 42-2: Hẹn hò
“Mẹ nó! Tôi vẫn chưa nói hết mà!” Hoắc Vân Khai nổi giận mắng.
…..
Trường Tuế lưng đeo ba lô màu đen, trong tay xách theo một cái túi đi về phía một công viên nhỏ, bước chân không nhanh không chậm nhưng khóe miệng lại hàm chứa một nụ cười.
Không phải là một nụ cười lúc cùng người khác xã giao mà là nụ cười vui sướng phát ra từ trong nội tâm.
Cô và Hạ Luật đã hẹn gặp nhau trong một công viên nhỏ.
Từ xa cô đã nhìn thấy bóng dáng cao gầy đứng ở bên kia, đội mũ lưỡi trai màu đen, theo bản năng cô định gọi “Hạ…” nhưng nhìn thấy có người đang đi ngang bên cạnh Hạ Luật nên cô đành đem một chữ ở phía sau nuốt xuống. Nhưng Hạ Luật vẫn nghe thấy được, anh quay đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm ở dưới vành mũ khi nhìn thấy cô liền mơ hồ sáng lên một chút.
Trường Tuế vừa nhìn thấy anh, trên mặt liền không khống chế được nở nụ cười, bước chân nhẹ nhàng đến trước mặt anh: “Anh chờ em lâu chưa?”
“Không lâu.” Ngữ khí Hạ Luật bình thản, nhìn cô đường hoàng tiêu sái đi đến trước phạm vi giới hạn của anh, nhưng anh cũng không lên tiếng nhắc nhở, cũng không chủ động kéo dài khoảng cách.
Anh có thói quen giữ khoảng cách với người khác, nếu ai đó tiến lại quá gần, anh sẽ chủ động kéo dài khoảng cách với người đó.
“Em có mua dưa hấu ướp lạnh.” Trường Tuế nói xong cực kỳ tự nhiên kéo cổ tay anh, chọn một chiếc băng ghế đá dài ở chỗ ánh sáng hơi tối kéo anh ngồi xuống. Sau đó, cô lấy hai miếng dưa hấu ướp lạnh ở trong túi ra, đưa cho anh một miếng, sau đó mình cúi xuống cắn một miếng rồi sau đó nhìn sang phía anh.
Đôi tay vô cùng đẹp mắt kia của Hạ Luật cầm lấy miếng dưa hấu mà cô vừa mới nhét cho anh, dường như cả người sững sờ.
“Anh ăn đi, ngọt lắm.” Trường Tuế nhìn anh và nói.
Hạ Luật nhìn cô, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhã nhặn cắn một miếng.
“Có ngọt không?” Trường Tuế hỏi.
Hạ Luật gật đầu, quả thực rất ngọt.
“Em có nói với anh chưa nhỉ, rằng em biết cách chọn dưa hấu ấy?” Trường Tuế hỏi anh.
Hạ Luật lại lắc đầu.
Trường Tuế quen với sự ít nói của anh nên tự mình nói tiếp: “Hồi trước cứ đến mùa hè là sư huynh Thanh Nguyên lại xuống núi để bán dưa hấu, không mang theo ai khác, chỉ dẫn theo em thôi. Em chỉ cần gõ ba cái là có thể biết dưa này có mọng nước không, có ngọt không.” Trong giọng nói của Trường Tuế mang theo một chút đắc ý không che dấu chút nào.
Sư huynh Thanh Nguyên là người thường xuyên xuất hiện trong lời nói của cô.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, rõ ràng rất nhiều tên người từ miệng cô nói ra anh không hề quen biết, nhưng hiện tại Hạ Luật lại không hề cảm thấy xa lạ một chút nào, giống như người đã quen thuộc với anh từ lâu.
Có lẽ là vì trong mấy cuộc điện thoại lúc dài lúc ngắn kia, cô luôn luôn nhắc tới những người đó.
