Tần Ninh Phấn Đấu
Chương 72
Vương cung cùng nghịviện do vũ hoàng đầu tiên dựng nên.
Nền đá màu xanh,cột đá điêu khắc hoa văn phong cách cổ xưa, đường đá kéo dài từ cửa vương cungđến cửa thành, chịu tải tất cả ký ức của cư dân vương thành.
Nghị viện ở phíatây vương cung, nền đất tân cao, hình chóp đỉnh nhọn, cùng với suối phun hìnhtròn xây trước quảng trường, lịch sử không thua gì khu kiến trúc cung đình đượccoi là biểu tượng của vương thành.
Hiện tại, núilửa ngoài thành truyền ra tiếng vang, cột sáng đỏ đậm xuyên thấu tầng mây, chạythẳng đến chân trời.
Từ trong thànhnhìn ra, cả bầu trời đều bị nhuộm đỏ. Còn có mấy bóng cầu vồng vắt ngang quađỉnh núi, tôn lên tầng mây phiêu dật, đẹp tựa như ảo mộng.
Trung tâm vươngthành lại là cảnh tượng ngày tận thế.
Vòng quanh vươngcung cùng nghị viện, đường đá sụp từng mảng, nền đất vững chắc giống như bị ănmòn, trở nên cực kỳ yếu ớt.
Bắt đầu từ cửacung phía tây, cột đá đứt gãy sập xuống, tường đá tràn lan vết rạn hình mạngnhện.
Trong chớp mắt,đá vụn ào ào lăn xuống, sau đó sụp xuống từng mảng, rơi vào hố lớn đột nhiênxuất hiện.
Giác điêu hộ vệphát ra báo động, người hầu hoảng hốt lên không, rất nhiều luống cuống khôngnhìn đường, thiếu chút nữa đâm đầu vào nhau, tạo thành tai nạn “giao thông”.
Vũ hoàng nhận ratình trạng đầu tiên, đã bay khỏi tẩm cung từ lâu.
Giác điêu máicao hơn ba mét bay lượn dưới bầu trời xanh biếc, nhìn xuống kiến trúc sụp đổnhư quân bài domino bên dưới, hưng phấn vỗ vỗ cánh, nói với hộ vệ Giác Thànhbên cạnh: “Quá đồ sộ! Nhìn thấy chưa, tất cả hành quán phía đông đều rơi vàorồi, cái hố kia rốt cuộc sâu bao nhiêu?”
Gt cạn lời.
Vương cung vô cớsụp độ, vấn đề không nhỏ chút nào.
Thân là vũhoàng, không cảm thấy lo lắng, ngược lại hưng phấn như vậy, thật sự được?
“Có gì khôngtốt?”
Xoay quanh haivòng, tìm được một thân cây lớn hạ cánh, vũ hoàng không kiềm được sung sướng.
“Vương cung sụp,cho dù có kiến trúc may mắn tránh được, trong thời gian ngắn cũng không thể ở.Ta muốn đi đâu thì đi, mặc đám nghị viên kia ầm ĩ đi thôi.”
Nếu sụp sớm mộtchút, nói không chừng cô đã rời vương thành, về trong tộc tiêu dao từ lâu.
Chẳng qua, lúcnày quay về, nhất định sẽ bị trưởng lão nói.
Nhìn về phía ánhsáng đỏ ngoài thành, vũ hoàng nghiêng đầu, vừa chải vuốt bộ lông, vừa nghĩ,không bằng nhân cơ hội này, đến thành Vũ chơi vài ngày. Không được lộ mặt ởthành chính, đến thành vệ tinh dạo cũng được.
Vũ hoàng đangchìm trong tưởng tượng tốt đẹp, các nghị viên lại sắc mặt tái xanh.
Nhìn cả khu kiếntrúc một nửa hư hại, một nửa nằm bên miệng hố, nóng nảy đến muốn đánh nhau,nhưng căn bản không tìm được đối tượng.
Có nghị viên đềnghị, có thể ra ngoài thành đòi giải thích.
“Sau khi ánhsáng đỏ xuất hiện, vương cung cùng nghị viên mới lần lượt sụp xuống, nào cóchuyện trùng hợp như vậy!”
“Nhất định làthành Vũ làm cái gì.”
“Đúng, thành Vũphải giải thích!”
Nghị viên hắcưng và khôi ưng vung cánh tay, lớn tiếng kêu gào, tinh thần sục sôi.
