Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 36-3: Nuôi dưỡng tiểu quỷ
Trường Tuế nhìn chằm chằm anh ta.
Chỉ trong nháy mắt cô thấy mặt Tần Nhất Xuyên càng lúc càng đỏ thêm.
Rất nhanh anh ta bị bại trận, toàn thân cứng ngắc, mặt đỏ và tim đập liên hồi, giọng khàn khàn nói: “Cô, cô làm sao thế?”
Trường Tuế nhíu mày, nhìn chằm chằm anh ta hỏi: “Sao mặt anh lại đỏ như vậy?”
“Thế à, có thật vậy không đấy?” Tần Nhất Xuyên bối rối, cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng lên, anh ta ngẩng đầu nhìn lên trời: “Trời nóng quá, nóng quá, nóng quá mà.”
Tiểu Mẫn vừa đi tới nghe thế, liền thuận miệng nói: “Trời nóng lắm hay sao? Hôm ngay xem ra rất mát mẻ cơ mà.”
Tần Nhất Xuyên: “…”
Rốt cuộc thì anh ta xảy ra chuyện gì vậy?
Tim đập loạn nhịp, mặt nóng bừng, đầu óc rối như tơ vò.
Đột nhiên, một bàn tay mát lạnh đặt lên ngực anh ta.
Anh ta đờ đẫn cúi đầu xuống, nhìn thấy bàn tay của Trường Tuế đang đặt lên ngực mình, lại còn đặt ngay tại vị trí của trái tim nữa chứ.
Trường Tuế ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn anh ta: “Tim của anh đang đập rất nhanh.”
Tần Nhất Xuyên cảm giác như mình đang lên cơn đau tim, tim đập loạn nhịp, ngay cả hô hấp cũng không được bình thường.
Thấy sắc mặt của anh ta không ổn, hai mắt đờ đẫn, nhịp tim vẫn nhanh như vậy, Trường Tuế nhíu mày hỏi: “Anh không thoải mái ở đâu à?”
Tần Nhất Xuyên theo bản năng nắm lấy cổ tay cô đang đặt trên ngực mình, nhịp tim lại càng đập loạn nhịp hơn lên.
Tại sao cổ tay của cô ấy lại nhỏ như vậy, lại còn mát lạnh nữa chứ, thật là thoải mái …
Trường Tuế nhìn anh ta đầy nghi ngờ.
Tiểu Mẫn đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn hai người họ.
Tần Nhất Xuyên đột nhiên phản ứng lại, buông tay cô ấy ra và lui về phía sau một bước.
Cả Trường Tuế và Tiểu Mẫn đều vô cùng kinh ngạc nhìn anh ta.
Tần Nhất Xuyên quay mặt sang chỗ khác: “Tôi không sao, chỉ cảm thấy hơi nóng thôi.”
Vừa nói chuyện anh ta vừa dùng tay quạt vào mặt mình, như thể là thật sự rất nóng.
Lúc này Tiểu Mẫn đã đón xe đến, xe dừng lại bên lề đường.
Tiểu Mẫn vốn định để Tần Nhất Xuyên ngồi phía trước, kết quả là thấy Tần Nhất Xuyên đi thẳng về phía sau, còn mở cửa xe cho Trường Tuế.
Tiểu Mẫn nhìn anh ta, hình như cô đã hiểu ra điều gì đó, cô lén mỉm cười và tự mình ngồi vào chiếc ghế lái phụ phía trước.
Trường Tuế bước lên xe trước, Tần Nhất Xuyên sau đó cũng lên xe. Đến lúc ngồi xuống mới phát hiện chiếc ba lô màu đen của Trường Tuế quá lớn, gần như là nó chiếm mất một chỗ, anh ta đành phải ngồi sát Trường Tuế, cánh tay và đầu gối của hai người thân mật kề sát nhau.
Trường Tuế hoàn toàn không cảm thấy gì, nhưng trái tim của Tần Nhất Xuyên lại đập nhanh liên hồi.
