Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 103: Cô chọn nhầm mục tiêu rồi
“Trường Tuế, tôi đến đến đây để xin lỗi cô. Lúc trước quả thật tôi đã làm ra một số chuyện không đúng, mong rằng cô quân tử không chấp kẻ tiểu nhân.” Trương Nhã Đình nói xong đưa ly rượu vang đỏ trên tay trái cô ta ra, vẻ mặt thành khẩn nói: “Mong cô uống cạn ly rượu này, sau đó mọi chuyện giữa cô và tôi trước đây coi như xóa bỏ, thêm bạn bớt thù. Hiện tại tôi vẫn còn có chút tài nguyên, nói không chừng sau này tôi còn có thể giúp được cô chuyện gì đó.”
Trường Tuế nhìn thoáng qua ly rượu cô ta đưa qua, mỉm cười gật đầu: “Ừm, cô nói quả thật cũng có đạo lý.”
Khóe miệng Trương Nhã Đình nhếch lên, nhưng câu nói tiếp theo của Trường Tuế lại khiến cô ta cảm thấy ngây ngẩn cả người.
Khóe miệng Trường Tuế cũng hơi cong lên: “Nhưng tôi muốn uống ly rượu trên tay phải của cô kìa.”
Nụ cười nơi khóe miệng Trương Nhã Đình thoáng chốc trở nên cứng đờ, ánh mắt bối rối, nhưng rất nhanh đã ổn định lại và mỉm cười che giấu sự khó xử đó: “Sao thế! Chẳng lẽ cô lo lắng là tôi đã bỏ thuốc vào rượu hay sao?” Cô ấy nói và liếc mắt nhìn xung quanh như thể mỉa mai: “Trong một dịp như thế này à? Lại còn ở trước mặt rất nhiều người như vậy?”
Trường Tuế đột nhiên vươn tay cầm lấy ly rượu trong tay trái cô ta lắc lắc hai vòng, cô nhìn vào chất lỏng màu đỏ trong ly rượu, rồi lại giương mắt lên, Trương Nhã Đình vừa kích động vừa có chút căng thẳng, nhưng cô ta vẫn giả vờ tỏ ra bình tĩnh.
Trường Tuế cầm ly rượu tủm tỉm cười, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại không hề có ý cười, mà ánh lên vẻ lạnh lùng: “Sao nào? Cô đã dùng hết vận may của mình trong tương lai, nên bây giờ muốn cướp lấy vận may của tôi sao?”
Trương Nhã Đình toàn thân chấn động, cả người đều cứng đờ, sự khiếp sợ cực lớn làm cho cô ta hoàn toàn không thể nào khống chế được biểu hiện trên khuôn mặt, cô ta hoảng hốt khiếp sợ nhìn Trường Tuế, đầu óc rối bời trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm – –
Tại sao Khương Trường Tuế lại biết được điều đó?
Trong lòng Trương Nhã Đình vô cùng hỗn loạn nhưng cô ta vẫn cố giả vờ bình tĩnh: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?”
Đôi mắt cô ta không khỏi liếc nhìn sang ly rượu đỏ trên tay Trường Tuế với vẻ chột dạ.
Trong ly rượu đó có máu của cô ta, và một thứ khác mà đại sư đã đưa cho cô ta nữa.
Đại sư nói rằng chỉ cần cho người đó uống hết thì cô ta có thể “mượn” được vận may của người đó.
Trường Tuế đột nhiên tiến lên phía trước một bước, tới sát cô ta rồi lạnh lùng nói: “Trương Nhã Đình, cô tìm nhầm người rồi, cô không nên “mượn vận” đến trên đầu tôi.”
Mượn vận.
Đó là một loại tà thuật rất âm độc.
Nói “mượn” chỉ là một cách nói dễ nghe hơn thôi, so với mượn, dùng từ “trộm.” mới đúng.
Loại tà thuật này chính là tìm cách trộm số mệnh của một người khác và sử dụng cho mình.
Trước khi sử dụng loại tà thuật “mượn vận” này chắc chắn phải có mục tiêu. Người bị chọn làm mục tiêu “mượn vận” này phải thực sự có đủ may mắn, cuộc sống mọi việc luôn thuận buồm xuôi gió.
Sau khi người đó bị đánh cắp số mệnh thì cuộc sống sau này sẽ gặp rất nhiều khó khăn, làm việc gì cũng đều không thuận lợi.
Làm hại người khác để mang lại lợi ích cho bản thân, âm độc đến cực điểm.
Trương Nhã Đình bị Trường Tuế phát hiện và vạch trần tất cả, lập tức trong lòng cô ta chấn động, trên mặt rốt cuộc không thể khống chế được nữa mà lộ ra thần sắc hoảng sợ, khi đối mặt với đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của Trường Tuế, cô ta càng thêm hoảng sợ nên vô thức lùi về phía sau.
