Y Đạo Quan Đồ
Chương 177: Nơi thinh không, nơi lại chớp giật
Đang ở Bắc Kinh, nghe tin Hứa Thường Đức bị chết do nhồimáu cơ tim, Cố Duẫn Trí cũng chỉ còn biết lắc đầu tiếc nuối. Hắn phảivội vàng đáp máy bay lên Bắc Kinh cũng vì nắm trong tay chứng cứ phạmtội của Hứa Thường Đức, đang định tố cáo hắn với bên kỷ ủy trung ương,cùng thông báo để các lãnh đạo cấp trung ương có biện pháp xử trí hợplý. Nhưng giờ người đã chết, có đổ cho hắn bao tội đi chăng nữa cũngchẳng còn ích gì nữa.
Cố Duẫn Trí đang ngồi ở văn phòng làm việc của Văn phó thủ tướng, bởi vì tin Hứa Thường Đức chết mà hai người đều không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi hút thuốc, bầu không khí cũng trầm hẳn xuống. Mãi một lúc lâu sau VănQuốc Quyền mới mở lời trước phá vỡ bầu không khí trầm mặc này: “Có lẽ đó cũng là kết cục tốt nhất đối với hắn!”
Cố Duẫn Tri trầm ngâm phân tích câu nói đầy hàm nghĩa của Văn phó tổngthống. Tuy rằng Hứa Thường Đức có rất nhiều sai phạm trong công tác, thế nhưng hắn rất cao tay, không để những điều đó thành mối nguy hiểm chítử, cùng với việc hắn là chủ tịch một tỉnh lớn, là cán bộ cao cấp trựcthuộc trung ương, với nhiều vấn đề đan xen như vậy dù trung ương muốn xử lý hắn cũng không phải dễ dàng gì. Thế nhưng phép luật còn chưa xử tríhắn thì ông trời lại nhanh tay cướp đi sinh mạng hắn trước, âu cũng làmột sự trả giá thích đáng cho những gì hắn đã gây ra.
Theo thói quen, Văn Quốc Quyền lại vân vê cây bút máy trong tay. Nhữnglúc cần chú tâm suy nghĩ điều gì, hắn thường làm động tác như vậy. Mộtlúc sau hắn ngừng lại rồi thấp giọng hỏi: “Theo ngươi, chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Trước khi lên Bắc Kinh báo cáo cấp trên những sai phạm của Hứa ThườngĐức, Cố Duẫn Tri đã suy nghĩ khá nhiều điều này, hắn muốn lợi dụng những chứng cứ trong tay chỉ một đòn phải đào sạch những căn cơ thâm đế củaHứa Thường Đức ở tỉnh Bình Hải, hắn muốn làm một cuộc đại cải cách loạibỏ tất cả những thành phần biến chất, một lần nữa làm trong sạch, bộ máy chính trị tỉnh Bình Hải.
Nhưng hiện giờ Hứa Thường Đức đã chết, vậy thì Cố Duẫn Trí lại không thể vạch trần những việc sai phạm mà Hứa Thường Đức đã làm. Dù sao ngườichết là hết, có gắn cho hắn thêm bao nhiêu tội danh cũng chẳng còn íchgì nữa, mà ngược lại, điều này lại làm giảm uy tín của mình, tạo tiền lệ không tốt trong mắt các lãnh đạo cao cấp của trung ương. Mà những lờivừa rồi của Văn phó tổng thống cũng là ẩn ý nhắc nhở tới chuyện này.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, Cố Duẫn Trí mới chậm rãi trả lời lại:"Tôi cho rằng vẫn phải tiếp tục điều tra xử lý những nhân vật mấu chốttrong một loạt các vụ việc sai phạm gần đây, nhưng trên hết phải đề trên nguyên tắc giữ kín bí mật, tránh mọi trường hợp tạo thành ảnh hưởng xấu đến các cấp cán bộ cũng như người dân.”
Văn Quốc Quyền gật gật đầu tỏ ra hài lòng. Trước mắt mà nói, những điềuCố Duẫn Trí vừa nói cũng là biện pháp tốt nhất hiện nay. Rốt cuộc VănQuốc Quyền cũng đặt cây bút xuống bàn rồi nói ra chủ ý của mình: “Quảthật đồng chí Thường Đức gần đây có không ít sai phạm trong công tác,thế nhưng hắn cũng tận tâm tận sức cống hiến cho Bình Hải, luận tội thìphải xem công trước, nhất định phải chú ý ảnh hưởng đến danh tiếng toàncán bộ trong tỉnh, không được để dân chúng có suy nghĩ tiêu cực, mấtniềm tin vào Đảng, nhà nước. ”
Cố Duẫn Trí cũng hiểu được tầm quan trọng của điều này, mà ý của Văn phó tổng thống là nên bỏ được cái gì thì bỏ, những gì không cần thiết thìkhông nên nói ra nữa. Trên thực tế người cũng đã chết rồi, cũng khôngnhất thiết phải bôi nhọ danh tiếng người đã khuất nữa, coi như là hắn đã trung với Đảng tận với nước đi.
Cố Duẫn Trí lại nói: “Hiện giờ tin tức vẫn được bảo mật tuyệt đối, nhưng còn một số việc, hay là để người nhà hắn lên đây xử lý cho xong?”
Vàn Quốc Quyền nghe vậy liền thở dài rồi tỏ ra đồng tình nhìn Cố DuẫnTrí ý như muốn nhắc nhở: “Bình Hải là một trong số những tỉnh có nềnkinh tế lớn mạnh nhất toàn quốc, chắc chắn chuyện lần này sẽ ảnh hưởngrất lớn tới sự phát triển của tỉnh trong thời gian tới, nhưng ta chỉ hyvọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng nhiều tới công cuộc cải cách của Đảng và nhà nước đề ra...” Văn Quốc Quyền nhắc đi nhắc lại tính nghiêmtrọng của việc này, chính là muốn nhắc nhở Cố Duẫn Trí nên xử lý sao cho đúng chừng mực không gây ra những hiệu quá xấu cho xã hội.
