Xú Phi Mộ Tuyết
Quyển 4 - Chương 7: Yêu nàng
Hắc y nữ tử bị trường kiếm đột kích. Hắnthấy nàng nhẹ bay lên trời, tay áo đen vung lên, cuốn theo một đống ngói vỡ ném về phía hắn…
Kiếm khí bay lên, nháy mắt đã quét sạchđám ngói vụn. Nhưng trong lúc vô ý hắn lại thấy nàng xoay tròn như tiênnữ múa, chỉ trong nháy mắt đã lui về sau mười tám bước. Sau đó, nháy mắt đã biến mất trong rừng mai hắc ám…
“Lưu tinh thập bát bộ”. Năm chữ này nhưsét đánh ngang tai trong đầu hắn. Hắn trố mắt đứng đó, lạnh lùng nhìntheo. Lúc sau, xoay người đi tới bên Như Nguyệt. Mà Hạo Thiên ở Ức tâmtiểu trúc gần đó cũng đi ra khỏi rừng mai, cũng chăm chú nhìn về phíanàng biến mất kia, trầm giọng nói:
- Lưu tinh thập bát bộ
Hắn biến sắc, rồi sau đó thu kiếm vào vỏ, đã biết còn cố hỏi:
- Năm đó Thánh tổ hoàng đế ra lệnh cấm, thiêu hủy hết bí tịch khinh công “lưu tinh thập bát bộ”?
Lưu tinh thập bát bộ là khinh công thượng thừa trong võ học, thường hợp với nữ tử. Năm đó Minh Nguyệt quý phitừng dùng công phu này múa trên Vọng nguyệt đài khiến cho mười sáu nướcbạo động, vì tranh mỹ nhân mà động binh đao. Dù sao, ngay từ ban đầuMinh Nguyệt quý phi cũng là một tù binh Thánh tổ mang về từ chiếntrường…
Ngự Hạo Thiên gật đầu, lại nhíu mày, có chút đăm chiêu nói:
- Nhưng từ khi Minh Nguyệt Quý phi qua đời, khinh công này đã thất truyền, mà khi nãy cung nữ kia sao có thể…
Cung nữ? Hắn nghiêm mặt, cũng chẳng cườilạnh. Nàng không phải là cung nữ, nàng là Đức phi Mộ Tuyết của hắn, lànữ tử hắn trăm phương ngàn kế đặt bẫy. Nàng đúng là lúc nào cũng mangđến cho hắn những bất ngờ. Mảnh mai, bình tĩnh, khiêm tốn, ngạo nghễ,nay lại một thân khinh công trác tuyệt nhưng là… hắn nhíu mày. Vì saolúc nàng thi triển khinh công, rõ ràng dùng mười phần nội lực nhưng sátkhí chỉ có tám phần?
Hắn chắc chắn rằng không phải nàng khôngnỡ xuống tay với hắn mà dường như nàng lo lắng không thể. Chắc chắn nàng có thể cầm cự được cùng hắn đến một nén nhang, chắc chắn không thànhvấn đề, nhưng là nàng lại vội chạy trối chết, hay là… nàng bị thương?
Nghĩ đến đây lòng hắn hơi động. Lúc này,cung nữ bên người Như Nguyệt chạy ra khỏi lãnh cung đỡ lấy Như Nguyệt.Hắn nhíu mày liếc thần sắc nhợt nhạt của Như Nguyệt và thấy ánh mắt lolắng của nàng nhìn về phía Mộ Tuyết biến mất. Tay hắn nắm chặt thànhquyền. Xem ra, Mộ Tuyết và Như Nguyệt giao tình đã quá sâu….
Tùy tiện tìm cớ an ủi Như Nguyệt rồi hắnnói với Hạo Thiên đôi câu. Mà vẻ mặt Hạo Thiên cũng không mấy lo lắng.Dù sao hắn cũng là người có võ, chỉ là một nữ tử biết “lưu tinh thập bát bộ” cũng không thể làm tổn hại gì đến bọn họ. Tuy rằng khinh công đó có thể nói là tuyệt thế nhưng nó cũng chỉ là khinh công……
Canh ba, ánh trăng càng sáng tỏ lạnhlùng. Hắn chia tay Hạo Thiên rồi rời khỏi rừng mai. Vừa ra khỏi rừngmai, hắn quay bước, đi theo đường nhỏ sau lãnh cung đến Ngưng Tuyếtcung.
