Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 55
Nhiều năm qua, Tề Thì không phải chưa từng hoài nghi, vì sao gã rõ ràng là nhi tử ruột của Tề Quý phi, Tề Quý phi lại tráo đổi gã với Lan Dịch Hoan, ngoại trừ việc "Gã là Hoàng tử" không lẽ còn có khả năng khác.
Chỉ là cái suy nghĩ này vừa hiện lên đã bị gã đè ép xuống.
Mồi lửa khát vọng cực độ được chôn trong đáy lòng không tài nào dập tắt được, không cho phép có khả năng ngoài ý muốn khác.
——-Từ nhỏ gã đã ghen ghét Lan Dịch Hoan.
Ghen ghét hắn lớn lên tốt, ghen ghét hắn thông minh, ghen ghét mọi cử chỉ nhất động của hắn đều được mọi người nghênh đón với sự vui vẻ, ghen ghét người khắc nghiệt như Ngũ ca, lại đem hắn đặt ở một vị trí quan trọng trong lòng.
Một bên ghen ghét một bên nghĩ, nếu gã là người này thì sẽ tốt biết bao.
Hiện giờ, gã chỉ cần biết rằng gã cùng Lan Dịch Hoan đổi lại là được, hết thảy mọi điều Lan Dịch Hoan có hiện giờ, vốn dĩ toàn bộ đều thuộc về gã, đây là điều mà gã luôn khát vọng.
Chỉ là lúc này còn cần cầu xin Tề Quý phi nên không thể biểu lộ cảm xúc này ra ngoài, Tề Thì đành phải sửa lời:"Có thể là hắn hiểu lầm ta, bởi vì trước kia ta.... Trước kia ta tới tửu lâu thuộc quyền của hắn uống rượu, không cẩn thận quăng ngã đồ vật, cho nên lúc này hắn cũng tưởng ta...."
Sau khi gã dứt lời, lại khó dằn nổi mà kéo Tề Quý phi, nói:"Cô cô, xin ngài đến giải thích với hắn đi! Lần này hắn xui xẻo, nhưng hắn cũng không thể kéo ta xuống nước!"
Tề Quý phi trầm mặc hồi lâu, trong lòng lại hoảng hốt nhớ tới cảnh tượng kia——Lan Dịch Hoan gọi bà là "Mẫu phi", vui sướng ỷ lại mà nhìn bà.
Bên cạnh, Tề Thì cầu xin:"Cô cô, Thất Điện hạ là Hoàng tử, hắn muốn chỉnh ta, cha mẹ của ta cũng không thể làm gì, địa vị của ta thấp hơn, chỉ có thể chấp nhận bị khi dễ..."
Cuối cùng Tề Quý phi vẫn mềm lòng.
Bà xoa xoa tóc Tề Thì:"Vậy ngươi tạm thời ở đây, hiện tại ta đi tìm hắn hỏi chuyện này rõ ràng. Ngươi không cần làm bất cứ việc gì, cũng không cần chạy loạn, chờ ta trở về lại nói sau, biết chưa?"
Tề Thì liên lục gật đầu.
*
"Điện hạ."
Lúc này, Lan Dịch Hoan đang ở trong cung điện của hắn, một thị vệ từ bên ngoài tiến vào, bẩm báo với hắn:"Sau khi Bệ hạ nghe Kinh Triệu Doãn bẩm báo, việc đầu tiên là phái người gọi Tề Thì tới hỏi chuyện, nhưng không tìm được hắn."
Lan Dịch Hoan đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, nhưng không nghĩ tới Tề Thì vậy mà dám chạy, có thể thấy được bộ dáng của gã hoảng sợ mức nào, sau khi ngẩn ra liền không nhịn được cười.
Hắn hỏi:"Không tìm được? Chẳng lẽ đã ra khỏi thành?"
Thị vệ lắc lắc đầu:"Cửa thành có người chúng ta canh giữ, hẳn là hắn không có rời khỏi kinh thành."
Chuyện này vẫn đang ở trong giai đoạn bí mật xử lý, những người khác căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, về Tề Thì cũng là muốn bí mật mang đi hỏi chuyện trước.
Kết quả gã lăn lộn như vậy, chỉ sợ rất nhanh tất cả mọi người đều sẽ biết.
Lan Dịch Hoan lắc đầu, ngồi xuống rồi cười, sau đó đột nhiên thở dài.
Thị vệ nhìn thần sắc của hắn, hỏi:"Điện hạ, có vấn đề gì sao?"
Lan Dịch Hoan nói:"Các ngươi không cần gấp rút, ta biết Tề Thì ở đâu rồi. Trong chốc lát hắn không thể nào chạy thoát được, ta chỉ đang nghĩ, liệu sẽ có khách tới đây hay không?"
Thị vệ đang muốn hỏi hắn khách cái gì, bên ngoài đã truyền đến tiếng bẩm báo của thái giám:"Điện hạ, có người cầu kiến!"
Lan Dịch Hoan nói:"Là một cung nữ sao?"
Tháu giám có chút kinh ngạc, thấp giọng nói:"Đúng ạ."
Sau khi nói xong, Lan Dịch Hoan một hồi lâu không nói chuyện, trong lòng thái giám thấy có chút kỳ quái, lại thấy Lan Dịch Hoan ôm cánh tay dựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh sáng từ ngoài cửa số đúng lúc chiếu vào mi tâm hắn, sắc vàng rực rỡ, hoa mỹ xán lạn, rồi lại tịch liêu vô cớ.
"Ta biết rồi, người mang nàng đến thư phòng của ta đi, nhớ mang trà lên."
Lan Dịch Hoan nói:"Ta lập tức sẽ tới."
Tề Quý phi cố ý thay trang phục của cung nữ, mang khăn che mặt, đi vào cung của Lan Dịch Hoan, vốn tưởng sẽ trải qua một phen nghi vấn, không nghĩ tới thái giám chỉ đi vào xin chỉ thỉ liền mang bà đi vào, làm bà có chút ngoài ý muốn.
Kể từ khi Tề Quý phi tới chỗ thiên điện mà Lan Dịch Hoan ở lúc nhỏ, vẫn luôn thấy choáng đầu, cảm thấy có những cảnh tượng không có trong trí nhớ cứ cuồn cuộn hiện lên trong đầu một cách mơ hồ.
Bà đè đè thái dương, lại nghĩ đến bộ dáng khóc nháo của Tề Thì, trong lòng có chút mệt mỏi không nói nên lời.
Lúc này, phía sau có người nói:"Nhi thần bái kiến mẫu phi."
Tề Quý phi kinh ngạc mà quay đầu, thấy Lan Dịch Hoan một thân bào phục màu bạc, lam và đen của Hoàng tử, đầu đội ngọc quan, chậm rãi đi tới.
Hắn rất ít khi mặc trang phục này, lúc này vẻ ngoài ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc, còn có một loại uy thế của một hậu duệ quý tộc, làm người cảm thấy được hắn đã trưởng thành.
Lan Dịch Hoan cười cười nhìn Tề Quý phi, tuỳ tay đóng cửa lại.
Tề Quý phi hỏi:"Sao ngươi biết ta sẽ đến?"
Lan Dịch Hoan ngồi xuống, rũ mắt rót hai chén trà, cười đạm mạc hỏi ngược lại:"Mẫu phi đến thăm nhi tử không phải là chuyện hết sức bình thường sao? Vì sao ta phải kinh ngạc?"
Những lời này của hắn làm Tề Quý phi á khẩu.
Lan Dịch Hoan lại như không có việc gì, đưa chén trà trong tay cho Tề Quý phi, cười nói:"Mẫu phi nếm thử đi, đây là trà Vân Vụ mới được tiến cống năm nay, ta nhớ rõ ngài thích uống loại trà này nhất."
Chén trà đầy hoa văn hình chim áp sát tay.
