Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xú Phi Mộ Tuyết

Quyển 4 - Chương 11: Quyết định



Nàng hơi giật mình, ý cười trên mặt ngưng lại nhưng lập tức cẩn thận đứng dậy, nhẹ phất váy dài, khẽ cười mềm nhẹ:
- Trong dân gian tương truyền, nữ tử đã kết hôn phải vấn tóc đây là muốn dạy rằng nữ tử tóc dài chỉ cóthể xõa trước mặt trượng phu mà thôi. Ý của nô tỳ muốn nói cùng hoàngthượng trái tim nô tỳ là Hoàng thượng
Lại là một câu ái muội không rõ làm hắnkhông thể nào phân biệt thật giả. Mày kiếm hơi nhíu lại nhưng trong mắtlại thoáng nhìn đến mạt chu sa kiều diễm trên trán nàng, trong lòng ấmlên. Tuy rằng bây giờ hắn còn không thể chứng thực ý nghĩa của dấu chusa này nhưng nếu nó xuất hiện từ da thịt nàng thì sẽ là một dấu hiệu tốt cho hắn. Nghĩ đến đây, hắn hơi buông lỏng tâm tình, nhẹ ôm nàng, vỗ vỗlưng nàng, ôn nhu nói:
- Tuyết Nhi, đến giờ dùng bữa rồi
Tuyết Nhi…… Đây là lần đầu tiên hắn gọitên nàng thân thiết như thế nhưng lại cực kì tự nhiên. Có lẽ hắn đã tậpluyện trong lòng rất nhiều lần. Nhưng lúc này đây, không hề sắp xếp màtự nhiên nói ra. Hắn nhìn khuôn mặt nàng, đột nhiên muốn ôm nàng nhưvậy, vĩnh viễn không buông tay…
Trên bàn cơm, nàng ăn cực ít. Hai ngàygần đây, tuy rằng hắn không nói nhưng cũng phát hiện nàng dường như gầyđi so với khi mới tiến cung. Nghĩ việc Hoa Quỳnh thường báo lại việc ănuống của nàng, không khỏi đem những đồ ăn trên bàn gắp cho nàng. Nhưngnàng vẫn ăn rất ít, thậm chí khi “thịnh tình khó khước” cũng lại gắp một miếng thịt bò vào bát hắn, làm cho hắn có cảm giác như là “có qua cólại”…
- Ái phi sao còn không ăn?
Hắn chống cắm nhìn nàng, mày kiếm nhíulại. Nàng quá gầy, tuy rằng vẫn lạnh lùng cao ngạo nhưng đôi mắt trongsuốt đó lại quá mức yếu ớt khiến người ta cảm giác mềm mại vạn phần. Hắn không phủ nhận, lúc này nàng còn khiến hắn động tâm hơn sự lạnh lùng,ngạo nghễ trước kia.
Nàng chớp mắt, mỗi động tác của nàng đềukhiến hắn nghi ngờ. Lúc sau, bàn tay trắng nõn của nàng nhẹ buông đũangọc, mím môi, liếc nhìn đồ ăn trên bàn nói nhỏ:
- Chắc vì nô tỳ có bệnh trong người nên ăn không vô
Ăn không vô? Lòng hắn nhất thời dâng lênsự tức giận, thân thể nàng yếu như vậy còn không chịu ăn uống chắc chắnsẽ lại càng gầy. Không biết vì sao, hắn đột nhiên nhớ tới câu nói đó của Thái y, nếu cứ kéo dài, sợ tương lai khó có thể có hoàng tự, dù có thìcũng không thể thuận sản…
Nghĩ đến đây, hắn nhíu mắt lại, vươn đũagắp một miếng thịt đưa tới môi nàng, cứng rắn ép nàng ăn. Nhưng nàng dùkhông kháng cự nhưng thần sắc như ăn phải đồ đắng khiến hắn không đànhlòng làm khó nàng. Hắn chỉ đành than nhẹ một tiếng, nắm lấy bàn taytrắng nõn của nàng:
- Đây là trẫm đặc biệt sai thái y làm những món tẩm bổ cho Tuyết Nhi, Tuyết Nhi không động đũa không sợtrẫm sẽ đau lòng ư?
