Tướng Phủ Đích Nữ
Quyển 1 - Chương 49: Họa tới
"Nạp Lan tướng gia,chẳng lẽ ngươi đã quên, nàng không chỉ là phu nhân của ngươi, nàng cònlà nữ nhi của Cung gia ta, chúng ta đem nàng giao cho ngươi, chớ khôngphải để ngươi khi dễ nàng." Cung tướng quân đằng hắng một tiếng rồi đứng bật dậy, hắn xem như hiểu rõ, cho dù thế nào thì hôm nay hắn quyết phải dẫn muội muội trở về Cung gia.
Ba !
Cung tướng quân dùngsức vỗ mạnh lên mặt bàn, cái bàn kia liền bể thành hai nửa "Ta nhất định phải dẫn muội muội rời khỏi đây!" Cung tướng quân trừng to hai mắt, tức giận dâng lên ngút trời, người phía sau cũng nhanh nhẹn rút kiếm chĩathẳng về phía Nạp Lan Diệp Hoa.
"Nơi đây là Nạp Lan phủ, cònkhông tới phiên người Cung gia các ngươi định đoạt!" Nạp Lan Diệp Hoakhông hề hoảng sợ, gia đinh trong phủ đồng loạt tiến lên bảo hộ trướcmặt Nạp Lan Diệp Hoa.
"Tốt! Tốt! Tốt lắm! Xem ra Nạp Lan tướnggia muốn phụ thân ta xuất ra bảo kiếm do Tiên đế ngự ban!" Khi Cungtướng quân nói ra ba chữ tốt, hai tay đồng thời vỗ mạnh vào nhau, bởi vì giận dữ mà cười lên thật lớn, hắn đã sớm biết Nạp Lan Diệp Hoa vốnkhông phải hạng người tốt đẹp gì.
"Phụ thân đừng nóng vội, để nữnhi đi thỉnh cô cô hồi phủ!" Vận Ninh quận chúa nhìn thấy thái độ củaNạp Lan Diệp Hoa, hắn rõ ràng không đặt Cung gia vào mắt, trong lòngkhông rõ hờn giận, hiện tại muốn dùng thực lực nói chuyện rồi sao, nàngnghiêng đầu nhìn thoáng qua Nạp Lan Tĩnh, ý bảo Thu Nguyệt dẫn đường,phương pháp tệ nhất có thể xảy ra là cùng cách, nhưng chiếu theo quyđịnh thì Nạp Lan Tĩnh vẫn phải ở lại Nạp Lan phủ, nếu để nàng dẫn đườngsẽ khiến nàng thêm khó xử.
"Biểu tỷ muốn gặp mẫu thân, Tĩnh nhidẫn đường cho Biểu tỷ!" Nạp Lan Tĩnh cười nhàn nhạt, nàng hiểu rõ VậnNinh quận chúa lo lắng chuyện gì, nhưng điều đó đã không còn quan trọngnữa, không phải sao?
"Ai dám rời khỏi đây?" Nạp Lan Diệp Hoa cóchút sốt ruột, hiện nay trong triều hắn là Tả tướng quyền cao chứctrọng, nếu ở phủ đệ của mình mà lời hắn nói lại không có chút trọnglượng nào, ngày sau trên triều đình hắn làm sao có được những ngày tháng yên ổn.
Nạp Lan Diệp Hoa vừa dứt lời, người hầu bên cạnh nhanh chóng tiến lên ngăn cản đường đi của Vận Ninh quận chúa.
"Các ngươi tránh ra cho ta!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn,chỉ thấy Cung thị được nha đầu giúp đỡ từ bên ngoài tiến vào.
"Ca ca" Cung thị nhìn thấy Cung tướng quân, hốc mắt liền ửng đỏ, nước mắtkhông kềm được mà chảy xuống, lúc trước nàng quyết tuyệt khiến người nhà thương tâm, nhưng người nhà vẫn luôn quan tâm lo lắng cho nàng, nhờ cóTĩnh nhi sai người báo cho mình biết ca ca đến đây, nếu không ngay cảkhuôn mặt ca ca, nàng cũng không được nhìn thấy.
"Nhị muội" Cungtướng quân thấy nàng khóc, trong lòng chua xót ê ẩm, đủ loại tư vị, thời điểm Nhị muội còn chưa thành thân luôn được người nhà xem như bảo bốimà nâng niu thủ hộ trong lòng bàn tay, mọi chuyện đều lấy nàng làm trung tâm, đâu phải chịu nửa điểm ủy khuất, nay gả đến Nạp Lan phủ lại phảinhìn sắc mặt phu quân, sắc mặt bà bà mà sống qua ngày, hơn nữa còn muốnchiếu cố nhóm thứ nữ, nàng làm sao có thể chịu nổi cơ chứ.
"Aicho ngươi ra ngoài?" Nạp Lan Diệp Hoa thấy Cung thị chưa được sự chophép của hắn đã tự ý rời khỏi sân viện, lửa giận trong lòng bùng phát,chỉ tay khiển trách Cung thị đang từng bước tiến vào trong phòng.
"Ta chưa làm điều gì sai trái, vì sao không thể ra ngoài gặp người?" Gươngmặt Cung thị rét lạnh, nghe tin Anh Đào vì thay nhi tử cản hai roi nênmới chết, nàng thật không dám tưởng tượng, nếu không có Anh Đào thìngười chết có phải con nàng hay không?
"Cái gì? Nạp Lan Diệp Hoa, ngươi đúng là khinh người quá đáng." Cung tướng quân nghe ra ý tứ trong lời nói của hai người, không chút nghĩ ngợi, liền vung tay đánh mộtquyền đến trên người Nạp Lan Diệp Hoa.
Tất cả mọi người không cóphòng bị, Nạp Lan Diệp Hoa "Hự!" một tiếng, cơ thể liền mất khống chếngã ngồi xuống ghế, chiếc ghế lập tức mất thăng bằng lật mạnh sang mộtbên, thẳng tắp đổ xuống trên mặt đất.
"Lão gia" Mọi người nhanhchân chạy đến đỡ Nạp Lan Diệp Hoa, tuy người đánh Nạp Lan Diệp Hoa đứng ở phía đối diện, nhưng không một ai dám tiến lên đánh Cung tướng quân,thế lực Cung gia ra sao mọi người đều hiểu rõ, nói khó nghe một chút,đừng nói là người ta đánh Nạp Lan Diệp Hoa, cho dù ở trên đại điện nhìnthấy Cung lão thái gia đánh mắng Hoàng thượng cũng không có ai dám lêntiếng a, ai kêu Cung gia bọn họ trong tay nắm giữ binh quyền.
"Nhị muội, chúng ta đi!" Cung tướng quân hừ lạnh một tiếng, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Nạp Lan Diệp Hoa, sải bước tiến về phía Cung thị,vừa dứt lời liền lôi kéo Cung thị rời đi.
