Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 11: Phế bỏ tu vi
Ba ngày sau, trong phòng của Lâm Phong, thiên địa nguyên khí cực kỳ nồng đậm, mơ hồ như có một quầng sương sáng.
Mà xung quanh cơ thể Lâm Phong, Hắc Ám Vũ Hồn hư ảo như giao hòa cùngthiên địa nguyên khí như thực chất kia. Nếu Lâm Phong có thể nhìn thấythì hắn sẽ phát hiện ra ảo ảnh Hắc Ám Vũ Hồn của hắn dường như càng rõràng hơn, ảo ảnh này lại mơ hồ như có chút hình dáng con người.
Lúc này, thiên địa nguyên khí tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lập tức nhập toànbộ vào trong thân thể Lâm Phong. Hắn mở mắt ra, tinh quang lóe lên trong mắt, khí tức phát từ người hắn cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
- Dùng ba viên Quy Nguyên đan, cuối cùng đã thuận lợi lên đến cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng tám.
Lâm Phong mỉm cười, tu vi hắn vốn là Khí Vũ cảnh tầng bảy trung đẳng chứ không phải tầng bảy đỉnh phong, cách Khí Vũ cảnh tầng tám còn một đoạnnữa, ba viên Quy Nguyên đan này đã khiến cho hắn tăng cấp, thật đánggiá.
- Nay nếu đối chiến với võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín, hẳn là có không ít thủ đoạn rồi.
Khi tu vi còn ở Khí Vũ cảnh tầng bảy, hắn sử dụng Cửu Trọng Lãng cũngchỉ có lực đạo tám nghìn năm trăm cân, lực phá hoại khi sử dụng Kinh Lôi kiếm pháp cũng gần chín nghìn cân. Nhưng người ta cũng tu luyện võ kỹ,bởi vậy ở trên cảnh giới thì hắn bị võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín áp chếgắt gao, nhưng nay thì hắn đã có thể đánh một trận với bọn họ.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Phong đi ra phòng. Lúc này là buổi sáng, ánhsáng rực rỡ mùa thu chiếu lên người khiến hắn cảm thấy ấm áp.
- Phế vật, ngươi cuối cùng cũng chịu đi ra rồi.
Một giọng nói truyền đến, hoàn toàn phá hỏng tâm tình tốt đẹp lúc này của Lâm Phong.
- Lâm Hằng.
Lâm Phong nhìn qua thì thấy cách đó hơn mười mét, Lâm Hằng khoanh tay quay lưng về phía hắn, trông thật lười nhác.
Vân Hải tông có quy tắc, đệ tử đồng môn không được phép xông vào phòngngười khác hoặc gây ồn ào bên ngoài phòng. Dù sao nhiều người thích tuluyện trong phòng, bị người liều lĩnh cắt ngang thì hậu quả rất nghiêmtrọng, bởi vậy nên quy định này rất nghiêm khắc. Lâm Hằng không dám viphạm, cho nên y đợi Lâm Phong ở ngoài đã hai ngày.
Xoay người lại, Lâm Hằng nhìn chằm chằm Lâm Phong, trong mắt lộ ra sátkhí. Ba ngày trước y nhận được thư nhà gửi, trong thư phụ thân nói tênphế vật Lâm Phong này đã đả thương đệ đệ Lâm Vân của y, lại còn hạ nhụcphụ thân và đệ đệ y, khiến Lâm Hằng nghĩ cách đối phó Lâm Phong.
- Nghe nói lần trước tên phế vật ngươi sống lại nên tu vi tăng lên không ít, có dám theo ta đến Phong Vân hạp chiến một trận không.
Lâm Hằng nói với vẻ âm u lạnh lẽo.
Lâm Phong thầm cười lạnh trong lòng, lần trước Lâm Hằng chính là lừa hắn đến Phong Vân hạp, vừa vào đó hắn liền bị Lâm Hằng đánh cho nửa sốngnửa chết, thoi thóp một hơi mà không bị giết chết, bởi vì tông môn quyđịnh, không ở trên Sinh Tử đài thì không được giết đệ tử đồng môn.
