Dung Thành
Chương 90: Tôi là Liên Xuyên.
“Saotrước kia tôi không cảm thấy mặt đất thung lũng lạc lối lại cứng như vậy nhỉ?”Ninh Cốc nằm trong một hang động nhỏ bên trong hang ổ của Cửu Dực, nhìn lêntrần.
“Cậutừng ngủ ở thung lũng lạc lối rồi à?” Cửu Dực ngồi bên cạnh, dựa vào vách hangđộng nhìn cậu.
“Chắc làngủ rồi,” Ninh Cốc nghĩ ngợi, “Ngồi rồi, cũng từng nằm rồi, Liên Xuyên cũngtừng ngủ rồi… Không, Liên Xuyên là ngất đi, còn có giường không.”
“Cậu bảotôi đi tìm giường cho cậu vào lúc này?” Cửu Dực nói, “Cậu là ai?”
“Chúacứu thế chứ ai.” Ninh Cốc nhìn gã.
“Đừngnhìn tôi,” Cửu Dực nói, “Mau ngủ đi, nhìn tôi trước khi ngủ, tôi sợ cậu ngủ rồisẽ mơ thấy tôi.”
“Vậy thìanh hơi đề cao mình rồi đấy.” Ninh Cốc nói.
“Có ngủkhông đây?” Cửu Dực nói.
“Tôingủ, được chưa!” Ninh Cốc nổi giận, thoắt cái đã lại ngồi dậy, “Tình hình hiệntại của Liên Xuyên thế nào tôi cũng không biết, dì Xuân và Long Bưu thế nàocũng không biết! Tôi lại nằm đây ngủ, anh nói xem tôi ngủ được sao! Anh ngủđược sao!”
“Ngủđược chứ,” Cửu Dực cười, “Tôi cũng đâu quan tâm những người đó.”
“Cứ mạnhmiệng đi.” Ninh Cốc ngồi xuống đất, cúi đầu thở dài.
“Uống ítnước đi, bình tĩnh lại,” Cửu Dực đứng lên, đi sang bên cạnh cầm một cốc nướctới cho cậu, “Không được thì để tôi kiếm ít thuốc ngủ cho cậu.”
“Khôngđược,” Ninh Cốc nhận lấy nước, uống một ngụm, “tôi sợ anh nhân cơ hội này cảitạo tôi…”
Cửu Dựcnện một đấm lên thái dương Ninh Cốc.
Ninh Cốcngã xuống mặt đất.
Ngaytrước lúc cậu ngã xuống đất, Cửu Dực đã nhận lấy cái cốc trong tay cậu, trở taylại đưa cái cốc đi.
Phúc Lộcduỗi đầu ngó nghía vào cửa động, rồi chạy đến nhận lấy cái cốc: “Đại ca, anhđánh chết cậu ta rồi?”
“Cútđi,” Cửu Dực nhìn nó, “Tao thấy mày cũng nên cải tạo nốt đầu đi, dù sao cũngtrống không!”
“Ngấtđi.” Phúc Lộc nhảy tới, duỗi tay tới dưới mũi Ninh Cốc.
“Mày đira ngoài cho tao!” Cửu Dực nói.
Phúc Lộcthả cái cốc về lại chỗ, rồi xoay người chạy ra khỏi hang.
“Chúacứu thế,” Cửu Dực lật Ninh Cốc nằm ngửa, “Tỉnh lại rồi thì đừng gây rắc rối chotôi, tôi không có nhiều thời gian dỗ trẻ ngủ như vậy, muộn nữa tôi sợ cậu khôngcứu được Liên Xuyên cũng muốn liều mạng với tôi…”
Ninh Cốcđang nhắm mắt, trạng thái thoạt nhìn vẫn còn khá ổn, không giống như bị đánhngất đi, mà tựa như đã ngủ.
Cửu Dựctiện tay cầm tấm chăn tới lót dưới đầu cậu, rồi ngồi trở về trong góc, dựa vàovách động tiếp tục nhìn cậu: “Tôi vẫn luôn cảm thấy, không có vướng bận gì mớilà ưu thế, mà giờ xem ra, có vướng bận mới là không có nhược điểm… nhìn vào cậulà biết.”
Không cóthời gian.
