App Trực Tiếp Thành Tinh
Chương 32: Chỗ ngồi trống
Edit + beta: Herbicides.
Giang Chước dừng bước, xoay người, híp mắt nhìn cậu ta.
Triệu Tử Hàng bị ánh mắt cậu nhìn đến hơi khẩn trương, liếm liếm môi, nói: “Thầy, thầy Giang, em em em còn có điều muốn hỏi.”
Giang Chước lời ít ý nhiều: “Hỏi.”
Triệu Tử Hàng: “Thầy vừa nói Phan An* và Tư Mã Du* đều cưới một cô bạn mình quen từ nhỏ lúc mười mấy tuổi, tình cảm rất tốt, có phải ý muốn cổ vũ chúng em nên sớm tìm người yêu thì mới tìm được người tốt không?”
*Phan Nhạc (chữ Hán: 潘岳, 247 – 300), tên tự là An Nhân, đời sau quen gọi là Phan An, người Trung Mưu, Huỳnh Dương. Ông nổi tiếng là một nhà văn thời Tây Tấn và là một đại mỹ nam.
*Tư Mã Du (司馬攸; 248-283), con thứ của Tư Mã Chiêu, em ruột Tư Mã Viêm, về sau Tư Mã Chiêu thấy anh mình là Tư Mã Sư không có con nên tặng ông cho Tư Mã Sư (vốn gọi Tư Mã Sư là bác), được phong Tề Vương năm 265.
Bạn học xung quanh phát ra tiếng cười trộm.
Giang Chước nhìn tên nhóc con đang kiếm chuyện này, nói: “Hai người họ chết lúc 30, 40 tuổi.”
Triệu Từ Hàng: “…..” Lời này khiến cậu ta nghẹn luôn.
Giang Chước: “Người xưa tuổi thọ không dài, đương nhiên phải lấy vợ sớm để nối dõi tông đường, con đàn cháu đống. Hơn nữa bọn họ lập nghiệp sớm, thời điểm thành thân thì cơ bản đã có thành tựu nhất định, sẽ không chậm trễ sự nghiệp học hành.”
Ngô Trạch thấy Triệu Tử Hàng không nói lại được, cợt nhả nói: “Chúng em cũng sẽ không làm chậm trễ sự nghiệp học hành. Thầy xem, em đứng đầu lớp, mà vẫn có người yêu nè.”
Lời này của Ngô Trạch cơ bản là nói bậy, Giang Chước nhìn thoáng qua tướng mạo ‘sau 35 tuổi mới có mối tình đầu’ của đứa trẻ xui xẻo này, ý vị thâm trường ‘Ồ’ một tiếng: “Vậy tức là em không yêu người ấy đủ rồi.”
Ngô Trạch: “….”
Giang Chước nghiêm trang nói tiếp: “Nếu ai trong lớp mình là bạn trai hoặc bạn gái của Ngô Trạch, đề nghị xem xét lại nhé. Tuổi còn nhỏ mà gặp phải tra nam dễ để lại bóng ma tâm lí.”
Nói xong cậu đi ra khỏi phòng học, cả lớp ngẩn người, lập tức cười vang, Ngô Trạch đỏ bừng mặt.
Học sinh lớp 11-7 chưa từng gặp giáo viên nào ngầu như Giang Chước, địch ý lúc ban đầu của bất kể nam sinh hay nữ sinh đều biến mất. Bọn họ rốt cuộc không để ý đến tình cảm bạn cũng lớp nữa mà một đám đập bàn dậm chân cười, hơn nửa ngày mới dừng lại, khiến học sinh lớp khác đi qua đều ngó vào một cái xem lớp này tự dưng chập cái mạch nào.
Ngô Trạch thẹn quá hóa giận: “Đừng có cười nữa, có gì buồn cười chứ!”
Đáng tiếc, lúc này đến anh em xương máu lòng đầy căm phẫn muốn cùng cậu ta giáo huấn Giang Chước hoàn toàn tạo phản: “Tôi thấy thầy Giang giảng bài cũng khá ổn, thú vị hơn mấy tiết học bình thường.”
“Thầy Giang thoạt nhìn nghiêm túc mà nói chuyện thật hài hước ha ha ha ha! Hơn nữa còn siêu đẹp, tôi thích!”
Tào Lệ Na ngay từ đầu đã bênh vực Giang Chước mà bị Ngô Trạch chế nhạo, lúc trước cô có xem qua cuộc thi ‘Tìm người xuyên không’ vốn rất có hảo cảm với Giang Chước, sau một tiết học đã hoàn toàn trở thành fan cuồng, nghe có người khen ngợi cậu, vô cùng vui vẻ. Cô liếc Ngô Trạch, quơ quơ bím tóc, cố ý nói: “Tôi cũng thấy thế đấy. Hơn nữa võ công của thầy Giang cũng cực kì lợi hại, tôi nhớ trong một cuộc thi nọ, thầy ấy còn dùng quạt giúp một chị nào chắn mảnh vỡ từ bóng đèn bị nổ.”
“Hả, cuộc thi gì thế?”
“Lệ Na, cậu có link video không? Mẹ tôi bảo chủ nhật tôi được chơi máy tính một tiếng, khi đó gửi tôi xem với được không?”
Đề tài này khiến cho các bạn học đều hứng thú, mồm năm miệng mười hỏi chuyện, không chỉ có nữ sinh mà có không ít nam sinh cũng muốn xem. Điều này lại chọc tức Ngô Trạch. Thành tích của cậu ta không được tốt, không phải cán bộ lớp, nhưng lại là đại ca thích chơi trội nhất, lần này xúi giục mọi người bắt nạt giáo viên mới để ‘giúp Triệu Tử Hàng hả giận’ nhưng kết quả lại là tất cả đều làm phản —- đối với một thủ lĩnh giang hồ như cậu ta là vô cũng nhục nhã.
Cậu ta hậm hực lẩm bẩm: “Lũ thần kinh, đều bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi.”
Phòng học lớp số 7 ở tầng 1, Ngô Trạch nói câu đó xong thì quay đầu, thấy Giang Chước từ tòa nhà dạy học đi ngang qua cửa sổ. Tức giận lại dâng lên, ác ý tạo thành can đảm, cũng không thật sự tin mấy chuyện ma quỷ, liền lấy mấy viên bi, ném ra ngoài cửa sổ, sau đó lập tức nằm bò lên bàn, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Ối!” Tào Lệ Na tức giận: “Sao cậu lại đáng ghét thế!”
Ngô Trạch không để ý tới cô, nằm trên bàn cũng không dám nhúc nhích, nhỏ giọng hỏi: “Ném trúng không ném trúng không?”
Triệu Tử Hàng trả lời: “Chưa trúng …. Đcm!”
Cú ném kia của Ngô Trạch khá chuẩn, nhắm đến sau lưng Giang Chước, Triệu Tử Hàng trơ mắt nhìn Giang Chước đầu cũng không thèm quay lại, nâng tay lên một cái, những viên bi thủy tinh kia bị cậu tiếp được không sai một li, lại còn lập tức ném trở về.
‘Cạch ‘ một tiếng, vừa vặn ném trúng Ngô Trạch đang nằm trên bàn.
Không đau, chỉ là hơi bối rối.
Bạn học xung quanh lại không nhịn được cười ha ha, trong phòng trực tiếp cũng toàn ‘ha ha ha ha’.
