Socrates Thân Yêu
Chương 114
Chân Noãn tỉnh lạitrong tiếng đánh nhau kịch liệt kéo dài của hai con người, tiếng đấm đá, tiếng gậy gỗ va nhau và tiếng thân người đập vào hòm rương tạo nên mộtmớ âm thanh hỗn độn. Toàn thân cô ướt đẫm, lạnh thấu xương. Cô vừa mởmắt đã thấy choáng váng đầu óc, sâu trong thân thể đau đớn như bị dùisắc đâm xuyên.
Đây là một nơi vô cùng kỳ quái, chật hẹp và tùtúng như chiếc lồng sắt. Đỉnh đầu và sàn nhà được phủ lên những đường kẻ sọc đan xen nhau, hai màu đen trắng đối lập rõ rệt. Mắt cô vừa chuyểnhướng thì vô số đường sọc phía trước liền đong đưa, xoay tít rồi kéodài.
Cô đứng dậy, cả thế giới bỗng chao đảo. Cô đang bị giamtrong một chiếc lồng phủ tấm vải bạt sọc đen trắng, treo lên giữa khôngtrung. Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh, trận đánh nhau ngừng lại như thểhai bên đều đã quá mệt mỏi.
Có người cầm gậy gỗ gõ vào lồng sắt, tiếng vang đinh tai nhức óc, một cái, hai cái…
Cô thét lên: “Đừng gõ nữa!”
Ba cái, bốn cái…
“Đừng gõ nữa!”
Cô nổi điên, nhào đến đập vào lồng sắt. Chiếc lồng đong đưa qua lại khiếnđầu cô choáng váng hơn, những đường sọc trắng đen như dòng nước xoáyđang di chuyển trước mặt cô.
“Dừng tay!” Là giọng nói lạnh lùng của Thẩm Dực.
“Phim giả tình thật à?” Giọng nói xa lạ đến từ Tutor, “Biến dáng vẻ cô tathành bạn gái trước kia của mày, kết quả là đã yêu thật rồi hả?”
Chân Noãn nắm chặt lấy song sắt, lắng tai nghe ngóng.
Thẩm Dực cười nhạt: “Đây không phải là lý do mày bắt cô ấy chứ? Nếu không,dựa vào một mình mày thì chỉ có thể ám sát, chứ chẳng đời nào lấy đượcđồ gì từ tay tao.”
Hai người nói chuyện ngắt quãng với toàn những câu ngắn ngủn. Mấy trận ác đấu khi nãy đã khiến cả hai đều bị thương.
“Nếu đã như vậy thì sao ban đầu còn để cô ta về nước?” Câu nói tiếp theo của Tutor như đượm vẻ tiếc nuối, thoáng qua rồi biến mất, “Cũng phải thôi,dĩ nhiên phải cho cô ta trở về rồi, dùng cô ta làm mồi nhử để gây sự chú ý với đám “tàn dư nghiệt chủng” của kế hoạch T. Giống như mày hết lầnnày đến lần khác xếp đặt cho mấy cặp sinh đôi tàn sát lẫn nhau, mục đích là muốn đánh động người kế hoạch T xuất hiện. Mày biết rõ kế hoạch Tchỉ còn trên danh nghĩa, cũng phải quyết tìm ra Tutor thật sự để trả thù cho bạn gái trước kia của mày.”
Chân Noãn không lên tiếng, những việc này cô đều biết cả, nhưng đã không trách Thẩm Dực từ lâu lắm rồi.
Thẩm Dực: “Kế hoạch rất thành công, dẫn dụ được Hoàng Huy, Đới Thanh, TrịnhDung… Và cả mày nữa. Nhưng mày không phải là người của kế hoạch T, màcũng giống như tao, đều là kẻ thù của kế hoạch T hay có thể gọi là kẻhai mặt. Chính mày cũng muốn giết Hoàng Huy và Đới Thanh. Về phần TrịnhDung, ngay từ đầu tao đã biết Vương Tử Hiên trốn ở nhà họ Trịnh, nhưngđến phút cuối cùng vẫn không nói cho ông ta biết. Vậy mà ông ta vẫnchết, chính bởi vì mày đã tiết lộ cho ông ta.”
Chân Noãn sửng sốt, không phải Đội trưởng đã nói… người báo tin cho Trịnh Dung là Thẩm Dực sao?
Tutor khẽ thở dài, vẻ hơi phiền não: “Hóa ra, tao đã sớm bại lộ thân phận trước mặt mày từ giây phút đó.”
“Đúng. Tao không nói với Đới Thanh về nơi ẩn nấp của Trịnh Dung, nên nó khôngthể biết được.” Thẩm Dực rất tỉnh táo, “Giả sử nó biết, khi đó nó cũngsẽ không chính miệng báo cho Trịnh Dung để khiến tao nghi ngờ, càng bởivì nó vốn không có ý định muốn Trịnh Dung chết. Bọn chúng là đồng bọnkia mà!”
“Bái phục, quả nhiên là nội ứng được huấn luyện nghiêm ngặt.”
Thẩm Dực thản nhiên: “Mày có thể nhìn ra được, xem ra cũng xuất thân từ quân đội.”
“Mày thật sự ẩn mình rất giỏi, không phải tao “nhìn ra” được. Chỉ là chuyệnnăm đó mày bắt cóc Hạ Thời đã có chứng cứ vô cùng xác thực, với tínhtình của Ngôn Hàm như vậy mà lại nhiều năm không đụng đến mày thì chỉ có một khả năng thôi. Cậu ta biết rõ mày không phải là hung thủ mà là nộiứng.”
“Có điều, Kỷ Thâm à, tao không bao giờ ngờ được “kẻ haimặt” mà tao phát giác ra lại chính là mày. Tao để mày cáo ốm rời khỏi Dự Thành, ngược lại thuận tiện cho mày có đầy đủ thời gian để sắp đặt âmmưu bấy lâu.”
Chân Noãn cau mày, kẻ có dáng vẻ giống Kỷ Thâm nàythật kỳ lạ, hoàn toàn không giống Kỷ Thâm trước đây, lẽ nào Thẩm Dựckhông phát hiện ra sao?
“Kỷ Thâm” nhanh chóng bật cười: “ThẩmDực, tao không bao giờ cho rằng có thể lừa được mày. Mày lo lắng cô tanghe được bí mật của tao sẽ bị tao diệt khẩu à?”
Ngực Chân Noãn bỗng đau nhói.
“Mày sẽ không giết cô ấy.” Là giọng của Thẩm Dực, trầm thấp nhưng kiên định, càng giống như đang thuyết phục chính mình.
“Tao lại không nghĩ như vậy.” Tutor không khỏi tiếc nuối, “Tao phải đoạn tuyệt với Ngôn Hàm.”
Hai người điềm tĩnh như đang đàm phán thêm tiền cược.
“Cũng đúng.” Thẩm Dực bình thản nói: “Dù sao thì mày vì che giấu thân phận đã từng giả chết, ngay cả Kỷ Thâm thật cũng bị mày giết rồi.”
“Nếukhông phải gặp đối thủ như bọn mày, tao mãi mãi cũng sẽ không bị pháthiện. Nhưng kiểu đó lại quá vô vị.” Gã xoay chuyển lời nói, “Mày phá hưcánh cửa mật thất cuối cùng của tao, đổi bộ cảm biến. Tất cả nhữngchuyện xảy ra trong mật thất tao đều biết, duy chỉ có căn phòng cuốicùng là không. Thẩm Dực, tao có thể thả cô ta ra với một điều kiện thôi, mật mã Ngôn Hàm nhập vào cánh cửa cuối cùng là tên ai?”
Thẩm Dực im lặng.
Trong không khí yên lặng kéo dài đằng đẵng, đầu óc Chân Noãn đột nhiên xoaychuyển thật nhanh. Mật thất cuối cùng không có bất kỳ gợi ý nào, chỉ cóhai năm kiểm tra xe trên kính chắn gió, một năm là thời gian Tina chếtđi, năm còn lại chính là thời gian tiểu đội đặc chủng thi hành nhiệm vụ. Mốc thời gian này có ý nghĩa đặc biệt gì đây?
Tất cả tên đều thử hết nhưng không đúng. Không phải người liên quan đến kế hoạch T, khôngphải người bị hại trong thôn. Kỷ Pháp Lạp?! Chính là năm đó Ngôn Hàm đãđưa Kỷ Pháp Lạp đi. Nhưng tại sao Tutor không biết mật mã này? Tại saomật mã cánh cửa cuối cùng của mật thất lại có cơ hội nhập nhiều lần nhưvậy?
Thoáng chốc, cô đã hiểu ra: Cánh cửa cuối cùng không có mậtmã chính xác, chỉ có mật mã sai. Tutor thiết lập tất cả tên người NgônHàm có thể nghĩ đến thành mật mã sai, chỉ cần anh nhập vào tên người nằm ngoài danh sách mật mã sai này thì cửa sẽ mở.
Nhưng trong tìnhcảnh khi ấy, Ngôn Hàm sẽ không nhập tên lung tung, mà sau khi nhập tấtcả tên có liên quan mới bắt đầu thử nhập tên họ của những người bị hạitrong thôn, đến cuối cùng sẽ nhớ đến tên của cô bé may mắn sống sóttrong thôn kia, cũng chính là Kỷ Pháp Lạp – tên họ hiện giờ của cô bé.
Nhất định là có người đang tìm kiếm đứa bé năm đó, vì không tìm được thi thể của cô ấy nên đoán rằng cô ấy đã được người ta cứu đi, mà người đưa côấy đi chính là Ngôn Hàm. Thế nhưng, bên cạnh anh lại không xuất hiện côbé kia, vậy là bọn họ chỉ có thể dùng cách này để tìm ra tên họ hiện giờ của cô ấy.
Sau khi ra khỏi mật thất, Ngôn Hàm nghĩ lại nhất định sẽ hiểu ra quỷ kế trong mật mã cánh cửa mật thất cuối cùng này, cũngkhông biết anh đã nghĩ ra cách đối phó với việc này chưa nữa.
Cái tên kia nhất định là Kỷ Pháp Lạp, nhưng Chân Noãn rõ ràng không thểnói. Nếu cô nói ra thì Thẩm Dực sẽ không còn giá trị lợi dụng. Đây chính là lý do Tutor tìm Thẩm Dực, cũng là cơ hội Thẩm Dực gặp Tutor.
Thẩm Dực cũng có chuyện mình muốn biết: “Mày không phải người kế hoạch T,tại sao Đới Thanh lại nghe lời mày đi thiết kế mật thất? Hay là nói ĐớiThanh đang nghe lệnh Tutor thật sự, người kia… Mày muốn biết tên trongmật mã thì nói cho tao biết người kia ở đâu trước đã.”
“Mày không có tư cách ra điều kiện với tao, bởi vì tao có nhiều thứ để trao đổihơn mày.” Tutor lại gõ chiếc lồng, đầu Chân Noãn đau như muốn nổ tung.
“Thẩm Dực, Tutor ngày trước đã sớm chết giống như Trịnh Dung và Phó Việntrưởng Tần rồi. Cái gọi là trả thù cho bạn gái của mày đã không còn ýnghĩa.”
“Chết rồi à?”
“Nếu không thì sao? Mày cảm thấy tao sẽ phục tùng người khác à?”
“Vậy thì không.” Thẩm Dực nói rất ngắn gọn, không hề chất vấn lời của Tutor.
“Thẩm Dực, tao giống với mày trước kia, lẻn vào kế hoạch T để chiếm lấy lòng tin của bọn họ rồi mượn lần này tiêu diệt tất cả.”
“Nguyên nhân?”
“Bởi vì tao là bậc thầy chính nghĩa. Hủy hoại bọn họ cũng giống với đạo lýtao giết chết Vương Tử Hiên, Tần Xu và Nhiếp Đình Đình. Xã hội này cóquá nhiều người phạm tội nhưng lại thoát được chế tài của luật pháp, tao chỉ thay trời hành đạo thôi.”
Lời nói rất ngông cuồng, nhưnggiọng điệu lại khiêm nhường và ung dung. Bỗng nhiên có tiếng gậy gỗ đậpvào lồng sắt lần nữa, chiếc lồng lắc lư, Chân Noãn vội bịt tai lại.
“Hôm đó, trong thang máy, cô từng nói tôi dùng bạo lực áp chế bạo lực, nói tôi không đúng.”
Chân Noãn ý thức được gã đang nói chuyện với mình, liền ngẩng đầu, xungquanh chỉ có những đường sọc đen trắng. Cô cắn răng: “Là không đúngđấy.”
“Cô gái, đúng sai trên thế gian này không phải chỉ dựa vào đánh giá đơn giản của cô.”
Cô giận quá hóa cười: “Tính mạng của người khác cũng không phải dựa vào cái cớ của anh là có thể tước đoạt.”
Tutor khựng lại, thái độ ngược lại trở nên ôn hòa và nhã nhặn: “Cô nói tôitìm “cái cớ” à? Lý do của tôi là danh chính ngôn thuận đấy.”
“Anh lấy cớ “thay trời hành đạo” giết họ, vậy có phải tôi cũng có thể lấy cớ “thay trời hành đạo” giết anh rồi người khác lại giết tôi để thay trờihành đạo không? Như vậy khác nào trở về thời đại man di, toàn bộ ân oántình thù đều được giải quyết bằng việc đánh giết lẫn nhau, hệt như dãthú súc sinh, đâu cần làm người văn minh gì nữa.”
“Cô mắng tôi?” Tutor khẽ cười, “Bọn họ phạm pháp, luật pháp…”
“Đừng nói với tôi cái gì mà họ thoát khỏi chế tài của luật pháp, luật phápkhông trị được cũng không đến lượt anh trừng trị thay. Bất cứ quy tắcnào cũng vậy, chỉ cần là do người đặt ra thì đều có chỗ sai sót, nhưngcũng vì do người đặt ra nên mới có thể hoàn thiện. Chuyện anh làm hoàntoàn không phải giương cao chính nghĩa mà là xé toạc chỗ sai sót củachính nghĩa ra. Giết người chính là giết người, anh và Vương Tử Hiêncùng Phó Viện trưởng Tần đều là kẻ sát nhân, người đầy tội ác, vậy màcòn mặt mũi tự xưng là bậc thầy chính nghĩa.”
Bên ngoài yên lặng như tờ, một lúc lâu sau Tutor mới nói: “Giọng điệu này của cô nghe có vẻ thật khinh bỉ nhỉ.”
“Đúng!” Cô chau mày, “Con người của anh thật quá kinh tởm.”
Lại một lúc lâu sau, Tutor cười một tiếng quái gở: “Nói như vậy, cô cũng nên thấy kinh tởm về bạn trai hiện tại của cô đi.”
Chân Noãn hơi mím môi, ấn đường cau chặt.
“Cậu ta cũng làm chuyện giống tôi thôi.”
“Anh nói bậy!”
“Cô ở hiện trường trò Thoát Khỏi Mật Thất lẽ nào vẫn chưa rõ? Cậu ta nghingờ mỗi một người đều liên quan đến chuyện Hạ Thời mất tích nên muốngiết chết tất cả, bao gồm cả cô.”
Sắc mặt Chân Noãn tái mét. Từng câu từng chữ Tutor nói như đang bóc trần từng lớp vỏ bọc quanh sự thật, như những mũi kim đâm thẳng vào tim cô.
“Chuyện Hoàng Huy chếttrong máy sấy, với sự nhạy bén của Ngôn Hàm, lẽ nào cậu ta không ý thứcđược một mình Hoàng Huy đi đến bên đó à? Chuyện Thân Hồng Ưng và vệ sĩcũng vậy, lúc Ngôn Hàm cầm đèn pin trong tay vốn đã phát hiện tấm kínhcó thể trở thành hung khí, sau đó khi thấy băng keo và chốt mở hành lang sao năm cánh thì cậu ta đã biết rõ người khác sẽ sắp đặt giết người như thế nào.”
Mặt Chân Noãn dần dần trắng bệch, nhưng vẫn cố gượng,đỡ lời cho anh: “Đây chỉ là suy đoán vô căn cứ của anh. Đội trưởng không liên quan đến việc thiết kế mật thất, kẻ muốn giết người chính là anh.”
“Cậu ta đích thực không liên quan, nhưng với sự thông minh của mình thì cậuta đã sớm nhìn rõ mồn một cơ quan bên trong rồi. Cậu ta biết trước ai sẽ chết ở đâu nhưng lại mặc kệ, thậm chí còn châm dầu vào lửa, bởi vì cậuta hy vọng họ chết quách đi.”
“Không phải! Là những người khácgiết người.” Chân Noãn nhìn chằm chằm về phía phát ra giọng nói, “Trướckhi anh ấy vào mật thất có lẽ thật sự muốn giết người, nhưng anh ấy đãkhống chế bản thân, giống như lúc anh ấy muốn giết tôi đã dừng tay lạivậy.”
“Lòng tin của cô dành cho cậu ta thật quá đáng yêu rồi.”Tutor ngừng giây lát, bỗng hỏi: “Cô cho rằng lúc đánh snooker tại sao bi lam không vào lỗ mà chỉ dừng ở 129 điểm? Tại sao lại trùng hợp có lựcđộ sai lệch một chút như vậy?”
Lòng bàn tay Chân Noãn lạnh toát,mặt từ từ mất đi huyết sắc. Mà cơn đau nhói như bị dao cắt trong cơ thểcàng lúc càng kịch liệt.
“Sau khi căn phòng snooker bị cúp điện,cậu ta biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì. Nơi nào có ánh sáng thì nơi đó sẽ bị tập kích. Cậu ta bảo cô lấy đèn pin ra là định dùng cô làm mồi nhử thăm dò xem người tập kích là ai, nhưng cậu ta cũng đã nghĩ đến Trình Phóngsẽ mở đèn pin và trở thành mục tiêu bị tấn công. Còn có Đới Thanh, khẩusúng có vấn đề, cậu ta đã sớm nhìn ra được…”
“Anh im mồm.”
Cả thế giới bỗng chốc như sụp đổ, Chân Noãn nhào đến vươn hai tay ra khỏilồng sắt, bắt lấy tấm vải bạt trắng đen xé rách, gào thét: “Anh im mồm.”
“Ồ, đúng rồi, quên nói cho cô biết. Cậu ta đã biết Trịnh Dung là người quản lý kế hoạch T từ lâu rồi, sau đó Trịnh Dung lại nhận được tin tức nhonhỏ rồi chết đi.”
“Anh im mồm!” Cô vừa xé vừa đá như phát điên, chiếc lồng lay động tròng trành giữa không trung.
Tấm vải bạt che phủ bị cô xé toạc bằng tay không. Thẩm Dực nhìn thấy cô, áo quần xộc xệch và tóc tai bù xù đang giương nanh múa vuốt cùng đôi mắtđỏ long sòng sọc trên khuôn mặt tái nhợt như một con thú nhỏ bị vâykhốn, vẫn như cô của nhiều năm trước. Cô hung tợn, bi hận và điên cuồngnhìn đăm đăm vào thế giới này, bao gồm cả anh.
Anh không biết cô của giờ phút này và cô của năm xưa, con người nào tuyệt vọng hơn.
Trong container xám xịt chất đầy thùng gỗ chứa hàng, lớp gỗ phía trên và nắpthùng vừa nãy trong lúc đánh nhau đã bị gãy vỡ, tạo thành một đống vôcùng bừa bãi. Thẩm Dực đứng trên đống hàng hóa cao cao, nhìn Chân Noãn,lồng giam của cô ngang bằng với anh. Trên trần nhà có một chiếc ròngrọc, dây treo ở nóc lồng quấn qua ròng rọc và cố định vào nền đất ở đầucuối. Chiếc lồng không có hàng hóa bên trong, đang treo lơ lửng, bêndưới là hồ nước sâu hai mét.
Cô gào thét lồng lộn, lắc lư chiếc lồng bảo Tutor câm mồm, rồi ngã tới ngã lui va đập tứ tung bên trong lồng.
Thẩm Dực đã bị va phải đầu lúc rơi từ cầu xuống nước, lại đuổi theo Tutorđến đây, hai người còn vì tranh giành Chân Noãn mà đã đánh nhau một trận ác liệt, kết quả vẫn khó phân thắng bại. Tuy Thẩm Dực khiến Tutor chịukhông ít đau đớn, song bản thân mình cũng đã bị thương. Bây giờ chỉ cònxem ai có sức chịu đựng bền bỉ hơn, nhưng anh không có vũ khí và tayphải đã tàn phế, còn Tutor lại đang có một cây gậy trong tay.
“Thẩm Dực, nói cho tao biết cái tên đó.”
Tutor đứng dưới ròng rọc treo lồng sắt, tháo đầu cuối sợi dây ra, từ từ buông lỏng sợi dây khiến chiếc lồng hạ xuống.
Chân Noãn đang ở bên trong, chẳng biết đã lặng yên tự lúc nào, nghiêng đầutựa vào song sắt, đờ đẫn nhìn vào hư không. Thẩm Dực siết chặt bàn tay,không lên tiếng.
“Vậy thì không chơi với mày nữa.”
Tay gãvừa thả lỏng, lồng sắt rơi xuống hồ nước trong nháy mắt, bọt nước văngtung tóe. Chân Noãn biến mất trong làn nước, đỉnh lồng chìm xuống, côgiãy giụa trong nước nhưng không sao thoát ra được.
Tiếng khôngkhí phập phồng không ngừng phát ra, nhưng không hề có tiếng kêu của cômà chỉ có quả đấm bất lực nện vào lồng sắt, từng tiếng nặng nề và ghêrợn vang lên.
Trong phút chốc, Thẩm Dực lao đến bắt lấy sợi dây,không màng đến việc đưa lưng về phía Tutor, ra sức kéo lên. Anh nhìnthấy trên mặt nước có vết máu thì lòng bỗng kinh hãi.
Lồng sắtgiam Chân Noãn được kéo lên khỏi mặt nước, cô bị sặc nước ho sù sụ.Tutor vung cây gậy trong tay về phía đầu Thẩm Dực, anh lảo đảo ngãxuống. Cánh tay vừa buông, lồng giam lại rơi xuống nước lần nữa. Anhquấn chặt sợi dây, quay người đá bay cây gậy của Tutor.
Thẩm Dực nhanh chóng đứng dậy, buộc sợi dây vào cánh tay trái của mình, trực diện đánh nhau với Tutor.
Lúc anh chiếm được thế thượng phong, đẩy lui Tutor được một chút liền vộikéo lồng sắt lên khỏi mặt nước. Nhưng khi anh rơi vào tình thế bất lợi,bị Tutor đẩy lùi về phía mép đống hàng thì lồng sắt lại rơi xuống nướclần nữa.
Qua mấy phen giao đấu, Thẩm Dực cảm giác được biên độlay động của sợi dây nhỏ dần. Sức lực vùng vẫy của Chân Noãn yếu đi,những tia máu màu đỏ nổi trên mặt nước càng lúc càng rõ ràng. Bị ngâmxuống nước hết lần này đến lần khác, thân thể cô đã không chịu nổi nữarồi.
“Thẩm Dực, mày muốn câu giờ với tao à?” Tutor điềm nhiên thở hắt ra, “Mày gánh chịu sức nặng của lồng sắt và sức nặng của một ngườithì sẽ phải tổn hao sức lực hơn tao đấy. Tao với mày đánh nhau, ngườithiệt thòi chính là cô ta. Lúc cô ta rơi xuống từ trên cầu đã bị nộithương, lại bị hành hạ như vậy thì chắc là xuất huyết nội rồi. Nói không chừng, lần sau mày kéo cô ta ra khỏi nước thì cô ta đã bị giày vò đếnchết rồi.”
Sau mấy lượt đánh nhau và kéo lên, sợi dây đã thítchặt vào cánh tay của Thẩm Dực khiến da thịt bị cọ xát đến đầm đìa máutươi, nhuốm màu đỏ lòm cả cánh tay. Tay anh đã không còn cảm giác, cònchân thì đang bị chuột rút. Mồ hôi ướt đẫm mái tóc và gương mặt anh, máu bê bết trên trán, đã rất nhiều năm anh không chật vật như đêm nay rồi.Tay trái bị trói, tay phải bị phế, anh chỉ có thể dùng chân.
Cáitên kia cùng lắm vẫn có thể nói cho Tutor biết, bởi vì anh tin tưởnghiện giờ Kỷ Pháp Lạp đã được Ngôn Hàm bảo vệ nghiêm ngặt, Tutor sẽ không tìm ra được.
Thật ra, anh biết rõ Tutor đưa ra lệnh phán quyếthôm nay vốn muốn ra tay triệt để, anh chỉ có con đường chết, nhưng không hiểu sao vẫn còn cố chống đỡ, cũng không hiểu mình đang chờ đợi thứ gìvà tiếc nuối điều chi.
Có lẽ anh không cam lòng trước khi chếtvẫn chưa tìm ra tên thật của Tutor kia, không thể giết hắn, thậm chíkhông tài nào biết được hắn là ai, còn bản thân cũng đã mất đi điều kiện đàm phán với Tutor. Và bởi vì mạng sống của Chân Noãn quan trọng hơn cả tâm nguyện suốt mười năm qua của anh.
Có lẽ vẫn còn rất nhiều lời chưa kịp nói với Chân Noãn nhưng đã mãi mãi mất đi cơ hội mở lời. Cũng có lẽ là vì thứ khác…
Không biết anh đang nghĩ gì, đứng lặng hồi lâu mới cất giọng khàn khàn: “Thả cô ấy ra, tao sẽ nói cho mày biết đó là ai.”
“Nếu tên là giả, lần sau tao sẽ trực tiếp giết chết cô ta.”
“Tao biết.”
Tutor lấy ra một chiếc chìa khóa, đưa cho anh xem rồi nói: “Tên.”
“Mang lại đây.” Thẩm Dực nói.
Tutor đứng yên, gã đã kiệt sức, tay chân rã rời. Gã biết Thẩm Dực cũng vậy,nhưng trông anh vẫn còn rất cứng rắn. Ngay lúc này, nếu có ai gây chiếnphải đánh một trận nữa thì hai người họ đều sẽ ngã quỵ. Đây là kết cuộcmà cả hai đều không mong đối mặt, tay Thẩm Dực còn phải giữ lại sức lựcđể kéo Chân Noãn, còn Tutor cũng không thể nán lại nơi này quá lâu.
Thẩm Dực cất lời: “Đó là tên một cô bé.”
Tutor nghe thấy, lập tức suy nghĩ chốc lát, bước từng bước chậm rãi và đầy cảnh giác về phía anh: “Cô bé?”
“Đúng.”
“Tên gồm mấy chữ?” Tutor lại nhích đến gần một chút.
“Là…”
Thẩm Dực bỗng tung một cú đá về phía tay Tutor, chiếc chìa khóa bay lênkhông, anh giơ tay định chụp lấy nhưng Tutor đã đánh một gậy vào ngóntay anh. Chiếc chìa khóa kia bay ra ngoài rơi xuống đất.
Thẩm Dực xông đến, nhưng anh đang bị lồng sắt cản trở, tốc độ yếu ớt, chỉ đànhtrơ mắt nhìn Tutor cướp đi chìa khóa. Bốn mắt nhìn nhau, ánh đèn trắngxám soi lên khuôn mặt trắng bệch của hai người họ.
“Mày giở trò này với tao à?”
“Tao không tin mày.” Thẩm Dực nói.
Tutor không hề biện bạch, cười khẩy một tiếng: “Dù không tin thì mày cũngkhông có tư cách bàn điều kiện với tao. Thẩm Dực, cô ta đang bị nộithương rất nghiêm trọng, còn lắc lư vài lần như thế nữa có lẽ cô ta sẽchết đấy. Mày muốn tiếp tục đánh sống đánh chết với tao sao?” Gã cầmchặt cây gậy trong tay.
“Ba chữ.” Thẩm Dực cười nhạt, đưa tay ra, “Đưa chìa khóa cho tao.”
Tutor thoáng vẻ muốn nhanh chóng rời đi nên cũng đưa tay đến, đặt hờ phía trên tay anh, nhìn anh chằm chằm: “Họ gì?”
Thẩm Dực cũng nhìn thẳng vào gã: “Giống như mày.”
Tutor khẽ buông tay, chìa khóa rơi vào lòng bàn tay Thẩm Dực.
Thẩm Dực lập tức kéo lồng sắt lên, Chân Noãn nằm nhoài trong lồng, toàn thân ướt đẫm, hơi thở phều phào. Đáy lồng đọng một lớp nước, phủ đầy nhữngtia máu đỏ sẫm. Chân Noãn không bị thương bên ngoài, máu là từ miệng côtrào ra.
Cô lặng thinh mở mắt, nhìn Thẩm Dực đang dốc sức kéo lồng sắt lên cao, chuẩn bị chuyển qua đống hàng hóa. Nhưng…
Cô hoảng sợ: “Thẩm Dực!”
