Tần Ninh Phấn Đấu
Chương 63
Địa điểm thi cách đấu,không phải ở trong phòng huấn luyện như dự đoán, mà là tầng cao nhất trong tòanhà giảng đường chính. Ngày về trường đầu tiên, các chim non từng thi ngôn ngữthông dụng ở đây.
Cầu thang lênxuống dừng lại, các chim non nối đuôi nhau ra.
Giảng viên duchuẩn ấn xuống bảng điều khiển, mặt đất hợp kim tách ra hai bên.
Từng hàng bànghế biến mất, thay vào là võ đài hình tròn.
Ngược lại, nócphòng buông xuống những trụ đèn hình vòng, từ từ tản ra ánh sáng xanh lam dịunhẹ.
Bị ánh sáng xanhtác động, ở gần hai bên tường, vách ngăn hình vuông mọc lên.
Người máy ốngtrụ hủy bỏ trạng thái ngủ nông, lục tục trượt qua hai bên võ đài. Cánh tay hợpkim thò ra, chớp mắt biến thành hình vòng, hung hăng đập lên rìa võ đài, phátra tiếng vang chói tai.
Xác nhận khôngxuất hiện vết nứt, ánh sáng xanh trên đỉnh đầu đổi thành màu đỏ, tại chỗ lắpráp súng laser loại nhỏ, bắn liên tiếp ba vòng.
Tộc lông vũ cósức mạnh kinh người, cho dù là chim non, cũng thường xuyên hư hao “thiết bị”,làm cuộc chiến gián đoạn.
Để đảm bảo cuộcthi tiến hành thuận lợi, loại kiểm tra này là vô cùng cần thiết.
Kiểm tra xongxuôi, người máy ống trụ lui ra phía sau, trụ đèn vòng sáng rực lên, bốn mànhình ảo lơ lửng bên trên võ đài.
Bốn phía võ đàicó năng lượng dao động, rất giống sân huấn luyện, lại có khác biệt rất nhỏ. Chỉcó người ở bên trong mới có thể cảm nhận.
Cách thời gianthi mười lăm phút, các chim non đeo máy giám sát theo quy định. Người máy ốngtrụ kiểm tra không có sai sót, dựa theo chủng loại tộc đàn, do hệ thống chia tổngẫu nhiên.
“Mỗi trận đấugiới hạn trong hai mươi phút. Có thể kết thúc sớm, không thể thêm giờ.”
“Quy định đánhnăm trận, thắng liền bốn trận tính là đạt tiêu chuẩn, toàn thắng điểm tối đa.”
“Không thắng đủbốn trận, có thể tiếp tục khiêu chiến, thắng đủ số phần trăm là đạt chuẩn.”
“Khi hết thờigian, do hệ thống quyết định điểm cuối cùng. Không thể đạt được tỉ lệ thắng támtrên mười, thành tích không đạt.”
Qua hai ngàythi, đã có điểm bốn môn.
Chim non cầm cờđi trước muốn tiến thêm một bước, kéo dài chênh lệch với đối thủ cạnh tranh.
Rơi ở cuối cùngcũng không nản chí, quyết tâm tìm về tự tin trên võ đài. Cho dù không thoátkhỏi số phận bị treo, cũng phải chứng minh thực lực không kém. Lần này là bấtngờ sẩy tay, lần sau khẳng định lật bàn.
Chim non nằmgiữa ranh giới đạt chuẩn hay không, ý chí chiến đấu nâng cao nhất.
Tiến một bướcxuân về hoa nở, lui một bước đổi chiều nóc nhà.
Bất luận chim dữhay chim cỡ nhỏ, đều là lựa đạn hừng hực, bất kể đối thủ là ai, phải dùng hếttoàn lực!
Thời gian chuẩnbị trôi qua rất nhanh.
Hệ thống phát ratiếng thông báo, màn hình ảo đồng thời sáng lên.
“Hắc diên, hồngdiên, võ đài thứ nhất.”
“Cuồng điêu,bạch vĩ hải điêu, võ đài thứ hai.”
“Kim điêu, bạchphúc hải điêu, võ đài thứ ba.”
“Quyên chuẩn,yến vĩ diên, võ đài thứ tư.”
“Điêu hào, tuyếthào, võ đài thứ năm.”
“Ngư ưng, khôichuẩn, võ đài thứ sáu…”
Trong màn hình,thông tin về chim non liên tục thay đổi.
