Y Đạo Quan Đồ
Chương 149: Đối đầu gay gắt
Thường Hạo nói: "Đây không phải là thủ đoạn bình thường,người bình thường cho dù muốn giết anh cũng không dùng thủ đoạn phức tạp như vậy, hắn tính toán khá chu mật, cho dù chuyện có bị phát hiện thìcũng sẽ không có đầu mối mà truy tìm, anh nghĩ kỹ lại xem rốt cuộc đãđắc tội với ai?"
Trương Dương nhíu mày, người mà hắn đắc tội thực sự là quá nhiều, nhưnghận mình tới mức hạ sát thủ thì chắc là không có mấy người, người mà hắn nghĩ tới đều tiên chính là An Đức Hằng, có điều nghĩ thấy hắn và An Đức Hằng trước mắt chỉ có xung đột trên lợi ích, nếu An Đức Hằng có hiềmnghi, vậy thì bọn Vương Học Hải cũng đáng ngờ, người mà hắn đắc tội trên chính trị còn nhiều hơn nhiều, nhưng dám ám sát mình chắc chẳng có mấyngười.
Thường Hạo từ vẻ mặt của hắn nhìn ra rằng hắn cũng chẳng có manh mối gì, liền cúi đầu than khẽ: "Anh tự mình cẩn thận một chút! Lần sau đi chọnphòng, tôi có thể giúp anh bày biện pháp an ninh!"
Trương Dương cười nói: "Không cần phải khoa trương như vậy đâu!" Hắn đặt cái bánh răng lên bàn, đứng dậy nói: "Cậu cứ giúp tôi tra xem liệu cóthể tìm thấy manh mối gì không! Con mẹ nó, thật là phiền chết đi được,còn phải tới đơn vị một chuyến!"
Trương Dương về tới cục du lịch mới biết hôm nay đã có rất nhiều ngườitới tìm mình, điện thoại thì càng nhiều không kể xiết, xem ra người quan tâm đến hắn cũng không ít. Tất cả mọi người thấy Trương Dương thì không có ai là không biểu lộ ra vẻ cực kỳ hứng thú với cái đầu trọc của hắn.
Phó cục trưởng Cao Hưng Quý vừa bị xử phạt cảnh cáo trong Đảng từ xa đãnhìn thấy cái đầu trọc của Trương Dương, không nhịn được mà mắng khẽ:"Hình tượng gì vậy? Lưu manh xã hội đen à?" Giọng nói của hắn tuy rấtnhỏ, nhung vẫn bị Trương Dương mắt tinh tai thính nghe được, TrươngDương ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sát cơ chiếu lên mặt Cao Hưng Quý, dọacho Cao Hưng Quý rùng mình sợ hãi, vội vàng trốn vào trong phòng làmviệc.
Chu Hiểu Vân đưa cái mũ lưỡi chai màu đen của mình cho Trương Dương,nói: "Sếp, anh đội lên đi, để tránh người ta cứ nhìn chằm chằm vào đầuanh!"
Trương Dương mỉm cười, cầm lấy cái mũ rồi điều chỉnh lại độ to nhỏ, sauđó đội lên đầu. Hắn nhắm mắt lại nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, chuyện nàykhông thể cứ vậy mà bỏ qua được, nghĩ một vòng, hắn vẫn đặt điểm hoàinghi lớn nhất lên người An Đức Hằng, muốn sau này được bình an thì phảisớm diệt trừ hết ẩn hoạn ở bên cạnh, vào lúc đang mải tính toán trongđầu thì điện thoại reo chuông.
Trương Dương cầm điện thoại lên, là cục trưởng cục công an thành phốGiang Thành Điền Khánh Long gọi, thông qua một loạt các sự kiện gần đây, quan hệ giữa Điền Khánh Long và Trương Dương biến thành cực kỳ mậtthiết, cho nên vừa nghe thấy một vụ cháy nho nhỏ cũng chủ động gọi điệnthoại tới hỏi thăm.
Điền Khánh Long trước tiên hỏi thăm tình hình của Trương Dương mộtchút, xác định hắn không có việc gì thì mới an tâm, nói: "Tôi bảo ngườiđi khảo sát hiện trường rồi, từ tình hình nắm được trước mặt, chắc không có hiện tượng người ngoài phóng hỏa!"
Trương Dương trước giờ luôn mang thái độ hoài nghi đối với năng lực củacục công an Giang Thành, nếu không thì hắn cũng không muốn đi nhờ Thường Hạo giúp đỡ làm gì. Tuy hoài nghi là người khác phóng hỏa, nhưng hiệntại cũng không có chứng cứ xác thực nào, Trương Dương quyết định trướctiên sẽ xử lý chuyện này một cách khẽ khàng, nếu lập án ngược lại sẽkhiến cho kẻ nấp trong bóng tối muốn mưu hại mình sẽ cảnh giác hơn. Nghĩ tới đây, Trương Dương trước tiên là cảm tạ sự quan tâm của Điền KhánhLong, sau đó quy kết chuyện này cho nguyên nhân là mình quên không khóavan ga.
Điền Khánh Long cũng vui vì chuyện này chỉ là không may, dẫu sao thì gần đây chuyện phát sinh, thật sự là quá nhiều, tới hiện giờ vụ án anh emhọ Tằng bị bắn lén ở quảng trường khu khai phá vẫn chưa có manh mối gì,hắn cũng không muốn dính thêm phiền phức nữa. Hắn gọi điện thoại choTrương Dương không chỉ là quan tâm hỏi thăm, cũng là bởi vì phó thịtrưởng Lý Trường Vũ tạo cho hắn một số áp lực, bản thân Trương Dương đãcho rằng lần này là chuyện không may, vậy chuyện này cũng có thể đặt một dấu chấm hết ở đây rồi.
Vừa gác điện thoại cho Điền Khánh Long xong, Chu Hiểu Vân từ bên ngoàibước vào, nói: "Sếp, cục trưởng Cổ bảo anh tới nhà máy dệt để họp!"
"Họp cái gì?" Trương Dương lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Nói là tọa đàm với công nhân nhà máy dệt, khu lý chỉ tên bảo anh tham gia!"
Cuộc họp hòa giải lần này do khu Văn Uyên dẫn đầu, bí thư khu ủy Phạm Bá Hỉ, khu trưởng Tiền Trường Kiện, cục trưởng cục công an khu vục TiếtThành Cương, cục trưởng cục di vật văn hóa Khưu Thường Tại, trưởng phòng phòng mở rộng thị trường của cục du lịch là Trương Dương đại biểu bộchỉ huy cảnh khu chùa Nam Lâm và khu Văn Uyên dự họp, phía nhà máy dệtthì có quản đốc kiêm bí thư Đảng ủy Trương Tường, chủ tịch công đoàn LýTrường Văn, còn có năm đại biểu do công nhân chọn ra.
Lúc Trương Dương đến, trong phòng họp nhỏ đã ngồi đầy người rồi. Hắn tìm chỗ trống rồi bước tới ngồi xuống cạnh An Ngữ Thần, nhưng lập tức pháthiện chỗ mình ngồi có chút không đúng, hội đàm ba phía mình nên ngồi ởphía bộ chỉ huy, giờ ngồi mẹ nó nhầm ở ghế của đại biểu phía Hương Cảngrồi. An Đức Hằng nhíu mày, rõ ràng là có chút không vui vì sự xuất hiệncủa thằng ôn này.
Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng nảy sinh cảm giác vuimừng, con mẹ nó, mày càng không thích thì tao càng muốn ngồi ở chỗ này,hắn giơ tay lên cởi cái mũ lưỡi trai rồi đặt lên bàn, cái đầu trọc lậptức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Phạm Bá Hỉ ngạc nhiên nhìn đầu thằng ôn này, đột nhiên phun ra một câu: "Kiểu tóc của trưởng phòng Trương hay quá!"
An Ngữ Thẩn không nhịn được, bật cười khúc khích, cô ta vừa cười, lạikhơi dậy không ít tiếng cười có thiện ý, bầu không khí trầm muộn lập tức dễ chịu không ít.
Sau khi tiếng cười dừng lại, bầu không khí của hiện trường lại rơi vàoyên lặng, Phạm Bá Hỉ hắng giọng, nói: "Mọi người đều đến đủ rồi, chúngta mở họp thôi, hôm nay tổ chức hội nghị này, mục đích chính là để giảiquyết vấn đề, cho nên chúng tôi muốn nói thẳng và dứt khoát, có lời gì,có ý kiến gì thì chúng ta cứ nói ra trước mặt nhau đi!" Hắn cầm chén trà trước giờ không rời khỏi người lên uống một ngụm, sau đó nói: "Tìnhhuống ngày hôm qua tôi không có mặt ở đây nên không rõ, nhưng không ítđồng chí của chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua!" Hắn nhìn về phía khu trưởng Tiền Trường Kiện, nói: "Tiếp theo mời khu trườngTiền phát biểu!"
Hiện trường không có ai vỗ tay cả, loại hội nghị này hình như cũng không thích hợp vỗ tay, trên mặt Tiền Trường Kiện không có bất kỳ nét cườinào, vẻ mặt ngưng trọng, nói: "Chuyện hôm qua, rất nhiều người chúng tôi ở hiện trường đều tự mình trải qua, tôi muốn hỏi, trước khi các bạn cóloại hành động quá kích như vậy. có từng nghĩ tới chế độ pháp luật củaquốc gia chúng ta không? Có từng nghĩ tới hậu quả của việc làm đó không, có nghĩ tới tổn thất đối với tài sản của nhân dân và quốc gia là baolớn không? Có nghĩ tới sẽ tạo thành ảnh hưởng ác liệt như thế nàokhông?" Ngữ khí của hắn ta vô cùng nghiêm khắc.
Một đại biểu của nhà máy lấy hết dũng khí, nói: "Mục đích biểu tình củachúng tôi không phải là muốn đối kháng với chính phủ, chúng tôi chỉ muốn khiến các cơ quan chính phủ chú ý, muốn để lãnh đạo các anh nghe tiếnglòng của tầng lớp công nhân chúng tôi, về sau cục diện mất đi sự khốngchế cũng không phải là điều mà chúng tôi muốn nhìn thấy, cũng không phải là chúng tôi có thể khống chế được!"
Tiền Trường Kiện tức giận nhìn đại biểu của nhà máy đó, nói: "Các anhđều lả người đã thành niên, có lẽ còn là người của công đoàn, sao làmchuyện gì cũng để máu nóng xộc lên đầu như vậy, các anh nên suy nghĩ tới hậu quả của sự việc chứ!”
"Chúng tôi là vì mọi người, vì tập thể thôi!"
"Cái gì là lớn nhất? Quốc gia là lớn nhất! Anh cảm thấy không phải là vì bản thân mà là vì tập thể, nhung tập thể ở trước mặt quốc gia thì tínhlà gì chứ? Ài! Vì lợi ích của một tập thề nhỏ mà dẫn tới việc bất chấplợi ích của quốc gia, lý do này có chấp nhận được không?" Tiền TrườngKiện tính tình cường trực, lời nói hùng hổ dọa người, bầu không khí vừađược Phạm Bá Hỉ làm cho dịu đi lập tức biến thành khẩn trương trở lại.
An Đức Hằng nói rất đúng lúc: "Mục đích mà Thế Kỷ An Thái chúng tôi đầutư vào quê nhà là muốn có cống hiến cho quê hương, muốn mưu cầu hạnhphúc và lợi ích cho nhân dân của quê nhà, tôi nghĩ có lẽ là tôi đã không biểu đạt rõ ý tứ của mình, có lẽ là giữa chúng ta không đủ hiểu nhau,cho nên mới sinh ra hiểu lầm này." An Đức Hằng vẫn biểu hiện ra thành ýnhất định, hắn là người làm ăn, không muốn loại tình trạng này cứ tiếptục, song phương càng găng thì càng bất lợi đối với sự đầu tư của hắn,trong lòng hắn khu đất của nhà máy dệt vải so với kiến thiết cảnh khuchùa Nam Lâm còn quan trọng hơn nhiều.
Phạm Bá Hỉ mỉm cười, nói: "An tiên sinh nói rất hay, mọi người cùng ngồi xuống vốn là đề giải quyết vấn đề hiểu lầm, giũa hai bên có chỗ nàokhông hiểu nhau thì có thể mượn cơ hội này đề câu thông, chỉ cần thôngcảm cho nhau, có được tiếng nói chung, những vẩn đề này tự sẽ được giảiquyết, tôi thấy những chuyện này chẳng qua là mâu thuẫn nội bộ nhân dânthôi mà!" Ánh mắt của hắn nhìn về phía Trương Trung Tường, quản đốc kiêm bí thư công đoàn của nhà máy dệt: "Quản đốc Trương có quan điểm gì muốn nói cho mọi người nghe không!"
Biểu hiện của Trương Trùng Trường vẫn có chút cẩn trọng, loại chuyện này phát sinh, hắn là một người khó xử nhất, trong mắt công nhân hắn là chó săn của chính phủ, trong mắt lãnh đạo thượng cấp, năng lực công tác hắn bị nghi ngờ, có thể nói hắn hai mặt đều khó, Trương Trung Tường hiểurằng, mình kỳ thực một người không thích hợp phát ngôn nhất, nghiêng vềphía nào cũng không ổn, hắn đẩy quyền phát ngôn lên người chủ tịch côngđoàn Lý Tường Văn: "Lời của chủ tịch Lý có thể đại biểu cho ý kiến củacông nhân, hay là chủ tịch Lý nói trước đi!"
Lý Tường Văn mắng thầm trong lòng, Trương Trung Tường chó chết, mày conmẹ nó sợ đắc tội với người ta rồi bắt tao nói, tao tuy là chủ tịch côngđoàn, nhưng cũng là thành viên của Đảng Cộng Sản mà, xảy ra chuyện, hắnđương nhiên phải trước hết đứng ở phía Đảng. Công đoàn của Trung Quốc có bối cảnh và hàm nghĩa đặc thù, cho nên cán bộ của công đoàn của TrungQuốc thường thường dành hết tinh lực vào phương diện hoạt động vui chơigiải trí của xí nghiệp, cưới hỏi tang ma của công nhân viên, tham chínhnghị chính, đó không phải là việc của tôi! Lý Trường Văn ho khan liêntiếp hai tiếng, nhưng vẫn không nói ra được câu nào.
...
Hắn không nói, năm đại biểu phía nhà máy không nhịn nổi, công nhân giàTừ Đại Quang hắng giọng, nói to: "Không ai dám nói thì tôi nói!"
Trương Trung Tường và Lý Trường Văn mặt lập tức nóng bừng.
Phạm Bá Hỉ mỉm cười cổ vũ: "Lão đồng chí có gì thì cứ nói đi, không cần phải lo lắng!"
Từ Đại Quang nói: "Bắt đầu từ lúc nhà máy dệt được xây dựng, tôi đã tớiđây làm rồi, tới hiện giờ là vừa đúng ba mươi hai năm, vợ tôi, con dâutôi, con trai tôi đều là công nhân của nhà máy dệt, có thể nói nhà máydệt chính là nhà của chúng tôi, nhà máy dệt chính là bát cơm của cả nhàchúng tôi, lãnh đạo các anh nói một câu là muốn hủy nhà máy dệt, thếchẳng phải là đập bể chén cơm của chúng tôi không? Bảo cả nhà chúng tôiuống gió tây bắc mà sống à?"
Phạm Bá Hỉ nhìn Tiền Trường Kiện, giọng nói của Tiền Trường Kiện vẫnnghiêm khắc như trước: "Lão đồng chí, ai bảo là chúng tôi muốn đập bểchén cơm của các anh? Thị lý đã ở khu khai phá cấp cho các anh một khuđất mới rồi, đã bắt đầu xây dựng một nhà máy dệt mới, không bao lâu nữa, các anh sẽ lại chuyển sang nhà xưởng mới, sẽ lại đi vào công tác!"
Lại có một đại biểu nói: "Bao lâu? Một năm, hai năm? Trong đoạn thờigian này chúng tôi chỉ được phát một chút lương đảm bảo cơ bản, lợi íchcủa chúng tôi làm sao mà được đảm bảo đây?" Đây là một vấn đề khá thựctế, tuy thị lý đã tiến hành nhiều lần thảo luận về vấn đề nhà máy dệt,nhưng phương án cuối cùng được đưa ra để bồi thường công nhân vẫn khôngđủ công bằng, hơn nữa An Đức Hằng nóng lòng đẩy nhanh kế hoạch di dờinhà máy, cho nên mới có tình trạng nhà xưởng mới của nhà máy dệt ở khukhai phá chưa xây xong mà đã quyết định dỡ bỏ bộ phận nhà xưởng của nhàmáy dệt.
Từ Đại Quang nói: "Án chiếu theo hiệp nghị bồi thường mà nhà máy đãtuyên bố, một nhà bốn miệng ăn chúng tôi thu nhập mỗi tháng phải giảm đi hai trăm ba mươi đồng, hai trăm ba mươi đồng này đối với các người thìkhông tính là gì, nhưng đối với chúng tôi mà nói thì có nghĩ là phí sinh hoạt một tháng, nhà xưởng mới một năm chưa xây xong vậy chúng tôi sẽphải tổn thất hơn hai ngàn đồng, hai năm chưa xây xong chúng tôi sẽ tổnthất hơn năm ngàn đồng! Thị lý xây dựng tôi không phản đối, nhưng bằngvào gì mà bảo công nhân chúng tôi phải trả hóa đơn cho các người?"
Lại có đại biểu công nhân nói: "Tôi nghe nói thương nhân Hương Cảng lấykhu đất của nhà máy mà không phải trả tiền, không biết chuyện này cóphải là thật không, thế này thì có khác gì là bán nước chứ, bán lợi íchcủa quốc gia, bán lợi ích của công nhân bình thường chúng tôi chính làphạm tội!"
Ngôn từ của mấy đại biểu càng lúc càng trở nên kịch liệt hơn.
Nụ cười trên mặt Phạm Bá Hỉ cũng dần dần biến mất, hắn cầm cốc trà lênuống một ngụm theo thói quen: "Vị đồng chí này, quan điểm của anh rấtcực đoan, Hương Cảng cũng là một bộ phận của nước ta, thương nhân HươngCảng cũng là con cháu của Viêm hoàng, nhà máy dệt không phải là của cácanh, cũng không phải là của chúng tôi, mà là của quốc gia! Cái gì mà bán nước? Nói chuyện cũng phải có trách nhiệm với lời mình nói chứ!" Câusau cùng câu này của hắn có chút hàm nghĩa uy hiếp, hắn lạnh lùng nhìnTrương Trung Tường một cái, trước chuyện hắn đã dặn dò Trương TrungTường phải làm tốt công tác phía công nhân, từ tình huống hiện tại chothấy, Trương Trung Tường rõ ràng là không xứng đáng với chức vụ, đợichuyện này qua đi, nhất định phải tính sổ với hắn.
