Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Y Đạo Quan Đồ

Chương 295: Làm người đừng có khệnh



Thời Duy nói: "Anh làm gì thì tự anh biết chứ!"
Trương Dương nói: "Tôi làm cái gì? Tôi là giết người hay là hãm hiếp con gái nhà lành? Tôi rất thanh bạch trong sạch. Cô dựa vào gì mà dùng loại khẩu khí đó để nói chuyện với tôi?"
"Anh làm xấu hổ bốn chữ thanh bạch trong sạch đó!"
Trương đại quan nhân khóc không ra nước mắt, chuyện này hôm nay phải nói cho rõ, nếu không sự trong sạch của mình sẽ bị hủy trong tay Quốc An,hắn từ trên giường bật dậy, nắm lấy tay Thời Duy, Thời Duy có chút kinhtởm nói: "Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra!"
Trương đại quan nhân thật sự nổi giận rồi: "Tôi không bỏ đấy, tôi bị mắc bệnh giang mai thì sao chứ, tôi không những bị mà còn muốn truyền nhiễm cho cô đấy, hiện tại truyền nhiễm luôn đây này!"
Thời Duy sợ đến nỗi hét toáng lên.
Tiếng hét này thật sự hữu hiệu, khiến cho các hội sĩ bác sĩ của khoatiết niệu đều chạy tới, cả đám người mặc áo dài trắng vây ở cửa, hiếu kỳ nhìn tràng cảnh ở bên trong phòng bệnh, Trương Dương lúc này mới bỏ tay Thời Duy ra, Thời Duy đỏ mặt chỉnh lại quần áo, thấp giọng mắng: "Lưumanh!" Rồi chen ra khỏi đám người muốn bỏ đi.
Trương Dương lại đuổi theo, tóm lấy cô ta, nói với đám bác sĩ hộ sĩ:"Nhân lúc mọi người đều ở đây, các người nói rõ cho tôi, tôi rốt cuộc là mắc bệnh gì? Có phải là bệnh giang mai không hả?"
Đám bác sĩ hộ sĩ đều cười ầm lên, vị bác sĩ giường bệnh vừa cười vừanói: "Các vị thật sự là quá thiếu thường thức y học rồi. Viêm đường tiết niệu không phải là bệnh giang mai." Thằng cha này tự tác thông minhbước bước về phía Thời Duy, nói: "Cô yên tâm đi, anh ta không phải bịgiang mai đâu, là bệnh viêm đường tiết niệu bình thường thôi, sau nàybảo anh ta chú ý tới vệ sinh thân thể một chút, còn nữa, hai người trong khoảng thời gian này tốt nhất nên ngủ riêng!"
Thời Duy xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, ởđâu ra tên bác sĩ khờ khạo thế, không ngờ lại tưởng mình là bạn gái củaTrương Dương.
Đợi tới khi đám bác sĩ hộ sĩ tản đi, Thời Duy mới đỏ mặt lui lại, đóngcửa phòng lại, đi tới ghế rồi đặt mông ngồi xuống, vừa xấu hổ vừa tứcgiận nói: "Trương Dương, anh đúng là đồ chết bẫm, vừa rồi sao không nóirõ ra?"
Trương Dương ngồi ở mép giường, nói: "Cô cho tôi cơ hội giải thích à?"Nói xong lại bảo: "Cô là gì của tôi? Tôi sao phải giải thích với cô?"
Thời Duy nói: "Nói chung là anh cũng chẳng phải loại tốt lành gì!"
"Coi như tôi cầu xin cô đấy, đừng có làm bại hoại danh tiết của tôi như vậy nữa có được không?"
Thời Duy khịt mũi, nói: "Anh mà cũng để ý tới cái gọi là danh tiết cơà!" Cô ta nhớ tới bộ dạng cùng hưng cực ác muốn truyền bệnh cho mình vừa rồi của Trương Dương, lửa giận không khỏi bùng lên, vươn tay ra nhéolên canh tay Trương Dương một cái.
"Làm gì vậy?"
"Anh là đồ lưu manh, không ngờ còn muốn truyền bệnh cho tôi!"
Trương Dương cười ha ha, đúng là Thời Duy, nếu là loại con gái khác thìcó thể nào cũng không nói ra được. Hắn ngửa ra sau, nói: "Cô giúp tôigiải thích với chị họ của cô đi, tôi nghĩ cô ta khẳng định coi tôi làtên mắc bệnh giang mai rồi."
Thời Duy gật đầu, cô ta lúc này mới cảm thấy có chút xấu hổ, mình không nên hiểu lầm người ta như vậy.
Trương Dương nói: "Chuyện này ngàn vạn lần đừng có nói ra ngoài, miệngnhiều người xói chảy vàng, một truyền mười, mười truyền trăm, giả cũngcó thể truyền thành thật."
Thời Duy nói: "Anh không sao chứ? Phải ở bao lâu?"
Trương Dương nói: "Một tháng, có điều bác sĩ bắt tôi cấm dục!"
