App Trực Tiếp Thành Tinh
Chương 31: Thu phục lũ nhóc nghịch ngợm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + beta: Herbicides.
Giang Chước trở về trường học, hôm sau, Thường Minh đã tỉnh rượu đến kí túc xá tìm cậu, khi vào cửa còn cầm túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, đầu tiên là phân chia cho các bạn cùng phòng rồi mới kéo Giang Chước qua một bên nói chính sự.
Thường Minh nói: “Người anh em, chuyện bên Trung học số 8 đã bàn xong rồi, bắt đầu từ tuần sau, khóa học phát triển tố chất kéo dài hai tuần, vậy phiền cậu. Chờ tôi thực tập xong sẽ mời cậu ăn cơm.”
“Lên lớp thì không có vấn đề gì.” Giang Chước nói: “Nhưng cậu không mang kế hoạch dạy học hay giáo án thì tôi dạy cái gì?”
Thường Minh khoát tay: “Không có mấy thứ đó đâu. Trường học muốn cho lũ nhóc nghịch ngợm đó cảm nhận một chút văn hóa truyền thống, cũng không phải dùng để đi thi. Tóm lại thơ ca nhạc họa, đao thương kiếm kích, phong thủy huyền học, cậu muốn nói gì thì nói.”
Giang Chước nói: “Ò, thế trường học bên kia tính toán cũng tốt. chỉ cần trả một phần tiền, giáo viên dạy văn dạy võ đều mời được.”
Thường Minh ha ha cười: “Đao thương kiếm kích là tôi nói bừa đấy, nhưng mà võ thuật cũng nằm trong văn hóa truyền thống còn gì. Cần phải cho các em nhỏ thấy vấn đề theo nhiều mặt chứ.”
Hai người vốn chỉ nói đùa như vậy thôi, nhưng Giang Chước thật sự không ngờ, Thường Minh lại là một người có miệng quạ đen, lời của anh một câu thành sấm, trở thành sự thật.
Thứ hai đầu tuần, Giang Chước đến Trung học số 8 bắt đầu kiếp sống giáo viên. Cậu chọn thời gian không khéo lắm, đến cùng lúc với nhóm học sinh đến trường, xe đi đến cổng thì không vào được, bên người tiếng chuông xe đạp cùng âm thanh cười nói của học sinh vang lên không ngừng, hơi thở thanh xuân dạt dào.
Giang Chước xuống xe, có vài nam sinh mặc đồng phục gặm bánh bao chạy vượt qua bên cạnh cậu, các nữ sinh thì nhã nhặn hơn, túm năm tụm ba dắt tay nhau, thỉnh thoảng nhìn trộm cậu, lại kề tai nhau thì thầm.
Cũng khó trách được các cô, Giang Chước mặc đồ thường, vẻ ngoài anh tuấn, ở cùng những học sinh đồng phục xanh trắng rất nổi bật, cậu chắc chắn không phải học sinh trung học, nhưng nếu nói là giáo viên thì quả thực hơi trẻ tuổi, cũng quá đẹp. So với những người bạn học chưa đủ chín chắn, một anh đẹp trai hơn hai mươi tuổi hiển hiên được các nữ sinh ưu ái hơn. Đương nhiên, không chỉ các cô lén lút bàn luận, các nam sinh cũng rất tò mò với người mới đến này.
Các học sinh vẫn luôn nhìn theo Giang Chước đến khi cậu đi vào khu dạy học của lớp 11, còn có người thấy Giang Chước vào văn phòng của chủ nhiệm khối, gan lớn cẩn thận trốn ở ngoài xem một hồi, hưng phấn chạy về lớp tuyên bố, anh trai đẹp siêu cấp kia là giáo viên phát triển tố chất cho bọn họ!
Lớp đầu tiên của khối 11 được học phát triển tố chất là lớp số 7, cuộc sống trung học tẻ nhạt, trong lớp cũng không gặp được cái gì mới mẻ, nghe vậy cũng có một hồi bàn tán:
“Này, Tử Hàng, cậu nhìn thấy anh gì mới đến kia chưa?”
Ngô Trạch lấy bút chọc chọc lưng Triệu Tử Hàng, vừa lấy vở che mặt, vừa nhỏ giọng bảo: “Sáng nay tôi đi xe đến trường cùng lúc với anh ta, nhưng không thấy mặt, nữ sinh bên lớp số 8 đều bảo anh ta đẹp trai, cậu nói xem liệu mặt anh ta có dễ nhìn như thế không?”
Triệu Tử Hàng tức giận nói: “Mắt nữ sinh bên lớp số 8 có vấn đề thì có, đẹp cái rắm.”
Từ sáng sớm đến giờ cậu ta vẫn luôn yên lặng, âm lượng của mấy câu này không nhỏ, cũng hấp dẫn những bạn học xung quanh. Bạn cùng bàn Triệu Tử Hàng hỏi: “Nghe lời này của cậu là thấy anh ta rồi à?”
“Đương nhiên thấy rồi!”
Triệu Tử Hàng nói: “Các cậu biết vì sao khách sạn của ba tôi không tiếp tục kinh doanh mà đóng cửa kiểm tra lại không? Chính là do hắn hãm hại, hắn nói há cảo nhà chúng tôi có độc, còn bảo nhìn ra nhờ xem tướng — nghe có vớ vẩn không? Hiệu trưởng bị điên rồi, tuần trước thì bắt chạy bộ thể dục, tuần này thì thuê một tên thầy bói đế dạy học, đm.”
“Sao cậu không nói sớm!” Tính cách của Ngô Trạch vốn là sợ thiên hạ không loạn, thời kì ảo tưởng sức mạnh tuổi dậy thì còn chưa qua đi, mỗi ngày đều nghĩ mình là anh hùng giang hồ thấy việc nghĩa ra tay, nghe vậy liền bất chấp: “Thế thì phải cho hắn một trận! Chúng ta phải cho hắn nhìn xem, để hắn biết cậu không phải dễ đắc tội!”
“Này này, các cậu kiềm chế chút.” Bạn cùng bàn của Triệu Tử Hàng nói: “Anh ta là thầy giáo đấy!”
Ngô Trạch nói: “Dạy có hai tuần, không tính là thầy giáo, Tử Hàng cũng nói hắn là một tên thầy bói còn gì? Cho dù có thì sao, còn sợ à?”
Bị cậu ta cổ động, vài bạn học xung quanh cũng đến, mồm năm miệng mười nói chuyện, bọn họ càng nói càng hăng, khiến nữ sinh Tào Lệ Na ngồi đối diện Ngô Trạch không nhịn nổi, xen miệng vào: “Các cậu đừng có như thế nữa, cô giáo Vương chính vì bị các cậu làm cho khó chịu đến chạy đấy. Tôi biết người sẽ dạy chúng ta lần này tên Giang Chước, anh ấy còn từng lên TV đấy. Anh ấy không phải thầy bói.”
Ngô Trạch chê cười nói: “Tôi muốn làm gì cậu quản lí được à? Ôi chao, đừng nói là cậu thầm thích hắn nhé? Ối chà chà!”
