Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xú Phi Mộ Tuyết

Quyển 1 - Chương 37: Hồng nhan tri kỉ



Trước Tân Nguyệt điện, Minh Nguyệt đứnglặng một lúc rồi không do dự quay trở về Tử Vân đình. Tiêu Đồng giậtmình thoáng thấy phía trên kia Hoàng thượng đang tức giận, cảm thấy sợhãi vội vàng kéo tay Minh Nguyệt, lắp bắp:
- Tiểu thư, cẩn thận
Minh Nguyệt hơi dừng bước, nhìn về phíaNgự Hạo Hiên, thấy hắn đứng cao cao tại thượng, ánh mặt trời bao phủ lên bóng dáng vàng sáng đó nhưng không hề có chút ấm áp mà ngược lại lạitản ra khí băng hàn lãnh liệt. Đôi mắt đen sâu như hồ xuyên qua nhữngnhành liễu phất phơ mà khóa chặt thân thể nàng
Đôi mắt trong suốt của Minh Nguyệt hơilạnh nhạt, nheo nheo lại, khóe miệng cười nhàn nhạt. Từ khi nào, đếvương này ngay cả biểu hiện chút tình cảm dối trá cũng lười. Hôm nay lại còn khiến nàng khó xử ở Tử Vân đình.
Mím môi, một trận gió nhẹ thổi qua layđộng làn tóc, Minh Nguyệt hơi cúi đầu vuốt lại những lọn tóc trước ngực, lát sau xoay người, lần này không quay đầu lại, càng lúc càng xa TânNguyệt điện kia.
Tiêu Đồng thấy Minh Nguyệt cố chấp mà sợhãi. Nàng vội vàng chạy theo nhưng trong lòng tràn đầy bất an. Thần sắccủa Hoàng thượng khi nãy tiểu thư rõ ràng nhìn thấy nhưng lại không thèm để ý, thậm chí biết rõ chọc giận long nhan nhưng lại cứ thế mà đi. Nhưthế này khác nào đi tìm đường chết?
- Tiểu thư, Hoàng thượng…
Tiêu Đồng mím môi, nuốt ngược những lờiđịnh nói. Đây là tẩm cung của Hoàng thượng, tai vách mạch rừng, cho dùlà nói nhẹ nhưng cũng có thể bị người nghe được, vì thế nàng chạy lêntrước Minh Nguyệt nói nhỏ:
- Tiểu thư, thánh nhan tức giận.
Nhưng Minh Nguyệt lại không có ý dừng bước, nghe Tiêu Đồng nói vậy, chắp tay sau lưng, môi hồng hơi mỉm nói:
- Tiêu Đồng, ngươi lập tức đi thăm dò về Hình bộ thượng thư.
Nói đến đây Minh Nguyệt dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nói nhỏ:
- Nếu hắn trong sạch, lập tức đặt chứng cớ vu hãm.
Tiêu Đồng lúc này hoàn toàn bị giật mìnhkinh hãi. Đôi mắt hạnh trong veo không dám tin nhìn Minh Nguyệt bìnhtĩnh, bàn tay trắng nõn gắt gao vò khăn lụa trong tay, run run nói:
- Tiểu thư, Hoàng thượng đang tức giận.
Hoàng thượng đang tức giận, sống chết của bọn họ chưa biết thế nào mà tiểu thư nhà nàng lại còn muốn đối phóThượng Quan thị, như thể giọt nước tràn li, chỉ sợ chết không có chỗchôn.
Minh Nguyệt hít sâu một hơi, biết lần này Tiêu Đồng sẽ không tùy tiện nghe lời mình nữa. Nàng nhìn Tiêu Đồng đang cắn môi, lạnh lùng nói:
- Tiên Nhi, tất cả những việc này cũng là vì Như Nguyệt tỷ tỷ nhà ngươi.
Là vì nguyện vọng của Như Nguyệt mà lại càng là vì sự ích kỉ của chính mình.