Ngồi sát một bên cô, Tần Nhất Xuyên ngửi thấy mùi thơm rất đặc biệt trên người Trường Tuế. Nó không phải là mùi nước hoa mà các cô gái vẫn hay dùng mà là một mùi thơm dịu nhẹ và phảng phất mãi, mùi thơm đó không giống với mùi nước hoa, mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô ấy, không nồng mà lại rất nhẹ, chỉ khi lại gần mới có thể cảm nhận được mùi thơm đó, nhưng quả thực mùi thơm đó rất dễ chịu, không hiểu sao lại có cảm giác khiến lòng người trở nên yên bình.
Tần Nhất Xuyên không kìm nén được, đành lén ngửi mùi hương đó. Sau khi ngửi liền cảm thấy mình như kẻ biến thái, khuôn mặt và tai lại đỏ bừng lên. Từ lúc đứng ngoài cửa phòng bệnh nghe thấy cô ấy nói những câu đó, nhiệt độ trên mặt của anh ta vẫn chưa hề hạ xuống.
Hai người ngồi sát nhau, hai tay hai chân đều phải chạm vào nhau, Tần Nhất Xuyên vừa căng thẳng vừa luống cuống nắm lấy mép quần của mình, sau đó lén liếc mắt nhìn Trường Tuế, Trường Tuế nét mặt vẫn bình thản, không có biểu hiện cảm xúc gì đặc biệt, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa kính xe.
Có phải cô ấy đang giả vờ bình tĩnh không?
Trong lòng Tần Nhất Xuyên cảm xúc cứ dâng trào lên từng đợt, mãi không ngừng lại được.
Tuy nhiên, người đang ngồi cạnh anh, Trường Tuế lại không hề có chút tâm tư kiều diễm nào, trong đầu cô lúc này chỉ toàn nghĩ đến chuyện của Lưu Doanh.
…
Giá nhà ở thành phố Bắc quá cao, hầu hết các khoản thu nhập của Lưu Doanh đều đưa hết cho gia đình. Mấy năm trở lại đây, vai diễn quá ít, không kiếm được nhiều tiền, cũng may là năm ngoái mới bắt đầu nổi tiếng, kiếm được một vài đồng tiền ít ỏi, nhưng vẫn không thể mua được nhà ở thành phố Bắc nên vẫn phải thuê một căn hộ.
Năm nay cô ấy mới bắt đầu chuyển đến ở tại căn hộ cao cấp này, giá thuê một tháng là hai mươi ngàn tệ, căn hộ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, diện tích chỉ bảy mươi mét vuông, khá là thoải mái đối với một người sống một mình.
Lưu Doanh thường ngày rất bận rộn với công việc, mỗi tháng chỉ ở nhà được vài ngày, nhưng cô ấy đã trang trí nhà cửa rất ấm cúng, trong căn hộ được trang trí rất nhiều đồ vật nhỏ, nhưng nhìn vào lại không hề cảm thấy lộn xộn chút nào.
Trường Tuế đi thẳng vào phòng ngủ của Lưu Doanh, liếc mắt nhìn về phía chậu cây đặt cạnh giường.
Cô bước lại gần và cảm nhận được xung quanh chậu cây toàn là âm khí, nhưng tất cả chỉ tập trung một chỗ và không khuếch tán ra khu vực xung quanh.
Tiểu Mẫn cũng theo cô đi vào phòng, thấy Trường Tuế đang nhìn chằm chằm vào chậu cây, cô ấy liền nói: “Chị Lưu Doanh rất thích chậu cây này, thậm chí có lúc chị ấy còn nói chuyện với nó nữa.”
Trường Tuế nhìn vẻ mặt ngây thơ đơn thuần của cô ấy, vẫn quyết định sẽ không nói cho cô ấy biết chân tướng của nó.
Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy vết máu của Lưu Doanh trên ga trải giường.
Tiểu Mẫn bước tới thu dọn, gấp ga trải giường lại và mang ra ngoài.
Trường Tuế cúi đầu tìm kiếm chiếc bùa hộ mệnh mà Lưu Doanh đã vứt bỏ, nó đang nằm dưới ghế.
Cô nhặt chiếc bùa hộ mệnh lên và đặt nó ngay trước mặt để xem kỹ hơn.