Ninh Cốcchạy mãi về phía trước theo một hành lang kim loại màu trắng, hai bên là váchtường cậu đã từng nhìn thấy, là hành lang nơi cậu nhìn thấy bốn bức tranh “NinhCốc”.
Cậu muốntìm ra Liên Xuyên, hẳn không phải là nơi này, nơi này không phải vị trí củaLiên Xuyên vào lúc này.
Nhưngcậu cũng không biết phải làm thế nào để rời khỏi nơi này.
“LiênXuyên!” Cậu vừa chạy vừa gọi to.
Tiếp đó,cậu cảm thấy mặt đất dưới chân bỗng biến mất, bất chợt rơi xuống, lọt vào mộthành lang khác.
Hànhlang này, cậu cũng nhận ra, khi cùng Liên Xuyên đi đến kho sở thành vụ lấytrang phục cách nhiệt, cậu đã đi qua hành lang này.
“LiênXuyên!” Cậu lại gọi to một lần nữa.
Sau đódừng chân lại.
Nhưngmặt đất cũng không hề thay đổi.
…… Xemra không phải điều khiển bằng giọng nói.
Chỉ cóthể tiếp tục chạy, tìm được Liên Xuyên rồi tính.
Hànhlang này rất dài, chạy qua không biết bao nhiêu là lối rẽ, cậu nhìn thấy mộtcánh cửa, vẫn không nhìn ra được đây là nơi nào, Ninh Cốc tiến tới đẩy cửa ra.
Là mộtcăn phòng cùng loại với căn phòng có khoang thí nghiệm mà trước đó Xuân Tam đãdẫn cậu tới.
Bêntrong có người.
Cậu nhìnthấy Lưu Đống và Trần Phi, còn cả Lôi Dự.
Tầm mắtcủa ba người họ đều hướng về khoang thí nghiệm phía trước.
Ninh Cốcquay đầu sang.
Nhìnthấy một đứa trẻ.
Trôngkhoảng trên dưới mười tuổi, mặc áo ngắn tay quần đùi đơn giản, trên người trênmặt toàn là những vết thương màu đen, có cũ có mới.
Nhìnthấy những vết thương này, tim Ninh Cốc bỗng đập dồn dập.
Đây làLiên Xuyên.
“Giếtnó, là cháu có thể ra ngoài.” Lưu Đống nói.
Nhìn rađược chân trái của Liên Xuyên bé bỏng trong khoang thí nghiệm đã không còn sứcnữa, mà quỳ một gối xuống đất, nhưng vẫn còn đang nỗ lực chống tay xuống muốnđứng lên.
“Đứnglên,” Lưu Đống nói, “Hiện tại cháu là người phù hợp, không giết được nó, cháusẽ không có tác dụng gì cả.”
TiểuLiên Xuyên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua những người bên ngoài khoang.
Chầmchậm đứng dậy.
“Hôm nayđến đây thôi.” Trần Phi hạ thấp giọng nói.
“Phóng.”Lưu Đống không để ý đến lời Trần Phi nói.
Cánh cửatrên nóc khoang thí nghiệm mở ra, một thể thí nghiệm hình người có màu trắngbệch chậm rãi bò lộn ngược vào trong khoang.
“Tôi đira ngoài,” Lôi Dự xoay người đi, “hút điếu thuốc.”
Lôi Dựđi sượt qua bên người Ninh Cốc, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Ninh Cốcnhìn chằm chằm vào Tiểu Liên Xuyên trong khoang, vào lúc thể thí nghiệm kiabỗng nhiên rời khỏi trần khoang rơi xuống đỉnh đầu Tiểu Liên Xuyên, cậu thìnhlình xông vài bước về phía trước: “Cẩn thận!”
Nhưngthân thể vẫn còn đang ở giữa không trung của thể thí nghiệm bỗng nhiên khựnglại.
TiểuLiên Xuyên vậy mà lại giẫm mạnh cái chân trái vừa nãy đã mất sạch sức lực, nhảylộn nhào về phía sau, cẳng chân phải ngoắc một cái đá trúng thể thí nghiệm giữakhông trung, một cây gai xương màu đen trên cẳng chân phải trực tiếp đâm thủngđầu nó.
