Y Đạo Quan Đồ
Chương 160: Muốn dừng chẳng xong
"Thế nào là hoa tâm chứ? Các nàng đều đối với ta rất tốt, ta không thể phụ lòng các nàng ấy được, cái này gọi là tấm lòng baodung rộng lớn chứ! Ta muốn đem tất cả các nàng về làm lão bà của tahết!"
Cố Giai Đồng trừng mắt nhìn Trương Dương: "Trời ạ, đầu óc ngươi sao mànhiều cái tư tưởng phong kiến như thế? Bây giờ là thời đại nào rồi?Ngươi còn muốn một bầy thê thiếp nữa sao?"
Trương Dương mỉm cười nói: "Mỗi người đều có mộng tưởng của mình, tachính là muốn có quyền lực bạt thiên, chung quanh lại có mỹ nhân bầubạn!"
Cố Giai Đồng hung hăng nhéo hắn một cái thật mạnh nói: "Vô sỉ ta gặp nhiều, nhưng chưa gặp ai vô sỉ như ngươi!"
Trương đại quan nhân rất nhanh hiền lộ bộ mặt vô sỉ thật sự, đêm đó hắnđại phát thần uy, khiến cho Cố tiểu thư hạnh phúc đê mê không biết baonhiêu lần, mãi cho tới lúc Giai Đồng xin tha Trương đại quan nhân mớingừng lại.
************************************************** **********************
Trương Dương rút cây châm cuối cùng trên người Ngụy Chí Thành ra, NgụyChí Thành thở dài một hơi, tự đáy lòng nói một câu cảm tạ. Bất quá nếunhư hắn biết cả đêm qua Trương Dương rong ruổi chiến đấu hăng hái với Cố Giai Đồng thì sợ rằng câu tạ ơn này sẽ không biết là biến thành cái gì.
Ngụy Chí Thành đã sớm nhìn rõ thân phận của Trương Dương, hắn nói ra câu tạ ơn này cũng chính là cùng Trương Dương hóa giải oán tích từ trướckia. Trải qua sinh tử luân hồi, Ngụy Chí Thành đối với nhiều việc nhìnnhận mở rộng rất nhiều, cho nên hắn mới chủ động đưa ra yêu cầu ly hônđối với Giai Đồng.
Trương Dương đạm nhiên cười, vuốt chòm râu dưới cằm nói: ''Có thể gặpdữ hóa lành, cũng là cơ duyên tạo hóa của ngươi thôi!" Ngụy Chí Thànhbiết Trương Dương ngụy trang nhưng cũng không cần phải vạch trần. Mộtcâu nói cảm ơn không thể hiện được hết sức cảm tạ, Trương Dương cứu tính mệnh hắn, hắn cho Cố Giai Đồng sự tự do, đó cũng là một sự cảm tạ màhắn có thể làm. Ngụy Chí Thành cầm lấy phương thuốc Trương Dương kê,đứng dậy lỵ khai.
Từ giờ coi như Trương Dương đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử, hắn trở vềphòng tẩy trang rồi thay đồ, thở dài nhẹ nhõm. Trong khoảng thời giantrị bệnh cho Ngụy Chí Thành này, tổn hao công lực không phải là nhỏ,cũng may là chưa bằng một phần so với lần chữa cho Văn Linh, chỉ cần một thời gian là có thể khôi phục như lúc đầu.
Trương Dương thu thập mọi thứ hành lý xong xuôi đi ra xe jeep, điệnthoại của hắn đổ chuông, nhìn lại một chút thì ra Hồ Nhân điện tới mờihắn đi tới Vọng Giang lâu ăn, Chu Vân Phàm làm chủ. Trương Dương dù saocũng không có chuyện gì, đáp ứng lời mời. Đang chuẩn bị lái xe rời đithì thấy Hà Vân Nhan đi tới, mấy ngày nay nàng đều hỗ trợ Trương Dươngrất nhiều, hôm nay thấy Trương Dương phải đi, nàng trừng mắt nhìn hắn:''Sao không nói với ta!" Trương Dương cười nói: "Đang chuẩn bị tới đónngươi đây!" Lời này thực sự là không có một chút chân thực.
Trong tay Hà Vân Nhan vẫn đang cầm một túi vịt quay, nàng liếc mắt nhìn Trương Dương: "Thật sao?"
"Thật chứ! Ta có bao giờ nói dối ngươi không?" Trương Dương mở cửa mờiVân Nhan lên xe, hắn nói: "Tối nay lão lưu manh mời cơm, ngươi đikhông?"
"Ai là lão lưu manh?" Hà Vân Nhan khó hiểu hỏi lại.
"Chu Vân Phàm!"
"Đi chứ sao không đi! Chu Vân Phàm so với ngươi phải gọi ngươi bằng sư phụ!"
Trương Dương thở dài nói: "Đừng chụp mũ ta, ta là cán bộ quốc gia, làĐảng viên Đảng cộng sản, tôn nghiêm không phải để người khác khinhnhờn!"
Lúc tới Vọng Giang Lâu mới biết đêm nay khách mời thật không ít, có phócục trưởng cục công an huyện Bảo Hòa - Trương Đức Phóng, phó cục trườngphân khu Bạch Sa - Thân Văn Thắng, chủ tịch tập đoàn Phong Dụ - LươngThành Long cùng bạn gái hắn là Bạch Yến. Tính cả ông chủ Chu Vân Phàmnữa thì tất cả là có tám người.
Chu Vân Phàm thật không ngờ Trương Dương lại đưa bạn gái là Hà Vân Nhan tới, nhớ lại trước kia từng có chút xung đột với nàng không khỏi hơixấu hổ. Nhưng hắn là người từng trải, lập tức ổn định lại khuôn mặt mỉmcười nói: "Hà tiểu thư, ta mời nhiều lần như vậy, cuối cùng ngày hômnay cũng được ngươi cấp cho một chút mặt mũi rồi a!"
Hà Vân Nhan nguyên bản đối với lão gia hỏa này không có chút ấn tượngtốt nào, nàng khoác tay Trương Dương thản nhiên cười nói: "Cái gì màmặt với mũi, ta là tới cùng Trương Dương thôi!" Cả đám người nghe vậyđều đoán được ý của nàng, không khỏi thầm cười trong lòng. Trương ĐứcPhóng có chút bội phục nhìn Trương Dương, con mẹ nó, đây là cái cảnhgiới gì, một tên trưởng phòng nhỏ nhoi lại có thể cư nhiên mà vùng vẫytrên quan trường, đùa bỡn tình trường, ngay cả nhân giới luôn đặt lênđỉnh đầu như biểu muội mà vẫn luôn khăng khăng một mực với thằng nhàinày, thực sự là nhân tài a!
Lương Thành Long và Trương Dương là người quen đã lâu, hắn chủ động đứng dậy vươn tay chào hỏi mặc dù trước kia hai bên là địch thủ, trong lòngLương Thành Long có ghi hận, nhưng dù sao bây giờ chuvện cũng đã qua,Lương Thành Long biểu hiện rất ra dáng chủ tịch một tập đoàn lớn. Trương Dương đối với Lương Thành Long cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì, hắnbiết chuyện lần trước Ngụy Chí Thành tới gây chuyện chính là do LươngThành Long đứng sau kích động, trong lòng mặt dù khó chịu nhưng vẫn biểu hiện khách khí bắt tay hắn, tủm tỉm cười nhìn Bạch Yến: "Bạn gái củaLương tổng a? Thật sự là xinh đẹp a!" Một câu thiếu chút nữa khiến choLương Thành Long tức xì khói mũi, Bạch Yến là diễn viên chính trong đoàn ca vũ Bình Hải, lại còn phải đợi hắn khen nữa sao? Bất quá nhìn Hà VânNhan bên cạnh Trương Dương, vô luận là ngũ quan hay vóc dáng đều nhỉnhhơn so với Bạch Yến. Mỹ nữ đối lập thì lại càng nổi bật, chênh lệch lậptức phân rõ ngay. Hà Vân Nhan hấp dẫn ánh mắt người ta là khuôn mặt xinh đẹp anh khí, pha một chút ương bướng ngang ngạnh, Bạch Yến tuy rằngkiêu sa, quyến rũ nhưng lại có cảm giác có một chút giả bộ thiếu tựnhiên.
Chu Vân Phàm lên tiếng mời tất cả mọi người ngồi, Hà Vân Nhan ngồi bêntrái Trương Dương, Hồ Nhân ngồi bên phải, trái phải đều là mỹ nữ thật là điềm phúc tề thiên. Bạch Yến so với hai nàng, đều là có điểm thua kém.
Chu Vân Phàm nâng chén rượu nói: "Ngày hôm nay chúng ta quy tụ cùng một chỗ, mọi người đều là bằng hữu trước đây nếu như có điểm gì không vừalòng thì sẽ xóa bỏ, từ nay tình cảm thêm tăng tiến, cùng nhau pháttriển!" Nói xong hắn liền ngửa đầu cạn chén, mọi người ở đây đều trầmtrồ khen ngợi rồi nâng chén hưởng ứng.
