Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 42-1: Hẹn hò
Diêu Việt và Vương Tư Quảng cũng đi theo lên đến lầu hai.
Trường Tuế bước vào trong phòng.
Ông cụ Vương đã đi rồi.
Bà cụ Đường đang ngồi trên ghế gỗ, lấy khăn tay lau nước mắt, mà đám người Vương Thư Dao thì vây quanh bà cố gắng an ủi dỗ dành. Nhìn thấy Trường Tuế bước vào, nhất thời thần sắc mọi người đều có vẻ phức tạp, mà sắc mặt Vương Thư Dao còn có vẻ chột dạ, né tránh.
Bà cụ Đường nhìn thấy Trường Tuế lập tức nở nụ cười, vẫy tay với cô: “Đứa bé ngoan, cháu lại đây.”
Trường Tuế bước về phía bà.
Bà cụ Đường nắm chặt tay cô, trong mắt bà vẫn còn rưng rưng nước mắt nói lời cảm kích: “Giản Cầu nhờ bà nhắn là cảm ơn cháu, nhờ có cháu mà tâm nguyện của ông ấy đã được thực hiện rồi.”
Trường Tuế chỉ mím môi mỉm cười.
Bà cụ Đường nói những lời nhẹ nhàng: “Lúc trước người trong nhà bà đối xử với cháu có hơi chút bất lịch sự, mong cháu đừng để ý.” Bà nói xong, quay sang Vương Thư Dao nói: “Thư Dao, con xin lỗi Trường Tuế đi.”
Trên mặt Vương Thư Dao có vẻ lúng túng thiếu tự nhiên, nhưng rốt cuộc thì cô ta cũng là người đuối lý nên đành ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng nói: “Tiểu Khương, lúc trước là tôi đã quá mức cẩn thận nên nếu có chỗ nào mạo phạm thì cô cho tôi xin lỗi nhé.”
Trường Tuế mỉm cười nói với bà cụ Đường: “Bà yên tâm đi, cháu không để tâm đâu ạ.”
Cứ trả tiền đầy đủ là được.
Bà cụ Đường đột nhiên hỏi: “Cháu còn là diễn viên nữa phải không?”
Trường Tuế không hiểu tại sao bà cụ Đường lại đột nhiên nhắc tới chuyện này nhưng vẫn gật đầu trả lời: “Cứ xem như đó là nghề phụ của cháu ạ.”
“Vậy là tốt rồi!” Bà cụ Đường nói xong liền đưa tay vẫy Diêu Việt bước tới rồi nói: “Lúc trước bà thấy hai đứa cũng có quen biết nên cũng không giới thiệu nhiều. Tiểu Việt, sau này cháu cứ xem Trường Tuế như là em gái của mình, một mình cô ấy xoay sở trong cuộc sống này cũng không dễ dàng gì, cháu phải chiếu cố cô ấy nhiều thêm một chút, biết chưa?”
Diêu Việt liếc mắt nhìn Trường Tuế thật lâu, sau đó trả lời: “Dạ, cháu biết rồi ạ.”
Bà cụ Đường lại nói với Trường Tuế: “Diêu Việt là cháu ngoại của bà, cũng giống như là anh trai của cháu vậy. Cháu đừng có ngại phiền toái gì hết, sau này nhớ liên lạc nhiều hơn, nếu có việc gì trong khả năng của nó mà nó có thể giúp được thì cháu cứ tìm nó giúp.”
Trường Tuế nhận lấy ân tình của bà cụ Đường, mỉm cười nói vâng.
Trường Tuế thu thập đồ đạc của mình xong, bởi vì Tiêu Cát đã rời đi trước đó rồi nên Diêu Việt chủ động đề nghị chở cô về.
Trường Tuế nói cảm ơn xong liền đi theo Diêu Việt.
Diêu Việt vô cùng lịch sự nhận lấy ba lô ở trong tay cô, ba lô nhìn bên ngoài thì rất nhẹ, nhưng cầm ở trong tay mới biết cực kỳ nặng.
Diêu Việt đặt ba lô lên ghế sau, sau đó mới giúp Trường Tuế mở cửa bên ghế lái phụ.