Gaixương của Betelgeuse.
Có điều,gai xương nhỏ hơn một chút so với Ninh Cốc đã từng thấy.
TiểuLiên Xuyên hạ xuống đất xong, thể thí nghiệm mới ngã xuống mặt đất, không cònđộng đậy gì nữa.
Lưu Đốngvỗ tay lộp bộp vài cái, rồi quay đầu sang nhìn Trần Phi: “Thấy được không?”
“Ừ.”Trần Phi gật đầu.
“Cảmgiác thế nào?” Lưu Đống liền dùng giọng điệu ôn hòa hỏi Tiểu Liên Xuyên, “Cóđau không?”
TiểuLiên Xuyên đứng lên, nhìn gã: “Không sao.”
Âm thanhnon nớt mà lạnh nhạt khiến Ninh Cốc buồn bã mất một hồi.
Ninh Cốcchưa kịp nhìn kỹ thương tích trên người Tiểu Liên Xuyên, mặt đất dưới chân cậulại biến mất, cậu rơi vào một hành lang khác.
Ninh Cốcchạy vội vàng về phía trước, khi nhìn thấy cánh cửa một lần nữa, cậu đã biếtmình sẽ nhìn thấy gì.
Phía saucửa vẫn là khoang thí nghiệm như cũ.
LiênXuyên hơn mười tuổi không ngừng nhảy lên, bị đánh trúng, bị ngã, bị thương,nhưng mỗi một lần, bất kể thoạt nhìn có bao nhiêu vết thương nghiêm trọng đinữa, hắn đều có thể đứng lên một lần nữa, giết chết.
“Cháuphải chứng minh rằng cháu không thể bị thay thế, phải giết chết mọi uy hiếp,cho dù chỉ là ‘khả năng’, chỉ khi cháu tồn tại, cháu mới là không thể bị thaythế.”
Ninh Cốclại một lần nữa rơi xuống hành lang tiếp theo.
Cậukhông biết vì sao mình lại tiến vào một quỹ đạo như vậy.
Nhữnghành lang khác nhau, những thể thí nghiệm không quá giống nhau, những thể thí nghiệmkhác nhau, huấn luyện khác nhau.
Thứ duynhất bất biến chính là Liên Xuyên vẫn cứ mãi đang chiến đấu, từ thuở còn là mộtđứa trẻ, đến thiếu niên, rồi thanh niên.
Số lầnbị thương càng ngày càng ít, tốc độ càng lúc càng nhanh, thời gian giết chếtcàng lúc càng ngắn.
Ánh mắtcàng ngày càng lạnh nhạt.
Ninh Cốcchưa bao giờ nghe thấy hắn phát ra bất cứ âm thanh gì vì bị thương, chưa từngkêu khóc, chưa từng xin giúp đỡ, thậm chí chưa hề rên đau một tiếng nào.
Bất kểlà tấn công, hay là chịu đựng công kích, hắn vĩnh viễn im ắng lặng thinh, đếnmức tưởng như không có sinh mệnh.
—— Tôi chỉ là một món vũ khí.
Ninh Cốckhông biết Liên Xuyên đã hiểu ra điều này từ lúc nào, là ngay từ đầu, hay làgiữa những đau đớn không ngừng, cậu từng tưởng tượng ra Liên Xuyên đã từng trảiqua những đau đớn và tăm tối như thế nào, nhưng chưa bao giờ rõ ràng như lúcnày, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được mình đang làm một kẻ bàng quan, tayrun lên vì tuyệt vọng và sợ hãi.
LiênXuyên có bao nhiêu phẫn nộ và oán hận giấu trong lòng.
Một khinhững tối tăm đó bị cào rách miệng, đủ để trở thành ngọn nguồn thù hận lấy hủydiệt mọi thứ để tồn tại của Liên Xuyên.
Mà LiênXuyên lại phải dùng nỗ lực lớn đến nhường nào, mới kéo được mình ra từ vòngluân hồi dẫn phu dọn đường hủy diệt vô số thế giới.
Mọi bóngtối đều đã bị hắn đè xuống, khóa chặt một lần nữa.
LiênXuyên thật sự là một BUG mạnh mẽ không thể bị thay thế.