Thật ra khi nhìn bộ dáng nhút nhát thăm dò nhưng vẫn muốn khiêu khích của bọn nhỏ ở lớp học, Giang Chước đã nghẹn một bụng cười. Nhưng cậu muốn giữ gìn hình tượng lãnh khốc của mình, không nỡ làm chúng mất mặt, lúc này vừa xoay người cũng rất buồn cười.
“Thầy Giang! Thầy Giang ơi!”
Có tiếng gọi truyền đến từ phía sau, Giang Chước vội nghiêm mặt, xoay người nhìn lại, thấy một nam sinh mặc đồng phục thở hồng hộc chạy tới chỗ cậu. Đến gần thì thấy đó là lớp trưởng lớp số 7 Trần Kính Phi. Giang Chước hỏi: “Có chuyện gì không?”
Trần Kính Phi vừa thở hổn hển vừa lắc đầu: “Không, không có chuyện gì ạ. Em muốn thay các bạn cùng lớp xin lỗi thầy, bình thường bọn họ đều thích đùa nghịch ồn ào, thầy đừng để trong lòng. Thật ra chúng em đều rất thích bài giảng của thầy.”
Đại khái mỗi khóa sẽ có một nam sinh như thế, mặt mũi anh tuấn, dáng người cao to, trên người mặc đồng phục sạch sẽ thỏa đáng, tươi cười như ánh nắng, chững chạc hơn bạn cùng lứa vài tuổi. Người như vậy rất được các học sinh khác yêu quý. Giang Chước như nhìn thấy hình bóng một người khác qua gương mặt của Trần Kính Phi, trong một thoáng hơi thất thần, đến khi Trần Kính Phi nghi hoặc gọi “Thầy ơi” một tiếng, cậu mới hồi hồn, cười cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn em. Về học tiếp đi.”
Sau khi bóng dáng Trần Kính Phi biến mất sau góc tòa nhà dạy học, Giang Chước nhìn thoáng qua chiếc điện thoại bỗng nhiên rung lên. xoay người đi vào văn phòng giáo viên khối 11.
[ Nhắc nhở của hệ thống: Mong chủ kênh tìm kiếm NPC ‘chủ nhiệm buồn rầu’ đúng thời gian để hiểu thêm về bối cảnh stream. ]
Vì lần live thứ hai đều xoay quanh chuyện Giang Chước trải qua nên không cần có nhiều công tác chuẩn bị lắm, nhưng với lần thứ ba này, bối cảnh xung quanh quả thật lạ lẫm hơn, cần tìm hiểu thêm. Hơn nữa lúc dạy học, Giang Chước cũng phát hiện ra vài chỗ đáng nghi vấn.
“Thầy Phương.”
Sau khi vào văn phòng, cậu gật đầu với chủ nhiệm lớp số 7 Phương Cương dạy Tiếng Anh cũng vừa dạy một lớp khác về.
“Ồ, bên lớp thầy cũng hết tiết rồi sao? Ngồi đi!”
Sau cuộc nói chuyện trước khi vào lớp, hai người cũng quen một chút. Trong văn phòng không có giáo viên khác, thấy Giang Chước tiến vào, Phương Cương đứng dậy rót một cốc nước, cười hỏi: “Lần đầu lên lớp có ổn không? Chúng đều là những đứa trẻ ngoan, chỉ là hơi bướng. Nếu thầy không quản lí được thì có thể nói với tôi.”
Giang Chước cảm ơn sau khi nhận cốc nước, cười cười: “Không có chuyện gì, thật ra chúng còn khá đáng yêu.”
Phương Cương: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Giang Chước nói tiếp: “Tuy thế tôi vẫn muốn hỏi thầy Phương một chuyện. Vừa rồi khi lên lớp tôi cũng thấy vị trí trống kia ở dãy thứ ba, vị trí này hẳn không tệ lắm, sao lại không thể ngồi?”
“Chuyện này sao …. “
Biểu cảm của Phương Cương hơi mâu thuẫn, do dự một chút: “Thật ra trước khi tôi được chuyển đến đây thì chỗ ngồi đó đã bỏ trống rồi. Nghe nói học sinh ngồi chỗ đó tên Đặng Nhất Hàm, bị mất tích.”
Nhân vật mục tiêu đã xuất hiện, Giang Chước hỏi: “Mất tích thế nào?”
Không giống các học sinh, Phương Cương biết gia cảnh của Giang Chước, cũng không sợ cậu lan truyền tin đồn linh tinh ra ngoài, nghĩ một chút bèn kể nội tình chuyện này. Khi chuyện không may xảy ra, anh còn chưa đến làm chủ nhiệm lớp này, bởi vậy với học sinh mất tích Đặng Nhất Hàm kia, Phương Tốp cũng chỉ nghe danh chứ chưa thấy bao giờ,
Bối cảnh gia đình Đặng Nhất Hàm hơi đặc biệt, cha của cậu phải vào tù vì trộm cắp, sau bệnh chết trong đó, mẹ thì tái hôn. Gia đình như thế, mà tính cách đứa nhỏ này cũng yếu đuối hướng nội, thành tích học tập cũng không tốt, bởi vậy luôn bị các học sinh khác xa lánh. Trong trường hợp này, chủ nhiệm lớp hẳn phải có vai trò hòa giải mâu thuẫn giữa các học sinh, nhưng giáo viên chủ nhiệm Vương Thông Mẫn cũng không thích học sinh luôn kéo thấp thành tích của lớp này, vậy nên không những không để tâm đến tình cảnh của cậu mà còn thường xuyên phê bình cậu.
Sau đó có một lần điểm kiểm tra hàng tháng môn Tiếng Anh của Đặng Nhất Hàm không đạt yêu cầu, điểm xếp thứ nhất từ dưới lên của khối, Vương Thông Mẫn mắng cậu một hồi, bắt cậu đứng ngoài, khi nào tự kiểm điểm xong thì mới được vào học. Về phần tiêu chuẩn cho việc ‘kiểm điểm xong’ thì chỉ có cô Vương biết.
Đặng Nhất Hàm đứng đó suốt một ngày, tan học cũng lặng lẽ rời trường, thế nhưng từ đó về sau, không thấy cậu đến trường nữa, tất cả các phương thức đều không liên hệ được.
Sau mấy ngày, cô Vương cũng sợ hãi, liền cùng mấy người đến hỏi thăm nhà Đặng Nhất Hàm, lại phát hiện trong nhà cậu không có ai. Cha cậu qua đời, mẹ thì tái hôn, bình thường cậu bé này sống một mình, hỏi hàng xóm xung quanh, đều tỏ vẻ không biết cậu đi đâu, cuối cũng không còn cách nào khác, trường học báo cảnh sát.
Cảnh sát hỏi hết bạn học cùng lớp, lại hỏi thăm dọc theo đường về nhà của Đặng Nhất Hàm cũng không thể tìm được cậu. Những án không thể giải quyết như vậy thật sự khá nhiều, cuối cùng chỉ có thể chiếu theo án mất tích mà xử lí.
Cho dù Vương Thông Mẫn có người quen ở Bộ Giáo dục cũng không làm gì được, chức chủ nhiệm của cô ta bị bãi bỏ, rồi bị điều tới khu hậu cần làm việc vặt, không thể làm nghề dạy học nữa, chuyện này cũng vẫn chưa được sáng tỏ. Sau đó Phương Cương được điều đến lớp 11-7, trở thành chủ nhiệm mới.
Giang Chước bình tĩnh nghe xong, lại dò hỏi: “Thế nên chỗ ngồi kia không để người khác ngồi vì tưởng niệm cậu bé ấy sao?”