Trương Đức Phóng và Lương Thành Long minh bạch Chu Vân Phàm ở đây nóichính là nói hai người họ, Trương Đức Phóng trước kia vì chuyện Cố MinhKiện đối với Chu Vân Phàm cũng có chút khúc mắc. Còn Lương Thành Longtrước giờ luôn có phần cạnh tranh với Chu Vân Phàm, ngay cả lời mời ngày hôm nay hắn cũng do dự một hồi rồi mới quyết định.
Thân Thắng Văn là người ngoài cuộc, chuyện này hắn cũng ít nhiều biếtqua một chút, bất qua vẫn lười chẳng quan tâm tới. Trương Dương tuy rằng đối với chiêu thức ấy của Chu Vân Phàm rất thường thức, nhưng vị tấttrong lòng Chu Vân Phàm đã nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt hắn vẫn nói ra nhưvậy, khiến cho Trương Đức Phóng và Lương Thành Long có một cái cảm giácthua thiệt.
Trương Đức Phóng cũng là một tên sành sỏi, hắn nâng chén hướng Chu VânPhàm nói: "Sự tình đã là quá khứ, Chu đại ca người tốt tự có trời phùtrợ. Kinh qua sự tình lần này, sinh ý Bách Nhạc Môn nhất định là càngngày càng lên."
Chu Vân Phàm cười nói: "Sinh ý Bách Nhạc Môn ta cũng không quá coitrong, mà then chốt là suýt bị tiểu Nhật Bản khi dễ ngay trên đất nhàmình."
Hồ Nhân nâng chén hướng Lương Thành long mỉm cười nói: "Điện thoại củaLương tổng dường như không tốt cho lắm a!" Chu Vân Phàm tuy rằng nóichuyện đã qua, nhưng trong lòng không khỏi không có chút oán niệm đốivới Lương Thành Long kia, đêm xảy ra sự tình đó hắn lại tắt máy giả bộkhông biết gì.
Lương Thành Long xấu hổ cười cười nói: "Cái máy này cũng cũ quá rồi,pin cứ chết liên tục, bất quá Hồ tiểu thư thông cảm, là có chút kỉ niệmnên chưa muốn thay đi."
Chu Vân Phàm lo lắng Hồ Nhân sẽ lại nói gì gây khó dễ cho Lương ThànhLong, liền mỉm cười nói: "Sự thực chứng minh, lão thiên gia đã chủ trìcông đạo, tiểu Nhật Bản kia muốn hoành hành trên đất của chúng ta sao?Căn bản là nằm mơ đi!" Nghe Chu Vân Phàm nói thế, Hồ Nhân hiểu ý hắn, vì thế không nói thêm gì nữa.
Lương Thành Long chủ động nâng chén rượu lên lại lần nữa nói: "Hồ tiểuthư, mong muốn sau này chúng ta có thể hợp tác nhiều!" Nhưng lời nàyđương nhiên là sáo rỗng rồi, Hồ Nhân trong lòng cười khinh, ta với ngươi đương nhiên là chẳng có gì để hợp tác được rồi, nhưng biểu tình vẫntươi cười, khách khí nâng chén nhấp một ngụm.
Lương Thành Long lại chủ động cụng với Trương Dương một chén, TrươngDương tuy rằng chẳng ưa hắn, nhưng thấy tiểu tử này gần đây cũng đenđủi, không chỉ miếng đất bách hóa dệt Đông Giang mất, mà ngay cả sinh ýbình thường cũng bị người ta cạnh tranh. Trương Dương cố ý nói: "Lươngtổng, có chuyện ta không hiểu, về miếng đất bách hóa dệt Đông Giangngươi thế nào lại buông tha?" Nhưng lời này rõ ràng ý tứ là xát muối vào vết thương của Lương Thành Long.
Lương Thành Long thở dài nói: "Cạnh tranh rất khó, người ta so với tađiều kiện hơn nhiều, thực lực là mạnh cho nên không thể theo được!''
Trương Dương nói: "Ta nghe nói cái tên Vương Học Hải kia thực sự khôngcó thực lực gì cả, không biết tin đồn đó có đúng hay không?" Hắn cố ýdừng lại một chút.
Lương Thành Long không rõ ý tứ của hắn, hơi hơi nhíu đầu mày.
Trương Dương cầm chén đứng lên đi một vòng tới trước mặt Lương Thànhlong cụng chén sau đó nói nhỏ: "Ta nghe nói Vương Học Hải dùng chứng cứ về chất lượng một công trình ở Bắc Kinh uy hiếp ngươi, cho nên ngươiphải rút lui, không biết có phải là như thế hay không?" Khuôn mặt LươngThành Long biến sắc, chuyện này vốn là cực kì bí ẩn, hắn không hề nóicho bất luận một kẻ nào, Trương Dương thế nào lại biết được? Chẳng lẽ là Vương Học Hải nói cho hắn? Điều này cũng không có khả năng, TrươngDương và Vương Học Hải trước giờ vẫn luôn đổi lập nhau, vậy thì tới tộtcùng là tiểu tử này lấy tin tức này từ đâu?
Trương Dương mỉm cười uống cạn chén rượu sau đó trở lại chỗ mình ngồi.
Lương Thành Long mặc dù trong lòng đang vô cùng hoang mang nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Lúc Trương Dương đi toilet, Lương Thành Long cũng đi theo, hắn rốt cuộckhông thể nhịn được lên tiếng hỏi: "Ngươi thế nào lại biết được?"Chuyện này vốn là Trương Dương biết được từ Viên An Phương, hắn cười đáp: "Thời đại này bằng hưu và đối thủ khó phân biệt lắm. Ta chỉ thấy tiếc cho Lương tổng, một cơ hội tốt như thế lại phải bỏ qua, thực sự là quáđáng tiếc."
Lương Thành Long cũng là nhân vật tinh minh, vừa nghe Trương Dương nóihắn đã đoán được ý đồ Trương Dương là muốn khơi mào cừu hận của hắn vàVương Học Hải, hắn nhìn Trương Dương nói: "Thắng làm vua, thua làmgiặc, đạo lý xưa nay vẫn luôn là như thế, ta tuy rằng thất bại nhưngkhông có gì không phục, dù sao vẫn là bản thân có nhược điểm." TrươngDương thực sự là phải bội phục sự đối trá của thằng cha này, hắn nhìnLương Thành Long lộ ra dáng vẻ cười khinh khinh: "Nhẫn lại cố nhiên làmột loại đức tính tốt, thế nhưng nhẫn quá sẽ thành rùa đen rụt đầu."Lương Thành Long nhíu nhíu mày, hắn thực sự là có chút nổi giận.
Trương Dương hạ giọng: "Trong thiên hạ không tường nào chắn được hếtgió. Phải chăng sự tình Bách Nhạc Môn, Lương tổng cũng có quan hệ trongđó?" Người ta nói thế nhưng Lương Thành Long vẫn có chút giật mình, hắnđành tiếp tục giả bộ: "Ý tứ của Trương trưởng phòng là...?"
Trương Dương mỉm cười nói: "Sự tình đã xảy ra thì sẽ không kết thúc đơn giản, kể cả ngươi muốn dừng tay, vị tất kẻ khác đã chịu." Lương ThànhLong hai ngày nay cũng là đang lo lắng về vấn đề này, sự tình Bách NhạcMôn xét tới cùng cũng là vì nguyên nhân là hắn, Vương Học Hải, Cố MinhKiện đều không phải là kẻ đơn thuần, sớm muộn cũng nhất định sẽ điều tra ra, cho nên hắn mới nhắm vào Chu Vân Phàm, hắn cũng hiểu lời của Trương Dương, hẳn là tiểu tử kia sẽ không tự nhiên vô duyên vô cớ nói chuyệnnày ra, không biết tới tột cùng là hắn muốn gì?
Lương Thành Long trước hết cáo từ mọi người, Chu Vân Phàm nhìn ra hắntâm tình không tốt cũng không có giữ lại. Lương Thành Long vừa đi, nhưng người khác cũng bắt đầu tản dần. Chu Vân Phàm vốn định nói mời mọingười tới Bách Nhạc Môn, nhưng những sự tình gần đây ở Bách Nhạc Mônkhiến cho không ai có hứng thú mà hưởng ứng lời mời của hắn. Vốn TrươngDương có chút hứng thú, bất quá vừa lúc nãy thì Cố Giai Đồng điện thoạitới cho hắn, nàng đang ở Cư Tửu Ốc đợi hắn tới uống rượu.
Trương Dương nhìn giờ một chút, bây giờ là tám giờ tối, thấy hắn hìnhnhư có việc, Hà Vân Nhan hiểu ý nhẹ giọng nói: "Ngươi chở ra chỗ xebus, ta đi xe bus về cùng được. Ngươi có công việc thì cứ đi đi." HồNhân bên cạnh cười nói: ''Đâu cần phải thế, để ta đưa ngươi đi cũngđược!"
Trương Dương cười gật đầu: "Vậy xin nhờ Hồ quản lý!" Hà Vân Nhan đi hai bước thì hắn gọi theo: "Ngày mai ta tìm ngươi!"
Hồ Nhân khởi động ô tô, mở máy nghe nhạc, nhẹ giọng nói: "Nam nhản đềulà một đám như thế cả, bận sự nghiệp, bận công việc... bận ăn chơi đàngđiếm, một trăm kẻ thì cả trăm kẻ đều như thế không sai chút nào!"
Hà Vân Nhan cười nói: "Hồ tiểu thư hình như rất cảm xúc!"
