Tướng Phủ Đích Nữ
Quyển 1 - Chương 47: Xé rách mặt
"Xuân Hương kéo hắn đi làm gì vậy? " Tần thị kinh ngạc, lên tiếng hỏi.
"Hừ, ở trước mặt mọi người thế nhưng hắn lại không chút e dè nói chuyện củachủ tử, sợ người khác không biết sao, nô tài như vậy tuyệt không thểlưu." Vận Ninh quận chúa thanh âm nhẹ nhàng, chỉ có ba chữ cuối cùnggiọng điệu mới có chút nặng nề, trong ánh mắt bắn ra ngoan ý mãnh liệt.
Tần thị thân mình vừa động, hiểu được hàm ý trong lời nói của Vận Ninh quận chúa, không nghĩ tới nàng ngày thường dịu dàng nhu nhược, thật ra trong lòng lại ngoan độc như vậy, thân thể không tự giác rùng mình một cái.
Vận Ninh quận chúa đem biểu tình của Tần thị thu vào đáy mắt, lại thủychung không mở miệng giải thích, gia đinh này tuyệt không thể lưu, nếunàng đoán không sai, gia đinh chân chính truyền tin đã chết trên đường,trong lòng nàng tuy biết làm như vậy sẽ đả thảo kinh xà ( động cỏ đánhrắn ) , nhưng hiện tại là thời cơ tốt, chỉ dùng biện pháp này mới có thể vì Tĩnh nhi tranh thủ chút ít thời gian.
Vận Ninh quận chúangẩng đầu nhìn trời cao, từ nhỏ Thái hậu liền phá lệ yêu thương nàng,nhưng có ai biết được nàng lại đối với chính mình tàn nhẫn? Từ nhỏ đãxem những thủ đoạn dơ bẩn trong cung, nàng nói tương lai chính mình muốn làm Hoàng tử phi, lại càng muốn trở thành mẫu nghi thiên hạ, muốn tồntại ở trong cung quan trọng nhất là phải ngoan độc hơn so với nhữngngười khác, nàng hít một hơi thật sâu, nàng thật hâm mộ những hài tửtrong gia đình bình thường, tự do mà nàng luôn hy vọng lại càng trở nênxa vời.
Trở lại Nạp Lan phủ, Nạp Lan Tĩnh liền vội vàng hướngviện mình đi đến, Cung Ngao cũng theo sát ở phía sau, tuy là không hợpquy củ nhưng rốt cuộc cũng không có cách nào khác.
"Thiếu gia,chúng ta cùng Anh Đào đều là tì nữ lớn lên bên nhau, tình cảm thân thiết như tỷ muội ruột thịt, người muốn rời khỏi đây thì giết hết bọn nô tìđi, cho bọn nô tì được chôn cùng với Anh Đào" Nạp Lan Tĩnh từ xa đã nghe thấy thanh âm vang lên trong viện.
"Đại tiểu thư đã trở lại"Không biết là ai lên tiếng làm cho bọn nô tài đang vây xung quanh cửaviện nhanh chóng lui sang hai bên.
Nạp Lan Tĩnh dặn dò các nàng vài câu, mang theo Cung Ngao chạy nhanh vào sân.
"Nạp Lan Hiên, nếu ngươi dám bước thêm bước nữa, ta sẽ khiến cho Anh Đàochết thêm vài lần, làm cho nàng ở dưới suối vàng cũng phải bất an!" NạpLan Tĩnh tiến vào sân đã nhìn thấy hạ nhân quỳ song song trên mặt đất,Lưu Thúy cố sức nâng thi thể Anh Đào khiêng ra ngoài, cầm trong tay mộtmảnh chén vỡ kề sát cổ Anh Đào, chỉ cần Nạp Lan Hiên động đậy một chútthì mảnh chén vỡ sẽ cắt thật sâu vào cổ Anh Đào.
"Ngươi đáng chết " Nạp Lan Hiên giống như bị đụng tới nghịch lân, tròng mắt đỏ lên, cảngười tản ra sát khí, trường kiếm trong tay hướng Lưu Thúy đâm tới, NạpLan Tĩnh trong lòng căng thẳng, chỉ thấy Cung Ngao nhảy lên cùng vớithanh âm binh khí va chạm vào nhau.
Ba!Ba!Ba!
Thanh âmphát ra càng ngày càng lớn, chỉ thấy ánh lửa bắn ra bốn phía xung quanhnhưng lại không thể thấy rõ bóng dáng hai người "A!" Đột nhiên nghe NạpLan Hiên hét lên, một tiếng rống vang lên liền ngã xuống, quần áo trênngười có chút rách nát, mà Cung Ngao cũng là một thân vô cùng chật vật.
"Ca ca ... biểu huynh " Nạp Lan Tĩnh kinh hãi hô lên, vội vàng chạy đến xem Nạp Lan Hiên có bị thương hay không.
"Hắn tạm thời không sao, hiện tại huynh sẽ cho người mang hắn đến Cung phủ,bộ dạng này của hắn rất dễ dàng đả thương người khác." Cung Ngao nhíumày, cầm lấy cổ tay Nạp Lan Hiên, hai ngón tay nhẹ nhàng ấn vào mạch đập của hắn, trên đường hành quân vốn không thiếu người bị thương, một vài y thuật đơn giản hắn tự nhiên có thể hiểu được, bắt mạch xong liền buôngcánh tay Nạp Lan Hiên xuống mới trầm giọng nói.
"Cũng chỉ có biện pháp này. " Nạp Lan Tĩnh gật đầu, trong lòng nàng hiểu được chỉ có thểdùng biện pháp này, ở lại trong Nạp Lan phủ đối với Nạp Lan Hiên cũngkhông có ích lợi gì.
"Huynh trước đi bẩm báo với dượng." CungNgao sai người khiêng Nạp Lan Hiên lên xe ngựa , mới dẫn theo hai ngườiđi đến viện của Nạp Lan Diệp Hoa.
"Tiểu thư, ngài cuối cùng đãtrở lại. " Lưu Thúy lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, thân thể mềmnhũn buông mình ngồi trên mặt đất.
"Ít nhiều cũng nhờ có ngươi!"Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu, may mắn có Lưu Thúy gắt gao giữ chặt Nạp LanHiên ở trong phòng, nếu để mặc hắn xông ra ngoài làm Nạp Lan Diệp Hoa bị thương, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
"Anh Đào saolại thế này? " Lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần, đem thi thể Anh Đào chuyển đến sườn phòng trong của nàng, Nạp Lan Tĩnh có chútnghẹn ngào, sáng nay vẫn còn hoàn hảo, như thế nào hiện tại người đãkhông còn.
