Yêu Vương Quỷ Phi - Trang 2
Quyển 3 - Chương 1: Ra biên cương
Liên Nhạc xâm phạm biên giới, đại gia chủ Đoan Mộc vương phủ Đoan Mộc Tranh – vị chiến thần vô song từng làm cho trăm vạn tướng sĩ Liên Nhạc vừa nghe tin đã sợ mất mật, người từng được hoàng đế Đại Viêm tự mình xuống phương Nam tìm về nay đánh bại Liên Nhạc, khải hoàn về kinh thành Đại Viêm.
Triều đình ngợi khen chư tướng sĩ Tòng Long quân của Bắc Cương, phái tam hoàng tử đương triều – Nghiêu vương điện hạ mang trọng thưởng của triều đình đi theo Đoan Mộc vương gia tới Bắc Cương thay vua khao thưởng. Sau khi trì hoãn hai tháng với vì đại hôn của Đoan Mộc vương phủ Điềm quận chúa cùng tam điện hạ, cuối cùng quyết định mùng 9 tháng 8 rời kinh, chậm rãi tiến về Bắc Cương.
Một ngày này, ở ngoài cửa thành phía bắc kinh thành lại xuất hiện tình trạng dân chúng chen chúc chạy tới chiêm ngưỡng, có người đến giúp vui, cũng có phụ lão đến tiễn đưa con cháu đang nhập ngũ ở Tòng Long quân, tất cả đều vô cùng cảm kích, chúc phúc cho Đoan Mộc vương gia cùng các tướng sĩ Tòng Long quân – nhưng người thủ hộ an ninh biên quan, an ninh Đại Viêm.
Mãi cho đến khi đoàn quân đi khuất, đám người ngoài cửa thành vẫn còn tụ tập chưa hề tản đi.
Tới chập tối, bọn họ đã rời xa hơn 300 ngoài kinh thành, bỏ mặc lời mời của các quan viên đòi mở đường, bọn họ không hề tiến vào bất kì toà thành trấn nào, mà chỉ đi đường nhỏ, đợi trời tối hẳn lại tìm nơi trống trải trong rừng núi cắm lều trại làm cơ sở tạm thời, đắp lò nhóm lửa.
Số binh mã không nhiều lắm, lại đều cưỡi ngựa mà đi nên một ngày ba trăm dặm là không thành vấn đề, nếu không phải hôm nay rời kinh lúc gần giữa trưa thì họ đã có thể đi được xa hơn.
Loại chuyện như dựng lều trại này đương nhiên không cần Đoan Mộc Điềm tự mình động thủ, thấy không có gì cần hỗ trợ nàng đành rời khỏi đám người đi về phía bìa rừng.
Đứng trên đồi núi, nhìn ráng chiều đỏ rực phía trời tây chiếu lên mặt, lộ ra khuôn mặt phù dung xuân sắc, mặc dù lúc này mặc một thân nam trang nhưng cũng khó dấu được vẻ mềm mại xinh đẹp trời sinh của nữ tử, làm cho người nhìn không khỏi ngừng hô hấp, tim đập rối loạn.
Tam điện hạ nhìn đến chính là một màn như vậy, hắn bất giác dừng chân, yên tĩnh nhìn người con gái tuyệt sắc được nắng chiều chiếu rọi, càng nhìn càng ngây ngẩn, tâm động không thôi.
Ánh nắng cũng chiếu lên người hắn, lộ ra đôi mắt tím sáng ngời, giống như có thể hút hồn đoạt phách.
“Sao chàng cũng tới đây?” Nàng quay đầu nhìn hắn, ý cười nhè nhẹ nhu hòa, khẽ hỏi.
Hắn hoàn hồn, đi đến bên cạnh nàng ôm nàng vào ngực, nói: “Nàng một mình chạy tới đây, ta đương nhiên phải bám theo rồi, suốt dọc đường, chỉ e cũng khó có được cơ hội ở chung một mình với Điềm Điềm.”
Nàng liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục ngẩng đầu nhìn phong cảnh, nói: “Nơi này rất đẹp, cùng nhau ngắm đi.”
Hắn ôm nàng vào trong ngực, mặt dán mặt, nhẹ nhàng cọ xát hai cái. Kỳ thật hắn cũng không muốn ngắm phong cảnh cho lắm, bởi vì chỉ muốn ngắm nàng.
Còn có, từ ngày hôm qua bắt đầu mong đợi, có thể thấy được nàng dường như không có biểu hiện gì, hắn rất muốn hỏi nàng, nhưng đến bây giờ lại không nói nên lời, không khỏi cảm thấy vừa ngứa ngáy vừa mất mát.
Điềm Điềm chẳng lẽ không biết hôm nay là ngày gì sao? Hay là biết nhưng không để trong lòng? Hoặc là mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện bận rộn quấy rầy khiến nàng không có tâm tư nghĩ đến chuyện này?
Tam điện hạ gác cằm lên vai nàng, sốt ruột a, u buồn a, mất mát a, sầu a!
Hắn vừa buồn rầu, không khí xung quanh cũng dường như bị ảnh hưởng, song nàng vẫn đang nhìn hoàng hôn, tựa như không hề phát hiện. có điều nếu nhìn kĩ có thể phát hiện ra khoé miệng nàng hơi cong lên, đáng tiếc tam điện hạ lúc này lòng không yên, làm sao có thể để ý tới việc này?
Nàng bỗng nhiên nghe được hắn sâu kín thở dài một tiếng, độ cong khoé miệng không khỏi lớn hơn một chút, nghiêng đầu vô tội nhìn hắn, hỏi: “Sao thế?”
Nhìn vẻ mặt vô tội khó hiểu của nàng, tam điện hạ không khỏi càng thêm u oán, yếu ớt hỏi một câu: “Điềm Điềm, nàng có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Sinh nhật chàng.”