Phương Cương bật cười, rồi lại nhịn không nổi mà thở dài, lắc lắc đầu: “Đường nhiên không phải. Nhân duyên của Đặng Nhất Hàm không tốt, với bọn họ, người biến mất chỉ là một bạn học bình thường ít tiếp xúc, hơn nữa có thể thằng bé không muốn đi học, đến nơi khác làm công, hoặc đi tìm mẹ ruột để nương tựa …. Mấy đứa trẻ đó sao có thể nghĩ nhiều thế? Không xếp ai ngồi đó vì không ai muốn ngồi.”
Hóa ra trong mấy ngày Đặng Nhất Hàm mới mất tích, khi Vương Thông Mẫn lên lớp, luôn cảm thấy chỗ của cậu có người ngồi, còn vài lần nói Đặng Nhất Hàm không được ngồi đó, tiếp tục đứng ngoài cửa, đến tận khi một số học sinh nhắc nhở, cô ta mới phát hiện nới đó không có ai. Sau một hồi tam sao thất bản, có người bảo đầu óc cô Vương có vấn đề, cũng có người bảo đây là chuyện ma quái, Ngô Trạch cùng mấy học sinh không tin vào ma quỷ ban đầu không sợ, còn hi hi ha ha thay phiên ngồi vị trí đó một phen, kết quả là không biết trùng hợp hay thế nào mà tất cả những người ngồi qua chỗ đó đều bị bệnh một hồi.
Các học sinh thêm mắm dặm muối vào câu chuyện này, sinh động như thật kể ra ngoài, lập tức được truyền đi khắp nơi. Lúc sau nhà trường còn đặc biệt mời người đến xem qua, nói vị trí này không biết dính âm khí từ chỗ nào, không nên vứt đi, chỉ cần cứ để trong phòng học như bình thường, không có ai ngồi, bị không khí thư hương hun đúc mấy năm sẽ tự hóa giải. Có bài học từ nhóm Ngô Trạch, những học sinh khác cũng không muốn mạo hiểm, dần dà mọi chuyện xảy ra như hiện tại.
Giang Chước hơi đăm chiêu, người được trường học mời về kia nói cũng khá đúng, trường học là nơi thư hương, có thánh hiền phù hộ, âm thanh trẻ nhỏ đọc sách còn hơn tiếng nhà sư trong chùa niệm kinh, tuy lòng thành kính không đủ nhưng thắng ở nhân số nhiều, số lần đọc cũng nhiều, cho nên có tác dụng tinh lọc âm khí, đây cũng là nguyên nhân người ta hay xây trường học ở nơi từng là bãi tha ma.
Cậu hỏi: “Vậy chỗ ngồi của các học sinh có thay đổi không? Bọn họ hẳn là không muốn ngồi cạnh vị trí kì quái đó chứ?”
Phương Cương trả lời: “Mấy đứa nhỏ lớp này đều khó bảo, tôi mới được điều đến đây không lâu, cũng đang dần quen với lớp, chỗ ngồi vẫn mỗi tuần đổi một lần như trước, tất cả mọi người đều quen rồi, lại không xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không có ý kiến. Thầy thấy bạn cùng bàn của Đặng Nhất Hàm chưa?”
Giang Chước có chút ấn tượng: “Chính là nam sinh đeo kính luôn cúi đầu sao?”
Phương Cương: “Em ấy tên là La Dương, là cháu ngoại trai của cô Vương Thông Mẫn. Khi cô Vương là giáo viên chủ nhiệm, khá nghiêm khắc, các học sinh cũng không quá yêu quý thân thiết với cô ấy, thế là sau khi cô ấy bị điều đi, cũng không có ai muốn chơi cùng cháu trai La Dương của cô ấy, La Dương đành phải ngồi một mình một bàn, gần đây ngày nào tôi cũng tìm người câu thông nói chuyện với em ấy …. Haiz, thật sự không có cách gì với lũ trẻ này.”
Tính cách của anh ôn hòa thành thật, mặc dù có chút không đàn áp được, nhưng cũng là một giáo viên luôn vì học sinh mà lo nghĩ, có lẽ sau một thời gian nữa thì học sinh lớp số 7 sẽ dần nhận ra giáo viên này tốt thế nào. Chẳng qua lúc này không một ai nghĩ rằng, Đặng Nhất Hàm có thể đã chết.
—- Giang Chước có trực giác, xương trắng ngày hôm đó, chính là Đặng Nhất Hàm.
Cậu không đơn thuần vì mình nhận được nhiệm vụ của APP mà tùy tiện phán đoán, Giang Chước chủ yếu dựa vào giấc mơ lúc trước. Trong mơ cậu bị mọi người bắt nạt, nghe được các học sinh mắng mình ‘ba nó là kẻ trộm’. ‘thiểu năng’, những thứ đó đều khớp với những gì Đặng Nhất Hàm trải qua theo lời Phương Cương. Mà giấc mơ này xuất hiện bởi vì khi về kí túc xá, Mạnh Chinh ‘thấy trên đường có cảnh sát phát hiện ra được một thi thể’.
Nghề này của bọn họ không phải ai cũng làm được, cần có thiên phú, trong đó quan trọng nhất chính là cảm nhận được âm khi linh khí các thứ. Ví dụ như người em trai Giang Duy của Giang Chước, so sánh về phương diện này có chút chậm chạp, cho nên không thể học nhiều pháp thuật, còn thể chất của Giang Chước thuộc loại dễ cảm ứng. Cậu nằm mơ như như thế bởi vì khi Mạnh Chinh đi qua hiện trường phát hiện thi thể đã bị dính oán niệm khó tiêu tan của người chết, đối với người thường thì chút oán niệm nhỏ này không có ảnh hưởng gì, nhưng là Giang Chước thì có thể từ đó cảm nhận được khá nhiều tâm tư.
Như vậy, thân phận người chết liền rõ ràng, đương nhiên muốn xác định kết quả thì còn cần pháp y khám nghiệm. Không tùy tiện chắc chắn tin tưởng cảm giác trực quan là một điểm quan trọng khác của nghề này.
Trong phòng trực tiếp đã có người xem không nhịn nổi mà mắng:
[ Cô kia là kiểu gì thế, đạo đức nhà giáo đâu hết rồi! ]
[ Kiểu giáo viên đấy cơ bản là không sợ học sinh không có kiến thức mà chỉ lo thành tích của bản thân thôi. ]
[ Cô ta cũng ỷ vào chuyện Đặng Nhất Hàm không có chỗ dựa, nếu mà là ba của tôi, ông đã sớm đến trường làm to lên. ]
[ Hu hu hu đứa nhỏ này thật đáng thương, mong chủ kênh có thể tìm được cậu ấy. ]
—- [ Nhiệm vụ số 2: Giải mã chuyện Đặng Nhất Hàm mất tích. ]
Giang Chước cảm ơn Phương Cương rồi rời khỏi văn phòng, cậu không phải giáo viên nên không cần làm việc đúng giờ, sau khi ra khỏi trường học, cậu đến tổ chuyên án đặc biệt lập hồ sơ dựa theo giấc mơ lúc trước, rồi mới trở về nhà cũ Giang gia.
Cậu cứ đến dạy học sinh lớp số 7 mỗi ngày, cũng dần dần hiểu được tính cách của mỗi đứa nhỏ. So ra, các nữ sinh khá ngoan ngoãn mềm mại đáng yêu, cũng rất hợp tác, chỉ là có một bộ phận hơi dạn dĩ quá mức.
