Yêu Vương Quỷ Phi - Trang 2
Quyển 3 - Chương 4: Yên lặng chờ gọi
Liên Nhạc Hoàng đế đã đích thân mời, Đoan Mộc Điềm sao có thể không vui vẻ chấp nhận được?
Đây liệu có thể coi là ‘Đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi tìm được lại không tốn chút công phu nào’ không? Mấy ngày nay, nàng vẫn đang suy nghĩ làm sao mới có thể vào trong hoàng cung để điều tra, không ngờ cuối cùng lại để cho nàng gặp được cơ hội tốt như vậy.
Dù rằng trong việc này, bốn phía tràn ngập mùi âm mưu, nếu nàng cứ tùy tiện ‘bước chân’ vào như vậy thì ắt sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy âm mưu này. Cho dù nàng mang thân phận là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng thì điều này đối với nàng cũng không có tác dụng bảo vệ quá lớn, bởi vì……. vị Hoàng đế này vốn không có chút thực quyền nào, triều đình Liên Nhạc quốc vốn đã bị Nhiếp chính vương cầm giữ hơn mười năm.
Nhưng vậy thì đã sao?
Nàng cũng không phải con dân Liên Nhạc quốc, đương nhiên cũng không cần ‘lấy lòng’ Liên Nhạc. Lần này nàng đến đây hoàn toàn chỉ vì ôm một mục đích không thể để người biết mà đến, chính là muốn lấy được một nhánh Tử Sam Vương đang được cất trong bảo khố của Hoàng cung, những âm mưu, tranh đấu triều đình kia thì có liên quan gì tới nàng đâu?
Cho nên đối với hành động dẫn sói vào nhà này của Liên Nhạc hoàng đế, nàng vui vẻ chấp nhận, dường như cũng không thèm để tâm đám thị vệ từ đầu đã vô cùng kiêu ngạo kia đang trợn mắt nhìn nàng. Nàng âm lãnh liếc mắt nhìn, trong lòng thì âm thầm cảnh giác, đồng thời chỉ cần một cơ hội thích hợp, nàng cũng sẽ không ngại ngùng ‘xuống tay’ diệt hết đám người này.
Thịnh lễ vây săn lần này vì Hoàng thượng vô ý bị rơi xuống nước mà loạn thành một đoàn(*), phải kết thúc trước thời hạn, có điều là dù sao thì hôm nay cũng là ngày cuối cùng, dù là kết thúc thì dường như kết thúc tại đây cũng không có gì khác biệt.
(*) vô cùng rối loạn
Đoan Mộc Điềm liền theo Liên Nhạc Hoàng đế tới bãi săn, đi trên đoạn đường này lại không có gặp phải rắc rối gì nữa. Mãi cho đến khi xa xa xuất hiện thật nhiều người khí thế không tầm thường, một vị nam tử trung niên mặc cẩm hoa y phục tiến lên đón, cung kính chắp tay quỳ bái, nói với Hoàng đế: “Tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng bình an vô sự thực sự là may mắn của Liên Nhạc quốc ta, chỉ là để Ngài bị kinh hách như vậy, thần tội đáng chết vạn lần!”
Liên Nhạc hoàng đế thoải mái được người nâng, nghe vậy nửa chết nửa sống cực kì yếu ớt lầm bầm hai tiếng, nói: “Hoàng thúc không nên tự trách, cũng do trẫm thiếu cẩn thận, bị Lý ái phi trượt chân té ngã đẩy vào giữa sông.”
“Tạ ơn hoàng thượng không trách thần tội không làm tròn bổn phận, về phần Lệ phi nương nương đẩy Hoàng thượng ngã xuống sông, quả thực tội ác tày trời, thần đã sai người bắt ả, tuyệt không bỏ qua!”
Trong mắt Hoàng đế đột nhiên có ánh sáng lóe lên, lại nhanh chóng bình thường trở lại, quay sang Liên Khải Minh lại là khuôn mặt đau lòng và tiếc hận, nói: “Thôi, Lý ái phi cũng không phải cố ý đẩy trẫm xuống sông, trẫm nghĩ việc này không bằng bỏ qua đi?”
Đây là chuyện trong hậu cung của hắn ta, thân là nhiếp chính vương lẽ ra không có tư cách nhúng tay vào. Chỉ có điều dù sao cũng chỉ là “lẽ ra” mà thôi, Liên Khải Minh lẽ nào lại trả quyền lực lại cho hắn đâu!
Liên Khải Minh nghe vậy vội vàng nói: “Hoàng thượng thương tiếc ả là may mắn của ả, có điều ả lại đẩy hoàng thượng ngã xuống sông, hại hoàng thượng phải chịu khổ như vậy. Vì vậy, bất luận là ả vô tình hay cố ý vẫn mắc phải tội ác tày trời. Hơn nữa, ả mắt thấy hoàng thượng rơi xuống nước lại không kêu cứu ngay lập tức, lại còn trợn mắt nhìn Hoàng thượng bị dòng nước cuốn đi, kéo dài thời gian khiến cho chúng thị vệ không thể kịp thời cứu giá, tội đáng chết vạn lần. May mắn thay, Hoàng thượng bình an vô sự, thần đây rốt cuộc cũng có thể yên lòng.”
Nghe vậy, hoàng đế ‘chẹp chẹp’ miệng, lắc đầu thở dài, vẻ mặt đáng tiếc nói: “Đáng tiếc, quá đáng tiếc, thật ra thì Lệ phi vẫn khiến trẫm rất vui vẻ, tính tình nàng dịu ngoan, thông minh lanh lợi, trẫm vô cùng hài lòng.”
Các Đại thần vừa đi ra nghênh tiếp hoàng thượng đang đứng hai bên nghe được lời này, nhất thời thần sắc khác nhau, trên mặt đủ mọi màu sắc cực kì đặc sắc.
Đoan Mộc Điềm quay đầu nhìn vị hoàng đế ‘hấp hối’ đang được người nâng, trong mắt đẹp hiện lên vẻ hứng thú không rõ.
Nàng luôn cảm thấy người sớm có tiếng xấu gần xa là Liên Nhạc hoàng đế đây chưa hẳn đã ngu ngốc vô năng như trong đồn đãi. Ví như phản ứng lúc mới tỉnh ở bờ sông, hay ví như cách hắn bảo vệ nàng trước đám thị vệ kiêu ngạo kia, lại tỷ như sau đó dẫn nàng tới bên cạnh hắn, thậm chí là cách hắn đối đáp với Liên Khải Minh như vừa rồi.
