Tần Ninh Phấn Đấu
Chương 44
Tần Ninh ngáp một cái,xoa xoa khóe mắt.
Đang định mởmiệng, phát hiện Bạch Hử hơi nghiêng đầu, nhìn ra sau lưng cậu.
Quay đầu lạinhìn, nửa đoạn lông vũ màu bạch kim, lẳng lặng nằm ở dưới gối đầu. Ánh trăngngoài cửa sổ chiếu vào, tản ra vầng sáng nhu hòa.
Tần Ninh cứnglại.
Làm sao giảithích?
“Thích không?”Bạch Hử thu hồi ánh mắt, ôn hòa nhìn Tần Ninh, “Em nên nói với ta.”
“Này…”
Vuốt vuốt vànhtai, Tần Ninh rất là xấu hổ.
Chính vì đểtránh loại tình huống này, cậu mới chỉ cầm một cọng. Nếu không mà nói, đem cảgiường đi cũng là có thể.
Không ngờ, BạchHử không tiếp tục truy vấn, mà là thay đổi đề tài nói: “Trong ba tháng này,chăm sóc tốt bản thân.”
“Dạ.” Tần Ninhgật gật đầu.
“Tháng sau ta sẽrời thành vài ngày. Có bất cứ nhu cầu, có thể liên hệ Bạch Nham cùng BạchThanh.”
“Được.” Tiếp tụcgật đầu.
“Nghỉ ngơi sớmmột chút.”
“Ngủ giờ đây.”
“Cuối cùng,”Bạch Hử cong khóe môi, ấn xuống màn hình, nụ cười càng thêm ôn hòa, “Nhớ phảiăn nhiều cơm.”
“…” Hóa ra sửdụng đặc quyền, trọng điểm ở câu này?
Trò chuyện kếtthúc, màn hình quay về tối đen.
Bạch Hử dựa vàolưng ghế, chân dài gác lên. Bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, trước khi rời thành,có lẽ nên gặp Tần Ninh một lần.
Lần xuất hànhnày, căn bản không ở trong kế hoạch.
Dự trù mười ngàyquay về, có thể kéo dài hay không, y cũng không thể xác định.
Từ sau khi bạchđầu hải điêu bị trục xuất, có ba chi tộc đàn liên tiếp dọn ra khỏi thành chính,lý do là đoàn tụ với thân tộc. Quá trình cực kỳ nhanh chóng, càng giống đang bỏtrốn.
Có người sẽ giậmchân giận dữ hay không, hoàn toàn không ở trong suy xét.
Chung quy tiềnlệ không xa.
Hắc ưng chiếm cứnghị viện, có vẻ uy phong bốn phía. Bạch đầu hải điêu gặp chuyện không may, vẫnkhông giữ được như thường. Bọn họ là đầu có hố, mới sẽ tiếp tục thăm dò thànhVũ, chống lại thiên nga.
Kết quả như vậy,Bạch Hử ngược lại cũng thích thấy.
Không nghĩ tớilà, vào thời điểm này, vũ hoàng lại bị bệnh, hơn nữa vô cùng nghiêm trọng.
Chủ các tinhthành theo lý phải đến thăm hỏi.
Nếu không đi,nhất định sẽ thành cái đích cho người chỉ trích.
Vũ hoàng đanglúc tráng niên, thân thể luôn luôn khỏe mạnh. Cơn bệnh này đến thật sự kỳ quái.
Vuốt vuốt ngạchtâm(1),Bạch Hử đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn mặt hồ nổi lên sóng nhẹ, vẻ mặt nghiêmnghị.
Bên kia, ném máytruyền tin sang một bên, Tần Ninh trầm mặc ngồi ở trên giường.
Hạ quyết tâm,lấy lông dài dưới gối đầu ra, cất vào thiết bị chứa vật.
Cậu không tin,không có cọng lông vũ này, cậu sẽ không ngủ được!
Đùa cái gì chứ!
Kết quả, thậtkhông thể không tin.
Mười lăm phútsau, Tần Ninh trở mình, dùng sức xoa xoa mặt. Nhận mệnh mở thiết bị chứa vật,một lần nữa lấy lông dài ra, đặt ở dưới gối đầu.