Cố Duẫn Tri tỏ ra tin tưởng vạn phần, quả quyết nhấn mạnh: “Xin Văn phótổng thống cứ yên tâm, tôi xin dốc hết sức để cục diện chính trị BìnhHải sẽ nhanh chóng ổn định lại như trước, nhất quyết không để ảnh hưởngtới sự phát triển kinh tế toàn vùng.”
Lại nói tới vụ việc giám đốc nhà máy dược Giang Thành - Phùng Ái Liêntham ô hối lộ biển thủ công quỹ kéo theo một loạt cán bộ cấp cao trongbộ y tế Giang Thành, rồi thì đến cả thị trường thành phố Lê Quốc Chínhchồng bà ta cũng bị liên lụy, từ đó đến nay hậu quả hay những hệ lụy màvụ việc đó gây ra vẫn chưa tiêu trừ hoàn toàn. Cũng vì vậy mà các lãnhđạo cấp trung ương, rồi còn người dân giờ đã mất lòng tin với các cán bộ cao tầng Giang Thành.
Nếu như những việc xấu của Hứa Thường Đức mà bị phanh phui ra nữa, thìđó chẳng khác gì giọt nước tràn ly, e rằng cả bộ máy chính trị Bình Hảisẽ lung lay sụp đổ mất. Cuối cùng vì lợi ích chung, Cố Duẫn Trí cũngphải ém nhẹm tất cả những chuyện đó đi, giữ thanh danh cho Hứa ThườngĐức cũng là giữ thanh danh cho toàn bộ các Đảng viên, các cán bộ tỉnhBình Hải này.
Con người nhỏ bé một khi đã chết đi thì rất nhanh sẽ bị dòng sông lịchsử vùi lấp, lãng quên, nhưng họ lại để lại nỗi niềm đau xót khôn nguôicho những người thân ở lại.
Hứa Gia Dũng mặc bộ đồ đen lẳng lặng quỳ trước mộ cha. Nhìn gương mặthiền hậu, nụ cười ấm áp thân thương cùa cha, mà hắn vẫn thấy bàng hoàng, không tin rằng cha đã bỏ hẳn mà đi. Dường như bên tai hắn vẫn văng vẳng lời cha nói: “Gia Dũng! Hôm nay cha mua nhiều đồ lắm, tối cha sẽ nấumón cá hấp với thịt kho tàu mà con thích ăn nhất. Nếu như không về thìcha ăn hết đó, không phần con nữa...”
“Cha! Lần này về con sẽ không bao giờ đi nữa, mỗi ngày sẽ ở nhà ăn cơm với cha!”
Nhớ tới những lời mình nói, hai môi Hứa Gia Dũng không khỏi run run mộtchút. Lúc này hắn mới hiểu tại sao lúc đó cha lại nói những lời đó, chắc hẳn cha có dự cảm gì không lành, sợ rằng sau này không còn được tròtruyện, không còn được ăn cơm với mình nữa. Giờ đây tất cả chỉ còn là dĩ vãng, là những quá khứ đau buồn.
Hứa Gia Dũng dùng ống tay áo mình lau đi vết bùn đất trên bia mộ cha hắn thấp giọng nói mà như tự nhủ: “Cha, giờ con đã trở về, nhất định con sẽ chăm sóc mẹ cho tốt. Còn nữa, cha! Con xin thề, quyết sẽ không tha chokẻ đã hại cha!”
Hạ Bá Đạt đặt cốc trà xuống bàn làm việc của Cố Duẫn Tri rồi tủm tỉm cười nói: “Ngài nếm thử đi!”
Cố Duẫn Tri chầm chậm mở nắp cốc, rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ,sau đó nhắm hai mắt lại thả lòng người tựa ra sau ghế. Cứ thế chậm rãithưởng thức dư hương thơm mát của lá trà đọng trong cổ họng, qua một lúc sau mới mỉm cười nói: “Xem chừng con trai ngươi càng ngày càng phát tài rồi.”
“Có gì mà phát với chẳng tài? Kiếm được chút tiền, ăn đủ no cũng là tốt lắm rồi!”
Cố Duẫn Tri nhỏ giọng chê trách: “Ngoài miệng thì không có, nhưng trong lòng lại kiêu hãnh tự hào!”
“Tôi đâu có!” Miệng thì nói vậy chứ mặt Hạ Bá Đạt vẫn không giấu nổiniềm tự hào khi có đứa con giỏi giang. Mà dù hắn muốn giấu cũng khônggiấu nổi cặp mắt lão luyện của Cố bí thư.
Hạ Bá Đạt kể lại: “Lúc nó không định tham gia vào chính phủ mà lại đinhận thầu vườn trà, tôi tức giận đến nỗi suýt từ luôn nó. Nhưng hiện giờ ngẫm lại, bọn chúng có nhiệt huyết tuổi, có niềm đam mê riêng củachúng, dù cho mình muốn cũng không áp đặt chúng nó theo ý của mình được, đã vậy thì sao cứ phải gượng ép làm gì? Dù ở đâu, dù làm gì đi nữa, chỉ cần toàn tâm toàn ý, dốc hết sức lực, cố gắng vươn lên thì ắt gặt đượcthành công. Đương nhiên là không thể để chúng nó làm chuyện xấu được!”
Giọng điệu của Cố Bí Thư tràn ngập sự đồng cảm: “Hai đứa lớn nhà ta cũng vậy, làm việc gì cũng theo cảm tính, không lo lắng đến hậu quả sau này. Sao chúng chẳng giống ta chút nào vậy?”
