Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 172



Đưa xong nhóm khách nhân cuối cùng, Phó Dung cùng Từ Tấn sóng vai trở về.
Phó Dung nói với Từ Tấn chuyện Tạ thị khiêu khích Thái Tử phi.
"Vương gia, ta không phải bởi vì lần trước chàng hoài nghi mợ mà không vui bà ấy, chỉ là cảm thấy mợ nói năng không thỏa đáng. Ngộ nhỡ Thái Tử phi nghe rồi trong lòng khó chịu, trở về cùng Thái Tử oán giận, Thái Tử đem sai lầm toàn bộ trách xuống trên đầu vương gia thì làm thế nàođây? Đây không phải là vô cớ sinh sự sao?"
Tình thế trước mắt, Thành vương cơ bản không xoay người được, Từ Tấnvốn chính là uy hiếp lớn nhất trong mắt Đông cung. Tạ thị ngôn ngữ đắctội đối phương, cho dù đâm vào vết sẹo của Thái Tử phi thì như thế nào,còn không phải là sẽ chủ động đem chuôi dao đưa tới? Các nam nhân muốnthành đại sự, nữ quyến có lẽ không giúp được gì, nhưng muốn làm chuyệnxấu thì quá đơn giản, một nhà Vĩnh Ninh công chúa chính là vết xe đổ.
Phó Dung đối với Thái Tử phi có phòng bị nhưng cũng không có gì khôngvui, mặc dù chứng thực Thái Tử phi có tâm mưu hại Phó Ninh, Phó Dungcũng sẽ không đòi tiện nghi ngoài miệng, dùng sự tình con nối dõi hướngném dao nhỏ lên người Thái Tử phi, tự nhiên càng không muốn cho miệngxấu Tạ thị ra làm hỏng thanh danh Từ Tấn.
"Biết rồi, Nùng Nùng làm rất tốt."
Từ Tấn nắm tay nhỏ Phó Dung, cho nàng ăn viên thuốc an thần: "Phụhoàng hi vọng huynh đệ chúng ta chung sống hòa thuận, không thích nhấtcon dâu đâm bị thóc chọc bị gạo. Nùng Nùng làm vương phi hiền lành, phụhoàng sẽ càng ưa thích nàng." Lại sợ Phó Dung thật sự hiền lành, nhỏgiọng ở bên tai nàng nói: "Ngoài sáng không có trở ngại là được, khôngcần thật lòng đem các nàng ấy làm chị em dâu, dù sao các nàng ấy cũngkhông đem nàng làm thân đệ muội." (PS: Bạn TT này xấu tính quá, cơ mà ta thích)
Hắn xấu xa, Phó Dung gãi gãi lòng bàn tay hắn, "Ta hiểu."
Từ Tấn nắm chặt tay nhỏ của nàng giở trò xấu, hai vợ chồng cùng nhau trở về Phù Cừ viện.
Trăn ca nhi còn đang ngủ, thấy bọn họ trở lại, nhũ mẫu, Hứa Linh cùng nhau lui ra ngoài.
Trên giường màn lụa mở ra, Phó Dung nhìn nhi tử ngủ say sưa, quayngười rót cho Từ Tấn một chén trà, ngồi ở bên bàn nói với hắn chuyện lýthú của nhi tử: "Trăn ca nhi tính tình quá giống chàng, ngày hôm nay aimuốn ôm hắn, hắn đều không chịu, bị phiền nhiều thế còn giở chứng lên,oa oa khóc một trận."
Từ Tấn rất là ngoài ý muốn: "Nhạc mẫu ôm hắn cũng không cho?"
Phó Dung thở dài: "Đúng vậy, thối tiểu tử thật không nhận người yêu thích."
Mai Hương Lan Hương nhũ mẫu vẫn giúp nàng chiếu cố Trăn ca nhi, thờiđiểm Trăn ca nhi thanh tỉnh cũng không chịu cho các nàng chạm vào, chỉcó ban đêm tỉnh ngủ muốn suỵt suỵt, tiểu tử khóc đến ánh mắt đều mởkhông ra hoặc là mệt mỏi mà nhắm mắt, mới không phản cảm người ngoàichiếu cố hắn. Cứ như vậy, mỗi buổi sáng Trăn ca nhi triệt để tỉnhngủ, như thường khóc nháo thẳng đến khi nhũ mẫu đem hắn đưa tới bênngười mẫu thân.
