Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chương 35
Bởi vì thời gian đã quá muộn, hơn nữa sáng sớm ngày mai Tô Phó Thần còn có lịch trình, cho nên giờ phút này cũng không tiện để ở lại đây lâu.
Nhưng Tô Linh cảm thấy anh trai nhà mình nhất định là bị mua chuộc bởi cái bật lửa đó, mấy giờ trước anh ấy còn muốn xé xác Thẩm Tử Kiêu ra làm từng mảnh, nhưng hiện tại anh ấy thậm chí còn lịch sự bắt tay với anh và suýt nữa ôm nhau.
Ngay khi Tô Linh cho rằng mình rốt cục có thể tiễn ông tướng này đi, Tô Phó Thần khi đang mở cửa chính đột nhiên dừng bước một chút, sau đó quay đầu nhìn Tô Linh, mở miệng nói: “Em tiễn anh xuống đi.”
Tô Linh hơi giật mình, sau đó rất nhanh phản ứng lại, xoay người nhìn Thẩm Tử Kiêu, sau đó chậm rãi thay giày đi theo sau lưng Tô Phó Thần.
Trong lúc hai người chờ thang máy, cả hai rơi vào một khoảng im lặng thật lâu.
Tô Phó Thần giương mắt, ngữ khí nhàn nhạt: “Em biết anh đặc biệt gọi em ra, là vì điều gì không?”
Tô Linh gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh sợ bóng tối.”
Bầu không khí trò chuyện trang nghiêm vừa mới diễn ra lập tức bị phá hủy, Tô Phó Thần thậm chí có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của chính mình, anh đưa tay ra, ấn vào phần xương tại đầu lông mày có chút đau đầu, sau đó thở dài: “Trước hết, anh không sợ bóng tối. Thứ hai anh muốn hỏi, em và Thẩm Tử Kiêu đó có quan hệ gì?”
Tô Linh sửng sốt một chút, cô nghiêng đầu, ho khan một tiếng, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói: “Chỉ là, chỉ là quan hệ bạn bè.”
Tô Phó Thần dừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn cô em gái đang đứng cạnh mình rõ ràng đang muốn che đậy, vẫn nở nụ cười.
Cửa thang máy trước mắt chậm rãi được mở ra, ánh sáng bên trong chiếu sáng toàn bộ hành lang tối tăm.
Tô Phó Thần cất bước đi vào, sau đó lạnh nhạt nói: “Nếu chỉ là bạn bè, em cũng nên biết tránh nghi ngờ. Cho dù Thẩm Tử Kiêu không phải người xấu, chuyện anh ta sống chung với em truyền ra ngoài, danh tiếng về phía những người con gái luôn không tốt.”
“Hơn nữa nếu như bị những người có ý đồ biết, họ chỉ biết lấy đó làm đề tài để nói chuyện trong cuộc trò chuyện. Những lời quỷ quái bịa đặt lung tung kia làm tổn thương người khác nhất, năm đó của em…” Tô Phó Thần nói đến đây, tựa hồ cảm giác được cái gì đó liền kìm hãm ngay lại những ngôn từ, anh nghiêng đầu rũ mắt xuống, ngữ khí nhẹ nhàng: “Xin lỗi.”
Anh thiếu chút nữa, cũng không có khống chế nhắc tới mẹ của Tô Linh.
Nhưng Tô Linh nhìn qua dường như không có nhiều phản ứng, cô chỉ ngẩng đầu lên, nhìn số trên bảng hiển thị tầng thang máy giảm bớt từng cái một, sau đó rốt cục hạ thành một.
“Nhìn chằm chằm…”
Thang máy dừng lại, cửa chậm rãi mở ra.
Tô Linh: “Anh biết em không quan tâm đến chuyện này không.”
Ngay khi Tô Phó Thần cất bước, chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nghe được thanh âm nhẹ nhàng của Tô Linh từ phía sau truyền đến. Ngữ khí của cô phảng phất chỉ là kể chuyện gia đình vô cùng bình thường không chút để ý, nhưng từng câu từng chữ lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng nghiêm túc.
Tô Linh ngước mắt lên, cười, sau đó đuổi theo bước chân của Tô Phó Thần, thản nhiên nói: “Em chỉ muốn cùng người mình thích ở cùng một chỗ, những thứ khác đều không quan trọng.”
Tô Phó Thần quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Tô Linh càng thêm sâu sắc.
Ngay từ đầu anh đã biết rằng cô em gái trông có vẻ được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, yếu đuối như bao cô gái nhỏ khác, nhưng thực ra lại mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì mọi người tưởng tượng.
Tô Phó Thần hình như rất hiểu cô, nhưng hình như lại chưa từng hiểu qua cô.
Giữa hai người trầm mặc hồi lâu, rốt cục là do một tiếng cười khẽ của Tô Phó Thần phá vỡ. Anh ấy xoay người, cất bước về phía trước, giơ tay lên vẫy vẫy về phía sau, nhẹ nhàng lưu lại một câu: “Đưa đến đây là được rồi.”
Chỉ là khi mở cửa ở sảnh, anh ấy đột nhiên dừng bước, nhìn về phía sau, sau đó nói: “Bất quá, vừa rồi em có phải nói ba chữ ‘người mình thích’ hay không?”
Nói đến đây, Tô Phó Thần còn vuốt cằm, ý vị thâm trường “A” một tiếng.
Tô Linh nghe được những lời này, đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau đó nhất thời giống như một con thỏ xù lông cả người giật mình, sau đó liền muốn phủ nhận: “Em không có!”
Tô Phó Thần nở nụ cười, sau đó xoay người đẩy cửa căn hộ ra, lúc sắp đi ra ngoài không quên bỏ lại một câu trông như qua loa: “Chăm sóc bản thân thật tốt.”
Tô Linh nhìn bóng lưng Tô Phó Thần rời đi, giống như giận dỗi quay đầu, vươn tay xoa xoa hai má mình, sau đó phẫn nộ ấn cửa thang máy, trong miệng lẩm bẩm: “Lúc đi trêu chọc em một chút sẽ rất vui vẻ sao!”
Tô Linh cố tình dậm chân nặng nề, nhưng khi cô bước vào thang máy, cô vẫn do dự và bước nhẹ hơn.