Với một cô gái học trung học thì vấn đề ‘yêu mến’ hay ‘thích thầm’ vẫn khá là mẫn cảm, Tào Lệ Na vốn muốn khuyên những nam sinh này một chút, bị Ngô Trạch nói đến đỏ mặt, nổi giận quay đầu về chỗ của mình.
Nhóm Ngô Trạch bắt đầu hào hứng bày mưu tính kế, muốn ra oai với thầy giáo nhỏ mới đến này. Bọn họ vốn cũng hay kéo bè đánh nhau, trong lớp cũng không có ai dám nói gì. Chỉ có lớp trưởng Trần Kính Phi khi nghe thấy Ngô Trạch muốn để một xô nước kim loại trên cửa không nhịn được nói: “Các cậu muốn đùa chơi chơi thì thôi, nhưng như thế sẽ khiến thầy bị thương.”
Triệu Tử Hàng nói: “Không có chuyện đó đâu, xô này mỏng mà, rơi vào người không bị thương đâu, chúng tôi có kinh nghiệm rồi.”
Ngô Trạch coi như cho Trần Kính Phi chút mặt mũi, nói: “Lớp trưởng, chuyện này coi như cậu cũng có ngăn chúng tôi, tôi không nghe cậu cũng không có cách nào, không nói nữa, được chưa?”
Trần Kính Phi bất đắc dĩ: “Các cậu kiềm chế chút, nếu khiến người khác bị thương là to chuyện đấy.”
Ngô Trạch cười hì hì, không nói chuyện.
Giang Chước phụ trách dạy lớp 5, 6, 7, 8, trong đó tiết đầu tiên là cho lớp 7. Lớp này tập trung học sinh cá biệt của cả khối, có tiếng là khó bảo, đã đổi giáo viên vài lần, lãnh đạo trường cũng tuyệt vọng, cho nên hi vọng có thể nhờ truyền thống văn hóa cảm hóa bọn họ một phen. Cậu đi văn phòng trước, gặp chủ nhiệm khối và chủ nhiệm lớp số 7.
Giáo viên chủ nhiệm lớp số 7 tên Phương Cương, cũng là người mới, chỉ vừa nhận lớp nửa năm trước. Anh cũng chỉ lớn hơn Giang Chước một tuổi, nhưng có thể là do nghề nghiệp này khiến người ta mệt nhọc, đã có dấu hiệu của việc hói đầu, thoạt nhìn rất giống ba mươi tuổi. Mọi người đều biết thân phận của cậu đặc biệt, rất khách sáo, chủ nhiệm khối nói mấy câu rồi rời đi, Phương Cương nói với Giang Chước: “Thầy Giang, chút nữa chắc lớp kia sẽ làm cho thầy hao tâm tổn trí, tôi phải nói với thầy vài thứ.”
Giang Chước nói: “Thầy Phương không cần khách sáo thế, mời thầy nói.”
Phương Cương nhỏ giọng: “Trong lớp số 7 kia có một vị trí trống không, thầy đừng xếp ai ngồi vào đó là được.”
Giang Chước do bệnh nghề nghiệp, bình thường khi gặp ai đó hoặc đến đâu đó cũng đôi khi cần kí kết một số quy định kì quái, đã sớm quen rồi. Nếu bình thường, cậu sẽ cứ như thế nghe theo, không hỏi han gì, nhưng lần này hiển nhiên liên quan đến vụ án. Giang Chước: “Vậy xin hỏi chỗ ngồi kia ….?”
Cậu chưa kịp nói xong thì chuông vào lớp đã kêu lên, Giang Chước đành vội vàng chào Phương Cương một tiếng rồi đi về phía phòng học. Điện thoại di động trong túi quần hơi rung, Giang Chước vừa đi vừa lấy ra xem, thấy APP có thông báo, cậu tưởng bối cảnh nhân vật đã xuất hiện bèn mở điện thoại ra.
[ Khán giả vào phòng trực tiếp lần này đến từ ‘Thế giới trong mơ của bá đạo tổng tài’, mong chủ kênh cố gắng! ]
Khi bắt đầu lần live stream đầu tiên, Giang Chước gần như không có ai ngó ngàng đến, lúc này cũng đã nổi, lần này live vừa mở đã có nhiều người vào phòng. Khán giả cũ sau một vụ án cũng khá quen thuộc với Giang Chước, việc làm đầu tiên chính là bình luận, chiếm chỗ trước:
[ Có live stream mới rồi, vui quá! ]
[ Hic hic hic chủ kênh đẹp trai quá, còn có khí chất thiếu niên, không được, tui phải cap màn hình! ]
[ Ha ha ha, suy nghĩ của mấy anh em lầu trên giống mấy cô gái ở Trung học số 8. ]
[ Live stream lần này có ý gì nhỉ, còn có vị trí không cho ngồi …. Chắc có chuyện xưa gì đó. ]
Khán giả mới có hơi bất ngờ khi thấy đề cử phòng trực tiếp này trên trang của mình, những người đến từ thế giới Bá đạo tổng tài thì yêu cầu cơ bản với chủ kênh chỉ là còn trẻ, có tiền, có sắc, nhìn đủ lãnh khốc là được, nhưng người này hình như là một giáo viên trung học mà? Hơi tầm thường thì phải? Có người tò mò liền mở phòng trực tiếp.
So với lần live stream trước luôn chiếu lên người Giang Chước, sự kiện liên quan cũng triển khai xung quanh cậu, cho nên hầu hết những người nhiệm vụ đề cập đến đều là những người cậu biết, lần này đến một bản đồ mới lạ lẫm, APP cũng rất tri kỉ mà tự động cho một chút giới thiệu nhân vật, cùng với cảnh báo của hệ thống.
[ Nhiệm vụ thứ 1: thu phục lũ trẻ nghịch ngợm. ]
[ Cảnh báo: phía trước có nguy hiểm, mong chủ kênh chú ý!!!! ∑(>Д<ノ)ノ ]
Giang Chước: “….”
Hai thông báo này đến cùng một lúc, thật sự làm người ta không thể không nghĩ linh tinh.
Đing đoong —
Tiếng chuông vào học lanh lảnh vang lên, truyền khắp hành lang và phòng học, trong lớp số 7, các học sinh chờ đợi thầy giáo mới xuất hiện còn hồi hộp hơn cả Giang Chước vừa nhận được cảnh báo của hệ thống. Có người hưng phấn, có người lo lắng, vừa rồi nghe đủ thứ tin đồn lớn nhỏ nửa ngày, có người nói cậu đẹp trai, có người bảo cậu giống kẻ lừa đảo, đa số những bạn học chưa thấy qua Giang Chước đã bổ não ra đủ loại hình tượng, chờ người thật đến để xem xét thật giả.
Nhưng trong giây phút cậu đẩy cửa ra, tất cả trí tưởng tượng đều dừng lại.
