Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 102: Vay mượn
Hai người họ cùng nhau bước ra ngoài để nói chuyện.
Lúc đầu Trường Tuế tưởng rằng Diệp Lộ lại đang gặp vấn đề gì, sau một hồi trò chuyện, cuối cùng sự việc không như cô ấy suy đoán.
Diệp Lộ muốn cùng Trường Tuế kết hợp làm ăn, kinh doanh bùa giảm béo và thuốc mọc tóc.
Dù là việc giảm béo hay là tóc, thì đó cũng đều là vấn đề đau khổ nhất của giới trẻ hiện nay.
Mà hiện nay trên thị trường không có phương pháp giảm cân nào hiệu quả như bùa giảm béo, chính Diệp Lộ sau khi dùng bùa giảm béo, đã giảm thành công ba mươi cân. Mặc dù bây giờ đã cảm thấy thèm ăn trở lại, nhưng bởi vì cô đã gầy đi rất nhiều nên cũng tìm thấy được niềm vui khi tập thể dục. Bùa giảm béo đã hết tác dụng hơn nửa tháng, trước mắt vẫn chưa thấy những phản ứng ngược, thậm chí cô ấy vẫn còn giảm thêm được hai cân.
Thuốc mọc tóc cũng vậy, Diệp Lộ có mái tóc dày nên không cần sử dụng đến cái này, nhưng sau khi Tiêu Cát dùng thử nghiệm thì đạt hiệu quả cao, tuy tóc vẫn còn rụng nhưng tóc mới cũng đã mọc lên rất nhiều và phát triển rất khả quan.
Hai sản phẩm này đều có thị trường tiêu thụ rất lớn, nếu có thể sản xuất được hàng loạt thì quả thực không dám tưởng tượng đến mức lợi nhuận thu được từ chúng sẽ nhiều đến mức nào.
“Không có cách nào có thể sản xuất hàng loạt được.”
Trường Tuế bình tĩnh phá vỡ ý tưởng của Diệp Lộ.
Diệp Lộ sững sờ, sau đó nghi ngờ hỏi: “Về bùa giảm béo, tôi biết là chính cô có thể vẽ được nó, còn thuốc mọc tóc vì sao lại làm không được?”
Trường Tuế giải thích: “Dù là bùa giảm béo hay thuốc mọc tóc thì cũng cần phải có một loại thảo dược quý hiếm, loại thảo dược này không sinh trưởng trong thế giới loài người, hơn nữa nó còn rất hiếm.”
Diệp Lộ sững người một lúc, dường như không thể nào lý giải được: “Cái gì gọi là không thể sinh trưởng trong thế giới loài người?”
Trường Tuế nói: “Tôi cũng không thể giải thích nhiều với cô được, cô chỉ cần biết rằng cả hai thứ đó đều không thể sản xuất hàng loạt được.”
Giấc mơ thành tỷ phú của Diệp Lộ đã tan thành mây khói, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, còn tiếp tục hỏi: “Vậy có thể sản xuất thành công được bao nhiêu? Nếu không thể sản xuất hàng loạt thì cũng có thể bán nó trong một khu vực nhỏ.”
Thuốc mọc tóc thực sự là một thương vụ làm ăn lớn, trong giới giải trí này thì hầu hết các diễn viên nam, nữ đều gặp vấn đề về rụng tóc và tóc ít, đặc biệt là các minh tinh nữ. Nếu tóc nhiều, họ còn có thể quay quảng cáo không cần phải nối tóc hoặc là đội tóc giả.
Trường Tuế suy nghĩ một chút và nói: “Mỗi tháng có thể làm ra được năm mươi chai thuốc loại này, nhưng nó lại có kèm theo tác dụng phụ.”
Diệp Lộ giật mình: “Tác dụng phụ sao? Không nghe Tiêu Cát nói với tôi về cái này.”
Trường Tuế giải thích thêm: “Loại thuốc mọc tóc này phải được kiểm soát liều lượng rất chặt chẽ, nếu dùng quá nhiều, tóc sẽ mọc lên rất nhiều và trở nên rất dày. Hơn nữa, nếu không dùng đúng chỉ dẫn thì lông tóc sẽ mọc ra tại một số vị trí khác nữa.
Cái này tính là tác dụng phụ gì chứ! Diệp Lộ lập tức nói, đồng thời nắm bắt một điểm quan trọng khác, cô ấy liền hỏi: “Nếu dùng ở mí mắt thì sao? Có thể cũng sẽ khiến cho lông mi dài thêm?”