Hạ Luật hơi rũ mắt nhìn vào miếng dưa hấu mát lạnh ngọt ngào ở trên tay, trái tim bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Trường Tuế hỏi anh: “Hôm nay anh quay phim có thuận lợi không?”
“Ừm.” Hạ Luật nói, nhưng rồi lại cảm thấy câu trả lời của mình quá mức đơn giản nên anh dừng một chút, rồi mới bổ sung thêm hai chữ: “Tốt lắm.”
Trường Tuế lại cắn một miếng dưa hấu nữa, không hề phát giác ra, liền hỏi tiếp: “Anh còn phải quay lâu nữa không?”
Hạ Luật trả lời: “Cuối tháng này sẽ đóng máy.”
Trường Tuế tò mò hỏi: “Vậy anh đã quyết định bộ phim nào tiếp theo chưa?”
Ánh mắt Hạ Luật trong nháy mắt liền ngưng trọng, anh lập tức trả lời nhàn nhạt: “Vẫn chưa.”
Lẽ ra《 Chuộc tội 》chính là bộ phim cuối cùng của anh.
Trường Tuế đã giải quyết xong miếng dưa hấu ở trong tay cô, bỏ vỏ dưa vào trong túi nilon ở trên mặt đất. Sau đó, cô lấy khăn giấy lau tay, mà miếng dưa hấu ở trong tay Hạ Luật mới chỉ ăn hết chưa đến một phần ba.
Ở trong công viên nhỏ lúc này là hơn mười một giờ, thỉnh thoảng còn có bóng người lắc lư hoặc đi ngang qua trước mặt bọn họ.
Lúc nãy Trường Tuế đã đặc biệt chọn một chỗ có ánh sáng không tốt, nên cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Cô lau tay mình sạch sẽ xong, bắt đầu nhìn Hạ Luật ăn dưa hấu.
Đây là người mà cô chỉ cần liếc mắt đã coi trọng nên bề ngoài đương nhiên không thể bắt bẻ được. Mũ lưỡi trai màu đen che đi nửa khuôn mặt phía trên của anh, chỉ còn nhìn thấy nửa mặt bên dưới. Cô không thể nhìn thấy đôi mắt của anh, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng, cánh môi, đường cong ở dưới cằm hơi phập phồng lên xuống, còn có đường cong xương hàm, ngay cả bàn tay đang cầm miếng dưa hấu cũng đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Mấy ngón tay vừa dài vừa trắng, ngay cả miếng dưa hấu ở trên tay anh cũng trở nên tràn ngập cảm giác nghệ thuật.
Cái bàn tay đẹp mắt này cô đã từng được nắm lấy, thừa dịp anh phát sốt choáng váng cả người.
Bàn tay rất lớn, rất nóng, nhưng khi nắm lấy lại rất có cảm giác an toàn.
Không biết phải đợi đến lúc nào mới được nắm lấy bàn tay ấy một lần nữa.
Trường Tuế suy nghĩ với vẻ tiếc nuối, biết vậy thì phải thừa dịp lần trước anh bị suy yếu mà chiếm nhiều tiện nghi hơn một chút, thiệt thòi rồi.
Trường Tuế âm thầm nghĩ,
Không hề nhận thấy được hai mắt mình vẫn nhìn chằm chằm Hạ Luật không hề che dấu.
Hạ Luật có vẻ cứng ngắc. Nửa gương mặt bị cô nhìn chằm chằm từ hồi nãy đến giờ đã bắt đầu nóng bừng lên.
Anh bị nhìn chằm chằm đến mức không thể nhẫn nại được nữa, rốt cuộc quay đầu lại nhìn cô:
“Em đang nhìn cái gì vậy?”
Trường Tuế cười tủm tỉm nhìn anh: “Em đang cảm thấy mắt nhìn người của em thật tốt. Lần đầu tiên thích một người, mà người mình thích lại có bộ dáng đẹp đến như vậy.”
Hạ Luật: “….”