Đã lâu như vậy, Lan Dịch Hoan vẫn nhớ rõ bà thích uống cái gì, thích dùng cái gì, Tề Thì cùng Ngũ Hoàng tử cũng không biết rõ như vậy.
Trong lòng Tề Quý phi xuất hiện một cỗ chua xót, đây là cung điện của nhi tử bà nhưng đây là lần đầu tiên bà bước chân tới.
Trước đó trong lòng bà còn sốt ruột, vốn định gặp Lan Dịch Hoan sẽ lập tức hỏi chuyện của Tề Thì, lúc này lại không nhịn được nhẹ giọng nói:"Nơi này của ngươi bố trí rất tốt, xem ra thủ hạ của ngươi làm việc rất được."
Lan Dịch Hoan nói:"Hạ nhân ở đây đều là người lúc trước của Đông Cung, đều được huấn luyện cẩn thận."
Tề Quý phi lại hỏi:"Thái tử vẫn đối tốt với ngươi như trước sao?"
Lan Dịch Hoan cười gật đầu.
"Kia...."
Tề Quý phi rốt cuộc dẫn dắt đề tài tới chính sự:"Chuyện của Đắc Tiên Lâu, hắn không trách cứ ngươi? Ngươi có biện pháp giải quyết sao?"
Lan Dịch Hoan khẽ thở dài, nói:"Chuyện này cũng không dễ dàng giải quyết. Đúng là Thái tử không có trách cứ ta nhưng cũng không thể để hắn thay ta gánh vác tổn thất.... Cứ từ từ mà làm, dù sao Phụ hoàng cũng sẽ không đến mức giết ta."
Tề Quý phi thử thăm dò:"Nghe nói ngươi nói với Phụ hoàng rằng chuyện này có người muốn hãm hại ngươi, là thật sao?"
Đối với vấn đề của bà Lan Dịch Hoan giống như không nghe thấy, lần nữa hướng trà về phía Tề Quý phi, nói:"Mẫu phi, trà nhanh nguội."
Lúc này Tề Quý phi sao còn tâm tình uống trà? Tuỳ tiện lên tiếng, nói với Lan Dịch Hoan:"Hoan Nhi, có phải ngươi cảm thấy việc này có quan hệ với Thì Nhi? Ta nghĩ—-"
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lan Dịch Hoan đột nhiên trầm xuống, đặt mạnh chén trà xuống bàn, lạnh giọng nói:"Ta nói ngươi uống trà! Vì sao ngươi không uống trà của ta?"
Cái bàn bị hắn làm cho chấn động, Tề Quý phi khiếp sợ nhìn Lan Dịch Hoan, miệng cũng bất giác thu nhỏ lại.
Ở kiếp này, hai mẹ con từ khi Lan Dịch Hoan trọng sinh năm sáu tuổi đến nay vẫn luôn như người lạ, không lui tới gặp nhau, từ lúc Tề Quý phi bước vào cửa lớn cung điện của Lan Dịch Hoan, hai người nhìn qua như đang bình khí nói chuyện với nhau, thực tế vẫn luôn có một sợi dây đang căng chặt, giờ phút này sợi dây đó đã đứt, hết thảy biểu hiện ôn nhu giả dối đều bị đánh vỡ.
Vẻ mặt của Lan Dịch Hoan vô cùng nghiêm khắc, Tề Quý phi chưa từng thấy qua biểu tình bạo nộ như vậy của hắn, khoảnh khắc ngạc nhiên hoảng hốt, những ảo giác kia lại một lần nữa xuất hiện.
Một Lan Dịch Hoan lớn tuổi hơn đang ngồi trước bàn trà.
Lan Dịch Hoan nâng ly trà lên, cười nói:"Mẫu hậu, ngài nếm thử đi. Đây là trà Vân Vụ mới được tiến cống năm nay, là trà mà ngài thích nhất, vừa đưa vào cung thì nhi tử đã lập tức mang đến cho ngài."
Bà lại hững hờ không nhận, nhàn nhạt nói:"Ai gia cũng không dám uống trà của Hoàng đế, ai gia sợ ngài hạ độc. Ngài vẫn nên đem đi đi."
——Đây là ý gì? Đây là nơi nào?
Ai là Hoàng thượng, ai là Thái hậu?
Tề Quý phi cả kinh, lập tức đứng dậy, lại tập trung nhìn kỹ, trước mắt vẫn là thiếu niên tuấn mỹ Lan Dịch Hoan, khuôn mặt còn mang theo phẫn nộ ẩn nhẫn.
Sau khi Lan Dịch Hoan nói câu kia xong, phảng phất như đôi mắt đã đỏ, quay mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lồng ngực phập phồng.
Qua một hồi lâu, hắn mới thoáng bình tĩnh, xoay người nhìn Tề Quý phi, nói:"Quý phi nương nương, thật ra qua nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn có một câu hỏi muốn hỏi ngươi, vì sao lúc ta còn bé đánh ta, vì sao trong lòng ngươi có thành kiến với ta, vắng vẻ coi thường. Là vì ta làm sai cái gì làm ngươi chán ghét...."
Lan Dịch Hoan hít vào một hơi, nói:"Hay là vì, ta căn bản không phải như tử ruột của ngươi?"
"Ngươi, ngươi nói bậy gì đó! Ai nói với ngươi?"
Tề Quý phi lập tức nói:"Ngươi không phải con của ta thì là con của ai? Ngươi đương nhiên là con ruột của ta!"
Lan Dịch Hoan nghe bà nói vậy, liền cười nói:"Phải không? Vậy Tề Thì kia thì sao, cũng là Tề gia thân sinh?"
Sắc mặt của Tề Quý phi càng lúc càng trắng, lại không nói lời nào, khớp hàm gắt gao cắn chặt.
Lý do đầu tiên là bà cảm thấy khiếp sợ vì lời nói của Lan Dịch Hoan, lý do còn lại là bởi trong đầu bà vẫn luôn xuất hiện ảo giác mơ hồ khiến bà đau như muốn nứt ra.
"Thái hậu."
Bên tai bà đổi thành giọng nói trầm thấp thành thục của một nam tử, đang nói với bà:"Hiện giờ đã thoả mãn tâm nguyện của ngươi chưa? Hoàng thượng băng hà rồi, thân tử của ngươi cuối cùng cũng có cơ hội đăng cơ thành Hoàng đế. Chuyện vui như thế, Thái hậu sao lại khóc?"
Dưới giọng điệu châm chọc kia là nỗi buồn to lớn đè nặng:"Đi thôi, ngươi vẫn nên rời khỏi linh đường đi, đi trù tính chuẩn bị lập Tân đế đi."
Này lại là.... Giọng nói của ai?
Phảng phất đang nói cái gì mà Hoàng đế băng hà, kia chắc chắn không phải chỉ Lan Dịch Hoan, rõ ràng hắn còn trẻ vậy mà.
Như muốn xác định điều này, Tề Quý phi không nhịn được tiến đến bắt lấy tay Lan Dịch Hoan, nói:"Hoan Nhi...."
Lan Dịch Hoan lùi về sau một bước.
Hắn nhìn Tề Quý phi với ánh mắt xa lạ xưa nay chưa từng có.
——-Phản ứng của đối phương đã xác minh hết thảy.
"Ngươi không cần gọi ta như vậy, ta với ngươi không thân cũng chẳng quen."
Giọng nói của hắn âm lãnh cứng rắn, giống như một khối băng nện xuống mặt đất.
"Lớp mặt nạ hư tình giả ý cũng đã xé xuống rồi, trận diễn này cũng nên kết thúc thôi. Ơn sinh thành căn bản không tồn tại, ơn dưỡng dục sớm đã biến mất, mời Quý phi nương nương trở về đi."
