Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dung Thành

Chương 91: Nếu cậu không thành công, tôi sẽ chết.



Bóngdáng mơ hồ của Lưu Đống biến mất, cái ghế màu vàng cũng biến mất theo.

Vật hẳnlà dùng một kỹ thuật tương tự với hình chiếu thực tế ảo này đã khiến cho LưuĐống có thể tiếp xúc với người của giọt sương từ một nơi an toàn.

NhưngLưu Đống không ngờ rằng gã không liên hệ được với người của giọt sương, gã chỉliên hệ được với Liên Xuyên bị bóng tối bủa vây.

Ninh Cốcbỗng nhiên bừng tỉnh ra, trước đó cậu đi qua một loạt hành lang, một đốngkhoang thí nghiệm, nhìn thấy một đám Liên Xuyên, không phải là tiến vào mộtđoạn ký ức nào đó của Liên Xuyên, mà là những chuyện Liên Xuyên đang trải qua,Lưu Đống bắt hắn nhớ lại những ký ức đau đớn đó.

Đau đớnnày là do Lưu Đống cố tình tạo thành, khoang trụ nước tựa như lúc Liên Xuyên bịthi nhân mang đi, cậu nhìn thấy trụ nước đó bên trong ý thức của Liên Xuyên… Đểcho những ý thức của giọt sương tiến vào trong thân thể Liên Xuyên, đạt đượcmục đích giao lưu giữa ông ta và giọt sương.

Ninh Cốcảo não vô cùng, cậu vốn đã chẳng có đầu óc, trước vậy mà lại chẳng hề hiểu môtê gì, đáng lý ra cậu nên đánh nát những khoang thí nghiệm đó, lôi Liên Xuyênra ngoài ngay từ đầu mới phải.

“LiênXuyên?” Ninh Cốc nhìn Liên Xuyên.

LiênXuyên không nhìn cậu, chỉ nhìn tay mình.

Nhữnggiọt sương nhỏ trên tay bị hắn bóp vỡ đã biến mất không để lại bất cứ dấu vếtnào.

Ninh Cốcthoáng chần chừ, rồi chậm rãi duỗi tay mình tới, đặt nhẹ vào lòng bàn tay LiênXuyên.

LiênXuyên cứng đờ vài giây, rồi nắm lấy tay cậu: “Cậu đã đến rồi.”

“Tôi đếnrồi,” Ninh Cốc mau miệng đáp lại, “Tôi đến muộn rồi à?”

“Không.”Liên Xuyên nói, “Đến là tốt rồi.”

Ninh Cốcôm lấy hắn, ra sức siết chặt cánh tay: “Anh không sao chứ? Liên Xuyên?”

“Khôngsao.” Liên Xuyên nói, giọng nói có lẫn hoang mang.

“Trạngthái của anh không ổn.” Ninh Cốc nói.

“Khôngsao,” Liên Xuyên duỗi tay tới ôm lại cậu, “Tôi chỉ… tâm trạng không được tốtlắm.”

“Tôibiết,” Ninh Cốc vỗ nhè nhẹ lên người hắn, “Tôi biết, tôi nhìn thấy mà, tên LưuĐống thối tha này!”

“Lưu Đống.”Liên Xuyên cử động.

“Ừm, saovậy?” Ninh Cốc buông cánh tay ra nhìn hắn.

“Còn cóviệc phải làm.” Liên Xuyên nói, giọng điệu và âm thanh đều chỉ cần một chớp mắtđã trở về với trạng thái mọi khi.

Ninh Cốcmất ít nhất hai giây mới quen được với biến chuyển chớp nhoáng như vậy của LiênXuyên.

“Giọtsương đã bị Lưu Đống kích hoạt.” Liên Xuyên nói.

“Kíchhoạt?” Ninh Cốc ngơ ngác.

“Gần nhưlà vậy. Lúc No. N đưa giọt sương tới đây, giọt sương giống như một khoang ngủđông,” Liên Xuyên đi về cửa khoang thí nghiệm, “Hiện giờ, do ép buộc tôi tiếpxúc với giọt sương, mấy thứ trong giọt sương đã kết thúc kỳ ngủ đông.”

“Giờchúng ta phải làm như thế nào?” Ninh Cốc nói, “Phá hủy giọt sương hả? Phá thếnào?”