Các giảng viênxếp thành một hàng, theo hiển thị trên máy truyền tin, một lần nữa chia tổ, dẫnchim non đến các võ đài khác nhau.
Từ đầu đến cuối,ba con chim phượng nhỏ đều không được gọi.
Cuối cùng, ngaycả các loài chim cỡ nhỏ như tộc tước, hoàng oanh cũng đã lên võ đài, lần lượtbắt đầu cuộc thi, ba người vẫn cứ đứng tại chỗ, bên cạnh trống rỗng, đặc biệtbắt mắt.
Người ngoài nhìnvào, đều cảm thấy thê lương.
Sau khi cuộc thibắt đầu, võ đài nhanh chóng bị một tầng ánh sáng bao bọc.
Khác với bàikiểm tra trên lớp, ánh sáng là màn chắn bảo vệ, tránh cho chim non bị ném baybị thương, ảnh hưởng đến vòng đấu tiếp theo.
Chớp mắt, lụctục có võ đài đã phân thắng bại.
Người thắng giơcao tay, đứng giữa võ đài, chờ đối thủ tiếp theo.
Người thất bạicũng không chán nản thất vọng, ngược lại ý chí chiến đấu càng cao. Theo vòngchia tổ mới, cấp tốc chuyển dời chiến trường, bắt đầu trận đấu thứ hai.
Thời gian cònrất nhiều, một trận thắng thua không tính là gì.
Cười đến cuốicùng mới là người thắng.
Vì tỉ sổ thắngtám trên mười, vung cánh lên!
Đa số chim nonkết thúc trận đấu đầu tiên, ba người Tần Ninh không tiếp tục im lặng, cùng nhauđi về phía giảng viên du chuẩn, đưa ra yêu cầu ước chiến.
“Cái gì?”
Nhìn chim phượngnhỏ, du chuẩn rất giật mình.
Qua hai ngàythi, các giảng viên nhất trí cho rằng, với biểu hiện của ba người, tuyệt đối cóthể qua cửa an toàn, lớp cách đấu không có điểm cũng không sao.
Không có lo lắngbị thiên nga úp bao, kế hoạch tính trước hẳn là có thể bỏ đi.
Hoàn toàn khôngngờ được, ba người lại chủ động đến tìm.
Đồng ý haykhông?
Du chuẩn khôngchắc ý kiến.
“Dựa theo thànhtích của các em, tính tổng vào, không tham gia cuộc thi này cũng không sao.”
Tình huống cụthể mọi người đều biết, không ai nói thêm cái gì.
“Bọn em biết.”Tần Ninh nghiêm túc nói, “Nhưng bọn em không muốn ngồi xem mãi, muốn chiến đấunhư các bạn.”
“… Được rồi.”
Tần Ninh lời lẽchân thành, du chuẩn thật sự không thể từ chối. Thẳng thắn giữ nguyên kế hoạchđẩy khôi chuẩn ra.
Không ngờ vừadứt lời, lại thấy ba người lắc đầu.
Bởi vì quá yếu?
Liếc mắt nhìnkhôi chuẩn, thiếu chút nữa kích đối phương xù lông.
Du chuẩn thu ánhmắt, đổi đối thủ thành hồng chuẩn. Kết quả vẫn bị từ chối như vậy.
“Giảng viên, bọnem muốn đánh với thầy.”
Nếu muốn đánh,liền chọn người mạnh nhất!
Đây là để mắtđến hắn?
Bất đắc dĩ, duchuẩn chỉ có thể tháo máy truyền tin, xoay người đi về phía võ đài.
Bước được haibước, phát hiện không ai đi theo.
“Làm sao?” Đổi ýrồi? Vậy thì tốt.
Vạn nhất trên võđài không thu tay kịp, làm bị thương ba con chim phượng, vậy không đơn giản chỉlà úp bao có thể giải quyết. Hắn sẽ bị các chim hoàng lột sạch lông, trở thànhmột con chim trọc.
“Giảng viên, bọnem có ba người.”
Nói cách khác,cần ba đối thủ. Nếu ba đánh một, thắng không anh hùng.
Du chuẩn triệtđể cạn lời.
Biết tính cáchphượng hoàng, không nhiều lời, ngoắc ngoắc ngón tay với hai người cùng tộc.