Tuy rằng hắn nhìn như p.hóng đãng, có vẻ vô cùng thương yêu lại không nỡ đối với vị phi tử đã đẩy hắn xuống sông kia, nhưng cũng chính như thế, những lời này của hắn ngược lại mỗi một câu lại càng đẩy nàng xuống vực thẳm, khiến cho những người vốn muốn cầu tình cho nàng, muốn chuyện lớn hóa nhỏ kia sẽ không thể lại mở miệng được.
Phi tử chỉ sợ cũng là người của Liên Khải Minh, cho nên dù hắn có sỉ nhục giẫm đạp hơn nữa thì trong lòng hắn cũng không có chút áy này nào. Bây giờ còn chưa thể đả động được đến Liên Khải Minh, cắn một miếng thịt của lão cũng tốt rồi.
Liên Khải Minh không mảy may thay đổi sắc mặt nói: “Chỉ là một nữ nhân mà thôi, nếu hoàng thượng thích, thần nhất định lại sắp xếp cho hoàng thượng một cách thỏa đáng, ‘phong phú’ thêm hậu cùng của ngài.”
“Ừ, trẫm hơi khó chịu, muốn nhanh chóng hồi cung, mọi thứ chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Đều đã chuẩn bị xong, còn có ngự y đã chờ từ trước, hay là để ông ta kiểm tra giúp hoàng thượng một chút, cũng để xem không biết long thể của hoàng thượng có việc gì không.” Nói đến tận bây giờ rốt cuộc mới nhớ ra là phải chẩn bệnh cho hoàng thượng.
Liên Nhạc Hoàng đế ra vẻ như không có phát hiện bất cứ điều gì khác thường, nghe vậy nửa chết nửa sống lầu bầu hai tiếng, sau đó bị người nâng vào.
Đến tận lúc này, Liên Khải Minh mới đưa mắt nhìn đến Đoan Mộc Điềm, ánh mắt thâm trầm nhìn không ra rốt cuộc là có tâm tư gì, nhưng hiển nhiên là đối với Đoan Mộc Điềm, lão cũng không thân thiện cho lắm.
“Vị công tử này là…”
“À, đó là ân nhân cứu mạng của trẫm.” Hoàng đế đi phía trước cũng không quay đầu lại, nói: “Ít nhiều thì vị tiểu huynh đệ này cũng lôi trẫm từ trong sông lên lại cứu tỉnh trẫm, quả thực là phúc tinh của trẫm, lát nữa phải ban thưởng cậu ấy thật hậu hĩnh. Bây giờ phiền Hoàng thúc chiêu đãi cậu ấy, nhớ kĩ là nghìn vạn lần cũng không được lơ là.”
“Thì ra là vị công tử này đã cứu hoàng thượng, thần nhất định tiếp đãi cẩn thận, chờ lúc hoàng thượng hồi cung lại luận công ban thưởng sau.” Lão nói với Liên Nhạc đế phía xa xa, sau đó liền quay người lại, vẻ mặt tươi cười nhìn Đoan Mộc Điềm nói: “Vị công tử này không biết nên xưng hô như thế nào?”
“Mộc Ngôn, ‘Mộc’ trong ‘mộc lâm’ (cây trong rừng), ‘Ngôn’ trong ‘phát ngôn’”
“Thì ra là Mộc Công tử.”
“Vương gia quá đề cao thảo dân rồi, ngài trực tiếp gọi Mộc Ngôn là được rồi.”
“Mộc công tử chính là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng, vì lẽ đó bản vương chịu lễ cũng là chuyện đương nhiên, làm sao có thể nói là đề cao được?”
“Thảo dân không dám nhận. Ta cũng chỉ là trùng hợp đi ngang qua, thấy có người ngã vào bờ sông liền tiến lên coi thử, không ngờ cuối cùng lại gặp phải hoàng thượng.”
Ta sợ giảm thọ đó, ai biết lúc ông cúi đầu có ‘nhớ thương’ trong lòng hay không, có khi lại âm thầm tính toán ở sau lưng đâm ta một đao làm bồi thường chưa biết chừng ấy chứ?
Nàng một chút lòng tin với nhân phẩm của Liên Nhạc nhiếp chính vương cũng không có, loại đàn ông có thể làm ra việc đoạt vợ người khác như vậy vốn cũng không xứng làm đàn ông, quả thực phải gọi là một đống ‘cặn bã’!
Liên Khải Minh tươi cười đích thân tiếp đón nàng vào, Đoan Mộc Điềm liền đi theo lão, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh không mặn không nhạt không sợ hãi cũng không lấy lòng, dường như chuyện xảy ra trước mắt đối với nàng là rất bình thường, Liên Khải Minh ở bên cạnh âm thầm quan sát, thấy vậy không nhịn được lén tán thưởng một phen.
Người này khí chất bất phàm, tâm tính trầm ổn, không phải là một người bình thường, nếu như chịu làm việc cho lão thì lão có thể bỏ qua, không tính toán việc cậu ta xen vào việc của người khác, cứu tên tiểu tử Liên Khuyết kia.
Ngự y nói hoàng thượng rơi xuống sông sặc nước, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều bị tổn thương, lại bị dòng nước cuốn trôi va chạm thương tích đầy mình, lại còn bị ngâm mình trong nước một thời gian dài, vết thương nhiễm khuẩn thối rữa, thân thể đã suy yếu không chịu nổi, phải nhanh chóng hồi cung, dùng thuốc bổ và dược liệu quý cẩn thận điều dưỡng mới có thể từ từ bình phục.
Vì vậy đội ngũ đã sớm chuẩn bị đầy đủ lập tức lên đường hồi cung.
Đoan Mộc Điềm thì ngồi trong một cỗ xe ngựa đặc biệt được chuẩn bị cho nàng không phải đi bộ, bên trong xe ngựa còn có một nha hoàn xinh đẹp hầu hạ bên người, vẻ mặt ửng hồng nhút nhát, dáng vẻ câu hồn mặc cho nàng muốn làm gì cũng được.
Chỉ tiếc Nghiêu vương phi nương nương của chúng ta chẳng làm được gì với nàng ta sất, bởi vậy nên khi nha hoàn này mượn lần châm trà thứ n cho nàng mà làm trò với nàng, b/ộ ngực sữa lộ một nửa ra bên ngoài, vẻ mặt xuân ý dạt dào thì rốt cuộc nàng cũng không nhịn được nữa mà mở miệng nói: “Cô bị hạ thuốc gì thế? Hay đây là mùa đ.ộng dục thế hả?”