Toàn thân bùa là một đen tuyền, bên trên có chạm nổi một bức tượng Phật, cô đã sống ở chùa Thanh Sơn nhiều năm như vậy, chư Phật lớn nhỏ các kiểu cô đều biết, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy vị Phật này, toàn bộ lá bùa chỉ hiện ra một vẻ tà tính.
Ngay từ đầu cô ấy đã phát hiện ra chiếc bùa hộ mệnh này chỉ là một vật trung gian, nhưng không ngờ nó lại là một tiểu quỷ.
Thi thuật giả có thể luyện được tiểu quỷ này, cực kỳ âm tà.
Cưỡng ép trói buộc vong hồn của đứa trẻ, luyện chế nó thành tiểu quỷ để sử dụng nó cho bản thân mình, có thể nói là vô cùng tàn nhẫn.
Nếu cô ấy không tìm ra được kẻ đứng sau nó, những chuyện như thế này sẽ còn tiếp diễn trong tương lai.
Không chỉ là vong hồn của những đứa bé mà còn cả những người nuôi dưỡng chúng đều có thể bị cắn trả nữa.
Trường Tuế đứng thẳng lên, lấy ra một tấm bùa dán vào phía bên dưới chậu cây, sau đó nói: “Trước tiên cứ ngoan ngoãn ở đây nhé.”
Âm khí trên chậu cây kia bỗng nhiên quay cuồng kịch liệt, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nỉ non của một đứa bé, giống như đang thể hiện sự phản kháng, khoảng hơn mười mấy giây sau, luồng âm khí quay cuồng cùng với tiếng khóc của đứa bé đã dần dần lắng xuống.
Trường Tuế cầm lấy lá bùa hộ mệnh mang đi.
Cô muốn xem thử có thể tìm được chút manh mối nào từ đây không.
Sau khi lên xe, cô chụp ảnh và gửi cho Khương Tô để hỏi về lai lịch của tấm bùa hộ mệnh này.
Khương Tô đã sống quá lâu, đã nhìn thấy rất nhiều loại bùa chú, nói không chừng bà ấy có thể sẽ nhận ra.
Chỉ trong nháy mắt cô thấy mặt Tần Nhất Xuyên càng lúc càng đỏ thêm.
Rất nhanh anh ta bị bại trận, toàn thân cứng ngắc, mặt đỏ và tim đập liên hồi, giọng khàn khàn nói: “Cô, cô làm sao thế?”
Trường Tuế nhíu mày, nhìn chằm chằm anh ta hỏi: “Sao mặt anh lại đỏ như vậy?”
“Thế à, có thật vậy không đấy?” Tần Nhất Xuyên bối rối, cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng lên, anh ta ngẩng đầu nhìn lên trời: “Trời nóng quá, nóng quá, nóng quá mà.”
Tiểu Mẫn vừa đi tới nghe thế, liền thuận miệng nói: “Trời nóng lắm hay sao? Hôm ngay xem ra rất mát mẻ cơ mà.”
Tần Nhất Xuyên: “…”
Rốt cuộc thì anh ta xảy ra chuyện gì vậy?
Tim đập loạn nhịp, mặt nóng bừng, đầu óc rối như tơ vò.
Đột nhiên, một bàn tay mát lạnh đặt lên ngực anh ta.
Anh ta đờ đẫn cúi đầu xuống, nhìn thấy bàn tay của Trường Tuế đang đặt lên ngực mình, lại còn đặt ngay tại vị trí của trái tim nữa chứ.
Trường Tuế ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn anh ta: “Tim của anh đang đập rất nhanh.”
Tần Nhất Xuyên cảm giác như mình đang lên cơn đau tim, tim đập loạn nhịp, ngay cả hô hấp cũng không được bình thường.
Thấy sắc mặt của anh ta không ổn, hai mắt đờ đẫn, nhịp tim vẫn nhanh như vậy, Trường Tuế nhíu mày hỏi: “Anh không thoải mái ở đâu à?”
Tần Nhất Xuyên theo bản năng nắm lấy cổ tay cô đang đặt trên ngực mình, nhịp tim lại càng đập loạn nhịp hơn lên.