Kỳ thật Lâm Hằng đánh cho Lâm Phong nửa sống nửa chết đã coi như là pháhủy quy định của tông môn, nhưng Lâm Phong lại là một tên phế vật Khí Vũ cảnh tầng năm, mà Lâm Hằng là Khí Vũ cảnh tầng tám, ai sẽ quản chứ? Kẻmạnh là vua, đó chính là luật của thế giới này, cũng là quy tắc ngầm ởnơi đây, quy định là chết, người mới là sống.
- Thù này, đã đến lúc báo rồi.
Lâm Phong mỉm cười trông thật khác lạ, Lâm Phong trước kia vì Lâm Hằngmà chết, mới khiến hắn chiếm cứ thân thể này, hôm nay hắn sẽ giúp chomình của trước kia rửa nhục.
Lâm Phong lập tức bước đi hướng tới phía xa.
- Phế vật, ngươi không dám sao?
Lâm Hằng thấy Lâm Phong không hề để ý tới mình nên châm chọc một tiếng.
- Không phải ngươi nói là đi Phong Vân hạp à?
Tiếng nói đạm mạc của Lâm Phong truyền đến khiến Lâm Hằng sửng sốt, ylập tức nở một nụ cười đầy tàn nhẫn. Phế vật chính là phế vật, lần trước thiếu chút nữa thì chết mà lần này vẫn ngu xuẩn như vậy. Lần này, y sẽkhông cho Lâm Phong cơ hội nào nữa, dù ở Phong Vân hạp không giết chếthắn, thì đợi Lâm Phong bị trọng thương được đưa ra khỏi Vân Hải tông là y lại hạ sát thủ.
Đường đến Phong Vân hạp có rất nhiều, có cả xích sắt vắt ngang đến khesâu, người có khinh công cao minh là có thể trực tiếp từ trên không nhảy xuống.
Với thực lực hiện tại, Lâm Phong hoàn toàn có thể dùng khinh công thânpháp trực tiếp nhảy xuống, nhưng hắn lại không làm thế, mà theo xích sắt trượt vào trong Phong Vân hạp, nếu hẳn thể hiện ra thân pháp cao minhmà khiến Lâm Hằng khiếp sợ thì sẽ không được tốt cho lắm.
- Phế vật chính là phế vật, còn phải dùng ngoại vật mới vào được hạp cốc.
Lâm Hằng cười lạnh một tiếng, nhìn chuẩn vị trí Lâm Phong rơi xuống đấtrồi thả người nhảy lên, như đại bàng giương cánh, trực tiếp từ trênkhông trung cao hàng trăm mét giáng xuống, thân pháp phiêu dật nhẹnhàng. Khi sắp rơi xuống đất thì chỉ thấy y hơi xoay mũi chân, yên ổn hạ xuống giữa hạp cốc, mũi chân hãm xuống mặt đất một thước.
- Thân pháp thật cao minh, là ai nhỉ?
Ở trên hạp cốc có người thấy Lâm Hằng trực tiếp nhảy xuống, không khỏi tán thưởng một tiếng.
- Ta biết, là Lâm Hằng, Khí Vũ cảnh tầng tám, cực kỳ lợi hại.
Có người đáp lại.
Võ tu có thị lực và thính giác rất tốt, bởi vậy cho dù cách trăm mét bọn họ vẫn có thể nhìn thấy những bóng người trong hạp cốc, mặc dù hơi mờ.
Lúc này Lâm Phong và Lâm Hằng hạ xuống trên một cồn cát trong hạp cốc,bốn phía hoang vu. Có đệ tử tông môn đi ngang qua thấy hai người thìdừng lại, hứng trí nhìn Lâm Phong và Lâm Hằng đang đứng đối mặt nhau.
- Ha ha, thật không ngờ tên phế vật ngươi cũng dám xuống dưới. Lần trước ngươi không chết, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết một lần nữa.
Lâm Hằng cười điên cuồng, một khi Lâm Phong bước vào Phong Vân hạp thìLâm Phong sống hay chết đều do Lâm Hằng y định đoạt, bởi vì y mạnh hơnLâm Phong.