Đêm nay, hắn để Tần An lại Trùng Dươngcung, lại nói cho Âu Dương Hồng Ngọc hắn đến lãnh cung thăm Như Nguyệtcho nên đêm nay chắc chắn không ai biết hắn đến Ngưng Tuyết cung. Nhưnghắn vừa bước vào đại điện, chỉ thấy cung nữ canh cửa rất kích động rồilớn tiếng nói:
- Hoàng thượng giá lâm…
Mà hắn, khi giọng nói này vang lên thì lại bước nhanh hơn, đi thẳng vào tẩm cung
Vào phòng ngủ, hắn nghĩ chắc sẽ thấy nàng nằm trên giường nghỉ ngơi. Dù sao, nữ nhân cũng chỉ làm đến thế màthôi. Hắn nhớ trước kia, Thượng Quan Uyển Nhi từng vì để hắn lâm hạnh mà uống thuốc để tự khiến mình suy yếu, khó thở. Sai người mời hắn đến.Thượng Quan Uyển Nhi mặc áo sa mỏng như ẩn như hiện, cảnh xuân lồ lộ,nằm trên giường. Khi hắn đến thì vừa kể khổ vừa dụ dỗ. Mà hắn thì lạilấy cớ chính sự bận rộn, ngày khác lại đến thì nàng khóc lóc…
Nghĩ đến kỹ xảo này của Thượng Quan UyểnNhi thì hắn không khỏi cười châm chọc. Thượng Quan Uyển Nhi tuy cũng trí tuệ nhưng không thể nhu thuận bằng Âu Dương Hồng Ngọc. Nhưng, Mộ Tuyếtlại càng khiến hắn thấy mới lạ.
Đẩy cửa phòng ngủ, hắn giật mình bởi mùihương lành lạnh và hơi nước trong phòng ngủ bốc lên. Sau bình phong,tiếng nước tí tách, Mộ Tuyết của hắn canh ba lại đi tắm…
Tiêu Đồng nghe tiếng hắn mở cửa thì vội vàng đi ra khỏi bình phong, dập đầu, bối rối nói:
- Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường….
Hắn cười lạnh nhìn phía bình phong kia. Nhìn người quay lưng về phía hắn, thân thể mê người hơi cứng lại, trầm giọng cười nói:
- Muộn thế này mà ái phi còn đang tắm sao?
Tắm rửa, là muốn gột rửa chứng cứ? Mộ Tuyết, đến tột cùng nàng muốn tẩy rửa cái gì?
- Hồi bẩm Hoàng thượng, nươngnương vừa rồi nằm mơ rồi bừng tỉnh, người toát mồ hồi nên nô tỳ mới hầuhạ nương nương tắm rửa.
Không đợi Mộ Tuyết trả lời, Tiêu Đồng vội vàng run giọng nói. Thân thế của tiểu cung nữ này hắn sớm đoán được.Giọng nàng dường như đang che dấu điều gì đó, hắn khẽ cười lạnh, liếcnhìn cung nữ có mấy phần giống Mộc Thành Khí kia. Đi qua bình phong, đến bên Mộ Tuyết đang tắm…
Hắn không phải chưa từng thấy mỹ nhânxuất dục. Năm mười sáu tuổi, trước ngày đại hôn, hoạn quan theo tổ chếđã dẫn hắn đến Thị nữ quan. Thị nữ quán là nơi mỗi hoàng tử sắp thànhhôn phải đến. Đó là chọn lựa một cung nữ trong đám thị nữ đó để giaohoan, đó gọi là khai bao. Vì hắn tính tình bạc lạnh nên hoạn quan sợ sẽkhông hoàn thành được nhiệm vụ phụ hoàng giao nên để cho đám nử tử tắmtrong ao để hắn chọn lựa. Mà hắn, lúc ấy khi đảo qua hình ảnh xuân sắcđó thì chỉ cười trừ, sau đó đẩy hoạn quan đó xuống ao
Hắn luôn không thích bị người đặt bẫy, dù là chuyện nam nữ hoan ái cũng vậy, Không phải là hắn không thích nữnhân mà nữ nhân hắn muốn thì phải có lợi cho hắn. Giống như Hoàng hậu,Âu Dương Hồng Ngọc là để ngăn chặn Âu Dương Trì, Như Nguyệt là vì muốngiải ma chú trên người, Thượng Quan Uyển Nhi là để lấy được “Giá y thầncông”, Hoa Như Sương là để lấy lòng Thái hậu và Đỗ Thái phi
….