"Ca ca, ngươi thay taân cần thăm hỏi phụ thân mẫu thân, ta là nữ nhi bất hiếu, ngày sau ta sẽ tới thăm nàng!" Cung thị đứng bất động, giọng nói nghẹn ngào, nay ca ca đánh Nạp Lan Diệp Hoa một quyền, nếu nàng đi chỉ sợ tương lai sau nàycùng cách, mỗi người một nơi là xong, nhưng nàng không yên tâm nhìn NạpLan Tĩnh, nàng ly khai thì ai sẽ xử lý hôn sự của Tĩnh nhi và Hiên nhiđây?
"Cô cô" Vận Ninh quận chúa nhịn không được hô lên, cô côđiểm nào cũng tốt, chỉ khi gặp loại sự tình này mới khiến cho bản thântrở nên hồ đồ, Cung gia chỉ cần một ngày không sụp đổ, Nạp Lan Diệp Hoasẽ không dám làm càn, đã nháo tới tình trạng này mà Cung thị vẫn khôngchịu rời đi, tổ phụ tổ mẫu biết chuyện nhất định sẽ vô cùng lo lắng.
"Mẫu thân" Nạp Lan Tĩnh cũng lên tiếng, cậu vì nàng mà đánh tới tận cửa, tại sao nàng còn luyến tiếc không chịu rời đi? Chẳng phải lúc trước nàngthường nói, đồ cưới của nàng còn có các cửa hàng buôn bán, tương lai rời khỏi Nạp Lan phủ, ba mẹ con họ vẫn có thể sống tốt sao?
"Tĩnhnhi, ngươi đừng nói nữa, đưa cậu ngươi cùng biểu tỷ trở về." Cung thịlấy lại bình tĩnh, trong lòng đã suy tính kỹ càng, nhiều năm như vậy đều đã sống qua, sao có mấy ngày lại không chịu nổi chứ.
"Nhị muội,ngươi thật hồ đồ!" Cung tướng quân quát khẽ, thân thể không tự chủ màrun run, năm xưa phụ thân mẫu thân không muốn gả nàng cho con vợ kế,nhưng nàng thà chết không nghe, nay làm cho nàng rời đi, nàng vẫn kiênquyết không đi, con vợ kế rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì mà lại hấp dẫn nàng trở thành bộ dáng như vậy, thật tức chết đi được.
"Ca ca,mọi người trở về trước đi, Hiên nhi làm phiền các ngươi chiếu cố." Cungthị dứt lời liền xoay người sang chỗ khác, không hề nhìn bọn họ, Tĩnhnhi sắp sửa cập kê, chờ sau khi nữ nhi cùng nhi tử thành thân, nàng sẽkhông còn vướng bận gì nữa.
"Ngươi ...Ngươi quả thật không thểnói lý!" Cung tướng quân nói không nên lời, ở một bên dậm chân, thậtmuốn đem nàng đánh ngất rồi trực tiếp khiêng đi, nhưng hắn lại khôngthể, chỉ đành sinh khí tức giận phất tay áo bỏ đi.
"Nương!" NạpLan Tĩnh thanh âm kéo dài, nàng ở đây lo lắng mà không giúp ích được gì, chỉ có thể ra lệnh cho Thu Nguyệt điểm huyệt đạo người hầu giữ cửa, đểCung thị có thể thuận lợi rời đi.
"Được rồi, ta mệt mỏi!" Cungthị buông tiếng thở dài, tầm mắt dừng tại người Nạp Lan Diệp Hoa tựa như đang tìm kiếm điều gì, nhưng cũng chỉ tạm dừng trong chốc lát.
"Đứng lại!" Nạp Lan Diệp Hoa được người hầu đỡ dậy, hắn không thể phát hỏavới Cung tướng quân, đành hướng Cung thị phát tác tức giận trong lòng.
"Ngươi biết không? Có đôi khi trông ngươi thật đáng thương!" Cung thị quay đầu lại mỉm cười, ánh mắt lóe sáng, giống như tái hiện lại phong thái taonhã năm xưa, nhưng giọng nói lạnh như băng, không mang theo một chúttình cảm nào.
"Ngươi..." Nạp Lan Diệp Hoa mở miệng muốn nói,nhưng lại bị phong thái của Cung thị làm chấn động, đã bao nhiêu năm hắn chưa thấy nàng cười như thế, nếu nàng ôn nhu nhiều một chút thì tốtrồi.
"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư cầu kiến!" Chuyện tình trôi quađược hai ngày, thời điểm buổi trưa, Nạp Lan Khuynh tiến đến phòng ở củaNạp Lan Tĩnh.
"Thỉnh an đại tỷ tỷ" Nàng khụy gối quỳ trên mặt đất, khuôn mặt đẫm lệ như gặp phải đại sự.
"Hôm nay ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?" Mùa đông sắp tới, trong phủ lạixảy ra nhiều chuyện, thời tiết càng thêm lạnh lẽo, trong phòng Nạp LanTĩnh sớm đã đặt vài cái ấm lô.
"Đại tỷ tỷ, cầu xin tỷ tỷ cứumạng!" Nạp Lan Khuynh nói xong, lại dập đầu vài cái xuống mặt đất mớidừng lại, trên người ăn mặc đơn bạc, thân thể lung lay trong gió hơi cóchút run run.
"Ngươi đứng lên đi!" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày nhìn hành động khó hiểu của Nạp Lan Khuynh.
"Đại tỷ tỷ, cầu xin tỷ cứu Nhị di nương, ta vụng trộm đi thăm nàng mới biếtnàng bệnh rất nặng, bên cạnh lại không có hạ nhân chăm sóc, chúng tabiết sai rồi, Đại tỷ tỷ khoan dung độ lượng, xin hãy mau cứu nàng!" NạpLan Khuynh khóc lóc không chịu đứng lên, là người nọ nói cho nàng biếtNhị di nương bị hạ dược, nàng đến đó mới biết thân thể Nhị di nương quảthực không tốt, ở trong phủ chỉ có Nạp Lan Tĩnh là người hận Nhị dinương nhất, chỉ cần nàng phái người đến đó thì thuốc này nhất định donàng ta hạ, hai mắt Nạp Lan Khuynh xẹt qua tia tính kế nồng đậm.
"Sao? Việc này ngươi không đi bẩm báo cho mẫu thân, tìm ta để làm gì?" NạpLan Tĩnh kinh ngạc, nhưng trên môi mang theo ý cười, Nạp Lan Khuynh lạibắt đầu hành động.
"Đại tỷ tỷ, mẫu thân hai ngày nay ai cũngkhông chịu gặp, nên muội đành phải đến cầu xin tỷ tỷ." Lời nàng nói đềulà sự thật, bởi vì chuyện lần trước nên Cung thị đối với ai cũng khôngtiếp, mà Nạp Lan Diệp Hoa không hề mở miệng đề cập đến chuyện ngày ấy,Lão thái thái lại càng không dám lên tiếng.