Cô vươn tay, khi ấn nút đóng cửa thang máy, bỗng dưng dừng lại, sau đó rũ mắt xuống, đầu ngón tay khẽ động, nắm thành nắm đấm.
Tô Linh đột ngột ngồi xổm xuống, cuộn mình thành một quả bóng, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt ngấn nước. Cô cắn môi dưới, sau đó nhẹ giọng nói: “Sao mình lại lỡ miệng nói ra..”
*** Sau khi Tô Phó Thần lên xe, cũng không có vội vàng đi, anh ấy nghiêng người, nhìn hành lang tầng một của Tô Linh sáng lên ánh đèn, mới quay đầu nói với trợ lý ngồi ở ghế lái: “Đi thôi.”
“Anh Tô, nếu đã luyến tiếc, vì sao không trực tiếp để cho cô ây đi cùng anh?”
Trợ lý này đi theo Tô Phó Thần rất nhiều năm, có thể nói là trung thành tận tâm, đối với tình huống phức tạp của Tô gia cũng hiểu rõ một chút.
Trợ lý do dự một lát, vẫn mở miệng nói: “Hiện tại tình huống dần dần tốt lên, cho dù anh muốn dẫn cô ấy trở về, tôi nghĩ phu nhân Thiệu cũng sẽ không nói thêm gì…”
“Kỳ thật ý định của tôi lần này, đích thực là mang em ấy đi.”
Tô Phó Thần rũ mắt xuống, cơ thể tựa lưng vào ghế, ánh mắt anh nhạt nhẽo, giơ tay cầm lấy hợp đồng một bên, mặt không chút thay đổi lật qua từng trang, âm thanh trong trẻo lạnh lùng: “Chỉ là tôi bỏ đi chủ ý này.”
Trợ lý sửng sốt một chút, sau đó len lén từ trong gương chiếu hậu đánh giá biểu tình của Tô Phó Thần, một lúc lâu sau mới thăm dò hỏi một câu: “Vì sao?”
Tô Phó Thần: “Bởi vì tôi phát hiện, sau khi rời khỏi Tô gia, Tô Linh hình như có thể sống vui vẻ hơn một chút.”
Hơn nữa Tô Phó Thần không thể không thừa nhận.
Hiện tại người bên cạnh Tô Linh, hẳn là ít nhất so với mình hiện tại càng có năng lực chiếu cố cô. *** Lúc Tô Linh mở cửa ra, nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu cũng không đi rửa mặt, thậm chí cũng không thay quần áo, mà vô cùng bình tĩnh ngồi trên sô pha, môi mỏng mím chặt, tựa hồ đang suy tư cái gì đó.
Thấy Tô Linh vào cửa, Thẩm Tử Kiêu chậm rãi ngước mắt lên, đưa mắt đặt lên người cô.
Lông mày của anh tựa hồ nhẹ nhàng nhíu lại, một đôi mắt hẹp dài phản chiếu bóng dáng Tô Linh, cùng với mang theo chút ý tứ không rõ cảm xúc.
Tô Linh chỉ cảm thấy có thể là đêm nay tâm tình Thẩm Tử Kiêu không tốt lắm, vì thế trực tiếp đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra vừa chọn mấy chai soda, vừa hỏi: “Có phải rất đói không? Anh có muốn ăn khuya không? Mì hay kem hay bánh ngọt! À... Cái bánh phô mai này siêu ngon!”
Thẩm Tử Kiêu: “Tô Linh, cô lại đây.”
Không biết có phải là ảo giác của Tô Linh hay không, cô cảm thấy giọng nói hôm nay của Thẩm Tử Kiêu có tông giọng thấp khó hiểu, cùng với một chút khàn khàn không biết từ đâu mà đến.
Tô Linh sửng sốt một chút, đứng thẳng dậy đóng cửa tủ lạnh lại, xoay người nhìn Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu vô cùng yên lặng ngồi trên sô pha, mặt mày thâm thúy, anh cúi mí mắt, trong mắt dâng lên cảm xúc mà chính anh cũng không thể hiểu được.
Tô Linh xoay người đi đến bên cạnh Thẩm Tử Kiêu, hơi cúi người xuống, trong giọng nói mang theo chút lo lắng: “Sao vậy? Có phải vừa rồi Tô Phó Thần nói chuyện làm cho anh không thoải mái, anh ấy đơn giản chỉ là lo lắng quá mức, anh đừng đi... A!”
Tô Linh luôn lo lắng trấn an Thẩm Tử Kiêu, người trước mặt đột nhiên vươn tay, giữ chặt lưng cô, ôm cô vào lòng.
Tô Linh vô cùng cảm nhận rõ ràng được, sức nóng tỏa ra từ lòng bàn tay của Thẩm Tử Kiêu.
Anh ôm cô rất chặt, phảng phất chỉ cần buông tay ra sẽ mất đi.
Mà Tô Linh còn chưa mở miệng nói chuyện, đã nghe thấy Thẩm Tử Kiêu mang theo một chút âm thanh áp thấp truyền đến: “Tôi phải đi.”
Những lời này như một chậu nước đá từ trên trời giáng xuống, làm cho Tô Linh trong nháy mắt từ đầu đến chân thanh tỉnh lại. Cô rũ mắt xuống, cảm xúc phức tạp trong mắt xen kẽ, cô hơi nắm chặt nắm đấm, đè vai Thẩm Tử Kiêu lại, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay anh.
Tô Linh không có rời đi, chỉ chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Tử Kiêu, ngửa đầu nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Tử Kiêu nhìn vào mắt Tô Linh: “Bởi vì có chuyện rất quan trọng phải làm.”
Trên thực tế, ngay cả khi Thẩm Tử Kiêu không nói rõ ràng, Tô Linh vẫn có thể đoán được.
Kể từ khi thầy giáo đó xuất hiện ngày hôm nay, tâm trạng của Thẩm Tử Kiêu đã trở nên bất thường. Anh dường như đang phải vật lộn với một cái gì đó, và đã đưa ra lựa chọn cho một điều gì đó.
Tô Linh không biết nó là gì, nhưng cô ấy có thể cảm thấy rất rõ ràng rằng vấn đề này rất quan trọng đối với Thẩm Tử Kiêu.