Tutor phía sau lưng vung gậy lên đánh về phía anh, anh nhanh nhẹn nghiêngngười né tránh, đá một cú về phía chân Tutor, gã liền nhảy lên. Chiếclồng lại bị rơi xuống lần nữa, Thẩm Dực kéo chặt sợi dây, người bị trượt theo một hai bước nhưng vẫn cố sức đứng vững.
Đôi mắt đỏ longsòng sọc của anh nhìn chằm chằm vào Tutor, tay kéo ròng rọc nâng lồngtre lên từng chút một cao ngang bằng với họ. Anh lại quấn sợi dây vàocánh tay đang chảy máu đầm đìa của mình, một tay kéo lồng sắt, một taynắm chặt chìa khóa, xông đến đánh nhau với Tutor.
Chiếc lồngthông qua ròng rọc nối liền với thân thể anh, anh bị cản trở nên hànhđộng cũng bị hạn chế. Tuy đá vài cú trúng Tutor nhưng gã đã lui lại kéogiãn khoảng cách để hít thở lấy sức. Anh vẫn như một con sói cô độc canh giữ lồng giam, toàn thân đầy thương tích, nhưng ánh mắt u ám đáng sợ,không rời khỏi chiếc lồng nửa bước và tuyệt đối không cho Tutor đến gần.
Tutor lại xông đến không biết lần thứ bao nhiêu, vung gậy đánh về phía anh,anh đưa tay không tấc sắt đỡ cây gậy, đá vào bụng gã một cú. Nhưng Tutor vẫn cầm chặt gậy không buông, cũng đạp vào ngực Thẩm Dực, hai ngườiliên tiếp lùi về sau.
Thoắt cái Thẩm Dực đụng vào lồng sắt phíasau, thân thể chao đảo mất trọng tâm. Ngay chính lúc này, Tutor độtnhiên nhào đến, đâm gậy vào Thẩm Dực.
Tiếng da thịt bị xé toạcnặng nề và chói tai. Chân Noãn trơ mắt nhìn cây gậy kia đâm thẳng vàothân thể Thẩm Dực. Cô bàng hoàng trợn to mắt, há hốc mồm, tim như bị lóc thành trăm ngàn mảnh, đau đớn đến mất cảm giác.
Thẩm Dực đưalưng về phía cô, chẳng hề nhúc nhích, hai tay nắm chặt song sắt lồnggiam, tay trái quấn sợi dây vẫn còn đang gắng sức không để cô rơi xuống.
“Đưa chìa khóa cho tao.” Tutor lên tiếng.
“Giống như tao đã nghĩ, mày sẽ không thả cô ấy.” Toàn thân Thẩm Dực thoáng lảo đảo, bất chợt run lên, một chân khuỵu xuống đất. Anh cúi gằm đầu, tiếng nói yếu ớt, chỉ còn hơi tàn. “Mày muốn dùng cô ấy để uy hiếp Ngôn Hàmđổi lấy Kỷ Pháp Lạp. Nhưng mà…”
Tay anh toàn là máu, đang rút gân nhưng vẫn nắm chiếc chìa khóa kia, đột nhiên buông xuống mặt đất. Trong tích tắc, chiếc chìa khóa bé nhỏ đã theo khe hở đống hàng hóa rơi thẳng xuống vực sâu tối đen.
“Hôm nay…” Anh nhếch môi cười, “… Mày không mang cô ấy đi được đâu.”
Tutor nheo mắt lại, nắm lấy cây gậy kia đẩy Thẩm Dực đến lồng sắt, đâm mạnhvào. Cây gậy đâm xuyên qua thân thể anh, máu tươi văng lên mặt ChânNoãn. Ánh mắt cô bỗng đờ đẫn, dòng nước mắt trong suốt ngân ngấn nơi hốc mắt. Máu tiếp tục từ thân thể anh chảy xuôi theo cây gậy như một dòngsông, chảy thẳng xuống vũng nước ở chỗ lõm đáy lồng, hòa vào máu của cô.
Sắc mặt Thẩm Dực trắng bệch, một tay nắm chặt lồng sắt, một tay nắm lấy tay Tutor trên cây gậy xuyên thủng thân thể mình. Suốt cuộc tử chiến tốinay, đây chính là khoảnh khắc họ gần nhau nhất.
Tutor nhìn thấytrong đôi mắt lạnh lẽo và đen tối của anh đong đầy nỗi đau đớn và sựchết chóc, không thể chiến thắng nhưng cũng không khuất phục, môi anhđang nhếch lên khinh miệt và cười nhạo gã. Phía xa thấp thoáng tiếng còi cảnh sát vang vọng. Tutor hất anh ra, quay người định đi, cúi đầu bỗngthấy ánh mắt kinh hãi và thẫn thờ của Chân Noãn.
Gã ngồi xuống,với tay vào lồng sắt, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng nói cực thấp chỉ đểmình cô nghe: “Cô Hạ, trên người Thẩm Dực có máy định vị và máy theodõi, Đội trưởng của cô sao lại không đến cứu hai người?... Ghen tuông sẽ khiến người ta làm rất nhiều chuyện không nên làm.”
Sau khiTutor đi một lúc lâu, Thẩm Dực vẫn giữ tư thế đứng yên, tay trái quấnlấy sợi dây dùng hết chút sức lực cuối cùng kéo chiếc lồng, không để côrơi xuống nước.
“Thẩm Dực…” Nước mắt cô rơi lã chã từng giọt từng giọt, cô thì thầm gọi tên anh, ôm lấy thân thể anh cách chiếc lồng sắt, “Thẩm Dực…” Toàn thân anh nhuốm đẫm máu tươi, lạnh buốt, “Thẩm Dực…”
Cô đau đến “òa” một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Dường như Thẩm Dực không nghe thấy gì cả, sức lực anh đã cạn kiệt, ý thứccũng bắt đầu mơ hồ. Tuy sợi dây đã được quấn rất chặt, nhưng nếu anh mất đi ý thức, trọng lượng của anh không gánh nổi lồng sắt và Chân Noãn thì cô sẽ rơi xuống nước. Hình ảnh trước mắt anh bỗng nhạt nhòa, anh nắmchặt sợi dây, đi về phía trước một bước rồi chợt lảo đảo khuỵu xuốngđất. Anh bắt lấy cây gậy đang cắm giữa ngực và bụng mình, từ từ rút rakhỏi cơ thể.
Cuối cùng, cô tỉnh táo lại giữa cơn hoảng loạn, khóc lớn lên: “Anh làm gì vậy? Anh làm gì vậy? Thẩm Dực, anh đừng như vậy,anh đợi bác sĩ đến, chờ bác sĩ đến đã! Anh đừng như vậy, xin anh đừngnhư vậy!”
Anh không nghe, ý thức đã không còn rõ ràng nữa. Máutuôn ra như suối từ lỗ thủng trên người anh, mắt anh hoa lên. Anh cắmcây gậy vào giữa hai thùng hàng rồi buộc sợi dây vào.
Sợi dâybuộc vào cánh tay anh không cởi ra được. Anh quấn sợi dây buộc lấy câygậy và cánh tay mình. Anh làm rất chậm, rất chậm, cuối cùng cũng buộcchặt, như thể đã kết thúc tâm nguyện cả đời mình. Và rồi anh cúi đầu ngã quỵ trên đất, hoàn toàn bất động.
“Thẩm Dực! Thẩm Dực! Đừng rờibỏ em!” Cô đau đớn đến như thể trái tim bị giày xéo và xương cốt bị bópgãy, đưa tay ra khỏi lồng muốn bắt lấy anh nhưng không bắt được, “ThẩmDực, anh đưa em đi, anh đưa em đi đi! Em sai rồi, em sai rồi, anh đừngchết, xin anh đừng chết, đừng bỏ lại em một mình…”
Thẩm Dực ngãtrên đất, nhìn vào hư không. Kết cuộc hôm nay giống như anh đã đoántrước, nhưng sao anh vẫn cố gắng gượng vì thứ gì chứ?
Tiếc nuốiư? Vì cứu cô, anh từ bỏ cơ hội biết được hung thủ. Tìm kiếm suốt mườinăm ròng, đến khoảnh khắc cuối cùng lại không kịp giật xuống chiếc mạngche mặt của một Tutor khác. Xuống dưới rồi liệu cô ấy có còn muốn gặpanh không?
Không nỡ ư? Nếu ban đầu không để Chân Noãn về nước,nếu cô chờ anh thêm một tháng, nếu anh quên đi hận thù và bắt đầu cuộcsống mới…
“Thẩm Dực, anh đưa em đi, anh đưa em đi đi!” Chính lời kêu gào của Chân Noãn khiến anh luyến tiếc.
Cô tốt đẹp đến thế. Anh quay đầu nhìn cô. Nước mắt đã lấm lem khuôn mặttái nhợt của cô: “Thẩm Dực, anh đừng chết, xin anh hãy đưa em đi, xinanh hay đưa em đi thôi! Sau này em sẽ vâng lời, không để anh đau lòngnữa đâu. Xin anh hãy ở bên em, anh dẫn em đi đi!”
Đôi tay côtrắng ngần và tinh khiết. Nhiều năm về trước, chính anh đã kéo tay cô,kéo cô đến thế giới của mình. Chính nhiều năm trước ấy, anh cũng từngnằm trên mặt đất nhìn trời như thế. Khuôn mặt xinh đẹp của cô xuất hiệntrong tầm mắt anh, chau mày lo lắng hỏi: “Anh ơi, anh không sao chứ?”
Còn anh “yếu ớt” được cô đỡ dậy, trong nháy mắt bịt kín khuôn mặt bé nhỏ chỉ cỡ bàn tay của cô rồi bắt cô vào trong xe.
Hóa ra đây là vạn tiễn xuyên tim. Giờ khắc này, anh muốn đưa tay vuốt mặtcô, nắm lấy tay cô, ở bên cạnh cô không chia lìa. Nhưng anh đã không làm vậy. Biết bao lời muốn nói cũng không còn kịp thốt ra nữa, chi bằng cứ…
“Cảm ơn em, Hạ Thời. Cảm ơn em đã giúp tôi tìm thấy Chân Noãn.” Anh nói: “Em đừng khóc. Em hãy nhớ rằng tôi chỉ coi em là một vật thay thế có dángvẻ tương đồng mà thôi. Em hãy nhớ rằng Thẩm Dực tôi chưa từng yêu em,chưa bao giờ.”
Anh nói đến đây liền nhìn cô khóc nức nở tronglồng sắt không hề chớp mắt. Đôi mắt anh nhìn đau đáu đến khi tròng mắthoàn toàn tan rã cũng không chịu nhắm lại.
Tutor đã trốn thoátkhỏi kho hàng ở bến tàu trước khi cảnh sát đuổi đến, tối nay gã đã thậtsự quá chật vật. Gã không thể mang Chân Noãn đi được vì thương tích khắp người, toàn thân rã rời và tay chân đang bị rút gân của gã đã không còn cảm giác trong gió rét bên sông Bạch Thủy.
Gã đành phải nghỉ một lúc lâu, suy tính kỹ càng làm sao tìm ra Kỷ Pháp Lạp hoặc làm cách nàobắt cóc được Chân Noãn. Thế nhưng, trong khoảnh khắc vô tình cúi đầu,lòng gã bỗng lạnh toát.
Cuộc ác chiến kéo dài khiến tay chân gãmất hết cảm giác, tay trái Thẩm Dực quấn sợi dây và tay phải tàn phếcũng đã khiến gã mất cảnh giác. Nhưng đến giờ phút này, gã lại nhìn thấy rõ ràng nơi tĩnh mạch cổ tay trái của mình đang có vài vết rỉ máu dínhxước vụn gỗ.
Lúc tay phải Thẩm Dực nắm lấy cây gậy đã đồng thời ấn tay gã vào gai vụn gỗ, lưu lại vết máu trên đó!
Lúc Ngôn Hàm tìm đến thùng container đã nghe thấy tiếng khóc khản đặc vàyếu ớt của Chân Noãn, hệt như một con thú đang nức nở vô cùng thê lương. Lòng anh nặng trĩu.
Sau khi xe Tutor rơi xuống nước, anh đã lặnxuống tìm nhưng chỉ còn chiếc xe trống rỗng mà không thấy người đâu cả.Máy dò tìm trên người Thẩm Dực chẳng biết tại sao lại mất tín hiệu. Anhlập tức điều tra máy giám sát những con đường lân cận, cũng không hề cóbóng dáng Thẩm Dực hay Chân Noãn. Anh đã phân tích nghiên cứu khu vựcđường sông một lượt, cuối cùng loại trừ còn khả năng rất có thể Tutor đã dọc theo đường sông đi thuyền hoặc bơi đến bến tàu. Thế nhưng, anh vẫnđến chậm một bước.
Chân Noãn bị giam trong lồng sắt đọng nước,treo lơ lửng trên cao, bên dưới là hồ nước. Anh vừa nhìn đã biết cô bịhành hạ đến thế nào, tức tốc chạy đến nóc thùng container, nhưng cònchưa kịp đau lòng cho cô thì đã nhìn thấy Thẩm Dực. Tay trái Thẩm Dựccũng bị phế, dây thừng gần như xoắn chặt vào xương tay, người đã chếtrồi.
Đầu óc Ngôn Hàm nổ tung. Nhóm Đàm Ca chạy theo phía sau vộivàng chuyển lồng giam Chân Noãn đến mặt đất, gọi người bên dưới cầm máycắt kim loại đến. Người tổ nghiệm chứng bắt tay vào chụp ảnh và lấychứng cứ.
Chân Noãn nghiêng đầu, đôi mắt đờ đẫn, không ngờ có một ngày Thẩm Dực lại biến thành thi thể trong tấm ảnh chụp hiện trường.
Lâm Tử cầm máy cắt kim loại cắt lồng sắt, tiếng ồn đinh tai: “Mèo Con, bịt tai lại.”
Cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Dực, không hề nhúc nhích.
“Đội trưởng Ngôn.” Lâm Tử quay đầu cầu cứu.
Ngôn Hàm đi đến ngồi xuống, rơi vào tầm mắt cô. Cô đưa đôi mắt màu hổ pháchnhìn anh như một con mèo xa cách và lạnh lùng nhất, khiến cánh tay đangvươn ra của anh bỗng hơi run run.
Anh bịt lỗ tai lạnh ngắt và ướt đẫm của cô lại. Cô có vẻ như thật ngoan ngoãn, không hề phản kháng, một lúc lâu mới cất giọng yếu ớt: “Em bảo Thẩm Dực đưa em đi nhưng anh ấykhông chịu.”
Trong phút chốc, anh chỉ cảm thấy lòng mình bị đâmxoáy vào trong. Anh vô cùng rõ ràng ý của cô, cô bảo Thẩm Dực đưa cô đikhông phải là đưa cô sang Mỹ chung sống, mà là đưa cô xuống địa ngụcchết cùng.
Ý nghĩ của cô đơn giản là thế, anh ta còn sống, quanđiểm về giá trị sống giữa hai người họ đã xuất hiện mâu thuẫn nên côkhông thể nào ở bên anh ta. Nhưng tình cảm và sự chăm sóc suốt mười nămdài của anh ta cũng không thể xóa nhòa trong giây phút, huống chi hômnay cô đã phải trơ mắt nhìn anh ta chết vì cô. Cô nợ anh ta, dù anh tasống lại cũng không thể bù đắp bằng quyết định “ở bên nhau” của cô, màchỉ có thể lấy mạng đền mạng.
Thẩm Dực biết rất rõ và đã sớmchuẩn bị buông tay, nên mới dùng hành động và lời nói ép cô không thểphụ bạc ơn cứu mạng của anh ta. Hay là nói… anh ta làm vậy còn dễ dàngép cô phải ghi lòng tạc dạ hơn cả khi còn sống.
Ngôn Hàm nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, không biết là cô tàn khốc với họ hay họ đã tàn nhẫn với cô nữa.
Anh định nói gì đó nhưng cô lại khẽ cất lời: “Sớm biết anh như vậy thì emđã không giật tay lái của Kỷ Thâm, để gã đụng anh cho rồi.”
Trong nháy mắt, tim Ngôn Hàm như rơi xuống hầm băng lạnh giá, nỗi sợ hãi mấtđi cô lan tràn khắp cõi lòng. Mười năm bầu bạn của Thẩm Dực chỉ vì anhta đã làm việc mờ ám mà phải đổi lấy cái quay lưng dứt khoát của cô. Còn hôm nay…
Anh muốn giải thích nhưng cô đã chầm chậm nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng nhợt rời khỏi lòng bàn tay anh. Qua lớp song sắt, cônhư trang giấy ngã về phía sau, rơi vào vũng nước máu đỏ lòm.
Chân Noãn bị vỡ lá lách, được đưa đến bệnh viện phẫu thuật. Ngôn Hàm trôngchừng ở bệnh viện, không đi đâu cả. Suốt một ngày một đêm, điện thoại di động của anh không ngừng rung lên, cứ liên tục như thế với rất nhiềuthông tin:
“Nóc thùng hàng chủ yếu làm bằng chất liệu gỗ, lựcchịu tải dấu chân và dấu vân tay quá kém nên không lấy được thông tin có ích. Hiện trường có rất nhiều dấu vết đánh nhau.”
“Trên cây gậy đâm thủng thân thể Thẩm Dực phát hiện ra vết máu không thuộc về anh ta.”
“Anh sắp bị phạt tạm thời đình chỉ công tác nhưng Cục trưởng Thượng vẫn đang cố gắng bảo vệ anh.”
““Kỷ Thâm” mà Chân Noãn nói đến đã bị bắt. Vết máu trên cây gậy thuộc về “Kỷ Thâm” chưa rõ lai lịch này, nhưng “Kỷ Thâm” tỏ vẻ hắn không phải là“thầy Tutor chính nghĩa” và phủ nhận cáo buộc về tất cả vụ án.”
Trước sau Ngôn Hàm vẫn trông chừng bên giường bệnh của Chân Noãn không rời đi nửa bước, dù Đàm Ca báo lại kẻ bị tình nghi là Tutor kia đã bị bắtnhưng không cạy miệng hắn được.
Anh chỉ muốn biết rằng có phải Chân Noãn thật sự hy vọng anh chết hay không.
Khi Chân Noãn tỉnh lại, Ngôn Hàm đã không chợp mắt suốt 36 tiếng đồng hồrồi. Anh đang nắm tay cô. Cô nhìn anh, bỗng ý thức được Thẩm Dực – người đã trông chừng bên giường bệnh và nắm tay cô trong bao lần ngã bệnhtỉnh lại trước kia đã chết, còn Đội trưởng trước mặt cô bây giờ lại quáđỗi xa lạ và đáng sợ. Cô rút phắt tay lại, co ro trong chăn thành mộtquả cầu, trợn trừng đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ nhìn anh.
Điều này chẳng khác gì một cây gậy giáng vào đầu anh.
“Mèo Con, là anh đây. Em…” Anh không cầm lòng được mà đưa tay đến chạm vàocô, cô thoáng co rụt lại, đôi môi tái nhợt và khô nứt đang run run.
“Em sợ anh ư? Tại sao?”
“Em nói rồi, em không muốn để Thẩm Dực chết.” Cô đau lòng tột cùng như bịphản bội, nước mắt lưng tròng, “Đội trưởng, anh nói là anh biết, nhưnganh lại giống với Đội trưởng Bùi muốn mang anh ấy ra làm mồi nhử. Trênngười anh ấy có gắn thiết bị dò tìm nhưng bọn anh đều không đến.”
Nước mắt cô giàn giụa, gào khóc: “Anh ấy đã bị Kỷ Thâm đánh chết… Anh khôngđến, anh không đến cứu anh ấy! Anh đền đi, anh đền Thẩm Dực lại cho emđi!”
“Anh đã cố hết sức rồi.” Lòng anh như lửa đốt, vừa thươngxót vừa ghen tuông, vừa đau vừa hận, nắm chặt vai cô, ép buộc kéo cô đến gần mình, “Anh đã cố hết sức rồi! Anh ta chết rồi, em muốn trách anhsao? Hiện giờ, em muốn hận anh vì anh ta sao?”
“Anh đừng chạm vào em, đừng chạm vào em!” Cô vùng vẫy, gạt tay anh ra. Bao nỗi thất vọng,bi thương và mâu thuẫn khiến tim anh vỡ thành muôn mảnh.
“Anh mong anh ấy chết phải không? Anh mong anh ấy chết phải không?”
“Anh mong anh ta chết à?” Trán anh nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi, “Mong anh ta chết để em mãi ghi nhớ anh ta trong lòng suốt cả cuộc đờisao?”
Cô ngửa đầu, nước mắt nhạt nhòa nhìn anh, ngơ ngác và ngờ nghệch.
Trong nháy mắt, tim anh mềm nhũn, cẩn thận ôm cô vào lòng, lau đi gương mặtđẫm nước mắt của cô: “Tin anh đi, anh càng không hy vọng anh ta chết hơn cả em nữa. Anh sẽ ghen, ghen với việc anh ta mãi mãi sống trong lòngem, còn anh vĩnh viễn không thể sánh bằng Thẩm Dực cho đến khi nào anhchết.”
Cô ngẩng đầu tựa vào vai anh, không có phản ứng.
“Em…” Mắt anh long lanh ánh nước, lại gượng ép nuốt ngược vào lòng, “Sao em có thể suy đoán anh như vậy?”
“Bởi vì em không nhận ra anh nữa rồi.” Cô thì thào.
Lòng Ngôn Hàm bỗng chấn động, anh buông cô ra rồi vịn lấy bả vai cô. Cô quágầy yếu, hệt như một que diêm được bọc trong quần áo bệnh nhân rộngthùng thình, khuôn mặt suy nhược tái nhợt, ánh mắt mờ mịt đầy tuyệtvọng: “Anh hại Thẩm Dực, người tiết lộ tung tích Vương Tử Hiên cho giáosư Trịnh không phải anh ấy mà là anh. Từ lúc anh biết được giáo sư Trịnh là người của kế hoạch T, anh đã bắt đầu mong ông ấy chết rồi.”
Anh bàng hoàng, nhất thời không biết phải làm sao: “Không phải, em bình tĩnh trước đã, nghe anh nói…”
“Và cả những người trong mật thất nữa. Anh có dám nói cái chết của họ không hề liên quan đến anh không? Trong vụ máy sấy và hành lang kia, anh biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì mà. Cái chết của Hoàng Huy và cả cái chết củaThân Hồng Ưng, từ đầu đến cuối anh đều dự đoán được. Anh đổi chữ t đơnthành chữ J hoa rồi bóp ngất em vì muốn khiến Hoàng Huy không nén nhịnđược mà nổi nóng. Anh tìm được súng nhưng không lấy, khiến những ngườicòn lại nghi ngờ lẫn nhau có súng. Lúc đánh bi lam, anh đã cố ý chỉnhthấp độ lực, khiến nó chỉ dừng ở cửa lỗ, lại dùng hiệu ứng khăn bàn đánh thành thế hòa…”
“Không phải anh giết họ, họ cũng không chết vì anh.”
Cô cau mày thật chặt, thất vọng tột độ: “Anh chơi chữ với em, anh biết ý em muốn nói điều gì mà!”
Anh nhìn cô chằm chằm, nghiến chặt răng không nói.
“Còn có Đội phó Trình. Ngay cả anh ấy mà anh cũng không buông tha…”
“Anh không nghĩ anh ta sẽ mở đèn!” Anh gắt gỏng ngắt lời, cái chết của Trình Phóng và Thẩm Dực đã khiến anh bị nỗi day dứt đè nặng đến không thởnổi, nhìn đôi mắt màu hổ phách đong đầy nước mắt của cô mà tim anh lạnhngắt, “Em không tin anh?”
“Anh còn đáng để tin sao?” Cô hỏi,“Những thứ thù hận kia đã biến anh trở nên rất xa lạ. Em không nhận raanh nữa, xưa nay chưa từng quen biết anh. Trong mật thất, anh bóp cổ em, em không trách anh và cũng không hận anh. Em nghĩ rằng tuy lòng anhchất chứa nỗi hận nhưng vẫn còn nhân tính. Thật không ngờ anh đã nhìn ra được từng cơ quan trong mật thất, anh không chỉ bỏ mặc không lo mà cònthúc đẩy…”
“Vì sao anh phải quan tâm đến bọn họ chứ?” Anh giữchặt sau gáy cô, căm hận nói: “Anh dựa vào cái gì mà phải quan tâm bọnhọ chứ?”
“Bởi vì anh là cảnh sát. Đội trưởng, anh là cảnh sátđấy.” Cô nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống như điên cuồng, “Lúc Lão Bạchchết, anh không chột dạ sao? Dù là tội phạm hung ác cùng cực cũng cóquyền được nhận phán xét, không đến lượt anh xử chết họ. Anh thế này cókhác gì so với Tutor? Lúc Vương Tử Hiên chết, Tần Xu chết, Nhiếp ĐìnhĐình chết và cả Lão Bạch…” Cô khóc đến hơi thở khó nhọc, “Và cả Lão Bạch nữa!... Anh biết Tutor đáng kinh tởm thế nào không? Nhưng Đội trưởnganh lại trở nên y hệt gã. Đội trưởng, anh cũng đáng sợ như gã vậy.”
Thoáng chốc, Ngôn Hàm chỉ cảm thấy vạn tiễn xuyên tim, đau đớn đến mức mặt mày nhăn nhúm.
“Em biết trong lòng anh luôn có nỗi hận nên rất muốn báo thù, anh gặp phảichuyện bất công mà kẻ ác lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nhưng nhữngđiều đó cũng không thể trở thành lý do anh xem thường tính mạng ngườikhác. Dù đối phương là kẻ ác cũng không thể nghiễm nhiên giết họ nhưthế, bất kỳ ai cũng không thể làm vậy. Nhất là anh, anh là cảnh sát, đây là quy tắc.” Nước mắt cô tuôn rơi như mưa, “Đội trưởng, người khác làmvậy không sao, em không buồn để tâm. Nhưng anh không được, bởi vì…”
Bởi vì em yêu anh, em yêu anh vô vàn. Yêu đến mức không dám chắc anh có yêu con người hiện tại của em hay không nhưng vẫn muốn ấm áp mà dè dặt dỗdành anh. Vậy nên, khi nhìn thấy người em yêu làm chuyện em căm ghétnhất, lòng em mới đau đớn đến thế, mới tuyệt vọng đến thế.
Cô đau lòng và tuyệt vọng, khóc đến mức nói không ra lời.
Anh kề đến hôn lên mắt cô: “Anh thật sự không thể không hận họ, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện năm đó bọn họ gây ra cho em, A Thời, anh không thể nàotha thứ…”
“Em không phải A Thời.” Cô không nhịn được nữa, mấtkhống chế thét lên và đẩy anh ra, “Em không phải A Thời. Anh cũng đừngđổ hết lý do anh làm mọi chuyện lên đầu em. Em không chịu nổi thứ tìnhyêu này của anh. Em thà rằng không cần, anh đừng yêu em nữa.”
Sắc mặt Ngôn Hàm trắng bệch.
Gánh nặng về quá khứ đã khiến anh không thở nổi, nhưng cô cũng đâu được tựdo hít thở. Cô đã rất nỗ lực, nhưng cô thật sự không nhớ nổi nhữngchuyện đã trải qua, dẫu chỉ một chút. Cô trơ mắt nhìn anh vì cái quá khứ nặng nề ấy mà bày mưu đơn độc đấu với Tutor trong mật thất, nhìn anh bị nỗi thù hận khắc cốt ấy đè nặng đến nỗi biến thành một người khiến côcảm thấy xa lạ và không tài nào hiểu nổi, một người lạnh lùng đến mức dù cô dỗ dành thế nào cũng không thể ấm áp trở lại. Cô lo lắng và sợ hãi,nhưng cô không nhớ được gì cả, thứ áp lực tiêu cực và chênh vênh nàykhiến cô sắp sụp đổ mất rồi.
Cô yêu anh, cô muốn thấu hiểu, muốngần gũi, muốn yêu thương, muốn an ủi, muốn bầu bạn và muốn sống cùnganh. Nhưng khoảng cách mười năm chông chênh ấy đã biến thành một ranhgiới không sao vượt qua giữa hai người họ.
Anh không phải NgônHàm của mười năm trước, anh đã trở thành con người lòng đầy mưu mô, xấuxa và lạnh lùng. Cô lại càng không phải Hạ Thời của mười năm trước, côđã không còn chung ký ức với anh, cô rất cố gắng nhưng không tài nàohiểu thấu nỗi đau khổ và những hành vi của anh. Chỉ dựa vào một chữ“yêu” là có thể giải quyết tất cả vấn đề sao?
Cô đau đến mức gầnnhư chết lặng, sắp chết vì ngạt thở, cô bất chấp mọi thứ phát tiết: “Emlà cô ấy, nhưng em không bao giờ có thể nhớ lại chuyện trước kia, khôngbao giờ có thể. Em không nhớ được quá khứ, chỉ luôn cố gắng lý giải anh, gần gũi anh, thấu hiểu cảm nhận của anh. Nhưng có cố gắng thế nào đinữa cũng không thể cảm nhận sâu sắc được nỗi đau khổ mười năm qua củaanh.”