“…Ơ? Nàng biết? Thế mà suốt dọc đường, nàng cả ngày không nói một câu, ngay cả một chút manh mối cũng không có!”
Nàng nghiêng đầu liếc hắn một cái, lại quay lại đầu tiếp tục ngắm phong cảnh, trầm ngâm suy tư nói: “Chàng cả ngày hôm nay lúc nào cũng trong trạng thái phấn khởi cứ nhìn ta định nói lại thôi, dáng vẻ vừa mong chờ lại mất mát, thoạt nhìn rất phấn khích.”
“…”
Miệng hắn giật giật, chợt buông tay quay người nàng lại, vừa xoay lại lập tức trông thấy ý cười tràn ngaaoj trên mặt nàng, ánh mắt toả sáng, cười đến xấu xa.
Nhìn đến cảnh này, hắn bỗng nhiên không còn tý xấu hổ ảo não nào, có thể khiến nàng cười vui vẻ như thế, không nói tới chỉ bất an một ngày, cho dù bảo hắn nhảy xuống núi hắn cũng nguyện ý a.
Cho nên hắn cúi người, một ngụm cắn lên môi nàng, không nặng không nhẹ ngấu nghiến hai cái, nhấc tay vỗ xuống mông nàng, “Nàng cố ý chọc tức ta đúng không?”
Một cái tét mông tuy không đau nhưng cũng khiến nàng giật mình hoảng hốt, một nắm đấm theo đó nện lên người hắn.
Giờ khắc này, quận chúa đại nhân luôn luôn lạnh mạc chợt hiện rõ dáng vẻ tiểu nữ nhi, mỉm cười phong tình, Quân Tu Nhiễm nhìn mà không khỏi rung động, bàn tay đặt sau lưng nàng không buông, cúi đầu hôn xuống.
Nàng cười khẽ quay mặt né tránh, nói: “Ta có chuẩn bị quà cho chàng.”
Hắn hơi ngừng động tác, nét mặt theo câu nói của nàng mà sáng bừng lên, loé ra ánh sáng chờ mong làm cho người ta không dám nhìn thẳng, càng không nhẫn tâm khiến hắn thất vọng.
Đoan Mộc Điềm nhìn xem có chút 囧, trong lòng lại mềm mại, đưa tay ôm cổ hắn đem cả người treo trên người hắn, cúi đầu gác lên vai hắn cọ cọ hai cái, hỏi: “Chàng muốn cái gì?”
“Ai, đã nhiều ngày nay một mình trông phòng, cô độc khó ngủ a.”
“Ý của chàng là, muốn buổi tối cùng ta ngủ?”
“Điềm Điềm thực hiểu ta.”
“Thì ra là vậy, xem ra quà ta chuẩn bị cũng không cần đưa ra rồi.”
“… Điềm Điềm, nàng chính là đang cố ý chọc giận ta đúng không?”
Nàng bật cười ra tiếng, hơi thở ấm áp trong veo nhẹ nhàng phun ở bên cổ khiến hắn tâm thần nhộn nhạo, da gà cũng xông ra.
Phía chân trời ánh tà dương đã hạ, sắc trời dần dần tối đi, trong doanh đã sớm nổi lửa, sương khói lượn lờ cùng với mùi đồ ăn bay đi rất xa.
Cơm chiều là quân lương bình thường, mọi người ăn xong liền trở về làm nhiệm vụ, có người đi ngủ sớm nghỉ ngơi, có người phân tán ở xung quanh doanh trại tuần tra.
Tỷ như… đôi vợ chồng rảnh rỗi nhất trong mọi người.
Qua bữa chiều, trời còn chưa tối, Quân Tu Nhiễm đã lôi kéo nương tử thân yêu nhà mình chui vào trong lều.
Đoan Mộc Tranh đứng ở xa xa nhìn về phía này, sau đó lại rất nhanh thu hồi tầm mắt.
Nếu hắn không nhớ lầm, hôm nay hình như là sinh nhật Quân Tu Nhiễm.
Trong lều, ánh lửa mập mờ, tam điện hạ đôi mắt toả sáng tím di động nhìn nàng, chờ đợi được ban thưởng.
Đoan Mộc Điềm trợn trắng mắt, xoay người lôi ra một món đồ, đưa tới trước mặt hắn: “Cho chàng.”
Hắn giơ tay tiếp nhận, khẩn cấp mở ra, trong ánh sáng mờ nhạt chỉ thấy một màu tím xinh đẹp sáng bóng, bộ y phục theo bao vải chảy xuống, như gấm như mây, cảm xúc mát lạnh giống như nước suối chảy qua, đánh tan khí trời nóng nực.
Tay hắn nhẹ nhàng v/uốt ve, lưu luyến không thôi, sau đó kéo nhẹ, lôi bộ y phục bên trong túi vải ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, như thất luyện thủy tiết, lọt vào tầm mắt đều là vô số ánh sao lấp lánh trong bầu trời đêm màu tím.
Hắn cảm giác được Điềm Điềm nghiêng người ngồi xuống bên cạnh, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Tuyết thiền ti cẩm này sản xuất ở nơi cực cao cực lạnh, nghe nói vô cùng thần kì, đông ấm hè mát, còn tốt cho thân thể, hơn nữa có thể ức chế độc tố, cũng không biết lời đồn có đúng hay không. Ta cho người tìm mãi mới được một mảnh rất nhỏ, sau khi may áo choàng này xong liền chỉ còn lại một góc vụn, ngay cả làm khăn tay túi hương cũng không đủ.”
Ngón tay khẽ vuốt, tơ lụa mềm dẻo, minh châu ôn nhuận nhất cũng không hơn gì thứ này, lại mang theo tươi mát, hấp thụ sức nóng trên người hắn.