Lần này lại đổi thành Trường Tuế ngơ ngẩn cả người, sau khi suy nghĩ thấu đáo mới trả lời: “Theo lý thuyết, thì hẳn là cũng có thể.”
Diệp Lộ kích động nói: “Như vậy nó cũng có thể coi như một loại thuốc giúp lông mi mọc ra và dài thêm sao?”
Trường Tuế không biết thuốc mọc lông mi là quan trọng đến thế nào, cô nhìn cô ấy với vẻ mặt nghi ngờ mờ mịt.
Diệp Lộ nói: “Trường Tuế, cô hãy nói cho tôi biết là cô có thể làm ra được bao nhiêu chai thuốc đó? Tôi nói cho cô biết nhé, cho dù cô chỉ làm ăn trong cái giới này thì cô vẫn có thể kiếm được không ít tiền đâu.”
Trường Tuế có động lực, bắt đầu nghiêm túc tính toán ước lượng, sau đó nói: “Nếu tính theo liều lượng đó, nếu có đủ các nguyên vật liệu thì một tháng tôi có thể làm ra được năm trăm phần.” Cô suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Còn bùa giảm béo phải do chính tôi vẽ mới mang lại hiệu quả, tuy nhiên tôi có một loại thuốc uống cũng có tác dụng kiềm chế sự thèm ăn, nhưng thực hiện phức tạp hơn so với bùa giảm béo, cần phải uống hàng ngày.”
Cả hai trò chuyện với nhau hơn nửa giờ trên ban công, trên cơ bản là đã thảo luận xong phương thức hợp tác.
Diệp Lộ lại đột nhiên nói: “Đúng rồi, Tiêu Cát đã ly hôn rồi.”
Trường Tuế cũng không quá ngạc nhiên về chuyện này.
Diệp Lộ nói: “Chuyện này cũng chỉ mới cách đây vài ngày thôi, Tiêu Cát đã dọn ra khỏi nhà, hai người đã ký vào thỏa thuận ly hôn rồi, vài ngày nữa sẽ chính thức ra tòa làm thủ tục ly hôn.”
“Dương Kiệt vẫn ra dáng một người đàn ông, rất nhiều tài sản đứng tên anh ta đều được chia cho Tiêu Cát. Lúc đầu, Dương Kiệt cũng định sẽ để lại ngôi nhà họ đang sống cho Tiêu Cát, nhưng Tiêu Cát không đồng ý, cô ấy nói rằng, nếu vẫn ở lại đó cô ấy sẽ không thoải mái được.”
Qua lời kể của Diệp Lộ, Trường Tuế biết là Tiêu Cát đã nghe theo lời khuyên của cô ấy, cố gắng tha thứ cho Dương Kiệt. Nhưng cuối cùng Tiêu Cát cũng đã nhận ra rằng cô ấy không còn cách nào để toàn tâm toàn ý yêu và tin tưởng anh ta như trước đây.
Mặc dù Dương Kiệt thể hiện rằng anh ta yêu cô nhiều hơn và đối xử với cô ấy tốt hơn trước, nhưng cô vẫn không thể quên được chuyện anh ta đã ngoại tình.
Sau hơn một tháng đấu tranh tư tưởng trong đau khổ, cuối cùng cô ấy đã quyết định ly hôn với Dương Kiệt.
Và Dương Kiệt dường như cũng ý thức được rằng cả hai không bao giờ có thể trở lại tình cảm như xưa, cuối cùng anh ta cũng đã biết chính mình đã hủy hoại cuộc sống hạnh phúc của mình, nên chỉ vài ngày sau khi cô ấy đề nghị ly hôn thì anh ta cũng đã đồng ý.
Họ đều tuyên bố ra bên ngoài là ly hôn trong hòa bình, và để bảo vệ con trai, họ đã không cho thằng bé biết về lý do thực sự khiến cho cuộc hôn nhân của hai người tan vỡ.
Tuy nhiên trong khoảng thời gian gần đây, Tiêu Cát trở nên gầy gò và ăn uống không có khẩu vị, cùng với trạng thái tinh thần của cô đều khiến người khác không khỏi nghi ngờ rằng cuộc ly hôn này của hai người không phải là một “cuộc chia tay hòa bình” như họ nói.
Trên đời này không có chuyện gì có thể che giấu mãi được, cậu con trai của hai người đã biết nguyên nhân thực sự dẫn đến việc ly hôn của ba mẹ nên đã quyết định chọn sống chung với Tiêu Cát và không chịu gặp mặt Dương Kiệt.