Thời Duy mặt lại đỏ lên, thầm nghĩ anh là đồ vương bát đản, anh cấm dụcthì liên quan rắm gì tới tôi, rõ ràng là cố ý trêu tôi mà, đầu óc bìnhtĩnh một chút, lúc nên giả ngu thì phải giả ngu, nếu không thằng ôn nàykhông biết sẽ còn nói những lời vô sỉ như thế nào nữa. Cô ta nghiêm mặtnói: "Anh dưỡng bệnh cho tốt đi, qua hai ngày nữa tôi và chị họ lại tớithăm anh!"
Trương Dương nói: "Các cô nếu bận thì đừng tới, chỉ cần nói tôi không phải là mắc bệnh giang mai là tôi đã cảm ơn trời đất rồi!"
Thời Duy mỉm cười đứng dậy.
Trương Dương nói: "Tôi tiễn cô!"
"Đừng tiễn, anh cứ nằm nghỉ đi!"
"Viêm đường tiết niệu thôi mà, hai chân tôi không sao cả!"
...
Trương Dương tiễn Thời Duy ra tận cửa lớn của bệnh viện, bản thân cảmthấy cứ ở trong bệnh viện cũng không sao, ít nhất thì có bác sĩ hộ sĩnói chuyện cùng, so với ở khách sạn Hương Quốc thì vui hơn nhiều. Kỳthực trong phòng bệnh cũng không ai coi hắn là bệnh nhân cả, TrươngDương trước giờ đều có tính tình không chịu ngồi yên, trong một ngày đãđi hết cả bệnh viện Trung Hải một lượt, đã thế lại gặp được một ngườiquen, bác sĩ khoa chỉnh hình Cao Vĩ của bệnh viện nhân dân Xuân Dương.
Năm đó Cao vĩ còn là thầy giáo chỉ đạo thực tập cho Trương Dương, bởi vì muốn theo đuổi Tả Hiểu Tình mà phát sinh một số va chạm với TrươngDương, trước khác nay khác, từ sau khi Trương Dương rời khỏi bệnh việnnhân dân huyện Xuân Dương, hai người không còn chạm mặt nhau nữa. Trương Dương gần như đã sắp quên tên Cao Vĩ này, nhưng Cao Vĩ lại một mực chú ý tới Trương Dương, biết rằng Trương Dương hiện tại sớm đã không còn làkẻ ngô nghê như ngày xưa nữa, người ta hiện tại đã là phó chủ nhiệmphòng chiêu thương Giang Thành, còn mình hai năm nay vẫn giẫm chân tạichỗ không tiến, vẫn là một bác sĩ giường nằm của bệnh viện nhân dânhuyện Xuân Dương, tuy cũng tính là có chút danh khí, nhưng không thể nào bằng được người ta.
Hai người đụng đầu nhau, lòng dạ của Trương đại quan nhân hiện tại đãtuy luyện tới mức càng lúc càng rộng rãi, chủ động mỉm cười chào hỏi Cao Vĩ: "Thầy giáo Cao, trùng hợp thế, anh cũng ở Trung Hải à!"
Cái tiếng thầy giáo Cao này khến cho Cao Vĩ hết sức lo sợ, chút oán niệm trước đây đối với Trương Dương cũng đã tan thành mây khói, gã cười nói: "Chủ nhiệm Trương khách khí rồi, tuổi của hai chúng ta cũng tương dương nhau, cứ gọi tên tôi là được!"
Trương Dương cũng không khách khí với gã nữa: "Vậy gọi la anh Cao nhé, đúng rồi, anh sao lại ở đây?"
Cao Vĩ nói: "Tôi tới học bồi dưỡng thêm, còn có hai tháng nữa là kếtthúc rồi, xong thời kỳ bồi dưỡng vẫn phải về bệnh viện nhân dân huyệnXuân Dương công tác!"
Trương Dương gật đầu.
Cao Vĩ từ trang phục bệnh nhân của hắn đoán ra hắn nằm viện ở đây, liền nói khẽ: "Cậu bị bệnh à?"
Trương Dương cười nói: "Cũng không phải là bệnh nặng gì, là viêm đường tiết niệu thôi!"
Cao Vĩ người ta dù sao cũng là học y, Lý Phương Dĩ liên hệ bệnh viêmđường tiết niệu với bệnh giang mai, rất khách khí nói: "Khoa tiết niệutôi có người quen, có cần tôi nhờ họ chiếu cố chút không?"
Trương Dương cười nói: "Không cần, anh Cao! Có người giúp tôi nhờ rồi!"
Cao Vĩ nói: "Buổi tối cùng đi ăn cơm nhé, lâu rồi chúng ta không uốngrượu với nhau!" Gã rất thành tâm, những chuyện không vui trước kia cũngnhạt dần theo thời gian rồi, hơn nữa theo sự ra đi của Tả Hiểu Tình, gãđối với sự theo đuổi Tả Hiệu Tình đã triệt để buông bỏ, tất nhiên cũngkhông còn tồn tại khúc mắc gì với Trương Dương, hơn nữa cảnh giới vàtrình độ của Trương Dương hiện tại hắn không thể nào sánh bằng, mờiTrương Dương ăn cơm cũng là có ý tứ hóa giải hiềm khích, chủ động níukéo quan hệ.