Vì không phải nhân viên chính thức của trường, Giang Chước cũng không ăn mặc hợp quy tắc giống giáo viên mới nhận chức. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi denim màu xanh lá, từ cổ áo lộ ra chiếc áo phông màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần màu đen, dáng người mảnh khảnh cao lớn, mặt mày tuấn tú như bức tranh. Khi cậu đẩy cửa ra, ánh mặt trời trong phòng học chiếu vào từ cửa sổ, rơi trên người cậu, quả thật như bạch mã hoàng tử trong tiểu thuyết hoặc truyện tranh.
Các học sinh không ngừng mong ngóng không hẹn mà cùng trừng mắt —- nữ sinh lớp 8 không nói bừa, thật sự đẹp trai quá!!!!
Khác hoàn toàn so với tưởng tượng, có người còn bắt đầu hối hận vì hành vi đùa dai vừa rồi —- nhưng hối hận cũng đã chậm, cùng sự xuất hiện của Giang Chước, cửa phòng học hoàn toàn bị đẩy ra, chiếc xô kim loại đựng nước cũng rơi xuống.
Ngô Trạch cũng không rung động vì sắc đẹp, đôi mắt hưng phấn đến mức phát sáng, gắt gao nhìn chằm chằm một màn trước mặt, ngay cả lát nữa cười kiểu gì cũng đã nghĩ ra.
Trong ánh mắt của mọi người, nhanh như chớp, Giang Chước hơi nghiêng đầu, tay phải nâng về phía trước, xô kim loại nằm gọn trong tay cậu. Cậu lập tức nhẹ nhàng dịch chuyển xô kim loại trong tay, mấy giọt nước rớt ra do xô bị nghiêng lúc nãy một lần nữa được hứng về. Lúc làm ra động tác này, tay trái cậu vẫn còn đút trong túi quần, căn bản không thèm lấy ra, nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhóm nhãi con đang chờ hóng chuyện sao có thể gặp qua chuyện thế này, tất cả đều trợn mắt há mồm, Giang Chước cũng không để ý bọn họ, để chiếc xô trong tay xuống đất, đi lên bục giảng. Trên mặt đấy còn có một sợi dây khiến người ta vấp ngã, xung quanh là mấy viên đạn nhỏ, đại khái là định thêm cú sau khi cậu bị tắm nước lạnh — rất độc ác.
Giang Chước nhìn thoáng qua phía dưới bục giảng, sau đó cắt đứt dây thừng, sau đó dậm chân, mấy viên đạn trên đất bị bắn bay lên, rơi vào thùng rác dưới bục giảng. Cậu đứng giữa bục giảng, khoanh tay, cười như không cười đảo mắt qua mấy gương mặt vẫn còn nét non nớt. Dưới bục giảng im phăng phắc.
Giang Chước quả nhiên thấy vị trí trống Phương Cương nhắc đến, trên bàn phủ nhiều bụi, cùng với một ít rác linh tinh, hiển nhiên đã không có ai ngồi một thời gian. Theo lí thuyết bàn ba dãy giữa được coi là ‘khu vực vàng’ của phòng học, cứ bỏ trống như thế cũng khá kì quái. Cậu nhìn qua bên cạnh, ngồi cùng bàn với vị trí kia là một nam sinh đeo kính, dáng người nhỏ gầy, xem ta tính cách cũng hướng nội, khi Giang Chước tiến vào, các học sinh cười đùa hoặc nói chuyện, còn cậu ta đến đầu cũng không ngẩng lên.
Trong APP có tên của cả lớp, Giang Chước nhìn thoáng qua, đứa nhỏ này tên La Dương.
Cậu tạm đặt nghi vấn qua một bên, cầm một viên phấn, xoay người viết hai chữ ‘Giang Chước’ lên bảng đen, tùy tay bỏ đầu phấn, nói: “Chào các em, tôi là giáo viên phụ trách các em trong hai tuần này, đây là tên của tôi.”
Những khán giả mới từ thế giới ‘Bá đạo tổng tài’ xem đến đây cũng bắt đầu cảm thấy thú vị.
[ Úi chà chà, chủ kênh này có chút hay ho đấy. ]
[ Lúc mới vào tôi còn nghi ngờ, người bị ám ảnh học đường* như tôi sao lại đi xem một giáo viên trung học dạy thế nào, bây giờ tôi nhận ra mình sai rồi, anh thầy giáo này ngầu quá a a a a a ]
*ám ảnh học đường: cảm thấy sợ hãi khi đi học hoặc đến trường vì một số lí do như áp lực bạn bè, điểm số,…
[ Chủ kênh này có biết võ công không? Thật kì diệu! ]
Các học sinh vốn nghĩ Giang Chước sẽ nói gì đó về chuyện vừa rồi, giống như các giáo viên bị đùa dai lúc trước, bất ngờ, tức giận, ít nhất thì cũng phải thuyết giáo hai câu, nói bọn họ quấy rồi giáo viên là không đúng, bọn họ cũng nghe mấy lời này quen đến mức tai sắp mọc kén. Nhưng Giang Chước không nói gì, chỉ chỉ về phía Ngô Trạch, nhẹ nhàng bâng quơ phân phó: “Bạn học này, phiền em xách xô nước đi đổ.”
Không chỉ Ngô Trạch ngẩn người, mà những học sinh xung quanh cũng hoảng sợ vì Giang Chước chỉ đúng người, nhưng chỗ ngồi bọn họ thay phiên đổi mỗi tuần, Ngô Trạch vừa lúc ngồi bàn đầu tổ ngay cạnh cửa, tất cả mọi người đoán có thể Giang Chước thuận tay chỉ bừa thôi.
Ngô Trạch vừa nãy còn ba hoa nửa ngày trong lớp, muốn dạy cho giáo viên mới này một bài học, thế mà tất cả ‘chiêu thức’ của cậu ta đều bị phá giải, giờ lại còn bị sai đi chạy vặt, có chút khó chịu. Cậu ta nghẹn hai giây, thấy Giang Chước sau khi đưa ra mệnh lệnh thì không thèm quan tâm mình, đành phẫn nộ đứng dậy, sau khi xách cái xô ra sau lớp học, đổ mạnh xuống mặt đất.
Ngay khi Ngô Trạch buông tay định đứng thẳng dậy, nước trong xô như bị cái gì hút lên, ào một tiếng hắt lên mặt cậu ta.
Cảm nhận được cơn lạnh thấu xương kia, Ngô Trạch trợn tròn mắt. Lực hắt nước của cậu ta lúc nãy đúng là không nhỏ, nhưng tuyệt đối không lớn đến mức làm nước văng ra hết như thế này —- hơn nữa, nước văng thì cũng không thể nào bắn hết lên mặt cậu ta không thiếu giọt nào thế kia chứ???
Có ý gì? Sao lại thế? Cái gì vậy?!!!
Xô nước nhìn Ngô Trạch đứng yên tự kỉ, cười nhạo: “Há há há, đồ ngốc.”
Ngô Trạch thả cái xô xuống góc lớp, những người khác không thấy chuyện vừa rồi, cuối cùng rất nhiều nam sinh thấy cậu ta thả xô xuống xong không đứng dậy, còn tưởng người này đang thái độ với thầy giáo, liền dùng khuỷu tay khuých nhẹ mông cậu ta, nhỏ giọng: “Lão Ngô, cũng được rồi đấy, thầy giáo cũng có để ý cậu đâu, cậu cứ ngồi đây thì có tác dụng gì.”
