Thông tin truyện

Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Số sao
Đánh giá:
68
từ
783
lượt xem
Thể loại: Xuyên không, cung đấu, HE
Số chương: 400 mấy. . .
Converter: ngocquynh520
Editor: Họa Đến Vô Tình (Tình Tình)
Lời tựa: “Ở trên đời này, có một người như vậy hay không, chịu vì ta sinh, vì ta tử, vì ta dốc hết thiên hạ!” —— Sở Thanh.
Nàng xuyên qua, vừa mở mắt tỉnh lại thì phát hiện một vấn đề cực kì nghiêm trọng!
Mặc trang phục nô tài, trước ngực quấn dây vải, kháo! Linh hồn nàng thế nhưng lại xuyên trúng vào một người nữ phẫn nam trang, lại còn giả thành một thái giám tuyệt sắc.
‘NND! Ông trời, ông cũng quá vô lương đi!”
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, kết quả là, Đoàn Cẩm Sơ bị một tiếng sấm bổ nằm!
**
“Tiểu Sơ tử, Bổn cung bị đau thắt lưng, lại đây đỡ Bổn cung một chút!” Quý phi phong tình vạn chủng, mị nhãn như tơ, tiếng nói mềm mại.
Đoàn Cẩm Sơ nhất thời liền nổi da gà, run rẩy hơi hơi đưa qua móng vuốt nhỏ của nàng ——
“Tiểu Sơ tử, Bổn cung thích nhất là trà ngươi pha, thấm vào lưỡi, vào cổ họng đều cảm nhận được mùi hương.” Mai quý nhân lộ nửa tay trắng, bàn tay mềm chống cằm, mắt đẹp phóng điện.
Đoàn Cẩm Sơ cười vô tội, nếu thơm mát, lần tới cô nãi nãi ta đây sẽ phun vào trong trà một bãi nước miếng!
Thở dài thật sâu! Lão hoàng đế đã sáu mươi tuổi, đáng thương thay cho muôn hoa đua thắm khoe hồng trong hậu cung, nàng một tuyệt sắc thái giám nay phải thay đổi thành một nam áp!
Nhưng là, mẹ nó! Cô nãi nãi chính là xử nữ, dùng được liền ngày ngày kêu gọi sao?
**
Chịu đựng những hèo lần lượt hạ xuống, Đoàn Cẩm Sơ khóc vang trời đất, “Hoàng thượng a, nô tài không có sờ tay Lan phi a, là Lan phi sờ nô tài!”
Cái mông nở hoa, tìm ai bôi thuốc giúp đây?
Tìm nam nhân, nàng là nữ nhân; tìm nữ nhân, nàng là thái giám giả nam nhân!
Trong thời gian khóc không ra nước mắt, ngang hông chợt lạnh, nữ nhân nào đó lập tức phát điên, “Là người nào không biết xấu hổ, dám cởi quần bổn đại gia!”
“Còn dám tự xưng đại gia, Bổn vương lột da của ngươi!” Sở Vân Hách chậm rãi nhếch môi, con ngươi đen như mực, ánh mắt lãnh tình tà mị.
Nữ nhân nào đó liếc thấy bàn tay to của người nọ cầm dược cao, lập tức ngậm miệng, đầu nghiêng sang một bên, giả chết thôi!
**
“Này này, Bát Vương gia, nam nhân cùng thái giám đoạn tụ, sẽ bị người nhạo báng đấy! Bản nô tài không cần làm nam sủng a!” Nữ nhân nào đó sống chết nắm chặt cái áo yếm nhỏ trên người, quắt cái miệng nhỏ nhắn.
“Đoàn Cẩm Sơ, thời điểm ngươi quyến rũ Bổn vương, tại sao không nói mình là thái giám? Theo Bổn vương nhìn, người không phải là thái giám, mà ngươi chính là yêu tinh!”
Bàn tay to của Sở Vân Hách nhấc lên, xách nữ nhân nào đó lên, tia sáng u ám trong mắt chợt hiện, “Qua tối nay, Tiểu Sơ tử chết không toàn thây, mà ngươi là, nữ nhân của Bổn vương!”