"Đại tiểu thư, đại phu nói .... đại phu nói xương cốtbên trong bị đánh gãy, trái tim bị tổn thương!" Lưu Thúy có chút nóikhông nên lời, trong lòng nàng vốn không tin tưởng lời nói của đại phu,lại mời một đại phu khác đến nhưng kết luận đều giống nhau, về sau NạpLan Tĩnh phân phó không cho bất kỳ người nào động vào thi thể Anh Đào.
"Anh Đào ...." Nạp Lan Tĩnh thì thào gọi tên nàng, nghĩ đến chính mình trọng sinh một lần liền có khả năng cứu lại người khác, kết quả lại khôngcông tặng đi tính mạng của nàng, Nạp Lan Tĩnh có xem qua một chút ythuật, hiển nhiên đối với lời nói của đại phu là không tin tưởng, xươngcốt có bao nhiêu cứng rắn, nói gãy là gãy sao? Nếu thật sự bị chặt đứtthì chỉ cần chữa trị kịp thời cũng sẽ không đi nhanh như vậy, rõ ràng là có người âm thầm làm khó dễ hại chết Anh Đào.
"Thu Nguyệt, chútnữa ngươi hồi Cung Phủ một chuyến, mời Vận Ninh quận chúa tìm người cóthể tin cậy đến khám nghiệm tử thi, ta muốn vì Anh Đào khám nghiệm tửthi. " Nạp Lan Tĩnh quả quyết nói, nàng không thể để Anh Đào ra đi oanuổng như vậy, nàng nên vì Anh Đào mà báo thù.
"Dạ!" Thu Nguyệtgật đầu một cái liền nhanh chóng xoay ngươi rời đi, mà Lưu Thúy lúc nàymới chú ý tới nha đầu một thân tố y luôn đi theo bên người Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh nhìn gương mặt Anh Đào bình tĩnh tựa như đang ngủ yên,trong long đau đớn, cảm giác thế giới như đang sụp đổ, một là vì muốnsắp sửa rẽ mây nhìn trời lại không nghĩ tới tình trạng bây giờ bốn bềđều là kẻ thù, cảm giác càng lúc càng tiến sâu vào vòng xoáy.
"Lão thái thái chưa từng tới sao?" Nạp Lan Tĩnh đắp cho Anh Đào một cái chăn, trong thanh âm mang theo nồng đậm giọng mũi.
"Bẩm tiểu thư, lão thái thái sau khi biết liền lập tức đi đến sân của lãogia, chỉ sợ lão gia lại đánh đại thiếu gia!" Lưu Thúy trong lòng vô cùng đau đớn, nàng từ lâu đã coi Anh Đào như muội muội ruột thịt, lúc nàynói chuyện lại không nghe thấy giọng của nàng , tròng lòng thực sự rấtkhó chịu.
Nạp Lan Tĩnh ngồi ngây ngốc bên cạnh thi thể Anh Đào,trong đầu không biết suy nghĩ điều gì, nên làm như thế nào, đầu óc vôcùng rối loạn, cưỡng ép chính mình phải nghỉ ngơi một lát.
"LưuThúy, lần trước ngươi giúp Ngũ di nương ra phủ, không phải chủ ý của một mình ngươi đi?" Nạp Lan Tĩnh trầm giọng hỏi, trong đầu nàng toàn bộ đều là bóng dáng người kia
"Bẩm tiểu thư, là Tam di nương!" Lưu Thúy thở ra một hơi, cùng Nạp Lan Tĩnh trải qua nhiều chuyện như vậy, cũngcoi như là sinh tử chi giao, hiện tại xảy ra chuyện lớn như thế, nếu lại tiếp tục gạt nàng, chính mình ở Nạp Lan phủ sẽ tứ cố vô thân.
"Quả nhiên là nàng!" Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu, chuyện đáng sợ nhất trên đờinày không phải là kẻ thù của ngươi có bao nhiêu lợi hại mà là căn bảnkhông biết kẻ thù của ngươi là ai.
"Đại tiểu thư, biểu thiếu gia tới!" Thanh âm hạ nhân bẩm báo, liền nhìn thấy Cung Ngao tiến vào.
"Biểu ca" Nạp Lan Tĩnh đứng lên, sắc mặt có chút tiều tụy.
"Ta đã nói với dượng sẽ đưa biểu đệ đến Cung phủ một chuyến, muội hôm naycùng chúng ta trở về, hay vẫn đợi ngày mai chờ phụ thân ta lại đây, đưamuội cùng cô cô cùng nhau trở về? " Cung Ngao nhíu mày, vừa rồi khi hắnđến viện Nạp Lan Diệp Hoa, liền nghe thấy từng tiếng mắng chửi tiệnnhân, nghịch tử, hắn chỉ là một vãn bối rất khó mở miệng nhưng lại không đành lòng nhìn người thân hắn chịu khổ, xem ra chỉ còn cách bẩm báo với phụ thân.
"Biểu ca, các ngươi về trước đi, ta dù sao cũng làquận chúa được bệ hạ sắc phong, thật không có ai dám dụng đến ta đâu."Nạp Lan Tĩnh cười, trong lòng hiểu được Cung Ngao lo lắng cái gì.
"Được, muội cũng nên cẩn thận một chút!" Cung Ngao cũng không nói thêm gì, gật gật đầu, xoay người rời đi.
"Biểu ca, ca ca ... cầu xin người quan tâm!" Nạp Lan Tĩnh nhịn không được lên tiếng, chuyện kiếp trước vẫn còn quanh quẩn trong lòng nàng, nhưng khiđó Anh Đào còn sống, hiện nay chỉ mong Nạp Lan Hiên chớ nên luẩn quẩntrong lòng.
Vô luận ngươi có nguyện ý hay không, sắc trời dần dần tối đi, sắc màu đen tối như muốn há miệng thật lớn cắn nuốt mọi người.
"Đại tiểu thư, đã có kết quả khám nghiệm tử thi, trong cơ thể Anh Đào có tồn tại một loại kịch động của Tây Vực, Mỹ Nhân Cười, vô sắc vô vị, trongkhoảng thời gian một nén nhang có thể lan ra khắp cơ thể, qua thời gianmột nén nhang, chất độc sẽ phát tát dẫn tới tử vong, dược thạch vô linh! Vận Ninh quận chúa lật xem dược án trong cung, mẫu thân nhị hoàng tửchính là bị độc này hại chết!" Thu Nguyệt đứng đối diện Nạp Lan Tĩnh,ánh nến chiếu trên mặt nàng khiến khuôn mặt nàng đỏ ửng, bóng nàng trêntường cũng nhảy theo ánh nến.
"Còn gia đinh truyền tin kia đã bị Vận Ninh quận chúa xử lý!" Thanh âm Thu Nguyệt dần dần trở nên phiêu miểu.