Đột nhiên, gót giày cao gót của cô ta vấp phải những nếp gấp của tấm thảm đỏ dưới chân, cô ta bị loạng choạng, chuẩn bị ngã xuống thì một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô ta kéo lại.
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô ta lạnh như băng, trong nháy mắt cô ta liền giật mình.
Cô ta chưa thể lấy lại tinh thần nhìn Trường Tuế, vẻ mặt không thể tin nhìn Trường Tuế đang đưa tay ra kéo cô ta trở lại.
Không đợi cô ta kịp phản ứng, bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô ta đột ngột nâng lên bóp cằm cô ta.
Bởi vì Trương Nhã Đình quá kinh ngạc quên mất giãy dụa, khiếp sợ nhìn Trường Tuế, trên cằm đột nhiên truyền đến một cảm giác đau nhói!
Cô ta vô thức hé miệng, ngay sau đó, vành ly rượu gõ gõ vào những chiếc răng phía trên. Cô ta theo bản năng cố gắng giãy dụa nhưng bàn tay đang ấn sát vào cằm cô ta như một đôi gọng kìm khiến cô ta không thể nào nhúc nhích được. Trong ánh mắt hoảng sợ của cô ta, thứ chất lỏng màu đỏ lạnh buốt đó được rót vào thẳng trong miệng cô ta!
Trong lúc Trương Nhã Đình vẫn còn giãy dụa kịch liệt, Trường Tuế cũng đã buông tay.
Trương Nhã Đình ngay lúc đó vô cùng hoảng sợ, lảo đảo lùi ra phía sau, khuỵu gối xuống mặt sàn, hai tay cũng chống xuống mặt sàn, cúi đầu rồi không ngừng nôn thốc ra ngoài, thậm chí còn lấy các ngón tay móc thật sâu vào trong họng, muốn cố gắng nôn ra đến hết những giọt rượu vừa mới lọt qua cổ họng.
Động tĩnh xảy ra ở bên này nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác, thậm chí có người còn tụ tập vây kín nơi này.
Trường Tuế không chút hoang mang ngồi xổm xuống sàn nhà, đặt tay lên lưng Trương Nhã Đình, cúi người xuống, nhẹ giọng nói bằng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được: “Máu của mình, dễ uống chứ?”
Trương Nhã Đình quỳ rạp dưới mặt sàn, toàn thân cô ta không ngừng run rẩy không thể kiềm chế được. Cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, ngực dính đầy vết rượu đỏ, vừa kinh ngạc và sợ hãi nhìn vào mắt Trường Tuế.
Trong đôi mắt đen nhánh của Trường Tuế chỉ có vẻ lạnh lùng bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như giọng nói của cô ấy, nhẹ nhàng và lạnh lùng, không chút thăng trầm:
“Cô đã chọn sai mục tiêu và sẽ hối hận về quyết định đó của mình mỗi ngày trong suốt những tháng ngày khó khăn sau này của mình.”
Trương Nhã Đình đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Nỗi sợ hãi và hối hận gần như khiến cô ta mất đi giọng nói của mình.
Rõ ràng mục tiêu ban đầu của cô ta không phải là Khương Trường Tuế, nhưng cô ta sự ghen ghét làm cho choáng váng đầu óc, nên đã quên mất lời dặn dò của đại sư đã nói với cô ta.
“Sao thế?” Chú ý tới động tĩnh xảy ra ở bên này, Hạ Luật với đôi chân dài và là người đầu tiên bước tới, anh cúi người xuống hỏi.
Người đang gặp chuyện lúc này là Trương Nhã Đình, nhưng anh chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi hướng toàn bộ sự chú ý về phía Trường Tuế. Khi nhìn thấy vết rượu đỏ vương vãi khắp ngực và vai cô, anh nhíu mày, cởi áo khoác ngoài phủ lên vai cho cô.
Lúc này, Diệp Lộ cũng vội vàng chạy tới: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hai mắt cô ấy nhìn sững về phía Trương Nhã Đình, thấy vết rượu đỏ vẫn còn trên miệng và trên ngực cô ta, nhìn lại Trường Tuế trên ngực vẫn còn đọng lại vết rượu đỏ, lập tức hai mắt lóe lên, trong mắt hiện lên vài tia ám chỉ nhìn về phía Trường Tuế.
Là muốn giúp đỡ hay muốn che giấu chuyện này?