Lan Dịch Hoan nói:"Ta biết ngươi tới đây là thay Tề Thì cầu tình, hắn đã làm gì trong lòng hắn rõ ràng, cũng nên tự mình gánh vác."
Nói xong, hắn cầm lấy chén trà trước mặt Tề Quý phi, tuỳ tay thả xuống đất, bước chân đi nhanh ra khỏi phòng.
Để lại Tề Quý phi một mình đứng nhìn bóng dáng của Lan Dịch Hoan, bàng hoàng và hoảng hốt.
Lan Dịch Hoan rời khỏi thư phòng, đi nhanh một hồi, bước chân từ từ thả chậm lại, cuối cùng dừng lại dưới một tàng cây hoa lam doanh.
Hoa rơi rực rỡ, ánh mặt trời ấm áp, không biết chuyện trong lòng nhân gian.
Lan Dịch Hoan dựa lưng vào cây, nhắm mắt một hồi rồi thở dài, tâm tình cũng dần bình phục.
Rốt cuộc cũng đã đoán trước được rồi mà, không phải sao?
Bất kể thân thế của hắn thế nào, thái độ của Tề Quý phi vẫn luôn hướng về Tề Thì.
Cũng phải, nếu là mẫu thân ruột của người ta, lòng hướng về nhi tử thân sinh của mình hình như cũng không có gì sai.
Đúng lúc này, Lan Dịch Hoan nghe được tiếng lá cây sột soạt trên đầu, ngay sau đó, có một đồ vật rơi xuống.
Hắn theo bản năng dơ tay tiếp được.
[Thời điểm Vương tử mỹ lệ thương tâm, thế nào lại không có kỵ sĩ tới an ủi! Bổn gấu nhỏ cũng tới—-]
Lan Dịch Hoan cúi đầu nhìn, quả nhiên đúng là gấu nhỏ luôn bên cạnh hắn từ nhỏ tới lớn, lúc sáng hắn ra ngoài, gấu còn ở bên cạnh gối của hắn, cũng không biết tại sao lại chạy được tới trên cây.
Hắn sớm đã quen với sự thần thông quảng đại của gấu này, không để bụng, còn sửa lời:"Phải là Vương tử anh tuấn."
[Vương tử mỹ lệ anh tuấn.]
Lan Dịch Hoan:".... Tuỳ, ngươi thích nói cái gì thì nói."
Hắn ném gấu nhỏ lên xuống chơi chơi, một lát sau hỏi:"Ngươi nói xem.... Việc này ta có nên nói cho Nhị ca không? Ta không muốn giấu hắn, nhưng nếu ta nói ra, về sau hai người bọn ta không còn một chút quan hệ nào nữa."
[Hoàn thành nhiệm vụ "Hoàng tử ngọt ngào tuổi đôi mươi", mở ra một giấc mơ mô phỏng "Trong lòng biết rõ ràng", kiểm tra tâm tình giao động của Thái tử sau khi biết chân tướng thân thế.]
Động tác ném gấu của Lan Dịch Hoan dừng lại, bắt lấy một chân của nó xách về, nói:" "Thái tử ngọt ngào tuổi đôi mươi" là cái gì?"
[Là làm Thái tử cảm thấy ngọt ngào ở trong lòng.]
Lan Dịch Hoan gõ gõ thái dương:"Cái này, ta không biết, này rất khó đi. Hắn có thể thấy ngọt ngào vì cái gì, phát tài? Đăng cơ? Uống nước đường?"
[Vương tử là thứ ngọt nhất! Mọi người thấy Vương tử đều sẽ thấy ngọt ngào! Vương tử cứ phát huy bình thường, nhất định ngọt động trái tim ca ca!]
"....... Được thôi." Lan Dịch Hoan nhớ lại những lúc Lan Dịch Trăn ở bên hắn, cảm thấy hết thảy đều bình thường, cũng không thấy chỗ nào ngọt ngào, "Để ta chắp vá thử xem."
*
Đông Cung.
Hoành An Đạo khom lưng đi vào thư phòng của Thái tử.
Từ sau khi Kính Văn thân danh bại liệt bị xử tử, Hoành An Đạo liền trở thành người mà Hoàng thượng sủng tín nhất.
Những năm gần đây, nhờ sự nâng đỡ âm thầm của Thái tử, lại được Hoàng thượng coi trọng, cuộc sống của Hoành An Đạo vô cùng như ý, không còn là đạo sĩ nghèo quần áo chắp vá đi hoá duyên khắp nơi, cả người cũng trở nên phúc hậu hơn không ít.
Sau khi Hoành An Đạo đi vào, thấy Lan Dịch Trăn không phê duyệt tấu chương, đắm chìm trong chính sự như ngày thường, mà đang ngồi trên ghế bập bênh ở bên cửa sổ, im lặng xuất thần.
Mỗi lần Lan Dịch Hoan đến thư phòng đều thích ngồi trên chiếc ghế này, bởi vì ngồi rất thoải mái, chỉ là mỗi lần Lan Dịch Hoan ngồi vào đều giống như không có xương, mang theo sự lười biếng, Lan Dịch Trăn ngồi lên lại mang theo uy thế lạnh băng.
Hoành An Đạo đến gần, phát hiện tay Lan Dịch Trăn cầm một khối ngọc bội mà ngẩn người, ngọc bội này Hoành An Đạo đã từng thấy qua, là của Thất Điện hạ mang về từ bên ngoài tặng cho Thái tử, Lan Dịch Trăn vô cùng thích nó, từ khi nhận được vẫn luôn đeo trên người.
Hoành An Đạo hành lễ, nói:"Điện hạ."
"Ngươi đến rồi, vậy bắt đầu đi."
Lan Dịch Trăn nói:"Mọi chuyện thế nào rồi?"
Hoành An Đạo nói:"Sau khi Bệ hạ biết được chuyện này là do âm mưu của Tề công tử liền nổi trận lôi đình, cũng nói nhất định phải nghiêm trị. Nhưng nếu Tề Quý phi và Tề gia đến cầu tình, không biết Bệ hạ có thay đổi chủ ý không."
Hoành An Đạo vừa nói vừa tiến lên một bước, thấp giọng nói:"Điện hạ, lần trước ngài không lưu tình xử trí Tề gia, thật ra trong lòng Hoàng thượng thấy không vui, có lẽ cũng cảm thấy hậu tộc quá mức cường thế. Cho nên suy tính theo chuyện này, nói không chừng Bệ hạ sẽ cho Tề gia một đường sống."
Lan Dịch Trăn nói:"Chẳng lẽ hắn không nghĩ đến việc Thất đệ phải chịu uỷ khuất sao?"
Hoành An Đạo không nghĩ tới bọn họ đang nói chuyện thế lực triều đình mà Thái tử đột nhiên nói ra câu này, không nhịn được cười khổ nói:"Này——-"
Mắt thấy Lan Dịch Trăn không có truy cứu đáp án, mà chỉ lạnh lùng cười nhạt, đạm mạc nói:"Ta chỉ sợ rằng Phụ hoàng còn chưa kịp cho bọn họ đường sống thì bọn họ đã tìm được cơ hội xoay chuyển rồi."
Nghe câu này, Hoành An Đạo không nhịn được liếc mắt nhìn Lan Dịch Trăn một cái.
Hoành An Đạo thường xuyên lui tới trước mặt Hoàng thượng, ngày qua ngày chứng kiến vị Vua của một nước dần già đi, bất cứ đan dược cùng pháp thuật nào cũng không thể vãn hồi.
Mà Thái tử lại là người mới trưởng thành, tuổi trẻ, khí thịnh, kiêu ngạo, sắc bén, có một nhi tử như vậy bên người, Bệ hạ vừa ỷ lại vừa bất an, bất mãn.
Hoành An Đạo thấp giọng nói:"Thần vốn định thông qua quẻ tượng để tăng thêm sự chán ghét của Hoàng thượng đối với Tề công tử, nói với Bệ hạ rằng nếu không nhanh tay xử trí Tề công tử thì sẽ dao động xã tắc, nhưng có một vấn đề khiến thần không biết làm sao."