"A .... Có chuyện như vậy sao? Lưu Thúy, ngươi nhanh đi thỉnh đại phu đến đây." Nạp Lan Tĩnhâm thầm nhíu mày, tựa hồ có chút khẩn trương "Đợi lát nữa, ngươi đi bẩmbáo cho Lão thái thái biết, để Lão thái thái làm chủ." Nạp Lan Tĩnh vừadứt lời, Nạp Lan Khuynh liền biến sắc, nay Lão thái thái rất sợ Nạp LanTĩnh, nếu nàng ta phái người bẩm báo với Lão thái thái, nói không chừngLão thái thái sẽ phái người qua xem, đến lúc đó không thể hãm hại NạpLan Tĩnh, trong lòng nàng âm thầm sốt ruột.
"Đại tiểu thư, Thái tử điện hạ đến phủ làm khách, lão gia cho mời tiểu thư!" Một nha đầu bước vào hành lễ bẩm báo.
"Còn mẫu thân thì sao?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, hôm nay thái tử đến phủ, cóchuyện gì lại cho chính mình qua, ý tứ này cũng quá rõ ràng đi.
"Phu nhân đã qua, nhị tiểu thư đã ở ... a, lão gia cũng mời nhị tiểu thư qua đó." Nha đầu thấy Nạp Lan Khuynh ở đây, liền bẩm báo cho Nạp LanKhuynh.
"Được, ta lập tức qua!" Nạp Lan Khuynh nghe thái tử KiếmThiểu Phong tới, hai mắt cười tà mị, đem nhị di nương quăng ra phía sau, đến nằm ngủ nàng cũng mơ thấy người kia, nghe tin Thái tử đến đây,trong lòng nàng kích động không thôi, vội vàng rời khỏi sân viện Nạp Lan Tĩnh.
"Tiểu thư, nhị di nương bên kia phải làm sao? " Lưu Thúy nhíu mày, nàng thật không biết nên xử lý thế nào.
"Không cần xen vào, tiếp tục sai người quan sát!" Nạp Lan Tĩnh để cho Lưu Thúy khoác lên người mình một chiếc áo choàng, nhấc chân đi ra ngoài, lạiđột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Thu Nguyệt phân phó "Ngươichú ý động tĩnh trong phủ, nếu Thái tử phát hiện ra sự tồn tại củangươi, chỉ sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm." Nạp Lan Tĩnh lo lắng, nếu để Thái tử nhìn thấy bên cạnh nàng có cao thủ lợi hại, sợ hắn sẽ đa nghi, xúcphạm tới Thu Nguyệt.
"Nô tì tạ ơn Đại tiểu thư!" Thu Nguyệt khomngười hành lễ, tự nhiên hiểu được Nạp Lan Tĩnh muốn tốt cho nàng, tronglòng âm thầm nhớ kỹ.
Nạp Lan Tĩnh không cần phải nhiều lời nữa,cùng Lưu Thúy rời khỏi sân viện, thi thể Anh Đào đã được hạ táng, trongviện cũng bớt đi một chút tà khí.
"Tham kiến Thái tử điện hạ,thỉnh an phụ thân!" Nạp Lan Tĩnh vào sân, không cần thông truyền, liềnđược người trực tiếp dẫn vào trong phòng.
"Tĩnh quận chúa maumiễn lễ1" Thái tử mỉm cười, tay nhẹ nhàng giơ lên, nhìn Nạp Lan Tĩnh một thân quần áo tố y, uyển chuyển đứng đó, trên mặt nở nụ cười khéo léo,trong lòng đột nhiên khẩn trương, hắn cẩn thận nhìn lại bản thân, sợmình thất lễ sẽ lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng nàng.
"Tạơn Thái tử điện hạ!" Nạp Lan Tĩnh thu tay về, đứng thẳng dậy, cước bộnhẹ nhàng thoải mái đi đến ngồi xuống bên cạnh Cung thị.
Trên mặt Cung thị cùng Nạp Lan Diệp Hoa đều nở nụ cười, ai có thể tưởng tượngquan hệ giữa hai người trong lúc đó lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.
"Tĩnh quận chúa đừng khách khí, ta nghe nói thân thể Nạp Lan tiểu tướng quânkhông khỏe, phụ hoàng thật lo lắng." Thái tử cười, nói ra mục đích lầnnày đến phủ làm khách, Nạp Lan Hiên vẫn luôn cáo ốm, mấy ngày nay lạikhông hề lâm triều, hắn liền chủ động đề cập đến thăm Nạp Lan Hiên, trên thực tế là muốn gặp Nạp Lan Tĩnh.
"Được bệ hạ ưu ái, thần vôcùng cảm kích, vài ngày trước tiểu nhi vừa mới trở về, chắc là do khíhậu nên thân thể không được thoải mái." Nạp Lan Diệp Hoa cười, đem biểutình Thái tử thu vào đáy mát, xem ra ý tứ của hắn không ở trong lời nói.
"Vậy Nạp Lan tiểu tướng quân nghỉ ngơi thêm vài ngày đi." Thái tử gật đầu, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm trà.
"Tham kiến Thái tử điện hạ, thỉnh an phụ thân mẫu thân." Nạp Lan Khuynh từbên ngoài nhẹ nhàng tiến vào, mùi hương son phấn nồng đậm lan tỏa trongkhông khí, Nạp Lan Tĩnh khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn Nạp Lan Khuynh,thiếu chút đã phun hết ngụm trà trong miệng ra ngoài.
"Vị nàylà..." Thái tử hai mắt trừng thật lớn, nữ tử trước mắt này một thân quần áo cùng áo choàng bạc, mặc trên người có chút khoa trương, la quần bêntrong màu sắc đỏ thẫm, nếu hai bộ quần áo này tách ra, một bộ được mặcvào thời tiết mùa đông, có vẻ thanh nhã quyền quý, bộ còn lại thì quyếnrũ động lòng người, nhưng lại cố tình kết hợp cùng một chỗ mặc vào lúcthời tiết như thế này, nhìn thật chẳng ra hình dạng gì.
Thậm chílớp phấn son trên mặt nếu đem so sánh với quý nhân trong cung còn muốnđậm hơn, này còn không tính là khoa trương, khoa trương nhất chính làmột đầu cài đầy trâm vàng rực rỡ.
"Đây là nhị nữ nhi của thần,Nạp Lan Khuynh!" Trên mặt Nạp Lan Diệp Hoa hiện lên tia xấu hổ, Nhị nữnhi ngày thường ổn trọng hữu lễ, sao Thái tử điện hạ vừa tới liền biếnthành bộ dạng này, cách ăn mặc và trang điểm của nàng, cùng với những kẻ tiện thương người đầy hơi tiền có gì khác nhau sao?