“Chân Noãn…” Tim anh như rơi vào vực sâu không đáy, muốncuống cuồng kéo cô lại theo bản năng, lại nghĩ đến lời cô nói thích anhgọi cô là Mèo Con thì vội vàng đổi lại tên: “Mèo Con, em đừng như vậy.”
“Em không phải A Thời, không phải Chân Noãn, cũng không phải là Mèo Con của anh!” Cô đẩy anh, đá anh, “Anh vốn không hề biết em là ai, anh đừng vìem làm bất cứ chuyện gì nữa, cũng đừng nói chuyện anh làm là vì em. Emkhông chịu nổi đâu, thật sự không chịu nổi.”
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt ướt nhòa.
“Em không phải A Thời trước kia, em sẽ không nhớ lại tất cả những chuyện có liên quan đến anh. Em thật hận chính mình, em hy vọng em không phải làem của trước đây, không phải là cô gái đã hại anh ra nông nỗi như bâygiờ. Rõ ràng anh rất tốt, rõ ràng anh tốt như thế mà… Em không phải làem trước đây, Thẩm Dực cũng sẽ không chết. Anh đi đi, sau này đừng đếntìm em nữa, cũng không cần đến nữa.”
“Em…” Mắt Ngôn Hàm đỏ hoe, run giọng, “Em… muốn chia tay với anh?”
Toàn thân cô đều đang run, cuối cùng nói: “… Phải.”
“Không thể nào!” Mắt anh ánh lên nỗi đau thấu xương, bước đến ôm cô, “Anh không đồng ý.”
“Em muốn chia tay với anh.” Cô ra sức đánh đá, đẩy anh ra.
Anh ôm chặt cô không chịu buông tay, suy nghĩ và lời nói đều hỗn loạn: “Mèo Con, em đừng như vậy. A Thời…”
Cô vùng vẫy, giơ tay lên tát vào mặt anh. Trong cơn kích động, nỗi phẫn nộ và oán hận khiến đầu óc mất tỉnh táo, cô kêu gào: “Em không còn là AThời của anh nữa! Em không có ký ức, A Thời của ngày xưa, A Thời của anh đã chết rồi! Còn em của hiện tại nếu sớm biết anh sẽ vì hận thù mà trởnên thế này, sớm biết giờ đây phải đau đớn như vậy, em thà rằng ban đầuđừng gặp gỡ anh.”
Ngôn Hàm quay đầu đi, gương mặt trắng bệch. Một lúc lâu sau, anh chậm rãi quay lại, đôi mắt đỏ hoe, đong đầy nước mắt:“Mèo Con, em đã nói em yêu anh, muốn cả đời sống bên anh.” Nước mắt anhtuôn rơi, run run bật lên từng câu từng chữ, “Đây là chính miệng emnói.”
Cô nhạt nhòa nước mắt, lòng đau tái tê: “Em cũng không cònlà Mèo Con nữa, cũng không phải là Mèo Con của anh nữa. Mèo Con thíchĐội trưởng, nhưng mà… không phải thích là có thể giải quyết hết tất cả,không phải thích là có thể xem như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra. Emthích anh, nhưng em mãi mãi sẽ không sống cùng anh. Em sẽ sống một mình, một mình đi suốt quãng đường còn lại. Anh đừng đến tìm em nữa.”
Cốt cách của cô hoàn toàn giống với A Thời ngày xưa. Anh đau đến tan nátcõi lòng, nắm bả vai cô vẫn không chịu buông lơi: “Bây giờ, chúng ta lập tức rời khỏi đây, anh sẽ đưa em rời khỏi nơi này. Tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp, trở về Thâm Thành…”
“Em không cần! Sau này, em sẽ sốngmột mình, em không muốn ở cùng anh nữa.” Cô đẩy mạnh anh, mất khống chếlần nữa, “Anh đừng đụng vào em, anh đi đi! Em không phải Hạ Thời, khôngphải Chân Noãn, cũng không phải Mèo Con, không phải ai hết, anh đừng đến tìm em nữa. Anh đền Thẩm Dực lại cho em, đền anh ấy lại cho em.”
“Được.” Mắt anh ngân ngấn nước, nghiến răng đến tê cứng cả hàm. Anh ôm chặt lấy cô. Cô vùng vẫy, khóc đến toàn thân mướt mồ hôi, gương mặt tái nhợt lấm lem nước mắt.
Bác sĩ và y tá nghe thấy tiếng động, liền đi vàokéo Ngôn Hàm ra: “Tình trạng bệnh nhân không tốt, cần phải bình tĩnh,anh đi ra ngoài trước đi.”
Nhưng Ngôn Hàm như đã mất hồn, ôm chặt Chân Noãn vào lòng không buông. Cô nắm lấy anh, vừa đánh đá vừa gàokhóc, tâm trạng vô cùng kích động khiến người ngoài nhìn thấy lại hiểunhầm rằng không muốn để anh đi.
Anh cũng không thể khống chế tâmtrạng của mình, ghì cô vào ngực, không để tâm đến mọi người đang có mặtxung quanh, nói từng câu từng chữ: “Mèo Con, anh yêu…”
Bác sĩ vội tiêm thuốc an thần vào cánh tay Chân Noãn. Trong nháy mắt, cô yên tĩnhtrở lại, từ từ nhắm mắt, mê man trong lòng Ngôn Hàm và ngủ.
NgônHàm cũng đột nhiên lắng dịu, nhớ lại từ khi nhận ra cô là Hạ Thời, anhđã mất khống chế giành cô cho riêng mình. Tính cách cô nhu nhược lại yêu anh nên không trách anh, thậm chí cả chuyện anh bóp cổ cô đều không cần lời giải thích nào cả. Sau khi ở cùng nhau, cô luôn dịu dàng theo bêncạnh anh, lúc anh mỏi mệt thì ôm anh và nghiêm túc nói “Đội trưởng làtài ba nhất!” để khích lệ anh, thậm chí là an ủi anh bằng thân thể mình. Ngay cả lúc bày tỏ không hy vọng Đội trưởng bị cuốn vào thù hận cũng dè dặt như thế, nói xong liền nhào vào lòng anh ôm lấy anh vì sợ anh không vui. Duy chỉ có lúc Thẩm Dực gặp nạn, cô mới bộc lộ cảm xúc mãnh liệtrằng không hy vọng Thẩm Dực chết.
Ngoại trừ nguyên nhân khác,Thẩm Dực chết đi chẳng phải sẽ khiến nỗi day dứt trong cô ảnh hưởng đếntình cảm giữa cô và Ngôn Hàm hay sao. Cô không muốn như thế. Ngôn Hàm cứ luôn nghĩ rằng cô thật sự yêu anh, còn anh ở cùng cô dường như đã là lẽ đương nhiên. Anh thậm chí chưa bao giờ nói với cô một câu: Anh yêu em.Vì vậy, trời cao đã lấy lại cơ hội này mất rồi.
Bác sĩ làm kiểmtra cho Chân Noãn trong lúc cô đang hôn mê. Ngôn Hàm rời khỏi phòngbệnh, chán chường dựa vào vách tường, bả vai run run.
Cô vẫn còntrẻ, lại thiện lương, nhưng anh thì đã già rồi... Già đến mức không chịu được nỗi giày vò nữa. Mất đi cô lần nữa sẽ lấy mạng anh mất. Nhưngchính vào lúc này, anh lại tỉnh táo hơn bao giờ hết. Anh đã tìm kiếmsuốt mười năm ròng, rốt cuộc cũng tìm lại được cô, nhưng là cô trong một hình dáng hoàn toàn thay đổi. Duy chỉ có tính bướng bỉnh kia là giốnghệt A Thời, nhưng còn anh trải qua mười năm ấy đã biến thành kiểu ngườimà A Thời cũng sẽ căm ghét mất rồi. Anh của quá khứ vĩnh viễn không trởvề được nữa.
Ngôn Hàm đứng một mình trong hành lang, đưa tay che kín đôi mắt, nước mắt không nghe khống chế cứ thế tuôn trào.
Sau khi Chân Noãn mê man, Ngôn Hàm sắp xếp người nhà mình trông chừng phòng bệnh rồi chuẩn bị đến Cục một chuyến. Về việc xử phạt anh nổ súng giữanơi đông người, Cục trưởng Thượng muốn tìm anh nói chuyện.
Cùnglúc này, Kỷ Thâm trước sau vẫn không mở miệng, còn mời luật sư trẻ tuổiChân Ý nổi danh như cồn ở Hồng Kông đến biện hộ cho gã. Ngôn Hàm muốn tự mình đến thăm người bạn già Kỷ Thâm này.
Tutor, chuyện mười năm trước cũng đến lúc nên được phơi bày rồi!
Trên đường đi, Ngôn Hàm nhận được một cuộc điện thoại, là Quan Tiểu Du gọiđến với giọng nghẹn ngào: “Đội trưởng Ngôn, xảy ra chuyện rồi.”
“Sao thế?”
“Bọn em đã lấy máu của Kỷ Thâm kiểm tra đối chiếu, nhưng mà…”
“Nói đi!”
“Không hiểu tại sao mẫu máu của Kỷ Thâm lại thiếu đi 10ml, hơn nữa trong mẫumáu còn có EDTA (một loại thuốc chống đông).” Quan Tiểu Du khóc nức nở,“Luật sư của Kỷ Thâm nghi ngờ tính hợp pháp của mẫu máu thu được tạihiện trường, cho rằng không thể loại trừ khả năng cảnh sát trước đó đãlấy máu Kỷ Thâm rồi rải vào hiện trường. Em xin lỗi, Đội trưởng Ngôn,bọn em thật sự không chạm vào mẫu máu của Kỷ Thâm. Nhưng mà… Chứng cứmẫu máu trên cây gậy tại hiện trường bến tàu đã vô dụng rồi.”
“Ừ.” Ngôn Hàm điềm tĩnh cúp điện thoại, lại gọi cho Đàm Ca, “Người tôi nói đến có xuất hiện trong đoạn phim giám sát không?”
“Có.”
“Tốt, trông chừng đi, tuyệt đối đừng để bỏ trốn. Nếu cần thiết thì cứ giam lại.”
“Được… Đội trưởng Ngôn, bây giờ cậu đến tìm Kỷ Thâm e rằng không được rồi,luật sư muốn dẫn gã đi, chúng ta không thể thẩm tra được nữa.”
“Anh nói với Kỷ Thâm rằng tôi sắp đến rồi, gã sẽ chờ.”
Ngôn Hàm gặp được luật sư Chân Ý đang trao đổi với cảnh sát trong Cục, cô nhìn thấy anh liền nở nụ cười: “Anh hai.”
Anh nói: “Giỏi quá nhỉ, đào hố đào đến đầu của anh luôn rồi.”
Cô cười khúc khích: “Luật sư khác cũng có thể phát hiện ra chỗ sơ hở này,để người khác kiếm tiền chi bằng để em kiếm, đúng không?”
“Vậy cũng đúng.”
Cô vừa đi đến vừa nhỏ giọng dặn dò anh: “Ngôn Cách có nói nếu không phảicảnh sát muốn vu oan, tùy tiện tìm người chết thay thì phần vết máu nàyđã có người động tay động chân rồi.”
“Anh biết.”
“Ừ.” Cô nhún vai, “Vậy bây giờ em đưa đương sự Kỷ Thâm của em đi đây.”
Ngôn Hàm hơi nheo mắt: “Làm cảnh sát thì anh không thể thẩm vấn anh ta, nhưng làm bạn thì anh có thể nói chuyện với anh ta chứ?”
“Bạn?”
“Ừ.”
Chân Ý đảo mắt, nghĩ ngợi: “Em phải hỏi anh ta trước đã.”
“Được.”
Cảnh sát và luật sư đều đứng ở bên này hành lang, tránh xa phòng họp để giữyên lặng. Đây là cuộc trò chuyện cá nhân đôi bên đều chấp thuận và chophép, nên những người bên cạnh không thể ghi chép lại.
Ngôn Hàm đẩy cửa ra, từ cái nhìn đầu tiên đã xác định Kỷ Thâm này chính là người quen của anh, Tutor.
“Kỷ Thâm” đứng thẳng người trước cửa sổ, cho hai tay vào túi, dường như đang ngắm cảnh tuyết bên ngoài.
Ngôn Hàm đóng cửa lại, “Kỷ Thâm” quay đầu lại nhìn anh, một hồi lâu mới cười rất nhạt và nói: “Đã lâu không gặp.”
“Ừ.” Anh đi đến chào lại: “Thiên Dương.”
Gã có một gương mặt giống hệt “Kỷ Thâm”, thanh tú và sáng sủa, nhưng ánhmắt lại tỉnh táo và trầm ổn, nhìn thấu mọi việc. Đối mặt với cách xưnghô của Ngôn Hàm, gã ung dung tiếp nhận: “Tôi đã biết chuyện này có giấuđược cả thế giới thì cũng không thể gạt được cậu mà.”
Gã tìm được đối thủ liền tháo bỏ vỏ bọc ngụy trang, thoải mái trò chuyện: “Cậu bắt đầu nghi ngờ từ khi nào?”
“Lúc xác ướp xuất hiện. Tính chất đặc biệt của xác ướp đã giúp thi thể củaLữ Băng được bảo quản vô cùng hoàn hảo. Vết thương trên cổ của cậu tacho thấy người giết cậu ta từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Những nơi khác không bị thương tổn, cậu ta không hề giãy giụa. Vì vậy, chắc hẳncậu ta biết hung thủ, rất có thể hung thủ cũng là lính đặc chủng giốngnhư cậu ta. Khi đó, tôi đã bắt đầu nghi ngờ mỗi người trong đội, nhất là cậu. Tính cách Lữ Băng yếu đuối, lại sợ phiền phức, chuyện năm đó đãtrở thành nỗi ám ảnh rất lớn đối với cậu ta. Cậu ta sẽ đề phòng tất cảmọi người trong đội, ngoại trừ cậu và tôi.”
Thiên Dương suy nghĩ chốc lát: “Nhưng sau đó tin tôi chết đã truyền đi kia mà.”
“Trong mật thất màu đỏ, khẩu súng trên thùng cầu dao điện.” Đôi mắt đen láy và trầm tĩnh của Ngôn Hàm đang quan sát gã, “Độ cao kia chỉ có tôi mới cóthể với đến. Dù người khác đến được căn phòng đó cũng không lấy đượcsúng. Cậu muốn thăm dò tôi, xem tôi có cầm súng đi trả thù, giết hếtnhững kẻ tôi hận hay không. Không để người khác lấy là sợ người khác sẽgiết tôi. Cậu vẫn chờ tôi đi ra ngoài gặp mặt cậu, nếu không thì mộtmình cậu thật quá cô đơn.”
Ngôn Hàm hơi rủ mắt, nhớ đến lời ChânNoãn từng nói: Cảm giác Tutor này rất cô đơn. Và bây giờ, Ngôn Hàm anhcũng đã cô đơn một mình rồi.
“Kỷ Thâm” đi đến bên cạnh máy nướcnóng, cầm cốc giấy rót nước và nói: “Cậu không nghĩ rằng trước khi tôichết đã thiết kế xong mật thất, sau đó thật sự đã bị giết sao?”
“Cậu đã giết Tần Xu.”
Thiên Dương đưa cốc giấy trong tay cho anh, nhưng anh lắc đầu từ chối. Gã giữ lại cốc nước trong tay mình: “Cậu hẳn đã điều tra manh mối về Lâm BạchQuả, cậu không nghĩ rằng tôi giết Tần Xu là vì muốn Phó Viện trưởng Tầnnếm trải nỗi đau khi mất con gái à?”
EFF – Ebook Fun & Free
“Phó Viện trưởng Tần chịu nỗi đau mất con gái là Chân Noãn năm xưa.” NgônHàm nhìn ra bão tuyết ngoài cửa sổ, gương mặt lạnh lùng, “Cậu giết TầnXu là vì cô ấy đang khôi phục lại khuôn mặt của thi thể “Lam – ThiênDương”. Qua mấy ngày nữa là có thể phát hiện ra nạn nhân thật sự khôngphải là “Lam – Thiên Dương” mà là Kỷ Thâm. Thân phận của cậu sẽ lập tứcbại lộ.”
“Đúng là không thể gạt được cậu mà.” Thiên Dương nói.
Ngôn Hàm: “Ban đầu, tôi không xác định được cậu đã hoán đổi gương mặt củaai. Đến khi điều tra vụ án Tutor liên tục giết người, tôi đã phát hiệngã có thể dễ dàng lấy được mọi nguồn tư liệu mà không để lại dấu vết,điều này cho thấy thân phận người chết đã hoán đổi với cậu có thể hànhđộng rất thuận lợi. Hơn nữa, người này lại cần phải biến mất một khoảngthời gian, lúc đó tôi mới nghĩ đến lãnh đạo cấp cao của Hoa Thịnh, cũngchính là Kỷ Thâm. Tuy có nghĩ đến nhưng cũng không vượt qua được tốc độcủa cậu, cậu lại ra tay với Thẩm Dực.”
Anh siết chặt bàn tay, quay đầu nhìn gã: “Cậu chỉ muốn biết một cái tên, không cần thiết phải giết Thẩm Dực.”
“Tôi không giết anh ta thì anh ta cũng giết tôi thôi. Anh ta che giấu cáitên trên cánh cửa cuối cùng của mật thất chính là muốn chờ tôi đến tìmanh ta.”
“Cậu chỉ muốn biết một cái tên, không cần thiết giếtThẩm Dực.” Ngôn Hàm lặp lại lần nữa, chậm rãi nói, “Mục tiêu của cậu làtôi.”
Thiên Dương nhướng mày, có chút tiếc nuối: “Xem ra, Hạ Thời đã vứt bỏ cậu rồi.”
Ngôn Hàm chằm chằm nhìn gã, không lên tiếng.
“Tiểu Hỏa, tôi đã đoán trước lần gặp lại này cậu nhất định sẽ hỏi “ThiênDương, tại sao cậu làm những chuyện này? Tại sao lại biến thành bộ dạngbây giờ?”. Tiểu Hỏa, nếu tôi giải thích lý do vì sao mình thay đổi, bấtkể tôi lạc bước vào chốn tăm tối thế nào, người bên cạnh như cậu cũng sẽ đứng ở đỉnh cao đạo đức mà nói “Dù thế giới bên ngoài có ra sao, cậuđều nên giữ gìn bản chất lương thiện của mình, đây không phải lý do cậuđi theo cái ác”. Nhưng mà Tiểu Hỏa, giới hạn để một người giữ được bảnchất lương thiện là ở đâu kia chứ? Có một câu hỏi vui rằng nếu cho cậumười nghìn tệ đổi lấy việc đánh gãy một tay cậu, cậu sẽ làm gì? Nếu nâng lên mức một trăm nghìn, một triệu, trăm triệu, thậm chí đến cả tỷ thìsao? Người khác tát cậu một cái, cậu sẽ không định giết đối phương,nhưng nếu đối phương đâm cậu một nhát dao thì thế nào? Hắn giẫm mặt cậuxuống đất, làm thương tổn và sỉ nhục người thân của cậu nhưng luật phátvà công chính lại không thể xử phạt hắn thì sao? Nếu tấm lòng lươngthiện của một người có giới hạn, nếu vầng hào quang của những từ côngbằng chính nghĩa này cũng có giới hạn, vậy bản thân chúng chính là mộtloại tội ác và thế giới bóng tối khác.”
Gã không có ý cười, đôi mắt tĩnh lặng như đầm nước chết.
“Lần đầu tiên cậu thấy xương sườn của Hạ Thời đã suýt nổi điên. Cậu trôngthấy xác ướp rời rạc được đào lên từ nhựa đường thì đã quyết định chegiấu để tự mình trả thù. Khi nghe tôi nói muốn tụ họp mọi người lại vớinhau, cậu đã đánh hơi được nguy hiểm nhưng không hề ngăn cản. Lúc tôibáo tin Trịnh Dung là một trong những người quản lý kế hoạch T, cậu liền hy vọng ông ta chết. Cậu nhìn thấy cảnh tượng năm đó tái hiện trong mật thất nên đã muốn giết mọi người, bao gồm cả “Chân Noãn” hiện tại. Cậunhìn thấy Hạ Thời bị xe tôi chở đi thì lập tức nổ súng bất chấp chốnđông người.
Bây giờ, cậu bị Hạ Thời vứt bỏ, cậu biết tôi làTutor, là kẻ năm đó đã bắt cóc cô ấy, hại cô ấy chịu khổ, hại hai ngườichia cách mười năm, cậu lại muốn giết tôi. Cậu cũng biết rõ tôi vì muốnche giấu tội ác nên sẽ đề phòng cô ấy hồi phục lại trí nhớ chỉ tội tôicủa năm đó, đề phòng sau khi sức khỏe cô ấy bình phục sẽ vạch tội tôicủa hiện tại trong vụ án của Thẩm Dực và sẽ trở thành mối đe dọa tiềmtàng với cô ấy, cậu càng muốn giết tôi hơn. Từng chút từng chút, khichúng ta cảm thấy sợ hãi, khi tín ngưỡng của chúng ta bị sụp đổ, khichúng ta kiên trì đến giới hạn cuối cùng, bản chất đơn thuần sẽ từ từ bị thế giới đen tối nuốt chửng, sẽ quên mất ý niệm thuở ban đầu và rồibiến thành bộ dạng hiện giờ.”
Thiên Dương nhìn Ngôn Hàm, anh chỉ im lặng lắng nghe, rất yên tĩnh.
“Bất kể cậu biểu hiện bình tĩnh đến mức nào, tôi cũng nhìn ra được cậu đã có ý nghĩ giết tôi. Nếu những trắc trở này, những trắc trở làm lung laytín ngưỡng của cậu là một cuộc thử thách và giày vò thì Tiểu Hỏa à, cậuthua rồi. Đối mặt với trắc trở mà số phận đã an bài, tôi cũng chịu thuanhư cậu. Cậu muốn hỏi tại sao tôi thay đổi ư? Đây chính là đáp án.”
“Bởi vì xem tôi là đối thủ…” Ngôn Hàm cười rất nhạt, “Nên muốn xem lúc tôi gặp phải những chuyện này sẽ phản ứng ra sao ư.”
Thiên Dương: “Khi tín ngưỡng của tôi sụp đổ, tôi đã trở thành như bây giờ.”
Ngôn Hàm vẫn còn nhớ rõ Thiên Dương trong quá khứ là thế nào, một người trầm lặng hướng nội nhưng mang trong mình nhiệt huyết và hoài bão về một lýtưởng chính trực và đơn thuần nhất. Thế nhưng, cuộc tàn sát đêm đó đãphá vỡ tất cả, cậu ta cũng giống như Ngôn Hàm, vì không chịu nổ súng màbị trách mắng và đánh đập, chỉ đành trơ mắt nhìn những người tay khôngtấc sắt ngã xuống. Ánh lửa, máu tanh, tiếng kêu thảm thiết và mùi xáccháy kia… đã đả kích tinh thần của cậu thiếu niên. Cậu ta thề rằng sẽtìm ra chân tướng, kết quả lại điều tra ra người mà cậu kính trọng nhất, người mà cậu luôn xem là tấm gương noi theo từ lúc nhập ngũ, càng pháthiện đồng đội ngày xưa đã vì tiền tài, quyền thế và danh lợi mà thayđổi. Giờ phút này, cậu ta vô cùng bình tĩnh nói: “Khi tín ngưỡng của tôi sụp đổ, tôi đã biến thành như bây giờ. Cậu cũng giống như thế.”
Ngôn Hàm khẽ lắc đầu, nhưng không nói gì cả. Nghĩ là một chuyện, làm lại làchuyện khác. Quả thật, anh từng hy vọng bọn họ chết đi, nhưng anh sẽkhông giết bọn họ. Người báo tin cho Trịnh Dung không phải là anh mà làTutor. Về phần Hoàng Huy, lúc anh ta chạy vào máy sấy, Ngôn Hàm chỉ chú ý đến Thân Hồng Ưng và máy mật mã, hoàn toàn không biết anh ta đã vào đấy từ bao giờ.
Trong hành lang sao năm cánh, Ngôn Hàm biết có người muốn giết Thân Hồng Ưng, nhưng với sức lực một mình anh thì không thểnào thay đổi được gì. Trong căn phòng snooker, dù Chân Noãn có bật đènđi nữa thì anh ở bên cạnh cũng sẽ bảo vệ được cho cô. Còn về TrìnhPhóng, giờ đây nhớ lại vẫn khiến Ngôn Hàm đau đáu trong lòng, anh hoàntoàn không ngờ rằng anh ấy sẽ bật đèn tự sát, để Đới Thanh giết mình.
Và cả Đới Thanh, Ngôn Hàm biết súng có vấn đề, nên đã bảo Chân Noãn cầmlấy, chính là vì anh không muốn lúc đánh nhau với Đới Thanh bị cướp đi,nhưng đến cuối cùng vẫn để hắn thừa dịp sơ hở cướp lấy nổ súng.
Suốt những năm qua, đã bao lần anh manh nha ý định giết người trong đầu,nhưng anh đều không làm. Anh biết rõ bản thân không phải là thần, cũngkhông phải thánh hiền. Anh chỉ là một người bình thường như bao conngười khác trong cõi đời này, bởi vì có tình nên mới có thù và có hận.Đôi khi sẽ hận đến mức muốn giết người.
Nhưng anh đã không làmvậy, vì anh sẽ đau đớn và đấu tranh, sau đó tỉnh táo và nhắc nhở mìnhphải áp chế bóng ma đen tối trong lòng. Bởi vì ba Hạ đã từng nói rằngtội ác lớn nhất của một hành vi phạm tội không phải là tước đoạt và cướp đi mạng sống nạn nhân, mà là những tổn thương tinh thần và một linh hồn bị nuốt chửng của người ở lại phải gánh chịu. Đừng để lòng con bị nóvấy bẩn, cũng đừng bị nó đồng hóa, nếu như vậy sẽ càng bi thảm hơn. Vàcòn bởi vì lời nói của Hạ Thời, tín ngưỡng của cô chỉ có một chữ Thiệnmà thôi.
Vì vậy mà mười năm trôi qua, dù hận đến nghiến nát cảrăng, hận đến một mình lau khô nước mắt, anh đều cố gắng nhẫn nhịn vàvượt qua, luôn ra lệnh cho chính mình phải đi đúng đường. Thỉnh thoảngcó lúc lệch khỏi quỹ đạo nhưng sẽ lại nhanh chóng trở về đường cũ. Anhvẫn luôn làm như thế.
Thế nhưng, lời nói hôm nay của Thiên Dươngvà Chân Noãn đã khiến anh mất đi phương hướng. Những lần thỉnh thoảnglệch khỏi quỹ đạo kia có xem như đã tự mình sa ngã hay không? Trong mậtthất, anh đoán trước sẽ có chết chóc nhưng vẫn thờ ơ như không có đượcxem là đã bị bóng tối xâm chiếm tâm hồn hay không?
Anh không cóthời gian để tự suy xét, bởi vì giờ đây niềm tin anh kiên trì bấy lâuđều đã vỡ nát. Anh nhớ đến cảnh Chân Noãn gào khóc trong phòng bệnh:“Không phải thích là có thể giải quyết hết tất cả mọi chuyện. Không phải thích là có thể xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Em thích anh nhưng em sẽ không ở cùng anh nữa. Em sẽ một mình đi hết quãng đời còn lại!”
Đúng vậy! Mười năm đã qua, dù cô không còn ký ức nhưng cốt cách vẫn là côcủa ngày nào. Cô không thay đổi, nhưng anh thì sao? Anh không biết mìnhcó bị xem là đã thay đổi hay không nữa.
Ngôn Hàm bình thản nhìn về phía Thiên Dương: “Cậu dẫn dụ tôi đi tìm Trần Hàn là muốn nói gì với tôi?”
“Cậu biết mà.” Gã chắc chắn rằng bọn họ tâm linh tương thông.
Ngôn Hàm nói: “Cậu phát hiện hắn là đối tượng thí nghiệm của kế hoạch T,nhận thấy hắn có vấn đề nên định khuyên can. Tiếp cận hắn, trò chuyệnvới hắn, giới thiệu cho hắn thử những trò mới mẻ như radio hay truyệntrinh thám mà bọn con trai đều thích. Nhưng không ngờ…”
“Ngượclại khiến hắn càng đi càng lệch hướng.” Thiên Dương nói, “Tôi mới ý thức được rằng mỗi người đều có quỹ đạo cuộc đời của riêng mình, người kháckhông can thiệp được.”