Ngô Trạch dùng tay áo hung hăng lau nước trên mặt, đứng lên, đi qua hơn nửa cái phòng học để về chỗ ngồi, không ít bạn học phát hiện ra tóc và mặt cậu ta đang nhỏ nước tí tách, đều gọi nhau ra nhìn. Mọi người đều tưởng cậu ta không thành công chơi khăm thầy giáo, tức giận và xấu hổ đến mức chui đầu vào xô nước để bình tĩnh lại, không ngừng cười trộm.
Những học sinh đó không biết chuyện gì xảy ra, nhưng những người trong phòng trực tiếp nhìn thấy nhất thanh nhị sở, đều cực kì buồn cười.
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha nhìn biểu tình của tiểu tử ngốc kia sau khi bị tạt nước đủ để tôi cười cả năm, vừa kinh ngạc vừa lúng túng thê lương. ]
[ Vốn còn định mắng thằng nhóc hư đốn xui xẻo này, nhưng em nó yếu quá, tôi hơi đồng cảm a ha ha ha. ]
[ Anh yêu chủ kênh của em giỏi quá! ]
[ Nói chứ lũ trẻ này chả biết điều gì cả, lúc tôi học trung học mà có thầy giáo đẹp như chủ kênh, hết giờ tôi cũng không muốn về. ]
Giang Chước chờ Ngô Trạch về chỗ, nói: “Vừa rồi tôi và chủ nhiệm khối của các em đã bàn bạc, hai tuần học phát triển tố chất này chủ yếu giới thiệu về văn hóa truyền thốngTrung Quốc.”
Triệu Tử Hàng dùng lưng ghế đụng vào bàn của Ngô Trạch, nhỏ giọng hỏi: “Lão Ngô, vừa rồi cậu làm thế để làm gì? Nước trên đầu nhỏ hết lên bàn rồi kìa.”
Ngô Trạch vẫn còn đang ngồi sững sờ, thế nào cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cảm giác như giáo viên mới này giở trò quỷ, cẩn thận nghĩ lại thấy khả năng này không lớn lắm. Để tránh mất mặt, cậu ta dùng ngữ khí không quan tâm nói: “Không có gì, muốn mát mẻ một chút.”
Triệu Tử Hàng hơi không hiểu nổi, nhưng trọng điểm của cậu ta vốn không ở đây, lại tiếp tục thì thầm: “Chúng ta còn chỉnh hắn không? Mẹ nó, vừa rồi sao hắn đỡ được cái xô, người này chẳng dễ chơi gì cả.”
Ngô Trạch sờ đầu tóc ướt sũng của mình, bực dọc nói: “Mẹ, dễ chơi hay khó chơi thì kệ, sao có thể để yên cho hắn làm giáo viên được? Dù sao hắn nói gì tôi cũng không thèm nghe, chúng ta còn chưa dạy dỗ xong đâu.”
Triệu Tử Hàng nghĩ nghĩ: “Cậu còn chiêu khác à?”
Ngô Trạch đang xem xét, hai người tạm dừng nói chuyện, cậu ta nghe Giang Chước trên bục giảng nói: “Số lượng nội dung bao hàm trong văn hóa truyền thống Trung Quốc rất nhiều, võ thuật là một trong số đó. Trong võ thuật có thứ gọi là nội công, hẳn các em đều đã nghe qua, danh từ này lần đầu xuất hiện trong tác phẩm văn học của Bình Giang bất tiếu sinh … “
Giảng đến đây, thước chỉ trên tay cậu bỗng nhiên quét một cái, đập vào một cái lau bảng* cũ nằm ở bên phải bục giảng —- vốn Triệu Tử Hàng ngồi dưới bục giảng định vỗ cho Giang Chước dính một thân bụi phấn nên đã để sẵn nó ở đó.
*Cái lau bảng này là kiểu bên dưới, lúc đầu mình đọc cứ bị tưởng tượng ra cái khăn lau nên để hình đây cho cả nhà dễ hình dung.
Một tiếng ‘cạch’ vang lên, cái lau bảng vỡ làm mấy phần trước mắt bao người.
Tiếng nói chuyện rì rầm cùng âm thanh kẽo kẹt cố tình gây ra từ bàn ghế trong phòng học lúc Giang Chước giảng bài đều biến mất. Triệu Tử Hàng và Ngô Trạch đồng thời run lên một chút.
Giang Chước nói: “Đó, tương tự như thế.”
Cậu cười như không cười hạ chân mày, ánh mắt đảo qua phòng học, bổ sung: “Về sau tôi sẽ biểu diễn cho các em nhiều hơn. Khóa học này không xem điểm thi mà xem tính tự giác, các em có thể không hiếu học, cũng có thể không nghe giảng, nhưng không thể để cho tôi nhìn thấy, cũng không thể chọc tôi mất hứng, biết chưa?”
Các học sinh: “…..”
Nhóm thiếu nam thiếu nữ đơn thuần bắt đầu dần ý thức được, tính cách người thầy giáo trẻ tuổi này dường như không nho nhã như vẻ ngoài. Nhìn bộ dáng hung ác kia, không nghe giảng sẽ bị đánh chết sao?
Học sinh tuổi này khó dạy dỗ nhất, ý thức cá nhân cũng rất mãnh liệt, không kính sợ giáo viên như học sinh lớp dưới, nếu cha mẹ chiều một chút, thì quả thật không sợ đời không sợ đất. Uy hiếp kiểu đơn giản mà thô bạo giống Giang Chước lại chọc trúng tử huyệt của bọn họ. Hai tiết tiếp theo, tất cả đều thành thành thật thật nghe giảng, không ai dám ho he gì.
Mà bọn họ ngoài ý muốn phát hiện, khóa học này không buồn tẻ nhàm chán như tưởng tượng, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Giang Chước là người không thích nói chuyện, nhưng thực tế tài ăn nói rất tốt, đôi khi chọn từ đặt câu còn khá hài hước. Ngay cả trong cuộc thi toàn quốc còn có thể không tốn nhiều sức lực lấy được hạng nhất, lừa dối lũ thiếu niên này không thành vấn đề.
Học sinh Trung học số 8 chưa bao giờ nghĩ trên lớp học còn giảng những thứ này, được nghe thầy giáo kể về kì văn dị sự xưa nay, dẫn chứng phong phú, hứng lên còn có thể hát tiểu khúc, thật sự cực kì phấn khích. Giảng xong bài, đến cả tiếng chuông tan học vang lên đều không khiến đám học sinh nhúc nhích.
Giang Chước để phấn lại vào hộp: “Hôm nay đến đây thôi, tan học.”
Mắt thấy cậu sắp đi ra khỏi phòng học, Ngô Trạch điên cuồng nháy mắt với Triệu Từ Hàng, làm người ta cảm thấy con ngươi sắp bay ra khỏi vành mắt. Triệu Tử Hàng vội nói: “Chờ một chút!”