Khu trưởng Tiền Trường Kiện nhíu mày, nói khẽ: "Các anh người câu tâyngười câu đông thì có thể giải quyết được vấn đề à? Đề xuất điều kiệncủa các anh đi! Để chúng tôi nghe xem rốt cuộc là muốn cái gì!" Một câunày của hắn đã nói đúng vào trọng điểm của vấn đề rồi.
Mấy vị đại biểu quay sang nhìn nhau, vẫn là Từ Đại Quang đứng ra: "Chúng tôi có yêu cầu cơ bản nhất, trước khi nhà xưởng mới của nhà máy dệt ởkhu khai phá được xây xong, phải phát đủ số tiền lương cho chúng tôi...cùng với tiền thưởng bình quân nữa, phúc lợi và đãi ngộ cũng khôngthay đổi so với trước kia, tất cả tổn thất tạo thành trong thời gian vàbỏ nhà máy dệt cũng đều phải giải quyết thông qua công hội hiệpthương..."
An Đức Hằng nhíu mày, hắn sớm đã biết được vấn đề vẫn là tiền mà thôi,thái độ của hắn trên chuyện này cũng rất rõ ràng, việc di dời nhà máydệt là vấn đề của thành phố Giang Thành, vấn đề của khu Văn Uyên chứkhông phải là vấn đề của hắn, một trong những điều kiện tiên quyết màhắn được khai phá khu đất của nhà máy dệt là đầu tư cảnh khu chùa NamLâm. An Đức Hằng nói một cách dứt khoát: "Tôi nghĩ chuyện này tôi khônggiúp gì được."
Đám lãnh đạo của khu Văn Uyên nghe thấy câu này của An Đức Hằng thìtrong lòng đều ngây ra, mục đích hội đàm ba phía chính là cố tìm tiếngnói chung, ba phía đều phải đưa ra nhượng bộ nhất định, một câu này củaAn Đức Hằng đã nói rõ là hắn không muốn bỏ tiền, chẳng lẽ khoản phí antrí khổng lồ cho công nhân nhà máy dệt muốn để khu lý thanh toán ư? Tiền Trường Kiện mím chặt môi, bầu không khí khẩn trương tới cực điểm, sựtrầm mặc khiến người ta cảm thấy đầy áp lực.
...
Trương Dương một mực không nói gì đột nhiên cười bảo: "Tôi thấy chuyện này có thể giải quyết được!"
Một câu nói hấp dẫn sức chú ý của tất cả mọi người, tiểu điểm của ánhmắt vẫn là cái đầu trọc bóng loáng của hắn, cái đầu trọc lốc này quảthật là quá chói mắt. Ai cũng muốn giải quyết vấn đề, nhưng tình hìnhtrước mặt xem ra là không ai giải quyết được, nhà máy dệt không có tiền, công nhân chìa tay đòi tiền, người có thể giải quyết chuyện này một làkhu Văn Uyên, một là phía đầu tư Hương Cảng, khu Văn Uyên không có tiền, trên vấn đề dỡ bỏ nhà máy dệt, thị lý bỏ một phần tiền, bọn họ bỏ ramột phần tiền, trong chuyện này khu lý cũng không rõ, trong mắt bọn họchỗ tiền này nên do phía Hương Cảng bỏ ra. An Đức Hằng không muốn chitiền, hắn cho rằng việc dỡ bỏ nhà máy dệt không có liên quan gì tới hắn, chính vì cách nghĩ này mới khiến chuyện rơi vào cục diện bế tắc, chuyện có liên quan tới tiền, muốn giải quyết cũng không phải dễ dàng như vậy.
Trương Dương mỉm cười, nói: "Chuyện này tôi cũng hiểu được một chút,chắc là cũng có tí quyền phát ngôn, chúng ta là quốc gia xã hội chủnghĩa, giai cấp vô sản lấy quản lý việc nhà làm chủ, ai cũng là chủ hết, nói trong phạm vi nhỏ hơn, chính là nhà máy dệt, mấy ngàn công nhàn các anh chính là chủ!" Một câu này khiến cho mấy đại biểu công nhân nở mày nở mặt, thầm nghĩ thằng trọc này lả ai vậy? Trong các cán bộ hôm nay dự họp cuối cùng cũng có người lên tiếng vì lão bách tính rồi.
Trương Dương nói: "An tiên sinh đầu tư vào cảnh khu chùa Nam Lâm, quảthật là mang mục đích đầu tư quê nhà, báo đáp tổ quốc, thành ý của ôngấy chúng ta phải khẳng định. Nhưng chính phủ thành phố Giang Thành,chính phủ khu Văn Uyên chúng ta cũng biểu hiện ra thành ý đồng dạng, bật đèn xanh trong cả kế hoạch đầu tư, tạo ra không ít điều kiện thuận lợicho ngài, An tiên sinh không thiếu tiền, cho nên mới tới đầu tư, GiangThành cần phát triển, tài chính là một nguyên nhân quan trọng hạn chế sự phát triển, cho nên mới có lần hợp tác này."
An Đức Hằng nhìn Trương Dương với vẻ cảnh giác, hắn không biết thằngnhóc này đang làm trò gì, có điều có một điểm hắn có thể khẳng định,Trương Dương chắc chắc là sẽ không nói giúp cho hắn: "Thứ cho tôi ngumuội, không hiểu được ý tứ của trưởng phòng Trương!"
"Theo như tôi biết, lần đầu tư này của An tiên sinh liên quan tới rấtnhiều phương diện, có điều trọng điểm là cảnh khu chùa Nam Lâm, còn dỡbỏ khu đất của nhà máy dệt, chủ yếu là dùng để đồng bộ cho công trìnhthương nghiệp và du lịch, tôi thấy chắc cũng không gấp như vậy, An tiênsinh có thể suy nghĩ tới việc tạm hoãn việc di dời hay không, trước tiên xây cảnh khu lên, sau đó mới khai phá khu đất của nhà máy dệt, như vầycó thể hạn chế tổn hại lợi ích của song phương tới mức thấp nhất, giúpnhà máy dệt có thể có đủ thời gian để chuẩn bị." Kiến nghị của TrươngDương rất hợp tình, hợp lý, những công nhân này đều gật gật đầu, nhungAn Đức Hằng và lãnh đạo của khu Văn Uyên đều nghe ra, Trương Dương đâylà nói giúp cho nhà máy dệt.
An Đức Hằng kiên quyết nói: "Không được! Trong kế hoạch phát triển củatôi, khai phá cảnh khu chùa Nam Lâm và khai phá công trình khu đất nhàmáy dệt là tiến hành động bộ, tôi không thể làm chậm trễ tiến độ củacông trình được!"
Trương Dương cười nói: "Khu đất của nhà máy dệt chủ yếu là dùng chothương nghiệp, đối tượng đầu tư chủ yếu của An tiên sinh không phải làcảnh khu ư?” Câu nói này của hắn đầy vị đạo gây hấn.
An Ngữ Thần cũng cảm giác thằng nhóc này đã cờ xí liên minh đứng ở lậptrường đối địch với An gia của bọn họ rồi, trong lòng vô cùng tức giận,hận không thể xông lên đập cho hắn một trận.
An Đức Hằng nói: "Kế hoạch khai phá lần này là kết quả sau khi tôi và lãnh đạo thương lượng!"
Câu này vừa được nói ra, mấy vị lãnh đạo của khu Văn Uyên đều có chútkhông vui, An Đức Hằng rõ ràng là lấy lão đạo thị lý ra ép người.
Trương Dương vẫn nở một nụ cười rất vô tư: "An tiên sinh nói vậy làkhông có thành ý rồi, hôm nay đến cả một lãnh đạo của thị lý chúng tôicũng không tới dự họp, ngài cảm thấy chuyện này có liên quan tới chúngtôi không? Chúng tôi đã không quản, cuộc họp cũng không cần thiết phảitiến hành nữa rồi, bí thư Phạm, khu trưởng Tiền, tôi thấy tan họp đithôi!"
Hàm dưỡng của An Đức Hằng có cao hơn nữa cũng bị thằng nhóc này chọc cho giận tím cả mặt, mấy lãnh đạo của khu Văn Uyên thì vui mừng khi nghethấy Trương Dương nói ra câu này, An Đức Hằng tuy là thương nhân đầu tưlớn nhất ở khu Văn Uyên, nhưng tầm mắt của hắn rất cao, bởi vì có quanhệ với đại thị trưởng Tả Viên Triêu cho nên hắn căn bản không để mấylãnh đạo của khu lý vào mắt, những lãnh đạo này của khu lý cũng khôngtình nguyện quan tâm tới chuyện của nhà máy dệt, nguyên nhân phần lớn là bị ép lên đầu, câu nói này của Trương Dương khiến cho họ trút được nỗiấm ức, thương nhân đầu tư thì sao chứ? Thương nhân đầu tư thì lợi hạilắm à? Nơi đây là địa bàn của bọn tôi, anh muốn làm ăn được thì trướctiên phải biết tôn kính bọn tôi.
An Đức Hằng đang định phát tác thì An Ngữ Thần lén lút kéo tay áo hắn,mỉm cười nói: "Trưởng phòng Trương, hôm nay chúng tôi tới đây là chứngtỏ chúng tôi có thành ý giải quyết vấn đề này, thái độ của anh hình nhưcó chút không tốt lắm!"
Trương Dương thầm nghĩ, tiểu nha đầu à, cô muốn chống lại tôi rồi, rốtcuộc thì cũng phải bảo vệ nhà mình, hắn mỉm cười nói: "Xin hỏi An tiểuthư và An tiên sinh trong hai người lời nói của ai có tính chất quyếtđịnh đây!"
"Anh có ý gì?" Trong con mắt đẹp của An Ngữ Thần đã bốc lửa giận.
Bí thư khu ủy khu Văn uyên Phạm Bá Hỉ kịp thời đứng ra giảng hòa: "Mọingười đều mang mục đích muốn giải quyết vấn đề, đừng làm tổn thương hòakhí!"
Trương Dương nói: "Kỳ thực chuyện nảy rất đơn giản, các người đầu tư vào Giang Thành, chính là nhìn trúng tiền cảnh của Giang Thành, nói một câu mà các người không muốn nghe thì là tiền của các người cũng chẳng phảilà cho không ai cả, các nguời muốn sớm thu hồi đầu tư, muốn sớm nhậnđược lợi ích, cái này cũng có thể hiểu được, cũng không phải là đángtrách gì cả! Thương nhân mà, có ai mà không muốn có lợi ích đâu!"
An Đức Hằng nói: "Trưởng phòng Trương hình như có thành kiến đối vớichúng tôi thì phải, mục đích mà chúng tôi đầu tư vảo Giang Thành khôngchỉ là vì muốn giành lợi ích cho minh, Trung Quốc lớn như vậy, thành thị của hoàn cảnh đầu tư tốt hơn Giang Thành cũng nhiều mà!"
Trương Dương cười nói: "Tôi biết anh cao thượng, anh muốn giành lợi íchkinh tế đồng thời còn muốn giành lợi ích xã hội, thành thị có hoàn cảnhđầu tư tốt hơn Giang Thành ở Trung Quốc có nhiều thật, nhưng tôi tinrằng thành thị có thể đề cung điều kiện ưu đãi như vậy cho các người erằng ngay cả một cái cũng không có đâu!"
Tất cả mọi người đều nghe ra, cuộc chiến ngày hôm nay giữa Trương Dươngvà An gia đã bắt đầu rồi, mấy vị lãnh đạo của khu Văn Uyên vui vẻ ngồixem, mấy đại biểu của nhà máy dệt thì có chút không hiểu, vị trưởngphòng Trương này hình như là đứng về phía mình thì phải.
An Đức Hằng nói: "Trưởng phòng Trương, anh hình như đã lẫn lộn mất chủđề ngày hôm nay rồi!" Hắn đã nghe ra Trương Dương đang cố tình đưa hộinghị này theo một chiều hướng khác.
Trương Dương lắc đầu: "Không phải là tôi lẫn lộn chủ đề đâu, là quanniệm của anh có vấn đề, anh bỏ ra hai trăm triệu để đầu tư vào GiangThành, không phải là làm ra nhiều công đức như vậy đâu, anh phải có mộtnhận thức chính xác rằng, khai phá cảnh khu lần này là một quá trình hợp tác song phương, anh bỏ vốn, chính phủ thành phố Giang Thành chúng tôivà chính phủ khu Văn Uyên đầu tư đất đai, là danh lam thắng cảnh, nhữngthứ này đều là vô giá, tôi xin đưa ra một ví dụ, chỉ xá lợi Phật tổ thôi đã không thể dùng hai trăm triệu để ước lượng giá trị của nó rồi, chonên anh đừng có cho rằng là Giang Thành chúng tôi chiếm tiện nghi củacác anh, án chiếu theo cách nói quen thuộc của chúng tôi thì anh chỉ làmột cổ đông nhỏ mà thôi."
An Đức Hằng lớn tiếng nói: "Tôi trước giờ chưa từng nghĩ nhiều như vậy,tôi và Giang Thành hợp tác luôn mang theo thái độ giúp nhau cùng có lợi, cùng nhau phát triển."
"An tiên sinh đã có thành ý như vậy thì trong chuyện nhà máy dệt cũngnên có biểu hiện gì đó chứ, anh đã có ý khai thác khu đất của nhà máydệt thì nên bồi thường cho việc di dời, đừng có đẩy hết trách nhiệm lênthành phố Giang Thành và khu Văn Uyên."
An Đức Hằng rõ ràng là có chút tức giận rồi: "Tôi là án chiếu theo hiệpước mà làm! Phá bỏ và di dời nhà máy dệt không thuộc vấn đề mà tôi phảilo!''
"An tiên sinh chỉ muốn khái phá và sử dụng đất, không lo việc an trí didời, cũng chính là nói tất cả trách nhiệm trong chuyện này chúng tôiphải gánh rồi, hay quá! Chúng tôi không phải là không quản, mà là chúngtôi không quản được, công nhân đòi phí an trí cho việc di dời, khu VănUyên không có tiền, thị lý không có tiền, nói trắng ra tất cả vấn đề đều là ở một chữ tiền! Không có tiền thì nhà máy dệt không thể phá bỏ và di dời, không thể di dời thì các anh không thể lập tức khai phá, sau cùngthì người chịu thiệt cũng chỉ là các anh!"
An Đức Hằng nói: "Tôi chiếu theo hiệp ước đã đầu tư hai trăm triệu vàocảnh khu chùa Nam Lâm rồi, tôi không thể nào đầu tư thêm nữa!"
Trương Dương cười nói: "Anh không thể đầu tư thêm, hợp tác song phươngvừa mới bắt đầu, sự gia tăng của phí an trí di dời có nghĩa là gia tăngchi phí khai phá, cũng chính là nói những chi phí tăng thêm này toàn bộđều do thành phố Giang Thành chi trả, mà phân chia lợi ích cuối cùng lại án chiếu theo hiệp ước mà làm, anh tưởng chúng tôi coi tiền như rác à!"
An Đức Hằng bỗng nhiên đứng bật dậy, tức giận nói: "Anh quả thật là vô lý mà, tôi không cần phải bàn chuyện với anh nữa!"
Trương Dương mỉm cười nói: "Không muốn bàn cũng phải bàn!"
An Đức Hằng tức giận nói: "Trưởng phòng Trương, anh hôm nay căn bản làcố ý nhắm mũi dùi vào tôi, có một câu tôi phải nhắc nhở anh, hậu quả cóthể dẫn tới vì thái độ của anh, tôi e rằng là anh không gánh nổi đâu!"Hắn đang uy hiếp Trương Dương.
Trương Dương vẫn mang thái độ thờ ơ, nói: "Hậu quả gì? Cùng lắm thì anhrút vốn đầu tư thôi, tôi xin nói cho anh biết, cảnh khu chùa Nam Lâm của chúng tôi là con gái của hoàng đế, không lo không gả được chồng. Anhkhông đầu tư thì tự có người khác tới đầu tư thôi, phía Giang Thànhchẳng có tổn thất gì cả!" Thái độ của Trương Dương vẫn rất cứng rắn.
An Đức Hằng hậm hực gật đầu, hắn nói với Phạm Bá Hỉ: "Bí thư Phạm, tôithấy hôm nay dừng ở đây đi, thái độ của quý phương khiến tôi rất thấtvọng!" Hắn nói xong câu này thì quay người bước ra ngoài cửa, An NgữThần trừng mắt lườm Trương Dương một cái rồi đúng dậy đi theo.
Đám người Phạm Bá Hỉ có chút hoảng hốt, hôm nay vốn là muốn đàm phán với công nhân của nhả máy dệt, nhưng không ngờ sau cùng mâu thuẫn lại tụhết lên người Trương Dương và An Đức Hằng. Phạm Bá Hỉ cười khổ, nói:"Tiểu Trương, cậu đây là làm gì vậy?"
Trương Dương khinh thường nói: "Tôi vẫn luôn nhìn không vừa mắt loạingười này, có vài ba đồng tiền thì tưởng hay lắm à? Người muốn đầu tư ởGiang Thành nhiều lắm, không chỉ có mình hắn thôi đâu, các vị yên tâm,hắn mang đi bao nhiêu tiền tôi sẽ phụ trách mang lại về bấy nhiêu tiền,tôi vẫn không tin rằng cảnh khu chùa Nam Lâm không có An gia bọn họ thìbị bỏ không đâu!"
Tiền Trường Kiện nói: "Tôi cảm thấy những lời vừa rồi của Tiểu Trươngrất có đạo lý, điều kiện mà thị lý cấp cho thương nhân phía Hương Cảngquá rộng rãi rồi, không thể bởi vì bọn họ đầu tư mà nhún nhường mãiđược, cái gì cũng không muốn bỏ sức bỏ tiền, trong thiên hạ lấy đâu ranhiều tiện nghi như vậy, đến lúc khiến họ tỉnh ra rồi đấy."
Mấy công nhân bị chuyện vừa rồi làm cho mụ mị đầu óc, Từ Đại Quang línhí hỏi: "Các vị lãnh đạo, vậy còn tình huống mà chúng tôi phản ánh!"