Ninh Cốclại một lần rơi xuống.
Nhìnthấy một trụ nước màu đen.
Cậu đãquá quen thuộc khoang trụ nước này, thứ này xuyên suốt qua cuộc sống hơn haimươi năm của Liên Xuyên, chốc chốc là sẽ xuất hiện.
Nhưnghiện tại, chất lỏng trong khoang trụ nước lại là màu đen.
Khôngcòn là chất lỏng trong suốt có thể nhìn thấy thân thể chằng chịt những vếtthương của Liên Xuyên trong quá khứ nữa.
“LiênXuyên.” Ninh Cốc đi tới phía trước khoang trụ nước, duỗi tay sờ lên lớp vỏ cứngrắn.
“CửuDực!” Bộ đàm phát ra giọng nói nôn nóng của Lôi Dự.
“Có.”Cửu Dực đứng lên.
“Cậu đikiểm tra tình hình của E đi,” Lôi Dự nói, “Rào chắn sắt đen có lỗ hổng, phu dọnđường đã qua rồi, không liên lạc được với E, không biết liệu E có xảy ra tìnhhuống gì không.”
“Tôi sẽđi xem, nhưng tôi gặp ông ta cũng chẳng để làm gì, ngoại trừ Ninh Cốc, không aicó thể khống chế được con rối.” Cửu Dực nói vậy nhưng vẫn bước nhanh ra khỏihang động, trở tay lại giơ lên cao, một tấm lưới dệt bởi hàn quang bịt kín lạicửa động.
Tiếp đógã nhảy lên vách hang, gai trên ngón tay búng ra tiếng lanh lảnh, mấy nhẫn đenxuất hiện từ góc tối.
“Trôngchừng Ninh Cốc,” Cửu Dực nói, “Nếu trạng thái của cậu ta không đúng, chết baongười cũng phải giữ chân cậu ta lại trong động.”
Nhẫn đenim lìm lặng lẽ nhảy xuống đáy động, canh giữ trước cửa động.
Lỗ hổngvẫn luôn ở đó, nhưng bởi vì có con rối thủ, phu dọn đường đã không có hạt nhânđiều khiển không thể nào đột phá qua được.
Có điềukhi Cửu Dực ra khỏi thung lũng lạc lối, đi về hướng hoang nguyên sắt đen mộtkhoảng chưa quá xa, gã đã nhìn thấy từng mảng phu dọn đường bị hỏa lực của độidọn dẹp áp chế, nhẫn đen cùng một bộ phận kẻ lữ hành lưu lại bên này đang khôngngừng đánh gục bọn chúng giữa ánh lửa.
Cửu Dựcnhảy lên không trung, gai trên ngón tay kéo ra một vầng hàn quang, đổ ập vềphía dọn đường.
Sau khidọn sạch được một mảng, gã tiếp tục đi về phía trước, đội dọn dẹp dưới mặt đấtcũng dàn hàng áp về phía trước, muốn dồn phu dọn đường trở về, tu bổ lỗ hổng.
Cửu Dựcnhanh chóng lướt qua hai bức tường lửa, vẫn còn vài khu ngăn cách nữa, đềukhông hề nhìn thấy E.
Nhưnghiện tại, đã có thể nhìn thấy tình hình trên hoang nguyên sắt đen, E hẳn đã xảyra chuyện.
Con rốiđã không còn được khống chế và chỉ huy, sức chiến đấu suy giảm nghiêm trọng,con rối lấp mấy lỗ hổng đều đã tử thương quá nửa, kẻ lữ hành đóng giữ cũng đềumệt mỏi khó chịu đựng khi phải chiến đấu không ngừng nghỉ như vậy.
“Chúacứu thế, chúa cứu thế,” Cửu Dực bay vòng trên không trung, gai ngón tay thithoảng lại vạch qua màn đêm, phu dọn đường bị gã cắt nát cả mảng, nhưng dựa vàomột mình gã, chỉ cần có đủ lượng phu dọn đường lao ra lần cuối, xông vào thunglũng lạc lối e rằng cũng là chuyện không sớm thì muộn, “Chúa cứu thế, cậu đanglàm gì?”
