Y Đạo Quan Đồ
Chương 164: Việc ngoài dự liệu
Nghe thiên trì tiên sinh nhắc tới Trương Dương mới nhớ ra chuyện cũ. Quả thực năm đó Tùy Dương đế Dương Quảng bị một cao thủ kiểm thuật ám sát, nhưng cuối cùng lại thất bại trong tay tứ đại hộ vệ cungđình. Chỉ là chuyện vua bị ám sát là bình thường, chỉ gây xôn xao dưluật một thời gian rồi lại chìm xuống, bởi vậy Trương Dương mới khôngnhớ ra được.
Thiên trì tiên sinh lại nói: “Không biết Kim Mậu có phải là đại sư vềkiếm thuật hay không, nhưng không thể phủ nhận thư pháp của ông ấy vôcùng độc đáo, những chữ khắc trên bia đá này là do chính ông ấy viết.Tấm bia đá này là lúc ta cùng lão bằng hữu đi Loạn Không sơn phát hiệnra nên đem về. Đúng rồi, lần trước Văn Linh cũng tỏ ra rất hứng thú vớitấm bia đá này, cứ bám riết hỏi ta lai lịch trên tấm bia đá này mãikhông thôi.”
Trương Dương gật gật đầu, rồi cẩn thận hỏi lại địa điểm khu phế tích toà tháp cổ ở Loạn Không sơn.
********************
Mặt trời đã ngả về tây, Trương Dương đứng trên sườn núi nhìn lên đỉnhLoạn Không sơn, trên đỉnh núi toàn là đá lởm chởm, đầy kích cỡ, đầy hình dạng nằm la liệt khắp nơi. Nhiều năm qua đi, cỏ đã mọc um tùm khắp xung quanh đây, che phủ gần như toàn bộ nơi đây, thoạt nhìn thì chúng cũngchẳng khác nhì những khối đá bình thường cả. Nhưng nếu cẩn thận tìm tòi, lật từng viên đá lên một thì vẫn có thể phát hiện ra phía sau vài phiến đá có khắc chữ viết cùng hoa văn hoạ tiết, tuy đã phai mờ nhưng vẫn còn nhìn khá rõ.
Trương Dương cũng không biết vì sao mình lại đến chỗ này. Lại lật tìmđược một phiến đá có khắc chữ bên trên, nhìn lướt qua những hàng chữ cổmột chút, rồi Trương Dương lại nheo mắt lại nhìn mặt trời đang sắp khuất dần sau những dãy núi. Đột nhiên Trương Dương lại cảm giác như thờigian quay ngược trở lại, dường như hắn vẫn đang sống ở thời Đại Tuỳtriều. Tất cả mọi thứ cứ lướt qua trong óc. Trương Dương chậm rãi nhắmhai mắt lại. Bên tai lại vang lên những tiếng nói chuyện của khách bộhành, tiếng người bán hàng chào hàng, rồi những con người, những cảnhvật giống hệt như đang ở đường cái thành Lạc Dương. Chẳng lẽ mọi thứ lại thay đổi rồi sao? Hay có lẽ chỉ có mỗi mình mình là thay đổi?
Lúc Trương Dương chậm rãi mở hai mắt ra thì bầu trời đã về đêm. Trongkhắp các lùm cỏ phát ra tiếng kêu râm ran của những loại côn trùng. Gióđêm hiu hiu thổi mang theo mùi hương thơm ngát của muôn vàn loài hoa.Lần đầu tiên Trương Dương có những cảm xúc nhớ về những ký ức xa xưa như vậy. Đứng lúc Trương Dương đang định rời đi thì đột nhiên gần đó mộtbông hoa màu tím thầm đang chầm chậm nở rộ giữa màn đêm đen kịt.
Nhìn thấy bông hoa kia Trương Dương không khỏi rùng mình một cái. Trương Dương vội vàng bế khí rồi đi tới chỗ bông hoa kia xem xét kiểm tra chochắc chắn lại. Quả nhiên cây hoa kia chính là loài Vân Vụ Hương khiếnthiên trì tiên sinh bị trúng độc. Càng nhìn bông hoa màu tím kia nở rộ,hai hàng lông mày Trương Dương càng nhíu chặt vào nhau.
Đột nhiên một ánh chớp màu tím phóng nhanh qua từng khe đá rồi dừng lạitrên một tảng đá gần chỗ Trương Dương đứng. Trương Dương quay đầu nhìnkỹ lại, hoá ra là một con chồn nhỏ bé màu tím nhạt. Con chồn nhoáng lênmột cái rồi phóng vọt tới rồi nuốt trọn bông Vân Vụ Hương vào miệng. Rồi một lúc sau từ khoé miệng nó chảy ra chất nhầy màu bạc.
Nhìn thấy cảnh này nội tâm Trương Dương cảm thấy sợ hãi, con chồn nhỏmàu tím kia đích xác là loại thiêm điện điêu, là loại sinh vật cực độc,lại còn nhanh nhẹn hoạt bát. Lông loài chồn thay đổi theo hoàn cảnh môitrường sống của nó. Con chồn này lông toàn thân màu tím nhạt, hai mắtmàu đỏ thẫm, miệng trắng mũi trắng. Lúc còn ở thời Đại Tùy triều, Trương Dương cũng may mắn gặp được con giống y hệt như vậy một lần, nhưng thật không ngờ lưu lạc đến thời đại này lại có thể gặp được một con ở vùngngoại ô Bắc Kinh như vậy.
Đôi mắt màu đỏ thẫm của con thiểm điện điêu nhìn thoáng qua Trương Dương một cái nhưng cũng không có vẻ gì như muốn tấn công Trương Dương. Cứnhư vậy một người một thú cứ đối diện nhìn chằm chặp vào nhau. Tuy rằngTrương Dương vẫn tự phụ vào võ công siêu quần của mình, nhưng trong tình cảnh này hắn cũng thấy thấy hơi sợ. Phải biết rằng sau khi chữa cho Văn Linh xong, công lực hắn tiêu hao quá nữa, một đoạn thời gian dài saucũng chưa khôi phục lại được. Mà trước đó vài ngày Trương Dương lại phải một lần nữa tổn hao công lực kéo Ngụy Chí Thành từ quỷ môn quan trởlại.
Đối mặt với thân pháp nhanh như chớp của con thiểm điện điêu này, Trương Dương cũng không nắm chắc có thể thoát khỏi sự công kích của nó. Mà độc của loài thiểm điện điêu này lại càng đáng sợ hơn. Hiện giờ TrươngDương chỉ cầu sao cho con thiểm điện điêu này không coi mình là thù địch mà bỏ qua không tấn công. Nhưng để chắc chắn cho tình huống xấu nhất,trong lòng bàn tay phải của Trương Dương đã xuất hiện hai cây kim nhỏ.Bất kỳ lúc nào cũng có thể giết chết con thiêm điện điêu kia.
Mà con thiểm điện điêu kia tựa hồ cũng cảm nhận sát khí trên ngườiTrương Dương. Nó chỉ nhìn chằm chằm Trương Dương tầm hơn 1’ rồi chậm rãi xoay người lại ra vẻ như sắp bỏ đi.
Đúng lúc này thì đột nhiên một tia chớp xé ngang bầu trời tối đen nhưmực. Vì quá chói mắt nên theo bản năng Trương Dương nhắm hai mắt lạiquay đầu đi rồi giơ hai tay lên che trước mặt. Nhưng ngay lúc đó conthiểm điện điêu kia lúc nãy còn xoay người lại, giờ đột nhiên lại phóngvọt tới chỗ Trương Dương như một tia chớp nhỏ màu tím.
Tuy rằng bị tia chớp vừa rồi làm loá mắt nhưng Trương Dương sớm đã cóchuẩn bị sẵn, con thiểm điện điêu kia vừa phóng vọt tới, Trương Dươngliền vung tay phóng ra hai chiếc kim nhỏ. Thế nhưng con thiểm điện điêuđang bay giữa không trung mà vẫn vặn người né sang một bên, tuy thoátchết trong đường tơ kẽ tóc nhưng không may một chân sau của nó vẫn bịkim châm bắn trúng. Con vật kêu chi! một tiếng đau đớn rồi rơi phịchxuống đất, nó cũng không dám tấn công Trương Dương nữa mà vội vàng quayđầu bỏ chạy về hướng Đông Nam.
Trương Dương tức giận gầm lên một tiếng: “Con súc sinh này, còn địnhtrốn đi đâu!” Trương Dương cũng vận nội lực toàn lực đuổi theo con thiểm điện điêu. Do chân sau bị trúng châm của Trương Dương nên tốc độ của nó bị chậm lại rất nhiều. Tuy rằng với thân thể nhỏ bé cùng tính linh hoạt sẵn có, thế nhưng do tốc độ chậm đi, hơn hết bộ lông màu tím nhạt củanó lại quá nổi bật trong đêm tối, bởi vậy mà Trương Dương mới không bịmất dấu nó.
Con thiểm điện điêu chạy thục mạng vào trong rừng, rồi chạy thêm một lúc nữa liền tới một căn nhà bằng xi măng trông có vẻ tiêu điều hoang tàngiữa rừng. Con vật vẫn tiếp tục chạy thăng vào nhà qua một khe nứt ởtrên tường.
Trương Dương cũng ngay lập tức đuổi tới nơi, nhưng vừa đưa tay mở cửa ra thì đột nhiên một cỗ chưởng phong âm lãnh từ phía bên cạnh đánh tới.Theo bản năng Trương Dương vội vận nội lực đưa tay lên tiếp bừa mộtchưởng với đối phương. Hai chưởng vừa giao nhau. Trương Dương chỉ cảmthấy lòng bàn tay vừa đau nhức vừa lạnh toát, liền đó mà một cỗ hàn khítừ lòng bàn tay chạy theo kinh mạch tới tận tim, chỉ một thoáng chốc màTrương Dương lại cảm thấy như vừa rơi xuống hố băng ngàn năm vậy.
Chỉ so một chưởng, Trương Dương thấy tình thế không ổn liền vội nươngtheo lực phản chấn lộn một vòng về phía sau, lúc hai chân chạm đất thìcũng cách căn nhà kia cỡ chừng 10 thước. Trương Dương cũng từ bỏ ý địnhđuổi theo con thiểm điện điêu với đối mặt với người thần bí nhưng cônglực cực cao kia, mà xoay người bỏ chạy xuống chân núi.
Rồi tới lúc ngồi vào chiếc Santana của mình ở dưới chân núi, TrươngDương cũng không ngừng nghỉ chút nào, lại tiếp tục nổ máy cho xe chạythẳng. Mãi đến khi đến vùng ven thị trấn Trương Dương mới cho xe chạychậm lại rồi tấp vào lề đường. Lúc này Trương Dương mới chú ý đến taymình, lúc này cả bàn tay phải của hắn gần như được bao bọc bởi một lópbăng mỏng. Mà trong lòng bàn tay còn một cái lỗ rất nhỏ, chắc chắn địchnhân nấp trong bóng tối đã giấu sẵn ám khí mới có thể phá được hộ thểcương khí của Trương Dương. Rồi ngay lập tức thông qua ám khí truyền âmhàn nội kình truyền vào kinh mạch ở lòng bàn tay chạy lan ra toàn thânkhiến Trương Dương phải thất thủ ngay trong chiêu đầu tiên.
Ngoài xe gió thổi ào ào, Trương Dương nhìn lại chính mình trong gươngchiếu hậu của xe. Lúc này sắc mặt hắn đã tái nhợt hẳn đi, môi thâm tímlại không ngừng run rẩy. Từ lúc trọng sinh, lại tới hôm nay hắn chưa bao giờ cam bái hạ phong trước bất kỳ kẻ nào. Trương Dương có vẻ khó nhọclấy di động ra rồi bấm một đãy số gọi cho Triệu Lập Quân: “Ta gặp chuyện rồi...” Trương Dương cũng giật mình khi chính mình còn không nhận ragiọng của mình nữa.
Triệu Quân ngẩn người, vì hắn cũng không nghe ra là giọng của ai.
“Trương Dương... Ta đang... ở...” Trương Dương run run cố gắng nói ra vị trí của mình.
“Ngươi chờ một chút ta sẽ tới ngay! ”
Lúc Triệu Quân chạy xe tới nơi thì Trương Dương gần như bị hôn mê rồi.Trông bộ dạng Trương Dương bây giờ thực doạ người, cả người như bị đôngcứng lại, lông mi, tóc bị đóng băng lại, thình thoảng còn có vụn đá rơira. Cửa xe bị khóa từ bên trong, Triệu Quân phải cởi áo khoác ngoài raquấn vào cùi chỏ tay phải rồi thúc mạnh phá vỡ cửa xe, như vậy hắn mớimở cửa xe ra được.
Lúc Trương Dương tỉnh lại, khó nhọc chậm chạp mở hai mắt ra. Lúc này hắn đang ở căn cứ bí mật của cục an ninh quốc gia ở Bắc Kinh, mà TrươngDương lại đang nằm trong một cái lò nướng to tướng, kiểu như lò ấp trứng vậy. Tuy rằng nhiệt độ bên trong rất cao nhưng Trương Dương vẫn cảmthấy từng đợt rét lạnh toát ra từ tận trong ruột gan mình chạy ra khắptoàn thân, cả người hắn vẫn đang không ngừng run cầm cập.
Triệu Lập Quân cùng Hình Triệu Huy đang đứng ở bên ngoài lò nướng quansát tình hình của Trương Dương. Hình Triệu Huy thấy Trương Dương tỉnhlại liền gõ gõ nhẹ lên bề mặt thủy tinh mấy cái.
Trương Dương ra hiệu bảo bọn họ cho mình ra.
Triệu Lập Quân ra hiệu cho cấp dưới tắt máy rồi phụ cùng Hình Triệu Huyđỡ Trương Dương ra. Trương Dương khó nhọc run run nói: “Nước....Ta cầnmột thùng nước lớn....Để ép độc!”