Những đồ ăn hôm nay đều là hắn ra lệnhcho ngự y chọn cho nàng, để cơ thể nàng nhanh khỏe, những đồ ăn này đềulà thực phẩm mới, không tiếc tiêu phí nhân lực, tài lực mà tìm về, dựatheo lời Thái y nói mà làm theo được một bàn thức ăn này. Từ lúc sinh ra tới nay, sợ là cũng chưa từng phí tâm mà để ý đến đồ ăn của một nữ tử…
Sắc mặt nàng không thay đổi, nhưng là vẻmệt mỏi lại vô cùng rõ ràng. Lúc sau, chỉ thấy nàng hơi tựa đầu vào vaihắn, giống như đứa trẻ kén ăn làm nũng nói:
- Nếu hoàng thượng đau lòng chẳng phải nô tì sẽ càng đau lòng hơn, nhưng nô tì…
Nàng còn chưa nói xong, mồ hôi trên trán lại toát ra, hơi thở mỏng manh có phần gấp gáp, đóa hoa kia dần đỏ thẫm lên.
Hắn nhìn nàng nhíu chặt đôi mày thanh vàhai mắt mang theo sự đau đớn, trong lòng cứng lại, ôm ngang lấy nàng đivề phía giường, đắp chăn cho nàng rồi vội truyền Thái y……
Thái y vội vàng tới, hắn lo lắng hỏi tình huống, nhưng mà Thái y lại vẫn nói câu nói đó. Nữ tử một khi hư huyếtthì sẽ bị hôn mê, vì thế lại kê đơn những đồ bổ huyết. Nhưng trước khiđi, Thái y lại lo lắng nói:
- Hoàng Thượng, thứ lão thần nói thẳng, Đức phi nương nương thân thể quá mức yếu ớt. Dù tìm được linhđan diệu dược cũng sợ khó mà chữa khỏi. Nữ tử mảnh mai không thể so vớithân thể nam tử. Nhưng lão thần vẫn có một cách có thể hoàn toàn chữakhỏi cho nương nương. Chỉ có điều, cách này cũng rất mạo hiểm.
Mạo hiểm? Mày kiếm nhíu lại, trong lòngbối rối khó nói. Nhưng khi nhìn nàng đang ngủ mà vẫn rất thống khổ thìhắn dứt khoát buông tay nàng ra, nhẹ nhàng đặt vào chăn bông. Bất luậnlà cách gì, hắn đều phải thử một lần, giờ phút này, hắn mặc kệ nàng cóphải là người có thể cứu hắn hay không. Chỉ cần là vì nàng, nữ nhân ảnhhưởng đến tâm tình hắn này, hắn nhất định sẽ làm.
Hắn liếc nhìn Thái Y đang khẩn trương kia, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Đi ra ngoài nói…
Ngoài đại điện, Tần An sai mọi người lui xuống. Ý hắn để Thái Y cứ nói thẳng nhưng Thái Y vẫn do dự:
- Lão thần chưa hỏi ý Hoàng thượng, tự tiện chủ trương, xin Hoàng thượng chớ trách…
Rồi sau đó lại nói:
- Từ xưa đến nay, bệnh của nữnhân đều khó có thể chữa khỏi, dù sao thân thể nữ tử yếu đuối. Nhưngtrong dân gian, không hề thiếu những nữ nhân mắc phải những bệnh khóchữa nhưng sau đó mang thai, sinh con thì tỉ mỉ điều trị. Theo thầnthấy, mười phần thì đến chín phần chữa được bệnh nan y, cả đời không lo…
Hắn giật mình, mày kiếm nhíu chặt nhìn Thái y, khoanh tay nói:
- Lúc trước ái khanh còn nói chotrẫm biết, nếu thân thể Đức phi không chữa trị tốt sợ khó có thể manghoàng tự, dù có mang cũng khó có thể thuận sản sao? Sao bây giờ lại nóinhư vậy?