Ngôn Hàm im lặng chốc lát rồi nói: “Cậuvốn làm việc cẩn thận và kỹ lưỡng, giết nhiều người như vậy nhưng chỉ có Thẩm Dực là để lại bằng chứng. Chúng tôi bắt được cậu nhưng vẫn để cậutrốn thoát. Lần sau tìm được nhược điểm của cậu không biết sẽ là lúc nào đây.”
Thiên Dương gật đầu: “Đúng.”
“Sau này có dự định gì không?”
“Một trong những lựa chọn là tiếp tục làm Tutor.”
Ngôn Hàm: “Tôi cho rằng chính nghĩa chẳng qua là vỏ bọc mà thôi, mục đích thật sự của cậu chính là trả thù cho Lâm Bạch Quả.”
“Phải. Tôi muốn báo thù cho Bạch Quả, hiện giờ mục đích đã đạt được, chỉ cònlại con đường chính nghĩa này thôi. Sau này, những tội nhân không danhchính ngôn thuận như Tần Xu và Thẩm Dực sẽ không xuất hiện trong phánquyết của Tutor hiện tại nữa. Lần này giết họ là tôi có lòng riêng, maisau sẽ không thế nữa. Nhưng ngoại trừ điều này ra, vẫn còn có lựa chọnkhác, có lẽ…” Gã lẳng lặng nhìn anh, “Tôi sẽ không làm Tutor nữa, xóasạch tất cả những thứ trong quá khứ không chừng.”
Ngôn Hàm im lặng giây lát, xóa sạch quá khứ hay nói Chân Noãn chính là chướng ngại của gã.
Anh hỏi: “Vì sao phải trả thù cho Lâm Bạch Quả? Cậu và cô bé ấy có quan hệgì? Và có quan hệ thế nào với Tutor từng quản lý kế hoạch T? Kẻ nội gián của cậu trong Cục Cảnh sát là ai…”
“Tiểu Hỏa.” Thiên Dương cúiđầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Tôi phải đi đây. Hôm nay, tôi chỉ trảlời cậu một vấn đề thôi, hãy hỏi câu cậu muốn hỏi nhất đi.”
NgônHàm bỗng im lặng. Ánh tuyết ngoài cửa sổ soi vào gò má anh, trắng trẻovà bật lên những đường nét rõ rệt. Anh mím môi, nỗi đau đớn lướt quatrong đôi mắt rồi biến mất, cuối cùng chậm rãi cất lời: “Năm đó, A Thời… đã xảy ra chuyện gì?”
Thiên Dương uống xong cốc nước, vò cốc giấy thành một cục.
“Ở xưởng nhựa đường…” Gã nói: “…Nơi đó xảy ra rất nhiều chuyện, tôi chỉtham gia một chuyện trong số đó. Từ lúc trở về sau hành động Ngân Kiếm ở biên giới, năm đầu tiên tôi vẫn thường mơ thấy ác mộng, mơ thấy ba mươi bảy tính mạng vô tội trong thôn kia. Tôi không sao vứt bỏ được chuyệnnày, bắt đầu điều tra nội ứng trong đội là ai. Tôi từng nghi ngờ ThânHồng Ưng, Trình Phóng, Hoàng Huy, Lữ Băng, Đới Thanh và cả cậu. Tôi cùng một trong những người quản lý kế hoạch T lớn lên nên biết đến sự tồntại của nó. Nhưng tôi không biết tin tức nội bộ trong đó, bởi vì tôi đãcắt đứt quan hệ với họ từ lâu rồi. Tôi cũng như cậu, muốn làm lính, muốn làm cảnh sát, muốn làm rất nhiều việc. Và cũng giống như cậu, sau lầnhành động đó, tôi muốn điều tra chân tướng mọi việc. Kẻ tôi nghi ngờ đầu tiên là Hoàng Huy, tôi đã theo dõi hắn rất lâu, quả thật hắn ta rất khả nghi. Hắn và mấy tổ viên kế hoạch T lập mưu đánh cắp một nhân chứngquan trọng của cảnh sát trong viện điều dưỡng dành cho người thực vật.”
Ngôn Hàm tiếp lời: “Nhân chứng kia là Tina.”
“Đúng. Tôi vẫn luôn theo dõi cô ta và đã đợi rất lâu bên ngoài trạm điều dưỡng tạm thời của cô ta. Bọn họ mang vào một người và mang ra một cái hòm.”
Ngôn Hàm hít thở đều đều, Chân Noãn thật sự đã bị phân xác tại đây.
“Sau đó, bọn họ đến xưởng nhựa đường của Thân Hồng Ưng, ném đồ trong hòm vào thùng axit sulfuric.” Thiên Dương vứt cốc giấy vào giỏ rác, lấy một hộp thuốc ra khỏi túi, cười lạnh, “Thân Hồng Ưng không phải người của kếhoạch T, nhưng lúc trước vì muốn lập công, hắn ta lại mở một mắt nhắmmột mắt để mặc Hoàng Huy và Đới Thanh báo cáo sai quân tình. Sau này,thậm chí hắn ta còn cung cấp chỗ cho Hoàng Huy, giúp Hoàng Huy tiêu hủyxác cô gái kia vì sợ cô ta nói ra sự thật trong thôn. Dù Chân Noãn đã là người thực vật, não bị thương tổn hoàn toàn không thể tỉnh lại, hắn tacũng không buông tha. Nếu không phải hắn ta, tại sao xưởng nhựa đườnglại ngừng sản xuất và đóng cửa vào trước mùa xuân một tháng chứ.”
Khóe môi Thiên Dương nhếch một nụ cười tàn nhẫn, Ngôn Hàm chưa từng thấy vẻmặt này của gã. Trong trí nhớ của anh, Thiên Dương là người trầm lặng,ít khi biểu lộ cảm xúc và vô cùng hướng nội. Khi đó, Đội trưởng ThânHồng Ưng là thần tượng của gã, là người dẫn dắt và cũng là người thầy gã kính trọng.
Thiên Dương thấy Ngôn Hàm nhìn mình liền hiểu sai ý, vội giải thích: “Cũng như cậu thôi, trước kia không hút thuốc lá, giờthì hút rồi.”
Gã đưa cho anh một điếu, anh lắc đầu: “Cai rồi.”
Thiên Dương không ép buộc, bật hộp quẹt, ánh lửa chiếu lên mặt gã đỏ chóe:“Ngày Chân Noãn chết là mùng Bảy tháng Chạp, trước Hạ Thời một ngày.”
Ngôn Hàm bình tĩnh hít vào lần nữa, nhưng lòng lại vô cùng chấn động.
“Thẩm Dực không hề biết Chân Noãn đã chết, còn cho rằng đã bị người kế hoạch T bắt đi, nên anh ta đồng ý với Phó Viện trưởng Tần bắt cóc Hạ Thời vàgiết chết cô ấy, có một phần nguyên nhân xuất phát từ việc bản thân anhta muốn biến Hạ Thời thành... Ít nhất là khiến Hạ Thời mất ý thức trongthời gian dài, đợi khi tìm được Chân Noãn thì hoán đổi hai người họ trởlại.”
Ngôn Hàm lạnh nhạt nói: “Anh ta nghĩ như vậy nhưng đã không làm vậy.”
“Phải. Thẩm Dực đã không làm vậy. Nhưng đi chung với anh ta còn có tổ viên kếhoạch T, Hạ Thời đã biết bí mật cái chết của Bạch Quả, Phó Viện trưởngTần lại muốn che giấu nên chắc chắn cô ta phải chết. Sau khi bọn họ bắtđược cô ấy thì đã hùng hổ đánh cô ấy đến hôn mê. Tôi đoán Thẩm Dực đãđến kiểm tra vết thương và nói cô ấy chết rồi. Vì vậy, bọn họ mới vứt cô ấy ở xưởng nhựa đường bỏ hoang kia và ung dung rời đi. Nhưng sau đó,Thẩm Dực đã quay trở lại.”
Ngôn Hàm cố nén không nghĩ đến cảnh Hạ Thời bị một đám đàn ông đánh, điềm tĩnh nói: “Giữa lúc bọn họ rời đi và Thẩm Dực quay trở lại, cậu đã đến xưởng nhựa đường.”
“Đúng. Tôitheo dõi Hoàng Huy đã lâu, phát hiện hắn không phải người kế hoạch T màchỉ là một quân cờ bị lợi dụng. Nhưng cũng nhờ hắn mà tôi đã thuận lợiđuổi theo được một gã tổ viên của kế hoạch T. Tổ viên kia lại đúng lúctham dự vào hành động tiêu diệt Hạ Thời với Thẩm Dực. Đêm hôm đó, tôichỉ nghĩ người kế hoạch T lại giết người diệt khẩu nên mới chọn xưởngnhựa đường hủy thi diệt tích. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy Thẩm Dực nhấtđịnh đã đánh lừa đám tổ viên bỏ đi, khiến bọn họ cho rằng anh ta đã vứtHạ Thời vào thùng axit sulfuric, nhưng thật ra thì anh ta đã giấu cô ấybên cạnh thùng nhựa đường.”
Ngôn Hàm khẽ nghiến răng, nói: “Cậukhông biết cô ấy ở đâu, nhưng hôm đó cậu đã đến xưởng nhựa đường để họctheo kế hoạch T đến đó hủy xác. Kết quả... bị A Thời tỉnh lại trông thấy đúng không?”
Thiên Dương chậm rãi nhả ra một làn khói: “Phải.”
Tim Ngôn Hàm lại run lên, kiềm chế hỏi: “Cậu giết Lữ Băng nên đến đó vứt xác của Lữ Băng à?”
“... Không phải.” Thiên Dương nheo mắt nhìn anh, quả nhiên vừa nhắc đếnchuyện của Hạ Thời thì anh đã không còn lý trí, ngay cả suy nghĩ cũngkhông sáng suốt nữa. Giết người chuyển xác đi xa quá mạo hiểm rồi, “Tôihẹn Lữ Băng đến xưởng nhựa đường nói chuyện, lần hành động đó Lữ Băng là người được lợi nhưng không chịu thừa nhận sai lầm. Tôi đã giết cậu ta ở trong đó, có thể là vì nói chuyện quá lớn nên đã đánh thức Hạ Thời. Côấy ở trên giá cao, lúc tỉnh lại vừa trở mình, bóng liền nhanh chóng inxuống, tôi ngẩng đầu đã nhìn thấy cô ấy.”
Ngôn Hàm mím môi thành một đường, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Cô ấy đã nhìn thấy nên tất phải diệt khẩu, đúng không?”
Thiên Dương không trả lời, bỗng nhớ về chuyện xưa: “Tiểu Hòa, trước khi đilính, lúc chỉ có hai chúng ta tán gẫu, cậu luôn nhắc đến Hạ Thời, nói cô ấy nào là xinh đẹp, nào là dịu dàng, nào là đáng yêu, nào là thiệnlương, khen cô ấy thông minh nhưng cũng bảo cô ấy ngốc nghếch, còn nóitính tình cô ấy vừa yếu đuối lại cứng rắn. Khi đó, tôi rất hiếu kỳ HạThời là người thế nào, thậm chí rất muốn trông thấy cô ấy. Sau khi rờikhỏi đơn vị, tôi cũng điều tra cậu. Lúc đó, cậu cùng với Hạ Thời ở DựThành sống cuộc sống rất tốt. Tôi từng đứng xa xa nhìn cô ấy, giống hệtvới những gì cậu đã miêu tả, cũng giống hệt với tưởng tượng của tôi.”
Ngôn Hàm lặp lại từng câu từng chữ: “Cô ấy nhìn thấy cho nên phải diệt khẩuđúng không?” Anh hỏi, “Giết cô ấy cũng là một phần thử thách dành chotôi đúng không?”
Thiên Dương không trả lời mà thong thả nói: “Côấy biết rõ mình nhìn thấy toàn bộ quá trình tôi giết người nên tôi nhấtđịnh sẽ giết cô ấy. Tôi nhận ra cô ấy, nhưng cô ấy không biết tôi. Cô ấy còn hỏi tôi rằng có phải sau khi giết cô ấy thì sẽ vứt xác vào thùngaxit sulfuric không. Tôi nói phải, sau đó cô ấy khóc.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ bất chợt sáng lên, chói lòa mắt người, gương mặt Ngôn Hàm mơ hồ trong ánh dương, không thấy rõ nữa.
“Tôi nhìn ra được cô ấy rất sợ hãi, đang run rẩy, vừa khóc vừa lau nước mắtgọi... anh Tiểu Hoả... Cô ấy chạm phải công tắc mở dây chuyền sản xuất,nào là sản xuất nhựa đường, nào là đóng thùng, rất ầm ĩ. Giọng nói củacô ấy rất khẽ nhưng tôi vẫn nghe rõ ràng. Cô ấy hỏi tôi rằng nhà máy này có phải đang tạm ngừng hoạt động, rất nhiều ngày đều không có ai đếnhay không. Tôi nói phải. Cô ấy lại hỏi tôi rằng chờ đến khi công nhântrong xưởng đến làm việc thì thi thể trong axit sulfuric đã bị hòa tanăn mòn hết rồi không. Tôi lại nói phải. Cô ấy còn hỏi tôi trong thùngaxit sulfuric có mấy cái xác, nơi này có phải là nơi tiêu hủy thi thểrất tốt hay không. Tôi đáp rằng lúc trước thế nào thì không biết, nhưngbây giờ đã có hai người, cộng thêm cô là ba. Cô ấy không hỏi nữa, lạibắt đầu rơi nước mắt. Sau đó, tôi đi lên cầu thang...”
Giọng Ngôn Hàm rất khẽ: “Cậu đã làm gì cô ấy?”
“Tôi có dao, nhưng tôi không muốn cắt cổ cô ấy. Tôi nói với cô ấy rằng mìnhkhông có động cơ giết người, không còn thi thể thì đây chính là tội phạm hoàn mỹ. Tôi định bóp chết cô ấy nhưng không kịp. Bởi vì cô ấy nói rằng tội phạm hoàn mỹ của tôi sắp sửa bị hủy trong tay cô ấy rồi.”
Ngôn Hàm đã đoán được, cả người đột nhiên lạnh toát.
“Cô ấy bất chợt bò dậy, tự mình nhảy vào axit sulfuric đậm đặc... Đến tậnbây giờ, tôi vẫn nhớ được tiếng kêu thảm thiết của cô ấy, toàn thân côấy cháy đen nhưng vẫn vớt thi thể Lữ Băng. Cô ấy kéo cửa cống, dòng nước tuôn vào hòa cùng axit sulfuric đậm đặc bốc hơi dữ dội, chất lỏng sôitrào. Tiếng nói cô ấy khản đặc tựa như quỷ khóc. Nhiệt độ tăng cao vàaxit sôi ùng ục khiến thùng nổ tung. Axit và họ cùng bị trút vào dâychuyền sản xuất nhựa đường.” Thiên Dương nói: “Họ biến mất trong thùngnhựa đường đun nóng. Tiếng nổ sẽ gây sự chú ý của cảnh sát nên tôi vộibỏ trốn. Tôi từng nghĩ đến thông qua quan hệ trở về dọn dẹp hiện trường, nhưng bản thân con người không thể nào xử lý được hết nhựa đường phếthải tại hiện trường vụ nổ, nên đều bị cảnh sát bàn bạc thống nhất vậnchuyển đến bãi rác chôn lấp. Tất cả chứng cứ đều bị lưu giữ trong nhựađường, đừng nói mười năm, trăm năm sau cũng sẽ không bị hủy hoại. Cô ấykhông chịu để bản thân và Lữ Băng chết oan, trong lúc vô tình đã cứuluôn cả thi thể chị gái Chân Noãn của mình, giúp Thẩm Dực cuối cùng cũng gặp được “cô ta”.”
Ánh mặt trời bỗng nhiên càng chói chang hơn,ánh tuyết trắng xóa phản chiếu soi vào, sắc mặt Ngôn Hàm trắng bệch,bóng dáng lạnh lùng trở nên hư ảo trong tia sáng. Đôi mắt ngược sáng,đen nhánh và thăm thẳm nhìn không thấu.
Thiên Dương dụi đầu lọcvào gạt tàn thuốc: “Tiểu Hoả, mùi vị cực hạn của nội tâm bị khiêu chiếnkhông dễ chịu phải không? Đó là lý do vì sao phía sau tôi có nhiều người ủng hộ như vậy. Tiểu Hoả, giao Kỷ Pháp Lạp ra đây, đừng chờ tôi ra tayvới Hạ Thời và mang cô ấy ra uy hiếp cậu.”
Gã bước ngang qua anh: “Lúc Hạ Thời nhảy xuống đã từng nói rằng nếu cô ấy sống thì cậu phảitìm được người, chết cũng phải tìm thấy xương. Khi ấy, tôi đã biết cuốicùng sẽ có một ngày chúng ta mỗi người mỗi ngả, người sống kẻ chết.”
Nhóm Đội trưởng Bùi và Đàm Ca nhìn thấy “Kỷ Thâm” đi ra ngoài rời khỏi cùngluật sư của gã, còn Ngôn Hàm trước sau vẫn không thấy xuất hiện liền lolắng, lập tức chạy đến phòng họp, nhưng cánh cửa bất chợt kéo ra. NgônHàm bước ra với vẻ mặt thật bình tĩnh.
“Đội trưởng Ngôn, về vấn đề mẫu máu...” Đàm Ca nói được giữa chừng thì ngừng lại, tất cả mọi người đều im lặng.
Sắc mặt Ngôn Hàm trắng nhợt, ánh mắt trống rỗng như đã bị hút mất hồn, chỉcòn lại một cái xác không. Mọi người nhìn nhau trân trối, lại không dámhỏi, cũng không dám đi theo, chỉ đành trơ mắt nhìn bóng lưng anh cứng đờ từng bước xa dần.
Ban đầu, anh đi còn vững vàng, dần dần đưa tay vịn cột nhà, bước đi chao đảo rồi đột nhiên dừng lại. Anh chậm rãi khom lưng, tay chống lên tường, ngón tay bấu đến trắng bệch.
Thân thể anh cong thành con tôm, như thể có người đang khoét tim anh, như thểmột người đang sống bình thường đột nhiên phun máu. Anh suy sụp và chánnản, cúi gằm đầu, vai run lên kịch liệt nhưng không hề có chút âm thanhnào...
Chương 17
Ngoài phòng bệnh được canh giữ nghiêmngặt, y tá nhẹ giọng dặn dò Ngôn Hàm: “Đội trưởng Ngôn, cơ thể của côChân còn rất yếu, lại thường không ngủ yên giấc. Cô ấy mới vừa ngủ thôi, anh vào đừng đánh thức, để cô ấy nghỉ ngơi một chút.”
Anh khẽ gật đầu, vẻ mặt cô quạnh: “Cảm ơn.”
Y tá bỏ đi, Ngôn Hàm hỏi Đội trưởng đội vệ sĩ canh giữ trước cửa phòng bệnh: “Tình hình thế nào rồi?”
“Không xảy ra vấn đề gì. Bác sĩ và y tá ra vào đều được kiểm tra chặt chẽ. Anh yên tâm đi, sẽ không ai có thể mang cô ấy ra khỏi phòng bệnh này đâu,càng không ai có thể dùng cô Chân uy hiếp anh.”
“Chỗ Kỷ Pháp Lạp thì sao?”
“Cũng không thành vấn đề.”
“Tốt, mở cửa đi.”
Anh ta mở khóa cửa, Ngôn Hàm đi vào rồi đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh yên ắng và vô cùng ấm áp, có vài tia nắng chiếu vào, xuyênqua rèm lụa trắng trông thật dịu êm và mông lung. Chân Noãn đang nằmtrên giường bệnh ngủ say, gương mặt tái nhợt, không còn chút máu. Trôngcô cực kỳ yếu ớt, chỉ thoáng nhìn cô mà trái tim đang đau đớn đến chếtlặng của anh lại tiếp tục thắt chặt.
Anh kề người đến muốn hôncô, đến gần môi cô, hơi hạ xuống nhưng lại không dám vì sợ đánh thức cô, sợ cô thấy anh lại kích động, sợ nhìn thấy nỗi hoảng loạn, cự tuyệt vàmâu thuẫn trong ánh mắt của cô, càng sợ bản thân mình sẽ đau đến mức mất đi tri giác.
Thế nhưng, đôi mắt cô, khuôn mặt cô, bờ môi cô chỉgần trong gang tấc, thân thể anh kêu gào muốn hôn cô như một kẻ điên.Anh thật sự muốn hôn cô lắm.
Anh khẩn trương và thấp thỏm, hơithở phả lên mặt cô, nhưng cô vẫn ngủ yên như không hề phát giác. Cáchlớp không khí, anh ngửi thấy mùi hương của cô, hôn lên vầng trán sángláng của cô, hôn lên làn mi rủ kín của cô, hôn lên cả chiếc mũi nhỏnhắn, gương mặt và đôi môi mềm mại của cô.
Anh dừng bên môi cô,không hạ xuống, ngắm nhìn cô vẫn đang ngủ mê man. Thấy tay cô lộ rangoài, anh do dự nhiều lần, muốn cầm thật chặt. Anh chạm vào tay cô, côcũng không hề có động tĩnh mà để mặc anh nắm. Cô cứ nhắm mắt vô cùng yên bình như thế.
Anh đoán hẳn cô đã ngủ say lắm rồi, nếu không thìcó lẽ cô sẽ giãy khỏi tay anh. Anh cụp mắt nhìn lòng bàn tay, tay cô bénhỏ và rất mềm, nhưng thật ra lòng bàn tay ấy có một vết sẹo cực mỏngrất khó phát hiện. Sau khi cùng cô thân mật một lúc, anh mới phát hiệntrên người cô cũng có, giống như vết sẹo lành lại sau khi bị bỏng dùtrải qua chỉnh hình thế nào cũng vẫn còn tì vết. Anh nên sớm đoán đượcnăm đó cô đã làm gì.
“Anh...” Giọng anh nghẹn lại, mắt đỏ hoe, “... Anh trở lại thăm em.”
Anh cúi đầu, hôn vành tai cô, mi mắt cô run lên nhè nhẹ, gương mặt khôngtrốn tránh. Anh thoáng sửng sốt, sờ thấy gối cô đã ướt đẫm.
***
Cảnh sát Dự Thành, tòa nhà C-Lab.
Trong Phòng thí nghiệm nghiệm chứng, Quan Tiểu Du đang báo cáo tình hình vớiNgôn Hàm: “Đội trưởng Ngôn, bọn em đã hỏi thăm rất nhiều cửa hàng sửachữa dụng cụ ngũ kim, mang về không ít những viên kim loại nhỏ được tạora từ máy hàn điện và máy cắt, nhưng không viên nào có thành phần và hàm lượng nguyên tố giống với viên chúng ta đã phát hiện.”
“Giốngnhư tôi đã đoán trước.” Ngôn Hàm nói, “Tôi đoán gã không phải sơ ý giẫmtrúng khi đi ngang qua cửa hàng nào đó, mà là tự mình mua máy hàn và máy cắt về làm.”
“Nhưng gã dùng máy hàn và máy cắt để làm gì?”
Ngôn Hàm không đáp, chỉ hỏi: “Hôm Tần Xu nhận được quả bom, tôi có bảo em đi kiểm tra vết bánh xe mô-tô của nhân viên chuyển phát nhanh. Hôm đó,trời đổ tuyết, lớp bùn trên mặt đất sẽ không trộn lẫn với những thứ dính trên vết bánh xe từ trước.”
“Bọn em đã thu thập toàn bộ bùntrong vết bánh xe để phân tích rồi. Sau khi so sánh và đối chiếu với mẫu đất, lá cây, phấn hoa, côn trùng ở những nơi lân cận...” Quan Tiểu Duđưa cho anh một tấm hình, “Đây là bản đồ tuyến đường trước khi xe mô-tôchạy đến ạ.”
Xe mô-tô từng chạy ngang qua bờ sông Bạch Thủy (cánphải lông chim hải âu trắng), quảng trường âm nhạc (cánh hoa anh đào),công viên Hải Dương (phấn hoa mai đỏ), khu nghệ thuật 367 (cát đỏ), bãiđổ rác Dương Minh (đất sét cứng) cùng một số nơi khác.
“Làm tốtlắm.” Anh cẩn thận xem xong rồi khẽ cười, “Tiểu Du, em đã sớm có thể tựmình đảm đương công việc quan trọng rồi. Em làm việc gì cũng chỉ cần tôi dặn dò một phần, bản thân đã chủ động làm đến mười phần. Như vậy...khiến tôi chẳng bắt bẻ gì được cả.”
Quan Tiểu Du ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn nhưng hao gầy của Ngôn Hàm mà lòng chua xót.
Anh trông vẫn giống với ngày thường, cho dù bận đến quay mòng mòng cũngluôn sạch sẽ, sửa soạn để bản thân luôn hào hoa phong nhã. Tóc tai, mặtmũi, áo sơ-mi, áo khoác, quần dài và giày đều sạch bong.
Anh vẫn nở nụ cười thản nhiên như thường ngày, nhưng Quan Tiểu Du trông sao thấy khổ sở vô cùng.
Cô không muốn làm không khí thêm buồn bã, cố gắng mỉm cười: “Đâu chỉ cómình em, tất cả đều như vậy mà. Đội trưởng Ngôn, mấy năm nay cũng nhờanh nghiêm khắc mới giúp mỗi người trong đội đều trở nên tài ba nhưvậy.”
Anh cười: “Sau này không cần gọi anh là Đội trưởng nữa, gọi thẳng tên Ngôn Hàm là được rồi.”
Quan Tiểu Du nghe anh nói vậy liền đỏ mắt.
Anh đã xin từ chức. Trong quá trình chờ đợi công văn chính thức được phêchuẩn, anh vẫn phải tiếp tục công việc, không được rời bỏ vị trí côngtác. Thế nhưng, một câu “quá mệt mỏi” của anh đã khiến Cục trưởng Thượng nể tình cho phép anh được thư thả một thời gian, chỉ cần mau chóng bàngiao công việc trong tay cho người thay thế là được.
“Sau này, có Đàm Ca dẫn dắt bọn em là tôi yên tâm rồi. Chỉ là vụ án của Tutor vẫnchưa phá được, mấy năm nay của tôi coi như là đầu voi đuôi chuột rồi.”
Quan Tiểu Du vội nói: “Tuy mẫu máu có vấn đề, không thể định tội Kỷ Thâm.Nhưng chúng ta đều biết gã chính là Tutor, chỉ cần theo sát nghiêm ngặtthì gã sẽ không có cơ hội giết người nữa đâu. Hơn nữa, chúng ta vẫn cònviên kim loại và vết bánh xe, bọn em sẽ tiếp tục lần theo những manh mối này. Đàm Ca... Đội trưởng Đàm nói rằng bọn em nhất định sẽ bắt đượcđiểm yếu của gã.”
“Tôi biết.” Ngôn Hàm nói, đưa trả bản đồ lại cho cô, “Cảm ơn.”
Quan Tiểu Du quay đi, sống mũi cay cay.
Ngôn Hàm trở lại tòa nhà văn phòng, cùng với Đàm Ca quan sát Lâm Họa Mi trong phòng thẩm vấn.
Anh hỏi: “Bà ta thế nào?”
“Không nói câu nào, cũng không thừa nhận.”
Trong phòng thẩm vấn đối diện tấm kính là Lâm Họa Mi đang mặc áo blousetrắng, trang điểm nhẹ nhàng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và ung dung. Sau khimẫu máu Kỷ Thâm xảy ra vấn đề, trong Cục đã điều tra rõ chuyện này.Những người ra vào Phòng vật chứng và Phòng thí nghiệm Sinh vật đều lànhân viên nội bộ. Đối mặt với những đồng nghiệp làm chung hàng ngày,người trong đội không dám tùy tiện đưa ra kết luận.
Nhưng được Ngôn Hàm nhắc nhở, Đàm Ca đã nhanh chóng tra ra người làm bẩn mẫu máu của Kỷ Thâm chính là Lâm Họa Mi.
“Tôi muốn nói chuyện với bà ấy một chút.” Ngôn Hàm nói.
Đội trưởng Đàm nhất thời chưa sửa được cách xưng hô: “Đội trưởng Ngôn, tôi có việc vẫn không rõ.”
“Việc gì?”
“Dường như trước đây cậu đã nghi ngờ giáo sư Lâm Họa Mi, tại sao...”
“Trong trường hợp chưa có chứng cứ cụ thể, tất cả nghi ngờ đều có thể bị lật đổ trong nháy mắt.”
Đúng là như thế.
Mấy năm nay, Đội trưởng Đàm thường gặp phải những trường hợp bề ngoài có vô số điểm khả nghi nhưng kết quả đều hoàn toàn trái ngược. Huống chi,người bị hiềm nghi lần này lại là đồng nghiệp thì càng phải cẩn thậnhơn.
Ngôn Hàm đi một bước rồi bỗng hỏi: “Anh muốn tìm được chứngcứ xác thực, tiêu diệt triệt để người đứng đầu kế hoạch T và khiến kẻ đó bị phán tội tử hình không?”