Quân Tu Nhiễm nhìn y bào gần như không thêu hoa văn gì trước mặt, nghe nàng ghé vào tai nói vài lời nhỏ nhẹ, trong lòng mềm thành một mảnh.
“Nàng vì ta mà tìm sao?”
“Lúc trước, khi chàng đến nhìn thấy ta may áo cho ca ca không phải rất ao ước à? Ta lại vừa nghe nói có loại ti cẩm kì lạ như thế nên bảo người đi tìm, vận khí tốt, lại tìm được trước hôm sinh nhật chàng.”
“Điềm Điềm…” Giọng hắn bỗng nhiên trầm đi vài phần, giống như đang cố đèn nén gì đó.
Thì ra nàng đều biết, biết hắn lúc ấy hâm mộ ghen tị, biết hắn chờ mong rồi mất mát, lại im hơi lặng tiếng âm thầm chuẩn bị mọi thứ.
Nàng ngồi ở bên cạnh hắn, đưa tay xoa y bào trong tay hắn, nói: “Đáng tiếc tìm lâu như vậy, biết bao nhiêu nơi mà chỉ tìm được một chút, ngay cả một bộ áo bào cũng suýt nữa không đủ.”
Ánh mắt hắn theo tay nàng nhìn lại, nhìn thấy nàng cầm lên một ống tay áo, ống tay áo này cũng không vuông vắn trọn vẹn, mà là có thêm viền khảm tinh xảo bên dưới, dùng tơ vàng thêu văn, tôn quý, nội liễm, xa hoa mà tinh xảo làm cho người ta kinh diễm, không dám đụng vào sợ làm hỏng vẻ đẹp của nó.
Bởi vì Tuyết Thiền Ti Cẩm quá ít, nếu cắt may theo lối bình thường thì tay áo sẽ hơi ngắn, nên nàng liền may thêm đường viền cổ tay bên dưới, không hề tổn hại mà còn tăng thêm vẻ tôn quý ung dung, công pháp thêu tinh xảo kia làm cho thế nhân cũng theo không kịp.
Ai có thể ngờ được ống tay áo hoàn mỹ như vậy chỉ là vì vải dệt không đủ? Ai có thể nghĩ đến công pháp thêu tinh xảo như thế lại xuất phát từ tay ngọc kim tôn của quận chúa?
Trước mắt bỗng có mây tím thổi qua, hoa quang thất luyện, duy mỹ làm cho người ta hít thở không thông. Quân Tu Nhiễm đứng lên, cởi áo khoác ngoài xuống rồi mặc áo bào Tuyết Thiền Ti Cẩm lên người.
Minh diễm động lòng người, phong hoa tuyệt đại.
Ngón tay hắn khẽ vuốt nếp áo, cười đến phong cảnh vô hạn, nói: “Vừa khít nha, Điềm Điềm chưa bao giờ đo kích thước của ta mà đã có thể may xiêm y vừa người như vậy, thật khiến ta thụ sủng nhược kinh mà.”
Khóe miệng nàng khẽ mím, cười yếu ớt: “Cũng không phải chưa xem qua chưa sờ thử? Đương nhiên trong lòng tự biết.”
Hắn nghe vậy tươi cười càng thêm xuân sắc nhộn nhạo, hơi mở vạt áo lộ da thịt trước ngực bên trong, ném mị nhãn thiên kiều bá mị phong tình vạn chủng tiến tới trước mặt nàng, hơi thở như lan nói: “Vậy Điềm Điềm còn muốn nhìn thêm, ôm thêm, sờ thêm một cái không?”
Sắc đẹp trước mặt, x/uân tình nhộn nhạo, xinh đẹp như thế khiến Đoan Mộc Điềm không khỏi có chút tâm viên ý mã tâm động không thôi, mâu sắc không khỏi ám trầm vài phần, nuốt nước miếng nhuận hầu, không nói hai lời trực tiếp nhào về phía hắn.
“Muốn!”
Tam điện hạ nhất thời bị nhào lên, vui vẻ mở ra hai tay đón nàng vào ngực, ngoài miệng lại nói: “Điềm Điềm, rụt rè đâu nè?”
“Chàng không thích à?”
“Thích, thích cực kỳ!”
Làm sao có thể không thích? Hắn vô cùng thích Điềm Điềm đối với hắn nhiệt tình như lửa, mỗi lần đều có thể làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào theo.
Một đêm quấn quýt si mê, ngày hôm sau đội ngũ tiếp tục khởi hành, tốc độ cũng ngày càng tăng lên, ven đường ít khi dừng lại, mục tiêu thẳng hướng biên cảnh Bắc Cương.
Hôm nay, bọn họ vượt qua một con sông vắt ngang Đại Viêm, lại vượt qua vài ngọn núi, từ xa chỉ có thể nhìn thấy tiền phương rộng mở khôn cùng, chỗ xa hơn có đại phiến doanh lờ mờ, mọi người thấy vậy tất cả đều chấn động tinh thần, ngay cả Đoan Mộc Tranh cũng sáng ngời đôi mắt.
Phía trước chính là nơi đóng quân của Tòng Long quân.
Đoan Mộc Điềm đưa tay vén rèm cửa sổ xe ngựa, nhìn khoảng rộng mênh mông phía trước, lại nhìn đến cờ bay phần phật đầu uy nghiêm hiển hách đằng xa, nhất thời nghĩ tới một chuyện khác.
Nơi này đã là vùng biên giới giữa Đại Viêm và Liên Nhạc, từ doanh trại Tòng Long Quân theo hướng bắc không tới mấy chục dặm chính là nơi đóng quân của Liên Nhạc, cũng chính là cảnh quốc Liên Nhạc rồi.
Giờ phút này hai nước giao chiến vừa nghỉ, tuy nói đàm phán thuận lợi, nhưng hai bên quân sĩ vẫn đối địch cuồng bạo như cũ, nói không chừng chỉ một va chạm nhỏ sẽ lại xảy ra chinh chiến quy mô bé.