Trương Dương vỗ mạnh một cái lên bàn, nói: "Tôi hỏi thật là các anh muốn làm gì vậy? Tự dưng tụ tập gây chuyện, có chuyện gì thì cũng từ từ mànói, ai là người phe các anh, chính là chúng tôi đó, chúng tôi tụ ở đâyphí hết miệng lưỡi để làm gì? Chẳng phải là vì mưu cầu lợi ích cho cácanh ư? Các anh hay lắm, đi coi những người thật tâm muốn giúp các anhthành kẻ địch, không biết cái gì gọi là mâu thuẫn nội bộ à? Có mâu thuẫn thì cứ nói ra, công bằng vô tư bàn bạc giải quyết, tụ họp gây chuyện có thể giải quyết được vấn đề không? Hôm qua các anh vây công bộ chỉ huycảnh khu, may mà các lãnh đạo rộng lượng không truy cửu, nếu thật sựtruy cứu thì đó chính là phạm tội đấy." Những lời này đã dọa cho đám đại biểu công nhân sợ xanh cả mặt.
Từ Đại Quang mấp máy môi, nói: "Chúng tôi không muốn phạm tội..."
Tiền Trường Kiện lớn tiếng nói: "Không muốn phạm tội, nhìn những tổnthất tài sản mà các anh hôm qua gây ra đi, tạo thành ảnh hưởng ác liệtnhư vậy, cho dù là vô tâm thì cũng vẫn là phạm tội! Chúng tôi đều là cán bộ của Đảng, chúng tôi không mưu tính cho phúc lợi của lão bách tínhthì chẳng lẽ lại đi hãm hại các anh à? Ngay cả một chút lòng tin tốithiểu cũng không có!"
Phạm Bá Hỉ cười nói: "Bỏ đi, mọi người hãy tỉnh táo một chút, về kiểmđiểm những sai lầm và vấn đề tồn tại trên người mình đi. Tôi xin ở đâyđảm bảo với mọi người, vấn đề của nhà máy dệt, tôi nhất định sẽ coitrọng, nhất định sẽ cho các anh một kết quả khiến các anh hài lòng!"
Vì một câu nói này của Phạm Bá Hỉ, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay.
Phạm Bá Hỉ và Tiền Trường Kiện trao đổi ánh mắt với nhau, bọn họ đềuhiểu rõ, hội nghị lần này đã bị Trương Dương làm cho gián đoạn rồi, trên thực tế vẫn chưa giải quyết được vấn đề gì cả, bọn họ không sợ kéo dài, kéo dài đối với An gia thì lại chẳng có ích lợi gì cả. Có điều An ĐứcHằng khi bỏ đi rõ ràng là rất tức giận, nếu hắn phản ánh chuyện này lênthị lý, lãnh đạo thành phố khẳng định sẽ trách tội xuống. Có điều thấybộ dạng thản nhiên như không của Trương Dương, bọn họ cũng an tâm hơnnhiều, người ta là kẻ gây sự còn chả sợ, bọn họ sợ cái quái gì chứ?
Lúc Tiền Trường Kiện và Trương Dương sánh vai rời khỏi phòng họp, cònthân mật vỗ vỗ vai Trương Dương, hôm qua nếu không phải là Trương Dươngdùng bàn che cho hắn, e rằng hắn cũng đã bị ném cho rất thảm. TiềnTrường Kiện nói: "Tiểu Trương à, thị lý vẫn rất coi trọng sự đầu tư củaphía Hương Cảng đấy!"
Trương Dương mỉm cười một cách tự tin: "Yên tâm đi, bọn họ sẽ không rútvốn đâu, tiện nghi lớn như vậy, bọn họ cũng nỡ buông tay đâu!"
Tiền Trường Kiện mỉm cười lắc lắc đầu.
...
Lòng tin của Trương Dương là xây dựng dưới tiền đề hắn nhìn thấy sự khảquan của tài nguyên du lịch Giang Thành. An Ngữ Thần không hề đi xa,đứng ở cửa nhà máy dệt đợi Trương Dương. Cô bé lông mày xếch ngược, mặthầm hầm, bộ dạng như muốn tìm Trương Dương hỏi tội.
Trương Dương và Tiền Trường Kiện vừa đi vừa nói chuyện, giả vờ như không nhìn thấy cô ta, An Ngữ Thần tức giận nói: "Trương Dương! Anh đứnglại!"
Tiếng gọi này khiến tất cả mọi người đều giật nảy mình, Trương Dương mỉm cười, nói: "An tiểu thư. cô gọi tôi à?" Hắn đứng nguyên tại chỗ khôngđộng đậy, biểu tình trên mặt tựa cười mà như không phải cười, còn mangtheo một chút kiêu ngạo. Đây là biểu tình của người trên cơ, thằng nhócnày đã nặn ra được mấy phần vị đạo rồi, đáng tiếc người ở đối diện hắnlà An Ngữ Thần.
An Ngữ Thần ở trước mắt các lãnh đạo của khu Văn Uyên, nghiến răngnghiến lợi nói: "Trương Dương, tôi muốn đánh anh từ rất lâu rồi!"
Trương Dương thờ dài, nói: "Cô bé, biết cái gì gọi là khi sư diệt tổ, cả gan làm loạn không?"
Trong mắt tất cả mọi người ở xung quanh, hai người bọn họ càng giống như là một đôi oan gia đang tranh hơn thua.
Bí thư khu ủy Văn Uyên Phạm Bá Hỉ và khu trưởng Tiền Trường Kiện ngồitrong một chiếc xe, nhìn Trương Dương và An Ngữ Thần ở bên ngoài, haingười không khỏi bật cười, cơ hồ là đồng thời thốt lên: "Nhân tài!"
An Ngữ Thần tuy rất muốn đánh Trương Dương, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế được sự xung động này, cô ta biết rất rõ, mình căn bản không phải làđối thủ của thằng nhóc này, cô ta hậm hực gật đầu, nói: "Từ giờ về sau,tôi và anh đoạn tuyệt quan hệ sư đồ!"
"Tùy cô!"
"Hành vi vừa rồi của anh căn bản là lấy việc công để báo thù riêng!"
Trương Dương cười nói: "Sai rồi, cái gì mà lấy việc công báo thù riêngchứ, tôi là lấy chuyện luận chuyện, các ngươi mở miệng ra là đôi bêncùng có lợi, cùng nhau phát triển, sao tôi thấy hợp tác lần này toàn làchỉ có lợi cho An gia của các người thế?"
"Nhưng trên bản hiệp nghị đã viết rất rõ ràng rồi?"
Trương Dương cười lạnh, nói: "Cô nhóc, có biết Hương Cảng vì sao lại bịchia tách một trăm năm không? Chính là bởi vì nhà Thanh đã ký một điềuước không bình đẳng. Cô nhìn cho rõ đi, đất dưới chân là tân Trung Quốcxã hội chủ nghĩa, trên khối đất này, không thể xuất hiện chuyện bán đứng lợi ích quốc gia nữa, quốc gia không cho phép, nhân dân không cho phépvà ông đây cũng không cho phép luôn!"
An Ngữ Thần tức giận nói: "Chỉ một mình anh là người Trung Quốc à, tôicũng là người Trung Quốc, tôi cũng là con cháu của Viêm Hoàng!"
"Được rồi! Dừng đi, con cháu của Viêm Hoàng thì tôi công nhận, nhưngnhững người sinh ra từ năm 97 trở lại thì tôi thừa nhận là người TrungQuốc. Còn cô tôi chỉ có thể coi cô là bọn giặc ngoại xâm thôi, địa vịcòn không bằng người ngoại quốc nữa kìa!"
An Ngữ Thần giận quá líu lo nói tiếng Quảng Đông, chỉ có dùng tiếngQuảng Đông mới biểu đạt ra được sự phẫn nộ của cô ta, lại chêm thêm mộtcâu Anh Văn: "****!"
Trương Dương hiện tại đã không còn là thằng nhóc cái gì cũng không hiểucủa ngày xưa nữa rồi, phát khoa (Trương Dương phiên âm từ **** ra)... cô dựa vảo gì mà phát khoa tôi, muốn phát khoa thì cũng là tôi phát khoacô kia. Nhưng Trương đại quan nhân hiện tại đã là cấp chính khoa rồi,rất có hàm dưỡng, trình độ nói chuyện tự nhiên cũng cao hơn nhiều: "Mộtngày làm thầy cả đời làm thầy, cô không ngờ lại muốn phát khoa tôi, phải chăng là hơi bậy bạ rồi?"
An Ngữ Thần mặt đỏ bừng, tức giận đến nỗi giơ chân đá Trương Dương.
Trương đại quan nhân nhẹ nhàng né tránh, thở dài, nói: "Cô nói xem haingười chúng ta có thể nói chuyện một cách bình tĩnh hòa nhã không?"
"Nói cái rắm, hôm nay tôi muốn giáo huấn tên vô lại anh một trận!" An Ngữ Thần lại xông về phía hắn.
Trương Dương giơ hai tay ra làm tư thế tạm dừng: "Dừng lại! Cô là muốngiải quyết vấn đề hay là muốn khiến vấn đề càng loạn hơn!"
Quyền đang giơ lên của An Ngữ Thần dừng lên trên không trung: "Anh muốn giải quyết thế nào?"
Trương Dương cười nói: "Bất kỳ sự hợp tác nào cũng đều phải xây dựngtrên cơ sở đôi bên cùng có lợi, chú năm của cô chỉ muốn chiếm tiện nghicủa chúng tôi, coi người khác là đồ ngốc à? Hay là cô kể lại chuyện ngày hôm nay cho ông nội của cô đi, xem xem ông ta nói sao?"
...
An Chí Viễn nghe An Ngữ Thần kể lại xong, trầm mặc một lúc rồi mới nóikhẽ: "Làm ăn... muốn lâu dài thì phải chiếu cố tới... chiếu cố tới...lợi ích của song phương. Sự đầu tư... của An gia ở đại lục... không phải là... chỉ làm ăn một lần, không thể chỉ vì cái lợi trước mắt được, hiệp nghị hợp tác khai phá, ta đã xem qua rồi... chính phủ thành phố GiangThành quả thật đã nhượng bộ rất nhiều, chúng ta cũng phải có thành ý..."
Ông ta dừng một chút rồi lại nói: "Chúng ta không phải là cường đạo, đầu tư vào quê nhà để cùng được lợi... chứ không phải là ăn cướp... Tiểuyêu, nói cho chú năm của con, sau này việc khai phá cảnh khu do con phụtrách! Bảo hắn đừng tham dự vào!"
Thái độ này của ông nội ngay cả An Ngữ Thần cũng không ngờ đến.
Trương đại quan nhân khi biết được kết quả, mỉm cười nói: "Tôi quả nhiên là không nhìn nhầm, ai lão là người thấu tình đạt lý nhất trong nhà các người!"
Thằng nhóc này cũng quy cả An Ngữ Thần vào loại chua ngoa không biết nói đạo lý, khiến cho An Ngữ Thần tức đến nỗi suýt nữa không thở được.
An Đức Hằng sau khi nhận được quyết định của cha, cũng không hề biểu lộ ra vẻ quá tức giận.
An Ngữ Thần nhìn chú năm, trong mắt ít nhiều có chút đồng tình và bất nhẫn.
Dẫu sao thì chú năm cũng là xuất phát từ lợi ích của cả gia tộc, nhưngông nội nói cũng rất có đạo lý, làm ăn không thì chỉ vì các lợi trướcmắt, nếu chỉ chăm chăm vì lợi ích của mình mà phớt lờ cảm nhận đượcngười khác, vậy thì việc làm ăn của An gia tại Giang Thành rõ ràng sẽkhông đi được xa. Cô ta nói khẽ: "Ý của ông nội là đem việc phát triểncảnh khu và mở rộng kinh tế chia thành hai bộ phận mà tiến hành, hơn nữa việc làm ăn ở Hương Cảng vẫn cần chú tới quản lý, sợ chú năm quá mệt."
An Đức Hằng mỉm cười: "Tiểu yêu, cháu có thể giúp chú thì tốt quá, gầnđây chú quả thật đã mệt rồi, chuyện ở Đông Giang phải lo, chuyện mở rộng và phát triển ở Giang Thành cũng phải lo, cảnh khu chùa Nam Lâm cũngphải lo, núi Thanh Đài ở Xuân Dương cũng phải lo, dù thế nào đi chăngnữa thì cũng không thể quản nhiều chuyện như vậy được, đầu tư cảnh khulà một chuyện lâu dài, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhìn thấyhiệu quả ngay được, do cháu quản lý là tốt nhất."
An Ngữ Thần nói: "Chú năm, cháu đối với làm ăn cũng chẳng có kinh nghiệm gì, chỗ nào không hiểu xin chú dạy cho cháu."
An Đức Hằng gật đầu, hắn nói khẽ: "Ông nội của cháu hay mềm lòng, có cảm tính rất sâu đối với quê nhà, một loạt những việc làm gần đây của chúkhông hề để ý tới cảm thụ của ông ấy, khiến lão nhân gia thương tâmrồi."
Ân Ngữ Thần lắc đầu: "Ông nội có thể hiểu được cách làm của chú mà!"
An Đức Hằng nói: "Có lẽ là trong quan hệ với chính phủ địa phương, chúnên mang thái độ ôn hòa hơn một chút" Hắn nhìn đồng hồ, nói: "Gần đếngiờ rồi, chú đã hẹn gặp mặt với bí thư Tần để nói chuyện lăng viên ở núi Thanh Vân, hi vọng có thể tìm thấy một phương án giải quyết thỏa đáng!"
"Cháu đi với chú!"
...
Hội đàm lần này giữa Tần Thanh và An gia là trong phạm vi nhỏ, sau khisuy nghĩ tử tế về chuyện này, cô ta quyết định vẫn hạn chế ảnh hưởng của chuyện này trong phạm vi nhỏ nhất, kế hoạch đầu tư núi Thanh Đài của An lão vốn không có vắn đề gì, chỉ là trong quá trình thao tác cụ thể cósai lệch, kịp thời sửa chữa sai lầm đối với sự hợp tác giữa song phươngvẫn là kết quả tốt nhất.
Gặp mặt phạm vi nhỏ cũng là yêu cầu của An Đức Hằng, từ sau lần trướclãnh giáo sự quấy rối của Trương Dương, An Đức Hằng đã nảy sinh một loại cảm giác sợ hãi đối với nơi này, hắn thậm chí sợ Trương Dương lần nàyvẫn sẽ ra mặt, thằng nhóc này chẳng có nhiều bản sự, nhưng bản sự quấyrối thì lại rất giỏi.
Cuộc gặp mặt được bố trí trong phòng họp nhỏ của sở chiêu đãi chính phủhuyện Xuân Dương, Tần Thanh chi dẫn thư ký tới phụ trách ghi chép, pháAn Đức Hằng thì chỉ có hắn và An Ngữ Thần.
Thái độ của Tần Thanh so với mấy lần nói chuyện trước kia thì đã hòahoãn hơn nhiều, cô ta mỉm cười mời hai người ngồi xuống, trước tiên đưabọn họ xem mấy bức ảnh Thanh vân trúc hải sau khi bị phá hoại, trong đócó không ít bức mà An Đức Hằng và An Ngữ Thần đã xem qua, Tần Thanh lợidụng loại phương thức này đề chiếm thượng phong trên tâm lý, trên thựctế phá hỏng hoàn cảnh sinh thái của núi Thanh Đài chính là vì An ĐứcHằng tu sửa lăng mộ, phá hỏng quy hoạch mà dẫn tới.
An Đức Hằng đặt ảnh lên bàn, hờ hững nói: "Bí thư Tần, tôi thừa nhậntrong chuyện này có trái với phương oán quy hoạch lúc trước, nhưng việcđã xảy ra rồi, tôi chỉ có thể bảo chứng sau này trong quá trình khai phá sẽ cố hết sức tránh chuyện giống như vậy phát sinh."
Tần Thanh nói: "Câu trả lời này của An tiên sinh rất khó có thể khiến lão bách tính của Xuân Dương chấp nhận!"
An Đức Hằng nói: ” Vậy bí thư Tần muốn xử lý thế nào?"
Tần Thanh nói: "Xử lý không phải là mục đích, sửa chữa sai lầm là để sau này họp tác phát triển được tốt hơn, tôi đề xuất ý kiến, lập tức dừngviệc đốn cây bừa bãi ở Thanh vân trúc hải, đối với những chỗ bị pháhoại, phía Hương Cảng phải phụ trách nhanh chóng khôi phục diện mạo vốncó. Hai, việc tu sửa lăng mộ phải án chiếu theo kế hoạch từ trước, khuvực lăng mộ không được tự ý vượt ra khỏi phạm vi đã xét duyệt. Ba, côngtrình khôi phục sơn trại ở cạnh Thanh vân trúc hãi phải lập tức đìnhchỉ, kiến trúc đã hoàn thành thì dỡ bỏ hết!" Cô ta nói một cách chémđinh chặt sắt, không có một chút dư địa để thương lượng.
An Đức Hằng nói: "Bí thư Tần, chuyện của Thanh vân trúc hải, tôi có thểcó bồi thường nhất định, tôi hi vọng lăng mộ của ông nội tôi đừng có bất kỳ biến động nào nữa, xin cô nghĩ tới cảm tính của bọn con cháu đời sau chúng tôi." Câu nói này nghe rất chân thành.
Tần Thanh cười nhạt, nói: "An tiên sinh, tôi nghĩ lệnh tổ phụ có thểsinh ra trên mảnh đất này, chôn xương cũng trên mảnh đất này đã là sự an ủi lớn nhất rồi, con người sau khi chết có thể chiếm được địa phươngbao lớn chứ? Anh làm vậy chắc gì đã là bản ý của ông ấy, ông ấy ở dướicửu tuyền nếu biết, chắc gì đã cảm thấy cao hứng vì cách làm hiện tạicủa anh, anh đồng thời vào lúc yêu cầu người khác để ý tới cảm tình củacác anh, liệu có từng để ý tới cảm tình của người quê hương không? Kỳthực trước đây đối với quy hoạch lăng mộ đã rất suy nghĩ tới cảm tìnhcủa các anh rồi, tôi hi vọng An tiên sinh có thể tôn trọng kế hoạch đãđược xác định trước, đừng có tùy ý thay đổi."
An Đức Hằng đang hai tay ra, nói: "Làm việc gì cũng phải biến báo chứ,tôi trước đây nghe nói thể chế của nội địa rất cứng nhắc, hôm nay mớiđược kiến thức."