Đội trưởng Đàm sửng sốt.
Trong phòng họp không mở máy sưởi, không khí hơi lạnh.
Ngôn Hàm đóng cửa lại, nói với người trong phòng: “Nơi này không có thiết bị nghe lén hay giám sát.”
Đây là một nơi vô cùng kỳ quái, chật hẹp và tùtúng như chiếc lồng sắt. Đỉnh đầu và sàn nhà được phủ lên những đường kẻ sọc đan xen nhau, hai màu đen trắng đối lập rõ rệt. Mắt cô vừa chuyểnhướng thì vô số đường sọc phía trước liền đong đưa, xoay tít rồi kéodài.
Cô đứng dậy, cả thế giới bỗng chao đảo. Cô đang bị giamtrong một chiếc lồng phủ tấm vải bạt sọc đen trắng, treo lên giữa khôngtrung. Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh, trận đánh nhau ngừng lại như thểhai bên đều đã quá mệt mỏi.
Có người cầm gậy gỗ gõ vào lồng sắt, tiếng vang đinh tai nhức óc, một cái, hai cái…
Cô thét lên: “Đừng gõ nữa!”
Ba cái, bốn cái…
“Đừng gõ nữa!”
Cô nổi điên, nhào đến đập vào lồng sắt. Chiếc lồng đong đưa qua lại khiếnđầu cô choáng váng hơn, những đường sọc trắng đen như dòng nước xoáyđang di chuyển trước mặt cô.
“Dừng tay!” Là giọng nói lạnh lùng của Thẩm Dực.
“Phim giả tình thật à?” Giọng nói xa lạ đến từ Tutor, “Biến dáng vẻ cô tathành bạn gái trước kia của mày, kết quả là đã yêu thật rồi hả?”
Chân Noãn nắm chặt lấy song sắt, lắng tai nghe ngóng.
Thẩm Dực cười nhạt: “Đây không phải là lý do mày bắt cô ấy chứ? Nếu không,dựa vào một mình mày thì chỉ có thể ám sát, chứ chẳng đời nào lấy đượcđồ gì từ tay tao.”
Hai người nói chuyện ngắt quãng với toàn những câu ngắn ngủn. Mấy trận ác đấu khi nãy đã khiến cả hai đều bị thương.
“Nếu đã như vậy thì sao ban đầu còn để cô ta về nước?” Câu nói tiếp theo của Tutor như đượm vẻ tiếc nuối, thoáng qua rồi biến mất, “Cũng phải thôi,dĩ nhiên phải cho cô ta trở về rồi, dùng cô ta làm mồi nhử để gây sự chú ý với đám “tàn dư nghiệt chủng” của kế hoạch T. Giống như mày hết lầnnày đến lần khác xếp đặt cho mấy cặp sinh đôi tàn sát lẫn nhau, mục đích là muốn đánh động người kế hoạch T xuất hiện. Mày biết rõ kế hoạch Tchỉ còn trên danh nghĩa, cũng phải quyết tìm ra Tutor thật sự để trả thù cho bạn gái trước kia của mày.”
Chân Noãn không lên tiếng, những việc này cô đều biết cả, nhưng đã không trách Thẩm Dực từ lâu lắm rồi.
Thẩm Dực: “Kế hoạch rất thành công, dẫn dụ được Hoàng Huy, Đới Thanh, TrịnhDung… Và cả mày nữa. Nhưng mày không phải là người của kế hoạch T, màcũng giống như tao, đều là kẻ thù của kế hoạch T hay có thể gọi là kẻhai mặt. Chính mày cũng muốn giết Hoàng Huy và Đới Thanh. Về phần TrịnhDung, ngay từ đầu tao đã biết Vương Tử Hiên trốn ở nhà họ Trịnh, nhưngđến phút cuối cùng vẫn không nói cho ông ta biết. Vậy mà ông ta vẫnchết, chính bởi vì mày đã tiết lộ cho ông ta.”
Chân Noãn sửng sốt, không phải Đội trưởng đã nói… người báo tin cho Trịnh Dung là Thẩm Dực sao?
Tutor khẽ thở dài, vẻ hơi phiền não: “Hóa ra, tao đã sớm bại lộ thân phận trước mặt mày từ giây phút đó.”
“Đúng. Tao không nói với Đới Thanh về nơi ẩn nấp của Trịnh Dung, nên nó khôngthể biết được.” Thẩm Dực rất tỉnh táo, “Giả sử nó biết, khi đó nó cũngsẽ không chính miệng báo cho Trịnh Dung để khiến tao nghi ngờ, càng bởivì nó vốn không có ý định muốn Trịnh Dung chết. Bọn chúng là đồng bọnkia mà!”
“Bái phục, quả nhiên là nội ứng được huấn luyện nghiêm ngặt.”
Thẩm Dực thản nhiên: “Mày có thể nhìn ra được, xem ra cũng xuất thân từ quân đội.”
“Mày thật sự ẩn mình rất giỏi, không phải tao “nhìn ra” được. Chỉ là chuyệnnăm đó mày bắt cóc Hạ Thời đã có chứng cứ vô cùng xác thực, với tínhtình của Ngôn Hàm như vậy mà lại nhiều năm không đụng đến mày thì chỉ có một khả năng thôi. Cậu ta biết rõ mày không phải là hung thủ mà là nộiứng.”
“Có điều, Kỷ Thâm à, tao không bao giờ ngờ được “kẻ haimặt” mà tao phát giác ra lại chính là mày. Tao để mày cáo ốm rời khỏi Dự Thành, ngược lại thuận tiện cho mày có đầy đủ thời gian để sắp đặt âmmưu bấy lâu.”
Chân Noãn cau mày, kẻ có dáng vẻ giống Kỷ Thâm nàythật kỳ lạ, hoàn toàn không giống Kỷ Thâm trước đây, lẽ nào Thẩm Dựckhông phát hiện ra sao?
“Kỷ Thâm” nhanh chóng bật cười: “ThẩmDực, tao không bao giờ cho rằng có thể lừa được mày. Mày lo lắng cô tanghe được bí mật của tao sẽ bị tao diệt khẩu à?”
Ngực Chân Noãn bỗng đau nhói.
“Mày sẽ không giết cô ấy.” Là giọng của Thẩm Dực, trầm thấp nhưng kiên định, càng giống như đang thuyết phục chính mình.
“Tao lại không nghĩ như vậy.” Tutor không khỏi tiếc nuối, “Tao phải đoạn tuyệt với Ngôn Hàm.”
Hai người điềm tĩnh như đang đàm phán thêm tiền cược.
“Cũng đúng.” Thẩm Dực bình thản nói: “Dù sao thì mày vì che giấu thân phận đã từng giả chết, ngay cả Kỷ Thâm thật cũng bị mày giết rồi.”
“Nếukhông phải gặp đối thủ như bọn mày, tao mãi mãi cũng sẽ không bị pháthiện. Nhưng kiểu đó lại quá vô vị.” Gã xoay chuyển lời nói, “Mày phá hưcánh cửa mật thất cuối cùng của tao, đổi bộ cảm biến. Tất cả nhữngchuyện xảy ra trong mật thất tao đều biết, duy chỉ có căn phòng cuốicùng là không. Thẩm Dực, tao có thể thả cô ta ra với một điều kiện thôi, mật mã Ngôn Hàm nhập vào cánh cửa cuối cùng là tên ai?”
Thẩm Dực im lặng.
Trong không khí yên lặng kéo dài đằng đẵng, đầu óc Chân Noãn đột nhiên xoaychuyển thật nhanh. Mật thất cuối cùng không có bất kỳ gợi ý nào, chỉ cóhai năm kiểm tra xe trên kính chắn gió, một năm là thời gian Tina chếtđi, năm còn lại chính là thời gian tiểu đội đặc chủng thi hành nhiệm vụ. Mốc thời gian này có ý nghĩa đặc biệt gì đây?
Tất cả tên đều thử hết nhưng không đúng. Không phải người liên quan đến kế hoạch T, khôngphải người bị hại trong thôn. Kỷ Pháp Lạp?! Chính là năm đó Ngôn Hàm đãđưa Kỷ Pháp Lạp đi. Nhưng tại sao Tutor không biết mật mã này? Tại saomật mã cánh cửa cuối cùng của mật thất lại có cơ hội nhập nhiều lần nhưvậy?
Thoáng chốc, cô đã hiểu ra: Cánh cửa cuối cùng không có mậtmã chính xác, chỉ có mật mã sai. Tutor thiết lập tất cả tên người NgônHàm có thể nghĩ đến thành mật mã sai, chỉ cần anh nhập vào tên người nằm ngoài danh sách mật mã sai này thì cửa sẽ mở.
Nhưng trong tìnhcảnh khi ấy, Ngôn Hàm sẽ không nhập tên lung tung, mà sau khi nhập tấtcả tên có liên quan mới bắt đầu thử nhập tên họ của những người bị hạitrong thôn, đến cuối cùng sẽ nhớ đến tên của cô bé may mắn sống sóttrong thôn kia, cũng chính là Kỷ Pháp Lạp – tên họ hiện giờ của cô bé.
Nhất định là có người đang tìm kiếm đứa bé năm đó, vì không tìm được thi thể của cô ấy nên đoán rằng cô ấy đã được người ta cứu đi, mà người đưa côấy đi chính là Ngôn Hàm. Thế nhưng, bên cạnh anh lại không xuất hiện côbé kia, vậy là bọn họ chỉ có thể dùng cách này để tìm ra tên họ hiện giờ của cô ấy.
Sau khi ra khỏi mật thất, Ngôn Hàm nghĩ lại nhất định sẽ hiểu ra quỷ kế trong mật mã cánh cửa mật thất cuối cùng này, cũngkhông biết anh đã nghĩ ra cách đối phó với việc này chưa nữa.
Cái tên kia nhất định là Kỷ Pháp Lạp, nhưng Chân Noãn rõ ràng không thểnói. Nếu cô nói ra thì Thẩm Dực sẽ không còn giá trị lợi dụng. Đây chính là lý do Tutor tìm Thẩm Dực, cũng là cơ hội Thẩm Dực gặp Tutor.
Thẩm Dực cũng có chuyện mình muốn biết: “Mày không phải người kế hoạch T,tại sao Đới Thanh lại nghe lời mày đi thiết kế mật thất? Hay là nói ĐớiThanh đang nghe lệnh Tutor thật sự, người kia… Mày muốn biết tên trongmật mã thì nói cho tao biết người kia ở đâu trước đã.”
“Mày không có tư cách ra điều kiện với tao, bởi vì tao có nhiều thứ để trao đổihơn mày.” Tutor lại gõ chiếc lồng, đầu Chân Noãn đau như muốn nổ tung.
“Thẩm Dực, Tutor ngày trước đã sớm chết giống như Trịnh Dung và Phó Việntrưởng Tần rồi. Cái gọi là trả thù cho bạn gái của mày đã không còn ýnghĩa.”
“Chết rồi à?”
“Nếu không thì sao? Mày cảm thấy tao sẽ phục tùng người khác à?”
“Vậy thì không.” Thẩm Dực nói rất ngắn gọn, không hề chất vấn lời của Tutor.
“Thẩm Dực, tao giống với mày trước kia, lẻn vào kế hoạch T để chiếm lấy lòng tin của bọn họ rồi mượn lần này tiêu diệt tất cả.”
“Nguyên nhân?”
“Bởi vì tao là bậc thầy chính nghĩa. Hủy hoại bọn họ cũng giống với đạo lýtao giết chết Vương Tử Hiên, Tần Xu và Nhiếp Đình Đình. Xã hội này cóquá nhiều người phạm tội nhưng lại thoát được chế tài của luật pháp, tao chỉ thay trời hành đạo thôi.”
Lời nói rất ngông cuồng, nhưnggiọng điệu lại khiêm nhường và ung dung. Bỗng nhiên có tiếng gậy gỗ đậpvào lồng sắt lần nữa, chiếc lồng lắc lư, Chân Noãn vội bịt tai lại.
“Hôm đó, trong thang máy, cô từng nói tôi dùng bạo lực áp chế bạo lực, nói tôi không đúng.”
Chân Noãn ý thức được gã đang nói chuyện với mình, liền ngẩng đầu, xungquanh chỉ có những đường sọc đen trắng. Cô cắn răng: “Là không đúngđấy.”
“Cô gái, đúng sai trên thế gian này không phải chỉ dựa vào đánh giá đơn giản của cô.”
Cô giận quá hóa cười: “Tính mạng của người khác cũng không phải dựa vào cái cớ của anh là có thể tước đoạt.”
Tutor khựng lại, thái độ ngược lại trở nên ôn hòa và nhã nhặn: “Cô nói tôitìm “cái cớ” à? Lý do của tôi là danh chính ngôn thuận đấy.”
“Anh lấy cớ “thay trời hành đạo” giết họ, vậy có phải tôi cũng có thể lấy cớ “thay trời hành đạo” giết anh rồi người khác lại giết tôi để thay trờihành đạo không? Như vậy khác nào trở về thời đại man di, toàn bộ ân oántình thù đều được giải quyết bằng việc đánh giết lẫn nhau, hệt như dãthú súc sinh, đâu cần làm người văn minh gì nữa.”
“Cô mắng tôi?” Tutor khẽ cười, “Bọn họ phạm pháp, luật pháp…”
“Đừng nói với tôi cái gì mà họ thoát khỏi chế tài của luật pháp, luật phápkhông trị được cũng không đến lượt anh trừng trị thay. Bất cứ quy tắcnào cũng vậy, chỉ cần là do người đặt ra thì đều có chỗ sai sót, nhưngcũng vì do người đặt ra nên mới có thể hoàn thiện. Chuyện anh làm hoàntoàn không phải giương cao chính nghĩa mà là xé toạc chỗ sai sót củachính nghĩa ra. Giết người chính là giết người, anh và Vương Tử Hiêncùng Phó Viện trưởng Tần đều là kẻ sát nhân, người đầy tội ác, vậy màcòn mặt mũi tự xưng là bậc thầy chính nghĩa.”
Bên ngoài yên lặng như tờ, một lúc lâu sau Tutor mới nói: “Giọng điệu này của cô nghe có vẻ thật khinh bỉ nhỉ.”
“Đúng!” Cô chau mày, “Con người của anh thật quá kinh tởm.”
Lại một lúc lâu sau, Tutor cười một tiếng quái gở: “Nói như vậy, cô cũng nên thấy kinh tởm về bạn trai hiện tại của cô đi.”
Chân Noãn hơi mím môi, ấn đường cau chặt.
“Cậu ta cũng làm chuyện giống tôi thôi.”
“Anh nói bậy!”
“Cô ở hiện trường trò Thoát Khỏi Mật Thất lẽ nào vẫn chưa rõ? Cậu ta nghingờ mỗi một người đều liên quan đến chuyện Hạ Thời mất tích nên muốngiết chết tất cả, bao gồm cả cô.”
Sắc mặt Chân Noãn tái mét. Từng câu từng chữ Tutor nói như đang bóc trần từng lớp vỏ bọc quanh sự thật, như những mũi kim đâm thẳng vào tim cô.
“Chuyện Hoàng Huy chếttrong máy sấy, với sự nhạy bén của Ngôn Hàm, lẽ nào cậu ta không ý thứcđược một mình Hoàng Huy đi đến bên đó à? Chuyện Thân Hồng Ưng và vệ sĩcũng vậy, lúc Ngôn Hàm cầm đèn pin trong tay vốn đã phát hiện tấm kínhcó thể trở thành hung khí, sau đó khi thấy băng keo và chốt mở hành lang sao năm cánh thì cậu ta đã biết rõ người khác sẽ sắp đặt giết người như thế nào.”
Mặt Chân Noãn dần dần trắng bệch, nhưng vẫn cố gượng,đỡ lời cho anh: “Đây chỉ là suy đoán vô căn cứ của anh. Đội trưởng không liên quan đến việc thiết kế mật thất, kẻ muốn giết người chính là anh.”
“Cậu ta đích thực không liên quan, nhưng với sự thông minh của mình thì cậuta đã sớm nhìn rõ mồn một cơ quan bên trong rồi. Cậu ta biết trước ai sẽ chết ở đâu nhưng lại mặc kệ, thậm chí còn châm dầu vào lửa, bởi vì cậuta hy vọng họ chết quách đi.”
“Không phải! Là những người khácgiết người.” Chân Noãn nhìn chằm chằm về phía phát ra giọng nói, “Trướckhi anh ấy vào mật thất có lẽ thật sự muốn giết người, nhưng anh ấy đãkhống chế bản thân, giống như lúc anh ấy muốn giết tôi đã dừng tay lạivậy.”
“Lòng tin của cô dành cho cậu ta thật quá đáng yêu rồi.”Tutor ngừng giây lát, bỗng hỏi: “Cô cho rằng lúc đánh snooker tại sao bi lam không vào lỗ mà chỉ dừng ở 129 điểm? Tại sao lại trùng hợp có lựcđộ sai lệch một chút như vậy?”
Lòng bàn tay Chân Noãn lạnh toát,mặt từ từ mất đi huyết sắc. Mà cơn đau nhói như bị dao cắt trong cơ thểcàng lúc càng kịch liệt.
“Sau khi căn phòng snooker bị cúp điện,cậu ta biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì. Nơi nào có ánh sáng thì nơi đó sẽ bị tập kích. Cậu ta bảo cô lấy đèn pin ra là định dùng cô làm mồi nhử thăm dò xem người tập kích là ai, nhưng cậu ta cũng đã nghĩ đến Trình Phóngsẽ mở đèn pin và trở thành mục tiêu bị tấn công. Còn có Đới Thanh, khẩusúng có vấn đề, cậu ta đã sớm nhìn ra được…”
“Anh im mồm.”
Cả thế giới bỗng chốc như sụp đổ, Chân Noãn nhào đến vươn hai tay ra khỏilồng sắt, bắt lấy tấm vải bạt trắng đen xé rách, gào thét: “Anh im mồm.”
“Ồ, đúng rồi, quên nói cho cô biết. Cậu ta đã biết Trịnh Dung là người quản lý kế hoạch T từ lâu rồi, sau đó Trịnh Dung lại nhận được tin tức nhonhỏ rồi chết đi.”
“Anh im mồm!” Cô vừa xé vừa đá như phát điên, chiếc lồng lay động tròng trành giữa không trung.
Tấm vải bạt che phủ bị cô xé toạc bằng tay không. Thẩm Dực nhìn thấy cô, áo quần xộc xệch và tóc tai bù xù đang giương nanh múa vuốt cùng đôi mắtđỏ long sòng sọc trên khuôn mặt tái nhợt như một con thú nhỏ bị vâykhốn, vẫn như cô của nhiều năm trước. Cô hung tợn, bi hận và điên cuồngnhìn đăm đăm vào thế giới này, bao gồm cả anh.
Anh không biết cô của giờ phút này và cô của năm xưa, con người nào tuyệt vọng hơn.
Trong container xám xịt chất đầy thùng gỗ chứa hàng, lớp gỗ phía trên và nắpthùng vừa nãy trong lúc đánh nhau đã bị gãy vỡ, tạo thành một đống vôcùng bừa bãi. Thẩm Dực đứng trên đống hàng hóa cao cao, nhìn Chân Noãn,lồng giam của cô ngang bằng với anh. Trên trần nhà có một chiếc ròngrọc, dây treo ở nóc lồng quấn qua ròng rọc và cố định vào nền đất ở đầucuối. Chiếc lồng không có hàng hóa bên trong, đang treo lơ lửng, bêndưới là hồ nước sâu hai mét.
Cô gào thét lồng lộn, lắc lư chiếc lồng bảo Tutor câm mồm, rồi ngã tới ngã lui va đập tứ tung bên trong lồng.
Thẩm Dực đã bị va phải đầu lúc rơi từ cầu xuống nước, lại đuổi theo Tutorđến đây, hai người còn vì tranh giành Chân Noãn mà đã đánh nhau một trận ác liệt, kết quả vẫn khó phân thắng bại. Tuy Thẩm Dực khiến Tutor chịukhông ít đau đớn, song bản thân mình cũng đã bị thương. Bây giờ chỉ cònxem ai có sức chịu đựng bền bỉ hơn, nhưng anh không có vũ khí và tayphải đã tàn phế, còn Tutor lại đang có một cây gậy trong tay.
“Thẩm Dực, nói cho tao biết cái tên đó.”
Tutor đứng dưới ròng rọc treo lồng sắt, tháo đầu cuối sợi dây ra, từ từ buông lỏng sợi dây khiến chiếc lồng hạ xuống.
Chân Noãn đang ở bên trong, chẳng biết đã lặng yên tự lúc nào, nghiêng đầutựa vào song sắt, đờ đẫn nhìn vào hư không. Thẩm Dực siết chặt bàn tay,không lên tiếng.
“Vậy thì không chơi với mày nữa.”
Tay gãvừa thả lỏng, lồng sắt rơi xuống hồ nước trong nháy mắt, bọt nước văngtung tóe. Chân Noãn biến mất trong làn nước, đỉnh lồng chìm xuống, côgiãy giụa trong nước nhưng không sao thoát ra được.
Tiếng khôngkhí phập phồng không ngừng phát ra, nhưng không hề có tiếng kêu của cômà chỉ có quả đấm bất lực nện vào lồng sắt, từng tiếng nặng nề và ghêrợn vang lên.
Trong phút chốc, Thẩm Dực lao đến bắt lấy sợi dây,không màng đến việc đưa lưng về phía Tutor, ra sức kéo lên. Anh nhìnthấy trên mặt nước có vết máu thì lòng bỗng kinh hãi.
Lồng sắtgiam Chân Noãn được kéo lên khỏi mặt nước, cô bị sặc nước ho sù sụ.Tutor vung cây gậy trong tay về phía đầu Thẩm Dực, anh lảo đảo ngãxuống. Cánh tay vừa buông, lồng giam lại rơi xuống nước lần nữa. Anhquấn chặt sợi dây, quay người đá bay cây gậy của Tutor.
Thẩm Dực nhanh chóng đứng dậy, buộc sợi dây vào cánh tay trái của mình, trực diện đánh nhau với Tutor.
Lúc anh chiếm được thế thượng phong, đẩy lui Tutor được một chút liền vộikéo lồng sắt lên khỏi mặt nước. Nhưng khi anh rơi vào tình thế bất lợi,bị Tutor đẩy lùi về phía mép đống hàng thì lồng sắt lại rơi xuống nướclần nữa.
Qua mấy phen giao đấu, Thẩm Dực cảm giác được biên độlay động của sợi dây nhỏ dần. Sức lực vùng vẫy của Chân Noãn yếu đi,những tia máu màu đỏ nổi trên mặt nước càng lúc càng rõ ràng. Bị ngâmxuống nước hết lần này đến lần khác, thân thể cô đã không chịu nổi nữarồi.
“Thẩm Dực, mày muốn câu giờ với tao à?” Tutor điềm nhiên thở hắt ra, “Mày gánh chịu sức nặng của lồng sắt và sức nặng của một ngườithì sẽ phải tổn hao sức lực hơn tao đấy. Tao với mày đánh nhau, ngườithiệt thòi chính là cô ta. Lúc cô ta rơi xuống từ trên cầu đã bị nộithương, lại bị hành hạ như vậy thì chắc là xuất huyết nội rồi. Nói không chừng, lần sau mày kéo cô ta ra khỏi nước thì cô ta đã bị giày vò đếnchết rồi.”
Sau mấy lượt đánh nhau và kéo lên, sợi dây đã thítchặt vào cánh tay của Thẩm Dực khiến da thịt bị cọ xát đến đầm đìa máutươi, nhuốm màu đỏ lòm cả cánh tay. Tay anh đã không còn cảm giác, cònchân thì đang bị chuột rút. Mồ hôi ướt đẫm mái tóc và gương mặt anh, máu bê bết trên trán, đã rất nhiều năm anh không chật vật như đêm nay rồi.Tay trái bị trói, tay phải bị phế, anh chỉ có thể dùng chân.
Cáitên kia cùng lắm vẫn có thể nói cho Tutor biết, bởi vì anh tin tưởnghiện giờ Kỷ Pháp Lạp đã được Ngôn Hàm bảo vệ nghiêm ngặt, Tutor sẽ không tìm ra được.
Thật ra, anh biết rõ Tutor đưa ra lệnh phán quyếthôm nay vốn muốn ra tay triệt để, anh chỉ có con đường chết, nhưng không hiểu sao vẫn còn cố chống đỡ, cũng không hiểu mình đang chờ đợi thứ gìvà tiếc nuối điều chi.
Có lẽ anh không cam lòng trước khi chếtvẫn chưa tìm ra tên thật của Tutor kia, không thể giết hắn, thậm chíkhông tài nào biết được hắn là ai, còn bản thân cũng đã mất đi điều kiện đàm phán với Tutor. Và bởi vì mạng sống của Chân Noãn quan trọng hơn cả tâm nguyện suốt mười năm qua của anh.
Có lẽ vẫn còn rất nhiều lời chưa kịp nói với Chân Noãn nhưng đã mãi mãi mất đi cơ hội mở lời. Cũng có lẽ là vì thứ khác…
Không biết anh đang nghĩ gì, đứng lặng hồi lâu mới cất giọng khàn khàn: “Thả cô ấy ra, tao sẽ nói cho mày biết đó là ai.”
“Nếu tên là giả, lần sau tao sẽ trực tiếp giết chết cô ta.”
“Tao biết.”
Tutor lấy ra một chiếc chìa khóa, đưa cho anh xem rồi nói: “Tên.”
“Mang lại đây.” Thẩm Dực nói.
Tutor đứng yên, gã đã kiệt sức, tay chân rã rời. Gã biết Thẩm Dực cũng vậy,nhưng trông anh vẫn còn rất cứng rắn. Ngay lúc này, nếu có ai gây chiếnphải đánh một trận nữa thì hai người họ đều sẽ ngã quỵ. Đây là kết cuộcmà cả hai đều không mong đối mặt, tay Thẩm Dực còn phải giữ lại sức lựcđể kéo Chân Noãn, còn Tutor cũng không thể nán lại nơi này quá lâu.
Thẩm Dực cất lời: “Đó là tên một cô bé.”
Tutor nghe thấy, lập tức suy nghĩ chốc lát, bước từng bước chậm rãi và đầy cảnh giác về phía anh: “Cô bé?”
“Đúng.”
“Tên gồm mấy chữ?” Tutor lại nhích đến gần một chút.
“Là…”
Thẩm Dực bỗng tung một cú đá về phía tay Tutor, chiếc chìa khóa bay lênkhông, anh giơ tay định chụp lấy nhưng Tutor đã đánh một gậy vào ngóntay anh. Chiếc chìa khóa kia bay ra ngoài rơi xuống đất.
Thẩm Dực xông đến, nhưng anh đang bị lồng sắt cản trở, tốc độ yếu ớt, chỉ đànhtrơ mắt nhìn Tutor cướp đi chìa khóa. Bốn mắt nhìn nhau, ánh đèn trắngxám soi lên khuôn mặt trắng bệch của hai người họ.
“Mày giở trò này với tao à?”
“Tao không tin mày.” Thẩm Dực nói.
Tutor không hề biện bạch, cười khẩy một tiếng: “Dù không tin thì mày cũngkhông có tư cách bàn điều kiện với tao. Thẩm Dực, cô ta đang bị nộithương rất nghiêm trọng, còn lắc lư vài lần như thế nữa có lẽ cô ta sẽchết đấy. Mày muốn tiếp tục đánh sống đánh chết với tao sao?” Gã cầmchặt cây gậy trong tay.
“Ba chữ.” Thẩm Dực cười nhạt, đưa tay ra, “Đưa chìa khóa cho tao.”
Tutor thoáng vẻ muốn nhanh chóng rời đi nên cũng đưa tay đến, đặt hờ phía trên tay anh, nhìn anh chằm chằm: “Họ gì?”
Thẩm Dực cũng nhìn thẳng vào gã: “Giống như mày.”
Tutor khẽ buông tay, chìa khóa rơi vào lòng bàn tay Thẩm Dực.
Thẩm Dực lập tức kéo lồng sắt lên, Chân Noãn nằm nhoài trong lồng, toàn thân ướt đẫm, hơi thở phều phào. Đáy lồng đọng một lớp nước, phủ đầy nhữngtia máu đỏ sẫm. Chân Noãn không bị thương bên ngoài, máu là từ miệng côtrào ra.
Cô lặng thinh mở mắt, nhìn Thẩm Dực đang dốc sức kéo lồng sắt lên cao, chuẩn bị chuyển qua đống hàng hóa. Nhưng…
Cô hoảng sợ: “Thẩm Dực!”
Tutor phía sau lưng vung gậy lên đánh về phía anh, anh nhanh nhẹn nghiêngngười né tránh, đá một cú về phía chân Tutor, gã liền nhảy lên. Chiếclồng lại bị rơi xuống lần nữa, Thẩm Dực kéo chặt sợi dây, người bị trượt theo một hai bước nhưng vẫn cố sức đứng vững.