- Ngươi cứ thử xem.
Lâm Phong khinh thường nói nhiều, Lâm Hằng mấy lần muốn lấy mạng hắn, hôm nay nợ cũ nợ mới cùng tính toán một thể.
- Một tên phế vật mà dám ngông cuồng như vậy, đánh bại đệ đệ Lâm Vân của ta đã tự cho là giỏi! Hôm nay ta cho ngươi biết, tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám lợi hại thế nào, Lâm Phong ngươi vẫn chỉ là tên phế vật.
Nói xong, Lâm Hằng bước tới phía Lâm Phong, đánh ra một quyền vô cùngđơn giản, đánh thẳng vào mặt Lâm Phong. Theo y thấy thì tên phế vật LâmPhong này chỉ cần một quyền là có thể giải quyết.
Lâm Phong giơ tay lên bắt lấy nắm đấm của Lâm Hằng.
Thấy vậy, Lâm Hằng không khỏi cười lạnh, phế vật này thế mà lại muốn dùng tay ngăn cản quả đấm của y, có thể sao?
- Vỡ cho ta.
Một luồng sáng trắng nở rộ từ trong tay Lâm Hằng, năng lượng hùng mạnhtừ nắm tay bộc lộ ra. Y muốn dùng nắm đấm này đánh nát bàn tay của LâmPhong.
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.
Lâm Phong bình tĩnh nói một tiếng, năng lượng cuồng bá hơn cũng phóng ra từ lòng bàn tay. Giờ phút này Lâm Hằng chỉ cảm thấy y đang đối mặt vớisóng to gió lớn trên biển cả mênh mông, vô cùng hung mãnh, chẳng nhữnghóa giải được sức mạnh của y mà song triều còn lan từ nắm tay y lên cánh tay, khiến cho cả tay phải của y đều phồng lên, có cương có nhu, cươngnhu đều đủ.
- Sao lại như vậy?
Lâm Hằng hoảng hốt, cảm thấy trên tay truyền đến lực áp bách không gìsánh được. Thân thể y nhanh chóng lui ra sau, lực đạo giống như sóngtriều này ngày càng mãnh liệt.
- Giờ muốn lui sao?
Trên khuôn mặt Lâm Phong mang theo hàn ý lạnh như băng, bàn tay hắn nắmchặt nắm đấm của đối phương, mà thân thể hắn cũng đuổi sát theo LâmHằng, khoảng cách giữa hai người vẫn giữ nguyên như cũ.
Răng rắc!
Lâm Phong cảm thấy cánh tay trướng đau quá đỗi, gân cốt như sắp nổ tung. Y muốn buông quyền nhưng lại không làm được. Y muốn dùng thân pháptránh xa khỏi Lâm Phong nhưng cũng không làm được, bởi vì thân pháp củađối phương không thua kém gì y, thậm chí còn mạnh hơn cả y, cho nên mớidán chặt lấy y.
Thấy gương mặt gần trong gang tấc của Lâm Phong trưng lên ý cười lạnhlẽo, Lâm Hằng đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi ở trong lòng, Lâm Phongđang chơi đùa y ư?
Khi nào thì tên phế vật này đã hơn hẳn y? Lâm Hằng chỉ cảm thấy tâm cảnh sắp vỡ tan.
- Nên kết thúc rồi.
Lâm Phong lạnh lùng cười, hoàn toàn bộc lộ ra Cửu Trọng Lãng. Lực đạogần chín nghìn cân áp lên người Lâm Hằng khiến y như bị nện một cái thật mạnh, ngã thẳng xuống đất, đồng thời miệng phun máu đỏ tươi. Cánh tay y truyền tới đau đớn vô cùng, gân cốt vỡ tung.
Mà ngươi là con của tam thúc ta, đường huynh của ta, nhưng một nhà cácngươi lại cấu kết với Lâm Bá Đạo làm việc gian trá, thèm muốn vị trí gia chủ chẳng để ý tình thân. Thậm chí ngươi còn hai lần muốn lấy mạng ta,các ngươi vô tình thì cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác.