Đã bị người nhìnthấy, giãy giụa hoàn toàn vô nghĩa.
Ngủ đi.
Kéo chăn lên,cuộn mình thành một đoàn.
Thật lòng khôngmuốn thừa nhận, so với vải dệt mềm mại, cậu càng hoài niệm cả giường lông vũ.
“Không nghĩ,ngủ!”
Dùng sức vỗ vỗgối đầu, Tần Ninh xoay người nằm vật xuống.
Bởi dùng lực quámạnh, vỏ quả ở đầu giường trực tiếp nảy lên, lăn lộn rơi xuống đất.
Bùm bùm vàitiếng, vỏ quả tách ra.
Quả cầu màu lamliên tiếp lăn ra, xúc tua tứ tán, mắt to mê hoặc. Rất lâu vẫn không hiểu, đangngủ ngon giấc, làm sao đột nhiên rơi xuống đất?
Nửa đêm lại mộttrận mưa nhỏ.
Hôm sau, TầnNinh đẩy cửa sổ, làn gió hơi lạnh phất qua gò má, mơ hồ mang theo mùi hoa.
Tập trung nhìnkỹ, bên bờ hồ nở đầy hoa nhỏ hồng nhạt. Kèm theo từng điểm xanh biếc, xa xanhìn lại, giống như trải một tầng thảm nhung.
Gió nhẹ cuốn hơinước, xua tán sương mù sáng sớm.
Mặt hồ rải rácnhững đốm nhỏ xanh hồng, tỉ mỉ nhìn kỹ, là nụ hoa vươn ra khỏi mặt nước.
Bạch Lam cùngBạch Hi thức dậy rất sớm, lúc này đang đứng ở bên hồ. Thấy Tần Ninh mở cửa sổ,phất tay chào hỏi cậu.
“Tần Ninh, nhanhra đây.”
“Sớm.” Tần Ninhmột tay chống cửa sổ, nhảy ra, “Những cái này là gì?”
“Đây là sen mưa,vài năm mới nở một lần, thời gian nở hoa chỉ có hai ba ngày.” Bạch Lam nói.
“Sen mưa?” TầnNinh nâng mi.
Ngày hôm qua đàncá tụ tập, có liên quan đến đám hoa này không?
Trong khi bangười đang nói chuyện, nhà kim loại giữa không trung lục tục truyền ra tiếngvang.
Hắc nhạn đẩy cửara, nhìn thấy cảnh đẹp trong hồ, lập tức hoan hô một tiếng, hai tay túm dâyleo, nhanh chóng trượt xuống dưới.
Mới qua haingày, động tác đã tương đối thuần thục.
Nghe được độngtĩnh, tuyết nhạn cũng tỉnh lại. Nhìn thấy sen mưa trong hồ, cũng là đầy mặthưng phấn.
“Là sen mưa!”
“Sen mưa nở, vậnkhí thật tốt!”
Cuồng điêu ngàyhôm qua ăn quá no, đa số ngủ rất muộn. Bị tiếng ồn đánh thức, cào cáo tóc, bấtmãn đẩy mở cửa phòng.
“Các cậu ồn cáigì…”
Nói được mộtnửa, đột nhiên im bặt.
Ngay sau đó, TầnNinh nhìn thấy một màn có thể coi là kỳ tích.
Cuồng điêu cựcít xuống nước, lại dùng tốc độ không thua gì chim biển, đâm đầu chui vào tronghồ, bơi về phía hoa sen sắp nở rộ.
Rất nhanh, hoasen nở rộ bị chia cắt thành từng mảng.
Có chim non chậmmột bước, chỉ có thể đợi ở bên cạnh nụ hoa.
“Loại hoa sennày rất hiếm thấy?” Tần Ninh chậc lưỡi ngạc nhiên. Làm cho cuồng điêu ăn thịtbiến thành như vậy, nhất định có chỗ độc đáo.
“Đương nhiên,cái này ăn rất ngon!”
Bạch Lam cùngBạch Hi động tác nhanh nhất, cướp lấy hoa sen nở rộ, tại chỗ xé cánh hoa xuống,đưa vào trong miệng.
Ăn hoa?
Tần Ninh chớpmắt, đang định hỏi lại, trong miệng cũng bị nhét vào một mảnh.