Vẻ mặt Triệu Lập Quân tỏ ra kinh ngạc quay sang nhìn Hình Triệu Huy.Trước đây hắn cũng đọc không ít tiểu thuyết võ hiệp, cũng có cảnh ép độc trong thùng nước như vậy, nhưng mãi đến hôm nay mới được tận mắt chứngkiến.
Hình Triệu Huy vội vàng hô lớn: “Mau đi chuẩn bị đi!”
Mà trong cái căn cứ bí mật này của cục an ninh quốc gia cũng khá đủ thứ, chỉ thoáng cái liền tìm được một thùng nước khá lớn. Sau khi đổ đầynước ấm xong, hai người bọn họ lại giúp Trương Dương ngồi vào thùngnước.
Trương Dương khoanh chân ngồi trong thùng, điểm vài huyệt đạo trên người rồi bắt đầu vận nội lực từng chút từng chút đẩy hàn độc trong cơ thể ra ngoài.
Chỉ chớp mắt, trên bề mặt nước trong thùng đã kết thành những tảng băngmỏng. Triệu Quân với Hình Triệu Huy lần đầu tiên trong đời được tận mắtnhìn thấy hiện tượng quỷ dị như vậy, hai ngươi vẫn không ngừng đổ thêmnước nóng vào thùng, rồi mở vòi bên dưới để nước lạnh chảy bớt ra. Nước ở vòi phía dưới đáy thùng chảy ra không phải màu trắng mà là màu xanhlam. Cứ như thả xả ra rồi đổ thêm nước ấm vào thùng, đại khái khoảng hơn một tiếng sau nước xả ra dưới đáy thùng mới trở lại không màu trong vắt như cũ.
Lúc này sắc mặt Trương Dương cũng hồng hào hơn trước rất nhiều. TrươngDương chậm rãi mở hai mắt ra thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng vẫncòn hơi thấy sợ hãi: “Nguy hiểm thật!” Hình Triệu Huy cùng Triệu Quangtuy chứng kiến từ đầu chí cuối nhưng thực tình, hai người cũng không rõchuyện gì đã xảy ra. Cả hai người đều đồng thanh hỏi: “Vậy rốt cuộc làđã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Dương cũng không giải thích ngay mà trần truồng đứng dậy. HìnhTriệu Huy ném cho Trương Dương cái khăn tắm để hắn lau người rồi đưa cho hắn bộ quần áo đã được giặt với hong khô. Trương Dương nhìn vết thươngnhỏ ngay giữa lòng bàn tay mình thấp giọng nói: “Là chông sắt, loại ámkhí này cũng không thấy ai sử dụng nữa!”
Hình Triệu Huy nghe mà càng rối tinh rối mù hơn. Bộ dạng vừa rồi củathằng nhãi này thực doạ chết người, nếu như Triệu Quân không kịp thờiđưa hắn về cứu chữa thì chỉ sợ hắn đã chết cóng trong ô tô từ lâu rồi.Nhưng Hình Triệu Huy không tài nào tin vào mắt mình được, không nhẽ trên đời này thực sự có mấy loại công phu đại loại như Hàn Băng chưởng hayTu La thất sát công gì gì đó?
Trương Dương kê một đơn thuốc cho chính mình rồi đưa qua cho Triệu Quân nói: “Giúp ta tìm mấy thứ này đi!”
Triệu Quân trừng mắt nhìn lại Trương Dương. Ngươi có lầm hay không vậy?Ta là thủ trưởng của ngươi, vậy mà ngươi cứ coi như người hầu của ngươikhông bằng. Tuy rằng khó chịu trong lòng nhưng Triệu Quân vẫn phải cầmđơn thuốc đi mua. Hình Triệu Huy đưa cho Trương Dương một cốc trà gừngthấp giọng hỏi: ‘Thế rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Dương tỏ ra hơi mệt mòi trả lời lại: “Có người định ám toán ta!”
“Ngươi lợi hại như vậy mà vẫn có kẻ có thể ám toán ngươi được hay sao?”Hình Triệu Huy cũng không tin những lời Trương Dương nói cho lắm.
Lúc nãy do vận công quá độ nên thực sự Trương Dương cũng thấy mệt mỏi,nên lười trả lời lại Hình Triệu Huy, cứ thản nhiên ngồi xuống nhắm mắtlại: "Ta thấy hơi mệt, tìm cho ta một chỗ nghỉ ngơi đi...”
Đến cả người tốt tính như Hình Triệu Huy cũng phải nổi giận mắng: “Ta thiếu nợ gì ngươi sao?”
********************
Sau khi bị chị gái mình cùng anh rể Điền Khánh Long gặng hỏi, cuối cùngTương Tâm Tuệ cũng chịu nói ra sự thật. Bà vừa nước mắt lưng tròng vừanói: “Xin lỗi, chuyện này đều do em mà ra cả. Thực sự lão Ủng không hềhay biết gì. Ba vạn tệ kia là do em nhận, nhưng ta không hề biết đó làtiền hối lộ. Quan hệ của em với Phùng Ái Liên cũng khá tốt, mà kể cảkhông nhắc tới chuyện này thì bà ta cũng là người chuyện cung cấp thuốcmen cho bệnh viện của lão Ủng. Lúc nàng đưa tiền cho em có nói... Nói là số tiền này... Cũng không có ý gì... Tất cả những nhân viên phụ tráchđều đã nhận, dù em không nhận... Thì người khác cũng sẽ nhận màthôi...”
Vẻ mặt Tương Tâm Duyệt tràn ngập sự thất vọng cùng chua xót. Bà nhẹgiọng nói: “Nếu như sự thật quả đúng như vậy thì tại sao lúc trước emkhông khai báo rõ ràng ra? Sao lại để Ủng Quân gánh vác hết trách nhiệmnhư vậy?”
“Em sợ... Thực sự em rất sợ... Ủng Quân có nói... Sự việc đã như vậyrồi, thì ai nhận trách nhiệm cũng như thế cả... Dù em có đứng ra nhậnthì cả hai cũng phải ngồi tù... vốn đã không ai chăm sóc chiếu cố choHiểu Tình... Nếu như cả em cũng... Em thực xin lỗi, em cũng không ngờkết quả lại thành ra như vậy.”
Điền Khánh Long thở dài một tiếng: “Phùng Ái Liên là người có tâm cơ rất sâu, nàng ta sẽ không vô duyên vô cớ tặng quà biếu lễ vật người khácnhư vậy. Có lẽ lúc nàng ta đưa tiền cho em là đã nghĩ đến sự tình nhưngày hôm nay. Nàng ta không chỉ cho tiền mà còn bắt mình phải gánh vácvô số phiền toái.”
Tương Tâm Tuệ hai mắt rưng rưng nước mắt nói: “Em cũng chỉ nghĩ nàng talà phu nhân thị trưởng thành phố, làm gì có chuyện cấp trên lại đi hốilộ cấp dưới, nên vẫn chỉ cho rằng tiền này thực sự là thù lao nhận được. Anh rể, anh nói cho em biết đi, hiện giờ em phải làm gì bây giờ? Nếu có thể chứng minh Ủng Quân vô tội, xem xin ngồi tù thay cho ông ấy. Em cóthể khai ra tất cả mọi việc từ trước tới nay.”
Án mắt Tương Tâm Duyệt tràn ngập sự đồng tình nhìn cô em gái mình, nhẹ nắm tay nàng ta.
Điền Khánh Long lại nói: “Tâm Tuệ, có chuyện này em phải nói thật choanh biết. Có phải em chỉ lấy của Phùng Ái Liên ba vạn tệ thôi không?”
Tương Tâm Tuệ cắn cắn môi dưới, một lúc lâu sau mới dám nói ra: “Cònnhững khoản khác nữa. Lúc đó em rất cần tiền cho Hiểu Tình đi du học bên Mỹ, nàng ta từng đưa cho em 10.000 đô, bảo là cho em mượn...”
Nghe xong nội tâm Điền Khánh Long không khỏi trầm xuống, vốn dĩ Phùng Ái Liên cũng không khai ra chuyện này, bằng không sự việc sẽ còn nghiêmtrọng hơn rất nhiều. Nhìn cô em vợ tham tiền hại chồng con này, thực sựhắn cũng không biết nói gì hơn được nữa. Điền Khánh Long thấp giọng nói: “Hy vọng Phùng Ái Liên sẽ không khai ra chuyện này.”
Nghe vậy Tương Tâm Tuệ càng tỏ ra sợ hãi hơn, vội vàng gạt nước mắt đinói: “Anh rể, hay là em rút lại tất cả số tiền đó? Việc này Ủng Quânkhông biết, chỉ sợ.."
Điền Khánh Long đứng lên trầm giọng nói: “Hiện giờ có làm gì thỉnh cũngquá muộn rồi. Phùng Ái Liên muốn được gặp mặt Lê Quốc Chính, nếu nhưkhông thể thoả mãn yêu cầu của nàng ta, chỉ sợ nàng ta hoá điên lên thìkhông còn kiêng nể điều gì nữa. E rằng lúc đó tình hình càng trở nênnghiêm trọng hơn mà thôi.”
Quả nhiên sự việc không ngoài dự đoán của Điền Khánh Long, càng lúc sựviệc càng trở nên trầm trọng hơn. Tối đó phải đưa Lê Quốc Chính vào bệnh viện cấp cứu. nhưng do sức yếu lại bị nên cơn nhồi máu cơ tim nên tửvong ở bệnh viện. Cuối cùng Phùng Ái Liên cũng không thể hoàn thành nốttâm nguyện cuối cùng là được gặp chồng mình lần cuối.
Biết tin chồng chết, Phùng Ái Liên lại tỏ ra bình tĩnh ngoài dự đoán cùa tất cả mọi người. Bà ta chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đã không cònvương chút lệ nào mà chỉ còn sự thù hận cùng oán độc cay nghiệt: “Báocáo các đồng chí, tôi có điều muốn khai báo...”
********************
Việc Trương Dương bị ám toán không được truyền rộng ra ngoài, người bấtngờ tập kích hắn đêm đó sử dụng Tu La chưởng, thế nhưng lẽ ra môn võcông này phải thất truyền nhiều năm rồi mới phải? Lúc còn ở Đại Tùytriều, Trương Dương cũng từng giao đấu qua với cao thủ Huyền Âm môn nênhiểu rõ sự lợi hại của môn võ công này. Nhưng điều không tưởng tượngđược là đến những năm 90 của thời đại này rồi mà vẫn có người am hiểu sử dụng loại võ công tà môn này, Trương Dương cũng không cho rằng kẻ lạmặt kia có ý định nhắm vào mình từ trước, sở dĩ đối phương ra tay là vìmình truy sát con thiên điện điêu kia.
Chắc chắn đối phương đã có âm mưu sẵn nên mới núp ở một bên rồi nhân cơhội ra tay ám toán. Hơn nữa kẻ đó còn sử dụng chông sắt nhằm phá vỡ hộthể cương khí của mình, lòng bàn tay bị thương khiến cho chân khí khôngngưng tụ được mà phát tiết ra ngoài. Rồi kẻ đó lợi dụng lúc đó âm thầmtruyền âm hàn nội công thông qua chông sắt tới kinh mạch ở lòng bàn taymình rồi chạy đi khắp toàn thân. Nghĩ đến đây Trương Dương không khỏirùng mình sợ hãi. Nếu như kẻ đó chủ tâm lao tới bồi hắn thêm một chưởng, hoặc giả như con thiểm điện điêu kia quay lại cắn mình một cái thì chắc chắn mình phải chết không sai. Có lẽ trong cái rủi có cái may, khí sốcủa hắn chưa đến lúc đoạn tuyệt.
Nghe tin cả hai vợ chồng Tương Tâm Tuệ đều bị bỏ tù từ Lý Trường Vũ,Trương Dương cũng chẳng tỏ ra vui vẻ gì. Thật lòng hắn cũng không thíchTương Tâm Tuệ thật, nhưng hiện giờ bà ta trở nên như vậy, Trương Dươngcòn thấy đồng tình. Hiện giờ người Trương Dương lo lắng nhất là Tả HiểuTình, nếu cô gái bé nhỏ hiền lành tốt bụng này biết cả cha lẫn mẹ đềugặp chuyện không may, sợ rằng nàng ta không chịu nổi sự đả kích quá nặng như vậy. Từ lúc Tả Hiểu Tình sang Mỹ du học, Trương Dương cũng khôngliên lạc với nàng ta được, hiện giờ muốn gọi điện an ủi cùng không saoliên lạc được.
Thông qua một số tin tức khác, Trương Dương cũng biết Đỗ Thiên Dã là bạn khá thân thiết cùng học ở trường Đàng với Hồng bí thư. Hơn nữa hắn lạilà thượng cấp của bên kỷ ủy trung ương, chắc chắn hắn cũng nắm khá nhiều thông tin về vụ việc lần này.
Ngoài mục đích hỏi tin tức diễn biến vụ việc ra sao, từ hôm hắn cầu hônVăn Linh bị thất bại, Trương Dương cũng muốn tìm hắn khuyên bảo an ủimột chút.
**************
Buổi tối Trương Dương đặt trước một bàn ở Nông Gia tiểu viện, mà từ lúchắn thôi không còn làm chủ nhiệm văn phòng đại diện huyện Xuân Dươngnữa, nhà hàng làm ăn cũng hơi kém đi đôi chút. Âu cũng là lẽ đươngnhiên, dù rằng món tráng dương dược thiện cung đình vừa ngon vừa bổnhưng cũng chỉ đắt hàng được một thời gian đầu, dù sao thực khách ănnhiều cũng thành quen, dần dần khách gọi món này cũng ít dần đi.
Tối nay Trương Dương đặc biệt kêu Tần Thanh cùng Vu Tiểu Đông tới.Trương Dương cố ý sắp xếp kiểu như hai đôi tình nhân ăn cơm thân mật với nhau, ý Trương Dương muốn nhắc nhở hắn là ngoài kia còn thiếu gì hoathơm trái lạ, việc gì ngươi phải sầu khổ mãi làm gì.