Lan Dịch Trăn nói:"Bát tự của Tề Thì và Thất đệ giống nhau?"
Hoành An Đạo nói:"Điện hạ sáng suốt, đúng là như vậy. Tề công tử và Thất Điện hạ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, tuy hai người sinh khác canh giờ, nhưng như thế vẫn rất gần, thần lo lắng nếu nói mệnh cách của Tề công tử quá kém, cũng sẽ làm Bệ hạ sinh ra lòng đa nghi với Thất Điện hạ."
Lan Dịch Trăn nói:"Mệnh cách nguyên bản của Tề Thì là gì?"
Hoành An Đạo do dự một chút, nói:"Trời sinh hiển diệu, quý không thể nói. Nhưng mệnh mang cô sát, phải cống hiến hết mình, kiềm chế bản thân thì mới đem lại được lợi ích cho thiên hạ."
Thật ra Hoành An Đạo có chút nghi hoặc, mệnh cách này không thể nói là tốt nhưng lại cực quý, Tề Thì không giống người sẽ có mệnh cách này.
Quả nhiên, sau khi Lan Dịch Trăn nghe xong, cũng quay đầu thật mạnh mà hỏi:"Ngươi chắc chắn là không nghĩ tính sai?"
Hoành An Đạo nói:"Này thần xác thật không dám chắc, bởi vì sau khi thần tính ra thì bàn bát quái đột nhiên nứt toạc, này có lẽ là biểu hiện mệnh cách sinh biến, cũng có lẽ lúc ấy có người cùng thần đồng thời tính mệnh cách, tạo ra khí tràng va chạm vào nhau."
Lan Dịch Trăn chậm rãi dựa lại lưng ghế, sau một lát mới nói:"Ngươi nói đúng, không cần nhắc lại chuyện bát tự sinh thần, vài chuyện kia cũng chưa chắc đã chuẩn. Cô nghe nói, những bảo vật kia của Phụ hoàng, vẫn còn một số món chưa bị hao tổn?"
Hoành An Đạo nói:"Đúng vậy, trong đó có lô Huyết Ngọc đan mà Bệ hạ yêu thích nhất."
Lan Dịch Trăn nói:"Đều đập hết đi."
Hoành An Đạo:"........"
Lan Dịch Trăn nói:"Hơn nữa, việc này Cô giao cho ngươi làm, ngươi chỉ cần nói với Bệ hạ rằng Đạo Tổ vì chịu khinh nhờn nên tức giận, hy vọng Bệ hạ có thể nghiêm trị thủ phạm là được."
Không hổ là người ngồi ở vị trí trữ quân nhiều năm, vừa ra tay liền nhanh chuẩn tàn nhẫn, ngữ khí của Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm trong lòng Hoành An Đạo sinh ra sự sợ hãi.
Hoành An Đạo cung kính nói:"Vâng thưa Điện hạ."
Lan Dịch Trăn nâng tay lên, nhéo nhéo giữa mày, nói:"Ngươi vất vả rồi."
Thông thường lúc y nói những lời này chính là ý bảo kết thúc bàn sự, chỉ là Hoành An Đạo đợi một lát lại không nghe thấy Lan Dịch Trăn bảo mình rời đi.
Hoành An Đạo liền cẩn thận hỏi:"Nếu Điện hạ thấy mệt mỏi thì thần xin cáo lui trước, không quấy rầy Điện hạ nghỉ ngơi."
Lan Dịch Trăn dừng một chút, nói:"Cô còn một chuyện muốn thỉnh giáo Hoành Đạo trưởng."
Hoành An Đạo vội nói:"Xin Điện hạ cứ nói."
Lan Dịch Trăn nói:"Ngươi nói xem trên đời này, thật sự có duyên phận cùng số mệnh được định sẵn sao?"
Hoành An Đạo nghĩ nghĩ, nói:"Số mệnh của một người quả thực đã được định đoạt ngay khi vừa sinh ra, nhưng đó chỉ là do trời đất, ở giữa còn một chữ "Người". Những sở cầu của con người thường sẽ tác động đến chiều hướng số mệnh nên khó có thể nói trước điều gì sẽ xảy ra sau đó."
"Sở cầu của con người...."
Lan Dịch Trăn chậm rãi nói:"Nếu như vậy, sở cầu không tốt, cầu mà không được, lại nên làm thế nào?"
Hoành An Đạo dừng một chút, bắt đầu khẩn trương tự hỏi nên trả lời Thái tử như thế nào.
Bởi vì Hoành An Đạo biết cái này nhìn như một vấn đề tuỳ tiện hỏi ra, nhưng nhất định Thái tử đã bối rối hồi lâu mới nói, như vậy thì đáp án mà người ngoài trả lời dù ra dạng gì đều rất quan trọng.
Tự hỏi một lát, Hoành An Đạo chậm rãi nói:"Điện hạ, theo suy nghĩ của thần, nếu đã tự nhân là "Sở cầu không tốt", vậy thì không phải là cầu mà không được, mà là.... Chưa dám cầu."
Lan Dịch Trăn nặng nề nói:"Tiếp tục."
Hoành An Đạo hít sâu một hơi, thấp giọng nói:"Muốn nhưng lại khắc chế dục vọng của bản thân, không ngừng báo hiệu cho bản thân, không nên muốn, không thể muốn, đó là lấy không nổi là bỏ không được, xa không được gần không được, yêu cực kỳ đau cực kỳ, trong lòng trằn trọc, lại không biết thế nào mới tốt?"
Hoành An Đạo lớn mật ngẩng đầu nhìn Lan Dịch Trăn:"Đạo gia có dạy "Lập tức", "Tự nhiên", cuộc sống của mỗi người không có sự lặp lại, đã có sở cầu thì tại sao không thử một lần?"
Lan Dịch Trăn nhẹ giọng nói:"Thử một lần?"
Hoành An Đạo cung kính khom người.
Lan Dịch Trăn bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng nói:"Là ai nói ngươi nói những lời này?"
Ngữ khí của y biến hóa quá nhanh, Hoành An Đạo đầu tiên là cả kinh, sau đó nhanh chóng trấn định, nói:"Điện hạ, từ khi tiến cung thần vẫn luôn theo ngài, làm gì cần người tới dạy cách trả lời Điện hạ? Chỉ là nghĩ thế nào liền nói thế ấy."
Lan Dịch Trăn nhìn đối phương, trong ánh mắt mang theo huyết sắc cùng đánh giá, trên mặt Hoành An Đạo bình tĩnh thản nhiên nhưng nhìn gần có thể thấy trên người đầy mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, cửa thư phòng Lan Dịch Trăn đột nhiên bị người đá văng.
Một tiếng vang này vô cùng lớn, đánh nát không khí khẩn trương trong phòng như đánh lưu ly, một tiếng "Bang" hoàn toàn nổ tung, rơi rụng đầy đất.
———Người nào lớn mật như thế, dám lỗ mãng trước thư phòng của Thái tử?
Lan Dịch Trăn và Hoành An Đạo đồng thời nhìn ra cửa.
Lan Dịch Trăn buộc miệng thốt ra một tiếng "Làm càn", lại thấy Lan Dịch Hoan bước chân lảo đảo từ ngoài cửa đi tới, phía sau còn có thị vệ Đông Cung.
Ánh mắt Lan Dịch Hoan nhìn vào trong phòng, cười cười nói với Lan Dịch Trăn:"Nhị ca."
Trước đó hắn cố ý uống rượu, giờ phút này trong lời nói có vài phần men say:"Ta.... Nhớ ngươi, ta liền tới rồi, không có quấy rầy đi?"