"A, Nạp Lannhị tiểu thư miễn lễ!" Thái tử cười có chút mất tự nhiên, hắn nhớ rõ đãgặp qua người này, là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, sao bây giờ nhìnlại thấy giống như một phụ nhân.
Nạp Lan Khuynh nghe xong lờiThái tử, có chút ngây ngốc, hoặc là khi Thái tử nói câu đầu tiên xong,liền bắt đầu sững sờ đứng ở một bên, nàng còn nhớ Thái tử cười ôn nhuvới mình, giọng nói ôn nhu sưởi ấm lòng người giữa trời đông giá rét,chỉ cần nghe qua một lần cũng khiến cho người ta suốt đời khó quên,chính mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, hắn một chút cũng không nhận ranàng sao?
"Khuynh nhi, Khuynh nhi" Nạp Lan Diệp Hoa gọi vàitiếng, Nạp Lan Khuynh mới hồi phục lại tinh thần, phúc thân hành lễ,xoay người đi đến bên cạnh ngồi xuống.
"Lão gia, Tương Bình Vương thế tử cầu kiến1" Mọi người ngồi vào chỗ của mình, liền nghe được hạ nhân bẩm báo.
"Mau mau cho mời..." Nạp Lan Diệp Hoa đứng thẳng thân mình, giọng nói gấpgáp, sắc mặt khó coi, hai mắt không khỏi trừng to nhìn Cung thị, mà Cung thị chỉ lo thưởng thức trà ,tựa như không cảm thấy có điều gì bất ổn.
"Nạp Lan tướng gia" Kiếm Hồn tiến vào phòng hướng Nạp Lan Diệp Hoa ôm quyền, nhìn thấy thái tử ngồi trên kia " Nơi này thật náo nhiệt, không nghĩthái tử điện hạ đã ở đây " Kiếm Hồn xoay người, hành lễ, Nạp Lan DiệpHoa nhương ghế chủ vị, cùng thái tử phân ngồi hai bên.
"Đúng vậy, thật sự rất khéo" Thái tử nói thâm ý, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động ban chỉ trên tay, hai mắt khẽ híp lại.
Từ đầu hắn đã biết Phụ hoàng muốn hắn thú Nạp Lan Tĩnh làm thê tử, đem Vận Ninh quận chúa chỉ hôn cho nhị hoàng tử, mặc dù khi hắn đăng cơ làmhoàng đế, có Cung gia duy trì hỗ trợ, chính mình quả quyết không thể coi thường Nhị hoàng tử, cho nên hắn phải trừ bỏ Cung gia, hiện tại hắn chỉ có thể ở trước mặt Hoàng đế biểu lộ mình động tâm với Nạp Lan Tĩnh,khiến Hoàng đế tiêu trừ cảnh giác đối với hắn, hắn cũng không thể để cho Nạp Lan Tĩnh và Kiếm Hồn ở cùng một chỗ, nếu Kiếm Hồn cùng nhị hoàng tử cấu kết với nhau, tương lai hắn đăng cơ thì như thế nào, chẳng qua chỉlà một Hoàng đế bù nhìn.
"Ta đem lễ vật tặng cho quận chúa, Tĩnhquận chúa đưa lễ vật cho bản thế tử, bản thế tử phi thường yêu thích, có qua có lại mới toại lòng nhau, hy vọng quận chúa cũng sẽ yêu thích mónlễ vật này." Kiếm Hồn mỉm cười, từ trong lòng lấy ra hộp gấm, để hạ nhân cầm dâng lên cho Nạp Lan Tĩnh, trong mắt xẹt qua một tia tính kế.
"Thế tử quá khách khí, nhưng ta chưa bao giờ tặng lễ vật gì cho ngài, có câu "Vô công bất thụ lộc", thỉnh thế tử thu hồi lại." Nạp Lan Tĩnh cười,nhẹ nhàng khoát tay áo, không tiếp nhận hộp gấm kia.
"Quận chúatrước tiên hãy nhìn vật bên trong, rồi sau đó mới quyết định nhận haykhông nhận." Kiếm Hồn thưởng thức ly trà trong tay, trên mặt thể hiệnquyết tâm, nhưng dưới đáy lòng lại tràn ngập khinh thường.
Hạnhân được lệnh đem hộp gấm mở ra, bên trong là cây trâm chim PhượngHoàng giương cánh, mặt trên điêu khắc sinh động, có thể do hạ nhân dùngsức mở hộp gấm khiến cho hai cánh nhẹ nhàng lay động, thái tử ngồi mộtbên nhìn thấy, sắc mặt chợt lạnh lẽo.
"Đây là Phượng trâm, khiphụ hoàng thành thân với mẫu phi, hoàng tổ mẫu đã ban cho mẫu phi, naybản thế tử tặng cho ngươi, chờ đến ngày ngươi cập kê, bản thế tử sẽ tựmình đến cầu hoàng bá bá tứ hôn cho chúng ta." Kiếm Hồn vừa dứt lời, sắc mặt mọi người ngồi đây đều thay đổi, nếu gả cho Kiếm Hồn, Nạp Lan Tĩnhsẽ là Thế tử phi, mà vương phi Tương Bình Vương đã mất, gả qua cũngkhông sợ bị bà bà cấp lập quy củ, nhưng thế tử ... Cung thị không khỏilo lắng, nàng xem tính tình của hắn, cũng không phải hạng người tốt đẹpgì.
"Thế tử thật biết nói giỡn!" Nạp Lan Tĩnh không hề liếc nhìn cây trâm Phượng kia, thanh âm lạnh lùng.
"Bản thế tử không hề giỡn với ngươi, tương lai ngươi nhất định sẽ là vươngphi của ta!" Kiếm Hồn sắc mặt thay đổi, bao nhiêu người mong chờ đượctiến vào Tương Bình Vương phủ, đừng nói vị trí chính phi, cho dù làthiếp, bọn nữ nhân cũng đều muốn phá tường vào phủ, ở Bình thành thìTương Bình Vương là lão đại, có thể làm nữ nhân của hắn đó chính là nữnhân cao quý, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, so với quý nhân trong cung còn tự tại hơn nhiều, nhưng nữ nhân này thật không biết tốt xấu, ở trước mặt nhiều người lại cự tuyệt hắn.
"Thế tử, chẳng lẽ vươnggia không nói qua cho ngươi biết, hôn nhân đại sự là do cha mẹ quyếtđịnh, thế tử chớ có ở đây bức hôn..." Nạp Lan Tĩnh không hờn không giận.
"Bức hôn? Chẳng lẽ quận chúa đưa vật nọ cho ta, không phải vì ngôi vị chínhphi sao? Thật là bản thế tử bức ngươi?" Kiếm Hồn lạnh lùng cười, némxuống đất một vật gì đó màu đỏ.
