Y Đạo Quan Đồ
Chương 156: Trí tuệ trăm vạn trượng
Sau khi trở lại Hi Nhĩ Đốn đại tửu điếm Trương Dương được Thường Hạo thông báo về tình hình giám thị An Đức Hằng, theo đó pháthiện ra mối liên hệ mật thiết giữa An Đức Hằng và Vương Học Hải. Căn cứnội dung nói chuyện giữa hai người mà biết được Vương Học Hải tại ĐôngGiang thắng thầu Bách hóa đại lâu sở dĩ là do nắm được nhược điểm củaLương Thành Long. Thường Hạo cất băng ghi âm đi rồi hai người tiếp tụcnói chuyện, trong đó nhiều lần đề cập tới chuyện ở tòa cao ốc đối diện.
Trương Dương thấp giọng nói: "Xem ra nhược điểm của Lương Thành Longchính là tại tòa nhà Kinh Đô này. Vương Học Hải đã lợi dụng điểm này đểbức bách hắn thối lui khỏi vụ đấu thầu Bách hóa đại lâu.
Thường Hạo gật nhẹ đầu, chuyện này đối với quốc an mà nói cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, mục tiêu của bọn họ là An Đức Hằng, muốn điều tratình hình hoạt động của An Đức Hằng. Thường Hạo nói: "An Đức Hằng muốnđi Thâm Quyến một thời gian nên việc giám thị đối với hắn cũng có thểtạm thời đình chỉ".
Trương Dương cảm thấy kinh ngạc nói: "Ngươi phải đi?". Thường Hạo nói: "Ta đã đem tình huống báo cáo với thượng cấp, bọn họ cho rằng ta khôngcần phải tiếp tục lưu lại Đông Giang nữa, ngày mai có thể trở về". Hắndừng lại một chút lại nói: "Thượng cấp gọi ta về Bắc Kinh báo cáo côngtác".
Trương Dương a một tiếng nhưng trong lòng lại âm thầm kỳ quái. Quốc anbỏ ra nhiều tinh lực như vậy để điều tra An Đức Hằng, thật vất vả mớiđưa được trang bị nghe trộm vào nhưng mới được vài ngày đã muốn rút lui. Chẳng lẽ Thường Hạo còn dấu giếm cái gì? Liệu có việc gì hắn còn cố ýche giấu mình? Trương Dương ung dung thản nhiên nói: "Có nên điều trarõ thân phận Dã Lang hay không?".
Thường Hạo nói: "Chỉ biết là hắn là lính đánh thuê Thái Lan còn nhữngviệc khác thì còn đang trong quá trình điều tra!". Trương Dương gật nhẹđầu đưa mắt nhìn về phía tòa nhà đối diện nói: "Thiết bị nghe trộm vẫnlưu lại ở đó?". Ngươi cứ nghỉ ngơi một thời gian đi. Chuyện theo dõi ta sẽ thực hiện thông qua internet, ngươi không cần lo lắng. Chuyện nàykhông quan hệ tới ngươi!''.
Trương Dương đối với những lời này có chút phản cảm. Quốc an chính làthế này a, lúc cần dùng đến lão tử thì liều mạng chiêu dụ, lúc hết giátrị sử dụng thì vứt đi như cái rẻ rách. Cái gì mà việc điều tra tin tứckhông liên quan tới ta nhưng Trương Dưong cũng không có truy vấn thêm.Người ta đã không muốn nói thì rõ ràng là không coi mình là một phần tửtrong tổ chức, lần sau còn muốn lão tử xuất lực cho các ngươi mới là lạ!
Trương Dương đi được một lúc thì Cố Giai Đồng bị phụ thân gọi vào thưphòng. Đối mặt với phụ thân nàng có vẻ có chút không yên, cẩn thận kêumột tiếng: "Cha!".
Cố Duẫn Tri gật nhẹ đầu chỉ vào cái ghế Trương Dương mới ngồi qua nói:"Ngồi đi". Cố Giai Đồng ngồi xuống, nói khẽ: "Cha tìm con có việc gìa?". Cố Duẫn Tri nói: "Ngươi bỏ việc đấu thầu công trình Bách hóa đạilâu ở Đông Giang đi". Cố Giai Đồng lặng im không nói gì.
Cố Duẫn Tri thở dài nói: "Có một số việc cho dù ngươi không nói thì vẫn có người nói với ta". Cố Giai Đồng nói: "Cha. Thật ra con lần nàykhông muốn từ bỏ mảnh đất này không chỉ là bởi vì Minh Kiến mà thông qua suy nghĩ rằng mảnh đất này liên quan đến các mặt thật sự quá nhiều, đãkhông chỉ còn đơn thuần là buôn bán cạnh tranh nữa. Con chỉ lo lắng làsau khi lấy được mảnh đất này thì sẽ mang đến cho cha không ít phiềntoái!".
Cố Duẫn Tri nhàn nhạt cười cười: "Tại Trung Quốc làm việc, nhất là cácvụ làm ăn liên quan đến chính quyền thì làm gì có cái gì là đơn thuầnbuôn bán cạnh tranh? Việc ngươi ở Giang Thành tiếp nhận dự án ba đườngvòng bao quanh thành phố chẳng lẽ cũng là đơn thuần sao, không có bất kỳ nhân tố chính trị nào xen vào trong đó?".
Câu hỏi này khiến cho Cố Giai Đồng á khẩu không trả lời được. Phụ thânnàng tuy rất ít khi hỏi đến sinh ý của nàng nhưng hắn vẫn nhìn rõ mọiviệc. Cố Giai Đồng nhỏ giọng nói: "Cha, ngài yên tâm con sẽ xử lý tốtchuyện này, tuyệt sẽ không gây cho ngài bất luận ảnh hưởng nào".
Cố Duẫn Tri nhìn sang nữ nhi ý vị thâm trường nói: "Ngươi cho rằng baba sợ hãi ảnh hưởng sao? Ta chỉ là lo lắng các ngươi nhiệt tình và hiềnlành mà bị người ta dụng tâm kín đáo lợi dụng. Ta sẽ bảo Minh Kiến rútlui vụ đấu thầu mảnh đất Bách hóa đại lâu này". Hắn dừng lại một chútlại nói: "Dự án ba đường vòng bao quanh thành phố Giang Thành là doTrương Dương cho ngươi tham dự a?". Cố Giai Đồng không nói gì, coi nhưthừa nhận chuyện này.
Cố Duẫn Tri thở dài nói: "Đây là có những người muốn thông qua chuyệnnày mua bảo hiểm cho mình". Theo như lời hắn những người đó là đám LýTrường Vũ. Chính đàn Giang Thành vừa trải qua trận phong ba khiến chovài vị lãnh đạo trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Vô luận là Quyền thịtrưởng Tả Viên Triêu hay Thường vụ Phó thị trưởng Lý Trường Vũ làm việcđều cầu ổn thỏa là chính. Cố Duẫn Tri thân là Bí thư Tỉnh ủy nên tin tức có rất nhiều, từ lúc Hồng Vĩ Cơ đem dự án ba đường vòng bao quanh thành phố công trình giao cho Lý Trường Vũ chỉ huy thì đã có người đem việcnày báo cáo với hắn. Phản ứng đầu tiên của Cố Duẫn Tri chính là nhận xét đây là động thái cân bằng tình thế của Hồng Vĩ Cơ, lợi dụng Lý TrườngVũ để chống lại Tả Viên Triêu. Cố Duẫn Tri đối với việc cân đối quyềnlực trong chính trị này cũng không ghét mà chỉ khiến cho hắn đối vớichuyện này sinh ra lòng cảnh giác. Nguyên nhân là vài ngày trước cóngười tố cáo Bí thư thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ. Hồng Vĩ Cơ và PhươngVăn Nam có quan hệ không tầm thường mà Phương Văn Nam lần này lại làngười xây dựng công trình ba đường vòng bao quanh thành phố mà đây cũnglà dự án nữ nhi của hắn hợp tác làm ăn.
Cố Duẫn Tri bởi vậy mà suy đoán Hồng Vĩ Cơ đem dự án ba đường vòng baoquanh thành phố giao cho Lý Trường Vũ không đơn thuần là để làm cân bằng mà dụng ý thực sự là lợi dụng Lý Trường Vũ cho Phương Văn Nam một cơhội trong khi đó bản thân hắn lại có thể đứng ngoài, tạo tình thế vôcan. Lý Trường Vũ lại thông qua Trương Dương kéo Cố Giai Đồng tham giavào chuyện này, từ đó có tác dụng áp chế nhất định đối với Tả Viên Triêu mà cũng là một loại bảo hiểm đối với bản thân. Một vụ đấu thầu đơn giản như vậy nhưng sau lưng lại ẩn chứa nhiều việc phức tạp như vậy khiếncho Cố Duẫn Tri rất không thích. Tuy sơ bộ điều tra cho thấy Hồng Vĩ Cơcũng không có bất luận vấn đề kinh tế gì nhưng Cố Duẫn Tri vẫn có chútbận tâm, hắn không muốn nữ nhi bị người ta lợi dụng.
Cố Giai Đồng sau khi minh bạch băn khoăn của phụ thân thì cũng không vìvậy mà muốn thối lui, nàng nói khẽ: "Cha, ngài yên tâm. Công trình nàyta sẽ nghiêm khắc giám sát, cố gắng không phạm bất cứ sai lầm gì. Thủpháp kinh doanh của Phương Văn Nam lúc này vẫn ổn, nếu không nói đến yếu tố quan hệ gì đó thì Thịnh Thế tập đoàn của hắn trên nhiều phương diệnđều phù hợp với yêu cầu của chính quyền.
Cố Duẫn Tri nghe nữ nhi nói như vậy thì cũng từ bỏ ý định bảo nàng rờikhỏi công trình ba đường vòng bao quanh thành phố Giang Thành mà nói khẽ: "Những ngày ngươi đi Giang Thành Ngụy Chí Thành có tới".
Cố Giai Đồng sắc mặt đột nhiên thay đổi, nàng cắn đôi môi anh đào nói: "Con đã soạn Đơn ly hôn. Chỉ chờ hắn kí tên thôi".
Cố Duẫn Tri mím môi, hắn thấp giọng nói: "Nó bị ung thư gan, nhiều nhất chỉ còn sống được một năm nữa". Cố Giai Đồng sửng sốt. Nàng không ngờkết quả sẽ là như vậy. Cố Duẫn Tri nói: "Có lẽ ngươi nên một lần nữaxem xét chuyện này!".
Thời gian này tinh thần học tập của Trương đại quan nhân tăng vọt chưatừng có. Cái này cùng có liên quan đến lời nhắc nhở của Lý Trường Vũ.Tại cái thời đại mọi việc đều chú ý đến bằng cấp này thì hắn nhất địnhphải không ngừng học tập, dựa theo thuyết pháp thì cái này gọi là nạpđiện. Trương Dương dựa vào khẩu tài của mình mà nhanh chóng kết thân với các giáo viên Trường đảng. Lần này đi học có rất nhiều học sinh có xeđưa đón nhưng đi xe Jeep thì chỉ có Trương Dưong mà thôi. Ngay cả cáibiển số xe thằng nhãi cũng rất cố chấp, cũng nhờ Cố Giai Đồng thông quaquan hệ làm cho hắn đồng thời thuận tiện còn cho hắn thêm làm một cáiGiấy Tỉnh ủy đại viện thông hành. Người sáng suốt nhìn thấy cái xe nàysẽ không khó phỏng đoán ra thân phận chủ xe.
