Tần Ninh Phấn Đấu
Chương 71
Khoảng cách càng gần,dẫn dắt tồn tại trong huyết mạch càng thêm rõ ràng.
Cầu thang hình vuôngbên dưới đài đá, kéo dài một mạch đến cạnh cửa.
Gạt tầng bụi dàytrên bậc thang ra, đồ đằng bảo vệ in rõ vào đáy mắt.
Được trực giácthúc đẩy, Tần Ninh bước lên bậc thang đá đầu tiên.
Dấu chân in lênđồ đằng, lưới ánh sáng bao phủ bên trên đài đá, chớp mắt gợn lên hoa văn vànhkhuyên.
Tần Ninh vừađịnh tiếp tục cất bước, cổ tay bị kéo lại từ phía sau. Sau đó thắt lưng bị cánhtay vòng qua, hai chân trực tiếp rời mặt đất.
“Em muốn đi qua.”
Quay đầu, nhìnvào đôi mắt màu khói, Tần Ninh kiên định nói: “Em phải đi qua.”
Bạch Hử hơi nhíumày, không theo ý Tần Ninh, mà là siết chặt cánh tay, ôm cậu đi lên bậc thangđá thứ hai.
Không ngoài dựliệu, lưới ánh sáng trên đài đá vuông thình lình bành trướng, dùng tốc độ khócó thể tin tăng lớn mấy lần.
Năm sáu dải sángtừ trên đỉnh tràn ra, vạch ra những đường cong dài, mở rộng đan chéo, tạo thànhmàn chắn trong suốt, ngăn cách trước đài đá.
Màn chắn khôngngừng kéo dài ra hai bên, cao lên đến mái vòm, tuyên bố với Bạch Hử, địa bàncủa chu tước, người ngoài dừng bước.
Trong chớp mắt,bên trong phòng đá lặng im không một tiếng vang, lá rụng có thể nghe.
Tần Ninh nhìnđài đá, lại nhìn Bạch Hử, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện một suy nghĩ:Chẳng lẽ chu tước và thiên nga từng có xích mích?
Nếu không, đềulà phượng hoàng, cậu có thể đi qua màng sáng, đến gần đài đá, Bạch Hử lạibị ngăn cản nhiều lần, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Bất luận đảohoang nhạc trạc ẩn náu, hay tinh cầu nguyên thủy thanh loan để lại, đều chưatừng gặp phải tình huống tương tự.
Giằng co baphút, Bạch Hử thả Tần Ninh xuống.
“Đi đi, cẩn thậnmột chút.”
Nếu đúng như ynghĩ, Tần Ninh rất có thể có huyết mạch chu tước.
Là chi phượnghoàng bảo vệ chim non nhất thời thái cổ, để bảo vệ con cháu còn sống sót, bàixích đồng tộc cũng không phải không có khả năng.
Hai chân rơixuống đất, Tần Ninh không lập tức bước qua màn chắn.
Khô nóng trênngười không thể ép xuống, chỉ có thể quay người lại, mở hai cánh, ôm lấy cổBạch Hử, hôn lên môi y.
Cử động này thậtsự quá bất ngờ.
Bạch Hử lần đầutiên ngây ra một chút.
Phục hồi tinhthần lại, một cánh tay nâng thắt lưng Tần Ninh, một tay đan vào mái tóc đen,quyền chủ động lập tức đổi chủ.
Hơi thở giaohòa, khô nóng bị di tích đốt lên được xua tan, mát lạnh chảy khắp toàn thân,kèm theo một loại tê dại khó tả.
Tần Ninh ép buộcbản thân lui lại.
Cánh tay vòngbên hông hơi thả lỏng, đầu lại bị nâng lên, khóe môi và chóp mũi đều bị mổ mộtcái.
“Cẩn thận mộtchút.”
Ngón cái sát quabên tai Tần Ninh, nụ cười của Bạch Hử càng thêm ôn hòa. Ánh sáng mang theo tìnhcảm ấm áp, tràn ra từ đáy mắt.
Xoa xoa vànhtai, Tần Ninh hít sâu một hơi, xoay người, trực tiếp đi về phía màn chắn.
Chớp mắt chạmvào, từng gợn sóng tròn nổi lên quanh đầu ngón tay, từng tầng từng tầng đẩynhau ra.