Bình thường anh ta rất ít khi có mấy hành động lịch sự như thế, nhưng ở trước mặt Trường Tuế lại không tự chủ được làm như vậy.
“Địa chỉ nhà cô là ở đâu?” Diêu Việt hỏi.
“Tôi muốn qua bệnh viện chút đã, nhờ anh đưa tôi đến bệnh viện trung tâm là được rồi.” Trường Tuế nói.
Cô thấy bây giờ thời gian vẫn còn sớm nên tranh thủ đến bệnh viện thăm Lưu Doanh một chút.
“Đến bệnh viện sao? Cô có chỗ nào không khỏe à?” Diêu Việt hơi nhíu mày.
“Không, tôi đến đó thăm bạn thôi.” Trường Tuế nói.
Diêu Việt “à” một tiếng rồi lái xe rời đi.
Lúc này điện thoại di động của Trường Tuế vang lên, cô lấy điện thoại ra xem thử, là Hà Na Na.
Mỗi ngày cô ấy có rất nhiều chuyện muốn chia sẻ với cô.
Trường Tuế cúi đầu, trả lời tin nhắn WeChat của Hà Na Na.
Diêu Việt nhìn sang mấy lần vẫn thấy cô đang cúi đầu gõ chữ, không hề ngẩng đầu lên, một hồi lâu không nhịn được liền hỏi cô: “Đang nói chuyện phiếm với Vân Khai à?”
“Không phải.” Trường Tuế trả lời, sau đó cất điện thoại di động đi.
Diêu Việt âm thầm nhíu mày.
Hình như ngoại trừ nhắc tới Vân Khai với cô ra thì anh không còn đề tài nào khác để nói chuyện với cô hết.
Sau một lúc lâu, anh mới tìm được chủ đề khác:
“Cô đã quyết định bộ phim tiếp theo chưa?”
“Còn chưa có.” Trường Tuế nói.
Ban đầu phía công ty có sắp xếp cho cô một vài buổi chụp hình và mấy hoạt động ở một số công ty kinh doanh, nhưng cô đã từ chối.
Cô vốn là một người mới xuất đạo, lẽ ra công ty sắp xếp công việc thì cô không có quyền từ chối. Nhưng hiện tại công ty cho rằng tiềm lực phát triển trong tương lai của Trường Tuế là rất lớn, nên vô hình chung đã cho Trường Tuế một vài đặc quyền.
Bây giờ việc ưu tiên của cô chính là giải quyết chuyện của Lưu Doanh.
Diêu Việt hời hợt nói: “Phía bên công ty Diệu Bác có mấy kịch bản cũng được lắm, nếu như cô thấy hứng thú thì có thể đến thành phố Tây tìm tôi.”
Trường Tuế gật đầu nhu thuận, vô cùng tự nhiên nói: “Được, cảm ơn anh nhé.”
Đùi đã chủ động đưa tới trước mặt cho cô ôm rồi, đương nhiên cô sẽ không khách khí.
Mà Diêu Việt rõ ràng đã bị tiếng “anh” ngọt ngào kia làm cho máu toàn thân sôi trào nhưng trên mặt vẫn là biểu tình không gợn sóng, ngữ khí thản nhiên nói:
“Ừ. Bà ngoại cũng đã nói rồi, cô cũng không cần phải quá khách khí với tôi đâu, sau này nếu như có chuyện gì cứ gọi điện báo cho tôi biết…À đúng rồi, cô lưu số điện thoại của tôi lại đi.”
Diêu Việt nói xong liền đọc một dãy số điện thoại cho cô rồi nói: “WeChat của tôi cũng dùng số này, tiện thể cô cũng thêm WeChat của tôi vào luôn đi.”
Trường Tuế lưu xong, cười tủm tỉm: “Vậy sau này nhờ anh chiếu cố nhiều hơn nhé.”
Diêu Việt cố gắng nghiêm mặt: “Được.”
….
“Có muốn tôi đi cùng cô lên đó không?”
Lúc đi đến dưới lầu bệnh viện, Diêu Việt đột nhiên hỏi.