Hồ Nhân nói: "Cảm xúc cái gì đâu, chỉ là thuận miệng nói thế thôi, ta thì làm gì có người yêu." Sau đó lái xe rời đi.
Hà Vân Nhan mỉm cười: "Không thể nào! Hồ tiểu thư xinh đẹp tài giỏi như thế lẽ nào lại không có ai theo đuổi?" Hồ Nhân đáp: "Ta cũng kì quái,ta lúc mười bảy tuổi rất yêu một người, đối với hắn phải nói là sùng bái sát đất. Nhưng căn bản là hắn không biết, ta thành ra là yêu đơnphương. Một năm sau thì hắn kết hôn. Kể từ đó về sau ta chẳng yêu ai, mà cũng chẳng ai theo đuổi ta!" Hà Vân Nhan nghe nàng ta nói với giọngđiệu hóm hỉnh không nhịn được nở một nụ cười.
Hồ Nhân nói: "Hà tiểu thư xinh đẹp như thế, người theo đuổi khẳng định là nhiều!"
"Cũng có, nhưng ta thấy vô cùng chướng mắt với cái đám ấy!" Hà Vân Nhan xưa nay chưa bao giờ là một thục nữ.
Hồ Nhân cười nói như không: "Trương Dương thì sao?" Nghe thấy cái tênTrương Dương, Hà Vân Nhan không khỏi một trận mặt đỏ tim run, vội quaymặt sang một bên nói: "Ngươi cho rằng hắn là một người chịu yên phận?"
Trương Dương lúc này đã tới Cư Tửu Ốc, lúc này tới đây mới biết Cố GiaiĐồng gọi hắn tới là vì có người muốn gặp hắn. Mỹ Hạc Tử là hảo hữu củaGiai Đồng, nàng và trượng phu Tỉnh Thượng Tinh Hòa vẫn ở Đông Giang làmăn xưa nay. Tỉnh Thượng Tinh Hòa lại là bạn thân với Trung Đảo XuyênThái.
Trung Đảo Xuyên Thái rất sợ thực lực quá cường đại của Trương Dương, hắn luôn luôn tự tin về karate của bản thân, vốn ở Nhật Bản thuộc hàng caothủ ít có địch thủ, nhưng trước mặt Trương Dương ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, suy nghĩ mai lúc này hắn mới thông qua Mỹ Hạc Tử nhờ CốGiai Đồng liên hệ với Trương Dương.
Đương nhiên những người trung gian này cũng không biết giữa Trương Dương và Trung Đảo Xuyên Thái lại có một đoạn cố sự như thế.
Trương Dương đi vào Cư Tửu Ốc, Mỹ Hạc Tử tươi cười đi đón chào hắn,hướng hắn khom người chào rất lịch sự. Có câu nhập gia tùy tục, TrươngDương cũng học theo cách cúi chào đó của người Nhật Bản chào nàng. MỹHạc Tử dẫn hắn đi vào phòng, thấy Giai Đồng ngồi cạnh hai gã Nhật Bản,một người trong đó là Trung Đảo Xuyên Thái, Trương Dương lập tức minhbạch mục đích Giai Đồng bảo hắn tới đây tối nay.
Cố Giai Đồng cười giới thiệu hai gã Nhật Bản với Trương Dương, cả TỉnhThượng Tinh Hòa và Trung Đảo Xuyên Thái đều thông thạo tiếng trung nêngiao tiếp với Trương Dương không có vấn đề gì. Từ vóc dáng của TrươngDương, Trung Đảo Xuyên Thái đã nhận khẳng định chắc chắn kẻ bịt mặt đêmđó chính là Trương Dương, trong ánh mắt lộ ra thần tình phức tạp, Trương Dương từ biểu tình của Trung Đảo Xuyên Thái cũng ý thức được tiểu tửNhật Bản này đã nhận ra mình. Có phụ cốt châm, hắn tự nhiên coi như đemTrung Đảo Xuyên Thái nắm trong lòng bàn tay, cư nhiên không còn điều gìcố kị, đi tới bên cạnh Cố Giai Đồng ngồi xuống. Mỹ Hạc Tử cũng đi xuốngngồi cạnh trượng phu Tỉnh Thượng Tinh Hòa, rót rượu cho mỗi người ở đây.
Tỉnh Thượng Tinh Hòa mặc dù chưa tới bốn mươi tuổi nhưng tóc hầu như đãtrắng toàn bộ, hắn nâng chén rượu lên nói: "Chúng ta vừa mới tới, nghenói địa cung và xá lợi Phật là do Trương tiên sinh tìm được, cho nên mới nhờ Cố tiểu thư đây mời Trương tiên sinh tới, thật là có chút đườngđột, mong tiên sinh bỏ quá cho."
Trương Dương ha hả cười: "Tỉnh Thượng khách khí quá rồi, chúng ta làbằng hữu cả, đã là bằng hữu thì không cần khách sáo. Người Trung Quốc có câu bằng hưu đến nhà tiếp rượu ngon, sài lang tới cửa tiếp súng đạn!"Nhưng lời này chính là bao hàm hai nghĩa, một là nói với ba người ở đây, hai là cảnh cáo Trung Đảo Xuyên Thái.
Tỉnh Thượng Tinh Hòa đối với Trương Dương không quen biết gì, chỉ là hắn quen biết với Cố Giai Đồng, hắn đoán rằng với năng lực và con mắt củaCố Giai Đồng, một người được nàng coi trọng khẳng định không tầm thường, hơn nữa để ý ánh mắt hai người hắn tinh ý nhận thấy có một cảm giác như giữa hai người có một loại quan hệ không tầm thường.
Qua vài lượt rượu, Trương Dương mới cố ý đưa trọng tâm câu chuyện vào sự tình ở Bách Nhạc Môn.
Trung Đảo Xuyên Thái cũng không hề lảng tránh vấn đề này, thở dài nói: "Hai gã đệ tử.
của ta hiện đã nằm ở bệnh viện, ta nghe nói đêm đó Trương tiên sinh cũng ở đó." Nhưng lời này rõ ràng là làm bộ.
Trương Dương trả lời cũng rất thẳng thắn: "Ha hả, hai người bọn họchính là bị ta đánh." Trung Đảo Xuyên Thái và Cố Giai Đồng hiển nhiên là đã biết chuyện này, bất quá Tỉnh Thượng Tinh Hòa và Mỹ Hạc Tử nghe thấy thì kinh ngạc vạn phần, nghĩ không ra người thanh niên trước mặt nàylại có thể lợi hại như vậy, Trung Đảo Xuyên Thái là đại cao thủ karate,hai gã đồ đệ của hắn cũng thuộc loại cường hãn một chọi mười, nhưngkhông ngờ trước mặt Trương Dương lại thảm bại như thế. Đó là bọn họ vốncòn không biết Trương Dương và Trung Đảo Xuyên Thái đã giao thủ, nếu như biết sợ rằng càng thêm khiếp sợ.
Trung Đảo Xuyên Thái cười nói: "Ta đại diện cho hai đứa học trò hư,hướng Trương tiên sinh xin biểu lộ sự xin lỗi. Thực sự là võ học TrungHoa thâm bất khả trắc, Trương tiên sinh tuổi còn trẻ mà tu vi cao nhưvậy, thật khiến cho người ta phải bội phục!" Trung Đảo Xuyên Thái tỏ rakhiêm tốn khiến cho vợ chồng Tỉnh Thượng Tinh Hòa không khỏi ngạc nhiên, vốn tính tình của Trung Đảo Xuyên Thái rất ngạo mạn, tự cao, thườngngày rất ít khi tỏ vẻ khiêm nhường như vậy. Bọn họ đâu có biết rằngTrung Đảo Xuyên Thái đã thảm bại trong tay Trương Dương, đừng nói là hai câu khách khí, nếu bảo hắn dập đầu trước Trương đại quan nhân có khihắn cũng nguyện ý.
Trương Dương cụng chén với Trung Đảo Xuyên Thái, hiện tại hắn hoàn toànnắm thế chủ động, đương nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra khách khí, ngươi làsài lang thì ta đã có súng. Trương Dương vô tâm vô phế cười nói: "RượuNhật Bản nhạt quá, so với rượu xái còn nhạt hơn."
Mỹ Hạc Tử cười nói: "Mỗi quốc gia có văn hóa ẩm thực riêng, người Nhậtbản chúng ta thích tu tâm dưỡng tính, món ăn cũng thanh đạm, cao ngươisống cũng lý tính."
"Sống quá lý trí nhân sinh sẽ nhạt nhẽo, con người sống có hỉ nộ ái ố,có cảm xúc tình cảm, sống quá lý trí mà thiếu nhiệt tình thì thật sự làmột cái bi ai!"
Tỉnh Thượng Tinh Hòa đối với quan điểm này của Trương Dương không tánthành, hắn mỉm cười nói: "Văn hóa mỗi quốc gia khác nhau, dẫn đến mốiquan hệ và cách ứng xử cũng khác nhau, khó mà nói rõ lắm."
Cố Giai Đồng biết tính Trương Dương đã không ưa ai thì không bao giờthèm đặt vào trong mắt, hắn đối với người Nhật đã có thành kiến thì sẽkhông giữ chút mặt mũi nào cho người ta, nàng vội ngắt lời hắn nói:"Trương Dương, tất cả mọi người đều đang muốn nghe ngươi nói một chút về địa cung!"
