Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 54



Bên trong một tửu lâu làm ăn phát đạt.
Trên nhã toạ được che sau bình phong, có một người trẻ tuổi dùng sức đập bàn một cái, áp chế lửa giận nhỏ giọng nói:"Không phải đã nói sau khi thành sự sẽ lập tức đưa ta ra khỏi kinh thành sao? Hiện tại các ngươi thủ sẵn ở chỗ người nhà của ta, lại một hai bức ta phải tới gặp mặt, rốt cuộc là có ý gì!"
Đối diện là nam tử áo xám đang vội vàng nhìn hai bên, thấy không có ai chú ý bọn họ mới nói:"Nhỏ giọng chút, đừng để ai nghe thấy, chúng ta vẫn nên đổi vào một phòng riêng đi!"
Người trẻ tuổi cười lạnh:"Phi, ta không đi! Tới chỗ không có ai, còn không biết ngươi sẽ làm gì ta đâu! Ta hiểu rồi, căn bản là các ngươi thấy hối hận, để ta làm xong hết mọi chuyện rồi liền muốn giết người diệt khẩu!"
Nam tử áo xám nói:"Ngươi nghĩ nhiều rồi, giết người diệt khẩu làm gì? Chỉ là chuyện ngươi phải làm lúc ấy, rõ ràng chỉ là phá một phần của xà nhà, đập vỡ ít trân bảo, tạo ra một chút điềm xấu là được, ai bảo ngươi đem chuyện làm lớn như vậy? Hiện tại hoàn thành không tốt việc, vậy thì chúng ta cũng nên thương lượng một chút về đối sách đi!"
Người trẻ tuổi nói:"Lúc này lại tới trách ta? Rõ ràng các ngươi nói, Thất Hoàng tử bị Hoàng đế khiển trách là đủ xui xẻo đúng không? Ta đã hoàn thành điều ta hứa hẹn, các ngươi phải thả người nhà của ta ra mới đúng!"
Người áo xám nói:"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ta không có ý trách ngươi. Chỉ là hiện tại ngươi chỉ cần làm một số việc, chúng ta sẽ lập tức thả người nhà của ngươi ra."
Người trẻ tuổi lạnh lẽo nói:"Các ngươi đưa không nhiều bạc nhưng chuyện lại thật nhiều. Còn có chuyện gì?"
Người áo xám nói ra lời kinh người:"Ta muốn ngươi giả vờ thất thủ rồi bị bắt, sau đó nói ra, ngươi làm người của Hội Thánh tâm được Thất Hoàng tử thu nhận, vẫn luôn mang ý muốn trả thù Đại Ung, cho nên mới làm ra việc hủy lâu!"
"Đường lui cho ngươi.... Yên tâm, bọn ta sẽ an bài thoả đáng."
Lời này của người áo xám tức khắc làm người trẻ tuổi cả kinh.
Hội Thánh tâm mấy năm trước hoạt động vô cùng hung hăng ngang ngược, triều đình nhiều lần cấm nhưng vẫn không ngừng, sau khi Thái tử dần lớn lên, thủ đoạn đàn áp cùng dần khốc lệ. Dưới sự chèn ép đó, nhiều chỗ giáo đàn đã bị tiêu diệt, giáo chúng của bọn họ cũng phải lẩn trốn.
Mà thu nhận thành viên của Hội Thánh tâm, dù là vô tình hay cố ý, nhẹ thì bị đày ra biên ải, nặng thì tử tội.
Ý của người áo xám, hiển nhiên không chỉ muốn Lan Dịch Hoan mất tiền, còn muốn hắn liên quan đến Hội Thánh tâm, như vậy thì Thái tử đang nặng tay chèn ép Hội Thánh tâm sẽ không thể nào bảo vệ được hắn.
Này đúng là vô cùng âm độc.
Người trẻ tuổi đột nhiên ý thức được sự đáng sợ của đối phương, nhất thời trán đổ đầy mồ hôi, nói:"Cái này, ta....."
Người ái xám nhìn chằm chằm đối phương, mỉm cười nói:"Thế nào, không được sao?"
Đang lúc này, chợt nghe có người mắng:"Được cái đầu mẹ ngươi, đồ khốn nạn!"
Nụ cười trên mặt người áo xám chỉ còn đọng lại một nửa, bình phong bên cạnh chỗ ngồi của bọn họ đã bị một chân đá ngã.