“Không cần đâu, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây nhé. Tạm biệt anh.” Trường Tuế cười rồi nói lời tạm biệt anh ta.
Diêu Việt đưa mắt nhìn cô đi vào cửa bệnh viện, lúc này mới xoay người bước lên xe.
“Bác sĩ nói ngày mai tôi có thể xuất viện được rồi.” Lưu Doanh vô cùng cao hứng khi nhìn thấy Trường Tuế, khí sắc của cô ấy nhìn tốt hơn rất nhiều, thậm chí người còn có vẻ mập thêm một chút.
“Có phải tôi mập lên không?” Không đợi Trường Tuế nói, Lưu Doanh liền lấy tay che mặt có vẻ ngượng ngùng nói: “Mấy bữa nay ngủ ngon, khẩu vị cũng tốt nữa, vừa ăn vào liền không dừng lại được. Tiểu Mẫn còn hầm cho tôi đủ mấy loại súp thịt.”
“Mang thai nên thèm ăn là bình thường mà.” Trường Tuế nói: “Với cả bác sĩ cũng nói rằng cô bị suy dinh dưỡng nữa, cô mập lên một chút nhìn mới đẹp, lúc trước cô quá gầy.”
Ngũ quan Lưu Doanh rất tinh xảo, lúc lên phim nhìn thì đẹp thật nhưng ở ngoài đời thì lại quá gầy, người cao một mét sáu mươi ba nhưng chỉ nặng có ba mươi chín cân, dáng người nhìn có vẻ gầy gò thiếu sức sống. Bây giờ ăn được nên mập hơn một chút, cả người lại có vẻ bừng bừng sức sống hơn.
“Sao cô trễ thế này còn đến đây?” Lưu Doanh hỏi.
“Còn sớm mà, đến thăm cô một chút.” Trường Tuế nói: “Tiện thể thương lượng với cô một chút về chuyện của chậu hoa.”
Sắc mặt của Lưu Doanh khẽ thay đổi.
“Chậu hoa? Chậu hoa bị gì thế?” Lúc này Tiểu Mẫn tò mò hỏi.
“Tiểu Mẫn, em đi lấy giúp chị một ly nước ấm đến đây.” Lưu Doanh nói.
Tiểu Mẫn sửng sốt: “Không phải em vừa mới đưa cho chị một ly đó à? Nó vẫn còn ấm mà…” Đột nhiên cô ấy kịp phản ứng lại rồi nói: “Vậy để em đi lấy nước.” Nói xong, cô ấy liền cầm bình giữ nhiệt của Lưu Doanh bước ra ngoài.
Ý cười trên mặt Lưu Doanh lập tức biến mất, sắc mặt có vẻ ngưng trọng, mơ hồ còn có vài phần rối rắm: “Trường Tuế, bây giờ cô định đối phó với nó như thế nào vậy?”
Trường Tuế nói: “Một khi tiểu quỷ cắn trả thì so với lệ quỷ còn lợi hại hơn, nếu siêu độ không được thì chỉ có thể đánh tan hồn phách của nó mà thôi.”
Trên mặt Lưu Doanh lộ ra mấy phần không đành lòng.
Trường Tuế nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để siêu độ nó.”
Lưu Doanh cảm kích nhìn cô, sau đó hít sâu một hơi rồi nói: “Cô cần tôi phải làm gì?”
Trường Tuế nói: “Ngày mai sau khi cô xuất viện thì cứ đến khách sạn ở tạm cái đã. Chờ tôi thông báo sau.”
Lưu Doanh gật đầu đáp ứng: “Sẽ không có chuyện gì chứ?” Cô khẽ vuốt ve bụng, thần sắc mơ hồ có vẻ bất an.
Trường Tuế mỉm cười nói: “Cô cứ yên tâm đi, có tôi ở đây rồi.”
Rõ ràng chỉ là một giọng điệu thoải mái bình thản như vậy, không hề có một chút dáng vẻ trịnh trọng nào nhưng trong lòng Lưu Doanh lại lập tức bình tĩnh lại, cầm tay Trường Tuế và nở một nụ cười với cô.