Nam sinh thì chia làm hai phe, một phe là ‘học sinh ưu tú’ với trung tâm là Trần Kính Phi, một phe là ‘giang hồ hào kiệt’ gồm cả Ngô Trạch và Triệu Tử Hàng. Tuy vậy vì tính cách Trần Kính Phi ôn hòa, hay giúp đỡ mọi người, đồng thời cũng không hay mách lẻo với giáo viên nên cho dù bên nào thì cũng tôn trọng cậu.
Ngô Trạch trước mặt Giang Chước cứ đánh là bại, nhưng để cứu lấy địa vị đại ca giang hồ đầy nguy cơ của mình, càng bị đàn áp thì càng hăng say, vẫn kiên trì không ngừng dẫn đàn em khiêu khích Giang Chước đủ loại cách thức, đáng tiếc chưa lần nào thành công, người dưới trướng còn sắp làm phản hết sạch. Ngô Trạch ngày nào cũng tức đến đấm ngực dậm chân, đến mức ăn cơm cũng hung tợn như cắn người.
Tức nhất là, ngay cả cậu ta sau khi dốc sức xong rồi đối mặt với Giang Chước càng ngày càng ít giận, ngược lại ghi nhớ kĩ những lời đối phương nói theo bản năng, cuối cùng bị các bạn học chế nhạo một phen.
Giang Chước không hề cảm giác được chút nào tâm tình rối rắm của thiếu nam này, cho dù có biết, cậu cũng không để ý. Nhưng thật ra hai ngày sau bên bộ phận pháp y đã đưa kết quả xét nghiệm, bộ thi hài kia quả thật thuộc về Đặng Nhất Hàm.
Chuyện này là Vân Túc Xuyên nói cho Giang Chước. Sau khi bận bịu với sự vụ công ti xong, hắn tiện đường mang bản sao báo cáo khám nghiệm tử thi, công khai đến nhà Giang Chước ăn trực.
Dì Tiêu giúp việc mở cửa cho hắn liền đi vào làm cơm, Vân Túc Xuyên thay dép đi trong nhà ở huyền quan*, cười với Giang Chước đang ngồi ở sofa: “Sao lại dùng ánh mắt ấy nhìn tôi thế, nhớ tôi à?”
*huyền quan là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khác, một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.
Giang Chước: “Tôi đang nghĩ sao tôi chưa thấy đôi dép đi trong nhà cậu đang đi bao giờ. Trên đấy in thứ gì thế … một con pikachu béo à?”
Vân Túc Xuyên nói với vẻ đương nhiên: “Tôi mua trong lần trước đến đây đấy, dù sao về sau cũng thường đến, để một đôi cho tiện ….. Đừng nhìn con gì màu vàng cũng là pikachu, nó quá béo, đây là hai con vịt con màu vàng đó người anh em.”
Giang Chước cũng không hiểu với một người trưởng thành đi dép hình con vịt có gì đáng tự hào hơn pikachu, đưa tay ra cho hắn, Vân Túc Xuyên đưa tập công văn cho Giang Chước, Giang Chước mở một cái, lấy bản sao báo cáo ra.
Vân Túc Xuyên nói: “Bản gốc không được mang đi nên đây là bản sao chép, sau khi xem xong nhớ đưa đi tiêu hủy đấy —- bên pháp y nhờ tôi gửi lời.”
Giang Chước: “Được, tôi biết quy định mà.”
Giang Chước đơn giản lật xem qua, khi thấy ba chữ ‘Đặng Nhất Hàm’ trên đó thì đặt xuống, nói: “Được rồi.”
Cậu hỏi Vân Túc Xuyên: “Bên kia nói thế nào, vụ án này có được tra lại từ đầu không?”
“Hơi quá sức.” Vân Túc Xuyên nói: “Tôi cũng hiểu chút ít tình hình, cậu bé Đặng Nhất Hàm kia hiển nhiên là bị ai đó mưu sát rồi vứt xác, thời gian trôi qua đã lâu, nhiều manh mối cũng biến mất. Nghe ý của cục bên kia, thì quả thật đã hết sức rồi —- dù sao thì lực lượng cảnh sát cũng có hạn.”
Giang Chước gật đầu. Một đứa trẻ như Đặng Nhất Hàm chưa trải qua nhiều chuyện, cũng không có khả năng tự bảo vệ mình, cho nên nếu dùng cách bình thường để điều tra thì không khác gì mò kim đáy bể, không phải không thể tìm ra manh mối, nhưng vô cùng vụn vặt tốn thời gian. Có rất nhiều vụ án lớn mỗi ngày, phải phân cái nặng cái nhẹ, nhóm cảnh sát cũng bất đắc dĩ. Huống chi, ngay cả một người nhà chất vấn cảnh sát vì sao chưa phá được án còn không có.
Vân Túc Xuyên thấy cậu có chút đăm chiêu, liền hỏi: “Nếu cậu muốn tra, thì lát chúng ta ăn xong cơm thì đến nhà Đặng Nhất Hàm xem chút? Tôi vừa nói chuyện, từ lúc đứa nhỏ kia gặp chuyện không may, ngôi nhà vẫn bỏ không, có lẽ vẫn còn một ít manh mối còn lưu lại.”
Giang Chước tỏ vẻ hiếm lạ: “Sao cậu biết tôi nghĩ gì, tự dưng có tính người thế?”
Vân Túc Xuyên ‘hứ’ một tiếng: “Cái này gọi là hiểu ý mọi người! Haiz, Giang Chước à, ân tình to lớn này của tôi cậu nhớ ghi lại, về sau đừng quên hồi báo là được.”
Giang Chước nghĩ nghĩ: “Nếu không cậu xuống tầng hầm nhà tôi chọn một món pháp khí đi, muốn cái gì tôi cho cái đó, tuỳ cậu chọn.”
Vân Túc Xuyên vốn chỉ thuận miệng đùa chút, thế nhưng Giang Chước còn thật sự cân nhắc, trong lòng cảm thấy thật đáng yêu, cười khúc khích: “Tôi thích người không thích tiền, bỏ qua pháp khí đi, không bằng cậu….”
Miệng chó không nhả được ngà voi*, không để hắn nói hết lời, Giang Chước trực tiếp đứng dậy đá một cái, Vân Túc Xuyên sớm đã có chuẩn bị, cười rồi nhảy dựng lên bỏ chạy, Giang Chước sau lưng ôm cổ hắn, muốn ấn Vân Túc Xuyên lên ghế sofa bên cạnh,
*Miệng chó không nhả được ngà voi: Người không tốt thì không nói được gì hay ho.
Dì Tiêu làm cơm xong, vừa lúc từ bếp đi ra, thấy thế vừa tức vừa buồn cười: “Đều là người trưởng thành rồi mà còn đùa nghịch, nhanh rửa tay rồi ăn cơm thôi kẻo nguội.”
Từ khi Giang Chước còn nhỏ bà đã làm ở Giang gia, gần 20 năm chưa từng thay đổi giọng điệu, Vân Túc Xuyên nghe cũng quen. Một chút hồi ức đột nhiên bị gợi lên, khoảng thời gian ngây thơ bay nhảy nháy mắt trôi qua, tình sinh ý động, nơi mềm mại nhất trong đáy lòng bị chạm phải, chỉ cảm thấy an tâm. Hắn bất giác mỉm cười, véo mặt Giang Chước: “Nghe thấy chưa, dì Tiêu bảo cậu kìa, tiểu tử ngốc, còn không đi ăn cơm.”
Hai người dùng bữa, chờ đêm muộn một chút, liền cùng nhau dựa vào địa chỉ có sẵn tìm ngôi nhà Đặng Nhất Hàm sống một mình.