Trường Tuế không ngạc nhiên trước kết cục này, cô ấy đã đoán trước được sự việc khi cô đề nghị Tiêu Cát hãy cố gắng tha thứ cho Dương Kiệt.
Nhưng những cặp vợ chồng có tình cảm sâu đậm như họ sẽ không dễ dàng tha thứ cho chuyện đó và không thể chịu đựng được sự phản bội này.
…..
Sau khi bàn bạc công việc làm ăn với Diệp Lộ xong, Trường Tuế gần như tỉnh táo hơn nhiều.
Nhà sản xuất Chu cũng đã đi ra ban công chỗ hai người đang đứng trò chuyện, Trường Tuế thấy vậy vội vàng để lại không gian cho hai vợ chồng họ và quay trở lại hội trường của buổi tiệc rượu. Cô dùng ánh mắt tìm kiếm Hạ Luật trong đám đông nhưng không thấy anh đâu cả, mà chỉ nhìn thấy Triệu Thần An đang nghỉ ngơi trong khu buffet.
Tối hôm nay cô vẫn chưa có dịp chào hỏi anh ta, vì vậy cô ấy đã đi đến chào hỏi Triệu Thần An.
Trên bàn trước mặt Triệu Thần An đặt một ly sâm banh, anh ta cúi đầu nhìn chăm chú vào điện thoại của mình.
“Anh hai.”
Trường Tuế ngọt ngào gọi.
Triệu Thần An ngẩng đầu, nhìn thấy chính là cô, anh mỉm cười, tắt điện thoại di động rồi dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Người bận rộn xong việc rồi à?”
Trường Tuế kéo ghế ra ngồi xuống, mỉm cười: “Vâng ạ, vừa mới xong việc là đến chào hỏi anh hai đây.”
Triệu Thần An cười mà như không cười hừ một tiếng, giống như là cố ý khó xử nói: “Bận rộn xong mới nhớ đến tôi sao?”
Trường Tuế mặt dày cười tủm tỉm: “Anh là anh hai của em mà, người thân với người ngoài khác nhau chứ, với người khác mới phải khách khí, nhưng với anh hai thì không cần điều đó.”
Triệu Thần An đã biết da mặt Trường Tuế dày từ lâu rồi: “Học ai mà miệng lưỡi trơn tru vậy hả?”
Nghe có vẻ như một lời quở trách, nhưng giọng điệu và biểu cảm lại hoàn toàn không giống nhau, trong đuôi mắt lạnh nhạt lại mang theo ý cười.
Trường Tuế quan sát sắc mặt của anh ta, tự nhiên cũng biết Triệu Thần An đang nói đùa với cô ấy, liền hỏi lại: “Mọi người trong nhà bữa nay có khỏe không?”
Triệu Thần An nói: “Thuốc lần trước em đưa cho bà nội, bà nói sau khi uống thuốc cảm thấy khỏe lên nhiều, đầu không còn đau, chân cũng không còn đau nữa, tinh thần cũng phấn chấn hơn lên, lúc nào gặp anh cũng khen em, còn bảo anh nhắn em lúc nào rảnh thì về nhà ăn một bữa cơm.”
“Em sẽ sắp xếp thời gian.” Trường Tuế nói: “Nếu thuốc bà dùng hết rồi thì anh báo cho em biết, em sẽ gửi thêm cho bà một ít nữa.”
Triệu Thần An ánh mắt ôn hòa: “Em thật có tâm.”
Trường Tuế mỉm cười nói: “Phải như vậy chứ.”
Triệu Thần An chuyển sang hỏi về việc khác: “Nghe nói em nhận được vai trong《 Kiếm Linh 》rồi à?”
Trường Tuế gật đầu.
Triệu Thần An nhướng mày: “Cái bánh lớn này ai kiếm cho em thế?”
Trường Tuế chớp chớp mắt, mặt dày nói: “Đương nhiên là dựa vào vẻ đẹp tuyệt vời cùng với kỹ năng diễn xuất tuyệt đỉnh của em đã chinh phục được đạo diễn và nhà sản xuất.”
Triệu Thần An thiếu chút nữa viết mấy chữ “không biết xấu hổ” lên mặt, nhưng cho dù không viết lên mặt thì trong ánh mắt anh ta cũng đã bộc lộ ra.
Tuy nhiên, anh ta cũng biết khoản đầu tư vào 《 Kiếm Linh 》lớn như vậy, đạo diễn lại là Triệu Long Uy, nếu không phải là cô ấy có năng lực thực sự, thì dù cho là ai đứng sau cũng không thể để cho cô được chọn vào vai nữ chính.
