Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 36-2: Nuôi dưỡng tiểu quỷ
Trường Tuế nói thích anh ta à?
Trường Tuế thích anh ta?
Tần Nhất Xuyên càng nghĩ đến thì tim đập càng nhanh hơn và co thắt từng hồi, lồng ngực có cảm giác vừa đau thắt lại vừa thoải mái, sức nóng trên mặt cũng tăng vọt.
Lúc này Tiểu Mẫn đi lấy nước nóng cũng vừa về đến, nhìn thấy Tần Nhất Xuyên đang cầm ba lô màu đen đứng trước phòng bệnh nhưng vẫn chưa đi vào nên ngạc nhiên hỏi: “Sao anh không đi vào?”
Tần Nhất Xuyên hoảng hốt luống cuống, đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Tiểu Mẫn đứng ngẩn người: “Sao mặt anh lại đỏ thế kia?”
Tần Nhất Xuyên trong lòng bối rối, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Tôi đi vệ sinh một lúc, cô giúp tôi mang ba lô vào cho Trường Tuế nhé…” Anh ta đặt chiếc ba lô xuống rồi đi ngay.
Tiểu Mẫn nói: “Trong phòng cũng có nhà vệ sinh đấy.”
Tần Nhất Xuyên đi thẳng một mạch không quay đầu nhìn lại, anh ta đi nhanh như chạy, như đang có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo anh ta vậy.
Tiểu Mẫn nhìn theo và chỉ trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng anh ta đâu nữa, cô liền cố sức nhấc chiếc ba lô màu đen mà anh ta để lại dưới đất, sau đó gõ cửa phòng bước vào.
“Tôi nói thích không phải là kiểu thích giữa bạn bè với nhau mà là kiểu thích giữa người con trai và con gái ấy.” Lưu Doanh nói.
Trường Tuế tự nhiên thẳng thắn nói: “Tôi đối với Tần Nhất Xuyên không hề có tình cảm nam nữ.” Dừng một lúc, cô ấy lại bổ sung thêm: “Anh ta cũng không có thứ tình cảm đó với tôi đâu, rõ ràng là tôi lớn hơn anh ta hai tháng, nhưng anh ta cứ khăng khăng giành làm anh trai của tôi.”
Lưu Doanh cười nói: “Tôi không bao giờ tin vào chuyện anh anh em em không cùng huyết thống, trong cái mối quan hệ anh anh em em này, chắc chắn trong đó sẽ có một người nghĩ khác đi.”
Đúng lúc này, Tiểu Mẫn xách ba lô của Trường Tuế bước vào phòng.
Trường Tuế ngạc nhiên hỏi: “Tần Nhất Xuyên đâu rồi?”
Tiểu Mẫn nói: “Anh ấy đi vệ sinh.”
“Trong phòng có phòng vệ sinh mà.” Lưu Doanh nói.
“Tôi cũng không rõ lắm, chỉ thấy anh ấy bước đi rất nhanh.” Tiểu Mẫn cũng tỏ ra khó hiểu.
Lúc này Tần Nhất Xuyên đang đứng phía sau cầu thang, lưng dựa sát vào tường, khuôn mặt ửng đỏ và thở hổn hển.
Trong phòng bệnh, Trường Tuế đang vẽ một vài tấm bùa.
Một tấm bùa trừ tà để Lưu Doanh đặt bên dưới gối, một tấm bùa an thần được bỏ vào trong một chiếc túi vải nhỏ, thay thế cho lá bùa trước đây cô ấy thường mang ở cổ.
Sau đó sắp xếp mấy vị trí trong phòng bệnh.
Ngoài ra cô ấy còn để lại một hộp hương nhỏ.
“Nếu cô không ngủ được, cô hãy nói Tiểu Mẫn thắp một cây hương nhé.”
Trường Tuế nhìn xung quanh căn phòng và tìm một vị trí thích hợp nhất: “Đừng đặt cây hương quá gần, tốt nhất nên đặt bên cửa sổ.”
Loại hương này chính là loại mà lần trước cô dùng cho Hoắc Vân Khai.
Lần trước Hoắc Vân Khai hít quá nhiều nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ say.
