Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Socrates Thân Yêu

Chương 113



Ngôn Hàm sẽ không nói với cô, bởi vì chuyện bọn Nhiếp Đình Đình đánh hội đồng bạn học khiếnanh nhớ lại những ký ức không vui. Thời trung học, cô gái DJ trong bannhạc từng tìm một nhóm người bắt nạt Hạ Thời, vừa mắng vừa đánh lại cònxé quần áo cô. Chính là lần đó anh suýt nữa đã giết người.
Đếnkhi mèo con liếm sữa tươi xong, Chân Noãn định gọi Ngôn Hàm đi nghỉtrưa, nhưng quay đầu lại đã thấy anh tựa vào tường ngủ thiếp đi. Anh hơi nghiêng đầu, khuôn mặt lúc ngủ trông tuấn tú và dịu dàng. Ánh nắng ngày đông mỏng manh bao phủ lên người anh như ôm ấp một chàng hoàng tử đangngủ say.
Chân Noãn rón rén bước đến, nghiêng đầu nhìn anh, lắngnghe tiếng thở nhẹ nhàng và đều đặn của anh mà đáy lòng bỗng thấy đầy ắp hạnh phúc.
Dáng anh ngủ quá đỗi cuốn hút, hàng mày đen rậm, hàng mi cong dài, sống mũi thon thả cùng đôi môi gợi cảm. Cô muốn chạm vàoanh nhưng lại không nỡ đánh thức anh.
Cô nhẹ bước đi đến phòngngủ ôm chăn trải lên bãi cỏ. Cô ôm lấy thân thể anh, từ từ đỡ anh nằmxuống chăn bông rồi cũng nằm lên đó, kéo chăn đắp kín hai người họ.Trong cơn mộng mị, anh ôm lấy eo cô không buông, cô cũng thuận thế rúcvào lòng anh.
Hai con mèo con cũng chen vào chăn, nũng nịu kêu “meo meo”, kề sát đầu vào nhau mà ngủ.
Những tia nắng mặt trời rải mình lên chiếc chăn, mịn màng và ấm áp, mềm mạivà sực nức mùi thơm. Với cô, anh chính là chăn ấm dưới ánh mặt trời mùađông, chui vào lòng anh liền thấy ấm áp và hạnh phúc đến nỗi không cònsợ hãi giấc ngủ triền miên.
Sau khi Ngôn Hàm không phụ trách vụán của Tutor nữa, ngược lại còn có thời gian tự mình đi làm một số việc. Anh sắp xếp lại một lượt tất cả chi tiết trong vụ án Tutor, chợt nhớđến tên Trần Hàn có liên quan đến Vương Tử Hiên.
Anh cho rằngTrần Hàn sẽ không thể tránh khỏi liên quan đến quỷ kế Vương Tử Hiên đãbày ra để thoát khỏi trại tạm giam, nhưng trước đó các đồng nghiệp đềuchưa hỏi được gì.
Ngày hôm sau, Ngôn Hàm rời đi từ rất sớm.
Lúc Trần Hàn bước vào phòng thăm tù thấy Ngôn Hàm liền khá rụt rè. Lần chạm trán đầu tiên với vị Đội trưởng cảnh sát hình sự này ở khu Parkour 367, hắn đã vô cùng chật vật, suýt nữa thì bị bắt. Lần chạm trán thứ haichính là cách một lớp kính ở phòng thẩm vấn Cục Cảnh sát, hắn không nhìn thấy Ngôn Hàm nhưng sau đó hắn lại bị định tội và phải ngồi tù mườinăm.
Khi hắn ngồi xuống, quản giáo liền còng tay hắn lại. Thầmnghĩ anh đến đây nhất định là muốn thăm dò tin tức nào đó, có thể mượncơ hội này để đàm phán với cảnh sát, nhưng vừa giương mắt nhìn thấy ánhmắt của anh, hắn lại vô cùng sợ sệt.
Ánh mắt Ngôn Hàm lạnh tựa băng giá nghìn năm, vô cùng cứng rắn.
“Người dẫn dắt cậu là ai?”
Trần Hàn thoáng sửng sốt, không tránh được ánh mắt của Ngôn Hàm.
“Anh nói gì? Người dẫn dắt gì cơ?”
Ngôn Hàm nhìn quản giáo đang giám thị: “Cho tôi ba phút.”
Quản giáo là người quen, nghe vậy liền đi ra ngoài khép cửa lại.
Trần Hàn cảnh giác, nghiêng người về sau: “Anh định làm gì?”
“Tôi sẽ không chuốc phiền phức vào người, định nghiêm hình bức cung cậu ởđây.” Ngôn Hàm lạnh nhạt nhìn hắn và nói: “Tuy cậu không có bạn gái,nhưng cậu thích phụ nữ.”
Trần Hàn tỏ vẻ nghi ngờ.
Ngôn Hàm: “Tôi có thể bảo người ta đổi cậu vào phòng riêng, ở cùng phòng với đại ca đồng tính.”
Sắc mặt Trần Hàn trắng bệch.
“Ba phút, tốt nhất là cậu tranh thủ thời gian đi.”
“Cũng không phải là người dẫn dắt gì, chỉ là anh ta thường hay ngồi bên cạnhtôi mỗi khi tôi lên mạng chơi game thôi. Chúng tôi cũng không nói gì,chỉ nói về trò chơi và mấy sở thích khác.”
“Sở thích gì?”
“Anh ta nói với tôi về radio FM trên điện thoại di động, còn giới thiệu tiểu thuyết trinh thám và phim truyền hình anh ta thích cho tôi xem. Chỉ mấy thứ này thôi, sau đó anh ta đã biến mất nên chúng tôi chưa từng gặplại.”
Ngôn Hàm quan sát Trần Hàn: “Gã trông thế nào? Bao nhiêu tuổi?”
Trần Hàn nghĩ ngợi: “Dáng vẻ rất bình thường, không để lại ấn tượng sâu sắcvới người khác, không cao, dáng vóc khá ổn, rất trẻ, có lẽ xấp xỉ tuổitôi.”
Ngôn Hàm khẽ nheo mắt: “Không cao?”
“Ừ, 1m74, dáng vóc khá đẹp, 22 tuổi.”
“Biết rồi.”
Ngôn Hàm đi ra khỏi phòng thăm tù, Chân Noãn đang đợi bên ngoài. Anh thuậtlại lời của Trần Hàn cho cô biết, Chân Noãn kinh ngạc: “1m74, 22 tuổi?Tutor còn trẻ như vậy à?”
“Tên nhóc Trần Hàn kia nói dối rồi.”
Chân Noãn nghiền ngẫm rồi đưa ra phỏng đoán: “Hắn cho chiều cao và số tuổi quá chắc chắn… Nói như vậy, thật sự là Tutor sao?”
“Ừ, có lẽ lúc họ tách ra vào mấy tháng trước, Tutor đã nói cho hắn biếtphòng trường hợp sau này có cảnh sát đến hỏi thì nói gã cao 1m74 và 22tuổi bằng hắn ta.”
“Tại sao Tutor lại làm như vậy? Một mặt tựxưng là bậc thầy chính nghĩa, một mặt lại dẫn dắt Trần Hàn đi vào conđường tà ác.” Chân Noãn dụi dụi mắt.
Sau khi Lão Bạch chết, nước mắt của cô đã cạn khô. Hai ngày trôi qua, mắt cô vẫn sưng húp như hai quả hạnh nhân to.
Đây cũng là điều anh không rõ. Anh cầm tay cô xoa nắn rồi nhẹ nhàng vuốt mắt cô và thổi nhẹ.
Cô nhắm mắt lại, nhíu mày: “Lão Bạch mất đã hai ngày nay, Tutor cũng lặnmất tăm rồi, không tiếp tục đăng lên bản án của người khác.”
“Ừ.”
“Bề ngoài cho thấy giống như những gì Tô Nhã đã nói, cách gã giết chếtNhiếp Đình Đình là để toàn dân công khai quyết định. Gã coi mình nhưthầy hướng đạo, không còn đơn độc một mình mà muốn dẫn dắt cả xã hội đitheo gã, tạo thành một đội hướng đạo chính nghĩa cùng nhau thanh trừngcái ác. Tô Nhã nói đây chính là ý nghĩa của cái tên bậc thầy chínhnghĩa. Nhưng em cảm thấy…” Cô từ từ mở mắt ra, lông mi lướt qua ngón tay anh, “…Gã rất cô độc.”
Ngôn Hàm khá bất ngờ, thứ cảm giác mơ hồ không sao định hình mà Tutor luôn tạo ra cho anh… lại là…
“Cô độc ư?”
“Cảm giác gã cần có đồng bọn và người đi theo để chứng minh gã làm đúng.Nhưng gã lại mơ hồ bài xích vì không chịu vẩn đục. Tô Nhã nói người nhưgã cuồng vọng tự đại, nhưng Tutor không phải. Hơn nữa, cái chết của LãoBạch đã khiến gã dừng lại.”
Ngôn Hàm im lặng, rất nhiều manh mốivà cảm giác đang được xâu chuỗi lại với nhau trong thời khắc này, cònChân Noãn lại đỏ hoe cả mắt khi nhắc đến Lão Bạch.
“Em như vậy phải cẩn thận kẻo khóc đến mắt mù bây giờ.”
“Không thể nào đâu.” Cô mím môi, cúi đầu.
Anh hơi khom người, nhìn vào ánh mắt của cô: “Mèo Con, anh cam đoan nhất định sẽ bắt được gã để báo thù cho Lão Bạch.”