Trương Dương tại Trường đảng học lớp hàm thụ, hàng năm chỉ cần tập trung học tập hai lần. Để tạo quan hệ hắn thường xuyên mời vị lão sư Ngô Việt đi ăn rồi giao lưu với vài em chân dài. Đến bây giờ, hắn và Ngô Việt có thể nói là quan hệ thân thiết.
Thứ tư, sau khi tan học Trương Dưong nguyên vốn chuẩn bị đi Trường đạihọc sư phạm Đông Giang đón muội muội Triệu Tĩnh đi ăn cơm nhưng đang lái xe đi thì lại nhận được điện thoại của Cố Giai Đồng. Cố Giai Đồng đang ở tại Lam Hải tổng bộ, bên ngoài trời mưa mà con Mercedes của nàng lạiđang đưa đi bảo dưỡng cho nên bắt Trương Dương qua đón.
Trương Dương đi vào bãi đỗ xe, Cố Giai Đồng nhận được điện thoại đã đira chờ đợi. Sau khi mở cửa xe ngồi vào, trên gương mặt đẹp bao phủ thầnsắc lo lắng nhàn nhạt. Trương Dương sờ tay nàng nói khẽ: "Làm sao vậy?Công tác không tốt a?". Cố Giai Đồng lắc đầu, ý bảo Trương Dương lái xeđi ra ngoài rồi nói sau.
Từ bãi đỗ xe dưới đất đi ra, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, Cố GiaiĐồng rút ra một điếu thuốc lá, cầm lấy diêm châm lửa nhưng lại không cẩn thận mà sặc khói mà ho khan kịch liệt. Trương Dương túm lấy thuốc látrong tay nàng dí vào gạt tàn nói: "Không thể thì đừng hút, tâm tìnhkhông tốt thì cứ nói ra đi, ta cho dù không giúp được ngươi thì cũng cóthể chia sẻ một chút.".
Cố Giai Đồng có chút gian nan nói: "Trương Dương, ta muốn cầu xin ngươi một việc!". Trương Dương cười nói: "Cái gì mà cầu xin chứ? Nói đi, chỉ cần ta làm được nhất định sẽ làm!". Cố Giai Đồng mỏi mệt tựa ở trên ghế ngồi, nhìn ra ngoài trời mưa, sắt mặt tái nhợt nói: "Ngụy Chí Thành bị ung thư gan, ta muốn ngươi giúp đỡ hắn". Trương Dương đột nhiên ngẩnra, hắn sững sờ nhìn Cố Giai Đồng.
Trong mắt Cố Giai Đồng toát ra mấy phần thất vọng: "Ngươi không muốn?". Trương Dương lắc đầu nói: "Ta nguyện ý, nếu như ta cứu hắn, ngươi từnay về sau có thể đạt được giải thoát, ta sẽ không chút do dự đi làm!".Trong mắt Cố Giai Đồng lập lòe lệ quang cảm động nói: "Trương Dương, ta vốn tưởng rằng..."
Trương Dương cuời vuốt ve khuôn mặt nàng nói: "Tưởng rằng cái gì? Cholà ta sẽ không đi cứu hắn a? Cho rằng ta ước gì hắn chết đi chứ gì? Tathừa nhận là ta không thích hắn, nhưng ta cũng không hận hắn đến mứcmuốn hắn chết đi, ta chỉ là chán ghét hắn đối với ngươi bất công!".
Tâm tình Cố Giai Đồng bị Trương Dương quấy động, vùi sâu vào ngực hắn.Trương Dương ôm Cố Giai Đồng, hai người lẳng lặng ôm nhau một chỗ. Thằng nhãi này chợt nhớ tới tại đêm triền miên cuồng loạn ở trạm điện thoạicông cộng ở Bắc Kinh kia mà cũng không muốn cứu Ngụy Chí Thành nhưng hắn minh bạch nếu Ngụy Chí Thành cứ như vậy mà chết đi thì sẽ để lại trongnội tâm Cố Giai Đồng một dấu ấn vĩnh viễn không giải khai được. Chỉ cóchữa cho Ngụy Chí Thành thì mới có thể khiến cho Cố Giai Đồng cởi bỏđược khúc mắc này, đem bóng ma trong hôn nhân triệt để xóa đi.
Trương Dương có chút ít băn khoăn hỏi: "Nếu Ngụy Chí Thành biết ta cứuhắn, ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ không đáp ứng!". Cố Giai Đồng cũng có lolắng đồng dạng, nàng nói khẽ: "Vậy làm sao bây giờ?".
Trương Dương nói: "Không có việc gì, chỉ cần có biện pháp giúp hắn bắtmạch, xác định tình huống của hắn thì ta mới có thể đưa ra phương thuốc. Nếu thật sự không được thì ta hóa trang thành một lão đầu tử ". Cố Giai Đồng nở nụ cười: "Ngươi thật lắm mưu ma chước quỷ!".
Đuợc Cố Giai Đồng khuyên bảo, Ngụy Chí Thành rốt cụt đáp ứng cùng nàngđi trung y, một người khi cảm giác mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ thì có thể thấy rõ được rất nhiều chuyện. Ngồi ở trong xe Mercedes củaCố Giai Đồng, Ngụy Chí Thành yên lặng nhìn dòng người lui tới trên đường phố mà thấp giọng nói: "Giai Đồng, chuyện quá khứ ta thực xin lỗingươi".
Cố Giai Đồng nhàn nhạt cười cười: "Nói nhiều như vậy làm gì? Ngườikhông có khả năng thay đổi quá khứ!". Ngụy Chí Thành thở dài nói: "Tasở dĩ đem chuyện này nói cho cha cũng không phải muốn tranh thủ sự đồngtình của các ngươi mà ta chỉ là xin lỗi cha. Những năm gần đây đã làmcho ngươi chịu nhiều ủy khuất".
Cố Giai Đồng nói khẽ: "Ta cũng phải xin lỗi ngươi, sai lầm của chúng ta là đã cùng nhau ở dưới một mái hiên. Nếu như có thể lựa chọn lại mộtlần nữa thì ta sẽ không phạm sai lầm như vậy".
Trong lòng Ngụy Chí Thành đau đớn như xoắn lại, hắn run rẩy lấy ra mộtđiếu thuốc lá châm lửa. "Thân thể ngươi không tốt, đừng hút thuốc!".
Ngụy Chí Thành châm lửa dùng sức hít một hơi nói: "Đối với ta mà nóihút hay không hút đều không khác gì nhau. Với trình độ y học hiện nay mà nói, bị ung thư gan coi như bị tuyên án tử hình. Ung thu từ gan hắn đãdi căn sang các cơ quan nội tạng khác, đã không cách nào điều trị bằngngoại khoa nữa, giờ đây phương án trị liệu duy nhất là hóa trị và xạ trị nhưng Ngụy Chí Thành cự tuyệt trị liệu. Nếu đã không thể chữa khỏi thìcần gì phải dùng hóa chất tra tấn thân thể của mình nữa.
Cố Giai Đồng nói khẽ: "Cô ấy có biết không?'' Cô ấy trong miệng Cố Giai Đồng chính là tình nhân Ngụy Chí Thành, Hà Lạc. Trong tay Ngụy ChíThành, điếu thuốc lá run rẫy tiếp đó ngưng trệ tại đó, qua một hồi lâusau hắn mới nói: "Ta không nói cho nàng biết".
"Vì sao?" Cố Giai Đồng có chút kỳ quái, theo nàng thì người Ngụy ChíThành chân chính yêu là Hà Lạc, gặp loại sự tình này người thứ nhất hắnphải chia sẻ vốn là nàng. Ngụy Chí Thành tràn ngập vẻ áy náy nhìn CốGiai Đồng nói: "Ta sợ nàng thương tâm, sợ nàng không chịu nổi đảkích!".
Trong quá khứ nếu như Cố Giai Đồng nghe được lời nay nhất định sẽ phẫnnộ tới cực điểm, nàng thậm chí sẽ không lưu tình chút nào đuổi Ngụy ChíThành xuống xe. Hắn vì tình nhân lo lắng chu đáo như thế, trong khi đócó bao giờ lo lắng cho người vợ được pháp luật công nhận như nàng haykhông. Nhưng giờ đây tâm tình Cố Giai Đồng lại cực kỳ bình tĩnh, nàngdùng ánh mắt đồng tình nhìn Ngụy Chí Thành. Nàng biết mình đối với namnhân trước mắt này đã không còn chút xíu tình cảm yêu thương nào nữa.Tất cả tình cảm của nàng đã đặt lên người Trương Dương rồi. Chính vì như thế mà đôi mặt với quá khứ nàng đã trở nên kiên cường hơn nhiều. Lờinày của Ngụy Chí Thành đã không thể xúc động tâm tình của nàng, nàng đối với Ngụy Chí Thành chỉ còn lại sự đồng tình. Nàng nhẹ giọng thở dài một hơi nói: "Thật ra, ngươi nên nói cho nàng biết".
Khóe mắt Ngụy Chí Thành đột nhiên ửng đỏ, hắn vội vàng hít từng hơithuốc lá, Cố Giai Đồng nhíu mày, mở cửa sổ nóc ra, trên không trung lạcvào vài hạt mưa. Ngụy Chí Thanh rốt cục nổi lên dũng khí nói: "Nàngđang mang thai".
Cố Giai Đồng vô ý thức đạp chân phanh. Nàng có chút phẫn nộ trừng mắtnhìn Ngụy Chí Thành. Cho dù nàng đối với nam nhân này không còn bất kỳcảm tình gì mà vẫn không khỏi bởi vì lời nói của hắn mà cảm thấy phẫnnộ. Nàng nghe nói Ngụy Chí Thành bị bệnh nan y, đang suy nghĩ làm nhưthế nào để trợ giúp hắn mà Ngụy Chí Thành lại nói cho nàng biết nhữngcái này. Hắn chẳng lẽ đã quên bọn họ còn chưa có ly hôn, mình ở trêndanh nghĩa vẫn là vợ hắn, hắn đối với nàng sự tôn trọng tối thiểu cũngkhông có. Cố Giai Đồng cả giận nói: "Ngươi tại sao phải nói cho ta biết những việc này?".
Ngụy Chí Thành thấp giọng nói: "Ta không có bằng hữu, nghĩ tới nghĩ lui người có thể trợ giúp ta chỉ có ngươi!" Hắn thấp giọng nói: "Ngươi cóthể cảm thấy ta vô sỉ, nhưng ta".
Cố Giai Đồng nhàn nhạt cười cười: "Có lẽ chúng ta chỉ có thể làm bằnghữu! Đừng nghĩ nhiều như vậy, sự tình cũng không có bi quan như vậy. Tađưa ngươi đi gặp vị lão trung y này rất có danh khí, hắn đã từng trịđược không ít bệnh nan y." Ngụy Chí Thành đối với bệnh của mình sớm đãtuyệt vọng, hắn thấp giọng nói: "Nếu ta chết đi, ta hy vọng ngươi cóthể giúp ta chiếu cố mẹ con các nàng".
Cố Giai Đồng quả quyết lắc đầu: "Ta sẽ không đáp ứng ngươi!".Trên mặtNgụy Chí Thành tràn đầy thất vọng nhưng tiếp đó Cố Giai Đồng lại nói:"Cho nên ngươi phải nhanh chữa khỏi bệnh mà tự tay đi chiếu cố cho mẹcon các nàng!".