Ngồi trên giường bệnh, Lưu Doanh cảm động nghẹn ngào, ngàn lời vạn ngữ muốn nói ra nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra được một câu: “Cảm ơn cô, Trường Tuế.”
“Cô đã cảm ơn tôi nhiều lần rồi.” Trường Tuế mỉm cười nói: “Nếu như cô thật sự muốn cảm ơn tôi thì phải nhanh khỏe lại để mời tôi đi ăn cơm.”
Lưu Doanh cũng nở một nụ cười: “Được rồi, đến lúc đó cô muốn ăn gì tôi cũng đều đáp ứng hết.” Dừng một lúc, cô ấy lại nói tiếp: “Chờ đến xử lý xong mọi việc, cô muốn tính bao nhiêu tiền thì cứ tính nhé.”
Trường Tuế nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ giảm giá cho cô.”
Lưu Doanh mỉm cười.
Trường Tuế nói: “Được rồi, bây giờ cũng đã muộn, cô nhanh ngủ đi, đừng lo lắng nhiều, tôi đã sắp xếp mọi thứ, cô sẽ không bao giờ gặp ác mộng nữa đâu.”
Vừa nói, cô ấy vừa đi đến bên cửa sổ, thắp một cây hương cho Lưu Doanh.
Tiểu Mẫn đỡ Lưu Doanh nằm xuống giường.
“Bây giờ cô cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần quan tâm đến tiểu quỷ kia nữa, cô cứ yên tâm ở lại đây theo dõi cho đến lúc thân thể ổn định hẳn rồi sẽ tính tiếp.” Trường Tuế dặn dò: “Tôi phải quay trở lại đoàn làm phim, có thể là ngày mai sẽ quay về, sẽ không thể ở lại bên cô lâu hơn được nữa. Cô phải tĩnh dưỡng cho tốt nhé, nếu có xảy ra chuyện gì cũng không được mất bình tĩnh, hãy gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào thấy cần nhé.”
Lưu Doanh nằm trên giường bệnh, mỉm cười nói: “Cô căn dặn tôi nhiều như vậy, giống như cô mới là chị của tôi vậy.”
Tiểu Mẫn cũng cười nói: “Thực sự có lúc nhìn thấy Trường Tuế không giống như một cô gái mười chín tuổi chút nào.”
Lưu Doanh nhìn sang Trường Tuế với ánh mắt dịu dàng, trìu mến, thực sự thì nhìn Trường Tuế trưởng thành hơn so với những người cùng trang lứa, chắc chắn cô ấy đã trải qua nhiều thăng trầm hơn so với họ. Chỉ có như vậy nên mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cô ấy mới có thể trở thành người để cho người khác dựa vào.
“Để cho cô ấy ngủ, chúng ta cũng đi thôi.” Trường Tuế nói với Tiểu Mẫn.
“Chị Lưu Doanh, vậy em về trước nhé.” Tiểu Mẫn nói.
“Tối nay em không cần đến đây, sáng mai đến cũng được.” Lưu Doanh nói.
Tiểu Mẫn có chút do dự, cảm thấy không yên tâm: “Một mình chị có ổn không chứ?”
Lưu Doanh thấy Trường Tuế đã sắp xếp mọi chuyện cho cô, cảm thấy mình đã được rất nhiều thứ bảo vệ, nên bây giờ cảm thấy rất an toàn, lại đang hơi buồn ngủ: “Được rồi, cũng đã muộn rồi, em về nhà ngủ đi.”
Tiểu Mẫn gật đầu: “Vậy thôi, sáng mai em lại đến.” Cô ấy nói xong liền chủ động cầm lấy chiếc ba lô màu đen trên tay Trường Tuế: “Đưa cho tôi.”
Sau đó cả hai người cùng đi ra ngoài.
….
Trường Tuế không nhìn thấy Tần Nhất Xuyên đâu cả nên đã gọi điện cho anh ta.
