Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm

Chương 40



Giây phútbước tới trước cửa phòng Ninh Quân Diên, Trần Vận Thành hơi nản lòng. Anh ngậpngừng một lát, rồi giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa, thầm nghĩ nếu Ninh Quân Diênngủ rồi, thì hôm nay sẽ không nói nữa.

Kết quảanh mới gõ cửa được hai tiếng, thì nghe thấy giọng Ninh Quân Diên vang lên ởbên trong, hắn nói với anh: “Mời vào.”

Trần VậnThành vặn tay nắm cửa, mở cửa thành một khe hở, nhìn thấy trong phòng chỉ bậtmột cái đèn bàn nhỏ, Ninh Quân Diên đang ngồi dựa vào đầu giường, trên đầu gốimở một quyển sách thật dày.

“Quấy rầy anh à?” Trần Vận Thành hỏi.

Ninh Quân Diên nhìn anh, nói: “Không quấy rầy, cậu vào đi.”

Trần VậnThành bước vào, đứng cạnh giường nói với Ninh Quân Diên: “Tôi có mấy lời muốnnói với anh.”

Ninh QuânDiên gập sách lại để qua một bên, nói với anh: “Ngồi xuống rồi nói.”

Trần VậnThành vốn mong Ninh Quân Diên sẽ theo anh tới phòng khách ngồi xuống nóichuyện, lúc này thấy Ninh Quân Diên không có ý định đứng dậy khỏi giường, nênđành phải ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng gọi tên hắn: “Quân Diên.”

Ninh Quân Diên nói: “Cậu muốn nói với tôi chuyện gì?”

Tư thếngồi nghiêng trên giường không thuận lắm, Trần Vận Thành do dự một chút, rồixoay người ngồi xếp bằng đối diện với Ninh Quân Diên ở trên giường.

Ánh mắtcủa anh vô thức rơi trên quyển sách bên cạnh Ninh Quân Diên, anh nhận ra đó làmột quyển sách bằng tiếng anh, mấy thuật ngữ trên đó anh hoàn toàn không hiểu.

Ninh QuânDiên theo ánh mắt anh nhìn sang, hắn đặt một tay lên bìa sách, hỏi anh: “Khôngngủ được à? Có muốn tôi đọc sách cho cậu nghe không?”

Trần VậnThành mỉm cười: “Anh đọc tôi cũng không hiểu, vừa khéo thôi miên hả?”

Ngón taython dài của Ninh Quân Diên gõ nhẹ lên bìa sách cứng ngắc, suy nghĩ một lát mớinói: “Muốn đọc truyện tranh không?”

Nghe thấyhai chữ truyện tranh, Trần Vận Thành lập tức nhớ tới quyển《Mê Tình BảoĐiển》,anh cố nén xấu hổ không giơ tay lên che mặt, nói: “Không đọc, tôi cũng là ngườisắp 30, đã không còn hứng thú gì với truyện tranh nữa rồi.”

Ninh QuânDiên “Ồ” một tiếng, hỏi anh: “Vậy cậu cảm thấy hứng thú với cái gì?”

Trần VậnThành rất ít khi nghe thấy câu hỏi này, trước đây anh có rất nhiều bạn, mọingười thường cùng nhau uống rượu nói chuyện, nhưng  gần như không có aihỏi anh cảm thấy hứng thú với chuyện gì.

Nghĩ kĩlại, hình như anh cũng không đặc biệt hứng thú với chuyện gì cả, nhất là saukhi rời khỏi trường học ra ngoài đi làm, trước tiên lập ra mục tiêu tiết kiệmtiền, sau đó bèn vất vả kiếm tiền. Đến giờ, mục tiêu lớn nhất của anh là nhanhchóng trả tiền lại cho Ninh Quân Diên.

“Tôi cũngkhông biết,” Trần Vận Thành nói: “Không đặc biệt hứng thú với thứ gì cả.”

Ninh Quân Diên gật đầu: “Tôi cũng không đặc biệt hứng thú vớithứ gì cả.”

Nghe thấyvậy, Trần Vận Thành hơi ngạc nhiên: “Anh không có hứng thú với công việc à?”