Môi cô run run: “Và cả Tần Xu nữa.”
“Ừ, cả Tần Xu nữa.”
“Hôm đó ở cao ốc YAHO anh không đuổi kịp gã sao?”
“Đuổi theo được giữa chừng thì thấy em và Lão Bạch đang rất nguy hiểm nên đã quay lại.”
“Có giao đấu hay không?”
“Không.”
Cô hơi thất vọng: “Vậy không thể thăm dò lai lịch đối phương rồi.”
Ngôn Hàm lặng im, khẽ nhếch khóe môi. Thật ra, anh đã biết đối phương là airồi, nhưng để tìm ra gã lại không dễ dàng gì. Gã sẽ ngụy trang thànhhình dáng ra sao? Dáng vẻ của ai đây?
Mãi đến bây giờ, ngoại trừvài đặc điểm phân tích Tutor trước đó, có một điểm vô cùng rõ ràng: Tàinguyên xã hội của gã vô cùng phong phú. Có thể trà trộn vào đội vệ sĩ,có thể biến mất khỏi bệnh viện trong nháy mắt, có thể xâm nhập vào hệthống hậu cần của chuyển phát nhanh, có thể xóa sạch thông tin của mộtchiếc xe motor cao cấp (bao gồm những thông tin như mua bán, sửa chữa và sử dụng), có thể lấy được nguyên liệu chế tạo chất nổ mà không để lạidấu vết, có thể trong khoảng thời gian ngắn nắm rõ cao ốc YAHO và còncải trang làm bảo vệ… Gã đã làm hết tất cả những việc này đều không đểlộ đầu mối khả nghi.
Khắp cả Dự Thành này có mấy người sở hữuđược nguồn tài nguyên rộng lớn đến mức thông thuộc cả hai giới trắng đen như thế, chưa kể việc gã lại đúng lúc biến mất một khoảng thời gian?
Trên đường trở về, Chân Noãn còn đang mải suy tư, vẫn chưa thông suốt:“Khoan đã, nếu gã bảo vệ kia là Tutor thì gã thật sự rất cao đấy. Nếu gã đã nghĩ đến việc bảo Trần Hàn nói dối về chiều cao với chúng ta, gã cần gì phải tự mình tiếp cận chúng ta để rồi kết quả là không cẩn thận làmbại lộ chứ?”
Ngôn Hàm tập trung lái xe, trả lời: “Có nhớ anh đã nói với em rằng Tutor cho anh một cảm giác như đang gặp đối thủ không?”
“Vâng.”
“Nếu là đối thủ, gã sẽ không nhịn được mà muốn xem trạng thái của chúng ta trong khoảng cách gần.”
Chân Noãn gật đầu: “Vậy anh cũng giống với nhóm Tô Nhã, cho rằng Tutor là một người mâu thuẫn sao?”
Anh hơi nhướng mày. Cô giải thích: “Lẽ nào gã vốn là người nối nghiệp mà Tutor trung niên kia đã chọn trong kế hoạch T sao?”
“Ừ.”
“Thế thì đúng rồi. Hôm đó, em nghe Tô Nhã báo cáo với Đội trưởng Bùi rằng từ vụ án mật thất, Vương Tử Hiên, Tần Xu đến Nhiếp Đình Đình có thể thấyđược một mặt gã bị tiêm nhiễm bản chất tà ác và tàn nhẫn của kế hoạch T, một mặt lại mang trong mình lòng chính nghĩa lệch lạc của “bậc thầychính nghĩa”, mặt khác lại có khúc mắc tình cảm thân thiết với cảnh sát. Cũng giống như việc quả bom gửi cho Tần Xu có lực sát thương không hềlớn, muốn Tần Xu tự sát với mục đích không để cho cảnh sát chịu áp lựcquá lớn, lại còn cả cái chết ngoài ý muốn của Lão Bạch khiến hắn tạmdừng tay nữa.”
Ngôn Hàm khẽ mím môi: “Có vài điểm anh không đồng ý.”
“Dạ?”
“Anh không cho rằng Tutor có sự tàn ác và tàn nhẫn của kế hoạch T, cũngkhông cho rằng gã có lòng chính nghĩa lệch lạc, duy chỉ có khúc mắc tình cảm với cảnh sát thì anh có phần tán đồng.”
Chân Noãn: “Tại sao?”
“Đầu tiên là kế hoạch T, anh cho rằng giống như Phó Viện trưởng Tần đã nói,gã đã thoát ly khỏi kế hoạch T nên lòng của gã không giống với nhữngngười trong kế hoạch T. Gã và bọn họ không hề liên quan.”
“Vậy vụ mật thất thì giải thích thế nào? Gã làm tất cả mọi việc trong mật thất, không phải đã chứng minh gã là kẻ tàn nhẫn và gian ác sao?”
Ngôn Hàm lắc đầu: “Gã chỉ lợi dụng suy nghĩ tà ác trong mỗi người để khiến họ tàn sát lẫn nhau thôi.”
Kế hoạch T giết người tàn bạo chẳng qua là muốn che giấu bộ mặt thật củangười thiết kế mật thất, cũng như mục đích thật sự của gã. Mục đíchchính là thử thách Ngôn Hàm và lấy được cái tên trong mật mã cánh cửacuối cùng.
Chân Noãn từ từ “à” một tiếng, lại hỏi: “Ngoại trừ việc này, anh cho rằng gã cũng không phải sắm vai nhân vật chính nghĩa.”
“Đúng.”
“Tại sao?”
“Tần Xu và Nhiếp Đình Đình.” Anh ngập ngừng, “Nhất là Tần Xu.”
“Tần Xu á?”
“Phải, lý do giết chết Tần Xu quá gượng ép.”
Chân Noãn sửng sốt. Quả thật là thế, cô ấy chẳng qua chỉ tình cờ nghe đượccuộc đối thoại của cha mình và Hạ Thời nhưng không tố giác thôi. Nếuthật sự muốn giương cao chính nghĩa thì trực tiếp giết Phó Viện trưởngTần là được, cần gì phải nhằm vào Tần Xu chứ? Nếu… “dùng cái chết củaTần Xu ép Phó Viện trưởng Tần đi chết, đây cũng quá vòng vo rồi”.
Ngôn Hàm cho rằng giết Tần Xu còn có một nguyên nhân khác, nhưng anh không nói ra.
“Còn có Nhiếp Đình Đình.” Ngôn Hàm nhìn thấy đèn đỏ liền cho xe chạy chậmlại, “Bắt nạt và đánh nữ sinh kia không chỉ có mình Nhiếp Đình Đình, tại sao Tutor lại nhất quyết chọn cô ta?”
Đầu Chân Noãn lóe sáng: “Nói như vậy…”
“Đúng, Tutor giết những người này hoàn toàn không phải vì chính nghĩa, đâychẳng qua là chiêu tung hỏa mù với cảnh sát, mục đích thật sự của gãlà…”
“Là Lâm Bạch Quả?”
“Phải.” Ngôn Hàm ngừng một giây, “Ít nhất trước mắt anh cho là như vậy.”
Xe dừng ở ngã tư chờ đèn xanh, Chân Noãn vẻ hơi khó tin: “Vậy giáo sư Lâm…”
“Không nhất định có liên quan đến bà ấy.” Ngôn Hàm nói, “Nhưng Tutor chắc chắn quen biết giáo sư Lâm Họa Mi, với lại đã theo dõi bà ấy trong mộtkhoảng thời gian dài.”
Chân Noãn nghĩ ngợi: “Gã từng cùng giáo sư Lâm trải qua những chuyện tương tự sao? Hay là gã có tình cảm đặc biệt với bà ấy?”
“Cũng có thể, nhưng đều không chắc chắn.” Ngôn Hàm nói.
Chân Noãn gật đầu rồi nghiêng đầu tựa vào cửa kính xe. Cảm thấy mắt hơi đaunên cô cho cửa kính xe chạy xuống một khe nhỏ để gió lạnh thổi vào xoadịu mí mắt. Lúc này, cô nhìn thấy tiệm sắt ở ngoài cửa sổ có một côngnhân đang cắt kim loại, tia lửa bắn khắp nơi.
Ngôn Hàm nhìn theomắt cô, thoáng chốc cau mày. Anh lập tức dừng xe ở ven đường rồi dẫnChân Noãn xuống xe. Anh đi đến cửa tiệm, nhặt đốm lửa đã tắt trên mặtđất lên và đưa cho Chân Noãn xem. Cô sửng sốt trước viên kim loại ngảvàng có một chỗ lõm kia. Đây là viên kim loại nhỏ nhất Quan Tiểu Du phát hiện được trên đồng phục tay vệ sĩ trong vụ án mạng của Vương Tử Hiên.Thật không ngờ nó lại là đốm lửa rơi ra khi cắt kim loại.
NgônHàm lập tức hiểu ngay: “Lúc cắt kim loại, nhiệt độ làm kim loại tan chảy khiến chúng bắn ra trong không khí với tốc độ cực nhanh rồi bị làmlạnh. Trong quá trình bắn ra, phần lưng giọt kim loại đã xuất hiện mặtlõm, còn đường vân trên mặt viên kim loại là do bụi bặm trong không khítạo nên.”
Chân Noãn hỏi: “Vậy có cần mang những thứ này về không?”
Ngôn Hàm liếc mắt: “Giá trị không lớn, tiệm sắt này không có đồng thau và thép.”
Chân Noãn gật đầu: “Nhưng trước mắt ít nhất đã biết được Tutor từng làm công việc cắt kim loại.”