Phải, có cô ấy ở đây rồi.
….
Trường Tuế từ bệnh viện bước đi, vừa đi vừa cố gắng gọi điện thoại để đón xe, vừa mới bước ra đến cửa chính đột nhiên bị một ánh đèn xe chiếu nhấp nháy thu hút sự chú ý, cô nhíu mày nhìn sang liền nhìn thấy Diêu Việt đang từ trên xe bước xuống: “Cô lên xe đi.”
“Sao anh vẫn chưa đi?” Trường Tuế hơi kinh ngạc. Cô ở trên đó gần một tiếng đồng hồ, vậy mà Diêu Việt vẫn chưa đi.
“Muộn quá rồi, tôi không yên tâm. Cô lên xe đi, tôi sẽ đưa cô về.” Diêu Việt mở cửa ghế lái phụ nói với cô.
“Cảm ơn anh nhé, nhưng mà không cần đâu, tôi còn muốn đi đến chỗ khác nữa.” Trường Tuế thản nhiên nói, không hề có ý tứ ngại từ chối chỉ vì anh ta ở đây đợi cô lâu như vậy.
“Vậy thì cô đi đâu? Để tôi đưa cô đi nhé?” Diêu Việt vẫn đứng ở cửa xe như cũ.
Trường Tuế cong môi cười một tiếng, thoải mái nói: “Không dám làm phiền anh chở tôi đi đâu. Tôi đã gọi xe rồi.”
Vừa nói xong, một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại ở bên đường.
“Hẹn gặp lại anh nhé.” Trường Tuế gật đầu chào tạm biệt Diêu Việt, sau đó bước nhanh lên xe.
Không dám làm phiền anh chở đi, vậy là cô ấy đi hẹn hò sao?
Chẳng lẽ Hoắc Vân Khai cũng đang ở thành phố Bắc à?
Sắc mặt Diêu Việt bỗng nhiên trầm xuống, anh lấy điện thoại di động ra rồi gọi một cuộc điện thoại. Một hồi lâu sau ở phía bên kia mới có người nhận điện thoại:
“Alo?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mơ hồ của Hoắc Vân Khai: “Có chuyện gì à?”
Diêu Việt hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Hoắc Vân Khai đang ngủ bị đánh thức bị anh hỏi như thế nên hơi mờ mịt: “Tôi đang ngủ ở nhà, có chuyện gì à?”
Không hiểu sao Diêu Việt lại thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí cũng trở nên hòa hoãn hơn: “Vậy thì anh ngủ tiếp đi. Cúp máy đây.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Hoắc Vân Khai nhìn thấy điện thoại di động cúp máy, sững sờ một lúc rồi gọi điện trở lại, giọng nói có vẻ tức giận hỏi: “Này, anh đột nhiên gọi điện tới đánh thức tôi dậy mà lại không nói chuyện gì hết, bị sao à?”
Diêu Việt lấy một điếu thuốc lá từ trong hộp thuốc lá: “Không có việc gì hết mà.”
Hoắc Vân Khai gầm lên: “Không có việc gì thì anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Diêu Việt châm thuốc, hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nói: “Tôi vừa mới đưa Khương Trường Tuế đến bệnh viện.”
Hoắc Vân Khai hoảng hốt, lập tức từ trên giường ngồi dậy, vô cùng quan tâm hỏi: “A? Khương Khương bị làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
Diêu Việt trầm mặc. Vốn dĩ anh ta tưởng rằng giữa hai người họ xảy ra vấn đề gì, dù sao thì cả buổi tối hôm nay cũng không nghe thấy Trường Tuế nhắc đến Hoắc Vân Khai.
Nhưng lúc này nhìn phản ứng của Hoắc Vân Khai thì lại không giống như thế.
“Bạn cô ấy nằm viện, tôi tình cờ gặp được nên tiện thể chở cô ấy đến đây luôn.” Diêu Việt thản nhiên nói.
Hoắc Vân Khai ở đầu bên kia thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, tôi còn tưởng rằng cô ấy bị sao nữa chứ….”