Ngay sau đó, một thiếu niên tướng mạo cực kỳ anh khí dẫm qua bức bình phong đi tới, một lời cũng không nói, vỗ tay cho người áo xám một bạt tai.
"Chát!"
Một bàn tay đánh tới, người áo xám ngã từ một đầu ghế dựa xuống dưới.
Thiếu niên kia vẫn không bỏ qua, một chân đạp lên người áo xăm, run tay cầm roi ngựa được để bên cạnh đánh xuống.
Thiếu niên một bên đánh một bên mắng:"Ngươi ăn gan hùm mật gấu sao, cũng dám tính kế Hoàng tử? Ai sai sử ngươi dùng kế sách ác độc thế này! Xương cốt cũng không có chút trọng lượng nào, lại xem mình là đồ được việc! Gia hôm nay sẽ đánh tróc da của ngươi, để ta xem xem tim của ngươi là màu đỏ hay màu đen!"
Thiếu niên này tuổi nhìn qua không lớn, cơ bắp trên tay lại săn chắc, thập phần hữu lực, một roi này càng đánh càng tàn nhẫn.
Người áo xám kêu gào thảm thiết, lăn lộn đầy đất, cầu xin:"Đừng đánh! Đừng đánh! Tiểu nhân cũng chỉ nghe lệnh hành sự thôi!"
Đang kêu gào, người áo xám nhìn thấy một viên đá mắt mèo sáng chói trên cán roi, hoảng sợ nói:"Ngươi, ngươi là Thất Hoàng tử?"
Trời ạ, không phải Thất Hoàng tử xưa nay là một người tính tình cực tốt sao? Thế nào lại nóng nảy như này?
Ngoại trừ đương sự, người khác cũng không đến mức bạo nộ như thế đi.
Thiếu niên này nghe vậy cười lạnh một tiếng, lại đánh mạnh một roi xuống:"Tên chó mắt mù này!"
Thực khách chung quanh đều sợ ngây người, đang muốn hỏi tột cùng là chuyện gì, lại có một đội quan binh đúng lúc này chạy vào, đem người không liên quan đuổi ra ngoài.
Người đánh chính là Bát Hoàng tử.
Ngoại trừ Bát Hoàng tử không thể nhịn được chạy ra ngoài, một bên bình phong khác còn có Tam Hoàng tử và Lan Dịch Hoan, cùng với Kinh Triệu Doãn mặt như màu đất.
Thời điểm Kinh Triệu Doãn bị ba vị Hoàng tử cùng nhau gọi tới, liền biết không có chuyện gì tốt, lúc này phát hiện quả nhiên là thế.
Vốn dĩ Kinh Triệu Doãn cũng cho rằng Lan Dịch Hoan sẽ là người tức giận nhất, lại không nghĩ tới Thất Điện hạ dựa vào cửa sổ mà ngồi, vô cùng nhàn nhã, ngược lại Bát Hoàng tử lại nóng nảy trước không khác gì quả pháo.
Kinh Triệu Doãn hô vài câu "Bát Điện hạ", Bát Hoàng tử đang nổi nóng, căn bản không thèm phản ứng.
Cuối cùng Kinh Triệu Doãn chỉ có thể cười khổ nói với Lan Dịch Hoan và Tam Hoàng tử:"Xin một vị Điện hạ khuyên một câu đi, nếu đánh chết người thì không thể tra xét được đâu!"
Lan Dịch Hoan cười nói:"Có sao đâu? Dù đánh chết thì vẫn còn thi thể, có thi thể thì có thể tìm được người gặp qua hắn, có thể tra được thân phận. Biết thân phận thì liền tìm được người sai sử hắn."
Hắn nhìn liếc qua Kinh Triệu Doãn:"Chuyện này người ngoài nghề như ta còn biết, đại nhân sẽ không tìm hiểu nguồn gốc mọi chuyện, hay là ngươi căn bản không muốn điều tra rõ?"
Kinh Triệu Doãn cả kinh, vội vàng khom người nói:"Là Điện hạ thông minh! Hạ quan hồ đồ, hạ quan không dám chạm trễ, nhất định sẽ tra rõ việc này!"
"Đúng không, vậy hết thảy làm phiền Đại nhân."
Lan Dịch Hoan cúi đầu cười, lười biếng mà dựa ra sau, nói:"Ta muốn nhìn xem, là ai đứng sau gây sóng gió, cho ta cùng Tam ca và Bát đệ phiền toái lớn như vậy."