Thì ra người mà vừa rồi y nhớ thương, tâm tâm niệm niệm mà cầu mong, bây giờ đã xuất hiện trước mặt y.
[Thanh tiến độ ngọt ngào của Thái tử: 70%].
Chỉ là cái suy nghĩ này vừa hiện lên đã bị gã đè ép xuống.
Mồi lửa khát vọng cực độ được chôn trong đáy lòng không tài nào dập tắt được, không cho phép có khả năng ngoài ý muốn khác.
——-Từ nhỏ gã đã ghen ghét Lan Dịch Hoan.
Ghen ghét hắn lớn lên tốt, ghen ghét hắn thông minh, ghen ghét mọi cử chỉ nhất động của hắn đều được mọi người nghênh đón với sự vui vẻ, ghen ghét người khắc nghiệt như Ngũ ca, lại đem hắn đặt ở một vị trí quan trọng trong lòng.
Một bên ghen ghét một bên nghĩ, nếu gã là người này thì sẽ tốt biết bao.
Hiện giờ, gã chỉ cần biết rằng gã cùng Lan Dịch Hoan đổi lại là được, hết thảy mọi điều Lan Dịch Hoan có hiện giờ, vốn dĩ toàn bộ đều thuộc về gã, đây là điều mà gã luôn khát vọng.
Chỉ là lúc này còn cần cầu xin Tề Quý phi nên không thể biểu lộ cảm xúc này ra ngoài, Tề Thì đành phải sửa lời:"Có thể là hắn hiểu lầm ta, bởi vì trước kia ta.... Trước kia ta tới tửu lâu thuộc quyền của hắn uống rượu, không cẩn thận quăng ngã đồ vật, cho nên lúc này hắn cũng tưởng ta...."
Sau khi gã dứt lời, lại khó dằn nổi mà kéo Tề Quý phi, nói:"Cô cô, xin ngài đến giải thích với hắn đi! Lần này hắn xui xẻo, nhưng hắn cũng không thể kéo ta xuống nước!"
Tề Quý phi trầm mặc hồi lâu, trong lòng lại hoảng hốt nhớ tới cảnh tượng kia——Lan Dịch Hoan gọi bà là "Mẫu phi", vui sướng ỷ lại mà nhìn bà.
Bên cạnh, Tề Thì cầu xin:"Cô cô, Thất Điện hạ là Hoàng tử, hắn muốn chỉnh ta, cha mẹ của ta cũng không thể làm gì, địa vị của ta thấp hơn, chỉ có thể chấp nhận bị khi dễ..."
Cuối cùng Tề Quý phi vẫn mềm lòng.
Bà xoa xoa tóc Tề Thì:"Vậy ngươi tạm thời ở đây, hiện tại ta đi tìm hắn hỏi chuyện này rõ ràng. Ngươi không cần làm bất cứ việc gì, cũng không cần chạy loạn, chờ ta trở về lại nói sau, biết chưa?"
Tề Thì liên lục gật đầu.
*
"Điện hạ."
Lúc này, Lan Dịch Hoan đang ở trong cung điện của hắn, một thị vệ từ bên ngoài tiến vào, bẩm báo với hắn:"Sau khi Bệ hạ nghe Kinh Triệu Doãn bẩm báo, việc đầu tiên là phái người gọi Tề Thì tới hỏi chuyện, nhưng không tìm được hắn."
Lan Dịch Hoan đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, nhưng không nghĩ tới Tề Thì vậy mà dám chạy, có thể thấy được bộ dáng của gã hoảng sợ mức nào, sau khi ngẩn ra liền không nhịn được cười.
Hắn hỏi:"Không tìm được? Chẳng lẽ đã ra khỏi thành?"
Thị vệ lắc lắc đầu:"Cửa thành có người chúng ta canh giữ, hẳn là hắn không có rời khỏi kinh thành."
Chuyện này vẫn đang ở trong giai đoạn bí mật xử lý, những người khác căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, về Tề Thì cũng là muốn bí mật mang đi hỏi chuyện trước.
Kết quả gã lăn lộn như vậy, chỉ sợ rất nhanh tất cả mọi người đều sẽ biết.
Lan Dịch Hoan lắc đầu, ngồi xuống rồi cười, sau đó đột nhiên thở dài.
Thị vệ nhìn thần sắc của hắn, hỏi:"Điện hạ, có vấn đề gì sao?"
Lan Dịch Hoan nói:"Các ngươi không cần gấp rút, ta biết Tề Thì ở đâu rồi. Trong chốc lát hắn không thể nào chạy thoát được, ta chỉ đang nghĩ, liệu sẽ có khách tới đây hay không?"
Thị vệ đang muốn hỏi hắn khách cái gì, bên ngoài đã truyền đến tiếng bẩm báo của thái giám:"Điện hạ, có người cầu kiến!"
Lan Dịch Hoan nói:"Là một cung nữ sao?"
Tháu giám có chút kinh ngạc, thấp giọng nói:"Đúng ạ."
Sau khi nói xong, Lan Dịch Hoan một hồi lâu không nói chuyện, trong lòng thái giám thấy có chút kỳ quái, lại thấy Lan Dịch Hoan ôm cánh tay dựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh sáng từ ngoài cửa số đúng lúc chiếu vào mi tâm hắn, sắc vàng rực rỡ, hoa mỹ xán lạn, rồi lại tịch liêu vô cớ.
"Ta biết rồi, người mang nàng đến thư phòng của ta đi, nhớ mang trà lên."
Lan Dịch Hoan nói:"Ta lập tức sẽ tới."
Tề Quý phi cố ý thay trang phục của cung nữ, mang khăn che mặt, đi vào cung của Lan Dịch Hoan, vốn tưởng sẽ trải qua một phen nghi vấn, không nghĩ tới thái giám chỉ đi vào xin chỉ thỉ liền mang bà đi vào, làm bà có chút ngoài ý muốn.
Kể từ khi Tề Quý phi tới chỗ thiên điện mà Lan Dịch Hoan ở lúc nhỏ, vẫn luôn thấy choáng đầu, cảm thấy có những cảnh tượng không có trong trí nhớ cứ cuồn cuộn hiện lên trong đầu một cách mơ hồ.
Bà đè đè thái dương, lại nghĩ đến bộ dáng khóc nháo của Tề Thì, trong lòng có chút mệt mỏi không nói nên lời.
Lúc này, phía sau có người nói:"Nhi thần bái kiến mẫu phi."
Tề Quý phi kinh ngạc mà quay đầu, thấy Lan Dịch Hoan một thân bào phục màu bạc, lam và đen của Hoàng tử, đầu đội ngọc quan, chậm rãi đi tới.
Hắn rất ít khi mặc trang phục này, lúc này vẻ ngoài ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc, còn có một loại uy thế của một hậu duệ quý tộc, làm người cảm thấy được hắn đã trưởng thành.
Lan Dịch Hoan cười cười nhìn Tề Quý phi, tuỳ tay đóng cửa lại.
Tề Quý phi hỏi:"Sao ngươi biết ta sẽ đến?"
Lan Dịch Hoan ngồi xuống, rũ mắt rót hai chén trà, cười đạm mạc hỏi ngược lại:"Mẫu phi đến thăm nhi tử không phải là chuyện hết sức bình thường sao? Vì sao ta phải kinh ngạc?"
Những lời này của hắn làm Tề Quý phi á khẩu.
Lan Dịch Hoan lại như không có việc gì, đưa chén trà trong tay cho Tề Quý phi, cười nói:"Mẫu phi nếm thử đi, đây là trà Vân Vụ mới được tiến cống năm nay, ta nhớ rõ ngài thích uống loại trà này nhất."
Chén trà đầy hoa văn hình chim áp sát tay.
Đã lâu như vậy, Lan Dịch Hoan vẫn nhớ rõ bà thích uống cái gì, thích dùng cái gì, Tề Thì cùng Ngũ Hoàng tử cũng không biết rõ như vậy.