"Ừ!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu, nàng không biết Vận Ninh quận chúa là từ đâu tìmra người khám nghiệm tử thi, nhưng nếu có thể điều tra ra, đó chính làcao thủ bách chiến. Mà Vận Ninh quận chúa lại thường xuyên xuất nhậphoàng cung, đối với sự tình trong cung cũng có chút hiểu biết.
"Đại tiểu thư, lão thái thái mời ngài qua đó!" Lưu Thúy từ bên ngoài tiếnvào, Anh Đào ra đi, mọi chuyện lớn nhỏ trong viện đều do Lưu Thúy quảnlý
"Ừ!" Nạp Lan Tĩnh mệt mỏi xoa xoa mi tâm, đến lúc dùng bữatối, không biết Cung thị ở nơi đó có người chiếu cố hay không, có ngườiđưa đồ ăn tới hay không.
Lưu Thúy cầm một kiện áo choàng màu tím phủ lên người Nạp Lan Tĩnh, Anh Đào vừa đi, khí sắc trong viện bỗng ảm đạm hẳn đi.
"Thu Nguyệt, ngươi đi xem mẫu thân có gặp khó khăn gì không?" Nạp Lan Tĩnhxoay người nói với Thu Nguyệt, Lưu Thúy lại kinh ngạc, nàng vừa rồi cảmthấy trong phòng rõ ràng cũng chỉ có một mình Nạp Lan Tĩnh, đây là lầnthứ hai nàng bỏ qua nữ tử này.
Nạp Lan Tĩnh sửa sang lại quần áo, được Lưu Thúy giúp đỡ đi ra ngoài sân, sắc trời u ám, một trận gió lạnh thổi qua, khiến Nạp Lan Tĩnh nhịn không được rùng mình.
"Thỉnhan tổ mẫu!" Nạp Lan Tĩnh vào phòng ở của lão thái thái liền nhìn thấy di nương cùng các tiểu thư đã ở đó. "Ngồi đi!" Lão thái thái gật gật đầu,sắc mặt âm trầm lợi hại, nghĩ đến hôm nay chịu kinh hách không ít.
"Tham kiến đại tỷ tỷ!" "Thỉnh an đại tiểu thư!" Mọi người hành lễ, Nạp LanTĩnh vẫy tay, mọi người thế này mới ngồi vào chỗ của mình.
"Hiệntại ta gọi mọi người tới là có chuyện quan trọng muốn nói, Cung thị phạm lỗi nên sau này quyền chưởng gia sẽ do các ngươi nắm!" Lão thái tháitrầm giọng nói, tôn tử hiện giờ không có ở trong phủ, tự nhiên là muốnđem ác khí trong người thoát ra.
"Tổ mẫu, Tam di nương là ngườihiền lành, cũng là di nương nhập phủ sớm nhất, nay quyền chưởng gia cũng nên giao cho nàng!" Nụ cười ngọt ngào trên mặt Nạp Lan Khuynh vẫn không thay đổi, ánh mắt lúc tối lúc sáng nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh.
"Lão thái thái, tam di nương mặc dù là người thích hợp, nhưng nàng một lònghướng phật, vô tâm nhưng không chuyên tâm, tuy thiếp bất tài nhưng cũngnguyện vì lão thái thái chia sẻ!" Tứ di nương liếc mắt nhìn Nạp LanTĩnh, thấy trên mặt nàng không có gì biến hóa, mới có dũng khí nói racâu này.
"Lão thái thái anh minh, tuy nói Tam di nương cùng tứ di nương đều có thể nắm quyền chưởng gia, nhưng thiếp cảm thấy.." Lưu Châu đang nói đột nhiên ngừng lại, ánh mắt hướng trên người Nạp Lan Tĩnh xem xét.
"Chứ không phải ngươi cũng muốn nắm quyền đi?" Tứ di nươngvừa nghe liền mất hứng, nay Lưu Châu được lão gia sủng ái, nếu nàng nắmquyền thì sau này mình làm gì còn chỗ đứng trong phủ.
"Tứ dinương nói đùa, thiếp tự biết thân phận hèn mọn, tuyệt không dám có ýnghĩ như vậy, thiếp thật ra cảm thấy lão thái thái cùng tiểu thư chủ trì mới có thể khiến mọi người kính phục!" Lưu Châu cười cười, nàng tựnhiên vì đứa nhỏ trong bụng mà suy nghĩ , nay trong phủ vạn lần khôngthể đắc tội với lão thái thái cùng đại tiểu thư, chờ các nàng đấu đếnngươi chết ta sống, đứa nhỏ của mình mới có thể bảo toàn.
"Đươngnhiên không được, lão thái thái tuổi tác đã cao, sao có thể để cho người lại vì vãn bối chúng ta mà lo lắng suy nghĩ, đại tiểu thư là một nữ tửchưa thành thân có thể nào nắm quyền chưởng gia?" Tứ di nương vừa nghexong liền lập tức sốt ruột, cơ hội ngàn năm có một như thế này tuyệtkhông thể rơi vào tay người khác, nhưng chuyện này có chút khó khăn.
Lưu Châu nhấp một ngụm trà, đạm mạc cười mà không nói, trong lòng thầm mắng Tứ di nương ngu xuẩn. Nạp Lan Tĩnh lặng lẽ gợi lên khóe môi, Lưu Châulà người thông minh.
"Ừ, ta cảm thấy Nhị di nương là người thíchhợp nhất, ta xem..!" Trong giọng nói lão thái thái có một chút gấp gáp,hôm nay là thời cơ tốt để phóng xuất Nhị di nương ra ngoài.
"Tổmẫu, nhị di nương phạm vào lỗi hãm hại chủ mẫu!" Trên mặt Nạp Lan Tĩnhkhông có một tia gợn sóng, làm cho người ta không đoán được nàng đangsuy nghĩ cái gì.
"Hừ, nàng đã đóng cửa mấy ngày nay, đó cũng làtrừng phạt rồi!" Lão thái thái không nhịn được, Nạp Lan Tĩnh mỗi lần đều cùng chính mình đối đầu, nay xem nàng càng ngày càng chướng mắt.
"Người hãm hại chủ mẫu đánh lẽ phải bị trục xuất khỏi phủ, lưu nàng trong phủđã là đại ân!" Nạp Lan Tĩnh đùa bỡn với ly trà, trong lời nói tựa hồkhông chút để ý.
"Các ngươi chính là muốn Nạp Lan phủ không đượcbình yên, một hồi lại đến Cung phủ cáo trạng, nói cho ngươi biết đây làNạp Lan phủ còn không tới phiên người Cung gia làm chủ!" Lửa giận tronglòng lão thái thái bộc phát, Cung Ngao kia kiêu ngạo như vậy , ngẫm lạicàng khiến người ta tức giận.