**
“Đoàn Cẩm Sơ, sau khi trẫm có được vị trí này, thiên hạ của trẫm, thể xác và tinh thần của trẫm, đều thuộc về ngươi, ngươi lại dám bỏ trẫm?” Trong đêm tối, nam nhân cắn răng nghiến lợi, gương mặt tuấn tú xám ngắt, “Được, chỉ cần ngươi bước ra khỏi cửa cung một bước, trẫm lập tức lấy ba nghìn người đẹp, bỏ thêm vào hậu cung, khiến cho bọn họ chia sẻ nam nhân của nàng!”
“Cạc cạc, Bổn cung nhắc nhở hoàng thượng một câu, cẩn thận ngươi túng dục quá nhiều, tráng niên mất sớm a! Dù sao trong bụng Bổn cung có thai Thái tử, về sau sẽ có tiểu nam nhân làm chỗ dựa, lão nam nhân là ngươi không có cũng không sao cả, bái bai!”
Vẻ mặt nữ nhân xuân phong đắc ý, lắc lắc cái eo thon thả, một cước còn chưa bước ra, liền cảm giác được một hồi gió lạnh đập vào mặt, ngã vào lồng ngực cứng như sắc của nam nhân, trên đỉnh dầu liền vang lên một tiếng nói âm trầm, “Dám nói trẫm là lão nam nhân? Trẫm quyết định lập tức tự thể nghiệm, để cho Hoàng hậu tìm một chút cảm giác.”
**
Nhất song phượng hoàng mâu, hồn câu thiên hạ nam!
Nhất thân diệu khinh công, thuấn gian ảnh vô tung!
Nhất đoạn kì thân thế, dẫn lai cạnh tương trục!
Nhất khúc Phượng Cầu Hoàng, sinh tử lưỡng bất li!*
(*Một đôi mắt Phượng Hoàng, nam nhân câu hồn thiên hạ!
Một thân khinh công tuyệt diệu, nháy mắt bóng dáng hư không!
Một thân thế đặc sắc, khiến bao người tranh đuổi!
Một khúc Phượng Cầu Hoàng, hai sinh tử không rời!)
Số chương: 400 mấy. . .
Converter: ngocquynh520
Editor: Họa Đến Vô Tình (Tình Tình)
Lời tựa: “Ở trên đời này, có một người như vậy hay không, chịu vì ta sinh, vì ta tử, vì ta dốc hết thiên hạ!” —— Sở Thanh.
Nàng xuyên qua, vừa mở mắt tỉnh lại thì phát hiện một vấn đề cực kì nghiêm trọng!
Mặc trang phục nô tài, trước ngực quấn dây vải, kháo! Linh hồn nàng thế nhưng lại xuyên trúng vào một người nữ phẫn nam trang, lại còn giả thành một thái giám tuyệt sắc.
‘NND! Ông trời, ông cũng quá vô lương đi!”
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, kết quả là, Đoàn Cẩm Sơ bị một tiếng sấm bổ nằm!
**
“Tiểu Sơ tử, Bổn cung bị đau thắt lưng, lại đây đỡ Bổn cung một chút!” Quý phi phong tình vạn chủng, mị nhãn như tơ, tiếng nói mềm mại.
Đoàn Cẩm Sơ nhất thời liền nổi da gà, run rẩy hơi hơi đưa qua móng vuốt nhỏ của nàng ——
“Tiểu Sơ tử, Bổn cung thích nhất là trà ngươi pha, thấm vào lưỡi, vào cổ họng đều cảm nhận được mùi hương.” Mai quý nhân lộ nửa tay trắng, bàn tay mềm chống cằm, mắt đẹp phóng điện.
Đoàn Cẩm Sơ cười vô tội, nếu thơm mát, lần tới cô nãi nãi ta đây sẽ phun vào trong trà một bãi nước miếng!
Thở dài thật sâu! Lão hoàng đế đã sáu mươi tuổi, đáng thương thay cho muôn hoa đua thắm khoe hồng trong hậu cung, nàng một tuyệt sắc thái giám nay phải thay đổi thành một nam áp!
Nhưng là, mẹ nó! Cô nãi nãi chính là xử nữ, dùng được liền ngày ngày kêu gọi sao?
**
Chịu đựng những hèo lần lượt hạ xuống, Đoàn Cẩm Sơ khóc vang trời đất, “Hoàng thượng a, nô tài không có sờ tay Lan phi a, là Lan phi sờ nô tài!”