Edit + beta: Herbicides.
Giang Chước trở về trường học, hôm sau, Thường Minh đã tỉnh rượu đến kí túc xá tìm cậu, khi vào cửa còn cầm túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, đầu tiên là phân chia cho các bạn cùng phòng rồi mới kéo Giang Chước qua một bên nói chính sự.
Thường Minh nói: “Người anh em, chuyện bên Trung học số 8 đã bàn xong rồi, bắt đầu từ tuần sau, khóa học phát triển tố chất kéo dài hai tuần, vậy phiền cậu. Chờ tôi thực tập xong sẽ mời cậu ăn cơm.”
“Lên lớp thì không có vấn đề gì.” Giang Chước nói: “Nhưng cậu không mang kế hoạch dạy học hay giáo án thì tôi dạy cái gì?”
Thường Minh khoát tay: “Không có mấy thứ đó đâu. Trường học muốn cho lũ nhóc nghịch ngợm đó cảm nhận một chút văn hóa truyền thống, cũng không phải dùng để đi thi. Tóm lại thơ ca nhạc họa, đao thương kiếm kích, phong thủy huyền học, cậu muốn nói gì thì nói.”
Giang Chước nói: “Ò, thế trường học bên kia tính toán cũng tốt. chỉ cần trả một phần tiền, giáo viên dạy văn dạy võ đều mời được.”
Thường Minh ha ha cười: “Đao thương kiếm kích là tôi nói bừa đấy, nhưng mà võ thuật cũng nằm trong văn hóa truyền thống còn gì. Cần phải cho các em nhỏ thấy vấn đề theo nhiều mặt chứ.”
Hai người vốn chỉ nói đùa như vậy thôi, nhưng Giang Chước thật sự không ngờ, Thường Minh lại là một người có miệng quạ đen, lời của anh một câu thành sấm, trở thành sự thật.
Thứ hai đầu tuần, Giang Chước đến Trung học số 8 bắt đầu kiếp sống giáo viên. Cậu chọn thời gian không khéo lắm, đến cùng lúc với nhóm học sinh đến trường, xe đi đến cổng thì không vào được, bên người tiếng chuông xe đạp cùng âm thanh cười nói của học sinh vang lên không ngừng, hơi thở thanh xuân dạt dào.
Giang Chước xuống xe, có vài nam sinh mặc đồng phục gặm bánh bao chạy vượt qua bên cạnh cậu, các nữ sinh thì nhã nhặn hơn, túm năm tụm ba dắt tay nhau, thỉnh thoảng nhìn trộm cậu, lại kề tai nhau thì thầm.
Cũng khó trách được các cô, Giang Chước mặc đồ thường, vẻ ngoài anh tuấn, ở cùng những học sinh đồng phục xanh trắng rất nổi bật, cậu chắc chắn không phải học sinh trung học, nhưng nếu nói là giáo viên thì quả thực hơi trẻ tuổi, cũng quá đẹp. So với những người bạn học chưa đủ chín chắn, một anh đẹp trai hơn hai mươi tuổi hiển hiên được các nữ sinh ưu ái hơn. Đương nhiên, không chỉ các cô lén lút bàn luận, các nam sinh cũng rất tò mò với người mới đến này.
Các học sinh vẫn luôn nhìn theo Giang Chước đến khi cậu đi vào khu dạy học của lớp 11, còn có người thấy Giang Chước vào văn phòng của chủ nhiệm khối, gan lớn cẩn thận trốn ở ngoài xem một hồi, hưng phấn chạy về lớp tuyên bố, anh trai đẹp siêu cấp kia là giáo viên phát triển tố chất cho bọn họ!
Lớp đầu tiên của khối 11 được học phát triển tố chất là lớp số 7, cuộc sống trung học tẻ nhạt, trong lớp cũng không gặp được cái gì mới mẻ, nghe vậy cũng có một hồi bàn tán:
“Này, Tử Hàng, cậu nhìn thấy anh gì mới đến kia chưa?”
Ngô Trạch lấy bút chọc chọc lưng Triệu Tử Hàng, vừa lấy vở che mặt, vừa nhỏ giọng bảo: “Sáng nay tôi đi xe đến trường cùng lúc với anh ta, nhưng không thấy mặt, nữ sinh bên lớp số 8 đều bảo anh ta đẹp trai, cậu nói xem liệu mặt anh ta có dễ nhìn như thế không?”
Triệu Tử Hàng tức giận nói: “Mắt nữ sinh bên lớp số 8 có vấn đề thì có, đẹp cái rắm.”
Từ sáng sớm đến giờ cậu ta vẫn luôn yên lặng, âm lượng của mấy câu này không nhỏ, cũng hấp dẫn những bạn học xung quanh. Bạn cùng bàn Triệu Tử Hàng hỏi: “Nghe lời này của cậu là thấy anh ta rồi à?”
“Đương nhiên thấy rồi!”
Triệu Tử Hàng nói: “Các cậu biết vì sao khách sạn của ba tôi không tiếp tục kinh doanh mà đóng cửa kiểm tra lại không? Chính là do hắn hãm hại, hắn nói há cảo nhà chúng tôi có độc, còn bảo nhìn ra nhờ xem tướng — nghe có vớ vẩn không? Hiệu trưởng bị điên rồi, tuần trước thì bắt chạy bộ thể dục, tuần này thì thuê một tên thầy bói đế dạy học, đm.”
“Sao cậu không nói sớm!” Tính cách của Ngô Trạch vốn là sợ thiên hạ không loạn, thời kì ảo tưởng sức mạnh tuổi dậy thì còn chưa qua đi, mỗi ngày đều nghĩ mình là anh hùng giang hồ thấy việc nghĩa ra tay, nghe vậy liền bất chấp: “Thế thì phải cho hắn một trận! Chúng ta phải cho hắn nhìn xem, để hắn biết cậu không phải dễ đắc tội!”
“Này này, các cậu kiềm chế chút.” Bạn cùng bàn của Triệu Tử Hàng nói: “Anh ta là thầy giáo đấy!”
Ngô Trạch nói: “Dạy có hai tuần, không tính là thầy giáo, Tử Hàng cũng nói hắn là một tên thầy bói còn gì? Cho dù có thì sao, còn sợ à?”
Bị cậu ta cổ động, vài bạn học xung quanh cũng đến, mồm năm miệng mười nói chuyện, bọn họ càng nói càng hăng, khiến nữ sinh Tào Lệ Na ngồi đối diện Ngô Trạch không nhịn nổi, xen miệng vào: “Các cậu đừng có như thế nữa, cô giáo Vương chính vì bị các cậu làm cho khó chịu đến chạy đấy. Tôi biết người sẽ dạy chúng ta lần này tên Giang Chước, anh ấy còn từng lên TV đấy. Anh ấy không phải thầy bói.”
Ngô Trạch chê cười nói: “Tôi muốn làm gì cậu quản lí được à? Ôi chao, đừng nói là cậu thầm thích hắn nhé? Ối chà chà!”