"Tổ mẫu, người đừng nóng giận, Cung gia rốt cuộc là nhà mẹ đẻ, trong tay lại cầm binh quyền, kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường!" Nạp Lan Khuynh sắc mặt lạnh lùng. Cung thị cóthể kiêu ngạo đến bây giờ còn không phải là vì Cung gia sao? Nếu ngoạitổ phụ mình là đại tướng quân, di nương có thể hay không sẽ không phảiđi từ đường.
"Hừ, cứ chờ xem, Cung gia hắn sẽ không có kết cụctốt!" Thanh âm lão thái thái vô thức nâng lên, lúc trước con bà ở Cunggia phải chịu không ít sự xem thường, hoặc là trước kia không nên cướiCung thị.
"Tổ mẫu, ngươi thật to gan, dám nhục mạ mệnh quan nhấtphẩm của triều đình!" Nạp Lan Tĩnh mở miệng, lấy tay đùa nghịch làn váy, trong mắt nặng nề xơ xác tiêu điều, tất cả mọi chuyện xảy ra ở kiếptrước vẫn là cơn ác mộng trong lòng nàng.
"Mệnh quan nhất phẩmthì đã sao? Con ta cũng là mệnh quan nhất phẩm!" Trên mặt lão thái tháicó chút không cam lòng, Cung gia hắn có gì đặc biệt hơn người, Cung giacó thứ gì chẳng lẽ họ còn không có sao.
"Vậy thì sao? Con ngươilà mệnh quan nhất phẩm nhưng ngươi không phải, tựa như con ngươi thấy ta không cần phải hành lễ, mà ngươi? Ngươi tự cho mình là gì? Luận địa vịthân phận ngươi không phải chính thất, luận cáo mệnh ngươi sao có thể so với mẫu thân, ở trước mặt bản quận chúa mà tự cao!" Nạp Lan Tĩnh cườira tiếng, khóe mắt nhìn thấy Thu Nguyệt bước vào, tươi cười trên mặtcàng thêm ngọt ngào.
"Đại tỷ tỷ, ngươi sao có thể nói chuyện vớitổ mẫu như vậy? Dù ngươi là quận chúa thì thế nào, tương lai ngươi làhoàng tử phi thì như thế nào? Đều là cháu gái của tổ mẫu, đây là chuyệnkhông thể thay đổi!" Nạp Lan Khuynh như là bị hoảng sợ, hai mắt trừngthật lớn, giống như có chút không dám tin.
"Nơi này không đếnphiên ngươi lên tiếng!" Nạp Lan Tĩnh nâng ngón tay, nương chúc quangnhìn ngón tay trắng noãn, nàng nhớ rõ lúc trước ngón tay Nạp Lan Khuynhđỏ bừng giống như màu máu tươi "Thu Nguyệt, đánh cho ta!" Nạp Lan Tĩnhra lệnh một tiếng, chỉ nghe thanh âm " Ba ba " vang lên.
Nạp LanKhuynh không kịp phản kháng, còn chưa rõ ràng đã bị một nữ tử dùng bàntay mạnh mẽ tát lên mặt, trong mắt cảm giác choáng váng, vài lần tưởngnghiêng về một phía ngã xuống, liền bị bàn tay bên kia đánh thẳng thânmình!
"Nạp Lan Tĩnh, tiện nhân, phản rồi!" Lão thái thái tức giận đứng dậy, Tôn ma ma bên cạnh chạy nhanh tới đỡ nàng, tuy cảm thấy thủđoạn của Nạp Lan Tĩnh quá ngoan độc, nhưng nàng biết mấy năm nay đạitiểu thư sống cũng không dễ chịu.
"Tiện nhân? Lời này ngươi cũngdám nói sao? Thu Nguyệt tát cho ta!" Nạp Lan Tĩnh đứng lên, nhón tay nhẹ nhàng xẹt qua biên váy, nghe được thanh âm bàn tay kia đánh, trong lòng nghẹn một cơn tức, tựa như phát tiết ra ngoài "Mẫu thân là chủ mẫutrong phủ, không có mệnh lệnh của chủ mẫu, ai có thể chưởng quản việcbếp núc, thật khiến người khác chê cười!"
"Đại tỷ tỷ, đừng đánhtổ mẫu, đừng đánh tổ mẫu!" Tứ di nương sớm bị hành động của Nạp Lan Tĩnh dọa liền không dám nói tiếp nữa, mà Lưu Châu ngược lại chỉ dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn cục diện trước mặt, mà Tam di nương vẫn như trước cầm đàn mộc lần tràng hạt, sắc mặt không có một tia biến hóa, chỉ có NạpLan Ninh cuống quýt chạy tới, trong ánh mắt hàm chứa nước mắt, trong mắt tựa như có chút khẩn cầu nhìn Nạp Lan Tĩnh.
"Thu Nguyệt dừngtay!" Nạp Lan Tĩnh cười cười, ngón tay xẹt qua da thịt phấn nộn của NạpLan Ninh, miệng không ngừng khen ngợi, thật là cái phấn điêu ngọc thếthiên hạ. Tam di nương bị kích thích , lần tràng hạt tạm dừng một chút,nhưng lại giống như giật mình không thấy, ngón tay như có quy luật tiếptục lần tràng mộc.
"Các người đều là người chết sao?" Lão tháithái bị đánh, lời nói không rõ ràng, trên mặt dữ tợn, nhưng vẫn khôngdám tiến về phía trước động đến Nạp Lan Tĩnh.
"Đại tiểu thư!" Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, trước kia đều là lão thái thái định đoạt,nhưng hiện tại các nàng đều không biết nên nghe theo vị chủ tử nào
"Ngươi biết không, đại tỷ tỷ thật sự rất thích ngươi!" Nạp Lan Tĩnh cười nhẹnhàng, trên tay mạnh mẽ dùng sức, đem thân mình Nạp Lan Ninh đẩy ra xa.
"Đại tỷ tỷ!" Nạp Lan Ninh hô lên, thân mình không tự chủ ngã trên mặt đất, trong mắt lập tức tràn ra nước mắt.
"Ninh nhi!" Nạp Lan Diệp Hoa từ bên ngoài tiến vào, vừa vặn thấy một màn này, nhanh chóng chạy đến, khẩn trương ôm lấy Nạp Lan Ninh "Ninh nhi, ngươicó bị thương hay không?" Nạp Lan Diệp Hoa mặt lạnh như băng, lúc trướcNạp Lan Khuynh bị đánh cũng không thấy hắn có vẻ mặt như vậy.