Bước đến trướcvõ đài trống rỗng, du chuẩn hỏi ba con chim phượng nhỏ, đã suy xét kỹ hay chưa.
“Hiện tại đổiđối thủ còn kịp.”
“Cảm ơn giảngviên, bọn em không đổi.”
Như là sợ duchuẩn đổi ý, ba người mở cánh ánh sáng, lần lượt bay lên giữa võ đài.
Sau khi đứngvững, màn hình ảo hiện lên thông tin tộc đàn. Cột đối thủ, rõ ràng là ba giảngviên du chuẩn.
Vài võ đài bêncạnh lập tức im lặng.
Thấy biến hóabên này, chim non đang đánh đồng thời sửng sốt. Có mấy con quá ngạc nhiên, thậmchí rơi từ trên không trung xuống, vang lên một tiếng không nhỏ.
“Giảng viên?”
“Bọn họ đánh vớigiảng viên khôi chuẩn?”
“Thật hay giả?”
“Hệ thống đãchia tổ, trong màn hình cũng hiện lên rồi, làm sao có thể giả.”
“Ai có thể thắng?”
“Đúng vậy.”
“Nhất định rấtlợi hại!”
“Giảng viên duchuẩn đúng là lợi hại.”
“Mình nói là bacon phượng hoàng.”
“…”
Hắc nhạn cuồngđiêu cách tương đối xa, không tận mắt thấy cảnh này. Nhưng từ âm thanh có thểđoán được, ba con chim phượng nhỏ đã ước chiến, đang chuẩn bị đánh với giảngviên.
“Cố gắng lên!”
“Ủng hộ cáccậu!”
“Cố gắng!”
Chim non thuatrận đi qua dưới sân, không vội vàng tìm kiếm đổi thủ, mà đều giơ cánh tay, mởcổ họng, cổ vũ ba người Tần Ninh cố lên.
“Cảm ơn.”
Gật đầu vớikhổng tước và bạch phúc hải điêu, Tần Ninh nghiêm mặt, nhìn về phía giảng viênkhôi chuẩn đứng đối diện.
“Trận đấu bắtđầu.”
Âm báo lạnh nhưbăng chảy vào trong tai, ánh mắt Tần Ninh tụ lại, cánh ánh sáng bất chợt mở,kêu dài một tiếng, lao nhanh về phía đối thủ.
Giảng viên duchuẩn không bay lên, chỉ ở trên võ đài nghiêng người tránh. Không ngờ tính toánsai lầm, mặc dù còn chưa trưởng thành, tốc độ và linh hoạt của nhạc trạc cũngvượt quá tưởng tượng.
Một đòn khôngtrúng, Tần Ninh lần thứ hai uốn người xông lên, không có một chút khoảng cách.
Sau hai lần,giảng viên khôi chuẩn không thể không vỗ cánh bay lên, hiểm hiểm tránh lần tấncông thứ ba.
Du chuẩn kêu dài,ánh mắt sắc bén chưa từng có.
Trước mắt khôngcòn là một con chim non, mà là đối thủ ngang sức ngang tài!
Du chuẩn xoayquanh một vòng, giả vờ lao xuống. Tần Ninh không mảy may yếu thế, bay người lênđón.
Nửa đường, nhớđến phương thức huấn luyện của Bạch Hử, ma xui quỷ khiến vươn tay, bắt lấy cổtay du chuẩn.
Một tay nắmkhông chắc, dứt khoát dùng cả hai tay.
Du chuẩn khôngđề phòng, bị bắt tại trận.
Sau đó, hai tayTần Ninh dùng sức, chân sau làm trụ, cánh ánh sáng vỗ mạnh, bắt đầu quay tròntrong không trung, kéo theo du chuẩn bị cầm tay, giây lát nhanh thành một mảnhbóng mờ.
Trên thực tế, duchuẩn có khả năng phản kích. Nhưng vừa định động thủ, sau gáy đột nhiên phátlạnh, động tác chậm nửa nhịp.
Bỏ qua thời cơtốt nhất, lại bị cảm giác nguy hiểm đáng sợ bao phủ, xoay tròn hơn mười vòng,cứ thế sống sờ sờ bị một con chim non ném bay ra ngoài.
Rầm!
Tộc lông vũtrưởng thành đập vào tường ánh sáng, tạo ra rung động cực mạnh. Màn chắn chậpchờn vặn vẹo, võ đài cũng rung động theo.