“Ừ.” Anh lo cô bị lạnh nên nhanh chóng đưa cô trở vào xe. Đúng lúc ấy, côbỗng nghe thấy âm thanh đang phát ra từ đài phát thanh trong chiếc xebên cạnh: “… Mới vừa rồi, thầy Tutor chính nghĩa đã gửi một lá thư đếnđài truyền hình, công bố phán quyết mới nhất của gã.”
Tutor lại đến nữa rồi! Chân Noãn dỏng tai nghe.
“Người bị trừng phạt:…” Gió thổi qua khiến cô không nghe rõ.
Chân Noãn quay đầu, nhăn mày nhìn về phía Ngôn Hàm. Trong gió tuyết, giọngnói của nữ phát thanh viên có phần mơ hồ: “Phán quyết: vạn tiễn xuyêntim… Thời hạn có hiệu lực là 12 giờ.”
Nữ phát thanh viên vừa dứt lời lại cất cao giọng nói tiếp: “Lần này người bị trừng phạt là Thẩm Dực, anh ta là…”
Sắc mặt Chân Noãn thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Lúc Chân Noãn hoàn hồn lại sau cơn kinh hoàng, Ngôn Hàm đã lái xe chạy qua ngã tư đường, anh mím môi, cằm bạnh ra.
“Đội trưởng, việc này gã…” Chân Noãn nói năng lộn xộn, “Tại sao gã lại muốngiết Thẩm Dực? Thẩm Dực có liên quan gì đến gã? Kế hoạch T à? Nhưngkhông phải anh vừa nói Tutor không liên quan đến kế hoạch T sao? Giươngcao chính nghĩa ư? Bởi vì trước kia Thẩm Dực đã làm chuyện xấu hả? Nhưng mới vừa rồi, anh cũng đã nói Tutor không vì chính nghĩa kia mà? Gã…”
“Chân Noãn!” Ngôn Hàm gọi cô ngừng lại.
Anh phanh xe thật gấp, dừng lại ven đường. Chân Noãn sững sờ nhìn anh, hít thở thật sâu, chờ đợi anh trả lời.
Ngôn Hàm liếc mắt nhìn bàn tay đang siết chặt và khuôn mặt nhỏ nhắn trắngbệch đầy vẻ hoảng sợ của cô. Tim anh lại thoáng đau nhói. Dường như anhđã tìm lại được A Thời, nhưng đây không phải A Thời của anh. Và dườngnhư anh đã dần dần yêu Mèo Con, nhưng đây cũng không phải là Mèo Con của anh. Ít nhất không phải của một mình anh. Mãi tận giờ phút này, cuốicùng anh mới nhận thức rõ rệt về thứ mà họ đã đánh mất trong khoảng thời gian mười năm ấy.
Ngôn Hàm đưa tay nắm lấy bàn tay cô, cảm nhậnsự run rẩy và giọng nói rất khẽ của cô: “Đội trưởng, anh nhất định phảicứu Thẩm Dực, đừng để anh ấy chết. Nếu không…”
Nếu không thì sao?
Cô không biết nếu không thì sao nhưng anh cũng không hỏi. Anh bỗng đau đầu dữ dội, mơ hồ “ừ” một tiếng.
Cô rủ mi mắt, thẫn thờ trong chốc lát rồi lại lẩm bẩm: “Tại sao Tutor muốn giết Thẩm Dực…”
“Mèo Con.” Anh ngắt ngang lời độc thoại của cô, “Có chuyện này anh cứ mãi không nói cho em biết.”
“Hả?”
Anh nắm chặt tay cô, nhìn cô chằm chằm: “Thẩm Dực là nội ứng.”
Cô há hốc miệng: “Anh nói gì? Sao có thể được? Anh ấy, anh ấy trước giờvẫn đi theo Kỷ Đình kia mà. Trước kia là kiếm sống, sau này từng bước,từng bước…”
“Anh ta là nội ứng.” Anh vẫn nhìn đăm đăm vào mắt cô, “Anh ta là người được cấp trên phái đến nằm vùng để điều tra kế hoạch.Em không tin là bởi vì anh ta che đậy quá kỹ càng.”
Cô run lẩy bẩy: “Có ai biết thân phận của anh ấy không?”
“Chỉ có một số ít lãnh đạo cấp trên biết thôi. Nhưng mười năm qua, anh vàanh ta đã chạm trán nhiều lần nên dần dần đoán ra được từ một chút dấuvết.”
Chân Noãn bỗng hỏi: “Về chuyện làm ăn của mấy anh em anh ấy, anh luôn gây phiền phức cho bọn họ… là đang giúp anh ấy sao?”
“Cứ xem là vậy đi.”
“Bọn anh… bí mật trao đổi manh mối về kế hoạch T sao?”
“Trước kia thì có.”
Cô im lặng một lúc lâu, hóa ra thái độ và đánh giá của họ dành cho đốiphương từ trước đến nay đều là thật giả lẫn lộn. Cô đã bị mắc kẹt giữahai người họ…
Cô đờ đẫn, nhẹ vuốt tay mình, thầm nhủ không sao cả vì mọi thứ đều đã là quá khứ rồi.
“Trước kia? Vậy chứng tỏ bây giờ không còn rồi.” Cô hơi ảm đạm. “Hiện giờ, anh đối với anh ấy không mấy thiện cảm, em cảm giác được.”
“Đổng TưTư và Khương Hiểu, Tôn Lâm và Phan Phán, Trần Hàn và Vương Tử Hiên, cònmột số người khác nữa… Anh ta dùng cái chết của những cặp sinh đôi nàyđể ép nhân viên quản lý kế hoạch T xuất hiện, cuối cùng cũng bắt đượctên Đới Thanh đã ở bên cạnh anh ta suốt khoảng thời gian không hề ngắnnhững cũng chẳng quá dài ấy.” Ngôn Hàm bình thản nói, “Anh đoán nội ứngnhư anh ta hẳn đã sớm không nghe lệnh cấp trên và hoàn toàn cắt đứt liên lạc với họ rồi. Mấy năm nay anh rất ít khi hợp tác với anh ta.”
Cô ngẩng đầu: “Anh ấy và Chân Noãn thật sự thì sao, quan hệ của họ là gì? Em đang nói Tina đấy.”
Ngôn Hàm nhìn cô: “Em rất quan tâm điều này sao?”
“…” Cô nhìn anh, vẫn là Đội trưởng trước đây, anh tuấn và hơi lạnh lùng. Cô nói: “Chẳng qua là tò mò thôi. Chân Noãn kia có biết anh ấy là nội ứngkhông?”
“Cô ta không biết.” Ngôn Hàm nói, “Nghe nói cô ta là mộtcô gái lạnh lùng, rất kiêu ngạo và quật cường, nhưng Thẩm Dực vẫn tiếpcận cô ta. Cô ta thích Thẩm Dực và vì anh ấy mà muốn rời khỏi kế hoạchT, lại còn bắt đầu nghi ngờ kế hoạch này có thật sự đúng đắn. Thẩm Dựcxem như đã mở ra… một cánh cửa khác cho cô ta. Cô ta vốn chỉ định lặnglẽ rời đi vì dù sao người trong kế hoạch T đều là người thân của cô ta,cô ta không muốn phản bội bọn họ và cũng không định mang đi bất cứ tàiliệu cơ mật nào. Chính lúc ấy, cô ta lại bất ngờ phát hiện ra mình làmột phần của thí nghiệm sinh đôi. Cô ta không phải cô nhi mà có cha mẹvà còn có một người em gái. Cô ta bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống củaem gái mình bằng cách giả bộ làm người đi đường hay người bệnh. Cô tarất thích em gái và rất muốn trở về nhà.”
Dường như Chân Noãn cócảm ứng tâm linh nào đó, mắt hoen đỏ long lanh ánh nước: “Người kế hoạch T không cho chị ấy đi phải không?”
“Họ đã khiến em gái Tina gặpphải tai nạn xe cộ xem như là cảnh cáo. Nhưng Tina không phải kiểu người sẽ khuất phục, cô ta hạ quyết tâm làm phản, giết rất nhiều tổ viên vàhợp tác với cảnh sát.”
Chân Noãn vội hỏi: “Về sau thế nào? Người kế hoạch T đã trả thù chị ấy, đã giết chị ấy phải không?”
“Cô ta trở thành người thực vật và được cảnh sát sắp xếp ở trong viện điềudưỡng.” Ngôn Hàm thoáng ngừng lại, “Rồi sau đó xảy ra chuyện người thựcvật bị đánh cắp.”
“Căn phòng ấy có bức tranh múa ballet, còn có hoa hồng…”
“Đó vốn là nơi Tina ở. Sau khi cô ta bị trộm đi, Thẩm Dực đã xóa sạch tấtcả thông tin của cô ta trong cơ sở dữ liệu của cảnh sát, bao gồm vân tay và DNA. Lúc ấy, em đã bị thương, anh ta biến em thành dáng vẻ của ChânNoãn, đồng thời cũng biến căn phòng trong viện điều dưỡng của em giốngnhư của Tina trước kia. Trong khi đó, người kế hoạch T không hề biết anh ta là nội ứng nên vẫn cho rằng anh ta chỉ là người bình thường, còn gạt anh ta nói Tina bị cảnh sát giết để anh ta trung thành với kế hoạch T,nhưng thực tế là Thẩm Dực đã biết hết tất cả.”
Hóa ra là như vậy…
“Những việc này anh nghe ai nói?”
Ngôn Hàm nhìn cô: “Thẩm Dực.”
Chân Noãn há hốc mồm, không tài nào tưởng tượng được cảnh tượng hai người họ bình tĩnh ôn hòa trò chuyện với nhau.