Kim điêu vàtuyết hào thờ ơ lạnh nhạt.
Đi tìm thành Vũđòi giải thích?
Đi đi, bọn họ“ủng hộ”.
Chẳng qua, bấtluận kết quả là gì, đám tộc ưng này đều phải tự chịu.
Diều ưng nhìnđau răng, lên tiếng: “Nói miệng không bằng chứng, mấy người không sợ chọc giậnthiên nga?”
Các nghị viênđồng thời cứng người.
Kết cục của ƯngKiền mọi người đều thấy.
Tuy nói Bạch Hửkhông đích thân động thủ, nhưng người thông minh đều biết, phía sau toàn bộ sựkiện, thiên nga đóng vai trò gì.
Kiến trúc vươngcung cùng nghị viện sụp đổ hư hại, có liên quan đến thành Vũ cũng vậy, khôngliên quan cũng thế, chỉ cần Bạch Hử không thừa nhận, ai có gan ép hỏi?
“Anh được không,hay là anh?”
Không khách khíchỉ ra vài nghị viên, đều là người nói ác nhất, kêu la ầm ĩ nhất, nhưng từ đầuđến cuối đều không có hành động.
“Chỉ là nói trênmiệng, ai cũng biết!” Diều ưng tiếp tục nói, “Không có can đảm kia, tốt nhất immiệng. Không có bằng chứng, thật sự chọc giận thành Vũ, là muốn mọi người cùngbị thiên nga trả thù?”
Những lời cuốicùng này, tựa như một cái búa đập xuống.
Các nghị viênđều tỉnh táo lại, âm thầm trao đổi ánh mắt, đồng loạt lui về phía sau mấy bước.
Bên cạnh hắc ưngvà khôi ưng chẳng mấy chốc đã trống không. Hai người giận đến nghiến răng, lạikhông có cách nào.
Chỉ vì diều ưngnói là chính xác.
Khiêu khíchthiên nga?
Nhiều người còncó thể thêm chút can đảm. Chỉ dựa vào bọn họ, tuyệt đối là ngại mạng quá dài.
Các nghị viênkhông kêu gào muốn đi đòi giải thích nữa, đặt ánh mắt vào điểm thiết thực hơn,bắt đầu bàn bạc tai nạn “kết thúc”, làm sao xây dựng lại nghị viện.
Lập ra phương ándễ, thật sự chấp hành còn cần Ưng Kiền cho phép.
Dù sao, một khivũ hoàng không lên tiếng, hắn vẫn là nghị trưởng.
Lúc mọi ngườitìm đến, Ưng Kiền đang nhìn ngoài thành, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ muốn chết.
“Tộc trưởng,ngài làm sao?”
“Ngoài thành,phượng hoàng…”
Ưng Kiền vô cùngsợ hãi, đến mức không nói được một câu đầy đủ.
“Tộc trưởng?”
“Nghị trưởng khóchịu chỗ nào?”
“Bị thương?”
“Không giốngnha.”
Các nghị viênlại gần, nhìn thấy tình trạng của Ưng Kiền, nhao nhao ồn ào thảo luận.
Đối tượng bịthảo luận vẫn cứ ánh mắt đờ đẫn, sau khi ánh sáng đỏ yếu đi, chấn động trongthành ngừng lại, lại không thấy thả lỏng, ngược lại hai mắt trợn ngược, triệtđể hôn mê bất tỉnh.
Biến đổi lớntrong thành tự nhiên làm dân chúng chú ý.
Phát hiện vươngcung thiếu mất một phần ba, toàn bộ kiến trúc nghị viện chìm vào lòng đất, ainấy đều ngạc nhiên.
Kiên ngư vàđường nga ở cạnh nghị viện càng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Ra ngoài gặpngay một cái hố lớn, nếu không phải biết bay, kém chút đã rơi vào trong hố.
Có cư dân ganlớn bay đến gần quan sát, phát hiện hố lớn cực sâu, gần như không nhìn thấyđáy.
Gạch đá vỡ vụnrơi lả tả bên miệng hố, vách đá lồi lõm đầy khe nứt, rất nhiều khe bên tronglấp lóe ánh đỏ, giống như có chôn giấu khoáng thạch.
“Dưới vương cungcó mạch khoáng?”
“Làm sao có thể.”
“Tại sao khôngthể?”
“Nếu có mạchkhoáng, lúc xây dựng hẳn đã phát hiện. Nào còn chờ đến bây giờ.”