Cái mông nở hoa, tìm ai bôi thuốc giúp đây?
Tìm nam nhân, nàng là nữ nhân; tìm nữ nhân, nàng là thái giám giả nam nhân!
Trong thời gian khóc không ra nước mắt, ngang hông chợt lạnh, nữ nhân nào đó lập tức phát điên, “Là người nào không biết xấu hổ, dám cởi quần bổn đại gia!”
“Còn dám tự xưng đại gia, Bổn vương lột da của ngươi!” Sở Vân Hách chậm rãi nhếch môi, con ngươi đen như mực, ánh mắt lãnh tình tà mị.
Nữ nhân nào đó liếc thấy bàn tay to của người nọ cầm dược cao, lập tức ngậm miệng, đầu nghiêng sang một bên, giả chết thôi!
**
“Này này, Bát Vương gia, nam nhân cùng thái giám đoạn tụ, sẽ bị người nhạo báng đấy! Bản nô tài không cần làm nam sủng a!” Nữ nhân nào đó sống chết nắm chặt cái áo yếm nhỏ trên người, quắt cái miệng nhỏ nhắn.
“Đoàn Cẩm Sơ, thời điểm ngươi quyến rũ Bổn vương, tại sao không nói mình là thái giám? Theo Bổn vương nhìn, người không phải là thái giám, mà ngươi chính là yêu tinh!”
Bàn tay to của Sở Vân Hách nhấc lên, xách nữ nhân nào đó lên, tia sáng u ám trong mắt chợt hiện, “Qua tối nay, Tiểu Sơ tử chết không toàn thây, mà ngươi là, nữ nhân của Bổn vương!”
**
“Đoàn Cẩm Sơ, sau khi trẫm có được vị trí này, thiên hạ của trẫm, thể xác và tinh thần của trẫm, đều thuộc về ngươi, ngươi lại dám bỏ trẫm?” Trong đêm tối, nam nhân cắn răng nghiến lợi, gương mặt tuấn tú xám ngắt, “Được, chỉ cần ngươi bước ra khỏi cửa cung một bước, trẫm lập tức lấy ba nghìn người đẹp, bỏ thêm vào hậu cung, khiến cho bọn họ chia sẻ nam nhân của nàng!”
“Cạc cạc, Bổn cung nhắc nhở hoàng thượng một câu, cẩn thận ngươi túng dục quá nhiều, tráng niên mất sớm a! Dù sao trong bụng Bổn cung có thai Thái tử, về sau sẽ có tiểu nam nhân làm chỗ dựa, lão nam nhân là ngươi không có cũng không sao cả, bái bai!”
Vẻ mặt nữ nhân xuân phong đắc ý, lắc lắc cái eo thon thả, một cước còn chưa bước ra, liền cảm giác được một hồi gió lạnh đập vào mặt, ngã vào lồng ngực cứng như sắc của nam nhân, trên đỉnh dầu liền vang lên một tiếng nói âm trầm, “Dám nói trẫm là lão nam nhân? Trẫm quyết định lập tức tự thể nghiệm, để cho Hoàng hậu tìm một chút cảm giác.”
**
Nhất song phượng hoàng mâu, hồn câu thiên hạ nam!
Nhất thân diệu khinh công, thuấn gian ảnh vô tung!
Nhất đoạn kì thân thế, dẫn lai cạnh tương trục!
Nhất khúc Phượng Cầu Hoàng, sinh tử lưỡng bất li!*
(*Một đôi mắt Phượng Hoàng, nam nhân câu hồn thiên hạ!
Một thân khinh công tuyệt diệu, nháy mắt bóng dáng hư không!
Một thân thế đặc sắc, khiến bao người tranh đuổi!
Một khúc Phượng Cầu Hoàng, hai sinh tử không rời!)
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
- Chương 104: Ly biệt sau bao lâu, tâm tình đêm thất tịch
- Chương 105: Tâm sự với nhau, đối tượng thầm mến
- Chương 106: Ngươi vốn là đồ Ngốc!
- Chương 107: Bản thái giám sẽ không mắc bệnh hoa liễu!
- Chương 108: Ngươi chính là An Tĩnh vương trong truyền thuyết?