Lâm Phong nhìn Lâm Hằng ngã trên mặt đất kia, lạnh lùng nói. Kẻ muốn lấy mạng hắn, hắn chỉ có ăn miếng trả miếng.
- Đừng, Phong đệ, ta là đường huynh của đệ mà, đệ tha cho ta đi.
Lâm Hằng cảm nhận được lãnh ý trên người Lâm Phong, đương nhiên hiểuđược lúc này mình đang ở trong cái cục diện gì, vội vàng nói.
- Lúc muốn giết ta, ngươi sao không nghĩ tới ta là đường đệ của ngươi.
Lâm Phong không nói nhiều mà đánh thẳng Cửu Trọng Lãng lên người LâmHằng. Ngay lập tức Lâm Hằng hét lên, khuôn mặt trắng như tờ giấy.
- Ta phế bỏ tu vi của ngươi, giờ ngươi là phế vật chân chính.
Lâm Phong phất phất tay áo rồi xoay người bỏ đi. Võ tu Khí Vũ cảnh tầngtám đứng cách đó không xa quan sát thấy Lâm Phong ác như thế vội tránhxa, phế bỏ tu vi, kia còn thống khổ hơn là lấy mạng võ giả.
- Lâm Phong, ngươi lại phế tu vi của ta, ngươi sẽ không được chết tử tế.
Lâm Hằng ác độc gầm lên, trong lòng thì lại tuyệt vọng, nay y đã hoàntoàn trở thành phế vật? Y rất hận, hận cha con Lâm Phong, đồng thời hốihận sao mình lại chờ lâu vậy mới ra tay. Đường muội Lâm Thiên của y đãtrở thành cường giả Linh Vũ cảnh, Vũ Hồn đã được bản mệnh thức tỉnh,được Hạo Nguyệt tông coi trọng. Biết Lâm Hải lại dám đả thương phụ thânLâm Bá Đạo của ả, Lâm Thiên chuẩn bị đến Vân Hải tông một chuyến để tựtay giết chết Lâm Phong.
Đáng tiếc y nghĩ rằng mình có thể tự tay giết Lâm Phong nên mới dẫn đến bước đường hôm nay. Lâm Hằng, y thật hận.
Mà xung quanh cơ thể Lâm Phong, Hắc Ám Vũ Hồn hư ảo như giao hòa cùngthiên địa nguyên khí như thực chất kia. Nếu Lâm Phong có thể nhìn thấythì hắn sẽ phát hiện ra ảo ảnh Hắc Ám Vũ Hồn của hắn dường như càng rõràng hơn, ảo ảnh này lại mơ hồ như có chút hình dáng con người.
Lúc này, thiên địa nguyên khí tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lập tức nhập toànbộ vào trong thân thể Lâm Phong. Hắn mở mắt ra, tinh quang lóe lên trong mắt, khí tức phát từ người hắn cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
- Dùng ba viên Quy Nguyên đan, cuối cùng đã thuận lợi lên đến cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng tám.
Lâm Phong mỉm cười, tu vi hắn vốn là Khí Vũ cảnh tầng bảy trung đẳng chứ không phải tầng bảy đỉnh phong, cách Khí Vũ cảnh tầng tám còn một đoạnnữa, ba viên Quy Nguyên đan này đã khiến cho hắn tăng cấp, thật đánggiá.
- Nay nếu đối chiến với võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín, hẳn là có không ít thủ đoạn rồi.
Khi tu vi còn ở Khí Vũ cảnh tầng bảy, hắn sử dụng Cửu Trọng Lãng cũngchỉ có lực đạo tám nghìn năm trăm cân, lực phá hoại khi sử dụng Kinh Lôi kiếm pháp cũng gần chín nghìn cân. Nhưng người ta cũng tu luyện võ kỹ,bởi vậy ở trên cảnh giới thì hắn bị võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín áp chếgắt gao, nhưng nay thì hắn đã có thể đánh một trận với bọn họ.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Phong đi ra phòng. Lúc này là buổi sáng, ánhsáng rực rỡ mùa thu chiếu lên người khiến hắn cảm thấy ấm áp.
