Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chương 34
Tô Linh sợ rằng nếu để Tô Phó Thần và Thẩm Tử Kiêu gặp nhau thì sẽ gây ra một trận tai họa khó lường, đó là lí do mà cho đến tận bây giờ cô vẫn cố gắng tìm đủ mọi cách để khuyên Tô Phó Thần rời đi.
Tô Phó Thần từ lâu đã miễn nhiễm với kiểu nói chuyện luyên tha luyên thuyên của Tô Linh, anh ấy vừa có thể đọc báo cáo và tài liệu mới nhất của công ty vừa trả lời Tô Linh một cách dễ dàng.
Mãi cho đến hơn mười một giờ đêm, cuối cùng thì Tô Linh cũng thành công dùng cái cái miệng lắm lời của mình để ru bản thân vào giấc ngủ.
Tiếng thở đều đều của cô truyền đến.
Tô Phó Thần đặt tài liệu trong tay xuống, quay đầu nhìn em gái đang nằm trên ghế sô pha, dang tay dang chân ra ngủ một cách ngon lành. Anh vừa day day thái dương vừa bất đắc dĩ mỉm cười.
Sao có thể ngủ ngon không chút cảnh giác thế cơ chứ? Tô Linh đã sống ở nhà cùng anh từ khi còn bé.
Khi còn nhỏ, sau khi mẹ anh qua đời chưa được bao lâu, ngày nào anh cũng phải sống mà nghe những lời khích bác hòng chia rẽ của Thiệu Quý Phương. Cũng chính bởi những thành kiến đó mà anh cũng không ưa gì mẹ con họ, cố vạch ra một ranh giới rõ ràng với mẹ con họ, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng tình trạng đó cũng không kéo dài được bao lâu.
Bởi vì Tô Phó Thần có thể cảm nhận được rõ ràng sự ân cần của Lâm Hiểu Như và Tô Linh đối với mình, đó là sự dịu dàng và quan tâm thực sự, điều mà dù kỹ năng diễn xuất có xuất sắc đến đâu cũng không thể nào thể hiện ra được.
Cũng giống như việc một người thật sự đối xử tốt với anh, người đó không cần phải phô trương hay thường xuyên nhắc đi nhắc lại rằng bản thân đối xử tốt với anh ra sao, mà chính bản thân anh cũng có thể tự cảm nhận thấy được sự chân thành ấy.
Tô Linh chính là kiểu rất được mọi người yêu mến, vậy nên vào lúc đó, không chỉ có Tô Phó Thần, mà ngay cả mấy tên thiếu gia giàu có chẳng đứng đắn gì xung quanh anh cũng đều ra sức bảo vệ một cô em gái đột nhiên xuất hiện này.
Tô Linh khi còn nhỏ rất hay quấn quýt lấy Tô Phó Thần, sau khi biết đi thì lúc nào cũng lắc lư cái đầu nhỏ, bi ba bi bô gọi tên Tô Phó Thần bằng cái giọng non
nớt nói còn chưa sõi, lon ta lon ton chạy theo sau mông anh đòi bế.
Cô cũng sẽ vì một câu chọc ghẹo cố ý “Anh trai em ghét em lắm đấy” của người khác mà chui tọt vào trong chăn khóc rưng rức.
Còn bây giờ, cô em gái mà anh chăm từ khi còn bé lại bị một tên chuyên ăn bám không biết từ đâu đến bắt đi mất.
Nghĩ đến đây, Tô Phó Thần bỗng bực mình đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng anh, Tô Linh vẫn chỉ là “bông sen trắng nhỏ đáng thương vừa mới chập chững bước chân vào xã hội thì đã bị một người đàn ông làm nghề không đoan chính từ đâu chui ra lừa tiền lừa tình”.
Lúc Tô Phó Thần nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của Tô Linh sau khi đối mặt với sự hiểm ác của xã hội, bị lừa gạt mất cả tiền bạc lẫn tình cảm thì anh cảm thấy, mối quan hệ sai trái này tốt nhất là nên chấm dứt ngay trước khi quá muộn.
Đúng lúc này bỗng có tiếng mở cửa, hình như có người chuẩn bị mở cửa vào trong nhà.
Lúc Thẩm Tử Kiêu trở về nhà sau khi giải quyết xong các công việc của cảnh sát thì đã là gần mười hai giờ đêm.
Việc Hạ Chí Thịnh bị phục kích cho thấy tổ chức có lẽ đã nhận thức được mối nguy hiểm, đồng thời đang chuẩn bị tiêu diệt mầm họa đó trước khi nó trở nên lớn mạnh hơn.