Nhi tử dính mình như thế, Phó Dung trong lòng rất cao hứng, nhưng nghĩ tới mẫu thân không thể ôm cháu ngoại thì trên mặt tiếc nuối, Phó Dungmuốn đánh hai cái lên trên mông nhỏ của nhi tử, để hắn biết thương ngoại tổ mẫu và hai dì.
Từ Tấn đã xác định nhi tử không có di truyền bệnh lạ của mình, bởi vậy nhi tử không thích để cho người khác ôm, hắn cũng không để ý, ngược lại rất là tự hào: "Con trai của ta, há là người khác có thể dễ dàng chạmvào?"
Nói xong buông bát trà xuống, đi tới trước giường nhìn nhi tử.
Buổi chiều thanh nhàn, Phó Dung ngồi ở cạnh bàn nhìn một đôi phụ tửtrên giường. Bên ngoài Lan Hương bỗng nhiên gọi nàng, Phó Dung chào TừTấn rồi đi ra ngoài, là Ôn ma ma bên kia đem quà biếu nhận được từ cácphủ hôm nay đưa tới. Phó Dung ngồi ở trên giường gian ngoài nhìn, vàitrang đầu tiên tự nhiên là ghi lễ của mấy vị hoàng tử, Đông cung Khangvương, sau đó chính là lễ của Thành vương phủ.
Phó Dung lâu không nhìn thấy Thành vương phi, nghĩ tới đứa nhỏ vô duyên kia của Lý Hoa Dung, có chút thổn thức.
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng khóc Trăn ca nhi to rõ.
Phó Dung mau chóng chạy vào trong, thấy Từ Tấn sững sờ đứng ở trướcgiường, phía trước người ướt một mảnh phá lên cười. Phó Dung trước bảohai nha hoàn theo sau đi ra ngoài, lúc này mới bước nhanh tới bên ngườinhi tử, đem nam oa đã suỵt suỵt ướt hết người cha hắn ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng dỗ.
Trăn ca nhi nghe được âm thanh mẫu thân, ngửi được mùi trên ngườimẫu thân, rất nhanh không khóc to nữa, chôn trong ngực mẫu thân nhỏgiọng nức nở.
Từ Tấn lúc này đem áo khoác thoát xuống, ném ở trên ghế.
Phó Dung nhìn chằm chằm vào mặt hắn nhìn một lát, nhịn cười nói: "Không phun tới trên mặt vương gia đi?"
Từ Tấn hung hăng liếc mắt trừng nàng một cái.
Phó Dung không dám đùa hắn nữa, gọi hai nha hoàn tiến vào hầu hạ, tựmình giúp Trăn ca nhi rửa mặt. Rửa mặt xong Trăn ca nhi khuôn mặt nhỏnhắn trắng non mềm, mắt to trong veo như nước, nằm ở trên giường tự mình duỗi dài cánh tay, cẳng chân nhỏ chơi. Từ Tấn tức giận còn chưa tiêután toàn bộ, lại gần bắt lấy chân nhỏ nhi tử, đè hắn lại không cho hắnđộng, Trăn ca nhi còn cho rằng phụ thân muốn cùng mình chơi đâu, nhếchmiệng hướng phụ thân cười.
Từ Tấn tâm thoáng cái liền mềm nhũn, cúi đầu hôn nhi tử: "Lần sau còndám tinh nghịch, đợi ngươi lớn lên phụ thân không dạy ngươi cưỡi ngựa."
Phó Dung ở bên cạnh nhìn, len lén cười.
Từ Tấn đối với nhi tử quả thực giống như đối với nàng một dạng lòng dạ hẹp hòi, nàng chọc hắn mất hứng, Từ Tấn sẽ tức giận chìa mặt lạnh chonàng. Nàng chủ động lấy lòng, hắn lập tức cả vốn lẫn lời trả lại chonàng, đối với nàng các loại tốt. Nói cho cùng, trong lòng hắn có nàng,tức giận là bởi vì nàng không chịu cảm kích, cố ý cùng nàng giận dỗi đi? Cho nên mới có thể dễ dàng tha thứ nàng những chuyện đắc tội kia.
Người nam nhân này, về mặt tình cảm, kỳ thật thật sự rất dễ thỏa mãn.