Tiêu Đồng kinh ngạc trợn tròn mắt, lo sợkhông yên lùi về sau hai bước, đôi môi anh đào run rẩy, sự bất an bủavây. Chẳng lẽ tiểu thư đã biết mục đích mình tiếp cận nàng.
- Tiểu thư, nô tỳ…
Tiêu Đồng nghẹn lời, cả người run rẩynhưng càng làm cho nàng kinh ngạc hơn là Minh Nguyệt lại giữ chặt cổ tay nàng, bâng quơ nói:
- Nếu không muốn Như Nguyệt cảđời không ra được lãnh cung thì lập tức đi điều tra Thượng Quan Trung,nhất định không được để lộ.
Người Tiêu Đồng run rẩy nhìn ánh mắt đầyvẻ kiên định của Minh Nguyệt, không hiểu sao nàng không còn phản khángnữa mà hơi gật đầu. Sau đó lặng lẽ đi theo Minh Nguyệt.
Trong Tân Nguyệt điện không khí ngưng kết, Lãnh Cô Vân nhìn chăm chú phía bên ngoài đại điện, cười lạnh nói:
- Hoàng thượng, nếu hạ thần không nhớ nhầm thì yến hội này hình như thiếu một vị.
Lời vừa nói ra Hoàng hậu mới cả kinh nhận thấy Mộ Tuyết chưa tới. Vừa rồi nàng bị Hoàng thượng lạnh nhạt mà ưusầu nên quên mất giám sát hậu cung, lại còn để khách quí chỉ ra như vậy.
Hoàng hậu khẩn trương nhìn sang Ngự HạoHiên mặt không đổi sắc vốn định mở miệng giảng hòa đã thấy Âu Dương Hồng Ngọc vẻ mặt bất an nhìn về phía mình. Đôi mày thanh tú nhẹ chau, Hoànghậu lại là người hoảng hốt đầu tiên như thế sao. Nàng mỉm cười ngồixuống bên cạnh Hoàng đế nhẹ nhàng nói:
- Nô tì giám sát không nghiêm, Hoàng thượng.
Ngự Hạo Hiên nhẹ mím môi, đôi mắt nhìnsang Hoàng hậu. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến những lời tốt đẹp mà Hoàng hậu định nói biến mất, trong đầu quay cuồng, hơi chua xót, cúi đầu vòkhăn lụa trong tay.
- Đức phi thân thể không khỏe sợ là không thể bồi yến, trẫm nghĩ Lãnh quốc chủ không phải là người so đo chứ?
Nói rồi nhàn nhạt cười tuấn mỹ tuyệt luân nhưng đầy lạnh lùng. Ngự Hạo Hiên cầm ly rượu lên nói:
- Nào, trẫm kính quốc chủ một ly.
Lãnh Cô Vân hơi nheo mắt, bàn tay cầm chén lên cười lớn:
- Thì ra là thế, xem ra chắcHoàng thượng làm cho Đức phi nương nương chịu không ít tủi thân nếukhông sao thân thể lại không tốt?
Nói rồi khom lưng đứng lên lạnh lùng nhìn qua quần phương (chỉ những người đẹp, ở đây là đám Hoàng hậu với các phi tần) nói:
- “Mỹ nhân đa kiều mỵ, anh hùng tẫn khom lưng”. Hoàng thượng thật có phúc khí có được nhiều kiều thê mỹ thiếp vây quanh.
Lời vừa nói ra Ngự Hạo Hiên lại khôngchút phản ứng chỉ một mình uống rượu. Nhưng Ngự Hạo Thiên ngồi một bênlại cười vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng), hắn nhẹ nhàng vỗ về sáo ngọctrong tay nói:
- Sớm đã nghe nói Lãnh Tiêu quốcmỹ nữ như mây (nhiều người đẹp) Lãnh quốc chủ sao lại hâm mộ Hoàng huynh của bổn vương. Chẳng lẽ Lãnh quốc chủ có vô số giai nhân nhưng lạikhông tìm được người yêu thích?