Triệu Thần An bỗng nhiên nhướng mày, ánh mắt nhìn ra phía sau Trường Tuế và chậm rãi nói: “Bạn trai nhỏ của em vẫn đang nhìn chằm chằm sang bên này đó.”
Trường Tuế lắp bắp kinh hãi, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Luật đang đứng bên ngoài cách chỗ cô khoảng chừng bảy tám mét, thoạt nhìn dáng vẻ như đang cùng người khác nói chuyện, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn sang bên này. Hai người còn liếc nhìn nhau một cái nhưng Trường Tuế cũng không phải ngạc nhiên về điều này, cô ấy quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Triệu Thần An: “Làm sao anh biết?”
Triệu Thần An bình thản đáp: “Là anh đoán vậy.” Anh ta cầm lấy ly sâm panh trên bàn, uống cạn ly rồi nói: “Em ngồi ở đây nhé, anh đi trước.” Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Chân Trường Tuế vẫn còn hơi bị đau nên đã ngồi lại thêm một lúc, sau đó đứng dậy đi lấy thêm chút đồ ăn rồi trở về.
Sau khi ăn xong một đ ĩa thịt và đồ tráng miệng, cô cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, vừa mới quay người lại, đã nhìn thấy trợ lý cũ Trương Nhã Đình đứng trước mặt cô với hai ly rượu vang đỏ trên tay.
Trương Nhã Đình của hiện tại đã không còn giống như Trương Nhã Đình của hai tháng trước đó, tuy chỉ là tham dự một buổi tiệc chiêu đãi cá nhân, nhưng cô ta vẫn tham dự với trang phục lộng lẫy, bộ váy hồng cúp ngực, toàn bộ trang sức kim cương sáng lấp lánh, làm toát lên dáng vẻ kiêu sa, sang trọng và quyến rũ, thêm vào đó là lối trang điểm tinh tế, ngay cả tư thế bưng rượu cũng đầy phong cách “tao nhã và lười biếng”.
Nhưng trong mắt Trường Tuế, toàn thân Trương Uyển Đình đều viết bằng hai chữ to tướng – ra vẻ.
Loại khí chất của một nhà giàu mới nổi học đòi làm ra vẻ người của giới thượng lưu này cô ta đã học được mười phần rồi.
Cũng khó làm được.
Trường Tuế nhìn cô ta đang “lắc lư” trên đôi giày cao gót trước mặt, trên mặt nở nụ cười giả dối: “Trường Tuế, đã lâu không gặp.”
Trường Tuế không tiếp lời cô ta mà liếc nhìn hai ly rượu trên tay cô ta, nếu đoán không nhầm, trong hai ly rượu mà Trương Nhã Đình đang cầm thì có một ly là chuẩn bị cho cô.
Cô nhíu mày, hỏi thẳng: “Có chuyện gì không?”
Trước kia Trương Nhã Đình còn làm trợ lý cho Trường Tuế, mặc dù Trường Tuế không thích cô ta nhưng đối với cô ta thì cô vẫn rất khách khí.
Nhưng kể từ sau buổi tiệc tối hôm đó, một chút khách khí đối với cô ta của Trường Tuế cũng đã không còn.
Cô không hạ chú cô ta cũng coi như là đang tích đức.
Trương Nhã Đình mím môi, trong lòng cảm thấy ghen ghét khó tả, rõ ràng là khi còn làm trợ lý cho Trường Tuế, Khương Trường Tuế còn rất quê mùa, nhưng chỉ vỏn vẹn có mấy tháng mà cô ấy như được thoát thai hoán cốt.
Cô ấy không chỉ nổi bật trên thảm đỏ ngày hôm nay, mà lúc này cô ấy chỉ mặc một chiếc váy đơn giản thôi nhưng cũng có một cảm giác tươi mới và thoát tục.
Trong buổi tiệc rượu vừa rồi, ngoài sáng trong tối không biết có bao nhiêu người để ý đến cô ấy.
Có những người mà Trương Nhã Đình cố gắng hao hết tâm cơ cũng chỉ bắt chuyện được một hai câu, thế mà họ cũng đều đến chỗ Khương Trường Tuế nói chuyện và ngồi uống rượu tán gẫu cùng cô ấy.
Cô ấy thực sự không biết Khương Trường Tuế lấy đâu ra nhiều may mắn đến vậy.
Nhưng cũng chẳng sao …
Lúc này trong mắt Trương Nhã Đình lóe lên một tia sáng kỳ quái và phấn khích.
Sau đêm nay.