Nhưng xem ra Đỗ Thiên Dã lại không có biểu hiện suy sụp như trong tưởngtượng của Trương Dương. Vừa vào phòng thấy còn hai nữ nhân khác, hắnkhông khỏi gượng cười xấu hổ: "Ta cứ tưởng tối nay chỉ có hai bọn mìnhuống rượu hàn huyên nên chỉ đem tới một chai, sơ xuất quá rồi!"
Vu Tiểu Đông che miệng cười duyên: "Đỗ chủ nhiệm quá khách khí rồi, hôm nay chúng tôi mời cơm ngài mà ngài lại còn mang rượu tới, bộ xem thường bọn tôi không có rượu tiếp ngài sao?"
"Thực không phải, Vu chủ nhiệm, tôi không có ý đó."
Trương Dương khoát tay cười nói: "Thôi thôi cho xin, hai người cácngươi đừng làm khách nữa. Nào Đỗ ca, mau đến đây, cứ ngồi tự nhiên!"
Đỗ Thiên Dã lẫn Vu Tiểu Đông đều là người thông minh, lúc đầu thấy bàntiệc chỉ có bốn người đã có cảm giác kỳ kỳ rồi, mà Trương Dương với TầnThanh lại là một đôi riêng lẻ, Trương Dương vừa nói ra hai người đềuhiểu được không ngờ Trương Dương lại muốn gán ghép họ với nhau. Đến giờTần Thanh cũng nhận ra ý định của Trương Dương. Nhưng nàng hiểu rõ tìnhcảm của Đỗ Thiên Dã dành cho Văn Linh cực kỳ sâu đậm, người si tình đếnmù quáng như hắn, chỉ sợ nguyệt lão Trương Dương công dã tràng mà thôi.
Quả nhiên Đỗ Thiên Dã ngồi vào bàn đột nhiên lại tỏ ra lạnh lùng trầmtính hơn, không nói câu nào nữa với Vu Tiểu Đông. Uống được vài chén,hắn liền chuyển chủ đề về vấn đề cục diện chính trị Giang Thành hiệnnay.
Đỗ Thiên Dã thấp giọng nói: "Thông qua bên kỷ ủy Giang Thành ta cũngnắm được ít tình hình thực tế, Tương Tâm Tuệ gặp chuyện không may bị kéo vào vòng xoáy là do Phùng Ái Liên tố giác. Còn Lê Quốc Chính sau nhiềungày tuyệt thực thì lên cơm đau tim, dù rằng được đi bệnh viện cấp cứukịp thời nhưng vẫn không qua khỏi. Mà trước đó Phùng Ái Liên xin đượcgặp mặt lần cuối với chồng mình nhưng lại không được đám lãnh đạo caotầng Giang Thành phê duyệt, cuối cùng nghe tin chồng chết bà ta liềnkhai ra thêm rất nhiều chi tiết.
Trương Dương thở một hơi thật dài: "Sợ rằng tin Lê Quốc Chính chết đãđả kích quá mạnh bà ta. Nhưng mà lời khai của người cùng đường quay lạicắn càn như vậy thì có thể tin tưởng được bao nhiêu?"
Đỗ Thiên Dã uống một ngụm rượu xong mới chậm rãi nói: "Vấn đề mấu chốtnhất lại là Hồng Vĩ Cơ. Trước đó ta đã gọi điện nói chuyện qua với hắn,hắn tỏ ra rất tức giận và quyết thẳng tay giải quyết triệt để chuyệnnày. Ta e rằng sự việc vẫn chưa dừng lại ở đây."
Trong bốn người thì Vu Tiểu Đông có chức vị thấp nhất, mà nàng lại ở Bắc Kinh lâu năm nên cũng không rõ chuyện xảy ra ở Giang Thành cho lắm. Mànhiệm vụ chủ yếu của nàng là rót rượu với thêm vào cho không khí sôi nổi mà thôi. Vừa thấy Trương Dương nháy mắt ra hiệu, nàng liền hiểu raTrương Dương muốn mình rót thêm rượu cho Đỗ Thiên Dã. Nghĩ vậy tronglòng cũng thấy khó chịu, trước kia ngươi là lãnh đạo của ta thật đó,nhưng cũng không có quyền bắt ta thành người hầu rót rượu cho ngươi được chứ?
Thân là chủ tịch huyện, đương nhiên Tần Thanh cũng nắm khá rõ tình hìnhGiang Thành hiện nay. Mà chuyện của Lê gia nàng cũng biết khá rõ, hơnhết trước kia nàng còn thù oán khá sâu nặng với gia đình bọn họ. Chínhcon trai bọn họ là thủ phạm giết chết người chồng sắp cưới của nàng, vàcùng chính vì đứa con trai điên khùng của bọn họ mà nàng suýt bị mấtmạng. Nhưng từ khi Trương Dương xuất hiện, bao nhiêu khoảng trống trongtim nàng dần dần được hắn lấp đầy, thù hận với Lê gia cũng theo đó màphai nhạt đi.
Là cán bộ cao tầng Giang Thành, là chủ tịch huyện Xuân Dương nàng cùngcó cái nhìn riêng của mình với đạt sóng gió chính trị của Giang Thànhhiện nay: "Gần đây Giang Thành xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện này chưadứt chuyện khác đã ùn ùn kéo đến. Mà lãnh đạo các cấp lại chỉ chú trọngđến những sóng gió chính trị hiện nay mà không để tâm tới sự phát triểncủa kinh tế xã hội..."
Đỗ Thiên Dã cũng nghe ra ẩn ý trong câu nói của Tần Thanh, hắn cũngthâm ý hỏi lại: "Ý của Tần chủ tịch là sự việc ở Giang Thành đã gây rasức ảnh hưởng quá mức cần thiết?"
Tần Thanh cười nhẹ trả lời lại: "Nhiều việc tôi cũng không thể canthiệp vào được, chỉ dám đưa ra ý kiến của riêng mình mà thôi."
Trương Dương lại không tỏ ra cẩn trọng như Tần Thanh, nghe thấy vậy liền đặt chén rượu trở lại bàn nghiêm mặt nói: "Ta cũng chẳng thể nào hiểunổi, có mấy gã lãnh đạo thôi mà suốt ngày cứ đấu đi đấu lại. Việc thìđầy ra, nào là cải cách xã hội, thúc đẩy phát triển, nâng cao tiềm lựckinh tế, vậy mà chỉ chăm chăm giơ cao cờ hiệu làm trong sạch hóa bộ máychính trị, rồi thì chống tham nhũng, xóa bỏ nạn quan liêu. Nhưng cuốicùng thì sao? Sự việc của Lê Quốc Chính nửa năm trời rồi mà vẫn chưa cókết quả cuối cùng, ngược lại lại càng khiến sự việc phát triển theo tình huống xấu đi. Chẳng biết rồi còn bao nhiêu người bị liên lụy nữa? Có mà bọn họ cố tình lợi dụng chuyện để mà ngáng đường, chèn ép, loại bỏ đốithủ thì có, nào có thấy vì nước vì dân tí gì? Có mà vì mình mới đúng."
Chỉ một câu nói mà Trương Dương có thể vạch trần bộ mặt thật của bộ máy chính trị hiện nay.
Tần Thanh liếc mắt nhỏ giọng phản bác lại: "Trương Dương, ngươi khôngthể vơ đũa cả nắm như vậy được. Có thể trong đội ngũ cán bộ có nhữngphần tử xấu như vậy, nhưng dù sao đó cũng là số ít, sao ngươi lại chỉtrích tất cả mọi người được?"
Đỗ Thiên Dã cũng nói thêm vào: "Tần chủ tịch nói đúng, chúng ta lànhững Đảng viên ưu tú. Cũng chỉ có một vài người làm trái, đi ngược lạivới chính sách của Đảng và nhà nước, ngươi không thể quy kết tất cả mọingười như vậy được."
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chẳng hạn như bên kỷ ủy bọn ta,việc hiểu rõ nắm bắt mức độ nặng nhẹ của sự việc là quan trọng nhất, nếu không có phương án giải quyết hợp lý, cứ để sự việc phát triển theochiều hướng xấu, nhẹ thì gây ảnh hưởng không tốt tới đội ngũ cán bộ cáccấp sở tại, nặng thì trách oan xử không đúng người đúng tội dẫn tớinhững tư tưởng tiêu cực trong xã hội."
Trương Dương lại nói: "Nhưng theo ta thấy ở Giang Thành bọn họ vẫn đang làm việc thái quá. Ngươi thấy đó, chỉ có việc Phùng Ái Liên có hành vitham ô hối lộ, đút lót, thôi mà đã kéo theo một đám cán bộ chết chung.Không phải ý ta là bọn họ không đáng bị trừng phạt, nhưng trong số họlại có quá nhiều người bị xử mà không có chứng cứ xác thực, chỉ bằng vào lời nói của một mình Phùng Ái Liên mà đã quy kết tội danh cho bọn họ.Nói thực ta thấy không công bằng cho bọn họ chút nào?"
Thực ra chuvện nàycũng chẳng liên quan gì tới Trương Dương, chủ yếu làTriệu Tân Hồng lại giống như Tả Ủng Quân bị liên lụy trong vụ án này.Đến lúc cả hai vợ chồng Tả Ủng Quân bị bắt giữ Trương Dương mới tỏ rabất mãn chuyện này như vậy. Từ trước tới nay Trương đại quan nhân khônghề tách riêng hai chuyện tình cảm với chính trị, giúp Triệu Tân Hồng làvì giao hảo với Triệu Tân Vĩ, còn giúp vợ chồng Tả Ủng Quân là vì TảHiểu Tình.
Thấy Trương Dương tỏ rõ thái độ của mình ra như vậy, Tần Thanh cũng ẩnẩn nhận ra hắn muốn nhúng tay vào chuyện này, nên nhỏ giọng khuyên:"Trương Dương, lần thanh lọc bộ máy chính trị Giang Thành lần này là doHồng bí thư đặt làm trọng điểm cần giải quyết, ta thấy ngươi dù có muốncũng không giải quyết được chuyện gì." Tần Thanh đang uyển chuyển nhắcnhở Trương Dương không nên chủ động đi gây phiền toái với người khác làm gì.
Đỗ Thiên Dã cũng gật đầu nói: "Quả thực lần này Hồng bí thư tỏ ra rấtquyết liệt, kiên quyết trừng trị những cán bộ biến chất, những phần tửxấu hại nước hại dân. Trương Dương, ta hỏi thật, rốt cuộc là ngươi muốnnói giúp ai vậy?"
Tần Thanh cho rằng Trương Dương là muốn giúp Triệu Tân Hồng, nàng nhẹgiọng nói: "Hiện nay tiêu điểm là hai vợ chồng Tả Ủng Quân!"
Đứng trên lập trường của người ngoài cuộc Đỗ Thiên Dã nói: "Đấu tranhchính trị thì không thể chỉ xem ở bề nổi được, mẫu chốt nằm ở nhữngngười phía sau màn thôi thủ."
Trước kia từng có thời gian học chung với Hồng Vĩ Cơ ở trường Đảng nênĐỗ Thiên Dã cũng hiểu biết đôi chút con người hắn. Từ việc lần này ĐỗThiên Dã cũng nhận ra ý đồ của Hồng Vĩ Cơ, sau một thời gian im hơi lặng tiếng, hắn đang nhân cơ hội này để lấy lại uy danh của mình ở GiangThành, hơn nữa hắn lại dùng cách thức là trực tiếp chèn ép thị trưởng Tả Viên Triệu. Người sáng suốt thì có thể nhận ra đây không chỉ đơn thuầnlà tranh đấu chính trị, mà bên trong còn sặc mùi tư thù cá nhân.
Biết thì vẫn biết vậy nhưng Đỗ Thiên Dã cũng không bình luận gì vềchuyện này, dù sao quan hệ giữa hai người cũng khá tốt. Mà cho dù đứngtrên lập trường chủ nhiệm ban kỷ uỷ trung ương đi chăng nữa, thì ĐỗThiên Dã cũng không làm gì được Hồng Vĩ Cơ, hắn làm việc rất kín kẽ, cónguyên tắc, có lý do chính đáng. Mà những lời chỉ trích vừa rồi củaTrương Dương cũng chỉ đứng trên lập trường cá nhân, cuối cùng cũng không giải quyết được chuyện gì cả.
Một lúc sau Tần Thanh cùng Vu Tiểu Đông xin phép rời đi để hai người bọn họ có không gian riêng bàn chuyện.
Trương Dương lại rót đầy một chén cho Đỗ Thiên Dã. Rốt cuộc đề tài cũngnói về Văn Linh. Trương Dương thấp giọng nói: "Hôm đó ngươi bỏ đi, thếsau đó ngươi có liên lạc với Linh tỷ nữa không?"
Đỗ Thiên Dã lắc lắc đầu, rồi lại nâng chén rượu lên ngửa cổ một hơi uống cạn: "Ta nghĩ chuyện của hai ta cũng nên đến hồi kết. Nếu như nàng đãkhông còn tình cảm với ta nữa thì ta còn níu kéo làm gì nữa cho khổ cảhai bên?"
Trương Dương cũng nhận ra vẻ u sầu buồn tủi trong mắt Đỗ Thiên Dã, chắcchắn nội tâm hắn sẽ không giống như những gì hắn nói ra ngoài miệng. 10năm mòn mỏi đợi chờ, 10 năm thương nhớ, 10 năm sâu đậm, dù là bất kỳ aiđi nữa thì sao có thể nói bỏ là bỏ, nói quên là quên được ngay?
Trương Dương thấp giọng khuyên: "Đỗ ca, thật ra ta cùng thấy hối hận,nếu như trước kia ta không cứu nàng ta, có lẽ còn tốt hơn so với bâygiờ."