Với một cô gái học trung học thì vấn đề ‘yêu mến’ hay ‘thích thầm’ vẫn khá là mẫn cảm, Tào Lệ Na vốn muốn khuyên những nam sinh này một chút, bị Ngô Trạch nói đến đỏ mặt, nổi giận quay đầu về chỗ của mình.
Nhóm Ngô Trạch bắt đầu hào hứng bày mưu tính kế, muốn ra oai với thầy giáo nhỏ mới đến này. Bọn họ vốn cũng hay kéo bè đánh nhau, trong lớp cũng không có ai dám nói gì. Chỉ có lớp trưởng Trần Kính Phi khi nghe thấy Ngô Trạch muốn để một xô nước kim loại trên cửa không nhịn được nói: “Các cậu muốn đùa chơi chơi thì thôi, nhưng như thế sẽ khiến thầy bị thương.”
Triệu Tử Hàng nói: “Không có chuyện đó đâu, xô này mỏng mà, rơi vào người không bị thương đâu, chúng tôi có kinh nghiệm rồi.”
Ngô Trạch coi như cho Trần Kính Phi chút mặt mũi, nói: “Lớp trưởng, chuyện này coi như cậu cũng có ngăn chúng tôi, tôi không nghe cậu cũng không có cách nào, không nói nữa, được chưa?”
Trần Kính Phi bất đắc dĩ: “Các cậu kiềm chế chút, nếu khiến người khác bị thương là to chuyện đấy.”
Ngô Trạch cười hì hì, không nói chuyện.
Giang Chước phụ trách dạy lớp 5, 6, 7, 8, trong đó tiết đầu tiên là cho lớp 7. Lớp này tập trung học sinh cá biệt của cả khối, có tiếng là khó bảo, đã đổi giáo viên vài lần, lãnh đạo trường cũng tuyệt vọng, cho nên hi vọng có thể nhờ truyền thống văn hóa cảm hóa bọn họ một phen. Cậu đi văn phòng trước, gặp chủ nhiệm khối và chủ nhiệm lớp số 7.
Giáo viên chủ nhiệm lớp số 7 tên Phương Cương, cũng là người mới, chỉ vừa nhận lớp nửa năm trước. Anh cũng chỉ lớn hơn Giang Chước một tuổi, nhưng có thể là do nghề nghiệp này khiến người ta mệt nhọc, đã có dấu hiệu của việc hói đầu, thoạt nhìn rất giống ba mươi tuổi. Mọi người đều biết thân phận của cậu đặc biệt, rất khách sáo, chủ nhiệm khối nói mấy câu rồi rời đi, Phương Cương nói với Giang Chước: “Thầy Giang, chút nữa chắc lớp kia sẽ làm cho thầy hao tâm tổn trí, tôi phải nói với thầy vài thứ.”
Giang Chước nói: “Thầy Phương không cần khách sáo thế, mời thầy nói.”
Phương Cương nhỏ giọng: “Trong lớp số 7 kia có một vị trí trống không, thầy đừng xếp ai ngồi vào đó là được.”
Giang Chước do bệnh nghề nghiệp, bình thường khi gặp ai đó hoặc đến đâu đó cũng đôi khi cần kí kết một số quy định kì quái, đã sớm quen rồi. Nếu bình thường, cậu sẽ cứ như thế nghe theo, không hỏi han gì, nhưng lần này hiển nhiên liên quan đến vụ án. Giang Chước: “Vậy xin hỏi chỗ ngồi kia ….?”
Cậu chưa kịp nói xong thì chuông vào lớp đã kêu lên, Giang Chước đành vội vàng chào Phương Cương một tiếng rồi đi về phía phòng học. Điện thoại di động trong túi quần hơi rung, Giang Chước vừa đi vừa lấy ra xem, thấy APP có thông báo, cậu tưởng bối cảnh nhân vật đã xuất hiện bèn mở điện thoại ra.
[ Khán giả vào phòng trực tiếp lần này đến từ ‘Thế giới trong mơ của bá đạo tổng tài’, mong chủ kênh cố gắng! ]
Khi bắt đầu lần live stream đầu tiên, Giang Chước gần như không có ai ngó ngàng đến, lúc này cũng đã nổi, lần này live vừa mở đã có nhiều người vào phòng. Khán giả cũ sau một vụ án cũng khá quen thuộc với Giang Chước, việc làm đầu tiên chính là bình luận, chiếm chỗ trước:
[ Có live stream mới rồi, vui quá! ]
[ Hic hic hic chủ kênh đẹp trai quá, còn có khí chất thiếu niên, không được, tui phải cap màn hình! ]
[ Ha ha ha, suy nghĩ của mấy anh em lầu trên giống mấy cô gái ở Trung học số 8. ]
[ Live stream lần này có ý gì nhỉ, còn có vị trí không cho ngồi …. Chắc có chuyện xưa gì đó. ]
Khán giả mới có hơi bất ngờ khi thấy đề cử phòng trực tiếp này trên trang của mình, những người đến từ thế giới Bá đạo tổng tài thì yêu cầu cơ bản với chủ kênh chỉ là còn trẻ, có tiền, có sắc, nhìn đủ lãnh khốc là được, nhưng người này hình như là một giáo viên trung học mà? Hơi tầm thường thì phải? Có người tò mò liền mở phòng trực tiếp.
So với lần live stream trước luôn chiếu lên người Giang Chước, sự kiện liên quan cũng triển khai xung quanh cậu, cho nên hầu hết những người nhiệm vụ đề cập đến đều là những người cậu biết, lần này đến một bản đồ mới lạ lẫm, APP cũng rất tri kỉ mà tự động cho một chút giới thiệu nhân vật, cùng với cảnh báo của hệ thống.
[ Nhiệm vụ thứ 1: thu phục lũ trẻ nghịch ngợm. ]
[ Cảnh báo: phía trước có nguy hiểm, mong chủ kênh chú ý!!!! ∑(>Д<ノ)ノ ]
Giang Chước: “….”
Hai thông báo này đến cùng một lúc, thật sự làm người ta không thể không nghĩ linh tinh.
Đing đoong —
Tiếng chuông vào học lanh lảnh vang lên, truyền khắp hành lang và phòng học, trong lớp số 7, các học sinh chờ đợi thầy giáo mới xuất hiện còn hồi hộp hơn cả Giang Chước vừa nhận được cảnh báo của hệ thống. Có người hưng phấn, có người lo lắng, vừa rồi nghe đủ thứ tin đồn lớn nhỏ nửa ngày, có người nói cậu đẹp trai, có người bảo cậu giống kẻ lừa đảo, đa số những bạn học chưa thấy qua Giang Chước đã bổ não ra đủ loại hình tượng, chờ người thật đến để xem xét thật giả.
Nhưng trong giây phút cậu đẩy cửa ra, tất cả trí tưởng tượng đều dừng lại.