Vì vậy Tô Linh cụp mắt xuống, nhất thời không nói gì, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó. Ước chừng năm giây sau, cô đột nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó sụt sịt mũi, đứng dậy vươn vai, giọng điệu vô cảm: “Ừm, vậy cũng được. Nhưng khi đi nhớ mang theo vài thứ. ”
Nói xong, Tô Linh liền đi đến phòng bếp, một lần nữa mở cửa tủ lạnh, miệng lẩm bẩm: “Có muốn mang theo mấy hộp vải thiều không? Đây là Cố Như Hạ kêu người mang cho tôi, nói là không có hạt, so với bình thường đều ngọt hơn một chút, chính tôi cũng không nỡ ăn.”
Thẩm Tử Kiêu ngẩng đầu, khẽ gọi: “Tô Linh.”
Nhưng Tô Linh dường như không để ý đến nó, đứng thẳng dậy và mở tủ: “A! Tìm được rồi! Đây là kẹo mà tôi đã mua khi ra nước ngoài chơi! Nó thực sự rất ngon! Anh có thích đồ ngọt không? Anh có muốn mang nó theo không? Dù sao thì chỉ là một cái hộp nhỏ cũng không chiếm quá nhiều vị trí.”
Thẩm Tử Kiêu: “Tô Linh.”
Tô Linh tựa hồ không nghe thấy, cô đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Tôi còn nhớ rõ tôi có một bình xịt giảm đau hiệu quả đặc biệt nhanh, nhưng không biết để ở đâu, anh nhiễm bệnh trước nên tôi muốn…”
Thẩm Tử Kiêu đứng lên, đi lên trước bắt lấy cánh tay Tô Linh, sau đó vô cùng nghiêm túc gọi tên cô: “Tô Linh, đừng tìm.”
Tô Linh hơi dừng một chút, sau đó rũ mắt xuống. Cô tựa hồ có chút bướng bỉnh nghiêng đầu, một lúc lâu không nói gì. Một lát sau Tô Linh đột nhiên xoay người, vươn tay ôm lấy Thẩm Tử Kiêu, vùi đầu vào vai anh.
Thẩm Tử Kiêu có thể nghe thấy Tô Linh mang theo giọng nói mềm mại nức nở: “Có thể không đi được không?”
Thẩm Tử Kiêu từng vô số lần nghĩ tới, điểm yếu của mình sẽ là gì.
Lưỡi dao sắc bén, thuốc nổ đinh tai nhức óc, đó chính là thuốc độc giết người vô hình.
Nhưng anh chưa từng có cảm xúc này trước đây, Tô Linh một tiếng như vậy mang theo chút nghẹn ngào, sẽ nhất thời làm cho anh bó tay.
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, vươn tay giữ chặt lưng Tô Linh, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi từng có một đám bạn đồng hành cùng tôi vào sinh ra tử.”
“Bọn họ từng người một, tất cả đều chết ở trước mặt tôi.”
“Nếu tôi không thể làm điều gì đó cho họ, nếu tôi không thể giết những kẻ xấu xa đó cho họ, thì tôi không xứng đáng được sống.”
Đầu ngón tay Tô Linh khẽ run rẩy, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó nở nụ cười, buông tay ôm lấy Thẩm Tử Kiêu ra.
Cô hơi nhún vai, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử Kiêu, mặt mày đều mang theo ý cười.
Tô Linh: “Ừ, anh nên đi thôi.”
Cô ấy biết câu: “Đi rồi” của Thẩm Tử kiêu không có nghĩa là chuyển ra khỏi nơi ở của cô ấy theo cách thông thường, họ có thể sẽ không thể gặp nhau trong một thời gian dài.
Nó thậm chí có thể biến thành một lời chia tay.
Nhưng Tô Linh không thể thuyết phục Thẩm Tử Kiêu không can thiệp vào những vấn đề này.
Tô Linh nhìn ánh mắt Thẩm Tử Kiêu, cô nhét chìa khóa trong tay vào tay Thẩm Tử Kiêu, sau đó cười mở miệng: “Một đường thuận buồm xuôi gió.”
“Làm xong những thứ kia, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”
*** Tô Linh đứng trước cửa sổ, nhìn theo Thẩm Tử Kiêu rời đi.
Nhị Ma Tử vừa rồi bị tiếng động đánh thức, đang co ro trong khung leo trèo của mèo, nghiêng đầu nhìn Tô Linh, thỉnh thoảng kêu vài tiếng meo meo khe khẽ.
Tô Linh thấy xe của Thẩm Tử Kiêu từng chút từng chút biến mất trước mắt mình, hít sâu một hơi, xoay người rũ mắt xuống nhẹ nhàng ngồi trên sô pha.
Sau đó, cô cuộn người lại từng chút một, và vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Nhị Ma Tử tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, từ trên giá mèo nhảy xuống, sau đó nhẹ nhàng khéo léo nhảy lên sô pha, dừng lại bên cạnh cô, vươn móng vuốt nhỏ kéo quần áo Tô Linh một chút, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Nước mắt Tô Linh rơi trên sô pha, thấm ra một vết nhỏ.
Con mèo giơ chân trước lên, chạm vào vai Tô Linh, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên người cô.
Tô Linh ngẩng đầu, vươn tay trấn an sờ sờ đầu mèo.
Con mèo thè lưỡi, liếm nhẹ gò má Tô Linh, liếm đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt cô, sau đó phát ra một tiếng nhỏ như sữa, dụi đầu vào mặt Tô Linh.
Tô Linh cười, cho dù ý cười cũng không sâu, nhưng vẫn dùng trán của mình chạm lên mặt mèo, sau đó thấp giọng nói một câu: “Cám ơn.”
Tô Linh giương mắt, ánh mắt đảo qua, rơi vào hộp nhẫn mẹ mình đưa cho lưu lại. Cô mím môi, vươn tay lấy cái hộp lên, mở nắp lên.
Tô Linh một lần nữa mở tờ giấy kia ra, nội dung trên tờ giấy vẫn có thể làm cho người ta lạnh lưng:
Thiệu Quý Phương giết người - 7.12 Ngày 12 tháng 7.
Tô Linh rũ mắt, rất nhanh nhớ lại ngày này rốt cuộc là ngày gì. Ngày ông nội của mình qua đời.