Đôi mắt đỏ longsòng sọc của anh nhìn chằm chằm vào Tutor, tay kéo ròng rọc nâng lồngtre lên từng chút một cao ngang bằng với họ. Anh lại quấn sợi dây vàocánh tay đang chảy máu đầm đìa của mình, một tay kéo lồng sắt, một taynắm chặt chìa khóa, xông đến đánh nhau với Tutor.
Chiếc lồngthông qua ròng rọc nối liền với thân thể anh, anh bị cản trở nên hànhđộng cũng bị hạn chế. Tuy đá vài cú trúng Tutor nhưng gã đã lui lại kéogiãn khoảng cách để hít thở lấy sức. Anh vẫn như một con sói cô độc canh giữ lồng giam, toàn thân đầy thương tích, nhưng ánh mắt u ám đáng sợ,không rời khỏi chiếc lồng nửa bước và tuyệt đối không cho Tutor đến gần.
Tutor lại xông đến không biết lần thứ bao nhiêu, vung gậy đánh về phía anh,anh đưa tay không tấc sắt đỡ cây gậy, đá vào bụng gã một cú. Nhưng Tutor vẫn cầm chặt gậy không buông, cũng đạp vào ngực Thẩm Dực, hai ngườiliên tiếp lùi về sau.
Thoắt cái Thẩm Dực đụng vào lồng sắt phíasau, thân thể chao đảo mất trọng tâm. Ngay chính lúc này, Tutor độtnhiên nhào đến, đâm gậy vào Thẩm Dực.
Tiếng da thịt bị xé toạcnặng nề và chói tai. Chân Noãn trơ mắt nhìn cây gậy kia đâm thẳng vàothân thể Thẩm Dực. Cô bàng hoàng trợn to mắt, há hốc mồm, tim như bị lóc thành trăm ngàn mảnh, đau đớn đến mất cảm giác.
Thẩm Dực đưalưng về phía cô, chẳng hề nhúc nhích, hai tay nắm chặt song sắt lồnggiam, tay trái quấn sợi dây vẫn còn đang gắng sức không để cô rơi xuống.
“Đưa chìa khóa cho tao.” Tutor lên tiếng.
“Giống như tao đã nghĩ, mày sẽ không thả cô ấy.” Toàn thân Thẩm Dực thoáng lảo đảo, bất chợt run lên, một chân khuỵu xuống đất. Anh cúi gằm đầu, tiếng nói yếu ớt, chỉ còn hơi tàn. “Mày muốn dùng cô ấy để uy hiếp Ngôn Hàmđổi lấy Kỷ Pháp Lạp. Nhưng mà…”
Tay anh toàn là máu, đang rút gân nhưng vẫn nắm chiếc chìa khóa kia, đột nhiên buông xuống mặt đất. Trong tích tắc, chiếc chìa khóa bé nhỏ đã theo khe hở đống hàng hóa rơi thẳng xuống vực sâu tối đen.
“Hôm nay…” Anh nhếch môi cười, “… Mày không mang cô ấy đi được đâu.”
Tutor nheo mắt lại, nắm lấy cây gậy kia đẩy Thẩm Dực đến lồng sắt, đâm mạnhvào. Cây gậy đâm xuyên qua thân thể anh, máu tươi văng lên mặt ChânNoãn. Ánh mắt cô bỗng đờ đẫn, dòng nước mắt trong suốt ngân ngấn nơi hốc mắt. Máu tiếp tục từ thân thể anh chảy xuôi theo cây gậy như một dòngsông, chảy thẳng xuống vũng nước ở chỗ lõm đáy lồng, hòa vào máu của cô.
Sắc mặt Thẩm Dực trắng bệch, một tay nắm chặt lồng sắt, một tay nắm lấy tay Tutor trên cây gậy xuyên thủng thân thể mình. Suốt cuộc tử chiến tốinay, đây chính là khoảnh khắc họ gần nhau nhất.
Tutor nhìn thấytrong đôi mắt lạnh lẽo và đen tối của anh đong đầy nỗi đau đớn và sựchết chóc, không thể chiến thắng nhưng cũng không khuất phục, môi anhđang nhếch lên khinh miệt và cười nhạo gã. Phía xa thấp thoáng tiếng còi cảnh sát vang vọng. Tutor hất anh ra, quay người định đi, cúi đầu bỗngthấy ánh mắt kinh hãi và thẫn thờ của Chân Noãn.
Gã ngồi xuống,với tay vào lồng sắt, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng nói cực thấp chỉ đểmình cô nghe: “Cô Hạ, trên người Thẩm Dực có máy định vị và máy theodõi, Đội trưởng của cô sao lại không đến cứu hai người?... Ghen tuông sẽ khiến người ta làm rất nhiều chuyện không nên làm.”
Sau khiTutor đi một lúc lâu, Thẩm Dực vẫn giữ tư thế đứng yên, tay trái quấnlấy sợi dây dùng hết chút sức lực cuối cùng kéo chiếc lồng, không để côrơi xuống nước.
“Thẩm Dực…” Nước mắt cô rơi lã chã từng giọt từng giọt, cô thì thầm gọi tên anh, ôm lấy thân thể anh cách chiếc lồng sắt, “Thẩm Dực…” Toàn thân anh nhuốm đẫm máu tươi, lạnh buốt, “Thẩm Dực…”
Cô đau đến “òa” một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Dường như Thẩm Dực không nghe thấy gì cả, sức lực anh đã cạn kiệt, ý thứccũng bắt đầu mơ hồ. Tuy sợi dây đã được quấn rất chặt, nhưng nếu anh mất đi ý thức, trọng lượng của anh không gánh nổi lồng sắt và Chân Noãn thì cô sẽ rơi xuống nước. Hình ảnh trước mắt anh bỗng nhạt nhòa, anh nắmchặt sợi dây, đi về phía trước một bước rồi chợt lảo đảo khuỵu xuốngđất. Anh bắt lấy cây gậy đang cắm giữa ngực và bụng mình, từ từ rút rakhỏi cơ thể.
Cuối cùng, cô tỉnh táo lại giữa cơn hoảng loạn, khóc lớn lên: “Anh làm gì vậy? Anh làm gì vậy? Thẩm Dực, anh đừng như vậy,anh đợi bác sĩ đến, chờ bác sĩ đến đã! Anh đừng như vậy, xin anh đừngnhư vậy!”
Anh không nghe, ý thức đã không còn rõ ràng nữa. Máutuôn ra như suối từ lỗ thủng trên người anh, mắt anh hoa lên. Anh cắmcây gậy vào giữa hai thùng hàng rồi buộc sợi dây vào.
Sợi dâybuộc vào cánh tay anh không cởi ra được. Anh quấn sợi dây buộc lấy câygậy và cánh tay mình. Anh làm rất chậm, rất chậm, cuối cùng cũng buộcchặt, như thể đã kết thúc tâm nguyện cả đời mình. Và rồi anh cúi đầu ngã quỵ trên đất, hoàn toàn bất động.
“Thẩm Dực! Thẩm Dực! Đừng rờibỏ em!” Cô đau đớn đến như thể trái tim bị giày xéo và xương cốt bị bópgãy, đưa tay ra khỏi lồng muốn bắt lấy anh nhưng không bắt được, “ThẩmDực, anh đưa em đi, anh đưa em đi đi! Em sai rồi, em sai rồi, anh đừngchết, xin anh đừng chết, đừng bỏ lại em một mình…”
Thẩm Dực ngãtrên đất, nhìn vào hư không. Kết cuộc hôm nay giống như anh đã đoántrước, nhưng sao anh vẫn cố gắng gượng vì thứ gì chứ?
Tiếc nuốiư? Vì cứu cô, anh từ bỏ cơ hội biết được hung thủ. Tìm kiếm suốt mườinăm ròng, đến khoảnh khắc cuối cùng lại không kịp giật xuống chiếc mạngche mặt của một Tutor khác. Xuống dưới rồi liệu cô ấy có còn muốn gặpanh không?
Không nỡ ư? Nếu ban đầu không để Chân Noãn về nước,nếu cô chờ anh thêm một tháng, nếu anh quên đi hận thù và bắt đầu cuộcsống mới…
“Thẩm Dực, anh đưa em đi, anh đưa em đi đi!” Chính lời kêu gào của Chân Noãn khiến anh luyến tiếc.
Cô tốt đẹp đến thế. Anh quay đầu nhìn cô. Nước mắt đã lấm lem khuôn mặttái nhợt của cô: “Thẩm Dực, anh đừng chết, xin anh hãy đưa em đi, xinanh hay đưa em đi thôi! Sau này em sẽ vâng lời, không để anh đau lòngnữa đâu. Xin anh hãy ở bên em, anh dẫn em đi đi!”
Đôi tay côtrắng ngần và tinh khiết. Nhiều năm về trước, chính anh đã kéo tay cô,kéo cô đến thế giới của mình. Chính nhiều năm trước ấy, anh cũng từngnằm trên mặt đất nhìn trời như thế. Khuôn mặt xinh đẹp của cô xuất hiệntrong tầm mắt anh, chau mày lo lắng hỏi: “Anh ơi, anh không sao chứ?”
Còn anh “yếu ớt” được cô đỡ dậy, trong nháy mắt bịt kín khuôn mặt bé nhỏ chỉ cỡ bàn tay của cô rồi bắt cô vào trong xe.
Hóa ra đây là vạn tiễn xuyên tim. Giờ khắc này, anh muốn đưa tay vuốt mặtcô, nắm lấy tay cô, ở bên cạnh cô không chia lìa. Nhưng anh đã không làm vậy. Biết bao lời muốn nói cũng không còn kịp thốt ra nữa, chi bằng cứ…
“Cảm ơn em, Hạ Thời. Cảm ơn em đã giúp tôi tìm thấy Chân Noãn.” Anh nói: “Em đừng khóc. Em hãy nhớ rằng tôi chỉ coi em là một vật thay thế có dángvẻ tương đồng mà thôi. Em hãy nhớ rằng Thẩm Dực tôi chưa từng yêu em,chưa bao giờ.”
Anh nói đến đây liền nhìn cô khóc nức nở tronglồng sắt không hề chớp mắt. Đôi mắt anh nhìn đau đáu đến khi tròng mắthoàn toàn tan rã cũng không chịu nhắm lại.
Tutor đã trốn thoátkhỏi kho hàng ở bến tàu trước khi cảnh sát đuổi đến, tối nay gã đã thậtsự quá chật vật. Gã không thể mang Chân Noãn đi được vì thương tích khắp người, toàn thân rã rời và tay chân đang bị rút gân của gã đã không còn cảm giác trong gió rét bên sông Bạch Thủy.
Gã đành phải nghỉ một lúc lâu, suy tính kỹ càng làm sao tìm ra Kỷ Pháp Lạp hoặc làm cách nàobắt cóc được Chân Noãn. Thế nhưng, trong khoảnh khắc vô tình cúi đầu,lòng gã bỗng lạnh toát.
Cuộc ác chiến kéo dài khiến tay chân gãmất hết cảm giác, tay trái Thẩm Dực quấn sợi dây và tay phải tàn phếcũng đã khiến gã mất cảnh giác. Nhưng đến giờ phút này, gã lại nhìn thấy rõ ràng nơi tĩnh mạch cổ tay trái của mình đang có vài vết rỉ máu dínhxước vụn gỗ.
Lúc tay phải Thẩm Dực nắm lấy cây gậy đã đồng thời ấn tay gã vào gai vụn gỗ, lưu lại vết máu trên đó!
Lúc Ngôn Hàm tìm đến thùng container đã nghe thấy tiếng khóc khản đặc vàyếu ớt của Chân Noãn, hệt như một con thú đang nức nở vô cùng thê lương. Lòng anh nặng trĩu.
Sau khi xe Tutor rơi xuống nước, anh đã lặnxuống tìm nhưng chỉ còn chiếc xe trống rỗng mà không thấy người đâu cả.Máy dò tìm trên người Thẩm Dực chẳng biết tại sao lại mất tín hiệu. Anhlập tức điều tra máy giám sát những con đường lân cận, cũng không hề cóbóng dáng Thẩm Dực hay Chân Noãn. Anh đã phân tích nghiên cứu khu vựcđường sông một lượt, cuối cùng loại trừ còn khả năng rất có thể Tutor đã dọc theo đường sông đi thuyền hoặc bơi đến bến tàu. Thế nhưng, anh vẫnđến chậm một bước.
Chân Noãn bị giam trong lồng sắt đọng nước,treo lơ lửng trên cao, bên dưới là hồ nước. Anh vừa nhìn đã biết cô bịhành hạ đến thế nào, tức tốc chạy đến nóc thùng container, nhưng cònchưa kịp đau lòng cho cô thì đã nhìn thấy Thẩm Dực. Tay trái Thẩm Dựccũng bị phế, dây thừng gần như xoắn chặt vào xương tay, người đã chếtrồi.
Đầu óc Ngôn Hàm nổ tung. Nhóm Đàm Ca chạy theo phía sau vộivàng chuyển lồng giam Chân Noãn đến mặt đất, gọi người bên dưới cầm máycắt kim loại đến. Người tổ nghiệm chứng bắt tay vào chụp ảnh và lấychứng cứ.
Chân Noãn nghiêng đầu, đôi mắt đờ đẫn, không ngờ có một ngày Thẩm Dực lại biến thành thi thể trong tấm ảnh chụp hiện trường.
Lâm Tử cầm máy cắt kim loại cắt lồng sắt, tiếng ồn đinh tai: “Mèo Con, bịt tai lại.”
Cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Dực, không hề nhúc nhích.
“Đội trưởng Ngôn.” Lâm Tử quay đầu cầu cứu.
Ngôn Hàm đi đến ngồi xuống, rơi vào tầm mắt cô. Cô đưa đôi mắt màu hổ pháchnhìn anh như một con mèo xa cách và lạnh lùng nhất, khiến cánh tay đangvươn ra của anh bỗng hơi run run.
Anh bịt lỗ tai lạnh ngắt và ướt đẫm của cô lại. Cô có vẻ như thật ngoan ngoãn, không hề phản kháng, một lúc lâu mới cất giọng yếu ớt: “Em bảo Thẩm Dực đưa em đi nhưng anh ấykhông chịu.”
Trong phút chốc, anh chỉ cảm thấy lòng mình bị đâmxoáy vào trong. Anh vô cùng rõ ràng ý của cô, cô bảo Thẩm Dực đưa cô đikhông phải là đưa cô sang Mỹ chung sống, mà là đưa cô xuống địa ngụcchết cùng.
Ý nghĩ của cô đơn giản là thế, anh ta còn sống, quanđiểm về giá trị sống giữa hai người họ đã xuất hiện mâu thuẫn nên côkhông thể nào ở bên anh ta. Nhưng tình cảm và sự chăm sóc suốt mười nămdài của anh ta cũng không thể xóa nhòa trong giây phút, huống chi hômnay cô đã phải trơ mắt nhìn anh ta chết vì cô. Cô nợ anh ta, dù anh tasống lại cũng không thể bù đắp bằng quyết định “ở bên nhau” của cô, màchỉ có thể lấy mạng đền mạng.
Thẩm Dực biết rất rõ và đã sớmchuẩn bị buông tay, nên mới dùng hành động và lời nói ép cô không thểphụ bạc ơn cứu mạng của anh ta. Hay là nói… anh ta làm vậy còn dễ dàngép cô phải ghi lòng tạc dạ hơn cả khi còn sống.
Ngôn Hàm nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, không biết là cô tàn khốc với họ hay họ đã tàn nhẫn với cô nữa.
Anh định nói gì đó nhưng cô lại khẽ cất lời: “Sớm biết anh như vậy thì emđã không giật tay lái của Kỷ Thâm, để gã đụng anh cho rồi.”
Trong nháy mắt, tim Ngôn Hàm như rơi xuống hầm băng lạnh giá, nỗi sợ hãi mấtđi cô lan tràn khắp cõi lòng. Mười năm bầu bạn của Thẩm Dực chỉ vì anhta đã làm việc mờ ám mà phải đổi lấy cái quay lưng dứt khoát của cô. Còn hôm nay…
Anh muốn giải thích nhưng cô đã chầm chậm nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng nhợt rời khỏi lòng bàn tay anh. Qua lớp song sắt, cônhư trang giấy ngã về phía sau, rơi vào vũng nước máu đỏ lòm.
Chân Noãn bị vỡ lá lách, được đưa đến bệnh viện phẫu thuật. Ngôn Hàm trôngchừng ở bệnh viện, không đi đâu cả. Suốt một ngày một đêm, điện thoại di động của anh không ngừng rung lên, cứ liên tục như thế với rất nhiềuthông tin:
“Nóc thùng hàng chủ yếu làm bằng chất liệu gỗ, lựcchịu tải dấu chân và dấu vân tay quá kém nên không lấy được thông tin có ích. Hiện trường có rất nhiều dấu vết đánh nhau.”
“Trên cây gậy đâm thủng thân thể Thẩm Dực phát hiện ra vết máu không thuộc về anh ta.”
“Anh sắp bị phạt tạm thời đình chỉ công tác nhưng Cục trưởng Thượng vẫn đang cố gắng bảo vệ anh.”
““Kỷ Thâm” mà Chân Noãn nói đến đã bị bắt. Vết máu trên cây gậy thuộc về “Kỷ Thâm” chưa rõ lai lịch này, nhưng “Kỷ Thâm” tỏ vẻ hắn không phải là“thầy Tutor chính nghĩa” và phủ nhận cáo buộc về tất cả vụ án.”
Trước sau Ngôn Hàm vẫn trông chừng bên giường bệnh của Chân Noãn không rời đi nửa bước, dù Đàm Ca báo lại kẻ bị tình nghi là Tutor kia đã bị bắtnhưng không cạy miệng hắn được.
Anh chỉ muốn biết rằng có phải Chân Noãn thật sự hy vọng anh chết hay không.
Khi Chân Noãn tỉnh lại, Ngôn Hàm đã không chợp mắt suốt 36 tiếng đồng hồrồi. Anh đang nắm tay cô. Cô nhìn anh, bỗng ý thức được Thẩm Dực – người đã trông chừng bên giường bệnh và nắm tay cô trong bao lần ngã bệnhtỉnh lại trước kia đã chết, còn Đội trưởng trước mặt cô bây giờ lại quáđỗi xa lạ và đáng sợ. Cô rút phắt tay lại, co ro trong chăn thành mộtquả cầu, trợn trừng đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ nhìn anh.
Điều này chẳng khác gì một cây gậy giáng vào đầu anh.
“Mèo Con, là anh đây. Em…” Anh không cầm lòng được mà đưa tay đến chạm vàocô, cô thoáng co rụt lại, đôi môi tái nhợt và khô nứt đang run run.
“Em sợ anh ư? Tại sao?”
“Em nói rồi, em không muốn để Thẩm Dực chết.” Cô đau lòng tột cùng như bịphản bội, nước mắt lưng tròng, “Đội trưởng, anh nói là anh biết, nhưnganh lại giống với Đội trưởng Bùi muốn mang anh ấy ra làm mồi nhử. Trênngười anh ấy có gắn thiết bị dò tìm nhưng bọn anh đều không đến.”
Nước mắt cô giàn giụa, gào khóc: “Anh ấy đã bị Kỷ Thâm đánh chết… Anh khôngđến, anh không đến cứu anh ấy! Anh đền đi, anh đền Thẩm Dực lại cho emđi!”
“Anh đã cố hết sức rồi.” Lòng anh như lửa đốt, vừa thươngxót vừa ghen tuông, vừa đau vừa hận, nắm chặt vai cô, ép buộc kéo cô đến gần mình, “Anh đã cố hết sức rồi! Anh ta chết rồi, em muốn trách anhsao? Hiện giờ, em muốn hận anh vì anh ta sao?”
“Anh đừng chạm vào em, đừng chạm vào em!” Cô vùng vẫy, gạt tay anh ra. Bao nỗi thất vọng,bi thương và mâu thuẫn khiến tim anh vỡ thành muôn mảnh.
“Anh mong anh ấy chết phải không? Anh mong anh ấy chết phải không?”
“Anh mong anh ta chết à?” Trán anh nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi, “Mong anh ta chết để em mãi ghi nhớ anh ta trong lòng suốt cả cuộc đờisao?”
Cô ngửa đầu, nước mắt nhạt nhòa nhìn anh, ngơ ngác và ngờ nghệch.
Trong nháy mắt, tim anh mềm nhũn, cẩn thận ôm cô vào lòng, lau đi gương mặtđẫm nước mắt của cô: “Tin anh đi, anh càng không hy vọng anh ta chết hơn cả em nữa. Anh sẽ ghen, ghen với việc anh ta mãi mãi sống trong lòngem, còn anh vĩnh viễn không thể sánh bằng Thẩm Dực cho đến khi nào anhchết.”
Cô ngẩng đầu tựa vào vai anh, không có phản ứng.
“Em…” Mắt anh long lanh ánh nước, lại gượng ép nuốt ngược vào lòng, “Sao em có thể suy đoán anh như vậy?”
“Bởi vì em không nhận ra anh nữa rồi.” Cô thì thào.
Lòng Ngôn Hàm bỗng chấn động, anh buông cô ra rồi vịn lấy bả vai cô. Cô quágầy yếu, hệt như một que diêm được bọc trong quần áo bệnh nhân rộngthùng thình, khuôn mặt suy nhược tái nhợt, ánh mắt mờ mịt đầy tuyệtvọng: “Anh hại Thẩm Dực, người tiết lộ tung tích Vương Tử Hiên cho giáosư Trịnh không phải anh ấy mà là anh. Từ lúc anh biết được giáo sư Trịnh là người của kế hoạch T, anh đã bắt đầu mong ông ấy chết rồi.”
Anh bàng hoàng, nhất thời không biết phải làm sao: “Không phải, em bình tĩnh trước đã, nghe anh nói…”
“Và cả những người trong mật thất nữa. Anh có dám nói cái chết của họ không hề liên quan đến anh không? Trong vụ máy sấy và hành lang kia, anh biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì mà. Cái chết của Hoàng Huy và cả cái chết củaThân Hồng Ưng, từ đầu đến cuối anh đều dự đoán được. Anh đổi chữ t đơnthành chữ J hoa rồi bóp ngất em vì muốn khiến Hoàng Huy không nén nhịnđược mà nổi nóng. Anh tìm được súng nhưng không lấy, khiến những ngườicòn lại nghi ngờ lẫn nhau có súng. Lúc đánh bi lam, anh đã cố ý chỉnhthấp độ lực, khiến nó chỉ dừng ở cửa lỗ, lại dùng hiệu ứng khăn bàn đánh thành thế hòa…”
“Không phải anh giết họ, họ cũng không chết vì anh.”
Cô cau mày thật chặt, thất vọng tột độ: “Anh chơi chữ với em, anh biết ý em muốn nói điều gì mà!”
Anh nhìn cô chằm chằm, nghiến chặt răng không nói.
“Còn có Đội phó Trình. Ngay cả anh ấy mà anh cũng không buông tha…”
“Anh không nghĩ anh ta sẽ mở đèn!” Anh gắt gỏng ngắt lời, cái chết của Trình Phóng và Thẩm Dực đã khiến anh bị nỗi day dứt đè nặng đến không thởnổi, nhìn đôi mắt màu hổ phách đong đầy nước mắt của cô mà tim anh lạnhngắt, “Em không tin anh?”
“Anh còn đáng để tin sao?” Cô hỏi,“Những thứ thù hận kia đã biến anh trở nên rất xa lạ. Em không nhận raanh nữa, xưa nay chưa từng quen biết anh. Trong mật thất, anh bóp cổ em, em không trách anh và cũng không hận anh. Em nghĩ rằng tuy lòng anhchất chứa nỗi hận nhưng vẫn còn nhân tính. Thật không ngờ anh đã nhìn ra được từng cơ quan trong mật thất, anh không chỉ bỏ mặc không lo mà cònthúc đẩy…”
“Vì sao anh phải quan tâm đến bọn họ chứ?” Anh giữchặt sau gáy cô, căm hận nói: “Anh dựa vào cái gì mà phải quan tâm bọnhọ chứ?”
“Bởi vì anh là cảnh sát. Đội trưởng, anh là cảnh sátđấy.” Cô nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống như điên cuồng, “Lúc Lão Bạchchết, anh không chột dạ sao? Dù là tội phạm hung ác cùng cực cũng cóquyền được nhận phán xét, không đến lượt anh xử chết họ. Anh thế này cókhác gì so với Tutor? Lúc Vương Tử Hiên chết, Tần Xu chết, Nhiếp ĐìnhĐình chết và cả Lão Bạch…” Cô khóc đến hơi thở khó nhọc, “Và cả Lão Bạch nữa!... Anh biết Tutor đáng kinh tởm thế nào không? Nhưng Đội trưởnganh lại trở nên y hệt gã. Đội trưởng, anh cũng đáng sợ như gã vậy.”
Thoáng chốc, Ngôn Hàm chỉ cảm thấy vạn tiễn xuyên tim, đau đớn đến mức mặt mày nhăn nhúm.
“Em biết trong lòng anh luôn có nỗi hận nên rất muốn báo thù, anh gặp phảichuyện bất công mà kẻ ác lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nhưng nhữngđiều đó cũng không thể trở thành lý do anh xem thường tính mạng ngườikhác. Dù đối phương là kẻ ác cũng không thể nghiễm nhiên giết họ nhưthế, bất kỳ ai cũng không thể làm vậy. Nhất là anh, anh là cảnh sát, đây là quy tắc.” Nước mắt cô tuôn rơi như mưa, “Đội trưởng, người khác làmvậy không sao, em không buồn để tâm. Nhưng anh không được, bởi vì…”
Bởi vì em yêu anh, em yêu anh vô vàn. Yêu đến mức không dám chắc anh có yêu con người hiện tại của em hay không nhưng vẫn muốn ấm áp mà dè dặt dỗdành anh. Vậy nên, khi nhìn thấy người em yêu làm chuyện em căm ghétnhất, lòng em mới đau đớn đến thế, mới tuyệt vọng đến thế.
Cô đau lòng và tuyệt vọng, khóc đến mức nói không ra lời.
Anh kề đến hôn lên mắt cô: “Anh thật sự không thể không hận họ, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện năm đó bọn họ gây ra cho em, A Thời, anh không thể nàotha thứ…”
“Em không phải A Thời.” Cô không nhịn được nữa, mấtkhống chế thét lên và đẩy anh ra, “Em không phải A Thời. Anh cũng đừngđổ hết lý do anh làm mọi chuyện lên đầu em. Em không chịu nổi thứ tìnhyêu này của anh. Em thà rằng không cần, anh đừng yêu em nữa.”
Sắc mặt Ngôn Hàm trắng bệch.
Gánh nặng về quá khứ đã khiến anh không thở nổi, nhưng cô cũng đâu được tựdo hít thở. Cô đã rất nỗ lực, nhưng cô thật sự không nhớ nổi nhữngchuyện đã trải qua, dẫu chỉ một chút. Cô trơ mắt nhìn anh vì cái quá khứ nặng nề ấy mà bày mưu đơn độc đấu với Tutor trong mật thất, nhìn anh bị nỗi thù hận khắc cốt ấy đè nặng đến nỗi biến thành một người khiến côcảm thấy xa lạ và không tài nào hiểu nổi, một người lạnh lùng đến mức dù cô dỗ dành thế nào cũng không thể ấm áp trở lại. Cô lo lắng và sợ hãi,nhưng cô không nhớ được gì cả, thứ áp lực tiêu cực và chênh vênh nàykhiến cô sắp sụp đổ mất rồi.
Cô yêu anh, cô muốn thấu hiểu, muốngần gũi, muốn yêu thương, muốn an ủi, muốn bầu bạn và muốn sống cùnganh. Nhưng khoảng cách mười năm chông chênh ấy đã biến thành một ranhgiới không sao vượt qua giữa hai người họ.
Anh không phải NgônHàm của mười năm trước, anh đã trở thành con người lòng đầy mưu mô, xấuxa và lạnh lùng. Cô lại càng không phải Hạ Thời của mười năm trước, côđã không còn chung ký ức với anh, cô rất cố gắng nhưng không tài nàohiểu thấu nỗi đau khổ và những hành vi của anh. Chỉ dựa vào một chữ“yêu” là có thể giải quyết tất cả vấn đề sao?
Cô đau đến mức gầnnhư chết lặng, sắp chết vì ngạt thở, cô bất chấp mọi thứ phát tiết: “Emlà cô ấy, nhưng em không bao giờ có thể nhớ lại chuyện trước kia, khôngbao giờ có thể. Em không nhớ được quá khứ, chỉ luôn cố gắng lý giải anh, gần gũi anh, thấu hiểu cảm nhận của anh. Nhưng có cố gắng thế nào đinữa cũng không thể cảm nhận sâu sắc được nỗi đau khổ mười năm qua củaanh.”