Trương Dương gật đầu, hắn cũng nhàn rỗi không có gì làm, có thể ôn lại chuyện xưa với Cao Vĩ cũng tốt.
...
Tối hôm đó Trương Dương cùng với Cao Vĩ tới nhà hàng Thiên Phúc ở đốidiện bệnh viện Trung Hải, đẳng cấp của nhà hàng miễn cưỡng tính là bậctrung, có điều bởi vì cách bệnh viện rất gần, cho nên sinh ý rất thịnhvượng.
Trương Dương đi tới nhà hàng Thiên Phúc thì có chút hối hận, hắn pháthiện Cao Vĩ không phải là tự bỏ tiền túi, mà là bệnh nhân mời khách,Trương Dương trong lúc vô ý đã sắm vai một kẻ ăn chực.
Người mới khách là người trong thể chế, y tên là Cung Kiến Vĩnh, làm một chức vụ nào đó trong vụ Quốc Viện. Cũng được goi là một cán bộ cấpthính, nhưng ở thành Bắc Kinh này thì không được tính là quan lớn gì,lần này là bố vợ của y nằm việc, bác sĩ mổ chính Khưu Đàm là bạn cũ củay, cũng là lão sư của Cao Vĩ.
Tối hôm đó còn có hai bác sĩ, ba tiểu hộ sĩ của khoa chỉnh hình, Cao Vĩlà một bác sĩ học bồi dưỡng duy nhất, Trương Dương lại là đi theo Cao Vĩ tới, điều này khiến hắn cảm thấy có chút xấu hổ, Cao Vĩ đúng là kẻkhông có tiền đồ, mình tự dưng lại thành tới ăn chực.
Kỳ thực Cao Vĩ cũng có suy nghĩ của gã. Gã dẫu sao cũng là đi học bồidưỡng ở Bắc Kinh, ra ngoài ở, trên kinh tế tất nhiên là không được thoải mái như lúc ở huyện thành Xuân Dương, có thể tránh thì tránh, dẫu saocũng là bệnh nhân mời khách, bác sĩ ăn của bệnh nhân là thiên kinh địanghĩa, tuy câu nói này trên đạo nghĩa thì khó mà đứng vững chân, nhưngtrên thực tế đều làm vậy cả. Gã cảm thấy mình mang theo một người cũngchẳng sao, quan hệ giữa gã và lão sư chỉ dẫn Khưu Đàm rất tốt, Khưu Đàmcũng không nói gì.
Nhưng Cao Vĩ bỏ qua một điểm, mời khách là Cung Kiến Vĩ, Cung Kiến Vĩnhcho rằng có quan hệ thân thiết với Khưu Đàm, trong mắt không coi nhữngngười khác vào đâu, đặc biệt là hạng bác sĩ học bồi dưỡng như Cao Vĩ,một tên bác sĩ học bồi dưỡng không ngờ lại dẫn một người ngoài tới ănchực, Cung Kiến Vĩnh sau khi biết thì trong lòng cảm thấy không vui.
Cung Kiến Vĩnh ở trong kinh thành cũng có chút năng lực, lại thêm bảnthân lại là người của vụ quốc viện, trong ngôn ngữ tất nhiên mang theochút ngạo khí, rượu mà y chuẩn bị là ngũ lương dịch mười lăm năm, saukhi uống ba chén, thằng cha này cười nói: "Bác sĩ Cao, chúng ta cạn mộtchén!"
Cao Vĩ sau khi cạn chén với Cung Kiến Vĩnh, Cung Kiến Vĩnh nói: "Đây lànội cống của hính phủ, ở Xuân Dương của các anh có được uống loại nàykhông?"
Cao Vĩ ngây ra, mặt hơi nóng lên, nói: "Có uống rồi... có điều không phải là nội cống!"
Cung Kiến Vĩnh từ từ đặt chén rượu xuống, chậm rãi nói: "Hiện tại rượuNgũ lương dịch giả nhiều lắm, không thường uống thì không phân được thật giả đâu!"
Cao Vĩ đỏ mặt.
Khưu Đàm cười nói: "Bạn học à, những lão bách tính như chúng tôi làm sao mà bằng được quan viên chính phủ như anh, các anh thấy nhiều biết rộng, sau này lấy thêm nhiều đồ nội cống cho chúng tôi uống nhé!"
Cung Kiến Vĩnh cười nói: "Nhất định, nhất định, Cao Vĩ à? Cậu phải theolão sư học nhiều vào, không chỉ y thuật y đức, chỉ tầm mắt thôi cũng đủđể cậu học cả đời rồi, cậu ra ngoài là đúng, cứ chui rúc mãi ở một huyện thành nhỏ, tầm mắt thủy chung chỉ bị giới hạn ở đó. Chỉ có đứng trêncao mới có thể nhìn được xa, ý thức của nông dân cá thế thì không thểchấp nhận được đâu! Ha ha!" Y bật cười.