“Khôngbiết, nhưng nếu như có một người phá hủy được giọt sương,” Liên Xuyên vừa nóivừa duỗi tay nắm lấy tay cầm cửa, “thì chỉ có thể là cậu.”

“Chờđã!” Ninh Cốc lao tới đè tay hắn xuống.

LiênXuyên nhìn cậu.

“Tìm bộquần áo mặc vào đi chứ,” Ninh Cốc nói, “Anh định trần truồng thế này đi đâu?”

“Ở đâucó?” Liên Xuyên liếc mắt nhìn khoang thí nghiệm sau lưng, trống trơn không cóthứ gì, “Với cả đây không phải thế giới thật.”

“Tôibiết.” Ninh Cốc nói.

“Cậuthấy ngại à.” Liên Xuyên hỏi.

“… Thậtra cũng không phải.” Ninh Cốc cúi đầu xuống nhìn người mình, trước đó thực racậu có mặc một cái áo khoác dài, nhưng giờ lại không có trên người, nếu như cởiáo ra cho Liên Xuyên mặc, cậu sẽ thành trần truồng.

Khi cậuvẫn còn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt xem nên để mình trần truồng hay LiênXuyên trần truồng thì Liên Xuyên đã mở cửa phòng thí nghiệm đi ra ngoài.

Ninh Cốcnhanh chân đuổi theo.

Lại pháthiện trên người Liên Xuyên đứng ngoài cửa đã có quần áo, cậu còn nhận ra đượccả bộ quần áo này, đây chính là bộ quần áo cậu kiếm được cho Liên Xuyên khi ởquỷ thành.

“Đây làquần áo của kẻ lữ hành.” Ninh Cốc nói.

“Ừ,”Liên Xuyên đáp, “Bộ này mặc thích.”

“Đây lànơi nào?” Ninh Cốc nhìn thoáng qua bên ngoài, phát hiện ngoài cửa chỉ có mộthành lang dài chừng hai mét, đối diện vẫn là một cánh cửa khác.

Giờ cậuđã sắp có ám ảnh tâm lý với đủ thứ cửa.

“Giọtsương.” Liên Xuyên đi qua, đưa tay đẩy cánh cửa đối diện.

.

“Kẻ lữhành!” Cửu Dực băng qua một bức tường nhiệt, nhìn giọt sương đã bắt đầu thayđổi đằng trước, “Canh chừng, giọt sương có động tĩnh, người của Lưu Đống chắcchắn sẽ đồng loạt xông ra, để ý vũ khí của bọn họ!”

“Cậu chúý an toàn cho mình đi,” Lý Hướng nói, “Mục tiêu của cậu quá lớn.”

“Ai cóthể giết được tôi,” Cửu Dực nở nụ cười, giang cánh, “Ai! Có! Thể! Giết! Được!Tôi ——”

Vầngsáng vẫn luôn chậm rãi biến hóa như màu hologram bên ngoài giọt sương đang tốiđi.

Biếnthành màu đen, từng chút, từng chút một, bằng tốc độ thong thả vô cùng.

Còn CửuDực ở giữa không trung thì càng có thể xem rõ ràng, bề mặt bên ngoài giọt sươngkhông hề nhẵn nhụi, mà đã bắt đầu xuất hiện một đám những cục nhô lên nho nhỏ.

“Sắp rarồi sao?” Cửu Dực nghiêng người bắt đầu bay vòng quanh bên ngoài giọt sương,“Không thể nào.”

So sánhvới những thế giới khác đã bị hủy diệt, thế giới cũng sẽ bị hủy diệt của giọtsương còn bi thảm hơn.

Bọn họđã nhìn thấy hi vọng.

Bọn họvẫn còn ôm hi vọng đến chết.

“Thảmquá.” Cửu Dực vung tay lên, gai trong ngón tay vạch ra hàn quang, đánh ập xuốngphu dọn đường dưới đất.

Phu dọnđường đã bắt đầu giảm bớt, xem ra sự xuất hiện của phu dọn đường thật sự dựavào Liên Xuyên.

Một khiLiên Xuyên rời đi, phu dọn đường sẽ bắt đầu cáo chung.

Tại vũtrụ ngẫu nhiên như địa ngục này, hẳn chẳng được mấy người nắm giữ tinh thần lựcmạnh mẽ tuyệt đối, rồi lại đồng thời có một quá khứ đau đớn mà không ai có thểchịu đựng nổi như Liên Xuyên.