Ninh QuânDiên nói: “Công việc chỉ là công việc, chọn một việc rồi làm nó một cách tốtnhất, không nhất định phải cần hứng thú.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:“Nhưng đó là suy nghĩ trước khi gặp lại cậu.”

Trần VậnThành sửng sốt, trái tim anh bắt đầu từng chút một từ từ đập thình thịch, anhnghĩ mình phải ngăn Ninh Quân Diên nói tiếp, nhưng lúc này nhìn Ninh Quân Diênanh lại không nói thành lời.

NinhQuân  Diên nói: “Sau khi gặp lại cậu, tôi mới nhận ra không phải bản thânmình thật sự không có hứng thú với thứ gì cả.”

Trần Vận Thành dời tầm mắt đi chỗ khác, anh lần nữa gọi: “QuânDiên.”

Ninh Quân Diên: “Cậu gọi tên tôi lần thứ hai rồi đó.”

Trần VậnThành hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nói ra những lời trong lòng mình: “Anh nóikhông được sự đồng ý của anh thì không cho tôi rời đi, nhưng anh đã bao giờnghĩ đến cuối cùng chúng ta rồi sẽ ra sao không?”

Ninh Quân Diên nói: “Cái gì ra sao?”

Trần VậnThành cúi đầu, nhìn đầu gối của mình đang tựa trên mép chăn mỏng của Ninh QuânDiên, anh nói: “Tôi nhớ khi còn bé, lúc cha mẹ anh tới dẫn anh đi, thật ra tôirất mong anh đừng đi, lúc ấy tôi nghĩ anh là người thân duy nhất của mình.”Những lời này, từ trước đến giờ Trần Vận Thành chưa từng nói với ai khác cả.

Đến giờanh vẫn còn nhớ sau khi Ninh Quân Diên bị dẫn đi, một mình anh cô đơn ngồi trênghế dài ở đồn công an, anh rất muốn khóc, nhưng lại cố chịu đựng. Lúc có ngườitới nói chuyện với anh, anh còn cố gắng làm cho bản thân mình trông ngoan ngoãnmột chút, sợ người khác sẽ ghét mình.

Lúc nàyNinh Quân Diên ngồi thẳng người lại, hắn giơ tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay TrầnVận Thành, dường như sợ đụng đến vết thương trên tay Trần Vận Thành, Ninh QuânDiên chỉ nắm ngón tay duỗi ra từ trong mép băng gạc của anh.

Trần VậnThành không tránh, giây phút này, bọn họ như quay lại lúc hơn 10 tuổi.

“Thếnhưng,” một lúc lâu sau, Trần Vận Thành mới nói tiếp: “Tôi biết anh phải quayvề với cha mẹ mình, tôi không có tư cách giữ anh ở lại, anh có cuộc sống củariêng anh.”

GiọngNinh Quân Diên rất trầm: “Cậu nghĩ giờ tôi không có tư cách giữ cậu lại?”

Trần VậnThành lắc đầu: “Không phải tôi có ý này, tôi chỉ muốn nói, chúng ta không cònlà trẻ con nữa, cho dù có là anh em ruột thịt, thì sau khi lớn lên cũng chẳngthể nào sống cùng nhau, ai rồi cũng sẽ có gia đình của riêng mình.”

Ninh Quân Diên: “Cậu sẽ có gia đình ư?”

Trần VậnThành nói: “Tôi không chắc sẽ có, nhưng tôi biết anh chắc chắn sẽ có, anh rấtưu tú, không biết có bao nhiêu cô gái cũng ưu tú như vậy muốn gả cho anh.”

Ninh QuânDiên gật đầu, hắn vẫn nắm ngón tay Trần Vận Thành, nói: “Cậu nghĩ vậy à?”

Trần Vận Thành nhìn hắn: “Tôi mong anh sống tốt.”

Ninh Quân Diên hỏi Trần Vận Thành: “Vậy giờ cậu sống có tốtkhông?”

Từ trướcđến giờ không thể nói là Trần Vận Thành sống tốt, nhưng anh cũng không nghĩmình sống không tốt, cuộc sống này vốn dĩ đã được định sẵn như thế rồi, có hốihận cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh nói với Ninh Quân Diên đồng thời cũng là tựnói với mình: “Tôi cảm thấy rất tốt.”