Lãnh Cô Vân hơi cười, suy nghĩ một lát rồi hít sâu, giọng nói nhàn nhạt nhưng lại có vài phần chân thật:
- Hồng nhan rồi cùng sẽ già, tri âm mới là khó kiếm, hạ thần chỉ muốn tìm tri kỉ chứ không phải hồng nhan.
Lời vừa nói ra khiến các phi tần tò mò ồn ào lên. Hồng nhan tri kỉ? Nói rất thú vị. Làm gì có nam nhân nào khôngthích người đẹp mà chỉ cần tri kỉ? Huống chi là người anh tuấn, cao caotại thượng trước mắt này.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng có vài phần hứng thú, bàn tay ngọc mềm mại vuốt tóc mây, cười duyên nói:
- Lời cũng Lãnh quốc chủ có nhiều ý tứ, bản cung muốn nghe xem như thế nào là tri kỉ chứ không phải hồng nhan.
Nói rồi che miệng cười, nhìn sang phía Ngự Hạo Hiên nũng nịu nói:
- Hoàng thượng.
Đôi mắt Ngự Hạo Hiên trong trẻo nhưnglạnh lùng, chỉ nháy mắt đã hiện lên vài tia ôn nhu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, giọng nói lạnh lùng có vài phần sủng nịnh:
- Nếu Lãnh quốc chủ không ngại đương nhiên trẫm theo ý ái phi.
Một lời nói tùy ý nhưng lại hàm chứa nhutình khiến gò má Thượng Quan Uyền Nhi ửng hồng, cúi đầu cười yếu ớt rồinhìn về phía Hoàng hậu, thần sắc tôn kính nhưng có vài phần trêu chọc:
- Hoàng hậu, còn người?
Hay cho việc hạ uy thế của người khác,bàn tay trắng nõn của Âu Dương Hồng Ngọc nắm thành quyền nhưng khôngnói. Hoàng hậu hơi cứng đờ, khuôn mặt đầy son phấn nhưng vẫn thấy táinhợt, nàng thở khó nhọc nhưng không dám xem thường, nhìn Ngự Hạo Hiênmặt không đổi sắc, đôi môi đỏ mọng khẽ cứng nhắc nói:
- Tùy ý Hiền phi.
Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi như đánhthắng một trận, lòng như hoa nở, sắc mặt hồng nhuận. Nhưng lúc này LãnhCô Vân chỉ tào lao hai câu coi như qua chuyện khiến nàng ta cười khôngđược mà giận cũng không xong.
Cho đến khi Tần công công tức tốc chạy vào đại điện thông báo:
- Nô tài tham kiến Hoàng thượng.Đức phi nương nương bệnh cũ tái phát, không thể bồi yến. Người sai lãonô đến thỉnh tội với Hoàng Thượng và cũng nói sẽ ở Ngự hoa viên cùngkhách quý thưởng liễu ngâm thơ
Tần công công nói xong không khí trongđại điện càng thêm cứng ngắc, ngay cả Tam Vương gia vốn ôn hòa có lễcũng ngưng cười. Tần công công cảm nhận được không khí như ngưng đọnglại, hắn sợ hãi nhìn hoàng thượng.
Ngự Hạo Hiên lại cười ôn hòa nhưng đôimắt lạnh lẽo như sương chỉ thấy hắn bỗng nhiên đứng lên, môi mỏng conglên ôn nhu, trầm thấp cười nói:
- Vẫn là Đức phi của trẫm cólòng, trẫm thiếu chút nữa sơ sót mà quên mất Lãnh quốc chủ chính là tàitử nổi danh nhất 16 nước.
Nhưng Lãnh Cô Vân cũng chỉ nhếch môi cười không nói. Khuôn mặt tuấn mĩ hiện ra một tia lo lắng khó phát hiện.Nhưng sự lo lắng này lại bị đôi mắt lạnh của Ngự Hạo Hiên nhìn thấu
Chương trước Chương tiếp
Loading...