Giang Chước dừng bước, xoay người, híp mắt nhìn cậu ta.
Triệu Tử Hàng bị ánh mắt cậu nhìn đến hơi khẩn trương, liếm liếm môi, nói: “Thầy, thầy Giang, em em em còn có điều muốn hỏi.”
Giang Chước lời ít ý nhiều: “Hỏi.”
Triệu Tử Hàng: “Thầy vừa nói Phan An* và Tư Mã Du* đều cưới một cô bạn mình quen từ nhỏ lúc mười mấy tuổi, tình cảm rất tốt, có phải ý muốn cổ vũ chúng em nên sớm tìm người yêu thì mới tìm được người tốt không?”
*Phan Nhạc (chữ Hán: 潘岳, 247 – 300), tên tự là An Nhân, đời sau quen gọi là Phan An, người Trung Mưu, Huỳnh Dương. Ông nổi tiếng là một nhà văn thời Tây Tấn và là một đại mỹ nam.
*Tư Mã Du (司馬攸; 248-283), con thứ của Tư Mã Chiêu, em ruột Tư Mã Viêm, về sau Tư Mã Chiêu thấy anh mình là Tư Mã Sư không có con nên tặng ông cho Tư Mã Sư (vốn gọi Tư Mã Sư là bác), được phong Tề Vương năm 265.
Bạn học xung quanh phát ra tiếng cười trộm.
Giang Chước nhìn tên nhóc con đang kiếm chuyện này, nói: “Hai người họ chết lúc 30, 40 tuổi.”
Triệu Từ Hàng: “…..” Lời này khiến cậu ta nghẹn luôn.
Giang Chước: “Người xưa tuổi thọ không dài, đương nhiên phải lấy vợ sớm để nối dõi tông đường, con đàn cháu đống. Hơn nữa bọn họ lập nghiệp sớm, thời điểm thành thân thì cơ bản đã có thành tựu nhất định, sẽ không chậm trễ sự nghiệp học hành.”
Ngô Trạch thấy Triệu Tử Hàng không nói lại được, cợt nhả nói: “Chúng em cũng sẽ không làm chậm trễ sự nghiệp học hành. Thầy xem, em đứng đầu lớp, mà vẫn có người yêu nè.”
Lời này của Ngô Trạch cơ bản là nói bậy, Giang Chước nhìn thoáng qua tướng mạo ‘sau 35 tuổi mới có mối tình đầu’ của đứa trẻ xui xẻo này, ý vị thâm trường ‘Ồ’ một tiếng: “Vậy tức là em không yêu người ấy đủ rồi.”
Ngô Trạch: “….”
Giang Chước nghiêm trang nói tiếp: “Nếu ai trong lớp mình là bạn trai hoặc bạn gái của Ngô Trạch, đề nghị xem xét lại nhé. Tuổi còn nhỏ mà gặp phải tra nam dễ để lại bóng ma tâm lí.”
Nói xong cậu đi ra khỏi phòng học, cả lớp ngẩn người, lập tức cười vang, Ngô Trạch đỏ bừng mặt.
Học sinh lớp 11-7 chưa từng gặp giáo viên nào ngầu như Giang Chước, địch ý lúc ban đầu của bất kể nam sinh hay nữ sinh đều biến mất. Bọn họ rốt cuộc không để ý đến tình cảm bạn cũng lớp nữa mà một đám đập bàn dậm chân cười, hơn nửa ngày mới dừng lại, khiến học sinh lớp khác đi qua đều ngó vào một cái xem lớp này tự dưng chập cái mạch nào.
Ngô Trạch thẹn quá hóa giận: “Đừng có cười nữa, có gì buồn cười chứ!”
Đáng tiếc, lúc này đến anh em xương máu lòng đầy căm phẫn muốn cùng cậu ta giáo huấn Giang Chước hoàn toàn tạo phản: “Tôi thấy thầy Giang giảng bài cũng khá ổn, thú vị hơn mấy tiết học bình thường.”
“Thầy Giang thoạt nhìn nghiêm túc mà nói chuyện thật hài hước ha ha ha ha! Hơn nữa còn siêu đẹp, tôi thích!”
Tào Lệ Na ngay từ đầu đã bênh vực Giang Chước mà bị Ngô Trạch chế nhạo, lúc trước cô có xem qua cuộc thi ‘Tìm người xuyên không’ vốn rất có hảo cảm với Giang Chước, sau một tiết học đã hoàn toàn trở thành fan cuồng, nghe có người khen ngợi cậu, vô cùng vui vẻ. Cô liếc Ngô Trạch, quơ quơ bím tóc, cố ý nói: “Tôi cũng thấy thế đấy. Hơn nữa võ công của thầy Giang cũng cực kì lợi hại, tôi nhớ trong một cuộc thi nọ, thầy ấy còn dùng quạt giúp một chị nào chắn mảnh vỡ từ bóng đèn bị nổ.”
“Hả, cuộc thi gì thế?”
“Lệ Na, cậu có link video không? Mẹ tôi bảo chủ nhật tôi được chơi máy tính một tiếng, khi đó gửi tôi xem với được không?”
Đề tài này khiến cho các bạn học đều hứng thú, mồm năm miệng mười hỏi chuyện, không chỉ có nữ sinh mà có không ít nam sinh cũng muốn xem. Điều này lại chọc tức Ngô Trạch. Thành tích của cậu ta không được tốt, không phải cán bộ lớp, nhưng lại là đại ca thích chơi trội nhất, lần này xúi giục mọi người bắt nạt giáo viên mới để ‘giúp Triệu Tử Hàng hả giận’ nhưng kết quả lại là tất cả đều làm phản —- đối với một thủ lĩnh giang hồ như cậu ta là vô cũng nhục nhã.
Cậu ta hậm hực lẩm bẩm: “Lũ thần kinh, đều bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi.”
Phòng học lớp số 7 ở tầng 1, Ngô Trạch nói câu đó xong thì quay đầu, thấy Giang Chước từ tòa nhà dạy học đi ngang qua cửa sổ. Tức giận lại dâng lên, ác ý tạo thành can đảm, cũng không thật sự tin mấy chuyện ma quỷ, liền lấy mấy viên bi, ném ra ngoài cửa sổ, sau đó lập tức nằm bò lên bàn, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Ối!” Tào Lệ Na tức giận: “Sao cậu lại đáng ghét thế!”
Ngô Trạch không để ý tới cô, nằm trên bàn cũng không dám nhúc nhích, nhỏ giọng hỏi: “Ném trúng không ném trúng không?”
Triệu Tử Hàng trả lời: “Chưa trúng …. Đcm!”
Cú ném kia của Ngô Trạch khá chuẩn, nhắm đến sau lưng Giang Chước, Triệu Tử Hàng trơ mắt nhìn Giang Chước đầu cũng không thèm quay lại, nâng tay lên một cái, những viên bi thủy tinh kia bị cậu tiếp được không sai một li, lại còn lập tức ném trở về.
‘Cạch ‘ một tiếng, vừa vặn ném trúng Ngô Trạch đang nằm trên bàn.
Không đau, chỉ là hơi bối rối.
Bạn học xung quanh lại không nhịn được cười ha ha, trong phòng trực tiếp cũng toàn ‘ha ha ha ha’.
Thật ra khi nhìn bộ dáng nhút nhát thăm dò nhưng vẫn muốn khiêu khích của bọn nhỏ ở lớp học, Giang Chước đã nghẹn một bụng cười. Nhưng cậu muốn giữ gìn hình tượng lãnh khốc của mình, không nỡ làm chúng mất mặt, lúc này vừa xoay người cũng rất buồn cười.