Một khi đã nhúng tay vào việc này thì anh sẽ không thể ở bên cạnh Tô Linh được nữa, bởi rất có khả năng sẽ khiến cô bị liên lụy.
Vậy nên tối nay Thẩm Tử Kiêu mới vội vã trở về để nói lời tạm biệt với Tô Linh.
Thẩm Tử Kiêu mở cửa, nhìn thấy có một bóng người đang đứng trước mặt anh, nhưng nhìn dáng người thì có vẻ không giống Tô Linh chút nào.
Thẩm Tử Kiêu ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Tô Phó Thần. Trong mắt hai người họ như thể hiện ra cùng một câu hỏi: Tên này là ai?
Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Tử Kiêu khẽ nheo lại, buông tay nắm cửa ra, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo nguy hiểm, giọng anh lạnh như băng: “Tô Linh đâu?”
Tô Phó Thần cười cười, lạnh lùng nói: “Em ấy ngủ rồi.”
Nói tới đây, anh ấy hơi ngừng lại một chút, sau đó nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Nhưng Tô Linh ở đâu thì liên quan gì đến cậu?”
Tô Phó Thần vừa nói chuyện vừa lặng lẽ đánh giá Thẩm Tử Kiêu từ trên xuống dưới.
Đây chẳng lẽ là cái tên cáo già xảo quyệt chuyên đi lừa đảo không có lương tâm, hơn nữa còn chuyên gia bám váy phụ nữ gian hiểm xảo trá ích kỷ lừa gạt trái tim thiếu nữ chưa trải sự đời để kiếm lợi về mình?
Nhưng người này có vẻ khác hoàn toàn dáng vẻ của tên đó trong tưởng tượng của anh, người này trông dáng vẻ rất chính trực, bảo sao mà một cô gái nhỏ đơn thuần như Tô Linh lại dễ bị lừa đến vậy.
Nhưng có thể là người đàn ông tốt đến mức nào để nhặt từ trên đường mang về nhà không chút cảnh giác cơ chứ? Hơn nữa, người đang đứng trước mặt anh lúc này, mặt mũi trông chẳng khác nào mấy phần tử khủng bố, rất có thể đây là một tên tội phạm chuyên đi lừa gạt những cô gái ngây thơ chưa trải sự đời.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Tử Kiêu cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Tô Phó Thần, biểu cảm trên mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng khi nói chuyện thì dường như mang đầy sức ép, khiến đối phương không tự chủ được mà căng thẳng: “Anh làm gì Tô Linh rồi?”
Thẩm Tử Kiêu hiển nhiên đã coi Tô Phó Thần là mấy tên tay sai không có gì là không dám làm, chuyên đi làm điều ác tác oai tác quái coi trời bằng vung dưới trướng Tưởng Hách.
Đây là lần đầu tiên Tô Phó Thần nhìn thấy một tên làm trai bao mà dáng vẻ trông vẫn đường hoàng đầy khí thế như vậy. Anh không khỏi cảm thấy bực mình, sau khi cố đè nén sự bực dọc ấy, anh cười lạnh nói: “Tôi khuyên cậu từ giờ trở đi đừng nên nhúng tay vào chuyện của Tô Linh nữa.”
Nhưng những lời này khi lọt vào tai Thẩm Tử Kiêu thì trở thành: Dù sao thì tôi cũng sẽ đưa Tô Linh đến chỗ Tưởng Hách nên khỏi cần lo, hôm nay tôi nhất định phải bắt cô ấy đi bằng được.
Ánh mắt Thẩm Tử Kiêu ngày càng trở nên lạnh lùng, anh rũ mắt xuống, giơ tay lên giữ lấy vai mình, khẽ xoay xoay cái cổ làm động tác khởi động, nhẹ giọng nói: “Xem ra mấy người nghe không hiểu lời khuyên bảo của tôi rồi, còn muốn đâm đầu vào chỗ chết.”
Mấy người?
Mấy người cái gì cơ?
Ồ, tên này chắc hẳn là đang nói về mình và Tô Linh đây mà!
Vậy nên câu này khi lọt vào tai Tô Phó Thần thì thành: Tôi chính là tổ chức xấu xa chuyên đi lừa bắt những cô gái vô tội, hơn nữa hôm nay tôi nhất định sẽ bắt cóc Tô Linh để bán lấy tiền, nếu cậu dám ngăn cản thì chỉ có con đường chết!
Tô Phó Thần cảm thấy lập luận của mình rất thuyết phục.