Tất cả những may mắn của cô ấy sẽ trở thành may mắn của Trương Nhã Đình.
Lúc đầu Trường Tuế tưởng rằng Diệp Lộ lại đang gặp vấn đề gì, sau một hồi trò chuyện, cuối cùng sự việc không như cô ấy suy đoán.
Diệp Lộ muốn cùng Trường Tuế kết hợp làm ăn, kinh doanh bùa giảm béo và thuốc mọc tóc.
Dù là việc giảm béo hay là tóc, thì đó cũng đều là vấn đề đau khổ nhất của giới trẻ hiện nay.
Mà hiện nay trên thị trường không có phương pháp giảm cân nào hiệu quả như bùa giảm béo, chính Diệp Lộ sau khi dùng bùa giảm béo, đã giảm thành công ba mươi cân. Mặc dù bây giờ đã cảm thấy thèm ăn trở lại, nhưng bởi vì cô đã gầy đi rất nhiều nên cũng tìm thấy được niềm vui khi tập thể dục. Bùa giảm béo đã hết tác dụng hơn nửa tháng, trước mắt vẫn chưa thấy những phản ứng ngược, thậm chí cô ấy vẫn còn giảm thêm được hai cân.
Thuốc mọc tóc cũng vậy, Diệp Lộ có mái tóc dày nên không cần sử dụng đến cái này, nhưng sau khi Tiêu Cát dùng thử nghiệm thì đạt hiệu quả cao, tuy tóc vẫn còn rụng nhưng tóc mới cũng đã mọc lên rất nhiều và phát triển rất khả quan.
Hai sản phẩm này đều có thị trường tiêu thụ rất lớn, nếu có thể sản xuất được hàng loạt thì quả thực không dám tưởng tượng đến mức lợi nhuận thu được từ chúng sẽ nhiều đến mức nào.
“Không có cách nào có thể sản xuất hàng loạt được.”
Trường Tuế bình tĩnh phá vỡ ý tưởng của Diệp Lộ.
Diệp Lộ sững sờ, sau đó nghi ngờ hỏi: “Về bùa giảm béo, tôi biết là chính cô có thể vẽ được nó, còn thuốc mọc tóc vì sao lại làm không được?”
Trường Tuế giải thích: “Dù là bùa giảm béo hay thuốc mọc tóc thì cũng cần phải có một loại thảo dược quý hiếm, loại thảo dược này không sinh trưởng trong thế giới loài người, hơn nữa nó còn rất hiếm.”
Diệp Lộ sững người một lúc, dường như không thể nào lý giải được: “Cái gì gọi là không thể sinh trưởng trong thế giới loài người?”
Trường Tuế nói: “Tôi cũng không thể giải thích nhiều với cô được, cô chỉ cần biết rằng cả hai thứ đó đều không thể sản xuất hàng loạt được.”
Giấc mơ thành tỷ phú của Diệp Lộ đã tan thành mây khói, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, còn tiếp tục hỏi: “Vậy có thể sản xuất thành công được bao nhiêu? Nếu không thể sản xuất hàng loạt thì cũng có thể bán nó trong một khu vực nhỏ.”
Thuốc mọc tóc thực sự là một thương vụ làm ăn lớn, trong giới giải trí này thì hầu hết các diễn viên nam, nữ đều gặp vấn đề về rụng tóc và tóc ít, đặc biệt là các minh tinh nữ. Nếu tóc nhiều, họ còn có thể quay quảng cáo không cần phải nối tóc hoặc là đội tóc giả.
Trường Tuế suy nghĩ một chút và nói: “Mỗi tháng có thể làm ra được năm mươi chai thuốc loại này, nhưng nó lại có kèm theo tác dụng phụ.”
Diệp Lộ giật mình: “Tác dụng phụ sao? Không nghe Tiêu Cát nói với tôi về cái này.”
Trường Tuế giải thích thêm: “Loại thuốc mọc tóc này phải được kiểm soát liều lượng rất chặt chẽ, nếu dùng quá nhiều, tóc sẽ mọc lên rất nhiều và trở nên rất dày. Hơn nữa, nếu không dùng đúng chỉ dẫn thì lông tóc sẽ mọc ra tại một số vị trí khác nữa.
Cái này tính là tác dụng phụ gì chứ! Diệp Lộ lập tức nói, đồng thời nắm bắt một điểm quan trọng khác, cô ấy liền hỏi: “Nếu dùng ở mí mắt thì sao? Có thể cũng sẽ khiến cho lông mi dài thêm?”