- Phế vật, ngươi cuối cùng cũng chịu đi ra rồi.
Một giọng nói truyền đến, hoàn toàn phá hỏng tâm tình tốt đẹp lúc này của Lâm Phong.
- Lâm Hằng.
Lâm Phong nhìn qua thì thấy cách đó hơn mười mét, Lâm Hằng khoanh tay quay lưng về phía hắn, trông thật lười nhác.
Vân Hải tông có quy tắc, đệ tử đồng môn không được phép xông vào phòngngười khác hoặc gây ồn ào bên ngoài phòng. Dù sao nhiều người thích tuluyện trong phòng, bị người liều lĩnh cắt ngang thì hậu quả rất nghiêmtrọng, bởi vậy nên quy định này rất nghiêm khắc. Lâm Hằng không dám viphạm, cho nên y đợi Lâm Phong ở ngoài đã hai ngày.
Xoay người lại, Lâm Hằng nhìn chằm chằm Lâm Phong, trong mắt lộ ra sátkhí. Ba ngày trước y nhận được thư nhà gửi, trong thư phụ thân nói tênphế vật Lâm Phong này đã đả thương đệ đệ Lâm Vân của y, lại còn hạ nhụcphụ thân và đệ đệ y, khiến Lâm Hằng nghĩ cách đối phó Lâm Phong.
- Nghe nói lần trước tên phế vật ngươi sống lại nên tu vi tăng lên không ít, có dám theo ta đến Phong Vân hạp chiến một trận không.
Lâm Hằng nói với vẻ âm u lạnh lẽo.
Lâm Phong thầm cười lạnh trong lòng, lần trước Lâm Hằng chính là lừa hắn đến Phong Vân hạp, vừa vào đó hắn liền bị Lâm Hằng đánh cho nửa sốngnửa chết, thoi thóp một hơi mà không bị giết chết, bởi vì tông môn quyđịnh, không ở trên Sinh Tử đài thì không được giết đệ tử đồng môn.
Kỳ thật Lâm Hằng đánh cho Lâm Phong nửa sống nửa chết đã coi như là pháhủy quy định của tông môn, nhưng Lâm Phong lại là một tên phế vật Khí Vũ cảnh tầng năm, mà Lâm Hằng là Khí Vũ cảnh tầng tám, ai sẽ quản chứ? Kẻmạnh là vua, đó chính là luật của thế giới này, cũng là quy tắc ngầm ởnơi đây, quy định là chết, người mới là sống.
- Thù này, đã đến lúc báo rồi.
Lâm Phong mỉm cười trông thật khác lạ, Lâm Phong trước kia vì Lâm Hằngmà chết, mới khiến hắn chiếm cứ thân thể này, hôm nay hắn sẽ giúp chomình của trước kia rửa nhục.
Lâm Phong lập tức bước đi hướng tới phía xa.
- Phế vật, ngươi không dám sao?
Lâm Hằng thấy Lâm Phong không hề để ý tới mình nên châm chọc một tiếng.
- Không phải ngươi nói là đi Phong Vân hạp à?
Tiếng nói đạm mạc của Lâm Phong truyền đến khiến Lâm Hằng sửng sốt, ylập tức nở một nụ cười đầy tàn nhẫn. Phế vật chính là phế vật, lần trước thiếu chút nữa thì chết mà lần này vẫn ngu xuẩn như vậy. Lần này, y sẽkhông cho Lâm Phong cơ hội nào nữa, dù ở Phong Vân hạp không giết chếthắn, thì đợi Lâm Phong bị trọng thương được đưa ra khỏi Vân Hải tông là y lại hạ sát thủ.
Đường đến Phong Vân hạp có rất nhiều, có cả xích sắt vắt ngang đến khesâu, người có khinh công cao minh là có thể trực tiếp từ trên không nhảy xuống.
Với thực lực hiện tại, Lâm Phong hoàn toàn có thể dùng khinh công thânpháp trực tiếp nhảy xuống, nhưng hắn lại không làm thế, mà theo xích sắt trượt vào trong Phong Vân hạp, nếu hẳn thể hiện ra thân pháp cao minhmà khiến Lâm Hằng khiếp sợ thì sẽ không được tốt cho lắm.