Tần Ninh cấtbước đi về phía trước, dễ dàng đi qua màn chắn, bước lên bậc thang đá thứ sáu.
Cứ đi mộtkhoảng, đồ đằng trên cầu thang đá lại sáng lên một phần.
Đến bậc thangthứ mười, chợt có chùm tia sáng tràn ra, cuộn lên xoáy khí vô hình, quét qua cảcăn phòng đá, thổi bay lớp đá vôi tích tụ hàng tỉ năm, phơi bày ra hình dạngban đầu của căn phòng.
Mặt tường trơnnhẵn, tất cả đều được xây từ đá huyền vũ.
Hai bên cầuthang lát đá xanh, bên ngoài đá xanh là đường nước khô cạn. Xương cá đã hóathành hóa thạch nửa chôn nửa hở trong lòng đường nước, kể ra những năm tháng xaxưa.
Vòng quanh dướichân đài đá, là từng đống quặng đỏ chồng chất như núi nhỏ.
Theo Bạch Hửnói, loại khoáng thạch này là đồ trang sức. Tần Ninh lại cho rằng, ngoại trừ mỹquan, quặng đỏ có thể cung cấp năng lượng, phụ trợ vòng thời không, cùng nhauduy trì lưới ánh sáng.
Vượt qua bậcthang đá thứ mười chín, cách đài đá không đến năm mươi mét.
Khô nóng mãnhliệt lần nữa nổi lên, Tần Ninh kêu lên một tiếng, đau đến ôm chặt cánh tay, nửaquỳ trên bậc thang.
Đồ đằng nhạctrạc từ cổ lan ra, bọc lấy hai cánh tay, màu đen thẳng đến đầu ngón tay.
Cánh ánh sáng mởra, viền lông màu đen mơ hồ phát ánh sáng đỏ.
Thấy tình huốngnày, con ngươi Bạch Hử hơi co lại, lập tức giương cung, muốn phá vỡ màn chắn.
Dây cung căngra, dưới chân phát ra chấn động mãnh liệt.
Phòng đá layđộng, mái vòm rơi đá vụn, đập trên mặt đá xanh, bốc lên bột đá nhỏ vụn.
Chấn động duytrì liên tục hơn mười giây, Tần Ninh có thể cảm thấy, hơi nóng trong cơ thể bắtđầu thay đổi. Không còn là nóng cháy vô cùng, giống như muốn đốt sạch tất cả,mà là chia thành từng dòng từng dòng chảy nhỏ, chảy xuôi theo đường vân đồđằng, tan vào huyết mạch toàn thân.
Ý thức tỉnh táomột chút, Tần Ninh quay đầu, phát hiện Bạch Hử đang kéo cung, ngắm vào đài đá,tại chỗ bị dọa hết hồn.
Ngoài hành langcoi như bỏ qua, động thủ trong phòng đá tuyệt đối không được.
Phượng hoàng đềulà những kẻ nhất trời nhì đất ba bản thân.
Xây dựng nơi ditích này, trăm phần trăm là để bảo vệ huyết mạch truyền thừa. Bạch Hử động thủở trong này, nhất định sẽ bị coi là uy hiếp.
“Em không sao,thật sự không sao!” Để tăng mạnh sức thuyết phục, Tần Ninh vung vung cánh tay,lại nhảy nhót hai cái, “Tuyệt đối đừng xung động!”
Nhưng bất kể cậuđảm bảo thế nào, vẻ mặt Bạch Hử vẫn cứ không thấy thả lỏng, ngược lại càngnghiêm túc hơn.
Trường cung kéocăng, cánh ánh sáng mở ra. Tên ánh sáng sắc bén vờn quanh bốn phía, hai mắtngưng sương lạnh, nhìn chằm chằm sau lưng Tần Ninh.
Trên đài đá,chim phượng màu đỏ đang từ từ tỉnh lại.
Lông đuôi trảira, lông vũ khẽ động.
Cần cổ thon dàinâng lên, đôi mắt hẹp dài mở ra, đuôi mắt điểm lông sáng vàng kim.
Cảm nhận được uyhiếp, chim phượng phát ra một tiếng kêu dài. Cả căn phòng đá tựa như sống lại,sinh ra rung lắc mãnh liệt.