Nha hoàn kia nghe vậy thì tất cả x/uân tình và khiêu gợi trở nên cứng ngắc trong nháy mắt, muốn tìm chút ý vui đùa từ trên mặt của Đoan Mộc Điềm hoặc vẻ mặt bỡn cợt. Có điều nàng ta chỉ nhìn thấy đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt lạnh nhạt, rõ ràng như vậy khiến cho nàng ta không kìm được cảm thấy mình giở trò câu dẫn trước mặt người này như vậy quả thực giống như một ả đàn bà d.âm đãng.
Vì vậy nàng ta nhanh chóng thu liễm, ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu ra vẻ như phải chịu thiệt thòi gì đó.
Đoan Mộc Điềm khẽ liếc nàng ta, không rõ tại sao Liên Khải Minh lại sắp xếp cho một nha hoàn như vậy ở trong xe ngựa hầu hạ nàng, là có ý đồ gì?
Mỹ nhân kế?
Lại nói, có cần để mắt đến nàng như vậy không, đến mức phải dùng cả mỹ nhân kế với nàng sao?
Nàng vẫn luôn nghĩ chuyện của mình, hoàn toàn quên mất là bên cạnh hiện có một vị tiểu mĩ nhân điềm đạm đáng yêu đang lã chã chực khóc. Không những thế, nàng còn chỉ nghĩ rằng quả nhiên là ngồi xe ngựa tương đối thoải mái, tuy là có hơi buồn bực một chút khi cứ phải chịu đựng xóc nảy, nhưng đối với một người cưỡi ngựa đi nhiều ngày như nàng đây, bàn tọa và bắp đùi đều đang đau rã rời thì đúng thật là vô cùng thoải mái.
Trong sự lắc lư như vậy, rèm cửa cũng theo đó mà lay động, cảnh sắc bên ngoài cũng từ từ thay đổi. Thấy được quang cảnh từ vùng núi non xanh mướt trùng điệp dần dần biến thành đồng bằng mênh mông, nàng biết đã sắp đến Hoàng thành Liên Nhạc quốc.
Sớm có người trở về Kinh Thành báo tin rằng mùa săn bắt năm nay kết thúc sớm, đội ngũ đang trên đường hồi kinh, bên cạnh đó, việc tiếp giá cũng đang được nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa. Vì vậy khi Đoan Mộc Điềm nhìn qua rèm cửa sổ thấy được Cổng Thành Liên Nhạc quốc thì cũng đồng thời thấy được cả đoàn người đông nghịt đang đứng đợi trước Cổng thành.
Sau đó hoàng thượng được đón hồi cung, Đoan Mộc Điềm lại bị bỏ quên trong xe ngựa.
Xe ngựa đứng ở bên ngoài cửa cung, bên trong xe, nha hoàn kia tỏ vẻ ngoan ngoãn nhưng lại lén nhìn Đoan Mộc Điềm, trong mắt lộ vẻ oán hận, dường như vẫn còn ghi hận trong lòng vì hành động không hiểu phong tình của nàng lúc trước, thế nhưng Đoan Mộc Điềm ngay cả liếc mắt nhìn nàng ta một cái cũng không, chờ đến lúc bên ngoài đã an tĩnh trở lại, nàng liền đứng dậy, vén màn nhảy xuống xe, sau đó xoay người đi về hường đường lớn khiến một số người trở tay không kịp.
Nha hoàn sau lưng bỗng xốc rèm xe lên, đứng trên xe ngựa nhìn bóng lưng nàng cứ bỏ đi tiêu sái như vậy thì kinh ngạc đến ngây người, sắc mặt cũng không khỏi trắng bệch. Trong bóng tối, có bóng người chợt biến mất, sau đó lập tức có người chạy vội ra từ trong cung, bước nhanh đuổi theo Đoan Mộc Điềm, chắn trước mặt nàng, nói: “Mộc công tử, nhiếp chính Vương nói mời Mộc công tử tạm thời ởtại dịch quán, đợi đến khi thân thể Hoàng thượng khá hơn, nhất định sẽ cho truyền ngài đến.”
Đoan Mộc Điềm nhìn hắn, hắn lại vẫn chỉ biết cúi đầu khom lưng vẻ mặt tươi cười, chắn đường đi của nàng, không hề có ý định tránh ra.
Đây là ý gì? Ra oai phủ đầu? Cảnh cáo? Sau đó lại phát hiện nàng không cam chịu để mình bị đẩy vòng vòng, dứt khoát xoay người bỏ đi, thì lập tức vội vã vọt ra chặn đường?
Nàng thật sự hơi bực mình, có điều lại bắt buộc phải chấp nhận, hơn nữa nàng còn phải muốn nhân cơ hội này tiến cung, vì vậy cũng không thể thật sự cứ như vậy mà xoay người bỏ đi.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa đứng ở ngoài cửa dịch quán, vị thái giám vừa từ trong cung đi ra đích thân cung kính đưa nàng vào, lại sai người sắp xếp chỗ ở cho nàng ổn thỏa.
“Mộc công tử, ngài thấy chỗ này thế nào? Có vừa ý không?”
“Tốt, làm phiền công công rồi.”
“Mộc công tử khách khí, đây là việc nô tài nên làm.” Y khom lưng cười lấy lòng, sau lại quay đầu liếc mắt nhìn nha hoàn đi theo, nói rằng: “Ngươi nhớ phải hầu hạ Mộc công tử thật tốt, không được chậm chễ.”
“Vâng!”
Lời còn chưa dứt, Đoan Mộc Điềm đột nhiên nói: “Không cần hầu hạ.”
Hai người đều sửng sốt, sau đó vị thái giám kia nói: “Làm sao có thể như vậy được? Mộc công tử ngài là đại quý nhân đó, bên người không có một nha hoàn thiếp thân hầu hạ, nếu có chuyện gì ắt hẳn phải có người bên cạnh để sai bảo, có đúng không ạ?”
Đoan Mộc Điềm nghe vậy thì gật đầu nói: “Nếu đã như thế, vậy làm phiền công công thay ta đổi một nha hoàn khác đến đây đi.”
Sắc mặt nha hoàn kia nhất thời trắng nhợt, thái giám này cũng kinh ngạc ngẩng đầu nói: “Chẳng lẽ là nha hoàn này đã làm chuyện gì chọc giận công tử?”
Dứt lời, nha hoàn kia liền quỳ bệt xuống đất nói: “Nếu tiện tì có chỗ nào chọc giận công tử, mong ngài thứ tội, tha thứ cho tiện tì.”