Trong lòng Tề Quý phi xuất hiện một cỗ chua xót, đây là cung điện của nhi tử bà nhưng đây là lần đầu tiên bà bước chân tới.
Trước đó trong lòng bà còn sốt ruột, vốn định gặp Lan Dịch Hoan sẽ lập tức hỏi chuyện của Tề Thì, lúc này lại không nhịn được nhẹ giọng nói:"Nơi này của ngươi bố trí rất tốt, xem ra thủ hạ của ngươi làm việc rất được."
Lan Dịch Hoan nói:"Hạ nhân ở đây đều là người lúc trước của Đông Cung, đều được huấn luyện cẩn thận."
Tề Quý phi lại hỏi:"Thái tử vẫn đối tốt với ngươi như trước sao?"
Lan Dịch Hoan cười gật đầu.
"Kia...."
Tề Quý phi rốt cuộc dẫn dắt đề tài tới chính sự:"Chuyện của Đắc Tiên Lâu, hắn không trách cứ ngươi? Ngươi có biện pháp giải quyết sao?"
Lan Dịch Hoan khẽ thở dài, nói:"Chuyện này cũng không dễ dàng giải quyết. Đúng là Thái tử không có trách cứ ta nhưng cũng không thể để hắn thay ta gánh vác tổn thất.... Cứ từ từ mà làm, dù sao Phụ hoàng cũng sẽ không đến mức giết ta."
Tề Quý phi thử thăm dò:"Nghe nói ngươi nói với Phụ hoàng rằng chuyện này có người muốn hãm hại ngươi, là thật sao?"
Đối với vấn đề của bà Lan Dịch Hoan giống như không nghe thấy, lần nữa hướng trà về phía Tề Quý phi, nói:"Mẫu phi, trà nhanh nguội."
Lúc này Tề Quý phi sao còn tâm tình uống trà? Tuỳ tiện lên tiếng, nói với Lan Dịch Hoan:"Hoan Nhi, có phải ngươi cảm thấy việc này có quan hệ với Thì Nhi? Ta nghĩ—-"
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lan Dịch Hoan đột nhiên trầm xuống, đặt mạnh chén trà xuống bàn, lạnh giọng nói:"Ta nói ngươi uống trà! Vì sao ngươi không uống trà của ta?"
Cái bàn bị hắn làm cho chấn động, Tề Quý phi khiếp sợ nhìn Lan Dịch Hoan, miệng cũng bất giác thu nhỏ lại.
Ở kiếp này, hai mẹ con từ khi Lan Dịch Hoan trọng sinh năm sáu tuổi đến nay vẫn luôn như người lạ, không lui tới gặp nhau, từ lúc Tề Quý phi bước vào cửa lớn cung điện của Lan Dịch Hoan, hai người nhìn qua như đang bình khí nói chuyện với nhau, thực tế vẫn luôn có một sợi dây đang căng chặt, giờ phút này sợi dây đó đã đứt, hết thảy biểu hiện ôn nhu giả dối đều bị đánh vỡ.
Vẻ mặt của Lan Dịch Hoan vô cùng nghiêm khắc, Tề Quý phi chưa từng thấy qua biểu tình bạo nộ như vậy của hắn, khoảnh khắc ngạc nhiên hoảng hốt, những ảo giác kia lại một lần nữa xuất hiện.
Một Lan Dịch Hoan lớn tuổi hơn đang ngồi trước bàn trà.
Lan Dịch Hoan nâng ly trà lên, cười nói:"Mẫu hậu, ngài nếm thử đi. Đây là trà Vân Vụ mới được tiến cống năm nay, là trà mà ngài thích nhất, vừa đưa vào cung thì nhi tử đã lập tức mang đến cho ngài."
Bà lại hững hờ không nhận, nhàn nhạt nói:"Ai gia cũng không dám uống trà của Hoàng đế, ai gia sợ ngài hạ độc. Ngài vẫn nên đem đi đi."
——Đây là ý gì? Đây là nơi nào?
Ai là Hoàng thượng, ai là Thái hậu?
Tề Quý phi cả kinh, lập tức đứng dậy, lại tập trung nhìn kỹ, trước mắt vẫn là thiếu niên tuấn mỹ Lan Dịch Hoan, khuôn mặt còn mang theo phẫn nộ ẩn nhẫn.
Sau khi Lan Dịch Hoan nói câu kia xong, phảng phất như đôi mắt đã đỏ, quay mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lồng ngực phập phồng.
Qua một hồi lâu, hắn mới thoáng bình tĩnh, xoay người nhìn Tề Quý phi, nói:"Quý phi nương nương, thật ra qua nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn có một câu hỏi muốn hỏi ngươi, vì sao lúc ta còn bé đánh ta, vì sao trong lòng ngươi có thành kiến với ta, vắng vẻ coi thường. Là vì ta làm sai cái gì làm ngươi chán ghét...."
Lan Dịch Hoan hít vào một hơi, nói:"Hay là vì, ta căn bản không phải như tử ruột của ngươi?"
"Ngươi, ngươi nói bậy gì đó! Ai nói với ngươi?"
Tề Quý phi lập tức nói:"Ngươi không phải con của ta thì là con của ai? Ngươi đương nhiên là con ruột của ta!"
Lan Dịch Hoan nghe bà nói vậy, liền cười nói:"Phải không? Vậy Tề Thì kia thì sao, cũng là Tề gia thân sinh?"
Sắc mặt của Tề Quý phi càng lúc càng trắng, lại không nói lời nào, khớp hàm gắt gao cắn chặt.
Lý do đầu tiên là bà cảm thấy khiếp sợ vì lời nói của Lan Dịch Hoan, lý do còn lại là bởi trong đầu bà vẫn luôn xuất hiện ảo giác mơ hồ khiến bà đau như muốn nứt ra.
"Thái hậu."
Bên tai bà đổi thành giọng nói trầm thấp thành thục của một nam tử, đang nói với bà:"Hiện giờ đã thoả mãn tâm nguyện của ngươi chưa? Hoàng thượng băng hà rồi, thân tử của ngươi cuối cùng cũng có cơ hội đăng cơ thành Hoàng đế. Chuyện vui như thế, Thái hậu sao lại khóc?"
Dưới giọng điệu châm chọc kia là nỗi buồn to lớn đè nặng:"Đi thôi, ngươi vẫn nên rời khỏi linh đường đi, đi trù tính chuẩn bị lập Tân đế đi."
Này lại là.... Giọng nói của ai?
Phảng phất đang nói cái gì mà Hoàng đế băng hà, kia chắc chắn không phải chỉ Lan Dịch Hoan, rõ ràng hắn còn trẻ vậy mà.
Như muốn xác định điều này, Tề Quý phi không nhịn được tiến đến bắt lấy tay Lan Dịch Hoan, nói:"Hoan Nhi...."
Lan Dịch Hoan lùi về sau một bước.
Hắn nhìn Tề Quý phi với ánh mắt xa lạ xưa nay chưa từng có.
——-Phản ứng của đối phương đã xác minh hết thảy.
"Ngươi không cần gọi ta như vậy, ta với ngươi không thân cũng chẳng quen."
Giọng nói của hắn âm lãnh cứng rắn, giống như một khối băng nện xuống mặt đất.
"Lớp mặt nạ hư tình giả ý cũng đã xé xuống rồi, trận diễn này cũng nên kết thúc thôi. Ơn sinh thành căn bản không tồn tại, ơn dưỡng dục sớm đã biến mất, mời Quý phi nương nương trở về đi."
Lan Dịch Hoan nói:"Ta biết ngươi tới đây là thay Tề Thì cầu tình, hắn đã làm gì trong lòng hắn rõ ràng, cũng nên tự mình gánh vác."