Nạp Lan Tĩnh nở nụ cười, có lẽ nàng chưa bao giờ biết, Nạp Lan Diệp Hoa vô cùng để ý đến Ninh muội muội ngây thơ chất phác này.
"Hừ, ở trước mặt mọi người thế nhưng hắn lại không chút e dè nói chuyện củachủ tử, sợ người khác không biết sao, nô tài như vậy tuyệt không thểlưu." Vận Ninh quận chúa thanh âm nhẹ nhàng, chỉ có ba chữ cuối cùnggiọng điệu mới có chút nặng nề, trong ánh mắt bắn ra ngoan ý mãnh liệt.
Tần thị thân mình vừa động, hiểu được hàm ý trong lời nói của Vận Ninh quận chúa, không nghĩ tới nàng ngày thường dịu dàng nhu nhược, thật ra trong lòng lại ngoan độc như vậy, thân thể không tự giác rùng mình một cái.
Vận Ninh quận chúa đem biểu tình của Tần thị thu vào đáy mắt, lại thủychung không mở miệng giải thích, gia đinh này tuyệt không thể lưu, nếunàng đoán không sai, gia đinh chân chính truyền tin đã chết trên đường,trong lòng nàng tuy biết làm như vậy sẽ đả thảo kinh xà ( động cỏ đánhrắn ) , nhưng hiện tại là thời cơ tốt, chỉ dùng biện pháp này mới có thể vì Tĩnh nhi tranh thủ chút ít thời gian.
Vận Ninh quận chúangẩng đầu nhìn trời cao, từ nhỏ Thái hậu liền phá lệ yêu thương nàng,nhưng có ai biết được nàng lại đối với chính mình tàn nhẫn? Từ nhỏ đãxem những thủ đoạn dơ bẩn trong cung, nàng nói tương lai chính mình muốn làm Hoàng tử phi, lại càng muốn trở thành mẫu nghi thiên hạ, muốn tồntại ở trong cung quan trọng nhất là phải ngoan độc hơn so với nhữngngười khác, nàng hít một hơi thật sâu, nàng thật hâm mộ những hài tửtrong gia đình bình thường, tự do mà nàng luôn hy vọng lại càng trở nênxa vời.
Trở lại Nạp Lan phủ, Nạp Lan Tĩnh liền vội vàng hướngviện mình đi đến, Cung Ngao cũng theo sát ở phía sau, tuy là không hợpquy củ nhưng rốt cuộc cũng không có cách nào khác.
"Thiếu gia,chúng ta cùng Anh Đào đều là tì nữ lớn lên bên nhau, tình cảm thân thiết như tỷ muội ruột thịt, người muốn rời khỏi đây thì giết hết bọn nô tìđi, cho bọn nô tì được chôn cùng với Anh Đào" Nạp Lan Tĩnh từ xa đã nghe thấy thanh âm vang lên trong viện.
"Đại tiểu thư đã trở lại"Không biết là ai lên tiếng làm cho bọn nô tài đang vây xung quanh cửaviện nhanh chóng lui sang hai bên.
Nạp Lan Tĩnh dặn dò các nàng vài câu, mang theo Cung Ngao chạy nhanh vào sân.
"Nạp Lan Hiên, nếu ngươi dám bước thêm bước nữa, ta sẽ khiến cho Anh Đàochết thêm vài lần, làm cho nàng ở dưới suối vàng cũng phải bất an!" NạpLan Tĩnh tiến vào sân đã nhìn thấy hạ nhân quỳ song song trên mặt đất,Lưu Thúy cố sức nâng thi thể Anh Đào khiêng ra ngoài, cầm trong tay mộtmảnh chén vỡ kề sát cổ Anh Đào, chỉ cần Nạp Lan Hiên động đậy một chútthì mảnh chén vỡ sẽ cắt thật sâu vào cổ Anh Đào.
"Ngươi đáng chết " Nạp Lan Hiên giống như bị đụng tới nghịch lân, tròng mắt đỏ lên, cảngười tản ra sát khí, trường kiếm trong tay hướng Lưu Thúy đâm tới, NạpLan Tĩnh trong lòng căng thẳng, chỉ thấy Cung Ngao nhảy lên cùng vớithanh âm binh khí va chạm vào nhau.
Ba!Ba!Ba!
Thanh âmphát ra càng ngày càng lớn, chỉ thấy ánh lửa bắn ra bốn phía xung quanhnhưng lại không thể thấy rõ bóng dáng hai người "A!" Đột nhiên nghe NạpLan Hiên hét lên, một tiếng rống vang lên liền ngã xuống, quần áo trênngười có chút rách nát, mà Cung Ngao cũng là một thân vô cùng chật vật.
"Ca ca ... biểu huynh " Nạp Lan Tĩnh kinh hãi hô lên, vội vàng chạy đến xem Nạp Lan Hiên có bị thương hay không.
"Hắn tạm thời không sao, hiện tại huynh sẽ cho người mang hắn đến Cung phủ,bộ dạng này của hắn rất dễ dàng đả thương người khác." Cung Ngao nhíumày, cầm lấy cổ tay Nạp Lan Hiên, hai ngón tay nhẹ nhàng ấn vào mạch đập của hắn, trên đường hành quân vốn không thiếu người bị thương, một vài y thuật đơn giản hắn tự nhiên có thể hiểu được, bắt mạch xong liền buôngcánh tay Nạp Lan Hiên xuống mới trầm giọng nói.
"Cũng chỉ có biện pháp này. " Nạp Lan Tĩnh gật đầu, trong lòng nàng hiểu được chỉ có thểdùng biện pháp này, ở lại trong Nạp Lan phủ đối với Nạp Lan Hiên cũngkhông có ích lợi gì.
"Huynh trước đi bẩm báo với dượng." CungNgao sai người khiêng Nạp Lan Hiên lên xe ngựa , mới dẫn theo hai ngườiđi đến viện của Nạp Lan Diệp Hoa.
"Tiểu thư, ngài cuối cùng đãtrở lại. " Lưu Thúy lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, thân thể mềmnhũn buông mình ngồi trên mặt đất.
"Ít nhiều cũng nhờ có ngươi!"Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu, may mắn có Lưu Thúy gắt gao giữ chặt Nạp LanHiên ở trong phòng, nếu để mặc hắn xông ra ngoài làm Nạp Lan Diệp Hoa bị thương, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
"Anh Đào saolại thế này? " Lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần, đem thi thể Anh Đào chuyển đến sườn phòng trong của nàng, Nạp Lan Tĩnh có chútnghẹn ngào, sáng nay vẫn còn hoàn hảo, như thế nào hiện tại người đãkhông còn.