Trương Dương mặc kiểu áo to cổ của Trung Quốc, dán chòm râu dê, trênsống mũi còn có một đôi kính mắt, quả nhiên là lão hạc đồng nhan. Mặtthân trang phục này cũng phải kể tới công lao của Hà Ca Nhan. Trong cácmôn học của nàng có môn hóa trang nên mới có thể đem Trương Dương hóatrang thành một tiểu lão đầu.
Trong phòng ngọn đèn rất tối. Đây là vì tránh cho người khác nhìn ra sơhở. Trương Dương cố làm ra vẻ ngồi ở đằng trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.Thấy Cố Giai Đồng mang theo Ngụy Chí Thành đi tới mà cũng không có bấtkỳ phản ứng nào.
Cố Giai Đồng nhìn thấy bộ dáng Trương Dương thì không khỏi có chúi muốncười, tuy vậy vì có Ngụy Chí Thành bên cạnh nên vẫn nén cười giả bộ cung kính nói: "Trương lão tiên sinh, ta mang người bệnh đến đây!". TrươngDương khẽ ừ một tiếng, hắn phất phất tay, Cố Giai Đồng lui ra ngoài rồitiện tay đóng cửa phòng lại. Ánh sáng trong phòng càng thêm ảm đạm.
Trong lòng Ngụy Chí Thành không khỏi cảm thấy kỳ quái. Lão đầu nhi nàykhông phải là bọn giang hồ bịp bợm đấy chứ? Mở phòng khám bệnh mà bêntrong ngoại trừ cái bàn ra cũng nhìn không thấy bất kỳ dụng cụ chữa bệnh nào, hơn nữa trong phòng ánh sáng rất mờ nhưng có thể thấy được bốnphía vách tường trống trơn, không thấy giấy phép buôn bán cùng hành nghề y.
Nhưng mà Ngụy Chí Thành rất nhanh nghĩ đến việc mình thân mang bệnh nany, cho dù gặp phải một bọn giang hồ bịp bợm thì tình huống cũng sẽ không thề tệ hơn được.
Trương Dương nhìn bệnh án của Ngụy Chí Thành, đây cũng là do hắn đãthích ứng với y học hiện đại. Ngụy Chí Thành lúc trước tại bệnh viện đãtiến hành kiểm tra toàn diện rồi, các kiểm tra phụ trợ cơ hồ đều đã làmqua một lần, việc chẩn đoán bệnh tương đối minh xác.
Trương Dương nhìn qua sau đó ra hiệu ý bảo Ngụy Chí Thảnh vươn tay rasau đó dùng ngón giữa tay trái đè lên trên mạch môn, đại khái bắt mạchba phút rồi buông tay Ngụy Chí Thành ra mà thấp giọng nói: "Cởi áo, nằm lên trên giường đi!".
Ngụy Chí Thành lại nghĩ, Cố Giai Đồng đã nhiệt tâm như vậy, mình cũngkhông đành lòng cự tuyệt hảo ý của nàng nên vẫn ngoan ngoãn theo ý lãotrung y này. Hắn cởi áo nằm lên trên cái giường nhỏ.
Trương Dương dùng một tấm khăn mặt che kín mắt hắn sau đó lại đem mộtcái khăn sạch sẽ nhét vào trong miệng hắn, thấp giọng nói: "Lúc châmcứu sẽ có chút ít đau đớn, ngươi chịu đựng đi!". Hắn tuy có ý định chữabệnh cho Ngụy Chí Thành nhưng cũng không có quên việc quá khứ của thằngnhãi này nên định nhân cơ hội này muốn cho hắn chịu chút ít đau khổ. Với tiêu chuẩn của Trương đại quan nhân thì đại có khả năng chế trụ mấy chỗ huyệt đạo để giảm đau nhưng đã có cái tâm tư này thì chẳng muốn phiềntoái làm gì.
Trương Dương mở hộp châm từ đó lấy ra mấy cây kim khâu. Kim khâu này sovới kim hắn đã sử dụng trong quá khứ hoàn toàn bất đồng vì phần đuôi kim khâu có xuyên một sợi chỉ thật dài. Trương Dương lắc đầu, trong lòng tự nhủ lần này lại phải hao tổn không ít nội lực đây. Đệ nhất kim hắn đâmvào huyệt Đản trung, sau đó nhanh chóng đâm vào huyệt Trung đình, Cưuvĩ, Cự khuyết, Phúc thông cốc, Thượng hiểu, Trung hiểu, Hạ thúy, Thầnkhuyết, theo thứ tự mà hạ châm. Đây là đệ nhất lộ châm, lộ thứ hai châmvào các huyệt Chương môn, Kỳ môn, Can du, Nội quan, Công tôn, Thái bạch. Châm pháp đều lấy bình bổ bình tả làm chính.
Sau khi đi hai lộ châm song, phần đuôi sợi chỉ gắn cùng mội chỗ thì hắnnhắm hai mắt lại, ngầm vận nội lực. Nội lực theo mấy chục sợi to nhậpvào kim khâu rồi rót thẳng vào trong cơ thể Ngụy Chí Thành. Phương phápdùng châm này đương thời chỉ có Trương đại quan nhân mới có thể làmđược.
Ngụy Chí Thành đang kỳ quái thầm nghĩ món châm cứu này cũng không đaunhức gì, có phải là vị lão trung y này phô trương thanh thế hay khôngnhưng theo nội lực rót vào hắn đội nhiên cảm thấy tựa hồ như có vô sốcương châm trực tiếp đâm vào thân thể mình. Lúc này cảm giác quả thực là đau đớn đến tận xương tủy. Ngụy Chí Thành cắn chặt khăn mặt trong miệng hai tay liều mạng bóp chặt thành giường. Cũng may đau đớn rất nhanh đitrôi qua, một luồng nội tức nóng rực theo kinh mạch các nơi lưu chuyển.Không bao lâu sau, Ngụy Chí Thành liền cảm thấy ấm áp dễ chịu, TrươngDương duy trì nội lực liên tục rót vào khiến hắn cảm thấy càng ngày càng nóng, cái nóng này tuy cảm giác khó có thể chịu được nhưng so với cảmgiác gan đau đớn thì còn tốt hơn rất nhiều.
Thật ra liệu pháp của Trương Dương có phần tương tự như nhiệt liệu trong y học hiên đại nhưng mà hắn dùng kim châm phối hợp với nội lực nên mứcđộ thẩm thấu hơn xa nhiệt liệu bình thường, không biết muốn mạnh hơn bao nhiêu lần nhưng đây cũng là chuyện cực kỳ hao tổn nội lực. Ngắn ngủnchỉ 20' trị liệu đã khiến cho chân nguyên hắn hao tổn thật lớn.
Sau khi thu châm hắn mỏi mệt ngồi trở lại trên mặt ghế, thấp giọng nói: "Ngươi đi đi!". Ngụy Chí Thành từ trên giường đi xuống, cảm giác cảngười tựa như thoát thai hoán cốt thoải mái hơn rất nhiều. Hắn nhìn thấy lão trung y đã nhắm mắt dưỡng thần thì cám ơn sau đó cũng không dámquấy rầy nữa mà lặng yên rời khỏi phòng.
Sau khi Ngụy Chí Thành đi rồi, Cố Giai Đồng lần nữa trở lại cái phòngkhám bệnh lâm thời này. Từ ngoài cửa sổ nhìn thấy Trương Dương ngồikhoanh chân trên giương vẫn đang nhắm mắt điều tức. Trong quá trìnhTrương Dương cứu chữa cho Ngụy Chí Thành chân nguyên hao tổn thật lớn.Quanh thân hắn quần áo cũng đã ướt đẫm trên trán che đầy mồ hôi, theonội tức vận hành trên đỉnh đầu dâng lên vụ khí nhàn nhạt. Cố Giai Đồngkhông dám quấy rầy hắn, lặng lẽ đem ấm trà trên bàn pha một ấm trà mới.
Trương Dương chậm rãi mở đôi mắt nhìn Cố Giai Đồng đang đứng đối diệnmình, trong mắt đẹp ẩn hiện lệ quang thì mỉm cười nói: "Đến khi nàovậy? Ta lại không có cảm thấy!". Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bécủa Cố Giai Đồng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, nói khẽ: "Cứ bangày phải làm một lần, ta đại khái còn phải trị liệu cho hắn bốn lầnnữa. Phương thuốc ta đã kê rồi đặt lên bàn, ngươi đưa cho hắn, bảo hắndựa theo đó uống thuốc".
Cố Giai Đồng đột nhiên vươn cánh tay dùng sức ôm chặt Trương Dương,khuôn mặt dán vào đầu vai hắn, nước mắt tuôn ra: "Trương Dương, nếu như quá ảnh hưởng đến thân thể thì ngươi đừng làm nữa". Nàng yêu cầu Trương Dương chữa bệnh Ngụy Chí Thành mà cũng không có nghĩ đến Trương Dươnglại phải trả giá lớn như vậy. Nhìn thấy bộ dáng Trương Dương gần như hưthoát thì tất nhiên đau lòng không thôi, trong lòng nàng địa vị của Ngụy Chí Thành hiển nhiên không cách nào so sánh với Trương Dương được.
Trương Dương cười nói: "Giai Đồng tỷ. Ta có phải là đồ bỏ đâu? Hơn nữacứu một người hơn xây bảy tòa Phật tháp. Ngụy Chí Thành tuy đáng ghétnhưng dù sao cũng chưa đến mức đang chết. Ngươi yên tâm đi, ta chỉ cầnba ngày là có thể khôi phục như lúc ban đầu, ngươi mau đi đi, lấy thuốccho hắn". Trương đại quan nhân biểu hiện khoan hồng độ lượng càng khiếncho tình yêu của Cố Giai Đồng đối với hắn càng sâu. So về trí tuệ thìNgụy Chí Thành hiển nhiên khiếm khuyết hơn Trương Dương rất nhiều. Hắncầu xin Cố Giai Đồng hỗ trợ chiếu cố cho tình nhân hắn thật ra chính làviệc làm ích kỷ tới cực điểm nhưng Cố Giai Đồng sớm đã không coi chínhlà vợ hắn nữa nên tuy cảm giác phẫn nộ nhưng dù sao sẽ không vì vậy màbị tổn thương.
Cố Giai Đồng ôm Trương Dưong không muốn buông tay: "Ta không đi, ta muốn ở tại chỗ này cùng ngươi!".
Trương Dưong ha ha cười nói: "Ngươi ôm một lão đầu tử, để cho người ta thấy được khẳng định sẽ nghĩ ngươi biến thái!".
"Phi! Ngươi mới biến thái!".
Bên ngoài đội nhiên truyền đến một cái thanh âm ngọt ngào nói: "Trươnglão tiên sinh có ở đây không?". Cố Giai Đồng cuống quít buông TrươngDương ra từ trên giường đứng lên. Lúc này Hà Ca Nhan từ ngoài cửa điđến, Cố Giai Đồng cùng Hà Ca Nhan đã gặp mặt vài lần, đối với cô gáixinh đẹp này vẫn có ấn tượng rất sâu. Nàng hiểu rõ trang phục lần nàycủa Trương Dương đều là do cô bé này đạo diễn. Khi nàng nhìn Hà Ca Nhauthì Hà Ca Nhan cũng nhìn nàng. Cố Giai Đồng nhìn về phía Hà Ca Nhan cười cười rồi vội vàng thoát đi.
Hà Ca Nhan nhìn theo bóng lưng Cố Giai Đồng nói khẽ: "Trương lão liênsinh ngài rất có diễm phúc a!". Trương đại quan nhân nhíu mày: "Nói cái gì, ngươi nói càn nói bậy, ta cùng Cố Giai Đồng chỉ có tình hữu nghịcách mạng thuần khiết.".