Suy nghĩ đến tác dụng của nữ tử này vớihắn, hắn không khỏi nhìn nữ tử khiến hắn rung động này. Nàng là nữ nhânhắn muốn lợi dụng nhưng cũng là nữ nhân hắn thật sự muốn…
Khi hắn đến bên nàng thì sắc mặt của nàng dần tái nhợt, không tự nhiên mà co mình dưới nước. Đôi mắt trong suốtđã có chút mệt mỏi nhìn về phía hắn, thần sắc sở sở động lòng người, môi hồng hơi mím, ôn nhu nói:
- Hoàng thượng sao lại đến đây, xin thứ cho nô tì không thể hành lễ
Tựa như vĩnh viễn nàng luôn bình tĩnh,nhưng khi đối mặt hắn vẫn có phần hơi bối rối. Ánh mắt hắn dừng trên làn da trắng nõn của nàng, ngực dâng lên cảm giác ấm nóng quen thuộc. Vìthế, hắn chậm rãi ngồi xuống, nhìn khuôn mặt nàng, lại nghĩ đến mục đích đến đây, hung hăng áp chế dục vọng của mình, ôn nhu nắm cổ tay nàng,mượn cơ hội bắt mạch.
Khi cảm giác hơi thở và kinh mạch củanàng đều suy yếu, thậm chí có phần hỗn độn thì hắn ngẩn ra. Dù khônghiểu y lý nhưng có thể cảm giác kinh mạch của nàng bị nghịch chuyển chonên hai mạch huyền tâm và nhâm đốc bất ổn, hơi thở suy yếu. Hắn nhíumày, khẽ cười, thâm ý nói:
- Ái phi quả thật nhiễm bệnh, nếu bị bệnh nên nghỉ ngơi cho tốt.
Rồi sau đó khi nàng ngây người thì hắnđứng dậy ôm nàng ra khỏi nước, đặt nàng lên giường, lập tức lấy chănbông quấn quanh thân thể mềm mại mà hắn rất muốn khi dễ kia…
Xem ra hôm nay trước khi giao thủ vớihắn, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không kinh mạch của nàngkhông suy yếu như thế. Dù sao lúc ở lãnh cung, hắn phi kiếm ra nhưngkhông có nửa điểm muốn làm thương tổn nàng, cũng không để nàng bị nửađiểm thương tổn. Nhưng khi nghe nàng giả ngu mà nói thì hắn vốn định hỏi thẳng nàng lại bị nghẹn lại. Hắn bất giác lạnh lùng mà thâm ý nhìnnàng:
- Mộ Tuyết của trẫm, sẽ có ngày trẫm bắt được đuôi nàng.
Ánh mắt nàng trầm xuống khiến hắn có thể thấy rõ sự khẩn trương của nàng, nhưng nàng vẫn né tránh nói:
- Ý của Hoàng thượng nô tỳ không hiểu.
- Không cần hiểu.