"Đại tiểu thư, đại phu nói .... đại phu nói xương cốtbên trong bị đánh gãy, trái tim bị tổn thương!" Lưu Thúy có chút nóikhông nên lời, trong lòng nàng vốn không tin tưởng lời nói của đại phu,lại mời một đại phu khác đến nhưng kết luận đều giống nhau, về sau NạpLan Tĩnh phân phó không cho bất kỳ người nào động vào thi thể Anh Đào.
"Anh Đào ...." Nạp Lan Tĩnh thì thào gọi tên nàng, nghĩ đến chính mình trọng sinh một lần liền có khả năng cứu lại người khác, kết quả lại khôngcông tặng đi tính mạng của nàng, Nạp Lan Tĩnh có xem qua một chút ythuật, hiển nhiên đối với lời nói của đại phu là không tin tưởng, xươngcốt có bao nhiêu cứng rắn, nói gãy là gãy sao? Nếu thật sự bị chặt đứtthì chỉ cần chữa trị kịp thời cũng sẽ không đi nhanh như vậy, rõ ràng là có người âm thầm làm khó dễ hại chết Anh Đào.
"Thu Nguyệt, chútnữa ngươi hồi Cung Phủ một chuyến, mời Vận Ninh quận chúa tìm người cóthể tin cậy đến khám nghiệm tử thi, ta muốn vì Anh Đào khám nghiệm tửthi. " Nạp Lan Tĩnh quả quyết nói, nàng không thể để Anh Đào ra đi oanuổng như vậy, nàng nên vì Anh Đào mà báo thù.
"Dạ!" Thu Nguyệtgật đầu một cái liền nhanh chóng xoay ngươi rời đi, mà Lưu Thúy lúc nàymới chú ý tới nha đầu một thân tố y luôn đi theo bên người Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh nhìn gương mặt Anh Đào bình tĩnh tựa như đang ngủ yên,trong long đau đớn, cảm giác thế giới như đang sụp đổ, một là vì muốnsắp sửa rẽ mây nhìn trời lại không nghĩ tới tình trạng bây giờ bốn bềđều là kẻ thù, cảm giác càng lúc càng tiến sâu vào vòng xoáy.
"Lão thái thái chưa từng tới sao?" Nạp Lan Tĩnh đắp cho Anh Đào một cái chăn, trong thanh âm mang theo nồng đậm giọng mũi.
"Bẩm tiểu thư, lão thái thái sau khi biết liền lập tức đi đến sân của lãogia, chỉ sợ lão gia lại đánh đại thiếu gia!" Lưu Thúy trong lòng vô cùng đau đớn, nàng từ lâu đã coi Anh Đào như muội muội ruột thịt, lúc nàynói chuyện lại không nghe thấy giọng của nàng , tròng lòng thực sự rấtkhó chịu.
Nạp Lan Tĩnh ngồi ngây ngốc bên cạnh thi thể Anh Đào,trong đầu không biết suy nghĩ điều gì, nên làm như thế nào, đầu óc vôcùng rối loạn, cưỡng ép chính mình phải nghỉ ngơi một lát.
"LưuThúy, lần trước ngươi giúp Ngũ di nương ra phủ, không phải chủ ý của một mình ngươi đi?" Nạp Lan Tĩnh trầm giọng hỏi, trong đầu nàng toàn bộ đều là bóng dáng người kia
"Bẩm tiểu thư, là Tam di nương!" Lưu Thúy thở ra một hơi, cùng Nạp Lan Tĩnh trải qua nhiều chuyện như vậy, cũngcoi như là sinh tử chi giao, hiện tại xảy ra chuyện lớn như thế, nếu lại tiếp tục gạt nàng, chính mình ở Nạp Lan phủ sẽ tứ cố vô thân.
"Quả nhiên là nàng!" Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu, chuyện đáng sợ nhất trên đờinày không phải là kẻ thù của ngươi có bao nhiêu lợi hại mà là căn bảnkhông biết kẻ thù của ngươi là ai.
"Đại tiểu thư, biểu thiếu gia tới!" Thanh âm hạ nhân bẩm báo, liền nhìn thấy Cung Ngao tiến vào.
"Biểu ca" Nạp Lan Tĩnh đứng lên, sắc mặt có chút tiều tụy.
"Ta đã nói với dượng sẽ đưa biểu đệ đến Cung phủ một chuyến, muội hôm naycùng chúng ta trở về, hay vẫn đợi ngày mai chờ phụ thân ta lại đây, đưamuội cùng cô cô cùng nhau trở về? " Cung Ngao nhíu mày, vừa rồi khi hắnđến viện Nạp Lan Diệp Hoa, liền nghe thấy từng tiếng mắng chửi tiệnnhân, nghịch tử, hắn chỉ là một vãn bối rất khó mở miệng nhưng lại không đành lòng nhìn người thân hắn chịu khổ, xem ra chỉ còn cách bẩm báo với phụ thân.
"Biểu ca, các ngươi về trước đi, ta dù sao cũng làquận chúa được bệ hạ sắc phong, thật không có ai dám dụng đến ta đâu."Nạp Lan Tĩnh cười, trong lòng hiểu được Cung Ngao lo lắng cái gì.
"Được, muội cũng nên cẩn thận một chút!" Cung Ngao cũng không nói thêm gì, gật gật đầu, xoay người rời đi.
"Biểu ca, ca ca ... cầu xin người quan tâm!" Nạp Lan Tĩnh nhịn không được lên tiếng, chuyện kiếp trước vẫn còn quanh quẩn trong lòng nàng, nhưng khiđó Anh Đào còn sống, hiện nay chỉ mong Nạp Lan Hiên chớ nên luẩn quẩntrong lòng.
Vô luận ngươi có nguyện ý hay không, sắc trời dần dần tối đi, sắc màu đen tối như muốn há miệng thật lớn cắn nuốt mọi người.
"Đại tiểu thư, đã có kết quả khám nghiệm tử thi, trong cơ thể Anh Đào có tồn tại một loại kịch động của Tây Vực, Mỹ Nhân Cười, vô sắc vô vị, trongkhoảng thời gian một nén nhang có thể lan ra khắp cơ thể, qua thời gianmột nén nhang, chất độc sẽ phát tát dẫn tới tử vong, dược thạch vô linh! Vận Ninh quận chúa lật xem dược án trong cung, mẫu thân nhị hoàng tửchính là bị độc này hại chết!" Thu Nguyệt đứng đối diện Nạp Lan Tĩnh,ánh nến chiếu trên mặt nàng khiến khuôn mặt nàng đỏ ửng, bóng nàng trêntường cũng nhảy theo ánh nến.
"Còn gia đinh truyền tin kia đã bị Vận Ninh quận chúa xử lý!" Thanh âm Thu Nguyệt dần dần trở nên phiêu miểu.