Im lặng, im lặngđáng kể.
Bất luận trênsân hay dưới sân, đều là một mảnh im lặng.
Các chim non tậpthể hóa đá, con ngươi rơi đầy đất.
Vừa rồi mới xảyra chuyện gì?
Các giảng viênnâng cằm, thật sự không thể tin nổi.
Du chuẩn bị némbay?
Bị một con chimnon ném bay?
Nhìn du chuẩndán trên tường, mặt mũi có chút biến hình, giảng viên khôi chuẩn không hề ubuồn, ngược lại cảm thấy hả giận.
Ngoài cửa, cáchmột tầng màn chắn, hiệu trưởng bạch chuẩn nhìn về phía Bạch Hử không mời màtới, mở miệng hỏi: “Bạch chủ, ngài thật sự không đi vào?”
“Không được.”Bạch Hử nhẹ lắc đầu, sợi tóc rũ xuống bên hông, còn chói mắt hơn đá quý xíchvàng làm đẹp.
“Lúc này ta đivào, sẽ quấy nhiễu cuộc thi.”
Hiệu trưởng bạchchuẩn không tiếp lời, vẻ mặt vô cùng vi diệu, răng có chút đau.
Không quấy nhiễucuộc thi?
Vừa nhìn chằmchằm du chuẩn, phát bừa khí áp rốt cuộc là ai?
Khí thế củathiên nga há lại là chuyện đùa.
Cho dù khôngphải cố ý, cũng đã đủ đáng sợ.
Đừng nói duchuẩn trên võ đài, ngay cả ông cũng thiếu chút nữa xù lông, hận không thể tránhxa mấy trăm mét.
Trên võ đài, giữvững nguyên tắc ngươi bệnh muốn mạng ngươi, Tần Ninh không có nửa điểm do dự,cánh ánh sáng rung động, hơn trăm mũi tên màu đen xuất hiện, đồng loạt bắn vềphía du chuẩn.
Du chuẩn trượttừ màn chắn xuống, đang nghi hoặc áp lực từ đâu đến. Nghe được tiếng gió bêntai, không kịp nghĩ nhiều, bản năng phóng lên cao.
Đáng tiếc, bêntrên cũng có tên ánh sáng chờ hắn.
Ầm! Bùm!
Tên ánh sángliên tục phát nổ, du chuẩn bay ngược ra ngoài, lần thứ hai đập tường.
Trong sáng tốichập chờn, Tần Ninh bay người tiến lên, nắm một cánh tay du chuẩn, một vòng,hai vòng… chín vòng, mười vòng, ném!
Trong lúc bayngang ra ngoài, du chuẩn lệ rơi đầy mặt.
Mỗi lần muốnđánh trả, lại có áp lực kinh khủng kéo đến, rốt cuộc là sao đây?
Tần Ninh càngđánh càng tự tin, túm giảng viên du chuẩn như cầm quả tạ, trên dưới trái phải,tất cả đều ném một lần.
Du chuẩn màuxanh xám tung bay lên xuống, lông vũ nổ tung, màn chắn thỉnh thoảng lồi ra hìnhngười.
Ném đến về sau,du chuẩn phát hiện, tốc độ nhạc trạc lao xuống đã vượt qua bản thân.
Đánh giáp lá cà,trừ sức lực, bản thân không chiếm một chút ưu thế. Là tộc lông vũ trưởng thành,đi so sức lực với chim non, bản thân cũng đã thua.
Hai mươi phúttrôi qua, trên màn hình, thành tích của Tần Ninh vẫn là không. Rất hiển nhiên,hệ thống xử hai bên hòa.
Thấy kết quảnày, các chim non bên ngoài rất không hiểu, nhao nhao nghi ngờ tiêu chuẩn chấmđiểm của hệ thống.
Du chuẩn bay rangoài sân, trong lòng cũng tồn tại nghi ngờ tương tự.
Tần Ninh vô thứcnhìn ra ngoài cửa.
Sau khi hệ thốngmở ra, toàn bộ đại sảnh bị màn chắn vây quanh, ánh mắt không thể xuyên thấu.Nhưng cậu chính là biết, Bạch Hử đứng ngoài kia, đang nhìn cậu.
“Em có thể.”
Ba chữ ra khỏimiệng, Tần Ninh giơ cao tay, mang theo kiên quyết cùng nghị lực.