Hắn cười khẽ. Nhìn thân thể mảnh mai, tái nhợt của nàng mà có chút đau lòng, nhẹ vuốt da dẻ nàng, nhìn vào đôimắt trong suốt của nàng, tim đột nhiên nhảy dựng lên. Hắn vùi đầu vàotóc nàng, ngửi mùi hương thanh u của nàng, khi cơ thể bất an thì độtnhiên nghĩ tới chuyện sáng nay, hơi thở ngừng trệ, không khỏi khàn khànnói:
- Ái phi sinh hoàng tử cho trẫm được không?
Làm cho nàng yêu hắn quá khó, ít nhất hắn dường như đã trầm luân trước nàng. Hắn đã quen sự tồn tại của nàng, màthân thế của nàng lại không đơn giản. Nàng chỉ là một linh hồn, đến đểgiải trừ ma chú trên người hắn. Cho nên, hắn nghĩ kỹ. Nếu hắn thật sựkhông thể rời khỏi nàng, trầm luân như vậy thì có ngại gì? Nàng đã làcủa hắn, tương lai nếu giải xong ma chú thì nàng vẫn là thê tử của hắn…
Thê tử. Lần đầu tiên thấy nàng, tựa nhưhắn đã nghĩ đến điều này. Bởi vì nàng là nữ nhân đầu tiên hắn muốn, hắnthích ôm nàng ngủ….
Nghĩ đến đây, hắn cười yếu ớt, rồi sau đó chăm chú nhìn nàng, nhẹ vuốt trán nàng, cúi đầu hôn nàng. Nhưng lạithấy nàng hơi nhíu mày, hắn có chút không vui nằm xuống cạnh nàng, nhìntrướng phù dung, trầm giọng nói:
- Ái phi dường như không muốn giúp trẫm nỗi dõi tông đường.
Nàng nhìn hắn, thần sắc chần chờ, nhưngđôi mày thanh vẫn nhíu lại, môi hồng hơi mím như định nói gì đó. Có lẽ,nàng sẽ nói lời khiến hắn không vui. Dù sao nàng thường như thế. Vì thế, hắn có chút lười nhác xoay người, đặt tay lên môi nàng, nhìn nàng trợnto hai mắt vì bất ngờ, yêu thương ôm eo nàng, khẽ cười nói:
- Ái phi muốn nói gì? Để trẫm đoán nhé.
Rồi sau đó nhìn sự chần chừ lóe ra trong mắt nàng, khẽ nói:
- Ái phi muốn nói vài câu chối từ, muốn làm trẫm đau lòng sao?
Có lẽ một câu này là thật lòng, hắn nghĩvậy. Hắn đã nói dối rất nhiều, nhưng chỉ có khi đối mặt với nàng, dườngnhư hắn cũng không thể hiểu được những lời mình nói là thật hay giả.Nhưng giờ khắc này, dường như hắn thật sự có thể cảm nhận được nội tâmmình. Nếu nàng cự tuyệt hắn, có lẽ hắn sẽ thật sự khổ sở. Mà hắn, khiđưa ra ý muốn nàng sinh hài tử cho hắn dường như cũng là xuất phát từchân tình. Hắn đăng cơ đã hơn năm năm, trong Hoài Nguyệt quốc, hắn làngười duy nhất sau khi thành đế vương mà vẫn chưa có thái tử nối dõi.
Những đế vương của Hoài Nguyệt quốc,chẳng có ai ngoài Thánh tổ dựng nước, còn lại đại đa số đều có hoàng tửtừ khi còn là thái tử. Nếu hắn còn mãi như thế này, sợ là Âu Dương Trìvà Mộ Thiết Vân lại kiếm chuyện để bàn…
Ánh mắt của nàng hiện lên một tia cảm xúc mà hắn không nắm bắt được. Ý cười dần đọng lại, đáp án của nàng dànhcho hắn là nàng thực sự không muốn sinh hoàng tự cho hắn. Trong lòng như sụp đổ, sự tức giận dâng lên trong máu nhưng hắn lại cười lớn. Tốt,thật sự là rất tốt. Chưa bao giờ có nữ nhân nào khiến hắn tức giận đếnmức độ này. Mộ Tuyết, quả nhiên nàng có thể khiến hăn mất đi sự tự chếtrước kia
Nàng nhìn hắn, ánh mắt thâm u, nhưng lập tức chần chờ nhỏ giọng nói:
- Hoàng Thượng thật sự yêu nô tì sao?