“Không sao đâu.” Đầu tiên Trường Tuế liếc mắt nhìn Hạ Luật, len lén siết chặt ngón tay của anh, ý bảo mình không sao, sau đó bình tĩnh nhìn Diệp Lộ và hướng ánh mắt nhìn về phía một vài người đang đứng quanh đây và nói: “Cô ấy không được khỏe, ai đó có thể giúp cô ấy gọi nhà sản xuất Lưu đến đây được không? Cô ấy đến đây cùng nhà sản xuất Lưu.”
Dáng người cô vốn đã nhỏ nhắn, nay lại càng nhỏ bé hơn khi được phủ bởi chiếc áo vest của Hạ Luật. Cô ấy ngồi lọt thỏm dưới sàn nhà, vừa nhỏ nhắn vừa yếu ớt, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp với nước da trắng nõn như tuyết, trên mặt vẫn còn đôi chút dáng vẻ lo lắng, nhìn giống như Trương Nhã Đình gặp chuyện, nên cô ấy đã đứng ra giúp đỡ.
Đứng cách đó không xa, Triệu Thần An cầm ly rượu nhìn Trường Tuế “yếu ớt nhỏ nhắn”, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nhếch khóe miệng nở một nụ cười một cách khó hiểu, nếu không phải là vừa rồi anh ta lơ đãng liếc nhìn và chứng kiến toàn bộ sự việc thì sợ rằng cũng sẽ bị cô ấy lừa gạt.
Nhà sản xuất Lưu vội vàng chạy tới, nhìn thấy Trương Nhã Đình vẫn đang nằm rạp trên sàn nhà và nôn ra đủ thứ trên mặt thảm, miệng vẫn còn ch ảy nước bọt, lại nhìn những biểu hiện của những người đang đứng quanh đây, liền cảm thấy không còn chút mặt mũi nào.
Lại nhìn Trương Nhã Đình, trong ánh mắt mang theo vài phần ghét bỏ không che dấu được.
Trương Nhã Đình nhìn thấy nhà sản xuất Lưu giống như nhìn thấy vị cứu tinh, liền đưa tay kéo lấy ống quần và ngẩng đầu lên đang muốn cáo trạng, cô ta liền nhìn thấy Trường Tuế vẫn bình tĩnh đứng xen giữa đám người nhìn cô ta, cặp mắt đen nhánh lạnh như băng, phảng phất giống như một vực thẳm sâu không thấy đáy.
Trương Nhã Đình lúc này đột nhiên như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, cảm giác buốt lạnh từ đầu đến chân, lúc này, cô ta có dự cảm mãnh liệt rằng dù cô ta có nói gì đi nữa thì Khương Trường Tuế cũng vẫn có thể toàn thân trở ra.
Lời nói vội vã đến miệng bỗng nhiên không thốt ra được.
Khi nhà sản xuất Lưu kéo cô ta đứng dậy khỏi mặt đất, động tác của ông ta có chút thô bạo, trên mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn và có chút bực tức.
Trương Nhã Đình bị dắt đi, lúc rời đi chỉ có sự chật vật không chịu nổi, hoàn toàn khác với dáng vẻ đắc ý khi lên sân khấu lúc nãy, như mây trên trời so với bùn dưới đất.
Trường Tuế bình tĩnh nhìn cô ta bị mang đi.
Cô không cần phải làm gì thêm nữa.
Bởi vì Trương Nhã Đình sau khi uống cạn ly rượu đó, cuộc sống của cô ta sẽ bắt đầu lao dốc.
Sẽ không còn cơ hội trở mình nữa.
Kết quả này cũng là do chính cô ta tự chuốc lấy mà thôi.
….
Sau một trận ồn ào như vậy.
Trường Tuế cũng không còn hứng thú để tiếp tục ở lại đây, hơn nữa trên người cô cũng đầy vết rượu vang đỏ, vì vậy cô ấy đã chào hỏi một vài người quen và các đạo diễn, sau đó cô cùng với Hạ Luật một trước một sau rời đi.
Cái gọi là một trước một sau nhưng chỉ cách nhau chưa đầy năm phút.
Cũng chỉ giả vờ che dấu như vậy thôi.
Bởi vì biểu hiện của Hạ Luật thật sự quá rõ ràng.
Những người trong giới cũng nhìn ra được một chút manh mối.
Hoắc Văn Đình vốn dĩ muốn ở lại tiệc chiêu đãi lâu thêm chút nữa, nhưng kết quả là chỉ một lúc sau, có rất nhiều người đến thăm dò tin tức hoặc đơn thuần là họ đến hỏi về mối quan hệ giữa Trường Tuế và Hạ Luật, anh ta cũng đã cố gắng ứng phó một vài lần nhưng rồi cảm thấy rất phiền phức, không thể nhịn được lâu hơn nên liền đứng lên chào hỏi mọi người rồi rời đi.
…..
Trường Tuế vừa lên xe liền cởi đôi giày ra khỏi chân.