"Hứ! Ta có mà tin tưởng ngươi. Ngươi với ai đều là tình hữu nghị cáchmạng thuần khiết cả". Trương Dương không có hảo ý cười: "Ta với ngươithì không giống vậy, ta cảm thấy hai ta thời gian gần đây có phần mậpmờ!". "Cút! Ai muốn với lão đầu ngươi này mập mờ!".
Lúc này điên thoại trên bàn vang lên. Hà Ca Nhan cầm lấy điện thoại đưađến cho Trương Dương. Trương Dương nhìn nhìn dãy số, lại là Triệu Tân Vĩ gọi tới. Triệu Tân Vĩ thanh âm có chút trầm trọng: "Trương Dương, tỷcủa ta gặp chuyện không may."
Trương Dương nao nao, Triệu Tân Vĩ là bạn thân của hắn, tỷ tỷ của hắnTriệu Tân Hồng lúc trước bị ung thư vú được mình chữa cho rồi, nay thânthể lại xảy ra vấn đề sao. Hắn truy vấn nói: "Làm sao vậy?".
Triệu Tân Vĩ thở dài nói: "Viện kiểm sát bắt bà tỷ của ta mang đi rồi.Vụ Giang Thành chế dược có liên quan đến tỷ của ta, giá trị có liên quan cũng không nhiều, chỉ có hai vạn!" Hắn dừng lại một chúi nói: "TrươngDương, lần này ngươi nhất định phải giúp đỡ ta. Ngươi xem có thể nói với Lý Phó thị trưởng nói một tiếng hay không, để hắn ra mặt can thiệp, đểtỷ của ta được xử lý nhẹ đi." Trương Dương lâm vào trầm tư. Chuyện tham ô hai vạn này nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ nhưngchuyện của Triệu Tân Hồng lại xảy ra không phải lúc.
Vụ Giang Thành chế dược cũng đã khiến cho nguyên Thị trưởng Lê QuốcChính hạ đài, vợ hắn Phùng Ái Liên trong công tác chế dược có hành vitham ô. Bởi vì vợ chồng bọn họ mà có một nhóm lớn cán bộ Giang Thành đãbị ảnh hưởng. Không thể tưởng được là chuyện này vẫn chưa có hoàn toànchấm dứt. Triệu Tân Hồng tại Viện bảo vệ bà mẹ và trẻ em ở Xuân Dươngcũng vì vậy mà xuống ngựa. Trương Dương nói: "Triệu ca, chuyện này tasẽ hết sức nhưng vụ này tại Giang Thành đang quá mẫn cảm, giờ đây cán bộ Giang Thành đối với chuyện này tránh còn không kịp, ta lo là Lý Phó thị trưởng cũng không dám can thiệp quá nhiều".
Triệu Tân Vĩ ảm đạm nói: "Ta chỉ có một vị tỷ tỷ này, mệnh nàng là dongươi cứu, ta cầu xin ngươi lại cứu nàng lần nữa. Nàng chưa được mấyngày sống tốt lành, cũng chưa kết hôn, lớn tuổi như vậy mà vẫn cô đơnmột mình....".
Trương Dương thấp giọng nói: "Triệu ca, ngươi yên tâm đi, ta sẽ hết sức."
Trương Dương cúp điện thoại, nhìn thấy Hà Ca Nhan đang giúp hắn thu dọnphòng, tuy việc bọn họ tới đây tiểu phòng khám bệnh chỉ là diễn trònhưng mà Hà Ca Nhan làm việc rất là chăm chú. Nàng nhìn về phía TrươngDương nói: "Ta đi mua thức ăn, buổi tối ở đây ăn cơm đi!" Ngươi nghỉngơi một chút đi. Trương Dương gật nhẹ đầu, Hà Ca Nhan đi rồi, hắn suynghĩ một hồi lâu sau mới gọi cho Lý Trường Vũ. Lý Trường Vũ sau khi nghe nói xong chuyện này thì cũng có vẻ khó xử, hắn thấp giọng nói vớiTrương Dương: "Vụ án Giang Thành chế dược này có làm ảnh hưởng rất lớn. Theo ta được biết lần này bởi vì việc nhận hoa hồng mà trong hệ thống y tế có tới mười hai cán bộ bị ảnh hưởng. Danh sách cụ thể thì còn chưacông bố nhưng chuyện này thì Ban Kỷ Luật Thị ủy đã trực tiếp báo cáoHồng bí thư. Chỉ cần một người Triệu Tân Hồng được đối xử khác đi cơ hồđều khiến tất cả mọi ngươi đều mắt nhìn chằm chằm vào, từ đó khiến chosự việc càng trở nên phiền toái hơn."
Trương Dương nói: "Ta cùng Triệu gia tỷ đệ quan hệ không tệ, bìnhthường đối đãi với Triệu Tân Hồng như tỷ tỷ." Thật ra hắn và Triệu TânHồng không quen thuộc đến mức này nhưng vì giúp nàng, trước mặt LýTrường Vũ hắn phải cường điệu quan hệ giữa hai người.
Lý Trường Vũ nói: " Chuyện này ta sẽ chú ý nhưng bây giờ cục diện chính trị Giang Thành ngươi cũng nên biết, có rất nhiều chuyện ta cũng hữutâm vô lực, Trương Dương, ngươi nên thanh thản ổn định học tập, sự tìnhbên này không cần phải quan tâm."
Trương Dương cũng có thể thông cảm cho Lý Trường Vũ. Dù sao đây cũng làmột vũng nước đục, ai cũng không muốn dây vào. Lý Trường Vũ có thể làmđược như vậy đã rất khó được. Lý Trường Vũ lại hỏi thăm tình huống củaTriệu Tĩnh, sau khi hàn huyên hai câu mới cúp điện thoại.
Trong ngày hôm đó, hội nghị Thường ủy do Hồng Vĩ Cơ chủ trì. Hồng Vĩ Cơsắc mặt rất bất thiện, trên thực tế, từ sau khi hắn bị người tố cáo saulưng thì Hồng bí thư vốn lặng yên lại sinh ra biến hóa. Sự biến hóa nàycơ hồ mỗi một vị ủy viên Thường vụ đều cảm giác được. Hồng Vĩ Cơ ngàyxưa một mực trung dung đã biến mất, cường thế hắn che dấu bao lâu đã dần dần bộc lộ ra. Hội nghị Thường vụ lần này hắn một lần nữa vỗ bàn quátto: "Ta không rõ, đội ngũ cán bộ Giang Thành làm sao vậy? Góc tường Chủ nghĩa xã hội của chúng ta giống như có lực hấp dẫn gì mà khiến cho cónhiều sâu mọt như vậy muốn thò chân vào? Có phải là muốn đem góc tườngđào rỗng khiến cho bức tường này triệt để ngã xuống thì mới bằng lòngcam tâm hay sao?"
Các ủy viên Thường vụ không ai nói gì. Thời gian gần đây nghe nói vụ ánGiang Thành chế dược có người buông lời gièm pha. Hồng Vĩ Cơ lại làngười bị tố cáo nên việc làm cho vị Hồng bí thư này chú ý tới hẳn làcũng không nhỏ. Trong Thường ủy người hiểu rõ Hồng Vĩ Cơ nhất hẳn là LýTrường Vũ. Hồng Vĩ Cơ trong khoảng thời gian này giấu mình rất kỳ. Hắnsở dĩ thay đổi thái độ làm quan, không cầu công lao chỉ cầu không thấtbại là vì không muốn rước lấy phiền toái nhưng hắn không nghĩ đến là hết lần này tới lần khác phiền toái lại tìm hắn. Vụ án Giang Thành chế dược lần này Hồng Vĩ Cơ coi trọng như thế tuyệt sẽ không phải là muốn ra sức đánh Lê Quốc Chính như chó đã rơi xuống nước vì Hồng Vĩ Cơ cùng hắncũng không có mâu thuẫn gì.
Trong số các ủy viên tham dự hội nghị Thưởng ủy, người có tâm tình bấtan nhất phải kể tới Tả Viên Triêu. Hồng Vĩ Cơ thò tay vào vụ án GiangThành chế dược khiến cho Tả Viên Triêu cảm thấy chuyện này khó hiểu.
Hồng Vĩ Cơ sau một trận bực tức thấy không có Ủy viên Thường vụ nào nóigì. Vụ án Giang Thành chế dược này mọi ngươi đều biết là cục diện đangrất rối rắm, ai cũng không muốn bình luận nhiều về chuyện này. Sau khitan họp, Hồng Vĩ Cơ bảo Tả Viên Triêu lưu lại.
Trong lòng Tả Viên Triêu có linh cảm có điềm xấu. Các loại dấu hiệu đềucho thấy cử động lần này của Hồng Vĩ Cơ là muốn báo món nợ hắn tính trên đầu mình. Từ thái độ hắn đối xử với mình gần đây thì sẽ không khó cảmthấy được điểm này.
Hồng Vĩ Cơ lấy ra một hộp thuốc, tự mình rút ra một điếu châm lửa. Hắnbiết Tả Viên Triêu không hút thuốc lá cho nên cũng không có mời hắn. Sau khi nuốt một ngụm khói hắn chậm rãi nói: "Viên Triêu a!, ta suy nghĩmột chút. Có chuyện vẫn cần trước tiên cùng ngươi trao đổi a." Hắn kéongăn kéo lấy ra một tập văn kiện để lên trước mặt Tả Viên Triêu: "Cóchứng cớ cho thấy, đại ca ngươi. Viện trưởng Bệnh viện nhân dân GiangThành Tả Ủng Quân trong việc mua bán dược phẩm phát sinh vấn đề kinh tếnghiêm trọng. Cơ quan kiểm sát đã tìm kiếm được không ít chứng cớ, Phùng Ái Liên cũng gián tiếp liên quan đến việc này.".
Lòng Tả Viên Triêu lập tức trầm xuống, mặc dù nói hắn đã dự cảm đượcchuyện này mười phần sẽ liên quan đến đại ca của hắn nhưng do Hồng Vĩ Cơ chứng thật nói ra vẫn làm cho hắn cảm giác giật mình. Hắn mím môi cóchút gian nan nói: "Hồng bí thư, ta hiểu đại ca của ta, hắn là mộtngười dốc lòng nghiên cứu khoa học, đối với vật chất không có nhu cầulớn."
Hồng Vĩ Cơ thở dài một hơi nói: "Đồng chí Viên Triêu, hiện tại tâm tình của ngươi ta rất minh bạch. Tuy chúng ta đều nói duy trì công tác cáchmạng phải lục thân bất nhận nhưng là người đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Đồng chí Tả Ủng Quân xảy ra vấn đề như vậy ta cũng rất đaulòng!".
Tả Viên Triêu kiệt lực khống chế tâm tình, hắn nhìn sang Hồng Vĩ Cơ đang trầm mặt xuống mà trong đáy lòng thầm chửi bới: "Tiểu nhân." Đây có lẽ là định nghĩa hoàn toàn mới đối với Hồng Vĩ Cơ. Vô luận đại ca hắn cótham ô hay không thì trước mắt vị Bí thư này hiển nhiên là muốn đảmnhiệm nhân vật giậu đổ bìm leo. Hồng Vĩ Cơ muốn thông qua chuyện này đểlàm khó mình. Tả Viên Triêu cảm thấy phẫn nộ, hắn cũng không có tố cáoHồng Vĩ Cơ, tuy hắn biết Hồng Vĩ Cơ cùng Phương Văn Nam có chút giaotình nhưng chuyện xấu của Hồng Vĩ Cơ thì hắn lại không biết. Giờ đây vịHồng bí thư này lại rõ ràng không phân biệt tốt xấu đem tất cả vấn đềquy kết lên đầu mình là vì muốn trả thù chính mình.