- Chương 109: Dưới đêm trăng, hắn trở về
- Chương 110: Vì tranh một người, không nhường chút nào
- Chương 111: Trong màn mưa, lặng lẽ mất tích
- Chương 112: Đào sâu ba thước, cũng phải tìm nàng về
- Chương 113: Ngõ nhỏ Lão Hạnh, kinh hiện Thần Bí Nhân
- Chương 114: Ta mất trí nhớ, ta không thích huynh!
- Chương 115: Đề phòng với nàng, ép nàng ở cùng phòng
- Chương 116: Nhớ lại ban đầu, cùng giường chung gối
- Chương 117: Kinh thấy Nhạn Linh tiễn, dục hỏa chợt công tâm
- Chương 118: Trúng kế, giãy giụa thống khổ
- Chương 119: Tội lỗi thượng uyên ương, Đoàn Cẩm Sơ nguy cấp
- Chương 120: Trốn ra ngoại thành, Vân Hách đuổi theo tới
- Chương 121: Vì hồng nhan, giận đỏ cả mặt
- Chương 122: Ân cứu mạng, dùng sông lớn để trả
- Chương 123: Nhất là lúc động tình (một)
- Chương 124: Nhất là lúc động tình (hai)
- Chương 125: Tự do thành thân, tự do yêu
- Chương 126: Sức ghen mười phần, nỗi khổ Vân Hách
- Chương 127: Xả thân cứu giúp, nhất định báo ân
- Chương 128: Hồ Nghi thân phận, dạy dỗ a Hổ
- Chương 129: Hai kế hoạch, chết từ trong trứng nước
- Chương 130: Hạnh phúc ngắn ngủi, tin dữ mang thai
- Chương 131: Thiên ý trêu người, dằn vặt lẫn nhau
- Chương 132: Một đời một thế yêu nàng say đắm!
- Chương 133: Tách ra ngủ riêng, ngôi miếu đổ nát thanh tĩnh
- Chương 134: Như chim sợ ná, ngọt khổ tư vị
- Chương 135: Ý kiến khác nhau, khẩu dụ hoàng thượng
- Chương 136: Ngồi cùng xe vào cung, chờ ta đón nàng
- Chương 137: Phòng sưởi mật đàm, về Mộ Thiên Kình
- Chương 138: Cuồng ngạo như hắn, lạt mềm buộc chặt
- Chương 139: Thanh niên văn nghệ, bên hồ Vô tình gặp được
- Chương 140: Chàng là thùng giấm chua sao?
- Chương 141: Thương định rời cung, quái dị như hắn
- Chương 142: Ngự tiền hầu hạ, bất ngờ nghe đại sự
- Chương 143: Sơ Nhi, ta vào cung đón nàng
- Chương 144: Chấp nhất như hắn, đến gặp Quý phi
- Chương 145: Bảo Nguyệt cung, Sơ Nhi bị giá họa
- Chương 146: Quý Phi phóng đãng, tâm cơ khá sâu
- Chương 147: Tranh chấp nghiệm thân, tình huống ngoài ý muốn
- Chương 148: Lưu Ly sanh non, Thuận Tử khác thường
- Chương 149: Trong rừng tùng, hắn muốn mang nàng đi
- Chương 150: Chạy vội, đụng phải hắn
- Chương 151: Bị tức giận chống đối, thích khách lúc nửa đêm
- Chương 152: Thích khách thần bí, tình cảnh nguy cấp
- Chương 153: Tra xét thích khách, cực kỳ nguy hiểm
Thể loại truyện
- Ngôn Tình
- Nữ Cường
- Gia Đấu
- Cổ Đại
- Ngược
- Đô Thị
- Linh Dị
- Đoản Văn
- Khác
- Sủng
- Hài Hước
- Tiên Hiệp
- Huyền Huyễn
- Xuyên Không
- Đông Phương
- Phương Tây
- Đam Mỹ
- Cung Đấu
- Trọng Sinh
- Dị Giới
- Điền Văn
- Hệ Thống
- Dị Năng
- Mạt Thế
- Võng Du
- Thám Hiểm
- Khoa Huyễn
- Truyện Teen
- Nữ Phụ
- Quân Sự
- Lịch Sử
- Trinh Thám
- Kiếm Hiệp
- Quan Trường
- Xuyên Nhanh
- Bách Hợp
- Sắc
- Review sách
- Không có thông tin về thể loại
- Light Novel
- Việt Nam