Điện thoại lại một lần nữa bị cúp máy.
Trường Tuế bước vào trong phòng.
Ông cụ Vương đã đi rồi.
Bà cụ Đường đang ngồi trên ghế gỗ, lấy khăn tay lau nước mắt, mà đám người Vương Thư Dao thì vây quanh bà cố gắng an ủi dỗ dành. Nhìn thấy Trường Tuế bước vào, nhất thời thần sắc mọi người đều có vẻ phức tạp, mà sắc mặt Vương Thư Dao còn có vẻ chột dạ, né tránh.
Bà cụ Đường nhìn thấy Trường Tuế lập tức nở nụ cười, vẫy tay với cô: “Đứa bé ngoan, cháu lại đây.”
Trường Tuế bước về phía bà.
Bà cụ Đường nắm chặt tay cô, trong mắt bà vẫn còn rưng rưng nước mắt nói lời cảm kích: “Giản Cầu nhờ bà nhắn là cảm ơn cháu, nhờ có cháu mà tâm nguyện của ông ấy đã được thực hiện rồi.”
Trường Tuế chỉ mím môi mỉm cười.
Bà cụ Đường nói những lời nhẹ nhàng: “Lúc trước người trong nhà bà đối xử với cháu có hơi chút bất lịch sự, mong cháu đừng để ý.” Bà nói xong, quay sang Vương Thư Dao nói: “Thư Dao, con xin lỗi Trường Tuế đi.”
Trên mặt Vương Thư Dao có vẻ lúng túng thiếu tự nhiên, nhưng rốt cuộc thì cô ta cũng là người đuối lý nên đành ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng nói: “Tiểu Khương, lúc trước là tôi đã quá mức cẩn thận nên nếu có chỗ nào mạo phạm thì cô cho tôi xin lỗi nhé.”
Trường Tuế mỉm cười nói với bà cụ Đường: “Bà yên tâm đi, cháu không để tâm đâu ạ.”
Cứ trả tiền đầy đủ là được.
Bà cụ Đường đột nhiên hỏi: “Cháu còn là diễn viên nữa phải không?”
Trường Tuế không hiểu tại sao bà cụ Đường lại đột nhiên nhắc tới chuyện này nhưng vẫn gật đầu trả lời: “Cứ xem như đó là nghề phụ của cháu ạ.”
“Vậy là tốt rồi!” Bà cụ Đường nói xong liền đưa tay vẫy Diêu Việt bước tới rồi nói: “Lúc trước bà thấy hai đứa cũng có quen biết nên cũng không giới thiệu nhiều. Tiểu Việt, sau này cháu cứ xem Trường Tuế như là em gái của mình, một mình cô ấy xoay sở trong cuộc sống này cũng không dễ dàng gì, cháu phải chiếu cố cô ấy nhiều thêm một chút, biết chưa?”
Diêu Việt liếc mắt nhìn Trường Tuế thật lâu, sau đó trả lời: “Dạ, cháu biết rồi ạ.”
Bà cụ Đường lại nói với Trường Tuế: “Diêu Việt là cháu ngoại của bà, cũng giống như là anh trai của cháu vậy. Cháu đừng có ngại phiền toái gì hết, sau này nhớ liên lạc nhiều hơn, nếu có việc gì trong khả năng của nó mà nó có thể giúp được thì cháu cứ tìm nó giúp.”
Trường Tuế nhận lấy ân tình của bà cụ Đường, mỉm cười nói vâng.
Trường Tuế thu thập đồ đạc của mình xong, bởi vì Tiêu Cát đã rời đi trước đó rồi nên Diêu Việt chủ động đề nghị chở cô về.
Trường Tuế nói cảm ơn xong liền đi theo Diêu Việt.
Diêu Việt vô cùng lịch sự nhận lấy ba lô ở trong tay cô, ba lô nhìn bên ngoài thì rất nhẹ, nhưng cầm ở trong tay mới biết cực kỳ nặng.
Diêu Việt đặt ba lô lên ghế sau, sau đó mới giúp Trường Tuế mở cửa bên ghế lái phụ.
Bình thường anh ta rất ít khi có mấy hành động lịch sự như thế, nhưng ở trước mặt Trường Tuế lại không tự chủ được làm như vậy.
“Địa chỉ nhà cô là ở đâu?” Diêu Việt hỏi.
“Tôi muốn qua bệnh viện chút đã, nhờ anh đưa tôi đến bệnh viện trung tâm là được rồi.” Trường Tuế nói.
Cô thấy bây giờ thời gian vẫn còn sớm nên tranh thủ đến bệnh viện thăm Lưu Doanh một chút.
“Đến bệnh viện sao? Cô có chỗ nào không khỏe à?” Diêu Việt hơi nhíu mày.
“Không, tôi đến đó thăm bạn thôi.” Trường Tuế nói.
Diêu Việt “à” một tiếng rồi lái xe rời đi.
Lúc này điện thoại di động của Trường Tuế vang lên, cô lấy điện thoại ra xem thử, là Hà Na Na.
Mỗi ngày cô ấy có rất nhiều chuyện muốn chia sẻ với cô.
Trường Tuế cúi đầu, trả lời tin nhắn WeChat của Hà Na Na.
Diêu Việt nhìn sang mấy lần vẫn thấy cô đang cúi đầu gõ chữ, không hề ngẩng đầu lên, một hồi lâu không nhịn được liền hỏi cô: “Đang nói chuyện phiếm với Vân Khai à?”
“Không phải.” Trường Tuế trả lời, sau đó cất điện thoại di động đi.
Diêu Việt âm thầm nhíu mày.
Hình như ngoại trừ nhắc tới Vân Khai với cô ra thì anh không còn đề tài nào khác để nói chuyện với cô hết.
Sau một lúc lâu, anh mới tìm được chủ đề khác:
“Cô đã quyết định bộ phim tiếp theo chưa?”
“Còn chưa có.” Trường Tuế nói.
Ban đầu phía công ty có sắp xếp cho cô một vài buổi chụp hình và mấy hoạt động ở một số công ty kinh doanh, nhưng cô đã từ chối.
Cô vốn là một người mới xuất đạo, lẽ ra công ty sắp xếp công việc thì cô không có quyền từ chối. Nhưng hiện tại công ty cho rằng tiềm lực phát triển trong tương lai của Trường Tuế là rất lớn, nên vô hình chung đã cho Trường Tuế một vài đặc quyền.
Bây giờ việc ưu tiên của cô chính là giải quyết chuyện của Lưu Doanh.
Diêu Việt hời hợt nói: “Phía bên công ty Diệu Bác có mấy kịch bản cũng được lắm, nếu như cô thấy hứng thú thì có thể đến thành phố Tây tìm tôi.”
Trường Tuế gật đầu nhu thuận, vô cùng tự nhiên nói: “Được, cảm ơn anh nhé.”
Đùi đã chủ động đưa tới trước mặt cho cô ôm rồi, đương nhiên cô sẽ không khách khí.
Mà Diêu Việt rõ ràng đã bị tiếng “anh” ngọt ngào kia làm cho máu toàn thân sôi trào nhưng trên mặt vẫn là biểu tình không gợn sóng, ngữ khí thản nhiên nói:
“Ừ. Bà ngoại cũng đã nói rồi, cô cũng không cần phải quá khách khí với tôi đâu, sau này nếu như có chuyện gì cứ gọi điện báo cho tôi biết…À đúng rồi, cô lưu số điện thoại của tôi lại đi.”
Diêu Việt nói xong liền đọc một dãy số điện thoại cho cô rồi nói: “WeChat của tôi cũng dùng số này, tiện thể cô cũng thêm WeChat của tôi vào luôn đi.”
Trường Tuế lưu xong, cười tủm tỉm: “Vậy sau này nhờ anh chiếu cố nhiều hơn nhé.”
Diêu Việt cố gắng nghiêm mặt: “Được.”
….
“Có muốn tôi đi cùng cô lên đó không?”
Lúc đi đến dưới lầu bệnh viện, Diêu Việt đột nhiên hỏi.