"Ừ!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu, nàng không biết Vận Ninh quận chúa là từ đâu tìmra người khám nghiệm tử thi, nhưng nếu có thể điều tra ra, đó chính làcao thủ bách chiến. Mà Vận Ninh quận chúa lại thường xuyên xuất nhậphoàng cung, đối với sự tình trong cung cũng có chút hiểu biết.
"Đại tiểu thư, lão thái thái mời ngài qua đó!" Lưu Thúy từ bên ngoài tiếnvào, Anh Đào ra đi, mọi chuyện lớn nhỏ trong viện đều do Lưu Thúy quảnlý
"Ừ!" Nạp Lan Tĩnh mệt mỏi xoa xoa mi tâm, đến lúc dùng bữatối, không biết Cung thị ở nơi đó có người chiếu cố hay không, có ngườiđưa đồ ăn tới hay không.
Lưu Thúy cầm một kiện áo choàng màu tím phủ lên người Nạp Lan Tĩnh, Anh Đào vừa đi, khí sắc trong viện bỗng ảm đạm hẳn đi.
"Thu Nguyệt, ngươi đi xem mẫu thân có gặp khó khăn gì không?" Nạp Lan Tĩnhxoay người nói với Thu Nguyệt, Lưu Thúy lại kinh ngạc, nàng vừa rồi cảmthấy trong phòng rõ ràng cũng chỉ có một mình Nạp Lan Tĩnh, đây là lầnthứ hai nàng bỏ qua nữ tử này.
Nạp Lan Tĩnh sửa sang lại quần áo, được Lưu Thúy giúp đỡ đi ra ngoài sân, sắc trời u ám, một trận gió lạnh thổi qua, khiến Nạp Lan Tĩnh nhịn không được rùng mình.
"Thỉnhan tổ mẫu!" Nạp Lan Tĩnh vào phòng ở của lão thái thái liền nhìn thấy di nương cùng các tiểu thư đã ở đó. "Ngồi đi!" Lão thái thái gật gật đầu,sắc mặt âm trầm lợi hại, nghĩ đến hôm nay chịu kinh hách không ít.
"Tham kiến đại tỷ tỷ!" "Thỉnh an đại tiểu thư!" Mọi người hành lễ, Nạp LanTĩnh vẫy tay, mọi người thế này mới ngồi vào chỗ của mình.
"Hiệntại ta gọi mọi người tới là có chuyện quan trọng muốn nói, Cung thị phạm lỗi nên sau này quyền chưởng gia sẽ do các ngươi nắm!" Lão thái tháitrầm giọng nói, tôn tử hiện giờ không có ở trong phủ, tự nhiên là muốnđem ác khí trong người thoát ra.
"Tổ mẫu, Tam di nương là ngườihiền lành, cũng là di nương nhập phủ sớm nhất, nay quyền chưởng gia cũng nên giao cho nàng!" Nụ cười ngọt ngào trên mặt Nạp Lan Khuynh vẫn không thay đổi, ánh mắt lúc tối lúc sáng nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh.
"Lão thái thái, tam di nương mặc dù là người thích hợp, nhưng nàng một lònghướng phật, vô tâm nhưng không chuyên tâm, tuy thiếp bất tài nhưng cũngnguyện vì lão thái thái chia sẻ!" Tứ di nương liếc mắt nhìn Nạp LanTĩnh, thấy trên mặt nàng không có gì biến hóa, mới có dũng khí nói racâu này.
"Lão thái thái anh minh, tuy nói Tam di nương cùng tứ di nương đều có thể nắm quyền chưởng gia, nhưng thiếp cảm thấy.." Lưu Châu đang nói đột nhiên ngừng lại, ánh mắt hướng trên người Nạp Lan Tĩnh xem xét.
"Chứ không phải ngươi cũng muốn nắm quyền đi?" Tứ di nươngvừa nghe liền mất hứng, nay Lưu Châu được lão gia sủng ái, nếu nàng nắmquyền thì sau này mình làm gì còn chỗ đứng trong phủ.
"Tứ dinương nói đùa, thiếp tự biết thân phận hèn mọn, tuyệt không dám có ýnghĩ như vậy, thiếp thật ra cảm thấy lão thái thái cùng tiểu thư chủ trì mới có thể khiến mọi người kính phục!" Lưu Châu cười cười, nàng tựnhiên vì đứa nhỏ trong bụng mà suy nghĩ , nay trong phủ vạn lần khôngthể đắc tội với lão thái thái cùng đại tiểu thư, chờ các nàng đấu đếnngươi chết ta sống, đứa nhỏ của mình mới có thể bảo toàn.
"Đươngnhiên không được, lão thái thái tuổi tác đã cao, sao có thể để cho người lại vì vãn bối chúng ta mà lo lắng suy nghĩ, đại tiểu thư là một nữ tửchưa thành thân có thể nào nắm quyền chưởng gia?" Tứ di nương vừa nghexong liền lập tức sốt ruột, cơ hội ngàn năm có một như thế này tuyệtkhông thể rơi vào tay người khác, nhưng chuyện này có chút khó khăn.
Lưu Châu nhấp một ngụm trà, đạm mạc cười mà không nói, trong lòng thầm mắng Tứ di nương ngu xuẩn. Nạp Lan Tĩnh lặng lẽ gợi lên khóe môi, Lưu Châulà người thông minh.
"Ừ, ta cảm thấy Nhị di nương là người thíchhợp nhất, ta xem..!" Trong giọng nói lão thái thái có một chút gấp gáp,hôm nay là thời cơ tốt để phóng xuất Nhị di nương ra ngoài.
"Tổmẫu, nhị di nương phạm vào lỗi hãm hại chủ mẫu!" Trên mặt Nạp Lan Tĩnhkhông có một tia gợn sóng, làm cho người ta không đoán được nàng đangsuy nghĩ cái gì.
"Hừ, nàng đã đóng cửa mấy ngày nay, đó cũng làtrừng phạt rồi!" Lão thái thái không nhịn được, Nạp Lan Tĩnh mỗi lần đều cùng chính mình đối đầu, nay xem nàng càng ngày càng chướng mắt.
"Người hãm hại chủ mẫu đánh lẽ phải bị trục xuất khỏi phủ, lưu nàng trong phủđã là đại ân!" Nạp Lan Tĩnh đùa bỡn với ly trà, trong lời nói tựa hồkhông chút để ý.
"Các ngươi chính là muốn Nạp Lan phủ không đượcbình yên, một hồi lại đến Cung phủ cáo trạng, nói cho ngươi biết đây làNạp Lan phủ còn không tới phiên người Cung gia làm chủ!" Lửa giận tronglòng lão thái thái bộc phát, Cung Ngao kia kiêu ngạo như vậy , ngẫm lạicàng khiến người ta tức giận.