Tần Nhất Xuyên vẫn đang đứng sau cầu thang để bình tĩnh lại, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên ở cầu thang vắng vẻ làm anh ta sợ tới mức tim đập thình thịch. Sau khi nhìn thấy tên người gọi, điện thoại di động dường như cũng trở nên bỏng tay, nhịp tim đã rất khó mới ổn định lại thì lại bắt đầu đập loạn nhịp, da mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Anh ta hoảng hốt, rối rắm mấy giây rồi mới nghe điện thoại.
Anh ta hắng giọng theo bản năng: “Alô.”
Trường Tuế ngạc nhiên hỏi: “Anh đang ở đâu thế? Anh vẫn còn ở trong nhà vệ sinh hả?”
Nghe thấy giọng nói của Trường Tuế, Tần Nhất Xuyên nín thở, những lời lúc nãy cô ấy nói trong phòng bệnh cứ vang lên trong đầu anh ta, giọng nói của cô thật dễ nghe, mặc dù lành lạnh nhưng lại thực dễ chịu.
Trường Tuế không nghe thấy anh ta trả lời, trong lòng hơi nghi hoặc: “Tần Nhất Xuyên?”
Tần Nhất Xuyên lập tức bừng tĩnh, ngừng lại những dòng suy nghĩ lung tung đang tuôn ra trong đầu, lắp bắp nói: “À, không phải, tôi đang ở sau cầu thang, vừa mới nghe một cuộc điện thoại khác, có chuyện gì thế?”
Trường Tuế nghi ngờ hỏi: “Anh sao vậy? Giọng anh sao nghe có vẻ căng thẳng vậy?”
Tần Nhất Xuyên bối rối: “Không, tôi không sao cả.”
Mặc dù vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cô cũng lười hỏi tiếp, liền nói: “Bọn tôi đang chuẩn bị về, anh nhanh quay lại đây đi.”
Sau đó liền cúp máy.
Cô ấy tắt điện thoại rồi sao?
Sao lại không giống như đang thích anh thế nhỉ.
Cầm điện thoại trong tay, Tần Nhất Xuyên không khỏi lẩm bẩm trong lòng, sau đó cố gắng hít một hơi thật sâu, lúc đó mới phát hiện ra trong lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.
Anh ta ngượng ngùng xoa xoa hai bàn tay vào quần áo.
“Thật là, là cô ấy thích mình, cũng không phải là mình thích cô ấy, vậy mình lại căng thẳng như vậy làm gì chứ.”
Tần Nhất Xuyên lẩm bẩm, miệng thì nói như vậy nhưng anh ta vẫn phải tiếp tục hít sâu thêm hai lần mới dám bước ra khỏi cầu thang.
Tuy nhiên, khoảnh khắc khi nhìn thấy hai người đó đang đứng bên ngoài cửa phòng bệnh đợi mình, chỉ trong nháy mắt anh ta gần như không còn chút tự tin nào, lúc thấy cô ấy nhìn sang, trái tim lại bắt đầu nhảy loạn nhịp, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào mặt cô ấy.
“Đưa tôi cầm cho.” Tần Nhất Xuyên nhân cơ hội cầm lấy chiếc ba lô trong tay Tiểu Mẫn, cúi đầu né tránh ánh mắt “rực lửa” của Trường Tuế, lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi.
Trường Tuế nhìn Tần Nhất Xuyên cảm thấy có gì đó hơi lạ, ánh mắt không bình thường, không dám nhìn thẳng vào cô, thường ngày anh ta nói rất nhiều, nhưng bây giờ trên đường đi anh ta không hề nói một tiếng, trên mặt còn ửng đỏ vô cùng khả nghi.
Quả thực là rất lạ.
Ngay cả Tiểu Mẫn nhìn lén anh ta mấy lần.
Đi xuống đến tầng dưới của bệnh viện, Trường Tuế mới nói với Tần Nhất Xuyên: “Anh về trước đi, tôi cùng Tiểu Mẫn phải đến nhà chị Lưu Doanh.”
Tần Nhất Xuyên cuối cùng cũng phải nhìn thẳng vào mặt cô ấy, nhưng chỉ liếc nhìn một cái, anh ta liền đỏ mặt nhìn sang chỗ khác: “Muộn như vậy rồi, hai người lại là con gái, đi vậy không an toàn, để tôi đưa hai người qua đó.”