Ánh mắt Đỗ Thiên Dã khó hiểu nhìn Trương Dương.
Trương Dương lại nói: "Ta cứu nàng ấy bởi vì ta với ngươi là bạn, mà ta hối hận cũng vì ngươi là bạn ta. Nếu như biết rằng nàng ta sẽ gây nhiều khổ đau cho ngươi đến vậy, thà rằng khoanh tay đứng nhìn để hai ngươicó kết cục đẹp nhất cho rồi."
Môi Đỗ Thiên Dã hơi run run, hắn gật đầu nhẹ giọng chân thành nói: "Cảm ơn!"
***************
Tần Thanh lặng im nằm trong lòng Trương Dương. Từ buổi nói chuyện hômnay nàng cũng nhận ra lần này Trương Dương lại định nhúng tay vào chuyện của Giang Thành. Về công lẫn tư nàng đều phải nhắc nhở Trương Dương một chút: "Trương Dương! Lần thanh lọc bộ máy chính trị Giang Thành lầnnày cực kỳ mẫn cảm, ta thấy tốt hơn hết là ngươi đừng nên tham gia vào."
"Vì sao?"
"Tả Ủng Quân có rất nhiều mối quan hệ chắc chắn ở Giang Thành, Tả thịtrưởng lại là em trai hắn, cục trường cục công an Giang Thành - ĐiềnKhánh Long lại là anh em đồng hao với hắn. Hơn nữa hắn còn là thành viên trong ủy ban thường vụ thành phố. Địa vị cùng lực ảnh hưởng của bọn họlớn đến nhường nào vậy mà vẫn còn phải bị ngồi tù, chẳng phải điều nàychứng minh kẻ đứng sau giật dây vụ việc lần này còn đáng sợ hơn bọn họrất nhiều sao? Sợ rằng lần này không chỉ riêng Triệu Tân Hồng hay Tả Ủng Quân, mà toàn bộ cục y tế Giang Thành cũng chao đảo nghiêng ngả khôngthôi."
Trương Dương vuốt ve bàn tay thon nhỏ của Tần Thanh, thấp giọng nói:"Có phải Hồng Vĩ Cơ có thù oán cá nhân gì với Tả Viên Triệu không? Hắnra tay mạnh mẽ với cục y tế như vậy, mục đích là nhắm vào Tả Viên Triệuphải không?"
Tần Thanh thở dài nói: "Có lẽ dạo gần đây danh tiếng Tả Viên Triệu nổibật quá mức, chắc có lẽ hắn đã đắc tội gì đó với Hồng bí thư thật."
Trương Dương lại nói: "Trước đây Hồng Vĩ Cơ từng ủng hộ kế hoạch pháttriển Giang Thành theo hướng du lịch hóa của Tả Viên Triêu. Nhưng sau đó hắn lại nhận ra như vậy chẳng khác nào giúp đối thủ nâng cao vị thế của mình, nên hắn mới giao nhiệm vụ xây dựng công trình đường vành đai bacho Lý Trường Vũ."
Tần Thanh lại phân tích tiếp: "Ngươi có cho rằng trong tương lai gần Lý Trường Vũ sẽ tranh cái ghế thị trưởng của Tả Viên Triêu không?"
Trương Dương gật gật đầu, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được chuyện này.
"Cho nên Hồng bí thư mới tỏ rõ lập trường của mình như vậy, có lẽ toànbộ sự việc này là nhằm triệt hạ vây cánh của Tả Viên Triêu nhằm dọnđường sẵn cho Lý phó thị trưởng lên."
Tần Thanh nói mấy lời này cũng ngầm ám chỉ cho Trương Dương biết nên cóđịnh hướng cho sau này. Đương nhiên Trương Dương phải đứng về phía LýTrường Vũ, mà Hồng Vĩ Cơ lại là bạn học thân thiết với Lý Trường Vũ. Nếu như Trương Dương lại tham gia vào việc lần này, như vậy chẳng khác nàođắc tội với Hồng Vĩ Cơ, e rằng quan hệ với Lý Trường Vũ cũng theo đó màtrở nên xấu đi.
Tần Thanh tham gia vào chính đàn lâu hơn Trương Dương, hơn nữa địa vịlại cao hơn Trương Dương nên nàng nhìn nhận vấn đề này sâu xa hơn Trương Dương rất nhiều. Nàng cho rằng bất kể kết quả cuối cùng của việc HồngVĩ Cơ trở mặt với Tả Viên Triêu, thì người thu được lợi ích nhiều nhấtlại là Lý Trường Vũ.
Căn bản Trương Dương muốn nhờ Lý Trường Vũ giúp đỡ Triệu Tân Hồng làđiều không thực tế, đương nhiên Tần Thanh cũng không biết Trương Dươngcòn định quản cả chuyện liên quan đến cả hai vợ chồng Tả ủng Quân nữa.Nếu Tần Thanh biết Trương Dương làm vậy là vì Tả Hiểu Tình, thì chắcchắn nàng đã hung hăng cắn một cái thật đau cho nhớ đời.
Trương Dương nói: "Càng lúc ta càng thấy chốn quan trường đen tối hiểm ác, nhiều lúc người ta tranh đấu đến mức ngươi sống thì ta chết. Cái gì mà đoàn kết nội bộ, cái gì mà cùng nhau xây dựng xã hội, tất cả chỉ làkhẩu hiệu ngoài miệng."
Tần Thanh nhẹ thở dài một tiếng: "Chính vì vậy mà quan trường càng trởnên tiêu cực quan liêu cực đoan hơn, không còn giá trị như trước kianữa."
Những lời này của Tần Thanh cũng ẩn ý muốn nhắc nhở Trương Dương rằng,nếu như chuyện không liên quan tới mình thì mình cũng đừng nên rướcphiền toái vào người, quan trường chẳng là nơi tốt đẹp gì, mà điều cấmkỵ nhất trong quan trường chính là không nên bao đồng. Mà Tần Thanh cũng hiểu tính tình Trương Dương hơn ai hết, nếu như hắn đã động tâm chuyệngì thì chắc chắn phải khẩy tung báo đảo lên mới chịu thôi.
Trương Dương lắc lắc đầu thở dài: "Chuyện sau này thì cứ để sau nàytính đi." Nói xong bàn tay hắn lại không thành thật cựa quậy mò mẫm.
Tần Thanh phát hiện ra hắn lại muốn hư nên vội vàng vùng dậy tính bỏchạy. Nhưng Trương đại quan nhân đâu dễ tha cho con mồi ngon như vậyđược, hắn lại đè nghiến Tần Thanh xuống giường rồi nở nụ cười tà ác.
Tuy rằng Trương Dương là người thời Đại Tùy triều, nhưng những khoảngthời gian cuối của triều đại này thì Trương Dương lại không biết. Lầntrước bị tập kích ở Loạn Không sơn suýt chút nữa thì mất mạng, thế màlúc vừa khỏi bệnh cái hắn lại lên Loạn Không sơn tiếp. Khu tháp cổ phếtích không còn dấu vết của cây hoa Vân Vụ Hương, mà căn nhà hoang bằnggạch nhỏ trong rừng vẫn còn đó nhưng thủy chung không còn bóng dáng kẻkia đâu. Trương Dương chỉ luẩn quẩn bên chỗ đống đá ngổn ngang lật tìmnhững viên có khắc chữ, một lúc lâu sau thì bỏ đi.
Trương Dương liền nghĩ tới Trần Tuyết. Trần Tuyết hiện đang học chuyênngành lịch sử Trung Quốc cổ đại, nói về lịch sử thì chắc nàng phải rànhhơn mình nhiều.
Lúc Trương Dương tới học viện Thanh Hoa thì Trần Tuvết đang ngồi ở khánđài xem đá bóng. Hôm nay nam sinh khoa nàng có trận đấu bóng với khoakhác nên nàng cùng phải đến tham gia cổ vũ. Tuy nhiên nàng cũng khôngthích tham gia mấy cái hoạt động ngoại khóa này, nên chỉ ngồi đọc sáchmột mình xa đám đông cổ vũ náo nhiệt, căn bản là nàng chẳng xem trận đấu một chút nào. Mà đám nam sinh đang điên cuồng tranh nhau quả bóng dướisân kia cũng thể hiện hết tài năng của mình, dù sao đến xem cổ vũ đều là đám nữ sinh xinh đẹp, nhỡ đâu lại lọt vào mắt xanh của một cô nào đóthì sao?
Đột nhiên Trần Tuyết nhận thấy mặt trời trên đầu mình bị che khuất, cóbóng ai đổ trên người nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên liền thấy TrươngDương cùng với nụ cười sáng lạn như cũ. Thấy Trương Dương nhưng nàngcùng chẳng tỏ ra chút ngạc nhiên nào, mà khuôn mặt vẫn lạnh lùng đămchiêu như trước.
Trương Dương vẫn đang cười toe toét hỏi: "Sao vậy? Không nhận ra ta sao?"
Trần Tuyết nhàn nhạt hỏi lại: "Ngươi tới Bắc Kinh làm gì?" Giọng điệunàng vẫn tỏ ra lạnh lùng như trước không vui mừng mà cùng không chánghét.
Trương Dương chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng. Có lẽ thấy hai bên có vẻ hơi thân mật, Trần Tuyết lại dịch người ngồi xa ra một chút.
Trương Dương đang định nói ra mục đích của mình đến đây thì đột nhiênlại nghe thấy tiếng gió rít ngay bên tai. Quả bóng tựa như đạn pháo đang xé gió lao thẳng vào mặt hắn. Trương Dương phản ứng cực lẹ, tay phảivừa giơ lên chặn trái bóng, khi vừa chạm vào bóng Trương Dương hơi lắccổ tay theo chiều xoay của quá bóng khiến lực tác dụng bị triệt tiêu.Chỉ thoáng chốc quả bóng đã nằm yên trong lòng bàn tay Trương Dương.
Người vừa sút quá bóng vào mặt Trương Dương là gã tiền đạo mang áo số 9của khoa thể dục thể thao, mà hắn cũng là người thầm yêu trộm nhớ TrầnTuyết sâu sắc nhất. Nguyên bản hắn cùng định nhờ trận đấu này thể hiệntài năng của mình khiến Trần Tuyết chú ý hơn đến hắn, nhưng hắn nào ngờhắn đang phải vắt kiệt sức lực đổ mồ hôi như tắm, vậy mà đột nhiên lạicó kẻ khác nhanh chân tới trước.
Càng khiến hắn tức giận hơn khi thấy Trần Tuyết lại tỏ ra quen biết kháthân với thằng nhãi kia, sự ghen ghét của hắn của hắn lại bốc cao hơn,cuối cùng hắn mới sút quá bóng vào Trương Dương, ý định dạy dỗ cho thằng nhãi kia một bài học. Nhưng hắn nào ngờ thằng nhãi trông thư sinh kialại đỡ quả bóng căng như vậy với chỉ một tay, cuối cùng hắn lại thànhngươi mất mặt, mà thằng nhãi kia lại chiếm được lời khen của biết baongười.
Gã tiền đạo mặc áo số 9 vẫy vẫy tay về phía Trương Dương hô lớn: "Anh bạn, đá hộ quả bóng xuống đây với!"
Trương Dương mỉm cười gật gật đầu rồi chậm rãi buông tay tung chân sút,nhưng lại đá hụt. Cả sân bóng đều cười ầm lên. Trương đại quan nhân chỉcười khổ lắc lắc đầu, dù sao lúc còn ở Đại Tùy triều hẳn cũng đâu biếtđá bóng là cái gì. Trương Dương cũng nhận ra, căn bản là do hắn đangtiếp cận người đẹp mà lại bị hố như vậy nên mới cười chê. Trương Dươnglại cúi xuống nhặt quả bóng lên.
Gã tiền đạo mặc áo số 9 lại hô lớn hơn: "Anh bạn, ngươi có biết đá bóng không vậy? Nếu không biết đá thì cầm xuống đây bằng tay cũng được."Trên mặt hắn xuất hiện nụ cười khinh thường.
Trương Dương nheo hai mắt lại ngắm thằng mặt gã chó chết dưới sân kia,trong lòng thì thầm nghĩ: "Mẹ nó chứ, ông đây là thiên tài bắn súng,ngắm không có trượt đâu." Từ trước tới nay thằng nhãi vẫn luôn có cáibệnh sĩ diện, bị thằng nhãi kia cười khinh, Trương Dương liền cảm thấytức giận trong lòng. Vì giận quá nên cũng không khống chế được lực sút,Trương Dương vừa đặt quả bóng xuống đất liền co chân sút mạnh một cái.
Gã tiền đạo mặc áo số 9 còn đang cười hả hê thì đột nhiên quá bóng từtrên khán đài lại xé gió bay vụt xuống nhắm ngay mặt hắn bay đến. Tốc độ quả bóng cực nhanh, dù người ngoài cùng không còn nhìn rõ đường bóng đi như thế nào nữa mà chỉ nghe thấy Bốp! một tiếng trầm thấp. Quả bóng bay thẳng vào mặt gã tiền đạo mặt mũi khôi ngô kia, tiếp sau đó hắn bị dưchấn quá mạnh mà cả người bay ngược về phía sau, rồi nặng nề rơi xuốngmặt cỏ. Tất cả mọi người tại đương trường thấy cảnh này đều trợn mắt háhốc mồm, cho dù là máy bắn bóng đi chăng nữa cùng không mạnh như vậychứ?
Đám đồng đội của gã tiền đạo mặc áo số 9 thấy bạn mình bị ngã liền vộivàng chạy tới xem. Cũng may, nếu như Trương Dương còn ngầm vận nội lựcnữa thì chỉ sợ thằng nhãi kia vỡ sọ não mất, nhưng dù vậy chắc chắnthằng nhãi kia cùng phải nằm viện vài cả tháng mới đỡ.
Trần Tuyết nhíu nhíu mày, trong lòng thầm oán trách Trương Dương lại gây chuyện. Nàng thấp giọng nói: "Chúng ta đi!"