“Này…”
Tộc lông vũtranh cãi không thôi, ai cũng không thể thuyết phục đối phương.
Lá gan lớn nhất,đang định bay xuống tìm hiểu đến cùng, đáy hố đột nhiên lóe lên vài luồng sángđỏ. Ngay sau đó, một tiếng vang trầm khàn vang lên, miệng hố mở rộng, khe nứthình răng cưa xuất hiện, uốn lượn như rắn, xuyên qua hơn nửa nội thành.
Theo khe nứtxuất hiện, tiếng vang càng thêm chói tai.
Hơi nước trắngmờ từ trong lòng đất phun lên, cao đến hơn mười mét, thêm một bước xé rách tầngđất.
“Mau xem, làdung nham!”
Có tộc lông vũngạc nhiên kêu lên, chỉ về phía đáy hố.
Ánh sáng đỏ pháthiện lúc trước, căn bản không phải mạch khoáng gì, mà là dung nham đỏ rực chậmrãi chảy xuôi!
“Sao lại nhưvậy?”
Không ai có thểđưa ra đáp án.
Để tránh né nguyhiểm, các cư dân chỉ có thể chạy tứ tán, cách trung tâm vương thành càng xacàng tốt.
Hơi nóng càngphun càng cao, không có một giây gián đoạn, tựa như suối phun vậy.
Dung nham từ từdâng lên, cắn nuốt kiến trúc sụp đổ, dần dần ngang với miệng hố, cuối cùng trànra.
Trong toàn bộquá trình, không có tộc lông vũ bị thương. Nhưng tộc đàn ở trung tâm vươngthành, tổn thất tài sản là không tránh khỏi.
Ngoài thành,Xích Quân mở cánh, màu sắc đỏ lửa gần như dày đặc.
Tay khoanh trướcngực, nhìn một mảnh rối loạn trong thành, chu tước ngủ say từ thời thái cổ đếnnay, rốt cuộc hài lòng gật đầu, búng tay, ánh đỏ trên đỉnh núi triệt để biếnmất.
Tần Ninh ômtrứng chu tước, có chút không rõ, Xích Quân rốt cuộc làm sao làm được.
“Làm như thếnào?” Xích Quân quay đầu, cười nói, “Đây là tinh cầu thuộc về chu tước. Đámchim gáy chiếm tổ chim khách kia lại không biết thanh lý di tích, hôm nay chẳngqua chỉ là chào hỏi.”
Chào hỏi?
Còn chưa đượcgọi là giáo huấn?
“Đương nhiên.”Chu tước kỳ quái nhìn Tần Ninh, hơi nhíu mày, quay qua Bạch Hử, nghiêm túc nói,“Thân là người dưỡng dục, cậu không hoàn thành trách nhiệm.”
Bạch Hử nâng mi,không hoàn thành trách nhiệm?
“Con chim nonnày rõ ràng thiếu khuyết kiến thức.” Xích Quân tiếp tục nói, “Chẳng lẽ cậu chưacho nó biết quy tắc làm việc của năm tộc phượng hoàng?”
“Anh nói, là quycủ thời thái cổ.” Bạch Hử nói.
“Vậy thì sao?Phải tuân thủ là phải tuân thủ, phải giáo dục là phải giáo dục!”
Xích Quân vẻ mặtnghiêm túc.
Dạy dỗ chim nontrong tộc, nên giữ vững quy tắc của tộc đàn.
“Quy tắc đúng làquan trọng, nhưng bây giờ đã không giống thái cổ.” Bạch Hử nói.
“Khác biệt?”
“Nói cách khác,thời đại anh sống, tộc trùng là đồ ăn. Hiện tại, có rất ít tộc lông vũ chủ độngđến vực Đen đi săn.”
“Cái gì” XíchQuân tương đối chấn động, “Cậu nói lại lần nữa?”
“Tộc lông vũ rấtít đến vực Đen đi săn.” Bạch Hử kiên trì giải thích, “Nếu tộc trùng tự tiệnxông vào biên giới, hoặc chủ động khiêu khích, kết quả lại khác.”
Không thể ănsâu?
Xích Quân hoàntoàn không thể tưởng tượng.
“Loài móng guốcvới loài mũi dài?”
Bạch Hử lắc đầu,đưa ra đáp án phủ định.
“Tộc rắn thìsao?”