“Nhanh ăn, đợinữa không còn đâu.” Bạch Lam cầm ba thân sen, phồng má.
Cánh hoa vàomiệng liền tan, hoàn toàn không có đắng chát như trong dự đoán.
Thật muốn hìnhdung một chút, cảm giác rất giống bơ. Thơm trơn mềm mịn, độ ngọt vừa phải, ănmột mảnh còn muốn ăn nữa.
“Ăn ngon đúng không?”
Thân sen ăn hếthoa ném vào trong nước, lập tức bị đàn cá tranh đoạt. Các chim non trông chừngsen mưa, hoàn toàn không thèm để ý.
Vài đóa hoa senvào bụng, ba người đều là còn chưa thỏa mãn.
Không đợi bọn họxuống nước, Hắc Minh cùng Hồng Tường lần lượt lên bờ.
“Cho cậu.”
Hai người háihoa sen, tổng cộng có hơn một trăm ba mươi cành. Chia ra một nửa, vẫn đủ ăn nhưthường.
“Cảm ơn.”
Nói lời cảm tạxong, Tần Ninh nhận hoa sen, chia một phần cho Bạch Lam Bạch Hi, đồng thời bắtđầu ăn.
“Không phải mùasinh sản nào cũng có sen mưa.” Ngậm một mảnh cánh hoa, Bạch Lam nói, “Chúng tacó thể gặp được, thật là may mắn.”
“Không sai.” HắcMinh dùng sức gật đầu, cầm thân sen, cắn kêu răng rắc răng rắc.
Thiên nga chỉ ăncánh hoa, hắc nhạn lại không phải. Từ cánh hoa đến thân lá, toàn bộ có thể vàobụng.
Sau thời gian nởhoa, tuyết nhạn còn sẽ lặn xuống nước, đào củ ra bão lộc ăn.
“Ổ anh chị trướccủa mình không có gặp được. Biết mình có vận may như vậy, khẳng định sẽ hâm mộ.”
“Mình không hiểulắm.” Tần Ninh nhíu mày, “Hoa sen này trừ ăn ngon, còn có tác dụng gì?”
Chẳng lẽ giốngnhư cua ánh trăng vậy, có thể cung cấp năng lực tự lành cho chim non?
“Ăn ngon chẳngphải là đủ rồi sao?” Hồng Tường kỳ quái nhìn Tần Ninh.
“…” Rất có đạolý, cậu hoàn toàn không lời chống đỡ.
Lúc giảng viênkhôi chuẩn đến, nụ hoa trên mặt hồ chỉ còn lẻ tẻ vài đóa.
Đàn chim non đãbơi lên bờ, lấy ra thịt cá bèo rong, chính thức thưởng thức bữa sáng.
Chim non thời kỳnày, khẩu vị tương đối tốt, có thể so với động không đáy. Tuy rằng hoa senkhông ít, chia đến trong tay mỗi người, cũng chỉ có thể coi là đồ ăn vặt.
“Sen mưa nở?”
Đi đến bên hồ,khôi chuẩn nhặt lên một thân sen, giọng điệu mang theo hoài niệm, “Thời thiếuniên thầy cũng từng được hưởng hương vị này, vẫn luôn không thể quên được.”
“Giảng viên cũngtừng ăn?”
“Từng ăn.” Khôichuẩn cười nói, “Lúc ấy thầy ở khu ký túc xá thứ ba. Vì một đóa hoa sen, duchuẩn cùng bạch chuẩn thiếu chút nữa kéo bè kéo lũ đánh nhau.”
“Giảng viên,ngài nếm thử?” Một con hắc nhạn đi tới, để tiện bơi lội, đã biến thành hìnhthái nguyên thủy.
“Không được, cảmơn.” Khom lưng ôm lấy hắc nhạn, cọ cọ đầu hắn, khôi chuẩn nói, “Chính em ăn đi.”
“Giảng viên.”
“Ừ?”
“Hiệu trưởng cónói, trong trường học không thể ôm.”
Hắc nhạn nghiêngnghiêng đầu, càng thêm có vẻ đáng yêu. Vẫy cánh hai cái, gần như có thể manhtan lòng người.