Ông nội qua đời năm năm trước, chân ông không tốt, quanh năm ngồi xe lăn, hơn nữa bởi vì bà nội qua đời thân thể càng ngày càng giảm xuống, còn bởi vì một ngày nào đó bị phong hàn mà dẫn đến đột quỵ ngoài ý muốn.
Sau khi đột quỵ xuất viện không bao lâu, đột nhiên một ngày nào đó xe lăn không tự chủ, từ cầu thang cao ngã xuống, cấp cứu không thành công sau đó qua đời.
Ngày ông nội xảy ra tai nạn là ngày 12 tháng 7.
Vào ngày hôm đó, Thiệu Qúy Phương tình cờ là khách ở nhà, nhưng vì bố cô đi công tác nên bà ấy ở lại nhà qua đêm. Bà tình cờ là người phát hiện ra rằng ông nội bị tai nạn.
Nếu tờ giấy này thực sự được viết ngày hôm đó, nó có thể được nói...
Có phải là bà ấy thấy cái gì không? Và tại sao bà ấy lại đặt nó trong hộp này? Tô Linh cau mày, đóng hộp lại và cẩn thận kiểm tra các hoa văn trên hộp.
Quả nhiên, Tô Linh tìm được một hàng chữ nhỏ ở dưới đáy hộp nhẫn, trên đó viết —— hàng đặt theo yêu cầu.
Tô Linh biết rõ studio đặt hàng theo yêu cầu này.
Bọn họ là một phòng làm việc chuyên chế tạo vòng cổ nhẫn và các đồ trang sức khác, giá cả không hề rẻ, cho nên phần lớn đều là những người nổi tiếng và những bà vợ giàu có đến thăm.
Mà ngay khi Tô Linh suy tư làm thế nào để liên lạc với studio này, ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng bánh xe ô tô trượt trên mặt đất.
Tô Linh từ nhỏ đã mẫn cảm với loại thanh âm này.
Giống như đứa nhỏ luôn có thể vô cùng rõ ràng nhận ra tiếng bước chân của bố mẹ lên lầu, Tô Linh cũng có thể thông qua âm thanh khi đỗ xe ô tô phân biệt được người quen thuộc của mình.
Thanh âm này, rõ ràng là —— Thẩm Tử Kiêu!
Tô Linh đột nhiên đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới. Quả nhiên, là anh.
*** “Bây giờ em đang ở đâu?”
Thẩm Tử Kiêu ước chừng khoảng một con phố, đột nhiên nhận được điện thoại của thầy giáo Hạ Chí Thịnh.
Giọng nói của Hạ Chí Thịnh nghe vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn mang theo một chút lo âu: “Em vẫn còn ở trong nhà đứa nhỏ kia sao?”
Hạ Chí Thịnh đương nhiên biết Thẩm Tử Kiêu ở nhà Tô Linh, cũng biết lần này anh trở về, chính là vì tạm biệt Tô Linh.
Thẩm Tử Kiêu nghe ra một chút khác thường từ giọng nói của Hạ Chí Thịnh, anh nhíu mày, chậm lại tốc độ xe, sau đó mở miệng nói: “Vâng, vừa mới đi ra.”
Âm thanh Hạ Chí Thịnh mang theo một chút mệnh lệnh từ đầu dây bên kia truyền đến, thanh âm có vài phần vội vàng: “Lập tức trở về.”
Ngay tối nay, Hạ Chí Thịnh gặp phải tập kích, ở Lâm thị cũng xảy ra một vụ án bắn tỉa.
Nạn nhân là một nữ giáo viên đã nghỉ hưu ở độ tuổi 50, bị bắn chết bất ngờ khi đang xem TV tại nhà riêng.
Nhưng thân phận của nữ giáo viên này, chính là mẹ của một thành viên đã chết trong tổ săn sói năm đó, cũng là thân nhân duy nhất của hắn còn sống.
Đây chắc chắn là một sự trả thù.
Cảnh sát cũng nhận được rất nhiều phong bì nặc danh vào tối nay, mỗi phong bì đi kèm với một bức ảnh, đằng sau bức ảnh được viết bằng bút đỏ với cùng một số.
Mà những bức ảnh này không ngoại lệ, đều là người thân hoặc bạn bè thân thiết của những người có liên quan đến chuyện đó năm đó.
Trong đó, ngoại trừ em gái Cố Như Hạ ra, còn có Tô Linh.
Mà phía sau bức ảnh của Tô Linh, rõ ràng đánh dấu một chữ viết bằng bút đỏ, 2.
“Đã sớm có người tra ra thân phận của em không chỉ đơn giản là vệ sĩ Trần Khải.”
Ngữ khí Hạ Chí Thịnh hiển nhiên có chút ngưng trọng, “Hơn nữa, rõ ràng, bọn họ sẽ nhắm vào mục tiêu của em, nhất định là Tô Linh.”
“Nếu họ thành công, họ chắc chắn sẽ gây ra một sự hoảng loạn lớn cho xã hội. Hiện tại cảnh sát mỗi thành phố đều đã phái người bảo vệ những người này, nhất định phải đem hành động tiếp theo của bọn họ bóp chết ở trong nôi.”
Thẩm Tử Kiêu nhíu mày, nắm chặt tay nện mạnh vào vô lăng, anh hít sâu một hơi, nhanh chóng điều khiển xe quay đầu một cái.
*** “Có đôi khi thật sự không hiểu được con trai các anh, nếu đã thích cô ấy như vậy, vì sao còn muốn đặt cô ấy ở vị trí thứ hai.”
Tằng Khả Vân một bên điện thoại, một bên chậm rãi cầm lấy danh sách trên bàn, bật bật lửa, chậm rãi đốt nó.
“Ai nói tôi muốn giết cô ấy.”
Tưởng Hách cười, thản nhiên nói: “Mục đích của tôi, chỉ là muốn cho tất cả mọi người cho rằng Tô Linh chết là được.”
Nói đến đây, Tưởng Hách hơi dừng lại, trong giọng nói mang theo ý cười: “Tôi cảm thấy, cô nhất định sẽ giúp tôi.”
Bóng đêm chậm rãi che khuất khoảnh khắc này.
Nhưng mà phía sau bình phong khổng lồ, Tưởng Mộ Lăng đè ngực mình lại, cố gắng nín thở, hơi nghiêng người, đem thân thể mình thu vào một góc thầm kín.