“Cũng như vậy.”
Xích Quân triệtđể không nói gì.
Nhiều không thểăn như vậy, lẽ nào thiên nga đổi sang ăn cỏ rồi?
“Bảy vực có hiểungầm, chỉ cần là loài tiến hóa, gần như không bị săn. Dị thú và hung thú trêntinh cầu nguyên thủy đủ cho nhu cầu của tộc đàn.”
Biết phượnghoàng không đổi ăn cỏ, Xích Quân yên tâm một chút. Nhưng mà, nghĩ đến không thểđi săn tộc trùng, khó tránh khỏi có chút buồn bực.
Tần Ninh tò mò,không nhịn được mở miệng hỏi: “Thời thái cổ, phượng hoàng thường đi săn tộctrùng?”
“Đúng vậy.”
Xích Quân thucánh ánh sáng, hạ xuống bên cạnh Tần Ninh. Một tay vuốt ve đồ đằng trên vỏtrứng, nói: “Uyên sồ thích ăn kiến, một ngày tám bữa cũng không chán, đi sănnhiều lần nhất.”
Chuyện này, TầnNinh có nghe Bạch Hử nói.
“Cháu chưa từngăn?” Xích Quân hỏi, “Một loại cũng chưa từng?”
Tần Ninh lắcđầu.
Xích Quân lạiquay đầu nhìn Bạch Hử, rõ ràng đang chỉ trích, không cho chim non nếm thử mùivị tộc trùng, hoàn toàn thất trách!
“Kiến mùi vị rấttốt, nhất là kiến quân đội và kiến lửa. Nướng lên, sau đó thêm gia vị, mùi vịvô cùng tuyệt.”
Nói đến đây,Xích Quân đột nhiên nghĩ ra một ý, nói: “Chờ ba nhóc này phá xác, ta mang mấyđứa đến vực Đen, ăn ngon một bữa. Kiến chưa đã nghiền, bắt thêm vài con côngtước, mùi vị rất tốt.”
Nhìn nụ cườixinh đẹp của chu tước, Tần Ninh đột nhiên có chút đồng tình tộc trùng vực Đen.
Thân là một conchim, như vậy là rất không nên.
Thông qua lời kểcủa chu tước, Tần Ninh tiến thêm một bước hiểu rõ hơn về tập tính ăn uống củatộc lông vũ.
Ghi chép chungquy chỉ là ghi chép.
Con chu tướctrước mắt này, chính là mãnh nhân, không, mãnh điểu(1) từng ăn công tước tộc trùng, dùngchân trùng hoàng nướng làm đồ ăn vặt!
Thảo luận xongthực đơn của phượng hoàng thời thái cổ, đám người Tần Ninh cũng quay về thápchỉ huy mặt đất.
“Trước khi ngủsay, ta bị trọng thương.” Xích Quân mở một bên cánh ánh sáng, chỉ vị trí gầnlưng, “Tuy nói đã khỏi hẳn, nhưng muốn khôi phục sức khỏe còn cần một khoảngthời gian.”
Không cần hắnnhiều lời, Bạch Hử đã gửi tin cho Mộc Lâm, mời Xích Quân đến khoang chữa bệnhtrên tinh hạm làm kiểm tra chi tiết.
“Tinh hạm thíchhợp tĩnh dưỡng hơn trong thành.”
Tiếp tục để conchu tước này trên mặt đất, khó đảm bảo sẽ gây ra nhiễu loạn gì.
Trong thành dungnham phun trào, chẳng qua là mượn thiết bị dưới nền đất, phá hủy kiến trúc làmhắn chướng mắt. Nếu nghiêm túc tính toán, chôn sạch cả tòa vương thành khôngphải nói chơi.
“Biết rồi.” XíchQuân khoát khoát tay, đi đến trước mặt Tần Ninh, hóa thành hình thái chu tướcnguyên thủy, cọ cọ má Tần Ninh, “Chúng nó liền nhờ cháu.”
Dứt lời, đưahồng trạc cho Tần Ninh, ý bảo cậu đeo vào.
“Cháu sẽ cố gắnghết sức.”
Tần Ninh thậntrọng gật đầu, cọ lại chu tước một chút.
Đến khi XíchQuân đi xa, cúi đầu nhìn trứng chu tước trong lòng, mới đột nhiên nghĩ đến,trách nhiệm trên vai đúng là không nhẹ.
“Cứ thế giao choem, thật sự hoàn toàn không lo lắng?”