Đôi giày này rất mới, lại là gót nhọn nên khiến cô ấy bị đau chân. Vừa mở giày ra khỏi chân đã thấy gót chân bị ửng đỏ và trầy da, những nốt ửng đỏ lại còn nổi đầy quanh ngón chân cái.
Hạ Luật vừa đẩy cửa bước lên xe liền nhìn thấy Trường Tuế đang co chân và quay đầu nhìn theo gót chân mình. Anh theo tầm mắt của cô nhìn thấy gót chân cô bị ửng đỏ trầy da, liền nhíu mày lại bước lên xe và đóng cửa, sau đó nắm lấy mắt cá chân của Trường Tuế, cúi đầu nhìn xuống.
Trường Tuế có làn da trắng muốt, nên những chỗ ửng đỏ và bị trầy da nhìn vô cùng chói mắt.
Tài xế của Trường Tuế bây giờ đã không còn cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Luật nữa, nhưng khi quay đầu lại và bắt gặp cảnh tượng này vẫn có chút ngạc nhiên, lập tức quay đầu lại, xem như chưa nhìn thấy gì.
Trường Tuế cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cảm thấy tư thế của mình không được lịch sự cho lắm, theo bản năng muốn thu chân lại.
Hạ Luật nắm chặt mắt cá chân của cô, giọng nói mang theo vài phần nghiêm túc: “Đừng cử động.” Nói xong anh ngẩng đầu lên, nhìn cô với vẻ không vừa lòng: “Em mang giày bị trầy da như vậy, sao không nói sớm cho anh biết?”
Trường Tuế nhìn Hạ Luật hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, khẽ chớp mắt, không hiểu sao lúc này cô lại cảm thấy Hạ Luật như vậy vô cùng có mị lực, có chút xao động, thành thật nói: “Trước đó em vẫn chưa có cảm giác đau như thế.”
Hạ Luật lại nhíu mày, giống như không biết nói gì thêm với cô ấy, vừa đau lòng lại bất đắc dĩ, anh mím môi hỏi: “Em có đau nhiều không?”
Trường Tuế mí mắt cong lại: “Em không đau.”
Hạ Luật cảm thấy câu hỏi của mình thật không có ý nghĩa gì, tuy nghe cô ấy nói không đau, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đau nhói.
“Trên xe có thuốc gì không?”
Trường Tuế hiển nhiên là không biết: “Chỉ bị trầy da một chút, ngày mai sẽ đỡ thôi, anh đừng quá lo lắng.”
Hạ Luật nhíu mày.
Cô ấy cũng không nói gì thêm nữa.
Tài xế ho nhẹ một tiếng và nói: “Phía sau xe có một hộp thuốc y tế, trong đó có lẽ là có thuốc đấy.”
Hạ Luật xoay người ra phía sau và tìm được một hộp thuốc y tế màu trắng, lục tung trong đó thì tìm thấy một ống thuốc mỡ liền vội vàng đọc kỹ hướng dẫn sử dụng của nó.
Trước tiên anh dùng nước khoáng rửa sạch tay mình, sau đó mở nắp ống thuốc, bóp một lượng thuốc nhỏ ra lòng bàn tay, cúi đầu xuống dưới, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bôi thuốc lên chỗ gót chân bị trầy da của Trường Tuế.
“Em đau không?”
Anh hỏi Trường Tuế.
Nhưng không đợi Trường Tuế trả lời, anh cúi gập người xuống thấp hơn, bờ môi gần như chạm vào chân Trường Tuế, rồi nhẹ nhàng thổi vào vết thương ở gót chân của cô ấy.
Trường Tuế hoàn toàn không cảm thấy đau, nhìn sau đầu Hạ Luật, mũi cô ấy bỗng nhiên có chút chua xót.
Hạ Luật ngẩng đầu lên, nhìn thấy mắt Trường Tuế ngấn lệ, anh liền giật mình hoảng sợ và có chút hoảng loạn: “Em sao vậy? Đau lắm hả?”
Trường Tuế lắc đầu, thu chân lại, gục đầu vào vòng tay anh, mặt dựa sát vào ngực và hai tay ôm chặt eo anh.
Hạ Luật có chút luống cuống ôm lấy cô: “Em sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?”
Trường Tuế lắc đầu, dụi mặt vào ngực anh lau nước mắt, một lúc sau mới nghẹn ngào nói: “Hạ Luật, em thích anh lắm.”
Hạ Luật giật mình, lập tức sắc mặt trở nên dịu dàng.
Ngay sau đó chợt nghe thấy người đang gục đầu trong ngực uy hiếp một cách hung tợn: “Sau này nếu anh dám đi thích người khác, nhất định em sẽ hạ chú nguyền rủa anh đến chết.” Dừng lại một chút, cô lại ôm anh chặt hơn nữa rồi nói thêm: “Anh là của em.”