“Ngài xem, phạmsai lầm rồi đúng không?”
“…” Đồ hùng điểunày!
Ăn xong bữasáng, đàn chim non rời khu ký túc xá.
Hôm nay không cólớp thực chiến, buổi sáng học kiến thức tinh hạm, buổi chiều làm quen sântrường, luyện tập đi săn dưới sự chỉ đạo của giảng viên.
“Đi săn?” TầnNinh ngạc nhiên nói, “Chuyên môn dạy sao?”
Tự lực cánhsinh, gian khổ phấn đấu đâu?
Đối mặt với ánhmắt sửng sốt của các chim non, đáy mắt khôi chuẩn lướt qua một tia ý cười.
“Thầy từng xemcác em bắt cá, biết các em không đói được. Chẳng qua, trong rừng có rất nhiềuloài thú cỡ lớn, hương vị đều rất tốt. Sau khi nắm vững kỹ xảo, các em có thểhợp tác thử một lần.”
Theo luật cũ,cũng không có sắp xếp giờ dạy đi săn.
Chỉ có thể nói,tình huống đặc thù đối xử đặc thù.
Xét đến lớp thựcchiến đẩy lên sớm, lớp cách đấu kéo dài, chim non nhất định tiêu hao gấp đôithể lực. Khôi chuẩn cùng hồng chuẩn đoàn kết đề nghị với hiệu trưởng, tăng thêmkhóa học đi săn.
Tinh hạm khôngcó năng lượng, ngay cả cảng hàng không cũng không bay ra được.
Để chim non đóibụng học tập, tuyệt đối không được. Cửa không có, cửa sổ không có, kẽ tườngchặn kín!
Du chuẩn lạikhông ủng hộ.
Đi săn là quátrình bản thân tôi luyện. Gặp phải khó khăn, giảng viên có thể gợi ý. Tăng thêmmột môn học, thật sự không có tất yếu.
Kết quả, khônglên tiếng còn tốt, miệng vừa há ra, liền bị hồng chuẩn phun trở lại.
Ngày hôm qua đểchim non chịu đói, nợ còn chưa tính hết.
Đưa ra dị nghị?
Quần ẩu mấyngười tin không!
Chim trống đánhkhông lại?
Không sao, cácchị em lên!
Hồng chuẩn khôichuẩn phát uy, du chuẩn bại lui.
Hiệu trưởng bạchchuẩn lại đập đầu một cái, đề nghị được thông qua.
Để đảm bảo côngbằng, chương trình học giới hạn trong vòng nửa giờ. Hơn nữa, sau khi quyết địnhcon mồi, chim non tự ra tay. Thật sự không bắt được, giảng viên mới có thể hỗtrợ.
“Giảng viên.”Lật Dương mở miệng nói, “Về đi săn, bọn em hẳn là tự học lấy.”
“Đúng.” HồngTường nói tiếp, “Bọn em có thể nuôi sống bản thân.”
“Bọn em có thểbắt cá, khẳng định cũng có thể săn dã thú.”
“Con mồi tự bắtđược ăn mới ngon.”
“Không thể thayđổi chương trình học sao?”
“Có thể đổithành đến bến tàu dưới lòng đất không?”
“Em muốn họckiến thức tinh hạm.”
“Em cũng vậy!”
“Em muốn họcthực chiến.”
“Cậu giỏi!”
Đàn chim nonthảo luận sôi nổi, giảng viên khôi chuẩn yên lặng không nói gì.
Đột nhiên cảmthấy, ở trước mặt hiệu trưởng bạch chuẩn cố gắng tranh thủ, thiếu chút nữa đánhnhau quần ẩu với du chuẩn, thật sự là ăn no rỗi việc.
May mà khôngbình thường chỉ có số ít. Đại bộ phận chim non nghe được tin tức, đều là tươngđối phấn chấn.
Về phần khu kýtúc xá thứ nhất, không ở trong phạm trù bình thường.
Tham thảo cuộcđời với mở phần mềm hack, đơn thuần tìm ngược.
Trên đường đếnbến tàu dưới lòng đất, đàn chim non hăng hái bừng bừng.