"Không có quy củ thì không thành tiêu chuẩn, làm quan cũng vậy mà làm ăn cũng vậy, đều phải có nguyên tắc, nếu ngay cả nguyên tắc cơ bản nhấtcũng không để ý, vậy thế giới này sẽ biến thành hỗn loạn mất. An tiênsinh, tôi đối với đạo thương trường thì không có bất kỳ quyền phát ngônnào, đồng dạng, anh đối với văn hóa chính trị của tổ quốc cũng không cóquyền phát ngôn!" Tần Thanh trả lời không chút nhân nhượng.
An Đức Hằng còn định nói gì đó thì An Ngữ Thần đã chen miệng vào: "Bíthư Tần, chúng tôi sẽ cố sức phổi hợp với công tác của chính phủ XuânDương, hi vọng chuyện này có thể được giải quyết một cách ổn thỏa tốtđẹp, đừng để ảnh hưởng tới việc hợp tác sau này của chúng ta."
Tần Thanh mỉm cười, nói: "Rất vui khi nghe được câu này của An tiểu thư, chúng tôi sẽ cho các vị đủ thời gian để các vị xử lý chuyện này." Câunày đã biểu lộ đầy đủ sự tôn trọng và coi trọng của chính phủ huyện ủyhuyện Xuân Dương, kỳ thực lúc trước Trương Dương đã kiến nghị với TầnThanh phải chấp pháp thật nghiêm, thằng nhóc này rắp tâm muốn chơi AnĐức Hằng, nhưng thân là người lãnh đạo cao nhất của huyện Xuân Dương,Tần Thanh phải chú ý tới các phương diện, nguyện ước ban đầu mà An lãođầu tư ở Xuân Dương là rất tốt, nếu trong chuyện này áp dụng phương thức xử lý quá khích của Trương Dương, ắt sẽ làm tổn hại tới cảm tình củalão nhân gia.
An Đức Hằng nhìn An Ngữ Thần, có chút bất lực lắc lắc đầu, nói: "Sau này những chuyện này tôi sẽ không quản nữa!"
Tần Thanh nói: "Quá trình cải cách cũng là quá trình nhận thức và cọsát, đối với chúng ta mà nói cải cách vả mở rộng là một thứ hoàn toànmới, phải không ngừng học tập, không ngừng tiến bộ trong tìm tòi, đốivới những người đầu tư như các vị mà nói cũng vậy. An tiên sinh, hi vọng chúng ta tương lai có thể tiến hành hợp tác với nhau trên nguyên tắccông bằng công chính, cùng nhau có lợi, nỗ lực vì một ngày mai tươi sáng hơn của núi Thanh Đài."
An Đức Hằng cảm thấy thất vọng chưa từng có, cảm giác thất vọng của hắnkhông chỉ từ quyền lực bị lão gia tử tước đi, còn tới từ thái độ độtnhiên cứng rắn của bộ ngành các cấp chính phủ của Xuân Dương và GiangThành. Hắn ý thức được sự thay đổi này không phải là phát sinh một cáchđột nhiên, có lẽ biểu hiện trước đây của mình quá quá kích, khiến ngườita nắm được sơ hở. Hắn nghĩ tới Trương Dương, từ trước tới giờ hắn không hề nhận thức được sức ảnh hưởng của Trương Dương trong thể chế củaGiang Thành, chuyện của hai ngày này đã khiến hắn ý thức được rằng, mạng lưới quan hệ của Trương Dương đã mở rộng ra khắp các phương diện củaGiang Thành, Lý Trường Vũ, Tần Thanh rõ ràng đều đứng trên lập trườngcủa hắn mà nói chuyện.
Đối với An Đức Hằng mà nói, đầu tư du lịch ở Giang Thành không phải làtrọng điểm, khu mở rộng và khai phá khu đất của nhà máy dệt mới là trọng điểm đầu tư lần này, mâu thuẫn đã tập trung ở việc khai phá cảnh khu,mình tạm thời tránh khỏi chiến trường cũng chưa chắc đã không phải làchuyện tốt, hắn híp mắt lại, trước mặt đột nhiên hiện ra khuôn mặt giànua và đờ đẫn của An Chí Viễn, trong lòng đột nhiên thấy nghi ngờ, lãođầu tử này rốt cuộc là có hồ đồ hay không? Chẳng lẽ ông ấy là một mựcgiả vờ ngốc? Hay là để ông ấy nhìn ra chân tướng gì rồi? An Đức Hằng rất nhanh liền phủ định cách nghĩ này, không ai có thể nhẫn nhịn được dạngcừu hận này, sự quan ái và tín nhiệm mà An Chí Viễn biểu lộ ra trước mặt mình chắc không phải là ngụy trang. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, đối vớihắn mà nói chuyện thật sự quan trọng chính là làm thế nào mà nắm đượctài sản của An gia vào trong tay một cách lặng lẽ không để ai biết. Đầutư với quy mô lớn ở nội địa lần này, chính là một loại chuyển dời tàisản, đợi sau khi tất cả được hoàn thành, chính là ngày mà An lão đầu tửnhắm mắt xuôi tay!
...
Lúc Tần Thanh và An Đức Hằng đàm phán, Trương Dương cũng ở Xuân Dương,hắn đang cùng với Quách Đạt Lượng nói chuyện thiên tai ở trong bãi nuôilợn của Quách Đạt Lượng. Trận lũ bất ngờ mấy ngày trước khiến bãi nuôilợn của Quách Đạt Lượng chịu tổn thất không nhỏ, xưởng thức ăn gia súccũng bị tổn thất tương đương, Quách Đạt Lượng đang chỉ huy công nhântiến hành xây dựng lại sau thiên tai. Trương Dương sở dĩ tới đây là bởivì Sở Yên Nhiên hôm nay cũng muốn tới, Sở Yên Nhiên đã hẹn gặp hắn ởđây, bảo rằng có chuyện quan trọng muốn nói với hắn.
Sở Yên Nhiên cũng vừa từ nước Mỹ trở về, mấy ngày trước tập đoàn tàichính Benin vứt bỏ kế hoạch đầu tư ở Giang Thành, Sở Yên Nhiên lại vẫnkhông thôi nỗ lực, sau khi từ nước Mỹ trở về, tới Kinh Sơn bàn bạc mộthồi với Lâm Tú, sau khi có quyết định mới gọi điện thoại cho TrươngDương, nhân tiện tới xưởng thức ăn gia súc để khảo sát tình hình thiêntai, hẹn Trương Dương gặp mặt ở Xuân Dương.
Buổi trưa, Sở Yên Nhiên lái chiếc xe Hummer màu đỏ cùa cô ta tới, QuáchĐạt Lượng để chiêu đãi hai quý khách là cô ta và Trương Dương, đặc biệtchuẩn bị các món ăn từ lợn.
Sở Yên Nhiên dùng xe xong, phát hiện Trương Dương đang ở trên sườn núiđào cái gì đó, hiếu kỳ đi tới, ghé sát vào nhìn, Trương Dương từ dướiđất đào lên một thứ tròn tròn màu đen. chắc là rễ của một loại thực vậtnào đó, cô ta hiếu kỳ hỏi: "Đây là gì vậy?"
"Hương bồ, một loại dược liệu, có thể làm an thần tỉnh táo đầu óc!"Trương Dương đặt hương bồ vào trong cái túi mang theo người, mỉm cườinhìn khuôn mắt giống như mây sáng của Sở Yên Nhiên, không khỏi cảm thán, nói: "Không ngờ thủy thổ của hợp chủng quốc Hoa Kỳ cũng rất nuôi người, em hình như là còn xinh đẹp hơn trước kia."
Sờ Yên Nhiên phì một tiếng, nhưng trong lòng thì lại hưởng thụ vô cùng,có cô gái nào mà không mong được người yêu khen ngợi đâu. Cô ta ôn nhunói: "Gần đây không phải là không được như ý sao? Chuyện cảnh khu chùaNam Lâm tiến hành đến đâu rồi?"
"Gặp phải chút khó khăn, nhưng trước mắt được anh khắc phục rồi!" Trương đại quan nhân nói rất thản nhiên, trên thực tế mưa gió trong khoảngthời gian này quả thật là không ít, mất trộm xá lợi Phật tổ một lầnkhiến hắn rơi vào quẫn cảnh, nhưng chuyện sau đó phát sinh lại khiếnchuyện có chuyển cơ, đúng là sơn cùng thủy tận tưởng không lối, liễm ámhoa minh lại hiện lên. Hiện tại An Đức Hằng đã không phụ trách việc mởrộng du lịch ờ Giang Thành của An gia nữa rồi, những việc trước đây làmkhó Trương Dương đã được giải quyết từng cái một.
Quách Đại Lượng đứng ở bên dưới gọi hai người xuống ăn cơm, Trương Dương thò tay ra dắt Sờ Yên Nhiên, sườn núi sau mưa xuân có chút trơn ướt,hắn sợ Sở Yên Nhiên sẽ trượt chân ngã, sự quan tâm vô tình lộ ra khiếnSờ Yên Nhiên ấm áp vô cùng.
Còn chưa bước vào phòng ăn đã ngửi thấy mùi thức ăn dụ người rồi, mónggiò luộc, thịt đầu lợn, ruột kho, lòng lợn trộn rau, dạ dày lợn nhồi ớtcay, giò lợn hầm, gân chân lợn kho... có những lúc đầu bếp thôn dã ở sau núi làm thức ăn còn ngon hơn cả đầu bếp của khách sạn năm sao rấtnhiều.
Sở Yên Nhiên bình thường rất ít ăn thịt cũng vừa ăn vừa khen luôn miệng.
Trương Dương và Quách Đạt Lượng thì mở hai bình Thanh giang đại khúc,vừa uống vừa nói về trận lũ xảy ra ở Xuân Dương, nhắc tới Hồ Ái Dân,Quách Đạt Lượng không khỏi thổn thức, người bạn nối khố, đồng nghiệpngày xưa đã có thể dùng phương thức này để kết thúc sinh mệnh của mình,ngay cả hắn cũng không ngờ tới. Quách Đạt Lượng cảm khái, nói: "Tôi kính nể đồng chí Hồ Ái Dân, so với anh ấy, tôi thực sự là xấu hồ."
Trương Dương mỉm cười nói: "Người chết là hết, người còn sống như chúngta thì phải sống cho tốt, để báo đáp quốc gia, báo đáp xã hội!"
Quách Kiến nói: "Trưởng phòng Trương, cha tôi vừa quyên hai vạn đồng đểxây dựng trường học, đây cũng là một hành động để báo đáp xã hội đó."
Quách Đạt Lượng xoay đũa gõ lên đầu Quách Kiến một cái: "Thằng ôn con, đã bảo mày đừng có nói ra cơ mà!"
Sờ Yên Nhiên cười nói: "Kỳ thực làm chuyện tốt thì sợ gì để người khácbiết, để càng nhiều người biết thì sự tích của mình càng cảm nhiễm đượcnhiều người, như vậy mới có càng ngày càng nhiều người làm chuyện tốtchứ."
Trương Dương mỉm cười, nói: "Cô bé, anh thích sự thiện lương của em đấy!"
Câu này khiến Sở Yên Nhiên đỏ mặt, thằng ôn này suồng sã quá, cũng không để ý tới bên cạnh còn người khác nữa.
Cha con Quách Đạt Lượng coi như không nghe thấy gì, lại nâng cốc lên cạn chén, Quách Đạt Lượng nói: "Trận lũ này, bãi nuôi lợn và xưởng thức ăngia súc đều có chút tổn thất, có điều vấn đề cũng không lớn, qua mấyngày nữa là có thể sản xuất như bình thường, hôm nay cung cầu thức ăngia súc đều mạnh, đơn đặt hàng chúng ta không ngừng gia tăng, xem rakhông lâu nữa là phải mở rộng quy mô rồi."
Sở Yên Nhiên nói: "Căn cứ theo hiểu biết của tôi, tiếng vang của thức ăn gia súc rất tốt, mở rộng quy mô e rằng là xu thế bắt buộc rồi!"
Quách Đạt Lượng nói: "Lúc trước khi xây dựng xưởng thức ăn gia súc chỉsuy nghĩ tới vấn đề giá thành và kinh phí đầu tư, không ngờ lại pháttriển nhanh chóng như vậy, hiện tại thì tốt rồi, sau khi xưởng thức ăngia súc đưa vào sản xuất mới phát hiện nơi này quá xa, giao thông vậnchuyển không tiện, ngược lại còn làm tăng giá thành, bất lợi cho pháttriển nhà máy."
Sở Yên Nhiên nói: "Hiện giờ tệ nạn (do sơ hở trong công tác khiến sinhra tổn thất của công) còn chưa xuất hiện đã phát sinh vấn đề này rồi, có thể nhằm vào chuyện này để tiến hành cải tiến, lo trước tính sau mới là căn bản để phát triển thuận lợi."
Trương Dương nghe thấy Sở Yên Nhiên nói rất dõng dạc, không ngờ cô tacũng hiểu biết về làm ăn như vậy, Trương Dương đối với kinh thương không có hứng thú gì cả, nghe bọn họ nói chuyện đều là về xưởng nuôi lợn vàxưởng thức ăn gia súc, không nhịn được liền chen vào: "Tôi nói nè, chúng ta giờ đang ăn cơm, có thể không nhắc đến thức ăn gia súc có đượckhông?"
Mấy người đều bật cười.
Sở Yên Nhiên trợn mắt lườm hắn, nói: "Chỉ có chuyện của anh là quan trọng, còn chuyện của người khác thì không quan trọng à?"
Trương Dương cười nói: "Em đừng khơi mào mâu thuẫn nội bộ nhân dân nhé,tình hữu nghị giữa anh và trưởng xã Quách em làm sao mà chia rẽ được?"
Quách Đạt Lượng cười ha ha, nói: "Chúng ta ăn cơm không nói chuyện côngviệc. Nào, nào nào! uống rượu, uống rượu!” Quan hệ của Trương Dương vàSở Yên Nhiên bọn họ đều biết, người ta là vợ chồng son liếc mắt đưa tình thôi mà.
...
Ăn bữa trưa xong, Trương Dương và Sở Yên Nhiên đi tới con suối nhỏ ởphía đông bãi nuôi lợn, núi Thanh Đài chỗ nào cũng đều là cảnh đẹp, nước suối đổ vào khe núi, trong suốt thấy cả đáy, cá lội tung tăng, suốixanh va vào núi đá, nước bắn tung tóe, giống như nhẹ nhàng gẩy đàn,tiếng leng keng không ngừng vang bên tai.
Sở Yên Nhiên ngồi lên một tầng đá ở mép suối, Trương Dương ngồi xuốngcạnh cô ta, nói: "Cô bé, tới nước Mỹ lâu như vậy có nhớ anh không?"
Sở Yên Nhiên cắn cắn môi, cười tươi như hoa, nói: "Làm gì có thời gian,bà ngoại em bệnh rồi, em cả ngày phải chăm sóc cho bà, về sau bệnh củabà đỡ một chút thì lại dẫn em nhiều lần tham gia các loại tiệc tùng,muốn giúp em chọn một thanh niên tài tuấn làm bạn trai, nhưng em tìm đỏcả mắt cũng chẳng thấy ai cả!"
Trương đại quan nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà ngoại em bị bệnh à? Có phải là đập đầu vào cửa không?"
Sở Yên Nhiên thấy bộ dạng hậm hực của hắn, trong lòng vừa tức giận lạivừa buồn cười, vung quyền đấm mấy cái lên vai hắn, nói: "Đầu anh đập vào cửa thì có ý!" Đôi mắt đẹp nhìn Trương Dương nói: "Trong đoạn thời gian em tới nước Mỹ anh có nhớ em không?"
"Không!"
"Cái gì?" Sở Yên Nhiên lông mày dựng ngược: "Anh dám không nhớ em à?”
"Anh sao phải nhớ em? Thì ra em tới nước Mỹ vui chơi, còn anh thì đờ đẫn ở đây đến mắc bệnh tương tư, vì sao chứ?"
Sở Yên Nhiên tức giận nói: "Biết ngay là anh sẽ không nhớ em mà, đoạnthời gian này lại câu dẫn con gái nhà người ta rồi phải không!”
"Bằng vào bộ dạng này của anh mà phải đi câu dẫn à? Toàn là người ta câu dẫn anh thì có đó!"
"Ngựa không biết mặt dài, em sao chẳng nhìn ra anh có chỗ nào đẹp trai cả?"
"Đó là em không biết thưởng thức, nhưng phàm là con gái có chút thẩm mỹ bình thường đều sẽ cho rằng anh rất anh tuấn tiêu sái!"
Sở Yên Nhiên ôm miệng, nói: "Trời ạ, trên thế giới này không ngờ còn có người mặt dày như anh!"
Trương Dương mỉm cười bước tới, nói: "Đó chính là cá tính, biết cái gìgọi là xuất sắc không ai sánh bằng, ngọc thụ lâm phong không? Em hôm nay coi như là được mở mắt rồi đó!"
"Em cầu xin anh đó, đừng có khiến em nôn ra hết những đồ vừa ăn!"
Trương Dương rất không thật thà thò tay ra, ôm lấy eo thon của Sở YênNhiên, nói: "Đây chính là mị lực của thần tượng đó, người ta đều nóithần tượng là đối tượng khiến người ta nôn mửa, anh hôm nay có thể khiếu em nôn hết đồ vừa ăn, đủ để chứng minh anh chính là thần tượng của emrồi!"
Sở Yên Nhiên đánh một cái lên tay hắn, nhưng bị Trương Dương bắt lấyluôn bàn tay nõn nà, dùng sức kéo vào trong lòng. Sở Yên Nhiên đẩy hắnra, nói: "Anh không nhớ em, không cho anh ôm em!"
Trương Dương cười nói: "Nhớ cũng không thể tùy tiện nói ra được của, đây gọi là nội hàm, đây gọi là đẳng cấp!"
Sở Yên Nhiên đỏ mắt, nói: "Em nhớ anh thì lại nói ra, em nghĩ anh không có nội hàm, không có đẳng cấp!”
"Vậy không phải là bức anh phải giở trò lưu manh với em ư?"Trong mắt Trương đại quan nhân lộ ra ánh mắt đê mê.
Sờ Yên Nhiên tóm lấy tai hắn, nói: "Đánh chết đồ lưu manh anh!" Đôi bàntay của cô ta rất nhanh bị Trương Dương nắm lấy, thân thể bị hắn ôm vàolòng. Sở Yên Nhiên xấu hổ cúi mặt xuống không dám nhìn hắn, Trương Dương hôn khẽ một cái lên trán cô ta, sau đó hôn xuống tới lông mày, mắt,sống mũi, cuối cùng là lên đôi môi nóng bỏng của cô ta.