Khóe miệng Hạ Luật không khỏi cong lên, đôi mắt hoa đào lạnh nhạt nổi lên ánh sáng lấp lánh, anh ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên mái tóc đen dài của cô ấy: “Được rồi, anh là của em.”
Trường Tuế nhìn thoáng qua ly rượu cô ta đưa qua, mỉm cười gật đầu: “Ừm, cô nói quả thật cũng có đạo lý.”
Khóe miệng Trương Nhã Đình nhếch lên, nhưng câu nói tiếp theo của Trường Tuế lại khiến cô ta cảm thấy ngây ngẩn cả người.
Khóe miệng Trường Tuế cũng hơi cong lên: “Nhưng tôi muốn uống ly rượu trên tay phải của cô kìa.”
Nụ cười nơi khóe miệng Trương Nhã Đình thoáng chốc trở nên cứng đờ, ánh mắt bối rối, nhưng rất nhanh đã ổn định lại và mỉm cười che giấu sự khó xử đó: “Sao thế! Chẳng lẽ cô lo lắng là tôi đã bỏ thuốc vào rượu hay sao?” Cô ấy nói và liếc mắt nhìn xung quanh như thể mỉa mai: “Trong một dịp như thế này à? Lại còn ở trước mặt rất nhiều người như vậy?”
Trường Tuế đột nhiên vươn tay cầm lấy ly rượu trong tay trái cô ta lắc lắc hai vòng, cô nhìn vào chất lỏng màu đỏ trong ly rượu, rồi lại giương mắt lên, Trương Nhã Đình vừa kích động vừa có chút căng thẳng, nhưng cô ta vẫn giả vờ tỏ ra bình tĩnh.
Trường Tuế cầm ly rượu tủm tỉm cười, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại không hề có ý cười, mà ánh lên vẻ lạnh lùng: “Sao nào? Cô đã dùng hết vận may của mình trong tương lai, nên bây giờ muốn cướp lấy vận may của tôi sao?”
Trương Nhã Đình toàn thân chấn động, cả người đều cứng đờ, sự khiếp sợ cực lớn làm cho cô ta hoàn toàn không thể nào khống chế được biểu hiện trên khuôn mặt, cô ta hoảng hốt khiếp sợ nhìn Trường Tuế, đầu óc rối bời trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm – –
Tại sao Khương Trường Tuế lại biết được điều đó?
Trong lòng Trương Nhã Đình vô cùng hỗn loạn nhưng cô ta vẫn cố giả vờ bình tĩnh: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?”
Đôi mắt cô ta không khỏi liếc nhìn sang ly rượu đỏ trên tay Trường Tuế với vẻ chột dạ.
Trong ly rượu đó có máu của cô ta, và một thứ khác mà đại sư đã đưa cho cô ta nữa.
Đại sư nói rằng chỉ cần cho người đó uống hết thì cô ta có thể “mượn” được vận may của người đó.
Trường Tuế đột nhiên tiến lên phía trước một bước, tới sát cô ta rồi lạnh lùng nói: “Trương Nhã Đình, cô tìm nhầm người rồi, cô không nên “mượn vận” đến trên đầu tôi.”
Mượn vận.
Đó là một loại tà thuật rất âm độc.
Nói “mượn” chỉ là một cách nói dễ nghe hơn thôi, so với mượn, dùng từ “trộm.” mới đúng.
Loại tà thuật này chính là tìm cách trộm số mệnh của một người khác và sử dụng cho mình.
Trước khi sử dụng loại tà thuật “mượn vận” này chắc chắn phải có mục tiêu. Người bị chọn làm mục tiêu “mượn vận” này phải thực sự có đủ may mắn, cuộc sống mọi việc luôn thuận buồm xuôi gió.
Sau khi người đó bị đánh cắp số mệnh thì cuộc sống sau này sẽ gặp rất nhiều khó khăn, làm việc gì cũng đều không thuận lợi.
Làm hại người khác để mang lại lợi ích cho bản thân, âm độc đến cực điểm.
Trương Nhã Đình bị Trường Tuế phát hiện và vạch trần tất cả, lập tức trong lòng cô ta chấn động, trên mặt rốt cuộc không thể khống chế được nữa mà lộ ra thần sắc hoảng sợ, khi đối mặt với đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của Trường Tuế, cô ta càng thêm hoảng sợ nên vô thức lùi về phía sau.
Đột nhiên, gót giày cao gót của cô ta vấp phải những nếp gấp của tấm thảm đỏ dưới chân, cô ta bị loạng choạng, chuẩn bị ngã xuống thì một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô ta kéo lại.