Lần này lại đổi thành Trường Tuế ngơ ngẩn cả người, sau khi suy nghĩ thấu đáo mới trả lời: “Theo lý thuyết, thì hẳn là cũng có thể.”
Diệp Lộ kích động nói: “Như vậy nó cũng có thể coi như một loại thuốc giúp lông mi mọc ra và dài thêm sao?”
Trường Tuế không biết thuốc mọc lông mi là quan trọng đến thế nào, cô nhìn cô ấy với vẻ mặt nghi ngờ mờ mịt.
Diệp Lộ nói: “Trường Tuế, cô hãy nói cho tôi biết là cô có thể làm ra được bao nhiêu chai thuốc đó? Tôi nói cho cô biết nhé, cho dù cô chỉ làm ăn trong cái giới này thì cô vẫn có thể kiếm được không ít tiền đâu.”
Trường Tuế có động lực, bắt đầu nghiêm túc tính toán ước lượng, sau đó nói: “Nếu tính theo liều lượng đó, nếu có đủ các nguyên vật liệu thì một tháng tôi có thể làm ra được năm trăm phần.” Cô suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Còn bùa giảm béo phải do chính tôi vẽ mới mang lại hiệu quả, tuy nhiên tôi có một loại thuốc uống cũng có tác dụng kiềm chế sự thèm ăn, nhưng thực hiện phức tạp hơn so với bùa giảm béo, cần phải uống hàng ngày.”
Cả hai trò chuyện với nhau hơn nửa giờ trên ban công, trên cơ bản là đã thảo luận xong phương thức hợp tác.
Diệp Lộ lại đột nhiên nói: “Đúng rồi, Tiêu Cát đã ly hôn rồi.”
Trường Tuế cũng không quá ngạc nhiên về chuyện này.
Diệp Lộ nói: “Chuyện này cũng chỉ mới cách đây vài ngày thôi, Tiêu Cát đã dọn ra khỏi nhà, hai người đã ký vào thỏa thuận ly hôn rồi, vài ngày nữa sẽ chính thức ra tòa làm thủ tục ly hôn.”
“Dương Kiệt vẫn ra dáng một người đàn ông, rất nhiều tài sản đứng tên anh ta đều được chia cho Tiêu Cát. Lúc đầu, Dương Kiệt cũng định sẽ để lại ngôi nhà họ đang sống cho Tiêu Cát, nhưng Tiêu Cát không đồng ý, cô ấy nói rằng, nếu vẫn ở lại đó cô ấy sẽ không thoải mái được.”
Qua lời kể của Diệp Lộ, Trường Tuế biết là Tiêu Cát đã nghe theo lời khuyên của cô ấy, cố gắng tha thứ cho Dương Kiệt. Nhưng cuối cùng Tiêu Cát cũng đã nhận ra rằng cô ấy không còn cách nào để toàn tâm toàn ý yêu và tin tưởng anh ta như trước đây.
Mặc dù Dương Kiệt thể hiện rằng anh ta yêu cô nhiều hơn và đối xử với cô ấy tốt hơn trước, nhưng cô vẫn không thể quên được chuyện anh ta đã ngoại tình.
Sau hơn một tháng đấu tranh tư tưởng trong đau khổ, cuối cùng cô ấy đã quyết định ly hôn với Dương Kiệt.
Và Dương Kiệt dường như cũng ý thức được rằng cả hai không bao giờ có thể trở lại tình cảm như xưa, cuối cùng anh ta cũng đã biết chính mình đã hủy hoại cuộc sống hạnh phúc của mình, nên chỉ vài ngày sau khi cô ấy đề nghị ly hôn thì anh ta cũng đã đồng ý.
Họ đều tuyên bố ra bên ngoài là ly hôn trong hòa bình, và để bảo vệ con trai, họ đã không cho thằng bé biết về lý do thực sự khiến cho cuộc hôn nhân của hai người tan vỡ.
Tuy nhiên trong khoảng thời gian gần đây, Tiêu Cát trở nên gầy gò và ăn uống không có khẩu vị, cùng với trạng thái tinh thần của cô đều khiến người khác không khỏi nghi ngờ rằng cuộc ly hôn này của hai người không phải là một “cuộc chia tay hòa bình” như họ nói.
Trên đời này không có chuyện gì có thể che giấu mãi được, cậu con trai của hai người đã biết nguyên nhân thực sự dẫn đến việc ly hôn của ba mẹ nên đã quyết định chọn sống chung với Tiêu Cát và không chịu gặp mặt Dương Kiệt.
Trường Tuế không ngạc nhiên trước kết cục này, cô ấy đã đoán trước được sự việc khi cô đề nghị Tiêu Cát hãy cố gắng tha thứ cho Dương Kiệt.