“Khi nào?”
“Một số việc là vài năm trước, những việc khác là mấy ngày trước.”
“Mấy ngày trước? Em cũng không biết hai người đã gặp nhau.”
Ngôn Hàm khẽ nhếch môi: “Sau khi anh biết em là A Thời, đương nhiên là phải đi tìm anh ta đầu tiên rồi.”
“Anh…” Chân Noãn nhỏ giọng, “Anh đánh anh ấy hả?”
“Anh ta cũng đã đánh anh.”
“…” Cô lại hỏi, “Sau khi Đới Thanh và Hoàng Huy trộm Tina đi thì đã giết chị ấy rồi hủy thi diệt tích sao?”
“Ừ.”
“Vậy Thẩm Dực và A Thời…” Cô khựng lại, “… Không, còn em thì sao? Lại xảy ra chuyện gì? Nghe Phó Viện trưởng Tần nói bọn họ muốn Thẩm Dực chứng minh sự trung thành khi tự nguyện gia nhập kế hoạch T nên bảo anh ấy giết AThời.”
“… Về chuyện này, anh ta không nói nhiều, chỉ nói là mìnhkhông nhìn thấy hung thủ, mà chỉ nghe được giọng của đối phương thôi.”Về chuyện Hạ Thời, xưa nay Thẩm Dực đều kín miệng không nói. Ngôn Hàmđoán rằng năm đó Thẩm Dực đã bắt cóc Hạ Thời, ngoại trừ vì yêu cầu củaPhó Viện trưởng Tần hẳn là còn nguyên nhân khác.
“Như vậy à…”
“Anh ta cảm giác, người kia có lẽ chính là Tutor hiện giờ.”
“Tại sao?”
“Cảm giác của anh ta thôi.”
“Thậm chí có đến hai Tutor, thảo nào lại có sự mâu thuẫn.”
“Phải. Lúc thì có vẻ muốn chống đối và căm thù kế hoạch T. Lúc thì có vẻ nhưđến từ nội bộ của bọn họ, còn lấy được lòng tin của Đới Thanh. Lúc thìlại như xuất phát từ lòng riêng muốn báo thù thay Lâm Bạch Quả. Vốn dĩđây không phải là cùng một người.”
“Thẩm Dực thật sự không nhìn thấy khuôn mặt của Tutor năm đó sao?”
“Không.” Ngôn Hàm thoáng dừng lại, “Nhưng anh ta nói nếu nghe lại giọng nói của gã lần nữa thì sẽ nhận ra được.”
Chân Noãn sửng sốt: “Anh ấy biết Tutor sẽ tìm anh ấy sao?”
“Là anh ta muốn tìm Tutor.” Ngôn Hàm nói.
Chỉ có điều, Tutor lần này không phải Tutor kia. Người Thẩm Dực muốn tìm là Tutor cùng tuổi với Phó Viện trưởng Tần. Nhưng hai người họ đều chorằng hai gã Tutor người lớn kẻ nhỏ này nhất định có một mối liên hệ nàođó.
Năm đó, chính gã đã hạ lệnh giết Tina, ngay cả khi Tina đãtrở thành người thực vật cũng không chịu buông tha, nhất quyết cắt cô ta thành từng mảnh nhỏ rồi mang đi tiêu hủy như vứt đi vật thí nghiệm.
Chân Noãn giật mình, cúi đầu nghĩ một lát lại nói: “Thảo nào Thẩm Dực biếtrất nhiều chuyện nội bộ của cảnh sát, hóa ra là nội ứng.”
Nói xong lại khẽ lẩm bẩm: “Một tháng chính là ý này sao?”
Ngôn Hàm im lặng nhìn cô chốc lát, khởi động xe rồi lạnh lùng hỏi: “Về Cục Cảnh sát à?”
Chân Noãn cầm điện thoại di động, không lên tiếng.
“Sao vậy?” Anh cau mày.
“Có thể đi tìm Thẩm Dực không?” Cô thì thầm.
Ngôn Hàm hít sâu một hơi: “Hẳn là anh ta đã nhận được tin rồi, gọi điện thoại hỏi anh ta đang ở đâu đi.”
Chân Noãn mở điện thoại rồi đặt lên tai. Điện thoại vừa nối máy, cô còn chưa kịp mở miệng thì Ngôn Hàm đã giật lấy: “Anh đang ở đâu?”
Chân Noãn á khẩu. Sao Đội trưởng lại ghen đến thế này?
Cấp trên hạ lệnh phải dốc hết sức bảo vệ tính mạng cho Thẩm Dực. Mọi ngườikhông ai biết anh là nội ứng, chỉ nghĩ rằng sau cái chết của đứa trẻ vịthành niên Nhiếp Đình Đình và người cảnh sát Trưởng khoa Bạch, Tutor đãkhiến xã hội chịu ảnh hưởng tiêu cực trước nay chưa từng có, nên cấptrên không thể chấp nhận việc Tutor tiếp tục khiêu chiến trật tự xã hộivà công khai giết người như thế nữa.
Nhưng Thẩm Dực lại không hềlo lắng cho tính mạng của mình, mà vẫn tiếp tục điềm nhiên họp hành. TôNhã gọi điện thoại bảo anh đến Cục Cảnh sát để được bảo vệ an toàn,nhưng anh lập tức ngắt điện thoại đưa vào danh sách đen, đến cả điệnthoại của Cục trưởng Thượng cũng không màng đếm xỉa.
Đội trưởngBùi dẫn theo rất nhiều đặc công đến Hoa Thịnh, hàng ngũ chỉnh tề baoquanh ngoài cửa kính phòng họp. Họ canh phòng nghiêm ngặt khiến cả nhómcổ đông ngồi đầy bàn tròn đều sững sờ.
Chân Noãn gạt mấy đồngnghiệp ra đi vào trong liền trông thấy Thẩm Dực đang đứng trước bục, một tay bỏ vào túi, một tay cầm bút laser chỉ về phía bài thuyết trình phân tích thị phần năm ngoái của Hoa Thịnh. Vẫn là gương mặt ấy, anh tuấn và hờ hững như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Cuộc họp vừa kết thúc thì toàn bộ những người không liên quan rời đi. Thẩm Dực thản nhiênngồi xuống, ngay sau đó là một nhóm vệ sĩ mặt lạnh như tiền bước vào rồi đứng giữ bên cạnh.
Đặc công bảo vệ bên ngoài cửa kính, nhóm người đội trưởng Bùi đi vào.
Tô Nhã nói: “Anh Thẩm, chắc hẳn anh hiểu rất rõ tình cảnh hiện giờ củamình, anh đã trở thành mục tiêu của Tutor. Vì an toàn của bản thân, tốtnhất anh nên phối hợp với cảnh sát…”
“Ý cô là lẩn trốn à?” Dường như Thẩm Dực không thích nghe lời mở đầu của cô, lập tức ngắt ngang.
Tô Nhã hơi ngây người: “Ý tôi là để cảnh sát bảo vệ anh sẽ tốt hơn.”
Thẩm Dực nhướng mí mắt: “Giống như bảo vệ Vương Tử Hiên và… Tần Xu kia à.”
Không ai có thể đáp lời anh. Chân Noãn đứng bên cạnh Ngôn Hàm, nhìn đăm đămvào Thẩm Dực. Cô lo lắng cho anh, nhưng lại không biết phải nói gì.Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh liếc nhìn sang rồi nhanhchóng dời mắt đi.
Đàm Ca đi đến, cất giọng trầm thấp nói: “AnhThẩm, gần đây Tutor liên tục giết một số người, tuy chúng tôi đã rất cốgắng bảo vệ mọi người nhưng thật đáng tiếc là kết quả không được nhưmong muốn. Chúng tôi biết hiện giờ mọi người đang rất thất vọng về chúng tôi, nhưng thân là cảnh sát, tiếp tục bảo vệ mọi người là chức tráchcủa chúng tôi, bất kể gặp phải tình huống nào chúng tôi đều vẫn sẽ kiêntrì. Vì thế, hy vọng anh phối hợp với chúng tôi.”
Thẩm Dực imlặng vài giây, cuối cùng nói: “Các người thích làm gì thì làm, theo tôiđi đâu cũng được nhưng tôi sẽ không đi cùng với các người.”
ĐàmCa cho rằng việc anh cho phép họ đi theo đã là nhượng bộ. Tô Nhã nhíumày, bước đến nói với Đàm Ca: “Như vậy có phải là quá tùy hứng rồikhông?”
Đàm Ca nói: “Không nhìn ra sao? Con người Thẩm Dực không phải thuộc dạng nghe theo người khác sắp đặt đâu.”
Thẩm Dực đứng dậy đi đến đứng bên cửa sổ, Chân Noãn nhìn mà lo lắng vì sợbên ngoài đột nhiên bay đến một viên đạn. Nhưng Ngôn Hàm bước đến bêncạnh Thẩm Dực, nhỏ giọng hỏi một câu: “Là cái người mà lần trước đã nóivới anh.”
Thẩm Dực: “Anh đoán đúng rồi. Không liên lạc được, nói là đi giải sầu. Gã rất có thể là Tutor.”
Ngôn Hàm “ừ” một tiếng.
Thẩm Dực nói: “Gã đã tận dụng các nguồn tài nguyên của Hoa Thịnh rất tốt.”
“Hiện giờ, có lẽ gã vẫn chưa biết chúng ta đã nhận ra thân phận của gã.”
“Ừ.”
Hai người lặng im giây lát, Ngôn Hàm nói: “Anh đừng chết, như vậy sẽ gây phiền phức cho tôi.”