“Em có thể chochúng nó chăm sóc tốt hơn.”
Bạch Hử cúingười, môi in trên khóe môi Tần Ninh, lại mổ thêm hai cái lên má, vừa đúng làchỗ vừa rồi Xích Quân cọ qua.
Tần Ninh chớpchớp mắt, đột nhiên nở nụ cười. Ngẩng đầu, hôn lên cằm Bạch Hử.
Nhân lúc đốiphương hơi ngây ra, mở cánh, nhanh chóng bay về phòng.
Bạch Hử đứng tạichỗ, ngón tay cọ qua vùng da nhỏ kia, khóe môi hơi cong, tựa như hoa mẫu đơn nởrộ, ung dung hoa lệ, giây lát tràn ra ánh sáng rực rỡ.
Vài ngày tiếptheo, Xích Quân dưỡng thương rảnh rỗi, thường xuyên đến tìm Bạch Hử, hỏi thămnhững việc xảy ra sau thời thái cổ.
Nhìn thấy mảnhgỗ Bạch Hử lấy ra, biết là đầu sỏ làm cho nhạc trạc diệt tộc, đột nhiên chânmày nhíu chặt, giống như nhớ ra cái gì.
“Thứ tương tự,hình như ta đã thấy ở đâu.” Tựa trong ghế lưng cao, Xích Quân rơi vào trầm tư.
Năm tháng thậtsự quá mức xa xưa, hơn nữa không phải thứ quan trọng gì, chỉ có ấn tượng mơ hồ.Một chốc một lát, rất khó nhớ ra toàn bộ.
Tần Ninh vộivàng ôm trứng.
Hai vòng thờikhông đeo ở trên tay, vẫn không thể đảm bảo năng lượng chim non cần. Thêm cảkim trạc của thiên nga, cũng chỉ miễn cưỡng duy trì.
Đồ đằng trên vỏtrứng tăng lớn gấp ba, sau đó không còn thay đổi gì khác.
Chu tước nhỏmuốn phá xác, phải đợi đến khi đồ đằng bao trùm toàn bộ vỏ trứng. Theo tốc độhiện tại, gần như là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
“Dưới tình huốngbình thường, chim non do chim phượng và chim hoàng thay phiên ấp trứng. Trongthời gian này, chim non sẽ hấp thu sức mạnh từ hai bên cha mẹ.”
Xem xong nhữngbiến hóa của đồ đằng, Xích Quân nói: “Ba con này không giống. Chúng nó có thểsống đến bây giờ, đều dựa vào vòng thời không. Muốn bình an phá xác, cần càngnhiều năng lượng sinh vật.”
Nhiều năng lượngsinh vật hơn?
“Năng lượng cáckí chú khác thu gom, thông qua máy giao dịch, cũng có thể làm hàng hóa traođổi.” Xích Quân tiếp tục nói, “Nếu không được, cần phải nhanh chóng đến tinhcầu nguyên thủy một chuyến.”
Hỏi rõ cách thứnhất phải làm như thế nào, trong lòng Tần Ninh đã có tính toán. Sau khi quay vềphòng, mở máy giao dịch, định vị tọa độ của Mãnh Thất.
Giao diện giaodịch sáng lên, Mãnh Thất xuất hiện trong màn hình. Nhìn thấy Tần Ninh, mammothhiển nhiên rất vui vẻ.
Hàn huyên vàicâu, Tần Ninh hỏi: “Có thể nhờ chú giúp một chuyện không?”
“Chỉ cần có thểlàm được, tôi nhất định giúp!”
“Nếu có thể, tôihi vọng chú cố gắng thu gom năng lượng sinh vật.”
“Năng lượng sinhvật?” Mãnh Thất lắc lắc mũi, “Là năng lượng của máy giao dịch?”
“Đúng vậy.”
“Không thành vấnđề!”
Căn bản khônghỏi nguyên nhân, Mãnh Thất vỗ ngực đảm bảo, nhất định giúp một tay.
Chuyện quyếtđịnh xong, giọng Pant từ phía sau màn hình truyền đến.
“Thu gom nănglượng sinh vật? Tôi cũng có thể hỗ trợ.”
Dứt lời, thú mộtsừng anh tuấn chen đến trước màn hình.
Từ vực Đen trởvề, hai người là lần đầu tiên gặp mặt.