Thái y cúi đầu, tựa hồ bị khầu khí lạnh lùng của hắn dọa hoảng nhưng vội hồi đáp:
- Bởi vậy lão thần mới nói đây là cách vô cùng mạo hiểm. Lão thần nghĩ, bây giờ để nương nương dùng thuốc bổ để hoàng tự bình an. Sau đó khi hoàng tự sinh ra, lợi dụng một tháng trước khi sinh đó tỉ mỉ điều dưỡng thân thể nương nương, nếu không cógì thì thân thể nương nương chắc chắn sẽ khỏe lại nhưng…
Nói đến đây, Thái y dừng một chút, rồi sau đó cúi đầu nói:
- Nhưng lão thần nói việc mạo hiểm đó là nương nương có thể thuận sản hay không…
Hắn quay phắt nhìn Thái y khiến Thái y hoảng sợ lui về phía sau vài bước, lập tức hoảng hốt quỳ xuống nói:
- Lão thần đáng chết, lão thần đáng chết…
Hắn nhìn Thái y đầu đầy đổ mồ hôi lạnh,không ngừng dập đầu xin tha, trong lòng có sự chua chát khó nói. Bệnhcủa nàng thật sự khó chữa trị như vậy. Không mạo hiểm không được sao?Hắn không muốn sớm có hoàng tự nối dòng để tránh có sự tranh giành trong hoàng cung. Dù sao trong cung đình từ xưa đến nay, huynh đệ tương tànvì ngai vàng không phải là chuyện hiếm. Nhưng để cho nàng mang hoàng tựThiên triều, hắn thực sự từng có ý niệm đó. Nhưng nếu nàng vì sinh hàitử mà xảy ra chuyện…
Nghĩ đến đây, lòng hắn hoảng hốt, khôngkhỏi nắm chặt tay, thậm chí quên mất Thái y còn đang ở đây. Khi tiếngcác đốt ngón tay vang lên, hắn nghe tiếng quần áo Thái y run rẩy, lúcnày mới phát hiện mình đã thất thần quá lâu. Hắn nhắm mắt lại, hít sâumột hơi, nắm tay nói:
- Ngươi lui xuống trước đi, tạm thời… cứ đem thuốc bổ đưa cho Tần An, mọi việc cứ để cho hắn lo…
Thái y mất hồn mất vía, nhưng khi nghe được lời này thì như được phóng thích mà vội dập đầu:
- Lão thần tuân mệnh, lão thần cáo lui…
Nói xong, bối rối đứng dậy, vội vàng rời khỏi đại điện……
Sau khi Thái y rời đi, hắn mang theo tâmtrạng hoảng loạn đi vào phòng ngủ. Những lời Thái y nói như cây kim đâmvào lòng hắn khiến hắn khó có thể yên ổn. Thân thể nàng thực sự quá yếuớt, nhưng nếu để nàng có thể hoàn toàn khỏe mạnh, lại phải bắt nàng mạohiểm mang thai… khi nghĩ đến điều này đầu hắn không khỏi đau nhức…
- A‼!