Trương Dương nhấp một ngụm rượu, gắp một miếng gỏi cá ngừ chấm mù tạtnhấm nháp thưởng thức một chút, sau đó mới đem tình huống giản lược kểqua một lượt.
Mấy người Nhật Bản đều nghe rất chăm chú, có thể nhìn ra họ đối với vănhóa lịch sử Trung Quốc rất có hứng thú, Tỉnh Thượng Tinh Hòa nói:''Đáng tiếc rằng di lịch Phật giáo tại Trung Quốc đã bị phá hoại khôngít, đem ra so sánh còn không bằng Nhật Bản chúng ta vẫn bảo tồn được rất nhiều di tích và văn hóa hoàn chỉnh." Tỉnh Thượng Tinh Hòa cũng khôngcó ý đả kích tới Trung Quốc, bất quá lời này thực sự là xuất phát từ sựtự hào dân tộc.
Trương Dương tuy rằng chẳng nổi giận, nhưng đối với cái sự tự hào nàycủa Tỉnh Thượng Tinh Hòa vẫn có chút khinh thường, hắn cười nói: "Phậtgiáo của Nhật Bản cũng chính là từ Trung Quốc truyền sang, nếu như không phải có Trung Quốc, Nhật Bản ngày nay lấy đâu ra cái văn hóa phật giáoấy. Ngoài ra ngay cả y thuật Nhật Bản của các ngươi cũng ảnh hưởng từTrung y rất nhiều. Không phải là ta thiếu khách khí, nhưng thẳng thừngmà nhận xét thì rõ ràng văn hóa của Nhật Bản vĩnh viễn chỉ có thể xem là một nước phụ thuộc." Nhưng lời này rõ ràng là không có lấy một chútkhách khí.
Sắc mặt của Tỉnh Thượng Tinh Hòa biến đổi, Trung Đảo Xuyên Thái ngượclại thì lại rất bình tĩnh, hắn đối với Trương Dương phải nói là hoàntoàn nể phục, hơn nữa lời Tương Dương nói không phải là không có lý.
Cố Giai Đồng thầm trách Trương Dương thật sự là nói chuyện chẳng có chút lịch sự nào, vội vàng hòa giải: "Kỳ thực văn hóa Nhật Bản cũng cónhưng chỗ độc đáo riêng."
Trương Dương gật đầu: "Cũng có một cái nổi danh, hình như là cái vănhóa tự sát, rạch bụng gì gì đó của võ sĩ đạo?" Sắc mặt Trung Đảo XuyênThái lúc này cũng thay đổi, trong mắt người Nhật Bản, tinh thần võ sĩđạo là tượng trưng cho ý chí bất khuất, cứng cỏi. Nhưng qua lời TrươngDương thì rõ ràng là lại mang hàm nghĩa sỉ nhục rất rõ ràng.
Sĩ khả sát bất khả nhục, Tỉnh Thượng Tinh Hòa rốt cuộc cũng không nhịnnổi: "Trương tiên sinh công phu có phải rất lợi hại sao?" Tỉnh ThượngTinh Hòa cũng là một cao thủ kiếm đạo,thuộc về phái Bắc Thần Nhất LưuĐao, thấy Trương Dương cuồng vọng như vậy, hắn đưa ra lời khiêu chiếnvới Trương Dương.
Cố Giai Đồng vội lấy tay lay lay tay Trương Dương, Tỉnh Thượng Tinh Hòakia là trượng phu của hảo bằng hữu nàng, nàng thực sự không muốn TrươngDương khiến cho người ta bẽ mặt.
Trương Dương cũng hiểu ý tứ của nàng, hắn tủm tỉm cười: "Ngay như cả võ công Nhật Bản các ngươi, nói này nọ nghe như sâu xa khó hiểu, nhưng tathấy đa số đều là phân hệ bàng chi của võ thuật Trung Quốc." Ánh mắtTỉnh Thượng Tinh Hòa lạnh lùng nhìn Trương Dương: "Ngươi rất lợi hạisao?" Nếu như không phải bận tâm Cố Giai Đồng là bạn của Mỹ Hạc Tử, cólẽ hắn đã rút đao xông ra ngoài.
Trương Dương đứng lên đi tới vách tường cầm lấy thanh đao võ sĩ, nhẹgiọng nói: "Võ sĩ đao Nhật Bản sắc bén mà nhẹ nhàng, rất thích hợp vớihình thể người Nhật Bản. Chiêu thức đơn giản rõ ràng, sắc bén cay độc,một trọng đao phải giết, trong thực chiến thì quỷ mị khiến cho kẻ kháckhó phòng bị. Mặc dù có thể coi là binh trung thần khí, bất quá cũngkhông thoát khỏi dáng dấp của đường đao!" Trương Dương chầm chậm rútlưỡi đao võ sĩ ra, lưỡi đao lóe ra hàn quang băng lãnh.
Trương Dương mỉm cười: "Ta thấy ở Cư Tửu ốc rất nhiều đao võ sĩ, chắchẳn Tỉnh Thượng tiên sinh cũng là cao thủ, không biết rằng cảnh giới đao kiếm của các ngươi là như thế nào?"
Tỉnh Thượng Tinh Hòa và Trung Đảo Xuyên Thái nhìn nhau, cả hai đều lànhững người có lý giải sâu sắc với võ đạo. Trung Đảo Xuyên Thái cẩn thận suy xét Tỉnh Thượng Tinh Hòa nói: "Nhân đao hợp nhất, một đao phảivong!" Trương Dương cười nói: "Có từng nghe qua dùng đao cũng có vàiloại cảnh giới? Thứ nhất là trong tay có đao, trong lòng vô đao. Thứ hai là trong tay có đao, trong lòng có đao. Thứ ba là trong tay không đao,trong tay có đao. Mà cao nhất đó chính là tay không đao, lòng cũng không đao." Tỉnh Thượng Tinh Hòa và Trung Đảo Xuyên Thái mặc dù đã nghe quađạo lý này, thế nhưng cả hai đều vẫn chưa thế hiểu nổi làm sao để có thể trong tay và trong lòng không có đao.
Trương Dương nói: "Ta không quen dùng đao, chỉ có thể luyện đến cảnhgiới thứ ba, cũng có thể gọi là nhân đao hợp nhất!" Lời này lọt vào taiTỉnh Thượng Tinh Hòa thực sự là vô cùng cuồng ngạo. Nhân đao hợp nhấtđối với hắn chính là cảnh giới cao nhất, phóng mắt nhìn khắp lịch sử võthuật Nhật Bản cũng chỉ có vài người làm được, mà đó đương nhiên là cácnhân vật trong truyền thuyết. Tiểu tử trước mắt này nhìn qua thì mới hai mươi tuổi, không lẽ hắn tu luyện đao pháp từ trong bụng mẹ, mà kể cả là như thế, hơn hai mươi năm đủ để luyện tới cảnh giới đó sao?
Trương Dương bảo Cố Giai Đồng đưa cho hắn một chén rượu, hắn ngửa cổuống cạn chén, sau đó tung cái chén lên không, ánh đao trong tay chợtlóe lên vài đường khiến cho mọi người nhìn ánh đao mà hoa cả mắt. Thânđao dừng lại, chén rượu rơi đứng trên lưỡi đao, hoàn chỉnh như trướckhông có một chút biến hóa nào. Lưỡi đao hơi nghiêng đi một chút, chénrượu mới phân ra thành năm phần vòng tròn bằng nhau.
Tỉnh Thượng Tinh Hòa trợn mắt há mồm, hắn biết có thể làm được như vậykhông chỉ dựa vào độ sắc bén của lưỡi đao mà còn đòi hỏi tốc độ xuất đao cực nhanh cùng lực đạo vô cùng chuẩn xác, có thể nói là kinh thế hãitục.
Ánh mắt Trương Dương nhìn ra cái tấm bình phong cách đó mấy thước, cáchkhông bổ ra một đao, một đạo đao phong vô hình lạnh thấu xương chém tấmbình phong thành hai nửa.
Trung Đảo Xuyên Thái đối với thực lực của Trương Dương đã có nhận thứcsâu sắc, cho nên Trương Dương biểu diễn đao pháp cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn. Nhưng trong mắt Tỉnh Thượng Tinh Hòa thì thực sự là thựclực ấy làm cho hắn phải khiếp sợ, thảo nào là Trương đại thần y lạicuồng ngạo như thế, không phải, cái này không phải là cuồng ngạo, mộtngười có thực lực như thế người ta phải gọi là tự tin.
Trong đôi mắt của Cố Giai Đồng lóe ra một tia kích động, biến hóa biểutình của nàng không có lọt khỏi mắt Mỹ Hạc Tử, cái thần thái này chínhlà nữ nhân hãnh diện, kiêu ngạo vì nam nhân của mình.
Tỉnh Thượng Tinh Hòa lúc này nâng chén rượu lên cung kính nói: "Võ họcTrung Hoa bác đại tinh thâm, thực sự là hôm nay mới được mở mang tầmmắt!"