Thẩm Dực “ừ” một tiếng. Ngôn Hàm lùi về sau.
Đội trưởng Bùi nháy mắt ra hiệu với anh, Ngôn Hàm liền đi ra ngoài với anhta, Chân Noãn thấy thế cũng đi theo. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, còn chíngiờ mấy phút nữa.
Họ đi vòng vào lối cầu thang. Chân Noãn cảmthấy không nên nghe lén, quay người định bỏ đi thì lại nghe Đội trưởngBùi nói: “Như vậy đi, cứ để Thẩm Dực làm theo ý của anh ta.”
Chân Noãn sửng sốt, bước chân dừng lại.
Ngôn Hàm hỏi: “Có ý gì?”
“Tutor nhiều lần trốn thoát, có lẽ chúng ta nên thử đổi cách khác. Thả dây dài, câu cá lớn.”
“Ý anh là lấy Thẩm Dực làm mồi nhử?”
Chân Noãn từ từ lùi về sau, lòng bàn tay lạnh toát. Đi đến phòng họp, Thẩm Dực đang ngồi trên ghế tập trung xem giấy tờ.
“Thẩm Dực.” Cô khẽ khàng gọi anh.
Anh ngẩng đầu: “Hử?”
“Anh…” Cô không biết phải nói từ đâu, “Em đã nghe chuyện của anh và Chân Noãn. Ý em nói là Chân Noãn kia, Chân Noãn thật sự ấy.”
Đôi mắt đen nhánh của anh lẳng lặng nhìn cô.
“Hóa ra xác ướp kia chính là chị ấy.” Cô nhớ lại những giọt nước mắt củaanh, cất lời định nói “xin nén bi thương” nhưng lời Ngôn Hàm từng nóibỗng lướt qua suy nghĩ. Nỗi buồn này vốn không thể nào kiềm chế.
“Chị ấy… là người thế nào?”
Dường như Thẩm Dực bị câu hỏi của cô làm khó, ánh mắt anh phút chốc thấtthần, hồi tưởng thật lâu nhưng cuối cùng chỉ nói: “Rất không vâng lời.”
“Hả?”
“Cô ấy là một cô gái rất không vâng lời. Chẳng hề giống em chút nào.” Anhkhựng lại rồi lắc đầu, “Không, vẫn có điểm tương đồng. Em cũng khôngvâng lời như vẻ bề ngoài của mình.”
Chân Noãn khẽ cười. Bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, gương mặt anh trắng trẻo và lạnh lùng.
“Hôm đó thật xin lỗi vì đã đốt bỏ một tấm hình anh thích nhất.”
Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao.”
“Anh biết tại sao Tutor muốn giết anh không?”
“Biết.”
“Là vì sao?”
“Em không cần biết.”
“…” Cô nói ra nỗi lo lắng trong lòng, “Phối hợp với cảnh sát được không anh, đừng nên ở một mình như thế.”
“Noãn Noãn, anh có chuyện cần phải làm.”
Anh vẫn gọi cô bằng cái tên Noãn Noãn. Cô biết mình không khuyên anh được.Tutor muốn gặp anh, còn anh lại càng muốn gặp Tutor hơn.
Cô cụpmi mắt với vẻ đầy thương cảm và ủ rũ, cắn môi: “Bởi vì em không còn lẻloi nữa nên anh mới hành động bất chấp tất cả như vậy sao?”
ThẩmDực nhìn cô đăm đắm, không trả lời. Nếu cô chỉ có một mình, nếu việc anh mạo hiểm sẽ bỏ lại cô trong lẻ loi hiu quạnh và không còn ai chăm sócnữa, thì liệu anh có lựa chọn tiếp tục không?
“Noãn Noãn…”
Cô ngẩng đầu nhìn, anh khẽ nhếch môi, trong đôi mắt màu đen ấy dường nhưchứa đựng rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là khoảngkhông lặng im. Anh dời mắt nhìn ra cửa, đứng lên nói: “Ngôn Hàm sẽ chămsóc tốt cho em.”
Toàn bộ cảnh sát đã thay thường phục, có ngườimặc vest thẳng thớm, có người ăn mặc bình thường, cải trang thành nhânviên văn phòng đến làm việc ở Hoa Thịnh. Đội trưởng Bùi và Thẩm Dực đứng một bên nói chuyện.
Chân Noãn biết Đội trưởng Bùi muốn dụ Tutorra tay bằng việc tạo cảnh tượng giả rằng xung quanh Thẩm Dực không hề có cảnh sát canh giữ. Ngôn Hàm đi đến choàng qua vai cô: “Nghĩ gì vậy?”
“Bọn anh muốn dùng Thẩm Dực làm mồi sao?”
Anh yên lặng một giây: “Bọn anh?”
“Xin lỗi, khi nãy lúc em đi theo anh ra ngoài đã nghe thấy.”
“Đó là quyết định của Đội trưởng Bùi, hiện giờ anh không quản được nữa.”
Chân Noãn nhìn về phía Thẩm Dực: “Anh ấy vốn muốn đi tìm Tutor, không muốnđể bọn anh đi theo mình. Bây giờ, bọn anh đưa ra phương án này vừa hayhợp ý anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không phản đối đâu.”
“Mèo Con…”
“Tutor có nhân cơ hội này giết anh ấy không?”
“…”
“Bọn anh có thể bảo đảm an toàn cho anh ấy không?”
“…”
Ngôn Hàm ôm lấy mặt cô xoay qua, nhìn thẳng vào mắt cô: “Em đang trách anh à?”
Cô lắc đầu: “Em không muốn để Thẩm Dực chết.”
“Em muốn anh làm sao?”
“Em không muốn để Thẩm Dực chết.”
Mười năm qua, anh biết rõ vị trí của Thẩm Dực trong lòng cô. Anh nâng mặt cô lên và nói: “Anh biết.”
Anh ghen tị với Thẩm Dực, ghen đến phát điên lên được.
Phán quyết Tutor dành cho Thẩm Dực được công bố vào 9 giờ sáng, hiệu lực thi hành là mười hai giờ, sẽ chấm dứt vào 9 giờ tối. Đến tận bây giờ, Tutor ra tay chưa từng thất bại. Truyền thông và dân chúng đều tò mò Thẩm Dực – một trong những ông chủ lớn của Hoa Thịnh này sẽ ứng phó thế nào, aicũng nghĩ anh sẽ tự giam mình trong căn phòng tường đồng vách sắt, đểcảnh sát bao vây tầng tầng lớp lớp rồi cố gắng chịu đựng qua mười haigiờ.
Nhưng có người phát hiện ra vào 12 giờ rưỡi trưa, Thẩm Dựcvẫn tan việc rời khỏi tòa nhà tập đoàn Hoa Thịnh, sau đó lái xe đếnquảng trường Vạn Đạt dùng cơm như thường lệ. Ngoại trừ tài xế, ngay cảvệ sĩ anh cũng không dẫn theo. Chuyện này ít nhiều khiến những người ủng hộ Tutor cảm thấy vô cùng mất mặt: Cái tên Thẩm Dực này thật quá khinhthường đại sư Tutor rồi.
Trong khi đó, hành động quá đỗi bình thường này cũng khiến cho giới truyền thông và cư dân mạng không biết nên theo bên nào.
***
Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ lễ, đường phố giữa trưa vẫn rất thôngthoáng. Ngôn Hàm liếc nhìn qua kính chiếu hậu, Chân Noãn dựa vào ghế lái phụ, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thẩm Dực ngồi ở ghế sau, cũng nhìnvào kính, hai người họ nhìn nhau chốc lát rồi bình thản dời mắt.
Bây giờ, tài xế của Thẩm Dực là Ngôn Hàm, vệ sĩ thân cận cũng là Ngôn Hàm.Những cảnh sát khác thì cải trang thành dân thường, lái xe chạy bọctrước sau và xung quanh chiếc xe này.
Ngôn Hàm gọi một cú điện thoại: “Tình huống như thế nào?”
“Đã kiểm tra nhà hàng rồi, không có nguy hiểm nào.”
“Lát nữa dùng cơm xong trở về, xe và quần áo của mọi người đều phải thay đổi.”
“Điều này tôi đã nắm rõ.”
Ngôn Hàm đặt điện thoại xuống, thấy Chân Noãn quay đầu sang, lặng yên nhìn anh.
“Sao thế?”
“Tại sao Tutor lại xem Thẩm Dực là mục tiêu? Nhưng chúng ta đã từng phântích rằng gã không phải là sát thủ liên hoàn giết người vì chính nghĩakia mà.”
Ngôn Hàm không trả lời. Chân Noãn quay đầu lại nhìn Thẩm Dực: “Có phải vì chuyện mật thất không? Bản thân gã Tutor trẻ tuổi nàykhông phải người trong kế hoạch T, gã thiết kế mật thất nhất định còn có lý do khác. Chắc chắn là anh đã biết Đới Thanh làm những việc đó. Cóphải anh đã lấy đi thứ gì trong mật thất khiến chúng nhắm vào anhkhông?”
Thẩm Dực cũng không đáp.
“Nói đi! Chuyện này là sao?”
“Em hỏi anh ta đi.” Hai người đàn ông đồng thanh trả lời với vẻ lãnh đạm.
“Hai anh…” Cô quay phắt đầu lại, “hừ” khẩy một tiếng.