Khuôn mặt ngâythơ của thiếu niên dần dần rút đi ngây ngô, tao nhã chỉ thuộc về nhạc trạc, đãcó thể nhìn ra một hai.
Nhìn Tần Ninhnhư vậy, Bạch Hử đột nhiên cười.
Trong chớp mắt,tựa như xuân về đại địa.
Hiệu trưởng bạchchuẩn yên lặng nhìn nóc nhà.
Với tuổi tác củaông, sinh ra tâm tình như vậy, thật sự rất không cần thiết. Nhưng… mẹ XXX,thiên nga sinh ra chính là để đả kích tự tin của người khác, nhất là chim trống!
Bị Tần Ninh dẫndắt, Bạch Lam và Bạch Hi cũng lục tục chơi tự quay trên không.
Không có áp lựctừ Bạch Hử, giảng viên du chuẩn rốt cuộc tránh thoát trói buộc. Mượn cơ hội lêncao lao xuống, lật ngược hai thiên nga nhỏ, ném bay ra ngoài.
Về phần kết quả,không những không làm hai người chịu thua, ngược lại kích thích ra càng nhiều ýchí chiến đấu.
“Kém ba banhiều!”
“Đúng, chú Thanhlợi hại hơn!”
Bạch Lam kêu dàimột tiếng, kéo theo Bạch Hi hòa cùng.
Hai chim phượngnhỏ đồng thời phát lực, cánh ánh sáng xòe ra, mũi tên mang theo bóng trắng, tốcđộ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Một lần, hailần, ba lần.
Đến lần thứ tư,giảng viên du chuẩn rốt cuộc bị chặn đường.
Trong tiếng nổcủa tên ánh sáng, cổ tay bị túm lấy, quay tròn ba trăm sáu mươi độ trong khôngtrung, bay ngược đập vào tường ánh sáng.
Rầm!
Nghẹn đủ mộthơi, hai thiên nga nhỏ dùng hết toàn lực. Giảng viên du chuẩn dang tay dangchân, nửa ngày không nhúc nhích.
Hệ thống phát rathông báo, chiến đấu kết thúc, hòa.
“Bên này cũnghòa?!”
Ba chim phượngnhỏ không nói gì, chim non vây xem lại vô cùng bất mãn.
“Tần Ninh nhưvậy, Bạch Lam Bạch Hi cũng thế, rốt cuộc thế nào mới tính là thắng?”
“Không côngbằng!”
Các chim non giơđầu cánh, la hét lớn tiếng phản đối.
Ba con chimphượng vẫy tay, không sao, trận sau tiếp tục!
Nói tóm lại,giảng viên du chuẩn đúng là bị “ngoại lực” ảnh hưởng, hệ thống kết luận nhưvậy, cũng là dễ hiểu.
Quy tắc rất côngbằng, muốn thắng, phải dựa hoàn toàn vào sức mình!
Trận chiến thứhai bắt đầu, ba người ở thế yếu, chỉ có thể bị động tránh.
Đánh được mộtnửa, thăm dò ra quy luật tấn công của du chuẩn, trở nên quen thuộc, càng đánhcàng hăng.
Khoảng mười lămphút, Tần Ninh bắt được cơ hội, bắn ra tên ánh sáng, từ trên cao ngăn cản duchuẩn. Đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất xông lên, bắt lấy mục tiêu, xoay trònném bay.
Màn chắn rungđộng, âm vang chồng chất.
Du chuẩn đứnglại tại chỗ, không tiếp tục phát động tấn công.
Tần Ninh hai taychống gối, cúi đầu thở dốc.
Cậu làm được.
Hoàn toàn bằngvào sức mình làm được rồi!
Ngẩng đầu, khôngthèm lau mồ hôi trên mặt đi, nhìn về phía Bạch Lam và Bạch Hi. Hai thiên nganhỏ cũng đang nhìn cậu, vỗ cánh ánh sáng, lộ ra nụ cười rực rỡ.
Cùng lúc đó, mànhình ảo chớp lên, hệ thống cho ra thành tích.
Bên cạnh tên bangười, rốt cuộc không còn là zero bắt mắt, mà là con số tuyên bố thắng lợi.
“Oh yeah!”
Trong đại sảnh,tiếng hoan hô như sấm động, đinh tai nhức óc.