Phíatrước hiện lên vầng sáng bàng bạc, như mang theo gợn sóng, một mảng sáng bạctràn ra ngoài theo dạng phóng xạ, nháy mắt vầng sáng hiện lên, con rối khôiphục sức chiến đấu.
Cửu Dựcthở phào nhẹ nhõm, đi tới phía trước đáp xuống sau một tảng sắt đen.
E đangngồi dựa vào tảng sắt, sắc mặt tái nhợt.
“Còn cóthể trụ bao lâu nữa?” Cửu Dực hỏi.
“Khôngrõ lắm,” E nói, “Ninh Cốc đâu?”
“Đangnắm tay Liên Xuyên đi dạo trong mơ,” Cửu Dực ngồi xổm xuống, gai trên ngón taychĩa vào gần yết hầu của E cắt vài đường, “Không biết cần bao nhiêu thời giannữa… Muốn tôi chống giúp anh một lúc không?”
“Hiệntại vẫn chưa cần.” E nhìn gã.
“Anh màchết thì không còn cần nữa rồi,” Cửu Dực nói, “Tôi không cải tạo được ngườichết.”
“Trướckhi chết sẽ gọi cậu.” E nói.
“Khôngđược, anh phải chừa thời gian, tôi cũng đâu phải làm ảo thuật, một giây đã sửaxong.” Cửu Dực nói.
“Hiểurồi.” E nói xong liền quay đầu đi ho khan vài cái.
“Anh trụthêm một lúc nữa,” Cửu Dực ngẩng đầu nhìn về hướng chủ thành, “Tôi có linhcảm.”
“Giọtsương sẽ có hành động,” E nói, “Nó có thể cảm nhận được dao động của phu dọnđường, lượng lớn phu dọn đường đột phá lỗ hổng, nó có thể sẽ tóm lấy cơ hộinày.”
“Anhbiết đọc ý nghĩ người khác à?” Cửu Dực nói.
“Đi mauđi.” E nói.
“Chưabiết chừng là đi chết ấy chứ,” Cửu Dực giang cánh, “Vội cái gì.”
.
“Số liệuthay đổi!” Giọng của kỹ thuật viên phát ra từ máy theo dõi.
“Bắt đầutới đây rồi sao?” Lưu Đống nhìn khoang trụ nước trong màn hình, vẫn là một màuđen kịt như cũ, không nhìn ra được bất cứ thay đổi nào.
“Đúngvậy, bắt đầu gửi thông tin biểu hiện.” Kỹ thuật viên trả lời, đồng thời quayđầu lại nhìn về khoang cột nước sau lưng, tiếp đó liền hơi hoảng sợ đứng lên,“khoang trụ nước xuất hiện vết nứt!”
“Sửa.”Lưu Đống hạ mệnh lệnh đơn giản, rồi quay đầu nhìn sang người bên cạnh, “Đóngchặt khoang thí nghiệm.”
Trên mànhình, có thể nhìn thấy xung quanh khoang thí nghiệm bắt đầu có mặt tường kimloại rơi xuống, vài giây sau, khoang thí nghiệm này sẽ trở thành một cái hòmkim loại khép kín.
Khoangtrụ nước có cung cấp oxy, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, liên lạc với giọtsương sẽ vẫn còn tiếp tục.
Về phầnkỹ thuật viên còn đang ở bên trong, thì không nằm trong phạm vi suy xét của gã.
“Trưởngquan Lưu,” Kỹ thuật viên bổ nhào vào phía trước máy theo dõi, “Mở cửa! Cho tôiđi ra ngoài!”
“Trấnđịnh!” Lưu Đống cao giọng, “Không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu vẫn còn có thểsống sót ra khỏi khoang! Xảy ra chuyện gì bất ngờ, tất cả chúng ta đều sẽ chết,bên ngoài bên trong không có gì khác nhau cả!”
“Nhưngtôi không muốn chết như vậy…” Giọng kỹ thuật viên run lên.
“Bìnhtĩnh lại, theo dõi thay đổi của số liệu đi,” Lưu Đống đứng lên, “Giờ tôi sẽ đếnkhoang liên lạc, cậu chính là anh hùng giúp chúng ta đón chào thế giới mới.”
Ninh Cốcduỗi tay vào trụ nước đen, đầu ngón tay chạm vào một thứ gì đó.