Vì không phải nhân viên chính thức của trường, Giang Chước cũng không ăn mặc hợp quy tắc giống giáo viên mới nhận chức. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi denim màu xanh lá, từ cổ áo lộ ra chiếc áo phông màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần màu đen, dáng người mảnh khảnh cao lớn, mặt mày tuấn tú như bức tranh. Khi cậu đẩy cửa ra, ánh mặt trời trong phòng học chiếu vào từ cửa sổ, rơi trên người cậu, quả thật như bạch mã hoàng tử trong tiểu thuyết hoặc truyện tranh.
Các học sinh không ngừng mong ngóng không hẹn mà cùng trừng mắt —- nữ sinh lớp 8 không nói bừa, thật sự đẹp trai quá!!!!
Khác hoàn toàn so với tưởng tượng, có người còn bắt đầu hối hận vì hành vi đùa dai vừa rồi —- nhưng hối hận cũng đã chậm, cùng sự xuất hiện của Giang Chước, cửa phòng học hoàn toàn bị đẩy ra, chiếc xô kim loại đựng nước cũng rơi xuống.
Ngô Trạch cũng không rung động vì sắc đẹp, đôi mắt hưng phấn đến mức phát sáng, gắt gao nhìn chằm chằm một màn trước mặt, ngay cả lát nữa cười kiểu gì cũng đã nghĩ ra.
Trong ánh mắt của mọi người, nhanh như chớp, Giang Chước hơi nghiêng đầu, tay phải nâng về phía trước, xô kim loại nằm gọn trong tay cậu. Cậu lập tức nhẹ nhàng dịch chuyển xô kim loại trong tay, mấy giọt nước rớt ra do xô bị nghiêng lúc nãy một lần nữa được hứng về. Lúc làm ra động tác này, tay trái cậu vẫn còn đút trong túi quần, căn bản không thèm lấy ra, nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhóm nhãi con đang chờ hóng chuyện sao có thể gặp qua chuyện thế này, tất cả đều trợn mắt há mồm, Giang Chước cũng không để ý bọn họ, để chiếc xô trong tay xuống đất, đi lên bục giảng. Trên mặt đấy còn có một sợi dây khiến người ta vấp ngã, xung quanh là mấy viên đạn nhỏ, đại khái là định thêm cú sau khi cậu bị tắm nước lạnh — rất độc ác.
Giang Chước nhìn thoáng qua phía dưới bục giảng, sau đó cắt đứt dây thừng, sau đó dậm chân, mấy viên đạn trên đất bị bắn bay lên, rơi vào thùng rác dưới bục giảng. Cậu đứng giữa bục giảng, khoanh tay, cười như không cười đảo mắt qua mấy gương mặt vẫn còn nét non nớt. Dưới bục giảng im phăng phắc.
Giang Chước quả nhiên thấy vị trí trống Phương Cương nhắc đến, trên bàn phủ nhiều bụi, cùng với một ít rác linh tinh, hiển nhiên đã không có ai ngồi một thời gian. Theo lí thuyết bàn ba dãy giữa được coi là ‘khu vực vàng’ của phòng học, cứ bỏ trống như thế cũng khá kì quái. Cậu nhìn qua bên cạnh, ngồi cùng bàn với vị trí kia là một nam sinh đeo kính, dáng người nhỏ gầy, xem ta tính cách cũng hướng nội, khi Giang Chước tiến vào, các học sinh cười đùa hoặc nói chuyện, còn cậu ta đến đầu cũng không ngẩng lên.
Trong APP có tên của cả lớp, Giang Chước nhìn thoáng qua, đứa nhỏ này tên La Dương.
Cậu tạm đặt nghi vấn qua một bên, cầm một viên phấn, xoay người viết hai chữ ‘Giang Chước’ lên bảng đen, tùy tay bỏ đầu phấn, nói: “Chào các em, tôi là giáo viên phụ trách các em trong hai tuần này, đây là tên của tôi.”
Những khán giả mới từ thế giới ‘Bá đạo tổng tài’ xem đến đây cũng bắt đầu cảm thấy thú vị.
[ Úi chà chà, chủ kênh này có chút hay ho đấy. ]
[ Lúc mới vào tôi còn nghi ngờ, người bị ám ảnh học đường* như tôi sao lại đi xem một giáo viên trung học dạy thế nào, bây giờ tôi nhận ra mình sai rồi, anh thầy giáo này ngầu quá a a a a a ]
*ám ảnh học đường: cảm thấy sợ hãi khi đi học hoặc đến trường vì một số lí do như áp lực bạn bè, điểm số,…
[ Chủ kênh này có biết võ công không? Thật kì diệu! ]
Các học sinh vốn nghĩ Giang Chước sẽ nói gì đó về chuyện vừa rồi, giống như các giáo viên bị đùa dai lúc trước, bất ngờ, tức giận, ít nhất thì cũng phải thuyết giáo hai câu, nói bọn họ quấy rồi giáo viên là không đúng, bọn họ cũng nghe mấy lời này quen đến mức tai sắp mọc kén. Nhưng Giang Chước không nói gì, chỉ chỉ về phía Ngô Trạch, nhẹ nhàng bâng quơ phân phó: “Bạn học này, phiền em xách xô nước đi đổ.”
Không chỉ Ngô Trạch ngẩn người, mà những học sinh xung quanh cũng hoảng sợ vì Giang Chước chỉ đúng người, nhưng chỗ ngồi bọn họ thay phiên đổi mỗi tuần, Ngô Trạch vừa lúc ngồi bàn đầu tổ ngay cạnh cửa, tất cả mọi người đoán có thể Giang Chước thuận tay chỉ bừa thôi.
Ngô Trạch vừa nãy còn ba hoa nửa ngày trong lớp, muốn dạy cho giáo viên mới này một bài học, thế mà tất cả ‘chiêu thức’ của cậu ta đều bị phá giải, giờ lại còn bị sai đi chạy vặt, có chút khó chịu. Cậu ta nghẹn hai giây, thấy Giang Chước sau khi đưa ra mệnh lệnh thì không thèm quan tâm mình, đành phẫn nộ đứng dậy, sau khi xách cái xô ra sau lớp học, đổ mạnh xuống mặt đất.
Ngay khi Ngô Trạch buông tay định đứng thẳng dậy, nước trong xô như bị cái gì hút lên, ào một tiếng hắt lên mặt cậu ta.
Cảm nhận được cơn lạnh thấu xương kia, Ngô Trạch trợn tròn mắt. Lực hắt nước của cậu ta lúc nãy đúng là không nhỏ, nhưng tuyệt đối không lớn đến mức làm nước văng ra hết như thế này —- hơn nữa, nước văng thì cũng không thể nào bắn hết lên mặt cậu ta không thiếu giọt nào thế kia chứ???
Có ý gì? Sao lại thế? Cái gì vậy?!!!
Xô nước nhìn Ngô Trạch đứng yên tự kỉ, cười nhạo: “Há há há, đồ ngốc.”
Ngô Trạch thả cái xô xuống góc lớp, những người khác không thấy chuyện vừa rồi, cuối cùng rất nhiều nam sinh thấy cậu ta thả xô xuống xong không đứng dậy, còn tưởng người này đang thái độ với thầy giáo, liền dùng khuỷu tay khuých nhẹ mông cậu ta, nhỏ giọng: “Lão Ngô, cũng được rồi đấy, thầy giáo cũng có để ý cậu đâu, cậu cứ ngồi đây thì có tác dụng gì.”