“Thầy Giang! Thầy Giang ơi!”
Có tiếng gọi truyền đến từ phía sau, Giang Chước vội nghiêm mặt, xoay người nhìn lại, thấy một nam sinh mặc đồng phục thở hồng hộc chạy tới chỗ cậu. Đến gần thì thấy đó là lớp trưởng lớp số 7 Trần Kính Phi. Giang Chước hỏi: “Có chuyện gì không?”
Trần Kính Phi vừa thở hổn hển vừa lắc đầu: “Không, không có chuyện gì ạ. Em muốn thay các bạn cùng lớp xin lỗi thầy, bình thường bọn họ đều thích đùa nghịch ồn ào, thầy đừng để trong lòng. Thật ra chúng em đều rất thích bài giảng của thầy.”
Đại khái mỗi khóa sẽ có một nam sinh như thế, mặt mũi anh tuấn, dáng người cao to, trên người mặc đồng phục sạch sẽ thỏa đáng, tươi cười như ánh nắng, chững chạc hơn bạn cùng lứa vài tuổi. Người như vậy rất được các học sinh khác yêu quý. Giang Chước như nhìn thấy hình bóng một người khác qua gương mặt của Trần Kính Phi, trong một thoáng hơi thất thần, đến khi Trần Kính Phi nghi hoặc gọi “Thầy ơi” một tiếng, cậu mới hồi hồn, cười cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn em. Về học tiếp đi.”
Sau khi bóng dáng Trần Kính Phi biến mất sau góc tòa nhà dạy học, Giang Chước nhìn thoáng qua chiếc điện thoại bỗng nhiên rung lên. xoay người đi vào văn phòng giáo viên khối 11.
[ Nhắc nhở của hệ thống: Mong chủ kênh tìm kiếm NPC ‘chủ nhiệm buồn rầu’ đúng thời gian để hiểu thêm về bối cảnh stream. ]
Vì lần live thứ hai đều xoay quanh chuyện Giang Chước trải qua nên không cần có nhiều công tác chuẩn bị lắm, nhưng với lần thứ ba này, bối cảnh xung quanh quả thật lạ lẫm hơn, cần tìm hiểu thêm. Hơn nữa lúc dạy học, Giang Chước cũng phát hiện ra vài chỗ đáng nghi vấn.
“Thầy Phương.”
Sau khi vào văn phòng, cậu gật đầu với chủ nhiệm lớp số 7 Phương Cương dạy Tiếng Anh cũng vừa dạy một lớp khác về.
“Ồ, bên lớp thầy cũng hết tiết rồi sao? Ngồi đi!”
Sau cuộc nói chuyện trước khi vào lớp, hai người cũng quen một chút. Trong văn phòng không có giáo viên khác, thấy Giang Chước tiến vào, Phương Cương đứng dậy rót một cốc nước, cười hỏi: “Lần đầu lên lớp có ổn không? Chúng đều là những đứa trẻ ngoan, chỉ là hơi bướng. Nếu thầy không quản lí được thì có thể nói với tôi.”
Giang Chước cảm ơn sau khi nhận cốc nước, cười cười: “Không có chuyện gì, thật ra chúng còn khá đáng yêu.”
Phương Cương: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Giang Chước nói tiếp: “Tuy thế tôi vẫn muốn hỏi thầy Phương một chuyện. Vừa rồi khi lên lớp tôi cũng thấy vị trí trống kia ở dãy thứ ba, vị trí này hẳn không tệ lắm, sao lại không thể ngồi?”
“Chuyện này sao …. “
Biểu cảm của Phương Cương hơi mâu thuẫn, do dự một chút: “Thật ra trước khi tôi được chuyển đến đây thì chỗ ngồi đó đã bỏ trống rồi. Nghe nói học sinh ngồi chỗ đó tên Đặng Nhất Hàm, bị mất tích.”
Nhân vật mục tiêu đã xuất hiện, Giang Chước hỏi: “Mất tích thế nào?”
Không giống các học sinh, Phương Cương biết gia cảnh của Giang Chước, cũng không sợ cậu lan truyền tin đồn linh tinh ra ngoài, nghĩ một chút bèn kể nội tình chuyện này. Khi chuyện không may xảy ra, anh còn chưa đến làm chủ nhiệm lớp này, bởi vậy với học sinh mất tích Đặng Nhất Hàm kia, Phương Tốp cũng chỉ nghe danh chứ chưa thấy bao giờ,
Bối cảnh gia đình Đặng Nhất Hàm hơi đặc biệt, cha của cậu phải vào tù vì trộm cắp, sau bệnh chết trong đó, mẹ thì tái hôn. Gia đình như thế, mà tính cách đứa nhỏ này cũng yếu đuối hướng nội, thành tích học tập cũng không tốt, bởi vậy luôn bị các học sinh khác xa lánh. Trong trường hợp này, chủ nhiệm lớp hẳn phải có vai trò hòa giải mâu thuẫn giữa các học sinh, nhưng giáo viên chủ nhiệm Vương Thông Mẫn cũng không thích học sinh luôn kéo thấp thành tích của lớp này, vậy nên không những không để tâm đến tình cảnh của cậu mà còn thường xuyên phê bình cậu.
Sau đó có một lần điểm kiểm tra hàng tháng môn Tiếng Anh của Đặng Nhất Hàm không đạt yêu cầu, điểm xếp thứ nhất từ dưới lên của khối, Vương Thông Mẫn mắng cậu một hồi, bắt cậu đứng ngoài, khi nào tự kiểm điểm xong thì mới được vào học. Về phần tiêu chuẩn cho việc ‘kiểm điểm xong’ thì chỉ có cô Vương biết.
Đặng Nhất Hàm đứng đó suốt một ngày, tan học cũng lặng lẽ rời trường, thế nhưng từ đó về sau, không thấy cậu đến trường nữa, tất cả các phương thức đều không liên hệ được.
Sau mấy ngày, cô Vương cũng sợ hãi, liền cùng mấy người đến hỏi thăm nhà Đặng Nhất Hàm, lại phát hiện trong nhà cậu không có ai. Cha cậu qua đời, mẹ thì tái hôn, bình thường cậu bé này sống một mình, hỏi hàng xóm xung quanh, đều tỏ vẻ không biết cậu đi đâu, cuối cũng không còn cách nào khác, trường học báo cảnh sát.
Cảnh sát hỏi hết bạn học cùng lớp, lại hỏi thăm dọc theo đường về nhà của Đặng Nhất Hàm cũng không thể tìm được cậu. Những án không thể giải quyết như vậy thật sự khá nhiều, cuối cùng chỉ có thể chiếu theo án mất tích mà xử lí.
Cho dù Vương Thông Mẫn có người quen ở Bộ Giáo dục cũng không làm gì được, chức chủ nhiệm của cô ta bị bãi bỏ, rồi bị điều tới khu hậu cần làm việc vặt, không thể làm nghề dạy học nữa, chuyện này cũng vẫn chưa được sáng tỏ. Sau đó Phương Cương được điều đến lớp 11-7, trở thành chủ nhiệm mới.
Giang Chước bình tĩnh nghe xong, lại dò hỏi: “Thế nên chỗ ngồi kia không để người khác ngồi vì tưởng niệm cậu bé ấy sao?”