"Tổ mẫu, người đừng nóng giận, Cung gia rốt cuộc là nhà mẹ đẻ, trong tay lại cầm binh quyền, kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường!" Nạp Lan Khuynh sắc mặt lạnh lùng. Cung thị cóthể kiêu ngạo đến bây giờ còn không phải là vì Cung gia sao? Nếu ngoạitổ phụ mình là đại tướng quân, di nương có thể hay không sẽ không phảiđi từ đường.
"Hừ, cứ chờ xem, Cung gia hắn sẽ không có kết cụctốt!" Thanh âm lão thái thái vô thức nâng lên, lúc trước con bà ở Cunggia phải chịu không ít sự xem thường, hoặc là trước kia không nên cướiCung thị.
"Tổ mẫu, ngươi thật to gan, dám nhục mạ mệnh quan nhấtphẩm của triều đình!" Nạp Lan Tĩnh mở miệng, lấy tay đùa nghịch làn váy, trong mắt nặng nề xơ xác tiêu điều, tất cả mọi chuyện xảy ra ở kiếptrước vẫn là cơn ác mộng trong lòng nàng.
"Mệnh quan nhất phẩmthì đã sao? Con ta cũng là mệnh quan nhất phẩm!" Trên mặt lão thái tháicó chút không cam lòng, Cung gia hắn có gì đặc biệt hơn người, Cung giacó thứ gì chẳng lẽ họ còn không có sao.
"Vậy thì sao? Con ngươilà mệnh quan nhất phẩm nhưng ngươi không phải, tựa như con ngươi thấy ta không cần phải hành lễ, mà ngươi? Ngươi tự cho mình là gì? Luận địa vịthân phận ngươi không phải chính thất, luận cáo mệnh ngươi sao có thể so với mẫu thân, ở trước mặt bản quận chúa mà tự cao!" Nạp Lan Tĩnh cườira tiếng, khóe mắt nhìn thấy Thu Nguyệt bước vào, tươi cười trên mặtcàng thêm ngọt ngào.
"Đại tỷ tỷ, ngươi sao có thể nói chuyện vớitổ mẫu như vậy? Dù ngươi là quận chúa thì thế nào, tương lai ngươi làhoàng tử phi thì như thế nào? Đều là cháu gái của tổ mẫu, đây là chuyệnkhông thể thay đổi!" Nạp Lan Khuynh như là bị hoảng sợ, hai mắt trừngthật lớn, giống như có chút không dám tin.
"Nơi này không đếnphiên ngươi lên tiếng!" Nạp Lan Tĩnh nâng ngón tay, nương chúc quangnhìn ngón tay trắng noãn, nàng nhớ rõ lúc trước ngón tay Nạp Lan Khuynhđỏ bừng giống như màu máu tươi "Thu Nguyệt, đánh cho ta!" Nạp Lan Tĩnhra lệnh một tiếng, chỉ nghe thanh âm " Ba ba " vang lên.
Nạp LanKhuynh không kịp phản kháng, còn chưa rõ ràng đã bị một nữ tử dùng bàntay mạnh mẽ tát lên mặt, trong mắt cảm giác choáng váng, vài lần tưởngnghiêng về một phía ngã xuống, liền bị bàn tay bên kia đánh thẳng thânmình!
"Nạp Lan Tĩnh, tiện nhân, phản rồi!" Lão thái thái tức giận đứng dậy, Tôn ma ma bên cạnh chạy nhanh tới đỡ nàng, tuy cảm thấy thủđoạn của Nạp Lan Tĩnh quá ngoan độc, nhưng nàng biết mấy năm nay đạitiểu thư sống cũng không dễ chịu.
"Tiện nhân? Lời này ngươi cũngdám nói sao? Thu Nguyệt tát cho ta!" Nạp Lan Tĩnh đứng lên, nhón tay nhẹ nhàng xẹt qua biên váy, nghe được thanh âm bàn tay kia đánh, trong lòng nghẹn một cơn tức, tựa như phát tiết ra ngoài "Mẫu thân là chủ mẫutrong phủ, không có mệnh lệnh của chủ mẫu, ai có thể chưởng quản việcbếp núc, thật khiến người khác chê cười!"
"Đại tỷ tỷ, đừng đánhtổ mẫu, đừng đánh tổ mẫu!" Tứ di nương sớm bị hành động của Nạp Lan Tĩnh dọa liền không dám nói tiếp nữa, mà Lưu Châu ngược lại chỉ dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn cục diện trước mặt, mà Tam di nương vẫn như trước cầm đàn mộc lần tràng hạt, sắc mặt không có một tia biến hóa, chỉ có NạpLan Ninh cuống quýt chạy tới, trong ánh mắt hàm chứa nước mắt, trong mắt tựa như có chút khẩn cầu nhìn Nạp Lan Tĩnh.
"Thu Nguyệt dừngtay!" Nạp Lan Tĩnh cười cười, ngón tay xẹt qua da thịt phấn nộn của NạpLan Ninh, miệng không ngừng khen ngợi, thật là cái phấn điêu ngọc thếthiên hạ. Tam di nương bị kích thích , lần tràng hạt tạm dừng một chút,nhưng lại giống như giật mình không thấy, ngón tay như có quy luật tiếptục lần tràng mộc.
"Các người đều là người chết sao?" Lão tháithái bị đánh, lời nói không rõ ràng, trên mặt dữ tợn, nhưng vẫn khôngdám tiến về phía trước động đến Nạp Lan Tĩnh.
"Đại tiểu thư!" Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, trước kia đều là lão thái thái định đoạt,nhưng hiện tại các nàng đều không biết nên nghe theo vị chủ tử nào
"Ngươi biết không, đại tỷ tỷ thật sự rất thích ngươi!" Nạp Lan Tĩnh cười nhẹnhàng, trên tay mạnh mẽ dùng sức, đem thân mình Nạp Lan Ninh đẩy ra xa.
"Đại tỷ tỷ!" Nạp Lan Ninh hô lên, thân mình không tự chủ ngã trên mặt đất, trong mắt lập tức tràn ra nước mắt.
"Ninh nhi!" Nạp Lan Diệp Hoa từ bên ngoài tiến vào, vừa vặn thấy một màn này, nhanh chóng chạy đến, khẩn trương ôm lấy Nạp Lan Ninh "Ninh nhi, ngươicó bị thương hay không?" Nạp Lan Diệp Hoa mặt lạnh như băng, lúc trướcNạp Lan Khuynh bị đánh cũng không thấy hắn có vẻ mặt như vậy.
Nạp Lan Tĩnh nở nụ cười, có lẽ nàng chưa bao giờ biết, Nạp Lan Diệp Hoa vô cùng để ý đến Ninh muội muội ngây thơ chất phác này.