Trường Tuế thích anh ta?
Tần Nhất Xuyên càng nghĩ đến thì tim đập càng nhanh hơn và co thắt từng hồi, lồng ngực có cảm giác vừa đau thắt lại vừa thoải mái, sức nóng trên mặt cũng tăng vọt.
Lúc này Tiểu Mẫn đi lấy nước nóng cũng vừa về đến, nhìn thấy Tần Nhất Xuyên đang cầm ba lô màu đen đứng trước phòng bệnh nhưng vẫn chưa đi vào nên ngạc nhiên hỏi: “Sao anh không đi vào?”
Tần Nhất Xuyên hoảng hốt luống cuống, đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Tiểu Mẫn đứng ngẩn người: “Sao mặt anh lại đỏ thế kia?”
Tần Nhất Xuyên trong lòng bối rối, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Tôi đi vệ sinh một lúc, cô giúp tôi mang ba lô vào cho Trường Tuế nhé…” Anh ta đặt chiếc ba lô xuống rồi đi ngay.
Tiểu Mẫn nói: “Trong phòng cũng có nhà vệ sinh đấy.”
Tần Nhất Xuyên đi thẳng một mạch không quay đầu nhìn lại, anh ta đi nhanh như chạy, như đang có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo anh ta vậy.
Tiểu Mẫn nhìn theo và chỉ trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng anh ta đâu nữa, cô liền cố sức nhấc chiếc ba lô màu đen mà anh ta để lại dưới đất, sau đó gõ cửa phòng bước vào.
“Tôi nói thích không phải là kiểu thích giữa bạn bè với nhau mà là kiểu thích giữa người con trai và con gái ấy.” Lưu Doanh nói.
Trường Tuế tự nhiên thẳng thắn nói: “Tôi đối với Tần Nhất Xuyên không hề có tình cảm nam nữ.” Dừng một lúc, cô ấy lại bổ sung thêm: “Anh ta cũng không có thứ tình cảm đó với tôi đâu, rõ ràng là tôi lớn hơn anh ta hai tháng, nhưng anh ta cứ khăng khăng giành làm anh trai của tôi.”
Lưu Doanh cười nói: “Tôi không bao giờ tin vào chuyện anh anh em em không cùng huyết thống, trong cái mối quan hệ anh anh em em này, chắc chắn trong đó sẽ có một người nghĩ khác đi.”
Đúng lúc này, Tiểu Mẫn xách ba lô của Trường Tuế bước vào phòng.
Trường Tuế ngạc nhiên hỏi: “Tần Nhất Xuyên đâu rồi?”
Tiểu Mẫn nói: “Anh ấy đi vệ sinh.”
“Trong phòng có phòng vệ sinh mà.” Lưu Doanh nói.
“Tôi cũng không rõ lắm, chỉ thấy anh ấy bước đi rất nhanh.” Tiểu Mẫn cũng tỏ ra khó hiểu.
Lúc này Tần Nhất Xuyên đang đứng phía sau cầu thang, lưng dựa sát vào tường, khuôn mặt ửng đỏ và thở hổn hển.
Trong phòng bệnh, Trường Tuế đang vẽ một vài tấm bùa.
Một tấm bùa trừ tà để Lưu Doanh đặt bên dưới gối, một tấm bùa an thần được bỏ vào trong một chiếc túi vải nhỏ, thay thế cho lá bùa trước đây cô ấy thường mang ở cổ.
Sau đó sắp xếp mấy vị trí trong phòng bệnh.
Ngoài ra cô ấy còn để lại một hộp hương nhỏ.
“Nếu cô không ngủ được, cô hãy nói Tiểu Mẫn thắp một cây hương nhé.”
Trường Tuế nhìn xung quanh căn phòng và tìm một vị trí thích hợp nhất: “Đừng đặt cây hương quá gần, tốt nhất nên đặt bên cửa sổ.”
Loại hương này chính là loại mà lần trước cô dùng cho Hoắc Vân Khai.
Lần trước Hoắc Vân Khai hít quá nhiều nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ say.