Quả nhiên là vậy, chả trách tại sao tên này có thể mua được chiếc bật lửa đắt tiền đến vậy, hóa ra hắn quả thực là một tên xã hội đen hung ác!
Tô Phó Thần hừ lạnh một tiếng: “Tôi biết cậu nghe không lọt tai những lời khuyên này, nhưng tôi vẫn khuyên cậu một câu, rằng tốt nhất không nên làm càn, người của tôi đang ở bên dưới, cậu dám manh động thì chỉ có đường chết thôi.”
Cỗ máy phiên dịch bên tai Thẩm Tử Kiêu tự động dịch thành: Đúng! Tôi chuẩn bị bắt cóc Tô Linh đấy! Còn dẫn theo cả một nhóm người nữa, nếu cậu dám ngăn cản thì tôi sẽ gọi người lên đánh cho một trận nhừ đòn!
Thẩm Tử Kiêu giễu cợt nhếch khóe môi, sau đó nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: “Trả cô ấy cho tôi.”
Trả cho hắn?
Tên tội phạm kiêu ngạo này chui ra từ đâu vậy?
Tô Phó Thần vừa định bắt đầu một tràng mắng chửi cay nghiệt thì đột nhiên nghe thấy có tiếng động từ chiếc ghế sô pha phía sau.
Tô Linh duỗi eo, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngáp một cái, khẽ mở mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Vừa mới tỉnh ngủ nên đầu óc Tô Linh còn hơi mơ màng, nhưng sau khi nhìn rõ ràng hai người trước mắt, cô liền vội vàng đứng dậy đi về phía họ, nhẹ giọng nói: “Anh đã về rồi à? Anh, anh vẫn chưa về sao? Ban nãy vừa nói…”
Nhưng lúc này, hai người đứng trước mặt cô đột nhiên vươn tay ra, mỗi người túm lấy một bên cánh tay của cô, gần như đồng thời lên tiếng: “Tới đây.”
Tô Linh: “?!” Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Cô chần chờ một lát, sau đó cau mày suy nghĩ hồi lâu liền đưa ra đề nghị: “Hay là hai người đừng đứng đối diện nhau nữa, đổi sang đứng song song cạnh nhau đi?”
Tô Phó Thần cố gắng thuyết phục cô em gái ngây thơ của mình: “Lại đây! Tô Linh! Đừng để tên đó lừa nữa. Hắn ta là thành viên của tổ chức buôn người đó. Hắn cố tình ẩn nấp bên cạnh em hòng chiếm được lòng tin, sau đó sẽ lừa bán em lên núi đấy! Chưa biết chừng còn lừa moi của nội tạng của em đi bán đấy! Hôm nay hắn định ra tay, may là bị anh bắt gặp.”
Thẩm Tử Kiêu cười khẩy: “Bây giờ mấy tên thuộc hạ vô dụng của Tưởng Hách lại còn có kiểu kím bừa cái lí do ngu ngốc như vậy để hòng li gián cơ à? Tô Linh, đến chỗ tôi mau. Cái người không rõ danh tính này là thuộc hạ của Tưởng Hách, anh ta sai người đến bắt cóc cô đi đấy.”
Tô Linh: “...”
Tô Linh hết nhìn Tô Phó Thần rồi lại nhìn sang Thẩm Tử Kiêu, sau đó rơi vào trầm tư.
Hai người này rốt cuộc đã nói chuyện với nhau như thế nào để rồi đưa ra một kết luận kỳ cục thế này?
Tô Linh hít một hơi thật sâu, chỉ vào Tô Phó Thần rồi nói: “Đây là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi.”
Tô Phó Thần hừ lạnh một tiếng, có chút đắc ý. Thẩm Tử Kiêu: “...”
“Anh ấy là…”
Sau đó Tô Linh chỉ vào Thẩm Tử Kiêu, nhưng ngón tay đang giơ lên giữa chừng thì bỗng khựng lại, sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì cô không biết nên giới thiệu anh như thế nào cả. Cô hít một hơi thật sâu rồi giới thiệu tên của anh: “Là … Thẩm Tử Kiêu.”
Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu liếc nhìn Tô Linh.
Cô dừng một hồi lâu như vậy chỉ để nghĩ ra một cái tên?
Tô Phó Thần nghe thấy cái tên này thì cau mày, anh ấy nhìn Thẩm Tử Kiêu một cách cẩn thận, rồi hỏi: “Cậu và Thẩm Tử Sở có quan hệ gì?”