Nói xong, hắn cầm lấy chén trà trước mặt Tề Quý phi, tuỳ tay thả xuống đất, bước chân đi nhanh ra khỏi phòng.
Để lại Tề Quý phi một mình đứng nhìn bóng dáng của Lan Dịch Hoan, bàng hoàng và hoảng hốt.
Lan Dịch Hoan rời khỏi thư phòng, đi nhanh một hồi, bước chân từ từ thả chậm lại, cuối cùng dừng lại dưới một tàng cây hoa lam doanh.
Hoa rơi rực rỡ, ánh mặt trời ấm áp, không biết chuyện trong lòng nhân gian.
Lan Dịch Hoan dựa lưng vào cây, nhắm mắt một hồi rồi thở dài, tâm tình cũng dần bình phục.
Rốt cuộc cũng đã đoán trước được rồi mà, không phải sao?
Bất kể thân thế của hắn thế nào, thái độ của Tề Quý phi vẫn luôn hướng về Tề Thì.
Cũng phải, nếu là mẫu thân ruột của người ta, lòng hướng về nhi tử thân sinh của mình hình như cũng không có gì sai.
Đúng lúc này, Lan Dịch Hoan nghe được tiếng lá cây sột soạt trên đầu, ngay sau đó, có một đồ vật rơi xuống.
Hắn theo bản năng dơ tay tiếp được.
[Thời điểm Vương tử mỹ lệ thương tâm, thế nào lại không có kỵ sĩ tới an ủi! Bổn gấu nhỏ cũng tới—-]
Lan Dịch Hoan cúi đầu nhìn, quả nhiên đúng là gấu nhỏ luôn bên cạnh hắn từ nhỏ tới lớn, lúc sáng hắn ra ngoài, gấu còn ở bên cạnh gối của hắn, cũng không biết tại sao lại chạy được tới trên cây.
Hắn sớm đã quen với sự thần thông quảng đại của gấu này, không để bụng, còn sửa lời:"Phải là Vương tử anh tuấn."
[Vương tử mỹ lệ anh tuấn.]
Lan Dịch Hoan:".... Tuỳ, ngươi thích nói cái gì thì nói."
Hắn ném gấu nhỏ lên xuống chơi chơi, một lát sau hỏi:"Ngươi nói xem.... Việc này ta có nên nói cho Nhị ca không? Ta không muốn giấu hắn, nhưng nếu ta nói ra, về sau hai người bọn ta không còn một chút quan hệ nào nữa."
[Hoàn thành nhiệm vụ "Hoàng tử ngọt ngào tuổi đôi mươi", mở ra một giấc mơ mô phỏng "Trong lòng biết rõ ràng", kiểm tra tâm tình giao động của Thái tử sau khi biết chân tướng thân thế.]
Động tác ném gấu của Lan Dịch Hoan dừng lại, bắt lấy một chân của nó xách về, nói:" "Thái tử ngọt ngào tuổi đôi mươi" là cái gì?"
[Là làm Thái tử cảm thấy ngọt ngào ở trong lòng.]
Lan Dịch Hoan gõ gõ thái dương:"Cái này, ta không biết, này rất khó đi. Hắn có thể thấy ngọt ngào vì cái gì, phát tài? Đăng cơ? Uống nước đường?"
[Vương tử là thứ ngọt nhất! Mọi người thấy Vương tử đều sẽ thấy ngọt ngào! Vương tử cứ phát huy bình thường, nhất định ngọt động trái tim ca ca!]
"....... Được thôi." Lan Dịch Hoan nhớ lại những lúc Lan Dịch Trăn ở bên hắn, cảm thấy hết thảy đều bình thường, cũng không thấy chỗ nào ngọt ngào, "Để ta chắp vá thử xem."
*
Đông Cung.
Hoành An Đạo khom lưng đi vào thư phòng của Thái tử.
Từ sau khi Kính Văn thân danh bại liệt bị xử tử, Hoành An Đạo liền trở thành người mà Hoàng thượng sủng tín nhất.
Những năm gần đây, nhờ sự nâng đỡ âm thầm của Thái tử, lại được Hoàng thượng coi trọng, cuộc sống của Hoành An Đạo vô cùng như ý, không còn là đạo sĩ nghèo quần áo chắp vá đi hoá duyên khắp nơi, cả người cũng trở nên phúc hậu hơn không ít.
Sau khi Hoành An Đạo đi vào, thấy Lan Dịch Trăn không phê duyệt tấu chương, đắm chìm trong chính sự như ngày thường, mà đang ngồi trên ghế bập bênh ở bên cửa sổ, im lặng xuất thần.
Mỗi lần Lan Dịch Hoan đến thư phòng đều thích ngồi trên chiếc ghế này, bởi vì ngồi rất thoải mái, chỉ là mỗi lần Lan Dịch Hoan ngồi vào đều giống như không có xương, mang theo sự lười biếng, Lan Dịch Trăn ngồi lên lại mang theo uy thế lạnh băng.
Hoành An Đạo đến gần, phát hiện tay Lan Dịch Trăn cầm một khối ngọc bội mà ngẩn người, ngọc bội này Hoành An Đạo đã từng thấy qua, là của Thất Điện hạ mang về từ bên ngoài tặng cho Thái tử, Lan Dịch Trăn vô cùng thích nó, từ khi nhận được vẫn luôn đeo trên người.
Hoành An Đạo hành lễ, nói:"Điện hạ."
"Ngươi đến rồi, vậy bắt đầu đi."
Lan Dịch Trăn nói:"Mọi chuyện thế nào rồi?"
Hoành An Đạo nói:"Sau khi Bệ hạ biết được chuyện này là do âm mưu của Tề công tử liền nổi trận lôi đình, cũng nói nhất định phải nghiêm trị. Nhưng nếu Tề Quý phi và Tề gia đến cầu tình, không biết Bệ hạ có thay đổi chủ ý không."
Hoành An Đạo vừa nói vừa tiến lên một bước, thấp giọng nói:"Điện hạ, lần trước ngài không lưu tình xử trí Tề gia, thật ra trong lòng Hoàng thượng thấy không vui, có lẽ cũng cảm thấy hậu tộc quá mức cường thế. Cho nên suy tính theo chuyện này, nói không chừng Bệ hạ sẽ cho Tề gia một đường sống."
Lan Dịch Trăn nói:"Chẳng lẽ hắn không nghĩ đến việc Thất đệ phải chịu uỷ khuất sao?"
Hoành An Đạo không nghĩ tới bọn họ đang nói chuyện thế lực triều đình mà Thái tử đột nhiên nói ra câu này, không nhịn được cười khổ nói:"Này——-"
Mắt thấy Lan Dịch Trăn không có truy cứu đáp án, mà chỉ lạnh lùng cười nhạt, đạm mạc nói:"Ta chỉ sợ rằng Phụ hoàng còn chưa kịp cho bọn họ đường sống thì bọn họ đã tìm được cơ hội xoay chuyển rồi."
Nghe câu này, Hoành An Đạo không nhịn được liếc mắt nhìn Lan Dịch Trăn một cái.
Hoành An Đạo thường xuyên lui tới trước mặt Hoàng thượng, ngày qua ngày chứng kiến vị Vua của một nước dần già đi, bất cứ đan dược cùng pháp thuật nào cũng không thể vãn hồi.
Mà Thái tử lại là người mới trưởng thành, tuổi trẻ, khí thịnh, kiêu ngạo, sắc bén, có một nhi tử như vậy bên người, Bệ hạ vừa ỷ lại vừa bất an, bất mãn.
Hoành An Đạo thấp giọng nói:"Thần vốn định thông qua quẻ tượng để tăng thêm sự chán ghét của Hoàng thượng đối với Tề công tử, nói với Bệ hạ rằng nếu không nhanh tay xử trí Tề công tử thì sẽ dao động xã tắc, nhưng có một vấn đề khiến thần không biết làm sao."