Hạ Bá Đạt cười nói: “Cũng không thể nói như vậy được, mà ngược lại, tôilại thấy ba đứa chúng nó giống ngài như đúc. Lần trước tôi có xem lạimấy bức ảnh khi ngài còn trẻ, trông như cùng một khuôn dập ra luôn!”
Nói xong Hạ Bá Đạt lại cảm thấy như hơi bất kính với lãnh đạo, vội vànggiải thích thêm: “Chỉ là nói chuyện cho vui thôi, ngài đừng để ý!”
Cố Duẫn Tri nhàn nhạt cười cười rồi lại nhẹ giọng đổi chủ đề khác: “Tình hình Phương Đức Tín thế nào rồi?”
“Hắn vẫn luôn thành khẩn khai nhận hành vi phạm tội của mình, nhưng lạichỉ nhận hết trách nhiệm về mìmh, một mực nói rằng không có liên quanđến người khác.”
"Tốt lắm!”
Hạ Bá Đạt có chút ngạc nhiên nhìn lại Cố bí thư, một lúc sau hắn mớichân chính hiểu được hàm nghĩa câu nói kia. Hắn ho khan một tiếng rồilại thấp giọng hỏi: “Cố bí thư, ngài cho rằng ai là ứng cử viên cao nhất cho vị trí chủ tịch tỉnh?” Quan hệ của hắn với Cố bí thư gần như làngười trong nhà, cho nên mới có thể hỏi thẳng không kiêng kị gì như vậy.
Vói Hạ Bá Đạt, chẳng bao giờ Cố Duẫn Trí giấu điếm điều gì: "Ta đã đề cử đồng chí Liễu Quý Đình, nhưng quyết định cuối cùng lại do cấp trên, tacó muốn cũng không được.”
Hạ Bá Đạt lại nói: “Vẫn là nên quyết định sớm thì tốt hơn, hiện giờ tâm trạng các cán bộ trong tỉnh không được ổn định cho lắm!”
Cố Duẫn Tri ha hả nở nụ cười: “Bá Đạt, sao ta lại thấy càng lúc ngươicàng quan tâm đến chuyện này quá vậy? Ngươi giống như đang nôn nóng chờđợi điều gì từ trên trời rơi xuống vậy!”
Gương mặt già nua của Hạ Bá Đạt lại nóng lên. Làm người ai mà chẳng muốn vươn lên, quả thực lâu nay hắn cũng muốn thoát khỏi cái kiếp làm tôi tớ này. Cố bí thư sắp về hưu rồi, như vậy cơ hội của hắn cũng không cònnhiều nữa, vậy mà xem ra người lại không có vẻ gì muốn giúp hắn một chức quan thực thụ, dù sao đi theo lãnh đạo thì cũng chỉ có thể là cáo mượnoai hùm mà thôi, tương lai cực kỳ ảm đạm.
Đương nhiên Cố Duẫn Tri cũng nhìn ra tâm tư của Hạ Bá Đạt, nhưng hắn lại cho rằng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Dù sao hắn ta cũng là cấp dưới đitheo Cố Duẫn Tri nhiều năm nhất, cũng là người trung thành tận tụy, hiểu ý của mình nhanh nhất. Người như vậy Cố Duẫn Tri cũng không nỡ rời xa.
Đúng lúc này thì Cố Giai Đồng gọi điện tới, bởi vì hôm trước cha có nóirằng hôm nay sẽ tới bệnh viện thăm Trương Dương, nhưng sắp tới giữa trưa rồi mà vẫn không tới cha tới cho nên nàng mới gọi điện giục cha nhanhmột chút.
Cố Duẫn Trí liếc nhìn đồng hồ treo tường một cái, đột nhiên lại bỏ ýđịnh đi thăm Trương Dương trong đầu đi, chỉ nhẹ giọng nói: “Giai Đồng à, cha còn cuộc họp khẩn không đến thăm Trương Dương được, cứ để hôm khácđi. Thế nhé!”
Trương Dương với Cố Giai Đồng cứ vừa đi vừa trêu đùa nhau mãi khôngthôi, đến lúc cửa thang máy mở ra liên gặp cục trường cục công an GiangThành - Điền Khánh Long.
Lại nói Điền Khánh Long là gã cán bộ đầu tiên đến thăm, nhớ ra điều này, Trương Dương có chút ủy khuất nhiệt tình, vươn tay chào hỏi: “Điền cụctrưởng đến thăm tôi đó à!”
Nhưng Điền Khánh Long lại không tỏ vẻ vui mừng gì mà nghiêm mặt lại,cũng không có ý muốn bắt tay với Trương Dương. Hắn chỉ nhàn nhạt nói:“Ngươi thì lợi hại rồi, chẳng coi ai ra gì, một mình làm tiểu anh hùngcứu nước cứu đân.”
Trương Dương có quan hệ cực thân với Điền Khánh Long, tự nhiên cũng biết hắn chỉ nói miệng vậy thôi chứ cũng không để bụng chuyện gì. Ngẫm lạithì lần trước ở Tĩnh An mình cũng ép hắn hơi quá. Trương Dương tủm tỉmcười cười ra chiều ăn năn hối lỗi: “Thực xin lỗi, có gì mong Điền cụctrưởng hải hà lượng thứ cho. Hay là bữa trưa nay tôi mời ngài, coi nhưlà xin lỗi đi. Đại lão gia đừng như đàn bà chấp nhất với tiểu bối nhưvậy chứ!”
Cũng quá quen với tính cách nên Điền Khánh Long cũng chẳng buồn tức giận làm gì, chỉ trừng mắt mắng nhẹ một câu: “Giống đàn bà cái đầu ngươi thì có!”