Trương Dương nhíu mày, người mà hắn đắc tội thực sự là quá nhiều, nhưnghận mình tới mức hạ sát thủ thì chắc là không có mấy người, người mà hắn nghĩ tới đều tiên chính là An Đức Hằng, có điều nghĩ thấy hắn và An Đức Hằng trước mắt chỉ có xung đột trên lợi ích, nếu An Đức Hằng có hiềmnghi, vậy thì bọn Vương Học Hải cũng đáng ngờ, người mà hắn đắc tội trên chính trị còn nhiều hơn nhiều, nhưng dám ám sát mình chắc chẳng có mấyngười.
Thường Hạo từ vẻ mặt của hắn nhìn ra rằng hắn cũng chẳng có manh mối gì, liền cúi đầu than khẽ: "Anh tự mình cẩn thận một chút! Lần sau đi chọnphòng, tôi có thể giúp anh bày biện pháp an ninh!"
Trương Dương cười nói: "Không cần phải khoa trương như vậy đâu!" Hắn đặt cái bánh răng lên bàn, đứng dậy nói: "Cậu cứ giúp tôi tra xem liệu cóthể tìm thấy manh mối gì không! Con mẹ nó, thật là phiền chết đi được,còn phải tới đơn vị một chuyến!"
Trương Dương về tới cục du lịch mới biết hôm nay đã có rất nhiều ngườitới tìm mình, điện thoại thì càng nhiều không kể xiết, xem ra người quan tâm đến hắn cũng không ít. Tất cả mọi người thấy Trương Dương thì không có ai là không biểu lộ ra vẻ cực kỳ hứng thú với cái đầu trọc của hắn.
Phó cục trưởng Cao Hưng Quý vừa bị xử phạt cảnh cáo trong Đảng từ xa đãnhìn thấy cái đầu trọc của Trương Dương, không nhịn được mà mắng khẽ:"Hình tượng gì vậy? Lưu manh xã hội đen à?" Giọng nói của hắn tuy rấtnhỏ, nhung vẫn bị Trương Dương mắt tinh tai thính nghe được, TrươngDương ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sát cơ chiếu lên mặt Cao Hưng Quý, dọacho Cao Hưng Quý rùng mình sợ hãi, vội vàng trốn vào trong phòng làmviệc.
Chu Hiểu Vân đưa cái mũ lưỡi chai màu đen của mình cho Trương Dương,nói: "Sếp, anh đội lên đi, để tránh người ta cứ nhìn chằm chằm vào đầuanh!"
Trương Dương mỉm cười, cầm lấy cái mũ rồi điều chỉnh lại độ to nhỏ, sauđó đội lên đầu. Hắn nhắm mắt lại nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, chuyện nàykhông thể cứ vậy mà bỏ qua được, nghĩ một vòng, hắn vẫn đặt điểm hoàinghi lớn nhất lên người An Đức Hằng, muốn sau này được bình an thì phảisớm diệt trừ hết ẩn hoạn ở bên cạnh, vào lúc đang mải tính toán trongđầu thì điện thoại reo chuông.
Trương Dương cầm điện thoại lên, là cục trưởng cục công an thành phốGiang Thành Điền Khánh Long gọi, thông qua một loạt các sự kiện gần đây, quan hệ giữa Điền Khánh Long và Trương Dương biến thành cực kỳ mậtthiết, cho nên vừa nghe thấy một vụ cháy nho nhỏ cũng chủ động gọi điệnthoại tới hỏi thăm.
Điền Khánh Long trước tiên hỏi thăm tình hình của Trương Dương mộtchút, xác định hắn không có việc gì thì mới an tâm, nói: "Tôi bảo ngườiđi khảo sát hiện trường rồi, từ tình hình nắm được trước mặt, chắc không có hiện tượng người ngoài phóng hỏa!"
Trương Dương trước giờ luôn mang thái độ hoài nghi đối với năng lực củacục công an Giang Thành, nếu không thì hắn cũng không muốn đi nhờ Thường Hạo giúp đỡ làm gì. Tuy hoài nghi là người khác phóng hỏa, nhưng hiệntại cũng không có chứng cứ xác thực nào, Trương Dương quyết định trướctiên sẽ xử lý chuyện này một cách khẽ khàng, nếu lập án ngược lại sẽkhiến cho kẻ nấp trong bóng tối muốn mưu hại mình sẽ cảnh giác hơn. Nghĩ tới đây, Trương Dương trước tiên là cảm tạ sự quan tâm của Điền KhánhLong, sau đó quy kết chuyện này cho nguyên nhân là mình quên không khóavan ga.
Điền Khánh Long cũng vui vì chuyện này chỉ là không may, dẫu sao thì gần đây chuyện phát sinh, thật sự là quá nhiều, tới hiện giờ vụ án anh emhọ Tằng bị bắn lén ở quảng trường khu khai phá vẫn chưa có manh mối gì,hắn cũng không muốn dính thêm phiền phức nữa. Hắn gọi điện thoại choTrương Dương không chỉ là quan tâm hỏi thăm, cũng là bởi vì phó thịtrưởng Lý Trường Vũ tạo cho hắn một số áp lực, bản thân Trương Dương đãcho rằng lần này là chuyện không may, vậy chuyện này cũng có thể đặt một dấu chấm hết ở đây rồi.
Vừa gác điện thoại cho Điền Khánh Long xong, Chu Hiểu Vân từ bên ngoàibước vào, nói: "Sếp, cục trưởng Cổ bảo anh tới nhà máy dệt để họp!"
"Họp cái gì?" Trương Dương lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Nói là tọa đàm với công nhân nhà máy dệt, khu lý chỉ tên bảo anh tham gia!"
Cuộc họp hòa giải lần này do khu Văn Uyên dẫn đầu, bí thư khu ủy Phạm Bá Hỉ, khu trưởng Tiền Trường Kiện, cục trưởng cục công an khu vục TiếtThành Cương, cục trưởng cục di vật văn hóa Khưu Thường Tại, trưởng phòng phòng mở rộng thị trường của cục du lịch là Trương Dương đại biểu bộchỉ huy cảnh khu chùa Nam Lâm và khu Văn Uyên dự họp, phía nhà máy dệtthì có quản đốc kiêm bí thư Đảng ủy Trương Tường, chủ tịch công đoàn LýTrường Văn, còn có năm đại biểu do công nhân chọn ra.
Lúc Trương Dương đến, trong phòng họp nhỏ đã ngồi đầy người rồi. Hắn tìm chỗ trống rồi bước tới ngồi xuống cạnh An Ngữ Thần, nhưng lập tức pháthiện chỗ mình ngồi có chút không đúng, hội đàm ba phía mình nên ngồi ởphía bộ chỉ huy, giờ ngồi mẹ nó nhầm ở ghế của đại biểu phía Hương Cảngrồi. An Đức Hằng nhíu mày, rõ ràng là có chút không vui vì sự xuất hiệncủa thằng ôn này.
Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng nảy sinh cảm giác vuimừng, con mẹ nó, mày càng không thích thì tao càng muốn ngồi ở chỗ này,hắn giơ tay lên cởi cái mũ lưỡi trai rồi đặt lên bàn, cái đầu trọc lậptức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Phạm Bá Hỉ ngạc nhiên nhìn đầu thằng ôn này, đột nhiên phun ra một câu: "Kiểu tóc của trưởng phòng Trương hay quá!"
An Ngữ Thẩn không nhịn được, bật cười khúc khích, cô ta vừa cười, lạikhơi dậy không ít tiếng cười có thiện ý, bầu không khí trầm muộn lập tức dễ chịu không ít.
Sau khi tiếng cười dừng lại, bầu không khí của hiện trường lại rơi vàoyên lặng, Phạm Bá Hỉ hắng giọng, nói: "Mọi người đều đến đủ rồi, chúngta mở họp thôi, hôm nay tổ chức hội nghị này, mục đích chính là để giảiquyết vấn đề, cho nên chúng tôi muốn nói thẳng và dứt khoát, có lời gì,có ý kiến gì thì chúng ta cứ nói ra trước mặt nhau đi!" Hắn cầm chén trà trước giờ không rời khỏi người lên uống một ngụm, sau đó nói: "Tìnhhuống ngày hôm qua tôi không có mặt ở đây nên không rõ, nhưng không ítđồng chí của chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua!" Hắn nhìn về phía khu trưởng Tiền Trường Kiện, nói: "Tiếp theo mời khu trườngTiền phát biểu!"
Hiện trường không có ai vỗ tay cả, loại hội nghị này hình như cũng không thích hợp vỗ tay, trên mặt Tiền Trường Kiện không có bất kỳ nét cườinào, vẻ mặt ngưng trọng, nói: "Chuyện hôm qua, rất nhiều người chúng tôi ở hiện trường đều tự mình trải qua, tôi muốn hỏi, trước khi các bạn cóloại hành động quá kích như vậy. có từng nghĩ tới chế độ pháp luật củaquốc gia chúng ta không? Có từng nghĩ tới hậu quả của việc làm đó không, có nghĩ tới tổn thất đối với tài sản của nhân dân và quốc gia là baolớn không? Có nghĩ tới sẽ tạo thành ảnh hưởng ác liệt như thế nàokhông?" Ngữ khí của hắn ta vô cùng nghiêm khắc.
Một đại biểu của nhà máy lấy hết dũng khí, nói: "Mục đích biểu tình củachúng tôi không phải là muốn đối kháng với chính phủ, chúng tôi chỉ muốn khiến các cơ quan chính phủ chú ý, muốn để lãnh đạo các anh nghe tiếnglòng của tầng lớp công nhân chúng tôi, về sau cục diện mất đi sự khốngchế cũng không phải là điều mà chúng tôi muốn nhìn thấy, cũng không phải là chúng tôi có thể khống chế được!"
Tiền Trường Kiện tức giận nhìn đại biểu của nhà máy đó, nói: "Các anhđều lả người đã thành niên, có lẽ còn là người của công đoàn, sao làmchuyện gì cũng để máu nóng xộc lên đầu như vậy, các anh nên suy nghĩ tới hậu quả của sự việc chứ!”
"Chúng tôi là vì mọi người, vì tập thể thôi!"
"Cái gì là lớn nhất? Quốc gia là lớn nhất! Anh cảm thấy không phải là vì bản thân mà là vì tập thể, nhung tập thể ở trước mặt quốc gia thì tínhlà gì chứ? Ài! Vì lợi ích của một tập thề nhỏ mà dẫn tới việc bất chấplợi ích của quốc gia, lý do này có chấp nhận được không?" Tiền TrườngKiện tính tình cường trực, lời nói hùng hổ dọa người, bầu không khí vừađược Phạm Bá Hỉ làm cho dịu đi lập tức biến thành khẩn trương trở lại.
An Đức Hằng nói rất đúng lúc: "Mục đích mà Thế Kỷ An Thái chúng tôi đầutư vào quê nhà là muốn có cống hiến cho quê hương, muốn mưu cầu hạnhphúc và lợi ích cho nhân dân của quê nhà, tôi nghĩ có lẽ là tôi đã không biểu đạt rõ ý tứ của mình, có lẽ là giữa chúng ta không đủ hiểu nhau,cho nên mới sinh ra hiểu lầm này." An Đức Hằng vẫn biểu hiện ra thành ýnhất định, hắn là người làm ăn, không muốn loại tình trạng này cứ tiếptục, song phương càng găng thì càng bất lợi đối với sự đầu tư của hắn,trong lòng hắn khu đất của nhà máy dệt vải so với kiến thiết cảnh khuchùa Nam Lâm còn quan trọng hơn nhiều.
Phạm Bá Hỉ mỉm cười, nói: "An tiên sinh nói rất hay, mọi người cùng ngồi xuống vốn là đề giải quyết vấn đề hiểu lầm, giũa hai bên có chỗ nàokhông hiểu nhau thì có thể mượn cơ hội này đề câu thông, chỉ cần thôngcảm cho nhau, có được tiếng nói chung, những vẩn đề này tự sẽ được giảiquyết, tôi thấy những chuyện này chẳng qua là mâu thuẫn nội bộ nhân dânthôi mà!" Ánh mắt của hắn nhìn về phía Trương Trung Tường, quản đốc kiêm bí thư công đoàn của nhà máy dệt: "Quản đốc Trương có quan điểm gì muốn nói cho mọi người nghe không!"
Biểu hiện của Trương Trùng Trường vẫn có chút cẩn trọng, loại chuyện này phát sinh, hắn là một người khó xử nhất, trong mắt công nhân hắn là chó săn của chính phủ, trong mắt lãnh đạo thượng cấp, năng lực công tác hắn bị nghi ngờ, có thể nói hắn hai mặt đều khó, Trương Trung Tường hiểurằng, mình kỳ thực một người không thích hợp phát ngôn nhất, nghiêng vềphía nào cũng không ổn, hắn đẩy quyền phát ngôn lên người chủ tịch côngđoàn Lý Tường Văn: "Lời của chủ tịch Lý có thể đại biểu cho ý kiến củacông nhân, hay là chủ tịch Lý nói trước đi!"
Lý Tường Văn mắng thầm trong lòng, Trương Trung Tường chó chết, mày conmẹ nó sợ đắc tội với người ta rồi bắt tao nói, tao tuy là chủ tịch côngđoàn, nhưng cũng là thành viên của Đảng Cộng Sản mà, xảy ra chuyện, hắnđương nhiên phải trước hết đứng ở phía Đảng. Công đoàn của Trung Quốc có bối cảnh và hàm nghĩa đặc thù, cho nên cán bộ của công đoàn của TrungQuốc thường thường dành hết tinh lực vào phương diện hoạt động vui chơigiải trí của xí nghiệp, cưới hỏi tang ma của công nhân viên, tham chínhnghị chính, đó không phải là việc của tôi! Lý Trường Văn ho khan liêntiếp hai tiếng, nhưng vẫn không nói ra được câu nào.
...
Hắn không nói, năm đại biểu phía nhà máy không nhịn nổi, công nhân giàTừ Đại Quang hắng giọng, nói to: "Không ai dám nói thì tôi nói!"
Trương Trung Tường và Lý Trường Văn mặt lập tức nóng bừng.
Phạm Bá Hỉ mỉm cười cổ vũ: "Lão đồng chí có gì thì cứ nói đi, không cần phải lo lắng!"
Từ Đại Quang nói: "Bắt đầu từ lúc nhà máy dệt được xây dựng, tôi đã tớiđây làm rồi, tới hiện giờ là vừa đúng ba mươi hai năm, vợ tôi, con dâutôi, con trai tôi đều là công nhân của nhà máy dệt, có thể nói nhà máydệt chính là nhà của chúng tôi, nhà máy dệt chính là bát cơm của cả nhàchúng tôi, lãnh đạo các anh nói một câu là muốn hủy nhà máy dệt, thếchẳng phải là đập bể chén cơm của chúng tôi không? Bảo cả nhà chúng tôiuống gió tây bắc mà sống à?"
Phạm Bá Hỉ nhìn Tiền Trường Kiện, giọng nói của Tiền Trường Kiện vẫnnghiêm khắc như trước: "Lão đồng chí, ai bảo là chúng tôi muốn đập bểchén cơm của các anh? Thị lý đã ở khu khai phá cấp cho các anh một khuđất mới rồi, đã bắt đầu xây dựng một nhà máy dệt mới, không bao lâu nữa, các anh sẽ lại chuyển sang nhà xưởng mới, sẽ lại đi vào công tác!"
Lại có một đại biểu nói: "Bao lâu? Một năm, hai năm? Trong đoạn thờigian này chúng tôi chỉ được phát một chút lương đảm bảo cơ bản, lợi íchcủa chúng tôi làm sao mà được đảm bảo đây?" Đây là một vấn đề khá thựctế, tuy thị lý đã tiến hành nhiều lần thảo luận về vấn đề nhà máy dệt,nhưng phương án cuối cùng được đưa ra để bồi thường công nhân vẫn khôngđủ công bằng, hơn nữa An Đức Hằng nóng lòng đẩy nhanh kế hoạch di dờinhà máy, cho nên mới có tình trạng nhà xưởng mới của nhà máy dệt ở khukhai phá chưa xây xong mà đã quyết định dỡ bỏ bộ phận nhà xưởng của nhàmáy dệt.
Từ Đại Quang nói: "Án chiếu theo hiệp nghị bồi thường mà nhà máy đãtuyên bố, một nhà bốn miệng ăn chúng tôi thu nhập mỗi tháng phải giảm đi hai trăm ba mươi đồng, hai trăm ba mươi đồng này đối với các người thìkhông tính là gì, nhưng đối với chúng tôi mà nói thì có nghĩ là phí sinh hoạt một tháng, nhà xưởng mới một năm chưa xây xong vậy chúng tôi sẽphải tổn thất hơn hai ngàn đồng, hai năm chưa xây xong chúng tôi sẽ tổnthất hơn năm ngàn đồng! Thị lý xây dựng tôi không phản đối, nhưng bằngvào gì mà bảo công nhân chúng tôi phải trả hóa đơn cho các người?"
Lại có đại biểu công nhân nói: "Tôi nghe nói thương nhân Hương Cảng lấykhu đất của nhà máy mà không phải trả tiền, không biết chuyện này cóphải là thật không, thế này thì có khác gì là bán nước chứ, bán lợi íchcủa quốc gia, bán lợi ích của công nhân bình thường chúng tôi chính làphạm tội!"
Ngôn từ của mấy đại biểu càng lúc càng trở nên kịch liệt hơn.
Nụ cười trên mặt Phạm Bá Hỉ cũng dần dần biến mất, hắn cầm cốc trà lênuống một ngụm theo thói quen: "Vị đồng chí này, quan điểm của anh rấtcực đoan, Hương Cảng cũng là một bộ phận của nước ta, thương nhân HươngCảng cũng là con cháu của Viêm hoàng, nhà máy dệt không phải là của cácanh, cũng không phải là của chúng tôi, mà là của quốc gia! Cái gì mà bán nước? Nói chuyện cũng phải có trách nhiệm với lời mình nói chứ!" Câusau cùng câu này của hắn có chút hàm nghĩa uy hiếp, hắn lạnh lùng nhìnTrương Trung Tường một cái, trước chuyện hắn đã dặn dò Trương TrungTường phải làm tốt công tác phía công nhân, từ tình huống hiện tại chothấy, Trương Trung Tường rõ ràng là không xứng đáng với chức vụ, đợichuyện này qua đi, nhất định phải tính sổ với hắn.