Ban đêm Từ Tấn muốn cùng nàng tắm rửa, Phó Dung không cho.
Hôm nay nàng xem như là chính thức ra kỳ ở cữ, trước đó đều chỉ có thể dùng khăn lau lau trên người, rất lâu không có triệt triệt để để tắmmột lần. Phó Dung để bọn nha hoàn chuẩn bị hai thùng nước, thùng thứnhất xem như là rửa sạch, thùng thứ hai là dùng để hưởng thụ.
Từ Tấn trông mong buổi tối hôm nay đã non nửa năm, vẫn ở trong phòngchờ đợi, chờ một lát nghe thấy tiếng vang bên kia bọn nha hoàn nâng nước đi ra ngoài, trong lòng hắn đại hỉ, biết Phó Dung chẳng mấy chốc sẽmuốn đi ra, phóng nhẹ bước chân trốn ở bên cửa chờ, chỉ đợi Phó Dung vừa vào cửa liền đem nàng bế lên hảo hảo tận hứng một lần.
Không ngờ bên ngoài chậm chạp không có động tĩnh.
Từ Tấn nhíu mày, mặt không chút thay đổi đi ra, vừa vào buồng tắm,liền thấy Phó Dung dựa vào thùng tắm, hơi hơi ngửa đầu, mắt đẹp nhắmchặt, Mai Hương Lan Hương một người xoa cánh tay cho nàng, một ngườigiúp nàng bóp chân. Đùi đẹp thon dài từ trong nước thò ra, khoác lên mép thùng tắm bằng gỗ hoàng dương, giống như mĩ ngọc, năm đầu ngón chân êmdịu móng sơn màu đỏ tươi, đoạt hồn phách người.
Từ Tấn cái gì cũng chưa nói.
Hắn cũng không cần nói, Mai Hương Lan Hương nhìn thấy hắn liền cúi đầu, thức thời mà đi ra ngoài.
"Vương gia sao lại tới?"
Phó Dung mở mắt ra, nhìn thấy nam nhân đứng ở bên kia mắt phượng âm u, dường như bị nóng, mau chóng đem chân bỏ xuống.
"Ta đến hầu hạ vương phi." Từ Tấn khàn giọng nói, một bên hướng thùngtắm đi tới, một bên cởi áo bào, tới sát thùng tắm, trên người chỉ cònmột cái quần đùi.
Đều làm vợ chồng lâu như vậy, trước mắt tình hình bậc này, Phó Dungkhông đuổi hắn đi ra ngoài nữa, bắt lấy khăn bên cạnh khoác lên lồngngực che chắn, nhắm mắt lại chờ hắn tiến vào, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắnđỏ bừng lại càng đỏ hơn, như trái cây chín hẳn mê người chờ hái.
Nhưng Từ Tấn cũng không vào, hắn cúi người, đem một cái đùi đẹp kéo ra ngoài, học Lan Hương vừa mới vừa rồi, giúp nàng bóp chân.
Phó Dung ngoài ý muốn mở mắt ra, lại thấy tay tay Từ Tấn thành thànhthật thật, ánh mắt nhưng là nhìn chằm chằm vào trong nước đâu.
Tư thế như vậy, Phó Dung cực thẹn, bản năng mà đưa tay che: "Vương gia..."
"Bóp đau?" Từ Tấn rốt cuộc đem ánh mắt chuyển tới trên mặt nàng, taythì chậm rãi dọc theo mắt cá chân nàng chuyển xuống dưới, dò dẫm hướngvào trong nước.
Hắn vóc dáng cao, cánh tay cũng dài, vô lại mà kéo tay nàng ra, giúp nàng che.
Phó Dung cắn chặt môi.
Dường như nếm lại cảm giác hắn dùng ngọc quản giúp nàng bôi thuốc, chỉ là lần này ngọc quản đổi thành ngón tay hắn.
"Vương phi có vừa lòng?" Từ Tấn cứ nhìn nàng chăm chú, nhìn nàng bởivì hắn hầu hạ, trên mặt xuất hiện các loại thần sắc, nhíu mày cắn môi,quay đầu la hoảng, hệt như nhìn một đóa mẫu đơn bị mưa gió tập kích,nhìn thế nào cũng đều đẹp. Mưa rơi dần dần biến lớn, hoa mẫu đơn khôngchịu nổi, hai tay bỗng nhiên đè lấy hắn, khuôn mặt có giọt nước trượtxuống, không biết là mồ hôi hay là nước, môi son khẽ mở, muốn cầu xinlại run rẩy không phát ra được thanh âm nào.