Nói xong những lời này, ánh mắt bất động thanh sắc của Lan Dịch Hoan nhấc lên, người trẻ tuổi lúc nãy nói chuyện với người áo xám đúng lúc từ khe hở của bình phong nhìn tới đây, hai người đối diện một lát.
Ngay sau đó, khoé môi Lan Dịch Hoan hơi giương lên, đối phương cũng gật đầu rất nhẹ một cái, đi theo bọn quan binh.
*
Sự tình xong xuôi, Lan Dịch Hoan về cung điện của mình.
Thời điểm sắp tới cửa, hắn vừa lúc thấy Ngũ Hoàng tử đi về phía này, vì thế gật gật đầu, gọi một tiếng "Ngũ ca", bước chân vẫn không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Ngũ Hoàng tử lại gọi hắn:"Tiểu Thất, ngươi chờ một chút."
Lan Dịch Hoan dừng lại.
Từ sau khi rời khỏi Lâm Hoa Cung, Ngũ Hoàng tử rất ít khi gọi hắn là "Tiểu Thất", hai người chỉ gặp nhau những trường hợp công khai ít ỏi, mỗi lần cùng đều khách sáo mà gọi "Ngũ ca", "Thất đệ".
Lan Dịch Hoan quay đầu, hỏi:"Có việc tìm ta?"
Ngũ Hoàng tử gật đầu, cho Lan Dịch Hoan mấy trương phiếu cầm đồ và một chồng ngân phiếu.
Lan Dịch Hoan ngẩn ra:"Đây là?"
Ngũ Hoàng tử nhìn Lan Dịch Hoan một cái thật sâu, thấp giọng nói:"Này là mấy biên lai cầm đồ, ngươi cầm đến bên trong cửa hàng đệ nhất gia ở phố cũ thành đông, nói ra mấy đồ vật trên đây, mấy thứ kia đều là pháp khí Đạo gia vô cùng trân quý, ngươi dâng lên cho Phụ hoàng trước, bình ổn lửa giận của ông, sau đó tranh thủ thời gian điều tra chuyện này."
"Còn nữa, ngân phiếu cũng lấy đi. Trước hết nghĩ biện pháp mau chóng bồi thường tổn thất đã."
——Thì ra hắn cũng đến đưa tiền.
Ngũ Hoàng tử không biết nội tình trong chuyện Đắc Tiên Lâu sụp xuống, chỉ nghe nói Lan Dịch Hoan muốn gánh vác tổn thất, sau mấy hồi do dự, vẫn quyết định tới tìm hắn
Bản thân và Lan Dịch Hoan không có quan hệ huyết thống, nhưng đứa trẻ kia khi còn nhỏ vẫn luôn đi theo sau mình gọi "Ngũ ca, Ngũ ca".
Ngũ Hoàng tử không thể xem như người lạ được.
Lan Dịch Hoan không kịp phòng ngừa bị đối phương nhét một tay đầy đồ, còn đầy lời dặn dò, đầu tiên là hơi ngạc nhiên, ngay sau đó cúi đầu cười.
Hắn nói:"Ngũ ca, ngươi vẫn luôn kỳ quái như vậy, nếu ta làm không tốt, ngươi liền muốn giúp ta, nếu ta làm tốt, ngươi lại nhìn không được."
Ngũ Hoàng tử nhíu mày nói:"Ta có khi nào nhìn không được.... Ngươi còn có lúc làm tốt?"
Lan Dịch Hoan cười to nói:"Ngươi lúc nào cũng nói chuyện khó nghe như vậy?"
Hắn cười, đem đồ vật trả lại vào trước ngực Ngũ Hoàng tử, xoay người muốn đi.
Lan Dịch Hoan chưa đi được nửa bước đã bị Ngũ Hoàng tử kéo lấy cánh tay, trong giọng nói cũng mang theo vài phần ẩn nhãn tức giận:"Ngươi không cần mấy thứ này, vậy tiền ở đâu để bồi thường? Hiện tại không phải lúc để ngươi giận dỗi phân cao thấp."
"Ngũ ca, chúng ta không có duyên phận ở chung, như bây giờ rất tốt, ta thấy đủ rồi, sợ tham nhiều sẽ không chịu nổi."
Lan Dịch Hoan kéo tay mình lại, nói:"Ta cũng không phải giận dỗi, ý tốt của ngươi ta nhận, nhưng mấy thứ này, ta thật sự không cần, thật ra ta cảm thấy, khả năng người cần đến hơn là ngươi."