Tuy rằng anh đã sớm biết Trường Tuế mặt dày, nhưng cô vẫn thêm một lần nữa làm mới nhận thức của anh đối với cô.
Trường Tuế đột nhiên tiến về phía trước, đem gương mặt đến trước mặt anh: “Nhưng mà anh cũng đừng có quá kiêu ngạo, anh nhìn em thử xem, bộ dáng của em cũng không kém nhé.” Cô nói xong, còn nhấp nháy mắt mấy cái giống như đang cố ý liếc mắt đưa tình.
Khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn như vậy khiến cho cả người Hạ Luật cứng ngắc, trái tim như ngừng đập mấy giây, tay cầm miếng dưa hấu mà không biết phải làm thế nào. Tầm mắt anh không thể tránh được chỉ có thể rơi xuống ở trên khuôn mặt cô.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn cô kỹ đến như vậy.
Cô thực sự trông không tệ.
Chính xác mà nói, theo quan điểm thẩm mỹ của anh, dung mạo của cô không chỉ không tệ mà còn rất xinh đẹp.
Nương theo ánh sáng lờ mờ xuyên qua tán cây, Hạ Luật cố ý bỏ qua nhịp tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực của mình, nhìn cô một cách tinh tế.
Làn da của cô trắng như sứ, mịn màng trơn bóng nhưng lại mơ hồ hiện ra vẻ lạnh như băng, khuôn mặt nho nhỏ, cằm thon thon, dưới hàng lông mày tinh tế là một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, làm cho anh nhớ tới lần đầu tiên anh gặp cô.
Lúc đó là anh nhận sai người, nhìn thấy đôi mắt của cô, đen kịt sâu thẳm, giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tất cả, còn có một mùi hương kỳ lạ nữa.
Lần thứ hai là anh nhìn thấy cô trong lễ tang. Chỉ cần liếc mắt một cái là anh có thể nhận ra cô, lúc đó cô đang đứng ở cửa, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn người đi ra đi vào, ánh mắt cô lạnh lùng giống như đem toàn bộ thế giới ngăn cách ở bên ngoài. Đến lúc cô phát hiện ra anh, không tránh không né nhìn chằm chằm vào anh, vừa quang minh chính đại lại vừa hợp tình hợp lý.
Mà anh chỉ là liếc mắt nhìn cô rồi lướt nhanh qua bên cạnh.
Khi đó, đại khái anh cũng không nghĩ đến chuyện người mà thoáng nhìn qua có vẻ như là đồng loại của anh, sẽ có mối quan hệ với anh giống như bây giờ.
Người mà mặt không hề có biểu tình, ánh mắt lạnh lùng kia bây giờ lại dùng hai tay nâng mặt đưa đến phía dưới mí mắt của anh, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh nhìn anh, nở nụ cười sáng rực rỡ như một vì sao.
Hô hấp bỗng nhiên khó khăn, nhịp tim cũng không thể khống chế được.
Hạ Luật bỗng nhiên quay mặt đi, cúi đầu ăn dưa hấu. Anh càng hoảng hốt thì biểu hiện trên mặt càng bình tĩnh.
Bên cạnh là một sự an tĩnh hiếm hoi.
Một lúc lâu sau.
Ở bên cạnh truyền đến âm thanh khổ sở của Trường Tuế: “Có phải anh cảm thấy em không đẹp không?”
Tay chân Hạ Luật có chút luống cuống, cầm dưa hấu nhìn đầu cô đang bởi vì sa sút mà cúi xuống.
“Không phải mà…”
Trường Tuế quay đầu lại, hai hàng lông mày tinh tế nhíu lại, nhìn anh với vẻ đáng thương.
Hầu kết Hạ Luật hơi động một chút, anh nghiêm mặt, giọng nói có vẻ mất tự nhiên: “Em…nhìn rất đẹp.”