Trên giường đột nhiên truyền đến mộttiếng thét chói tai, lòng hắn cứng lại, vội bước lên, đã thấy hai taynàng vung lên trong không khí, như là tìm kiếm phao cứu mạng. Hắn vộivươn tay cầm bàn tay trắng nõn đầy mồ hôi của nàng. Mà nàng cũng gắt gao nắm chặt tay hắn như là tìm được khúc gỗ cứu mạng. Nhưng khi hắn địnhdỗ nàng ngủ tiếp thì chỉ thấy nàng bừng mở mắt, khi nhìn thấy hắn, nàngcố sức đẩy hắn ra…
Hắn không có cách nào hình dung, khi nhìn đôi mắt hoảng sợ nhìn hắn của nàng, lòng hắn quặn đau nhưng khi nàngrút tay về, đẩy hắn ra, hắn cảm giác hô hấp như đình trệ. Sau đó, thấynàng kinh hoảng ngồi dậy, thoạt nhìn như một hài tử bất lực. Hắn khôngnhịn được vươn tay định an ủi nàng nhưng nàng thấy hắn như thấy mãnhthú…
Tay lạnh băng cứng đờ trong khống khí.Sau đó, ngoài cửa, Tần An và Tiêu Đồng kích động xông vào. Hai người đều kinh ngạc nhìn bọn họ, có lẽ là không nghĩ để bọn họ thấy mình khó xửnhư vậy nên hắn chậm rãi nắm chặt tay lại rồi từ từ hạ xuống. Mượn việcnày để che dấu sự kinh hoảng trong lòng khi bị nàng cự tuyệt. Sau đó,hắn cứng ngắc đi đến trước cửa sổ, hung hăng hít sâu một hơi lạnh…
Một khắc vừa rồi khi nhìn thấy hắn, trong mắt nàng lóe ra sự hoảng sợ không hề che dấu, còn có… chán ghét. Đúng,đó là một loại chán ghét, chán ghét… Hai chữ này không hề được chuẩn bịđã đâm thẳng vào ngực hắn khiến hắn cảm thấy đau đớn. Chẳng lẽ cảm xúctrong mắt nàng chính là sự chán ghét với hắn sao?
Lần đầu tiên, ngực hắn đau như bị ai mổxẻ, mà bản thân hắn như đang nghe được tiếng xé rách đó. Hắn vẫn biếtmình không phải là người tốt, thậm chí có thể nói ẩn bên trong lớp vỏbọc hoa lệ này, hắn là một kẻ xấu xa đến buồn nôn. Nhưng chưa bao giờhắn để ý có người vạch trần bộ mặt giả dối của hắn. Nhưng giờ khắc nàyhắn lại sợ hãi, hắn sợ hãi nàng biết được vì sao ban đầu hắn đối xử tốtvới nàng, càng sợ nàng biết được đêm động phòng hoa chúc của bọn họ,trượng phu dối trá là hắn đã xin Thái hậu an bài một tuồng kịch để nàngrơi vào bẫy của hắn…
Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi trong lòng hắncàng lúc càng tăng như là nàng đã biết tất cả những gì hắn làm. Sự hỗnloạn, bối rối tràn ngập hắn.
Hắn nắm chặt tay, cố gắng khống chế sựhỗn loạn trong lòng, chậm rãi xoay người nhìn nàng. Khi bốn mắt nhìnnhau, sự nghi hoặc và bối rối trong mắt nàng hắn thấy rất rõ. Một khắcđó, ngực hắn lại đau đớn khiến hắn muốn đi ra ngoài để hít thở khôngkhí… Nhưng hắn vừa quay người, nàng lại nhẹ gọi hắn lại…
Hắn dừng bước, muốn không đi qua nhưngvẫn cứ không khống chế được mà quay đầu nhìn nàng, rồi sau đó từng bướcđi về phía nàng, ngồi ở mép giường nhìn nàng. Nàng rất khẩn trương,nhưng vì sao nàng đã khẩn trương như vậy còn muốn gọi hắn?
Hắn nắm bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt xiêm y của nàng, có mấy phần tự giễu nói:
- Tuyết Nhi sao lại khẩn trương như vây?
Nói xong, miễn cưỡng cười nhạt …
Nàng ngẩn ra, như là giờ khắc này mớiphát giác tay mình vẫn nắm chặt. Lát sau, nàng mất tự nhiên mà trấn tĩnh lại, để mặc hắn nắm tay, môi hơi mím lại, chớp mi dài nói:
- Nô tì vừa mơ thấy Hoàng thượng ruồng bỏ nô tì.