“Chân Noãn…” Tim anh như rơi vào vực sâu không đáy, muốncuống cuồng kéo cô lại theo bản năng, lại nghĩ đến lời cô nói thích anhgọi cô là Mèo Con thì vội vàng đổi lại tên: “Mèo Con, em đừng như vậy.”
“Em không phải A Thời, không phải Chân Noãn, cũng không phải là Mèo Con của anh!” Cô đẩy anh, đá anh, “Anh vốn không hề biết em là ai, anh đừng vìem làm bất cứ chuyện gì nữa, cũng đừng nói chuyện anh làm là vì em. Emkhông chịu nổi đâu, thật sự không chịu nổi.”
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt ướt nhòa.
“Em không phải A Thời trước kia, em sẽ không nhớ lại tất cả những chuyện có liên quan đến anh. Em thật hận chính mình, em hy vọng em không phải làem của trước đây, không phải là cô gái đã hại anh ra nông nỗi như bâygiờ. Rõ ràng anh rất tốt, rõ ràng anh tốt như thế mà… Em không phải làem trước đây, Thẩm Dực cũng sẽ không chết. Anh đi đi, sau này đừng đếntìm em nữa, cũng không cần đến nữa.”
“Em…” Mắt Ngôn Hàm đỏ hoe, run giọng, “Em… muốn chia tay với anh?”
Toàn thân cô đều đang run, cuối cùng nói: “… Phải.”
“Không thể nào!” Mắt anh ánh lên nỗi đau thấu xương, bước đến ôm cô, “Anh không đồng ý.”
“Em muốn chia tay với anh.” Cô ra sức đánh đá, đẩy anh ra.
Anh ôm chặt cô không chịu buông tay, suy nghĩ và lời nói đều hỗn loạn: “Mèo Con, em đừng như vậy. A Thời…”
Cô vùng vẫy, giơ tay lên tát vào mặt anh. Trong cơn kích động, nỗi phẫn nộ và oán hận khiến đầu óc mất tỉnh táo, cô kêu gào: “Em không còn là AThời của anh nữa! Em không có ký ức, A Thời của ngày xưa, A Thời của anh đã chết rồi! Còn em của hiện tại nếu sớm biết anh sẽ vì hận thù mà trởnên thế này, sớm biết giờ đây phải đau đớn như vậy, em thà rằng ban đầuđừng gặp gỡ anh.”
Ngôn Hàm quay đầu đi, gương mặt trắng bệch. Một lúc lâu sau, anh chậm rãi quay lại, đôi mắt đỏ hoe, đong đầy nước mắt:“Mèo Con, em đã nói em yêu anh, muốn cả đời sống bên anh.” Nước mắt anhtuôn rơi, run run bật lên từng câu từng chữ, “Đây là chính miệng emnói.”
Cô nhạt nhòa nước mắt, lòng đau tái tê: “Em cũng không cònlà Mèo Con nữa, cũng không phải là Mèo Con của anh nữa. Mèo Con thíchĐội trưởng, nhưng mà… không phải thích là có thể giải quyết hết tất cả,không phải thích là có thể xem như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra. Emthích anh, nhưng em mãi mãi sẽ không sống cùng anh. Em sẽ sống một mình, một mình đi suốt quãng đường còn lại. Anh đừng đến tìm em nữa.”
Cốt cách của cô hoàn toàn giống với A Thời ngày xưa. Anh đau đến tan nátcõi lòng, nắm bả vai cô vẫn không chịu buông lơi: “Bây giờ, chúng ta lập tức rời khỏi đây, anh sẽ đưa em rời khỏi nơi này. Tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp, trở về Thâm Thành…”
“Em không cần! Sau này, em sẽ sốngmột mình, em không muốn ở cùng anh nữa.” Cô đẩy mạnh anh, mất khống chếlần nữa, “Anh đừng đụng vào em, anh đi đi! Em không phải Hạ Thời, khôngphải Chân Noãn, cũng không phải Mèo Con, không phải ai hết, anh đừng đến tìm em nữa. Anh đền Thẩm Dực lại cho em, đền anh ấy lại cho em.”
“Được.” Mắt anh ngân ngấn nước, nghiến răng đến tê cứng cả hàm. Anh ôm chặt lấy cô. Cô vùng vẫy, khóc đến toàn thân mướt mồ hôi, gương mặt tái nhợt lấm lem nước mắt.
Bác sĩ và y tá nghe thấy tiếng động, liền đi vàokéo Ngôn Hàm ra: “Tình trạng bệnh nhân không tốt, cần phải bình tĩnh,anh đi ra ngoài trước đi.”
Nhưng Ngôn Hàm như đã mất hồn, ôm chặt Chân Noãn vào lòng không buông. Cô nắm lấy anh, vừa đánh đá vừa gàokhóc, tâm trạng vô cùng kích động khiến người ngoài nhìn thấy lại hiểunhầm rằng không muốn để anh đi.
Anh cũng không thể khống chế tâmtrạng của mình, ghì cô vào ngực, không để tâm đến mọi người đang có mặtxung quanh, nói từng câu từng chữ: “Mèo Con, anh yêu…”
Bác sĩ vội tiêm thuốc an thần vào cánh tay Chân Noãn. Trong nháy mắt, cô yên tĩnhtrở lại, từ từ nhắm mắt, mê man trong lòng Ngôn Hàm và ngủ.
NgônHàm cũng đột nhiên lắng dịu, nhớ lại từ khi nhận ra cô là Hạ Thời, anhđã mất khống chế giành cô cho riêng mình. Tính cách cô nhu nhược lại yêu anh nên không trách anh, thậm chí cả chuyện anh bóp cổ cô đều không cần lời giải thích nào cả. Sau khi ở cùng nhau, cô luôn dịu dàng theo bêncạnh anh, lúc anh mỏi mệt thì ôm anh và nghiêm túc nói “Đội trưởng làtài ba nhất!” để khích lệ anh, thậm chí là an ủi anh bằng thân thể mình. Ngay cả lúc bày tỏ không hy vọng Đội trưởng bị cuốn vào thù hận cũng dè dặt như thế, nói xong liền nhào vào lòng anh ôm lấy anh vì sợ anh không vui. Duy chỉ có lúc Thẩm Dực gặp nạn, cô mới bộc lộ cảm xúc mãnh liệtrằng không hy vọng Thẩm Dực chết.
Ngoại trừ nguyên nhân khác,Thẩm Dực chết đi chẳng phải sẽ khiến nỗi day dứt trong cô ảnh hưởng đếntình cảm giữa cô và Ngôn Hàm hay sao. Cô không muốn như thế. Ngôn Hàm cứ luôn nghĩ rằng cô thật sự yêu anh, còn anh ở cùng cô dường như đã là lẽ đương nhiên. Anh thậm chí chưa bao giờ nói với cô một câu: Anh yêu em.Vì vậy, trời cao đã lấy lại cơ hội này mất rồi.
Bác sĩ làm kiểmtra cho Chân Noãn trong lúc cô đang hôn mê. Ngôn Hàm rời khỏi phòngbệnh, chán chường dựa vào vách tường, bả vai run run.
Cô vẫn còntrẻ, lại thiện lương, nhưng anh thì đã già rồi... Già đến mức không chịu được nỗi giày vò nữa. Mất đi cô lần nữa sẽ lấy mạng anh mất. Nhưngchính vào lúc này, anh lại tỉnh táo hơn bao giờ hết. Anh đã tìm kiếmsuốt mười năm ròng, rốt cuộc cũng tìm lại được cô, nhưng là cô trong một hình dáng hoàn toàn thay đổi. Duy chỉ có tính bướng bỉnh kia là giốnghệt A Thời, nhưng còn anh trải qua mười năm ấy đã biến thành kiểu ngườimà A Thời cũng sẽ căm ghét mất rồi. Anh của quá khứ vĩnh viễn không trởvề được nữa.
Ngôn Hàm đứng một mình trong hành lang, đưa tay che kín đôi mắt, nước mắt không nghe khống chế cứ thế tuôn trào.
Sau khi Chân Noãn mê man, Ngôn Hàm sắp xếp người nhà mình trông chừng phòng bệnh rồi chuẩn bị đến Cục một chuyến. Về việc xử phạt anh nổ súng giữanơi đông người, Cục trưởng Thượng muốn tìm anh nói chuyện.
Cùnglúc này, Kỷ Thâm trước sau vẫn không mở miệng, còn mời luật sư trẻ tuổiChân Ý nổi danh như cồn ở Hồng Kông đến biện hộ cho gã. Ngôn Hàm muốn tự mình đến thăm người bạn già Kỷ Thâm này.
Tutor, chuyện mười năm trước cũng đến lúc nên được phơi bày rồi!
Trên đường đi, Ngôn Hàm nhận được một cuộc điện thoại, là Quan Tiểu Du gọiđến với giọng nghẹn ngào: “Đội trưởng Ngôn, xảy ra chuyện rồi.”
“Sao thế?”
“Bọn em đã lấy máu của Kỷ Thâm kiểm tra đối chiếu, nhưng mà…”
“Nói đi!”
“Không hiểu tại sao mẫu máu của Kỷ Thâm lại thiếu đi 10ml, hơn nữa trong mẫumáu còn có EDTA (một loại thuốc chống đông).” Quan Tiểu Du khóc nức nở,“Luật sư của Kỷ Thâm nghi ngờ tính hợp pháp của mẫu máu thu được tạihiện trường, cho rằng không thể loại trừ khả năng cảnh sát trước đó đãlấy máu Kỷ Thâm rồi rải vào hiện trường. Em xin lỗi, Đội trưởng Ngôn,bọn em thật sự không chạm vào mẫu máu của Kỷ Thâm. Nhưng mà… Chứng cứmẫu máu trên cây gậy tại hiện trường bến tàu đã vô dụng rồi.”
“Ừ.” Ngôn Hàm điềm tĩnh cúp điện thoại, lại gọi cho Đàm Ca, “Người tôi nói đến có xuất hiện trong đoạn phim giám sát không?”
“Có.”
“Tốt, trông chừng đi, tuyệt đối đừng để bỏ trốn. Nếu cần thiết thì cứ giam lại.”
“Được… Đội trưởng Ngôn, bây giờ cậu đến tìm Kỷ Thâm e rằng không được rồi,luật sư muốn dẫn gã đi, chúng ta không thể thẩm tra được nữa.”
“Anh nói với Kỷ Thâm rằng tôi sắp đến rồi, gã sẽ chờ.”
Ngôn Hàm gặp được luật sư Chân Ý đang trao đổi với cảnh sát trong Cục, cô nhìn thấy anh liền nở nụ cười: “Anh hai.”
Anh nói: “Giỏi quá nhỉ, đào hố đào đến đầu của anh luôn rồi.”
Cô cười khúc khích: “Luật sư khác cũng có thể phát hiện ra chỗ sơ hở này,để người khác kiếm tiền chi bằng để em kiếm, đúng không?”
“Vậy cũng đúng.”
Cô vừa đi đến vừa nhỏ giọng dặn dò anh: “Ngôn Cách có nói nếu không phảicảnh sát muốn vu oan, tùy tiện tìm người chết thay thì phần vết máu nàyđã có người động tay động chân rồi.”
“Anh biết.”
“Ừ.” Cô nhún vai, “Vậy bây giờ em đưa đương sự Kỷ Thâm của em đi đây.”
Ngôn Hàm hơi nheo mắt: “Làm cảnh sát thì anh không thể thẩm vấn anh ta, nhưng làm bạn thì anh có thể nói chuyện với anh ta chứ?”
“Bạn?”
“Ừ.”
Chân Ý đảo mắt, nghĩ ngợi: “Em phải hỏi anh ta trước đã.”
“Được.”
Cảnh sát và luật sư đều đứng ở bên này hành lang, tránh xa phòng họp để giữyên lặng. Đây là cuộc trò chuyện cá nhân đôi bên đều chấp thuận và chophép, nên những người bên cạnh không thể ghi chép lại.
Ngôn Hàm đẩy cửa ra, từ cái nhìn đầu tiên đã xác định Kỷ Thâm này chính là người quen của anh, Tutor.
“Kỷ Thâm” đứng thẳng người trước cửa sổ, cho hai tay vào túi, dường như đang ngắm cảnh tuyết bên ngoài.
Ngôn Hàm đóng cửa lại, “Kỷ Thâm” quay đầu lại nhìn anh, một hồi lâu mới cười rất nhạt và nói: “Đã lâu không gặp.”
“Ừ.” Anh đi đến chào lại: “Thiên Dương.”
Gã có một gương mặt giống hệt “Kỷ Thâm”, thanh tú và sáng sủa, nhưng ánhmắt lại tỉnh táo và trầm ổn, nhìn thấu mọi việc. Đối mặt với cách xưnghô của Ngôn Hàm, gã ung dung tiếp nhận: “Tôi đã biết chuyện này có giấuđược cả thế giới thì cũng không thể gạt được cậu mà.”
Gã tìm được đối thủ liền tháo bỏ vỏ bọc ngụy trang, thoải mái trò chuyện: “Cậu bắt đầu nghi ngờ từ khi nào?”
“Lúc xác ướp xuất hiện. Tính chất đặc biệt của xác ướp đã giúp thi thể củaLữ Băng được bảo quản vô cùng hoàn hảo. Vết thương trên cổ của cậu tacho thấy người giết cậu ta từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Những nơi khác không bị thương tổn, cậu ta không hề giãy giụa. Vì vậy, chắc hẳncậu ta biết hung thủ, rất có thể hung thủ cũng là lính đặc chủng giốngnhư cậu ta. Khi đó, tôi đã bắt đầu nghi ngờ mỗi người trong đội, nhất là cậu. Tính cách Lữ Băng yếu đuối, lại sợ phiền phức, chuyện năm đó đãtrở thành nỗi ám ảnh rất lớn đối với cậu ta. Cậu ta sẽ đề phòng tất cảmọi người trong đội, ngoại trừ cậu và tôi.”
Thiên Dương suy nghĩ chốc lát: “Nhưng sau đó tin tôi chết đã truyền đi kia mà.”
“Trong mật thất màu đỏ, khẩu súng trên thùng cầu dao điện.” Đôi mắt đen láy và trầm tĩnh của Ngôn Hàm đang quan sát gã, “Độ cao kia chỉ có tôi mới cóthể với đến. Dù người khác đến được căn phòng đó cũng không lấy đượcsúng. Cậu muốn thăm dò tôi, xem tôi có cầm súng đi trả thù, giết hếtnhững kẻ tôi hận hay không. Không để người khác lấy là sợ người khác sẽgiết tôi. Cậu vẫn chờ tôi đi ra ngoài gặp mặt cậu, nếu không thì mộtmình cậu thật quá cô đơn.”
Ngôn Hàm hơi rủ mắt, nhớ đến lời ChânNoãn từng nói: Cảm giác Tutor này rất cô đơn. Và bây giờ, Ngôn Hàm anhcũng đã cô đơn một mình rồi.
“Kỷ Thâm” đi đến bên cạnh máy nướcnóng, cầm cốc giấy rót nước và nói: “Cậu không nghĩ rằng trước khi tôichết đã thiết kế xong mật thất, sau đó thật sự đã bị giết sao?”
“Cậu đã giết Tần Xu.”
Thiên Dương đưa cốc giấy trong tay cho anh, nhưng anh lắc đầu từ chối. Gã giữ lại cốc nước trong tay mình: “Cậu hẳn đã điều tra manh mối về Lâm BạchQuả, cậu không nghĩ rằng tôi giết Tần Xu là vì muốn Phó Viện trưởng Tầnnếm trải nỗi đau khi mất con gái à?”
EFF – Ebook Fun & Free
“Phó Viện trưởng Tần chịu nỗi đau mất con gái là Chân Noãn năm xưa.” NgônHàm nhìn ra bão tuyết ngoài cửa sổ, gương mặt lạnh lùng, “Cậu giết TầnXu là vì cô ấy đang khôi phục lại khuôn mặt của thi thể “Lam – ThiênDương”. Qua mấy ngày nữa là có thể phát hiện ra nạn nhân thật sự khôngphải là “Lam – Thiên Dương” mà là Kỷ Thâm. Thân phận của cậu sẽ lập tứcbại lộ.”
“Đúng là không thể gạt được cậu mà.” Thiên Dương nói.
Ngôn Hàm: “Ban đầu, tôi không xác định được cậu đã hoán đổi gương mặt củaai. Đến khi điều tra vụ án Tutor liên tục giết người, tôi đã phát hiệngã có thể dễ dàng lấy được mọi nguồn tư liệu mà không để lại dấu vết,điều này cho thấy thân phận người chết đã hoán đổi với cậu có thể hànhđộng rất thuận lợi. Hơn nữa, người này lại cần phải biến mất một khoảngthời gian, lúc đó tôi mới nghĩ đến lãnh đạo cấp cao của Hoa Thịnh, cũngchính là Kỷ Thâm. Tuy có nghĩ đến nhưng cũng không vượt qua được tốc độcủa cậu, cậu lại ra tay với Thẩm Dực.”
Anh siết chặt bàn tay, quay đầu nhìn gã: “Cậu chỉ muốn biết một cái tên, không cần thiết phải giết Thẩm Dực.”
“Tôi không giết anh ta thì anh ta cũng giết tôi thôi. Anh ta che giấu cáitên trên cánh cửa cuối cùng của mật thất chính là muốn chờ tôi đến tìmanh ta.”
“Cậu chỉ muốn biết một cái tên, không cần thiết giếtThẩm Dực.” Ngôn Hàm lặp lại lần nữa, chậm rãi nói, “Mục tiêu của cậu làtôi.”
Thiên Dương nhướng mày, có chút tiếc nuối: “Xem ra, Hạ Thời đã vứt bỏ cậu rồi.”
Ngôn Hàm chằm chằm nhìn gã, không lên tiếng.
“Tiểu Hỏa, tôi đã đoán trước lần gặp lại này cậu nhất định sẽ hỏi “ThiênDương, tại sao cậu làm những chuyện này? Tại sao lại biến thành bộ dạngbây giờ?”. Tiểu Hỏa, nếu tôi giải thích lý do vì sao mình thay đổi, bấtkể tôi lạc bước vào chốn tăm tối thế nào, người bên cạnh như cậu cũng sẽ đứng ở đỉnh cao đạo đức mà nói “Dù thế giới bên ngoài có ra sao, cậuđều nên giữ gìn bản chất lương thiện của mình, đây không phải lý do cậuđi theo cái ác”. Nhưng mà Tiểu Hỏa, giới hạn để một người giữ được bảnchất lương thiện là ở đâu kia chứ? Có một câu hỏi vui rằng nếu cho cậumười nghìn tệ đổi lấy việc đánh gãy một tay cậu, cậu sẽ làm gì? Nếu nâng lên mức một trăm nghìn, một triệu, trăm triệu, thậm chí đến cả tỷ thìsao? Người khác tát cậu một cái, cậu sẽ không định giết đối phương,nhưng nếu đối phương đâm cậu một nhát dao thì thế nào? Hắn giẫm mặt cậuxuống đất, làm thương tổn và sỉ nhục người thân của cậu nhưng luật phátvà công chính lại không thể xử phạt hắn thì sao? Nếu tấm lòng lươngthiện của một người có giới hạn, nếu vầng hào quang của những từ côngbằng chính nghĩa này cũng có giới hạn, vậy bản thân chúng chính là mộtloại tội ác và thế giới bóng tối khác.”
Gã không có ý cười, đôi mắt tĩnh lặng như đầm nước chết.
“Lần đầu tiên cậu thấy xương sườn của Hạ Thời đã suýt nổi điên. Cậu trôngthấy xác ướp rời rạc được đào lên từ nhựa đường thì đã quyết định chegiấu để tự mình trả thù. Khi nghe tôi nói muốn tụ họp mọi người lại vớinhau, cậu đã đánh hơi được nguy hiểm nhưng không hề ngăn cản. Lúc tôibáo tin Trịnh Dung là một trong những người quản lý kế hoạch T, cậu liền hy vọng ông ta chết. Cậu nhìn thấy cảnh tượng năm đó tái hiện trong mật thất nên đã muốn giết mọi người, bao gồm cả “Chân Noãn” hiện tại. Cậunhìn thấy Hạ Thời bị xe tôi chở đi thì lập tức nổ súng bất chấp chốnđông người.
Bây giờ, cậu bị Hạ Thời vứt bỏ, cậu biết tôi làTutor, là kẻ năm đó đã bắt cóc cô ấy, hại cô ấy chịu khổ, hại hai ngườichia cách mười năm, cậu lại muốn giết tôi. Cậu cũng biết rõ tôi vì muốnche giấu tội ác nên sẽ đề phòng cô ấy hồi phục lại trí nhớ chỉ tội tôicủa năm đó, đề phòng sau khi sức khỏe cô ấy bình phục sẽ vạch tội tôicủa hiện tại trong vụ án của Thẩm Dực và sẽ trở thành mối đe dọa tiềmtàng với cô ấy, cậu càng muốn giết tôi hơn. Từng chút từng chút, khichúng ta cảm thấy sợ hãi, khi tín ngưỡng của chúng ta bị sụp đổ, khichúng ta kiên trì đến giới hạn cuối cùng, bản chất đơn thuần sẽ từ từ bị thế giới đen tối nuốt chửng, sẽ quên mất ý niệm thuở ban đầu và rồibiến thành bộ dạng hiện giờ.”
Thiên Dương nhìn Ngôn Hàm, anh chỉ im lặng lắng nghe, rất yên tĩnh.
“Bất kể cậu biểu hiện bình tĩnh đến mức nào, tôi cũng nhìn ra được cậu đã có ý nghĩ giết tôi. Nếu những trắc trở này, những trắc trở làm lung laytín ngưỡng của cậu là một cuộc thử thách và giày vò thì Tiểu Hỏa à, cậuthua rồi. Đối mặt với trắc trở mà số phận đã an bài, tôi cũng chịu thuanhư cậu. Cậu muốn hỏi tại sao tôi thay đổi ư? Đây chính là đáp án.”
“Bởi vì xem tôi là đối thủ…” Ngôn Hàm cười rất nhạt, “Nên muốn xem lúc tôi gặp phải những chuyện này sẽ phản ứng ra sao ư.”
Thiên Dương: “Khi tín ngưỡng của tôi sụp đổ, tôi đã trở thành như bây giờ.”
Ngôn Hàm vẫn còn nhớ rõ Thiên Dương trong quá khứ là thế nào, một người trầm lặng hướng nội nhưng mang trong mình nhiệt huyết và hoài bão về một lýtưởng chính trực và đơn thuần nhất. Thế nhưng, cuộc tàn sát đêm đó đãphá vỡ tất cả, cậu ta cũng giống như Ngôn Hàm, vì không chịu nổ súng màbị trách mắng và đánh đập, chỉ đành trơ mắt nhìn những người tay khôngtấc sắt ngã xuống. Ánh lửa, máu tanh, tiếng kêu thảm thiết và mùi xáccháy kia… đã đả kích tinh thần của cậu thiếu niên. Cậu ta thề rằng sẽtìm ra chân tướng, kết quả lại điều tra ra người mà cậu kính trọng nhất, người mà cậu luôn xem là tấm gương noi theo từ lúc nhập ngũ, càng pháthiện đồng đội ngày xưa đã vì tiền tài, quyền thế và danh lợi mà thayđổi. Giờ phút này, cậu ta vô cùng bình tĩnh nói: “Khi tín ngưỡng của tôi sụp đổ, tôi đã biến thành như bây giờ. Cậu cũng giống như thế.”
Ngôn Hàm khẽ lắc đầu, nhưng không nói gì cả. Nghĩ là một chuyện, làm lại làchuyện khác. Quả thật, anh từng hy vọng bọn họ chết đi, nhưng anh sẽkhông giết bọn họ. Người báo tin cho Trịnh Dung không phải là anh mà làTutor. Về phần Hoàng Huy, lúc anh ta chạy vào máy sấy, Ngôn Hàm chỉ chú ý đến Thân Hồng Ưng và máy mật mã, hoàn toàn không biết anh ta đã vào đấy từ bao giờ.
Trong hành lang sao năm cánh, Ngôn Hàm biết có người muốn giết Thân Hồng Ưng, nhưng với sức lực một mình anh thì không thểnào thay đổi được gì. Trong căn phòng snooker, dù Chân Noãn có bật đènđi nữa thì anh ở bên cạnh cũng sẽ bảo vệ được cho cô. Còn về TrìnhPhóng, giờ đây nhớ lại vẫn khiến Ngôn Hàm đau đáu trong lòng, anh hoàntoàn không ngờ rằng anh ấy sẽ bật đèn tự sát, để Đới Thanh giết mình.
Và cả Đới Thanh, Ngôn Hàm biết súng có vấn đề, nên đã bảo Chân Noãn cầmlấy, chính là vì anh không muốn lúc đánh nhau với Đới Thanh bị cướp đi,nhưng đến cuối cùng vẫn để hắn thừa dịp sơ hở cướp lấy nổ súng.
Suốt những năm qua, đã bao lần anh manh nha ý định giết người trong đầu,nhưng anh đều không làm. Anh biết rõ bản thân không phải là thần, cũngkhông phải thánh hiền. Anh chỉ là một người bình thường như bao conngười khác trong cõi đời này, bởi vì có tình nên mới có thù và có hận.Đôi khi sẽ hận đến mức muốn giết người.
Nhưng anh đã không làmvậy, vì anh sẽ đau đớn và đấu tranh, sau đó tỉnh táo và nhắc nhở mìnhphải áp chế bóng ma đen tối trong lòng. Bởi vì ba Hạ đã từng nói rằngtội ác lớn nhất của một hành vi phạm tội không phải là tước đoạt và cướp đi mạng sống nạn nhân, mà là những tổn thương tinh thần và một linh hồn bị nuốt chửng của người ở lại phải gánh chịu. Đừng để lòng con bị nóvấy bẩn, cũng đừng bị nó đồng hóa, nếu như vậy sẽ càng bi thảm hơn. Vàcòn bởi vì lời nói của Hạ Thời, tín ngưỡng của cô chỉ có một chữ Thiệnmà thôi.
Vì vậy mà mười năm trôi qua, dù hận đến nghiến nát cảrăng, hận đến một mình lau khô nước mắt, anh đều cố gắng nhẫn nhịn vàvượt qua, luôn ra lệnh cho chính mình phải đi đúng đường. Thỉnh thoảngcó lúc lệch khỏi quỹ đạo nhưng sẽ lại nhanh chóng trở về đường cũ. Anhvẫn luôn làm như thế.
Thế nhưng, lời nói hôm nay của Thiên Dươngvà Chân Noãn đã khiến anh mất đi phương hướng. Những lần thỉnh thoảnglệch khỏi quỹ đạo kia có xem như đã tự mình sa ngã hay không? Trong mậtthất, anh đoán trước sẽ có chết chóc nhưng vẫn thờ ơ như không có đượcxem là đã bị bóng tối xâm chiếm tâm hồn hay không?
Anh không cóthời gian để tự suy xét, bởi vì giờ đây niềm tin anh kiên trì bấy lâuđều đã vỡ nát. Anh nhớ đến cảnh Chân Noãn gào khóc trong phòng bệnh:“Không phải thích là có thể giải quyết hết tất cả mọi chuyện. Không phải thích là có thể xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Em thích anh nhưng em sẽ không ở cùng anh nữa. Em sẽ một mình đi hết quãng đời còn lại!”
Đúng vậy! Mười năm đã qua, dù cô không còn ký ức nhưng cốt cách vẫn là côcủa ngày nào. Cô không thay đổi, nhưng anh thì sao? Anh không biết mìnhcó bị xem là đã thay đổi hay không nữa.
Ngôn Hàm bình thản nhìn về phía Thiên Dương: “Cậu dẫn dụ tôi đi tìm Trần Hàn là muốn nói gì với tôi?”
“Cậu biết mà.” Gã chắc chắn rằng bọn họ tâm linh tương thông.
Ngôn Hàm nói: “Cậu phát hiện hắn là đối tượng thí nghiệm của kế hoạch T,nhận thấy hắn có vấn đề nên định khuyên can. Tiếp cận hắn, trò chuyệnvới hắn, giới thiệu cho hắn thử những trò mới mẻ như radio hay truyệntrinh thám mà bọn con trai đều thích. Nhưng không ngờ…”
“Ngượclại khiến hắn càng đi càng lệch hướng.” Thiên Dương nói, “Tôi mới ý thức được rằng mỗi người đều có quỹ đạo cuộc đời của riêng mình, người kháckhông can thiệp được.”
Ngôn Hàm im lặng chốc lát rồi nói: “Cậuvốn làm việc cẩn thận và kỹ lưỡng, giết nhiều người như vậy nhưng chỉ có Thẩm Dực là để lại bằng chứng. Chúng tôi bắt được cậu nhưng vẫn để cậutrốn thoát. Lần sau tìm được nhược điểm của cậu không biết sẽ là lúc nào đây.”