Kiếm khí bay lên, nháy mắt đã quét sạchđám ngói vụn. Nhưng trong lúc vô ý hắn lại thấy nàng xoay tròn như tiênnữ múa, chỉ trong nháy mắt đã lui về sau mười tám bước. Sau đó, nháy mắt đã biến mất trong rừng mai hắc ám…
“Lưu tinh thập bát bộ”. Năm chữ này nhưsét đánh ngang tai trong đầu hắn. Hắn trố mắt đứng đó, lạnh lùng nhìntheo. Lúc sau, xoay người đi tới bên Như Nguyệt. Mà Hạo Thiên ở Ức tâmtiểu trúc gần đó cũng đi ra khỏi rừng mai, cũng chăm chú nhìn về phíanàng biến mất kia, trầm giọng nói:
- Lưu tinh thập bát bộ
Hắn biến sắc, rồi sau đó thu kiếm vào vỏ, đã biết còn cố hỏi:
- Năm đó Thánh tổ hoàng đế ra lệnh cấm, thiêu hủy hết bí tịch khinh công “lưu tinh thập bát bộ”?
Lưu tinh thập bát bộ là khinh công thượng thừa trong võ học, thường hợp với nữ tử. Năm đó Minh Nguyệt quý phitừng dùng công phu này múa trên Vọng nguyệt đài khiến cho mười sáu nướcbạo động, vì tranh mỹ nhân mà động binh đao. Dù sao, ngay từ ban đầuMinh Nguyệt quý phi cũng là một tù binh Thánh tổ mang về từ chiếntrường…
Ngự Hạo Thiên gật đầu, lại nhíu mày, có chút đăm chiêu nói:
- Nhưng từ khi Minh Nguyệt Quý phi qua đời, khinh công này đã thất truyền, mà khi nãy cung nữ kia sao có thể…
Cung nữ? Hắn nghiêm mặt, cũng chẳng cườilạnh. Nàng không phải là cung nữ, nàng là Đức phi Mộ Tuyết của hắn, lànữ tử hắn trăm phương ngàn kế đặt bẫy. Nàng đúng là lúc nào cũng mangđến cho hắn những bất ngờ. Mảnh mai, bình tĩnh, khiêm tốn, ngạo nghễ,nay lại một thân khinh công trác tuyệt nhưng là… hắn nhíu mày. Vì saolúc nàng thi triển khinh công, rõ ràng dùng mười phần nội lực nhưng sátkhí chỉ có tám phần?
Hắn chắc chắn rằng không phải nàng khôngnỡ xuống tay với hắn mà dường như nàng lo lắng không thể. Chắc chắn nàng có thể cầm cự được cùng hắn đến một nén nhang, chắc chắn không thànhvấn đề, nhưng là nàng lại vội chạy trối chết, hay là… nàng bị thương?
Nghĩ đến đây lòng hắn hơi động. Lúc này,cung nữ bên người Như Nguyệt chạy ra khỏi lãnh cung đỡ lấy Như Nguyệt.Hắn nhíu mày liếc thần sắc nhợt nhạt của Như Nguyệt và thấy ánh mắt lolắng của nàng nhìn về phía Mộ Tuyết biến mất. Tay hắn nắm chặt thànhquyền. Xem ra, Mộ Tuyết và Như Nguyệt giao tình đã quá sâu….
Tùy tiện tìm cớ an ủi Như Nguyệt rồi hắnnói với Hạo Thiên đôi câu. Mà vẻ mặt Hạo Thiên cũng không mấy lo lắng.Dù sao hắn cũng là người có võ, chỉ là một nữ tử biết “lưu tinh thập bát bộ” cũng không thể làm tổn hại gì đến bọn họ. Tuy rằng khinh công đó có thể nói là tuyệt thế nhưng nó cũng chỉ là khinh công……
Canh ba, ánh trăng càng sáng tỏ lạnhlùng. Hắn chia tay Hạo Thiên rồi rời khỏi rừng mai. Vừa ra khỏi rừngmai, hắn quay bước, đi theo đường nhỏ sau lãnh cung đến Ngưng Tuyếtcung.