Trương Dương thấp giọng nói: "Xem ra nhược điểm của Lương Thành Longchính là tại tòa nhà Kinh Đô này. Vương Học Hải đã lợi dụng điểm này đểbức bách hắn thối lui khỏi vụ đấu thầu Bách hóa đại lâu.
Thường Hạo gật nhẹ đầu, chuyện này đối với quốc an mà nói cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, mục tiêu của bọn họ là An Đức Hằng, muốn điều tratình hình hoạt động của An Đức Hằng. Thường Hạo nói: "An Đức Hằng muốnđi Thâm Quyến một thời gian nên việc giám thị đối với hắn cũng có thểtạm thời đình chỉ".
Trương Dương cảm thấy kinh ngạc nói: "Ngươi phải đi?". Thường Hạo nói: "Ta đã đem tình huống báo cáo với thượng cấp, bọn họ cho rằng ta khôngcần phải tiếp tục lưu lại Đông Giang nữa, ngày mai có thể trở về". Hắndừng lại một chút lại nói: "Thượng cấp gọi ta về Bắc Kinh báo cáo côngtác".
Trương Dương a một tiếng nhưng trong lòng lại âm thầm kỳ quái. Quốc anbỏ ra nhiều tinh lực như vậy để điều tra An Đức Hằng, thật vất vả mớiđưa được trang bị nghe trộm vào nhưng mới được vài ngày đã muốn rút lui. Chẳng lẽ Thường Hạo còn dấu giếm cái gì? Liệu có việc gì hắn còn cố ýche giấu mình? Trương Dương ung dung thản nhiên nói: "Có nên điều trarõ thân phận Dã Lang hay không?".
Thường Hạo nói: "Chỉ biết là hắn là lính đánh thuê Thái Lan còn nhữngviệc khác thì còn đang trong quá trình điều tra!". Trương Dương gật nhẹđầu đưa mắt nhìn về phía tòa nhà đối diện nói: "Thiết bị nghe trộm vẫnlưu lại ở đó?". Ngươi cứ nghỉ ngơi một thời gian đi. Chuyện theo dõi ta sẽ thực hiện thông qua internet, ngươi không cần lo lắng. Chuyện nàykhông quan hệ tới ngươi!''.
Trương Dương đối với những lời này có chút phản cảm. Quốc an chính làthế này a, lúc cần dùng đến lão tử thì liều mạng chiêu dụ, lúc hết giátrị sử dụng thì vứt đi như cái rẻ rách. Cái gì mà việc điều tra tin tứckhông liên quan tới ta nhưng Trương Dưong cũng không có truy vấn thêm.Người ta đã không muốn nói thì rõ ràng là không coi mình là một phần tửtrong tổ chức, lần sau còn muốn lão tử xuất lực cho các ngươi mới là lạ!
Trương Dương đi được một lúc thì Cố Giai Đồng bị phụ thân gọi vào thưphòng. Đối mặt với phụ thân nàng có vẻ có chút không yên, cẩn thận kêumột tiếng: "Cha!".
Cố Duẫn Tri gật nhẹ đầu chỉ vào cái ghế Trương Dương mới ngồi qua nói:"Ngồi đi". Cố Giai Đồng ngồi xuống, nói khẽ: "Cha tìm con có việc gìa?". Cố Duẫn Tri nói: "Ngươi bỏ việc đấu thầu công trình Bách hóa đạilâu ở Đông Giang đi". Cố Giai Đồng lặng im không nói gì.
Cố Duẫn Tri thở dài nói: "Có một số việc cho dù ngươi không nói thì vẫn có người nói với ta". Cố Giai Đồng nói: "Cha. Thật ra con lần nàykhông muốn từ bỏ mảnh đất này không chỉ là bởi vì Minh Kiến mà thông qua suy nghĩ rằng mảnh đất này liên quan đến các mặt thật sự quá nhiều, đãkhông chỉ còn đơn thuần là buôn bán cạnh tranh nữa. Con chỉ lo lắng làsau khi lấy được mảnh đất này thì sẽ mang đến cho cha không ít phiềntoái!".
Cố Duẫn Tri nhàn nhạt cười cười: "Tại Trung Quốc làm việc, nhất là cácvụ làm ăn liên quan đến chính quyền thì làm gì có cái gì là đơn thuầnbuôn bán cạnh tranh? Việc ngươi ở Giang Thành tiếp nhận dự án ba đườngvòng bao quanh thành phố chẳng lẽ cũng là đơn thuần sao, không có bất kỳ nhân tố chính trị nào xen vào trong đó?".
Câu hỏi này khiến cho Cố Giai Đồng á khẩu không trả lời được. Phụ thânnàng tuy rất ít khi hỏi đến sinh ý của nàng nhưng hắn vẫn nhìn rõ mọiviệc. Cố Giai Đồng nhỏ giọng nói: "Cha, ngài yên tâm con sẽ xử lý tốtchuyện này, tuyệt sẽ không gây cho ngài bất luận ảnh hưởng nào".
Cố Duẫn Tri nhìn sang nữ nhi ý vị thâm trường nói: "Ngươi cho rằng baba sợ hãi ảnh hưởng sao? Ta chỉ là lo lắng các ngươi nhiệt tình và hiềnlành mà bị người ta dụng tâm kín đáo lợi dụng. Ta sẽ bảo Minh Kiến rútlui vụ đấu thầu mảnh đất Bách hóa đại lâu này". Hắn dừng lại một chútlại nói: "Dự án ba đường vòng bao quanh thành phố Giang Thành là doTrương Dương cho ngươi tham dự a?". Cố Giai Đồng không nói gì, coi nhưthừa nhận chuyện này.
Cố Duẫn Tri thở dài nói: "Đây là có những người muốn thông qua chuyệnnày mua bảo hiểm cho mình". Theo như lời hắn những người đó là đám LýTrường Vũ. Chính đàn Giang Thành vừa trải qua trận phong ba khiến chovài vị lãnh đạo trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Vô luận là Quyền thịtrưởng Tả Viên Triêu hay Thường vụ Phó thị trưởng Lý Trường Vũ làm việcđều cầu ổn thỏa là chính. Cố Duẫn Tri thân là Bí thư Tỉnh ủy nên tin tức có rất nhiều, từ lúc Hồng Vĩ Cơ đem dự án ba đường vòng bao quanh thành phố công trình giao cho Lý Trường Vũ chỉ huy thì đã có người đem việcnày báo cáo với hắn. Phản ứng đầu tiên của Cố Duẫn Tri chính là nhận xét đây là động thái cân bằng tình thế của Hồng Vĩ Cơ, lợi dụng Lý TrườngVũ để chống lại Tả Viên Triêu. Cố Duẫn Tri đối với việc cân đối quyềnlực trong chính trị này cũng không ghét mà chỉ khiến cho hắn đối vớichuyện này sinh ra lòng cảnh giác. Nguyên nhân là vài ngày trước cóngười tố cáo Bí thư thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ. Hồng Vĩ Cơ và PhươngVăn Nam có quan hệ không tầm thường mà Phương Văn Nam lần này lại làngười xây dựng công trình ba đường vòng bao quanh thành phố mà đây cũnglà dự án nữ nhi của hắn hợp tác làm ăn.
Cố Duẫn Tri bởi vậy mà suy đoán Hồng Vĩ Cơ đem dự án ba đường vòng baoquanh thành phố giao cho Lý Trường Vũ không đơn thuần là để làm cân bằng mà dụng ý thực sự là lợi dụng Lý Trường Vũ cho Phương Văn Nam một cơhội trong khi đó bản thân hắn lại có thể đứng ngoài, tạo tình thế vôcan. Lý Trường Vũ lại thông qua Trương Dương kéo Cố Giai Đồng tham giavào chuyện này, từ đó có tác dụng áp chế nhất định đối với Tả Viên Triêu mà cũng là một loại bảo hiểm đối với bản thân. Một vụ đấu thầu đơn giản như vậy nhưng sau lưng lại ẩn chứa nhiều việc phức tạp như vậy khiếncho Cố Duẫn Tri rất không thích. Tuy sơ bộ điều tra cho thấy Hồng Vĩ Cơcũng không có bất luận vấn đề kinh tế gì nhưng Cố Duẫn Tri vẫn có chútbận tâm, hắn không muốn nữ nhi bị người ta lợi dụng.
Cố Giai Đồng sau khi minh bạch băn khoăn của phụ thân thì cũng không vìvậy mà muốn thối lui, nàng nói khẽ: "Cha, ngài yên tâm. Công trình nàyta sẽ nghiêm khắc giám sát, cố gắng không phạm bất cứ sai lầm gì. Thủpháp kinh doanh của Phương Văn Nam lúc này vẫn ổn, nếu không nói đến yếu tố quan hệ gì đó thì Thịnh Thế tập đoàn của hắn trên nhiều phương diệnđều phù hợp với yêu cầu của chính quyền.
Cố Duẫn Tri nghe nữ nhi nói như vậy thì cũng từ bỏ ý định bảo nàng rờikhỏi công trình ba đường vòng bao quanh thành phố Giang Thành mà nói khẽ: "Những ngày ngươi đi Giang Thành Ngụy Chí Thành có tới".
Cố Giai Đồng sắc mặt đột nhiên thay đổi, nàng cắn đôi môi anh đào nói: "Con đã soạn Đơn ly hôn. Chỉ chờ hắn kí tên thôi".
Cố Duẫn Tri mím môi, hắn thấp giọng nói: "Nó bị ung thư gan, nhiều nhất chỉ còn sống được một năm nữa". Cố Giai Đồng sửng sốt. Nàng không ngờkết quả sẽ là như vậy. Cố Duẫn Tri nói: "Có lẽ ngươi nên một lần nữaxem xét chuyện này!".
Thời gian này tinh thần học tập của Trương đại quan nhân tăng vọt chưatừng có. Cái này cùng có liên quan đến lời nhắc nhở của Lý Trường Vũ.Tại cái thời đại mọi việc đều chú ý đến bằng cấp này thì hắn nhất địnhphải không ngừng học tập, dựa theo thuyết pháp thì cái này gọi là nạpđiện. Trương Dương dựa vào khẩu tài của mình mà nhanh chóng kết thân với các giáo viên Trường đảng. Lần này đi học có rất nhiều học sinh có xeđưa đón nhưng đi xe Jeep thì chỉ có Trương Dưong mà thôi. Ngay cả cáibiển số xe thằng nhãi cũng rất cố chấp, cũng nhờ Cố Giai Đồng thông quaquan hệ làm cho hắn đồng thời thuận tiện còn cho hắn thêm làm một cáiGiấy Tỉnh ủy đại viện thông hành. Người sáng suốt nhìn thấy cái xe nàysẽ không khó phỏng đoán ra thân phận chủ xe.
Trương Dương tại Trường đảng học lớp hàm thụ, hàng năm chỉ cần tập trung học tập hai lần. Để tạo quan hệ hắn thường xuyên mời vị lão sư Ngô Việt đi ăn rồi giao lưu với vài em chân dài. Đến bây giờ, hắn và Ngô Việt có thể nói là quan hệ thân thiết.