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô ta lạnh như băng, trong nháy mắt cô ta liền giật mình.
Cô ta chưa thể lấy lại tinh thần nhìn Trường Tuế, vẻ mặt không thể tin nhìn Trường Tuế đang đưa tay ra kéo cô ta trở lại.
Không đợi cô ta kịp phản ứng, bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô ta đột ngột nâng lên bóp cằm cô ta.
Bởi vì Trương Nhã Đình quá kinh ngạc quên mất giãy dụa, khiếp sợ nhìn Trường Tuế, trên cằm đột nhiên truyền đến một cảm giác đau nhói!
Cô ta vô thức hé miệng, ngay sau đó, vành ly rượu gõ gõ vào những chiếc răng phía trên. Cô ta theo bản năng cố gắng giãy dụa nhưng bàn tay đang ấn sát vào cằm cô ta như một đôi gọng kìm khiến cô ta không thể nào nhúc nhích được. Trong ánh mắt hoảng sợ của cô ta, thứ chất lỏng màu đỏ lạnh buốt đó được rót vào thẳng trong miệng cô ta!
Trong lúc Trương Nhã Đình vẫn còn giãy dụa kịch liệt, Trường Tuế cũng đã buông tay.
Trương Nhã Đình ngay lúc đó vô cùng hoảng sợ, lảo đảo lùi ra phía sau, khuỵu gối xuống mặt sàn, hai tay cũng chống xuống mặt sàn, cúi đầu rồi không ngừng nôn thốc ra ngoài, thậm chí còn lấy các ngón tay móc thật sâu vào trong họng, muốn cố gắng nôn ra đến hết những giọt rượu vừa mới lọt qua cổ họng.
Động tĩnh xảy ra ở bên này nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác, thậm chí có người còn tụ tập vây kín nơi này.
Trường Tuế không chút hoang mang ngồi xổm xuống sàn nhà, đặt tay lên lưng Trương Nhã Đình, cúi người xuống, nhẹ giọng nói bằng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được: “Máu của mình, dễ uống chứ?”
Trương Nhã Đình quỳ rạp dưới mặt sàn, toàn thân cô ta không ngừng run rẩy không thể kiềm chế được. Cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, ngực dính đầy vết rượu đỏ, vừa kinh ngạc và sợ hãi nhìn vào mắt Trường Tuế.
Trong đôi mắt đen nhánh của Trường Tuế chỉ có vẻ lạnh lùng bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như giọng nói của cô ấy, nhẹ nhàng và lạnh lùng, không chút thăng trầm:
“Cô đã chọn sai mục tiêu và sẽ hối hận về quyết định đó của mình mỗi ngày trong suốt những tháng ngày khó khăn sau này của mình.”
Trương Nhã Đình đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Nỗi sợ hãi và hối hận gần như khiến cô ta mất đi giọng nói của mình.
Rõ ràng mục tiêu ban đầu của cô ta không phải là Khương Trường Tuế, nhưng cô ta sự ghen ghét làm cho choáng váng đầu óc, nên đã quên mất lời dặn dò của đại sư đã nói với cô ta.
“Sao thế?” Chú ý tới động tĩnh xảy ra ở bên này, Hạ Luật với đôi chân dài và là người đầu tiên bước tới, anh cúi người xuống hỏi.
Người đang gặp chuyện lúc này là Trương Nhã Đình, nhưng anh chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi hướng toàn bộ sự chú ý về phía Trường Tuế. Khi nhìn thấy vết rượu đỏ vương vãi khắp ngực và vai cô, anh nhíu mày, cởi áo khoác ngoài phủ lên vai cho cô.
Lúc này, Diệp Lộ cũng vội vàng chạy tới: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hai mắt cô ấy nhìn sững về phía Trương Nhã Đình, thấy vết rượu đỏ vẫn còn trên miệng và trên ngực cô ta, nhìn lại Trường Tuế trên ngực vẫn còn đọng lại vết rượu đỏ, lập tức hai mắt lóe lên, trong mắt hiện lên vài tia ám chỉ nhìn về phía Trường Tuế.
Là muốn giúp đỡ hay muốn che giấu chuyện này?
“Không sao đâu.” Đầu tiên Trường Tuế liếc mắt nhìn Hạ Luật, len lén siết chặt ngón tay của anh, ý bảo mình không sao, sau đó bình tĩnh nhìn Diệp Lộ và hướng ánh mắt nhìn về phía một vài người đang đứng quanh đây và nói: “Cô ấy không được khỏe, ai đó có thể giúp cô ấy gọi nhà sản xuất Lưu đến đây được không? Cô ấy đến đây cùng nhà sản xuất Lưu.”