Địa điểm dùng cơm là Thúc Lan Cát, cũng từng là nơi Thẩm Dực và Chân Noãnthường đến, phong cách thanh đạm và ấm áp của nơi này tốt cho sức khỏecủa Chân Noãn. Bà chủ thấy cô liền đon đả chào hỏi: “Cô đã lâu ngàykhông đến đây rồi, lần nào cũng đều chỉ có một mình anh Thẩm thôi. Nghenói ra nước ngoài à? Ở bên đó vui không?”
“…”
Ông chủ sáng nay đã xem tin tức, vừa nãy còn có cảnh sát đến kiểm tra nên biết được tình hình, liền kéo bà chủ đi.
Sau khi bước chân vào đây, Chân Noãn cảm thấy hơi mất tự nhiên, Ngôn Hàmcũng ít nói khác thường. Đến khi món ăn được dọn lên, ba người họ lạilặng lẽ ăn uống. Ăn đến giữa chừng thì điện thoại Ngôn Hàm vang lên, anh đặt đũa xuống và bảo: “Tôi hẹn giáo sư Lâm nói vài chuyện, hai người ăn trước đi.”
Chân Noãn ngẩng đầu: “Em đi với anh…”
Anh ấn vai cô: “Không cần. Trời lạnh, uống nhiều canh nóng một chút.”
Ngôn Hàm đi ra khỏi nhà hàng, Lâm Họa Mi đang ngồi trên ghế chờ ở cạnh cửa, xung quanh không có một ai.
“Xin lỗi, giáo sư Lâm. Thật sự quá bận nên không có thời gian về Cục Cảnh sát tìm cô.”
“Không sao.” Lâm Họa Mi cười cười, “Về chuyện Tutor gần đây, tôi không thể giúp gì được nên trong lòng còn rất áy náy đây.”
Ngôn Hàm ngồi bên cạnh bà: “Giáo sư Lâm, tôi muốn hỏi chuyện liên quan đến Lâm Bạch Quả.”
Bà khẽ cau mày: “Bạch Quả?”
Anh bắt đầu kể lại sơ lược những suy đoán của mình. Lâm Họa Mi cảm thấy vôcùng khó tin: “Ý của cậu là Tutor làm những chuyện này vì Bạch Quả sao?”
“Nhiếp Đình Đình từng làm hại Bạch Quả, còn chuyện lấy lý do “bao che hungthủ” để giết Tần Xu cũng rất khiên cưỡng. Nguyên nhân thật sự chỉ e vìcô ấy là con gái của Phó Viện trưởng Tần, nên muốn ông ta nếm trải nỗiđau mất con gái mới chính là mục tiêu của Tutor. Hơn nữa, sau khi Tần Xu chết, Phó Viện trưởng Tần buộc phải tiếp nhận điều tra khiến thanh danh cả đời tiêu tan, Tutor hẳn cũng đã đoán trước được ông ta sẽ tự sát.”
“Việc này…” Lâm Họa Mi suy nghĩ gì đó, lắc đầu, “Vương Tử Hiên thì sao, tại sao phải giết Vương Tử Hiên?”
“Có thể đó chỉ là một trong những chiêu tung hỏa mù mà gã đã sắp đặt sẵn.Huống chi, Vương Tử Hiên từng làm hại quá nhiều thiếu nữ vị thành niên.” Ngôn Hàm nói, “Giáo sư Lâm, cô có thể nghĩ đến ai có tình cảm sâu sắcvới Bạch Quả như vậy không?”
Lâm Họa Mi mím môi thành một đường, lặng thinh.
“Giáo sư Lâm, trong thông tin hộ tịch của cô ghi là chưa lập gia đình, và tôi cũng chưa từng nghe cô nhắc đến cha của Bạch Quả.”
Lâm Họa Mi khẽ nhếch môi vẻ khổ sở: “Ông ta là một nhà khoa học, bận bịuđến nỗi không có cuộc sống cá nhân. Dù ông ta không muốn kết hôn, nhưnghồi đó tôi vẫn rất si mê ông ta. Sau khi Bạch Quả xảy ra chuyện, tôi đãcắt đứt liên lạc với ông ta rồi. Ha ha…” Bà cười chế giễu, “Tin tôi đi,loại người vô tình như ông ta sẽ không giết người vì Bạch Quả đâu.”
Ngôn Hàm thầm nghĩ: “Ông ta không làm nhưng không có nghĩa là người kế thừa ông ta sẽ không làm.”
“Gì cơ?” Lâm Họa Mi không nghe rõ.
“Không việc gì. Bạch Quả có chị em gái không?”
“Có một đứa sinh đôi, từ nhỏ đã được ba nó dẫn đi. Nhưng ông ta không chotôi gặp con, còn nói cái gì mà con đã chết rồi. Tôi từng nghi ngờ liệucó phải tinh thần ông ta có vấn đề gì không nữa.”
“Cho dù thếnào, đây cũng là một manh mối. Phiền cô tìm thêm thông tin có liên quanđến người đó rồi giao cho Đàm Ca để bọn họ đi dò hỏi.”
“Được.”
Sau khi dùng cơm trưa, họ quay trở về công ty. Lúc đi thang cuốn xuống lầu, Chân Noãn đưa mắt nhìn trung tâm thương mại vô cùng trống trải rồi bỗng khẩn trương, chọc chọc vào eo Ngôn Hàm phía trước.
Ngôn Hàm quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Đội trưởng, nơi này tầm nhìn rất thoáng, có thể nào Tutor sẽ dùng súng không?”
“Không đâu.” Anh mỉm cười, “Càng lúc em càng giống một cô vệ sĩ nhỏ rồi.”
Chân Noãn vừa định hỏi tại sao, suy nghĩ bỗng quay về việc Tutor đang nhắmđến Thẩm Dực, cô thầm nghĩ hẳn là gã đang muốn biết việc gì đó từ anh.
Ngôn Hàm quay đầu lại, giọng rất khẽ: “Nếu gã muốn biết cái tên đó thì tìmtôi sẽ trực tiếp hơn, tại sao lại chĩa mũi dùi vào anh?”
Thẩm Dực chau mày, nghĩ ngợi giây lát: “Có thể gã cảm thấy anh cứng miệng.”
“…” Ngôn Hàm nói, “Nhiều chuyện.”
Thẩm Dực nói: “Tôi sống hay chết đều không phải là trách nhiệm của anh.”
“Hà.” Ngôn Hàm cười nhạt, lấy điện thoại ra gọi cho Đội trưởng Bùi.
“Chúng tôi chuẩn bị lên xe, phía bọn anh đã nhận dạng kỹ xe và người chưa, đừng để người lạ trà trộn vào.”
Đội trưởng Bùi: “Biết rồi. Đám vệ sĩ của Vương Tử Hiên là bài học kinh nghiệm.”
Chân Noãn nhìn hai người phía trước, dần dần chú ý đến Ngôn Hàm. Anh trôngkhông khác gì bình thường nhưng cô cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt lắm. Cô nhanh chóng ý thức được điều gì đó, tiến lên một bước rồinhẹ nhàng kéo tay anh.
Ngôn Hàm quay đầu lại nhìn cô, Thẩm Dựccũng quay đầu lại. Chân Noãn không lên tiếng, Thẩm Dực thản nhiên đitrước một bước. Lòng Ngôn Hàm khẽ dâng lên một nỗi vui sướng đến mứckhinh thường bản thân, nhưng ngoài mặt lại không mấy nhiệt tình: “Saothế?”
“Đội trưởng… Anh đừng ghen.” Cô nhỏ giọng như thể đang dỗ dành anh.
Tim Ngôn Hàm thoáng chốc thư thái hơn rất nhiều, cất giọng: “Hả?”
Cô thấy anh vờ vịt một cách hăng hái thì bỗng ngờ nghệch, đắn đo hồi lâucuối cùng mới nói: “Dù sao mười năm qua anh ấy… Em đã nợ anh ấy rấtnhiều… Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, em…”
“Anh biết.” Anh bỗng ngắt lời, nắm chặt tay cô.
Anh hiểu điều đó.
Ba người Ngôn Hàm ra khỏi quảng trường, ngồi vào xe.
Bên phía Đội trưởng Bùi thông báo: “Xe đã xuất phát, 53 giây sau sẽ chạy qua quảng trường.”
“Tốt.”
Ngôn Hàm canh đúng thời gian, chạy ra đường cái rồi hòa vào dòng xe “bìnhthường” ấy. Suốt quãng đường, sóng yên biển lặng. Bỗng nhiên, bộ đàmtruyền đến giọng nói của một đặc công: “Có một chiếc xe cá nhân chạycùng chiều, đang đến gần xe số 0.”
Xe số 0 là chiếc xe của ThẩmDực. Chân Noãn kề sát cửa kính nhìn ra, trông thấy một chiếc xe BMW màuđen không ngừng vượt lên. Cô khá khẩn trương, nhưng lại thấy Ngôn Hàm và Thẩm Dực đều rất bình tĩnh. Cô ngồi yên lại và hỏi: “Không cần cắt đuôi gã sao?”
Ngôn Hàm: “Tăng tốc vượt qua để cắt đuôi gã chẳng khác nào cắt đuôi luôn mọi người.”
Chân Noãn gật đầu, cắt đuôi gã thì cũng sẽ đồng thời bỏ xa tất cả cảnh sátvà đặc công. Nếu đối phương thật sự là kẻ địch thì chiêu này quả là thâm độc, may mà đầu óc Đội trưởng sáng suốt.
Chiếc xe BMW màu đen đến gần từng chút một, Ngôn Hàm nói vào bộ đàm: “Các anh đều không cần dừng lại, cứ chạy tiếp đi.”
Xung quanh phút chốc dường như ngừng cả nhịp thở.