Nghe một già một trẻ đôi co với nhau Cố Giai Đồng đứng một bên cườitrộm. Lúc mọi người vừa xuống tầng trệt thì gặp ngay Cố Dưỡng Dưỡng đang mang đến cơm cho Trương Dương. Nhìn thấy vậy Điền Khánh Long không khỏi thầm khen xú tiểu tử này sao lại có phúc khí như vậy. Cố bí thư có haingười con gái thì cả hai đều đối tốt với hắn như vậy, nhưng nghĩ kỹ thìchuyện này cũng không hẳn là chuyện tốt lành gì.
Kể như Tần Thanh thì rõ, tuy được thăng chức lên làm phó thị trườngthành phố Lam Sơn, nhưng thực chất ai mà chẳng biết đó chẳng khác gì bịđi lưu đày nơi khỉ ho cò gáy. Chuyện này cũng do Cố bí thư nhìn ra mốiquan hệ mập mờ giữa Trương Dương với Tần Thanh. Đương nhiên ai cũng biết chuyện này, nhưng chẳng ai có gan dám công khai thảo luận vấn đề nàycả.
Vì chân Trương Dương chưa khỏi hẳn nên mọi người cũng không đi xa, màchỉ sang nhà hàng hải sân đối điện cổng bệnh viện cho tiện. Cố Giai Đồng chọn một con cá trắm đen sáu cân, chế biến thành bốn món khác nhau,cùng với mấy món đặc sắc khác. Tuy rằng Trương Dương rất muốn kính rượuĐiền Khánh Long, nhưng mọi người đều lo cho sức khoẻ hắn nên chỉ gọi vài chai bia.
Nhìn ánh mắt bình thản của Trương Dương, Điền Khánh Long cũng nhận ra,chắc tiểu từ này cũng đoán ra được điều gì rồi. Kỳ thật hôm nay hắn tớithăm Trương Dương cũng là ý của Cố bí thư.
Điền Khánh Long nâng cốc uống một ngụm bia lớn xong mới nói: “Chuyện ởTĩnh An đã xử lý xong xuôi cả rồi, xe của ngươi ta cũng đã cho ngườimang tới, tiện thể bảo dưỡng xe giúp ngươi luôn, hiện đang để ở bãi đậuxe bệnh viện, lúc nào khỏi bệnh thì đem tiền trả lại ta.”
Trương Dương cũng biết là hắn chỉ đùa cho vui: “Đa tạ Điền cục trưởng!”
Điền Khánh Long lại nói: “Dương Thủ Thành, đã chết, còn vài tên khác thì bỏ trốn mất, ở hiện trường tìm thấy không ít tiền rơi toán loạn. Bọn ta nghi ngờ lúc đó ngươi cùng Dương Thủ Thành bí mật giao dịch tiền mặt,bởi vậy bọn ta đã thu số tiền đó làm tang vật vụ án.”
Nghe thấy vậy Cố Giai Đồng không khỏi nhìn lướt qua người Trương Dươngmột cái. Lại nhớ tới lúc nãy hắn nói muốn mượn của mình 50 vạn để trảnợ, xem ra hắn đùng số tiền kia để đổi lấy chứng cứ trong tay Dương ThủThành thật.
Điền Khánh Long lại thấp giọng nói: “Yên tâm, bọn ta đã làm việc xongvới cảnh sát Tĩnh An, sẽ không liên quan gì đến ngươi đâu, ta chỉ hivọng sau này ngươi không nên dính vào quá nhiều chuyện như vậy nữa.” Lần này tới, Điền Khánh Long chủ yếu là muốn nhắc nhở Trương Dương, từ nayvề sau hãy yên ổn mà công tác, đừng nên tham gia vào những việc khôngphải của mình.
Trương Dương nhấp một ngụm bia xong thở dài cảm thán nói: “Đột nhiên tôi lại thấy mình tiêu phí thời gian công sức làm nhiều việc như vậy, nhưng cuối cùng lại chẳng thu được chút gì, toàn làm việc không công.”
Điền Khánh Long ý vị thâm trường nói: “Như vậy không phải rất tốt sao?”
Mãi tới lúc này Cố Dưỡng Dưỡng mới có cơ hội chen miệng vào: “Sao lạikhông thu được chút gì? Anh nằm viện hơn mười ngày trời vậy mà chẳng cóai tìm anh đòi viện phí, trường Đảng cũng không ghi là anh trốn học,ngay cả tiền lương vẫn được phát đều đều đó thôi?’-
Nghe vậy Trương Dương không khỏi cười khổ: “Xem ra ta cũng thu được nhiều lợi ích quá a!”
Cố Giai Đồng tủm tỉm cười nói: “Vậy ngươi còn kêu ca cái nỗi gì nữa?”
Bời vì có cả hai vị tiểu thư của Cố bí thư ở đây, Điền Khánh Long cũnghơi mất tự nhiên nên không tiện nói chuyện, chỉ ngồi uống bia suông. Mãi đến lúc ăn cơm xong, trên đường trở lại bệnh viện Điền Khánh Long mớikhẽ nhắc nhở Trương Dương: “Sự việc đã giải quyết xong, chắc ngươi cũnghiểu rồi chứ?”
Trương Dương nở nụ cười giảo hoạt hỏi lại: “Sao Điền cục trường lại nói vậy? Tôi đâu phải phạm nhân phạm tội gì đâu?”
Điền Khánh Long cười nói: “Ngươi không phải nói hươu nói vượn. Nhớ kỹ, mọi việc đã xong!”
Trương Dương thở dài ngao ngán nói: “Bỗng nhiên tôi lại muốn trở lại Giang Thành quá!”
“Cũng không được, hiện giờ ngươi còn đang học ở trường Đảng mà...!”Điền Khánh Long lại hạ giọng bồi tiếp một câu: “Nói cho ngươi biết, tanghe nói sau lần học tập nâng cao nghiệp vụ này, có thể ngươi sẽ có chút chuyển biến tích cực!”