Tốp năm tốp batụ lại với nhau, bàn tán bữa sáng vừa ăn xong, kế hoạch cơm trưa tiếp theo, mặcsức tưởng tượng cơm tối sau khi một ngày kết thúc.
“Hiện tại là mùamưa của thành chính, có rất nhiều đồ ăn ngon tươi mới.”
Nhân lúc giảngviên khôi chuẩn không chú ý, Bạch Lam mở thiết bị chứa vật, lấy ra một máy ghichép.
“Trong này ghichép rất nhiều thứ tốt.” Chim phượng nhỏ nhìn Tần Ninh, trong mắt tràn đầy chờmong, “Nếu tìm được ở trong trường, có thể cho bạch tuộc vực Đen làm không?”
“Nếu có nguyênliệu, mình nghĩ hẳn là có thể.”
Tần Ninh tiếpnhận máy ghi chép, nắm chặt phục chế lại. Phát hiện đa số là các loại thịt cá,trong lòng cơ bản có tính toán.
Bến tàu dướilòng đất vẫn rung động như trước.
So với hôm qua,nội dung khôi chuẩn giảng giải càng đi sâu hơn, hơi có chút vô vị. Đa số thờigian, lực chú ý của các chim non tập trung ở trên hình ảnh tinh hạm.
Cách kết thúcchương trình học còn khoảng bốn mươi phút, giảng viên khôi chuẩn ấn xuống bảngđiều khiển.
Ống trụ dựa vàotường ngủ đông lục tục tỉnh lại, đỉnh đầu phát sáng màu xanh lam, lấy ra máyhồi tưởng hình vòng, phân phát vào trong tay chim non.
“Lớp thực chiếncó kiểm tra, lớp kiến thức tinh hạm cũng là tương tự.”
Khôi chuẩn bắttay sau lưng, đứng trước bục kim loại. Đợi phân phát xong vòng tay, nghiêm mặtnói: “Hiện tại, mở máy ghi chép, thao tác theo gợi ý.”
Lớp thực chiếntôi luyện năng lực sinh tồn, thử thách kỹ xảo chiến đấu. Lớp tinh hạm lại kiểmtra khả năng ghi nhớ của chim non.
Ngày hôm qua chỉlà làm quen.
Từ hôm nay trởđi, tất cả mới bước vào chủ đề chính.
Sau mỗi tiếthọc, đều có một bài kiểm tra. Các chim non sẽ chân chính hiểu được, cái gọi là“chăm chú học tập”, rốt cuộc là khái niệm như thế nào.
“Thời gian bamươi phút, trả lời đúng một nửa đề bài thì coi như hợp lệ.”
Mở máy ghi chép,ánh sáng xanh trải ra theo hình quạt, ghi lại tin tức của chim non. Sau đó chợtcuốn thành hình trụ, bao bọc chim non ở bên trong.
Trong ánh sángxanh tự tạo thành một không gian độc lập, do hệ thống trung ương khống chế.
Chưa đến thờigian, chim non hoàn toàn không ra được, cũng không thể nói chuyện với ngườikhác.
Xác nhận toàn bộvòng tay đã khởi động, khôi chuẩn ấn xuống thiết bị kiểm soát trên cổ tay, kếtnối với hệ thống trung ương.
Ánh sáng xanhbắn ra thành câu chữ, bắt đầu chuyển động trước mặt chim non.
Vòng tay có đồngbộ âm thanh. Ngoài hình vẽ, tất cả chữ viết đều có giọng nói giải thích.
Mới đầu, TầnNinh bị dọa sợ.
Không phải liềumạng chiến đấu, chính là kiểm tra mỗi tiết, có cần hung tàn như vậy không?
Sau khi nhìnthấy đề bài, cậu lại vui vẻ.
Không vượt quáphạm vi trên lớp, toàn bộ đều là đề lựa chọn. Kiểm tra như vậy mà không thôngqua, uổng phí kinh nghiệm kiếp trước của cậu.
Dựa theo âmthanh gợi ý, Tần Ninh nhanh chóng đọc một lượt đề bài, chọn đáp án, ấn xuốngvòng kim loại.
Một đề, hai đề,ba đề…
Theo đề bài đisâu, kiến thức được chải vuốt lại một lần, phân loại ở trong đầu, trở nên càngthêm rõ ràng.