Khu trưởng Tiền Trường Kiện nhíu mày, nói khẽ: "Các anh người câu tâyngười câu đông thì có thể giải quyết được vấn đề à? Đề xuất điều kiệncủa các anh đi! Để chúng tôi nghe xem rốt cuộc là muốn cái gì!" Một câunày của hắn đã nói đúng vào trọng điểm của vấn đề rồi.
Mấy vị đại biểu quay sang nhìn nhau, vẫn là Từ Đại Quang đứng ra: "Chúng tôi có yêu cầu cơ bản nhất, trước khi nhà xưởng mới của nhà máy dệt ởkhu khai phá được xây xong, phải phát đủ số tiền lương cho chúng tôi...cùng với tiền thưởng bình quân nữa, phúc lợi và đãi ngộ cũng khôngthay đổi so với trước kia, tất cả tổn thất tạo thành trong thời gian vàbỏ nhà máy dệt cũng đều phải giải quyết thông qua công hội hiệpthương..."
An Đức Hằng nhíu mày, hắn sớm đã biết được vấn đề vẫn là tiền mà thôi,thái độ của hắn trên chuyện này cũng rất rõ ràng, việc di dời nhà máydệt là vấn đề của thành phố Giang Thành, vấn đề của khu Văn Uyên chứkhông phải là vấn đề của hắn, một trong những điều kiện tiên quyết màhắn được khai phá khu đất của nhà máy dệt là đầu tư cảnh khu chùa NamLâm. An Đức Hằng nói một cách dứt khoát: "Tôi nghĩ chuyện này tôi khônggiúp gì được."
Đám lãnh đạo của khu Văn Uyên nghe thấy câu này của An Đức Hằng thìtrong lòng đều ngây ra, mục đích hội đàm ba phía chính là cố tìm tiếngnói chung, ba phía đều phải đưa ra nhượng bộ nhất định, một câu này củaAn Đức Hằng đã nói rõ là hắn không muốn bỏ tiền, chẳng lẽ khoản phí antrí khổng lồ cho công nhân nhà máy dệt muốn để khu lý thanh toán ư? Tiền Trường Kiện mím chặt môi, bầu không khí khẩn trương tới cực điểm, sựtrầm mặc khiến người ta cảm thấy đầy áp lực.
...
Trương Dương một mực không nói gì đột nhiên cười bảo: "Tôi thấy chuyện này có thể giải quyết được!"
Một câu nói hấp dẫn sức chú ý của tất cả mọi người, tiểu điểm của ánhmắt vẫn là cái đầu trọc bóng loáng của hắn, cái đầu trọc lốc này quảthật là quá chói mắt. Ai cũng muốn giải quyết vấn đề, nhưng tình hìnhtrước mặt xem ra là không ai giải quyết được, nhà máy dệt không có tiền, công nhân chìa tay đòi tiền, người có thể giải quyết chuyện này một làkhu Văn Uyên, một là phía đầu tư Hương Cảng, khu Văn Uyên không có tiền, trên vấn đề dỡ bỏ nhà máy dệt, thị lý bỏ một phần tiền, bọn họ bỏ ramột phần tiền, trong chuyện này khu lý cũng không rõ, trong mắt bọn họchỗ tiền này nên do phía Hương Cảng bỏ ra. An Đức Hằng không muốn chitiền, hắn cho rằng việc dỡ bỏ nhà máy dệt không có liên quan gì tới hắn, chính vì cách nghĩ này mới khiến chuyện rơi vào cục diện bế tắc, chuyện có liên quan tới tiền, muốn giải quyết cũng không phải dễ dàng như vậy.
Trương Dương mỉm cười, nói: "Chuyện này tôi cũng hiểu được một chút,chắc là cũng có tí quyền phát ngôn, chúng ta là quốc gia xã hội chủnghĩa, giai cấp vô sản lấy quản lý việc nhà làm chủ, ai cũng là chủ hết, nói trong phạm vi nhỏ hơn, chính là nhà máy dệt, mấy ngàn công nhàn các anh chính là chủ!" Một câu này khiến cho mấy đại biểu công nhân nở mày nở mặt, thầm nghĩ thằng trọc này lả ai vậy? Trong các cán bộ hôm nay dự họp cuối cùng cũng có người lên tiếng vì lão bách tính rồi.
Trương Dương nói: "An tiên sinh đầu tư vào cảnh khu chùa Nam Lâm, quảthật là mang mục đích đầu tư quê nhà, báo đáp tổ quốc, thành ý của ôngấy chúng ta phải khẳng định. Nhưng chính phủ thành phố Giang Thành,chính phủ khu Văn Uyên chúng ta cũng biểu hiện ra thành ý đồng dạng, bật đèn xanh trong cả kế hoạch đầu tư, tạo ra không ít điều kiện thuận lợicho ngài, An tiên sinh không thiếu tiền, cho nên mới tới đầu tư, GiangThành cần phát triển, tài chính là một nguyên nhân quan trọng hạn chế sự phát triển, cho nên mới có lần hợp tác này."
An Đức Hằng nhìn Trương Dương với vẻ cảnh giác, hắn không biết thằngnhóc này đang làm trò gì, có điều có một điểm hắn có thể khẳng định,Trương Dương chắc chắc là sẽ không nói giúp cho hắn: "Thứ cho tôi ngumuội, không hiểu được ý tứ của trưởng phòng Trương!"
"Theo như tôi biết, lần đầu tư này của An tiên sinh liên quan tới rấtnhiều phương diện, có điều trọng điểm là cảnh khu chùa Nam Lâm, còn dỡbỏ khu đất của nhà máy dệt, chủ yếu là dùng để đồng bộ cho công trìnhthương nghiệp và du lịch, tôi thấy chắc cũng không gấp như vậy, An tiênsinh có thể suy nghĩ tới việc tạm hoãn việc di dời hay không, trước tiên xây cảnh khu lên, sau đó mới khai phá khu đất của nhà máy dệt, như vầycó thể hạn chế tổn hại lợi ích của song phương tới mức thấp nhất, giúpnhà máy dệt có thể có đủ thời gian để chuẩn bị." Kiến nghị của TrươngDương rất hợp tình, hợp lý, những công nhân này đều gật gật đầu, nhungAn Đức Hằng và lãnh đạo của khu Văn Uyên đều nghe ra, Trương Dương đâylà nói giúp cho nhà máy dệt.
An Đức Hằng kiên quyết nói: "Không được! Trong kế hoạch phát triển củatôi, khai phá cảnh khu chùa Nam Lâm và khai phá công trình khu đất nhàmáy dệt là tiến hành động bộ, tôi không thể làm chậm trễ tiến độ củacông trình được!"
Trương Dương cười nói: "Khu đất của nhà máy dệt chủ yếu là dùng chothương nghiệp, đối tượng đầu tư chủ yếu của An tiên sinh không phải làcảnh khu ư?” Câu nói này của hắn đầy vị đạo gây hấn.
An Ngữ Thần cũng cảm giác thằng nhóc này đã cờ xí liên minh đứng ở lậptrường đối địch với An gia của bọn họ rồi, trong lòng vô cùng tức giận,hận không thể xông lên đập cho hắn một trận.
An Đức Hằng nói: "Kế hoạch khai phá lần này là kết quả sau khi tôi và lãnh đạo thương lượng!"
Câu này vừa được nói ra, mấy vị lãnh đạo của khu Văn Uyên đều có chútkhông vui, An Đức Hằng rõ ràng là lấy lão đạo thị lý ra ép người.
Trương Dương vẫn nở một nụ cười rất vô tư: "An tiên sinh nói vậy làkhông có thành ý rồi, hôm nay đến cả một lãnh đạo của thị lý chúng tôicũng không tới dự họp, ngài cảm thấy chuyện này có liên quan tới chúngtôi không? Chúng tôi đã không quản, cuộc họp cũng không cần thiết phảitiến hành nữa rồi, bí thư Phạm, khu trưởng Tiền, tôi thấy tan họp đithôi!"
Hàm dưỡng của An Đức Hằng có cao hơn nữa cũng bị thằng nhóc này chọc cho giận tím cả mặt, mấy lãnh đạo của khu Văn Uyên thì vui mừng khi nghethấy Trương Dương nói ra câu này, An Đức Hằng tuy là thương nhân đầu tưlớn nhất ở khu Văn Uyên, nhưng tầm mắt của hắn rất cao, bởi vì có quanhệ với đại thị trưởng Tả Viên Triêu cho nên hắn căn bản không để mấylãnh đạo của khu lý vào mắt, những lãnh đạo này của khu lý cũng khôngtình nguyện quan tâm tới chuyện của nhà máy dệt, nguyên nhân phần lớn là bị ép lên đầu, câu nói này của Trương Dương khiến cho họ trút được nỗiấm ức, thương nhân đầu tư thì sao chứ? Thương nhân đầu tư thì lợi hạilắm à? Nơi đây là địa bàn của bọn tôi, anh muốn làm ăn được thì trướctiên phải biết tôn kính bọn tôi.
An Đức Hằng đang định phát tác thì An Ngữ Thần lén lút kéo tay áo hắn,mỉm cười nói: "Trưởng phòng Trương, hôm nay chúng tôi tới đây là chứngtỏ chúng tôi có thành ý giải quyết vấn đề này, thái độ của anh hình nhưcó chút không tốt lắm!"
Trương Dương thầm nghĩ, tiểu nha đầu à, cô muốn chống lại tôi rồi, rốtcuộc thì cũng phải bảo vệ nhà mình, hắn mỉm cười nói: "Xin hỏi An tiểuthư và An tiên sinh trong hai người lời nói của ai có tính chất quyếtđịnh đây!"
"Anh có ý gì?" Trong con mắt đẹp của An Ngữ Thần đã bốc lửa giận.
Bí thư khu ủy khu Văn uyên Phạm Bá Hỉ kịp thời đứng ra giảng hòa: "Mọingười đều mang mục đích muốn giải quyết vấn đề, đừng làm tổn thương hòakhí!"
Trương Dương nói: "Kỳ thực chuyện nảy rất đơn giản, các người đầu tư vào Giang Thành, chính là nhìn trúng tiền cảnh của Giang Thành, nói một câu mà các người không muốn nghe thì là tiền của các người cũng chẳng phảilà cho không ai cả, các nguời muốn sớm thu hồi đầu tư, muốn sớm nhậnđược lợi ích, cái này cũng có thể hiểu được, cũng không phải là đángtrách gì cả! Thương nhân mà, có ai mà không muốn có lợi ích đâu!"
An Đức Hằng nói: "Trưởng phòng Trương hình như có thành kiến đối vớichúng tôi thì phải, mục đích mà chúng tôi đầu tư vảo Giang Thành khôngchỉ là vì muốn giành lợi ích cho minh, Trung Quốc lớn như vậy, thành thị của hoàn cảnh đầu tư tốt hơn Giang Thành cũng nhiều mà!"
Trương Dương cười nói: "Tôi biết anh cao thượng, anh muốn giành lợi íchkinh tế đồng thời còn muốn giành lợi ích xã hội, thành thị có hoàn cảnhđầu tư tốt hơn Giang Thành ở Trung Quốc có nhiều thật, nhưng tôi tinrằng thành thị có thể đề cung điều kiện ưu đãi như vậy cho các người erằng ngay cả một cái cũng không có đâu!"
Tất cả mọi người đều nghe ra, cuộc chiến ngày hôm nay giữa Trương Dươngvà An gia đã bắt đầu rồi, mấy vị lãnh đạo của khu Văn Uyên vui vẻ ngồixem, mấy đại biểu của nhà máy dệt thì có chút không hiểu, vị trưởngphòng Trương này hình như là đứng về phía mình thì phải.
An Đức Hằng nói: "Trưởng phòng Trương, anh hình như đã lẫn lộn mất chủđề ngày hôm nay rồi!" Hắn đã nghe ra Trương Dương đang cố tình đưa hộinghị này theo một chiều hướng khác.
Trương Dương lắc đầu: "Không phải là tôi lẫn lộn chủ đề đâu, là quanniệm của anh có vấn đề, anh bỏ ra hai trăm triệu để đầu tư vào GiangThành, không phải là làm ra nhiều công đức như vậy đâu, anh phải có mộtnhận thức chính xác rằng, khai phá cảnh khu lần này là một quá trình hợp tác song phương, anh bỏ vốn, chính phủ thành phố Giang Thành chúng tôivà chính phủ khu Văn Uyên đầu tư đất đai, là danh lam thắng cảnh, nhữngthứ này đều là vô giá, tôi xin đưa ra một ví dụ, chỉ xá lợi Phật tổ thôi đã không thể dùng hai trăm triệu để ước lượng giá trị của nó rồi, chonên anh đừng có cho rằng là Giang Thành chúng tôi chiếm tiện nghi củacác anh, án chiếu theo cách nói quen thuộc của chúng tôi thì anh chỉ làmột cổ đông nhỏ mà thôi."
An Đức Hằng lớn tiếng nói: "Tôi trước giờ chưa từng nghĩ nhiều như vậy,tôi và Giang Thành hợp tác luôn mang theo thái độ giúp nhau cùng có lợi, cùng nhau phát triển."
"An tiên sinh đã có thành ý như vậy thì trong chuyện nhà máy dệt cũngnên có biểu hiện gì đó chứ, anh đã có ý khai thác khu đất của nhà máydệt thì nên bồi thường cho việc di dời, đừng có đẩy hết trách nhiệm lênthành phố Giang Thành và khu Văn Uyên."
An Đức Hằng rõ ràng là có chút tức giận rồi: "Tôi là án chiếu theo hiệpước mà làm! Phá bỏ và di dời nhà máy dệt không thuộc vấn đề mà tôi phảilo!''
"An tiên sinh chỉ muốn khái phá và sử dụng đất, không lo việc an trí didời, cũng chính là nói tất cả trách nhiệm trong chuyện này chúng tôiphải gánh rồi, hay quá! Chúng tôi không phải là không quản, mà là chúngtôi không quản được, công nhân đòi phí an trí cho việc di dời, khu VănUyên không có tiền, thị lý không có tiền, nói trắng ra tất cả vấn đề đều là ở một chữ tiền! Không có tiền thì nhà máy dệt không thể phá bỏ và di dời, không thể di dời thì các anh không thể lập tức khai phá, sau cùngthì người chịu thiệt cũng chỉ là các anh!"
An Đức Hằng nói: "Tôi chiếu theo hiệp ước đã đầu tư hai trăm triệu vàocảnh khu chùa Nam Lâm rồi, tôi không thể nào đầu tư thêm nữa!"
Trương Dương cười nói: "Anh không thể đầu tư thêm, hợp tác song phươngvừa mới bắt đầu, sự gia tăng của phí an trí di dời có nghĩa là gia tăngchi phí khai phá, cũng chính là nói những chi phí tăng thêm này toàn bộđều do thành phố Giang Thành chi trả, mà phân chia lợi ích cuối cùng lại án chiếu theo hiệp ước mà làm, anh tưởng chúng tôi coi tiền như rác à!"
An Đức Hằng bỗng nhiên đứng bật dậy, tức giận nói: "Anh quả thật là vô lý mà, tôi không cần phải bàn chuyện với anh nữa!"
Trương Dương mỉm cười nói: "Không muốn bàn cũng phải bàn!"
An Đức Hằng tức giận nói: "Trưởng phòng Trương, anh hôm nay căn bản làcố ý nhắm mũi dùi vào tôi, có một câu tôi phải nhắc nhở anh, hậu quả cóthể dẫn tới vì thái độ của anh, tôi e rằng là anh không gánh nổi đâu!"Hắn đang uy hiếp Trương Dương.
Trương Dương vẫn mang thái độ thờ ơ, nói: "Hậu quả gì? Cùng lắm thì anhrút vốn đầu tư thôi, tôi xin nói cho anh biết, cảnh khu chùa Nam Lâm của chúng tôi là con gái của hoàng đế, không lo không gả được chồng. Anhkhông đầu tư thì tự có người khác tới đầu tư thôi, phía Giang Thànhchẳng có tổn thất gì cả!" Thái độ của Trương Dương vẫn rất cứng rắn.
An Đức Hằng hậm hực gật đầu, hắn nói với Phạm Bá Hỉ: "Bí thư Phạm, tôithấy hôm nay dừng ở đây đi, thái độ của quý phương khiến tôi rất thấtvọng!" Hắn nói xong câu này thì quay người bước ra ngoài cửa, An NgữThần trừng mắt lườm Trương Dương một cái rồi đúng dậy đi theo.
Đám người Phạm Bá Hỉ có chút hoảng hốt, hôm nay vốn là muốn đàm phán với công nhân của nhả máy dệt, nhưng không ngờ sau cùng mâu thuẫn lại tụhết lên người Trương Dương và An Đức Hằng. Phạm Bá Hỉ cười khổ, nói:"Tiểu Trương, cậu đây là làm gì vậy?"
Trương Dương khinh thường nói: "Tôi vẫn luôn nhìn không vừa mắt loạingười này, có vài ba đồng tiền thì tưởng hay lắm à? Người muốn đầu tư ởGiang Thành nhiều lắm, không chỉ có mình hắn thôi đâu, các vị yên tâm,hắn mang đi bao nhiêu tiền tôi sẽ phụ trách mang lại về bấy nhiêu tiền,tôi vẫn không tin rằng cảnh khu chùa Nam Lâm không có An gia bọn họ thìbị bỏ không đâu!"
Tiền Trường Kiện nói: "Tôi cảm thấy những lời vừa rồi của Tiểu Trươngrất có đạo lý, điều kiện mà thị lý cấp cho thương nhân phía Hương Cảngquá rộng rãi rồi, không thể bởi vì bọn họ đầu tư mà nhún nhường mãiđược, cái gì cũng không muốn bỏ sức bỏ tiền, trong thiên hạ lấy đâu ranhiều tiện nghi như vậy, đến lúc khiến họ tỉnh ra rồi đấy."
Mấy công nhân bị chuyện vừa rồi làm cho mụ mị đầu óc, Từ Đại Quang línhí hỏi: "Các vị lãnh đạo, vậy còn tình huống mà chúng tôi phản ánh!"