Phương Cương bật cười, rồi lại nhịn không nổi mà thở dài, lắc lắc đầu: “Đường nhiên không phải. Nhân duyên của Đặng Nhất Hàm không tốt, với bọn họ, người biến mất chỉ là một bạn học bình thường ít tiếp xúc, hơn nữa có thể thằng bé không muốn đi học, đến nơi khác làm công, hoặc đi tìm mẹ ruột để nương tựa …. Mấy đứa trẻ đó sao có thể nghĩ nhiều thế? Không xếp ai ngồi đó vì không ai muốn ngồi.”
Hóa ra trong mấy ngày Đặng Nhất Hàm mới mất tích, khi Vương Thông Mẫn lên lớp, luôn cảm thấy chỗ của cậu có người ngồi, còn vài lần nói Đặng Nhất Hàm không được ngồi đó, tiếp tục đứng ngoài cửa, đến tận khi một số học sinh nhắc nhở, cô ta mới phát hiện nới đó không có ai. Sau một hồi tam sao thất bản, có người bảo đầu óc cô Vương có vấn đề, cũng có người bảo đây là chuyện ma quái, Ngô Trạch cùng mấy học sinh không tin vào ma quỷ ban đầu không sợ, còn hi hi ha ha thay phiên ngồi vị trí đó một phen, kết quả là không biết trùng hợp hay thế nào mà tất cả những người ngồi qua chỗ đó đều bị bệnh một hồi.
Các học sinh thêm mắm dặm muối vào câu chuyện này, sinh động như thật kể ra ngoài, lập tức được truyền đi khắp nơi. Lúc sau nhà trường còn đặc biệt mời người đến xem qua, nói vị trí này không biết dính âm khí từ chỗ nào, không nên vứt đi, chỉ cần cứ để trong phòng học như bình thường, không có ai ngồi, bị không khí thư hương hun đúc mấy năm sẽ tự hóa giải. Có bài học từ nhóm Ngô Trạch, những học sinh khác cũng không muốn mạo hiểm, dần dà mọi chuyện xảy ra như hiện tại.
Giang Chước hơi đăm chiêu, người được trường học mời về kia nói cũng khá đúng, trường học là nơi thư hương, có thánh hiền phù hộ, âm thanh trẻ nhỏ đọc sách còn hơn tiếng nhà sư trong chùa niệm kinh, tuy lòng thành kính không đủ nhưng thắng ở nhân số nhiều, số lần đọc cũng nhiều, cho nên có tác dụng tinh lọc âm khí, đây cũng là nguyên nhân người ta hay xây trường học ở nơi từng là bãi tha ma.
Cậu hỏi: “Vậy chỗ ngồi của các học sinh có thay đổi không? Bọn họ hẳn là không muốn ngồi cạnh vị trí kì quái đó chứ?”
Phương Cương trả lời: “Mấy đứa nhỏ lớp này đều khó bảo, tôi mới được điều đến đây không lâu, cũng đang dần quen với lớp, chỗ ngồi vẫn mỗi tuần đổi một lần như trước, tất cả mọi người đều quen rồi, lại không xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không có ý kiến. Thầy thấy bạn cùng bàn của Đặng Nhất Hàm chưa?”
Giang Chước có chút ấn tượng: “Chính là nam sinh đeo kính luôn cúi đầu sao?”
Phương Cương: “Em ấy tên là La Dương, là cháu ngoại trai của cô Vương Thông Mẫn. Khi cô Vương là giáo viên chủ nhiệm, khá nghiêm khắc, các học sinh cũng không quá yêu quý thân thiết với cô ấy, thế là sau khi cô ấy bị điều đi, cũng không có ai muốn chơi cùng cháu trai La Dương của cô ấy, La Dương đành phải ngồi một mình một bàn, gần đây ngày nào tôi cũng tìm người câu thông nói chuyện với em ấy …. Haiz, thật sự không có cách gì với lũ trẻ này.”
Tính cách của anh ôn hòa thành thật, mặc dù có chút không đàn áp được, nhưng cũng là một giáo viên luôn vì học sinh mà lo nghĩ, có lẽ sau một thời gian nữa thì học sinh lớp số 7 sẽ dần nhận ra giáo viên này tốt thế nào. Chẳng qua lúc này không một ai nghĩ rằng, Đặng Nhất Hàm có thể đã chết.
—- Giang Chước có trực giác, xương trắng ngày hôm đó, chính là Đặng Nhất Hàm.
Cậu không đơn thuần vì mình nhận được nhiệm vụ của APP mà tùy tiện phán đoán, Giang Chước chủ yếu dựa vào giấc mơ lúc trước. Trong mơ cậu bị mọi người bắt nạt, nghe được các học sinh mắng mình ‘ba nó là kẻ trộm’. ‘thiểu năng’, những thứ đó đều khớp với những gì Đặng Nhất Hàm trải qua theo lời Phương Cương. Mà giấc mơ này xuất hiện bởi vì khi về kí túc xá, Mạnh Chinh ‘thấy trên đường có cảnh sát phát hiện ra được một thi thể’.
Nghề này của bọn họ không phải ai cũng làm được, cần có thiên phú, trong đó quan trọng nhất chính là cảm nhận được âm khi linh khí các thứ. Ví dụ như người em trai Giang Duy của Giang Chước, so sánh về phương diện này có chút chậm chạp, cho nên không thể học nhiều pháp thuật, còn thể chất của Giang Chước thuộc loại dễ cảm ứng. Cậu nằm mơ như như thế bởi vì khi Mạnh Chinh đi qua hiện trường phát hiện thi thể đã bị dính oán niệm khó tiêu tan của người chết, đối với người thường thì chút oán niệm nhỏ này không có ảnh hưởng gì, nhưng là Giang Chước thì có thể từ đó cảm nhận được khá nhiều tâm tư.
Như vậy, thân phận người chết liền rõ ràng, đương nhiên muốn xác định kết quả thì còn cần pháp y khám nghiệm. Không tùy tiện chắc chắn tin tưởng cảm giác trực quan là một điểm quan trọng khác của nghề này.
Trong phòng trực tiếp đã có người xem không nhịn nổi mà mắng:
[ Cô kia là kiểu gì thế, đạo đức nhà giáo đâu hết rồi! ]
[ Kiểu giáo viên đấy cơ bản là không sợ học sinh không có kiến thức mà chỉ lo thành tích của bản thân thôi. ]
[ Cô ta cũng ỷ vào chuyện Đặng Nhất Hàm không có chỗ dựa, nếu mà là ba của tôi, ông đã sớm đến trường làm to lên. ]
[ Hu hu hu đứa nhỏ này thật đáng thương, mong chủ kênh có thể tìm được cậu ấy. ]
—- [ Nhiệm vụ số 2: Giải mã chuyện Đặng Nhất Hàm mất tích. ]
Giang Chước cảm ơn Phương Cương rồi rời khỏi văn phòng, cậu không phải giáo viên nên không cần làm việc đúng giờ, sau khi ra khỏi trường học, cậu đến tổ chuyên án đặc biệt lập hồ sơ dựa theo giấc mơ lúc trước, rồi mới trở về nhà cũ Giang gia.
Cậu cứ đến dạy học sinh lớp số 7 mỗi ngày, cũng dần dần hiểu được tính cách của mỗi đứa nhỏ. So ra, các nữ sinh khá ngoan ngoãn mềm mại đáng yêu, cũng rất hợp tác, chỉ là có một bộ phận hơi dạn dĩ quá mức.