Đoan Mộc Điềm nhíu mày nói: “Ta không thích bên người lúc nào cũng có một người xa lạ đi theo, đặc biệt là lại càng không thích những người có tâm tư bất chính, âm mưu đụng chạm thân thể của ta. Vì vậy phiền công công đây giúp ta đổi một người khác, hay thậm chí không cần nha hoàn nào đến hầu hạ nữa cũng không sao.”
Tại Hoàng Cung, bên trong Vân Long Điện, Liên Khải Minh nghe thái giám nói lại những lời của Đoan Mộc Điềm thì khẽ nhếch mày, vẻ mặt trầm ngưng, suy nghĩ nói: “Hắn thật sự nói như vậy?”
“Hồi bẩm Vương gia, Mộc công tử đúng là nói như vậy, hắn nói không thích nha hoàn kia vì nàng ta có tâm tư bất chính, âm mưu đụng chạm thân thể của hắn. Nô tài từ chối không được, liền phải sai một nha hoàn thông minh lanh lợi khác qua.”
“Ừ, ngươi làm rất khá.”
Thái giám nhất thời mừng rỡ, liền nói: “Tạ vương gia khen ngợi.”
Liên Khải Minh liền nói tiếp: “Ngươi đi xuống trước, thời thời khắc khắc chú ý tình hình của Mộc Ngôn, tùy thời mà bẩm báo lại cho Bổn vương.”
“Vâng, nô tài xin được cáo lui trước.”
Trong điện chỉ còn lại có một mình Liên Khải Minh, lão im lặng suy tư, không biết suy nghĩ điều gì, sau đó cũng cất bước ra ngoài điện.
Lão cũng không phát hiện ra ở trong điện ngay phía sau lão, Liên Khuyết đang đứng dựa vào tường, nghe được rõ ràng đầy đủ cả cuộc đối thoại vừa rồi.
“Không động lòng trước mỹ sắc còn hoàn toàn có thể hiểu được, có điều nàng ta lại dám nói thẳng là mình không vừa lòng với nha hoàn mà hoàng thúc đưa đến, lại còn yêu cầu đổi người khác. Là ngu ngốc, hay là to gan đây?” Liên Khuyết vuốt cằm tự lẩm bẩm, kia lại càng thêm hứng thú với cô gái đã cứu hắn.
“Thật là, chẳng lẽ thực sự là phúc tinh của trẫm, phải không? ‘Khụ’…”Hắn che miệng ho nhẹ, đứng dựa ở chỗ này lâu như vậy, thân thể vốn đã yếu ớt lại càng thêm yếu ớt hơn.
Hắn chậm rãi dựa vào tường mà đi, nên trở lại trong tẩm cung của mình, yên ổn nghỉ ngơi thì hơn.
Đoan Mộc Điềm ở trong dịch quán, nha hoàn mới được thay đổi quả là nhu thuận thông minh, không hề lại có thái độ quá phận, còn về phần vị kia có kết cục như thế nào, đó hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của nàng.
Nói nàng tàn nhẫn cũng được, lạnh lùng cũng xong, nếu nàng đã bước chân vào thì có một số việc không cần cố ý thiệt thòi bản thân. Nàng thật sự không thích nha hoàn kia, đặc biệt càng không thích nàng ta thường xuyên chớp mắt quyến rũ mình.
Nàng ngồi trong sân phơi nắng, thởi tiết cuối tháng Tám ở Kinh đô Liên Nhạc quốc đã vô cùng mát mẻ, mặt trời ấm áp chứ không hề nóng nực, thỉnh thoảng nằm dưới ánh mắt trời thực hiện ‘quang hợp’ cũng là một việc vô cùng thoải mái.
Nằm trên ghế dựa, thần thức nhạy bén nhận thấy được tại chỗ tối có không ít người rình rập, hẳn là đang theo dõi mọi hành động của nàng, tạm thời còn chưa biểu hiện ra bất kì địch ý nào.
Nàng cũng không quản, bọn họ muốn theo dõi, vậy mặc kệ cho bọn họ ‘mở mang kiến thức’ đi, ít nhất bây giờ ngoại trừ việc nàng là nữ giả nam ra thì hoàn toàn không có cái gì gọi là ‘bí mật không thể tiết lộ’ cả, bởi vậy nàng liền yên lặng chờ Liên Nhạc hoàng đế truyền gọi thôi.
Về phần chuyện nữ giả nam có bị phát hiện hay không, bị phát hiện thì sẽ thế nào, nàng trái lại không thấy sợ hãi chút nào.
Phát hiện thì cứ phát hiện đi, chỉ vì nàng muốn đi lại được thuận tiện nên mới thay đổi trang phục, nếu như muốn hỏi tội….Các nggười cũng chưa từng hỏi ta là nam hay nữ mà, coi như là Nhiếp Chính vương hay kể cả là đương kim hoàng thượng cũng đâu thể quản nàng có phải nữ giả nam hay không?
Bên ngoài bóng người lắc lư, nàng lại ở trong dịch quán ăn được ngủ được thoải mái, yên yên ổn ổn như một con thỏ trắng vô hại, mỗi ngày đều có người bẩm báo lại với Liên Khải Minh tình hình của nàng, nội dung bẩm báo mỗi ngày đều không có gì thay đổi.
Rốt cục cũng nghe nói Liên Nhạc hoàng đế thân thể đã khỏe mạnh hơn nên muốn tổ chức yến hội trong cung, chiêu đãi ân nhân cứu mạng của hắn.
Đoan Mộc Điềm nhìn thái giám đang cung kính đứng trước mặt mình nói chuyện, lại nhìn bộ y phục tinh xảo hoa mĩ mà nghe nói là do Nhiếp Chính vương cố ý sai người đưa tới cho nàng một chút, nàng nhếch môi cười khẽ, từ chối cho ý kiến.
Hoàng cung mở tiệc chiêu đãi nàng, ân nhân cứu mạng của hoàng đế sao?
Dường như tình hình rất tốt….
“Ta chỉ làm tròn trách nhiệm của mình, không dám nhận lời mời long trọng như thế của hoàng thượng, ta thật sự rất lo sợ.”
“Mộc công tử quá khiêm tốn rồi. Hoàng thượng nói rằng ngài chính là phúc tinh của ngài ấy, nhất định phải hết lòng cảm tạ, nếu không như thế chẳng phải là không bằng cả bá tánh bình dân sao?”
Đoan Mộc Điềm mỉm cười, lại biểu hiện mấy phần kinh hỉ và sợ hãi vừa đúng, nói: “Ta đây chỉ là một dân đen, cũng không biết quy củ trong cung, chỉ sợ thô lỗ vô duyên đụng phải các quý nhân, rước phải cười nhạo.”