Ngồi trên giường bệnh, Lưu Doanh cảm động nghẹn ngào, ngàn lời vạn ngữ muốn nói ra nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra được một câu: “Cảm ơn cô, Trường Tuế.”
“Cô đã cảm ơn tôi nhiều lần rồi.” Trường Tuế mỉm cười nói: “Nếu như cô thật sự muốn cảm ơn tôi thì phải nhanh khỏe lại để mời tôi đi ăn cơm.”
Lưu Doanh cũng nở một nụ cười: “Được rồi, đến lúc đó cô muốn ăn gì tôi cũng đều đáp ứng hết.” Dừng một lúc, cô ấy lại nói tiếp: “Chờ đến xử lý xong mọi việc, cô muốn tính bao nhiêu tiền thì cứ tính nhé.”
Trường Tuế nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ giảm giá cho cô.”
Lưu Doanh mỉm cười.
Trường Tuế nói: “Được rồi, bây giờ cũng đã muộn, cô nhanh ngủ đi, đừng lo lắng nhiều, tôi đã sắp xếp mọi thứ, cô sẽ không bao giờ gặp ác mộng nữa đâu.”
Vừa nói, cô ấy vừa đi đến bên cửa sổ, thắp một cây hương cho Lưu Doanh.
Tiểu Mẫn đỡ Lưu Doanh nằm xuống giường.
“Bây giờ cô cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần quan tâm đến tiểu quỷ kia nữa, cô cứ yên tâm ở lại đây theo dõi cho đến lúc thân thể ổn định hẳn rồi sẽ tính tiếp.” Trường Tuế dặn dò: “Tôi phải quay trở lại đoàn làm phim, có thể là ngày mai sẽ quay về, sẽ không thể ở lại bên cô lâu hơn được nữa. Cô phải tĩnh dưỡng cho tốt nhé, nếu có xảy ra chuyện gì cũng không được mất bình tĩnh, hãy gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào thấy cần nhé.”
Lưu Doanh nằm trên giường bệnh, mỉm cười nói: “Cô căn dặn tôi nhiều như vậy, giống như cô mới là chị của tôi vậy.”
Tiểu Mẫn cũng cười nói: “Thực sự có lúc nhìn thấy Trường Tuế không giống như một cô gái mười chín tuổi chút nào.”
Lưu Doanh nhìn sang Trường Tuế với ánh mắt dịu dàng, trìu mến, thực sự thì nhìn Trường Tuế trưởng thành hơn so với những người cùng trang lứa, chắc chắn cô ấy đã trải qua nhiều thăng trầm hơn so với họ. Chỉ có như vậy nên mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cô ấy mới có thể trở thành người để cho người khác dựa vào.
“Để cho cô ấy ngủ, chúng ta cũng đi thôi.” Trường Tuế nói với Tiểu Mẫn.
“Chị Lưu Doanh, vậy em về trước nhé.” Tiểu Mẫn nói.
“Tối nay em không cần đến đây, sáng mai đến cũng được.” Lưu Doanh nói.
Tiểu Mẫn có chút do dự, cảm thấy không yên tâm: “Một mình chị có ổn không chứ?”
Lưu Doanh thấy Trường Tuế đã sắp xếp mọi chuyện cho cô, cảm thấy mình đã được rất nhiều thứ bảo vệ, nên bây giờ cảm thấy rất an toàn, lại đang hơi buồn ngủ: “Được rồi, cũng đã muộn rồi, em về nhà ngủ đi.”
Tiểu Mẫn gật đầu: “Vậy thôi, sáng mai em lại đến.” Cô ấy nói xong liền chủ động cầm lấy chiếc ba lô màu đen trên tay Trường Tuế: “Đưa cho tôi.”
Sau đó cả hai người cùng đi ra ngoài.
….
Trường Tuế không nhìn thấy Tần Nhất Xuyên đâu cả nên đã gọi điện cho anh ta.