Tần Ninh trả lờicàng ngày càng thuận.
Đề bài thứ mườibảy, là về động cơ tinh hạm.
Nghe thanh âmcủa hệ thống giải thích, đối chiếu câu chữ cuồn cuộn, con ngươi Tần Ninh hơi colại.
Trong văn hiến,từ như vậy xuất hiện đến mấy lần, cậu vẫn đọc không hiểu. Thì ra, nó đại biểucho một loại kỹ thuật hạch tâm, chỉ thuộc về tộc đàn phượng hoàng.
Đáng tiếc là,nội dung chương trình học còn thấp, đề bài chỉ là nói lướt qua, không đi sâuvào giảng giải.
Thời gian trôiqua từng giây từng phút, Tần Ninh kéo suy nghĩ quay về, tiếp tục làm bài.
Ba mươi phútsau, màn chắn rút đi, máy ghi chép bị ống trụ thu đi.
Nhất định phảithừa nhận, tộc lông vũ đúng là được tự nhiên ưu đãi.
Dù cho nhất tâmnhị dụng(2), ởtrong lớp không chú ý, vẫn có phần lớn chim non thông qua kiểm tra. Chỉ có hơnmột trăm con chiết kích trầm sa(3), phải cố gắng gấp đôi.
Rời khỏi bến tàudưới lòng đất, mưa đã tạnh.
Ánh mặt trờigiữa trưa chiếu xuống, nước mưa trên mặt đất rất nhanh đã bị bốc hơi khô.
Biết được thờigian nghỉ ngơi hoàn toàn tự do, đám chim non hoan hô một tiếng, đều tự chạy vềphía bụi cỏ xanh biếc, cuộn cánh lại lăn lộn.
Lăn đến mệt mỏi,tìm một chỗ thoải mái, lấy thiết bị chứa vật ra, trực tiếp bắt đầu ăn.
Giảng đườngchính không có hồ lớn, chỉ có sông nông chảy dọc bên bìa rừng rậm.
Tần Ninh cùnghai thiên nga đi đến bờ sông, chọn một cây đại thụ, ngồi xuống dựa vào thân cây.
“Ăn cá nướngkhông?”
“Ăn!”
Bạch Lam cùngBạch Hi hạ quyết tâm, cọ cơm của Tần Ninh.
“Chỗ mình cótrái cây, sáng nay mới hái.”
“Mình có cáinày.”
Bạch Hi lấy ramột túi kẹo, theo đúng sở thích của tộc lông vũ, làm thành hình đá quý, từngviên lấp lánh trong suốt.
“Ba ba chuẩn bịcho mình, thiếu chút nữa bị ma ma phát hiện.”
“Trong nhà khôngcho hai cậu ăn kẹo?”
“Ngược lại cũngkhông phải.” Hai con thiên nga lắc đầu, “Chỉ là không tốt cho răng.”
“Vậy à.” TầnNinh tỏ vẻ hiểu được.
Ánh mặt trời rấtấm.
Tần Ninh duỗichân, hai tay chống sau lưng, hơi hơi ngẩng đầu lên.
“Tần Ninh.”
“Ừ?”
“Bạch chủ chuẩnbị kẹo cho cậu không?”
“Không có.” TầnNinh lắc đầu.
“Vậy phần củamình chia cho cậu.”
Bạch Hi lấy ramột hộp thủy tinh, chia kẹo thành ba phần.
“Mình cũng có?”Bạch Lam chỉ chính mình.
“Đương nhiên.”
Chim phượng nhỏrất vui vẻ, ôm lấy bả vai đồng bạn, nhẹ nhàng cọ cọ tóc.
Loài chim biểuđạt thân mật, thường thường đều chọn cách thức tương tự.
Thế nhưng, bấtluận vui vẻ cỡ nào, cọ hăng say ra sao, bọn họ đều chưa từng làm hành động cùngloại với Tần Ninh.
Không phải cóngười nhắc nhở, mà là Tần Ninh ôm lông vũ ngủ, dính vào mùi của Bạch Hử. Cho dùkhông đến mức sợ, cũng làm cho hai thiên nga nhỏ kiêng dè.
Cọ đầu chải lôngvũ, vẫn là thôi đi.