“Mộc công tử không cần qúa lo lắng, ngài lại là nhân vật chính hôm nay cơ mà.”
Đây liệu có thể coi là ‘Đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi tìm được lại không tốn chút công phu nào’ không? Mấy ngày nay, nàng vẫn đang suy nghĩ làm sao mới có thể vào trong hoàng cung để điều tra, không ngờ cuối cùng lại để cho nàng gặp được cơ hội tốt như vậy.
Dù rằng trong việc này, bốn phía tràn ngập mùi âm mưu, nếu nàng cứ tùy tiện ‘bước chân’ vào như vậy thì ắt sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy âm mưu này. Cho dù nàng mang thân phận là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng thì điều này đối với nàng cũng không có tác dụng bảo vệ quá lớn, bởi vì……. vị Hoàng đế này vốn không có chút thực quyền nào, triều đình Liên Nhạc quốc vốn đã bị Nhiếp chính vương cầm giữ hơn mười năm.
Nhưng vậy thì đã sao?
Nàng cũng không phải con dân Liên Nhạc quốc, đương nhiên cũng không cần ‘lấy lòng’ Liên Nhạc. Lần này nàng đến đây hoàn toàn chỉ vì ôm một mục đích không thể để người biết mà đến, chính là muốn lấy được một nhánh Tử Sam Vương đang được cất trong bảo khố của Hoàng cung, những âm mưu, tranh đấu triều đình kia thì có liên quan gì tới nàng đâu?
Cho nên đối với hành động dẫn sói vào nhà này của Liên Nhạc hoàng đế, nàng vui vẻ chấp nhận, dường như cũng không thèm để tâm đám thị vệ từ đầu đã vô cùng kiêu ngạo kia đang trợn mắt nhìn nàng. Nàng âm lãnh liếc mắt nhìn, trong lòng thì âm thầm cảnh giác, đồng thời chỉ cần một cơ hội thích hợp, nàng cũng sẽ không ngại ngùng ‘xuống tay’ diệt hết đám người này.
Thịnh lễ vây săn lần này vì Hoàng thượng vô ý bị rơi xuống nước mà loạn thành một đoàn(*), phải kết thúc trước thời hạn, có điều là dù sao thì hôm nay cũng là ngày cuối cùng, dù là kết thúc thì dường như kết thúc tại đây cũng không có gì khác biệt.
(*) vô cùng rối loạn
Đoan Mộc Điềm liền theo Liên Nhạc Hoàng đế tới bãi săn, đi trên đoạn đường này lại không có gặp phải rắc rối gì nữa. Mãi cho đến khi xa xa xuất hiện thật nhiều người khí thế không tầm thường, một vị nam tử trung niên mặc cẩm hoa y phục tiến lên đón, cung kính chắp tay quỳ bái, nói với Hoàng đế: “Tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng bình an vô sự thực sự là may mắn của Liên Nhạc quốc ta, chỉ là để Ngài bị kinh hách như vậy, thần tội đáng chết vạn lần!”
Liên Nhạc hoàng đế thoải mái được người nâng, nghe vậy nửa chết nửa sống cực kì yếu ớt lầm bầm hai tiếng, nói: “Hoàng thúc không nên tự trách, cũng do trẫm thiếu cẩn thận, bị Lý ái phi trượt chân té ngã đẩy vào giữa sông.”
“Tạ ơn hoàng thượng không trách thần tội không làm tròn bổn phận, về phần Lệ phi nương nương đẩy Hoàng thượng ngã xuống sông, quả thực tội ác tày trời, thần đã sai người bắt ả, tuyệt không bỏ qua!”
Trong mắt Hoàng đế đột nhiên có ánh sáng lóe lên, lại nhanh chóng bình thường trở lại, quay sang Liên Khải Minh lại là khuôn mặt đau lòng và tiếc hận, nói: “Thôi, Lý ái phi cũng không phải cố ý đẩy trẫm xuống sông, trẫm nghĩ việc này không bằng bỏ qua đi?”
Đây là chuyện trong hậu cung của hắn ta, thân là nhiếp chính vương lẽ ra không có tư cách nhúng tay vào. Chỉ có điều dù sao cũng chỉ là “lẽ ra” mà thôi, Liên Khải Minh lẽ nào lại trả quyền lực lại cho hắn đâu!
Liên Khải Minh nghe vậy vội vàng nói: “Hoàng thượng thương tiếc ả là may mắn của ả, có điều ả lại đẩy hoàng thượng ngã xuống sông, hại hoàng thượng phải chịu khổ như vậy. Vì vậy, bất luận là ả vô tình hay cố ý vẫn mắc phải tội ác tày trời. Hơn nữa, ả mắt thấy hoàng thượng rơi xuống nước lại không kêu cứu ngay lập tức, lại còn trợn mắt nhìn Hoàng thượng bị dòng nước cuốn đi, kéo dài thời gian khiến cho chúng thị vệ không thể kịp thời cứu giá, tội đáng chết vạn lần. May mắn thay, Hoàng thượng bình an vô sự, thần đây rốt cuộc cũng có thể yên lòng.”
Nghe vậy, hoàng đế ‘chẹp chẹp’ miệng, lắc đầu thở dài, vẻ mặt đáng tiếc nói: “Đáng tiếc, quá đáng tiếc, thật ra thì Lệ phi vẫn khiến trẫm rất vui vẻ, tính tình nàng dịu ngoan, thông minh lanh lợi, trẫm vô cùng hài lòng.”
Các Đại thần vừa đi ra nghênh tiếp hoàng thượng đang đứng hai bên nghe được lời này, nhất thời thần sắc khác nhau, trên mặt đủ mọi màu sắc cực kì đặc sắc.
Đoan Mộc Điềm quay đầu nhìn vị hoàng đế ‘hấp hối’ đang được người nâng, trong mắt đẹp hiện lên vẻ hứng thú không rõ.
Nàng luôn cảm thấy người sớm có tiếng xấu gần xa là Liên Nhạc hoàng đế đây chưa hẳn đã ngu ngốc vô năng như trong đồn đãi. Ví như phản ứng lúc mới tỉnh ở bờ sông, hay ví như cách hắn bảo vệ nàng trước đám thị vệ kiêu ngạo kia, lại tỷ như sau đó dẫn nàng tới bên cạnh hắn, thậm chí là cách hắn đối đáp với Liên Khải Minh như vừa rồi.