Ngũ Hoàng tử hơi nhíu mày, nói:"Ngươi có ý gì?"
Lan Dịch Hoan nói:"Chờ khi ngươi trở về, rất nhanh sẽ biết thôi."
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Ngũ Hoàng tử đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Lan Dịch Hoan, trầm ngâm một lát, đột nhiên vẫy tay gọi người hầu đang đứng chờ ở nơi xa, hỏi:"Hôm nay trong cung có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"
Người hầu kia nghĩ một hồi, lắc đầu nói:"Điện hạ, tiểu nhân vẫn luôn ở trong cung, chưa từng nghe thấy có chuyện gì đặc biệt."
Ngũ Hoàng tử nhìn đối phương thật sâu, lắc đầu, đi về phía ngoài cung.
Người hầu vội vàng đuổi theo sau:"Điện hạ! Xin hỏi Điện hạ muốn đi đâu?"
Ngũ Hoàng tử không dừng chân, nói:"Chuẩn bị ngựa, đi Tề phủ!"
——-Phán đoán của Ngũ Hoàng tử hoàn toàn chính xác.
Ngữ khí như vậy của Lan Dịch Hoan, nếu không phải chuyện của Tề Quý phi thì hẳn chính là chuyện của Tề gia.
Quả nhiên, Ngũ Hoàng tử còn chưa tới cửa Tề gia, đã thấy bá tánh tập trung đầy ngõ nhỏ.
Mọi người đứng bên cạnh vây xem nghị luận:"Người trong cung đều tới đây bắt người, nhất định là phạm vào tội rất lớn!"
Ngũ Hoàng tử xoay người xuống ngựa, thị vệ mở ra một đường ở phía trước, các bá tánh lập tức giải tán, Ngũ Hoàng tử nhanh đi vào Tề phủ, phát hiện đồ vật bên trong đã lung tung rối loạn, người người hoảng loạn.
Ngũ Hoàng tử trầm giọng nói:"Người đâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tề phu nhân sắc mặt trắng bệch bị người nâng ra, nghe nói nàng bị ngất xỉu vừa mới tỉnh lại.
Thấy Ngũ Hoàng tử, nàng khóc lớn:"Điện hạ! Điện hạ ngài tới rồi, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta!"
Ngũ Hoàng tử đỡ lấy nàng, nói:"Cữu mẫu, đừng hoảng hốt. Xảy ra chuyện gì? Đại cữu đâu?"
Tề phu nhân xoa xoa mắt, nói:"Cữu cữu ngươi không ở trong phủ. Vừa rồi đang êm đẹp, đột nhiên có một nhóm thị vệ trong cung xông vào, nói là muốn bắt Tề Thì đi điều tra, còn nói có quan hệ với chuyện của Đắc Tiên Lâu——Sao có thể chứ? Lâu kia hắn cũng chưa vào được vài lần."
Ngũ Hoàng tử nhíu mày không nói.
Tề phu nhân vẫn nói:"Thị vệ thấy hắn không ở, liền điều tra nơi này, không thấy được người, lúc này mới đi. Ngài nhìn xem, trong phủ đều biến thành bộ dạng này, lần trước Thái tử đốt biển của Tề gia, những người này về sau càng thêm lỗ mãng...."
Ngũ Hoàng tử nghe đến đó, kết hợp với lời nói lúc nãy của Lan Dịch Hoan, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, trong thần sắc mang chút tức giận:"Chuyện Đắc Tiên Lâu là do Tề Thì làm?"
Tề phu nhân bị một rống này làm cho hoảng sợ, đầu tiên là hơi co rúm một chút, lại không nhịn được mà nói:"Điện hạ, không thể tin những gì mấy thị vệ kia nói. Hơn nữa, nếu có đúng, cũng là chuyện hai huynh đệ một nhà nháo nhào một chút, cần gì phải làm lớn như vậy?"
Ngũ Hoàng tử nghe nàng nói, thần sắc càng ngày càng lạnh, cơ hồ hận không thể bóp chết lũ người này.
Ngũ Hoàng tử lạnh giọng nói:"Ta nhớ rõ ta đã từng nói qua, đừng làm chuyện khiến Tiểu Thất khó xử."
"Sẽ không sẽ không, lần trước Thái tử Điện hạ tới, sau lần đó ta không còn gặp Thất Điện hạ!"