Ở thời điểm này, nếu nàng muốn từ đây tiến vào cảnh nội Liên Nhạc quốc hình như không thuận lợi lắm, trừ phi….
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở một vòng bóng râm nơi chân trời xa xa.
Theo nàng điều tra thì nơi đó là một dãy núi vắt ngang qua Đại Viêm cùng Liên Nhạc, địa thế hiểm trở, người bình thường căn bản không thể vượt qua. Nhưng nàng có thể thử một lần, vượt núi lội sông gì đó căn bản không ngăn cản được bước đường của nàng.
Nhìn một lát nàng lại buông rèm cửa sổ, im lặng trầm tư.
Tuy rằng từ nơi này đã nhìn đến cảnh sắc phía đó nhưng kỳ thật cách nhau vẫn rất xa, cứ đi như vậy phải qua vài canh giờ mới đến được doanh trại Tòng Long quân.
Nghe nói Vương gia cùng chúng huynh đệ trở về, ngoài quân doanh sớm đã có tướng sĩ chờ nghênh đón.
Cuối cùng cũng tới nơi, Quân Tu Nhiễm cùng các tướng quân hàn huyên hành lễ vấn an xong liền xoay người đến trước xe ngựa, đưa tay xốc mành, sau đó hắn bỗng nhiên ngẩn ra.
Bên trong xe ngựa, hết thảy như thường, tất cả sạch sẽ ngăn nắp, lại duy độc thiếu đi một người.
Hắn ngơ ngác nhìn xe ngựa trống không, Tòng An Bạch Phong đi theo sau hắn cũng ngẩn người.
Vương phi đâu?
Đoan Mộc Điềm kỳ thật căn bản chưa hề đi đến phụ cận quân doanh mà từ lúc còn cách một khoảng xa đã yên lặng rời khỏi xe ngựa, không hề kinh động đến bất kì ai, ngay cả Quân Tu Nhiễm cũng vì đi tuốt ở đằng trước nên không phát hiện được nàng đã rời đi.
Giờ phút này, nàng đã vòng qua quân doanh ra khỏi biên giới Đại Viêm, đang đứng ở nơi tiếp giáp hai nước, phía sau là tường thành lồng lộng, ngẩng đầu nhìn phía trước, trên tường thành nguy nga cũng có thể trông thấy vùng đất mênh mông xanh biếc.
Bên cạnh thỉnh thoảng có đám người đi qua, hoặc là từ phía sau, hoặc là từ đối diện đi đến, tiểu thương rao bán qua lại trong vùng đất no bụng ẩm máu tươi này, cũng không bởi vì chiến tranh mà tạm nghỉ.
Nàng cúi đầu trầm tư, nghĩ xem kế tiếp nên làm sao trà trộn vào Liên Nhạc quốc.
Giữa hai nước mặc dù sớm có dân chúng lưu thông, nhưng bất kể ra hay vào đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, chỉ cần có nửa điểm hiềm nghi liền bị cản ngoài cửa quốc, thậm chí bắt tới nha môn.
Phía trước có hai thương đội xảy ra xung đột va chạm, Đoan Mộc Điềm đứng âm thầm cẩn thận quan sát, bỗng nhiên đưa tay chà xuống đất rồi lau lên mặt, cởi y bào ti cẩm trên người, thay quần áo vải thô vừa trao đổi được từ lần xuất quan trước, tóc búi lên cao rồi lặng yên không tiếng động trà trộn vào một trong hai thương đội kia.
Hai thương đội mau chóng chấm dứt tranh cãi, mắng vài câu rồi đi về hai hướng khác nhau, ai nấy vẻ mặt kích động tâm tình phẫn nộ, hơn nữa theo Đoan Mộc Điềm quan sát thì trong thương đội mọi người đồng hành dường như cũng không quá quen thuộc nên không hề có người chú ý tới đội ngũ của mình vừa xuất hiện thêm một người chưa bao giờ gặp, thậm chí tranh cãi xong họ cũng không thèm chỉnh đốn đã tiếp tục đi về biên giới Liên Nhạc quốc.
Bên kia, trong quân doanh Tòng Long quân, Quân Tu Nhiễm nhặt được được một phong thư trong xe ngựa, bên trên chỉ đơn giản thông báo nàng muốn đi Liên Nhạc trước, bảo hắn an tâm làm tốt chuyện khao thưởng quân sĩ, không cần lo lắng an nguy của nàng.
Tay bóp phong thư, hoặc nói chỉ là một tờ giấy, khoé miệng hắn run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, trên trán có gân xanh nổi lên.
Nha đầu chết tiệt kia, dám không nói câu nào đã tự tiện làm ra loại chuyện này, thật đúng là ba ngày không đánh liền thượng phòng lật ngói, quả thực quá hư hỏng rồi! Đợi hôm sau tóm nàng về xem hắn làm sao giáo huấn nàng!
Nhưng dù tức giận thì bây giờ hắn cũng chỉ có thể trừng phạt trong tư tưởng, mà không thể bỏ xuống chuyện bên này tuỳ hứng đuổi theo tới Liên Nhạc quốc.
Tự ý rời khỏi cương vị công tác, bỏ qua chuyện khao thưởng Tòng Long Quân chạy tới Liên Nhạc quốc, đừng nói phụ hoàng không tha cho hắn, cho dù là nhạc phụ đại nhân cũng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Hít sâu hai ngụm áp chế phiền chán hậm hực trong lòng, cẩn thận cất phong thư bị hắn bóp nát vào trong ngực, chỉ đành xoay người xuống xe đi tìm nhạc phụ đại nhân.