Ngô Trạch dùng tay áo hung hăng lau nước trên mặt, đứng lên, đi qua hơn nửa cái phòng học để về chỗ ngồi, không ít bạn học phát hiện ra tóc và mặt cậu ta đang nhỏ nước tí tách, đều gọi nhau ra nhìn. Mọi người đều tưởng cậu ta không thành công chơi khăm thầy giáo, tức giận và xấu hổ đến mức chui đầu vào xô nước để bình tĩnh lại, không ngừng cười trộm.
Những học sinh đó không biết chuyện gì xảy ra, nhưng những người trong phòng trực tiếp nhìn thấy nhất thanh nhị sở, đều cực kì buồn cười.
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha nhìn biểu tình của tiểu tử ngốc kia sau khi bị tạt nước đủ để tôi cười cả năm, vừa kinh ngạc vừa lúng túng thê lương. ]
[ Vốn còn định mắng thằng nhóc hư đốn xui xẻo này, nhưng em nó yếu quá, tôi hơi đồng cảm a ha ha ha. ]
[ Anh yêu chủ kênh của em giỏi quá! ]
[ Nói chứ lũ trẻ này chả biết điều gì cả, lúc tôi học trung học mà có thầy giáo đẹp như chủ kênh, hết giờ tôi cũng không muốn về. ]
Giang Chước chờ Ngô Trạch về chỗ, nói: “Vừa rồi tôi và chủ nhiệm khối của các em đã bàn bạc, hai tuần học phát triển tố chất này chủ yếu giới thiệu về văn hóa truyền thốngTrung Quốc.”
Triệu Tử Hàng dùng lưng ghế đụng vào bàn của Ngô Trạch, nhỏ giọng hỏi: “Lão Ngô, vừa rồi cậu làm thế để làm gì? Nước trên đầu nhỏ hết lên bàn rồi kìa.”
Ngô Trạch vẫn còn đang ngồi sững sờ, thế nào cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cảm giác như giáo viên mới này giở trò quỷ, cẩn thận nghĩ lại thấy khả năng này không lớn lắm. Để tránh mất mặt, cậu ta dùng ngữ khí không quan tâm nói: “Không có gì, muốn mát mẻ một chút.”
Triệu Tử Hàng hơi không hiểu nổi, nhưng trọng điểm của cậu ta vốn không ở đây, lại tiếp tục thì thầm: “Chúng ta còn chỉnh hắn không? Mẹ nó, vừa rồi sao hắn đỡ được cái xô, người này chẳng dễ chơi gì cả.”
Ngô Trạch sờ đầu tóc ướt sũng của mình, bực dọc nói: “Mẹ, dễ chơi hay khó chơi thì kệ, sao có thể để yên cho hắn làm giáo viên được? Dù sao hắn nói gì tôi cũng không thèm nghe, chúng ta còn chưa dạy dỗ xong đâu.”
Triệu Tử Hàng nghĩ nghĩ: “Cậu còn chiêu khác à?”
Ngô Trạch đang xem xét, hai người tạm dừng nói chuyện, cậu ta nghe Giang Chước trên bục giảng nói: “Số lượng nội dung bao hàm trong văn hóa truyền thống Trung Quốc rất nhiều, võ thuật là một trong số đó. Trong võ thuật có thứ gọi là nội công, hẳn các em đều đã nghe qua, danh từ này lần đầu xuất hiện trong tác phẩm văn học của Bình Giang bất tiếu sinh … “
Giảng đến đây, thước chỉ trên tay cậu bỗng nhiên quét một cái, đập vào một cái lau bảng* cũ nằm ở bên phải bục giảng —- vốn Triệu Tử Hàng ngồi dưới bục giảng định vỗ cho Giang Chước dính một thân bụi phấn nên đã để sẵn nó ở đó.
*Cái lau bảng này là kiểu bên dưới, lúc đầu mình đọc cứ bị tưởng tượng ra cái khăn lau nên để hình đây cho cả nhà dễ hình dung.
Một tiếng ‘cạch’ vang lên, cái lau bảng vỡ làm mấy phần trước mắt bao người.
Tiếng nói chuyện rì rầm cùng âm thanh kẽo kẹt cố tình gây ra từ bàn ghế trong phòng học lúc Giang Chước giảng bài đều biến mất. Triệu Tử Hàng và Ngô Trạch đồng thời run lên một chút.
Giang Chước nói: “Đó, tương tự như thế.”
Cậu cười như không cười hạ chân mày, ánh mắt đảo qua phòng học, bổ sung: “Về sau tôi sẽ biểu diễn cho các em nhiều hơn. Khóa học này không xem điểm thi mà xem tính tự giác, các em có thể không hiếu học, cũng có thể không nghe giảng, nhưng không thể để cho tôi nhìn thấy, cũng không thể chọc tôi mất hứng, biết chưa?”
Các học sinh: “…..”
Nhóm thiếu nam thiếu nữ đơn thuần bắt đầu dần ý thức được, tính cách người thầy giáo trẻ tuổi này dường như không nho nhã như vẻ ngoài. Nhìn bộ dáng hung ác kia, không nghe giảng sẽ bị đánh chết sao?
Học sinh tuổi này khó dạy dỗ nhất, ý thức cá nhân cũng rất mãnh liệt, không kính sợ giáo viên như học sinh lớp dưới, nếu cha mẹ chiều một chút, thì quả thật không sợ đời không sợ đất. Uy hiếp kiểu đơn giản mà thô bạo giống Giang Chước lại chọc trúng tử huyệt của bọn họ. Hai tiết tiếp theo, tất cả đều thành thành thật thật nghe giảng, không ai dám ho he gì.
Mà bọn họ ngoài ý muốn phát hiện, khóa học này không buồn tẻ nhàm chán như tưởng tượng, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Giang Chước là người không thích nói chuyện, nhưng thực tế tài ăn nói rất tốt, đôi khi chọn từ đặt câu còn khá hài hước. Ngay cả trong cuộc thi toàn quốc còn có thể không tốn nhiều sức lực lấy được hạng nhất, lừa dối lũ thiếu niên này không thành vấn đề.
Học sinh Trung học số 8 chưa bao giờ nghĩ trên lớp học còn giảng những thứ này, được nghe thầy giáo kể về kì văn dị sự xưa nay, dẫn chứng phong phú, hứng lên còn có thể hát tiểu khúc, thật sự cực kì phấn khích. Giảng xong bài, đến cả tiếng chuông tan học vang lên đều không khiến đám học sinh nhúc nhích.
Giang Chước để phấn lại vào hộp: “Hôm nay đến đây thôi, tan học.”
Mắt thấy cậu sắp đi ra khỏi phòng học, Ngô Trạch điên cuồng nháy mắt với Triệu Từ Hàng, làm người ta cảm thấy con ngươi sắp bay ra khỏi vành mắt. Triệu Tử Hàng vội nói: “Chờ một chút!”