Thẩm Tử Kiêu nghe được những lời này thì ánh mắt khẽ động, anh hơi nhướng mày rồi nhìn vào mắt Tô Phó Thần. Thật lâu sau anh mới cười khẩy một cái, nhún vai nói: “Xin lỗi, tôi không biết anh đang nói đến ai.”
Tô Phó Thần mím môi không nói gì nữa.
Nhưng rõ ràng anh ấy vẫn chưa hết nghi ngờ. Trong khoảng thời gian này, nhà họ Thẩm oai phong hiển hách chưa một lần nhúng tay vào chuyện của tập đoàn khác, nay lại đột nhiên hạ thấp địa vị xã hội của họ mà chủ động đưa lời mời hợp tác hữu nghị. Tô Phó Thần cũng phát hiện ra rằng chính Thẩm Tử Sở, chủ tịch đương nhiệm của Tập đoàn nhà họ Thẩm là người đưa ra quyết định này.
Tô Phó Thần cũng đã nghe ngóng một số tin đồn về nhà họ Thẩm.
Cũng bởi vì sự giúp đỡ bí mật gần đây của Thẩm Tử Sở mà Tô Phó Thần ngày càng mở rộng những mối quan hệ xung quanh mình, cũng chính nhờ cơ hội này mà anh không còn bị Thiệu Quý Phương kiểm soát quá chặt chẽ như trước nữa.
Dạo gần đây Tô Phó Thần và Thẩm Tử Sở đã có vài lần gặp gỡ. Anh nghe đồn nhà họ Thẩm có một đứa con trai, nhưng người này chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng, thậm chí rất ít người biết tên của người này.
Nhưng có một lần Tô Phó Thần đến gặp Thẩm Tử Sở để bàn về một dự án thì chợt tình cờ nghe thấy cô ấy đang gọi điện thoại cho ai đó trong phòng trà, giọng nói có phần bất đắc dĩ: “...Được rồi, về phía bố mẹ thì chị sẽ nói đỡ cho em, nhưng em phải cẩn thận đấy, nghe rõ chưa Thẩm Tử Kiêu?”
Tên của Thẩm Tử Kiêu tương tự như tên của Thẩm Tử Sở, điều này khiến Tô Phó Thần nhớ đến tin đồn đó, nhưng anh ấy trước giờ vốn không thích xen vào chuyện gia đình của người khác nên cũng chẳng mấy để tâm.
Hôm nay nghe Tô Linh nói ra cái tên này mới khiến anh đột nhiên nhớ ra chuyện đó.
Xét về ngoại hình, Thẩm Tử Kiêu đúng là có nhiều nét giống Thẩm Tử Sở.
Hơn nữa, Tô Phó Thần nhạy bén nhận ra Thẩm Tử Kiêu có hơi nhíu mày trước khi phủ nhận, dường như cảm xúc lúc đó có vẻ không giống bình thường.
Nhưng anh cũng chẳng hỏi thêm, chỉ khẽ xoay người nhường đường cho Thẩm Tử Kiêu đi vào nhà.
Nhưng trước khi Thẩm Tử Kiêu bước tiếp, Tô Phó Thần đột nhiên lên tiếng. “Còn có một chuyện nữa.”
Thẩm Tử Kiêu quay lại nhìn Tô Phó Thần.
Tô Phó Thần giơ giơ chiếc bật lửa mà anh tìm thấy trên bàn cà phê trước đó lên, rất nghiêm túc hỏi: “Sao cậu lại có được chiếc bật lửa Zero bản đặt làm này?”
Tôi cũng nhiều lần thử nhờ người đi mua hộ nhưng đều không được. Thậm chí hàng đã qua sử dụng cũng chẳng tìm thấy.
Đúng là quá mất mặt.
Trên mặt Tô Linh hiện lên một dấu chấm hỏi: Thế nên hôm nay anh tức giận như vậy không phải là bởi vì em, mà là bởi vì cái bật lửa?
Thẩm Tử Kiêu: “...”
Thẩm Tử Kiêu nhìn thẳng vào Tô Phó Thần với vẻ hết sức bình tĩnh, thậm chí giọng điệu cũng như chưa hề có gì xảy ra, như thể anh ấy vừa chỉ hỏi một câu hỏi bâng quơ, rồi đột nhiên cười nói, “Tôi tặng anh đấy.”
Tô Phó Thần: “!”
Mừng xỉu lên xỉu xuống!
Tô Linh kéo ống tay áo của Tô Phó Thần, nói: “Không phải anh bảo đây là người của một tổ chức buôn người à? Sao lại…”
Tô Phó Thần đáp: “Đừng nghĩ bậy, tuyệt đối không có khả năng đấy, bởi vì cái này bật lửa này còn đáng giá hơn em nhiều.”