Đêm nay, hắn để Tần An lại Trùng Dươngcung, lại nói cho Âu Dương Hồng Ngọc hắn đến lãnh cung thăm Như Nguyệtcho nên đêm nay chắc chắn không ai biết hắn đến Ngưng Tuyết cung. Nhưnghắn vừa bước vào đại điện, chỉ thấy cung nữ canh cửa rất kích động rồilớn tiếng nói:
- Hoàng thượng giá lâm…
Mà hắn, khi giọng nói này vang lên thì lại bước nhanh hơn, đi thẳng vào tẩm cung
Vào phòng ngủ, hắn nghĩ chắc sẽ thấy nàng nằm trên giường nghỉ ngơi. Dù sao, nữ nhân cũng chỉ làm đến thế màthôi. Hắn nhớ trước kia, Thượng Quan Uyển Nhi từng vì để hắn lâm hạnh mà uống thuốc để tự khiến mình suy yếu, khó thở. Sai người mời hắn đến.Thượng Quan Uyển Nhi mặc áo sa mỏng như ẩn như hiện, cảnh xuân lồ lộ,nằm trên giường. Khi hắn đến thì vừa kể khổ vừa dụ dỗ. Mà hắn thì lạilấy cớ chính sự bận rộn, ngày khác lại đến thì nàng khóc lóc…
Nghĩ đến kỹ xảo này của Thượng Quan UyểnNhi thì hắn không khỏi cười châm chọc. Thượng Quan Uyển Nhi tuy cũng trí tuệ nhưng không thể nhu thuận bằng Âu Dương Hồng Ngọc. Nhưng, Mộ Tuyếtlại càng khiến hắn thấy mới lạ.
Đẩy cửa phòng ngủ, hắn giật mình bởi mùihương lành lạnh và hơi nước trong phòng ngủ bốc lên. Sau bình phong,tiếng nước tí tách, Mộ Tuyết của hắn canh ba lại đi tắm…
Tiêu Đồng nghe tiếng hắn mở cửa thì vội vàng đi ra khỏi bình phong, dập đầu, bối rối nói:
- Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường….
Hắn cười lạnh nhìn phía bình phong kia. Nhìn người quay lưng về phía hắn, thân thể mê người hơi cứng lại, trầm giọng cười nói:
- Muộn thế này mà ái phi còn đang tắm sao?
Tắm rửa, là muốn gột rửa chứng cứ? Mộ Tuyết, đến tột cùng nàng muốn tẩy rửa cái gì?
- Hồi bẩm Hoàng thượng, nươngnương vừa rồi nằm mơ rồi bừng tỉnh, người toát mồ hồi nên nô tỳ mới hầuhạ nương nương tắm rửa.
Không đợi Mộ Tuyết trả lời, Tiêu Đồng vội vàng run giọng nói. Thân thế của tiểu cung nữ này hắn sớm đoán được.Giọng nàng dường như đang che dấu điều gì đó, hắn khẽ cười lạnh, liếcnhìn cung nữ có mấy phần giống Mộc Thành Khí kia. Đi qua bình phong, đến bên Mộ Tuyết đang tắm…
Hắn không phải chưa từng thấy mỹ nhânxuất dục. Năm mười sáu tuổi, trước ngày đại hôn, hoạn quan theo tổ chếđã dẫn hắn đến Thị nữ quan. Thị nữ quán là nơi mỗi hoàng tử sắp thànhhôn phải đến. Đó là chọn lựa một cung nữ trong đám thị nữ đó để giaohoan, đó gọi là khai bao. Vì hắn tính tình bạc lạnh nên hoạn quan sợ sẽkhông hoàn thành được nhiệm vụ phụ hoàng giao nên để cho đám nử tử tắmtrong ao để hắn chọn lựa. Mà hắn, lúc ấy khi đảo qua hình ảnh xuân sắcđó thì chỉ cười trừ, sau đó đẩy hoạn quan đó xuống ao
Hắn luôn không thích bị người đặt bẫy, dù là chuyện nam nữ hoan ái cũng vậy, Không phải là hắn không thích nữnhân mà nữ nhân hắn muốn thì phải có lợi cho hắn. Giống như Hoàng hậu,Âu Dương Hồng Ngọc là để ngăn chặn Âu Dương Trì, Như Nguyệt là vì muốngiải ma chú trên người, Thượng Quan Uyển Nhi là để lấy được “Giá y thầncông”, Hoa Như Sương là để lấy lòng Thái hậu và Đỗ Thái phi
….