Muốn bày tỏ tìnhbạn, luôn có những phương pháp khác. Làm gì tự tìm phiền phức.
Ăn no bụng, cácchim non bắt đầu buồn ngủ.
Trên cỏ, dướibóng cây, bên bờ sông, có thể nhìn thấy từng đống cầu lông, hoặc chen cùng mộtchỗ, hoặc mở cánh phồng bụng nhỏ, phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ.
Trong một khoảngthời gian tương đối, sau khi chim non ngủ say, sẽ vô thức biến thành hình tháinguyên thủy.
Hắc nhạn nhưthế, tuyết nhạn như thế, cuồng điêu cũng là tương tự.
Chỉ có Tần Ninhcùng hai thiên nga ngoại lệ.
Ba thiếu niên bịcầu lông bao quanh, thản nhiên tự tại gặm hết trái cây. Rửa tay, bay lên cànhcây, hưởng thụ ánh nắng ấm áp.
So với mặt cỏ,phượng hoàng thích chỗ cao hơn.
Nằm giữa nhữngcành lá, không khí chảy xuôi qua quanh người, dường như cũng mang theo thânthiết.
Nửa giờ sau, tấtcả chim non đều chìm vào mộng đẹp.
Các giảng viênkhôi chuẩn phân tán ra, lần lượt kiểm tra tình huống mỗi chim non, nhất là mấycon trong sông. Đảm bảo không có con nào ăn quá nhiều, không chú ý mà chìmxuống đáy sông.
Trên bầu trời,hồng chuẩn cùng du chuẩn xoay quanh hai vòng, phát hiện cục lông bên bờ sông,không nén được hiểu ý cười nhẹ.
Hạ thấp độ cao,phối hợp cùng kiểm tra với khôi chuẩn.
Nhìn ba con chimphượng trên cây, nhịn không được lắc đầu.
Chẳng tráchtrong lịch sử của trường chưa từng xuất hiện ghi chép về phượng hoàng bị treo.Chim non như vậy, treo lên đỉnh tòa nhà chính, cũng có thể vỗ cánh bay xuốngnhư thường.
Giữa giờ nghỉtrưa, xuất hiện một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.
Vì khôi chuẩn sơý, nhóm hồng diên cùng quyên chuẩn cách nhau không đến năm mét.
Một con hồngdiên nằm mơ đánh nhau, đánh đến chỗ kịch liệt, vỗ cánh trở mình, không cẩn thậnđập phải đầu. Mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện đối thủ một mất một còn ởngay cách đó không xa, lập tức lăn lông lốc bò dậy, kêu to xông tới.
Đang ngủ saysưa, lại chẳng biết tại sao bị đánh bay, thần tiên cũng sẽ nổi giận.
Quyên chuẩn bayra hai mét, rơi xuống đất lăn hai vòng.
Sau khi bò dậy,lắc lắc đầu, lông tơ toàn thân nổ tung, dùng sức đâm lại. Mấy con yến vĩ diênxui xẻo, nếu không phải tỉnh nhanh, thiếu chút nữa đã thành đệm thịt.
Hồng diên cùngquyên chuẩn đánh nhau, chim non xung quanh lục tục bị đánh thức.
“Làm sao vậy?”
“Có người đánhnhau?”
“Là ai, hồngdiên?”
“Là quyên chuẩn!”
“Ngủ cũng khôngcho người yên tĩnh.”
“Đánh gãy răngcô ta!”
Chim non đều córời giường khí(4).Càng là chim dữ, tính tình càng lớn.
Đánh đơn giữahồng diên và quyên chuẩn, nhanh chóng biến thành đánh hội đồng phạm vi nhỏ.
Đám chim non vâyba tầng trong ba tầng ngoài, đổ dầu vào lửa có, ngứa tay tham gia cũng có.
Quy mô đánh hộiđồng không ngừng mở rộng.
Cuối cùng, rấtnhiều tộc đàn chỉ dự định vây xem, cũng ù ù cạc cạc liên lụy vào.
“Ai?!”
“Ai túm lôngtôi?”
“Đứng ra!”
“Đánh!”
Lúc giảng viênkhôi chuẩn đuổi tới, trường hợp gần như đã mất kiểm soát.