Cả bàn đều cười theo, Khưu Mẫn đã đại khái quen với cách nói chuyện nàycủa y rồi, cũng không cảm thấy gì, Cao Vĩ mặt đỏ tía tai, trước mặtnhiều người như vậy mà bị Cung Kiến Vĩ chế giễu, gã hận không thể tìmmột cái lỗ mà chui xuống.
Trương Dương đã từng gặp rất nhiều người, nhưng cái loại khệnh khạng như vậy thì là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn cầm chén lên, cười nhạt nói:"Chủ nhiệm Cung, tôi kính ngài!"
Cung Kiến Vĩnh bộ dạng ngơ ngác, nói: "Cậu là..."
"Trương Dương!"
"Ồ, Trương Dương à, cậu coi trí nhớ của tôi kìa, vừa mới nói mà tôi đã quên ngay rồi!"
Hàm dưỡng của Trương đại quan nhân rất tốt, mỉm cười nói: "Không sao, ngài hiện tại không nhớ, nhưng sau này nhất định sẽ nhớ!"
Cung Kiến Vĩnh cười nói: "Cái này cũng khó nói lắm, tôi công tác trongviện quốc vụ, cả ngày có rất nhiều việc, mỗi ngày không biết phải gặpmặt bao nhiêu người, tôi không thể ai cũng nhớ hết được!"
Khưu Đàm cũng nhìn ra Cung Kiến Vĩnh có chút chĩa mũi nhọn vào TrươngDương và Cao Vĩ, y cũng có chút thấu hiểu ngạo khí của vị bạn học này,mỉm cườ giảng hòa: "Bạn học à, biết anh bận rồi, ai cũng nói gặp mặt làcó duyên, uống rượu, uống rượu đi!"
Cung Kiến Vĩnh cầm chén lên chạm cốc với Khưu Đàm, gạt Trương Dương đang cầm chén rượu lên sang một bên, Trương Dương vốn cũng không nói gì, dẫu sao thì Cao Vĩ dẫn hắn tới ăn chực, bản thân hắn cũng đã cảm thấy mấtmặt, người ta không vui cũng đúng thôi, nhưng Cung Kiến Vĩnh này thật sự là không có nhân phẩm, ngay cả lễ mạo cơ bản nhất cũng không có, vôcùng thiếu tôn trọng đối với người khác.
Cao Vĩ cũng cảm thấy tối nay không nên dẫn Trương Dương tới, gã nâng cốc với Trương Dương, không nhừng giải vây cho hắn, mà cũng là có ý xinlỗi: "Trương Dương, chúng ta cạn chét!"
Chén rượu của hai người còn chưa đưa lên đến miệng thì Cung Kiến Vĩnhlại nói một câu: "Người trẻ tuổi uống rượu phải có chừng mực, uống nhiều rượu có hại cho sức khỏe đó!" Cao Vĩ thực sự muốn vỗ bàn đứng dậy bỏvề, nhưng ngại lão sư ở bên cạnh nên chỉ có thể coi như là không nghethấy.
Khưu Đàm cũng có chút xấu hổ, Cung Kiến Vĩnh hôm nay có chút quá đángrồi, nếu không phải là y còn có chuyện cầu Cung Kiến Vĩnh làm, y nói sao cũng sẽ đứng ra nói vài câu.
Trương Dương vẻ mặt vẫn tự nhiên như không hớp một ngụm, sau đó nhíu mày nói: "Rượu giả!"
Tất cả mọi người đều ngây ra, ánh mắt đều tạp trung trên người Trương Dương.
Cung Kiến Vĩnh vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng: "Người trẻ tuổi, lờikhông thể nói linh tinh được đâu, rượu này là nội cung của chính phủ,được viện quốc vụ dùng để chiêu đãi, sao có thể là giả được? Đồ trẻcon!" Y trực tiếp nói thẳng vào mặt Trương Dương.
Cao Vĩ giải vây cho Trương Dương: "Trương Dương, cậu uống nhiều rồi, để tôi đưa cậu về!"
Trương Dương cười nói: "Rượu giả mà cũng mang cho ngời ta uống? Tôi nói này Cung.. Cung... ông tên là Cung gì ý nhỉ?"
Cung Kiến Vĩnh mặt lập tức đỏ bừng lên, người trẻ tuổi này quá vô lễrồi, y chỉ vào mũi Trương Dương, mắng: "Cậu là người của bộ môn nào củaXuân Dương? Có tin tôi gọi điện thoại tới, cho cậu mất việc luôn không?"
Trương Dương cười nói: "Đừng tức giận, giận quá hại người đấy. Tôi nóinày, ông mời người ta ăn cơm là chuyện tốt, nhưng vì sao lại muốn tiếtkiệm chút tiền, mang rượu giả ra cho người ta uống, thế có phải là rấtkhông tôn trọng khách không?"
"Mày... mày đánh rắm!" Cung Kiến Vĩnh tức giận rồi, đi cùng y tới đâycòn có hai người thân của y, họ cũng trợn mắt lườm Trương Dương, nếu như không phải Khưu Đàm có mặt ở đây, bọn họ không khéo đều lao lên rồi.