Tề phu nhân cầu xin:"Ngài nói với Thất Điện hạ một lời đi, để hắn rộng lượng một chút đi! Chẳng lẽ hắn muốn so đo chuyện tiền bạc với cữu cữu ruột sao? Hay là, hay là để Quý phi nương nương đi nói?"
Nàng cho rằng chữ "Cữu cữu" nhẹ nhàng bâng quơ, chưa bao giờ đối tốt với Lan Dịch Hoan, lại đáng giá với tội lớn ngập trời, đáng với hàng vạn hoàng kim.
Lúc này, trong lòng Ngũ Hoàng tử bỗng nhớ đến câu hỏi kia của Thái tử:"Ngươi hối hận sao?"
Ngũ Hoàng tử không cách nào trả lời.
Để Ngũ Hoàng tử đau lòng sinh khí không phải giờ phút này, mà là nghĩ đến đời trước, chính bọn họ đã lần lượt hỏi Lan Dịch Hoan.
Mà chính mình, cũng là người được lợi trong đó.
Ngũ Hoàng tử rút tay áo mình ra khỏi tay của Tề phu nhân, đang muốn mở miệng, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn.
"Phu nhân, phu nhân, không tốt rồi!"
Quản gia chạy như điên vào, bỗng nhiên thấy Ngũ Hoàng tử, liền vội vàng quỳ xuống hành lễ, thậm chí không chờ Ngũ Hoàng tử cho đứng dậy, đôi tay đã đem hai tờ giấy đầy chữ tới trước mặt phu nhân.
"Phu nhân, đây là giấy tờ từ phủ của Tam Hoàng tử và Bát Hoàng tử đưa tới, nói là muốn thiếu gia bồi thường một phần tổn thất của họ về chuyện Đắc Tiên Lâu!"
Tề phu nhân nghe vậy liền ngây ngẩn cả người, lắp bắp nói:"Cái, ngươi nói cái gì? Có liên quan gì đến bọn họ?"
Vẻ mặt quản gia đay khổ:"Nô tài cũng không biết...."
Ngũ Hoàng tử lấy một tờ giấy trong đó rút ra, nhìn liếc qua một cái, liền nhận ra đây là Tam Hoàng tử tự tay viết.
Giấy tờ không khác gì người viết, từng bút từng bút, rành mạch rõ ràng, một chút xíu cũng không tha.
Tề phu nhân cũng nhìn thấy nội dung trên tờ giấy của Bát Hoàng tử, bên trên không chỉ có tổn thất đồ vật, còn có những điều mục vô cùng thái quá như "Phí an ủi", "Phí lao động", "Phí tức giận".
Nàng không nhịn được mà nói:"Đây là cái gì! Sao Đắc Tiên Lâu cũng có phần của bọn họ!"
Quản gia nói:"Người trong phủ Tam, Bát Hoàng tử còn nói, không chỉ Bát Hoàng tử, lúc ấy những người trong lâu đều chịu kinh hách, có vài vị phu nhân tiểu thư lúc trở về liền sinh bệnh, nếu Tề phủ không cho tiền bồi thường, thì hắn nhất định sẽ thực thi công lý!"
Thực thi cái gì công lý?
Có cái rắm!
Thời điểm Đắc Tiên Lâu xảy ra chuyện, có người lẩm bẩm muốn để Lan Dịch Hoan chịu trách nhiệm, Bát Hoàng tử liền thẳng cổ tranh cãi với người ta, thiếu chút nữa đá bay đối phương luôn mà.
Này liền thay đổi?
Nếu ấn theo lời chào giá đầy trời của Bát Hoàng tử, vậy thì bán cả Tề phủ cũng không đền nổi, huống chi này còn chưa tính tổn thất bên Hoàng thượng, kia mới là lớn.
Tề phu nhân sửng sốt một lát, hai mắt vừa lật, ngất đi.
Ngũ Hoàng tử nhẹ buông tay, tờ giấy của Tam Hoàng tử nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhìn thấy Tề phu nhân ngã cạnh chân mình, thở ra một hơi thật dài, vẫn như cũ cảm thấy trong ngực tích tụ khó tiêu.
Thấy phu nhân ngất đi, lúc này Tề phủ càng thêm loạn, quản gia hoảng loạn hỏi Ngũ Hoàng tử:"Điện hạ, này, vậy bây giờ phải làm sao?"