Trương Dương vỗ mạnh một cái lên bàn, nói: "Tôi hỏi thật là các anh muốn làm gì vậy? Tự dưng tụ tập gây chuyện, có chuyện gì thì cũng từ từ mànói, ai là người phe các anh, chính là chúng tôi đó, chúng tôi tụ ở đâyphí hết miệng lưỡi để làm gì? Chẳng phải là vì mưu cầu lợi ích cho cácanh ư? Các anh hay lắm, đi coi những người thật tâm muốn giúp các anhthành kẻ địch, không biết cái gì gọi là mâu thuẫn nội bộ à? Có mâu thuẫn thì cứ nói ra, công bằng vô tư bàn bạc giải quyết, tụ họp gây chuyện có thể giải quyết được vấn đề không? Hôm qua các anh vây công bộ chỉ huycảnh khu, may mà các lãnh đạo rộng lượng không truy cửu, nếu thật sựtruy cứu thì đó chính là phạm tội đấy." Những lời này đã dọa cho đám đại biểu công nhân sợ xanh cả mặt.
Từ Đại Quang mấp máy môi, nói: "Chúng tôi không muốn phạm tội..."
Tiền Trường Kiện lớn tiếng nói: "Không muốn phạm tội, nhìn những tổnthất tài sản mà các anh hôm qua gây ra đi, tạo thành ảnh hưởng ác liệtnhư vậy, cho dù là vô tâm thì cũng vẫn là phạm tội! Chúng tôi đều là cán bộ của Đảng, chúng tôi không mưu tính cho phúc lợi của lão bách tínhthì chẳng lẽ lại đi hãm hại các anh à? Ngay cả một chút lòng tin tốithiểu cũng không có!"
Phạm Bá Hỉ cười nói: "Bỏ đi, mọi người hãy tỉnh táo một chút, về kiểmđiểm những sai lầm và vấn đề tồn tại trên người mình đi. Tôi xin ở đâyđảm bảo với mọi người, vấn đề của nhà máy dệt, tôi nhất định sẽ coitrọng, nhất định sẽ cho các anh một kết quả khiến các anh hài lòng!"
Vì một câu nói này của Phạm Bá Hỉ, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay.
Phạm Bá Hỉ và Tiền Trường Kiện trao đổi ánh mắt với nhau, bọn họ đềuhiểu rõ, hội nghị lần này đã bị Trương Dương làm cho gián đoạn rồi, trên thực tế vẫn chưa giải quyết được vấn đề gì cả, bọn họ không sợ kéo dài, kéo dài đối với An gia thì lại chẳng có ích lợi gì cả. Có điều An ĐứcHằng khi bỏ đi rõ ràng là rất tức giận, nếu hắn phản ánh chuyện này lênthị lý, lãnh đạo thành phố khẳng định sẽ trách tội xuống. Có điều thấybộ dạng thản nhiên như không của Trương Dương, bọn họ cũng an tâm hơnnhiều, người ta là kẻ gây sự còn chả sợ, bọn họ sợ cái quái gì chứ?
Lúc Tiền Trường Kiện và Trương Dương sánh vai rời khỏi phòng họp, cònthân mật vỗ vỗ vai Trương Dương, hôm qua nếu không phải là Trương Dươngdùng bàn che cho hắn, e rằng hắn cũng đã bị ném cho rất thảm. TiềnTrường Kiện nói: "Tiểu Trương à, thị lý vẫn rất coi trọng sự đầu tư củaphía Hương Cảng đấy!"
Trương Dương mỉm cười một cách tự tin: "Yên tâm đi, bọn họ sẽ không rútvốn đâu, tiện nghi lớn như vậy, bọn họ cũng nỡ buông tay đâu!"
Tiền Trường Kiện mỉm cười lắc lắc đầu.
...
Lòng tin của Trương Dương là xây dựng dưới tiền đề hắn nhìn thấy sự khảquan của tài nguyên du lịch Giang Thành. An Ngữ Thần không hề đi xa,đứng ở cửa nhà máy dệt đợi Trương Dương. Cô bé lông mày xếch ngược, mặthầm hầm, bộ dạng như muốn tìm Trương Dương hỏi tội.
Trương Dương và Tiền Trường Kiện vừa đi vừa nói chuyện, giả vờ như không nhìn thấy cô ta, An Ngữ Thần tức giận nói: "Trương Dương! Anh đứnglại!"
Tiếng gọi này khiến tất cả mọi người đều giật nảy mình, Trương Dương mỉm cười, nói: "An tiểu thư. cô gọi tôi à?" Hắn đứng nguyên tại chỗ khôngđộng đậy, biểu tình trên mặt tựa cười mà như không phải cười, còn mangtheo một chút kiêu ngạo. Đây là biểu tình của người trên cơ, thằng nhócnày đã nặn ra được mấy phần vị đạo rồi, đáng tiếc người ở đối diện hắnlà An Ngữ Thần.
An Ngữ Thần ở trước mắt các lãnh đạo của khu Văn Uyên, nghiến răngnghiến lợi nói: "Trương Dương, tôi muốn đánh anh từ rất lâu rồi!"
Trương Dương thờ dài, nói: "Cô bé, biết cái gì gọi là khi sư diệt tổ, cả gan làm loạn không?"
Trong mắt tất cả mọi người ở xung quanh, hai người bọn họ càng giống như là một đôi oan gia đang tranh hơn thua.
Bí thư khu ủy Văn Uyên Phạm Bá Hỉ và khu trưởng Tiền Trường Kiện ngồitrong một chiếc xe, nhìn Trương Dương và An Ngữ Thần ở bên ngoài, haingười không khỏi bật cười, cơ hồ là đồng thời thốt lên: "Nhân tài!"
An Ngữ Thần tuy rất muốn đánh Trương Dương, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế được sự xung động này, cô ta biết rất rõ, mình căn bản không phải làđối thủ của thằng nhóc này, cô ta hậm hực gật đầu, nói: "Từ giờ về sau,tôi và anh đoạn tuyệt quan hệ sư đồ!"
"Tùy cô!"
"Hành vi vừa rồi của anh căn bản là lấy việc công để báo thù riêng!"
Trương Dương cười nói: "Sai rồi, cái gì mà lấy việc công báo thù riêngchứ, tôi là lấy chuyện luận chuyện, các ngươi mở miệng ra là đôi bêncùng có lợi, cùng nhau phát triển, sao tôi thấy hợp tác lần này toàn làchỉ có lợi cho An gia của các người thế?"
"Nhưng trên bản hiệp nghị đã viết rất rõ ràng rồi?"
Trương Dương cười lạnh, nói: "Cô nhóc, có biết Hương Cảng vì sao lại bịchia tách một trăm năm không? Chính là bởi vì nhà Thanh đã ký một điềuước không bình đẳng. Cô nhìn cho rõ đi, đất dưới chân là tân Trung Quốcxã hội chủ nghĩa, trên khối đất này, không thể xuất hiện chuyện bán đứng lợi ích quốc gia nữa, quốc gia không cho phép, nhân dân không cho phépvà ông đây cũng không cho phép luôn!"
An Ngữ Thần tức giận nói: "Chỉ một mình anh là người Trung Quốc à, tôicũng là người Trung Quốc, tôi cũng là con cháu của Viêm Hoàng!"
"Được rồi! Dừng đi, con cháu của Viêm Hoàng thì tôi công nhận, nhưngnhững người sinh ra từ năm 97 trở lại thì tôi thừa nhận là người TrungQuốc. Còn cô tôi chỉ có thể coi cô là bọn giặc ngoại xâm thôi, địa vịcòn không bằng người ngoại quốc nữa kìa!"
An Ngữ Thần giận quá líu lo nói tiếng Quảng Đông, chỉ có dùng tiếngQuảng Đông mới biểu đạt ra được sự phẫn nộ của cô ta, lại chêm thêm mộtcâu Anh Văn: "****!"
Trương Dương hiện tại đã không còn là thằng nhóc cái gì cũng không hiểucủa ngày xưa nữa rồi, phát khoa (Trương Dương phiên âm từ **** ra)... cô dựa vảo gì mà phát khoa tôi, muốn phát khoa thì cũng là tôi phát khoacô kia. Nhưng Trương đại quan nhân hiện tại đã là cấp chính khoa rồi,rất có hàm dưỡng, trình độ nói chuyện tự nhiên cũng cao hơn nhiều: "Mộtngày làm thầy cả đời làm thầy, cô không ngờ lại muốn phát khoa tôi, phải chăng là hơi bậy bạ rồi?"
An Ngữ Thần mặt đỏ bừng, tức giận đến nỗi giơ chân đá Trương Dương.
Trương đại quan nhân nhẹ nhàng né tránh, thở dài, nói: "Cô nói xem haingười chúng ta có thể nói chuyện một cách bình tĩnh hòa nhã không?"
"Nói cái rắm, hôm nay tôi muốn giáo huấn tên vô lại anh một trận!" An Ngữ Thần lại xông về phía hắn.
Trương Dương giơ hai tay ra làm tư thế tạm dừng: "Dừng lại! Cô là muốngiải quyết vấn đề hay là muốn khiến vấn đề càng loạn hơn!"
Quyền đang giơ lên của An Ngữ Thần dừng lên trên không trung: "Anh muốn giải quyết thế nào?"
Trương Dương cười nói: "Bất kỳ sự hợp tác nào cũng đều phải xây dựngtrên cơ sở đôi bên cùng có lợi, chú năm của cô chỉ muốn chiếm tiện nghicủa chúng tôi, coi người khác là đồ ngốc à? Hay là cô kể lại chuyện ngày hôm nay cho ông nội của cô đi, xem xem ông ta nói sao?"
...
An Chí Viễn nghe An Ngữ Thần kể lại xong, trầm mặc một lúc rồi mới nóikhẽ: "Làm ăn... muốn lâu dài thì phải chiếu cố tới... chiếu cố tới...lợi ích của song phương. Sự đầu tư... của An gia ở đại lục... không phải là... chỉ làm ăn một lần, không thể chỉ vì cái lợi trước mắt được, hiệp nghị hợp tác khai phá, ta đã xem qua rồi... chính phủ thành phố GiangThành quả thật đã nhượng bộ rất nhiều, chúng ta cũng phải có thành ý..."
Ông ta dừng một chút rồi lại nói: "Chúng ta không phải là cường đạo, đầu tư vào quê nhà để cùng được lợi... chứ không phải là ăn cướp... Tiểuyêu, nói cho chú năm của con, sau này việc khai phá cảnh khu do con phụtrách! Bảo hắn đừng tham dự vào!"
Thái độ này của ông nội ngay cả An Ngữ Thần cũng không ngờ đến.
Trương đại quan nhân khi biết được kết quả, mỉm cười nói: "Tôi quả nhiên là không nhìn nhầm, ai lão là người thấu tình đạt lý nhất trong nhà các người!"
Thằng nhóc này cũng quy cả An Ngữ Thần vào loại chua ngoa không biết nói đạo lý, khiến cho An Ngữ Thần tức đến nỗi suýt nữa không thở được.
An Đức Hằng sau khi nhận được quyết định của cha, cũng không hề biểu lộ ra vẻ quá tức giận.
An Ngữ Thần nhìn chú năm, trong mắt ít nhiều có chút đồng tình và bất nhẫn.
Dẫu sao thì chú năm cũng là xuất phát từ lợi ích của cả gia tộc, nhưngông nội nói cũng rất có đạo lý, làm ăn không thì chỉ vì các lợi trướcmắt, nếu chỉ chăm chăm vì lợi ích của mình mà phớt lờ cảm nhận đượcngười khác, vậy thì việc làm ăn của An gia tại Giang Thành rõ ràng sẽkhông đi được xa. Cô ta nói khẽ: "Ý của ông nội là đem việc phát triểncảnh khu và mở rộng kinh tế chia thành hai bộ phận mà tiến hành, hơn nữa việc làm ăn ở Hương Cảng vẫn cần chú tới quản lý, sợ chú năm quá mệt."
An Đức Hằng mỉm cười: "Tiểu yêu, cháu có thể giúp chú thì tốt quá, gầnđây chú quả thật đã mệt rồi, chuyện ở Đông Giang phải lo, chuyện mở rộng và phát triển ở Giang Thành cũng phải lo, cảnh khu chùa Nam Lâm cũngphải lo, núi Thanh Đài ở Xuân Dương cũng phải lo, dù thế nào đi chăngnữa thì cũng không thể quản nhiều chuyện như vậy được, đầu tư cảnh khulà một chuyện lâu dài, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhìn thấyhiệu quả ngay được, do cháu quản lý là tốt nhất."
An Ngữ Thần nói: "Chú năm, cháu đối với làm ăn cũng chẳng có kinh nghiệm gì, chỗ nào không hiểu xin chú dạy cho cháu."
An Đức Hằng gật đầu, hắn nói khẽ: "Ông nội của cháu hay mềm lòng, có cảm tính rất sâu đối với quê nhà, một loạt những việc làm gần đây của chúkhông hề để ý tới cảm thụ của ông ấy, khiến lão nhân gia thương tâmrồi."
Ân Ngữ Thần lắc đầu: "Ông nội có thể hiểu được cách làm của chú mà!"
An Đức Hằng nói: "Có lẽ là trong quan hệ với chính phủ địa phương, chúnên mang thái độ ôn hòa hơn một chút" Hắn nhìn đồng hồ, nói: "Gần đếngiờ rồi, chú đã hẹn gặp mặt với bí thư Tần để nói chuyện lăng viên ở núi Thanh Vân, hi vọng có thể tìm thấy một phương án giải quyết thỏa đáng!"
"Cháu đi với chú!"
...
Hội đàm lần này giữa Tần Thanh và An gia là trong phạm vi nhỏ, sau khisuy nghĩ tử tế về chuyện này, cô ta quyết định vẫn hạn chế ảnh hưởng của chuyện này trong phạm vi nhỏ nhất, kế hoạch đầu tư núi Thanh Đài của An lão vốn không có vắn đề gì, chỉ là trong quá trình thao tác cụ thể cósai lệch, kịp thời sửa chữa sai lầm đối với sự hợp tác giữa song phươngvẫn là kết quả tốt nhất.
Gặp mặt phạm vi nhỏ cũng là yêu cầu của An Đức Hằng, từ sau lần trướclãnh giáo sự quấy rối của Trương Dương, An Đức Hằng đã nảy sinh một loại cảm giác sợ hãi đối với nơi này, hắn thậm chí sợ Trương Dương lần nàyvẫn sẽ ra mặt, thằng nhóc này chẳng có nhiều bản sự, nhưng bản sự quấyrối thì lại rất giỏi.
Cuộc gặp mặt được bố trí trong phòng họp nhỏ của sở chiêu đãi chính phủhuyện Xuân Dương, Tần Thanh chi dẫn thư ký tới phụ trách ghi chép, pháAn Đức Hằng thì chỉ có hắn và An Ngữ Thần.
Thái độ của Tần Thanh so với mấy lần nói chuyện trước kia thì đã hòahoãn hơn nhiều, cô ta mỉm cười mời hai người ngồi xuống, trước tiên đưabọn họ xem mấy bức ảnh Thanh vân trúc hải sau khi bị phá hoại, trong đócó không ít bức mà An Đức Hằng và An Ngữ Thần đã xem qua, Tần Thanh lợidụng loại phương thức này đề chiếm thượng phong trên tâm lý, trên thựctế phá hỏng hoàn cảnh sinh thái của núi Thanh Đài chính là vì An ĐứcHằng tu sửa lăng mộ, phá hỏng quy hoạch mà dẫn tới.
An Đức Hằng đặt ảnh lên bàn, hờ hững nói: "Bí thư Tần, tôi thừa nhậntrong chuyện này có trái với phương oán quy hoạch lúc trước, nhưng việcđã xảy ra rồi, tôi chỉ có thể bảo chứng sau này trong quá trình khai phá sẽ cố hết sức tránh chuyện giống như vậy phát sinh."
Tần Thanh nói: "Câu trả lời này của An tiên sinh rất khó có thể khiến lão bách tính của Xuân Dương chấp nhận!"
An Đức Hằng nói: ” Vậy bí thư Tần muốn xử lý thế nào?"
Tần Thanh nói: "Xử lý không phải là mục đích, sửa chữa sai lầm là để sau này họp tác phát triển được tốt hơn, tôi đề xuất ý kiến, lập tức dừngviệc đốn cây bừa bãi ở Thanh vân trúc hải, đối với những chỗ bị pháhoại, phía Hương Cảng phải phụ trách nhanh chóng khôi phục diện mạo vốncó. Hai, việc tu sửa lăng mộ phải án chiếu theo kế hoạch từ trước, khuvực lăng mộ không được tự ý vượt ra khỏi phạm vi đã xét duyệt. Ba, côngtrình khôi phục sơn trại ở cạnh Thanh vân trúc hãi phải lập tức đìnhchỉ, kiến trúc đã hoàn thành thì dỡ bỏ hết!" Cô ta nói một cách chémđinh chặt sắt, không có một chút dư địa để thương lượng.
An Đức Hằng nói: "Bí thư Tần, chuyện của Thanh vân trúc hải, tôi có thểcó bồi thường nhất định, tôi hi vọng lăng mộ của ông nội tôi đừng có bất kỳ biến động nào nữa, xin cô nghĩ tới cảm tính của bọn con cháu đời sau chúng tôi." Câu nói này nghe rất chân thành.
Tần Thanh cười nhạt, nói: "An tiên sinh, tôi nghĩ lệnh tổ phụ có thểsinh ra trên mảnh đất này, chôn xương cũng trên mảnh đất này đã là sự an ủi lớn nhất rồi, con người sau khi chết có thể chiếm được địa phươngbao lớn chứ? Anh làm vậy chắc gì đã là bản ý của ông ấy, ông ấy ở dướicửu tuyền nếu biết, chắc gì đã cảm thấy cao hứng vì cách làm hiện tạicủa anh, anh đồng thời vào lúc yêu cầu người khác để ý tới cảm tình củacác anh, liệu có từng để ý tới cảm tình của người quê hương không? Kỳthực trước đây đối với quy hoạch lăng mộ đã rất suy nghĩ tới cảm tìnhcủa các anh rồi, tôi hi vọng An tiên sinh có thể tôn trọng kế hoạch đãđược xác định trước, đừng có tùy ý thay đổi."
An Đức Hằng đang hai tay ra, nói: "Làm việc gì cũng phải biến báo chứ,tôi trước đây nghe nói thể chế của nội địa rất cứng nhắc, hôm nay mớiđược kiến thức."