Hoàntoàn xứng đáng là vị vua đứng sau màn của phu dọn đường.

Một tiasáng trắng bắn ra từ mặt đất phía sau giọt sương.

Cửu Dựcđột nhiên xoay người, xoay 180 độ giữa không trung mới né tránh kịp đòn tấncông này.

“Quânđội của Lưu Đống đã hành động, tôi bị tấn công từ dưới mặt đất, bọn họ có lốiđi dưới lòng đất,” Cửu Dực nói, “Những lối đi ngầm chưa bị khe nứt cắt đứt, LýHướng, các anh cẩn thận, tôi đi báo cho đội dọn dẹp.”

“Ngầm?”Lý Hướng hỏi.

“Đúngvậy,” Cửu Dực nói, “Đường ray ngầm, ống dẫn ngầm của chủ thành, còn có vài conđường chuẩn bị cho chiến đấu, có vài nơi đã bị chặt đứt, nhưng chắc chắn sẽ cóvài nơi vẫn thông.”

“Tôibiết những lối đi đó,” Bộ đàm vang lên giọng Trần Phi, “Giờ tôi sẽ dẫn người vàcả EZ qua đó.”

“Đưatoàn bộ EZ đến gần giọt sương,” Cửu Dực nói, “Phòng ngừa giọt sương đột nhiênnổ mạnh.”

“Được,”Trần Phi nói, “Lý Hướng, cho tôi tọa độ đại khái của các anh đi, xe công trìnhsẽ qua đó yểm hộ cho các anh.”

“Được.”Lý Hướng trả lời.

Gai gồlên trên bề mặt ngoài của giọt sương vẫn còn đang thay đổi, từ một điểm nho nhỏchậm rãi biến thành hình cầu to bằng nắm tay.

Mà màuđen huyền ảo thì đã chiếm gần như một nửa, giọt sương đã biến thành một quả cầulớn lồi lõm nửa trắng nửa đen.

“Trônggiống virus thật.” Cửu Dực nói.

Rất giốngvirus vẽ trong một cuốn sách nào đó mà Cửu Dực đã từng nhìn thấy tại một thếgiới hoặc một đoạn ký ức nào đó của Diệp Hi.

Trần Phingồi bên trong xe công trình có bọc giáp phòng ngự, xe phóng về phía khu C, đitheo sau là mấy chiếc xe công trình được trang bị tương tự, cùng với gần như làtoàn bộ chiến lực và tất cả EZ mà gã đang có.

Đây làtrận chiến mấu chốt cuối cùng, phu dọn đường đã là cung giương hết đà, ngọn lửaphụt ra từ khe nứt cũng đã bắt đầu yếu bớt, tường nhiệt ở vài nơi cũng đã biếnmất.

Chống đỡmột đòn giậu đổ bìm leo của giọt sương và Lưu Đống mới là mấu chốt để bọn họchiến thắng.

Dân lưuvong mà khu A thu nhận cũng đã gia nhập vào cuộc chiến, đi sau cùng đoàn xe củagã lao về phía khu C là rất nhiều dân lưu vong, Trần Phi phân phát vũ khí cònlại trong kho cho bọn họ.

Hi vọngsống sót, hi vọng giữ lại thế giới này, nằm trên người mỗi bọn họ.

Kẻ lữhành hành động rất nhanh, bọn họ chạy rồi nhảy trên bãi đổ nát, phảng phất nhưmột cơn gió thổi qua.

Dù saocũng là những người còn dám nhảy khỏi tàu trên đường tới chủ thành, cả đời chỉtheo đuổi kích thích.

Lý Hướngmang theo kẻ lữ hành tập hợp với Trần Phi ở rìa khu C.

“Phíatrước chúng tôi là một đường ray ngầm,” Trần Phi nói, “Chắc anh vẫn còn nhớchứ.”

“Nhớ,”Lý Hướng nói, “Đường ray tàu điện ngầm bỏ đi, đường ray duy nhất có thể dẫn tớikhu D, bị phong tỏa khi người đột biến xuất hiện.”

Trần Philiếc nhìn gã.

Đây làthời điểm đầu tiên chủ thành vạch rõ giới hạn với kẻ lữ hành, với tư cách là kẻkhác loài, người đột biến không còn được chủ thành chấp nhận nữa.