Đoan Mộc Tranh nhìn tờ giấy con gái bỏ lại nhìn một nửa rồi trả cho Quân Tu Nhiễm, nói: “Nếu con bé không muốn ở đây mà đi Liên Nhạc trước thì cứ kệ nó đi, nó tự biết chừng mực.”
Tam điện hạ sâu kín thở dài một hơi, nhưng hắn vẫn lo lắng a!
Triều đình ngợi khen chư tướng sĩ Tòng Long quân của Bắc Cương, phái tam hoàng tử đương triều – Nghiêu vương điện hạ mang trọng thưởng của triều đình đi theo Đoan Mộc vương gia tới Bắc Cương thay vua khao thưởng. Sau khi trì hoãn hai tháng với vì đại hôn của Đoan Mộc vương phủ Điềm quận chúa cùng tam điện hạ, cuối cùng quyết định mùng 9 tháng 8 rời kinh, chậm rãi tiến về Bắc Cương.
Một ngày này, ở ngoài cửa thành phía bắc kinh thành lại xuất hiện tình trạng dân chúng chen chúc chạy tới chiêm ngưỡng, có người đến giúp vui, cũng có phụ lão đến tiễn đưa con cháu đang nhập ngũ ở Tòng Long quân, tất cả đều vô cùng cảm kích, chúc phúc cho Đoan Mộc vương gia cùng các tướng sĩ Tòng Long quân – nhưng người thủ hộ an ninh biên quan, an ninh Đại Viêm.
Mãi cho đến khi đoàn quân đi khuất, đám người ngoài cửa thành vẫn còn tụ tập chưa hề tản đi.
Tới chập tối, bọn họ đã rời xa hơn 300 ngoài kinh thành, bỏ mặc lời mời của các quan viên đòi mở đường, bọn họ không hề tiến vào bất kì toà thành trấn nào, mà chỉ đi đường nhỏ, đợi trời tối hẳn lại tìm nơi trống trải trong rừng núi cắm lều trại làm cơ sở tạm thời, đắp lò nhóm lửa.
Số binh mã không nhiều lắm, lại đều cưỡi ngựa mà đi nên một ngày ba trăm dặm là không thành vấn đề, nếu không phải hôm nay rời kinh lúc gần giữa trưa thì họ đã có thể đi được xa hơn.
Loại chuyện như dựng lều trại này đương nhiên không cần Đoan Mộc Điềm tự mình động thủ, thấy không có gì cần hỗ trợ nàng đành rời khỏi đám người đi về phía bìa rừng.
Đứng trên đồi núi, nhìn ráng chiều đỏ rực phía trời tây chiếu lên mặt, lộ ra khuôn mặt phù dung xuân sắc, mặc dù lúc này mặc một thân nam trang nhưng cũng khó dấu được vẻ mềm mại xinh đẹp trời sinh của nữ tử, làm cho người nhìn không khỏi ngừng hô hấp, tim đập rối loạn.
Tam điện hạ nhìn đến chính là một màn như vậy, hắn bất giác dừng chân, yên tĩnh nhìn người con gái tuyệt sắc được nắng chiều chiếu rọi, càng nhìn càng ngây ngẩn, tâm động không thôi.
Ánh nắng cũng chiếu lên người hắn, lộ ra đôi mắt tím sáng ngời, giống như có thể hút hồn đoạt phách.
“Sao chàng cũng tới đây?” Nàng quay đầu nhìn hắn, ý cười nhè nhẹ nhu hòa, khẽ hỏi.
Hắn hoàn hồn, đi đến bên cạnh nàng ôm nàng vào ngực, nói: “Nàng một mình chạy tới đây, ta đương nhiên phải bám theo rồi, suốt dọc đường, chỉ e cũng khó có được cơ hội ở chung một mình với Điềm Điềm.”
Nàng liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục ngẩng đầu nhìn phong cảnh, nói: “Nơi này rất đẹp, cùng nhau ngắm đi.”
Hắn ôm nàng vào trong ngực, mặt dán mặt, nhẹ nhàng cọ xát hai cái. Kỳ thật hắn cũng không muốn ngắm phong cảnh cho lắm, bởi vì chỉ muốn ngắm nàng.
Còn có, từ ngày hôm qua bắt đầu mong đợi, có thể thấy được nàng dường như không có biểu hiện gì, hắn rất muốn hỏi nàng, nhưng đến bây giờ lại không nói nên lời, không khỏi cảm thấy vừa ngứa ngáy vừa mất mát.
Điềm Điềm chẳng lẽ không biết hôm nay là ngày gì sao? Hay là biết nhưng không để trong lòng? Hoặc là mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện bận rộn quấy rầy khiến nàng không có tâm tư nghĩ đến chuyện này?
Tam điện hạ gác cằm lên vai nàng, sốt ruột a, u buồn a, mất mát a, sầu a!
Hắn vừa buồn rầu, không khí xung quanh cũng dường như bị ảnh hưởng, song nàng vẫn đang nhìn hoàng hôn, tựa như không hề phát hiện. có điều nếu nhìn kĩ có thể phát hiện ra khoé miệng nàng hơi cong lên, đáng tiếc tam điện hạ lúc này lòng không yên, làm sao có thể để ý tới việc này?
Nàng bỗng nhiên nghe được hắn sâu kín thở dài một tiếng, độ cong khoé miệng không khỏi lớn hơn một chút, nghiêng đầu vô tội nhìn hắn, hỏi: “Sao thế?”
Nhìn vẻ mặt vô tội khó hiểu của nàng, tam điện hạ không khỏi càng thêm u oán, yếu ớt hỏi một câu: “Điềm Điềm, nàng có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Sinh nhật chàng.”
“…Ơ? Nàng biết? Thế mà suốt dọc đường, nàng cả ngày không nói một câu, ngay cả một chút manh mối cũng không có!”