Trương Dương thở dài, nói: "Một cú điện thoại khiến tôi mất việc ư! Nhân vật lợi hại ở thành Bắc Kinh này thật là con mẹ nó nhiều ghê! Ông không phải có di động ư? Giờ gọi luôn đi, tôi cho ông số, tôi tên là TrươngDương, là người của phòng chiêu thương chính phủ thành phố Giang Thành,bí thư thị ủy tên là Đỗ Thiên Dã, số điện thoại của ông ta là..."
Cung Kiến Vĩnh thật sự cũng có chút năng lực, y biết Đỗ Thiên Dã, cóđiều cũng không phải quen thân với gã, những lời này không thể nói thẳng ra được, nhưng y ở kinh thành lăn lộn lâu như vậy ít nhiều cũng có chút nhân mạch, y quen biết với chủ nhiệm của ban trú kinh các tỉnh, GiangThành thuộc Bình Hải, chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải Quách Thụy Dươngcó quan hệ không tồi với y, Cung Kiến Vĩnh móc điện thoại ra gọi choQuách Thụy Dương, sau khi nối máy, giọng nói của y đột nhiên cao vútlên: "Chủ nhiệm Quách à? Tôi Cung Kiến Vĩnh đây!"
Tất cả mọi người đều nhìn Trương Dương với ánh mắt đồng tình, người trẻtuổi này không biết trời cao đất dày là gì cả, trong kinh thành đâu đâucũng ngọa hổ tàng long, hắn không cân nhắc tới phân lượng của mình mànói năng lỗ mãng, tự rước họa vào thân.
Quách Thụy Dương đối với Cung Kiến Vĩnh cũng khá khách khí, việc của ban trú kinh bọn họ là chạy nọ chạy kia, không phải chỉ quen bình thườngvới đám người của viện quốc vụ.
Cung Kiến Vĩnh nói: "Mấy cán bộ nhỏ của Bình Hải các anh đều rất ngạokhí, trong mắt ngay cả một chút quan niêm thượng cấp hạ cấp cơ bản cũngkhông có!"
Quách Tín Dương lời thề son sắt nói: "Cung thính, anh đừng tức giận, nói cho tôi biết là ai chọc anh tức giận, tôi lập tức sẽ xử lý hắn.”
Cung Kiến Vĩnh không khỏi đắc ý liếc Trương Dương một cái, sau đó nói:"Anh ta nói anh ta là người của phòng chiêu thương Giang Thành, tên làTrương Dương... cậu tên là Trương gì?"
Quách Thụy Dương nghe tới đây suýt nữa thì đánh rơi điện thoại trong tay: "Trương Dương?"
Cung Kiến Vĩnh gật đầu, nói: "Đúng, Trương Dương!"
Trương Dương mỉm cười cầm chén trà lên uống: "Ông là gọi điện thoại cho chủ nhiệm Quách Thụy Dương à?"
Cung Kiến Vĩnh ngây ra, phía Quách Thụy Dương hạ giọng, nói: "Cungthính, chuyện này tôi không quản được đâu, anh thật sự không biết hay là giả vờ không biết đấy, phó thủ tướng Văn có một đứa con trai nuôi,người mà anh nói chính là..."
Cung Kiến Vĩnh nghe tới đây, tay nắm điện thoại bất giác run rẩy, mồ hôi lạnh trong nháy mắt ướt đẫm cả lưng, chuyện trên thế giới này sao màkhéo thế? Tên thanh niên không biết trời cao đất dầy này không ngờ lạilà con trai nuôi của phó thủ tướng Văn? Mình sao lại mắt kém như vậy,còn nói người ta không biết trời cao đất dày? Cung Kiến Vĩnh hối hậnkhông thôi.
Quách Thụy Dương điểm phát chuyện này xong thì không nsoi gì nữa, từtrong điện thoại y đã nghe ra Trương Dương khẳng định đã đoán được CungKiến Vĩnh đang gọi điện thoại cho mình, thằng nhóc này, y không trêu vào được, chuyện của người ta y cũng không muốn dính vào làm gì, Quách Thụy Dương trong lòng thầm chúc Cung Kiến Vĩnh may mắn rồi gác điện thoại.
Cung Kiến Vĩnh rốt cuộc là người từng trải, sau khi gác điện thoại thìtrên mặt đã khôi phục lại vẻ bình hòa, giống như là chưa từng có chuyệngì xảy ra vậy. Y biết rõ, mình còn nếu tiếp tục dây dưa với TrươngDương, vậy thì chỉ tổ tự chuốc lấy nhục, nhân lúc còn sớm vội vàngchuyển đề tài, mỉm cười nói với Khưu Đàm: "Bạn học, chúng ta khó lắm mới gặp mặt, lần này phải cám ơn các vị đã chữa bệnh cho bố vợ tôi. Để tỏlòng cám ơn, tôi kính tất cả mọi người một chén!" Đầu óc Cung Kiến Vĩnhxoay chuyển rất nhanh, tất cả mọi người, bao gồm cả Trương Dương và CaoVĩ đều nhận ra hắn đang đánh bàn tính như ý. Ta nhận thua rồi, mọi người tới đây là dừng, mỗi bên nhường một ít, bỏ qua chuyện vừa rồi đi.