Trương Dương cười nói: "Kỳ thực võ công không có điểm dừng, Trung Quốccó câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên." Trung Đảo Xuyên Thái thấy Trương Dương tỏ ra như vậy cũng đã suy nghĩ tìm cách nhờ hắn hóagiải thấu cốt châm trong người mình.
Cố Giai Đồng trừng mắt nhìn Trương Dương: "Trời ạ, đầu óc ngươi sao mànhiều cái tư tưởng phong kiến như thế? Bây giờ là thời đại nào rồi?Ngươi còn muốn một bầy thê thiếp nữa sao?"
Trương Dương mỉm cười nói: "Mỗi người đều có mộng tưởng của mình, tachính là muốn có quyền lực bạt thiên, chung quanh lại có mỹ nhân bầubạn!"
Cố Giai Đồng hung hăng nhéo hắn một cái thật mạnh nói: "Vô sỉ ta gặp nhiều, nhưng chưa gặp ai vô sỉ như ngươi!"
Trương đại quan nhân rất nhanh hiền lộ bộ mặt vô sỉ thật sự, đêm đó hắnđại phát thần uy, khiến cho Cố tiểu thư hạnh phúc đê mê không biết baonhiêu lần, mãi cho tới lúc Giai Đồng xin tha Trương đại quan nhân mớingừng lại.
************************************************** **********************
Trương Dương rút cây châm cuối cùng trên người Ngụy Chí Thành ra, NgụyChí Thành thở dài một hơi, tự đáy lòng nói một câu cảm tạ. Bất quá nếunhư hắn biết cả đêm qua Trương Dương rong ruổi chiến đấu hăng hái với Cố Giai Đồng thì sợ rằng câu tạ ơn này sẽ không biết là biến thành cái gì.
Ngụy Chí Thành đã sớm nhìn rõ thân phận của Trương Dương, hắn nói ra câu tạ ơn này cũng chính là cùng Trương Dương hóa giải oán tích từ trướckia. Trải qua sinh tử luân hồi, Ngụy Chí Thành đối với nhiều việc nhìnnhận mở rộng rất nhiều, cho nên hắn mới chủ động đưa ra yêu cầu ly hônđối với Giai Đồng.
Trương Dương đạm nhiên cười, vuốt chòm râu dưới cằm nói: ''Có thể gặpdữ hóa lành, cũng là cơ duyên tạo hóa của ngươi thôi!" Ngụy Chí Thànhbiết Trương Dương ngụy trang nhưng cũng không cần phải vạch trần. Mộtcâu nói cảm ơn không thể hiện được hết sức cảm tạ, Trương Dương cứu tính mệnh hắn, hắn cho Cố Giai Đồng sự tự do, đó cũng là một sự cảm tạ màhắn có thể làm. Ngụy Chí Thành cầm lấy phương thuốc Trương Dương kê,đứng dậy lỵ khai.
Từ giờ coi như Trương Dương đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử, hắn trở vềphòng tẩy trang rồi thay đồ, thở dài nhẹ nhõm. Trong khoảng thời giantrị bệnh cho Ngụy Chí Thành này, tổn hao công lực không phải là nhỏ,cũng may là chưa bằng một phần so với lần chữa cho Văn Linh, chỉ cần một thời gian là có thể khôi phục như lúc đầu.
Trương Dương thu thập mọi thứ hành lý xong xuôi đi ra xe jeep, điệnthoại của hắn đổ chuông, nhìn lại một chút thì ra Hồ Nhân điện tới mờihắn đi tới Vọng Giang lâu ăn, Chu Vân Phàm làm chủ. Trương Dương dù saocũng không có chuyện gì, đáp ứng lời mời. Đang chuẩn bị lái xe rời đithì thấy Hà Vân Nhan đi tới, mấy ngày nay nàng đều hỗ trợ Trương Dươngrất nhiều, hôm nay thấy Trương Dương phải đi, nàng trừng mắt nhìn hắn:''Sao không nói với ta!" Trương Dương cười nói: "Đang chuẩn bị tới đónngươi đây!" Lời này thực sự là không có một chút chân thực.
Trong tay Hà Vân Nhan vẫn đang cầm một túi vịt quay, nàng liếc mắt nhìn Trương Dương: "Thật sao?"
"Thật chứ! Ta có bao giờ nói dối ngươi không?" Trương Dương mở cửa mờiVân Nhan lên xe, hắn nói: "Tối nay lão lưu manh mời cơm, ngươi đikhông?"
"Ai là lão lưu manh?" Hà Vân Nhan khó hiểu hỏi lại.
"Chu Vân Phàm!"
"Đi chứ sao không đi! Chu Vân Phàm so với ngươi phải gọi ngươi bằng sư phụ!"
Trương Dương thở dài nói: "Đừng chụp mũ ta, ta là cán bộ quốc gia, làĐảng viên Đảng cộng sản, tôn nghiêm không phải để người khác khinhnhờn!"
Lúc tới Vọng Giang Lâu mới biết đêm nay khách mời thật không ít, có phócục trưởng cục công an huyện Bảo Hòa - Trương Đức Phóng, phó cục trườngphân khu Bạch Sa - Thân Văn Thắng, chủ tịch tập đoàn Phong Dụ - LươngThành Long cùng bạn gái hắn là Bạch Yến. Tính cả ông chủ Chu Vân Phàmnữa thì tất cả là có tám người.
Chu Vân Phàm thật không ngờ Trương Dương lại đưa bạn gái là Hà Vân Nhan tới, nhớ lại trước kia từng có chút xung đột với nàng không khỏi hơixấu hổ. Nhưng hắn là người từng trải, lập tức ổn định lại khuôn mặt mỉmcười nói: "Hà tiểu thư, ta mời nhiều lần như vậy, cuối cùng ngày hômnay cũng được ngươi cấp cho một chút mặt mũi rồi a!"
Hà Vân Nhan nguyên bản đối với lão gia hỏa này không có chút ấn tượngtốt nào, nàng khoác tay Trương Dương thản nhiên cười nói: "Cái gì màmặt với mũi, ta là tới cùng Trương Dương thôi!" Cả đám người nghe vậyđều đoán được ý của nàng, không khỏi thầm cười trong lòng. Trương ĐứcPhóng có chút bội phục nhìn Trương Dương, con mẹ nó, đây là cái cảnhgiới gì, một tên trưởng phòng nhỏ nhoi lại có thể cư nhiên mà vùng vẫytrên quan trường, đùa bỡn tình trường, ngay cả nhân giới luôn đặt lênđỉnh đầu như biểu muội mà vẫn luôn khăng khăng một mực với thằng nhàinày, thực sự là nhân tài a!
Lương Thành Long và Trương Dương là người quen đã lâu, hắn chủ động đứng dậy vươn tay chào hỏi mặc dù trước kia hai bên là địch thủ, trong lòngLương Thành Long có ghi hận, nhưng dù sao bây giờ chuvện cũng đã qua,Lương Thành Long biểu hiện rất ra dáng chủ tịch một tập đoàn lớn. Trương Dương đối với Lương Thành Long cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì, hắnbiết chuyện lần trước Ngụy Chí Thành tới gây chuyện chính là do LươngThành Long đứng sau kích động, trong lòng mặt dù khó chịu nhưng vẫn biểu hiện khách khí bắt tay hắn, tủm tỉm cười nhìn Bạch Yến: "Bạn gái củaLương tổng a? Thật sự là xinh đẹp a!" Một câu thiếu chút nữa khiến choLương Thành Long tức xì khói mũi, Bạch Yến là diễn viên chính trong đoàn ca vũ Bình Hải, lại còn phải đợi hắn khen nữa sao? Bất quá nhìn Hà VânNhan bên cạnh Trương Dương, vô luận là ngũ quan hay vóc dáng đều nhỉnhhơn so với Bạch Yến. Mỹ nữ đối lập thì lại càng nổi bật, chênh lệch lậptức phân rõ ngay. Hà Vân Nhan hấp dẫn ánh mắt người ta là khuôn mặt xinh đẹp anh khí, pha một chút ương bướng ngang ngạnh, Bạch Yến tuy rằngkiêu sa, quyến rũ nhưng lại có cảm giác có một chút giả bộ thiếu tựnhiên.
Chu Vân Phàm lên tiếng mời tất cả mọi người ngồi, Hà Vân Nhan ngồi bêntrái Trương Dương, Hồ Nhân ngồi bên phải, trái phải đều là mỹ nữ thật là điềm phúc tề thiên. Bạch Yến so với hai nàng, đều là có điểm thua kém.
Chu Vân Phàm nâng chén rượu nói: "Ngày hôm nay chúng ta quy tụ cùng một chỗ, mọi người đều là bằng hữu trước đây nếu như có điểm gì không vừalòng thì sẽ xóa bỏ, từ nay tình cảm thêm tăng tiến, cùng nhau pháttriển!" Nói xong hắn liền ngửa đầu cạn chén, mọi người ở đây đều trầmtrồ khen ngợi rồi nâng chén hưởng ứng.
Trương Đức Phóng và Lương Thành Long minh bạch Chu Vân Phàm ở đây nóichính là nói hai người họ, Trương Đức Phóng trước kia vì chuyện Cố MinhKiện đối với Chu Vân Phàm cũng có chút khúc mắc. Còn Lương Thành Longtrước giờ luôn có phần cạnh tranh với Chu Vân Phàm, ngay cả lời mời ngày hôm nay hắn cũng do dự một hồi rồi mới quyết định.