"A ... Đại tỷ tỷ, sao ngươi cóthể hồ đồ như vậy!" Nạp Lan Khuynh thấy vật trên mặt đất, hét lên thậtlớn, lời nói tựa như sốt ruột, vội vàng lấy tay bưng kín hai mắt, bênmôi mang theo ý cười, trong lòng nghĩ đến danh tiết của Nạp Lan Tĩnh lần này xem như bị hủy.
Ba !
Cung tướng quân dùngsức vỗ mạnh lên mặt bàn, cái bàn kia liền bể thành hai nửa "Ta nhất định phải dẫn muội muội rời khỏi đây!" Cung tướng quân trừng to hai mắt, tức giận dâng lên ngút trời, người phía sau cũng nhanh nhẹn rút kiếm chĩathẳng về phía Nạp Lan Diệp Hoa.
"Nơi đây là Nạp Lan phủ, cònkhông tới phiên người Cung gia các ngươi định đoạt!" Nạp Lan Diệp Hoakhông hề hoảng sợ, gia đinh trong phủ đồng loạt tiến lên bảo hộ trướcmặt Nạp Lan Diệp Hoa.
"Tốt! Tốt! Tốt lắm! Xem ra Nạp Lan tướnggia muốn phụ thân ta xuất ra bảo kiếm do Tiên đế ngự ban!" Khi Cungtướng quân nói ra ba chữ tốt, hai tay đồng thời vỗ mạnh vào nhau, bởi vì giận dữ mà cười lên thật lớn, hắn đã sớm biết Nạp Lan Diệp Hoa vốnkhông phải hạng người tốt đẹp gì.
"Phụ thân đừng nóng vội, để nữnhi đi thỉnh cô cô hồi phủ!" Vận Ninh quận chúa nhìn thấy thái độ củaNạp Lan Diệp Hoa, hắn rõ ràng không đặt Cung gia vào mắt, trong lòngkhông rõ hờn giận, hiện tại muốn dùng thực lực nói chuyện rồi sao, nàngnghiêng đầu nhìn thoáng qua Nạp Lan Tĩnh, ý bảo Thu Nguyệt dẫn đường,phương pháp tệ nhất có thể xảy ra là cùng cách, nhưng chiếu theo quyđịnh thì Nạp Lan Tĩnh vẫn phải ở lại Nạp Lan phủ, nếu để nàng dẫn đườngsẽ khiến nàng thêm khó xử.
"Biểu tỷ muốn gặp mẫu thân, Tĩnh nhidẫn đường cho Biểu tỷ!" Nạp Lan Tĩnh cười nhàn nhạt, nàng hiểu rõ VậnNinh quận chúa lo lắng chuyện gì, nhưng điều đó đã không còn quan trọngnữa, không phải sao?
"Ai dám rời khỏi đây?" Nạp Lan Diệp Hoa cóchút sốt ruột, hiện nay trong triều hắn là Tả tướng quyền cao chứctrọng, nếu ở phủ đệ của mình mà lời hắn nói lại không có chút trọnglượng nào, ngày sau trên triều đình hắn làm sao có được những ngày tháng yên ổn.
Nạp Lan Diệp Hoa vừa dứt lời, người hầu bên cạnh nhanh chóng tiến lên ngăn cản đường đi của Vận Ninh quận chúa.
"Các ngươi tránh ra cho ta!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn,chỉ thấy Cung thị được nha đầu giúp đỡ từ bên ngoài tiến vào.
"Ca ca" Cung thị nhìn thấy Cung tướng quân, hốc mắt liền ửng đỏ, nước mắtkhông kềm được mà chảy xuống, lúc trước nàng quyết tuyệt khiến người nhà thương tâm, nhưng người nhà vẫn luôn quan tâm lo lắng cho nàng, nhờ cóTĩnh nhi sai người báo cho mình biết ca ca đến đây, nếu không ngay cảkhuôn mặt ca ca, nàng cũng không được nhìn thấy.
"Nhị muội" Cungtướng quân thấy nàng khóc, trong lòng chua xót ê ẩm, đủ loại tư vị, thời điểm Nhị muội còn chưa thành thân luôn được người nhà xem như bảo bốimà nâng niu thủ hộ trong lòng bàn tay, mọi chuyện đều lấy nàng làm trung tâm, đâu phải chịu nửa điểm ủy khuất, nay gả đến Nạp Lan phủ lại phảinhìn sắc mặt phu quân, sắc mặt bà bà mà sống qua ngày, hơn nữa còn muốnchiếu cố nhóm thứ nữ, nàng làm sao có thể chịu nổi cơ chứ.
"Aicho ngươi ra ngoài?" Nạp Lan Diệp Hoa thấy Cung thị chưa được sự chophép của hắn đã tự ý rời khỏi sân viện, lửa giận trong lòng bùng phát,chỉ tay khiển trách Cung thị đang từng bước tiến vào trong phòng.
"Ta chưa làm điều gì sai trái, vì sao không thể ra ngoài gặp người?" Gươngmặt Cung thị rét lạnh, nghe tin Anh Đào vì thay nhi tử cản hai roi nênmới chết, nàng thật không dám tưởng tượng, nếu không có Anh Đào thìngười chết có phải con nàng hay không?
"Cái gì? Nạp Lan Diệp Hoa, ngươi đúng là khinh người quá đáng." Cung tướng quân nghe ra ý tứ trong lời nói của hai người, không chút nghĩ ngợi, liền vung tay đánh mộtquyền đến trên người Nạp Lan Diệp Hoa.
Tất cả mọi người không cóphòng bị, Nạp Lan Diệp Hoa "Hự!" một tiếng, cơ thể liền mất khống chếngã ngồi xuống ghế, chiếc ghế lập tức mất thăng bằng lật mạnh sang mộtbên, thẳng tắp đổ xuống trên mặt đất.
"Lão gia" Mọi người nhanhchân chạy đến đỡ Nạp Lan Diệp Hoa, tuy người đánh Nạp Lan Diệp Hoa đứng ở phía đối diện, nhưng không một ai dám tiến lên đánh Cung tướng quân,thế lực Cung gia ra sao mọi người đều hiểu rõ, nói khó nghe một chút,đừng nói là người ta đánh Nạp Lan Diệp Hoa, cho dù ở trên đại điện nhìnthấy Cung lão thái gia đánh mắng Hoàng thượng cũng không có ai dám lêntiếng a, ai kêu Cung gia bọn họ trong tay nắm giữ binh quyền.
"Nhị muội, chúng ta đi!" Cung tướng quân hừ lạnh một tiếng, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Nạp Lan Diệp Hoa, sải bước tiến về phía Cung thị,vừa dứt lời liền lôi kéo Cung thị rời đi.