“Không nên manh động, cho dù xảy ra bất cứ…”
Lời còn chưa dứt, chiếc xe BMW kia đột nhiên đụng vào sườn xe Ngôn Hàm, vang ầm một tiếng cực kỳ chói tai.
Ngôn Hàm phanh gấp xe lại: “Đừng dừng lại.”
Nhưng vô số những “xe cá nhân” trên đường cái khẩn cấp ngừng lại, tiếng thắng xe vang dội, giao thông tê liệt trong nháy mắt. Rất nhiều người trên xe vội vã lao ra, bao vây chiếc xe BMW đang gây chuyện kia.
NgônHàm không xuống xe, chỉ đưa mắt lạnh lùng nhìn. Lâm Tử lôi một gã tài xế béo xuống từ chiếc xe BMW. Đối phương nhìn những lớp người bao vây xung quanh mà sợ đến mức run lẩy bẩy: “Có người bảo tôi quẹt vào chiếc xenày sẽ cho tôi mười triệu, ai ngờ được các người, các người lại có lailịch lớn như vậy chứ?”
Lâm Tử giận đến mức suýt đánh gã: “Dẫn gã về.”
Trong bộ đàm truyền đến giọng Tô Nhã: “Chúng ta bị chơi xỏ rồi.”
Ngôn Hàm “à” một tiếng. Lòng Chân Noãn bỗng nặng trĩu, họ đã bị bại lộ rồi.
Sau khi xuất hiện khúc nhạc đệm nho nhỏ này, đoàn xe an toàn trở về tậpđoàn Hoa Thịnh. Thẩm Dực lại tiếp tục làm việc. Thân Trạch Thiên đi công tác ở thành phố Hề cũng gấp rút trở về. Hai người tuy đấu tranh gay gắt nhưng đều cùng chung lợi ích là Hoa Thịnh, bây giờ tập đoàn đang rốiren như vậy, nếu Thẩm Dực lại xảy ra chuyện thì một mình Thân TrạchThiên không thể dàn xếp ổn thỏa.
Anh ta có vẻ còn lo lắng hơn cảThẩm Dực, lại trách cảnh sát phái người đến bảo vệ quá ít. Anh ta muốngọi toàn bộ nhân viên an ninh và vệ sĩ của Hoa Thịnh đến, nhưng Độitrưởng Bùi không đồng ý vì người càng đông sẽ càng dễ có người lạ tràtrộn vào.
Thân Trạch Thiên lại nói để Thẩm Dực ở lại trong vănphòng, còn mọi người canh gác một đêm đến ngày mai mới nghỉ ngơi sau,nhưng Thẩm Dực không đồng ý.
5 giờ rưỡi chiều, Thẩm Dực đúng giờtan việc rời đi. Lần này ra ngoài, mọi người đều thêm phần thấp thỏmtrong lòng, bởi lẽ cách thời gian hết hạn phán quyết của Tutor chỉ còn 3 tiếng rưỡi. Càng về sau nguy hiểm càng nhiều.
Trước khi xuất phát, mọi người báo cáo lại tình hình lần cuối:
“Xe số 0 gồm Ngôn Hàm, Chân Noãn và Thẩm Dực, thân xe và thùng xe đều không có gì khác thường.”
“Xe số 1 gồm Bùi Hải, Trương Minh và Lý Đông, thân xe và thùng xe đều không có gì khác thường.”
“Xe số 2…”
Tổng cộng 9 chiếc xe đều không có vấn đề. Giữa dòng xe đông nghìn nghịt,chiếc xe của Ngôn Hàm bị cả đội xe bao vây, thong dong chạy về phíatrước. Dọc đường đi, không xuất hiện bất cứ vấn đề nào. Đoàn xe từ từtiến vào đường rẽ nhánh, chuẩn bị chạy lên cầu vượt.
Trước xe số0, xe số 3 và số 4 đã đi lên. Ngay lúc này, có một người phụ nữ trungniên đang băng ngang qua đường, thấy thế Ngôn Hàm liền đạp nhẹ phanh xe. Nhưng người phụ nữ kia lại đụng ngay vào xe số 0, sau đó kêu lên thảmthiết rồi lăn vào gầm xe.
Lúc này lại gặp phải… dân ăn vạ ư?
Lần này, Ngôn Hàm lại không có dự cảm như vậy, anh cầm bộ đàm lên: “Tất cảxe đều dừng lại, không được chạy tiếp dù chỉ một chiếc. Mọi người đềuxuống đây, đừng để người vây xem trộn lẫn vào.”
Ngôn Hàm mở cửaxe bước xuống. Người phụ nữ kia ngã trên mặt đất, toàn thân dính đầytuyết và bùn đất, tru tréo khóc lớn: “Ôi tay của tôi, ôi chân của tôi,gãy rồi, đều gãy rồi.”
Đang vào giờ cao điểm tan tầm, vụ án lạixảy ra ngay giao lộ cầu vượt, nên có vô số xe bị chặn lại ở ngã rẽ.Tiếng còi, tiếng chửi rủa vang lên bên tai không ngớt. Xung quanh cũngkhông ít người đến vây xem.
Lại có người bàn tán không biết rốt cuộc có thật sự đụng phải dân ăn vạ rồi chăng.
Chân Noãn xuống xe, ngồi ở phần đầu xe và nói: “Tôi từng học y, để tôi kiểmtra cho chị.” Cô vừa nói vừa đưa tay chạm vào cánh tay bà ta.
Người phụ nữ kia gào lên kêu khổ: “Ôi, tôi đau sắp chết rồi cô còn cấu tôi.”
Thẩm Dực cau mày: “Tay gãy mà vẫn còn vung lên được à? Giở trò hả?”
Nhưng Ngôn Hàm lại hỏi thẳng: “Bà muốn bao nhiêu tiền?”
Người phụ nữ lập tức ngừng khóc, mắt láo liên, lộ rõ vẻ quá bất ngờ chưa kịp nghĩ ra.
Ngôn Hàm rút ví từ áo khoác, lấy ra một xấp tiền đỏ chót: “Bao nhiêu đây đủ không?”
Mắt người phụ nữ kia sáng quắc, nhưng vẫn có chút do dự. Vào lúc này, bỗngvang lên tiếng xe cứu thương, bệnh viện cách nơi xảy ra tai nạn chỉkhoảng một trăm mét.
Có người ồn ào: “Tay chân bà bị gãy rồi còn đứng lên được không đấy, để bác sĩ đến khiêng bà đi!”
Giữa bao tiếng cười nhạo không ngớt, bà ta nhất thời xấu hổ, đành ngồi phịch xuống đất bất động. Mọi người tản ra thành một lối đi để xe cứu thươngchạy vào, bác sĩ và y tá vội vàng mang băng ca xuống xe.
ChânNoãn quay đầu lại, người nọ đứng cạnh xe, còn mở cửa xe cho cô và mỉmcười với cô. Cô bối rối trước hành động của anh ta: “Sao anh…”
Cô loáng thoáng cảm thấy mặt của anh ta có gì đó không ổn, chợt nhớ lạiđêm công bố lệnh phán quyết của Tần Xu, cô và Đội trưởng từng tới xem cô ấy, khi đó việc Tần Xu đang làm chính là…
Gã ta là Tutor! Cô muốn lui về sau, nhưng toàn thân đã lạnh toát, mắt cô lướt thấy gã cầm trong tay một chiếc điều khiển từ xa.
“Thấy cái túi của người phụ nữ kia không? Bên trong có bom, chỉ cần tôi ấnmột cái thì bà ta và những người bên cạnh sẽ chết ngay.”
Sắc mặtChân Noãn trắng bệch. Cô quay đầu lại, Ngôn Hàm đứng bên cạnh người phụnữ kia và Thẩm Dực cũng vậy. Hai người họ đang bàn bạc gì đó.
“Tôi cho cô ba giây lên xe. 3, 2, …”
***
Chưa đến 6 giờ, trời đã mờ tối. Thoáng chốc, Ngôn Hàm quay đầu lại tìm ChânNoãn theo thói quen, nhưng chỉ thấy đèn đường sáng rực và ánh đèn xe cứu thương đang nhấp nháy mà không thấy cô đâu cả.
Trong nháy mắt,Thẩm Dực cũng phát hiện điều khác thường. Hai người họ bất giác cùng cảm thấy nặng nề trong lòng, vội vàng gạt nhóm bác sĩ và y tá ra, liền thấy một chiếc xe màu đen xa lạ đang chạy khỏi đám người.
“Chân Noãn!”
“Chân Noãn!”
Hai người đàn ông nhanh như báo săn thoắt cái đã tăng tốc phóng đến, nhảylên xe, giẫm lên nắp ca-pô rồi đạp lên mui xe và lao nhanh ra khỏi dòngxe đang ùn tắc.
Cả đám người ngước nhìn sững sờ. Ngôn Hàm bỗng nhảy xuống từ một chiếc xe, bắt được Đội trưởng Bùi và lấy súng của anh ta.
“Ngôn Hàm, anh điên rồi! Đây là đường phố đông đúc đấy.”
Ngôn Hàm đã nhảy lên mui xe lần nữa, giơ súng bắn về phía chiếc xe kia.
“Đùng đoàng!” Hai tiếng vang lên, người đi đường lập tức bịt tai ngồi xổm xuống, như thể rơm rạ bị lưỡi hái cắt rạp.
Bùi Hải tức điên lên: “Ngôn Hàm, anh…” Anh ta nhảy lên xe xem, trông thấycảnh vô số người và xe đang chết lặng trong tiếng súng ngay giờ caođiểm.