Nàng nghiêng đầu liếc hắn một cái, lại quay lại đầu tiếp tục ngắm phong cảnh, trầm ngâm suy tư nói: “Chàng cả ngày hôm nay lúc nào cũng trong trạng thái phấn khởi cứ nhìn ta định nói lại thôi, dáng vẻ vừa mong chờ lại mất mát, thoạt nhìn rất phấn khích.”
“…”
Miệng hắn giật giật, chợt buông tay quay người nàng lại, vừa xoay lại lập tức trông thấy ý cười tràn ngaaoj trên mặt nàng, ánh mắt toả sáng, cười đến xấu xa.
Nhìn đến cảnh này, hắn bỗng nhiên không còn tý xấu hổ ảo não nào, có thể khiến nàng cười vui vẻ như thế, không nói tới chỉ bất an một ngày, cho dù bảo hắn nhảy xuống núi hắn cũng nguyện ý a.
Cho nên hắn cúi người, một ngụm cắn lên môi nàng, không nặng không nhẹ ngấu nghiến hai cái, nhấc tay vỗ xuống mông nàng, “Nàng cố ý chọc tức ta đúng không?”
Một cái tét mông tuy không đau nhưng cũng khiến nàng giật mình hoảng hốt, một nắm đấm theo đó nện lên người hắn.
Giờ khắc này, quận chúa đại nhân luôn luôn lạnh mạc chợt hiện rõ dáng vẻ tiểu nữ nhi, mỉm cười phong tình, Quân Tu Nhiễm nhìn mà không khỏi rung động, bàn tay đặt sau lưng nàng không buông, cúi đầu hôn xuống.
Nàng cười khẽ quay mặt né tránh, nói: “Ta có chuẩn bị quà cho chàng.”
Hắn hơi ngừng động tác, nét mặt theo câu nói của nàng mà sáng bừng lên, loé ra ánh sáng chờ mong làm cho người ta không dám nhìn thẳng, càng không nhẫn tâm khiến hắn thất vọng.
Đoan Mộc Điềm nhìn xem có chút 囧, trong lòng lại mềm mại, đưa tay ôm cổ hắn đem cả người treo trên người hắn, cúi đầu gác lên vai hắn cọ cọ hai cái, hỏi: “Chàng muốn cái gì?”
“Ai, đã nhiều ngày nay một mình trông phòng, cô độc khó ngủ a.”
“Ý của chàng là, muốn buổi tối cùng ta ngủ?”
“Điềm Điềm thực hiểu ta.”
“Thì ra là vậy, xem ra quà ta chuẩn bị cũng không cần đưa ra rồi.”
“… Điềm Điềm, nàng chính là đang cố ý chọc giận ta đúng không?”
Nàng bật cười ra tiếng, hơi thở ấm áp trong veo nhẹ nhàng phun ở bên cổ khiến hắn tâm thần nhộn nhạo, da gà cũng xông ra.
Phía chân trời ánh tà dương đã hạ, sắc trời dần dần tối đi, trong doanh đã sớm nổi lửa, sương khói lượn lờ cùng với mùi đồ ăn bay đi rất xa.
Cơm chiều là quân lương bình thường, mọi người ăn xong liền trở về làm nhiệm vụ, có người đi ngủ sớm nghỉ ngơi, có người phân tán ở xung quanh doanh trại tuần tra.
Tỷ như… đôi vợ chồng rảnh rỗi nhất trong mọi người.
Qua bữa chiều, trời còn chưa tối, Quân Tu Nhiễm đã lôi kéo nương tử thân yêu nhà mình chui vào trong lều.
Đoan Mộc Tranh đứng ở xa xa nhìn về phía này, sau đó lại rất nhanh thu hồi tầm mắt.
Nếu hắn không nhớ lầm, hôm nay hình như là sinh nhật Quân Tu Nhiễm.
Trong lều, ánh lửa mập mờ, tam điện hạ đôi mắt toả sáng tím di động nhìn nàng, chờ đợi được ban thưởng.
Đoan Mộc Điềm trợn trắng mắt, xoay người lôi ra một món đồ, đưa tới trước mặt hắn: “Cho chàng.”
Hắn giơ tay tiếp nhận, khẩn cấp mở ra, trong ánh sáng mờ nhạt chỉ thấy một màu tím xinh đẹp sáng bóng, bộ y phục theo bao vải chảy xuống, như gấm như mây, cảm xúc mát lạnh giống như nước suối chảy qua, đánh tan khí trời nóng nực.
Tay hắn nhẹ nhàng v/uốt ve, lưu luyến không thôi, sau đó kéo nhẹ, lôi bộ y phục bên trong túi vải ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, như thất luyện thủy tiết, lọt vào tầm mắt đều là vô số ánh sao lấp lánh trong bầu trời đêm màu tím.
Hắn cảm giác được Điềm Điềm nghiêng người ngồi xuống bên cạnh, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Tuyết thiền ti cẩm này sản xuất ở nơi cực cao cực lạnh, nghe nói vô cùng thần kì, đông ấm hè mát, còn tốt cho thân thể, hơn nữa có thể ức chế độc tố, cũng không biết lời đồn có đúng hay không. Ta cho người tìm mãi mới được một mảnh rất nhỏ, sau khi may áo choàng này xong liền chỉ còn lại một góc vụn, ngay cả làm khăn tay túi hương cũng không đủ.”
Ngón tay khẽ vuốt, tơ lụa mềm dẻo, minh châu ôn nhuận nhất cũng không hơn gì thứ này, lại mang theo tươi mát, hấp thụ sức nóng trên người hắn.
Quân Tu Nhiễm nhìn y bào gần như không thêu hoa văn gì trước mặt, nghe nàng ghé vào tai nói vài lời nhỏ nhẹ, trong lòng mềm thành một mảnh.
“Nàng vì ta mà tìm sao?”