“Hiệntại bọn họ đang bị chúng tôi bao vây,” Trần Phi nói, “Muốn phá vòng vây, nộiứng ngoại hợp với giọt sương sẽ phải đi qua nơi này.”

“Cắt đứtđường đi.” Lý Hướng nói xong thì thổi tiếng huýt gió.

Kẻ lữhành đồng thời dàn ra theo hàng ngang.

“Xe côngtrình đã vào vị trí.” Người cấp dưới đằng sau tiến đến nói vào tai Trần Phi.

“Bắtđầu.” Trần Phi hạ lệnh.

Mấychiếc xe công trình đồng thời phát ra tiếng kêu ầm ầm, mặt đất cũng bị rungchuyển dữ dội theo.

Bảy támchùm tia sáng bao lấy tia lửa điện lớn bắn về phía mặt đất.

Mặt đấtkhông ngừng bị xới lên, mặt đất và tầng sắt đen bị bắn nát giữa những tia lửađiện, văng tung tóe ra khắp nơi.

Khoảnhkhắc con đường được phá thông từ phía trên, mấy ống pháo màu đen bỗng nhiên nhôra từ bên dưới con đường.

Khi ánhsáng trắng lóa mắt bắn ra, Lý Hướng nhanh chóng dựng phòng ngự.

Mộtluồng tia sáng sượt qua má phải Lý Hướng, rạch ra một vết thương bỏng rát trênmặt gã.

“Bọn họđã cải tiến vũ khí.” Trần Phi nói.

Lý Hướngđã dự đoán cảnh tượng như vậy có thể sẽ xuất hiện, gã dựng lên lớp phòng ngựthứ hai.

Năng lựcphòng ngự của gã đứng đầu trong số kẻ lữ hành, nếu như có một cải tiến nào đó,năng lực của gã sẽ bị nhằm vào trước hết.

Mấy kẻlữ hành phía sau cũng đồng loạt dựng lên phòng ngự theo.

“Tiếptục.” Lý Hướng nói.

“Cắt đứtbọn họ!” Trần Phi hạ lệnh, “Vận hành tốc độ cao nhất!”

Xe côngtrình phát ra tiếng nổ rung trời, tia lửa điện tiếp tục bắn xuống mặt đất khônggián đoạn, đường hầm bắt đầu sụp.

“Kiềmchế hỏa lực!” Khi đợt ống pháo thứ hai duỗi ra, Trần Phi lại hạ lệnh một lầnnữa, “Vũ khí của chủ thành không dễ cải tiến như vậy, tất cả đều nhằm vào kẻ lữhành, những công kích khác nhất định sẽ giảm xuống.”

Ánh sángđỏ và cam bắt đầu bắn từ bốn phía về đường hầm.

“Cho nênngười của bọn họ đều đứng sau công sự, né tránh tấn công từ vũ khí của chủthành,” Lý Hướng nhìn về phía đường hầm, “Anh cho tôi vài người đi, tôi mangmấy kẻ lữ hành qua đó.”

“Tiếnvào đường hầm?” Trần Phi lập tức hiểu được ý của gã, “Không được, quá nguyhiểm, đường hầm rộng như vậy, khoảng cách cũng dài, không ai biết phía dưới đãlà tình trạng như thế nào.”

“Anhnhìn giọt sương đi.” Lý Hướng nói.

Trần Phinhìn về phía giọt sương.

Giọtsương đã biến đen gần như hoàn toàn, những quả cầu nhỏ nhô ra đã bắt đầu nhưmuốn thoát ly cơ thể mẹ.

“Khôngcòn thời gian nữa rồi.” Lý Hướng nói.

Khôngtrung đột nhiên vang lên tiếng vù vù.

Một cáibóng màu đen xẹt qua phía trên, tấm lưới hàn quang ập xuống đường hầm, mấy ốngpháo màu đen tức khắc bị cắt vỡ, tấn công từ tia sáng dập tắt lửa.

“Lựclượng mặt đất của Lưu Đống đã được điều động,” Bộ đàm phát ra giọng Cửu Dực,“Muốn xuống thì phải xuống ngay.”

Lý Hướngquay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi vung tay lên, mấy kẻ lữ hành lao ra khỏi độingũ, đi theo gã nhằm về hướng đường hầm.