- Phế vật chính là phế vật, còn phải dùng ngoại vật mới vào được hạp cốc.
Lâm Hằng cười lạnh một tiếng, nhìn chuẩn vị trí Lâm Phong rơi xuống đấtrồi thả người nhảy lên, như đại bàng giương cánh, trực tiếp từ trênkhông trung cao hàng trăm mét giáng xuống, thân pháp phiêu dật nhẹnhàng. Khi sắp rơi xuống đất thì chỉ thấy y hơi xoay mũi chân, yên ổn hạ xuống giữa hạp cốc, mũi chân hãm xuống mặt đất một thước.
- Thân pháp thật cao minh, là ai nhỉ?
Ở trên hạp cốc có người thấy Lâm Hằng trực tiếp nhảy xuống, không khỏi tán thưởng một tiếng.
- Ta biết, là Lâm Hằng, Khí Vũ cảnh tầng tám, cực kỳ lợi hại.
Có người đáp lại.
Võ tu có thị lực và thính giác rất tốt, bởi vậy cho dù cách trăm mét bọn họ vẫn có thể nhìn thấy những bóng người trong hạp cốc, mặc dù hơi mờ.
Lúc này Lâm Phong và Lâm Hằng hạ xuống trên một cồn cát trong hạp cốc,bốn phía hoang vu. Có đệ tử tông môn đi ngang qua thấy hai người thìdừng lại, hứng trí nhìn Lâm Phong và Lâm Hằng đang đứng đối mặt nhau.
- Ha ha, thật không ngờ tên phế vật ngươi cũng dám xuống dưới. Lần trước ngươi không chết, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết một lần nữa.
Lâm Hằng cười điên cuồng, một khi Lâm Phong bước vào Phong Vân hạp thìLâm Phong sống hay chết đều do Lâm Hằng y định đoạt, bởi vì y mạnh hơnLâm Phong.
- Ngươi cứ thử xem.
Lâm Phong khinh thường nói nhiều, Lâm Hằng mấy lần muốn lấy mạng hắn, hôm nay nợ cũ nợ mới cùng tính toán một thể.
- Một tên phế vật mà dám ngông cuồng như vậy, đánh bại đệ đệ Lâm Vân của ta đã tự cho là giỏi! Hôm nay ta cho ngươi biết, tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám lợi hại thế nào, Lâm Phong ngươi vẫn chỉ là tên phế vật.
Nói xong, Lâm Hằng bước tới phía Lâm Phong, đánh ra một quyền vô cùngđơn giản, đánh thẳng vào mặt Lâm Phong. Theo y thấy thì tên phế vật LâmPhong này chỉ cần một quyền là có thể giải quyết.
Lâm Phong giơ tay lên bắt lấy nắm đấm của Lâm Hằng.
Thấy vậy, Lâm Hằng không khỏi cười lạnh, phế vật này thế mà lại muốn dùng tay ngăn cản quả đấm của y, có thể sao?
- Vỡ cho ta.
Một luồng sáng trắng nở rộ từ trong tay Lâm Hằng, năng lượng hùng mạnhtừ nắm tay bộc lộ ra. Y muốn dùng nắm đấm này đánh nát bàn tay của LâmPhong.
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.
Lâm Phong bình tĩnh nói một tiếng, năng lượng cuồng bá hơn cũng phóng ra từ lòng bàn tay. Giờ phút này Lâm Hằng chỉ cảm thấy y đang đối mặt vớisóng to gió lớn trên biển cả mênh mông, vô cùng hung mãnh, chẳng nhữnghóa giải được sức mạnh của y mà song triều còn lan từ nắm tay y lên cánh tay, khiến cho cả tay phải của y đều phồng lên, có cương có nhu, cươngnhu đều đủ.
- Sao lại như vậy?
Lâm Hằng hoảng hốt, cảm thấy trên tay truyền đến lực áp bách không gìsánh được. Thân thể y nhanh chóng lui ra sau, lực đạo giống như sóngtriều này ngày càng mãnh liệt.