Ngũ Hoàng tử lạnh mặt nói:"Còn có thể làm sao? Có bệnh thì tìm đại phu."
Điều quan trọng nhất ở hiện tại chính là, Tề Thì chọc hoạ lớn không biết đã chạy đi đâu, mà Ngũ Hoàng tử có chút dự cảm xấu.
Thông thường, sau khi Tề Thì gây hoạ sẽ tìm đến chỗ dựa—-
Ngũ Hoàng tử trực tiếp đi tìm Tề Quý phi.
Hiện tại Ngũ Hoàng tử đã lập phủ ở ngoài cung, mỗi lần trở về thăm mẫu thân, Tề Quý phi sẽ luôn vui vẻ, nhưng lần này, thái giám đã vào thông báo hơn nửa ngày, Tề Quý phi mới ra, sắc mặt có hơi mất tự nhiên.
Bà nói:"Thắng Nhi, sao lại đột nhiên tới tìm nương? Hôm nay không bận sao?"
Ngũ Hoàng tử trực tiếp nói:"Mẫu phi, có phải Tề Thì trốn ở đây không?"
Tề Quý phi cười cứng nhắc nói:"Đứa nhỏ này, ngươi nói gì vậy? Hôm nay ta chưa từng thấy hắn, gì mà trốn hay không."
"Mẫu phi."
Ngũ Hoàng tử trầm giọng nói:"Ta biết ngươi che chở Tề Thì, chỉ là cũng không thể không hỏi nguyên nhân mà đã che chở. Nếu ngươi giấu cả ta, vậy chưa từng nghĩ tới, nếu có chuyện gì trong đó thì ta sẽ rơi vào thế bị động hay không?"
Những lời này xem như nói trúng rồi, Tề Quý phi cứng người, Ngũ Hoàng tử hỏi:"Rốt cuộc hắn ở đây không?"
"Ở."
Rốt cuộc, Tề Quý phi thấp giọng nói:"Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi hắn sốt ruột hoảng hốt mà tiến cung, trốn trong thiên điện trước kia của Hoan Nhi, còn dặn dò ta, ai tới hỏi cùng đều nói là hắn không tới. Rốt cuộc.... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tuy rằng đã có chút suy đoán về việc này, nhưng Ngũ Hoàng tử cũng chỉ nghe người này một câu người kia một câu, còn chưa tự mình điều tra cụ thể, không dám nói bậy với Tề Quý phi.
Bởi vậy chỉ nói:"Hình như có quan hệ với Đắc Tiên Lâu."
Tề Quý phi cả kinh, nói:"Này.... Ta mang ngươi đi gặp hắn, để hai người các ngươi giáp mặt nói chuyện."
Ngũ Hoàng tử nói:"Ta không rảnh đi gặp hắn, hiện tại ta muốn đi xác thực sự tình đã xảy ra trước. Mẫu phi, hiện tại ngươi cũng không thể để hắn tránh ở trong cung, cái này định làm sao? Nếu hắn thật sự đã gây hoạ, chẳng lẽ các ngươi còn muốn kháng chỉ?"
Tề Quý phi nói:"Nhưng ta cũng không thể mặc kệ hắn."
"Vậy đi."
Ngũ Hoàng tử suy nghĩ một chút rồi nói:"Trước tiên phải đưa hắn về Tề gia, nếu hắn không muốn thì tìm một toà nhà an toàn ở ngoài thành, chờ sau khi ta trở lại, lại nói việc xử lý chuyện này như thế nào."
"Thắng Nhi."
Lúc Ngũ Hoàng tử phải đi, Tề Quý phi đột nhiên gọi lại, hỏi:"Hiện tại tình huống bên Hoan Nhi thế nào? Không phải ngươi nói muốn đưa cho hắn ít bạc sao?"
Bước chân của Ngũ Hoàng tử dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua biểu tình của Tề Quý phi, trong nháy mắt kia, trong lòng cũng không biết là cái tư vị gì.
Ngũ Hoàng tử nhè nhẹ nói:"Hắn không muốn."
Tề Quý phi ngẩn ra, giật giật môi, không nói gì.
Ngũ Hoàng tử đi rồi, bà liền tới tìm Tề Thì, dọc đường đi không nhịn được mà nghĩ trong lòng, Tề Thì chịu ủy khuất kinh hách, lập tức có thể đến trốn ở chỗ này của bà.