“Lúc trước, khi chàng đến nhìn thấy ta may áo cho ca ca không phải rất ao ước à? Ta lại vừa nghe nói có loại ti cẩm kì lạ như thế nên bảo người đi tìm, vận khí tốt, lại tìm được trước hôm sinh nhật chàng.”
“Điềm Điềm…” Giọng hắn bỗng nhiên trầm đi vài phần, giống như đang cố đèn nén gì đó.
Thì ra nàng đều biết, biết hắn lúc ấy hâm mộ ghen tị, biết hắn chờ mong rồi mất mát, lại im hơi lặng tiếng âm thầm chuẩn bị mọi thứ.
Nàng ngồi ở bên cạnh hắn, đưa tay xoa y bào trong tay hắn, nói: “Đáng tiếc tìm lâu như vậy, biết bao nhiêu nơi mà chỉ tìm được một chút, ngay cả một bộ áo bào cũng suýt nữa không đủ.”
Ánh mắt hắn theo tay nàng nhìn lại, nhìn thấy nàng cầm lên một ống tay áo, ống tay áo này cũng không vuông vắn trọn vẹn, mà là có thêm viền khảm tinh xảo bên dưới, dùng tơ vàng thêu văn, tôn quý, nội liễm, xa hoa mà tinh xảo làm cho người ta kinh diễm, không dám đụng vào sợ làm hỏng vẻ đẹp của nó.
Bởi vì Tuyết Thiền Ti Cẩm quá ít, nếu cắt may theo lối bình thường thì tay áo sẽ hơi ngắn, nên nàng liền may thêm đường viền cổ tay bên dưới, không hề tổn hại mà còn tăng thêm vẻ tôn quý ung dung, công pháp thêu tinh xảo kia làm cho thế nhân cũng theo không kịp.
Ai có thể ngờ được ống tay áo hoàn mỹ như vậy chỉ là vì vải dệt không đủ? Ai có thể nghĩ đến công pháp thêu tinh xảo như thế lại xuất phát từ tay ngọc kim tôn của quận chúa?
Trước mắt bỗng có mây tím thổi qua, hoa quang thất luyện, duy mỹ làm cho người ta hít thở không thông. Quân Tu Nhiễm đứng lên, cởi áo khoác ngoài xuống rồi mặc áo bào Tuyết Thiền Ti Cẩm lên người.
Minh diễm động lòng người, phong hoa tuyệt đại.
Ngón tay hắn khẽ vuốt nếp áo, cười đến phong cảnh vô hạn, nói: “Vừa khít nha, Điềm Điềm chưa bao giờ đo kích thước của ta mà đã có thể may xiêm y vừa người như vậy, thật khiến ta thụ sủng nhược kinh mà.”
Khóe miệng nàng khẽ mím, cười yếu ớt: “Cũng không phải chưa xem qua chưa sờ thử? Đương nhiên trong lòng tự biết.”
Hắn nghe vậy tươi cười càng thêm xuân sắc nhộn nhạo, hơi mở vạt áo lộ da thịt trước ngực bên trong, ném mị nhãn thiên kiều bá mị phong tình vạn chủng tiến tới trước mặt nàng, hơi thở như lan nói: “Vậy Điềm Điềm còn muốn nhìn thêm, ôm thêm, sờ thêm một cái không?”
Sắc đẹp trước mặt, x/uân tình nhộn nhạo, xinh đẹp như thế khiến Đoan Mộc Điềm không khỏi có chút tâm viên ý mã tâm động không thôi, mâu sắc không khỏi ám trầm vài phần, nuốt nước miếng nhuận hầu, không nói hai lời trực tiếp nhào về phía hắn.
“Muốn!”
Tam điện hạ nhất thời bị nhào lên, vui vẻ mở ra hai tay đón nàng vào ngực, ngoài miệng lại nói: “Điềm Điềm, rụt rè đâu nè?”
“Chàng không thích à?”
“Thích, thích cực kỳ!”
Làm sao có thể không thích? Hắn vô cùng thích Điềm Điềm đối với hắn nhiệt tình như lửa, mỗi lần đều có thể làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào theo.
Một đêm quấn quýt si mê, ngày hôm sau đội ngũ tiếp tục khởi hành, tốc độ cũng ngày càng tăng lên, ven đường ít khi dừng lại, mục tiêu thẳng hướng biên cảnh Bắc Cương.
Hôm nay, bọn họ vượt qua một con sông vắt ngang Đại Viêm, lại vượt qua vài ngọn núi, từ xa chỉ có thể nhìn thấy tiền phương rộng mở khôn cùng, chỗ xa hơn có đại phiến doanh lờ mờ, mọi người thấy vậy tất cả đều chấn động tinh thần, ngay cả Đoan Mộc Tranh cũng sáng ngời đôi mắt.
Phía trước chính là nơi đóng quân của Tòng Long quân.
Đoan Mộc Điềm đưa tay vén rèm cửa sổ xe ngựa, nhìn khoảng rộng mênh mông phía trước, lại nhìn đến cờ bay phần phật đầu uy nghiêm hiển hách đằng xa, nhất thời nghĩ tới một chuyện khác.
Nơi này đã là vùng biên giới giữa Đại Viêm và Liên Nhạc, từ doanh trại Tòng Long Quân theo hướng bắc không tới mấy chục dặm chính là nơi đóng quân của Liên Nhạc, cũng chính là cảnh quốc Liên Nhạc rồi.
Giờ phút này hai nước giao chiến vừa nghỉ, tuy nói đàm phán thuận lợi, nhưng hai bên quân sĩ vẫn đối địch cuồng bạo như cũ, nói không chừng chỉ một va chạm nhỏ sẽ lại xảy ra chinh chiến quy mô bé.
Ở thời điểm này, nếu nàng muốn từ đây tiến vào cảnh nội Liên Nhạc quốc hình như không thuận lợi lắm, trừ phi….