"Không có quy củ thì không thành tiêu chuẩn, làm quan cũng vậy mà làm ăn cũng vậy, đều phải có nguyên tắc, nếu ngay cả nguyên tắc cơ bản nhấtcũng không để ý, vậy thế giới này sẽ biến thành hỗn loạn mất. An tiênsinh, tôi đối với đạo thương trường thì không có bất kỳ quyền phát ngônnào, đồng dạng, anh đối với văn hóa chính trị của tổ quốc cũng không cóquyền phát ngôn!" Tần Thanh trả lời không chút nhân nhượng.
An Đức Hằng còn định nói gì đó thì An Ngữ Thần đã chen miệng vào: "Bíthư Tần, chúng tôi sẽ cố sức phổi hợp với công tác của chính phủ XuânDương, hi vọng chuyện này có thể được giải quyết một cách ổn thỏa tốtđẹp, đừng để ảnh hưởng tới việc hợp tác sau này của chúng ta."
Tần Thanh mỉm cười, nói: "Rất vui khi nghe được câu này của An tiểu thư, chúng tôi sẽ cho các vị đủ thời gian để các vị xử lý chuyện này." Câunày đã biểu lộ đầy đủ sự tôn trọng và coi trọng của chính phủ huyện ủyhuyện Xuân Dương, kỳ thực lúc trước Trương Dương đã kiến nghị với TầnThanh phải chấp pháp thật nghiêm, thằng nhóc này rắp tâm muốn chơi AnĐức Hằng, nhưng thân là người lãnh đạo cao nhất của huyện Xuân Dương,Tần Thanh phải chú ý tới các phương diện, nguyện ước ban đầu mà An lãođầu tư ở Xuân Dương là rất tốt, nếu trong chuyện này áp dụng phương thức xử lý quá khích của Trương Dương, ắt sẽ làm tổn hại tới cảm tình củalão nhân gia.
An Đức Hằng nhìn An Ngữ Thần, có chút bất lực lắc lắc đầu, nói: "Sau này những chuyện này tôi sẽ không quản nữa!"
Tần Thanh nói: "Quá trình cải cách cũng là quá trình nhận thức và cọsát, đối với chúng ta mà nói cải cách vả mở rộng là một thứ hoàn toànmới, phải không ngừng học tập, không ngừng tiến bộ trong tìm tòi, đốivới những người đầu tư như các vị mà nói cũng vậy. An tiên sinh, hi vọng chúng ta tương lai có thể tiến hành hợp tác với nhau trên nguyên tắccông bằng công chính, cùng nhau có lợi, nỗ lực vì một ngày mai tươi sáng hơn của núi Thanh Đài."
An Đức Hằng cảm thấy thất vọng chưa từng có, cảm giác thất vọng của hắnkhông chỉ từ quyền lực bị lão gia tử tước đi, còn tới từ thái độ độtnhiên cứng rắn của bộ ngành các cấp chính phủ của Xuân Dương và GiangThành. Hắn ý thức được sự thay đổi này không phải là phát sinh một cáchđột nhiên, có lẽ biểu hiện trước đây của mình quá quá kích, khiến ngườita nắm được sơ hở. Hắn nghĩ tới Trương Dương, từ trước tới giờ hắn không hề nhận thức được sức ảnh hưởng của Trương Dương trong thể chế củaGiang Thành, chuyện của hai ngày này đã khiến hắn ý thức được rằng, mạng lưới quan hệ của Trương Dương đã mở rộng ra khắp các phương diện củaGiang Thành, Lý Trường Vũ, Tần Thanh rõ ràng đều đứng trên lập trườngcủa hắn mà nói chuyện.
Đối với An Đức Hằng mà nói, đầu tư du lịch ở Giang Thành không phải làtrọng điểm, khu mở rộng và khai phá khu đất của nhà máy dệt mới là trọng điểm đầu tư lần này, mâu thuẫn đã tập trung ở việc khai phá cảnh khu,mình tạm thời tránh khỏi chiến trường cũng chưa chắc đã không phải làchuyện tốt, hắn híp mắt lại, trước mặt đột nhiên hiện ra khuôn mặt giànua và đờ đẫn của An Chí Viễn, trong lòng đột nhiên thấy nghi ngờ, lãođầu tử này rốt cuộc là có hồ đồ hay không? Chẳng lẽ ông ấy là một mựcgiả vờ ngốc? Hay là để ông ấy nhìn ra chân tướng gì rồi? An Đức Hằng rất nhanh liền phủ định cách nghĩ này, không ai có thể nhẫn nhịn được dạngcừu hận này, sự quan ái và tín nhiệm mà An Chí Viễn biểu lộ ra trước mặt mình chắc không phải là ngụy trang. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, đối vớihắn mà nói chuyện thật sự quan trọng chính là làm thế nào mà nắm đượctài sản của An gia vào trong tay một cách lặng lẽ không để ai biết. Đầutư với quy mô lớn ở nội địa lần này, chính là một loại chuyển dời tàisản, đợi sau khi tất cả được hoàn thành, chính là ngày mà An lão đầu tửnhắm mắt xuôi tay!
...
Lúc Tần Thanh và An Đức Hằng đàm phán, Trương Dương cũng ở Xuân Dương,hắn đang cùng với Quách Đạt Lượng nói chuyện thiên tai ở trong bãi nuôilợn của Quách Đạt Lượng. Trận lũ bất ngờ mấy ngày trước khiến bãi nuôilợn của Quách Đạt Lượng chịu tổn thất không nhỏ, xưởng thức ăn gia súccũng bị tổn thất tương đương, Quách Đạt Lượng đang chỉ huy công nhântiến hành xây dựng lại sau thiên tai. Trương Dương sở dĩ tới đây là bởivì Sở Yên Nhiên hôm nay cũng muốn tới, Sở Yên Nhiên đã hẹn gặp hắn ởđây, bảo rằng có chuyện quan trọng muốn nói với hắn.
Sở Yên Nhiên cũng vừa từ nước Mỹ trở về, mấy ngày trước tập đoàn tàichính Benin vứt bỏ kế hoạch đầu tư ở Giang Thành, Sở Yên Nhiên lại vẫnkhông thôi nỗ lực, sau khi từ nước Mỹ trở về, tới Kinh Sơn bàn bạc mộthồi với Lâm Tú, sau khi có quyết định mới gọi điện thoại cho TrươngDương, nhân tiện tới xưởng thức ăn gia súc để khảo sát tình hình thiêntai, hẹn Trương Dương gặp mặt ở Xuân Dương.
Buổi trưa, Sở Yên Nhiên lái chiếc xe Hummer màu đỏ cùa cô ta tới, QuáchĐạt Lượng để chiêu đãi hai quý khách là cô ta và Trương Dương, đặc biệtchuẩn bị các món ăn từ lợn.
Sở Yên Nhiên dùng xe xong, phát hiện Trương Dương đang ở trên sườn núiđào cái gì đó, hiếu kỳ đi tới, ghé sát vào nhìn, Trương Dương từ dướiđất đào lên một thứ tròn tròn màu đen. chắc là rễ của một loại thực vậtnào đó, cô ta hiếu kỳ hỏi: "Đây là gì vậy?"
"Hương bồ, một loại dược liệu, có thể làm an thần tỉnh táo đầu óc!"Trương Dương đặt hương bồ vào trong cái túi mang theo người, mỉm cườinhìn khuôn mắt giống như mây sáng của Sở Yên Nhiên, không khỏi cảm thán, nói: "Không ngờ thủy thổ của hợp chủng quốc Hoa Kỳ cũng rất nuôi người, em hình như là còn xinh đẹp hơn trước kia."
Sờ Yên Nhiên phì một tiếng, nhưng trong lòng thì lại hưởng thụ vô cùng,có cô gái nào mà không mong được người yêu khen ngợi đâu. Cô ta ôn nhunói: "Gần đây không phải là không được như ý sao? Chuyện cảnh khu chùaNam Lâm tiến hành đến đâu rồi?"
"Gặp phải chút khó khăn, nhưng trước mắt được anh khắc phục rồi!" Trương đại quan nhân nói rất thản nhiên, trên thực tế mưa gió trong khoảngthời gian này quả thật là không ít, mất trộm xá lợi Phật tổ một lầnkhiến hắn rơi vào quẫn cảnh, nhưng chuyện sau đó phát sinh lại khiếnchuyện có chuyển cơ, đúng là sơn cùng thủy tận tưởng không lối, liễm ámhoa minh lại hiện lên. Hiện tại An Đức Hằng đã không phụ trách việc mởrộng du lịch ờ Giang Thành của An gia nữa rồi, những việc trước đây làmkhó Trương Dương đã được giải quyết từng cái một.
Quách Đại Lượng đứng ở bên dưới gọi hai người xuống ăn cơm, Trương Dương thò tay ra dắt Sờ Yên Nhiên, sườn núi sau mưa xuân có chút trơn ướt,hắn sợ Sở Yên Nhiên sẽ trượt chân ngã, sự quan tâm vô tình lộ ra khiếnSờ Yên Nhiên ấm áp vô cùng.
Còn chưa bước vào phòng ăn đã ngửi thấy mùi thức ăn dụ người rồi, mónggiò luộc, thịt đầu lợn, ruột kho, lòng lợn trộn rau, dạ dày lợn nhồi ớtcay, giò lợn hầm, gân chân lợn kho... có những lúc đầu bếp thôn dã ở sau núi làm thức ăn còn ngon hơn cả đầu bếp của khách sạn năm sao rấtnhiều.
Sở Yên Nhiên bình thường rất ít ăn thịt cũng vừa ăn vừa khen luôn miệng.
Trương Dương và Quách Đạt Lượng thì mở hai bình Thanh giang đại khúc,vừa uống vừa nói về trận lũ xảy ra ở Xuân Dương, nhắc tới Hồ Ái Dân,Quách Đạt Lượng không khỏi thổn thức, người bạn nối khố, đồng nghiệpngày xưa đã có thể dùng phương thức này để kết thúc sinh mệnh của mình,ngay cả hắn cũng không ngờ tới. Quách Đạt Lượng cảm khái, nói: "Tôi kính nể đồng chí Hồ Ái Dân, so với anh ấy, tôi thực sự là xấu hồ."
Trương Dương mỉm cười nói: "Người chết là hết, người còn sống như chúngta thì phải sống cho tốt, để báo đáp quốc gia, báo đáp xã hội!"
Quách Kiến nói: "Trưởng phòng Trương, cha tôi vừa quyên hai vạn đồng đểxây dựng trường học, đây cũng là một hành động để báo đáp xã hội đó."
Quách Đạt Lượng xoay đũa gõ lên đầu Quách Kiến một cái: "Thằng ôn con, đã bảo mày đừng có nói ra cơ mà!"
Sờ Yên Nhiên cười nói: "Kỳ thực làm chuyện tốt thì sợ gì để người khácbiết, để càng nhiều người biết thì sự tích của mình càng cảm nhiễm đượcnhiều người, như vậy mới có càng ngày càng nhiều người làm chuyện tốtchứ."
Trương Dương mỉm cười, nói: "Cô bé, anh thích sự thiện lương của em đấy!"
Câu này khiến Sở Yên Nhiên đỏ mặt, thằng ôn này suồng sã quá, cũng không để ý tới bên cạnh còn người khác nữa.
Cha con Quách Đạt Lượng coi như không nghe thấy gì, lại nâng cốc lên cạn chén, Quách Đạt Lượng nói: "Trận lũ này, bãi nuôi lợn và xưởng thức ăngia súc đều có chút tổn thất, có điều vấn đề cũng không lớn, qua mấyngày nữa là có thể sản xuất như bình thường, hôm nay cung cầu thức ăngia súc đều mạnh, đơn đặt hàng chúng ta không ngừng gia tăng, xem rakhông lâu nữa là phải mở rộng quy mô rồi."
Sở Yên Nhiên nói: "Căn cứ theo hiểu biết của tôi, tiếng vang của thức ăn gia súc rất tốt, mở rộng quy mô e rằng là xu thế bắt buộc rồi!"
Quách Đạt Lượng nói: "Lúc trước khi xây dựng xưởng thức ăn gia súc chỉsuy nghĩ tới vấn đề giá thành và kinh phí đầu tư, không ngờ lại pháttriển nhanh chóng như vậy, hiện tại thì tốt rồi, sau khi xưởng thức ăngia súc đưa vào sản xuất mới phát hiện nơi này quá xa, giao thông vậnchuyển không tiện, ngược lại còn làm tăng giá thành, bất lợi cho pháttriển nhà máy."
Sở Yên Nhiên nói: "Hiện giờ tệ nạn (do sơ hở trong công tác khiến sinhra tổn thất của công) còn chưa xuất hiện đã phát sinh vấn đề này rồi, có thể nhằm vào chuyện này để tiến hành cải tiến, lo trước tính sau mới là căn bản để phát triển thuận lợi."
Trương Dương nghe thấy Sở Yên Nhiên nói rất dõng dạc, không ngờ cô tacũng hiểu biết về làm ăn như vậy, Trương Dương đối với kinh thương không có hứng thú gì cả, nghe bọn họ nói chuyện đều là về xưởng nuôi lợn vàxưởng thức ăn gia súc, không nhịn được liền chen vào: "Tôi nói nè, chúng ta giờ đang ăn cơm, có thể không nhắc đến thức ăn gia súc có đượckhông?"
Mấy người đều bật cười.
Sở Yên Nhiên trợn mắt lườm hắn, nói: "Chỉ có chuyện của anh là quan trọng, còn chuyện của người khác thì không quan trọng à?"
Trương Dương cười nói: "Em đừng khơi mào mâu thuẫn nội bộ nhân dân nhé,tình hữu nghị giữa anh và trưởng xã Quách em làm sao mà chia rẽ được?"
Quách Đạt Lượng cười ha ha, nói: "Chúng ta ăn cơm không nói chuyện côngviệc. Nào, nào nào! uống rượu, uống rượu!” Quan hệ của Trương Dương vàSở Yên Nhiên bọn họ đều biết, người ta là vợ chồng son liếc mắt đưa tình thôi mà.
...
Ăn bữa trưa xong, Trương Dương và Sở Yên Nhiên đi tới con suối nhỏ ởphía đông bãi nuôi lợn, núi Thanh Đài chỗ nào cũng đều là cảnh đẹp, nước suối đổ vào khe núi, trong suốt thấy cả đáy, cá lội tung tăng, suốixanh va vào núi đá, nước bắn tung tóe, giống như nhẹ nhàng gẩy đàn,tiếng leng keng không ngừng vang bên tai.
Sở Yên Nhiên ngồi lên một tầng đá ở mép suối, Trương Dương ngồi xuốngcạnh cô ta, nói: "Cô bé, tới nước Mỹ lâu như vậy có nhớ anh không?"
Sở Yên Nhiên cắn cắn môi, cười tươi như hoa, nói: "Làm gì có thời gian,bà ngoại em bệnh rồi, em cả ngày phải chăm sóc cho bà, về sau bệnh củabà đỡ một chút thì lại dẫn em nhiều lần tham gia các loại tiệc tùng,muốn giúp em chọn một thanh niên tài tuấn làm bạn trai, nhưng em tìm đỏcả mắt cũng chẳng thấy ai cả!"
Trương đại quan nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà ngoại em bị bệnh à? Có phải là đập đầu vào cửa không?"
Sở Yên Nhiên thấy bộ dạng hậm hực của hắn, trong lòng vừa tức giận lạivừa buồn cười, vung quyền đấm mấy cái lên vai hắn, nói: "Đầu anh đập vào cửa thì có ý!" Đôi mắt đẹp nhìn Trương Dương nói: "Trong đoạn thời gian em tới nước Mỹ anh có nhớ em không?"
"Không!"
"Cái gì?" Sở Yên Nhiên lông mày dựng ngược: "Anh dám không nhớ em à?”
"Anh sao phải nhớ em? Thì ra em tới nước Mỹ vui chơi, còn anh thì đờ đẫn ở đây đến mắc bệnh tương tư, vì sao chứ?"
Sở Yên Nhiên tức giận nói: "Biết ngay là anh sẽ không nhớ em mà, đoạnthời gian này lại câu dẫn con gái nhà người ta rồi phải không!”
"Bằng vào bộ dạng này của anh mà phải đi câu dẫn à? Toàn là người ta câu dẫn anh thì có đó!"
"Ngựa không biết mặt dài, em sao chẳng nhìn ra anh có chỗ nào đẹp trai cả?"
"Đó là em không biết thưởng thức, nhưng phàm là con gái có chút thẩm mỹ bình thường đều sẽ cho rằng anh rất anh tuấn tiêu sái!"
Sở Yên Nhiên ôm miệng, nói: "Trời ạ, trên thế giới này không ngờ còn có người mặt dày như anh!"
Trương Dương mỉm cười bước tới, nói: "Đó chính là cá tính, biết cái gìgọi là xuất sắc không ai sánh bằng, ngọc thụ lâm phong không? Em hôm nay coi như là được mở mắt rồi đó!"
"Em cầu xin anh đó, đừng có khiến em nôn ra hết những đồ vừa ăn!"
Trương Dương rất không thật thà thò tay ra, ôm lấy eo thon của Sở YênNhiên, nói: "Đây chính là mị lực của thần tượng đó, người ta đều nóithần tượng là đối tượng khiến người ta nôn mửa, anh hôm nay có thể khiếu em nôn hết đồ vừa ăn, đủ để chứng minh anh chính là thần tượng của emrồi!"
Sở Yên Nhiên đánh một cái lên tay hắn, nhưng bị Trương Dương bắt lấyluôn bàn tay nõn nà, dùng sức kéo vào trong lòng. Sở Yên Nhiên đẩy hắnra, nói: "Anh không nhớ em, không cho anh ôm em!"
Trương Dương cười nói: "Nhớ cũng không thể tùy tiện nói ra được của, đây gọi là nội hàm, đây gọi là đẳng cấp!"
Sở Yên Nhiên đỏ mắt, nói: "Em nhớ anh thì lại nói ra, em nghĩ anh không có nội hàm, không có đẳng cấp!”
"Vậy không phải là bức anh phải giở trò lưu manh với em ư?"Trong mắt Trương đại quan nhân lộ ra ánh mắt đê mê.
Sờ Yên Nhiên tóm lấy tai hắn, nói: "Đánh chết đồ lưu manh anh!" Đôi bàntay của cô ta rất nhanh bị Trương Dương nắm lấy, thân thể bị hắn ôm vàolòng. Sở Yên Nhiên xấu hổ cúi mặt xuống không dám nhìn hắn, Trương Dương hôn khẽ một cái lên trán cô ta, sau đó hôn xuống tới lông mày, mắt,sống mũi, cuối cùng là lên đôi môi nóng bỏng của cô ta.