Nàng nhẹ nhàng thở hổn hển, mắt nhắm chặt.
Từ Tấn chậm rãi thu tay lại, nhấc chân dài bước vào thùng tắm, ôm người lên trên đùi, mặt đối mặt.
Phó Dung thế mới biết được, vừa mới tay của hắn chẳng qua là sóng gió nhỏ mà thôi.
Bão tố bỗng nhiên ập đến, nàng nằm trên đầu vai hắn, cái gì cũng không thể nghĩ.
Hắn tựa như một đầu sói bị nhốt quá lâu, đột nhiên được tự do, bức thiết muốn hướng thảo nguyên chứng minh uy phong ngày xưa.
Phó Dung chính là mảnh thảo nguyên kia, bị hắn chinh phục triệt để,tùy ý hắn đi nhanh như gió, cảm nhận hắn mỗi một lần lực lượng cuồng dã.
Rốt cuộc bình tĩnh trở lại thì trong thùng tắm nước gần như đều tràn ra bên ngoài, trên đất một mảnh ướt sũng.
Rõ ràng là hắn làm, Phó Dung lại mệt đến mức không thể động, Từ Tấnhôn nhẹ nàng, đem nàng từ trong thùng tắm vớt ra, vững vàng đi vào nộithất.
Mai Hương Lan Hương tiến vào thu thập, nhìn thấy bê bối đầy đất, nghĩtới ở trong sân chờ thì nghe được động tĩnh, hai người mặt đỏ rần.
Vương gia thương yêu vương phi như thế, thật tốt.
Nhưng các nàng hiển nhiên đánh giá thấp vương gia thương yêu vươngphi. Thu thập xong buồng tắm, Mai Hương trở về phòng hạ nhân phía sau.Lan Hương đêm nay trực, đóng cửa phòng lại đang muốn quay người, độtnhiên nghe được trong phòng truyền đến tiếng ván giường kẽo kẹt quenthuộc.
Lan Hương nhìn then cửa đã rơi xuống trước mặt, bất đắc dĩ thở dài,một lần nữa mở cửa, âm thầm hoài niệm những ngày vương phi mang thai.
Bên này giường két két vang không ngừng, Cảnh Dương Hầu phủ, phòng trên đã sớm yên lặng hẳn.
Lâm thị ngửa mặt nằm, nghĩ tới A Phúc A Hỉ hồi bẩm những lời kia, trong lòng bất an không hiểu.
Thẩm Tình nha đầu kia, tâm tư thật không đơn giản. Lâm thị tự nhận mẹruột trúng gió nàng chưa hẳn có thể 1 ngày không rơi, không hề có oántrách, thiếp thân hầu hạ. Thẩm Tình lại có thể, đem lão thái thái trôngnom ngăn nắp sạch sẽ, được trượng phu nhiều lần khen ngợi, còn cố ý dặndò nàng chọn cho Thẩm Tình mối hôn sự tốt, đừng có so đo Thẩm Tình từngxúc động phạm lỗi.
Lâm thị tức trượng phu dễ dàng bị Thẩm Tình lừa, nhưng nàng không cóchứng cớ chứng minh Thẩm Tình giấu giếm tâm cơ, dù sao chẳng sợ ThẩmTình là vì muốn cậu tha thứ tương lai gả được cho người trong sạch mớidày công chiếu cố ngoại tổ mẫu, đây cũng là nhân chi thường tình, trượng phu sẽ không để ở trong lòng. Nói cho cùng, Thẩm Tình là thân ngoạisanh nữ của hắn, đối với đứa trẻ mồ côi muội muội lưu lại này, trượngphu luôn coi là nữ nhi mà chiếu cố. Thẩm Tình phạm sai lầm hắn tức giận, nhưng cũng sẽ tha thứ.
Bởi vậy nàng không thể ở trước mặt trượng phu nói xấu Thẩm Tình.