Tô Linh buông tay. Ôi, đúng là đàn ông.
Tô Phó Thần từ lâu đã miễn nhiễm với kiểu nói chuyện luyên tha luyên thuyên của Tô Linh, anh ấy vừa có thể đọc báo cáo và tài liệu mới nhất của công ty vừa trả lời Tô Linh một cách dễ dàng.
Mãi cho đến hơn mười một giờ đêm, cuối cùng thì Tô Linh cũng thành công dùng cái cái miệng lắm lời của mình để ru bản thân vào giấc ngủ.
Tiếng thở đều đều của cô truyền đến.
Tô Phó Thần đặt tài liệu trong tay xuống, quay đầu nhìn em gái đang nằm trên ghế sô pha, dang tay dang chân ra ngủ một cách ngon lành. Anh vừa day day thái dương vừa bất đắc dĩ mỉm cười.
Sao có thể ngủ ngon không chút cảnh giác thế cơ chứ? Tô Linh đã sống ở nhà cùng anh từ khi còn bé.
Khi còn nhỏ, sau khi mẹ anh qua đời chưa được bao lâu, ngày nào anh cũng phải sống mà nghe những lời khích bác hòng chia rẽ của Thiệu Quý Phương. Cũng chính bởi những thành kiến đó mà anh cũng không ưa gì mẹ con họ, cố vạch ra một ranh giới rõ ràng với mẹ con họ, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng tình trạng đó cũng không kéo dài được bao lâu.
Bởi vì Tô Phó Thần có thể cảm nhận được rõ ràng sự ân cần của Lâm Hiểu Như và Tô Linh đối với mình, đó là sự dịu dàng và quan tâm thực sự, điều mà dù kỹ năng diễn xuất có xuất sắc đến đâu cũng không thể nào thể hiện ra được.
Cũng giống như việc một người thật sự đối xử tốt với anh, người đó không cần phải phô trương hay thường xuyên nhắc đi nhắc lại rằng bản thân đối xử tốt với anh ra sao, mà chính bản thân anh cũng có thể tự cảm nhận thấy được sự chân thành ấy.
Tô Linh chính là kiểu rất được mọi người yêu mến, vậy nên vào lúc đó, không chỉ có Tô Phó Thần, mà ngay cả mấy tên thiếu gia giàu có chẳng đứng đắn gì xung quanh anh cũng đều ra sức bảo vệ một cô em gái đột nhiên xuất hiện này.
Tô Linh khi còn nhỏ rất hay quấn quýt lấy Tô Phó Thần, sau khi biết đi thì lúc nào cũng lắc lư cái đầu nhỏ, bi ba bi bô gọi tên Tô Phó Thần bằng cái giọng non
nớt nói còn chưa sõi, lon ta lon ton chạy theo sau mông anh đòi bế.
Cô cũng sẽ vì một câu chọc ghẹo cố ý “Anh trai em ghét em lắm đấy” của người khác mà chui tọt vào trong chăn khóc rưng rức.
Còn bây giờ, cô em gái mà anh chăm từ khi còn bé lại bị một tên chuyên ăn bám không biết từ đâu đến bắt đi mất.
Nghĩ đến đây, Tô Phó Thần bỗng bực mình đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng anh, Tô Linh vẫn chỉ là “bông sen trắng nhỏ đáng thương vừa mới chập chững bước chân vào xã hội thì đã bị một người đàn ông làm nghề không đoan chính từ đâu chui ra lừa tiền lừa tình”.
Lúc Tô Phó Thần nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của Tô Linh sau khi đối mặt với sự hiểm ác của xã hội, bị lừa gạt mất cả tiền bạc lẫn tình cảm thì anh cảm thấy, mối quan hệ sai trái này tốt nhất là nên chấm dứt ngay trước khi quá muộn.
Đúng lúc này bỗng có tiếng mở cửa, hình như có người chuẩn bị mở cửa vào trong nhà.
Lúc Thẩm Tử Kiêu trở về nhà sau khi giải quyết xong các công việc của cảnh sát thì đã là gần mười hai giờ đêm.
Việc Hạ Chí Thịnh bị phục kích cho thấy tổ chức có lẽ đã nhận thức được mối nguy hiểm, đồng thời đang chuẩn bị tiêu diệt mầm họa đó trước khi nó trở nên lớn mạnh hơn.
Một khi đã nhúng tay vào việc này thì anh sẽ không thể ở bên cạnh Tô Linh được nữa, bởi rất có khả năng sẽ khiến cô bị liên lụy.