"Ca ca, ngươi thay taân cần thăm hỏi phụ thân mẫu thân, ta là nữ nhi bất hiếu, ngày sau ta sẽ tới thăm nàng!" Cung thị đứng bất động, giọng nói nghẹn ngào, nay ca ca đánh Nạp Lan Diệp Hoa một quyền, nếu nàng đi chỉ sợ tương lai sau nàycùng cách, mỗi người một nơi là xong, nhưng nàng không yên tâm nhìn NạpLan Tĩnh, nàng ly khai thì ai sẽ xử lý hôn sự của Tĩnh nhi và Hiên nhiđây?
"Cô cô" Vận Ninh quận chúa nhịn không được hô lên, cô côđiểm nào cũng tốt, chỉ khi gặp loại sự tình này mới khiến cho bản thântrở nên hồ đồ, Cung gia chỉ cần một ngày không sụp đổ, Nạp Lan Diệp Hoasẽ không dám làm càn, đã nháo tới tình trạng này mà Cung thị vẫn khôngchịu rời đi, tổ phụ tổ mẫu biết chuyện nhất định sẽ vô cùng lo lắng.
"Mẫu thân" Nạp Lan Tĩnh cũng lên tiếng, cậu vì nàng mà đánh tới tận cửa, tại sao nàng còn luyến tiếc không chịu rời đi? Chẳng phải lúc trước nàngthường nói, đồ cưới của nàng còn có các cửa hàng buôn bán, tương lai rời khỏi Nạp Lan phủ, ba mẹ con họ vẫn có thể sống tốt sao?
"Tĩnhnhi, ngươi đừng nói nữa, đưa cậu ngươi cùng biểu tỷ trở về." Cung thịlấy lại bình tĩnh, trong lòng đã suy tính kỹ càng, nhiều năm như vậy đều đã sống qua, sao có mấy ngày lại không chịu nổi chứ.
"Nhị muội,ngươi thật hồ đồ!" Cung tướng quân quát khẽ, thân thể không tự chủ màrun run, năm xưa phụ thân mẫu thân không muốn gả nàng cho con vợ kế,nhưng nàng thà chết không nghe, nay làm cho nàng rời đi, nàng vẫn kiênquyết không đi, con vợ kế rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì mà lại hấp dẫn nàng trở thành bộ dáng như vậy, thật tức chết đi được.
"Ca ca,mọi người trở về trước đi, Hiên nhi làm phiền các ngươi chiếu cố." Cungthị dứt lời liền xoay người sang chỗ khác, không hề nhìn bọn họ, Tĩnhnhi sắp sửa cập kê, chờ sau khi nữ nhi cùng nhi tử thành thân, nàng sẽkhông còn vướng bận gì nữa.
"Ngươi ...Ngươi quả thật không thểnói lý!" Cung tướng quân nói không nên lời, ở một bên dậm chân, thậtmuốn đem nàng đánh ngất rồi trực tiếp khiêng đi, nhưng hắn lại khôngthể, chỉ đành sinh khí tức giận phất tay áo bỏ đi.
"Nương!" NạpLan Tĩnh thanh âm kéo dài, nàng ở đây lo lắng mà không giúp ích được gì, chỉ có thể ra lệnh cho Thu Nguyệt điểm huyệt đạo người hầu giữ cửa, đểCung thị có thể thuận lợi rời đi.
"Được rồi, ta mệt mỏi!" Cungthị buông tiếng thở dài, tầm mắt dừng tại người Nạp Lan Diệp Hoa tựa như đang tìm kiếm điều gì, nhưng cũng chỉ tạm dừng trong chốc lát.
"Đứng lại!" Nạp Lan Diệp Hoa được người hầu đỡ dậy, hắn không thể phát hỏavới Cung tướng quân, đành hướng Cung thị phát tác tức giận trong lòng.
"Ngươi biết không? Có đôi khi trông ngươi thật đáng thương!" Cung thị quay đầu lại mỉm cười, ánh mắt lóe sáng, giống như tái hiện lại phong thái taonhã năm xưa, nhưng giọng nói lạnh như băng, không mang theo một chúttình cảm nào.
"Ngươi..." Nạp Lan Diệp Hoa mở miệng muốn nói,nhưng lại bị phong thái của Cung thị làm chấn động, đã bao nhiêu năm hắn chưa thấy nàng cười như thế, nếu nàng ôn nhu nhiều một chút thì tốtrồi.
"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư cầu kiến!" Chuyện tình trôi quađược hai ngày, thời điểm buổi trưa, Nạp Lan Khuynh tiến đến phòng ở củaNạp Lan Tĩnh.
"Thỉnh an đại tỷ tỷ" Nàng khụy gối quỳ trên mặt đất, khuôn mặt đẫm lệ như gặp phải đại sự.
"Hôm nay ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?" Mùa đông sắp tới, trong phủ lạixảy ra nhiều chuyện, thời tiết càng thêm lạnh lẽo, trong phòng Nạp LanTĩnh sớm đã đặt vài cái ấm lô.
"Đại tỷ tỷ, cầu xin tỷ tỷ cứumạng!" Nạp Lan Khuynh nói xong, lại dập đầu vài cái xuống mặt đất mớidừng lại, trên người ăn mặc đơn bạc, thân thể lung lay trong gió hơi cóchút run run.
"Ngươi đứng lên đi!" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày nhìn hành động khó hiểu của Nạp Lan Khuynh.
"Đại tỷ tỷ, cầu xin tỷ cứu Nhị di nương, ta vụng trộm đi thăm nàng mới biếtnàng bệnh rất nặng, bên cạnh lại không có hạ nhân chăm sóc, chúng tabiết sai rồi, Đại tỷ tỷ khoan dung độ lượng, xin hãy mau cứu nàng!" NạpLan Khuynh khóc lóc không chịu đứng lên, là người nọ nói cho nàng biếtNhị di nương bị hạ dược, nàng đến đó mới biết thân thể Nhị di nương quảthực không tốt, ở trong phủ chỉ có Nạp Lan Tĩnh là người hận Nhị dinương nhất, chỉ cần nàng phái người đến đó thì thuốc này nhất định donàng ta hạ, hai mắt Nạp Lan Khuynh xẹt qua tia tính kế nồng đậm.
"Sao? Việc này ngươi không đi bẩm báo cho mẫu thân, tìm ta để làm gì?" NạpLan Tĩnh kinh ngạc, nhưng trên môi mang theo ý cười, Nạp Lan Khuynh lạibắt đầu hành động.
"Đại tỷ tỷ, mẫu thân hai ngày nay ai cũngkhông chịu gặp, nên muội đành phải đến cầu xin tỷ tỷ." Lời nàng nói đềulà sự thật, bởi vì chuyện lần trước nên Cung thị đối với ai cũng khôngtiếp, mà Nạp Lan Diệp Hoa không hề mở miệng đề cập đến chuyện ngày ấy,Lão thái thái lại càng không dám lên tiếng.