Còn Lâm Thiều Đường, thân ngoại sanh của nàng, nàng cũng không thểtrực tiếp gọi đến bên người, nhắc nhở hắn rời xa Thẩm Tình. Nam nhân vànữ nhân cách nghĩ không giống nhau. Rất nhiều sự tình nữ nhân để ý cònnam nhân lơ đễnh, có nói với hắn, hắn không chừng còn ghét bỏ lòng dạnhỏ mọn.
Nói cho Lâm Thiều Đường rằng Thẩm Tình từng muốn câu dẫn Thái Tử?
Đây đâu phải là một chuyện mà bác nên nói cùng cháu trai còn là con rể tương lai? Huống chi không có bằng chứng, có thể còn hoàn toàn ngượclại làm cho Lâm Thiều Đường hiểu lầm nhạc mẫu này cố ý gây khó dễ mộttiểu cô nương mồ côi. Dường như nàng kém độ lượng, hoặc là cháu sẽ hoàinghi nữ nhi ở trước mặt nàng nói gì đó, nàng thay nữ nhi làm chủ đâu.
Lâm thị rất hiểu cháu mình, đó là một thiếu niên khiêm tốn có lễ, trừ phi hắn tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không hoài nghi Thẩm Tình tiếp cậnhắn là có rắp tâm khác. Có lẽ Lâm thị có thể trước lúc Thẩm Tình ra taytriệt để chặt đứt ý niệm, không cho nàng ấy cơ hội. Nhưng về sau thìsao? Về sau nữ nhi gả cho cháu mình, vợ chồng son không ở trước mắtnàng, lại có nữ nhân tiếp cận cháu mình cố ý quấy rối, chỉ bằng tínhtình kia của nữ nhi, trong cơn tức giận còn không chủ động đem nam nhânđẩy tới bên người đối phương?
Lâm thị tin tưởng tâm ý của cháu đối với nữ nhi, hắn tuyệt đối sẽkhông chủ động trêu hoa ghẹo nguyệt, cô phụ nữ nhi, Lâm thị sợ nhất làcháu mình bị người ta lừa gạt.
Thẩm Tình dễ giải quyết, nhưng nàng nên để cho cháu mình biết chút ítvề tâm cơ nữ nhân, chịu thiệt thòi một lần, về sau hắn sẽ không chonhững người đó cơ hội.
Buổi sáng hôm sau, Lâm thị lệnh cho người đi gọi hai nha hoàn A Phúc A Hỉ tới đây.
A Phúc A Hỉ rất nhanh đi tới, cung kính đứng ở trước mặt nàng. Lâmthị vừa muốn mở miệng, ngoài ý muốn phát hiện hai người có cái gì khôngđúng, A Phúc nhìn còn coi như trấn định, A Hỉ buông xuống rèm mi, tayphải không tự giác mà nắm chặt ống tay áo.
Chiều hôm qua các nàng qua đây bẩm báo sự tình thì cũng không phải như vậy.
Lâm thị trong lòng giật giật, tạm thời không nói chuyện, thong thả ung dung dùng chén trà nhỏ, mới nhẹ bẫng nói: "Thế nào, muốn ta dùng hình,các ngươi mới chịu chủ động giao phó sao?"
A Hỉ chân mềm nhũn, ập quỳ xuống, cuống quít dập đầu: "Phu nhânhiểu lầm, nô tài không muốn giấu diếm phu nhân, vốn định đợi phu nhânphân phó xong liền báo cáo phu nhân!"
A Phúc đồng dạng quỳ xuống, dập đầu lạy xin tha.
Lâm thị cúi đầu nhìn các nàng, "Được rồi, hôm qua sau khi các ngươitrở về nàng đến cùng làm cái gì, một năm một mười nói rõ cho ta nghe."
Kỳ thật không cần hỏi cũng có thể đoán được, Thẩm Tình muốn ra tay,trước hết thu mua hai nha hoàn thay nàng làm việc, giúp nàng lừa dối.
Giờ phút này, Lâm thị vô cùng may mắn, A Phúc A Hỉ vốn chỉ là tam đẳng nha hoàn trong viện nàng, công phu còn chưa luyện đến nơi, làm việctrái với lương tâm sẽ khó có thể thản nhiên đối diện với đương gia chủ mẫu, đổi lại hai người tâm cơ sâu, nhẫn nhịn được, nàng chỉ sợ thật sẽphải té nhào trên người một cô nương trẻ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...