Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm

Chương 41



Trần VậnThành định đi tìm Ninh Quân Diên nói chuyện, kết quả lại kéo mình vào.

Mãi chođến khi quay về tắt đèn nằm trên chiếc giường trong phòng dành cho khách, mộtlát lâu sau Trần Vận Thành vẫn không ngủ được, anh gối hai tay ở sau đầu, thầmnghĩ có phải Ninh Quân Diên đang đi vào ngõ cụt không.

Có lẽnhững kỷ niệm sống nương tựa vào nhau khi còn bé quá quý giá với bọn họ, hoặccó lẽ sự chia ly quá đột ngột làm người ta khó mà chấp nhận, nên suốt mấy nămnay Ninh Quân Diên vẫn không thể buông bỏ được.

Trần VậnThành không thể nghĩ rõ ràng, tình cảm giữa người và người quá phức tạp, đôikhi anh còn chẳng biết bản thân mình đang nghĩ gì, nên việc phải tìm hiểu tâmlý của Ninh Quân Diên là quá sức khó khăn.

Vì buổitối đi ngủ quá muộn, nên sáng hôm sau Trần Vận Thành dậy trễ hơn hôm qua mộtchút.

Anh thayquần áo xong ra khỏi phòng, thì nghe được tiếng động trong phòng bếp, đi tớinhìn thì thấy Ninh Quân Diên đang chiên trứng.

Ninh QuânDiên mặc tạp dề ngoài áo len, cầm xẻng trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằmchằm trứng chiên trong chảo chuẩn bị lật.

Nghe thấytiếng bước chân của Trần Vận Thành, Ninh Quân Diên quay đầu lại nói với anh:“Đợi tôi một lát.”

Trần Vận Thành nhẹ giọng nói: “Hả?”

Đợi trứngchiên xong, Ninh Quân Diên tắt bếp để xẻng xuống, đi cùng Trần Vận Thành vàophòng vệ sinh, giúp anh vặn khăn nóng rồi đưa cho anh, sau đó mới quay lạiphòng bếp tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.

Bữa sángđược bày trên bàn rất đơn giản, Ninh Quân Diên chiên trứng gà, hâm nóng sữa,nướng mấy miếng bánh mì tối hôm qua mua về từ siêu thị, cộng thêm một đĩa mứtdâu tây nhỏ.

Trần Vận Thành và Ninh Quân Diên ngồi đối diện nhau.

Ninh Quân Diên nói: “Mấy thứ này ăn có quen không?”

Trần Vận Thành gật đầu.

Ninh QuânDiên nói: “Nếu ăn không quen, tôi có thể đi mua bánh bao bánh màn thầu cho em,cũng có thể nấu cháo hoặc nấu mì sợi cho em.”

Trần Vận Thành vội vàng nói: “Quen mà, tôi ăn gì cũng được.”

Giọng nói của Ninh Quân Diên rất dịu dàng: “Vậy thì ăn đi.”

Trần VậnThành cầm một miếng bánh mì đưa đến bên miệng gặm, không biết phải nói gì.

Ăn sángxong, Trần Vận Thành thấy Ninh Quân Diên dọn bàn ăn, bèn chủ động đứng dậy dọngiúp hắn, khăng khăng cầm chén bát vào phòng bếp, mang găng tay rửa sạch.

Lúc anhđi ra ngoài, Ninh Quân Diên cầm một cái chìa khóa và một tấm thẻ gác cổng đặttrên bàn ăn, nói: “Đây là chìa khóa nhà.”

“Hả?” Trần Vận Thành không lấy.

Ninh QuânDiên chuẩn bị đi ra ngoài, hắn cầm áo khoác mặc vào, nói với Trần Vận Thành:“Tối nay tôi có ca trực.”

Trần VậnThành chợt hiểu ra Ninh Quân Diên là bác sĩ, hắn sẽ thường xuyên trực đêm, nóicách khác tối nay anh phải ở trong nhà Ninh Quân Diên một mình.

“Có bất tiện không?” Trần Vận Thành vô thức hỏi.

Ninh Quân Diên nói: “Bất tiện gì cơ?”

Vốn đangở nhờ, mà chủ nhà còn đi vắng, trong lòng Trần Vận Thành nghĩ thế, nhưng anhkhông nói ra.

Ninh QuânDiên cầm chìa khóa trên bàn ăn lên, nắm lấy cổ tay Trần Vận Thành đặt vào tronglòng bàn tay anh, nói: “Tối mở băng gạc ra xem thử, nếu cảm thấy vẫn bất tiệnthì gọi điện cho tôi.”

Trần VậnThành cúi đầu nhìn tay mình: “Chắc sẽ không có chuyện gì đâu.” Nói xong, anhlại không nhịn được hỏi: “Tôi gọi điện cho anh, anh cũng không về được đúngkhông?”

Ninh QuânDiên nói với anh: “Em có thể tới bệnh viện, chỗ này cách bệnh viện không xa.”

Trần Vận Thành ngẩng đầu lên mỉm cười với hắn: “Không sao đâumà.”