Trương Dương nghe mà hai mắt tỏa sáng, nói như vậv nghĩa là cấp trênmuốn thăng chức cho mìmh sao? Xem ra chức phó xử không còn xa vời nữa.Dù sao lần này mình cũng không tiếc vốn liếc, lại còn suýt mất cả mạnggiúp đại lão bán giải quyết cái gai Hứa Thường Đức trong mắt. Nếu luậncông lao, đừng nói là phó xử, dù được thăng chức thăng lên chính xử cũng là quá ủy khuất cho mình rồi.
Cố Duẫn Trí đang ngồi ở văn phòng làm việc của Văn phó thủ tướng, bởi vì tin Hứa Thường Đức chết mà hai người đều không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi hút thuốc, bầu không khí cũng trầm hẳn xuống. Mãi một lúc lâu sau VănQuốc Quyền mới mở lời trước phá vỡ bầu không khí trầm mặc này: “Có lẽ đó cũng là kết cục tốt nhất đối với hắn!”
Cố Duẫn Tri trầm ngâm phân tích câu nói đầy hàm nghĩa của Văn phó tổngthống. Tuy rằng Hứa Thường Đức có rất nhiều sai phạm trong công tác, thế nhưng hắn rất cao tay, không để những điều đó thành mối nguy hiểm chítử, cùng với việc hắn là chủ tịch một tỉnh lớn, là cán bộ cao cấp trựcthuộc trung ương, với nhiều vấn đề đan xen như vậy dù trung ương muốn xử lý hắn cũng không phải dễ dàng gì. Thế nhưng phép luật còn chưa xử tríhắn thì ông trời lại nhanh tay cướp đi sinh mạng hắn trước, âu cũng làmột sự trả giá thích đáng cho những gì hắn đã gây ra.
Theo thói quen, Văn Quốc Quyền lại vân vê cây bút máy trong tay. Nhữnglúc cần chú tâm suy nghĩ điều gì, hắn thường làm động tác như vậy. Mộtlúc sau hắn ngừng lại rồi thấp giọng hỏi: “Theo ngươi, chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Trước khi lên Bắc Kinh báo cáo cấp trên những sai phạm của Hứa ThườngĐức, Cố Duẫn Tri đã suy nghĩ khá nhiều điều này, hắn muốn lợi dụng những chứng cứ trong tay chỉ một đòn phải đào sạch những căn cơ thâm đế củaHứa Thường Đức ở tỉnh Bình Hải, hắn muốn làm một cuộc đại cải cách loạibỏ tất cả những thành phần biến chất, một lần nữa làm trong sạch, bộ máy chính trị tỉnh Bình Hải.
Nhưng hiện giờ Hứa Thường Đức đã chết, vậy thì Cố Duẫn Trí lại không thể vạch trần những việc sai phạm mà Hứa Thường Đức đã làm. Dù sao ngườichết là hết, có gắn cho hắn thêm bao nhiêu tội danh cũng chẳng còn íchgì nữa, mà ngược lại, điều này lại làm giảm uy tín của mình, tạo tiền lệ không tốt trong mắt các lãnh đạo cao cấp của trung ương. Mà những lờivừa rồi của Văn phó tổng thống cũng là ẩn ý nhắc nhở tới chuyện này.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, Cố Duẫn Trí mới chậm rãi trả lời lại:"Tôi cho rằng vẫn phải tiếp tục điều tra xử lý những nhân vật mấu chốttrong một loạt các vụ việc sai phạm gần đây, nhưng trên hết phải đề trên nguyên tắc giữ kín bí mật, tránh mọi trường hợp tạo thành ảnh hưởng xấu đến các cấp cán bộ cũng như người dân.”
Văn Quốc Quyền gật gật đầu tỏ ra hài lòng. Trước mắt mà nói, những điềuCố Duẫn Trí vừa nói cũng là biện pháp tốt nhất hiện nay. Rốt cuộc VănQuốc Quyền cũng đặt cây bút xuống bàn rồi nói ra chủ ý của mình: “Quảthật đồng chí Thường Đức gần đây có không ít sai phạm trong công tác,thế nhưng hắn cũng tận tâm tận sức cống hiến cho Bình Hải, luận tội thìphải xem công trước, nhất định phải chú ý ảnh hưởng đến danh tiếng toàncán bộ trong tỉnh, không được để dân chúng có suy nghĩ tiêu cực, mấtniềm tin vào Đảng, nhà nước. ”
Cố Duẫn Trí cũng hiểu được tầm quan trọng của điều này, mà ý của Văn phó tổng thống là nên bỏ được cái gì thì bỏ, những gì không cần thiết thìkhông nên nói ra nữa. Trên thực tế người cũng đã chết rồi, cũng khôngnhất thiết phải bôi nhọ danh tiếng người đã khuất nữa, coi như là hắn đã trung với Đảng tận với nước đi.
Cố Duẫn Trí lại nói: “Hiện giờ tin tức vẫn được bảo mật tuyệt đối, nhưng còn một số việc, hay là để người nhà hắn lên đây xử lý cho xong?”
Vàn Quốc Quyền nghe vậy liền thở dài rồi tỏ ra đồng tình nhìn Cố DuẫnTrí ý như muốn nhắc nhở: “Bình Hải là một trong số những tỉnh có nềnkinh tế lớn mạnh nhất toàn quốc, chắc chắn chuyện lần này sẽ ảnh hưởngrất lớn tới sự phát triển của tỉnh trong thời gian tới, nhưng ta chỉ hyvọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng nhiều tới công cuộc cải cách của Đảng và nhà nước đề ra...” Văn Quốc Quyền nhắc đi nhắc lại tính nghiêmtrọng của việc này, chính là muốn nhắc nhở Cố Duẫn Trí nên xử lý sao cho đúng chừng mực không gây ra những hiệu quá xấu cho xã hội.