"A .... Có chuyện như vậy sao? Lưu Thúy, ngươi nhanh đi thỉnh đại phu đến đây." Nạp Lan Tĩnhâm thầm nhíu mày, tựa hồ có chút khẩn trương "Đợi lát nữa, ngươi đi bẩmbáo cho Lão thái thái biết, để Lão thái thái làm chủ." Nạp Lan Tĩnh vừadứt lời, Nạp Lan Khuynh liền biến sắc, nay Lão thái thái rất sợ Nạp LanTĩnh, nếu nàng ta phái người bẩm báo với Lão thái thái, nói không chừngLão thái thái sẽ phái người qua xem, đến lúc đó không thể hãm hại NạpLan Tĩnh, trong lòng nàng âm thầm sốt ruột.
"Đại tiểu thư, Thái tử điện hạ đến phủ làm khách, lão gia cho mời tiểu thư!" Một nha đầu bước vào hành lễ bẩm báo.
"Còn mẫu thân thì sao?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, hôm nay thái tử đến phủ, cóchuyện gì lại cho chính mình qua, ý tứ này cũng quá rõ ràng đi.
"Phu nhân đã qua, nhị tiểu thư đã ở ... a, lão gia cũng mời nhị tiểu thư qua đó." Nha đầu thấy Nạp Lan Khuynh ở đây, liền bẩm báo cho Nạp LanKhuynh.
"Được, ta lập tức qua!" Nạp Lan Khuynh nghe thái tử KiếmThiểu Phong tới, hai mắt cười tà mị, đem nhị di nương quăng ra phía sau, đến nằm ngủ nàng cũng mơ thấy người kia, nghe tin Thái tử đến đây,trong lòng nàng kích động không thôi, vội vàng rời khỏi sân viện Nạp Lan Tĩnh.
"Tiểu thư, nhị di nương bên kia phải làm sao? " Lưu Thúy nhíu mày, nàng thật không biết nên xử lý thế nào.
"Không cần xen vào, tiếp tục sai người quan sát!" Nạp Lan Tĩnh để cho Lưu Thúy khoác lên người mình một chiếc áo choàng, nhấc chân đi ra ngoài, lạiđột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Thu Nguyệt phân phó "Ngươichú ý động tĩnh trong phủ, nếu Thái tử phát hiện ra sự tồn tại củangươi, chỉ sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm." Nạp Lan Tĩnh lo lắng, nếu để Thái tử nhìn thấy bên cạnh nàng có cao thủ lợi hại, sợ hắn sẽ đa nghi, xúcphạm tới Thu Nguyệt.
"Nô tì tạ ơn Đại tiểu thư!" Thu Nguyệt khomngười hành lễ, tự nhiên hiểu được Nạp Lan Tĩnh muốn tốt cho nàng, tronglòng âm thầm nhớ kỹ.
Nạp Lan Tĩnh không cần phải nhiều lời nữa,cùng Lưu Thúy rời khỏi sân viện, thi thể Anh Đào đã được hạ táng, trongviện cũng bớt đi một chút tà khí.
"Tham kiến Thái tử điện hạ,thỉnh an phụ thân!" Nạp Lan Tĩnh vào sân, không cần thông truyền, liềnđược người trực tiếp dẫn vào trong phòng.
"Tĩnh quận chúa maumiễn lễ1" Thái tử mỉm cười, tay nhẹ nhàng giơ lên, nhìn Nạp Lan Tĩnh một thân quần áo tố y, uyển chuyển đứng đó, trên mặt nở nụ cười khéo léo,trong lòng đột nhiên khẩn trương, hắn cẩn thận nhìn lại bản thân, sợmình thất lễ sẽ lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng nàng.
"Tạơn Thái tử điện hạ!" Nạp Lan Tĩnh thu tay về, đứng thẳng dậy, cước bộnhẹ nhàng thoải mái đi đến ngồi xuống bên cạnh Cung thị.
Trên mặt Cung thị cùng Nạp Lan Diệp Hoa đều nở nụ cười, ai có thể tưởng tượngquan hệ giữa hai người trong lúc đó lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.
"Tĩnh quận chúa đừng khách khí, ta nghe nói thân thể Nạp Lan tiểu tướng quânkhông khỏe, phụ hoàng thật lo lắng." Thái tử cười, nói ra mục đích lầnnày đến phủ làm khách, Nạp Lan Hiên vẫn luôn cáo ốm, mấy ngày nay lạikhông hề lâm triều, hắn liền chủ động đề cập đến thăm Nạp Lan Hiên, trên thực tế là muốn gặp Nạp Lan Tĩnh.
"Được bệ hạ ưu ái, thần vôcùng cảm kích, vài ngày trước tiểu nhi vừa mới trở về, chắc là do khíhậu nên thân thể không được thoải mái." Nạp Lan Diệp Hoa cười, đem biểutình Thái tử thu vào đáy mát, xem ra ý tứ của hắn không ở trong lời nói.
"Vậy Nạp Lan tiểu tướng quân nghỉ ngơi thêm vài ngày đi." Thái tử gật đầu, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm trà.
"Tham kiến Thái tử điện hạ, thỉnh an phụ thân mẫu thân." Nạp Lan Khuynh từbên ngoài nhẹ nhàng tiến vào, mùi hương son phấn nồng đậm lan tỏa trongkhông khí, Nạp Lan Tĩnh khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn Nạp Lan Khuynh,thiếu chút đã phun hết ngụm trà trong miệng ra ngoài.
"Vị nàylà..." Thái tử hai mắt trừng thật lớn, nữ tử trước mắt này một thân quần áo cùng áo choàng bạc, mặc trên người có chút khoa trương, la quần bêntrong màu sắc đỏ thẫm, nếu hai bộ quần áo này tách ra, một bộ được mặcvào thời tiết mùa đông, có vẻ thanh nhã quyền quý, bộ còn lại thì quyếnrũ động lòng người, nhưng lại cố tình kết hợp cùng một chỗ mặc vào lúcthời tiết như thế này, nhìn thật chẳng ra hình dạng gì.
Thậm chílớp phấn son trên mặt nếu đem so sánh với quý nhân trong cung còn muốnđậm hơn, này còn không tính là khoa trương, khoa trương nhất chính làmột đầu cài đầy trâm vàng rực rỡ.
"Đây là nhị nữ nhi của thần,Nạp Lan Khuynh!" Trên mặt Nạp Lan Diệp Hoa hiện lên tia xấu hổ, Nhị nữnhi ngày thường ổn trọng hữu lễ, sao Thái tử điện hạ vừa tới liền biếnthành bộ dạng này, cách ăn mặc và trang điểm của nàng, cùng với những kẻ tiện thương người đầy hơi tiền có gì khác nhau sao?
"A, Nạp Lannhị tiểu thư miễn lễ!" Thái tử cười có chút mất tự nhiên, hắn nhớ rõ đãgặp qua người này, là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, sao bây giờ nhìnlại thấy giống như một phụ nhân.