Thân Thắng Văn là người ngoài cuộc, chuyện này hắn cũng ít nhiều biếtqua một chút, bất qua vẫn lười chẳng quan tâm tới. Trương Dương tuy rằng đối với chiêu thức ấy của Chu Vân Phàm rất thường thức, nhưng vị tấttrong lòng Chu Vân Phàm đã nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt hắn vẫn nói ra nhưvậy, khiến cho Trương Đức Phóng và Lương Thành Long có một cái cảm giácthua thiệt.
Trương Đức Phóng cũng là một tên sành sỏi, hắn nâng chén hướng Chu VânPhàm nói: "Sự tình đã là quá khứ, Chu đại ca người tốt tự có trời phùtrợ. Kinh qua sự tình lần này, sinh ý Bách Nhạc Môn nhất định là càngngày càng lên."
Chu Vân Phàm cười nói: "Sinh ý Bách Nhạc Môn ta cũng không quá coitrong, mà then chốt là suýt bị tiểu Nhật Bản khi dễ ngay trên đất nhàmình."
Hồ Nhân nâng chén hướng Lương Thành long mỉm cười nói: "Điện thoại củaLương tổng dường như không tốt cho lắm a!" Chu Vân Phàm tuy rằng nóichuyện đã qua, nhưng trong lòng không khỏi không có chút oán niệm đốivới Lương Thành Long kia, đêm xảy ra sự tình đó hắn lại tắt máy giả bộkhông biết gì.
Lương Thành Long xấu hổ cười cười nói: "Cái máy này cũng cũ quá rồi,pin cứ chết liên tục, bất quá Hồ tiểu thư thông cảm, là có chút kỉ niệmnên chưa muốn thay đi."
Chu Vân Phàm lo lắng Hồ Nhân sẽ lại nói gì gây khó dễ cho Lương ThànhLong, liền mỉm cười nói: "Sự thực chứng minh, lão thiên gia đã chủ trìcông đạo, tiểu Nhật Bản kia muốn hoành hành trên đất của chúng ta sao?Căn bản là nằm mơ đi!" Nghe Chu Vân Phàm nói thế, Hồ Nhân hiểu ý hắn, vì thế không nói thêm gì nữa.
Lương Thành Long chủ động nâng chén rượu lên lại lần nữa nói: "Hồ tiểuthư, mong muốn sau này chúng ta có thể hợp tác nhiều!" Nhưng lời nàyđương nhiên là sáo rỗng rồi, Hồ Nhân trong lòng cười khinh, ta với ngươi đương nhiên là chẳng có gì để hợp tác được rồi, nhưng biểu tình vẫntươi cười, khách khí nâng chén nhấp một ngụm.
Lương Thành Long lại chủ động cụng với Trương Dương một chén, TrươngDương tuy rằng chẳng ưa hắn, nhưng thấy tiểu tử này gần đây cũng đenđủi, không chỉ miếng đất bách hóa dệt Đông Giang mất, mà ngay cả sinh ýbình thường cũng bị người ta cạnh tranh. Trương Dương cố ý nói: "Lươngtổng, có chuyện ta không hiểu, về miếng đất bách hóa dệt Đông Giangngươi thế nào lại buông tha?" Nhưng lời này rõ ràng ý tứ là xát muối vào vết thương của Lương Thành Long.
Lương Thành Long thở dài nói: "Cạnh tranh rất khó, người ta so với tađiều kiện hơn nhiều, thực lực là mạnh cho nên không thể theo được!''
Trương Dương nói: "Ta nghe nói cái tên Vương Học Hải kia thực sự khôngcó thực lực gì cả, không biết tin đồn đó có đúng hay không?" Hắn cố ýdừng lại một chút.
Lương Thành Long không rõ ý tứ của hắn, hơi hơi nhíu đầu mày.
Trương Dương cầm chén đứng lên đi một vòng tới trước mặt Lương Thànhlong cụng chén sau đó nói nhỏ: "Ta nghe nói Vương Học Hải dùng chứng cứ về chất lượng một công trình ở Bắc Kinh uy hiếp ngươi, cho nên ngươiphải rút lui, không biết có phải là như thế hay không?" Khuôn mặt LươngThành Long biến sắc, chuyện này vốn là cực kì bí ẩn, hắn không hề nóicho bất luận một kẻ nào, Trương Dương thế nào lại biết được? Chẳng lẽ là Vương Học Hải nói cho hắn? Điều này cũng không có khả năng, TrươngDương và Vương Học Hải trước giờ vẫn luôn đổi lập nhau, vậy thì tới tộtcùng là tiểu tử này lấy tin tức này từ đâu?
Trương Dương mỉm cười uống cạn chén rượu sau đó trở lại chỗ mình ngồi.
Lương Thành Long mặc dù trong lòng đang vô cùng hoang mang nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Lúc Trương Dương đi toilet, Lương Thành Long cũng đi theo, hắn rốt cuộckhông thể nhịn được lên tiếng hỏi: "Ngươi thế nào lại biết được?"Chuyện này vốn là Trương Dương biết được từ Viên An Phương, hắn cười đáp: "Thời đại này bằng hưu và đối thủ khó phân biệt lắm. Ta chỉ thấy tiếc cho Lương tổng, một cơ hội tốt như thế lại phải bỏ qua, thực sự là quáđáng tiếc."
Lương Thành Long cũng là nhân vật tinh minh, vừa nghe Trương Dương nóihắn đã đoán được ý đồ Trương Dương là muốn khơi mào cừu hận của hắn vàVương Học Hải, hắn nhìn Trương Dương nói: "Thắng làm vua, thua làmgiặc, đạo lý xưa nay vẫn luôn là như thế, ta tuy rằng thất bại nhưngkhông có gì không phục, dù sao vẫn là bản thân có nhược điểm." TrươngDương thực sự là phải bội phục sự đối trá của thằng cha này, hắn nhìnLương Thành Long lộ ra dáng vẻ cười khinh khinh: "Nhẫn lại cố nhiên làmột loại đức tính tốt, thế nhưng nhẫn quá sẽ thành rùa đen rụt đầu."Lương Thành Long nhíu nhíu mày, hắn thực sự là có chút nổi giận.
Trương Dương hạ giọng: "Trong thiên hạ không tường nào chắn được hếtgió. Phải chăng sự tình Bách Nhạc Môn, Lương tổng cũng có quan hệ trongđó?" Người ta nói thế nhưng Lương Thành Long vẫn có chút giật mình, hắnđành tiếp tục giả bộ: "Ý tứ của Trương trưởng phòng là...?"
Trương Dương mỉm cười nói: "Sự tình đã xảy ra thì sẽ không kết thúc đơn giản, kể cả ngươi muốn dừng tay, vị tất kẻ khác đã chịu." Lương ThànhLong hai ngày nay cũng là đang lo lắng về vấn đề này, sự tình Bách NhạcMôn xét tới cùng cũng là vì nguyên nhân là hắn, Vương Học Hải, Cố MinhKiện đều không phải là kẻ đơn thuần, sớm muộn cũng nhất định sẽ điều tra ra, cho nên hắn mới nhắm vào Chu Vân Phàm, hắn cũng hiểu lời của Trương Dương, hẳn là tiểu tử kia sẽ không tự nhiên vô duyên vô cớ nói chuyệnnày ra, không biết tới tột cùng là hắn muốn gì?
Lương Thành Long trước hết cáo từ mọi người, Chu Vân Phàm nhìn ra hắntâm tình không tốt cũng không có giữ lại. Lương Thành Long vừa đi, nhưng người khác cũng bắt đầu tản dần. Chu Vân Phàm vốn định nói mời mọingười tới Bách Nhạc Môn, nhưng những sự tình gần đây ở Bách Nhạc Mônkhiến cho không ai có hứng thú mà hưởng ứng lời mời của hắn. Vốn TrươngDương có chút hứng thú, bất quá vừa lúc nãy thì Cố Giai Đồng điện thoạitới cho hắn, nàng đang ở Cư Tửu Ốc đợi hắn tới uống rượu.
Trương Dương nhìn giờ một chút, bây giờ là tám giờ tối, thấy hắn hìnhnhư có việc, Hà Vân Nhan hiểu ý nhẹ giọng nói: "Ngươi chở ra chỗ xebus, ta đi xe bus về cùng được. Ngươi có công việc thì cứ đi đi." HồNhân bên cạnh cười nói: ''Đâu cần phải thế, để ta đưa ngươi đi cũngđược!"
Trương Dương cười gật đầu: "Vậy xin nhờ Hồ quản lý!" Hà Vân Nhan đi hai bước thì hắn gọi theo: "Ngày mai ta tìm ngươi!"
Hồ Nhân khởi động ô tô, mở máy nghe nhạc, nhẹ giọng nói: "Nam nhản đềulà một đám như thế cả, bận sự nghiệp, bận công việc... bận ăn chơi đàngđiếm, một trăm kẻ thì cả trăm kẻ đều như thế không sai chút nào!"
Hà Vân Nhan cười nói: "Hồ tiểu thư hình như rất cảm xúc!"
Hồ Nhân nói: "Cảm xúc cái gì đâu, chỉ là thuận miệng nói thế thôi, ta thì làm gì có người yêu." Sau đó lái xe rời đi.