Cố Duẫn Tri tỏ ra tin tưởng vạn phần, quả quyết nhấn mạnh: “Xin Văn phótổng thống cứ yên tâm, tôi xin dốc hết sức để cục diện chính trị BìnhHải sẽ nhanh chóng ổn định lại như trước, nhất quyết không để ảnh hưởngtới sự phát triển kinh tế toàn vùng.”
Lại nói tới vụ việc giám đốc nhà máy dược Giang Thành - Phùng Ái Liêntham ô hối lộ biển thủ công quỹ kéo theo một loạt cán bộ cấp cao trongbộ y tế Giang Thành, rồi thì đến cả thị trường thành phố Lê Quốc Chínhchồng bà ta cũng bị liên lụy, từ đó đến nay hậu quả hay những hệ lụy màvụ việc đó gây ra vẫn chưa tiêu trừ hoàn toàn. Cũng vì vậy mà các lãnhđạo cấp trung ương, rồi còn người dân giờ đã mất lòng tin với các cán bộ cao tầng Giang Thành.
Nếu như những việc xấu của Hứa Thường Đức mà bị phanh phui ra nữa, thìđó chẳng khác gì giọt nước tràn ly, e rằng cả bộ máy chính trị Bình Hảisẽ lung lay sụp đổ mất. Cuối cùng vì lợi ích chung, Cố Duẫn Trí cũngphải ém nhẹm tất cả những chuyện đó đi, giữ thanh danh cho Hứa ThườngĐức cũng là giữ thanh danh cho toàn bộ các Đảng viên, các cán bộ tỉnhBình Hải này.
Con người nhỏ bé một khi đã chết đi thì rất nhanh sẽ bị dòng sông lịchsử vùi lấp, lãng quên, nhưng họ lại để lại nỗi niềm đau xót khôn nguôicho những người thân ở lại.
Hứa Gia Dũng mặc bộ đồ đen lẳng lặng quỳ trước mộ cha. Nhìn gương mặthiền hậu, nụ cười ấm áp thân thương cùa cha, mà hắn vẫn thấy bàng hoàng, không tin rằng cha đã bỏ hẳn mà đi. Dường như bên tai hắn vẫn văng vẳng lời cha nói: “Gia Dũng! Hôm nay cha mua nhiều đồ lắm, tối cha sẽ nấumón cá hấp với thịt kho tàu mà con thích ăn nhất. Nếu như không về thìcha ăn hết đó, không phần con nữa...”
“Cha! Lần này về con sẽ không bao giờ đi nữa, mỗi ngày sẽ ở nhà ăn cơm với cha!”
Nhớ tới những lời mình nói, hai môi Hứa Gia Dũng không khỏi run run mộtchút. Lúc này hắn mới hiểu tại sao lúc đó cha lại nói những lời đó, chắc hẳn cha có dự cảm gì không lành, sợ rằng sau này không còn được tròtruyện, không còn được ăn cơm với mình nữa. Giờ đây tất cả chỉ còn là dĩ vãng, là những quá khứ đau buồn.
Hứa Gia Dũng dùng ống tay áo mình lau đi vết bùn đất trên bia mộ cha hắn thấp giọng nói mà như tự nhủ: “Cha, giờ con đã trở về, nhất định con sẽ chăm sóc mẹ cho tốt. Còn nữa, cha! Con xin thề, quyết sẽ không tha chokẻ đã hại cha!”
Hạ Bá Đạt đặt cốc trà xuống bàn làm việc của Cố Duẫn Tri rồi tủm tỉm cười nói: “Ngài nếm thử đi!”
Cố Duẫn Tri chầm chậm mở nắp cốc, rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ,sau đó nhắm hai mắt lại thả lòng người tựa ra sau ghế. Cứ thế chậm rãithưởng thức dư hương thơm mát của lá trà đọng trong cổ họng, qua một lúc sau mới mỉm cười nói: “Xem chừng con trai ngươi càng ngày càng phát tài rồi.”
“Có gì mà phát với chẳng tài? Kiếm được chút tiền, ăn đủ no cũng là tốt lắm rồi!”
Cố Duẫn Tri nhỏ giọng chê trách: “Ngoài miệng thì không có, nhưng trong lòng lại kiêu hãnh tự hào!”
“Tôi đâu có!” Miệng thì nói vậy chứ mặt Hạ Bá Đạt vẫn không giấu nổiniềm tự hào khi có đứa con giỏi giang. Mà dù hắn muốn giấu cũng khônggiấu nổi cặp mắt lão luyện của Cố bí thư.
Hạ Bá Đạt kể lại: “Lúc nó không định tham gia vào chính phủ mà lại đinhận thầu vườn trà, tôi tức giận đến nỗi suýt từ luôn nó. Nhưng hiện giờ ngẫm lại, bọn chúng có nhiệt huyết tuổi, có niềm đam mê riêng củachúng, dù cho mình muốn cũng không áp đặt chúng nó theo ý của mình được, đã vậy thì sao cứ phải gượng ép làm gì? Dù ở đâu, dù làm gì đi nữa, chỉ cần toàn tâm toàn ý, dốc hết sức lực, cố gắng vươn lên thì ắt gặt đượcthành công. Đương nhiên là không thể để chúng nó làm chuyện xấu được!”
Giọng điệu của Cố Bí Thư tràn ngập sự đồng cảm: “Hai đứa lớn nhà ta cũng vậy, làm việc gì cũng theo cảm tính, không lo lắng đến hậu quả sau này. Sao chúng chẳng giống ta chút nào vậy?”
Hạ Bá Đạt cười nói: “Cũng không thể nói như vậy được, mà ngược lại, tôilại thấy ba đứa chúng nó giống ngài như đúc. Lần trước tôi có xem lạimấy bức ảnh khi ngài còn trẻ, trông như cùng một khuôn dập ra luôn!”
Nói xong Hạ Bá Đạt lại cảm thấy như hơi bất kính với lãnh đạo, vội vànggiải thích thêm: “Chỉ là nói chuyện cho vui thôi, ngài đừng để ý!”