Suy nghĩ đến tác dụng của nữ tử này vớihắn, hắn không khỏi nhìn nữ tử khiến hắn rung động này. Nàng là nữ nhânhắn muốn lợi dụng nhưng cũng là nữ nhân hắn thật sự muốn…
Khi hắn đến bên nàng thì sắc mặt của nàng dần tái nhợt, không tự nhiên mà co mình dưới nước. Đôi mắt trong suốtđã có chút mệt mỏi nhìn về phía hắn, thần sắc sở sở động lòng người, môi hồng hơi mím, ôn nhu nói:
- Hoàng thượng sao lại đến đây, xin thứ cho nô tì không thể hành lễ
Tựa như vĩnh viễn nàng luôn bình tĩnh,nhưng khi đối mặt hắn vẫn có phần hơi bối rối. Ánh mắt hắn dừng trên làn da trắng nõn của nàng, ngực dâng lên cảm giác ấm nóng quen thuộc. Vìthế, hắn chậm rãi ngồi xuống, nhìn khuôn mặt nàng, lại nghĩ đến mục đích đến đây, hung hăng áp chế dục vọng của mình, ôn nhu nắm cổ tay nàng,mượn cơ hội bắt mạch.
Khi cảm giác hơi thở và kinh mạch củanàng đều suy yếu, thậm chí có phần hỗn độn thì hắn ngẩn ra. Dù khônghiểu y lý nhưng có thể cảm giác kinh mạch của nàng bị nghịch chuyển chonên hai mạch huyền tâm và nhâm đốc bất ổn, hơi thở suy yếu. Hắn nhíumày, khẽ cười, thâm ý nói:
- Ái phi quả thật nhiễm bệnh, nếu bị bệnh nên nghỉ ngơi cho tốt.
Rồi sau đó khi nàng ngây người thì hắnđứng dậy ôm nàng ra khỏi nước, đặt nàng lên giường, lập tức lấy chănbông quấn quanh thân thể mềm mại mà hắn rất muốn khi dễ kia…
Xem ra hôm nay trước khi giao thủ vớihắn, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không kinh mạch của nàngkhông suy yếu như thế. Dù sao lúc ở lãnh cung, hắn phi kiếm ra nhưngkhông có nửa điểm muốn làm thương tổn nàng, cũng không để nàng bị nửađiểm thương tổn. Nhưng khi nghe nàng giả ngu mà nói thì hắn vốn định hỏi thẳng nàng lại bị nghẹn lại. Hắn bất giác lạnh lùng mà thâm ý nhìnnàng:
- Mộ Tuyết của trẫm, sẽ có ngày trẫm bắt được đuôi nàng.
Ánh mắt nàng trầm xuống khiến hắn có thể thấy rõ sự khẩn trương của nàng, nhưng nàng vẫn né tránh nói:
- Ý của Hoàng thượng nô tỳ không hiểu.
- Không cần hiểu.
Hắn cười khẽ. Nhìn thân thể mảnh mai, tái nhợt của nàng mà có chút đau lòng, nhẹ vuốt da dẻ nàng, nhìn vào đôimắt trong suốt của nàng, tim đột nhiên nhảy dựng lên. Hắn vùi đầu vàotóc nàng, ngửi mùi hương thanh u của nàng, khi cơ thể bất an thì độtnhiên nghĩ tới chuyện sáng nay, hơi thở ngừng trệ, không khỏi khàn khànnói:
- Ái phi sinh hoàng tử cho trẫm được không?