Tần Nhất Xuyên vẫn đang đứng sau cầu thang để bình tĩnh lại, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên ở cầu thang vắng vẻ làm anh ta sợ tới mức tim đập thình thịch. Sau khi nhìn thấy tên người gọi, điện thoại di động dường như cũng trở nên bỏng tay, nhịp tim đã rất khó mới ổn định lại thì lại bắt đầu đập loạn nhịp, da mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Anh ta hoảng hốt, rối rắm mấy giây rồi mới nghe điện thoại.
Anh ta hắng giọng theo bản năng: “Alô.”
Trường Tuế ngạc nhiên hỏi: “Anh đang ở đâu thế? Anh vẫn còn ở trong nhà vệ sinh hả?”
Nghe thấy giọng nói của Trường Tuế, Tần Nhất Xuyên nín thở, những lời lúc nãy cô ấy nói trong phòng bệnh cứ vang lên trong đầu anh ta, giọng nói của cô thật dễ nghe, mặc dù lành lạnh nhưng lại thực dễ chịu.
Trường Tuế không nghe thấy anh ta trả lời, trong lòng hơi nghi hoặc: “Tần Nhất Xuyên?”
Tần Nhất Xuyên lập tức bừng tĩnh, ngừng lại những dòng suy nghĩ lung tung đang tuôn ra trong đầu, lắp bắp nói: “À, không phải, tôi đang ở sau cầu thang, vừa mới nghe một cuộc điện thoại khác, có chuyện gì thế?”
Trường Tuế nghi ngờ hỏi: “Anh sao vậy? Giọng anh sao nghe có vẻ căng thẳng vậy?”
Tần Nhất Xuyên bối rối: “Không, tôi không sao cả.”
Mặc dù vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cô cũng lười hỏi tiếp, liền nói: “Bọn tôi đang chuẩn bị về, anh nhanh quay lại đây đi.”
Sau đó liền cúp máy.
Cô ấy tắt điện thoại rồi sao?
Sao lại không giống như đang thích anh thế nhỉ.
Cầm điện thoại trong tay, Tần Nhất Xuyên không khỏi lẩm bẩm trong lòng, sau đó cố gắng hít một hơi thật sâu, lúc đó mới phát hiện ra trong lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.
Anh ta ngượng ngùng xoa xoa hai bàn tay vào quần áo.
“Thật là, là cô ấy thích mình, cũng không phải là mình thích cô ấy, vậy mình lại căng thẳng như vậy làm gì chứ.”
Tần Nhất Xuyên lẩm bẩm, miệng thì nói như vậy nhưng anh ta vẫn phải tiếp tục hít sâu thêm hai lần mới dám bước ra khỏi cầu thang.
Tuy nhiên, khoảnh khắc khi nhìn thấy hai người đó đang đứng bên ngoài cửa phòng bệnh đợi mình, chỉ trong nháy mắt anh ta gần như không còn chút tự tin nào, lúc thấy cô ấy nhìn sang, trái tim lại bắt đầu nhảy loạn nhịp, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào mặt cô ấy.
“Đưa tôi cầm cho.” Tần Nhất Xuyên nhân cơ hội cầm lấy chiếc ba lô trong tay Tiểu Mẫn, cúi đầu né tránh ánh mắt “rực lửa” của Trường Tuế, lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi.
Trường Tuế nhìn Tần Nhất Xuyên cảm thấy có gì đó hơi lạ, ánh mắt không bình thường, không dám nhìn thẳng vào cô, thường ngày anh ta nói rất nhiều, nhưng bây giờ trên đường đi anh ta không hề nói một tiếng, trên mặt còn ửng đỏ vô cùng khả nghi.
Quả thực là rất lạ.
Ngay cả Tiểu Mẫn nhìn lén anh ta mấy lần.
Đi xuống đến tầng dưới của bệnh viện, Trường Tuế mới nói với Tần Nhất Xuyên: “Anh về trước đi, tôi cùng Tiểu Mẫn phải đến nhà chị Lưu Doanh.”
Tần Nhất Xuyên cuối cùng cũng phải nhìn thẳng vào mặt cô ấy, nhưng chỉ liếc nhìn một cái, anh ta liền đỏ mặt nhìn sang chỗ khác: “Muộn như vậy rồi, hai người lại là con gái, đi vậy không an toàn, để tôi đưa hai người qua đó.”