Cố Duẫn Tri nhàn nhạt cười cười rồi lại nhẹ giọng đổi chủ đề khác: “Tình hình Phương Đức Tín thế nào rồi?”
“Hắn vẫn luôn thành khẩn khai nhận hành vi phạm tội của mình, nhưng lạichỉ nhận hết trách nhiệm về mìmh, một mực nói rằng không có liên quanđến người khác.”
"Tốt lắm!”
Hạ Bá Đạt có chút ngạc nhiên nhìn lại Cố bí thư, một lúc sau hắn mớichân chính hiểu được hàm nghĩa câu nói kia. Hắn ho khan một tiếng rồilại thấp giọng hỏi: “Cố bí thư, ngài cho rằng ai là ứng cử viên cao nhất cho vị trí chủ tịch tỉnh?” Quan hệ của hắn với Cố bí thư gần như làngười trong nhà, cho nên mới có thể hỏi thẳng không kiêng kị gì như vậy.
Vói Hạ Bá Đạt, chẳng bao giờ Cố Duẫn Trí giấu điếm điều gì: "Ta đã đề cử đồng chí Liễu Quý Đình, nhưng quyết định cuối cùng lại do cấp trên, tacó muốn cũng không được.”
Hạ Bá Đạt lại nói: “Vẫn là nên quyết định sớm thì tốt hơn, hiện giờ tâm trạng các cán bộ trong tỉnh không được ổn định cho lắm!”
Cố Duẫn Tri ha hả nở nụ cười: “Bá Đạt, sao ta lại thấy càng lúc ngươicàng quan tâm đến chuyện này quá vậy? Ngươi giống như đang nôn nóng chờđợi điều gì từ trên trời rơi xuống vậy!”
Gương mặt già nua của Hạ Bá Đạt lại nóng lên. Làm người ai mà chẳng muốn vươn lên, quả thực lâu nay hắn cũng muốn thoát khỏi cái kiếp làm tôi tớ này. Cố bí thư sắp về hưu rồi, như vậy cơ hội của hắn cũng không cònnhiều nữa, vậy mà xem ra người lại không có vẻ gì muốn giúp hắn một chức quan thực thụ, dù sao đi theo lãnh đạo thì cũng chỉ có thể là cáo mượnoai hùm mà thôi, tương lai cực kỳ ảm đạm.
Đương nhiên Cố Duẫn Tri cũng nhìn ra tâm tư của Hạ Bá Đạt, nhưng hắn lại cho rằng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Dù sao hắn ta cũng là cấp dưới đitheo Cố Duẫn Tri nhiều năm nhất, cũng là người trung thành tận tụy, hiểu ý của mình nhanh nhất. Người như vậy Cố Duẫn Tri cũng không nỡ rời xa.
Đúng lúc này thì Cố Giai Đồng gọi điện tới, bởi vì hôm trước cha có nóirằng hôm nay sẽ tới bệnh viện thăm Trương Dương, nhưng sắp tới giữa trưa rồi mà vẫn không tới cha tới cho nên nàng mới gọi điện giục cha nhanhmột chút.
Cố Duẫn Trí liếc nhìn đồng hồ treo tường một cái, đột nhiên lại bỏ ýđịnh đi thăm Trương Dương trong đầu đi, chỉ nhẹ giọng nói: “Giai Đồng à, cha còn cuộc họp khẩn không đến thăm Trương Dương được, cứ để hôm khácđi. Thế nhé!”
Trương Dương với Cố Giai Đồng cứ vừa đi vừa trêu đùa nhau mãi khôngthôi, đến lúc cửa thang máy mở ra liên gặp cục trường cục công an GiangThành - Điền Khánh Long.
Lại nói Điền Khánh Long là gã cán bộ đầu tiên đến thăm, nhớ ra điều này, Trương Dương có chút ủy khuất nhiệt tình, vươn tay chào hỏi: “Điền cụctrưởng đến thăm tôi đó à!”
Nhưng Điền Khánh Long lại không tỏ vẻ vui mừng gì mà nghiêm mặt lại,cũng không có ý muốn bắt tay với Trương Dương. Hắn chỉ nhàn nhạt nói:“Ngươi thì lợi hại rồi, chẳng coi ai ra gì, một mình làm tiểu anh hùngcứu nước cứu đân.”
Trương Dương có quan hệ cực thân với Điền Khánh Long, tự nhiên cũng biết hắn chỉ nói miệng vậy thôi chứ cũng không để bụng chuyện gì. Ngẫm lạithì lần trước ở Tĩnh An mình cũng ép hắn hơi quá. Trương Dương tủm tỉmcười cười ra chiều ăn năn hối lỗi: “Thực xin lỗi, có gì mong Điền cụctrưởng hải hà lượng thứ cho. Hay là bữa trưa nay tôi mời ngài, coi nhưlà xin lỗi đi. Đại lão gia đừng như đàn bà chấp nhất với tiểu bối nhưvậy chứ!”
Cũng quá quen với tính cách nên Điền Khánh Long cũng chẳng buồn tức giận làm gì, chỉ trừng mắt mắng nhẹ một câu: “Giống đàn bà cái đầu ngươi thì có!”
Nghe một già một trẻ đôi co với nhau Cố Giai Đồng đứng một bên cườitrộm. Lúc mọi người vừa xuống tầng trệt thì gặp ngay Cố Dưỡng Dưỡng đang mang đến cơm cho Trương Dương. Nhìn thấy vậy Điền Khánh Long không khỏi thầm khen xú tiểu tử này sao lại có phúc khí như vậy. Cố bí thư có haingười con gái thì cả hai đều đối tốt với hắn như vậy, nhưng nghĩ kỹ thìchuyện này cũng không hẳn là chuyện tốt lành gì.