Cậu nhẹnhàng cử động ngón tay, chạm đến… có lẽ là bụng của Liên Xuyên, và cả vài vếtthương nhỏ trên bụng.
“LiênXuyên,” tay Ninh Cốc vuốt sang bên cạnh, nắm được tay Liên Xuyên, “Cược đâuthắng đó, tôi đến rồi đây.”
Tay LiênXuyên cử động.
“LiênXuyên!” Ninh Cốc cất cao giọng.
Tay LiênXuyên nắm chặt lấy tay cậu.
Cả ngườiNinh Cốc đều nhẹ nhàng thả lỏng, tiếp đó cậu kéo thật mạnh, túm Liên Xuyên rakhỏi trụ nước màu đen.
Ninh Cốcchưa kịp thấy rõ tình hình của Liên Xuyên, phía sau đã vang lên giọng Lưu Đống:“Xin chào, người bạn đến từ thế giới mới.”
Ninh Cốckhiếp sợ quay đầu lại, thấy được bóng người hơi mơ hồ của Lưu Đống ngồi trênmột cái ghế màu vàng: “Lưu Đống?”
“Ông làai.” Liên Xuyên mở miệng.
Ninh Cốclại một lần nữa kinh sợ quay đầu sang, nhìn thấy người đứng trước mặt là LiênXuyên không hề sai, thậm chí trên mu bàn tay còn có chuỗi sáng đang hiện lên.
“Tôi làchủ nhân của thế giới cũ đã không còn hi vọng này.” Lưu Đống trả lời.
“Vớvẩn!” Ninh Cốc quay đầu lại mắng một câu, “Những chủ nhân của thế giới này vẫncòn đang chiến đấu ở ngoài kia!”
NhưngLưu Đống có vẻ như không phát hiện ra cậu đang ở đây, tầm mắt chỉ dừng lại trênngười Liên Xuyên.
“Ôngmuốn gì.” Liên Xuyên hỏi.
Ninh Cốccảm giác đầu mình sắp bị xoay gãy giữa những lần quay đầu, Liên Xuyên đã bịngười trong giọt sương cắn nuốt ý thức rồi hay sao hả!
“Tôi làmột người thẳng thắn chân thành, thời gian không còn nhiều lắm, để tôikhái quát đơn giản qua đi,” Lưu Đống nói, “tôi muốn hợp tác với các anh, dọnsạch thế giới này một phen, sau khi giải quyết được phu dọn đường, chúng ta cóthể chia sẻ thế giới này.”
Không,không đúng.
Nếu nhưý thức của Liên Xuyên bị cắn nuốt, Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào Liên Xuyên, cậukhông thể nào vẫn còn ở nơi này được, cậu vẫn còn ở trong ý thức của LiênXuyên, Lưu Đống không nhìn thấy cậu chính là bằng chứng.
“Chia sẻnhư thế nào.” Liên Xuyên hỏi.
“Đầutiên, tôi cần biết biết điều kiện và phương thức mà các anh đưa ra,” Lưu Đốngnói, “Mặt khác, tôi còn muốn nói với anh, điều kiện thứ nhất trong hợp tác giữachúng ta.”
“Nóiđi.” Liên Xuyên nói.
Ninh Cốcvẫn nhìn chằm chằm vào Liên Xuyên.
Cáchthức nói chuyện này giống y hệt Liên Xuyên, cậu đã quá quen thuộc Liên Xuyên, cậubiết Liên Xuyên lúc là linh cẩu sẽ nói chuyện như thế nào, lúc tức giận sẽ nóichuyện như thế nào, lúc vui vẻ sẽ nói chuyện như thế nào, lúc không muốn để ýđến người khác sẽ nói chuyện như thế nào, lúc châm chọc người khác sẽ nóichuyện như thế nào… Tuy rằng rất nhiều lúc nghe không khác gì nhau cả.
Nhưngcậu lại có thể phân biệt ra được tất cả.
Đây làLiên Xuyên.
Đâykhông phải người trong giọt sương.