Hà Vân Nhan mỉm cười: "Không thể nào! Hồ tiểu thư xinh đẹp tài giỏi như thế lẽ nào lại không có ai theo đuổi?" Hồ Nhân đáp: "Ta cũng kì quái,ta lúc mười bảy tuổi rất yêu một người, đối với hắn phải nói là sùng bái sát đất. Nhưng căn bản là hắn không biết, ta thành ra là yêu đơnphương. Một năm sau thì hắn kết hôn. Kể từ đó về sau ta chẳng yêu ai, mà cũng chẳng ai theo đuổi ta!" Hà Vân Nhan nghe nàng ta nói với giọngđiệu hóm hỉnh không nhịn được nở một nụ cười.
Hồ Nhân nói: "Hà tiểu thư xinh đẹp như thế, người theo đuổi khẳng định là nhiều!"
"Cũng có, nhưng ta thấy vô cùng chướng mắt với cái đám ấy!" Hà Vân Nhan xưa nay chưa bao giờ là một thục nữ.
Hồ Nhân cười nói như không: "Trương Dương thì sao?" Nghe thấy cái tênTrương Dương, Hà Vân Nhan không khỏi một trận mặt đỏ tim run, vội quaymặt sang một bên nói: "Ngươi cho rằng hắn là một người chịu yên phận?"
Trương Dương lúc này đã tới Cư Tửu Ốc, lúc này tới đây mới biết Cố GiaiĐồng gọi hắn tới là vì có người muốn gặp hắn. Mỹ Hạc Tử là hảo hữu củaGiai Đồng, nàng và trượng phu Tỉnh Thượng Tinh Hòa vẫn ở Đông Giang làmăn xưa nay. Tỉnh Thượng Tinh Hòa lại là bạn thân với Trung Đảo XuyênThái.
Trung Đảo Xuyên Thái rất sợ thực lực quá cường đại của Trương Dương, hắn luôn luôn tự tin về karate của bản thân, vốn ở Nhật Bản thuộc hàng caothủ ít có địch thủ, nhưng trước mặt Trương Dương ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, suy nghĩ mai lúc này hắn mới thông qua Mỹ Hạc Tử nhờ CốGiai Đồng liên hệ với Trương Dương.
Đương nhiên những người trung gian này cũng không biết giữa Trương Dương và Trung Đảo Xuyên Thái lại có một đoạn cố sự như thế.
Trương Dương đi vào Cư Tửu Ốc, Mỹ Hạc Tử tươi cười đi đón chào hắn,hướng hắn khom người chào rất lịch sự. Có câu nhập gia tùy tục, TrươngDương cũng học theo cách cúi chào đó của người Nhật Bản chào nàng. MỹHạc Tử dẫn hắn đi vào phòng, thấy Giai Đồng ngồi cạnh hai gã Nhật Bản,một người trong đó là Trung Đảo Xuyên Thái, Trương Dương lập tức minhbạch mục đích Giai Đồng bảo hắn tới đây tối nay.
Cố Giai Đồng cười giới thiệu hai gã Nhật Bản với Trương Dương, cả TỉnhThượng Tinh Hòa và Trung Đảo Xuyên Thái đều thông thạo tiếng trung nêngiao tiếp với Trương Dương không có vấn đề gì. Từ vóc dáng của TrươngDương, Trung Đảo Xuyên Thái đã nhận khẳng định chắc chắn kẻ bịt mặt đêmđó chính là Trương Dương, trong ánh mắt lộ ra thần tình phức tạp, Trương Dương từ biểu tình của Trung Đảo Xuyên Thái cũng ý thức được tiểu tửNhật Bản này đã nhận ra mình. Có phụ cốt châm, hắn tự nhiên coi như đemTrung Đảo Xuyên Thái nắm trong lòng bàn tay, cư nhiên không còn điều gìcố kị, đi tới bên cạnh Cố Giai Đồng ngồi xuống. Mỹ Hạc Tử cũng đi xuốngngồi cạnh trượng phu Tỉnh Thượng Tinh Hòa, rót rượu cho mỗi người ở đây.
Tỉnh Thượng Tinh Hòa mặc dù chưa tới bốn mươi tuổi nhưng tóc hầu như đãtrắng toàn bộ, hắn nâng chén rượu lên nói: "Chúng ta vừa mới tới, nghenói địa cung và xá lợi Phật là do Trương tiên sinh tìm được, cho nên mới nhờ Cố tiểu thư đây mời Trương tiên sinh tới, thật là có chút đườngđột, mong tiên sinh bỏ quá cho."
Trương Dương ha hả cười: "Tỉnh Thượng khách khí quá rồi, chúng ta làbằng hữu cả, đã là bằng hữu thì không cần khách sáo. Người Trung Quốc có câu bằng hưu đến nhà tiếp rượu ngon, sài lang tới cửa tiếp súng đạn!"Nhưng lời này chính là bao hàm hai nghĩa, một là nói với ba người ở đây, hai là cảnh cáo Trung Đảo Xuyên Thái.
Tỉnh Thượng Tinh Hòa đối với Trương Dương không quen biết gì, chỉ là hắn quen biết với Cố Giai Đồng, hắn đoán rằng với năng lực và con mắt củaCố Giai Đồng, một người được nàng coi trọng khẳng định không tầm thường, hơn nữa để ý ánh mắt hai người hắn tinh ý nhận thấy có một cảm giác như giữa hai người có một loại quan hệ không tầm thường.
Qua vài lượt rượu, Trương Dương mới cố ý đưa trọng tâm câu chuyện vào sự tình ở Bách Nhạc Môn.
Trung Đảo Xuyên Thái cũng không hề lảng tránh vấn đề này, thở dài nói: "Hai gã đệ tử.
của ta hiện đã nằm ở bệnh viện, ta nghe nói đêm đó Trương tiên sinh cũng ở đó." Nhưng lời này rõ ràng là làm bộ.
Trương Dương trả lời cũng rất thẳng thắn: "Ha hả, hai người bọn họchính là bị ta đánh." Trung Đảo Xuyên Thái và Cố Giai Đồng hiển nhiên là đã biết chuyện này, bất quá Tỉnh Thượng Tinh Hòa và Mỹ Hạc Tử nghe thấy thì kinh ngạc vạn phần, nghĩ không ra người thanh niên trước mặt nàylại có thể lợi hại như vậy, Trung Đảo Xuyên Thái là đại cao thủ karate,hai gã đồ đệ của hắn cũng thuộc loại cường hãn một chọi mười, nhưngkhông ngờ trước mặt Trương Dương lại thảm bại như thế. Đó là bọn họ vốncòn không biết Trương Dương và Trung Đảo Xuyên Thái đã giao thủ, nếu như biết sợ rằng càng thêm khiếp sợ.
Trung Đảo Xuyên Thái cười nói: "Ta đại diện cho hai đứa học trò hư,hướng Trương tiên sinh xin biểu lộ sự xin lỗi. Thực sự là võ học TrungHoa thâm bất khả trắc, Trương tiên sinh tuổi còn trẻ mà tu vi cao nhưvậy, thật khiến cho người ta phải bội phục!" Trung Đảo Xuyên Thái tỏ rakhiêm tốn khiến cho vợ chồng Tỉnh Thượng Tinh Hòa không khỏi ngạc nhiên, vốn tính tình của Trung Đảo Xuyên Thái rất ngạo mạn, tự cao, thườngngày rất ít khi tỏ vẻ khiêm nhường như vậy. Bọn họ đâu có biết rằngTrung Đảo Xuyên Thái đã thảm bại trong tay Trương Dương, đừng nói là hai câu khách khí, nếu bảo hắn dập đầu trước Trương đại quan nhân có khihắn cũng nguyện ý.
Trương Dương cụng chén với Trung Đảo Xuyên Thái, hiện tại hắn hoàn toànnắm thế chủ động, đương nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra khách khí, ngươi làsài lang thì ta đã có súng. Trương Dương vô tâm vô phế cười nói: "RượuNhật Bản nhạt quá, so với rượu xái còn nhạt hơn."
Mỹ Hạc Tử cười nói: "Mỗi quốc gia có văn hóa ẩm thực riêng, người Nhậtbản chúng ta thích tu tâm dưỡng tính, món ăn cũng thanh đạm, cao ngươisống cũng lý tính."
"Sống quá lý trí nhân sinh sẽ nhạt nhẽo, con người sống có hỉ nộ ái ố,có cảm xúc tình cảm, sống quá lý trí mà thiếu nhiệt tình thì thật sự làmột cái bi ai!"
Tỉnh Thượng Tinh Hòa đối với quan điểm này của Trương Dương không tánthành, hắn mỉm cười nói: "Văn hóa mỗi quốc gia khác nhau, dẫn đến mốiquan hệ và cách ứng xử cũng khác nhau, khó mà nói rõ lắm."
Cố Giai Đồng biết tính Trương Dương đã không ưa ai thì không bao giờthèm đặt vào trong mắt, hắn đối với người Nhật đã có thành kiến thì sẽkhông giữ chút mặt mũi nào cho người ta, nàng vội ngắt lời hắn nói:"Trương Dương, tất cả mọi người đều đang muốn nghe ngươi nói một chút về địa cung!"