Tưởng Hách rốt cuộc muốn làm gì?
Nhưng Tô Linh cảm thấy anh trai nhà mình nhất định là bị mua chuộc bởi cái bật lửa đó, mấy giờ trước anh ấy còn muốn xé xác Thẩm Tử Kiêu ra làm từng mảnh, nhưng hiện tại anh ấy thậm chí còn lịch sự bắt tay với anh và suýt nữa ôm nhau.
Ngay khi Tô Linh cho rằng mình rốt cục có thể tiễn ông tướng này đi, Tô Phó Thần khi đang mở cửa chính đột nhiên dừng bước một chút, sau đó quay đầu nhìn Tô Linh, mở miệng nói: “Em tiễn anh xuống đi.”
Tô Linh hơi giật mình, sau đó rất nhanh phản ứng lại, xoay người nhìn Thẩm Tử Kiêu, sau đó chậm rãi thay giày đi theo sau lưng Tô Phó Thần.
Trong lúc hai người chờ thang máy, cả hai rơi vào một khoảng im lặng thật lâu.
Tô Phó Thần giương mắt, ngữ khí nhàn nhạt: “Em biết anh đặc biệt gọi em ra, là vì điều gì không?”
Tô Linh gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh sợ bóng tối.”
Bầu không khí trò chuyện trang nghiêm vừa mới diễn ra lập tức bị phá hủy, Tô Phó Thần thậm chí có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của chính mình, anh đưa tay ra, ấn vào phần xương tại đầu lông mày có chút đau đầu, sau đó thở dài: “Trước hết, anh không sợ bóng tối. Thứ hai anh muốn hỏi, em và Thẩm Tử Kiêu đó có quan hệ gì?”
Tô Linh sửng sốt một chút, cô nghiêng đầu, ho khan một tiếng, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói: “Chỉ là, chỉ là quan hệ bạn bè.”
Tô Phó Thần dừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn cô em gái đang đứng cạnh mình rõ ràng đang muốn che đậy, vẫn nở nụ cười.
Cửa thang máy trước mắt chậm rãi được mở ra, ánh sáng bên trong chiếu sáng toàn bộ hành lang tối tăm.
Tô Phó Thần cất bước đi vào, sau đó lạnh nhạt nói: “Nếu chỉ là bạn bè, em cũng nên biết tránh nghi ngờ. Cho dù Thẩm Tử Kiêu không phải người xấu, chuyện anh ta sống chung với em truyền ra ngoài, danh tiếng về phía những người con gái luôn không tốt.”
“Hơn nữa nếu như bị những người có ý đồ biết, họ chỉ biết lấy đó làm đề tài để nói chuyện trong cuộc trò chuyện. Những lời quỷ quái bịa đặt lung tung kia làm tổn thương người khác nhất, năm đó của em…” Tô Phó Thần nói đến đây, tựa hồ cảm giác được cái gì đó liền kìm hãm ngay lại những ngôn từ, anh nghiêng đầu rũ mắt xuống, ngữ khí nhẹ nhàng: “Xin lỗi.”
Anh thiếu chút nữa, cũng không có khống chế nhắc tới mẹ của Tô Linh.
Nhưng Tô Linh nhìn qua dường như không có nhiều phản ứng, cô chỉ ngẩng đầu lên, nhìn số trên bảng hiển thị tầng thang máy giảm bớt từng cái một, sau đó rốt cục hạ thành một.
“Nhìn chằm chằm…”
Thang máy dừng lại, cửa chậm rãi mở ra.
Tô Linh: “Anh biết em không quan tâm đến chuyện này không.”
Ngay khi Tô Phó Thần cất bước, chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nghe được thanh âm nhẹ nhàng của Tô Linh từ phía sau truyền đến. Ngữ khí của cô phảng phất chỉ là kể chuyện gia đình vô cùng bình thường không chút để ý, nhưng từng câu từng chữ lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng nghiêm túc.
Tô Linh ngước mắt lên, cười, sau đó đuổi theo bước chân của Tô Phó Thần, thản nhiên nói: “Em chỉ muốn cùng người mình thích ở cùng một chỗ, những thứ khác đều không quan trọng.”
Tô Phó Thần quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Tô Linh càng thêm sâu sắc.
Ngay từ đầu anh đã biết rằng cô em gái trông có vẻ được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, yếu đuối như bao cô gái nhỏ khác, nhưng thực ra lại mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì mọi người tưởng tượng.
Tô Phó Thần hình như rất hiểu cô, nhưng hình như lại chưa từng hiểu qua cô.
Giữa hai người trầm mặc hồi lâu, rốt cục là do một tiếng cười khẽ của Tô Phó Thần phá vỡ. Anh ấy xoay người, cất bước về phía trước, giơ tay lên vẫy vẫy về phía sau, nhẹ nhàng lưu lại một câu: “Đưa đến đây là được rồi.”
Chỉ là khi mở cửa ở sảnh, anh ấy đột nhiên dừng bước, nhìn về phía sau, sau đó nói: “Bất quá, vừa rồi em có phải nói ba chữ ‘người mình thích’ hay không?”
Nói đến đây, Tô Phó Thần còn vuốt cằm, ý vị thâm trường “A” một tiếng.
Tô Linh nghe được những lời này, đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau đó nhất thời giống như một con thỏ xù lông cả người giật mình, sau đó liền muốn phủ nhận: “Em không có!”
Tô Phó Thần nở nụ cười, sau đó xoay người đẩy cửa căn hộ ra, lúc sắp đi ra ngoài không quên bỏ lại một câu trông như qua loa: “Chăm sóc bản thân thật tốt.”
Tô Linh nhìn bóng lưng Tô Phó Thần rời đi, giống như giận dỗi quay đầu, vươn tay xoa xoa hai má mình, sau đó phẫn nộ ấn cửa thang máy, trong miệng lẩm bẩm: “Lúc đi trêu chọc em một chút sẽ rất vui vẻ sao!”
Tô Linh cố tình dậm chân nặng nề, nhưng khi cô bước vào thang máy, cô vẫn do dự và bước nhẹ hơn.
Cô vươn tay, khi ấn nút đóng cửa thang máy, bỗng dưng dừng lại, sau đó rũ mắt xuống, đầu ngón tay khẽ động, nắm thành nắm đấm.