Lan Dịch Trăn nói:"Bát tự của Tề Thì và Thất đệ giống nhau?"
Hoành An Đạo nói:"Điện hạ sáng suốt, đúng là như vậy. Tề công tử và Thất Điện hạ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, tuy hai người sinh khác canh giờ, nhưng như thế vẫn rất gần, thần lo lắng nếu nói mệnh cách của Tề công tử quá kém, cũng sẽ làm Bệ hạ sinh ra lòng đa nghi với Thất Điện hạ."
Lan Dịch Trăn nói:"Mệnh cách nguyên bản của Tề Thì là gì?"
Hoành An Đạo do dự một chút, nói:"Trời sinh hiển diệu, quý không thể nói. Nhưng mệnh mang cô sát, phải cống hiến hết mình, kiềm chế bản thân thì mới đem lại được lợi ích cho thiên hạ."
Thật ra Hoành An Đạo có chút nghi hoặc, mệnh cách này không thể nói là tốt nhưng lại cực quý, Tề Thì không giống người sẽ có mệnh cách này.
Quả nhiên, sau khi Lan Dịch Trăn nghe xong, cũng quay đầu thật mạnh mà hỏi:"Ngươi chắc chắn là không nghĩ tính sai?"
Hoành An Đạo nói:"Này thần xác thật không dám chắc, bởi vì sau khi thần tính ra thì bàn bát quái đột nhiên nứt toạc, này có lẽ là biểu hiện mệnh cách sinh biến, cũng có lẽ lúc ấy có người cùng thần đồng thời tính mệnh cách, tạo ra khí tràng va chạm vào nhau."
Lan Dịch Trăn chậm rãi dựa lại lưng ghế, sau một lát mới nói:"Ngươi nói đúng, không cần nhắc lại chuyện bát tự sinh thần, vài chuyện kia cũng chưa chắc đã chuẩn. Cô nghe nói, những bảo vật kia của Phụ hoàng, vẫn còn một số món chưa bị hao tổn?"
Hoành An Đạo nói:"Đúng vậy, trong đó có lô Huyết Ngọc đan mà Bệ hạ yêu thích nhất."
Lan Dịch Trăn nói:"Đều đập hết đi."
Hoành An Đạo:"........"
Lan Dịch Trăn nói:"Hơn nữa, việc này Cô giao cho ngươi làm, ngươi chỉ cần nói với Bệ hạ rằng Đạo Tổ vì chịu khinh nhờn nên tức giận, hy vọng Bệ hạ có thể nghiêm trị thủ phạm là được."
Không hổ là người ngồi ở vị trí trữ quân nhiều năm, vừa ra tay liền nhanh chuẩn tàn nhẫn, ngữ khí của Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm trong lòng Hoành An Đạo sinh ra sự sợ hãi.
Hoành An Đạo cung kính nói:"Vâng thưa Điện hạ."
Lan Dịch Trăn nâng tay lên, nhéo nhéo giữa mày, nói:"Ngươi vất vả rồi."
Thông thường lúc y nói những lời này chính là ý bảo kết thúc bàn sự, chỉ là Hoành An Đạo đợi một lát lại không nghe thấy Lan Dịch Trăn bảo mình rời đi.
Hoành An Đạo liền cẩn thận hỏi:"Nếu Điện hạ thấy mệt mỏi thì thần xin cáo lui trước, không quấy rầy Điện hạ nghỉ ngơi."
Lan Dịch Trăn dừng một chút, nói:"Cô còn một chuyện muốn thỉnh giáo Hoành Đạo trưởng."
Hoành An Đạo vội nói:"Xin Điện hạ cứ nói."
Lan Dịch Trăn nói:"Ngươi nói xem trên đời này, thật sự có duyên phận cùng số mệnh được định sẵn sao?"
Hoành An Đạo nghĩ nghĩ, nói:"Số mệnh của một người quả thực đã được định đoạt ngay khi vừa sinh ra, nhưng đó chỉ là do trời đất, ở giữa còn một chữ "Người". Những sở cầu của con người thường sẽ tác động đến chiều hướng số mệnh nên khó có thể nói trước điều gì sẽ xảy ra sau đó."
"Sở cầu của con người...."
Lan Dịch Trăn chậm rãi nói:"Nếu như vậy, sở cầu không tốt, cầu mà không được, lại nên làm thế nào?"
Hoành An Đạo dừng một chút, bắt đầu khẩn trương tự hỏi nên trả lời Thái tử như thế nào.
Bởi vì Hoành An Đạo biết cái này nhìn như một vấn đề tuỳ tiện hỏi ra, nhưng nhất định Thái tử đã bối rối hồi lâu mới nói, như vậy thì đáp án mà người ngoài trả lời dù ra dạng gì đều rất quan trọng.
Tự hỏi một lát, Hoành An Đạo chậm rãi nói:"Điện hạ, theo suy nghĩ của thần, nếu đã tự nhân là "Sở cầu không tốt", vậy thì không phải là cầu mà không được, mà là.... Chưa dám cầu."
Lan Dịch Trăn nặng nề nói:"Tiếp tục."
Hoành An Đạo hít sâu một hơi, thấp giọng nói:"Muốn nhưng lại khắc chế dục vọng của bản thân, không ngừng báo hiệu cho bản thân, không nên muốn, không thể muốn, đó là lấy không nổi là bỏ không được, xa không được gần không được, yêu cực kỳ đau cực kỳ, trong lòng trằn trọc, lại không biết thế nào mới tốt?"
Hoành An Đạo lớn mật ngẩng đầu nhìn Lan Dịch Trăn:"Đạo gia có dạy "Lập tức", "Tự nhiên", cuộc sống của mỗi người không có sự lặp lại, đã có sở cầu thì tại sao không thử một lần?"
Lan Dịch Trăn nhẹ giọng nói:"Thử một lần?"
Hoành An Đạo cung kính khom người.
Lan Dịch Trăn bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng nói:"Là ai nói ngươi nói những lời này?"
Ngữ khí của y biến hóa quá nhanh, Hoành An Đạo đầu tiên là cả kinh, sau đó nhanh chóng trấn định, nói:"Điện hạ, từ khi tiến cung thần vẫn luôn theo ngài, làm gì cần người tới dạy cách trả lời Điện hạ? Chỉ là nghĩ thế nào liền nói thế ấy."
Lan Dịch Trăn nhìn đối phương, trong ánh mắt mang theo huyết sắc cùng đánh giá, trên mặt Hoành An Đạo bình tĩnh thản nhiên nhưng nhìn gần có thể thấy trên người đầy mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, cửa thư phòng Lan Dịch Trăn đột nhiên bị người đá văng.
Một tiếng vang này vô cùng lớn, đánh nát không khí khẩn trương trong phòng như đánh lưu ly, một tiếng "Bang" hoàn toàn nổ tung, rơi rụng đầy đất.
———Người nào lớn mật như thế, dám lỗ mãng trước thư phòng của Thái tử?
Lan Dịch Trăn và Hoành An Đạo đồng thời nhìn ra cửa.
Lan Dịch Trăn buộc miệng thốt ra một tiếng "Làm càn", lại thấy Lan Dịch Hoan bước chân lảo đảo từ ngoài cửa đi tới, phía sau còn có thị vệ Đông Cung.
Ánh mắt Lan Dịch Hoan nhìn vào trong phòng, cười cười nói với Lan Dịch Trăn:"Nhị ca."
Trước đó hắn cố ý uống rượu, giờ phút này trong lời nói có vài phần men say:"Ta.... Nhớ ngươi, ta liền tới rồi, không có quấy rầy đi?"
Thì ra người mà vừa rồi y nhớ thương, tâm tâm niệm niệm mà cầu mong, bây giờ đã xuất hiện trước mặt y.
[Thanh tiến độ ngọt ngào của Thái tử: 70%].