Trương đại quan nhân nghe vậy liền gật đầu lia lịa, thừa dịp mọi ngườiđang chú ý đến gã tiền đạo kia đang nằm im bất động dưới sân kia, cùngTrần Tuyết lặng lẽ rời đi.
Thiên trì tiên sinh lại nói: “Không biết Kim Mậu có phải là đại sư vềkiếm thuật hay không, nhưng không thể phủ nhận thư pháp của ông ấy vôcùng độc đáo, những chữ khắc trên bia đá này là do chính ông ấy viết.Tấm bia đá này là lúc ta cùng lão bằng hữu đi Loạn Không sơn phát hiệnra nên đem về. Đúng rồi, lần trước Văn Linh cũng tỏ ra rất hứng thú vớitấm bia đá này, cứ bám riết hỏi ta lai lịch trên tấm bia đá này mãikhông thôi.”
Trương Dương gật gật đầu, rồi cẩn thận hỏi lại địa điểm khu phế tích toà tháp cổ ở Loạn Không sơn.
********************
Mặt trời đã ngả về tây, Trương Dương đứng trên sườn núi nhìn lên đỉnhLoạn Không sơn, trên đỉnh núi toàn là đá lởm chởm, đầy kích cỡ, đầy hình dạng nằm la liệt khắp nơi. Nhiều năm qua đi, cỏ đã mọc um tùm khắp xung quanh đây, che phủ gần như toàn bộ nơi đây, thoạt nhìn thì chúng cũngchẳng khác nhì những khối đá bình thường cả. Nhưng nếu cẩn thận tìm tòi, lật từng viên đá lên một thì vẫn có thể phát hiện ra phía sau vài phiến đá có khắc chữ viết cùng hoa văn hoạ tiết, tuy đã phai mờ nhưng vẫn còn nhìn khá rõ.
Trương Dương cũng không biết vì sao mình lại đến chỗ này. Lại lật tìmđược một phiến đá có khắc chữ bên trên, nhìn lướt qua những hàng chữ cổmột chút, rồi Trương Dương lại nheo mắt lại nhìn mặt trời đang sắp khuất dần sau những dãy núi. Đột nhiên Trương Dương lại cảm giác như thờigian quay ngược trở lại, dường như hắn vẫn đang sống ở thời Đại Tuỳtriều. Tất cả mọi thứ cứ lướt qua trong óc. Trương Dương chậm rãi nhắmhai mắt lại. Bên tai lại vang lên những tiếng nói chuyện của khách bộhành, tiếng người bán hàng chào hàng, rồi những con người, những cảnhvật giống hệt như đang ở đường cái thành Lạc Dương. Chẳng lẽ mọi thứ lại thay đổi rồi sao? Hay có lẽ chỉ có mỗi mình mình là thay đổi?
Lúc Trương Dương chậm rãi mở hai mắt ra thì bầu trời đã về đêm. Trongkhắp các lùm cỏ phát ra tiếng kêu râm ran của những loại côn trùng. Gióđêm hiu hiu thổi mang theo mùi hương thơm ngát của muôn vàn loài hoa.Lần đầu tiên Trương Dương có những cảm xúc nhớ về những ký ức xa xưa như vậy. Đứng lúc Trương Dương đang định rời đi thì đột nhiên gần đó mộtbông hoa màu tím thầm đang chầm chậm nở rộ giữa màn đêm đen kịt.
Nhìn thấy bông hoa kia Trương Dương không khỏi rùng mình một cái. Trương Dương vội vàng bế khí rồi đi tới chỗ bông hoa kia xem xét kiểm tra chochắc chắn lại. Quả nhiên cây hoa kia chính là loài Vân Vụ Hương khiếnthiên trì tiên sinh bị trúng độc. Càng nhìn bông hoa màu tím kia nở rộ,hai hàng lông mày Trương Dương càng nhíu chặt vào nhau.
Đột nhiên một ánh chớp màu tím phóng nhanh qua từng khe đá rồi dừng lạitrên một tảng đá gần chỗ Trương Dương đứng. Trương Dương quay đầu nhìnkỹ lại, hoá ra là một con chồn nhỏ bé màu tím nhạt. Con chồn nhoáng lênmột cái rồi phóng vọt tới rồi nuốt trọn bông Vân Vụ Hương vào miệng. Rồi một lúc sau từ khoé miệng nó chảy ra chất nhầy màu bạc.
Nhìn thấy cảnh này nội tâm Trương Dương cảm thấy sợ hãi, con chồn nhỏmàu tím kia đích xác là loại thiêm điện điêu, là loại sinh vật cực độc,lại còn nhanh nhẹn hoạt bát. Lông loài chồn thay đổi theo hoàn cảnh môitrường sống của nó. Con chồn này lông toàn thân màu tím nhạt, hai mắtmàu đỏ thẫm, miệng trắng mũi trắng. Lúc còn ở thời Đại Tùy triều, Trương Dương cũng may mắn gặp được con giống y hệt như vậy một lần, nhưng thật không ngờ lưu lạc đến thời đại này lại có thể gặp được một con ở vùngngoại ô Bắc Kinh như vậy.
Đôi mắt màu đỏ thẫm của con thiểm điện điêu nhìn thoáng qua Trương Dương một cái nhưng cũng không có vẻ gì như muốn tấn công Trương Dương. Cứnhư vậy một người một thú cứ đối diện nhìn chằm chặp vào nhau. Tuy rằngTrương Dương vẫn tự phụ vào võ công siêu quần của mình, nhưng trong tình cảnh này hắn cũng thấy thấy hơi sợ. Phải biết rằng sau khi chữa cho Văn Linh xong, công lực hắn tiêu hao quá nữa, một đoạn thời gian dài saucũng chưa khôi phục lại được. Mà trước đó vài ngày Trương Dương lại phải một lần nữa tổn hao công lực kéo Ngụy Chí Thành từ quỷ môn quan trởlại.
Đối mặt với thân pháp nhanh như chớp của con thiểm điện điêu này, Trương Dương cũng không nắm chắc có thể thoát khỏi sự công kích của nó. Mà độc của loài thiểm điện điêu này lại càng đáng sợ hơn. Hiện giờ TrươngDương chỉ cầu sao cho con thiểm điện điêu này không coi mình là thù địch mà bỏ qua không tấn công. Nhưng để chắc chắn cho tình huống xấu nhất,trong lòng bàn tay phải của Trương Dương đã xuất hiện hai cây kim nhỏ.Bất kỳ lúc nào cũng có thể giết chết con thiêm điện điêu kia.
Mà con thiểm điện điêu kia tựa hồ cũng cảm nhận sát khí trên ngườiTrương Dương. Nó chỉ nhìn chằm chằm Trương Dương tầm hơn 1’ rồi chậm rãi xoay người lại ra vẻ như sắp bỏ đi.
Đúng lúc này thì đột nhiên một tia chớp xé ngang bầu trời tối đen nhưmực. Vì quá chói mắt nên theo bản năng Trương Dương nhắm hai mắt lạiquay đầu đi rồi giơ hai tay lên che trước mặt. Nhưng ngay lúc đó conthiểm điện điêu kia lúc nãy còn xoay người lại, giờ đột nhiên lại phóngvọt tới chỗ Trương Dương như một tia chớp nhỏ màu tím.
Tuy rằng bị tia chớp vừa rồi làm loá mắt nhưng Trương Dương sớm đã cóchuẩn bị sẵn, con thiểm điện điêu kia vừa phóng vọt tới, Trương Dươngliền vung tay phóng ra hai chiếc kim nhỏ. Thế nhưng con thiểm điện điêuđang bay giữa không trung mà vẫn vặn người né sang một bên, tuy thoátchết trong đường tơ kẽ tóc nhưng không may một chân sau của nó vẫn bịkim châm bắn trúng. Con vật kêu chi! một tiếng đau đớn rồi rơi phịchxuống đất, nó cũng không dám tấn công Trương Dương nữa mà vội vàng quayđầu bỏ chạy về hướng Đông Nam.
Trương Dương tức giận gầm lên một tiếng: “Con súc sinh này, còn địnhtrốn đi đâu!” Trương Dương cũng vận nội lực toàn lực đuổi theo con thiểm điện điêu. Do chân sau bị trúng châm của Trương Dương nên tốc độ của nó bị chậm lại rất nhiều. Tuy rằng với thân thể nhỏ bé cùng tính linh hoạt sẵn có, thế nhưng do tốc độ chậm đi, hơn hết bộ lông màu tím nhạt củanó lại quá nổi bật trong đêm tối, bởi vậy mà Trương Dương mới không bịmất dấu nó.
Con thiểm điện điêu chạy thục mạng vào trong rừng, rồi chạy thêm một lúc nữa liền tới một căn nhà bằng xi măng trông có vẻ tiêu điều hoang tàngiữa rừng. Con vật vẫn tiếp tục chạy thăng vào nhà qua một khe nứt ởtrên tường.
Trương Dương cũng ngay lập tức đuổi tới nơi, nhưng vừa đưa tay mở cửa ra thì đột nhiên một cỗ chưởng phong âm lãnh từ phía bên cạnh đánh tới.Theo bản năng Trương Dương vội vận nội lực đưa tay lên tiếp bừa mộtchưởng với đối phương. Hai chưởng vừa giao nhau. Trương Dương chỉ cảmthấy lòng bàn tay vừa đau nhức vừa lạnh toát, liền đó mà một cỗ hàn khítừ lòng bàn tay chạy theo kinh mạch tới tận tim, chỉ một thoáng chốc màTrương Dương lại cảm thấy như vừa rơi xuống hố băng ngàn năm vậy.
Chỉ so một chưởng, Trương Dương thấy tình thế không ổn liền vội nươngtheo lực phản chấn lộn một vòng về phía sau, lúc hai chân chạm đất thìcũng cách căn nhà kia cỡ chừng 10 thước. Trương Dương cũng từ bỏ ý địnhđuổi theo con thiểm điện điêu với đối mặt với người thần bí nhưng cônglực cực cao kia, mà xoay người bỏ chạy xuống chân núi.
Rồi tới lúc ngồi vào chiếc Santana của mình ở dưới chân núi, TrươngDương cũng không ngừng nghỉ chút nào, lại tiếp tục nổ máy cho xe chạythẳng. Mãi đến khi đến vùng ven thị trấn Trương Dương mới cho xe chạychậm lại rồi tấp vào lề đường. Lúc này Trương Dương mới chú ý đến taymình, lúc này cả bàn tay phải của hắn gần như được bao bọc bởi một lópbăng mỏng. Mà trong lòng bàn tay còn một cái lỗ rất nhỏ, chắc chắn địchnhân nấp trong bóng tối đã giấu sẵn ám khí mới có thể phá được hộ thểcương khí của Trương Dương. Rồi ngay lập tức thông qua ám khí truyền âmhàn nội kình truyền vào kinh mạch ở lòng bàn tay chạy lan ra toàn thânkhiến Trương Dương phải thất thủ ngay trong chiêu đầu tiên.
Ngoài xe gió thổi ào ào, Trương Dương nhìn lại chính mình trong gươngchiếu hậu của xe. Lúc này sắc mặt hắn đã tái nhợt hẳn đi, môi thâm tímlại không ngừng run rẩy. Từ lúc trọng sinh, lại tới hôm nay hắn chưa bao giờ cam bái hạ phong trước bất kỳ kẻ nào. Trương Dương có vẻ khó nhọclấy di động ra rồi bấm một đãy số gọi cho Triệu Lập Quân: “Ta gặp chuyện rồi...” Trương Dương cũng giật mình khi chính mình còn không nhận ragiọng của mình nữa.
Triệu Quân ngẩn người, vì hắn cũng không nghe ra là giọng của ai.
“Trương Dương... Ta đang... ở...” Trương Dương run run cố gắng nói ra vị trí của mình.
“Ngươi chờ một chút ta sẽ tới ngay! ”
Lúc Triệu Quân chạy xe tới nơi thì Trương Dương gần như bị hôn mê rồi.Trông bộ dạng Trương Dương bây giờ thực doạ người, cả người như bị đôngcứng lại, lông mi, tóc bị đóng băng lại, thình thoảng còn có vụn đá rơira. Cửa xe bị khóa từ bên trong, Triệu Quân phải cởi áo khoác ngoài raquấn vào cùi chỏ tay phải rồi thúc mạnh phá vỡ cửa xe, như vậy hắn mớimở cửa xe ra được.
Lúc Trương Dương tỉnh lại, khó nhọc chậm chạp mở hai mắt ra. Lúc này hắn đang ở căn cứ bí mật của cục an ninh quốc gia ở Bắc Kinh, mà TrươngDương lại đang nằm trong một cái lò nướng to tướng, kiểu như lò ấp trứng vậy. Tuy rằng nhiệt độ bên trong rất cao nhưng Trương Dương vẫn cảmthấy từng đợt rét lạnh toát ra từ tận trong ruột gan mình chạy ra khắptoàn thân, cả người hắn vẫn đang không ngừng run cầm cập.
Triệu Lập Quân cùng Hình Triệu Huy đang đứng ở bên ngoài lò nướng quansát tình hình của Trương Dương. Hình Triệu Huy thấy Trương Dương tỉnhlại liền gõ gõ nhẹ lên bề mặt thủy tinh mấy cái.
Trương Dương ra hiệu bảo bọn họ cho mình ra.
Triệu Lập Quân ra hiệu cho cấp dưới tắt máy rồi phụ cùng Hình Triệu Huyđỡ Trương Dương ra. Trương Dương khó nhọc run run nói: “Nước....Ta cầnmột thùng nước lớn....Để ép độc!”
Vẻ mặt Triệu Lập Quân tỏ ra kinh ngạc quay sang nhìn Hình Triệu Huy.Trước đây hắn cũng đọc không ít tiểu thuyết võ hiệp, cũng có cảnh ép độc trong thùng nước như vậy, nhưng mãi đến hôm nay mới được tận mắt chứngkiến.