Mấy trăm conchim non lăn cùng một chỗ, lông tơ tung bay, rơi vào trong nước như thả bánhsủi cảo. Còn có một đám chim tước chỉ lo không loạn, kêu líu ríu líu ríu, thậtsự làm người phát điên.
Ba người TầnNinh nằm ở trên cây, nhìn xuống một đống lộn xộn bên dưới. Phát hiện trung tâmchiến đoàn đều là chim mái, đa số chim trống bị chen ra vòng ngoài, không nhịnđược chậc lưỡi.
Em gái uy vũ a.
“Dừng tay!”
Giảng viên khôichuẩn xách hai con quyên chuẩn lên, lớn tiếng nói: “Trái với nội quy trườnghọc… Bụp!”
Một con chimtước trúng giữa mặt.
“Nội quy trườnghọc… Bụp!”
Lại một con.
“Trường… Bụp!”
Con thứ ba.
Túm quelea haimắt vòng thành nhang muỗi xuống, khôi chuẩn ấn ấn gân xanh trên thái dương.
Khuyên bảo khôngcó kết quả, thẳng thắn giơ tay lên vẫy vẫy.
Nói không nghe,chỉ có thể treo.
Du chuẩn cùnghồng chuẩn luân phiên bay xuống, một lần hai con, xách lên bay về phía ngọn cây.
Nhìn chim non bịxách ngược, nhớ tới tình trạng gặp phải ngày hôm qua, Tần Ninh đột nhiên bừngtỉnh, lập tức hiểu tại sao.
Bắt đầu từ hômnay, phương pháp giúp người làm vui phải sửa lại.
Ít nhất khôngthể lại cầm chân.
Thời gian nghỉngơi kết thúc, ba trăm hai mươi sáu con chim non bị treo trên ngọn cây.
Gió thổi qua,nhìn xa thành xâu, nhìn gần… cũng thành xâu.
Cảnh tượng tươngđối đồ sộ.
“Trường học quyđịnh, không cho đánh nhau ở ngoài phòng cách đấu và sân huấn luyện!”
Khôi chuẩn vẻmặt nghiêm chỉnh, nhìn chim non lông vũ rối tung ném dao mắt cho nhau, độtnhiên cảm thấy mệt mỏi.
Chim nhiều, độingũ không dễ mang a.
Cứ như vậy, hơnba trăm con chim non bị treo trên cây tự kiểm điểm.
Đến khi giờ nghỉkết thúc, mới được du chuẩn thả xuống, cùng giảng viên đi vào rừng rậm, bắt đầutiết học đi săn đầu tiên.
Tần Ninh đi ởphía sau đội ngũ, nhìn nhìn bạn học xung quanh, càng thêm cảm thấy, cuộc sốnghọc đường đặc sắc hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Sự thật chứngminh, dự cảm của cậu hoàn toàn không sai.
Trong tiết đisăn, chim mái hai ký túc xá lại đối đầu.
Không đợi khôichuẩn nói xong, con mồi chuẩn bị sẵn đã bị xé thành mảnh vụn.
Côn trùng cỡlớn, xé.
Loài móng guốc ởbiên giới, xé.
Loài bò sát dịchủng, xé.
Đến lượt hungthú nguyên thủy, tiếp tục xé.
Tư thế các chimmái bày ra, chân thực suy diễn dùng mạng sống để xé.
Các chim trốnglui ra ngoài vòng săn, không đối phó được em gái, đợi trở về bắt cá.
Bàng quan bamươi phút, Tần Ninh ra được kết luận: Thực đơn của tộc lông vũ cực kỳ phongphú. Ăn hàng thống trị thế giới, thật lòng không phải nói không.
.
(1) Ngạch tâm:giữa trán (ps: mi tâm là giữa hai chân mày)
(2) Nhất tâm nhịdụng: một lúc tập trung vào hai việc khác nhau
(3) Chiết kíchtrầm sa: mũi giáo gãy chìm trong cát, hiểu đơn giản chính là thất bại
(4)Rời giường khí: khi mới ngủ dậy huyết áp thường thấp làm người dễ tức giận, cơntức những lúc như thế gọi là rời giường khí (cơ bản ko biết dịch thuần Việt làgì :p)