Thứ tư, sau khi tan học Trương Dưong nguyên vốn chuẩn bị đi Trường đạihọc sư phạm Đông Giang đón muội muội Triệu Tĩnh đi ăn cơm nhưng đang lái xe đi thì lại nhận được điện thoại của Cố Giai Đồng. Cố Giai Đồng đang ở tại Lam Hải tổng bộ, bên ngoài trời mưa mà con Mercedes của nàng lạiđang đưa đi bảo dưỡng cho nên bắt Trương Dương qua đón.
Trương Dương đi vào bãi đỗ xe, Cố Giai Đồng nhận được điện thoại đã đira chờ đợi. Sau khi mở cửa xe ngồi vào, trên gương mặt đẹp bao phủ thầnsắc lo lắng nhàn nhạt. Trương Dương sờ tay nàng nói khẽ: "Làm sao vậy?Công tác không tốt a?". Cố Giai Đồng lắc đầu, ý bảo Trương Dương lái xeđi ra ngoài rồi nói sau.
Từ bãi đỗ xe dưới đất đi ra, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, Cố GiaiĐồng rút ra một điếu thuốc lá, cầm lấy diêm châm lửa nhưng lại không cẩn thận mà sặc khói mà ho khan kịch liệt. Trương Dương túm lấy thuốc látrong tay nàng dí vào gạt tàn nói: "Không thể thì đừng hút, tâm tìnhkhông tốt thì cứ nói ra đi, ta cho dù không giúp được ngươi thì cũng cóthể chia sẻ một chút.".
Cố Giai Đồng có chút gian nan nói: "Trương Dương, ta muốn cầu xin ngươi một việc!". Trương Dương cười nói: "Cái gì mà cầu xin chứ? Nói đi, chỉ cần ta làm được nhất định sẽ làm!". Cố Giai Đồng mỏi mệt tựa ở trên ghế ngồi, nhìn ra ngoài trời mưa, sắt mặt tái nhợt nói: "Ngụy Chí Thành bị ung thư gan, ta muốn ngươi giúp đỡ hắn". Trương Dương đột nhiên ngẩnra, hắn sững sờ nhìn Cố Giai Đồng.
Trong mắt Cố Giai Đồng toát ra mấy phần thất vọng: "Ngươi không muốn?". Trương Dương lắc đầu nói: "Ta nguyện ý, nếu như ta cứu hắn, ngươi từnay về sau có thể đạt được giải thoát, ta sẽ không chút do dự đi làm!".Trong mắt Cố Giai Đồng lập lòe lệ quang cảm động nói: "Trương Dương, ta vốn tưởng rằng..."
Trương Dương cuời vuốt ve khuôn mặt nàng nói: "Tưởng rằng cái gì? Cholà ta sẽ không đi cứu hắn a? Cho rằng ta ước gì hắn chết đi chứ gì? Tathừa nhận là ta không thích hắn, nhưng ta cũng không hận hắn đến mứcmuốn hắn chết đi, ta chỉ là chán ghét hắn đối với ngươi bất công!".
Tâm tình Cố Giai Đồng bị Trương Dương quấy động, vùi sâu vào ngực hắn.Trương Dương ôm Cố Giai Đồng, hai người lẳng lặng ôm nhau một chỗ. Thằng nhãi này chợt nhớ tới tại đêm triền miên cuồng loạn ở trạm điện thoạicông cộng ở Bắc Kinh kia mà cũng không muốn cứu Ngụy Chí Thành nhưng hắn minh bạch nếu Ngụy Chí Thành cứ như vậy mà chết đi thì sẽ để lại trongnội tâm Cố Giai Đồng một dấu ấn vĩnh viễn không giải khai được. Chỉ cóchữa cho Ngụy Chí Thành thì mới có thể khiến cho Cố Giai Đồng cởi bỏđược khúc mắc này, đem bóng ma trong hôn nhân triệt để xóa đi.
Trương Dương có chút ít băn khoăn hỏi: "Nếu Ngụy Chí Thành biết ta cứuhắn, ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ không đáp ứng!". Cố Giai Đồng cũng có lolắng đồng dạng, nàng nói khẽ: "Vậy làm sao bây giờ?".
Trương Dương nói: "Không có việc gì, chỉ cần có biện pháp giúp hắn bắtmạch, xác định tình huống của hắn thì ta mới có thể đưa ra phương thuốc. Nếu thật sự không được thì ta hóa trang thành một lão đầu tử ". Cố Giai Đồng nở nụ cười: "Ngươi thật lắm mưu ma chước quỷ!".
Đuợc Cố Giai Đồng khuyên bảo, Ngụy Chí Thành rốt cụt đáp ứng cùng nàngđi trung y, một người khi cảm giác mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ thì có thể thấy rõ được rất nhiều chuyện. Ngồi ở trong xe Mercedes củaCố Giai Đồng, Ngụy Chí Thành yên lặng nhìn dòng người lui tới trên đường phố mà thấp giọng nói: "Giai Đồng, chuyện quá khứ ta thực xin lỗingươi".
Cố Giai Đồng nhàn nhạt cười cười: "Nói nhiều như vậy làm gì? Ngườikhông có khả năng thay đổi quá khứ!". Ngụy Chí Thành thở dài nói: "Tasở dĩ đem chuyện này nói cho cha cũng không phải muốn tranh thủ sự đồngtình của các ngươi mà ta chỉ là xin lỗi cha. Những năm gần đây đã làmcho ngươi chịu nhiều ủy khuất".
Cố Giai Đồng nói khẽ: "Ta cũng phải xin lỗi ngươi, sai lầm của chúng ta là đã cùng nhau ở dưới một mái hiên. Nếu như có thể lựa chọn lại mộtlần nữa thì ta sẽ không phạm sai lầm như vậy".
Trong lòng Ngụy Chí Thành đau đớn như xoắn lại, hắn run rẩy lấy ra mộtđiếu thuốc lá châm lửa. "Thân thể ngươi không tốt, đừng hút thuốc!".
Ngụy Chí Thành châm lửa dùng sức hít một hơi nói: "Đối với ta mà nóihút hay không hút đều không khác gì nhau. Với trình độ y học hiện nay mà nói, bị ung thư gan coi như bị tuyên án tử hình. Ung thu từ gan hắn đãdi căn sang các cơ quan nội tạng khác, đã không cách nào điều trị bằngngoại khoa nữa, giờ đây phương án trị liệu duy nhất là hóa trị và xạ trị nhưng Ngụy Chí Thành cự tuyệt trị liệu. Nếu đã không thể chữa khỏi thìcần gì phải dùng hóa chất tra tấn thân thể của mình nữa.
Cố Giai Đồng nói khẽ: "Cô ấy có biết không?'' Cô ấy trong miệng Cố Giai Đồng chính là tình nhân Ngụy Chí Thành, Hà Lạc. Trong tay Ngụy ChíThành, điếu thuốc lá run rẫy tiếp đó ngưng trệ tại đó, qua một hồi lâusau hắn mới nói: "Ta không nói cho nàng biết".
"Vì sao?" Cố Giai Đồng có chút kỳ quái, theo nàng thì người Ngụy ChíThành chân chính yêu là Hà Lạc, gặp loại sự tình này người thứ nhất hắnphải chia sẻ vốn là nàng. Ngụy Chí Thành tràn ngập vẻ áy náy nhìn CốGiai Đồng nói: "Ta sợ nàng thương tâm, sợ nàng không chịu nổi đảkích!".
Trong quá khứ nếu như Cố Giai Đồng nghe được lời nay nhất định sẽ phẫnnộ tới cực điểm, nàng thậm chí sẽ không lưu tình chút nào đuổi Ngụy ChíThành xuống xe. Hắn vì tình nhân lo lắng chu đáo như thế, trong khi đócó bao giờ lo lắng cho người vợ được pháp luật công nhận như nàng haykhông. Nhưng giờ đây tâm tình Cố Giai Đồng lại cực kỳ bình tĩnh, nàngdùng ánh mắt đồng tình nhìn Ngụy Chí Thành. Nàng biết mình đối với namnhân trước mắt này đã không còn chút xíu tình cảm yêu thương nào nữa.Tất cả tình cảm của nàng đã đặt lên người Trương Dương rồi. Chính vì như thế mà đôi mặt với quá khứ nàng đã trở nên kiên cường hơn nhiều. Lờinày của Ngụy Chí Thành đã không thể xúc động tâm tình của nàng, nàng đối với Ngụy Chí Thành chỉ còn lại sự đồng tình. Nàng nhẹ giọng thở dài một hơi nói: "Thật ra, ngươi nên nói cho nàng biết".
Khóe mắt Ngụy Chí Thành đột nhiên ửng đỏ, hắn vội vàng hít từng hơithuốc lá, Cố Giai Đồng nhíu mày, mở cửa sổ nóc ra, trên không trung lạcvào vài hạt mưa. Ngụy Chí Thanh rốt cục nổi lên dũng khí nói: "Nàngđang mang thai".
Cố Giai Đồng vô ý thức đạp chân phanh. Nàng có chút phẫn nộ trừng mắtnhìn Ngụy Chí Thành. Cho dù nàng đối với nam nhân này không còn bất kỳcảm tình gì mà vẫn không khỏi bởi vì lời nói của hắn mà cảm thấy phẫnnộ. Nàng nghe nói Ngụy Chí Thành bị bệnh nan y, đang suy nghĩ làm nhưthế nào để trợ giúp hắn mà Ngụy Chí Thành lại nói cho nàng biết nhữngcái này. Hắn chẳng lẽ đã quên bọn họ còn chưa có ly hôn, mình ở trêndanh nghĩa vẫn là vợ hắn, hắn đối với nàng sự tôn trọng tối thiểu cũngkhông có. Cố Giai Đồng cả giận nói: "Ngươi tại sao phải nói cho ta biết những việc này?".
Ngụy Chí Thành thấp giọng nói: "Ta không có bằng hữu, nghĩ tới nghĩ lui người có thể trợ giúp ta chỉ có ngươi!" Hắn thấp giọng nói: "Ngươi cóthể cảm thấy ta vô sỉ, nhưng ta".
Cố Giai Đồng nhàn nhạt cười cười: "Có lẽ chúng ta chỉ có thể làm bằnghữu! Đừng nghĩ nhiều như vậy, sự tình cũng không có bi quan như vậy. Tađưa ngươi đi gặp vị lão trung y này rất có danh khí, hắn đã từng trịđược không ít bệnh nan y." Ngụy Chí Thành đối với bệnh của mình sớm đãtuyệt vọng, hắn thấp giọng nói: "Nếu ta chết đi, ta hy vọng ngươi cóthể giúp ta chiếu cố mẹ con các nàng".
Cố Giai Đồng quả quyết lắc đầu: "Ta sẽ không đáp ứng ngươi!".Trên mặtNgụy Chí Thành tràn đầy thất vọng nhưng tiếp đó Cố Giai Đồng lại nói:"Cho nên ngươi phải nhanh chữa khỏi bệnh mà tự tay đi chiếu cố cho mẹcon các nàng!".
Trương Dương mặc kiểu áo to cổ của Trung Quốc, dán chòm râu dê, trênsống mũi còn có một đôi kính mắt, quả nhiên là lão hạc đồng nhan. Mặtthân trang phục này cũng phải kể tới công lao của Hà Ca Nhan. Trong cácmôn học của nàng có môn hóa trang nên mới có thể đem Trương Dương hóatrang thành một tiểu lão đầu.