Hình Triệu Huy vội vàng hô lớn: “Mau đi chuẩn bị đi!”
Mà trong cái căn cứ bí mật này của cục an ninh quốc gia cũng khá đủ thứ, chỉ thoáng cái liền tìm được một thùng nước khá lớn. Sau khi đổ đầynước ấm xong, hai người bọn họ lại giúp Trương Dương ngồi vào thùngnước.
Trương Dương khoanh chân ngồi trong thùng, điểm vài huyệt đạo trên người rồi bắt đầu vận nội lực từng chút từng chút đẩy hàn độc trong cơ thể ra ngoài.
Chỉ chớp mắt, trên bề mặt nước trong thùng đã kết thành những tảng băngmỏng. Triệu Quân với Hình Triệu Huy lần đầu tiên trong đời được tận mắtnhìn thấy hiện tượng quỷ dị như vậy, hai ngươi vẫn không ngừng đổ thêmnước nóng vào thùng, rồi mở vòi bên dưới để nước lạnh chảy bớt ra. Nước ở vòi phía dưới đáy thùng chảy ra không phải màu trắng mà là màu xanhlam. Cứ như thả xả ra rồi đổ thêm nước ấm vào thùng, đại khái khoảng hơn một tiếng sau nước xả ra dưới đáy thùng mới trở lại không màu trong vắt như cũ.
Lúc này sắc mặt Trương Dương cũng hồng hào hơn trước rất nhiều. TrươngDương chậm rãi mở hai mắt ra thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng vẫncòn hơi thấy sợ hãi: “Nguy hiểm thật!” Hình Triệu Huy cùng Triệu Quangtuy chứng kiến từ đầu chí cuối nhưng thực tình, hai người cũng không rõchuyện gì đã xảy ra. Cả hai người đều đồng thanh hỏi: “Vậy rốt cuộc làđã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Dương cũng không giải thích ngay mà trần truồng đứng dậy. HìnhTriệu Huy ném cho Trương Dương cái khăn tắm để hắn lau người rồi đưa cho hắn bộ quần áo đã được giặt với hong khô. Trương Dương nhìn vết thươngnhỏ ngay giữa lòng bàn tay mình thấp giọng nói: “Là chông sắt, loại ámkhí này cũng không thấy ai sử dụng nữa!”
Hình Triệu Huy nghe mà càng rối tinh rối mù hơn. Bộ dạng vừa rồi củathằng nhãi này thực doạ chết người, nếu như Triệu Quân không kịp thờiđưa hắn về cứu chữa thì chỉ sợ hắn đã chết cóng trong ô tô từ lâu rồi.Nhưng Hình Triệu Huy không tài nào tin vào mắt mình được, không nhẽ trên đời này thực sự có mấy loại công phu đại loại như Hàn Băng chưởng hayTu La thất sát công gì gì đó?
Trương Dương kê một đơn thuốc cho chính mình rồi đưa qua cho Triệu Quân nói: “Giúp ta tìm mấy thứ này đi!”
Triệu Quân trừng mắt nhìn lại Trương Dương. Ngươi có lầm hay không vậy?Ta là thủ trưởng của ngươi, vậy mà ngươi cứ coi như người hầu của ngươikhông bằng. Tuy rằng khó chịu trong lòng nhưng Triệu Quân vẫn phải cầmđơn thuốc đi mua. Hình Triệu Huy đưa cho Trương Dương một cốc trà gừngthấp giọng hỏi: ‘Thế rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Dương tỏ ra hơi mệt mòi trả lời lại: “Có người định ám toán ta!”
“Ngươi lợi hại như vậy mà vẫn có kẻ có thể ám toán ngươi được hay sao?”Hình Triệu Huy cũng không tin những lời Trương Dương nói cho lắm.
Lúc nãy do vận công quá độ nên thực sự Trương Dương cũng thấy mệt mỏi,nên lười trả lời lại Hình Triệu Huy, cứ thản nhiên ngồi xuống nhắm mắtlại: "Ta thấy hơi mệt, tìm cho ta một chỗ nghỉ ngơi đi...”
Đến cả người tốt tính như Hình Triệu Huy cũng phải nổi giận mắng: “Ta thiếu nợ gì ngươi sao?”
********************
Sau khi bị chị gái mình cùng anh rể Điền Khánh Long gặng hỏi, cuối cùngTương Tâm Tuệ cũng chịu nói ra sự thật. Bà vừa nước mắt lưng tròng vừanói: “Xin lỗi, chuyện này đều do em mà ra cả. Thực sự lão Ủng không hềhay biết gì. Ba vạn tệ kia là do em nhận, nhưng ta không hề biết đó làtiền hối lộ. Quan hệ của em với Phùng Ái Liên cũng khá tốt, mà kể cảkhông nhắc tới chuyện này thì bà ta cũng là người chuyện cung cấp thuốcmen cho bệnh viện của lão Ủng. Lúc nàng đưa tiền cho em có nói... Nói là số tiền này... Cũng không có ý gì... Tất cả những nhân viên phụ tráchđều đã nhận, dù em không nhận... Thì người khác cũng sẽ nhận màthôi...”
Vẻ mặt Tương Tâm Duyệt tràn ngập sự thất vọng cùng chua xót. Bà nhẹgiọng nói: “Nếu như sự thật quả đúng như vậy thì tại sao lúc trước emkhông khai báo rõ ràng ra? Sao lại để Ủng Quân gánh vác hết trách nhiệmnhư vậy?”
“Em sợ... Thực sự em rất sợ... Ủng Quân có nói... Sự việc đã như vậyrồi, thì ai nhận trách nhiệm cũng như thế cả... Dù em có đứng ra nhậnthì cả hai cũng phải ngồi tù... vốn đã không ai chăm sóc chiếu cố choHiểu Tình... Nếu như cả em cũng... Em thực xin lỗi, em cũng không ngờkết quả lại thành ra như vậy.”
Điền Khánh Long thở dài một tiếng: “Phùng Ái Liên là người có tâm cơ rất sâu, nàng ta sẽ không vô duyên vô cớ tặng quà biếu lễ vật người khácnhư vậy. Có lẽ lúc nàng ta đưa tiền cho em là đã nghĩ đến sự tình nhưngày hôm nay. Nàng ta không chỉ cho tiền mà còn bắt mình phải gánh vácvô số phiền toái.”
Tương Tâm Tuệ hai mắt rưng rưng nước mắt nói: “Em cũng chỉ nghĩ nàng talà phu nhân thị trưởng thành phố, làm gì có chuyện cấp trên lại đi hốilộ cấp dưới, nên vẫn chỉ cho rằng tiền này thực sự là thù lao nhận được. Anh rể, anh nói cho em biết đi, hiện giờ em phải làm gì bây giờ? Nếu có thể chứng minh Ủng Quân vô tội, xem xin ngồi tù thay cho ông ấy. Em cóthể khai ra tất cả mọi việc từ trước tới nay.”
Án mắt Tương Tâm Duyệt tràn ngập sự đồng tình nhìn cô em gái mình, nhẹ nắm tay nàng ta.
Điền Khánh Long lại nói: “Tâm Tuệ, có chuyện này em phải nói thật choanh biết. Có phải em chỉ lấy của Phùng Ái Liên ba vạn tệ thôi không?”
Tương Tâm Tuệ cắn cắn môi dưới, một lúc lâu sau mới dám nói ra: “Cònnhững khoản khác nữa. Lúc đó em rất cần tiền cho Hiểu Tình đi du học bên Mỹ, nàng ta từng đưa cho em 10.000 đô, bảo là cho em mượn...”
Nghe xong nội tâm Điền Khánh Long không khỏi trầm xuống, vốn dĩ Phùng Ái Liên cũng không khai ra chuyện này, bằng không sự việc sẽ còn nghiêmtrọng hơn rất nhiều. Nhìn cô em vợ tham tiền hại chồng con này, thực sựhắn cũng không biết nói gì hơn được nữa. Điền Khánh Long thấp giọng nói: “Hy vọng Phùng Ái Liên sẽ không khai ra chuyện này.”
Nghe vậy Tương Tâm Tuệ càng tỏ ra sợ hãi hơn, vội vàng gạt nước mắt đinói: “Anh rể, hay là em rút lại tất cả số tiền đó? Việc này Ủng Quânkhông biết, chỉ sợ.."
Điền Khánh Long đứng lên trầm giọng nói: “Hiện giờ có làm gì thỉnh cũngquá muộn rồi. Phùng Ái Liên muốn được gặp mặt Lê Quốc Chính, nếu nhưkhông thể thoả mãn yêu cầu của nàng ta, chỉ sợ nàng ta hoá điên lên thìkhông còn kiêng nể điều gì nữa. E rằng lúc đó tình hình càng trở nênnghiêm trọng hơn mà thôi.”
Quả nhiên sự việc không ngoài dự đoán của Điền Khánh Long, càng lúc sựviệc càng trở nên trầm trọng hơn. Tối đó phải đưa Lê Quốc Chính vào bệnh viện cấp cứu. nhưng do sức yếu lại bị nên cơn nhồi máu cơ tim nên tửvong ở bệnh viện. Cuối cùng Phùng Ái Liên cũng không thể hoàn thành nốttâm nguyện cuối cùng là được gặp chồng mình lần cuối.
Biết tin chồng chết, Phùng Ái Liên lại tỏ ra bình tĩnh ngoài dự đoán cùa tất cả mọi người. Bà ta chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đã không cònvương chút lệ nào mà chỉ còn sự thù hận cùng oán độc cay nghiệt: “Báocáo các đồng chí, tôi có điều muốn khai báo...”
********************
Việc Trương Dương bị ám toán không được truyền rộng ra ngoài, người bấtngờ tập kích hắn đêm đó sử dụng Tu La chưởng, thế nhưng lẽ ra môn võcông này phải thất truyền nhiều năm rồi mới phải? Lúc còn ở Đại Tùytriều, Trương Dương cũng từng giao đấu qua với cao thủ Huyền Âm môn nênhiểu rõ sự lợi hại của môn võ công này. Nhưng điều không tưởng tượngđược là đến những năm 90 của thời đại này rồi mà vẫn có người am hiểu sử dụng loại võ công tà môn này, Trương Dương cũng không cho rằng kẻ lạmặt kia có ý định nhắm vào mình từ trước, sở dĩ đối phương ra tay là vìmình truy sát con thiên điện điêu kia.
Chắc chắn đối phương đã có âm mưu sẵn nên mới núp ở một bên rồi nhân cơhội ra tay ám toán. Hơn nữa kẻ đó còn sử dụng chông sắt nhằm phá vỡ hộthể cương khí của mình, lòng bàn tay bị thương khiến cho chân khí khôngngưng tụ được mà phát tiết ra ngoài. Rồi kẻ đó lợi dụng lúc đó âm thầmtruyền âm hàn nội công thông qua chông sắt tới kinh mạch ở lòng bàn taymình rồi chạy đi khắp toàn thân. Nghĩ đến đây Trương Dương không khỏirùng mình sợ hãi. Nếu như kẻ đó chủ tâm lao tới bồi hắn thêm một chưởng, hoặc giả như con thiểm điện điêu kia quay lại cắn mình một cái thì chắc chắn mình phải chết không sai. Có lẽ trong cái rủi có cái may, khí sốcủa hắn chưa đến lúc đoạn tuyệt.
Nghe tin cả hai vợ chồng Tương Tâm Tuệ đều bị bỏ tù từ Lý Trường Vũ,Trương Dương cũng chẳng tỏ ra vui vẻ gì. Thật lòng hắn cũng không thíchTương Tâm Tuệ thật, nhưng hiện giờ bà ta trở nên như vậy, Trương Dươngcòn thấy đồng tình. Hiện giờ người Trương Dương lo lắng nhất là Tả HiểuTình, nếu cô gái bé nhỏ hiền lành tốt bụng này biết cả cha lẫn mẹ đềugặp chuyện không may, sợ rằng nàng ta không chịu nổi sự đả kích quá nặng như vậy. Từ lúc Tả Hiểu Tình sang Mỹ du học, Trương Dương cũng khôngliên lạc với nàng ta được, hiện giờ muốn gọi điện an ủi cùng không saoliên lạc được.
Thông qua một số tin tức khác, Trương Dương cũng biết Đỗ Thiên Dã là bạn khá thân thiết cùng học ở trường Đàng với Hồng bí thư. Hơn nữa hắn lạilà thượng cấp của bên kỷ ủy trung ương, chắc chắn hắn cũng nắm khá nhiều thông tin về vụ việc lần này.
Ngoài mục đích hỏi tin tức diễn biến vụ việc ra sao, từ hôm hắn cầu hônVăn Linh bị thất bại, Trương Dương cũng muốn tìm hắn khuyên bảo an ủimột chút.
**************
Buổi tối Trương Dương đặt trước một bàn ở Nông Gia tiểu viện, mà từ lúchắn thôi không còn làm chủ nhiệm văn phòng đại diện huyện Xuân Dươngnữa, nhà hàng làm ăn cũng hơi kém đi đôi chút. Âu cũng là lẽ đươngnhiên, dù rằng món tráng dương dược thiện cung đình vừa ngon vừa bổnhưng cũng chỉ đắt hàng được một thời gian đầu, dù sao thực khách ănnhiều cũng thành quen, dần dần khách gọi món này cũng ít dần đi.
Tối nay Trương Dương đặc biệt kêu Tần Thanh cùng Vu Tiểu Đông tới.Trương Dương cố ý sắp xếp kiểu như hai đôi tình nhân ăn cơm thân mật với nhau, ý Trương Dương muốn nhắc nhở hắn là ngoài kia còn thiếu gì hoathơm trái lạ, việc gì ngươi phải sầu khổ mãi làm gì.