Mày kiếm của hắn hơi động, nhìn chăm chúđôi mi dài run rẩy của nàng. Nàng đang nói dối, trong lòng hắn biết rõnhưng khi nghe câu nói dối này của nàng thì sự đau đớn trong lòng hắnđột nhiên biến mất không còn dấu vết. Hắn vươn tay, vừa cười nhạo bảnthân yếu đuối, ngay cả biết rõ đó là lừa dối mà vẫn muốn tin tưởng. Khichạm đến lọn tóc dài của nàng, đột nhiên hắn nhớ tới câu nói của nàng:“Trong dân gian tương truyền, nữ tử đã kết hôn phải vấn tóc đây là muốndạy cho nữ tử tóc dài chỉ có thể xõa trước mặt trượng phu mà thôi. Ý của nô tỳ muốn nói cùng hoàng thượng trái tim nô tỳ là Hoàng thượng”
- Trẫm sao có thể vứt bỏ Tuyết Nhi mà trẫm yêu thương nhất được.
Không hiểu sao lại an ủi nàng. Hắn đúnglà lại không oán không hận đi tin tưởng lời nói dối của một nữ nhân vậysao? Chẳng những không để ý nàng mắc tội khi quân mà còn nhẹ nhàng dỗdành nàng. Nực cười, hắn thật quá nực cười. Nhưng, hắn biết rõ làm nhưvậy nực cười như thế nào mà vẫn còn muốn làm, vẫn muốn che chở nàng, che chở cho nàng cả một đời…
- “Tự cổ quân vương đa bạc tình
Hồng tường lục ngõa vô hồi lộ
Hồng nhan bất lão ân nghĩa đoạn
Nhất hậu thanh ti nhất hậu tuyết.”
Nàng nhìn hắn, ôn nhu nói, như là đang u oán thương tiếc vận mệnh của những nữ tử trong hậu cung suốt mấy trăm năm qua…
Hắn giật mình, người nhất thời cứng ngắclại. Nàng đang nhắc mình cái gì? Là muốn hắn hứa hẹn tương lai hay là…nàng cự tuyệt yêu thương hắn, vẫn nói dối hắn là vì sợ hãi “Hồng nhanbất lão ân nghĩa đoạn” sao? Nếu là như vậy…
Hắn đột nhiên nâng khuôn mặt nàng lên,bản thân cũng không rõ vì sao phải làm như vậy, nhưng hắn muốn hứa hẹnvới nàng điều gì đó. Vì thế, hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, sau đó,thuận theo lòng mình mà nhìn khuôn mặt nàng khẽ thề:
- Sẽ không, trẫm sẽ ở bên Tuyết Nhi cả đời. Sống chết không chia lìa.
Rồi sau đó, nhắm mắt lại, nghe nàng nhẹ lặp lại:
- Sống chết không chia lìa?
Giọng nói của nàng mang theo mấy phần nghi hoặc, còn hắn vẫn gắt gao ôm nàng vào lòng, kiên định nói:
- Đúng, sống chết không xa cách…
Người nàng hơi cứng đờ nhưng lập tức ôm lấy cổ hắn, mùi lãnh hương mềm nhẹ tràn ngập trong lòng hắn.
Thì ra, đây chính là điều hắn mong muốn…Khi hai tay nàng ôm cổ hắn, hắn tựa như cảm nhận được cái gì gọi là“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” càng biết cái gì gọi là “Bạch đầu giai lão”…
….