Ý cười trên khuôn mặt Trường Tuế liền tràn từ khóe miệng kéo dài đến khóe mắt rồi đến đuôi lông mày.
…..
Trường Tuế lưng đeo ba lô màu đen, trong tay xách theo một cái túi đi về phía một công viên nhỏ, bước chân không nhanh không chậm nhưng khóe miệng lại hàm chứa một nụ cười.
Không phải là một nụ cười lúc cùng người khác xã giao mà là nụ cười vui sướng phát ra từ trong nội tâm.
Cô và Hạ Luật đã hẹn gặp nhau trong một công viên nhỏ.
Từ xa cô đã nhìn thấy bóng dáng cao gầy đứng ở bên kia, đội mũ lưỡi trai màu đen, theo bản năng cô định gọi “Hạ…” nhưng nhìn thấy có người đang đi ngang bên cạnh Hạ Luật nên cô đành đem một chữ ở phía sau nuốt xuống. Nhưng Hạ Luật vẫn nghe thấy được, anh quay đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm ở dưới vành mũ khi nhìn thấy cô liền mơ hồ sáng lên một chút.
Trường Tuế vừa nhìn thấy anh, trên mặt liền không khống chế được nở nụ cười, bước chân nhẹ nhàng đến trước mặt anh: “Anh chờ em lâu chưa?”
“Không lâu.” Ngữ khí Hạ Luật bình thản, nhìn cô đường hoàng tiêu sái đi đến trước phạm vi giới hạn của anh, nhưng anh cũng không lên tiếng nhắc nhở, cũng không chủ động kéo dài khoảng cách.
Anh có thói quen giữ khoảng cách với người khác, nếu ai đó tiến lại quá gần, anh sẽ chủ động kéo dài khoảng cách với người đó.
“Em có mua dưa hấu ướp lạnh.” Trường Tuế nói xong cực kỳ tự nhiên kéo cổ tay anh, chọn một chiếc băng ghế đá dài ở chỗ ánh sáng hơi tối kéo anh ngồi xuống. Sau đó, cô lấy hai miếng dưa hấu ướp lạnh ở trong túi ra, đưa cho anh một miếng, sau đó mình cúi xuống cắn một miếng rồi sau đó nhìn sang phía anh.
Đôi tay vô cùng đẹp mắt kia của Hạ Luật cầm lấy miếng dưa hấu mà cô vừa mới nhét cho anh, dường như cả người sững sờ.
“Anh ăn đi, ngọt lắm.” Trường Tuế nhìn anh và nói.
Hạ Luật nhìn cô, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhã nhặn cắn một miếng.
“Có ngọt không?” Trường Tuế hỏi.
Hạ Luật gật đầu, quả thực rất ngọt.
“Em có nói với anh chưa nhỉ, rằng em biết cách chọn dưa hấu ấy?” Trường Tuế hỏi anh.
Hạ Luật lại lắc đầu.
Trường Tuế quen với sự ít nói của anh nên tự mình nói tiếp: “Hồi trước cứ đến mùa hè là sư huynh Thanh Nguyên lại xuống núi để bán dưa hấu, không mang theo ai khác, chỉ dẫn theo em thôi. Em chỉ cần gõ ba cái là có thể biết dưa này có mọng nước không, có ngọt không.” Trong giọng nói của Trường Tuế mang theo một chút đắc ý không che dấu chút nào.
Sư huynh Thanh Nguyên là người thường xuyên xuất hiện trong lời nói của cô.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, rõ ràng rất nhiều tên người từ miệng cô nói ra anh không hề quen biết, nhưng hiện tại Hạ Luật lại không hề cảm thấy xa lạ một chút nào, giống như người đã quen thuộc với anh từ lâu.
Có lẽ là vì trong mấy cuộc điện thoại lúc dài lúc ngắn kia, cô luôn luôn nhắc tới những người đó.
Hạ Luật hơi rũ mắt nhìn vào miếng dưa hấu mát lạnh ngọt ngào ở trên tay, trái tim bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Trường Tuế hỏi anh: “Hôm nay anh quay phim có thuận lợi không?”