Trong phòng ngọn đèn rất tối. Đây là vì tránh cho người khác nhìn ra sơhở. Trương Dương cố làm ra vẻ ngồi ở đằng trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.Thấy Cố Giai Đồng mang theo Ngụy Chí Thành đi tới mà cũng không có bấtkỳ phản ứng nào.
Cố Giai Đồng nhìn thấy bộ dáng Trương Dương thì không khỏi có chúi muốncười, tuy vậy vì có Ngụy Chí Thành bên cạnh nên vẫn nén cười giả bộ cung kính nói: "Trương lão tiên sinh, ta mang người bệnh đến đây!". TrươngDương khẽ ừ một tiếng, hắn phất phất tay, Cố Giai Đồng lui ra ngoài rồitiện tay đóng cửa phòng lại. Ánh sáng trong phòng càng thêm ảm đạm.
Trong lòng Ngụy Chí Thành không khỏi cảm thấy kỳ quái. Lão đầu nhi nàykhông phải là bọn giang hồ bịp bợm đấy chứ? Mở phòng khám bệnh mà bêntrong ngoại trừ cái bàn ra cũng nhìn không thấy bất kỳ dụng cụ chữa bệnh nào, hơn nữa trong phòng ánh sáng rất mờ nhưng có thể thấy được bốnphía vách tường trống trơn, không thấy giấy phép buôn bán cùng hành nghề y.
Nhưng mà Ngụy Chí Thành rất nhanh nghĩ đến việc mình thân mang bệnh nany, cho dù gặp phải một bọn giang hồ bịp bợm thì tình huống cũng sẽ không thề tệ hơn được.
Trương Dương nhìn bệnh án của Ngụy Chí Thành, đây cũng là do hắn đãthích ứng với y học hiện đại. Ngụy Chí Thành lúc trước tại bệnh viện đãtiến hành kiểm tra toàn diện rồi, các kiểm tra phụ trợ cơ hồ đều đã làmqua một lần, việc chẩn đoán bệnh tương đối minh xác.
Trương Dương nhìn qua sau đó ra hiệu ý bảo Ngụy Chí Thảnh vươn tay rasau đó dùng ngón giữa tay trái đè lên trên mạch môn, đại khái bắt mạchba phút rồi buông tay Ngụy Chí Thành ra mà thấp giọng nói: "Cởi áo, nằm lên trên giường đi!".
Ngụy Chí Thành lại nghĩ, Cố Giai Đồng đã nhiệt tâm như vậy, mình cũngkhông đành lòng cự tuyệt hảo ý của nàng nên vẫn ngoan ngoãn theo ý lãotrung y này. Hắn cởi áo nằm lên trên cái giường nhỏ.
Trương Dương dùng một tấm khăn mặt che kín mắt hắn sau đó lại đem mộtcái khăn sạch sẽ nhét vào trong miệng hắn, thấp giọng nói: "Lúc châmcứu sẽ có chút ít đau đớn, ngươi chịu đựng đi!". Hắn tuy có ý định chữabệnh cho Ngụy Chí Thành nhưng cũng không có quên việc quá khứ của thằngnhãi này nên định nhân cơ hội này muốn cho hắn chịu chút ít đau khổ. Với tiêu chuẩn của Trương đại quan nhân thì đại có khả năng chế trụ mấy chỗ huyệt đạo để giảm đau nhưng đã có cái tâm tư này thì chẳng muốn phiềntoái làm gì.
Trương Dương mở hộp châm từ đó lấy ra mấy cây kim khâu. Kim khâu này sovới kim hắn đã sử dụng trong quá khứ hoàn toàn bất đồng vì phần đuôi kim khâu có xuyên một sợi chỉ thật dài. Trương Dương lắc đầu, trong lòng tự nhủ lần này lại phải hao tổn không ít nội lực đây. Đệ nhất kim hắn đâmvào huyệt Đản trung, sau đó nhanh chóng đâm vào huyệt Trung đình, Cưuvĩ, Cự khuyết, Phúc thông cốc, Thượng hiểu, Trung hiểu, Hạ thúy, Thầnkhuyết, theo thứ tự mà hạ châm. Đây là đệ nhất lộ châm, lộ thứ hai châmvào các huyệt Chương môn, Kỳ môn, Can du, Nội quan, Công tôn, Thái bạch. Châm pháp đều lấy bình bổ bình tả làm chính.
Sau khi đi hai lộ châm song, phần đuôi sợi chỉ gắn cùng mội chỗ thì hắnnhắm hai mắt lại, ngầm vận nội lực. Nội lực theo mấy chục sợi to nhậpvào kim khâu rồi rót thẳng vào trong cơ thể Ngụy Chí Thành. Phương phápdùng châm này đương thời chỉ có Trương đại quan nhân mới có thể làmđược.
Ngụy Chí Thành đang kỳ quái thầm nghĩ món châm cứu này cũng không đaunhức gì, có phải là vị lão trung y này phô trương thanh thế hay khôngnhưng theo nội lực rót vào hắn đội nhiên cảm thấy tựa hồ như có vô sốcương châm trực tiếp đâm vào thân thể mình. Lúc này cảm giác quả thực là đau đớn đến tận xương tủy. Ngụy Chí Thành cắn chặt khăn mặt trong miệng hai tay liều mạng bóp chặt thành giường. Cũng may đau đớn rất nhanh đitrôi qua, một luồng nội tức nóng rực theo kinh mạch các nơi lưu chuyển.Không bao lâu sau, Ngụy Chí Thành liền cảm thấy ấm áp dễ chịu, TrươngDương duy trì nội lực liên tục rót vào khiến hắn cảm thấy càng ngày càng nóng, cái nóng này tuy cảm giác khó có thể chịu được nhưng so với cảmgiác gan đau đớn thì còn tốt hơn rất nhiều.
Thật ra liệu pháp của Trương Dương có phần tương tự như nhiệt liệu trong y học hiên đại nhưng mà hắn dùng kim châm phối hợp với nội lực nên mứcđộ thẩm thấu hơn xa nhiệt liệu bình thường, không biết muốn mạnh hơn bao nhiêu lần nhưng đây cũng là chuyện cực kỳ hao tổn nội lực. Ngắn ngủnchỉ 20' trị liệu đã khiến cho chân nguyên hắn hao tổn thật lớn.
Sau khi thu châm hắn mỏi mệt ngồi trở lại trên mặt ghế, thấp giọng nói: "Ngươi đi đi!". Ngụy Chí Thành từ trên giường đi xuống, cảm giác cảngười tựa như thoát thai hoán cốt thoải mái hơn rất nhiều. Hắn nhìn thấy lão trung y đã nhắm mắt dưỡng thần thì cám ơn sau đó cũng không dámquấy rầy nữa mà lặng yên rời khỏi phòng.
Sau khi Ngụy Chí Thành đi rồi, Cố Giai Đồng lần nữa trở lại cái phòngkhám bệnh lâm thời này. Từ ngoài cửa sổ nhìn thấy Trương Dương ngồikhoanh chân trên giương vẫn đang nhắm mắt điều tức. Trong quá trìnhTrương Dương cứu chữa cho Ngụy Chí Thành chân nguyên hao tổn thật lớn.Quanh thân hắn quần áo cũng đã ướt đẫm trên trán che đầy mồ hôi, theonội tức vận hành trên đỉnh đầu dâng lên vụ khí nhàn nhạt. Cố Giai Đồngkhông dám quấy rầy hắn, lặng lẽ đem ấm trà trên bàn pha một ấm trà mới.
Trương Dương chậm rãi mở đôi mắt nhìn Cố Giai Đồng đang đứng đối diệnmình, trong mắt đẹp ẩn hiện lệ quang thì mỉm cười nói: "Đến khi nàovậy? Ta lại không có cảm thấy!". Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bécủa Cố Giai Đồng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, nói khẽ: "Cứ bangày phải làm một lần, ta đại khái còn phải trị liệu cho hắn bốn lầnnữa. Phương thuốc ta đã kê rồi đặt lên bàn, ngươi đưa cho hắn, bảo hắndựa theo đó uống thuốc".
Cố Giai Đồng đột nhiên vươn cánh tay dùng sức ôm chặt Trương Dương,khuôn mặt dán vào đầu vai hắn, nước mắt tuôn ra: "Trương Dương, nếu như quá ảnh hưởng đến thân thể thì ngươi đừng làm nữa". Nàng yêu cầu Trương Dương chữa bệnh Ngụy Chí Thành mà cũng không có nghĩ đến Trương Dươnglại phải trả giá lớn như vậy. Nhìn thấy bộ dáng Trương Dương gần như hưthoát thì tất nhiên đau lòng không thôi, trong lòng nàng địa vị của Ngụy Chí Thành hiển nhiên không cách nào so sánh với Trương Dương được.
Trương Dương cười nói: "Giai Đồng tỷ. Ta có phải là đồ bỏ đâu? Hơn nữacứu một người hơn xây bảy tòa Phật tháp. Ngụy Chí Thành tuy đáng ghétnhưng dù sao cũng chưa đến mức đang chết. Ngươi yên tâm đi, ta chỉ cầnba ngày là có thể khôi phục như lúc ban đầu, ngươi mau đi đi, lấy thuốccho hắn". Trương đại quan nhân biểu hiện khoan hồng độ lượng càng khiếncho tình yêu của Cố Giai Đồng đối với hắn càng sâu. So về trí tuệ thìNgụy Chí Thành hiển nhiên khiếm khuyết hơn Trương Dương rất nhiều. Hắncầu xin Cố Giai Đồng hỗ trợ chiếu cố cho tình nhân hắn thật ra chính làviệc làm ích kỷ tới cực điểm nhưng Cố Giai Đồng sớm đã không coi chínhlà vợ hắn nữa nên tuy cảm giác phẫn nộ nhưng dù sao sẽ không vì vậy màbị tổn thương.
Cố Giai Đồng ôm Trương Dưong không muốn buông tay: "Ta không đi, ta muốn ở tại chỗ này cùng ngươi!".
Trương Dưong ha ha cười nói: "Ngươi ôm một lão đầu tử, để cho người ta thấy được khẳng định sẽ nghĩ ngươi biến thái!".
"Phi! Ngươi mới biến thái!".
Bên ngoài đội nhiên truyền đến một cái thanh âm ngọt ngào nói: "Trươnglão tiên sinh có ở đây không?". Cố Giai Đồng cuống quít buông TrươngDương ra từ trên giường đứng lên. Lúc này Hà Ca Nhan từ ngoài cửa điđến, Cố Giai Đồng cùng Hà Ca Nhan đã gặp mặt vài lần, đối với cô gáixinh đẹp này vẫn có ấn tượng rất sâu. Nàng hiểu rõ trang phục lần nàycủa Trương Dương đều là do cô bé này đạo diễn. Khi nàng nhìn Hà Ca Nhauthì Hà Ca Nhan cũng nhìn nàng. Cố Giai Đồng nhìn về phía Hà Ca Nhan cười cười rồi vội vàng thoát đi.
Hà Ca Nhan nhìn theo bóng lưng Cố Giai Đồng nói khẽ: "Trương lão liênsinh ngài rất có diễm phúc a!". Trương đại quan nhân nhíu mày: "Nói cái gì, ngươi nói càn nói bậy, ta cùng Cố Giai Đồng chỉ có tình hữu nghịcách mạng thuần khiết.".
"Hứ! Ta có mà tin tưởng ngươi. Ngươi với ai đều là tình hữu nghị cáchmạng thuần khiết cả". Trương Dương không có hảo ý cười: "Ta với ngươithì không giống vậy, ta cảm thấy hai ta thời gian gần đây có phần mậpmờ!". "Cút! Ai muốn với lão đầu ngươi này mập mờ!".