Thiên Dương gật đầu: “Đúng.”
“Sau này có dự định gì không?”
“Một trong những lựa chọn là tiếp tục làm Tutor.”
Ngôn Hàm: “Tôi cho rằng chính nghĩa chẳng qua là vỏ bọc mà thôi, mục đích thật sự của cậu chính là trả thù cho Lâm Bạch Quả.”
“Phải. Tôi muốn báo thù cho Bạch Quả, hiện giờ mục đích đã đạt được, chỉ cònlại con đường chính nghĩa này thôi. Sau này, những tội nhân không danhchính ngôn thuận như Tần Xu và Thẩm Dực sẽ không xuất hiện trong phánquyết của Tutor hiện tại nữa. Lần này giết họ là tôi có lòng riêng, maisau sẽ không thế nữa. Nhưng ngoại trừ điều này ra, vẫn còn có lựa chọnkhác, có lẽ…” Gã lẳng lặng nhìn anh, “Tôi sẽ không làm Tutor nữa, xóasạch tất cả những thứ trong quá khứ không chừng.”
Ngôn Hàm im lặng giây lát, xóa sạch quá khứ hay nói Chân Noãn chính là chướng ngại của gã.
Anh hỏi: “Vì sao phải trả thù cho Lâm Bạch Quả? Cậu và cô bé ấy có quan hệgì? Và có quan hệ thế nào với Tutor từng quản lý kế hoạch T? Kẻ nội gián của cậu trong Cục Cảnh sát là ai…”
“Tiểu Hỏa.” Thiên Dương cúiđầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Tôi phải đi đây. Hôm nay, tôi chỉ trảlời cậu một vấn đề thôi, hãy hỏi câu cậu muốn hỏi nhất đi.”
NgônHàm bỗng im lặng. Ánh tuyết ngoài cửa sổ soi vào gò má anh, trắng trẻovà bật lên những đường nét rõ rệt. Anh mím môi, nỗi đau đớn lướt quatrong đôi mắt rồi biến mất, cuối cùng chậm rãi cất lời: “Năm đó, A Thời… đã xảy ra chuyện gì?”
Thiên Dương uống xong cốc nước, vò cốc giấy thành một cục.
“Ở xưởng nhựa đường…” Gã nói: “…Nơi đó xảy ra rất nhiều chuyện, tôi chỉtham gia một chuyện trong số đó. Từ lúc trở về sau hành động Ngân Kiếm ở biên giới, năm đầu tiên tôi vẫn thường mơ thấy ác mộng, mơ thấy ba mươi bảy tính mạng vô tội trong thôn kia. Tôi không sao vứt bỏ được chuyệnnày, bắt đầu điều tra nội ứng trong đội là ai. Tôi từng nghi ngờ ThânHồng Ưng, Trình Phóng, Hoàng Huy, Lữ Băng, Đới Thanh và cả cậu. Tôi cùng một trong những người quản lý kế hoạch T lớn lên nên biết đến sự tồntại của nó. Nhưng tôi không biết tin tức nội bộ trong đó, bởi vì tôi đãcắt đứt quan hệ với họ từ lâu rồi. Tôi cũng như cậu, muốn làm lính, muốn làm cảnh sát, muốn làm rất nhiều việc. Và cũng giống như cậu, sau lầnhành động đó, tôi muốn điều tra chân tướng mọi việc. Kẻ tôi nghi ngờ đầu tiên là Hoàng Huy, tôi đã theo dõi hắn rất lâu, quả thật hắn ta rất khả nghi. Hắn và mấy tổ viên kế hoạch T lập mưu đánh cắp một nhân chứngquan trọng của cảnh sát trong viện điều dưỡng dành cho người thực vật.”
Ngôn Hàm tiếp lời: “Nhân chứng kia là Tina.”
“Đúng. Tôi vẫn luôn theo dõi cô ta và đã đợi rất lâu bên ngoài trạm điều dưỡng tạm thời của cô ta. Bọn họ mang vào một người và mang ra một cái hòm.”
Ngôn Hàm hít thở đều đều, Chân Noãn thật sự đã bị phân xác tại đây.
“Sau đó, bọn họ đến xưởng nhựa đường của Thân Hồng Ưng, ném đồ trong hòm vào thùng axit sulfuric.” Thiên Dương vứt cốc giấy vào giỏ rác, lấy một hộp thuốc ra khỏi túi, cười lạnh, “Thân Hồng Ưng không phải người của kếhoạch T, nhưng lúc trước vì muốn lập công, hắn ta lại mở một mắt nhắmmột mắt để mặc Hoàng Huy và Đới Thanh báo cáo sai quân tình. Sau này,thậm chí hắn ta còn cung cấp chỗ cho Hoàng Huy, giúp Hoàng Huy tiêu hủyxác cô gái kia vì sợ cô ta nói ra sự thật trong thôn. Dù Chân Noãn đã là người thực vật, não bị thương tổn hoàn toàn không thể tỉnh lại, hắn tacũng không buông tha. Nếu không phải hắn ta, tại sao xưởng nhựa đườnglại ngừng sản xuất và đóng cửa vào trước mùa xuân một tháng chứ.”
Khóe môi Thiên Dương nhếch một nụ cười tàn nhẫn, Ngôn Hàm chưa từng thấy vẻmặt này của gã. Trong trí nhớ của anh, Thiên Dương là người trầm lặng,ít khi biểu lộ cảm xúc và vô cùng hướng nội. Khi đó, Đội trưởng ThânHồng Ưng là thần tượng của gã, là người dẫn dắt và cũng là người thầy gã kính trọng.
Thiên Dương thấy Ngôn Hàm nhìn mình liền hiểu sai ý, vội giải thích: “Cũng như cậu thôi, trước kia không hút thuốc lá, giờthì hút rồi.”
Gã đưa cho anh một điếu, anh lắc đầu: “Cai rồi.”
Thiên Dương không ép buộc, bật hộp quẹt, ánh lửa chiếu lên mặt gã đỏ chóe:“Ngày Chân Noãn chết là mùng Bảy tháng Chạp, trước Hạ Thời một ngày.”
Ngôn Hàm bình tĩnh hít vào lần nữa, nhưng lòng lại vô cùng chấn động.
“Thẩm Dực không hề biết Chân Noãn đã chết, còn cho rằng đã bị người kế hoạch T bắt đi, nên anh ta đồng ý với Phó Viện trưởng Tần bắt cóc Hạ Thời vàgiết chết cô ấy, có một phần nguyên nhân xuất phát từ việc bản thân anhta muốn biến Hạ Thời thành... Ít nhất là khiến Hạ Thời mất ý thức trongthời gian dài, đợi khi tìm được Chân Noãn thì hoán đổi hai người họ trởlại.”
Ngôn Hàm lạnh nhạt nói: “Anh ta nghĩ như vậy nhưng đã không làm vậy.”
“Phải. Thẩm Dực đã không làm vậy. Nhưng đi chung với anh ta còn có tổ viên kếhoạch T, Hạ Thời đã biết bí mật cái chết của Bạch Quả, Phó Viện trưởngTần lại muốn che giấu nên chắc chắn cô ta phải chết. Sau khi bọn họ bắtđược cô ấy thì đã hùng hổ đánh cô ấy đến hôn mê. Tôi đoán Thẩm Dực đãđến kiểm tra vết thương và nói cô ấy chết rồi. Vì vậy, bọn họ mới vứt cô ấy ở xưởng nhựa đường bỏ hoang kia và ung dung rời đi. Nhưng sau đó,Thẩm Dực đã quay trở lại.”
Ngôn Hàm cố nén không nghĩ đến cảnh Hạ Thời bị một đám đàn ông đánh, điềm tĩnh nói: “Giữa lúc bọn họ rời đi và Thẩm Dực quay trở lại, cậu đã đến xưởng nhựa đường.”
“Đúng. Tôitheo dõi Hoàng Huy đã lâu, phát hiện hắn không phải người kế hoạch T màchỉ là một quân cờ bị lợi dụng. Nhưng cũng nhờ hắn mà tôi đã thuận lợiđuổi theo được một gã tổ viên của kế hoạch T. Tổ viên kia lại đúng lúctham dự vào hành động tiêu diệt Hạ Thời với Thẩm Dực. Đêm hôm đó, tôichỉ nghĩ người kế hoạch T lại giết người diệt khẩu nên mới chọn xưởngnhựa đường hủy thi diệt tích. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy Thẩm Dực nhấtđịnh đã đánh lừa đám tổ viên bỏ đi, khiến bọn họ cho rằng anh ta đã vứtHạ Thời vào thùng axit sulfuric, nhưng thật ra thì anh ta đã giấu cô ấybên cạnh thùng nhựa đường.”
Ngôn Hàm khẽ nghiến răng, nói: “Cậukhông biết cô ấy ở đâu, nhưng hôm đó cậu đã đến xưởng nhựa đường để họctheo kế hoạch T đến đó hủy xác. Kết quả... bị A Thời tỉnh lại trông thấy đúng không?”
Thiên Dương chậm rãi nhả ra một làn khói: “Phải.”
Tim Ngôn Hàm lại run lên, kiềm chế hỏi: “Cậu giết Lữ Băng nên đến đó vứt xác của Lữ Băng à?”
“... Không phải.” Thiên Dương nheo mắt nhìn anh, quả nhiên vừa nhắc đếnchuyện của Hạ Thời thì anh đã không còn lý trí, ngay cả suy nghĩ cũngkhông sáng suốt nữa. Giết người chuyển xác đi xa quá mạo hiểm rồi, “Tôihẹn Lữ Băng đến xưởng nhựa đường nói chuyện, lần hành động đó Lữ Băng là người được lợi nhưng không chịu thừa nhận sai lầm. Tôi đã giết cậu ta ở trong đó, có thể là vì nói chuyện quá lớn nên đã đánh thức Hạ Thời. Côấy ở trên giá cao, lúc tỉnh lại vừa trở mình, bóng liền nhanh chóng inxuống, tôi ngẩng đầu đã nhìn thấy cô ấy.”
Ngôn Hàm mím môi thành một đường, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Cô ấy đã nhìn thấy nên tất phải diệt khẩu, đúng không?”
Thiên Dương không trả lời, bỗng nhớ về chuyện xưa: “Tiểu Hòa, trước khi đilính, lúc chỉ có hai chúng ta tán gẫu, cậu luôn nhắc đến Hạ Thời, nói cô ấy nào là xinh đẹp, nào là dịu dàng, nào là đáng yêu, nào là thiệnlương, khen cô ấy thông minh nhưng cũng bảo cô ấy ngốc nghếch, còn nóitính tình cô ấy vừa yếu đuối lại cứng rắn. Khi đó, tôi rất hiếu kỳ HạThời là người thế nào, thậm chí rất muốn trông thấy cô ấy. Sau khi rờikhỏi đơn vị, tôi cũng điều tra cậu. Lúc đó, cậu cùng với Hạ Thời ở DựThành sống cuộc sống rất tốt. Tôi từng đứng xa xa nhìn cô ấy, giống hệtvới những gì cậu đã miêu tả, cũng giống hệt với tưởng tượng của tôi.”
Ngôn Hàm lặp lại từng câu từng chữ: “Cô ấy nhìn thấy cho nên phải diệt khẩuđúng không?” Anh hỏi, “Giết cô ấy cũng là một phần thử thách dành chotôi đúng không?”
Thiên Dương không trả lời mà thong thả nói: “Côấy biết rõ mình nhìn thấy toàn bộ quá trình tôi giết người nên tôi nhấtđịnh sẽ giết cô ấy. Tôi nhận ra cô ấy, nhưng cô ấy không biết tôi. Cô ấy còn hỏi tôi rằng có phải sau khi giết cô ấy thì sẽ vứt xác vào thùngaxit sulfuric không. Tôi nói phải, sau đó cô ấy khóc.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ bất chợt sáng lên, chói lòa mắt người, gương mặt Ngôn Hàm mơ hồ trong ánh dương, không thấy rõ nữa.
“Tôi nhìn ra được cô ấy rất sợ hãi, đang run rẩy, vừa khóc vừa lau nước mắtgọi... anh Tiểu Hoả... Cô ấy chạm phải công tắc mở dây chuyền sản xuất,nào là sản xuất nhựa đường, nào là đóng thùng, rất ầm ĩ. Giọng nói củacô ấy rất khẽ nhưng tôi vẫn nghe rõ ràng. Cô ấy hỏi tôi rằng nhà máy này có phải đang tạm ngừng hoạt động, rất nhiều ngày đều không có ai đếnhay không. Tôi nói phải. Cô ấy lại hỏi tôi rằng chờ đến khi công nhântrong xưởng đến làm việc thì thi thể trong axit sulfuric đã bị hòa tanăn mòn hết rồi không. Tôi lại nói phải. Cô ấy còn hỏi tôi trong thùngaxit sulfuric có mấy cái xác, nơi này có phải là nơi tiêu hủy thi thểrất tốt hay không. Tôi đáp rằng lúc trước thế nào thì không biết, nhưngbây giờ đã có hai người, cộng thêm cô là ba. Cô ấy không hỏi nữa, lạibắt đầu rơi nước mắt. Sau đó, tôi đi lên cầu thang...”
Giọng Ngôn Hàm rất khẽ: “Cậu đã làm gì cô ấy?”
“Tôi có dao, nhưng tôi không muốn cắt cổ cô ấy. Tôi nói với cô ấy rằng mìnhkhông có động cơ giết người, không còn thi thể thì đây chính là tội phạm hoàn mỹ. Tôi định bóp chết cô ấy nhưng không kịp. Bởi vì cô ấy nói rằng tội phạm hoàn mỹ của tôi sắp sửa bị hủy trong tay cô ấy rồi.”
Ngôn Hàm đã đoán được, cả người đột nhiên lạnh toát.
“Cô ấy bất chợt bò dậy, tự mình nhảy vào axit sulfuric đậm đặc... Đến tậnbây giờ, tôi vẫn nhớ được tiếng kêu thảm thiết của cô ấy, toàn thân côấy cháy đen nhưng vẫn vớt thi thể Lữ Băng. Cô ấy kéo cửa cống, dòng nước tuôn vào hòa cùng axit sulfuric đậm đặc bốc hơi dữ dội, chất lỏng sôitrào. Tiếng nói cô ấy khản đặc tựa như quỷ khóc. Nhiệt độ tăng cao vàaxit sôi ùng ục khiến thùng nổ tung. Axit và họ cùng bị trút vào dâychuyền sản xuất nhựa đường.” Thiên Dương nói: “Họ biến mất trong thùngnhựa đường đun nóng. Tiếng nổ sẽ gây sự chú ý của cảnh sát nên tôi vộibỏ trốn. Tôi từng nghĩ đến thông qua quan hệ trở về dọn dẹp hiện trường, nhưng bản thân con người không thể nào xử lý được hết nhựa đường phếthải tại hiện trường vụ nổ, nên đều bị cảnh sát bàn bạc thống nhất vậnchuyển đến bãi rác chôn lấp. Tất cả chứng cứ đều bị lưu giữ trong nhựađường, đừng nói mười năm, trăm năm sau cũng sẽ không bị hủy hoại. Cô ấykhông chịu để bản thân và Lữ Băng chết oan, trong lúc vô tình đã cứuluôn cả thi thể chị gái Chân Noãn của mình, giúp Thẩm Dực cuối cùng cũng gặp được “cô ta”.”
Ánh mặt trời bỗng nhiên càng chói chang hơn,ánh tuyết trắng xóa phản chiếu soi vào, sắc mặt Ngôn Hàm trắng bệch,bóng dáng lạnh lùng trở nên hư ảo trong tia sáng. Đôi mắt ngược sáng,đen nhánh và thăm thẳm nhìn không thấu.
Thiên Dương dụi đầu lọcvào gạt tàn thuốc: “Tiểu Hoả, mùi vị cực hạn của nội tâm bị khiêu chiếnkhông dễ chịu phải không? Đó là lý do vì sao phía sau tôi có nhiều người ủng hộ như vậy. Tiểu Hoả, giao Kỷ Pháp Lạp ra đây, đừng chờ tôi ra tayvới Hạ Thời và mang cô ấy ra uy hiếp cậu.”
Gã bước ngang qua anh: “Lúc Hạ Thời nhảy xuống đã từng nói rằng nếu cô ấy sống thì cậu phảitìm được người, chết cũng phải tìm thấy xương. Khi ấy, tôi đã biết cuốicùng sẽ có một ngày chúng ta mỗi người mỗi ngả, người sống kẻ chết.”
Nhóm Đội trưởng Bùi và Đàm Ca nhìn thấy “Kỷ Thâm” đi ra ngoài rời khỏi cùngluật sư của gã, còn Ngôn Hàm trước sau vẫn không thấy xuất hiện liền lolắng, lập tức chạy đến phòng họp, nhưng cánh cửa bất chợt kéo ra. NgônHàm bước ra với vẻ mặt thật bình tĩnh.
“Đội trưởng Ngôn, về vấn đề mẫu máu...” Đàm Ca nói được giữa chừng thì ngừng lại, tất cả mọi người đều im lặng.
Sắc mặt Ngôn Hàm trắng nhợt, ánh mắt trống rỗng như đã bị hút mất hồn, chỉcòn lại một cái xác không. Mọi người nhìn nhau trân trối, lại không dámhỏi, cũng không dám đi theo, chỉ đành trơ mắt nhìn bóng lưng anh cứng đờ từng bước xa dần.
Ban đầu, anh đi còn vững vàng, dần dần đưa tay vịn cột nhà, bước đi chao đảo rồi đột nhiên dừng lại. Anh chậm rãi khom lưng, tay chống lên tường, ngón tay bấu đến trắng bệch.
Thân thể anh cong thành con tôm, như thể có người đang khoét tim anh, như thểmột người đang sống bình thường đột nhiên phun máu. Anh suy sụp và chánnản, cúi gằm đầu, vai run lên kịch liệt nhưng không hề có chút âm thanhnào...
Chương 17
Ngoài phòng bệnh được canh giữ nghiêmngặt, y tá nhẹ giọng dặn dò Ngôn Hàm: “Đội trưởng Ngôn, cơ thể của côChân còn rất yếu, lại thường không ngủ yên giấc. Cô ấy mới vừa ngủ thôi, anh vào đừng đánh thức, để cô ấy nghỉ ngơi một chút.”
Anh khẽ gật đầu, vẻ mặt cô quạnh: “Cảm ơn.”
Y tá bỏ đi, Ngôn Hàm hỏi Đội trưởng đội vệ sĩ canh giữ trước cửa phòng bệnh: “Tình hình thế nào rồi?”
“Không xảy ra vấn đề gì. Bác sĩ và y tá ra vào đều được kiểm tra chặt chẽ. Anh yên tâm đi, sẽ không ai có thể mang cô ấy ra khỏi phòng bệnh này đâu,càng không ai có thể dùng cô Chân uy hiếp anh.”
“Chỗ Kỷ Pháp Lạp thì sao?”
“Cũng không thành vấn đề.”
“Tốt, mở cửa đi.”
Anh ta mở khóa cửa, Ngôn Hàm đi vào rồi đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh yên ắng và vô cùng ấm áp, có vài tia nắng chiếu vào, xuyênqua rèm lụa trắng trông thật dịu êm và mông lung. Chân Noãn đang nằmtrên giường bệnh ngủ say, gương mặt tái nhợt, không còn chút máu. Trôngcô cực kỳ yếu ớt, chỉ thoáng nhìn cô mà trái tim đang đau đớn đến chếtlặng của anh lại tiếp tục thắt chặt.
Anh kề người đến muốn hôncô, đến gần môi cô, hơi hạ xuống nhưng lại không dám vì sợ đánh thức cô, sợ cô thấy anh lại kích động, sợ nhìn thấy nỗi hoảng loạn, cự tuyệt vàmâu thuẫn trong ánh mắt của cô, càng sợ bản thân mình sẽ đau đến mức mất đi tri giác.
Thế nhưng, đôi mắt cô, khuôn mặt cô, bờ môi cô chỉgần trong gang tấc, thân thể anh kêu gào muốn hôn cô như một kẻ điên.Anh thật sự muốn hôn cô lắm.
Anh khẩn trương và thấp thỏm, hơithở phả lên mặt cô, nhưng cô vẫn ngủ yên như không hề phát giác. Cáchlớp không khí, anh ngửi thấy mùi hương của cô, hôn lên vầng trán sángláng của cô, hôn lên làn mi rủ kín của cô, hôn lên cả chiếc mũi nhỏnhắn, gương mặt và đôi môi mềm mại của cô.
Anh dừng bên môi cô,không hạ xuống, ngắm nhìn cô vẫn đang ngủ mê man. Thấy tay cô lộ rangoài, anh do dự nhiều lần, muốn cầm thật chặt. Anh chạm vào tay cô, côcũng không hề có động tĩnh mà để mặc anh nắm. Cô cứ nhắm mắt vô cùng yên bình như thế.
Anh đoán hẳn cô đã ngủ say lắm rồi, nếu không thìcó lẽ cô sẽ giãy khỏi tay anh. Anh cụp mắt nhìn lòng bàn tay, tay cô bénhỏ và rất mềm, nhưng thật ra lòng bàn tay ấy có một vết sẹo cực mỏngrất khó phát hiện. Sau khi cùng cô thân mật một lúc, anh mới phát hiệntrên người cô cũng có, giống như vết sẹo lành lại sau khi bị bỏng dùtrải qua chỉnh hình thế nào cũng vẫn còn tì vết. Anh nên sớm đoán đượcnăm đó cô đã làm gì.
“Anh...” Giọng anh nghẹn lại, mắt đỏ hoe, “... Anh trở lại thăm em.”
Anh cúi đầu, hôn vành tai cô, mi mắt cô run lên nhè nhẹ, gương mặt khôngtrốn tránh. Anh thoáng sửng sốt, sờ thấy gối cô đã ướt đẫm.
***
Cảnh sát Dự Thành, tòa nhà C-Lab.
Trong Phòng thí nghiệm nghiệm chứng, Quan Tiểu Du đang báo cáo tình hình vớiNgôn Hàm: “Đội trưởng Ngôn, bọn em đã hỏi thăm rất nhiều cửa hàng sửachữa dụng cụ ngũ kim, mang về không ít những viên kim loại nhỏ được tạora từ máy hàn điện và máy cắt, nhưng không viên nào có thành phần và hàm lượng nguyên tố giống với viên chúng ta đã phát hiện.”
“Giốngnhư tôi đã đoán trước.” Ngôn Hàm nói, “Tôi đoán gã không phải sơ ý giẫmtrúng khi đi ngang qua cửa hàng nào đó, mà là tự mình mua máy hàn và máy cắt về làm.”
“Nhưng gã dùng máy hàn và máy cắt để làm gì?”
Ngôn Hàm không đáp, chỉ hỏi: “Hôm Tần Xu nhận được quả bom, tôi có bảo em đi kiểm tra vết bánh xe mô-tô của nhân viên chuyển phát nhanh. Hôm đó,trời đổ tuyết, lớp bùn trên mặt đất sẽ không trộn lẫn với những thứ dính trên vết bánh xe từ trước.”
“Bọn em đã thu thập toàn bộ bùntrong vết bánh xe để phân tích rồi. Sau khi so sánh và đối chiếu với mẫu đất, lá cây, phấn hoa, côn trùng ở những nơi lân cận...” Quan Tiểu Duđưa cho anh một tấm hình, “Đây là bản đồ tuyến đường trước khi xe mô-tôchạy đến ạ.”
Xe mô-tô từng chạy ngang qua bờ sông Bạch Thủy (cánphải lông chim hải âu trắng), quảng trường âm nhạc (cánh hoa anh đào),công viên Hải Dương (phấn hoa mai đỏ), khu nghệ thuật 367 (cát đỏ), bãiđổ rác Dương Minh (đất sét cứng) cùng một số nơi khác.
“Làm tốtlắm.” Anh cẩn thận xem xong rồi khẽ cười, “Tiểu Du, em đã sớm có thể tựmình đảm đương công việc quan trọng rồi. Em làm việc gì cũng chỉ cần tôi dặn dò một phần, bản thân đã chủ động làm đến mười phần. Như vậy...khiến tôi chẳng bắt bẻ gì được cả.”
Quan Tiểu Du ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn nhưng hao gầy của Ngôn Hàm mà lòng chua xót.
Anh trông vẫn giống với ngày thường, cho dù bận đến quay mòng mòng cũngluôn sạch sẽ, sửa soạn để bản thân luôn hào hoa phong nhã. Tóc tai, mặtmũi, áo sơ-mi, áo khoác, quần dài và giày đều sạch bong.
Anh vẫn nở nụ cười thản nhiên như thường ngày, nhưng Quan Tiểu Du trông sao thấy khổ sở vô cùng.
Cô không muốn làm không khí thêm buồn bã, cố gắng mỉm cười: “Đâu chỉ cómình em, tất cả đều như vậy mà. Đội trưởng Ngôn, mấy năm nay cũng nhờanh nghiêm khắc mới giúp mỗi người trong đội đều trở nên tài ba nhưvậy.”
Anh cười: “Sau này không cần gọi anh là Đội trưởng nữa, gọi thẳng tên Ngôn Hàm là được rồi.”
Quan Tiểu Du nghe anh nói vậy liền đỏ mắt.
Anh đã xin từ chức. Trong quá trình chờ đợi công văn chính thức được phêchuẩn, anh vẫn phải tiếp tục công việc, không được rời bỏ vị trí côngtác. Thế nhưng, một câu “quá mệt mỏi” của anh đã khiến Cục trưởng Thượng nể tình cho phép anh được thư thả một thời gian, chỉ cần mau chóng bàngiao công việc trong tay cho người thay thế là được.
“Sau này, có Đàm Ca dẫn dắt bọn em là tôi yên tâm rồi. Chỉ là vụ án của Tutor vẫnchưa phá được, mấy năm nay của tôi coi như là đầu voi đuôi chuột rồi.”
Quan Tiểu Du vội nói: “Tuy mẫu máu có vấn đề, không thể định tội Kỷ Thâm.Nhưng chúng ta đều biết gã chính là Tutor, chỉ cần theo sát nghiêm ngặtthì gã sẽ không có cơ hội giết người nữa đâu. Hơn nữa, chúng ta vẫn cònviên kim loại và vết bánh xe, bọn em sẽ tiếp tục lần theo những manh mối này. Đàm Ca... Đội trưởng Đàm nói rằng bọn em nhất định sẽ bắt đượcđiểm yếu của gã.”
“Tôi biết.” Ngôn Hàm nói, đưa trả bản đồ lại cho cô, “Cảm ơn.”
Quan Tiểu Du quay đi, sống mũi cay cay.
Ngôn Hàm trở lại tòa nhà văn phòng, cùng với Đàm Ca quan sát Lâm Họa Mi trong phòng thẩm vấn.
Anh hỏi: “Bà ta thế nào?”
“Không nói câu nào, cũng không thừa nhận.”
Trong phòng thẩm vấn đối diện tấm kính là Lâm Họa Mi đang mặc áo blousetrắng, trang điểm nhẹ nhàng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và ung dung. Sau khimẫu máu Kỷ Thâm xảy ra vấn đề, trong Cục đã điều tra rõ chuyện này.Những người ra vào Phòng vật chứng và Phòng thí nghiệm Sinh vật đều lànhân viên nội bộ. Đối mặt với những đồng nghiệp làm chung hàng ngày,người trong đội không dám tùy tiện đưa ra kết luận.
Nhưng được Ngôn Hàm nhắc nhở, Đàm Ca đã nhanh chóng tra ra người làm bẩn mẫu máu của Kỷ Thâm chính là Lâm Họa Mi.
“Tôi muốn nói chuyện với bà ấy một chút.” Ngôn Hàm nói.
Đội trưởng Đàm nhất thời chưa sửa được cách xưng hô: “Đội trưởng Ngôn, tôi có việc vẫn không rõ.”
“Việc gì?”
“Dường như trước đây cậu đã nghi ngờ giáo sư Lâm Họa Mi, tại sao...”
“Trong trường hợp chưa có chứng cứ cụ thể, tất cả nghi ngờ đều có thể bị lật đổ trong nháy mắt.”
Đúng là như thế.
Mấy năm nay, Đội trưởng Đàm thường gặp phải những trường hợp bề ngoài có vô số điểm khả nghi nhưng kết quả đều hoàn toàn trái ngược. Huống chi,người bị hiềm nghi lần này lại là đồng nghiệp thì càng phải cẩn thậnhơn.
Ngôn Hàm đi một bước rồi bỗng hỏi: “Anh muốn tìm được chứngcứ xác thực, tiêu diệt triệt để người đứng đầu kế hoạch T và khiến kẻ đó bị phán tội tử hình không?”
Đội trưởng Đàm sửng sốt.
Trong phòng họp không mở máy sưởi, không khí hơi lạnh.
Ngôn Hàm đóng cửa lại, nói với người trong phòng: “Nơi này không có thiết bị nghe lén hay giám sát.”