Nhưng Cung Kiến Vĩnh muốn thôi còn Trương Dương thì lại không muốn thôi, ông đây vừa rồi nể mặt mày, nhưng mày còn mẹ nó không cần mặt mũi, hiện tại đánh rơi mặt mũi rồi còn muốn nhặt lên à, trên thế giới này lấy đâu ra chuyện tiện nghi thế?
Trương Dương cười nhạt, nói: "Biết rõ là rượu giả còn mang ra cho người ta uống, đúng là chỉ có ông mới làm được!"
Cung Kiến Vĩnh nghe thấy hắn lại lấy việc này ra để gây chuyện, sắt mặthết xanh rồi lại tím, thầm nghĩ giết người chẳng qua là đầu rơi xuốngđất, rượu của chỗ tôi là giả ư? Rượu mà viện quốc vụ dùng để chiêu đãilàm sao mà giả được?
Khưu Đàm mẫn duệ phát giác ra bầu không khí hơi phát sinh ra biến hóa vi diệu, y và Cung Kiến Vĩnh dẫu sao cũng là bạn học, tuy vừa rồi cũng cóchút bất mãn vì sự ngông cuồng của y, nhưng dẫu sao cũng không muốn thấy y bị một người trẻ tuổi chế nhạo, đương nhiên Khưu Đàm không biết sựlợi hại của Trương Dương, y cũng chỉ không muốn thành to chuyện, liềmmỉm cười nâng chén lên, nói: "Tôi thấy rượu này không phải là giả đâu,nào, tiểu Trương, mọi người quen được nhau rất là cao hứng, chúng tacùng cạn một chén nào."
Cao Vĩ vội vàng nâng chén lên, lão sư cũng đã nói vậy rồi, mình cũng lấy lại được sĩ diện, gã thấy Trương Dương mặt mày thờ ơ, lặng lẽ dùng đầungồi huých nhẹ hắn một cái.
Trương Dương cầm chén lên, thở dài, nói: "Bác sĩnh Khưu, quen được ôngtôi cũng rất cao hứng, nhưng có người lại khiến tôi không vui, rất không vui, trên thế giới này chẳng ai là kẻ ngốc cả, muốn khệnh khạng thìcũng phải có vốn để mà khệnh khạng! Rõ ràng là rượu giả mà muốn mạo xưng ngũ lương dịch, cái này con mẹ nó quá đáng cười rồi!" Trương Dương cầmchén rượu lên rồi hắt xuống đất, sau đó nhìn Cung Kiến Vĩnh mặt đang tái xanh: "Tôi nói ông đấy!"
Hai người nhà ở bên cạnh Cung Kiến Vĩnh đột nhiên đứng bật dậy, là không thể nhịn nhục được nữa rồi.
Trương Dương nói: "Muốn động thủ à, các người tốt nhất vẫn nên đi hỏithăm đã, có điều hôm nay có nhiều bác sĩ hộ sĩ của khoa chỉnh hình ở đây như vậy, ở đối diện lại là bệnh viện Trung Hải, cấp cứu chắc cũngtiện."
Cung Kiến Vĩnh kéo hai người thân thích xuống, khi biết Trương Dương chính là con nuôi của phó thủtướng Văn, y liền nhớ tới rất nhiều cố sự truyền kỳ liên quan tới Trương Dương. Trong đó có một việc là thằng ôn này ngay cả cháu của Kiều lãocũng dám dánh, phải biết rằng Kiều Bằng Phi không chỉ là có thân phậntôn quý, mà gã còn là đệ tử đắc ý của Bát Quái môn Sử Thương Hải.
Trương Dương từ sau khi về nước, đã nói với mình phải cố che ánh sáng,phải làm người thật nhún nhường, nhưng lúc này mới qua hơn một ngày đãphát hiện, làm người thật sự là không thể quá nhún nhường được, quá nhún nhường sẽ bị người ta khi phụ ngay! Trương Dương nhìn chằm chằm vào hai mắt của Cung Kiến Vĩnh: "Rượu mà ông mang tới có phải là rượu giảkhông?"
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Cung Kiến Vĩnh, Cung Kiến Vĩnh có đời này chưa từng phải chịu uất ức như vậy, y nói sao cũng làmột cán bộ cấp thính, thật sự muốn xé rách da mặt chơi một trận vớiTrương Dương, nhưng nghĩ tới Văn Quốc Quyền ở phía sau Trương Dương,chút dũng khí vừa dâng lên trong khoảnh khắc lại tắt ngóm, y không ngờlại gật đầu, cười bồi nói: "Rượu này có chút không đúng, hay là chúng ta đổi đi!" Phải nhịn cơn giận nhất thời thì mới có thể đi ra biển lớn,Cung Kiến Vĩnh là nghĩ vậy, hôm nay ta nhận thua, đợi ngày khác có cơhội, ta và ngươi sẽ tính cả vốn lẫn lời, đương nhiên y cũng biết rằngdạng cơ hội này có thể là cả đời cũng không có, nhưng con người luônbiết tự tìm một các bậc thang cho mình đi xuống mà.