Lúc này điên thoại trên bàn vang lên. Hà Ca Nhan cầm lấy điện thoại đưađến cho Trương Dương. Trương Dương nhìn nhìn dãy số, lại là Triệu Tân Vĩ gọi tới. Triệu Tân Vĩ thanh âm có chút trầm trọng: "Trương Dương, tỷcủa ta gặp chuyện không may."
Trương Dương nao nao, Triệu Tân Vĩ là bạn thân của hắn, tỷ tỷ của hắnTriệu Tân Hồng lúc trước bị ung thư vú được mình chữa cho rồi, nay thânthể lại xảy ra vấn đề sao. Hắn truy vấn nói: "Làm sao vậy?".
Triệu Tân Vĩ thở dài nói: "Viện kiểm sát bắt bà tỷ của ta mang đi rồi.Vụ Giang Thành chế dược có liên quan đến tỷ của ta, giá trị có liên quan cũng không nhiều, chỉ có hai vạn!" Hắn dừng lại một chúi nói: "TrươngDương, lần này ngươi nhất định phải giúp đỡ ta. Ngươi xem có thể nói với Lý Phó thị trưởng nói một tiếng hay không, để hắn ra mặt can thiệp, đểtỷ của ta được xử lý nhẹ đi." Trương Dương lâm vào trầm tư. Chuyện tham ô hai vạn này nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ nhưngchuyện của Triệu Tân Hồng lại xảy ra không phải lúc.
Vụ Giang Thành chế dược cũng đã khiến cho nguyên Thị trưởng Lê QuốcChính hạ đài, vợ hắn Phùng Ái Liên trong công tác chế dược có hành vitham ô. Bởi vì vợ chồng bọn họ mà có một nhóm lớn cán bộ Giang Thành đãbị ảnh hưởng. Không thể tưởng được là chuyện này vẫn chưa có hoàn toànchấm dứt. Triệu Tân Hồng tại Viện bảo vệ bà mẹ và trẻ em ở Xuân Dươngcũng vì vậy mà xuống ngựa. Trương Dương nói: "Triệu ca, chuyện này tasẽ hết sức nhưng vụ này tại Giang Thành đang quá mẫn cảm, giờ đây cán bộ Giang Thành đối với chuyện này tránh còn không kịp, ta lo là Lý Phó thị trưởng cũng không dám can thiệp quá nhiều".
Triệu Tân Vĩ ảm đạm nói: "Ta chỉ có một vị tỷ tỷ này, mệnh nàng là dongươi cứu, ta cầu xin ngươi lại cứu nàng lần nữa. Nàng chưa được mấyngày sống tốt lành, cũng chưa kết hôn, lớn tuổi như vậy mà vẫn cô đơnmột mình....".
Trương Dương thấp giọng nói: "Triệu ca, ngươi yên tâm đi, ta sẽ hết sức."
Trương Dương cúp điện thoại, nhìn thấy Hà Ca Nhan đang giúp hắn thu dọnphòng, tuy việc bọn họ tới đây tiểu phòng khám bệnh chỉ là diễn trònhưng mà Hà Ca Nhan làm việc rất là chăm chú. Nàng nhìn về phía TrươngDương nói: "Ta đi mua thức ăn, buổi tối ở đây ăn cơm đi!" Ngươi nghỉngơi một chút đi. Trương Dương gật nhẹ đầu, Hà Ca Nhan đi rồi, hắn suynghĩ một hồi lâu sau mới gọi cho Lý Trường Vũ. Lý Trường Vũ sau khi nghe nói xong chuyện này thì cũng có vẻ khó xử, hắn thấp giọng nói vớiTrương Dương: "Vụ án Giang Thành chế dược này có làm ảnh hưởng rất lớn. Theo ta được biết lần này bởi vì việc nhận hoa hồng mà trong hệ thống y tế có tới mười hai cán bộ bị ảnh hưởng. Danh sách cụ thể thì còn chưacông bố nhưng chuyện này thì Ban Kỷ Luật Thị ủy đã trực tiếp báo cáoHồng bí thư. Chỉ cần một người Triệu Tân Hồng được đối xử khác đi cơ hồđều khiến tất cả mọi ngươi đều mắt nhìn chằm chằm vào, từ đó khiến chosự việc càng trở nên phiền toái hơn."
Trương Dương nói: "Ta cùng Triệu gia tỷ đệ quan hệ không tệ, bìnhthường đối đãi với Triệu Tân Hồng như tỷ tỷ." Thật ra hắn và Triệu TânHồng không quen thuộc đến mức này nhưng vì giúp nàng, trước mặt LýTrường Vũ hắn phải cường điệu quan hệ giữa hai người.
Lý Trường Vũ nói: " Chuyện này ta sẽ chú ý nhưng bây giờ cục diện chính trị Giang Thành ngươi cũng nên biết, có rất nhiều chuyện ta cũng hữutâm vô lực, Trương Dương, ngươi nên thanh thản ổn định học tập, sự tìnhbên này không cần phải quan tâm."
Trương Dương cũng có thể thông cảm cho Lý Trường Vũ. Dù sao đây cũng làmột vũng nước đục, ai cũng không muốn dây vào. Lý Trường Vũ có thể làmđược như vậy đã rất khó được. Lý Trường Vũ lại hỏi thăm tình huống củaTriệu Tĩnh, sau khi hàn huyên hai câu mới cúp điện thoại.
Trong ngày hôm đó, hội nghị Thường ủy do Hồng Vĩ Cơ chủ trì. Hồng Vĩ Cơsắc mặt rất bất thiện, trên thực tế, từ sau khi hắn bị người tố cáo saulưng thì Hồng bí thư vốn lặng yên lại sinh ra biến hóa. Sự biến hóa nàycơ hồ mỗi một vị ủy viên Thường vụ đều cảm giác được. Hồng Vĩ Cơ ngàyxưa một mực trung dung đã biến mất, cường thế hắn che dấu bao lâu đã dần dần bộc lộ ra. Hội nghị Thường vụ lần này hắn một lần nữa vỗ bàn quátto: "Ta không rõ, đội ngũ cán bộ Giang Thành làm sao vậy? Góc tường Chủ nghĩa xã hội của chúng ta giống như có lực hấp dẫn gì mà khiến cho cónhiều sâu mọt như vậy muốn thò chân vào? Có phải là muốn đem góc tườngđào rỗng khiến cho bức tường này triệt để ngã xuống thì mới bằng lòngcam tâm hay sao?"
Các ủy viên Thường vụ không ai nói gì. Thời gian gần đây nghe nói vụ ánGiang Thành chế dược có người buông lời gièm pha. Hồng Vĩ Cơ lại làngười bị tố cáo nên việc làm cho vị Hồng bí thư này chú ý tới hẳn làcũng không nhỏ. Trong Thường ủy người hiểu rõ Hồng Vĩ Cơ nhất hẳn là LýTrường Vũ. Hồng Vĩ Cơ trong khoảng thời gian này giấu mình rất kỳ. Hắnsở dĩ thay đổi thái độ làm quan, không cầu công lao chỉ cầu không thấtbại là vì không muốn rước lấy phiền toái nhưng hắn không nghĩ đến là hết lần này tới lần khác phiền toái lại tìm hắn. Vụ án Giang Thành chế dược lần này Hồng Vĩ Cơ coi trọng như thế tuyệt sẽ không phải là muốn ra sức đánh Lê Quốc Chính như chó đã rơi xuống nước vì Hồng Vĩ Cơ cùng hắncũng không có mâu thuẫn gì.
Trong số các ủy viên tham dự hội nghị Thưởng ủy, người có tâm tình bấtan nhất phải kể tới Tả Viên Triêu. Hồng Vĩ Cơ thò tay vào vụ án GiangThành chế dược khiến cho Tả Viên Triêu cảm thấy chuyện này khó hiểu.
Hồng Vĩ Cơ sau một trận bực tức thấy không có Ủy viên Thường vụ nào nóigì. Vụ án Giang Thành chế dược này mọi ngươi đều biết là cục diện đangrất rối rắm, ai cũng không muốn bình luận nhiều về chuyện này. Sau khitan họp, Hồng Vĩ Cơ bảo Tả Viên Triêu lưu lại.
Trong lòng Tả Viên Triêu có linh cảm có điềm xấu. Các loại dấu hiệu đềucho thấy cử động lần này của Hồng Vĩ Cơ là muốn báo món nợ hắn tính trên đầu mình. Từ thái độ hắn đối xử với mình gần đây thì sẽ không khó cảmthấy được điểm này.
Hồng Vĩ Cơ lấy ra một hộp thuốc, tự mình rút ra một điếu châm lửa. Hắnbiết Tả Viên Triêu không hút thuốc lá cho nên cũng không có mời hắn. Sau khi nuốt một ngụm khói hắn chậm rãi nói: "Viên Triêu a!, ta suy nghĩmột chút. Có chuyện vẫn cần trước tiên cùng ngươi trao đổi a." Hắn kéongăn kéo lấy ra một tập văn kiện để lên trước mặt Tả Viên Triêu: "Cóchứng cớ cho thấy, đại ca ngươi. Viện trưởng Bệnh viện nhân dân GiangThành Tả Ủng Quân trong việc mua bán dược phẩm phát sinh vấn đề kinh tếnghiêm trọng. Cơ quan kiểm sát đã tìm kiếm được không ít chứng cớ, Phùng Ái Liên cũng gián tiếp liên quan đến việc này.".
Lòng Tả Viên Triêu lập tức trầm xuống, mặc dù nói hắn đã dự cảm đượcchuyện này mười phần sẽ liên quan đến đại ca của hắn nhưng do Hồng Vĩ Cơ chứng thật nói ra vẫn làm cho hắn cảm giác giật mình. Hắn mím môi cóchút gian nan nói: "Hồng bí thư, ta hiểu đại ca của ta, hắn là mộtngười dốc lòng nghiên cứu khoa học, đối với vật chất không có nhu cầulớn."
Hồng Vĩ Cơ thở dài một hơi nói: "Đồng chí Viên Triêu, hiện tại tâm tình của ngươi ta rất minh bạch. Tuy chúng ta đều nói duy trì công tác cáchmạng phải lục thân bất nhận nhưng là người đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Đồng chí Tả Ủng Quân xảy ra vấn đề như vậy ta cũng rất đaulòng!".
Tả Viên Triêu kiệt lực khống chế tâm tình, hắn nhìn sang Hồng Vĩ Cơ đang trầm mặt xuống mà trong đáy lòng thầm chửi bới: "Tiểu nhân." Đây có lẽ là định nghĩa hoàn toàn mới đối với Hồng Vĩ Cơ. Vô luận đại ca hắn cótham ô hay không thì trước mắt vị Bí thư này hiển nhiên là muốn đảmnhiệm nhân vật giậu đổ bìm leo. Hồng Vĩ Cơ muốn thông qua chuyện này đểlàm khó mình. Tả Viên Triêu cảm thấy phẫn nộ, hắn cũng không có tố cáoHồng Vĩ Cơ, tuy hắn biết Hồng Vĩ Cơ cùng Phương Văn Nam có chút giaotình nhưng chuyện xấu của Hồng Vĩ Cơ thì hắn lại không biết. Giờ đây vịHồng bí thư này lại rõ ràng không phân biệt tốt xấu đem tất cả vấn đềquy kết lên đầu mình là vì muốn trả thù chính mình.