“Ừm.” Hạ Luật nói, nhưng rồi lại cảm thấy câu trả lời của mình quá mức đơn giản nên anh dừng một chút, rồi mới bổ sung thêm hai chữ: “Tốt lắm.”
Trường Tuế lại cắn một miếng dưa hấu nữa, không hề phát giác ra, liền hỏi tiếp: “Anh còn phải quay lâu nữa không?”
Hạ Luật trả lời: “Cuối tháng này sẽ đóng máy.”
Trường Tuế tò mò hỏi: “Vậy anh đã quyết định bộ phim nào tiếp theo chưa?”
Ánh mắt Hạ Luật trong nháy mắt liền ngưng trọng, anh lập tức trả lời nhàn nhạt: “Vẫn chưa.”
Lẽ ra《 Chuộc tội 》chính là bộ phim cuối cùng của anh.
Trường Tuế đã giải quyết xong miếng dưa hấu ở trong tay cô, bỏ vỏ dưa vào trong túi nilon ở trên mặt đất. Sau đó, cô lấy khăn giấy lau tay, mà miếng dưa hấu ở trong tay Hạ Luật mới chỉ ăn hết chưa đến một phần ba.
Ở trong công viên nhỏ lúc này là hơn mười một giờ, thỉnh thoảng còn có bóng người lắc lư hoặc đi ngang qua trước mặt bọn họ.
Lúc nãy Trường Tuế đã đặc biệt chọn một chỗ có ánh sáng không tốt, nên cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Cô lau tay mình sạch sẽ xong, bắt đầu nhìn Hạ Luật ăn dưa hấu.
Đây là người mà cô chỉ cần liếc mắt đã coi trọng nên bề ngoài đương nhiên không thể bắt bẻ được. Mũ lưỡi trai màu đen che đi nửa khuôn mặt phía trên của anh, chỉ còn nhìn thấy nửa mặt bên dưới. Cô không thể nhìn thấy đôi mắt của anh, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng, cánh môi, đường cong ở dưới cằm hơi phập phồng lên xuống, còn có đường cong xương hàm, ngay cả bàn tay đang cầm miếng dưa hấu cũng đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Mấy ngón tay vừa dài vừa trắng, ngay cả miếng dưa hấu ở trên tay anh cũng trở nên tràn ngập cảm giác nghệ thuật.
Cái bàn tay đẹp mắt này cô đã từng được nắm lấy, thừa dịp anh phát sốt choáng váng cả người.
Bàn tay rất lớn, rất nóng, nhưng khi nắm lấy lại rất có cảm giác an toàn.
Không biết phải đợi đến lúc nào mới được nắm lấy bàn tay ấy một lần nữa.
Trường Tuế suy nghĩ với vẻ tiếc nuối, biết vậy thì phải thừa dịp lần trước anh bị suy yếu mà chiếm nhiều tiện nghi hơn một chút, thiệt thòi rồi.
Trường Tuế âm thầm nghĩ,
Không hề nhận thấy được hai mắt mình vẫn nhìn chằm chằm Hạ Luật không hề che dấu.
Hạ Luật có vẻ cứng ngắc. Nửa gương mặt bị cô nhìn chằm chằm từ hồi nãy đến giờ đã bắt đầu nóng bừng lên.
Anh bị nhìn chằm chằm đến mức không thể nhẫn nại được nữa, rốt cuộc quay đầu lại nhìn cô:
“Em đang nhìn cái gì vậy?”
Trường Tuế cười tủm tỉm nhìn anh: “Em đang cảm thấy mắt nhìn người của em thật tốt. Lần đầu tiên thích một người, mà người mình thích lại có bộ dáng đẹp đến như vậy.”
Hạ Luật: “….”