Dáng người cô vốn đã nhỏ nhắn, nay lại càng nhỏ bé hơn khi được phủ bởi chiếc áo vest của Hạ Luật. Cô ấy ngồi lọt thỏm dưới sàn nhà, vừa nhỏ nhắn vừa yếu ớt, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp với nước da trắng nõn như tuyết, trên mặt vẫn còn đôi chút dáng vẻ lo lắng, nhìn giống như Trương Nhã Đình gặp chuyện, nên cô ấy đã đứng ra giúp đỡ.
Đứng cách đó không xa, Triệu Thần An cầm ly rượu nhìn Trường Tuế “yếu ớt nhỏ nhắn”, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nhếch khóe miệng nở một nụ cười một cách khó hiểu, nếu không phải là vừa rồi anh ta lơ đãng liếc nhìn và chứng kiến toàn bộ sự việc thì sợ rằng cũng sẽ bị cô ấy lừa gạt.
Nhà sản xuất Lưu vội vàng chạy tới, nhìn thấy Trương Nhã Đình vẫn đang nằm rạp trên sàn nhà và nôn ra đủ thứ trên mặt thảm, miệng vẫn còn ch ảy nước bọt, lại nhìn những biểu hiện của những người đang đứng quanh đây, liền cảm thấy không còn chút mặt mũi nào.
Lại nhìn Trương Nhã Đình, trong ánh mắt mang theo vài phần ghét bỏ không che dấu được.
Trương Nhã Đình nhìn thấy nhà sản xuất Lưu giống như nhìn thấy vị cứu tinh, liền đưa tay kéo lấy ống quần và ngẩng đầu lên đang muốn cáo trạng, cô ta liền nhìn thấy Trường Tuế vẫn bình tĩnh đứng xen giữa đám người nhìn cô ta, cặp mắt đen nhánh lạnh như băng, phảng phất giống như một vực thẳm sâu không thấy đáy.
Trương Nhã Đình lúc này đột nhiên như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, cảm giác buốt lạnh từ đầu đến chân, lúc này, cô ta có dự cảm mãnh liệt rằng dù cô ta có nói gì đi nữa thì Khương Trường Tuế cũng vẫn có thể toàn thân trở ra.
Lời nói vội vã đến miệng bỗng nhiên không thốt ra được.
Khi nhà sản xuất Lưu kéo cô ta đứng dậy khỏi mặt đất, động tác của ông ta có chút thô bạo, trên mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn và có chút bực tức.
Trương Nhã Đình bị dắt đi, lúc rời đi chỉ có sự chật vật không chịu nổi, hoàn toàn khác với dáng vẻ đắc ý khi lên sân khấu lúc nãy, như mây trên trời so với bùn dưới đất.
Trường Tuế bình tĩnh nhìn cô ta bị mang đi.
Cô không cần phải làm gì thêm nữa.
Bởi vì Trương Nhã Đình sau khi uống cạn ly rượu đó, cuộc sống của cô ta sẽ bắt đầu lao dốc.
Sẽ không còn cơ hội trở mình nữa.
Kết quả này cũng là do chính cô ta tự chuốc lấy mà thôi.
….
Sau một trận ồn ào như vậy.
Trường Tuế cũng không còn hứng thú để tiếp tục ở lại đây, hơn nữa trên người cô cũng đầy vết rượu vang đỏ, vì vậy cô ấy đã chào hỏi một vài người quen và các đạo diễn, sau đó cô cùng với Hạ Luật một trước một sau rời đi.
Cái gọi là một trước một sau nhưng chỉ cách nhau chưa đầy năm phút.
Cũng chỉ giả vờ che dấu như vậy thôi.
Bởi vì biểu hiện của Hạ Luật thật sự quá rõ ràng.
Những người trong giới cũng nhìn ra được một chút manh mối.
Hoắc Văn Đình vốn dĩ muốn ở lại tiệc chiêu đãi lâu thêm chút nữa, nhưng kết quả là chỉ một lúc sau, có rất nhiều người đến thăm dò tin tức hoặc đơn thuần là họ đến hỏi về mối quan hệ giữa Trường Tuế và Hạ Luật, anh ta cũng đã cố gắng ứng phó một vài lần nhưng rồi cảm thấy rất phiền phức, không thể nhịn được lâu hơn nên liền đứng lên chào hỏi mọi người rồi rời đi.
…..
Trường Tuế vừa lên xe liền cởi đôi giày ra khỏi chân.
Đôi giày này rất mới, lại là gót nhọn nên khiến cô ấy bị đau chân. Vừa mở giày ra khỏi chân đã thấy gót chân bị ửng đỏ và trầy da, những nốt ửng đỏ lại còn nổi đầy quanh ngón chân cái.