Nhưng những cặp vợ chồng có tình cảm sâu đậm như họ sẽ không dễ dàng tha thứ cho chuyện đó và không thể chịu đựng được sự phản bội này.
…..
Sau khi bàn bạc công việc làm ăn với Diệp Lộ xong, Trường Tuế gần như tỉnh táo hơn nhiều.
Nhà sản xuất Chu cũng đã đi ra ban công chỗ hai người đang đứng trò chuyện, Trường Tuế thấy vậy vội vàng để lại không gian cho hai vợ chồng họ và quay trở lại hội trường của buổi tiệc rượu. Cô dùng ánh mắt tìm kiếm Hạ Luật trong đám đông nhưng không thấy anh đâu cả, mà chỉ nhìn thấy Triệu Thần An đang nghỉ ngơi trong khu buffet.
Tối hôm nay cô vẫn chưa có dịp chào hỏi anh ta, vì vậy cô ấy đã đi đến chào hỏi Triệu Thần An.
Trên bàn trước mặt Triệu Thần An đặt một ly sâm banh, anh ta cúi đầu nhìn chăm chú vào điện thoại của mình.
“Anh hai.”
Trường Tuế ngọt ngào gọi.
Triệu Thần An ngẩng đầu, nhìn thấy chính là cô, anh mỉm cười, tắt điện thoại di động rồi dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Người bận rộn xong việc rồi à?”
Trường Tuế kéo ghế ra ngồi xuống, mỉm cười: “Vâng ạ, vừa mới xong việc là đến chào hỏi anh hai đây.”
Triệu Thần An cười mà như không cười hừ một tiếng, giống như là cố ý khó xử nói: “Bận rộn xong mới nhớ đến tôi sao?”
Trường Tuế mặt dày cười tủm tỉm: “Anh là anh hai của em mà, người thân với người ngoài khác nhau chứ, với người khác mới phải khách khí, nhưng với anh hai thì không cần điều đó.”
Triệu Thần An đã biết da mặt Trường Tuế dày từ lâu rồi: “Học ai mà miệng lưỡi trơn tru vậy hả?”
Nghe có vẻ như một lời quở trách, nhưng giọng điệu và biểu cảm lại hoàn toàn không giống nhau, trong đuôi mắt lạnh nhạt lại mang theo ý cười.
Trường Tuế quan sát sắc mặt của anh ta, tự nhiên cũng biết Triệu Thần An đang nói đùa với cô ấy, liền hỏi lại: “Mọi người trong nhà bữa nay có khỏe không?”
Triệu Thần An nói: “Thuốc lần trước em đưa cho bà nội, bà nói sau khi uống thuốc cảm thấy khỏe lên nhiều, đầu không còn đau, chân cũng không còn đau nữa, tinh thần cũng phấn chấn hơn lên, lúc nào gặp anh cũng khen em, còn bảo anh nhắn em lúc nào rảnh thì về nhà ăn một bữa cơm.”
“Em sẽ sắp xếp thời gian.” Trường Tuế nói: “Nếu thuốc bà dùng hết rồi thì anh báo cho em biết, em sẽ gửi thêm cho bà một ít nữa.”
Triệu Thần An ánh mắt ôn hòa: “Em thật có tâm.”
Trường Tuế mỉm cười nói: “Phải như vậy chứ.”
Triệu Thần An chuyển sang hỏi về việc khác: “Nghe nói em nhận được vai trong《 Kiếm Linh 》rồi à?”
Trường Tuế gật đầu.
Triệu Thần An nhướng mày: “Cái bánh lớn này ai kiếm cho em thế?”
Trường Tuế chớp chớp mắt, mặt dày nói: “Đương nhiên là dựa vào vẻ đẹp tuyệt vời cùng với kỹ năng diễn xuất tuyệt đỉnh của em đã chinh phục được đạo diễn và nhà sản xuất.”
Triệu Thần An thiếu chút nữa viết mấy chữ “không biết xấu hổ” lên mặt, nhưng cho dù không viết lên mặt thì trong ánh mắt anh ta cũng đã bộc lộ ra.
Tuy nhiên, anh ta cũng biết khoản đầu tư vào 《 Kiếm Linh 》lớn như vậy, đạo diễn lại là Triệu Long Uy, nếu không phải là cô ấy có năng lực thực sự, thì dù cho là ai đứng sau cũng không thể để cho cô được chọn vào vai nữ chính.