Trong cơn rung,đồ đằng trên mặt cầu thang đá càng thêm rực rỡ, giống như đang bốc cháy hừnghực.
Tần Ninh giậtmình không nhẹ.
Nghĩ đến đủ loạitrường hợp, chỉ có không nghĩ đến, sau khi chu tước tỉnh lại, không nói mộtlời, trực tiếp động thủ.
“Tôi…”
Không đợi TầnNinh mở miệng giải thích, chùm sáng như lửa đỏ từ bốn phương tám hướng kéo đến.Vội vàng muốn mở lồng bảo vệ, vòng vàng vòng đen lại đồng thời không hoạt động.
Trước khi rơivào ngủ say, chim phượng lòng mang bi phẫn, bản thân trọng thương.
Lúc này tỉnhlại, đầu óc cũng không tỉnh táo.
Hai phượng hoàngxông vào phòng đá đều bị coi là uy hiếp, quản ngươi có phải cùng tộc hay không,phải tiêu diệt!
Nhìn thấy chùm sángcàng ngày càng gần, Tần Ninh bất chấp, gần như là nửa lăn nửa bò ngã về phíasau. Lăn xuống ba bậc thang, chợt được hai cánh ấm áp bọc lại, lại một tiếngphượng hót vang vọng trong phòng.
Lúc nguy cấpnhất, Bạch Hử phá tan màn chắn, bay đến trước đài đá, biến thành hình tháinguyên thủy, vững vàng che chở Tần Ninh dưới cánh.
Lông đuôi mảnhdài, lấp lánh từng điểm sáng vàng, tựa như những viên đá quý đẹp nhất.
Đôi mắt điểmlông sáng bạc, có năm phần giống chu tước, rồi lại đặc biệt không giống.
“Tiếu ——”
Tiếng phượng hótlại vang lên, Tần Ninh rốt cuộc tỉnh hồn lại. Biết rõ trong lúc này nghĩ nhữngđiều này rất không thích hợp, nhưng cậu thật sự không khống chế được bản thân.
Hình thái thiênnga của Bạch Hử, đủ để làm vạn vật thế gian thất sắc, đẹp đến làm người thanthở.
Thậm chí có thểnói, còn làm cậu động tâm hơn bình thường.
Thân là một conchim trống, sinh ra loại thẩm mỹ này, nên nói từ vừa mới bắt đầu, đã định trướckhông có duyên với con gái?
Tâm tình TầnNinh có chút phức tạp.
Cách lưới ánhsáng, hai chim phượng đối diện nhau, rơi vào giằng co.
Chu tước chiếmđịa lợi, thiên nga ỷ vào thiên tính thiện chiến, hai bên không ai nhường ai.
Chịu sức mạnhđánh sâu vào, phòng đá rung lên dữ dội, đá vụn rơi xuống ngày càng nhiều. Rấtnhanh, tường đá xuất hiện vết nứt, đường nước khô cạn gãy thành mấy đoạn, bắtđầu lún xuống từ chỗ nứt.
Sức mạnh củaphượng hoàng, thật sự vượt xa tưởng tượng.
Còn tiếp tục kéodài, đừng nói phòng đá, núi lửa cũng sẽ bị đánh sụp.
“Dừng tay!”
Tần Ninh khôngthể không lên tiếng.
Phá hủy phòng đákhông sao, đánh đổ núi lửa cũng không việc gì. Vấn đề là, vạn nhất tổn thươngđến trứng chu tước, các loại cố gắng lúc trước đều là uổng công.
“Mau dừng tay!”
Thấy hai chimphượng không có dấu hiệu dừng tay, Tần Ninh giận.
Giãy khỏi vòngbảo vệ của Bạch Hử, hai cánh mở ra, mạo hiểm bị đá vụn đập trúng, bay lên giữakhông trung, phát ra một tiếng kêu dài.
Tiếng kêu cònvài phần non nớt, lại thành công đánh thức chu tước khỏi hỗn độn.
Lắc lắc lôngcánh, nhìn rõ mọi thứ trong phòng, lông vũ màu đỏ thẫm lập tức xù lên.