Tại sao cổ tay của cô ấy lại nhỏ như vậy, lại còn mát lạnh nữa chứ, thật là thoải mái …
Trường Tuế nhìn anh ta đầy nghi ngờ.
Tiểu Mẫn đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn hai người họ.
Tần Nhất Xuyên đột nhiên phản ứng lại, buông tay cô ấy ra và lui về phía sau một bước.
Cả Trường Tuế và Tiểu Mẫn đều vô cùng kinh ngạc nhìn anh ta.
Tần Nhất Xuyên quay mặt sang chỗ khác: “Tôi không sao, chỉ cảm thấy hơi nóng thôi.”
Vừa nói chuyện anh ta vừa dùng tay quạt vào mặt mình, như thể là thật sự rất nóng.
Lúc này Tiểu Mẫn đã đón xe đến, xe dừng lại bên lề đường.
Tiểu Mẫn vốn định để Tần Nhất Xuyên ngồi phía trước, kết quả là thấy Tần Nhất Xuyên đi thẳng về phía sau, còn mở cửa xe cho Trường Tuế.
Tiểu Mẫn nhìn anh ta, hình như cô đã hiểu ra điều gì đó, cô lén mỉm cười và tự mình ngồi vào chiếc ghế lái phụ phía trước.
Trường Tuế bước lên xe trước, Tần Nhất Xuyên sau đó cũng lên xe. Đến lúc ngồi xuống mới phát hiện chiếc ba lô màu đen của Trường Tuế quá lớn, gần như là nó chiếm mất một chỗ, anh ta đành phải ngồi sát Trường Tuế, cánh tay và đầu gối của hai người thân mật kề sát nhau.
Trường Tuế hoàn toàn không cảm thấy gì, nhưng trái tim của Tần Nhất Xuyên lại đập nhanh liên hồi.
Ngồi sát một bên cô, Tần Nhất Xuyên ngửi thấy mùi thơm rất đặc biệt trên người Trường Tuế. Nó không phải là mùi nước hoa mà các cô gái vẫn hay dùng mà là một mùi thơm dịu nhẹ và phảng phất mãi, mùi thơm đó không giống với mùi nước hoa, mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô ấy, không nồng mà lại rất nhẹ, chỉ khi lại gần mới có thể cảm nhận được mùi thơm đó, nhưng quả thực mùi thơm đó rất dễ chịu, không hiểu sao lại có cảm giác khiến lòng người trở nên yên bình.
Tần Nhất Xuyên không kìm nén được, đành lén ngửi mùi hương đó. Sau khi ngửi liền cảm thấy mình như kẻ biến thái, khuôn mặt và tai lại đỏ bừng lên. Từ lúc đứng ngoài cửa phòng bệnh nghe thấy cô ấy nói những câu đó, nhiệt độ trên mặt của anh ta vẫn chưa hề hạ xuống.
Hai người ngồi sát nhau, hai tay hai chân đều phải chạm vào nhau, Tần Nhất Xuyên vừa căng thẳng vừa luống cuống nắm lấy mép quần của mình, sau đó lén liếc mắt nhìn Trường Tuế, Trường Tuế nét mặt vẫn bình thản, không có biểu hiện cảm xúc gì đặc biệt, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa kính xe.
Có phải cô ấy đang giả vờ bình tĩnh không?
Trong lòng Tần Nhất Xuyên cảm xúc cứ dâng trào lên từng đợt, mãi không ngừng lại được.
Tuy nhiên, người đang ngồi cạnh anh, Trường Tuế lại không hề có chút tâm tư kiều diễm nào, trong đầu cô lúc này chỉ toàn nghĩ đến chuyện của Lưu Doanh.
…
Giá nhà ở thành phố Bắc quá cao, hầu hết các khoản thu nhập của Lưu Doanh đều đưa hết cho gia đình. Mấy năm trở lại đây, vai diễn quá ít, không kiếm được nhiều tiền, cũng may là năm ngoái mới bắt đầu nổi tiếng, kiếm được một vài đồng tiền ít ỏi, nhưng vẫn không thể mua được nhà ở thành phố Bắc nên vẫn phải thuê một căn hộ.
Năm nay cô ấy mới bắt đầu chuyển đến ở tại căn hộ cao cấp này, giá thuê một tháng là hai mươi ngàn tệ, căn hộ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, diện tích chỉ bảy mươi mét vuông, khá là thoải mái đối với một người sống một mình.
Lưu Doanh thường ngày rất bận rộn với công việc, mỗi tháng chỉ ở nhà được vài ngày, nhưng cô ấy đã trang trí nhà cửa rất ấm cúng, trong căn hộ được trang trí rất nhiều đồ vật nhỏ, nhưng nhìn vào lại không hề cảm thấy lộn xộn chút nào.
Trường Tuế đi thẳng vào phòng ngủ của Lưu Doanh, liếc mắt nhìn về phía chậu cây đặt cạnh giường.
Cô bước lại gần và cảm nhận được xung quanh chậu cây toàn là âm khí, nhưng tất cả chỉ tập trung một chỗ và không khuếch tán ra khu vực xung quanh.
Tiểu Mẫn cũng theo cô đi vào phòng, thấy Trường Tuế đang nhìn chằm chằm vào chậu cây, cô ấy liền nói: “Chị Lưu Doanh rất thích chậu cây này, thậm chí có lúc chị ấy còn nói chuyện với nó nữa.”
Trường Tuế nhìn vẻ mặt ngây thơ đơn thuần của cô ấy, vẫn quyết định sẽ không nói cho cô ấy biết chân tướng của nó.
Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy vết máu của Lưu Doanh trên ga trải giường.
Tiểu Mẫn bước tới thu dọn, gấp ga trải giường lại và mang ra ngoài.
Trường Tuế cúi đầu tìm kiếm chiếc bùa hộ mệnh mà Lưu Doanh đã vứt bỏ, nó đang nằm dưới ghế.
Cô nhặt chiếc bùa hộ mệnh lên và đặt nó ngay trước mặt để xem kỹ hơn.
Toàn thân bùa là một đen tuyền, bên trên có chạm nổi một bức tượng Phật, cô đã sống ở chùa Thanh Sơn nhiều năm như vậy, chư Phật lớn nhỏ các kiểu cô đều biết, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy vị Phật này, toàn bộ lá bùa chỉ hiện ra một vẻ tà tính.
Ngay từ đầu cô ấy đã phát hiện ra chiếc bùa hộ mệnh này chỉ là một vật trung gian, nhưng không ngờ nó lại là một tiểu quỷ.
Thi thuật giả có thể luyện được tiểu quỷ này, cực kỳ âm tà.
Cưỡng ép trói buộc vong hồn của đứa trẻ, luyện chế nó thành tiểu quỷ để sử dụng nó cho bản thân mình, có thể nói là vô cùng tàn nhẫn.
Nếu cô ấy không tìm ra được kẻ đứng sau nó, những chuyện như thế này sẽ còn tiếp diễn trong tương lai.
Không chỉ là vong hồn của những đứa bé mà còn cả những người nuôi dưỡng chúng đều có thể bị cắn trả nữa.
Trường Tuế đứng thẳng lên, lấy ra một tấm bùa dán vào phía bên dưới chậu cây, sau đó nói: “Trước tiên cứ ngoan ngoãn ở đây nhé.”
Âm khí trên chậu cây kia bỗng nhiên quay cuồng kịch liệt, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nỉ non của một đứa bé, giống như đang thể hiện sự phản kháng, khoảng hơn mười mấy giây sau, luồng âm khí quay cuồng cùng với tiếng khóc của đứa bé đã dần dần lắng xuống.
Trường Tuế cầm lấy lá bùa hộ mệnh mang đi.
Cô muốn xem thử có thể tìm được chút manh mối nào từ đây không.
Sau khi lên xe, cô chụp ảnh và gửi cho Khương Tô để hỏi về lai lịch của tấm bùa hộ mệnh này.
Khương Tô đã sống quá lâu, đã nhìn thấy rất nhiều loại bùa chú, nói không chừng bà ấy có thể sẽ nhận ra.