Nhưng xem ra Đỗ Thiên Dã lại không có biểu hiện suy sụp như trong tưởngtượng của Trương Dương. Vừa vào phòng thấy còn hai nữ nhân khác, hắnkhông khỏi gượng cười xấu hổ: "Ta cứ tưởng tối nay chỉ có hai bọn mìnhuống rượu hàn huyên nên chỉ đem tới một chai, sơ xuất quá rồi!"
Vu Tiểu Đông che miệng cười duyên: "Đỗ chủ nhiệm quá khách khí rồi, hôm nay chúng tôi mời cơm ngài mà ngài lại còn mang rượu tới, bộ xem thường bọn tôi không có rượu tiếp ngài sao?"
"Thực không phải, Vu chủ nhiệm, tôi không có ý đó."
Trương Dương khoát tay cười nói: "Thôi thôi cho xin, hai người cácngươi đừng làm khách nữa. Nào Đỗ ca, mau đến đây, cứ ngồi tự nhiên!"
Đỗ Thiên Dã lẫn Vu Tiểu Đông đều là người thông minh, lúc đầu thấy bàntiệc chỉ có bốn người đã có cảm giác kỳ kỳ rồi, mà Trương Dương với TầnThanh lại là một đôi riêng lẻ, Trương Dương vừa nói ra hai người đềuhiểu được không ngờ Trương Dương lại muốn gán ghép họ với nhau. Đến giờTần Thanh cũng nhận ra ý định của Trương Dương. Nhưng nàng hiểu rõ tìnhcảm của Đỗ Thiên Dã dành cho Văn Linh cực kỳ sâu đậm, người si tình đếnmù quáng như hắn, chỉ sợ nguyệt lão Trương Dương công dã tràng mà thôi.
Quả nhiên Đỗ Thiên Dã ngồi vào bàn đột nhiên lại tỏ ra lạnh lùng trầmtính hơn, không nói câu nào nữa với Vu Tiểu Đông. Uống được vài chén,hắn liền chuyển chủ đề về vấn đề cục diện chính trị Giang Thành hiệnnay.
Đỗ Thiên Dã thấp giọng nói: "Thông qua bên kỷ ủy Giang Thành ta cũngnắm được ít tình hình thực tế, Tương Tâm Tuệ gặp chuyện không may bị kéo vào vòng xoáy là do Phùng Ái Liên tố giác. Còn Lê Quốc Chính sau nhiềungày tuyệt thực thì lên cơm đau tim, dù rằng được đi bệnh viện cấp cứukịp thời nhưng vẫn không qua khỏi. Mà trước đó Phùng Ái Liên xin đượcgặp mặt lần cuối với chồng mình nhưng lại không được đám lãnh đạo caotầng Giang Thành phê duyệt, cuối cùng nghe tin chồng chết bà ta liềnkhai ra thêm rất nhiều chi tiết.
Trương Dương thở một hơi thật dài: "Sợ rằng tin Lê Quốc Chính chết đãđả kích quá mạnh bà ta. Nhưng mà lời khai của người cùng đường quay lạicắn càn như vậy thì có thể tin tưởng được bao nhiêu?"
Đỗ Thiên Dã uống một ngụm rượu xong mới chậm rãi nói: "Vấn đề mấu chốtnhất lại là Hồng Vĩ Cơ. Trước đó ta đã gọi điện nói chuyện qua với hắn,hắn tỏ ra rất tức giận và quyết thẳng tay giải quyết triệt để chuyệnnày. Ta e rằng sự việc vẫn chưa dừng lại ở đây."
Trong bốn người thì Vu Tiểu Đông có chức vị thấp nhất, mà nàng lại ở Bắc Kinh lâu năm nên cũng không rõ chuyện xảy ra ở Giang Thành cho lắm. Mànhiệm vụ chủ yếu của nàng là rót rượu với thêm vào cho không khí sôi nổi mà thôi. Vừa thấy Trương Dương nháy mắt ra hiệu, nàng liền hiểu raTrương Dương muốn mình rót thêm rượu cho Đỗ Thiên Dã. Nghĩ vậy tronglòng cũng thấy khó chịu, trước kia ngươi là lãnh đạo của ta thật đó,nhưng cũng không có quyền bắt ta thành người hầu rót rượu cho ngươi được chứ?
Thân là chủ tịch huyện, đương nhiên Tần Thanh cũng nắm khá rõ tình hìnhGiang Thành hiện nay. Mà chuyện của Lê gia nàng cũng biết khá rõ, hơnhết trước kia nàng còn thù oán khá sâu nặng với gia đình bọn họ. Chínhcon trai bọn họ là thủ phạm giết chết người chồng sắp cưới của nàng, vàcùng chính vì đứa con trai điên khùng của bọn họ mà nàng suýt bị mấtmạng. Nhưng từ khi Trương Dương xuất hiện, bao nhiêu khoảng trống trongtim nàng dần dần được hắn lấp đầy, thù hận với Lê gia cũng theo đó màphai nhạt đi.
Là cán bộ cao tầng Giang Thành, là chủ tịch huyện Xuân Dương nàng cùngcó cái nhìn riêng của mình với đạt sóng gió chính trị của Giang Thànhhiện nay: "Gần đây Giang Thành xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện này chưadứt chuyện khác đã ùn ùn kéo đến. Mà lãnh đạo các cấp lại chỉ chú trọngđến những sóng gió chính trị hiện nay mà không để tâm tới sự phát triểncủa kinh tế xã hội..."
Đỗ Thiên Dã cũng nghe ra ẩn ý trong câu nói của Tần Thanh, hắn cũngthâm ý hỏi lại: "Ý của Tần chủ tịch là sự việc ở Giang Thành đã gây rasức ảnh hưởng quá mức cần thiết?"
Tần Thanh cười nhẹ trả lời lại: "Nhiều việc tôi cũng không thể canthiệp vào được, chỉ dám đưa ra ý kiến của riêng mình mà thôi."
Trương Dương lại không tỏ ra cẩn trọng như Tần Thanh, nghe thấy vậy liền đặt chén rượu trở lại bàn nghiêm mặt nói: "Ta cũng chẳng thể nào hiểunổi, có mấy gã lãnh đạo thôi mà suốt ngày cứ đấu đi đấu lại. Việc thìđầy ra, nào là cải cách xã hội, thúc đẩy phát triển, nâng cao tiềm lựckinh tế, vậy mà chỉ chăm chăm giơ cao cờ hiệu làm trong sạch hóa bộ máychính trị, rồi thì chống tham nhũng, xóa bỏ nạn quan liêu. Nhưng cuốicùng thì sao? Sự việc của Lê Quốc Chính nửa năm trời rồi mà vẫn chưa cókết quả cuối cùng, ngược lại lại càng khiến sự việc phát triển theo tình huống xấu đi. Chẳng biết rồi còn bao nhiêu người bị liên lụy nữa? Có mà bọn họ cố tình lợi dụng chuyện để mà ngáng đường, chèn ép, loại bỏ đốithủ thì có, nào có thấy vì nước vì dân tí gì? Có mà vì mình mới đúng."
Chỉ một câu nói mà Trương Dương có thể vạch trần bộ mặt thật của bộ máy chính trị hiện nay.
Tần Thanh liếc mắt nhỏ giọng phản bác lại: "Trương Dương, ngươi khôngthể vơ đũa cả nắm như vậy được. Có thể trong đội ngũ cán bộ có nhữngphần tử xấu như vậy, nhưng dù sao đó cũng là số ít, sao ngươi lại chỉtrích tất cả mọi người được?"
Đỗ Thiên Dã cũng nói thêm vào: "Tần chủ tịch nói đúng, chúng ta lànhững Đảng viên ưu tú. Cũng chỉ có một vài người làm trái, đi ngược lạivới chính sách của Đảng và nhà nước, ngươi không thể quy kết tất cả mọingười như vậy được."
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chẳng hạn như bên kỷ ủy bọn ta,việc hiểu rõ nắm bắt mức độ nặng nhẹ của sự việc là quan trọng nhất, nếu không có phương án giải quyết hợp lý, cứ để sự việc phát triển theochiều hướng xấu, nhẹ thì gây ảnh hưởng không tốt tới đội ngũ cán bộ cáccấp sở tại, nặng thì trách oan xử không đúng người đúng tội dẫn tớinhững tư tưởng tiêu cực trong xã hội."
Trương Dương lại nói: "Nhưng theo ta thấy ở Giang Thành bọn họ vẫn đang làm việc thái quá. Ngươi thấy đó, chỉ có việc Phùng Ái Liên có hành vitham ô hối lộ, đút lót, thôi mà đã kéo theo một đám cán bộ chết chung.Không phải ý ta là bọn họ không đáng bị trừng phạt, nhưng trong số họlại có quá nhiều người bị xử mà không có chứng cứ xác thực, chỉ bằng vào lời nói của một mình Phùng Ái Liên mà đã quy kết tội danh cho bọn họ.Nói thực ta thấy không công bằng cho bọn họ chút nào?"
Thực ra chuvện nàycũng chẳng liên quan gì tới Trương Dương, chủ yếu làTriệu Tân Hồng lại giống như Tả Ủng Quân bị liên lụy trong vụ án này.Đến lúc cả hai vợ chồng Tả Ủng Quân bị bắt giữ Trương Dương mới tỏ rabất mãn chuyện này như vậy. Từ trước tới nay Trương đại quan nhân khônghề tách riêng hai chuyện tình cảm với chính trị, giúp Triệu Tân Hồng làvì giao hảo với Triệu Tân Vĩ, còn giúp vợ chồng Tả Ủng Quân là vì TảHiểu Tình.
Thấy Trương Dương tỏ rõ thái độ của mình ra như vậy, Tần Thanh cũng ẩnẩn nhận ra hắn muốn nhúng tay vào chuyện này, nên nhỏ giọng khuyên:"Trương Dương, lần thanh lọc bộ máy chính trị Giang Thành lần này là doHồng bí thư đặt làm trọng điểm cần giải quyết, ta thấy ngươi dù có muốncũng không giải quyết được chuyện gì." Tần Thanh đang uyển chuyển nhắcnhở Trương Dương không nên chủ động đi gây phiền toái với người khác làm gì.
Đỗ Thiên Dã cũng gật đầu nói: "Quả thực lần này Hồng bí thư tỏ ra rấtquyết liệt, kiên quyết trừng trị những cán bộ biến chất, những phần tửxấu hại nước hại dân. Trương Dương, ta hỏi thật, rốt cuộc là ngươi muốnnói giúp ai vậy?"
Tần Thanh cho rằng Trương Dương là muốn giúp Triệu Tân Hồng, nàng nhẹgiọng nói: "Hiện nay tiêu điểm là hai vợ chồng Tả Ủng Quân!"
Đứng trên lập trường của người ngoài cuộc Đỗ Thiên Dã nói: "Đấu tranhchính trị thì không thể chỉ xem ở bề nổi được, mẫu chốt nằm ở nhữngngười phía sau màn thôi thủ."
Trước kia từng có thời gian học chung với Hồng Vĩ Cơ ở trường Đảng nênĐỗ Thiên Dã cũng hiểu biết đôi chút con người hắn. Từ việc lần này ĐỗThiên Dã cũng nhận ra ý đồ của Hồng Vĩ Cơ, sau một thời gian im hơi lặng tiếng, hắn đang nhân cơ hội này để lấy lại uy danh của mình ở GiangThành, hơn nữa hắn lại dùng cách thức là trực tiếp chèn ép thị trưởng Tả Viên Triệu. Người sáng suốt thì có thể nhận ra đây không chỉ đơn thuầnlà tranh đấu chính trị, mà bên trong còn sặc mùi tư thù cá nhân.
Biết thì vẫn biết vậy nhưng Đỗ Thiên Dã cũng không bình luận gì vềchuyện này, dù sao quan hệ giữa hai người cũng khá tốt. Mà cho dù đứngtrên lập trường chủ nhiệm ban kỷ uỷ trung ương đi chăng nữa, thì ĐỗThiên Dã cũng không làm gì được Hồng Vĩ Cơ, hắn làm việc rất kín kẽ, cónguyên tắc, có lý do chính đáng. Mà những lời chỉ trích vừa rồi củaTrương Dương cũng chỉ đứng trên lập trường cá nhân, cuối cùng cũng không giải quyết được chuyện gì cả.
Một lúc sau Tần Thanh cùng Vu Tiểu Đông xin phép rời đi để hai người bọn họ có không gian riêng bàn chuyện.
Trương Dương lại rót đầy một chén cho Đỗ Thiên Dã. Rốt cuộc đề tài cũngnói về Văn Linh. Trương Dương thấp giọng nói: "Hôm đó ngươi bỏ đi, thếsau đó ngươi có liên lạc với Linh tỷ nữa không?"
Đỗ Thiên Dã lắc lắc đầu, rồi lại nâng chén rượu lên ngửa cổ một hơi uống cạn: "Ta nghĩ chuyện của hai ta cũng nên đến hồi kết. Nếu như nàng đãkhông còn tình cảm với ta nữa thì ta còn níu kéo làm gì nữa cho khổ cảhai bên?"
Trương Dương cũng nhận ra vẻ u sầu buồn tủi trong mắt Đỗ Thiên Dã, chắcchắn nội tâm hắn sẽ không giống như những gì hắn nói ra ngoài miệng. 10năm mòn mỏi đợi chờ, 10 năm thương nhớ, 10 năm sâu đậm, dù là bất kỳ aiđi nữa thì sao có thể nói bỏ là bỏ, nói quên là quên được ngay?
Trương Dương thấp giọng khuyên: "Đỗ ca, thật ra ta cùng thấy hối hận,nếu như trước kia ta không cứu nàng ta, có lẽ còn tốt hơn so với bâygiờ."
Ánh mắt Đỗ Thiên Dã khó hiểu nhìn Trương Dương.
Trương Dương lại nói: "Ta cứu nàng ấy bởi vì ta với ngươi là bạn, mà ta hối hận cũng vì ngươi là bạn ta. Nếu như biết rằng nàng ta sẽ gây nhiều khổ đau cho ngươi đến vậy, thà rằng khoanh tay đứng nhìn để hai ngươicó kết cục đẹp nhất cho rồi."