- Giờ muốn lui sao?
Trên khuôn mặt Lâm Phong mang theo hàn ý lạnh như băng, bàn tay hắn nắmchặt nắm đấm của đối phương, mà thân thể hắn cũng đuổi sát theo LâmHằng, khoảng cách giữa hai người vẫn giữ nguyên như cũ.
Răng rắc!
Lâm Phong cảm thấy cánh tay trướng đau quá đỗi, gân cốt như sắp nổ tung. Y muốn buông quyền nhưng lại không làm được. Y muốn dùng thân pháptránh xa khỏi Lâm Phong nhưng cũng không làm được, bởi vì thân pháp củađối phương không thua kém gì y, thậm chí còn mạnh hơn cả y, cho nên mớidán chặt lấy y.
Thấy gương mặt gần trong gang tấc của Lâm Phong trưng lên ý cười lạnhlẽo, Lâm Hằng đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi ở trong lòng, Lâm Phongđang chơi đùa y ư?
Khi nào thì tên phế vật này đã hơn hẳn y? Lâm Hằng chỉ cảm thấy tâm cảnh sắp vỡ tan.
- Nên kết thúc rồi.
Lâm Phong lạnh lùng cười, hoàn toàn bộc lộ ra Cửu Trọng Lãng. Lực đạogần chín nghìn cân áp lên người Lâm Hằng khiến y như bị nện một cái thật mạnh, ngã thẳng xuống đất, đồng thời miệng phun máu đỏ tươi. Cánh tay y truyền tới đau đớn vô cùng, gân cốt vỡ tung.
Mà ngươi là con của tam thúc ta, đường huynh của ta, nhưng một nhà cácngươi lại cấu kết với Lâm Bá Đạo làm việc gian trá, thèm muốn vị trí gia chủ chẳng để ý tình thân. Thậm chí ngươi còn hai lần muốn lấy mạng ta,các ngươi vô tình thì cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác.
Lâm Phong nhìn Lâm Hằng ngã trên mặt đất kia, lạnh lùng nói. Kẻ muốn lấy mạng hắn, hắn chỉ có ăn miếng trả miếng.
- Đừng, Phong đệ, ta là đường huynh của đệ mà, đệ tha cho ta đi.
Lâm Hằng cảm nhận được lãnh ý trên người Lâm Phong, đương nhiên hiểuđược lúc này mình đang ở trong cái cục diện gì, vội vàng nói.
- Lúc muốn giết ta, ngươi sao không nghĩ tới ta là đường đệ của ngươi.
Lâm Phong không nói nhiều mà đánh thẳng Cửu Trọng Lãng lên người LâmHằng. Ngay lập tức Lâm Hằng hét lên, khuôn mặt trắng như tờ giấy.
- Ta phế bỏ tu vi của ngươi, giờ ngươi là phế vật chân chính.
Lâm Phong phất phất tay áo rồi xoay người bỏ đi. Võ tu Khí Vũ cảnh tầngtám đứng cách đó không xa quan sát thấy Lâm Phong ác như thế vội tránhxa, phế bỏ tu vi, kia còn thống khổ hơn là lấy mạng võ giả.
- Lâm Phong, ngươi lại phế tu vi của ta, ngươi sẽ không được chết tử tế.
Lâm Hằng ác độc gầm lên, trong lòng thì lại tuyệt vọng, nay y đã hoàntoàn trở thành phế vật? Y rất hận, hận cha con Lâm Phong, đồng thời hốihận sao mình lại chờ lâu vậy mới ra tay. Đường muội Lâm Thiên của y đãtrở thành cường giả Linh Vũ cảnh, Vũ Hồn đã được bản mệnh thức tỉnh,được Hạo Nguyệt tông coi trọng. Biết Lâm Hải lại dám đả thương phụ thânLâm Bá Đạo của ả, Lâm Thiên chuẩn bị đến Vân Hải tông một chuyến để tựtay giết chết Lâm Phong.
Đáng tiếc y nghĩ rằng mình có thể tự tay giết Lâm Phong nên mới dẫn đến bước đường hôm nay. Lâm Hằng, y thật hận.