Nâng cánh, đầulông chỉ về phía Bạch Hử, chu tước tức giận nói: “Là cậu làm, đúng không?! Lãotử biết mà, thiên nga đều là lông trắng bụng đen, không mấy đồ tốt!”
Yên tĩnh.
Vô cùng yêntĩnh.
Phòng đá ngừngrung, đá vụn không tiếp tục rơi.
Tần Ninh nângcái cằm rụng dưới đất của mình lên, thật sự không thể tin nổi.
Đây là chu tước?
Phượng hoàng caođại thượng?
Chu tước tỉnhtáo lại, dùng cánh ôm lấy ba quả trứng, kiểm tra đồ đằng bên trên, vẫn lải nhảikhông ngừng.
“Ông già khôngđáng tin, nói là lập màn chắn, không cho chim khác vào, kết quả thế nào?”
“Còn đệ nhất vũtrụ, lừa chim thì có!”
“Một, hai, ba,hoàn hảo, không thiếu một quả.”
“Xem ra, lão tửngủ rất lâu?”
Nói đến đây, chutước ngẩng đầu, ánh mắt quét qua Bạch Hử, cuối cùng rơi vào trên người TầnNinh. Nhìn kỹ một hồi, đột nhiên hai mắt cong lên, thái độ trở nên ôn hòa.
“Cháu là chinhạc trạc nào? Ta nhớ có bảy chi nhạc trạc từng thông hôn với chu tước.”
“Cháu khôngbiết.”
Thấy chu tướckhông xù lông nữa, Tần Ninh hạ thấp độ cao, rơi xuống bên cạnh đài đá.
“Lúc cháu tỉnhlại, bên cạnh không có đồng tộc.”
“Không có đồngtộc?” Giọng điệu của chu tước trở nên nghiêm khắc, “Cha mẹ cháu là ai? Sao lạikhông chịu trách nhiệm như vậy! Ta mà biết, nhất định phải dạy cho một bài học!”
“Cha mẹ cháu mấtlâu rồi.”
“Hả?”
“Cháu là connhạc trạc duy nhất.”
Nghe nói lờinày, chu tước kinh hãi không thôi.
Hắn rốt cuộc ngủbao lâu?
“Không chỉ nhạctrạc.” Bạch Hử tiến lên hai bước, cọ cọ má Tần Ninh, “Từ sau khi chu tước biếnmất, thanh loan, uyên sồ, nhạc trạc, đều phải chịu số phận diệt tộc.”
“Cậu nói cáigì?!”
Chu tước độtnhiên đứng lên, túm lấy hộp báu, dùng cánh tắt máy giao dịch.
Ánh sáng trắngtừ đỉnh tan đi, chim phượng đỏ như lửa lao xuống đài đá, hoảng hốt nói: “Cậunói đều là thật? Diệt tộc?!”
“Là thật.” BạchHử vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói lại đặc biệt nặng nề, “Ba tộc khác tôi không rõràng lắm. Nhạc trạc diệt tộc, là bị vũ hoàng cùng vài tòa tinh thành bắt tayhãm hại.”
Vũ hoàng?
Chu tước càng hồđồ hơn.
Ở thời đại hắnsinh sống, bảy tinh vực trong cùng vũ trụ, không phải lãnh địa thì là khu vựcsăn bắn, có vũ hoàng từ bao giờ?
“Chuyện nói rấtdài dòng.” Bạch Hử lấy ra một thiết bị chứa vật, đưa đến trước mặt chu tước,nói: “Ghi chép của tộc thiên nga đều ở đây.”
Chu tước khôngtừ chối, giơ cánh, cảm thấy không tiện lắm, chớp mắt biến thành hình thái tiếnhóa.
Chiều cao vượtqua hai mét, tóc đỏ mềm mại rũ xuống qua thắt lưng.
Đồ đằng chu tướcđỏ lửa hiện ra trên thái dương, làm nổi bật lên ngũ quan tuyệt mỹ, có loạiquyến rũ khác.
Trường bào sátngười, là kiểu dáng thường thấy nhất thời thái cổ. Viền cổ tay áo thêu hoa văntinh xảo, tựa như dây mây vàng kim đan chéo.
Nhận lấy thiếtbị chứa vật, chu tước xoay người quay lại đài đá. Lúc đi qua Tần Ninh, xuấtphát từ sự yêu thích chim non, đưa tay muốn vỗ đầu cậu.