“Các anhphải giúp chúng tôi dọn sạch đám cặn bã vẫn còn đang giãy giụa bên ngoàitrước,” Lưu Đống nói, “Vị lãnh tụ cũ vô dụng cùng đồng liêu của gã, kẻ lữ hànhcoi thường quy củ, con dơi điên khùng, đương nhiên, nếu như các anh cảm thấycần thiết, chúng ta có thể giữ lại một phần người đột biến, năng lực của bọn họchưa biết chừng sẽ có thể trợ giúp chúng ta.”
“Được.”Liên Xuyên trả lời.
“Giờ xinanh hãy nói cho tôi, cách các anh ra ngoài từ giọt sương,” Lưu Đống nói, “tôicần sắp xếp dựa theo tình huống.”
“Sao tôicó thể phán đoán được,” Liên Xuyên nói, “Lời ông nói có phải là thật haykhông?”
“Các anhđã tới đây được một khoảng thời gian rồi,” Lưu Đống nói, “cũng có một vài hiểubiết đối với thế giới này rồi, chúa cứu thế của các anh hẳn cũng sẽ truyền lạimột vài thông tin cho anh, tôi là người như thế nào, tôi muốn làm gì, hẳn làvừa xem đã hiểu.”
“Ôngmuốn làm thần của thế giới này.” Liên Xuyên nói.
Lưu Đốngbật cười.
“Vì saochúng tôi phải sống dưới sự thống trị của ông.” Liên Xuyên nói.
Lưu Đốngthu nụ cười lại: “Ai nói chỉ có một vị thần? Đây có thể là một thế giới tồn tạinhiều vị thần.”
“Cả mộtđống rắm này xì ra có thể đánh lại được tám giọt sương rồi,” Ninh Cốc nổi cơnthịnh nộ, chỉ vào Lưu Đống, “Ông thật sự chỉ vì đạt được mục đích, đến ngườicủa một thế giới khác mà cũng muốn lừa? Ông thật sự cảm thấy mọi người đều chỉlà công cụ để ông đạt được mục đích hay sao!”
“Chúngta không có nhiều thời gian lắm,” Lưu Đống nói, “Chúng tôi cần phải tranh thủxuất kích vào lúc đám cặn bã bên ngoài đang ứng phó chật vật nhất với phu dọnđường, xin hãy nói cho tôi biết các anh ra ngoài bằng cách nào.”
“Như vậy.”Liên Xuyên chậm rãi nâng tay lên.
Một giọtsương nhỏ trong suốt chậm rãi trôi ra từ trong lòng bàn tay hắn, từ nhỏ như đầungón tay, chầm chậm biến thành kích thước của một bàn tay.
“LiênXuyên?” Ninh Cốc ngây người.
Cậu vốncảm thấy ý thức của Liên Xuyên vẫn còn, nhưng hiện tại nhìn thấy giọt sương nhỏnày, cậu lại đột nhiên thấy lo sợ.
“Đây làthứ gì?” Lưu Đống hơi kích động đứng lên khỏi cái ghế màu vàng của gã, đi vềphía trước hai bước.
“Đâylà,” Liên Xuyên nhìn vào giọt sương nhỏ đó, “Người ông đang đợi, thế giới màông muốn.”
“Hả?”Lưu Đống nhìn hắn.
“Trưởngquan Lưu,” Liên Xuyên nói, “Tôi đã nói bao giờ chưa, ông thật sự không hiểutôi?”
Lưu Đốngbất chợt cứng đờ.
“Ôngkhông hiểu,” Liên Xuyên nói, “tôi rốt cuộc hận ông chừng nào.”
“Anh làai?” Lưu Đống hoảng sợ hét lên, quay đầu sang bên cạnh, “Số liệu của khoang thínghiệm có bình thường không!”
“LiênXuyên?” Ninh Cốc cũng hét lên, “Anh có phải Liên Cẩu không!”
“Số liệubình thường,” Liên Xuyên nói, “Tất cả đều bình thường.”
“Anh làai?” Giọng nói của Lưu Đống đã run lên.
“Tôi làngười tới hủy diệt “thần điện” của ông,” Tay Liên Xuyên đột nhiên nắm lại, giọtsương nho nhỏ trong lòng bàn tay bị hắn nắm vỡ tan, như một đóa bọt nước nổtung, văng ra bốn phía, “Tôi là Liên Xuyên.”