Nạp Lan Khuynh nghe xong lờiThái tử, có chút ngây ngốc, hoặc là khi Thái tử nói câu đầu tiên xong,liền bắt đầu sững sờ đứng ở một bên, nàng còn nhớ Thái tử cười ôn nhuvới mình, giọng nói ôn nhu sưởi ấm lòng người giữa trời đông giá rét,chỉ cần nghe qua một lần cũng khiến cho người ta suốt đời khó quên,chính mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, hắn một chút cũng không nhận ranàng sao?
"Khuynh nhi, Khuynh nhi" Nạp Lan Diệp Hoa gọi vàitiếng, Nạp Lan Khuynh mới hồi phục lại tinh thần, phúc thân hành lễ,xoay người đi đến bên cạnh ngồi xuống.
"Lão gia, Tương Bình Vương thế tử cầu kiến1" Mọi người ngồi vào chỗ của mình, liền nghe được hạ nhân bẩm báo.
"Mau mau cho mời..." Nạp Lan Diệp Hoa đứng thẳng thân mình, giọng nói gấpgáp, sắc mặt khó coi, hai mắt không khỏi trừng to nhìn Cung thị, mà Cung thị chỉ lo thưởng thức trà ,tựa như không cảm thấy có điều gì bất ổn.
"Nạp Lan tướng gia" Kiếm Hồn tiến vào phòng hướng Nạp Lan Diệp Hoa ôm quyền, nhìn thấy thái tử ngồi trên kia " Nơi này thật náo nhiệt, không nghĩthái tử điện hạ đã ở đây " Kiếm Hồn xoay người, hành lễ, Nạp Lan DiệpHoa nhương ghế chủ vị, cùng thái tử phân ngồi hai bên.
"Đúng vậy, thật sự rất khéo" Thái tử nói thâm ý, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động ban chỉ trên tay, hai mắt khẽ híp lại.
Từ đầu hắn đã biết Phụ hoàng muốn hắn thú Nạp Lan Tĩnh làm thê tử, đem Vận Ninh quận chúa chỉ hôn cho nhị hoàng tử, mặc dù khi hắn đăng cơ làmhoàng đế, có Cung gia duy trì hỗ trợ, chính mình quả quyết không thể coi thường Nhị hoàng tử, cho nên hắn phải trừ bỏ Cung gia, hiện tại hắn chỉ có thể ở trước mặt Hoàng đế biểu lộ mình động tâm với Nạp Lan Tĩnh,khiến Hoàng đế tiêu trừ cảnh giác đối với hắn, hắn cũng không thể để cho Nạp Lan Tĩnh và Kiếm Hồn ở cùng một chỗ, nếu Kiếm Hồn cùng nhị hoàng tử cấu kết với nhau, tương lai hắn đăng cơ thì như thế nào, chẳng qua chỉlà một Hoàng đế bù nhìn.
"Ta đem lễ vật tặng cho quận chúa, Tĩnhquận chúa đưa lễ vật cho bản thế tử, bản thế tử phi thường yêu thích, có qua có lại mới toại lòng nhau, hy vọng quận chúa cũng sẽ yêu thích mónlễ vật này." Kiếm Hồn mỉm cười, từ trong lòng lấy ra hộp gấm, để hạ nhân cầm dâng lên cho Nạp Lan Tĩnh, trong mắt xẹt qua một tia tính kế.
"Thế tử quá khách khí, nhưng ta chưa bao giờ tặng lễ vật gì cho ngài, có câu "Vô công bất thụ lộc", thỉnh thế tử thu hồi lại." Nạp Lan Tĩnh cười,nhẹ nhàng khoát tay áo, không tiếp nhận hộp gấm kia.
"Quận chúatrước tiên hãy nhìn vật bên trong, rồi sau đó mới quyết định nhận haykhông nhận." Kiếm Hồn thưởng thức ly trà trong tay, trên mặt thể hiệnquyết tâm, nhưng dưới đáy lòng lại tràn ngập khinh thường.
Hạnhân được lệnh đem hộp gấm mở ra, bên trong là cây trâm chim PhượngHoàng giương cánh, mặt trên điêu khắc sinh động, có thể do hạ nhân dùngsức mở hộp gấm khiến cho hai cánh nhẹ nhàng lay động, thái tử ngồi mộtbên nhìn thấy, sắc mặt chợt lạnh lẽo.
"Đây là Phượng trâm, khiphụ hoàng thành thân với mẫu phi, hoàng tổ mẫu đã ban cho mẫu phi, naybản thế tử tặng cho ngươi, chờ đến ngày ngươi cập kê, bản thế tử sẽ tựmình đến cầu hoàng bá bá tứ hôn cho chúng ta." Kiếm Hồn vừa dứt lời, sắc mặt mọi người ngồi đây đều thay đổi, nếu gả cho Kiếm Hồn, Nạp Lan Tĩnhsẽ là Thế tử phi, mà vương phi Tương Bình Vương đã mất, gả qua cũngkhông sợ bị bà bà cấp lập quy củ, nhưng thế tử ... Cung thị không khỏilo lắng, nàng xem tính tình của hắn, cũng không phải hạng người tốt đẹpgì.
"Thế tử thật biết nói giỡn!" Nạp Lan Tĩnh không hề liếc nhìn cây trâm Phượng kia, thanh âm lạnh lùng.
"Bản thế tử không hề giỡn với ngươi, tương lai ngươi nhất định sẽ là vươngphi của ta!" Kiếm Hồn sắc mặt thay đổi, bao nhiêu người mong chờ đượctiến vào Tương Bình Vương phủ, đừng nói vị trí chính phi, cho dù làthiếp, bọn nữ nhân cũng đều muốn phá tường vào phủ, ở Bình thành thìTương Bình Vương là lão đại, có thể làm nữ nhân của hắn đó chính là nữnhân cao quý, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, so với quý nhân trong cung còn tự tại hơn nhiều, nhưng nữ nhân này thật không biết tốt xấu, ở trước mặt nhiều người lại cự tuyệt hắn.
"Thế tử, chẳng lẽ vươnggia không nói qua cho ngươi biết, hôn nhân đại sự là do cha mẹ quyếtđịnh, thế tử chớ có ở đây bức hôn..." Nạp Lan Tĩnh không hờn không giận.
"Bức hôn? Chẳng lẽ quận chúa đưa vật nọ cho ta, không phải vì ngôi vị chínhphi sao? Thật là bản thế tử bức ngươi?" Kiếm Hồn lạnh lùng cười, némxuống đất một vật gì đó màu đỏ.
"A ... Đại tỷ tỷ, sao ngươi cóthể hồ đồ như vậy!" Nạp Lan Khuynh thấy vật trên mặt đất, hét lên thậtlớn, lời nói tựa như sốt ruột, vội vàng lấy tay bưng kín hai mắt, bênmôi mang theo ý cười, trong lòng nghĩ đến danh tiết của Nạp Lan Tĩnh lần này xem như bị hủy.