Tô Linh đột ngột ngồi xổm xuống, cuộn mình thành một quả bóng, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt ngấn nước. Cô cắn môi dưới, sau đó nhẹ giọng nói: “Sao mình lại lỡ miệng nói ra..”
*** Sau khi Tô Phó Thần lên xe, cũng không có vội vàng đi, anh ấy nghiêng người, nhìn hành lang tầng một của Tô Linh sáng lên ánh đèn, mới quay đầu nói với trợ lý ngồi ở ghế lái: “Đi thôi.”
“Anh Tô, nếu đã luyến tiếc, vì sao không trực tiếp để cho cô ây đi cùng anh?”
Trợ lý này đi theo Tô Phó Thần rất nhiều năm, có thể nói là trung thành tận tâm, đối với tình huống phức tạp của Tô gia cũng hiểu rõ một chút.
Trợ lý do dự một lát, vẫn mở miệng nói: “Hiện tại tình huống dần dần tốt lên, cho dù anh muốn dẫn cô ấy trở về, tôi nghĩ phu nhân Thiệu cũng sẽ không nói thêm gì…”
“Kỳ thật ý định của tôi lần này, đích thực là mang em ấy đi.”
Tô Phó Thần rũ mắt xuống, cơ thể tựa lưng vào ghế, ánh mắt anh nhạt nhẽo, giơ tay cầm lấy hợp đồng một bên, mặt không chút thay đổi lật qua từng trang, âm thanh trong trẻo lạnh lùng: “Chỉ là tôi bỏ đi chủ ý này.”
Trợ lý sửng sốt một chút, sau đó len lén từ trong gương chiếu hậu đánh giá biểu tình của Tô Phó Thần, một lúc lâu sau mới thăm dò hỏi một câu: “Vì sao?”
Tô Phó Thần: “Bởi vì tôi phát hiện, sau khi rời khỏi Tô gia, Tô Linh hình như có thể sống vui vẻ hơn một chút.”
Hơn nữa Tô Phó Thần không thể không thừa nhận.
Hiện tại người bên cạnh Tô Linh, hẳn là ít nhất so với mình hiện tại càng có năng lực chiếu cố cô. *** Lúc Tô Linh mở cửa ra, nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu cũng không đi rửa mặt, thậm chí cũng không thay quần áo, mà vô cùng bình tĩnh ngồi trên sô pha, môi mỏng mím chặt, tựa hồ đang suy tư cái gì đó.
Thấy Tô Linh vào cửa, Thẩm Tử Kiêu chậm rãi ngước mắt lên, đưa mắt đặt lên người cô.
Lông mày của anh tựa hồ nhẹ nhàng nhíu lại, một đôi mắt hẹp dài phản chiếu bóng dáng Tô Linh, cùng với mang theo chút ý tứ không rõ cảm xúc.
Tô Linh chỉ cảm thấy có thể là đêm nay tâm tình Thẩm Tử Kiêu không tốt lắm, vì thế trực tiếp đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra vừa chọn mấy chai soda, vừa hỏi: “Có phải rất đói không? Anh có muốn ăn khuya không? Mì hay kem hay bánh ngọt! À... Cái bánh phô mai này siêu ngon!”
Thẩm Tử Kiêu: “Tô Linh, cô lại đây.”
Không biết có phải là ảo giác của Tô Linh hay không, cô cảm thấy giọng nói hôm nay của Thẩm Tử Kiêu có tông giọng thấp khó hiểu, cùng với một chút khàn khàn không biết từ đâu mà đến.
Tô Linh sửng sốt một chút, đứng thẳng dậy đóng cửa tủ lạnh lại, xoay người nhìn Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu vô cùng yên lặng ngồi trên sô pha, mặt mày thâm thúy, anh cúi mí mắt, trong mắt dâng lên cảm xúc mà chính anh cũng không thể hiểu được.
Tô Linh xoay người đi đến bên cạnh Thẩm Tử Kiêu, hơi cúi người xuống, trong giọng nói mang theo chút lo lắng: “Sao vậy? Có phải vừa rồi Tô Phó Thần nói chuyện làm cho anh không thoải mái, anh ấy đơn giản chỉ là lo lắng quá mức, anh đừng đi... A!”
Tô Linh luôn lo lắng trấn an Thẩm Tử Kiêu, người trước mặt đột nhiên vươn tay, giữ chặt lưng cô, ôm cô vào lòng.
Tô Linh vô cùng cảm nhận rõ ràng được, sức nóng tỏa ra từ lòng bàn tay của Thẩm Tử Kiêu.
Anh ôm cô rất chặt, phảng phất chỉ cần buông tay ra sẽ mất đi.
Mà Tô Linh còn chưa mở miệng nói chuyện, đã nghe thấy Thẩm Tử Kiêu mang theo một chút âm thanh áp thấp truyền đến: “Tôi phải đi.”
Những lời này như một chậu nước đá từ trên trời giáng xuống, làm cho Tô Linh trong nháy mắt từ đầu đến chân thanh tỉnh lại. Cô rũ mắt xuống, cảm xúc phức tạp trong mắt xen kẽ, cô hơi nắm chặt nắm đấm, đè vai Thẩm Tử Kiêu lại, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay anh.
Tô Linh không có rời đi, chỉ chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Tử Kiêu, ngửa đầu nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Tử Kiêu nhìn vào mắt Tô Linh: “Bởi vì có chuyện rất quan trọng phải làm.”
Trên thực tế, ngay cả khi Thẩm Tử Kiêu không nói rõ ràng, Tô Linh vẫn có thể đoán được.
Kể từ khi thầy giáo đó xuất hiện ngày hôm nay, tâm trạng của Thẩm Tử Kiêu đã trở nên bất thường. Anh dường như đang phải vật lộn với một cái gì đó, và đã đưa ra lựa chọn cho một điều gì đó.
Tô Linh không biết nó là gì, nhưng cô ấy có thể cảm thấy rất rõ ràng rằng vấn đề này rất quan trọng đối với Thẩm Tử Kiêu.