Anh đẹp trai mặtdài không thấy bóng, Pant trước mắt đã khôi phục thần thái ngày xưa, đôi mắtsáng sủa, kiểu tóc Mohican dựng thẳng.
Muốn nói chỗ nàothay đổi nhiều nhất… đại khái là ăn quá tốt, mặt dài có xu hướng biến thànhhình vuông.
“Cảm ơn.”
Hai người giúpsức, hiệu suất tự nhiên sẽ cao hơn.
“Không cần cảmơn.” Pant cười nói, “So với cậu làm cho bọn tôi, chuyện này hoàn toàn khôngđáng kể. Đúng rồi, máy giao dịch của Link hiện giờ ở trong tay thiểm điệp. Nếugặp được cổ, có thể giao dịch gia vị ngọt.”
“Thiểm điệp?”
“Năm ngày trước,tôi có giao dịch với cổ.” Pant lấy ra một bình thủy tinh dài nhỏ, bên trong làdịch thể màu sắc rực rỡ, “Đây là mật thiểm điệp làm ra, tương tự như mật ong.”
“So với bọ ngựa,hồ điệp là đối tượng giao dịch tốt hơn.” Mãnh Thất bổ sung.
Trừ số rất ítchủng loại, hồ điệp cơ bản ăn cỏ. Thực vật và nấm đều có thể giao dịch, đồngthời giá tương đối tốt.
“Tôi biết rồi.”
Cảm ơn hai ngườinhắc nhở, Tần Ninh lấy ra một rương quả dại. Liên lạc một lần, ít nhiều phảigiao dịch vài thứ.
“Quả mọng!”
Nắp rương mở ra,hai mắt Mãnh Thất sáng lên.
Quả mọng vựcLam, hắn đã nhớ thương rất lâu, nằm mơ cũng nghĩ đến hương vị ngọt ngào kia.
“Hiện tại chỉ cónhư vậy.” Tần Ninh nói, “Chờ quay về thành Vũ, tôi sẽ hái nhiều một chút.”
“Được.”
Giao dịch kếtthúc, Mãnh Thất Pant không chút trì hoãn, lập tức bắt đầu thu gom năng lượngsinh vật.
Vật liệu gỗ thừasau khi dựng nhà, cỏ cao mọc trong ruộng lại không ăn được, thu vào hệ thốnggiao dịch, lập tức sẽ chuyển hóa thành năng lượng sinh vật, tiến hành truyền đi.
Nhìn con sốkhông ngừng tăng lên trên màn hình, tâm tình của Tần Ninh vô cùng tốt. Đối vớimức nợ đồng thời tăng thêm, hoàn toàn không để ý.
Nợ nhiều khônglo.
Đảm bảo chu tướcnhỏ có thể bình an phá xác, mới là quan trọng nhất.
Có lẽ là may mắnđến, chắn cũng không chắn được.
Không đến nửangày, Phúc Thanh chủ động định vị Tần Ninh, đề xuất giao dịch. Nhận được thịtthú tươi mới rồi, biết năng lượng sinh vật có thể làm hàng hóa trao đổi, lậptức tỏ ra hứng thú rất lớn.
“Đồng tộc củatôi lục tục ngủ đông tỉnh lại. Biết tôi và tộc trùng có xích mích, rất vui lònggiúp tôi xả giận.”
Nuốt xuống mộtkhối thịt thú, Phúc Thanh liếm liếm môi.
“Khoảng năm ngàynữa, chúng tôi sẽ đến vực Đen, năng lượng sinh vật muốn bao nhiêu có baonhiêu.”
Tần Ninh trầmmặc.
Link đã chết,cùng với nói là xả giận, không bằng nói là muốn đi ăn thì đúng hơn?
Phúc Thanh nhếchmôi, “Mùi vị kiến quân đội đúng là rất tốt.”
Tần Ninh: “…”
Vị này có lẽ sẽthành đồng hảo(2) vớiXích Quân.
Tắt máy giaodịch, Tần Ninh khoanh chân ngồi trên giường, một tay chống cằm, nhẹ nhàng vuốtve ba quả trứng chu tước.
Nên nói như thếnào?
Thời đại vũ trụ,mạng giao thiệp cũng rất quan trọng.
(1) Mãnh điểu: mãnh – mạnh mẽ, mãnh liệt, điểu – tự hiểu =))
(2) Đồng hảo: có cùng sở thích
Thiểm điệp:
Kiên ngư:
Đường nga: