Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 173



A Phúc, A Hỉ trở về Ngũ Phúc đường.
Thẩm Tình đã sớm chờ các nàng, cẩn thận liếc mắt quan sát hai người, cười hỏi: "Phu nhân tìm các ngươi làm cái gì?"
A Hỉ nhìn về phía A Phúc.
A Phúc bình tĩnh nói: "Phu nhân nhắc nhở chúng ta, nếu cô nương muốnnhắc chuyện người và biểu thiếu gia câu cá với nhau, nếu Tứ cô nươngtới, chúng ta phải nghĩ biện pháp cắt lời, không thể để Tứ cô nương biết việc này."
Thẩm Tình gật gật đầu: "Đã biết, A Phúc đi xuống trước đi, A Hỉ lưu lại giúp ta cắt móng tay, hơi dài rồi."
A Phúc thản nhiên lui ra ngoài.
Thẩm Tình nhìn theo nàng ra cửa, quay người ngồi vào trên giường,biếng nhác nhàn nhã. A Hỉ ngoan ngoãn cầm kéo, nhấc ghế thêu đặt ởtrước giường, thật sự muốn giúp nàng cắt móng tay. Nha hoàn này tâm tưso với A Phúc đơn giản hơn nhiều, Thẩm Tình cười cười, tỏ ý bảo nàngbuông cái kéo xuống, nhẹ giọng hỏi: "Phu nhân đến cùng tìm các ngươi nói cái gì?"
A Hỉ kinh ngạc nâng rèm mi, phảng phất không hiểu nàng vì sao hỏi nhưvậy: "Chính là A Phúc vừa mới nói như vậy a, phu nhân đại khái là sợ Tứcô nương biết rồi sẽ tức giận đi. Hôm qua chúng ta, chúng ta hồi bẩm thì phu nhân không ngờ, hôm nay lại cố ý nhắc nhở chúng ta... A, cô nươngkhông tiín chúng ta sao?"
Bất tri bất giác nàng khẩn trương đứng lên, vội vàng thể hiện trungtâm: "Cô nương, chúng ta nói thiên chân vạn xác, ngài, ngài sẽ khôngnuốt lời đi?"
Thẩm Tình chăm chú nhìn mắt nàng.
Hôm qua hai nha hoàn từ tiền viện trở về, nàng cố ý đem một cái vòngtay ngọc lục bảo lão thái thái quý giá nhất làm rớt bể, mượn việc này uy hiếp hai người nghe lời nàng, bằng không nàng và lão thái thái sẽ vu là các nàng làm rớt hỏng chiếc vòng. Đến lúc đó lão thái thái tức giận,Lâm thị cũng không bảo vệ được các nàng, nhẹ thì gia pháp, nặng thì đembán ra ngoài, thậm chí nhốt vào đại lao. A Phúc, A Hỉ sợ tới mức quỳtrên mặt đất xin tha, nàng lại phát ra chút quà, cho mỗi người một ngânphiếu trăm lượng, yêu cầu các nàng ấy thay nàng làm việc, tương lai nàng được toại nguyện, sẽ đưa thêm mỗi người một trăm lượng.
Ân uy cùng dùng, Thẩm Tình nguyện ý tin tưởng các nàng ấy, nhưng nàng cũng không dám tin hoàn toàn.
Từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi bạc năm lượng, Thẩm Tình ước lượng, nhỏ giọng nói với A Hỉ: "A Hỉ, ta tin ngươi, nhưng ta không quá tintưởng A Phúc, chỗ bạc này cho ngươi, về sau nếu ngươi phát hiện A Phúccó chỗ nào không thích hợp, ví như vụng trộm đem việc ta cần phải làmtiết lộ cho phu nhân, ngươi cứ việc nói cho ta biết, một lần phát hiệnta lại thưởng ngươi năm lượng bạc."
A Hỉ mừng rỡ khôn xiết, nhận bạc liên tục cảm ơn: "Cô nương yên tâm, A Hỉ về sau hoàn toàn nghe theo cô nương!"
Thẩm Tình hài lòng cười, "Được rồi, ngươi về trước đi, đem bạc giấu kín một chút, đừng để nàng ấy thấy."
A Hỉ vui vẻ đi.
Trở lại phòng hạ nhân, nhìn thấy A Phúc ngồi trước cửa phòng nàng loay hoay may vá, thấy nàng lập tức tiến lên nghênh đón. A Hỉ hướng bạn mình làm cái dấu hiệu, vào nhà rồi hưng phấn đem hành vi của Thẩm Tình nóicho A Phúc nghe, còn khoe khoang một chút mới được thỏi bạc.
A Phúc có phần hâm mộ.
Phu nhân đã nói, chỉ cần các nàng hảo hảo phối hợp với biểu cô nương, ở trước mặt biểu cô nương đừng lộ ra bất kỳ sơ hở nào, tương lai sự tìnhkết thúc, bạc biểu cô nương cho đều là của các nàng. Kể từ đó, các nàngvừa không cần lo lắng chuyện về sau bị phu nhân giáng tội, lại còn đượcnhiều bạc, cớ sao mà không làm?
"Không nhìn ra a, ngươi so với ta còn có thể đóng kịch giỏi hơn." A Phúc thân mật điểm điểm cái trán đồng bạn.
A Hỉ cười nói: "Còn không phải là bởi vì ngươi chỉ bảo?" Nàng cũngkhông phải người vong ân, lục ra một thỏi bạc ba lượng cho A Phúc: "Tỷtỷ đừng khách khí với ta, không có ngươi ta cũng không làm được tam đẳng nha hoàn trong viện phu nhân, càng sẽ không nhận được phần nhiệm vụnày, về sau chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, nhắc nhở lẫnnhau, cùng nhau làm tốt phần việc này đi!"
A Phúc vui vẻ gật đầu.
Thẩm Tình muốn các nàng làm, chẳng qua là tìm hiểu khi nào Lâm Thiều Đường đi hoa viên.
Thẩm Tình nghe Phó Phẩm Xuyên và lão thái thái nhắc vài người để kếthôn, đều là con trai quan viên vùng khác. Xem ra cậu biết nàng đối vớilão thái thái hiếu thuận, đều bởi vì trong lòng còn khúc mắc chuyện nàng có ý đồ gả vào Đông cung, không nguyện ý lưu nàng ở kinh thành. Đã gảcho ai cũng phải rời kinh, trước mắt lại không có cơ hội tiếp xúc vớingoại nam bên cạnh, thay vì để Lâm thị tùy tiện chọn một nam nhân nhìnnhư không có gì không tốt nhưng sau lưng chưa biết nàng có thể chịu nổihay không, không bằng nàng tự mình tuyển.
Lâm Thiều Đường không cần nói thêm nữa, Thẩm Tình có vài phần hiểubiết hắn. Phó Hựu bởi vì Phó Bảo mà đối với nàng vị biểu muội này mặtlạnh, mắt lạnh, không giảng đạo lý chút nào. Lâm Thiều Đường lại khôngphải như thế, hắn chỉ bởi vì Phó Bảo nên tận lực lảng tránh nàng. Nhưnghai người thật sự gặp nhau, Lâm Thiều Đường cũng sẽ không giở mặt lạnhcho nàng. Như thế có thể thấy được Lâm Thiều Đường hoặc là cũng khôngphải thích Phó Bảo nhiều, hoặc chính là mềm lòng. Chỉ cần kế hoạch đủtốt, Thẩm Tình tự tin có thể ứng phó được người nam nhân này, cho dùkhông chiếm được tâm hắn, cũng có thể được hắn thương tiếc và kínhtrọng.
Phiền toái ở chỗ Lâm gia là nhà mẹ đẻ Lâm thị.
Nhưng Thẩm Tình cũng không phải đặc biệt lo lắng. Tổ mẫu Lâm ThiềuĐường đã không còn, tổ phụ phụ thân có lẽ đều sẽ không thích nàng, nhưng bọn họ là nam nhân, sẽ không tận lực khó xử nàng một tiểu tức phụ. Mẫuthân Lâm Thiều Đường là Đồng thị, quan hệ cùng Lâm thị không thân mậtlắm. Nghe ý tứ lão thái thái, hai người còn bởi vì chuyện hôn sự Lâm SơHà và Phó Hựu mà có khoảng cách. Cho nên nàng gả sang rồi chỉ cần nóixấu Lâm thị vài câu, ví như Lâm thị gả cao, về sau khinh thường nhà mẹđẻ, Đồng thị có lẽ cũng sẽ không bởi vì nàng cướp hôn sự Phó Bảo màtrách phạt nàng.
Chờ mong thật lâu, tháng 3 nhanh qua, rốt cuộc Thẩm Tình chờ được đến lúc Lâm Thiều Đường một mình đi hoa viên.
Thẩm Tình cố ý đổi một thân bối tử trang hoa màu tím đinh hương, dẫn A Phúc đi hoa viên.
Lâm Thiều Đường hôm nay cũng cố ý trải truốt, một thân trường bàonguyệt nha trắng, cổ tròn, eo buộc một ngọc bội màu mỡ dê hoa văn hìnhmây, từ sớm chạy tới hoa viên Hầu phủ, trước bụi hoa mẫu đơn chờ ngườitrong lòng tới. Hai người dần dần trưởng thành, không giống hồi còn nhỏ, muốn cùng nhau chơi đùa thì cùng nhau chơi đùa, ngẫu nhiên gặp gỡ cũngkhông quan hệ.
Hôm nay dượng bác cùng nhau ra ngoài làm khách, Phó Định tiến cung hầu việc, Phó Hựu đóng cửa chuẩn bị tháng 4 thi đình, Lâm Thiều Đường ngồikhông yên, bảo người lặng lẽ đưa tờ giấy cho Phó Bảo, hẹn nàng đến bênnày ngắm hoa.
Vì giả vờ giống như ngẫu nhiên gặp gỡ, Lâm Thiều Đường sai đầy tớThiên Lý đặt giá vẽ chỗ bụi hoa mẫu đơn, hắn làm bộ làm tịch vẽ tranh.
"Thiếu gia, Tứ cô nương đang tới!" Thiên Lý vẫn lưu ý động tĩnh đâu,nhìn thấy sau bụi hoa có tiểu cô nương đi về phía này, liệu định là Tứcô nương, không nhìn mặt liền vui rạo rực nói.
Lâm Thiều Đường hưng phấn treo bút vẽ lên, xoay người sang chỗ khác.
Khoảng cách tuy xa, đủ để hắn nhìn rõ người tới là ai.
Hắn mắt liếc nhìn bên cạnh gã sai vặt đã sớm rụt cổ cúi đầu, một lần nữa ngồi lên trên ghế, cầm bút vẽ lên thì do dự một lát.
Tiếp tục vẽ, e rằng phải cùng Thẩm Tình gặp gỡ, Lâm Thiều Đường khôngmuốn giao tiếp cùng nàng, nhưng bây giờ rời đi rồi, Phó Bảo tới tìmkhông thấy hắn thì làm thế nào đây?
Hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng, thấp giọng dặn dò Thiên Lý một câu.
Có chút thất lễ, nhưng hắn cũng chỉ có thể làm như vậy, đã lâu khôngcùng Phó Bảo nói chuyện, hắn thật rất nhớ. Nửa tháng nữa hắn phải về Tây Sơn đọc sách rồi, Lâm Thiều Đường không muốn bỏ lỡ cơ hội khó có đượcnày.
Thiên Lý nhận được mệnh lệnh, mắt thấy Thẩm Tình bước chân nhẹ nhàngđi về phía này, rõ ràng nhìn thấy bọn họ cũng không có ý tứ lảng tránh.Thiên Lý không hề do dự, trước lúc hai chủ tớ kia đi vào bụi hoa mẫuđơn, nhanh chạy tới, cúi đầu hướng Thẩm Tình bồi tội, nhỏ giọng nói:"Tiểu nhân bái kiến biểu cô nương, xin hỏi biểu cô nương tới đây thưởngmẫu đơn sao?"
Thẩm Tình lắc lắc đầu, âm thanh mỉm cười, không cao không thấp: "Lãothái thái thích mẫu đơn, ta muốn hái mấy đóa cho bà, không ngờ Đườngbiểu ca cũng ở đây, thế nào, hắn đang vẽ tranh?"
Thiên Lý gật đầu: "Đúng vậy, tiên sinh giao bài tập, thiếu gia dặn dòta nhìn xung quanh, đừng để hạ nhân ồn ào quấy rầy hắn. Biểu cô nươngnếu như chỉ muốn hái hoa, có thể dời bước đi sang bên kia hay không?Tiểu nhân thay thiếu gia nhà ta cám ơn trước."
"Được thôi, vậy ngươi tiếp tục trông giữ đi. A Phúc, chúng ta đi bênkia, nói chuyện thì nói nhỏ chút, đừng ồn tới biểu thiếu gia." Thẩm Tình quan tâm đáp, nói xong tự nhiên hào phóng mà đi.
Thiên Lý thật ngạc nhiên, vị này biểu cô nương khéo hiểu lòng người như thế.
A Phúc thì âm thầm bội phục tâm cơ Thẩm Tình, rõ ràng là chạy tới chỗLâm Thiều Đường, đột nhiên xảy ra sự cố, thế nhưng tùy cơ ứng biến nhưthế.
Thẩm Tình bẻ mấy đóa hoa mẫu đơn liền đi. Được nửa đường nhìn thấy Phó Bảo đẩy xe gỗ nhỏ chở cháu trai đi tới, tiểu cô nương mười bốn tuổi mặc một bộ bối tử màu hồng đào, trên đầu mang trâm hoa mẫu đơn trông rấtsống động, mắt ngọc mày ngài, bước chân nhẹ nhàng, một mảnh thuần chânvô hạ, ngây thơ rung động.
"Tứ muội muội." Thẩm Tình cười cùng nàng chào hỏi.
Phó Bảo đang đùa với Đại lang trong xe gỗ, cháu trai trắng trẻo mậpmạp, nghe được âm thanh ngẩng đầu, vốn không muốn để ý, nhưng nhìn thấyThẩm Tình trong tay cầm hoa mẫu đơn, sắc mặt đổi đổi: "Ngươi đi hái mẫuđơn?"
Thẩm Tình cười gật đầu, giơ tay lên hít hà hai đóa mẫu đơn, nhẹ giọngnhắc nhở: "Đúng rồi, Đường biểu ca ở bên kia vẽ tranh đâu, nghe nói làtiên sinh giao bài tập, Tứ muội muội vẫn nên mang đại lang đi chỗ khácchơi đi, miễn cho ầm ĩ tới Đường biểu ca."
Phó Bảo rất ghét Thẩm Tình, đặc biệt là thời điểm Thẩm Tình gọi LâmThiều Đường là "Đường biểu ca", nàng hận không thể chặn miệng Thẩm Tìnhlại.
Đó là xưng hô chỉ nàng mới có thể gọi.
Muốn trừng Thẩm Tình, Phó Bảo đột nhiên nhớ tới lời nói Phó Dung.
Lần kia nàng oán giận vơi Phó Dung là Thẩm Tình luôn bày ra khuôn mặt tươi tắn thân thiện, cho dù nàng mắng nàng, Thẩm Tình cũng cười, cườiđến mức so với cãi lại còn làm cho nàng phát hỏa hơn. Phó Dung nói chonàng biết, Thẩm Tình là bởi vì biết tươi cười so với cãi lại càng khiếnnàng không thoải mái nên nàng ấy mới cười, nàng càng tức giận, Thẩm Tình sẽ càng đắc ý. Nàng nếu không để ý, thì Thẩm Tình mới sẽ phát hỏa lên.
Nghĩ tới bộ dáng Phó Dung tràn đầy tự tin, Phó Bảo cưỡng ép đem mộtbụng lửa giận sôi trào nuốt xuống, hướng Thẩm Tình ngọt ngào cười nói:"Làm phiền ngươi nhắc nhở, bất quá ta mới không sợ mọt sách kia. Đây lànhà ta, ta muốn đi chỗ nào thì đi, hắn không quản ta được, đúng khôngĐại lang?"
Nói xong đi qua Thẩm Tình, tiếp tục ngâm tiểu khúc cho cháu nghe.
"Ngốc tử!"
Đại lang ngồi trong xe nhỏ, một đôi mắt đen lay láy nhìn chằm chằm vào cô cô, học nàng nói chuyện.
Phó Bảo nhìn cháu, trong đầu lại là bộ dáng ngoài ý muốn vừa rồi của Thẩm Tình, tâm trạng rất tốt.
Nhưng là cho dù tốt mấy, trong lòng nàng cũng không thoải mái, nhìnthấy Lâm Thiều Đường trợn mắt chất vấn: "Ngươi vừa mới cùng với ThẩmTình một chỗ?"
Lâm Thiều Đường sợ nhất chính là nàng hiểu lầm, vội vàng gọi Thiên Lýđang muốn lảng tránh lại, bảo hắn giải thích cho Phó Bảo nghe.
"Hắn cùng ngươi là một nhóm, ai biết hắn nói thật hay giả?" Phó Bảo không tin, xoay xe đẩy muốn đi.
Lâm Thiều Đường khẩn trương, mắt thấy Thiên Lý xoay qua chỗ khác, PhóBảo thở phì phì đích thực muốn rời đi, hắn cố lấy dũng khí đè tay tiểucô nương đẩy xe gỗ lại, đỏ mặt nói: "Bảo Bảo ngươi tin ta, ta hôm nay cố ý hẹn ngươi ra, làm sao có thể nói chuyện với nàng ấy? Đừng nóng giậna..."
Phó Bảo đỏ mặt, buông mi quở hắn: "Ngươi buông tay trước!"
Hai người ngấm ngầm vụng trộm gặp mấy lần, động tác không hợp lễ nghĩa như vậy Lâm Thiều Đường không dám làm. Lúc này thấy người trong lòngthẹn thùng động lòng người, so với đại đóa mẫu đơn phấn hồng bên cạnhcòn quyến rũ ngọt mĩ hơn, hắn nuốt một ngụm nước miếng, tới gần Phó Bảomột bước, cúi đầu nhìn nàng, cái trán sắp đụng vào nàng: "Ngươi đừngtức giận với ta, ta liền buông tay."
"Ngươi..."
"Ngốc tử!" Phó Bảo còn chưa kịp mắng hắn vô lại, trong xe nhỏ mập oa oa đột nhiên ngẩng đầu kêu một tiếng.
Lâm Thiều Đường sửng sốt.
Phó Bảo nhân cơ hội gạt tay hắn ra, quay đầu hừ nói: "Sau này nàng ấygọi ngươi là Đường biểu ca, ta liền gọi ngươi là ngốc tử. Chính ngươichọn đi, thích nghe nàng ấy hay là ta gọi ngươi là biểu ca."
Lâm Thiều Đường nghĩ cũng không nghĩ liền nói: "Đương nhiên thích nghe ngươi gọi ta là biểu ca." Thẩm Tình tính là biểu muội cái gì?
Phó Bảo khóe miệng cong lên, sợ bị thiếu niên nhìn thấy, cúi đầu xuống ngửi một đóa mẫu đơn bên cạnh.
Mĩ nhân ngắm hoa, hoa ánh dung mạo, Lâm Thiều Đường kìm lòng khôngđược lại nắm lấy tay Phó Bảo, ngóng nhìn sườn mặt xinh đẹp của nàngnói: "Bảo Bảo gọi ta thế nào ta đều thích nghe, gọi ngốc tử ta cũngthích nghe."
Chương trước Chương tiếp
Loading...