Nam sinh thì chia làm hai phe, một phe là ‘học sinh ưu tú’ với trung tâm là Trần Kính Phi, một phe là ‘giang hồ hào kiệt’ gồm cả Ngô Trạch và Triệu Tử Hàng. Tuy vậy vì tính cách Trần Kính Phi ôn hòa, hay giúp đỡ mọi người, đồng thời cũng không hay mách lẻo với giáo viên nên cho dù bên nào thì cũng tôn trọng cậu.
Ngô Trạch trước mặt Giang Chước cứ đánh là bại, nhưng để cứu lấy địa vị đại ca giang hồ đầy nguy cơ của mình, càng bị đàn áp thì càng hăng say, vẫn kiên trì không ngừng dẫn đàn em khiêu khích Giang Chước đủ loại cách thức, đáng tiếc chưa lần nào thành công, người dưới trướng còn sắp làm phản hết sạch. Ngô Trạch ngày nào cũng tức đến đấm ngực dậm chân, đến mức ăn cơm cũng hung tợn như cắn người.
Tức nhất là, ngay cả cậu ta sau khi dốc sức xong rồi đối mặt với Giang Chước càng ngày càng ít giận, ngược lại ghi nhớ kĩ những lời đối phương nói theo bản năng, cuối cùng bị các bạn học chế nhạo một phen.
Giang Chước không hề cảm giác được chút nào tâm tình rối rắm của thiếu nam này, cho dù có biết, cậu cũng không để ý. Nhưng thật ra hai ngày sau bên bộ phận pháp y đã đưa kết quả xét nghiệm, bộ thi hài kia quả thật thuộc về Đặng Nhất Hàm.
Chuyện này là Vân Túc Xuyên nói cho Giang Chước. Sau khi bận bịu với sự vụ công ti xong, hắn tiện đường mang bản sao báo cáo khám nghiệm tử thi, công khai đến nhà Giang Chước ăn trực.
Dì Tiêu giúp việc mở cửa cho hắn liền đi vào làm cơm, Vân Túc Xuyên thay dép đi trong nhà ở huyền quan*, cười với Giang Chước đang ngồi ở sofa: “Sao lại dùng ánh mắt ấy nhìn tôi thế, nhớ tôi à?”
*huyền quan là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khác, một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.
Giang Chước: “Tôi đang nghĩ sao tôi chưa thấy đôi dép đi trong nhà cậu đang đi bao giờ. Trên đấy in thứ gì thế … một con pikachu béo à?”
Vân Túc Xuyên nói với vẻ đương nhiên: “Tôi mua trong lần trước đến đây đấy, dù sao về sau cũng thường đến, để một đôi cho tiện ….. Đừng nhìn con gì màu vàng cũng là pikachu, nó quá béo, đây là hai con vịt con màu vàng đó người anh em.”
Giang Chước cũng không hiểu với một người trưởng thành đi dép hình con vịt có gì đáng tự hào hơn pikachu, đưa tay ra cho hắn, Vân Túc Xuyên đưa tập công văn cho Giang Chước, Giang Chước mở một cái, lấy bản sao báo cáo ra.
Vân Túc Xuyên nói: “Bản gốc không được mang đi nên đây là bản sao chép, sau khi xem xong nhớ đưa đi tiêu hủy đấy —- bên pháp y nhờ tôi gửi lời.”
Giang Chước: “Được, tôi biết quy định mà.”
Giang Chước đơn giản lật xem qua, khi thấy ba chữ ‘Đặng Nhất Hàm’ trên đó thì đặt xuống, nói: “Được rồi.”
Cậu hỏi Vân Túc Xuyên: “Bên kia nói thế nào, vụ án này có được tra lại từ đầu không?”
“Hơi quá sức.” Vân Túc Xuyên nói: “Tôi cũng hiểu chút ít tình hình, cậu bé Đặng Nhất Hàm kia hiển nhiên là bị ai đó mưu sát rồi vứt xác, thời gian trôi qua đã lâu, nhiều manh mối cũng biến mất. Nghe ý của cục bên kia, thì quả thật đã hết sức rồi —- dù sao thì lực lượng cảnh sát cũng có hạn.”
Giang Chước gật đầu. Một đứa trẻ như Đặng Nhất Hàm chưa trải qua nhiều chuyện, cũng không có khả năng tự bảo vệ mình, cho nên nếu dùng cách bình thường để điều tra thì không khác gì mò kim đáy bể, không phải không thể tìm ra manh mối, nhưng vô cùng vụn vặt tốn thời gian. Có rất nhiều vụ án lớn mỗi ngày, phải phân cái nặng cái nhẹ, nhóm cảnh sát cũng bất đắc dĩ. Huống chi, ngay cả một người nhà chất vấn cảnh sát vì sao chưa phá được án còn không có.
Vân Túc Xuyên thấy cậu có chút đăm chiêu, liền hỏi: “Nếu cậu muốn tra, thì lát chúng ta ăn xong cơm thì đến nhà Đặng Nhất Hàm xem chút? Tôi vừa nói chuyện, từ lúc đứa nhỏ kia gặp chuyện không may, ngôi nhà vẫn bỏ không, có lẽ vẫn còn một ít manh mối còn lưu lại.”
Giang Chước tỏ vẻ hiếm lạ: “Sao cậu biết tôi nghĩ gì, tự dưng có tính người thế?”
Vân Túc Xuyên ‘hứ’ một tiếng: “Cái này gọi là hiểu ý mọi người! Haiz, Giang Chước à, ân tình to lớn này của tôi cậu nhớ ghi lại, về sau đừng quên hồi báo là được.”
Giang Chước nghĩ nghĩ: “Nếu không cậu xuống tầng hầm nhà tôi chọn một món pháp khí đi, muốn cái gì tôi cho cái đó, tuỳ cậu chọn.”
Vân Túc Xuyên vốn chỉ thuận miệng đùa chút, thế nhưng Giang Chước còn thật sự cân nhắc, trong lòng cảm thấy thật đáng yêu, cười khúc khích: “Tôi thích người không thích tiền, bỏ qua pháp khí đi, không bằng cậu….”
Miệng chó không nhả được ngà voi*, không để hắn nói hết lời, Giang Chước trực tiếp đứng dậy đá một cái, Vân Túc Xuyên sớm đã có chuẩn bị, cười rồi nhảy dựng lên bỏ chạy, Giang Chước sau lưng ôm cổ hắn, muốn ấn Vân Túc Xuyên lên ghế sofa bên cạnh,
*Miệng chó không nhả được ngà voi: Người không tốt thì không nói được gì hay ho.
Dì Tiêu làm cơm xong, vừa lúc từ bếp đi ra, thấy thế vừa tức vừa buồn cười: “Đều là người trưởng thành rồi mà còn đùa nghịch, nhanh rửa tay rồi ăn cơm thôi kẻo nguội.”
Từ khi Giang Chước còn nhỏ bà đã làm ở Giang gia, gần 20 năm chưa từng thay đổi giọng điệu, Vân Túc Xuyên nghe cũng quen. Một chút hồi ức đột nhiên bị gợi lên, khoảng thời gian ngây thơ bay nhảy nháy mắt trôi qua, tình sinh ý động, nơi mềm mại nhất trong đáy lòng bị chạm phải, chỉ cảm thấy an tâm. Hắn bất giác mỉm cười, véo mặt Giang Chước: “Nghe thấy chưa, dì Tiêu bảo cậu kìa, tiểu tử ngốc, còn không đi ăn cơm.”
Hai người dùng bữa, chờ đêm muộn một chút, liền cùng nhau dựa vào địa chỉ có sẵn tìm ngôi nhà Đặng Nhất Hàm sống một mình.