Trương Dương nhấp một ngụm rượu, gắp một miếng gỏi cá ngừ chấm mù tạtnhấm nháp thưởng thức một chút, sau đó mới đem tình huống giản lược kểqua một lượt.
Mấy người Nhật Bản đều nghe rất chăm chú, có thể nhìn ra họ đối với vănhóa lịch sử Trung Quốc rất có hứng thú, Tỉnh Thượng Tinh Hòa nói:''Đáng tiếc rằng di lịch Phật giáo tại Trung Quốc đã bị phá hoại khôngít, đem ra so sánh còn không bằng Nhật Bản chúng ta vẫn bảo tồn được rất nhiều di tích và văn hóa hoàn chỉnh." Tỉnh Thượng Tinh Hòa cũng khôngcó ý đả kích tới Trung Quốc, bất quá lời này thực sự là xuất phát từ sựtự hào dân tộc.
Trương Dương tuy rằng chẳng nổi giận, nhưng đối với cái sự tự hào nàycủa Tỉnh Thượng Tinh Hòa vẫn có chút khinh thường, hắn cười nói: "Phậtgiáo của Nhật Bản cũng chính là từ Trung Quốc truyền sang, nếu như không phải có Trung Quốc, Nhật Bản ngày nay lấy đâu ra cái văn hóa phật giáoấy. Ngoài ra ngay cả y thuật Nhật Bản của các ngươi cũng ảnh hưởng từTrung y rất nhiều. Không phải là ta thiếu khách khí, nhưng thẳng thừngmà nhận xét thì rõ ràng văn hóa của Nhật Bản vĩnh viễn chỉ có thể xem là một nước phụ thuộc." Nhưng lời này rõ ràng là không có lấy một chútkhách khí.
Sắc mặt của Tỉnh Thượng Tinh Hòa biến đổi, Trung Đảo Xuyên Thái ngượclại thì lại rất bình tĩnh, hắn đối với Trương Dương phải nói là hoàntoàn nể phục, hơn nữa lời Tương Dương nói không phải là không có lý.
Cố Giai Đồng thầm trách Trương Dương thật sự là nói chuyện chẳng có chút lịch sự nào, vội vàng hòa giải: "Kỳ thực văn hóa Nhật Bản cũng cónhưng chỗ độc đáo riêng."
Trương Dương gật đầu: "Cũng có một cái nổi danh, hình như là cái vănhóa tự sát, rạch bụng gì gì đó của võ sĩ đạo?" Sắc mặt Trung Đảo XuyênThái lúc này cũng thay đổi, trong mắt người Nhật Bản, tinh thần võ sĩđạo là tượng trưng cho ý chí bất khuất, cứng cỏi. Nhưng qua lời TrươngDương thì rõ ràng là lại mang hàm nghĩa sỉ nhục rất rõ ràng.
Sĩ khả sát bất khả nhục, Tỉnh Thượng Tinh Hòa rốt cuộc cũng không nhịnnổi: "Trương tiên sinh công phu có phải rất lợi hại sao?" Tỉnh ThượngTinh Hòa cũng là một cao thủ kiếm đạo,thuộc về phái Bắc Thần Nhất LưuĐao, thấy Trương Dương cuồng vọng như vậy, hắn đưa ra lời khiêu chiếnvới Trương Dương.
Cố Giai Đồng vội lấy tay lay lay tay Trương Dương, Tỉnh Thượng Tinh Hòakia là trượng phu của hảo bằng hữu nàng, nàng thực sự không muốn TrươngDương khiến cho người ta bẽ mặt.
Trương Dương cũng hiểu ý tứ của nàng, hắn tủm tỉm cười: "Ngay như cả võ công Nhật Bản các ngươi, nói này nọ nghe như sâu xa khó hiểu, nhưng tathấy đa số đều là phân hệ bàng chi của võ thuật Trung Quốc." Ánh mắtTỉnh Thượng Tinh Hòa lạnh lùng nhìn Trương Dương: "Ngươi rất lợi hạisao?" Nếu như không phải bận tâm Cố Giai Đồng là bạn của Mỹ Hạc Tử, cólẽ hắn đã rút đao xông ra ngoài.
Trương Dương đứng lên đi tới vách tường cầm lấy thanh đao võ sĩ, nhẹgiọng nói: "Võ sĩ đao Nhật Bản sắc bén mà nhẹ nhàng, rất thích hợp vớihình thể người Nhật Bản. Chiêu thức đơn giản rõ ràng, sắc bén cay độc,một trọng đao phải giết, trong thực chiến thì quỷ mị khiến cho kẻ kháckhó phòng bị. Mặc dù có thể coi là binh trung thần khí, bất quá cũngkhông thoát khỏi dáng dấp của đường đao!" Trương Dương chầm chậm rútlưỡi đao võ sĩ ra, lưỡi đao lóe ra hàn quang băng lãnh.
Trương Dương mỉm cười: "Ta thấy ở Cư Tửu ốc rất nhiều đao võ sĩ, chắchẳn Tỉnh Thượng tiên sinh cũng là cao thủ, không biết rằng cảnh giới đao kiếm của các ngươi là như thế nào?"
Tỉnh Thượng Tinh Hòa và Trung Đảo Xuyên Thái nhìn nhau, cả hai đều lànhững người có lý giải sâu sắc với võ đạo. Trung Đảo Xuyên Thái cẩn thận suy xét Tỉnh Thượng Tinh Hòa nói: "Nhân đao hợp nhất, một đao phảivong!" Trương Dương cười nói: "Có từng nghe qua dùng đao cũng có vàiloại cảnh giới? Thứ nhất là trong tay có đao, trong lòng vô đao. Thứ hai là trong tay có đao, trong lòng có đao. Thứ ba là trong tay không đao,trong tay có đao. Mà cao nhất đó chính là tay không đao, lòng cũng không đao." Tỉnh Thượng Tinh Hòa và Trung Đảo Xuyên Thái mặc dù đã nghe quađạo lý này, thế nhưng cả hai đều vẫn chưa thế hiểu nổi làm sao để có thể trong tay và trong lòng không có đao.
Trương Dương nói: "Ta không quen dùng đao, chỉ có thể luyện đến cảnhgiới thứ ba, cũng có thể gọi là nhân đao hợp nhất!" Lời này lọt vào taiTỉnh Thượng Tinh Hòa thực sự là vô cùng cuồng ngạo. Nhân đao hợp nhấtđối với hắn chính là cảnh giới cao nhất, phóng mắt nhìn khắp lịch sử võthuật Nhật Bản cũng chỉ có vài người làm được, mà đó đương nhiên là cácnhân vật trong truyền thuyết. Tiểu tử trước mắt này nhìn qua thì mới hai mươi tuổi, không lẽ hắn tu luyện đao pháp từ trong bụng mẹ, mà kể cả là như thế, hơn hai mươi năm đủ để luyện tới cảnh giới đó sao?
Trương Dương bảo Cố Giai Đồng đưa cho hắn một chén rượu, hắn ngửa cổuống cạn chén, sau đó tung cái chén lên không, ánh đao trong tay chợtlóe lên vài đường khiến cho mọi người nhìn ánh đao mà hoa cả mắt. Thânđao dừng lại, chén rượu rơi đứng trên lưỡi đao, hoàn chỉnh như trướckhông có một chút biến hóa nào. Lưỡi đao hơi nghiêng đi một chút, chénrượu mới phân ra thành năm phần vòng tròn bằng nhau.
Tỉnh Thượng Tinh Hòa trợn mắt há mồm, hắn biết có thể làm được như vậykhông chỉ dựa vào độ sắc bén của lưỡi đao mà còn đòi hỏi tốc độ xuất đao cực nhanh cùng lực đạo vô cùng chuẩn xác, có thể nói là kinh thế hãitục.
Ánh mắt Trương Dương nhìn ra cái tấm bình phong cách đó mấy thước, cáchkhông bổ ra một đao, một đạo đao phong vô hình lạnh thấu xương chém tấmbình phong thành hai nửa.
Trung Đảo Xuyên Thái đối với thực lực của Trương Dương đã có nhận thứcsâu sắc, cho nên Trương Dương biểu diễn đao pháp cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn. Nhưng trong mắt Tỉnh Thượng Tinh Hòa thì thực sự là thựclực ấy làm cho hắn phải khiếp sợ, thảo nào là Trương đại thần y lạicuồng ngạo như thế, không phải, cái này không phải là cuồng ngạo, mộtngười có thực lực như thế người ta phải gọi là tự tin.
Trong đôi mắt của Cố Giai Đồng lóe ra một tia kích động, biến hóa biểutình của nàng không có lọt khỏi mắt Mỹ Hạc Tử, cái thần thái này chínhlà nữ nhân hãnh diện, kiêu ngạo vì nam nhân của mình.
Tỉnh Thượng Tinh Hòa lúc này nâng chén rượu lên cung kính nói: "Võ họcTrung Hoa bác đại tinh thâm, thực sự là hôm nay mới được mở mang tầmmắt!"
Trương Dương cười nói: "Kỳ thực võ công không có điểm dừng, Trung Quốccó câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên." Trung Đảo Xuyên Thái thấy Trương Dương tỏ ra như vậy cũng đã suy nghĩ tìm cách nhờ hắn hóagiải thấu cốt châm trong người mình.