Không ngờ, bàntay đưa đến nửa đường đã bị hất đi. Nhạc trạc màu đen, chớp mắt bị thiên nga ômvào lòng.
Chu tước nângmi, nhìn Bạch Hử, lại nhìn Tần Ninh, nhất thời sáng tỏ.
Lập tức khôngnói thêm gì nữa, cũng không đến gần Tần Ninh.
Tuy nói bản thânhắn và thiên nga không hợp nhau lắm, nhưng dựa theo tập tính của tộc đàn, đốivới bạn đời của người khác, luôn phải giữ một khoảng cách nhất định.
Cho dù bạn đờinày còn là con chim non.
Đi đến trước hộpbáu, lấy hồng trạc ra đeo vào. Phát hiện năng lượng sinh vật không đủ, màu sắcđồ đằng trên vỏ trứng nhạt đi, chu tước không khỏi nhíu mày.
Trầm ngâm haigiây, xoay người nhìn về phía Bạch Hử và Tần Ninh.
“Hai người đềucó vòng thời không chứ?”
“Có.” Tần Ninhgật đầu.
“Giúp mộtchuyện, chỗ ta năng lượng không đủ, không thể đồng thời bảo vệ ba chim non.”
“Làm thế nào?”
“Chỉ cần ôm làđược.”
Chu tước làmmẫu, ôm lấy một quả trứng.
Hồng trạc trêncổ tay rung rung, kéo ra hai luồng sáng trắng, quấn quanh trên vỏ trứng. Đồđằng sắp biến mất lại trở nên rõ ràng.
“Nhanh tay nhanhtay.”
Chu tước vộivàng thúc giục, Tần Ninh cúi người, cẩn thận ôm lấy trứng chu tước.
Vỏ trứng trắngbóng, vào tay ấm áp, tựa ngọc thạch cao cấp nhất. Trong ánh sáng trắng, đồ đằngtrên vỏ trứng đột nhiên lan tràn, chớp mắt mở rộng gấp đôi.
“Hả?”
Chu tước nâng minhìn qua, vẻ mặt khó hiểu.
“Có vấn đề sao?”Tần Ninh khẩn trương.
“Vấn đề… có lẽ.”
Để xác định suynghĩ trong lòng, chu tước đem trứng trong lòng, cũng nhét vào tay Tần Ninh.
Càng nhiều ánhsáng trắng tràn ra, kích thước đồ đằng không thay đổi, màu sắc lại không ngừngđậm hơn.
“Kỳ lạ.”
Không để ý BạchHử nhíu mày, chu tước kề lại gần hơn.
So sánh biến hóacủa ba quả trứng, tại chỗ quyết định, bắt đầu từ hôm nay, Tần Ninh có thêm mộtnhiệm vụ: Ôm trứng.
“Ôm trứng?”
“Nói ấp trứngcũng được.” chu tước cười đến nắng xuân tươi đẹp, “Đúng rồi, còn chưa tự giớithiệu, ta là Xích Quân.”
Dứt lời, ôm quảtrứng trong lòng Bạch Hử đi, phát hiện đã không còn vị trí, thẳng thắn búngtay, lấy xích vàng ra, nhanh chóng cuộn thành dạng lưới, trực tiếp treo saulưng Tần Ninh.
Kết quả là, TầnNinh trong lòng ôm hai, sau lưng cõng một, đeo một đầu hắc tuyến, trong lòng cảđàn thần thú cuồn cuộn chạy qua.
Bạch Hử nhìn,nhíu mày: “Em ấy còn là chim non.”
“Ta biết chứ.”Xích Quân gật đầu, khoanh tay, có vẻ tương đối thỏa mãn.
“Vì tương laitộc đàn, cậu nhịn một chút đi. Hơn nữa nó chưa độc lập, cậu cũng không làm gìđược… Từ từ!” Nói đến đây, Xích Quân mạnh quay đầu, hai mắt híp lại, “Cậu khônglàm gì đấy chứ?”
“Đương nhiên.”Bạch Hử cười nhẹ, cúi người bế Tần Ninh lên, “Lo lắng của anh rất dư thừa.”
“Ăn nói kiểu gìđấy?” Xích Quân bất mãn, “Theo tuổi mà nói, ta có thể làm ông cố cậu.”