Môi Đỗ Thiên Dã hơi run run, hắn gật đầu nhẹ giọng chân thành nói: "Cảm ơn!"
***************
Tần Thanh lặng im nằm trong lòng Trương Dương. Từ buổi nói chuyện hômnay nàng cũng nhận ra lần này Trương Dương lại định nhúng tay vào chuyện của Giang Thành. Về công lẫn tư nàng đều phải nhắc nhở Trương Dương một chút: "Trương Dương! Lần thanh lọc bộ máy chính trị Giang Thành lầnnày cực kỳ mẫn cảm, ta thấy tốt hơn hết là ngươi đừng nên tham gia vào."
"Vì sao?"
"Tả Ủng Quân có rất nhiều mối quan hệ chắc chắn ở Giang Thành, Tả thịtrưởng lại là em trai hắn, cục trường cục công an Giang Thành - ĐiềnKhánh Long lại là anh em đồng hao với hắn. Hơn nữa hắn còn là thành viên trong ủy ban thường vụ thành phố. Địa vị cùng lực ảnh hưởng của bọn họlớn đến nhường nào vậy mà vẫn còn phải bị ngồi tù, chẳng phải điều nàychứng minh kẻ đứng sau giật dây vụ việc lần này còn đáng sợ hơn bọn họrất nhiều sao? Sợ rằng lần này không chỉ riêng Triệu Tân Hồng hay Tả Ủng Quân, mà toàn bộ cục y tế Giang Thành cũng chao đảo nghiêng ngả khôngthôi."
Trương Dương vuốt ve bàn tay thon nhỏ của Tần Thanh, thấp giọng nói:"Có phải Hồng Vĩ Cơ có thù oán cá nhân gì với Tả Viên Triệu không? Hắnra tay mạnh mẽ với cục y tế như vậy, mục đích là nhắm vào Tả Viên Triệuphải không?"
Tần Thanh thở dài nói: "Có lẽ dạo gần đây danh tiếng Tả Viên Triệu nổibật quá mức, chắc có lẽ hắn đã đắc tội gì đó với Hồng bí thư thật."
Trương Dương lại nói: "Trước đây Hồng Vĩ Cơ từng ủng hộ kế hoạch pháttriển Giang Thành theo hướng du lịch hóa của Tả Viên Triêu. Nhưng sau đó hắn lại nhận ra như vậy chẳng khác nào giúp đối thủ nâng cao vị thế của mình, nên hắn mới giao nhiệm vụ xây dựng công trình đường vành đai bacho Lý Trường Vũ."
Tần Thanh lại phân tích tiếp: "Ngươi có cho rằng trong tương lai gần Lý Trường Vũ sẽ tranh cái ghế thị trưởng của Tả Viên Triêu không?"
Trương Dương gật gật đầu, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được chuyện này.
"Cho nên Hồng bí thư mới tỏ rõ lập trường của mình như vậy, có lẽ toànbộ sự việc này là nhằm triệt hạ vây cánh của Tả Viên Triêu nhằm dọnđường sẵn cho Lý phó thị trưởng lên."
Tần Thanh nói mấy lời này cũng ngầm ám chỉ cho Trương Dương biết nên cóđịnh hướng cho sau này. Đương nhiên Trương Dương phải đứng về phía LýTrường Vũ, mà Hồng Vĩ Cơ lại là bạn học thân thiết với Lý Trường Vũ. Nếu như Trương Dương lại tham gia vào việc lần này, như vậy chẳng khác nàođắc tội với Hồng Vĩ Cơ, e rằng quan hệ với Lý Trường Vũ cũng theo đó màtrở nên xấu đi.
Tần Thanh tham gia vào chính đàn lâu hơn Trương Dương, hơn nữa địa vịlại cao hơn Trương Dương nên nàng nhìn nhận vấn đề này sâu xa hơn Trương Dương rất nhiều. Nàng cho rằng bất kể kết quả cuối cùng của việc HồngVĩ Cơ trở mặt với Tả Viên Triêu, thì người thu được lợi ích nhiều nhấtlại là Lý Trường Vũ.
Căn bản Trương Dương muốn nhờ Lý Trường Vũ giúp đỡ Triệu Tân Hồng làđiều không thực tế, đương nhiên Tần Thanh cũng không biết Trương Dươngcòn định quản cả chuyện liên quan đến cả hai vợ chồng Tả ủng Quân nữa.Nếu Tần Thanh biết Trương Dương làm vậy là vì Tả Hiểu Tình, thì chắcchắn nàng đã hung hăng cắn một cái thật đau cho nhớ đời.
Trương Dương nói: "Càng lúc ta càng thấy chốn quan trường đen tối hiểm ác, nhiều lúc người ta tranh đấu đến mức ngươi sống thì ta chết. Cái gì mà đoàn kết nội bộ, cái gì mà cùng nhau xây dựng xã hội, tất cả chỉ làkhẩu hiệu ngoài miệng."
Tần Thanh nhẹ thở dài một tiếng: "Chính vì vậy mà quan trường càng trởnên tiêu cực quan liêu cực đoan hơn, không còn giá trị như trước kianữa."
Những lời này của Tần Thanh cũng ẩn ý muốn nhắc nhở Trương Dương rằng,nếu như chuyện không liên quan tới mình thì mình cũng đừng nên rướcphiền toái vào người, quan trường chẳng là nơi tốt đẹp gì, mà điều cấmkỵ nhất trong quan trường chính là không nên bao đồng. Mà Tần Thanh cũng hiểu tính tình Trương Dương hơn ai hết, nếu như hắn đã động tâm chuyệngì thì chắc chắn phải khẩy tung báo đảo lên mới chịu thôi.
Trương Dương lắc lắc đầu thở dài: "Chuyện sau này thì cứ để sau nàytính đi." Nói xong bàn tay hắn lại không thành thật cựa quậy mò mẫm.
Tần Thanh phát hiện ra hắn lại muốn hư nên vội vàng vùng dậy tính bỏchạy. Nhưng Trương đại quan nhân đâu dễ tha cho con mồi ngon như vậyđược, hắn lại đè nghiến Tần Thanh xuống giường rồi nở nụ cười tà ác.
Tuy rằng Trương Dương là người thời Đại Tùy triều, nhưng những khoảngthời gian cuối của triều đại này thì Trương Dương lại không biết. Lầntrước bị tập kích ở Loạn Không sơn suýt chút nữa thì mất mạng, thế màlúc vừa khỏi bệnh cái hắn lại lên Loạn Không sơn tiếp. Khu tháp cổ phếtích không còn dấu vết của cây hoa Vân Vụ Hương, mà căn nhà hoang bằnggạch nhỏ trong rừng vẫn còn đó nhưng thủy chung không còn bóng dáng kẻkia đâu. Trương Dương chỉ luẩn quẩn bên chỗ đống đá ngổn ngang lật tìmnhững viên có khắc chữ, một lúc lâu sau thì bỏ đi.
Trương Dương liền nghĩ tới Trần Tuyết. Trần Tuyết hiện đang học chuyênngành lịch sử Trung Quốc cổ đại, nói về lịch sử thì chắc nàng phải rànhhơn mình nhiều.
Lúc Trương Dương tới học viện Thanh Hoa thì Trần Tuvết đang ngồi ở khánđài xem đá bóng. Hôm nay nam sinh khoa nàng có trận đấu bóng với khoakhác nên nàng cùng phải đến tham gia cổ vũ. Tuy nhiên nàng cũng khôngthích tham gia mấy cái hoạt động ngoại khóa này, nên chỉ ngồi đọc sáchmột mình xa đám đông cổ vũ náo nhiệt, căn bản là nàng chẳng xem trận đấu một chút nào. Mà đám nam sinh đang điên cuồng tranh nhau quả bóng dướisân kia cũng thể hiện hết tài năng của mình, dù sao đến xem cổ vũ đều là đám nữ sinh xinh đẹp, nhỡ đâu lại lọt vào mắt xanh của một cô nào đóthì sao?
Đột nhiên Trần Tuyết nhận thấy mặt trời trên đầu mình bị che khuất, cóbóng ai đổ trên người nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên liền thấy TrươngDương cùng với nụ cười sáng lạn như cũ. Thấy Trương Dương nhưng nàngcùng chẳng tỏ ra chút ngạc nhiên nào, mà khuôn mặt vẫn lạnh lùng đămchiêu như trước.
Trương Dương vẫn đang cười toe toét hỏi: "Sao vậy? Không nhận ra ta sao?"
Trần Tuyết nhàn nhạt hỏi lại: "Ngươi tới Bắc Kinh làm gì?" Giọng điệunàng vẫn tỏ ra lạnh lùng như trước không vui mừng mà cùng không chánghét.
Trương Dương chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng. Có lẽ thấy hai bên có vẻ hơi thân mật, Trần Tuyết lại dịch người ngồi xa ra một chút.
Trương Dương đang định nói ra mục đích của mình đến đây thì đột nhiênlại nghe thấy tiếng gió rít ngay bên tai. Quả bóng tựa như đạn pháo đang xé gió lao thẳng vào mặt hắn. Trương Dương phản ứng cực lẹ, tay phảivừa giơ lên chặn trái bóng, khi vừa chạm vào bóng Trương Dương hơi lắccổ tay theo chiều xoay của quá bóng khiến lực tác dụng bị triệt tiêu.Chỉ thoáng chốc quả bóng đã nằm yên trong lòng bàn tay Trương Dương.
Người vừa sút quá bóng vào mặt Trương Dương là gã tiền đạo mang áo số 9của khoa thể dục thể thao, mà hắn cũng là người thầm yêu trộm nhớ TrầnTuyết sâu sắc nhất. Nguyên bản hắn cùng định nhờ trận đấu này thể hiệntài năng của mình khiến Trần Tuyết chú ý hơn đến hắn, nhưng hắn nào ngờhắn đang phải vắt kiệt sức lực đổ mồ hôi như tắm, vậy mà đột nhiên lạicó kẻ khác nhanh chân tới trước.
Càng khiến hắn tức giận hơn khi thấy Trần Tuyết lại tỏ ra quen biết kháthân với thằng nhãi kia, sự ghen ghét của hắn của hắn lại bốc cao hơn,cuối cùng hắn mới sút quá bóng vào Trương Dương, ý định dạy dỗ cho thằng nhãi kia một bài học. Nhưng hắn nào ngờ thằng nhãi trông thư sinh kialại đỡ quả bóng căng như vậy với chỉ một tay, cuối cùng hắn lại thànhngươi mất mặt, mà thằng nhãi kia lại chiếm được lời khen của biết baongười.
Gã tiền đạo mặc áo số 9 vẫy vẫy tay về phía Trương Dương hô lớn: "Anh bạn, đá hộ quả bóng xuống đây với!"
Trương Dương mỉm cười gật gật đầu rồi chậm rãi buông tay tung chân sút,nhưng lại đá hụt. Cả sân bóng đều cười ầm lên. Trương đại quan nhân chỉcười khổ lắc lắc đầu, dù sao lúc còn ở Đại Tùy triều hẳn cũng đâu biếtđá bóng là cái gì. Trương Dương cũng nhận ra, căn bản là do hắn đangtiếp cận người đẹp mà lại bị hố như vậy nên mới cười chê. Trương Dươnglại cúi xuống nhặt quả bóng lên.
Gã tiền đạo mặc áo số 9 lại hô lớn hơn: "Anh bạn, ngươi có biết đá bóng không vậy? Nếu không biết đá thì cầm xuống đây bằng tay cũng được."Trên mặt hắn xuất hiện nụ cười khinh thường.
Trương Dương nheo hai mắt lại ngắm thằng mặt gã chó chết dưới sân kia,trong lòng thì thầm nghĩ: "Mẹ nó chứ, ông đây là thiên tài bắn súng,ngắm không có trượt đâu." Từ trước tới nay thằng nhãi vẫn luôn có cáibệnh sĩ diện, bị thằng nhãi kia cười khinh, Trương Dương liền cảm thấytức giận trong lòng. Vì giận quá nên cũng không khống chế được lực sút,Trương Dương vừa đặt quả bóng xuống đất liền co chân sút mạnh một cái.
Gã tiền đạo mặc áo số 9 còn đang cười hả hê thì đột nhiên quá bóng từtrên khán đài lại xé gió bay vụt xuống nhắm ngay mặt hắn bay đến. Tốc độ quả bóng cực nhanh, dù người ngoài cùng không còn nhìn rõ đường bóng đi như thế nào nữa mà chỉ nghe thấy Bốp! một tiếng trầm thấp. Quả bóng bay thẳng vào mặt gã tiền đạo mặt mũi khôi ngô kia, tiếp sau đó hắn bị dưchấn quá mạnh mà cả người bay ngược về phía sau, rồi nặng nề rơi xuốngmặt cỏ. Tất cả mọi người tại đương trường thấy cảnh này đều trợn mắt háhốc mồm, cho dù là máy bắn bóng đi chăng nữa cùng không mạnh như vậychứ?
Đám đồng đội của gã tiền đạo mặc áo số 9 thấy bạn mình bị ngã liền vộivàng chạy tới xem. Cũng may, nếu như Trương Dương còn ngầm vận nội lựcnữa thì chỉ sợ thằng nhãi kia vỡ sọ não mất, nhưng dù vậy chắc chắnthằng nhãi kia cùng phải nằm viện vài cả tháng mới đỡ.
Trần Tuyết nhíu nhíu mày, trong lòng thầm oán trách Trương Dương lại gây chuyện. Nàng thấp giọng nói: "Chúng ta đi!"
Trương đại quan nhân nghe vậy liền gật đầu lia lịa, thừa dịp mọi ngườiđang chú ý đến gã tiền đạo kia đang nằm im bất động dưới sân kia, cùngTrần Tuyết lặng lẽ rời đi.