Chẳng biết từbao giờ, tất cả các chim non đã ngừng chiến đấu, tụ tập quan sát tình hình trênba võ đài bên này. Nghe được thông báo của hệ thống, còn mừng hơn so với bảnthân thông qua bài thi.
“Cố gắng lên!”
“Đánh bại tất cảgiảng viên!”
“Các cậu nhấtđịnh có thể!”
Những trận chiếntiếp theo, các giảng viên thay phiên ra sân.
Ba con chimphượng có thắng có thua, cũng có hòa.
Tần Ninh pháthiện, đúng như lời Bạch Hử nói, tốc độ của hồng chuẩn không bằng du chuẩn, sứclực lại lớn hơn nhiều. Sức chiến đấu của khôi chuẩn không kém, nhưng tìmđúng sơ hở, tương đối dễ bắt.
Du chuẩn vẫn làkhó đối phó nhất.
Sau một trậnthắng, ba người không còn được thêm điểm từ du chuẩn.
Đánh tròn mườitrận, tỉ lệ thắng của Bạch Lam và Bạch Hi đều ở năm phần. Tần Ninh thắng nhiềuhơn một trận, tính là sáu phần.
Không đạt đếnyêu cầu, cho dù đối thủ là giảng viên, cũng nằm trong phạm vi không hợp lệ.Chẳng qua, tính tổng điểm tất cả các cuộc thi, ba người đều nằm trên giới hạnđạt chuẩn, không cần lên nóc nhà chơi vài ngày.
Rất nhiều chimnon một lòng vây xem chiến đấu, bỏ lỡ thời gian thi, bị hệ thống xử không hợplệ, rất có thể phải nhận trừng phạt.
Biết rõ sẽ bịđổi chiều, trên mặt lại vẫn tươi cười như trước.
Nguyên nhân rấtđơn giản, từ lúc nhập học đến nay, ít có chim non chưa từng lên nóc nhà. Có thểxem cuộc chiến đặc sắc như vậy, thật sự phải treo năm ngày, cũng coi như đánggiá vé.
“Chờ mình mọclông cứng, cũng phải khiêu chiến giảng viên!”
“Mình cũng vậy!”
Nghe được đốithoại như trên, các giảng viên nhìn nhau, nhịn không được lắc đầu bật cười.
Chim non phá xácnăm nay, đúng là rất đặc biệt.
Ba ngày thi kếtthúc, các chim non đều có chút thoát lực. Công bố thành tích cuộc thi xong,hiệu trưởng bạch chuẩn tuyên bố, thời gian trừng phạt đổi ngày.
“Hai ngày tiếptheo không sắp xếp chương trình học, có thể tự do bố trí thời gian.”
“Bến tàu dướilòng đất và khu vực đi săn mở, muốn đi đâu cũng được.”
Nói cách khác,thoải mái hai ngày, thuận tiện ăn nhiều một chút, mới có thể kiên trì năm ngày.
Tần Ninh lấythịt nướng ra, đưa cho hắc nhạn, hỏi: “Mở toàn bộ khu vực đi săn?”
“Đúng vậy.” Pháthiện hỏi là ai, giảng viên du chuẩn lập tức bổ sung một câu, “Đi săn có mức hạnchế, không thể bắt hết.”
“Vậy à.”
Thất vọng khôngchỉ có Tần Ninh.
Chim non sáu khuký túc xá đều muốn nhân cơ hội bổ sung dự trữ. Đáng tiếc hạn chế số lượng, tínhtoán bắt cả đàn trở thành bọt nước.
Trải qua traođổi, một nửa chim non lựa chọn đến khu vực đi săn, một nửa quyết định đến bếntàu dưới lòng đất.
Sau khi nghiêmtúc suy xét, Tần Ninh quyết định đi gom lương thực dự trữ trước.
Dù sao còn phảisinh hoạt ở nơi này hơn một năm, mở rộng số lượng dị thú trong khu ký túc xá,ăn no bụng mới là quan trọng nhất.
Để đẩy nhanh tốcđộ, Tần Ninh cùng hai thiên nga nhỏ chia ra hành động, đuổi theo một đám hươukiếm.
Bay qua một mảnhcổ thụ cao vút vào trong mây, phát hiện trên cây có dấu móng hung thú. Tần Ninhlập tức giảm tốc độ, đến gần kiểm tra. Không ngờ phía sau đột nhiên vang lêntiếng gió, chưa kịp quay đầu, người đã bị ôm chắc, rơi vào trong tán cây.