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở một vòng bóng râm nơi chân trời xa xa.
Theo nàng điều tra thì nơi đó là một dãy núi vắt ngang qua Đại Viêm cùng Liên Nhạc, địa thế hiểm trở, người bình thường căn bản không thể vượt qua. Nhưng nàng có thể thử một lần, vượt núi lội sông gì đó căn bản không ngăn cản được bước đường của nàng.
Nhìn một lát nàng lại buông rèm cửa sổ, im lặng trầm tư.
Tuy rằng từ nơi này đã nhìn đến cảnh sắc phía đó nhưng kỳ thật cách nhau vẫn rất xa, cứ đi như vậy phải qua vài canh giờ mới đến được doanh trại Tòng Long quân.
Nghe nói Vương gia cùng chúng huynh đệ trở về, ngoài quân doanh sớm đã có tướng sĩ chờ nghênh đón.
Cuối cùng cũng tới nơi, Quân Tu Nhiễm cùng các tướng quân hàn huyên hành lễ vấn an xong liền xoay người đến trước xe ngựa, đưa tay xốc mành, sau đó hắn bỗng nhiên ngẩn ra.
Bên trong xe ngựa, hết thảy như thường, tất cả sạch sẽ ngăn nắp, lại duy độc thiếu đi một người.
Hắn ngơ ngác nhìn xe ngựa trống không, Tòng An Bạch Phong đi theo sau hắn cũng ngẩn người.
Vương phi đâu?
Đoan Mộc Điềm kỳ thật căn bản chưa hề đi đến phụ cận quân doanh mà từ lúc còn cách một khoảng xa đã yên lặng rời khỏi xe ngựa, không hề kinh động đến bất kì ai, ngay cả Quân Tu Nhiễm cũng vì đi tuốt ở đằng trước nên không phát hiện được nàng đã rời đi.
Giờ phút này, nàng đã vòng qua quân doanh ra khỏi biên giới Đại Viêm, đang đứng ở nơi tiếp giáp hai nước, phía sau là tường thành lồng lộng, ngẩng đầu nhìn phía trước, trên tường thành nguy nga cũng có thể trông thấy vùng đất mênh mông xanh biếc.
Bên cạnh thỉnh thoảng có đám người đi qua, hoặc là từ phía sau, hoặc là từ đối diện đi đến, tiểu thương rao bán qua lại trong vùng đất no bụng ẩm máu tươi này, cũng không bởi vì chiến tranh mà tạm nghỉ.
Nàng cúi đầu trầm tư, nghĩ xem kế tiếp nên làm sao trà trộn vào Liên Nhạc quốc.
Giữa hai nước mặc dù sớm có dân chúng lưu thông, nhưng bất kể ra hay vào đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, chỉ cần có nửa điểm hiềm nghi liền bị cản ngoài cửa quốc, thậm chí bắt tới nha môn.
Phía trước có hai thương đội xảy ra xung đột va chạm, Đoan Mộc Điềm đứng âm thầm cẩn thận quan sát, bỗng nhiên đưa tay chà xuống đất rồi lau lên mặt, cởi y bào ti cẩm trên người, thay quần áo vải thô vừa trao đổi được từ lần xuất quan trước, tóc búi lên cao rồi lặng yên không tiếng động trà trộn vào một trong hai thương đội kia.
Hai thương đội mau chóng chấm dứt tranh cãi, mắng vài câu rồi đi về hai hướng khác nhau, ai nấy vẻ mặt kích động tâm tình phẫn nộ, hơn nữa theo Đoan Mộc Điềm quan sát thì trong thương đội mọi người đồng hành dường như cũng không quá quen thuộc nên không hề có người chú ý tới đội ngũ của mình vừa xuất hiện thêm một người chưa bao giờ gặp, thậm chí tranh cãi xong họ cũng không thèm chỉnh đốn đã tiếp tục đi về biên giới Liên Nhạc quốc.
Bên kia, trong quân doanh Tòng Long quân, Quân Tu Nhiễm nhặt được được một phong thư trong xe ngựa, bên trên chỉ đơn giản thông báo nàng muốn đi Liên Nhạc trước, bảo hắn an tâm làm tốt chuyện khao thưởng quân sĩ, không cần lo lắng an nguy của nàng.
Tay bóp phong thư, hoặc nói chỉ là một tờ giấy, khoé miệng hắn run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, trên trán có gân xanh nổi lên.
Nha đầu chết tiệt kia, dám không nói câu nào đã tự tiện làm ra loại chuyện này, thật đúng là ba ngày không đánh liền thượng phòng lật ngói, quả thực quá hư hỏng rồi! Đợi hôm sau tóm nàng về xem hắn làm sao giáo huấn nàng!
Nhưng dù tức giận thì bây giờ hắn cũng chỉ có thể trừng phạt trong tư tưởng, mà không thể bỏ xuống chuyện bên này tuỳ hứng đuổi theo tới Liên Nhạc quốc.
Tự ý rời khỏi cương vị công tác, bỏ qua chuyện khao thưởng Tòng Long Quân chạy tới Liên Nhạc quốc, đừng nói phụ hoàng không tha cho hắn, cho dù là nhạc phụ đại nhân cũng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Hít sâu hai ngụm áp chế phiền chán hậm hực trong lòng, cẩn thận cất phong thư bị hắn bóp nát vào trong ngực, chỉ đành xoay người xuống xe đi tìm nhạc phụ đại nhân.
Đoan Mộc Tranh nhìn tờ giấy con gái bỏ lại nhìn một nửa rồi trả cho Quân Tu Nhiễm, nói: “Nếu con bé không muốn ở đây mà đi Liên Nhạc trước thì cứ kệ nó đi, nó tự biết chừng mực.”
Tam điện hạ sâu kín thở dài một hơi, nhưng hắn vẫn lo lắng a!