Ninh QuânDiên nói: “Tôi cũng mong cậu sống tốt.” Nói xong, hắn mỉm cười chẳng chút báotrước, kéo tay Trần Vận Thành lên nhẹ nhàng đè trên ngực mình: “Nhưng tôi khôngkiềm chế được chính mình, cho dù cậu cảm thấy không tốt, tôi cũng không muốn đểcậu rời xa tôi thì sao?”

Trần Vận Thành sửng sốt.

Nụ cườitrên mặt Ninh Quân Diên biến mất, hắn nhìn Trần Vận Thành bằng ánh mắt rất chămchú: “Trần Vận Thành, tôi đang rất cố gắng để kiềm chế, tôi vẫn đang cho cậuthời gian, cậu hiểu không?”

Tronglòng Trần Vận Thành run lên, anh muốn rút ngón tay ra khỏi tay Ninh Quân Diên.

“Đừng,”Ninh Quân Diên càng nắm chặt tay anh: “Tôi không muốn làm cậu bị thương, cậu sẽđau đó. Cậu hỏi tôi có từng nghĩ tới việc sau này sẽ ra sao không, tại sao tôilại chưa từng nghĩ tới được chứ? Từ ngày gặp lại cậu, tôi vẫn luôn nghĩ, có lúcnghĩ đến mức đau hết cả đầu. Tôi đã nghĩ xong lâu rồi, sau này của chúng tachính là cậu ở lại bên cạnh tôi, không có sự đồng ý của tôi, cậu không được rờiđi nửa bước.”

“NinhQuân Diên ——” Trần Vận Thành nghe thấy giọng nói của chính mình trở nên hơi bấtổn.

Ninh QuânDiên giơ cánh tay khác đang đặt ở bên cạnh lên, chỉ vào đầu mình: “Chỗ này khicòn bé từng bị thương, chắc chắn cậu vẫn nhớ.”

Trần VậnThành nhìn động tác của hắn, nhớ lại vết thương trên đầu hắn trong lần đầu tiêngặp nhau.

Ninh QuânDiên nói: “Có lẽ đến giờ nó vẫn chưa bình thường hoàn toàn, cho nên giây phútgặp lại cậu mới có thể kích động như vậy, thậm chí còn hối hận vì lúc đó đãbuông bàn tay đang ôm cậu ra, nếu như tôi không buông tay, thì chúng ta sẽkhông xa nhau lâu như vậy phải không?”

Tronglòng Trần Vận Thành sôi trào, rất nhiều cảm xúc đang cùng nhau cuồn cuộn dânglên.

Lúc nàyNinh Quân Diên nắm tay anh, đưa đến bên môi mình hôn nhẹ một cái, rồi nói: “Nênđừng nói với tôi là em muốn đi nữa, em không đi được đâu.”

Có mộtkhoảnh khắc, Trần Vận Thành dựng hết lông tơ vì câu nói này của hắn, nhưng giâytiếp theo, lại bị càng nhiều cảm xúc phức tạp hơn hòa tan, trong lòng bị sự mâuthuẫn giày vò, không biết phải làm sao.

Bọn họ mặt đối mặt ngồi trên giường, một lúc lâu sau vẫn chẳngnói gì.

Vẻ mặtcủa Ninh Quân Diên rất bình tĩnh, hắn giơ tay vén mấy sợi tóc rủ xuống trướctrán Trần Vận Thành, rồi nói với anh rằng: “Đừng sợ, tôi sẽ cho em thời gian.”

Trần Vận Thành nhìn hắn.

Ninh Quân Diên nói: “Tôi không nỡ làm em tổn thương.”

Trần Vận Thành im lặng một lúc lâu, rồi mới hỏi: “Giờ còn đaukhông?”

Ninh Quân Diên trả lời anh: “Thỉnh thoảng.”

Trần VậnThành khẽ thở dài, giơ tay lên nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu Ninh Quân Diên, rồi gọitên hắn như khi còn bé: “Ngôn Ngôn.”

Ninh Quân Diên cụp mắt, lông mi run rẩy đáp: “Ừm.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...