Vì vậy Tô Linh cụp mắt xuống, nhất thời không nói gì, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó. Ước chừng năm giây sau, cô đột nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó sụt sịt mũi, đứng dậy vươn vai, giọng điệu vô cảm: “Ừm, vậy cũng được. Nhưng khi đi nhớ mang theo vài thứ. ”
Nói xong, Tô Linh liền đi đến phòng bếp, một lần nữa mở cửa tủ lạnh, miệng lẩm bẩm: “Có muốn mang theo mấy hộp vải thiều không? Đây là Cố Như Hạ kêu người mang cho tôi, nói là không có hạt, so với bình thường đều ngọt hơn một chút, chính tôi cũng không nỡ ăn.”
Thẩm Tử Kiêu ngẩng đầu, khẽ gọi: “Tô Linh.”
Nhưng Tô Linh dường như không để ý đến nó, đứng thẳng dậy và mở tủ: “A! Tìm được rồi! Đây là kẹo mà tôi đã mua khi ra nước ngoài chơi! Nó thực sự rất ngon! Anh có thích đồ ngọt không? Anh có muốn mang nó theo không? Dù sao thì chỉ là một cái hộp nhỏ cũng không chiếm quá nhiều vị trí.”
Thẩm Tử Kiêu: “Tô Linh.”
Tô Linh tựa hồ không nghe thấy, cô đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Tôi còn nhớ rõ tôi có một bình xịt giảm đau hiệu quả đặc biệt nhanh, nhưng không biết để ở đâu, anh nhiễm bệnh trước nên tôi muốn…”
Thẩm Tử Kiêu đứng lên, đi lên trước bắt lấy cánh tay Tô Linh, sau đó vô cùng nghiêm túc gọi tên cô: “Tô Linh, đừng tìm.”
Tô Linh hơi dừng một chút, sau đó rũ mắt xuống. Cô tựa hồ có chút bướng bỉnh nghiêng đầu, một lúc lâu không nói gì. Một lát sau Tô Linh đột nhiên xoay người, vươn tay ôm lấy Thẩm Tử Kiêu, vùi đầu vào vai anh.
Thẩm Tử Kiêu có thể nghe thấy Tô Linh mang theo giọng nói mềm mại nức nở: “Có thể không đi được không?”
Thẩm Tử Kiêu từng vô số lần nghĩ tới, điểm yếu của mình sẽ là gì.
Lưỡi dao sắc bén, thuốc nổ đinh tai nhức óc, đó chính là thuốc độc giết người vô hình.
Nhưng anh chưa từng có cảm xúc này trước đây, Tô Linh một tiếng như vậy mang theo chút nghẹn ngào, sẽ nhất thời làm cho anh bó tay.
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, vươn tay giữ chặt lưng Tô Linh, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi từng có một đám bạn đồng hành cùng tôi vào sinh ra tử.”
“Bọn họ từng người một, tất cả đều chết ở trước mặt tôi.”
“Nếu tôi không thể làm điều gì đó cho họ, nếu tôi không thể giết những kẻ xấu xa đó cho họ, thì tôi không xứng đáng được sống.”
Đầu ngón tay Tô Linh khẽ run rẩy, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó nở nụ cười, buông tay ôm lấy Thẩm Tử Kiêu ra.
Cô hơi nhún vai, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử Kiêu, mặt mày đều mang theo ý cười.
Tô Linh: “Ừ, anh nên đi thôi.”
Cô ấy biết câu: “Đi rồi” của Thẩm Tử kiêu không có nghĩa là chuyển ra khỏi nơi ở của cô ấy theo cách thông thường, họ có thể sẽ không thể gặp nhau trong một thời gian dài.
Nó thậm chí có thể biến thành một lời chia tay.
Nhưng Tô Linh không thể thuyết phục Thẩm Tử Kiêu không can thiệp vào những vấn đề này.
Tô Linh nhìn ánh mắt Thẩm Tử Kiêu, cô nhét chìa khóa trong tay vào tay Thẩm Tử Kiêu, sau đó cười mở miệng: “Một đường thuận buồm xuôi gió.”
“Làm xong những thứ kia, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”
*** Tô Linh đứng trước cửa sổ, nhìn theo Thẩm Tử Kiêu rời đi.
Nhị Ma Tử vừa rồi bị tiếng động đánh thức, đang co ro trong khung leo trèo của mèo, nghiêng đầu nhìn Tô Linh, thỉnh thoảng kêu vài tiếng meo meo khe khẽ.
Tô Linh thấy xe của Thẩm Tử Kiêu từng chút từng chút biến mất trước mắt mình, hít sâu một hơi, xoay người rũ mắt xuống nhẹ nhàng ngồi trên sô pha.
Sau đó, cô cuộn người lại từng chút một, và vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Nhị Ma Tử tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, từ trên giá mèo nhảy xuống, sau đó nhẹ nhàng khéo léo nhảy lên sô pha, dừng lại bên cạnh cô, vươn móng vuốt nhỏ kéo quần áo Tô Linh một chút, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Nước mắt Tô Linh rơi trên sô pha, thấm ra một vết nhỏ.
Con mèo giơ chân trước lên, chạm vào vai Tô Linh, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên người cô.
Tô Linh ngẩng đầu, vươn tay trấn an sờ sờ đầu mèo.
Con mèo thè lưỡi, liếm nhẹ gò má Tô Linh, liếm đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt cô, sau đó phát ra một tiếng nhỏ như sữa, dụi đầu vào mặt Tô Linh.
Tô Linh cười, cho dù ý cười cũng không sâu, nhưng vẫn dùng trán của mình chạm lên mặt mèo, sau đó thấp giọng nói một câu: “Cám ơn.”
Tô Linh giương mắt, ánh mắt đảo qua, rơi vào hộp nhẫn mẹ mình đưa cho lưu lại. Cô mím môi, vươn tay lấy cái hộp lên, mở nắp lên.
Tô Linh một lần nữa mở tờ giấy kia ra, nội dung trên tờ giấy vẫn có thể làm cho người ta lạnh lưng:
Thiệu Quý Phương giết người - 7.12 Ngày 12 tháng 7.
Tô Linh rũ mắt, rất nhanh nhớ lại ngày này rốt cuộc là ngày gì. Ngày ông nội của mình qua đời.
Ông nội qua đời năm năm trước, chân ông không tốt, quanh năm ngồi xe lăn, hơn nữa bởi vì bà nội qua đời thân thể càng ngày càng giảm xuống, còn bởi vì một ngày nào đó bị phong hàn mà dẫn đến đột quỵ ngoài ý muốn.