Lan Dịch Hoan và Tề Thì cũng một tuổi, đều là hài tử choai choai, trải qua chuyện lớn như vậy, có ai có thể giúp đỡ hắn, an ủi hắn?
Tính tình của đứa nhỏ này rất tốt, nhưng thực tế lại quá quật cường, ca ca cho hắn tiền, vì sao hắn lại không cần?
Tề Quý phi một bên nghĩ một bên đi tới thiện điện mà Tề Thì đang trốn, từ sau khi Lan Dịch Hoan rời khỏi nơi này, thiên điện vẫn luôn trống không, cho nên con đường này, Tề Quý phi rất ít rất đi qua.
Bà đẩy cửa thiên điện đi vào, trong phút chốc hoảng hốt, trước mắt giống như xuất hiện một cảnh tượng—-
Một nam tử trẻ tuổi đang ngồi trước bàn, quyển sách trong tay cả buổi rồi vẫn không chịu đổi trang.
Bà đẩy cửa bước vào, người nọ lập tức quay đầu cười, nói:"Mẫu phi, ta về thăm ngài, ngài không nghĩ tới đi!"
Ngữ khí thân mật, vui sướng mãn nhãn.
Đó là khuôn mặt của Lan Dịch Hoan.
Nhưng trong cuộc sống của bà chưa từng có cảnh tượng như vậy.
Tề Quý phi hoảng hốt một cái, chợt nghe "Phanh" một tiếng, trước mắt là Tề Thì đang ngồi cạnh bàn đứng lên, hoang mang rối loạn mà đụng rơi ống gỗ đựng bút trên bàn.
Mặt gã đầy hoảng loạn nản lòng, đá văng ống đựng bút, chạy đến trước mặt Tề Quý phi, nói:"Cô cô, sao vậy, có phải có người tới bắt ta không? Nơi này của ngài có chỗ khác để trốn không? Nơi này không an toàn!"
Tề Quý phi đè đè thái dương, nói:"Đừng hoảng hốt, nhặt đồ trên mặt đất lên sau đó ngồi xuống. Ngươi nhìn ngươi đi, càng gặp chuyện thì càng nên bình tĩnh."
Tề Thì không biết ống đựng bút kia là đồ lúc trước của Lan Dịch Hoan, sau khi nhặt lên liền để lung tung trên bàn, ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tề Quý phi.
Tề Quý phi nói:"Tạm thời không có người nào tới đây tìm ngươi, là Ngũ ca mới trở về đây một chuyến. Nhưng hắn nói.... Chuyện Đắc Tiên Lâu lần này có liên quan tới ngươi, phải không?"
Tề Thì:"Này...."
"Thì Nhi."
Tề Quý phi đè vai gã, nói:"Ngươi nói thật cho cô cô, rốt cuộc ngươi đã làm gì? Nếu không thì ta làm sao biết cách giải quyết?"
Tề Thì do dự một chút, nói:"Thật ra không có gì, chỉ là Lan Dịch Hoan.... Lan Dịch Hoan bởi vì các ngươi nên vẫn luôn oán hận ta. Bởi vì cô cô quá yêu thương ta, nhưng không yêu thương hắn chút nào, cho nên hắn luôn cảm thấy ta đoạt đi sự sủng ái của hắn. Lúc này Đắc Tiên Lâu xảy ra chuyện, hắn muốn trốn tránh trách nhiệm, liền nói với Bệ hạ, là ta.... Là ta tìm người làm, Bệ hạ tin thật nên cho người tới bắt ta."
Tề Quý phi chậm rãi lắc đầu, nói:"Hắn nếu không có chứng cứ, nói vậy Bệ hạ sẽ tin sao? Hơn nữa Hoan Nhi không phải đứa trẻ như vậy, hắn sẽ không vu khống hãm hại người khác."
Tề Thì lúc này sốt ruột, căn bản không có tâm tình tế bịa ra lý do trong chuyện của mình, nghe Tề Quý phi còn nghi ngờ mình, trong mắt gã toát lên một tia hung ác.
Quả nhiên nuôi lớn thắng thân sinh, lúc trước bà lựa chọn từ bỏ mình, làm mình chịu nhiều ủy khuất như vậy, hiện tại còn nói thay Lan Dịch Hoan.
Chỉ là, bà cũng chỉ nuôi Lan Dịch Hoan sáu năm thôi mà!
Sự bất bình này tích tụ dần khiến gã sinh ra oán giận với Tề Quý phi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...