Tóc dài bạch kimlướt qua trước mắt, đôi cánh sáng chói hợp lại, nhẹ nhàng bao bọc Tần Ninh vàobên trong.
Không cần nghĩcũng biết người đến là ai.
Ở trên võ đài,cậu cũng đã phát hiện, lúc này chỉ là xác thực suy đoán.
Chẳng qua, thânlà chủ thành lại nhiều lần làm trái “quy tắc”, thật sự không sao?
Không đợi TầnNinh mở miệng nói, đỉnh đầu đã bị hôn một cái.
“Em làm rấttốt.”
“A?”
“Cuộc thi cáchđấu?”
“Anh đều nhìnthấy?”
“Đúng vậy.”
“Em không qua.”
“Không sao.”
Bạch Hử siếtchặt cánh tay, đôi mắt màu khói mang theo tình cảm ấm áp. Ngón tay thon dàitrượt qua sợi tóc đen, hôn nhẹ lên trán Tần Ninh.
“Em đã làm đượctốt nhất.”
Tần Ninh khôngnói nữa, đưa tay ôm lấy con thiên nga trước mặt, vùi đầu vào mái tóc lành lạnhtrơn nhẵn.
Cánh ánh sángmàu bạch kim hoàn toàn hợp lại.
Thật lâu, giórừng từ từ thổi qua, mang đến tiếng hươu kêu ô ô, xen lẫn tín hiệu chim nonphát ra.
Tần Ninh mở mắt,ý thức được bản thân vừa làm cái gì, bên tai bắt đầu đỏ lên, nhanh chóng lantràn qua cổ.
“Em… cái kia…”
“Đến đây đisăn?”
“Đúng!”
“Là đám hươukiếm kia?”
“Vâng.”
“Ta cho em biếtmột bí quyết.” Nâng Tần Ninh lên, hôn một cái vào chóp mũi cậu, khóe môi BạchHử mang cười, “Hươu kiếm gặp nguy hiểm, sẽ không tản ra như tuần lộc, mà sẽchạy trốn theo hươu đầu đàn. Trước đó tìm đúng mục tiêu, sẽ rất dễ bắt.”
“Ý anh là tìmđúng hươu đầu đàn?”
“Đúng.”
Dưới ánh mặttrời, Bạch Hử nghiêng đầu cười nhẹ. Hai cánh xòe ra, tinh xảo mà lộng lẫy.
Tiếng chim hótlại truyền đến, Bạch Hử vỗ vỗ sau lưng Tần Ninh, nói: “Đi đi.”
Tần Ninh gậtđầu, bay khỏi tán cây.
Nửa đường quaylại, trong tán cây đã trống rỗng.
Đang cảm thấymất mát, đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, nụ hôn nhẹ in lên mặt. Giọngnói chảy xuôi bên tai, mang theo ý cười không giấu được.
Đặt tay trên vaiđối phương, Tần Ninh thật sự không biết nên nói gì.
“Bị dọa?”
“Không có.” Cócũng không thừa nhận!
Thiên nga mấynghìn tuổi lại đùa như vậy, thật lòng không ngờ được.
“Ta không thể ởlại quá lâu. Trong thiết bị chứa vật này có ba máy ghi chép, còn có một số đốichiếu thuật ngữ, có thể giúp em đọc hiểu văn hiến.”
Trong lúc nóichuyện, thiết bị chứa vật rơi vào lòng bàn tay Tần Ninh, cánh môi ấm áp sát quabên má.
“Lần sau ta lạiđến thăm em.”
Dưới bầu trờixanh thẳm, thiên nga màu bạch kim vỗ cánh bay đi, gần như làm cho mặt trời cũngnhạt phai.
Tần Ninh ở lạitại chỗ, nhìn theo bóng Bạch Hử bay đi.
Qua khoảng haiphút, sau lưng có tiếng gọi vang lên.
“Tần Ninh, saocậu còn ở đây?”
“Hắc Minh?”
“Tìm được hươukiếm rồi, nhanh đến!”
“Được.”
Hai chim noncùng nhau bay đi.
Đàn hươu bấthạnh bị phát hiện, đã định trước sẽ trở thành một bữa thịnh soạn.