“Không cần đâu, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây nhé. Tạm biệt anh.” Trường Tuế cười rồi nói lời tạm biệt anh ta.
Diêu Việt đưa mắt nhìn cô đi vào cửa bệnh viện, lúc này mới xoay người bước lên xe.
“Bác sĩ nói ngày mai tôi có thể xuất viện được rồi.” Lưu Doanh vô cùng cao hứng khi nhìn thấy Trường Tuế, khí sắc của cô ấy nhìn tốt hơn rất nhiều, thậm chí người còn có vẻ mập thêm một chút.
“Có phải tôi mập lên không?” Không đợi Trường Tuế nói, Lưu Doanh liền lấy tay che mặt có vẻ ngượng ngùng nói: “Mấy bữa nay ngủ ngon, khẩu vị cũng tốt nữa, vừa ăn vào liền không dừng lại được. Tiểu Mẫn còn hầm cho tôi đủ mấy loại súp thịt.”
“Mang thai nên thèm ăn là bình thường mà.” Trường Tuế nói: “Với cả bác sĩ cũng nói rằng cô bị suy dinh dưỡng nữa, cô mập lên một chút nhìn mới đẹp, lúc trước cô quá gầy.”
Ngũ quan Lưu Doanh rất tinh xảo, lúc lên phim nhìn thì đẹp thật nhưng ở ngoài đời thì lại quá gầy, người cao một mét sáu mươi ba nhưng chỉ nặng có ba mươi chín cân, dáng người nhìn có vẻ gầy gò thiếu sức sống. Bây giờ ăn được nên mập hơn một chút, cả người lại có vẻ bừng bừng sức sống hơn.
“Sao cô trễ thế này còn đến đây?” Lưu Doanh hỏi.
“Còn sớm mà, đến thăm cô một chút.” Trường Tuế nói: “Tiện thể thương lượng với cô một chút về chuyện của chậu hoa.”
Sắc mặt của Lưu Doanh khẽ thay đổi.
“Chậu hoa? Chậu hoa bị gì thế?” Lúc này Tiểu Mẫn tò mò hỏi.
“Tiểu Mẫn, em đi lấy giúp chị một ly nước ấm đến đây.” Lưu Doanh nói.
Tiểu Mẫn sửng sốt: “Không phải em vừa mới đưa cho chị một ly đó à? Nó vẫn còn ấm mà…” Đột nhiên cô ấy kịp phản ứng lại rồi nói: “Vậy để em đi lấy nước.” Nói xong, cô ấy liền cầm bình giữ nhiệt của Lưu Doanh bước ra ngoài.
Ý cười trên mặt Lưu Doanh lập tức biến mất, sắc mặt có vẻ ngưng trọng, mơ hồ còn có vài phần rối rắm: “Trường Tuế, bây giờ cô định đối phó với nó như thế nào vậy?”
Trường Tuế nói: “Một khi tiểu quỷ cắn trả thì so với lệ quỷ còn lợi hại hơn, nếu siêu độ không được thì chỉ có thể đánh tan hồn phách của nó mà thôi.”
Trên mặt Lưu Doanh lộ ra mấy phần không đành lòng.
Trường Tuế nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để siêu độ nó.”
Lưu Doanh cảm kích nhìn cô, sau đó hít sâu một hơi rồi nói: “Cô cần tôi phải làm gì?”
Trường Tuế nói: “Ngày mai sau khi cô xuất viện thì cứ đến khách sạn ở tạm cái đã. Chờ tôi thông báo sau.”
Lưu Doanh gật đầu đáp ứng: “Sẽ không có chuyện gì chứ?” Cô khẽ vuốt ve bụng, thần sắc mơ hồ có vẻ bất an.
Trường Tuế mỉm cười nói: “Cô cứ yên tâm đi, có tôi ở đây rồi.”
Rõ ràng chỉ là một giọng điệu thoải mái bình thản như vậy, không hề có một chút dáng vẻ trịnh trọng nào nhưng trong lòng Lưu Doanh lại lập tức bình tĩnh lại, cầm tay Trường Tuế và nở một nụ cười với cô.