Làm cho nàng yêu hắn quá khó, ít nhất hắn dường như đã trầm luân trước nàng. Hắn đã quen sự tồn tại của nàng, màthân thế của nàng lại không đơn giản. Nàng chỉ là một linh hồn, đến đểgiải trừ ma chú trên người hắn. Cho nên, hắn nghĩ kỹ. Nếu hắn thật sựkhông thể rời khỏi nàng, trầm luân như vậy thì có ngại gì? Nàng đã làcủa hắn, tương lai nếu giải xong ma chú thì nàng vẫn là thê tử của hắn…
Thê tử. Lần đầu tiên thấy nàng, tựa nhưhắn đã nghĩ đến điều này. Bởi vì nàng là nữ nhân đầu tiên hắn muốn, hắnthích ôm nàng ngủ….
Nghĩ đến đây, hắn cười yếu ớt, rồi sau đó chăm chú nhìn nàng, nhẹ vuốt trán nàng, cúi đầu hôn nàng. Nhưng lạithấy nàng hơi nhíu mày, hắn có chút không vui nằm xuống cạnh nàng, nhìntrướng phù dung, trầm giọng nói:
- Ái phi dường như không muốn giúp trẫm nỗi dõi tông đường.
Nàng nhìn hắn, thần sắc chần chờ, nhưngđôi mày thanh vẫn nhíu lại, môi hồng hơi mím như định nói gì đó. Có lẽ,nàng sẽ nói lời khiến hắn không vui. Dù sao nàng thường như thế. Vì thế, hắn có chút lười nhác xoay người, đặt tay lên môi nàng, nhìn nàng trợnto hai mắt vì bất ngờ, yêu thương ôm eo nàng, khẽ cười nói:
- Ái phi muốn nói gì? Để trẫm đoán nhé.
Rồi sau đó nhìn sự chần chừ lóe ra trong mắt nàng, khẽ nói:
- Ái phi muốn nói vài câu chối từ, muốn làm trẫm đau lòng sao?
Có lẽ một câu này là thật lòng, hắn nghĩvậy. Hắn đã nói dối rất nhiều, nhưng chỉ có khi đối mặt với nàng, dườngnhư hắn cũng không thể hiểu được những lời mình nói là thật hay giả.Nhưng giờ khắc này, dường như hắn thật sự có thể cảm nhận được nội tâmmình. Nếu nàng cự tuyệt hắn, có lẽ hắn sẽ thật sự khổ sở. Mà hắn, khiđưa ra ý muốn nàng sinh hài tử cho hắn dường như cũng là xuất phát từchân tình. Hắn đăng cơ đã hơn năm năm, trong Hoài Nguyệt quốc, hắn làngười duy nhất sau khi thành đế vương mà vẫn chưa có thái tử nối dõi.
Những đế vương của Hoài Nguyệt quốc,chẳng có ai ngoài Thánh tổ dựng nước, còn lại đại đa số đều có hoàng tửtừ khi còn là thái tử. Nếu hắn còn mãi như thế này, sợ là Âu Dương Trìvà Mộ Thiết Vân lại kiếm chuyện để bàn…
Ánh mắt của nàng hiện lên một tia cảm xúc mà hắn không nắm bắt được. Ý cười dần đọng lại, đáp án của nàng dànhcho hắn là nàng thực sự không muốn sinh hoàng tự cho hắn. Trong lòng như sụp đổ, sự tức giận dâng lên trong máu nhưng hắn lại cười lớn. Tốt,thật sự là rất tốt. Chưa bao giờ có nữ nhân nào khiến hắn tức giận đếnmức độ này. Mộ Tuyết, quả nhiên nàng có thể khiến hăn mất đi sự tự chếtrước kia
Nàng nhìn hắn, ánh mắt thâm u, nhưng lập tức chần chờ nhỏ giọng nói:
- Hoàng Thượng thật sự yêu nô tì sao?