Tuy rằng anh đã sớm biết Trường Tuế mặt dày, nhưng cô vẫn thêm một lần nữa làm mới nhận thức của anh đối với cô.
Trường Tuế đột nhiên tiến về phía trước, đem gương mặt đến trước mặt anh: “Nhưng mà anh cũng đừng có quá kiêu ngạo, anh nhìn em thử xem, bộ dáng của em cũng không kém nhé.” Cô nói xong, còn nhấp nháy mắt mấy cái giống như đang cố ý liếc mắt đưa tình.
Khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn như vậy khiến cho cả người Hạ Luật cứng ngắc, trái tim như ngừng đập mấy giây, tay cầm miếng dưa hấu mà không biết phải làm thế nào. Tầm mắt anh không thể tránh được chỉ có thể rơi xuống ở trên khuôn mặt cô.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn cô kỹ đến như vậy.
Cô thực sự trông không tệ.
Chính xác mà nói, theo quan điểm thẩm mỹ của anh, dung mạo của cô không chỉ không tệ mà còn rất xinh đẹp.
Nương theo ánh sáng lờ mờ xuyên qua tán cây, Hạ Luật cố ý bỏ qua nhịp tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực của mình, nhìn cô một cách tinh tế.
Làn da của cô trắng như sứ, mịn màng trơn bóng nhưng lại mơ hồ hiện ra vẻ lạnh như băng, khuôn mặt nho nhỏ, cằm thon thon, dưới hàng lông mày tinh tế là một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, làm cho anh nhớ tới lần đầu tiên anh gặp cô.
Lúc đó là anh nhận sai người, nhìn thấy đôi mắt của cô, đen kịt sâu thẳm, giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tất cả, còn có một mùi hương kỳ lạ nữa.
Lần thứ hai là anh nhìn thấy cô trong lễ tang. Chỉ cần liếc mắt một cái là anh có thể nhận ra cô, lúc đó cô đang đứng ở cửa, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn người đi ra đi vào, ánh mắt cô lạnh lùng giống như đem toàn bộ thế giới ngăn cách ở bên ngoài. Đến lúc cô phát hiện ra anh, không tránh không né nhìn chằm chằm vào anh, vừa quang minh chính đại lại vừa hợp tình hợp lý.
Mà anh chỉ là liếc mắt nhìn cô rồi lướt nhanh qua bên cạnh.
Khi đó, đại khái anh cũng không nghĩ đến chuyện người mà thoáng nhìn qua có vẻ như là đồng loại của anh, sẽ có mối quan hệ với anh giống như bây giờ.
Người mà mặt không hề có biểu tình, ánh mắt lạnh lùng kia bây giờ lại dùng hai tay nâng mặt đưa đến phía dưới mí mắt của anh, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh nhìn anh, nở nụ cười sáng rực rỡ như một vì sao.
Hô hấp bỗng nhiên khó khăn, nhịp tim cũng không thể khống chế được.
Hạ Luật bỗng nhiên quay mặt đi, cúi đầu ăn dưa hấu. Anh càng hoảng hốt thì biểu hiện trên mặt càng bình tĩnh.
Bên cạnh là một sự an tĩnh hiếm hoi.
Một lúc lâu sau.
Ở bên cạnh truyền đến âm thanh khổ sở của Trường Tuế: “Có phải anh cảm thấy em không đẹp không?”
Tay chân Hạ Luật có chút luống cuống, cầm dưa hấu nhìn đầu cô đang bởi vì sa sút mà cúi xuống.
“Không phải mà…”
Trường Tuế quay đầu lại, hai hàng lông mày tinh tế nhíu lại, nhìn anh với vẻ đáng thương.
Hầu kết Hạ Luật hơi động một chút, anh nghiêm mặt, giọng nói có vẻ mất tự nhiên: “Em…nhìn rất đẹp.”
Ý cười trên khuôn mặt Trường Tuế liền tràn từ khóe miệng kéo dài đến khóe mắt rồi đến đuôi lông mày.