Hạ Luật vừa đẩy cửa bước lên xe liền nhìn thấy Trường Tuế đang co chân và quay đầu nhìn theo gót chân mình. Anh theo tầm mắt của cô nhìn thấy gót chân cô bị ửng đỏ trầy da, liền nhíu mày lại bước lên xe và đóng cửa, sau đó nắm lấy mắt cá chân của Trường Tuế, cúi đầu nhìn xuống.
Trường Tuế có làn da trắng muốt, nên những chỗ ửng đỏ và bị trầy da nhìn vô cùng chói mắt.
Tài xế của Trường Tuế bây giờ đã không còn cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Luật nữa, nhưng khi quay đầu lại và bắt gặp cảnh tượng này vẫn có chút ngạc nhiên, lập tức quay đầu lại, xem như chưa nhìn thấy gì.
Trường Tuế cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cảm thấy tư thế của mình không được lịch sự cho lắm, theo bản năng muốn thu chân lại.
Hạ Luật nắm chặt mắt cá chân của cô, giọng nói mang theo vài phần nghiêm túc: “Đừng cử động.” Nói xong anh ngẩng đầu lên, nhìn cô với vẻ không vừa lòng: “Em mang giày bị trầy da như vậy, sao không nói sớm cho anh biết?”
Trường Tuế nhìn Hạ Luật hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, khẽ chớp mắt, không hiểu sao lúc này cô lại cảm thấy Hạ Luật như vậy vô cùng có mị lực, có chút xao động, thành thật nói: “Trước đó em vẫn chưa có cảm giác đau như thế.”
Hạ Luật lại nhíu mày, giống như không biết nói gì thêm với cô ấy, vừa đau lòng lại bất đắc dĩ, anh mím môi hỏi: “Em có đau nhiều không?”
Trường Tuế mí mắt cong lại: “Em không đau.”
Hạ Luật cảm thấy câu hỏi của mình thật không có ý nghĩa gì, tuy nghe cô ấy nói không đau, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đau nhói.
“Trên xe có thuốc gì không?”
Trường Tuế hiển nhiên là không biết: “Chỉ bị trầy da một chút, ngày mai sẽ đỡ thôi, anh đừng quá lo lắng.”
Hạ Luật nhíu mày.
Cô ấy cũng không nói gì thêm nữa.
Tài xế ho nhẹ một tiếng và nói: “Phía sau xe có một hộp thuốc y tế, trong đó có lẽ là có thuốc đấy.”
Hạ Luật xoay người ra phía sau và tìm được một hộp thuốc y tế màu trắng, lục tung trong đó thì tìm thấy một ống thuốc mỡ liền vội vàng đọc kỹ hướng dẫn sử dụng của nó.
Trước tiên anh dùng nước khoáng rửa sạch tay mình, sau đó mở nắp ống thuốc, bóp một lượng thuốc nhỏ ra lòng bàn tay, cúi đầu xuống dưới, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bôi thuốc lên chỗ gót chân bị trầy da của Trường Tuế.
“Em đau không?”
Anh hỏi Trường Tuế.
Nhưng không đợi Trường Tuế trả lời, anh cúi gập người xuống thấp hơn, bờ môi gần như chạm vào chân Trường Tuế, rồi nhẹ nhàng thổi vào vết thương ở gót chân của cô ấy.
Trường Tuế hoàn toàn không cảm thấy đau, nhìn sau đầu Hạ Luật, mũi cô ấy bỗng nhiên có chút chua xót.
Hạ Luật ngẩng đầu lên, nhìn thấy mắt Trường Tuế ngấn lệ, anh liền giật mình hoảng sợ và có chút hoảng loạn: “Em sao vậy? Đau lắm hả?”
Trường Tuế lắc đầu, thu chân lại, gục đầu vào vòng tay anh, mặt dựa sát vào ngực và hai tay ôm chặt eo anh.
Hạ Luật có chút luống cuống ôm lấy cô: “Em sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?”
Trường Tuế lắc đầu, dụi mặt vào ngực anh lau nước mắt, một lúc sau mới nghẹn ngào nói: “Hạ Luật, em thích anh lắm.”
Hạ Luật giật mình, lập tức sắc mặt trở nên dịu dàng.
Ngay sau đó chợt nghe thấy người đang gục đầu trong ngực uy hiếp một cách hung tợn: “Sau này nếu anh dám đi thích người khác, nhất định em sẽ hạ chú nguyền rủa anh đến chết.” Dừng lại một chút, cô lại ôm anh chặt hơn nữa rồi nói thêm: “Anh là của em.”
Khóe miệng Hạ Luật không khỏi cong lên, đôi mắt hoa đào lạnh nhạt nổi lên ánh sáng lấp lánh, anh ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên mái tóc đen dài của cô ấy: “Được rồi, anh là của em.”