Vốn nghĩ đến, sau này hắn sẽ có không ítthời gian ở bên nàng. Nhưng không ngờ vì mấy ngày trầm mê mà quên mấtmột chuyện quan trong nên khi Lãnh Tiêu quốc chủ Lãnh Cô Vân đến thămthì có chút trở tay không kịp……
Hắn trở tay không kịp không phải vì LãnhCô Vân là đối thủ mạnh nhất với Thiên triều mà là hắn mang theo tiểuquận chúa đến hòa thân. Đó là mỹ nhân Khuynh Thành đẹp nhất trong mườisáu nước. Trong hoàng triều, 16 nước tiến cống mỹ nhân lên Thiên triềuvốn là chuyện bình thường nhưng cố tình tiến đến khi tình cảm của hắn và Mộ Tuyết có tiến triển thì chỉ e là đã nghe được phong thanh gì đó màmượn cớ hòa thân để đến tìm hiểu thực hư…
Quả thật, hắn cũng không để ý Lãnh Cô Vân tiến đến với mục đích gì. Hắn biết mấy năm qua Lãnh Cô Vân thăm dò được không ít bí mật của hắn. Nếu không vì mượn quyền thế hoặc có mưu đồ thì hắn ta sẽ chẳng có lý do gì đem biểu muội của mình vào hậu cung củahắn…
Mộ Tuyết được Thái y điều trị đã dần cóbiến chuyển tốt nhưng hắn vẫn bắt Tần An giám sát nàng một ngày ba lầnuống thuốc, thậm chí vì sợ nàng uống ít mà còn sai Tần An đem chén thuốc uống xong về cho hắn kiểm tra. Bởi vì Mộ Tuyết là nữ tử trí tuệ, ngaycả Triệu Truyền là nô tài trung thành còn bị nàng ngăn chặn thì có thểthấy được nàng không giống nữ tử bình thường. Ít nhất, Âu Dương HồngNgọc và Thượng Quan Uyển Nhi cũng không thể bằng được …
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cũng trấn an không ít. Nay triều đình hỗn loạn. Âu Dương thị và Mộ thị theo đúng hắn dự liệu, bắt đầu hình thành hai phe đối lập. Trận chiến này hắn quáquen thuộc, vì năm đó Mộc thị cũng như vậy. Hắn tính toán khi nào thìphải đẩy mâu thuẫn đến mức không thể vãn hồi, làm bọn họ tự giết nhau.Nhưng nghĩ nghĩ lại thất thần, nhớ đến mình đã bao ngày chưa gặp nàng…
Từ sau khi Mộ Tuyết bệnh nặng, vì giữthanh danh cho nàng và không để Lãnh Cô Vân sinh nghi, hắn đã nhiều ngày nay đều đến chỗ các phi tần khác nhau mà ngồi một lúc. Nhưng hắn lạicực ít khi hỏi đến Hoàng hậu, thậm chí bảy ngày nay cũng chưa từng bướcvào Phượng tê cung. Nhưng lại có vài lần đi ngang qua rừng mai thì thuận đường đến Trùng dương cung đánh đôi ván cờ…
Có khi cũng sẽ nhất thời hưng trí mà ngồi đến canh ba mới đi nhưng lại sai Tần An đứng giữ ở cửa điện đến canhnăm. Hắn biết, hắn làm như vậy, trong hậu cung này ngoài Âu Dương HồngNgọc cũng không có nữ tử nào chịu được sự vũ nhục này. Nhưng nàng vẫn cố gắng chịu đựng, dù lê mang hoa vũ vẫn cố cười nói với hắn:
- Hoàng thượng giữ gìn long thể, nô tỳ không tiễn xa…
Có lẽ, chính vì sự trả giá này của ÂuDương Hồng Ngọc mà hắn thích những nữ nhân trí tuệ. Vì nàng thức thời,hiểu được không nên dây dưa. Không ngu dốt như Hoàng hậu tìm mọi cáchquấn lấy hắn, thậm chí khóc sướt mướt khiến hắn vừa nghĩ đã thấy phiềnchán.