Vậy nên tối nay Thẩm Tử Kiêu mới vội vã trở về để nói lời tạm biệt với Tô Linh.
Thẩm Tử Kiêu mở cửa, nhìn thấy có một bóng người đang đứng trước mặt anh, nhưng nhìn dáng người thì có vẻ không giống Tô Linh chút nào.
Thẩm Tử Kiêu ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Tô Phó Thần. Trong mắt hai người họ như thể hiện ra cùng một câu hỏi: Tên này là ai?
Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Tử Kiêu khẽ nheo lại, buông tay nắm cửa ra, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo nguy hiểm, giọng anh lạnh như băng: “Tô Linh đâu?”
Tô Phó Thần cười cười, lạnh lùng nói: “Em ấy ngủ rồi.”
Nói tới đây, anh ấy hơi ngừng lại một chút, sau đó nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Nhưng Tô Linh ở đâu thì liên quan gì đến cậu?”
Tô Phó Thần vừa nói chuyện vừa lặng lẽ đánh giá Thẩm Tử Kiêu từ trên xuống dưới.
Đây chẳng lẽ là cái tên cáo già xảo quyệt chuyên đi lừa đảo không có lương tâm, hơn nữa còn chuyên gia bám váy phụ nữ gian hiểm xảo trá ích kỷ lừa gạt trái tim thiếu nữ chưa trải sự đời để kiếm lợi về mình?
Nhưng người này có vẻ khác hoàn toàn dáng vẻ của tên đó trong tưởng tượng của anh, người này trông dáng vẻ rất chính trực, bảo sao mà một cô gái nhỏ đơn thuần như Tô Linh lại dễ bị lừa đến vậy.
Nhưng có thể là người đàn ông tốt đến mức nào để nhặt từ trên đường mang về nhà không chút cảnh giác cơ chứ? Hơn nữa, người đang đứng trước mặt anh lúc này, mặt mũi trông chẳng khác nào mấy phần tử khủng bố, rất có thể đây là một tên tội phạm chuyên đi lừa gạt những cô gái ngây thơ chưa trải sự đời.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Tử Kiêu cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Tô Phó Thần, biểu cảm trên mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng khi nói chuyện thì dường như mang đầy sức ép, khiến đối phương không tự chủ được mà căng thẳng: “Anh làm gì Tô Linh rồi?”
Thẩm Tử Kiêu hiển nhiên đã coi Tô Phó Thần là mấy tên tay sai không có gì là không dám làm, chuyên đi làm điều ác tác oai tác quái coi trời bằng vung dưới trướng Tưởng Hách.
Đây là lần đầu tiên Tô Phó Thần nhìn thấy một tên làm trai bao mà dáng vẻ trông vẫn đường hoàng đầy khí thế như vậy. Anh không khỏi cảm thấy bực mình, sau khi cố đè nén sự bực dọc ấy, anh cười lạnh nói: “Tôi khuyên cậu từ giờ trở đi đừng nên nhúng tay vào chuyện của Tô Linh nữa.”
Nhưng những lời này khi lọt vào tai Thẩm Tử Kiêu thì trở thành: Dù sao thì tôi cũng sẽ đưa Tô Linh đến chỗ Tưởng Hách nên khỏi cần lo, hôm nay tôi nhất định phải bắt cô ấy đi bằng được.
Ánh mắt Thẩm Tử Kiêu ngày càng trở nên lạnh lùng, anh rũ mắt xuống, giơ tay lên giữ lấy vai mình, khẽ xoay xoay cái cổ làm động tác khởi động, nhẹ giọng nói: “Xem ra mấy người nghe không hiểu lời khuyên bảo của tôi rồi, còn muốn đâm đầu vào chỗ chết.”
Mấy người?
Mấy người cái gì cơ?
Ồ, tên này chắc hẳn là đang nói về mình và Tô Linh đây mà!
Vậy nên câu này khi lọt vào tai Tô Phó Thần thì thành: Tôi chính là tổ chức xấu xa chuyên đi lừa bắt những cô gái vô tội, hơn nữa hôm nay tôi nhất định sẽ bắt cóc Tô Linh để bán lấy tiền, nếu cậu dám ngăn cản thì chỉ có con đường chết!
Tô Phó Thần cảm thấy lập luận của mình rất thuyết phục.
Quả nhiên là vậy, chả trách tại sao tên này có thể mua được chiếc bật lửa đắt tiền đến vậy, hóa ra hắn quả thực là một tên xã hội đen hung ác!