Buổisáng, Trần Vận Thành về cửa hàng một chuyến, anh đã hẹn nhà cung cấp tới kiểmkê để trả hàng.

Bên nhàcung cấp lái xe van tới, hôm nay ngay cả ông chủ cũng đích thân tới. Ông chủ làmột người trung niên, ông ngồi hút thuốc trong cửa hàng của Trần Vận Thành, vừanhìn người kiểm kê hàng hóa vừa nói chuyện với Trần Vận Thành.

Ông chủnói nếu không phải thấy Trần Vận Thành là người tốt, hai năm qua mọi người làmăn với nhau cũng thoải mái, thì ông sẽ không cho người lái xe tới kéo hàng đâu.

Trần VậnThành đứng bên cạnh một người công nhân, nhìn cậu ta vừa kiểm kê vừa ghi chép,nghe thấy vậy bèn mỉm cười nói: “Cảm ơn anh, anh Tôn.”

Ông chủ Tôn xua tay, hỏi Trần Vận Thành: “Sau này có kế hoạch gìchưa?”

Trần VậnThành lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ xong, anh có công việc gì phù hợp khônggiới thiệu cho em với?”

Ông chủTôn giống như chợt nhớ ra gì đó, ông khoát một cánh tay lên quầy hàng, nói:“Tôi có một người anh họ, trong nhà có nhà vườn, anh ấy chỉ có một đứa con gái,muốn tìm một người con rể về ở rể, sau này hỗ trợ quản lý chuyện kinh doanh nhàvườn.”

(Nguyêngốc là  (Nônggia lạc): là hình thức du lịch nghỉ dưỡng mới xuất hiện, là một cách du lịchnghỉ dưỡng về với thiên nhiên từ đó thư giãn thể xác và tinh thần)

Trần Vận Thành nhìn ông: “Anh nghĩ em phù hợp à?”

Ông chủTôn nói: “Tôi cảm thấy cậu rất hợp. Cậu đừng nghĩ là ở rể không tốt, cháu gáihọ của tôi tuổi tác cũng không lớn, hai đứa kết hôn rồi sinh thêm hai đứa con,một đứa theo họ cậu một đứa theo họ con bé là được. Chuyện kinh doanh ở khu nhàvườn của anh họ tôi tốt lắm, dù sao cũng chỉ có một đứa con gái, sau này đều làcủa hai đứa cả.”

Trần Vận Thành mỉm cười lắc đầu.

Ông chủ Tôn hỏi anh: “Sao lại không được? Cậu có bạn gái rồi à?”

Trần Vận Thành vẫn lắc đầu.

Ông chủTôn nói: “Vậy thì được rồi, dù sao cậu cũng phải tìm bạn gái để kết hôn, cậu đigặp cháu gái của tôi đi, không chừng sẽ vừa ý thì sao?”

Nghe thấyvậy, Trần Vận Thành nói: “Em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để kết hôn.”

“Có gì màphải chuẩn bị tinh thần chứ?” Ông chủ Tôn đã hút đến phần cuối của điếuthuốc: “Bên khu nhà vườn chỉ đợi cậu xách đồ vào ở thôi, cậu còn phải chuẩn bịgì nữa? Chuẩn bị tâm lý à? Đàn ông sắp 30 tuổi rồi, nên thực tế một chút, đừngviển vông như thế.”

Trần Vận Thành chỉ mỉm cười với ông.

Kiểm kêhàng hóa xong, lúc ông chủ Tôn theo xe rời đi, lại nói với Trần Vận Thành: “Tôibiết cậu đẹp trai, có nhiều suy nghĩ cũng là chuyện bình thường, nhưng ở tuổinày rồi thật sự có thể cân nhắc một chút đi, đâu ra có nhiều tiểu thư xinh đẹpgiàu có để ý đến một cậu thanh niên nghèo như vậy chứ?”

Trần VậnThành khoát một tay lên cửa xe, mỉm cười nói với ông chủ Tôn: “Anh Tôn, anh đithong thả.”

Ông chủ Tôn nói: “Nghĩ thông suốt thì gọi điện cho tôi.”

Trần Vận Thành gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Anh lùira sau mấy bước nhìn xe rời đi, trong lòng hơi hoảng hốt, ban nãy lúc ông chủTôn nói đến tiểu thư xinh đẹp giàu có, có một khoảnh khắc anh chợt nghĩ tớiNinh Quân Diên, sau đó lại vì ý nghĩ của mình mà cảm thấy hơi xấu hổ, bèn giơtay lên vén mấy sợi tóc chưa được chỉnh tốt lại.

Buổichiều, Trần Vận Thành dọn mấy thứ đồ cá nhân ở phòng cất vào trong vali hànhlí, định tạm thời mang đến chỗ Ninh Quân Diên, sau này tìm được nơi thích hợprồi nói sau.

Anh rakhỏi cửa hàng, dựng thẳng vali ở một bên, lúc xoay người lại đóng cửa cuốn, cócảm giác như có người ở bên kia đường đang nhìn mình, anh quay đầu lại, nhưngchẳng có ai đang đặt tầm mắt trên người anh cả, Trần Vận Thành bèn khóa cửa điđến ga tàu điện ngầm.