“Támtiểu đội!” Trần Phi đưa ra mệnh lệnh, “Kích hoạt EZ! Đuổi kịp bọn họ! Nhữngngười khác yểm hộ!”

“Tôi điphía sau nhìn xem, bọn họ ở đây đã có hỏa lực, chưa biết chừng sau đó sẽ chocác anh một đòn hồi mã thương.” Cửu Dực quay đầu bay theo đường hầm về hướng khuD.

“Đội dọndẹp và kẻ lữ hành vào vị trí,” Giọng Lôi Dự phát ra, “Tôi và trưởng đoàn ở phíasau đường hầm.”

“Tôikhông đi.” Cửu Dực lại quay đầu về.

“CửuDực,” Trưởng đoàn mở miệng, “Cậu lại đây, bắn nát đường hầm.”

“Anhtưởng tôi là Ninh Cốc à?” Cửu Dực nói, “Tôi phải đi theo bọn họ mới đánh nátđược mặt đất sắt đen.”

“Đánhnứt là được,” Trưởng đoàn nói, “Nếu bọn họ ra ngoài trước, diện tích công kíchcủa cậu lớn.”

Cửu Dựcchép miệng, lại một lần nữa quay đầu đi.

EZ laovào trong đường hầm đầu tiên, tiếp đó là kẻ lữ hành cùng tám tiểu đội thành vệ,khi nhảy xuống đường hầm, mấy kẻ lữ hành lập tức dựng phòng ngự cùng một lúc.

Khoảnhkhắc Lý Hướng rơi xuống đất, tám tiểu đội thành vệ lập tức khai hỏa về hai bênđường hầm.

Mấy độiviên đội tuần tra trong đường hầm lập tức bị EZ hạ gục, vài người tránh thoátđược cũng bị thành vệ bắn chết.

Nhưngbên trong đường hầm lại không có người của Lưu Đống, mà chỉ có từng hàng nòngpháo.

Còn haibên đường hầm cũng đã bị đào ra không ít hang động xếp hàng song song, bên trongcũng toàn là ống pháo.

“Bọn họkhông muốn công kích,” Lý Hướng nhanh chóng đưa ra phán đoán, “Bọn họ muốn bắnnát toàn bộ chủ thành.”

“Trởvề!” Trưởng đoàn kêu, “Lập tức quay lại!”

“Khôngthể trở về được.” Lý Hướng nói.

“LýHướng?” Trưởng đoàn đã tức giận tới nỗi run giọng.

“Cầnphải tịt nòng pháo,” Lý Hướng nói, “Nếu như đồng loạt nổ, người trên mặt đấtcủa chúng ta sẽ không thể nào rút lui được!”

Đây lànỗ lực cuối cùng của Lưu Đống, vũ khí nhằm vào kẻ lữ hành, đồng thời tấn côngtrên mặt đất và dưới lòng đất, một khi giọt sương không thể thành công, gã sẽcá chết lưới rách cùng mọi người.

“Còncách khác!” Trần Phi quát.

“Giờ vẫnchưa nổ, quân đội trên mặt đất vẫn còn chưa tới!” Trưởng đoàn nói, “Còn chưatới bước cuối cùng, vẫn còn có thời gian.”

Trongđường hầm phía trước lóe lên ánh sáng.

Vũ khícủa tám tiểu đội thành vệ khai hỏa, tiếp đó liền vọt qua.

Kẻ lữhành cũng xông qua dưới hỏa lực áp chế, năng lực đồng thời kích phát trongđường hầm chấn cho tai đau nhói.

Cửu Dựcbắn ra hai lỗ thủng ở bên trên đường hầm.

Đội dọndẹp đồng thời khai hỏa về phía lỗ thủng, giữa hỏa lực áp chế, trưởng đoàn laoqua đó.

“Anh làmgì vậy.” Cửu Dực ngăn cản trưởng đoàn.

“Đồngbạn của tôi ở bên trong!” Trưởng đoàn nhìn gã.

“Bênngoài không phải đồng bạn của anh sao?” Cửu Dực hỏi.

Trưởngđoàn liếc nhìn những kẻ lữ hành xung quanh.

“Tôibiết mấy người các anh sống chết có nhau,” Cửu Dực nói, “Nếu như cả hai anh đềuđi xuống, ai sẽ chỉ huy kẻ lữ hành, bên phía E có vấn đề gì thì ai đến hỗ trợ?”