Sau khi đột quỵ xuất viện không bao lâu, đột nhiên một ngày nào đó xe lăn không tự chủ, từ cầu thang cao ngã xuống, cấp cứu không thành công sau đó qua đời.
Ngày ông nội xảy ra tai nạn là ngày 12 tháng 7.
Vào ngày hôm đó, Thiệu Qúy Phương tình cờ là khách ở nhà, nhưng vì bố cô đi công tác nên bà ấy ở lại nhà qua đêm. Bà tình cờ là người phát hiện ra rằng ông nội bị tai nạn.
Nếu tờ giấy này thực sự được viết ngày hôm đó, nó có thể được nói...
Có phải là bà ấy thấy cái gì không? Và tại sao bà ấy lại đặt nó trong hộp này? Tô Linh cau mày, đóng hộp lại và cẩn thận kiểm tra các hoa văn trên hộp.
Quả nhiên, Tô Linh tìm được một hàng chữ nhỏ ở dưới đáy hộp nhẫn, trên đó viết —— hàng đặt theo yêu cầu.
Tô Linh biết rõ studio đặt hàng theo yêu cầu này.
Bọn họ là một phòng làm việc chuyên chế tạo vòng cổ nhẫn và các đồ trang sức khác, giá cả không hề rẻ, cho nên phần lớn đều là những người nổi tiếng và những bà vợ giàu có đến thăm.
Mà ngay khi Tô Linh suy tư làm thế nào để liên lạc với studio này, ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng bánh xe ô tô trượt trên mặt đất.
Tô Linh từ nhỏ đã mẫn cảm với loại thanh âm này.
Giống như đứa nhỏ luôn có thể vô cùng rõ ràng nhận ra tiếng bước chân của bố mẹ lên lầu, Tô Linh cũng có thể thông qua âm thanh khi đỗ xe ô tô phân biệt được người quen thuộc của mình.
Thanh âm này, rõ ràng là —— Thẩm Tử Kiêu!
Tô Linh đột nhiên đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới. Quả nhiên, là anh.
*** “Bây giờ em đang ở đâu?”
Thẩm Tử Kiêu ước chừng khoảng một con phố, đột nhiên nhận được điện thoại của thầy giáo Hạ Chí Thịnh.
Giọng nói của Hạ Chí Thịnh nghe vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn mang theo một chút lo âu: “Em vẫn còn ở trong nhà đứa nhỏ kia sao?”
Hạ Chí Thịnh đương nhiên biết Thẩm Tử Kiêu ở nhà Tô Linh, cũng biết lần này anh trở về, chính là vì tạm biệt Tô Linh.
Thẩm Tử Kiêu nghe ra một chút khác thường từ giọng nói của Hạ Chí Thịnh, anh nhíu mày, chậm lại tốc độ xe, sau đó mở miệng nói: “Vâng, vừa mới đi ra.”
Âm thanh Hạ Chí Thịnh mang theo một chút mệnh lệnh từ đầu dây bên kia truyền đến, thanh âm có vài phần vội vàng: “Lập tức trở về.”
Ngay tối nay, Hạ Chí Thịnh gặp phải tập kích, ở Lâm thị cũng xảy ra một vụ án bắn tỉa.
Nạn nhân là một nữ giáo viên đã nghỉ hưu ở độ tuổi 50, bị bắn chết bất ngờ khi đang xem TV tại nhà riêng.
Nhưng thân phận của nữ giáo viên này, chính là mẹ của một thành viên đã chết trong tổ săn sói năm đó, cũng là thân nhân duy nhất của hắn còn sống.
Đây chắc chắn là một sự trả thù.
Cảnh sát cũng nhận được rất nhiều phong bì nặc danh vào tối nay, mỗi phong bì đi kèm với một bức ảnh, đằng sau bức ảnh được viết bằng bút đỏ với cùng một số.
Mà những bức ảnh này không ngoại lệ, đều là người thân hoặc bạn bè thân thiết của những người có liên quan đến chuyện đó năm đó.
Trong đó, ngoại trừ em gái Cố Như Hạ ra, còn có Tô Linh.
Mà phía sau bức ảnh của Tô Linh, rõ ràng đánh dấu một chữ viết bằng bút đỏ, 2.
“Đã sớm có người tra ra thân phận của em không chỉ đơn giản là vệ sĩ Trần Khải.”
Ngữ khí Hạ Chí Thịnh hiển nhiên có chút ngưng trọng, “Hơn nữa, rõ ràng, bọn họ sẽ nhắm vào mục tiêu của em, nhất định là Tô Linh.”
“Nếu họ thành công, họ chắc chắn sẽ gây ra một sự hoảng loạn lớn cho xã hội. Hiện tại cảnh sát mỗi thành phố đều đã phái người bảo vệ những người này, nhất định phải đem hành động tiếp theo của bọn họ bóp chết ở trong nôi.”
Thẩm Tử Kiêu nhíu mày, nắm chặt tay nện mạnh vào vô lăng, anh hít sâu một hơi, nhanh chóng điều khiển xe quay đầu một cái.
*** “Có đôi khi thật sự không hiểu được con trai các anh, nếu đã thích cô ấy như vậy, vì sao còn muốn đặt cô ấy ở vị trí thứ hai.”
Tằng Khả Vân một bên điện thoại, một bên chậm rãi cầm lấy danh sách trên bàn, bật bật lửa, chậm rãi đốt nó.
“Ai nói tôi muốn giết cô ấy.”
Tưởng Hách cười, thản nhiên nói: “Mục đích của tôi, chỉ là muốn cho tất cả mọi người cho rằng Tô Linh chết là được.”
Nói đến đây, Tưởng Hách hơi dừng lại, trong giọng nói mang theo ý cười: “Tôi cảm thấy, cô nhất định sẽ giúp tôi.”
Bóng đêm chậm rãi che khuất khoảnh khắc này.
Nhưng mà phía sau bình phong khổng lồ, Tưởng Mộ Lăng đè ngực mình lại, cố gắng nín thở, hơi nghiêng người, đem thân thể mình thu vào một góc thầm kín.
Tưởng Hách rốt cuộc muốn làm gì?