Tô Phó Thần hừ lạnh một tiếng: “Tôi biết cậu nghe không lọt tai những lời khuyên này, nhưng tôi vẫn khuyên cậu một câu, rằng tốt nhất không nên làm càn, người của tôi đang ở bên dưới, cậu dám manh động thì chỉ có đường chết thôi.”
Cỗ máy phiên dịch bên tai Thẩm Tử Kiêu tự động dịch thành: Đúng! Tôi chuẩn bị bắt cóc Tô Linh đấy! Còn dẫn theo cả một nhóm người nữa, nếu cậu dám ngăn cản thì tôi sẽ gọi người lên đánh cho một trận nhừ đòn!
Thẩm Tử Kiêu giễu cợt nhếch khóe môi, sau đó nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: “Trả cô ấy cho tôi.”
Trả cho hắn?
Tên tội phạm kiêu ngạo này chui ra từ đâu vậy?
Tô Phó Thần vừa định bắt đầu một tràng mắng chửi cay nghiệt thì đột nhiên nghe thấy có tiếng động từ chiếc ghế sô pha phía sau.
Tô Linh duỗi eo, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngáp một cái, khẽ mở mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Vừa mới tỉnh ngủ nên đầu óc Tô Linh còn hơi mơ màng, nhưng sau khi nhìn rõ ràng hai người trước mắt, cô liền vội vàng đứng dậy đi về phía họ, nhẹ giọng nói: “Anh đã về rồi à? Anh, anh vẫn chưa về sao? Ban nãy vừa nói…”
Nhưng lúc này, hai người đứng trước mặt cô đột nhiên vươn tay ra, mỗi người túm lấy một bên cánh tay của cô, gần như đồng thời lên tiếng: “Tới đây.”
Tô Linh: “?!” Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Cô chần chờ một lát, sau đó cau mày suy nghĩ hồi lâu liền đưa ra đề nghị: “Hay là hai người đừng đứng đối diện nhau nữa, đổi sang đứng song song cạnh nhau đi?”
Tô Phó Thần cố gắng thuyết phục cô em gái ngây thơ của mình: “Lại đây! Tô Linh! Đừng để tên đó lừa nữa. Hắn ta là thành viên của tổ chức buôn người đó. Hắn cố tình ẩn nấp bên cạnh em hòng chiếm được lòng tin, sau đó sẽ lừa bán em lên núi đấy! Chưa biết chừng còn lừa moi của nội tạng của em đi bán đấy! Hôm nay hắn định ra tay, may là bị anh bắt gặp.”
Thẩm Tử Kiêu cười khẩy: “Bây giờ mấy tên thuộc hạ vô dụng của Tưởng Hách lại còn có kiểu kím bừa cái lí do ngu ngốc như vậy để hòng li gián cơ à? Tô Linh, đến chỗ tôi mau. Cái người không rõ danh tính này là thuộc hạ của Tưởng Hách, anh ta sai người đến bắt cóc cô đi đấy.”
Tô Linh: “...”
Tô Linh hết nhìn Tô Phó Thần rồi lại nhìn sang Thẩm Tử Kiêu, sau đó rơi vào trầm tư.
Hai người này rốt cuộc đã nói chuyện với nhau như thế nào để rồi đưa ra một kết luận kỳ cục thế này?
Tô Linh hít một hơi thật sâu, chỉ vào Tô Phó Thần rồi nói: “Đây là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi.”
Tô Phó Thần hừ lạnh một tiếng, có chút đắc ý. Thẩm Tử Kiêu: “...”
“Anh ấy là…”
Sau đó Tô Linh chỉ vào Thẩm Tử Kiêu, nhưng ngón tay đang giơ lên giữa chừng thì bỗng khựng lại, sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì cô không biết nên giới thiệu anh như thế nào cả. Cô hít một hơi thật sâu rồi giới thiệu tên của anh: “Là … Thẩm Tử Kiêu.”
Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu liếc nhìn Tô Linh.
Cô dừng một hồi lâu như vậy chỉ để nghĩ ra một cái tên?
Tô Phó Thần nghe thấy cái tên này thì cau mày, anh ấy nhìn Thẩm Tử Kiêu một cách cẩn thận, rồi hỏi: “Cậu và Thẩm Tử Sở có quan hệ gì?”
Thẩm Tử Kiêu nghe được những lời này thì ánh mắt khẽ động, anh hơi nhướng mày rồi nhìn vào mắt Tô Phó Thần. Thật lâu sau anh mới cười khẩy một cái, nhún vai nói: “Xin lỗi, tôi không biết anh đang nói đến ai.”