Trương đại quan nhân trước giờ luôn là loại được lý thì vẫn không thangười. Hắn cười khinh thường, nói: "Muộn rồi, loại rượu giả này mang đichiêu đãi người khác đi, mồm năm miệng mười nói tới là để cảm tạ ngườikhác, nhưng hành vi của ông lại thiếu sự tôn trọng tối thiểu giành chokhách, loại người như ông không có năng lực công tác gì cả!" Hắn đứngdậy, nói: "Cung Kiến Vĩnh phải không? Ông chuẩn bị đi, công tác kỳ tớicủa ông khẳng định sẽ có biến động đấy!" Nói xong câu này Trương đạiquan nhân chắp tay sau lưng, sải bước ra ngoài, rất tiêu sái, rất ungdung, rất bình tĩnh bỏ đi. Viện Quốc vụ ư? Viện quốc vụ thì sao chứ?
Cao Vĩ đuổi theo sau, ở cửa lớn thì bắt kịp Trương Dương, biểu hiện vừarồi Trương Dương gã đều nhìn thấy hết, Trương Dương hiện giờ không cònlà tên vệ giáo sinh ngây ngô ở Xuân Dương ngày trước nữa rồi, nhìn thấyngười ta mới hiểu cái gì gọi là uy phong bát diện, Cao Vĩ không che giấu được sự kính nể ở trong lòng, gã trước tiên tỏ ý xin lỗi: "TrươngDương, xin lỗi, hôm nay tôi an bài không chu đáo."
Trương Dương cười nói: "Không có gì, cũng không phải là anh chọc tôi,tên Cung Kiến Vĩnh đó quả thật là quá buồn nôn, tôi ghét nhất là loạingười tiểu nhân đắc chí!"
Cao Vĩ nói: "Tôi mời cậu đi uống rượu nhé!"
Trương Dương lắc lắc đầu, hắn không phải là khinh thường Cao Vĩ, mà làbởi vì hắn và Cao Vĩ thuộc hai loại người khác nhau, hai người khó mànói chuyện với nhau được, hắn cũng nhìn ra Cao Vĩ là muốn bấu víu mình,nhưng phạm vi mà hắn tiếp xúc e rằng Cao Vĩ cả đời này cũng không thểnào với tới được.
...
Thời gian đã là chín rưỡi tối, Trương Dương cũng không quay về khách sạn Hương Quốc, hắn quay về phòng bệnh của mình, vừa hay lại là cô tiểu hộsĩ mắt to trực ban, Trương đại quan nhân cười ha ha đi tới hàn huyền vài câu với cô ta, thằng nhóc này rất rỏi làm nữ hài tử vui vẻ, nói chotiểu hộ sĩ tươi cười rạng rỡ. Cho tới khi bộ hộ lý kiểm tra phòng theolệ thì Trương Dương mới quay về phòng bệnh của mình.
Hắn dùng sức hít mạnh một cái, cảm giác không khí trong phong có một mùi thơm thanh nhã, còn chưa kịp hồi thần thì phía sau hắn có tiếng gió,Trương Dương bước lên trước một bước, rùn người xuống, nắm lấy cổ tayngười tập kích, dùng sức kéo một cái, ôm được thân hình nhuyễn ngọc ônhương vào lòng, Trương đại quan nhân cười khẽ, nói: "Tặng hàng tới cửa,không thể chối từ!" Cúi đầu xuống đã chuẩn xác không sai lệch hôn đúngvào môi Lệ Phù. Còn chưa kịp áp dụng hành động tiếp theo thì đột nhiêncảm thấy cái thứ cứng rắn lạnh ngắt đâm trúng mình, thân thể đột nhiêntê dại.
Lại là Lệ Phù lợi dụng máy trích điện trích cho hắn một cái, nhân cơ hội này thoát khỏi lòng hắn.
Trương đại quan nhân một lúc sau mới khôi phục lạ, cười khổ, nói: "Nha đầu, hạ thủ hơi ác đấy!"
Khuôn mặt tuyệt mĩ của Lệ Phù mông lung mà huyền bí trong bóng tối, côta cười khẽ, nói: "Ai bảo anh động chút là chiếm tiện nghi của ngườita!"
Trương Dương nói: "Anh phải nằm viện mà, em an ủi anh chút cũng là điều nên làm mà."
Lệ Phù đẩy hắn ngồi xuống giường, còn mình thì ngồi xuống cạnh hắn.
Trương Dương cởi giày, nằm xuống giường, kéo Lệ Phù một cái, để cô tanằm xuống cạnh mình, biểu hiện lần này của Lệ Phù cực kỳ ngoan ngoãn,nằm xuống cạnh hắn, máy trích điện trong tay thì vẫn nhắm chuẩn vàoTrương Dương, ôn nhu nhắc nhở: "Đừng có không an phận, nếu không em lạitrích cho anh một cái đấy."