Kể như Tần Thanh thì rõ, tuy được thăng chức lên làm phó thị trườngthành phố Lam Sơn, nhưng thực chất ai mà chẳng biết đó chẳng khác gì bịđi lưu đày nơi khỉ ho cò gáy. Chuyện này cũng do Cố bí thư nhìn ra mốiquan hệ mập mờ giữa Trương Dương với Tần Thanh. Đương nhiên ai cũng biết chuyện này, nhưng chẳng ai có gan dám công khai thảo luận vấn đề nàycả.
Vì chân Trương Dương chưa khỏi hẳn nên mọi người cũng không đi xa, màchỉ sang nhà hàng hải sân đối điện cổng bệnh viện cho tiện. Cố Giai Đồng chọn một con cá trắm đen sáu cân, chế biến thành bốn món khác nhau,cùng với mấy món đặc sắc khác. Tuy rằng Trương Dương rất muốn kính rượuĐiền Khánh Long, nhưng mọi người đều lo cho sức khoẻ hắn nên chỉ gọi vài chai bia.
Nhìn ánh mắt bình thản của Trương Dương, Điền Khánh Long cũng nhận ra,chắc tiểu từ này cũng đoán ra được điều gì rồi. Kỳ thật hôm nay hắn tớithăm Trương Dương cũng là ý của Cố bí thư.
Điền Khánh Long nâng cốc uống một ngụm bia lớn xong mới nói: “Chuyện ởTĩnh An đã xử lý xong xuôi cả rồi, xe của ngươi ta cũng đã cho ngườimang tới, tiện thể bảo dưỡng xe giúp ngươi luôn, hiện đang để ở bãi đậuxe bệnh viện, lúc nào khỏi bệnh thì đem tiền trả lại ta.”
Trương Dương cũng biết là hắn chỉ đùa cho vui: “Đa tạ Điền cục trưởng!”
Điền Khánh Long lại nói: “Dương Thủ Thành, đã chết, còn vài tên khác thì bỏ trốn mất, ở hiện trường tìm thấy không ít tiền rơi toán loạn. Bọn ta nghi ngờ lúc đó ngươi cùng Dương Thủ Thành bí mật giao dịch tiền mặt,bởi vậy bọn ta đã thu số tiền đó làm tang vật vụ án.”
Nghe thấy vậy Cố Giai Đồng không khỏi nhìn lướt qua người Trương Dươngmột cái. Lại nhớ tới lúc nãy hắn nói muốn mượn của mình 50 vạn để trảnợ, xem ra hắn đùng số tiền kia để đổi lấy chứng cứ trong tay Dương ThủThành thật.
Điền Khánh Long lại thấp giọng nói: “Yên tâm, bọn ta đã làm việc xongvới cảnh sát Tĩnh An, sẽ không liên quan gì đến ngươi đâu, ta chỉ hivọng sau này ngươi không nên dính vào quá nhiều chuyện như vậy nữa.” Lần này tới, Điền Khánh Long chủ yếu là muốn nhắc nhở Trương Dương, từ nayvề sau hãy yên ổn mà công tác, đừng nên tham gia vào những việc khôngphải của mình.
Trương Dương nhấp một ngụm bia xong thở dài cảm thán nói: “Đột nhiên tôi lại thấy mình tiêu phí thời gian công sức làm nhiều việc như vậy, nhưng cuối cùng lại chẳng thu được chút gì, toàn làm việc không công.”
Điền Khánh Long ý vị thâm trường nói: “Như vậy không phải rất tốt sao?”
Mãi tới lúc này Cố Dưỡng Dưỡng mới có cơ hội chen miệng vào: “Sao lạikhông thu được chút gì? Anh nằm viện hơn mười ngày trời vậy mà chẳng cóai tìm anh đòi viện phí, trường Đảng cũng không ghi là anh trốn học,ngay cả tiền lương vẫn được phát đều đều đó thôi?’-
Nghe vậy Trương Dương không khỏi cười khổ: “Xem ra ta cũng thu được nhiều lợi ích quá a!”
Cố Giai Đồng tủm tỉm cười nói: “Vậy ngươi còn kêu ca cái nỗi gì nữa?”
Bời vì có cả hai vị tiểu thư của Cố bí thư ở đây, Điền Khánh Long cũnghơi mất tự nhiên nên không tiện nói chuyện, chỉ ngồi uống bia suông. Mãi đến lúc ăn cơm xong, trên đường trở lại bệnh viện Điền Khánh Long mớikhẽ nhắc nhở Trương Dương: “Sự việc đã giải quyết xong, chắc ngươi cũnghiểu rồi chứ?”
Trương Dương nở nụ cười giảo hoạt hỏi lại: “Sao Điền cục trường lại nói vậy? Tôi đâu phải phạm nhân phạm tội gì đâu?”
Điền Khánh Long cười nói: “Ngươi không phải nói hươu nói vượn. Nhớ kỹ, mọi việc đã xong!”
Trương Dương thở dài ngao ngán nói: “Bỗng nhiên tôi lại muốn trở lại Giang Thành quá!”
“Cũng không được, hiện giờ ngươi còn đang học ở trường Đảng mà...!”Điền Khánh Long lại hạ giọng bồi tiếp một câu: “Nói cho ngươi biết, tanghe nói sau lần học tập nâng cao nghiệp vụ này, có thể ngươi sẽ có chút chuyển biến tích cực!”
Trương Dương nghe mà hai mắt tỏa sáng, nói như vậv nghĩa là cấp trênmuốn thăng chức cho mìmh sao? Xem ra chức phó xử không còn xa vời nữa.Dù sao lần này mình cũng không tiếc vốn liếc, lại còn suýt mất cả mạnggiúp đại lão bán giải quyết cái gai Hứa Thường Đức trong mắt. Nếu luậncông lao, đừng nói là phó xử, dù được thăng chức thăng lên chính xử cũng là quá ủy khuất cho mình rồi.