Trưởngđoàn không nói gì, hiển nhiên là đang nỗ lực khống chế cảm xúc của mình.

“Phá hủymấy ống pháo thôi, không cần phải huy động nhiều người như vậy,” Cửu Dực nói,“Tôi đi xuống dưới, kẻ lữ hành nợ tôi, nhớ đấy.”

.

“Đây làbên trong giọt sương sao?” Ninh Cốc hỏi.

“Đúngvậy.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốcnhìn không gian thật lớn phía sau cửa, vô số những giọt sương nho nhỏ lơ lửnggiữa không trung, mang màu sắc khác nhau, có vài giọt sương cũng đã bắt đầubiến thành màu đen.

“Nhữngthứ màu đen đó là gì?” Ninh Cốc hỏi.

“Làtôi.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốcngây người, nhìn Liên Xuyên.

“Khôngmuốn bị giọt sương cắn nuốt,” Liên Xuyên nói, “Thì phải cắn nuốt bọn họ.”

Ninh Cốckhông nói gì nữa, một lúc sau mới quay đầu sang nhìn những giọt sương đó.

Khi đứngở khoảng cách gần, cậu thậm chí còn có thể nhìn thấy bên trong một vài giọtsương có gì.

Cậu nhìnthấy, bên trong một giọt sương có căn nhà, một giọt sương khác có mấy đứa trẻđang chạy nhanh.

Đây làthế giới của No. N, một thế giới khác được bảo tồn ở đây, chuẩn bị xâm nhập thếgiới của bọn họ giành lấy sự sống.

“Phảihủy diệt bọn họ sao?” Ninh Cốc hỏi, “Cửu Dực nói một mình tôi sẽ không phá hủyđược giọt sương.”

“Đây làlý do tôi bảo cậu tìm tôi,” Liên Xuyên nói, “Một khi Lưu Đống lợi dụng liên hệgiữa tôi và giọt sương, tôi sẽ có thể đưa cậu tới nơi này.”

“Anhkhông nói với tôi,” Ninh Cốc nói, “Tôi tưởng anh chỉ muốn trà trộn vào tìm dìXuân và Long Bưu.”

“LưuĐống muốn tôi lại đây, không thì ông ta đã không bắt dì Xuân,” Liên Xuyên nói,“Sao gã chỉ có thể lấy tôi làm con tin được.”

“Anh khôngnói với tôi.” Ninh Cốc nói.

“Tôi sợcậu không cho tôi lại đây.” Liên Xuyên nói.

“Anh cònbiết thế cơ đấy?” Ninh Cốc vẫn không phục.

“Bởi vìtôi sẽ không để cậu tới.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốcnhìn chằm chằm hắn một lúc: “Về sau đừng giấu tôi nữa, chuyện gì cũng thế.”

“Được.”Liên Xuyên nói.

Ninh Cốcgiơ tay trái.

“Nơi nàykhông có thời gian,” Liên Xuyên đứng phía sau cậu, nắm lấy tay phải cậu, “Khôngbiết tình huống bên ngoài, cậu cần phải thành công bằng một đòn, không thể chogiọt sương bất cứ cơ hội nào, một giây đồng hồ cũng không thể.”

“Nếukhông thành công, thì phải làm sao bây giờ?” Ninh Cốc hỏi.

“Cầnphải thành công,” Liên Xuyên nói, “Nếu không thì nỗ lực của mọi người có khảnăng sẽ đều uổng phí.”

“Ừ.”Ninh Cốc đáp.

“Tôi vẫnđang bị khóa ở khoang thí nghiệm,” Liên Xuyên nói, “Không ai biết khoang thínghiệm nằm ở nơi nào, nếu cậu không thành công, tôi sẽ chết.”

“Anh sẽkhông,” Dưới chân Ninh Cốc lập tức hiện lên chùm tia sáng bàng bạc, “Có tôi ởđây mà.”

ẫn chưa từng có bất cứ thayđổi gì đột nhiên nhúc nhích.

Như thể có thứ gì đó muốnchui ra khỏi bọt khí.

Quang Quang nắm chặt vũ khí trong tay, chậm rãilùi lại một cây cột đã bị tàn phá, nhìn 
Chương trước Chương tiếp
Loading...