Tuy rằng hắn nhìn như p.hóng đãng, có vẻ vô cùng thương yêu lại không nỡ đối với vị phi tử đã đẩy hắn xuống sông kia, nhưng cũng chính như thế, những lời này của hắn ngược lại mỗi một câu lại càng đẩy nàng xuống vực thẳm, khiến cho những người vốn muốn cầu tình cho nàng, muốn chuyện lớn hóa nhỏ kia sẽ không thể lại mở miệng được.
Phi tử chỉ sợ cũng là người của Liên Khải Minh, cho nên dù hắn có sỉ nhục giẫm đạp hơn nữa thì trong lòng hắn cũng không có chút áy này nào. Bây giờ còn chưa thể đả động được đến Liên Khải Minh, cắn một miếng thịt của lão cũng tốt rồi.
Liên Khải Minh không mảy may thay đổi sắc mặt nói: “Chỉ là một nữ nhân mà thôi, nếu hoàng thượng thích, thần nhất định lại sắp xếp cho hoàng thượng một cách thỏa đáng, ‘phong phú’ thêm hậu cùng của ngài.”
“Ừ, trẫm hơi khó chịu, muốn nhanh chóng hồi cung, mọi thứ chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Đều đã chuẩn bị xong, còn có ngự y đã chờ từ trước, hay là để ông ta kiểm tra giúp hoàng thượng một chút, cũng để xem không biết long thể của hoàng thượng có việc gì không.” Nói đến tận bây giờ rốt cuộc mới nhớ ra là phải chẩn bệnh cho hoàng thượng.
Liên Nhạc Hoàng đế ra vẻ như không có phát hiện bất cứ điều gì khác thường, nghe vậy nửa chết nửa sống lầu bầu hai tiếng, sau đó bị người nâng vào.
Đến tận lúc này, Liên Khải Minh mới đưa mắt nhìn đến Đoan Mộc Điềm, ánh mắt thâm trầm nhìn không ra rốt cuộc là có tâm tư gì, nhưng hiển nhiên là đối với Đoan Mộc Điềm, lão cũng không thân thiện cho lắm.
“Vị công tử này là…”
“À, đó là ân nhân cứu mạng của trẫm.” Hoàng đế đi phía trước cũng không quay đầu lại, nói: “Ít nhiều thì vị tiểu huynh đệ này cũng lôi trẫm từ trong sông lên lại cứu tỉnh trẫm, quả thực là phúc tinh của trẫm, lát nữa phải ban thưởng cậu ấy thật hậu hĩnh. Bây giờ phiền Hoàng thúc chiêu đãi cậu ấy, nhớ kĩ là nghìn vạn lần cũng không được lơ là.”
“Thì ra là vị công tử này đã cứu hoàng thượng, thần nhất định tiếp đãi cẩn thận, chờ lúc hoàng thượng hồi cung lại luận công ban thưởng sau.” Lão nói với Liên Nhạc đế phía xa xa, sau đó liền quay người lại, vẻ mặt tươi cười nhìn Đoan Mộc Điềm nói: “Vị công tử này không biết nên xưng hô như thế nào?”
“Mộc Ngôn, ‘Mộc’ trong ‘mộc lâm’ (cây trong rừng), ‘Ngôn’ trong ‘phát ngôn’”
“Thì ra là Mộc Công tử.”
“Vương gia quá đề cao thảo dân rồi, ngài trực tiếp gọi Mộc Ngôn là được rồi.”
“Mộc công tử chính là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng, vì lẽ đó bản vương chịu lễ cũng là chuyện đương nhiên, làm sao có thể nói là đề cao được?”
“Thảo dân không dám nhận. Ta cũng chỉ là trùng hợp đi ngang qua, thấy có người ngã vào bờ sông liền tiến lên coi thử, không ngờ cuối cùng lại gặp phải hoàng thượng.”
Ta sợ giảm thọ đó, ai biết lúc ông cúi đầu có ‘nhớ thương’ trong lòng hay không, có khi lại âm thầm tính toán ở sau lưng đâm ta một đao làm bồi thường chưa biết chừng ấy chứ?
Nàng một chút lòng tin với nhân phẩm của Liên Nhạc nhiếp chính vương cũng không có, loại đàn ông có thể làm ra việc đoạt vợ người khác như vậy vốn cũng không xứng làm đàn ông, quả thực phải gọi là một đống ‘cặn bã’!
Liên Khải Minh tươi cười đích thân tiếp đón nàng vào, Đoan Mộc Điềm liền đi theo lão, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh không mặn không nhạt không sợ hãi cũng không lấy lòng, dường như chuyện xảy ra trước mắt đối với nàng là rất bình thường, Liên Khải Minh ở bên cạnh âm thầm quan sát, thấy vậy không nhịn được lén tán thưởng một phen.
Người này khí chất bất phàm, tâm tính trầm ổn, không phải là một người bình thường, nếu như chịu làm việc cho lão thì lão có thể bỏ qua, không tính toán việc cậu ta xen vào việc của người khác, cứu tên tiểu tử Liên Khuyết kia.
Ngự y nói hoàng thượng rơi xuống sông sặc nước, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều bị tổn thương, lại bị dòng nước cuốn trôi va chạm thương tích đầy mình, lại còn bị ngâm mình trong nước một thời gian dài, vết thương nhiễm khuẩn thối rữa, thân thể đã suy yếu không chịu nổi, phải nhanh chóng hồi cung, dùng thuốc bổ và dược liệu quý cẩn thận điều dưỡng mới có thể từ từ bình phục.
Vì vậy đội ngũ đã sớm chuẩn bị đầy đủ lập tức lên đường hồi cung.
Đoan Mộc Điềm thì ngồi trong một cỗ xe ngựa đặc biệt được chuẩn bị cho nàng không phải đi bộ, bên trong xe ngựa còn có một nha hoàn xinh đẹp hầu hạ bên người, vẻ mặt ửng hồng nhút nhát, dáng vẻ câu hồn mặc cho nàng muốn làm gì cũng được.
Chỉ tiếc Nghiêu vương phi nương nương của chúng ta chẳng làm được gì với nàng ta sất, bởi vậy nên khi nha hoàn này mượn lần châm trà thứ n cho nàng mà làm trò với nàng, b/ộ ngực sữa lộ một nửa ra bên ngoài, vẻ mặt xuân ý dạt dào thì rốt cuộc nàng cũng không nhịn được nữa mà mở miệng nói: “Cô bị hạ thuốc gì thế? Hay đây là mùa đ.ộng dục thế hả?”