Buổi tốiăn cơm một mình, Trần Vận Thành ăn rất đơn giản, trực tiếp ăn một phần fastfoodở gần bệnh viện, sau đó định tới thăm con trai Chu Ngạn một lát.

Anh mua chút đồ ăn vặt và sữa mang tới cho Cố Dao Gia.

Tâm trạngcủa Cố Dao Gia đã bình tĩnh lại, cô ngồi bên cạnh giường bệnh với Trần VậnThành, nói: “Bác sĩ nói còn phải quan sát thêm, trong thời gian ngắn không thểxuất viện được.”

Từ khiChu Ngạn mất tích tới nay, một mình Cố Dao Gia không có cách nào rời khỏi bệnhviện, cô chỉ có thể dùng chậu lấy nước nóng trong phòng vệ sinh của phòng bệnhđể tắm rửa và gội đầu, quần áo trên người cũng lâu lâu mới đổi một bộ, họcngười nhà của mấy bệnh nhân nằm viện dài ngày khác, đồ lót giặt sạch trực tiếpphơi ở cầu thang của bệnh viện luôn.

Vốn vẫn còn là một cô gái trẻ, khoảng thời gian này cô đã quávất vả rồi.

Cố Dao Gia nhìn Trần Vận Thành, rồi chợt nói: “Anh Thành, cảm ơnanh đã đến thăm em, hôm nay là sinh nhật 20 tuổi của em.”

Trần VậnThành sửng sốt: “Hôm nay ư? Sao không nói sớm, anh lại không mua quà rồi.”

Cố Dao Gia mỉm cười: “Không đâu, anh tới thăm tụi em là tốt lắmrồi.”

Trần VậnThành hỏi cô: “Em có muốn về nghỉ ngơi một lát không, hôm nay anh ở lại đâytrông con giúp em nhé?”

Cố DaoGia lắc đầu: “Không cần đâu, em quen rồi.” Cô im lặng một lúc, rồi hỏi: “AnhThành, anh nghĩ em có thể đợi Chu Ngạn quay về không?”

“Sao thế?” Trần Vận Thành không hiểu vì sao cô lại hỏi vậy.

Cố DaoGia nhìn ra ngoài cửa, rồi cúi người xuống ghé sát bên tai Trần Vận Thành, thấpgiọng nói: “Hôm nay cảnh sát tới tìm em hai lần, hơn nữa người nhà của đứa bénằm trên giường bệnh ở hành lang ngoài cửa, hôm nay có một người đàn ông mớitới, em cứ có cảm giác người đó đang giám sát tụi em. Anh Thành, rốt cục thìChu Ngạn đã gây ra chuyện gì, anh có chuyện gì giấu em đúng không?”

Trần VậnThành nhíu chặt lông mày, anh vô thức liếc nhìn cửa phòng, từ đây không thểnhìn thấy giường bệnh ngoài hành lang, anh nói với Cố Dao Gia: “Không có chuyệngì đâu, em đừng lo.”

Ra khỏiphòng bệnh, Trần Vận Thành nhìn thấy giường bệnh nằm sát cửa, có một cô bé đangnằm trên giường, mẹ của cô bé ngồi cạnh giường đang nói chuyện với cô, bêngiường có một người đàn ông, nhìn bọn họ giống người một nhà, nhưng người đànông đó chẳng giao lưu gì với cô bé cả, hơn nữa nhìn thấy Trần Vận Thành đi ra,còn ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lúc sắpđi tới cửa thang máy, điện thoại của Trần Vận Thành chợt vang lên, anh dừngbước, lấy điện thoại ra khỏi túi áo, thấy Ninh Quân Diên gọi tới.

Lúc bắtmáy, cửa thang máy đồng thời cũng mở ra, vì là thang máy đi lên, nên Trần VậnThành không vội, mà đứng tại chỗ nhẹ giọng nói với Ninh Quân Diên: “A lô?”

Ninh Quân Diên hỏi anh: “Ăn cơm chưa?”

Trần VậnThành không trả lời, anh nhìn thấy có một người đàn ông đứng trong thang máy,mang khẩu trang và đội mũ che hết nửa khuôn mặt của mình, nhưng Trần Vận Thànhquá quen thuộc với cậu, chỉ cần nhìn dáng người và đôi mắt bị mũ che hơn mộtnửa kia, anh đã biết đó là Chu Ngạn.

Chu Ngạncũng nhìn thấy Trần Vận Thành, cậu vốn định ra ngoài, nhưng lập tức hoảng loạn,nên vội vàng dùng tay ấn nút đóng cửa thang máy.

Trần VậnThành nhanh chân bước tới, trong điện thoại vẫn còn vang lên giọng nói của NinhQuân Diên: “Sao không nói gì?”

“Lát nữasẽ kể cho anh nghe,” Trần Vận Thành cúp điện thoại, lúc bước nhanh tới trướcthang máy, cửa thang máy đã đóng lại, thang máy tiếp tục đi lên lầu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...