Hôm nay, thái dương chiếu rọi, Lãnh CôVân nói với hắn là muốn đi lại thăm thú hoàng cung một chút, coi như làlễ nghi chi bang. Hắn cũng không đem quy củ ra áp chế, sai Tần An đitheo hắn.Lãnh Cô Vân tâm cao khí ngạo, khi hắn vẫn là thái tử hai ngườiđã kết bạn. Nhưng năm đó, phụ thân của hắn là Lãnh Tâm Cao (tên gì màlởm thế) là bại tướng dưới tay phụ hoàng hắn. Bây giờ gặp lại, hắn vớiLãnh Cô Vân mà nói, chỉ là để giữ hòa khí 16 nước, dù sao lúc này chuyện quan trọng nhất của hắn không phải là tranh đấu cùng Lãnh Cô Vân mà làdiệt trừ những kẻ làm tay sai cho Lãnh Cô Vân trong triều…
Nhưng là, một màn ở Bán dạ đình làm hắngiận không thể khống chế, làm hắn biết rằng ý nghĩ trước đó của mình làhoàn toàn sai lần. Hắn phải lập tức giết chết Lãnh Cô Vân và biểu muộicủa hắn, đem Lãnh Tiêu quốc hóa thành tro bụi…
Cho tới giờ hắn cũng không ngờ Lãnh CôVân lại gặp được Mộ Tuyết, càng không ngờ Mộ Tuyết ngày đó như tiên tửlạc giữa phàm trần, đứng cùng dương liễu đón gió. Bàn tay ngọc vươn lên, ngâm một bài thơ hắn chưa từng nghe qua bao giờ:
- “Phấn rơi trên bãi trăm hoa
Trong lầu chim én phôi pha hương tàn
Từng đoàn cầu đã bay sang
Phất phơ phiêu bạt hoang mang phận người
Luyến lưu gì chuyện phong lưu
Cỏ cây cũng vướng u sầu bấy lâu
Xuân xanh đã nhuốm bạc đầu
Than rằng được mất kiếp này đã thông
Đón xuân cưỡi ngọn đông phong
Một đi đi mãi cũng không nhớ gì”
Rồi sau đó, lại nghe thấy nàng than nhẹ một tiếng, mềm nhẹ nói:
- Nửa đời lục bình tùy thệ thủy, nhất tiêu lãnh vũ táng danh hoa
Mày kiếm nhíu lại, nhìn về phía nàng đang thất thần, đột nhiên trong lòng cứng lại. Câu này của nàng có ý gì? Sao lại là “Nửa đời lục bình tùy thệ thủy” Đây không nên là những lời nóira từ miệng nàng vì hắn đã quyết cả đời sẽ bầu bạn với nàng…
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, trước mắthiện lên một bóng đen khiến hắn cả kinh. Mắt nhất thời lạnh như băngnhưng lại thấy Lãnh Cô Vân đột nhiên phi về hướng nàng. Một khắc kia,tim hắn nhảy dựng lên vừa định xông ra che chờ nàng nhưng đã thấy LãnhCô Vân đầy hứng thú đứng trước mặt nàng. Mà nàng, cảnh giác nhìn Lãnh Cô Vân, hơi lui về phía sau vài bước. Hắn đột nhiên muốn dừng bước, nắmchặt tay, trong lòng dâng lên ý nghĩ quái dị. Hắn muốn biết, nữ tử lạnhlùng này, đối mặt với nam nhân khác ngoài hắn thì sẽ có thái độ gì…
Hắn biết, hắn không nên không tin nàng,nhưng giờ phút này sự ghen tỵ khống chế hắn. Nghĩ đến nàng có thể sẽ ônnhu, dịu dàng với nam nhân khác thì sự đau đớn, chua xót trong lòng hắnkhiến hắn không thể an lòng. Cho nên hắn nhịn xuống sự xúc động muốnxông lên ôm nàng vào lòng, đứng sau cột đá, nhìn từng vẻ mặt của nàng…
Nhưng là, đây cũng là quyết định khiếnhắn vô cùng hối hận vì hắn thấy Lãnh Cô Vân cố ý động chạm đến nàng. Hắn ta vuốt tóc nàng, hơn nữa còn ái muội đọc lại bài thơ nàng vừa đọc…
Lửa giận và ghen tỵ ùa vào lòng hắn, hắnxông ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, Tần An đang đi tìm hắn lại chạy đến,hổn hển hét lớn:
- Hoàng Thượng, nô tài nghe nói Lãnh quốc chủ đến hoa viên, Hoàng Thượng…
Chương trước Chương tiếp
Loading...