Chỉ có Ngôn Hàm và Thẩm Dực vẫn chạy như cơn gió, đuổi theo chiếc xe đang mất hút nơi cầu vượt giữa màn đêm kia. Áo khoác màu đentung bay…
Hai tiếng súng vang lên, lốp xe sau đã nổ. Sườn xe sụpxuống, Chân Noãn ngã nhào, đập đầu vào xe. Cô vội vàng bò dậy, quỳ trênghế nhìn ra sau, liền thấy Ngôn Hàm và Thẩm Dực đang tức tốc chạy vềphía mình. Cô lại quay đầu nhìn gã tài xế, là con người thật của Tutor.Gã đã để cô nhìn thấy khuôn mặt thật sự của mình, để cô nhận ra gã chính là Tutor.
Gã đã quá tự tin hay là hoàn toàn không có ý định đểcô sống sót rời đi? Kỷ Thâm ư? Không, trước khi Tần Xu chết, việc cô ấyđang làm là khôi phục lại khuôn mặt của Lam – Thiên Dương. Lẽ nào, người bị giết thật sự không phải là Lam – Thiên Dương mà là Kỷ Thâm ư? Lam –Thiên Dương đã giết Kỷ Thâm, vì họ là anh em sinh đôi nên gã rất dễ dàng ngụy trang mình đã chết sao? Đối thủ mà Đội trưởng nghi ngờ bấy lâuchính là Thiên Dương, vậy nên mới bảo Tần Xu khôi phục lại khuôn mặt“Lam – Thiên Dương”.
Tốc độ chiếc xe bị nổ lốp đột ngột giảmxuống, lao thẳng về phía lan can cầu. Kỷ Thâm nắm chặt tay lái giữ vữngthân xe, chưa lấy lại được phương hướng nên không dám vội tăng tốc.
Chính vào lúc giảm tốc này, Ngôn Hàm và Thẩm Dực nhanh chóng nhảy qua đámngười đang ôm đầu ngồi xổm và xe cộ đang dừng giữa đường, hướng thẳnglên cầu vượt rồi chạy băng băng qua dòng xe thưa thớt. Không ít chủ xeđã cho xe tấp vào để tránh né.
Kỷ Thâm chẳng mảy may sợ hãi, vững vàng giữ phương hướng và bắt đầu tăng tốc, chỉ cần rời khỏi vòng xoaythì người sau sẽ không đuổi kịp nữa.
“Đội trưởng…” Chân Noãn vừathấy Ngôn Hàm sắp đến gần thì tốc độ xe lại đột ngột gia tăng, khoảngcách giữa họ lại kéo xa. Cô vội vàng đập vào cửa kính, nhưng cửa xe đãbị khóa, không làm được gì cả.
Nổ súng ở nơi đông người như vậynhất định sẽ khiến anh bị cắt chức Đội trưởng. Lòng cô như lửa đốt, cũng không biết sau khi xe hoàn toàn lên cầu vượt, anh sẽ nổi điên làm rachuyện gì đây nữa.
Chân Noãn lao đến hàng ghế trên, cướp tay lái. Nhưng vừa chạm vào, Kỷ Thâm đã một tay kìm hai cổ tay cô lại rồi ấnchặt lên bảng điều khiển. Cô đau đớn không chịu nổi, ra sức giãy giụa.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ cần gạt nước, hệ thống làm tan sương, sưởi ấmghế ngồi và dàn âm thanh đều được bật lên. Loa bỗng phát ra bài hát Thủy thủ xưa cũ từ mười năm trước.
Một tay Kỷ Thâm bóp chặt tay cô, một tay đánh bánh lái, thản nhiên nói: “Tính tình của cô sao vẫn không thay đổi nhỉ.”
Chân Noãn bàng hoàng, nhìn gã đầy căm phẫn: “Mặt của anh… Anh không phải là Kỷ Thâm, anh đã làm gì anh ấy?”
Gã không đáp: “Đừng lo lắng, cậu ta sẽ không nổ súng đâu. Cô đang ở trong xe, cậu ta sợ sẽ vô tình làm cô bị thương.”
Chân Noãn vừa tức giận vừa căm hận, cơn thịnh nộ nổi lên khiến cô định đedọa gã “Đội trưởng đã biết anh là ai rồi”. Nhưng cô không làm vậy, bởivì cô muốn để lại đường sống cho Ngôn Hàm, sợ rằng mục tiêu kế tiếp củaTutor sẽ nhắm vào Ngôn Hàm mất. Nghĩ đến đấy, cô bỗng tỉnh táo hẳn,không nói lời nào và cũng không phản kháng nữa. Giãy giụa chỉ tổ phísức, làm hại bản thân lại còn uổng công vô ích, chi bằng im lặng tìm sơhở rồi tính tiếp.
Dưới bầu trời xám xịt, chiếc xe chạy lên cầuvượt nhanh như dòng nước. Ngôn Hàm và Thẩm Dực tức tốc đuổi đến vòngxoay, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe kia dần dần tăng tốc, lêncầu vượt rồi từ đó nghênh ngang chạy mất.
Hai người họ nhìn xungquanh, không hề bàn bạc mà đột ngột cùng lúc nhảy lên bậc xi măng, tungngười bắt lấy bảng chỉ dẫn giao thông cao cao bên ngoài rồi leo lên đó,mượn thế nhảy vút lên vượt qua. Hai bóng người vừa hay nhẹ nhàng đápxuống nóc tàu điện ngầm đang lướt qua trên cao.
Tốc độ tàu chạyquá nhanh, hai người đều rơi không vững, lăn từ bên hông tàu đến phíađuôi. Thẩm Dực lăn thẳng xuống nóc tàu, lúc sắp bị rơi xuống thì NgônHàm đưa tay bắt được anh.
Ngôn Hàm lôi Thẩm Dực lên: “Bạn gái của tôi mà anh xen vào làm quái gì!”
“Chuyện của tôi anh xen vào làm quái gì!”
Ngôn Hàm suýt nữa đẩy anh ta xuống tàu. Đoàn tàu chạy như bay, đường ray trùng hợp song song với cầu vượt.
Chân Noãn cúi thấp người, rướn cổ lên đã nhìn thấy nhóm người tan sở chenkín trong tàu điện ngầm, đủ mọi trạng thái cảm xúc. Trên nóc tàu, haingười đàn ông như đang tranh tài chạy nước rút trăm mét, áo khoác đencủa họ bay phấp phới trong gió.
Tàu điện trên cao nhanh hơn xecủa Tutor, nên họ đã nhanh chóng chạy lên phía trước, Chân Noãn trôngthấy đoạn giao nhau giữa hai ngã rẽ trước mặt có một biển quảng cáo tamgiác cao bằng cả thân người.
Cô lẳng lặng không nói, đột nhiêntức giận cắn vào bàn tay của Tutor. Gã bất ngờ không kịp đề phòng, đauđớn buông cô ra. Trong nháy mắt, cô bật dậy, kéo cửa sổ trên mui xe rồiló người ra ngoài.
Tàu điện trên không rẽ cua, Ngôn Hàm và ThẩmDực vẫn đang chạy nước rút trên nóc tàu, nhảy lên biển quảng cáo tamgiác như chim yến. Ngôn Hàm lấy thanh dao quân dụng, đâm vào tấm vải rồi trượt xuống, cô gái đang mỉm cười trên biển quảng cáo to lớn bị ráchtoạc.
Thẩm Dực theo sát phía sau, trượt xuống theo giá thép nhẵn nhụi. Một tay anh bắt lấy chiếc giá, tay còn lại với vào không trung.
Chiếc xe của Tutor chạy đến, Chân Noãn giẫm lên lưng ghế ló đầu lên cửa mui, đưa tay về phía Ngôn Hàm: “Đội trưởng!”
Lời còn chưa dứt, Tutor đã bắt lấy chân cô kéo lại, cô rơi xuống mộtkhoảng, vội vàng áp người giữ lấy mui xe, hai chân đá đạp lung tung bêntrong buồng xe để tránh khỏi tay gã.
“Đội trưởng!” Cô gọi anh, mái tóc bị gió thổi rối tung.
Ngôn Hàm không thể nào chấp nhận khả năng lướt qua cô dù chỉ là rất nhỏ, anh buông biển quảng cáo ra, rơi thẳng về phía xe Tutor.
Nhưng Tutor đã đoán ra ý định của anh, đột nhiên thắng xe lại khiến Ngôn Hàm rơixuống nền đất xi măng, anh còn chưa đứng vững thì thoắt cái Tutor đãtăng tốc lao về phía anh.
“Đội trưởng!!!”
Chân Noãn bàng hoàng, trơ mắt nhìn Ngôn Hàm bị đụng văng lên, rơi xuống mui xe rồi lăn xuống đất, phút chốc hoàn toàn bất động.
“Noãn Noãn, đưa tay cho anh!” Thẩm Dực gọi cô.
Chân Noãn không nghe thấy, chỉ nhìn Ngôn Hàm với vẻ mặt thẫn thờ. Anh cố sức gắng gượng, định đứng dậy khỏi mặt đất.
Thẩm Dực thấy thế liền nhảy lên xe bắt lấy cửa mui. Tutor đạp chân ga lầnnữa, chiếc xe tăng tốc nhanh hơn. Đầu óc Chân Noãn trống rỗng, theo bảnnăng cấp tốc quay ngược vào buồng xe, dốc hết sức lực giành lấy tay láibẻ ngoặt.
Xe đang chạy với tốc độ cao đột ngột chuyển hướng đụngvào lan can phòng hộ, nảy vút lên thật cao rồi lao xuống sông Bạch Thủydưới cầu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...