Nha hoàn kia nghe vậy thì tất cả x/uân tình và khiêu gợi trở nên cứng ngắc trong nháy mắt, muốn tìm chút ý vui đùa từ trên mặt của Đoan Mộc Điềm hoặc vẻ mặt bỡn cợt. Có điều nàng ta chỉ nhìn thấy đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt lạnh nhạt, rõ ràng như vậy khiến cho nàng ta không kìm được cảm thấy mình giở trò câu dẫn trước mặt người này như vậy quả thực giống như một ả đàn bà d.âm đãng.
Vì vậy nàng ta nhanh chóng thu liễm, ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu ra vẻ như phải chịu thiệt thòi gì đó.
Đoan Mộc Điềm khẽ liếc nàng ta, không rõ tại sao Liên Khải Minh lại sắp xếp cho một nha hoàn như vậy ở trong xe ngựa hầu hạ nàng, là có ý đồ gì?
Mỹ nhân kế?
Lại nói, có cần để mắt đến nàng như vậy không, đến mức phải dùng cả mỹ nhân kế với nàng sao?
Nàng vẫn luôn nghĩ chuyện của mình, hoàn toàn quên mất là bên cạnh hiện có một vị tiểu mĩ nhân điềm đạm đáng yêu đang lã chã chực khóc. Không những thế, nàng còn chỉ nghĩ rằng quả nhiên là ngồi xe ngựa tương đối thoải mái, tuy là có hơi buồn bực một chút khi cứ phải chịu đựng xóc nảy, nhưng đối với một người cưỡi ngựa đi nhiều ngày như nàng đây, bàn tọa và bắp đùi đều đang đau rã rời thì đúng thật là vô cùng thoải mái.
Trong sự lắc lư như vậy, rèm cửa cũng theo đó mà lay động, cảnh sắc bên ngoài cũng từ từ thay đổi. Thấy được quang cảnh từ vùng núi non xanh mướt trùng điệp dần dần biến thành đồng bằng mênh mông, nàng biết đã sắp đến Hoàng thành Liên Nhạc quốc.
Sớm có người trở về Kinh Thành báo tin rằng mùa săn bắt năm nay kết thúc sớm, đội ngũ đang trên đường hồi kinh, bên cạnh đó, việc tiếp giá cũng đang được nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa. Vì vậy khi Đoan Mộc Điềm nhìn qua rèm cửa sổ thấy được Cổng Thành Liên Nhạc quốc thì cũng đồng thời thấy được cả đoàn người đông nghịt đang đứng đợi trước Cổng thành.
Sau đó hoàng thượng được đón hồi cung, Đoan Mộc Điềm lại bị bỏ quên trong xe ngựa.
Xe ngựa đứng ở bên ngoài cửa cung, bên trong xe, nha hoàn kia tỏ vẻ ngoan ngoãn nhưng lại lén nhìn Đoan Mộc Điềm, trong mắt lộ vẻ oán hận, dường như vẫn còn ghi hận trong lòng vì hành động không hiểu phong tình của nàng lúc trước, thế nhưng Đoan Mộc Điềm ngay cả liếc mắt nhìn nàng ta một cái cũng không, chờ đến lúc bên ngoài đã an tĩnh trở lại, nàng liền đứng dậy, vén màn nhảy xuống xe, sau đó xoay người đi về hường đường lớn khiến một số người trở tay không kịp.
Nha hoàn sau lưng bỗng xốc rèm xe lên, đứng trên xe ngựa nhìn bóng lưng nàng cứ bỏ đi tiêu sái như vậy thì kinh ngạc đến ngây người, sắc mặt cũng không khỏi trắng bệch. Trong bóng tối, có bóng người chợt biến mất, sau đó lập tức có người chạy vội ra từ trong cung, bước nhanh đuổi theo Đoan Mộc Điềm, chắn trước mặt nàng, nói: “Mộc công tử, nhiếp chính Vương nói mời Mộc công tử tạm thời ởtại dịch quán, đợi đến khi thân thể Hoàng thượng khá hơn, nhất định sẽ cho truyền ngài đến.”
Đoan Mộc Điềm nhìn hắn, hắn lại vẫn chỉ biết cúi đầu khom lưng vẻ mặt tươi cười, chắn đường đi của nàng, không hề có ý định tránh ra.
Đây là ý gì? Ra oai phủ đầu? Cảnh cáo? Sau đó lại phát hiện nàng không cam chịu để mình bị đẩy vòng vòng, dứt khoát xoay người bỏ đi, thì lập tức vội vã vọt ra chặn đường?
Nàng thật sự hơi bực mình, có điều lại bắt buộc phải chấp nhận, hơn nữa nàng còn phải muốn nhân cơ hội này tiến cung, vì vậy cũng không thể thật sự cứ như vậy mà xoay người bỏ đi.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa đứng ở ngoài cửa dịch quán, vị thái giám vừa từ trong cung đi ra đích thân cung kính đưa nàng vào, lại sai người sắp xếp chỗ ở cho nàng ổn thỏa.
“Mộc công tử, ngài thấy chỗ này thế nào? Có vừa ý không?”
“Tốt, làm phiền công công rồi.”
“Mộc công tử khách khí, đây là việc nô tài nên làm.” Y khom lưng cười lấy lòng, sau lại quay đầu liếc mắt nhìn nha hoàn đi theo, nói rằng: “Ngươi nhớ phải hầu hạ Mộc công tử thật tốt, không được chậm chễ.”
“Vâng!”
Lời còn chưa dứt, Đoan Mộc Điềm đột nhiên nói: “Không cần hầu hạ.”
Hai người đều sửng sốt, sau đó vị thái giám kia nói: “Làm sao có thể như vậy được? Mộc công tử ngài là đại quý nhân đó, bên người không có một nha hoàn thiếp thân hầu hạ, nếu có chuyện gì ắt hẳn phải có người bên cạnh để sai bảo, có đúng không ạ?”
Đoan Mộc Điềm nghe vậy thì gật đầu nói: “Nếu đã như thế, vậy làm phiền công công thay ta đổi một nha hoàn khác đến đây đi.”
Sắc mặt nha hoàn kia nhất thời trắng nhợt, thái giám này cũng kinh ngạc ngẩng đầu nói: “Chẳng lẽ là nha hoàn này đã làm chuyện gì chọc giận công tử?”
Dứt lời, nha hoàn kia liền quỳ bệt xuống đất nói: “Nếu tiện tì có chỗ nào chọc giận công tử, mong ngài thứ tội, tha thứ cho tiện tì.”
Đoan Mộc Điềm nhíu mày nói: “Ta không thích bên người lúc nào cũng có một người xa lạ đi theo, đặc biệt là lại càng không thích những người có tâm tư bất chính, âm mưu đụng chạm thân thể của ta. Vì vậy phiền công công đây giúp ta đổi một người khác, hay thậm chí không cần nha hoàn nào đến hầu hạ nữa cũng không sao.”