Tô Phó Thần mím môi không nói gì nữa.
Nhưng rõ ràng anh ấy vẫn chưa hết nghi ngờ. Trong khoảng thời gian này, nhà họ Thẩm oai phong hiển hách chưa một lần nhúng tay vào chuyện của tập đoàn khác, nay lại đột nhiên hạ thấp địa vị xã hội của họ mà chủ động đưa lời mời hợp tác hữu nghị. Tô Phó Thần cũng phát hiện ra rằng chính Thẩm Tử Sở, chủ tịch đương nhiệm của Tập đoàn nhà họ Thẩm là người đưa ra quyết định này.
Tô Phó Thần cũng đã nghe ngóng một số tin đồn về nhà họ Thẩm.
Cũng bởi vì sự giúp đỡ bí mật gần đây của Thẩm Tử Sở mà Tô Phó Thần ngày càng mở rộng những mối quan hệ xung quanh mình, cũng chính nhờ cơ hội này mà anh không còn bị Thiệu Quý Phương kiểm soát quá chặt chẽ như trước nữa.
Dạo gần đây Tô Phó Thần và Thẩm Tử Sở đã có vài lần gặp gỡ. Anh nghe đồn nhà họ Thẩm có một đứa con trai, nhưng người này chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng, thậm chí rất ít người biết tên của người này.
Nhưng có một lần Tô Phó Thần đến gặp Thẩm Tử Sở để bàn về một dự án thì chợt tình cờ nghe thấy cô ấy đang gọi điện thoại cho ai đó trong phòng trà, giọng nói có phần bất đắc dĩ: “...Được rồi, về phía bố mẹ thì chị sẽ nói đỡ cho em, nhưng em phải cẩn thận đấy, nghe rõ chưa Thẩm Tử Kiêu?”
Tên của Thẩm Tử Kiêu tương tự như tên của Thẩm Tử Sở, điều này khiến Tô Phó Thần nhớ đến tin đồn đó, nhưng anh ấy trước giờ vốn không thích xen vào chuyện gia đình của người khác nên cũng chẳng mấy để tâm.
Hôm nay nghe Tô Linh nói ra cái tên này mới khiến anh đột nhiên nhớ ra chuyện đó.
Xét về ngoại hình, Thẩm Tử Kiêu đúng là có nhiều nét giống Thẩm Tử Sở.
Hơn nữa, Tô Phó Thần nhạy bén nhận ra Thẩm Tử Kiêu có hơi nhíu mày trước khi phủ nhận, dường như cảm xúc lúc đó có vẻ không giống bình thường.
Nhưng anh cũng chẳng hỏi thêm, chỉ khẽ xoay người nhường đường cho Thẩm Tử Kiêu đi vào nhà.
Nhưng trước khi Thẩm Tử Kiêu bước tiếp, Tô Phó Thần đột nhiên lên tiếng. “Còn có một chuyện nữa.”
Thẩm Tử Kiêu quay lại nhìn Tô Phó Thần.
Tô Phó Thần giơ giơ chiếc bật lửa mà anh tìm thấy trên bàn cà phê trước đó lên, rất nghiêm túc hỏi: “Sao cậu lại có được chiếc bật lửa Zero bản đặt làm này?”
Tôi cũng nhiều lần thử nhờ người đi mua hộ nhưng đều không được. Thậm chí hàng đã qua sử dụng cũng chẳng tìm thấy.
Đúng là quá mất mặt.
Trên mặt Tô Linh hiện lên một dấu chấm hỏi: Thế nên hôm nay anh tức giận như vậy không phải là bởi vì em, mà là bởi vì cái bật lửa?
Thẩm Tử Kiêu: “...”
Thẩm Tử Kiêu nhìn thẳng vào Tô Phó Thần với vẻ hết sức bình tĩnh, thậm chí giọng điệu cũng như chưa hề có gì xảy ra, như thể anh ấy vừa chỉ hỏi một câu hỏi bâng quơ, rồi đột nhiên cười nói, “Tôi tặng anh đấy.”
Tô Phó Thần: “!”
Mừng xỉu lên xỉu xuống!
Tô Linh kéo ống tay áo của Tô Phó Thần, nói: “Không phải anh bảo đây là người của một tổ chức buôn người à? Sao lại…”
Tô Phó Thần đáp: “Đừng nghĩ bậy, tuyệt đối không có khả năng đấy, bởi vì cái này bật lửa này còn đáng giá hơn em nhiều.”
Tô Linh buông tay. Ôi, đúng là đàn ông.