Phải, có cô ấy ở đây rồi.
….
Trường Tuế từ bệnh viện bước đi, vừa đi vừa cố gắng gọi điện thoại để đón xe, vừa mới bước ra đến cửa chính đột nhiên bị một ánh đèn xe chiếu nhấp nháy thu hút sự chú ý, cô nhíu mày nhìn sang liền nhìn thấy Diêu Việt đang từ trên xe bước xuống: “Cô lên xe đi.”
“Sao anh vẫn chưa đi?” Trường Tuế hơi kinh ngạc. Cô ở trên đó gần một tiếng đồng hồ, vậy mà Diêu Việt vẫn chưa đi.
“Muộn quá rồi, tôi không yên tâm. Cô lên xe đi, tôi sẽ đưa cô về.” Diêu Việt mở cửa ghế lái phụ nói với cô.
“Cảm ơn anh nhé, nhưng mà không cần đâu, tôi còn muốn đi đến chỗ khác nữa.” Trường Tuế thản nhiên nói, không hề có ý tứ ngại từ chối chỉ vì anh ta ở đây đợi cô lâu như vậy.
“Vậy thì cô đi đâu? Để tôi đưa cô đi nhé?” Diêu Việt vẫn đứng ở cửa xe như cũ.
Trường Tuế cong môi cười một tiếng, thoải mái nói: “Không dám làm phiền anh chở tôi đi đâu. Tôi đã gọi xe rồi.”
Vừa nói xong, một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại ở bên đường.
“Hẹn gặp lại anh nhé.” Trường Tuế gật đầu chào tạm biệt Diêu Việt, sau đó bước nhanh lên xe.
Không dám làm phiền anh chở đi, vậy là cô ấy đi hẹn hò sao?
Chẳng lẽ Hoắc Vân Khai cũng đang ở thành phố Bắc à?
Sắc mặt Diêu Việt bỗng nhiên trầm xuống, anh lấy điện thoại di động ra rồi gọi một cuộc điện thoại. Một hồi lâu sau ở phía bên kia mới có người nhận điện thoại:
“Alo?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mơ hồ của Hoắc Vân Khai: “Có chuyện gì à?”
Diêu Việt hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Hoắc Vân Khai đang ngủ bị đánh thức bị anh hỏi như thế nên hơi mờ mịt: “Tôi đang ngủ ở nhà, có chuyện gì à?”
Không hiểu sao Diêu Việt lại thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí cũng trở nên hòa hoãn hơn: “Vậy thì anh ngủ tiếp đi. Cúp máy đây.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Hoắc Vân Khai nhìn thấy điện thoại di động cúp máy, sững sờ một lúc rồi gọi điện trở lại, giọng nói có vẻ tức giận hỏi: “Này, anh đột nhiên gọi điện tới đánh thức tôi dậy mà lại không nói chuyện gì hết, bị sao à?”
Diêu Việt lấy một điếu thuốc lá từ trong hộp thuốc lá: “Không có việc gì hết mà.”
Hoắc Vân Khai gầm lên: “Không có việc gì thì anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Diêu Việt châm thuốc, hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nói: “Tôi vừa mới đưa Khương Trường Tuế đến bệnh viện.”
Hoắc Vân Khai hoảng hốt, lập tức từ trên giường ngồi dậy, vô cùng quan tâm hỏi: “A? Khương Khương bị làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
Diêu Việt trầm mặc. Vốn dĩ anh ta tưởng rằng giữa hai người họ xảy ra vấn đề gì, dù sao thì cả buổi tối hôm nay cũng không nghe thấy Trường Tuế nhắc đến Hoắc Vân Khai.
Nhưng lúc này nhìn phản ứng của Hoắc Vân Khai thì lại không giống như thế.
“Bạn cô ấy nằm viện, tôi tình cờ gặp được nên tiện thể chở cô ấy đến đây luôn.” Diêu Việt thản nhiên nói.
Hoắc Vân Khai ở đầu bên kia thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, tôi còn tưởng rằng cô ấy bị sao nữa chứ….”
Điện thoại lại một lần nữa bị cúp máy.