Tại Hoàng Cung, bên trong Vân Long Điện, Liên Khải Minh nghe thái giám nói lại những lời của Đoan Mộc Điềm thì khẽ nhếch mày, vẻ mặt trầm ngưng, suy nghĩ nói: “Hắn thật sự nói như vậy?”
“Hồi bẩm Vương gia, Mộc công tử đúng là nói như vậy, hắn nói không thích nha hoàn kia vì nàng ta có tâm tư bất chính, âm mưu đụng chạm thân thể của hắn. Nô tài từ chối không được, liền phải sai một nha hoàn thông minh lanh lợi khác qua.”
“Ừ, ngươi làm rất khá.”
Thái giám nhất thời mừng rỡ, liền nói: “Tạ vương gia khen ngợi.”
Liên Khải Minh liền nói tiếp: “Ngươi đi xuống trước, thời thời khắc khắc chú ý tình hình của Mộc Ngôn, tùy thời mà bẩm báo lại cho Bổn vương.”
“Vâng, nô tài xin được cáo lui trước.”
Trong điện chỉ còn lại có một mình Liên Khải Minh, lão im lặng suy tư, không biết suy nghĩ điều gì, sau đó cũng cất bước ra ngoài điện.
Lão cũng không phát hiện ra ở trong điện ngay phía sau lão, Liên Khuyết đang đứng dựa vào tường, nghe được rõ ràng đầy đủ cả cuộc đối thoại vừa rồi.
“Không động lòng trước mỹ sắc còn hoàn toàn có thể hiểu được, có điều nàng ta lại dám nói thẳng là mình không vừa lòng với nha hoàn mà hoàng thúc đưa đến, lại còn yêu cầu đổi người khác. Là ngu ngốc, hay là to gan đây?” Liên Khuyết vuốt cằm tự lẩm bẩm, kia lại càng thêm hứng thú với cô gái đã cứu hắn.
“Thật là, chẳng lẽ thực sự là phúc tinh của trẫm, phải không? ‘Khụ’…”Hắn che miệng ho nhẹ, đứng dựa ở chỗ này lâu như vậy, thân thể vốn đã yếu ớt lại càng thêm yếu ớt hơn.
Hắn chậm rãi dựa vào tường mà đi, nên trở lại trong tẩm cung của mình, yên ổn nghỉ ngơi thì hơn.
Đoan Mộc Điềm ở trong dịch quán, nha hoàn mới được thay đổi quả là nhu thuận thông minh, không hề lại có thái độ quá phận, còn về phần vị kia có kết cục như thế nào, đó hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của nàng.
Nói nàng tàn nhẫn cũng được, lạnh lùng cũng xong, nếu nàng đã bước chân vào thì có một số việc không cần cố ý thiệt thòi bản thân. Nàng thật sự không thích nha hoàn kia, đặc biệt càng không thích nàng ta thường xuyên chớp mắt quyến rũ mình.
Nàng ngồi trong sân phơi nắng, thởi tiết cuối tháng Tám ở Kinh đô Liên Nhạc quốc đã vô cùng mát mẻ, mặt trời ấm áp chứ không hề nóng nực, thỉnh thoảng nằm dưới ánh mắt trời thực hiện ‘quang hợp’ cũng là một việc vô cùng thoải mái.
Nằm trên ghế dựa, thần thức nhạy bén nhận thấy được tại chỗ tối có không ít người rình rập, hẳn là đang theo dõi mọi hành động của nàng, tạm thời còn chưa biểu hiện ra bất kì địch ý nào.
Nàng cũng không quản, bọn họ muốn theo dõi, vậy mặc kệ cho bọn họ ‘mở mang kiến thức’ đi, ít nhất bây giờ ngoại trừ việc nàng là nữ giả nam ra thì hoàn toàn không có cái gì gọi là ‘bí mật không thể tiết lộ’ cả, bởi vậy nàng liền yên lặng chờ Liên Nhạc hoàng đế truyền gọi thôi.
Về phần chuyện nữ giả nam có bị phát hiện hay không, bị phát hiện thì sẽ thế nào, nàng trái lại không thấy sợ hãi chút nào.
Phát hiện thì cứ phát hiện đi, chỉ vì nàng muốn đi lại được thuận tiện nên mới thay đổi trang phục, nếu như muốn hỏi tội….Các nggười cũng chưa từng hỏi ta là nam hay nữ mà, coi như là Nhiếp Chính vương hay kể cả là đương kim hoàng thượng cũng đâu thể quản nàng có phải nữ giả nam hay không?
Bên ngoài bóng người lắc lư, nàng lại ở trong dịch quán ăn được ngủ được thoải mái, yên yên ổn ổn như một con thỏ trắng vô hại, mỗi ngày đều có người bẩm báo lại với Liên Khải Minh tình hình của nàng, nội dung bẩm báo mỗi ngày đều không có gì thay đổi.
Rốt cục cũng nghe nói Liên Nhạc hoàng đế thân thể đã khỏe mạnh hơn nên muốn tổ chức yến hội trong cung, chiêu đãi ân nhân cứu mạng của hắn.
Đoan Mộc Điềm nhìn thái giám đang cung kính đứng trước mặt mình nói chuyện, lại nhìn bộ y phục tinh xảo hoa mĩ mà nghe nói là do Nhiếp Chính vương cố ý sai người đưa tới cho nàng một chút, nàng nhếch môi cười khẽ, từ chối cho ý kiến.
Hoàng cung mở tiệc chiêu đãi nàng, ân nhân cứu mạng của hoàng đế sao?
Dường như tình hình rất tốt….
“Ta chỉ làm tròn trách nhiệm của mình, không dám nhận lời mời long trọng như thế của hoàng thượng, ta thật sự rất lo sợ.”
“Mộc công tử quá khiêm tốn rồi. Hoàng thượng nói rằng ngài chính là phúc tinh của ngài ấy, nhất định phải hết lòng cảm tạ, nếu không như thế chẳng phải là không bằng cả bá tánh bình dân sao?”
Đoan Mộc Điềm mỉm cười, lại biểu hiện mấy phần kinh hỉ và sợ hãi vừa đúng, nói: “Ta đây chỉ là một dân đen, cũng không biết quy củ trong cung, chỉ sợ thô lỗ vô duyên đụng phải các quý nhân, rước phải cười nhạo.”
“Mộc công tử không cần qúa lo lắng, ngài lại là nhân vật chính hôm nay cơ mà.”