Triệu Thần An bỗng nhiên nhướng mày, ánh mắt nhìn ra phía sau Trường Tuế và chậm rãi nói: “Bạn trai nhỏ của em vẫn đang nhìn chằm chằm sang bên này đó.”
Trường Tuế lắp bắp kinh hãi, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Luật đang đứng bên ngoài cách chỗ cô khoảng chừng bảy tám mét, thoạt nhìn dáng vẻ như đang cùng người khác nói chuyện, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn sang bên này. Hai người còn liếc nhìn nhau một cái nhưng Trường Tuế cũng không phải ngạc nhiên về điều này, cô ấy quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Triệu Thần An: “Làm sao anh biết?”
Triệu Thần An bình thản đáp: “Là anh đoán vậy.” Anh ta cầm lấy ly sâm panh trên bàn, uống cạn ly rồi nói: “Em ngồi ở đây nhé, anh đi trước.” Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Chân Trường Tuế vẫn còn hơi bị đau nên đã ngồi lại thêm một lúc, sau đó đứng dậy đi lấy thêm chút đồ ăn rồi trở về.
Sau khi ăn xong một đ ĩa thịt và đồ tráng miệng, cô cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, vừa mới quay người lại, đã nhìn thấy trợ lý cũ Trương Nhã Đình đứng trước mặt cô với hai ly rượu vang đỏ trên tay.
Trương Nhã Đình của hiện tại đã không còn giống như Trương Nhã Đình của hai tháng trước đó, tuy chỉ là tham dự một buổi tiệc chiêu đãi cá nhân, nhưng cô ta vẫn tham dự với trang phục lộng lẫy, bộ váy hồng cúp ngực, toàn bộ trang sức kim cương sáng lấp lánh, làm toát lên dáng vẻ kiêu sa, sang trọng và quyến rũ, thêm vào đó là lối trang điểm tinh tế, ngay cả tư thế bưng rượu cũng đầy phong cách “tao nhã và lười biếng”.
Nhưng trong mắt Trường Tuế, toàn thân Trương Uyển Đình đều viết bằng hai chữ to tướng – ra vẻ.
Loại khí chất của một nhà giàu mới nổi học đòi làm ra vẻ người của giới thượng lưu này cô ta đã học được mười phần rồi.
Cũng khó làm được.
Trường Tuế nhìn cô ta đang “lắc lư” trên đôi giày cao gót trước mặt, trên mặt nở nụ cười giả dối: “Trường Tuế, đã lâu không gặp.”
Trường Tuế không tiếp lời cô ta mà liếc nhìn hai ly rượu trên tay cô ta, nếu đoán không nhầm, trong hai ly rượu mà Trương Nhã Đình đang cầm thì có một ly là chuẩn bị cho cô.
Cô nhíu mày, hỏi thẳng: “Có chuyện gì không?”
Trước kia Trương Nhã Đình còn làm trợ lý cho Trường Tuế, mặc dù Trường Tuế không thích cô ta nhưng đối với cô ta thì cô vẫn rất khách khí.
Nhưng kể từ sau buổi tiệc tối hôm đó, một chút khách khí đối với cô ta của Trường Tuế cũng đã không còn.
Cô không hạ chú cô ta cũng coi như là đang tích đức.
Trương Nhã Đình mím môi, trong lòng cảm thấy ghen ghét khó tả, rõ ràng là khi còn làm trợ lý cho Trường Tuế, Khương Trường Tuế còn rất quê mùa, nhưng chỉ vỏn vẹn có mấy tháng mà cô ấy như được thoát thai hoán cốt.
Cô ấy không chỉ nổi bật trên thảm đỏ ngày hôm nay, mà lúc này cô ấy chỉ mặc một chiếc váy đơn giản thôi nhưng cũng có một cảm giác tươi mới và thoát tục.
Trong buổi tiệc rượu vừa rồi, ngoài sáng trong tối không biết có bao nhiêu người để ý đến cô ấy.
Có những người mà Trương Nhã Đình cố gắng hao hết tâm cơ cũng chỉ bắt chuyện được một hai câu, thế mà họ cũng đều đến chỗ Khương Trường Tuế nói chuyện và ngồi uống rượu tán gẫu cùng cô ấy.
Cô ấy thực sự không biết Khương Trường Tuế lấy đâu ra nhiều may mắn đến vậy.
Nhưng cũng chẳng sao …
Lúc này trong mắt Trương Nhã Đình lóe lên một tia sáng kỳ quái và phấn khích.
Sau đêm nay.
Tất cả những may mắn của cô ấy sẽ trở thành may mắn của Trương Nhã Đình.