Trương Dương cười nói: "Tới thăm anh vì sao không dám quang minh chính đại mà lại lén lén lút lút thế?"
Lệ Phù cười khẽ, nói: "Anh không cảm thấy lén lén lút lút thế này mới kích thích à?"
Trương Dương thò tay ra, để cô ta gối lên trên, nói nhỏ: "Từ sau khi emtới tổng bộ, anh một mực lo lắng cho em, sợ đám người ta gây bất lợi cho em."
Lệ Phù nghe thấy hắn quan tâm mình như vậy, trong lòng cũng thấy ấm ápvô cùng. ôn nhu nói: "Anh yên tâm, em biết nên giải thích chuyện này như thế này, và lại bọn họ cũng không phải là không nói đạo lý."
Trương Dương khinh thường hừ một tiếng, nói: "Đám người đó trừ biết chơi thủ đoạn quan liêu ra thì chẳng có bản sự gì cả."
Lệ Phù cười nói: "Oán niệm của anh đối với tổ chức rất nhiều, kỳ thực sếp Hình đối với anh cũng không tồi mà."
Trương Dương nói: "Y chỉ còn thiếu mỗi nước đào hố chôn sống anh thôi!"Thế là liền nhỏ giọng kể lại chuyện nằm viện ngày hôm nay, Lệ Phù nghethấy người khác hiểu lầm là hắn mắc bệnh giang mai, suýt chút nữa thìbật cười thành tiếng, ôm lấy miệng cố nín cười, mặt cũng đỏ bừng lên:"Dẫu sao thì anh cũng chẳng phải là hạng tốt lành gì, người ta nhìn anhlà cảm thấy anh có bệnh rồi!"
Trương Dương ghé sát vào người cô ta, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào đôi mắt màu lam của Lệ Phù, nói: "Em cảm thấy thế à?"
Lệ Phù nói: "Anh cũng tính là không tồi, rất nhiều lúc có biểu hiện rất giống nam nhân!"
Trương đại quan nhân nói: "Anh vốn chính là nam nhân mà, nếu giả cho đổi lại!"
Lệ Phù cảm thấy bộ phận nào đó của thằng ôn này đang kề sát vào mình bắt đầu phát sinh biến hóa vi diệu, vội dịch ra sau như chim sợ cành cong,Trương đại quan nhân cũng không mặt dày dịch theo, nói nhỏ: "Nằm ở trêngiường cùng một nam nhân ưu tú như anh, chẳng lẽ em không có một chútsuy nghĩ gì khác ư?"
Lệ Phù nói nhỏ: "Giường hơi chật!"
Trương đại quan nhân lại nói: "Hay là chúng ta đổi tư thế đi, em nằm trên anh nằm dưới.
Lệ Phù đỏ mặt gắt: "Lưu manh!" Giãy ra khỏi lòng Trương Dương, từ trêngiường nhảy xuống, cởi dây buộc tóc ra, máy tóc màu vàng giống như thácnước xõa xuống. Cô ta nghiêm mặt, nói: "Em lần này tới là phụng lệnh của sếp Chương, cô ta rất hân thưởng anh, muốn anh triệt để gia nhập bộ môn của chúng e, nếu như anh bằng lòng, có thể anh bài anh và em hợp tácvới nhau."
Trương Dương bật cười, Chương Bích Quân xem ra rất hân thưởng hắn, bảnthân cô ta ra mặt thì không tiện, nên phái Lệ Phù tới. Trương Dương nói: "Anh không có bất kỳ hứng thú gì với tổ chức của em cả, chuyện Londonlần này, anh hoàn toàn là vì em, nếu không anh căn bản không nhúng tayvào đâu. Giúp anh nói với Chương Bích Quân, anh chỉ muốn thật thà lănlộn trong thể chế, cuộc sống phiêu bạt bất định, nguy cơ bốn bề như củacác em không thích hợp với anh, anh chỉ muốn sống an nhàn thôi."
Lệ Phù gật đầu, lại ngồi xuống cạnh Trương Dương, chủ động nắm tay hắn,nói: "Ai có chí nấy, lời của anh em sẽ chuyển cáo cho sếp Chương!"
Trương Dương chân thành nói: "Kỳ thực một cô gái như em mà cả ngày đánhđánh giết giết anh cũng không an tâm! Nếukhi nào em mệt rồi thì về cạnhanh nhé! Bất kể là lúc này anh cũng sẽ dang tay đón chào em!"
Một câu nói rất bình thường của Trương Dương lại khiến cho Phương MinhNguy xúc động vô cùng, cô ta cắn chặt môi, nói: "Anh là đồ xấu xa, cứnói những lời khiến người ta cảm động, có phải là lại có chủ ý xấukhông?"
"Anh trước giờ luôn có chủ ý với em, nhưng tuyệt đối không phải là chủ ý xấu!"
"Em tin, Trương Dương, nếu có một ngày em mệt rồi, em nhất định sẽ vềtìm anh, bất kể là bên cạnh anh có ai, bất kể là anh có thích hay không, lúc đó em sẽ vẫn bám dính lấy anh!"
"Anh thích!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...