“Anh muốn tôigọi anh là ông cố?”
“Không muốn.”
“Còn vấn đề gìnữa?”
“…” Thiên ngaquả nhiên đều là lông trắng bụng đen, không có ngoại lệ!
Có Xích Quânđồng hành, quá trình ra khỏi di tích đặc biệt thuận lợi.
Thấy hành langhư hại, trụ đá đổ nát, Xích Quân khom lưng nhặt một khối đá xanh vỡ vụn lên,trong mắt hiện ra bi thương vô tận.
“Đây là ông giàlàm.”
Nắm chặt đáxanh, Xích Quân lại nhìn mái vòm đen kịt, khung đá trống rỗng, giọng nói mangtheo hoài niệm.
“Sau khi xâyxong nơi này không lâu, trong tộc liền gặp đại nạn. Bốn tộc khác không kịp cứuviện, ta và một con chu tước khác mang theo hơn mười quả trứng còn sống, thoátkhỏi vòng vây, trốn xuống dưới núi lửa.”
“Hôm nay, chỉcòn ba quả.”
Khóe môi conglên, nụ cười của Xích Quân làm người đau lòng.
Tần Ninh muốnlên tiếng, lại bị Bạch Hử nhéo gáy. Nâng mắt lên, đối phương nhẹ nhàng lắc đầu.
Có chút bithương cần nhấm nháp một mình.
Người ngoài anủi không tích sự gì, thậm chí sẽ đau khổ hơn.
Ba người mộtđường tiến về phía trước, đến trước màng sáng, thấy vách núi bị phá thủng mộtlỗ, Xích Quân bất mãn trợn mắt nhìn Bạch Hử.
Thời thái cổ,tính tình chu tước cực kỳ hung dữ, nổi tiếng bảy vực.
Nhưng mà, hungdữ không phải là bạo lực.
Năm tộc phượnghoàng đều biết, thiên nga toàn thân lông trắng bạc, nhìn như ôn hòa vô hại, mớilà phần tử bạo lực thật không thể thật hơn.
Chọc giận chutước còn có lý mà nói.
Khiêu khíchthiên nga, đa số sẽ bớt đi giai đoạn nói lý, trực tiếp vung tay. Không đánhngười khiêu khích đến không thể tự gánh vác sinh hoạt, tuyệt đối không dễ dàngtừ bỏ ý đồ.
“Nơi này chínhlà di tích chu tước!” Đau lòng nhìn vách núi, Xích Quân nói, “Biết không vàođược, không biết tìm đường khác?”
“Đường khác? Cóà?” Bạch Hử nâng mi, hoàn toàn không thèm để ý những hư hại bản thân tạo ra.
“… Không có.” Bịchặn đến không nói được lời nào, Xích Quân đau gan. Tiến lên hai bước, đặt taylên màng sáng, sức mạnh hùng hồn khuấy động, vách núi đều đang nổ vang.
Tần Ninh ômtrứng chu tước dựa trong lòng Bạch Hử, im lặng là vàng.
Ngoài miệng núilửa, thiên nga và cuồng điêu đang “tu bổ” vách núi phát hiện khác thường, bảnnăng vỗ cánh bay lên.
Vừa bay đượctrăm mét, một luồng sức mạnh khủng bố liền từ dưới chân phun trào ra.
Ánh sáng đỏphóng lên cao, chiếu sáng cả tầng mây.
Trừ thiên nga,cuồng điêu và hn đều bị ánh sáng bài xích, đẩy ra khỏi miệng núi lửa, bay ngượctrăm mét.
Ánh sáng yếu đi,một con chu tước, một con thiên nga, cộng thêm một con nhạc trạc và ba quảtrứng chu tước, xuất hiện trước mặt mọi người.
Cùng lúc đó,vương cung cùng nghị viện đồng thời đại loạn.
Sau khi ánh sángđỏ xuất hiện, nửa tòa vương cung cùng kiến trúc nghị viện đồng thời bắt đầu lúnxuống.
Hắc ưng không đểý đau đớn, liều mạng bay lên không, nhìn thấy chùm sáng bắn lên cao, nhớ đếnghi chép để lại trong tộc, nhịn không được rùng mình.