Yêu Vương Quỷ Phi - Trang 2
Quyển 2 - Chương 41: Hôn kỳ (ngày cưới)
Ngẩng đầu, nhìn đến bên trong Xuất Vân Các có bóng người lắc lư, còn có tiếng nói nhỏ nhẹ, lần đầu tiên tam điện hạ nảy sinh cảm giác phiền muộn cùng ảo não sâu sắc khi mình lại tai thính mắt tinh như thế.
Đoan Mộc Điềm nửa tựa trong ngực hắn, nghiêng đầu nhìn về phía bóng người thoáng động trong Xuất Vân Các, hai tay ôm cổ tam điện hạ, ngửa đầu in lên má hắn một nụ hôn, nhất thời nàng nghe được bên trong cửa có tiếng thở nhẹ vang lên, hơi hơi rối loạn.
Nàng hiếm khi lộ ra thần thái nghịch ngợm như thế, Quân Tu Nhiễm nhìn mà không khỏi ngực phồng lên, trướng đầy nhu tình mật ý nồng đậm, cúi đầu lấy chóp mũi cọ cọ trên mặt nàng, sau đó đưa tay bế ngang nàng, thả người trực tiếp bay lên lầu hai, tiến vào trong khuê phòng của nàng.
Dưới lầu, một trận thất vọng thở dài.
Vào khuê phòng, tam điện hạ ngược lại không tiếp tục ý đồ khinh bạc đùa giỡn sỗ sàng nữa, chỉ nhẹ nhàng thả nàng xuống giường, hắn cũng theo sát nằm sát bên cạnh nàng, ôm nàng nhẹ giọng nói: “Trời còn sớm, ngủ tiếp một lát đi, tối hôm qua cũng cũng không có ngủ bao lâu.”
Nàng nghiêng người ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Tối hôm qua, cha ta nói gì với chàng vậy?”
“Bảo ta chăm sóc tốt cho nàng, không được khi dễ nàng, không được làm nàng thương tâm đau lòng, không được để nàng chịu thương tổn, hơn nữa không được động tâm tư với nữ nhân khác, bằng không sẽ đánh gãy chân ta, khiến ta không thể sinh hoạt bình thường. Còn nữa, mau chóng giải độc tố trong cơ thể, bằng không nếu lỡ may đột nhiên chết bất đắc kì tử, ông ấy cũng sẽ không để con gái bảo bối tuổi trẻ đã thủ tiết, chắc chắn sẽ mau chóng tìm một nhà tốt cho nàng tái giá gả ra ngoài.”
“… Phụ thân thực sự nói với chàng như vậy?”
“Ừ, đại khái chính là ý như vậy.”
“Chỉ vậy thì sao nói lâu như thế?”
Tuy rằng tối hôm qua khi từ trong cung đi ra đã khuya rồi, lại một đường trở về Đoan Mộc vương phủ, cũng sắp qua canh ba, nhưng nàng luôn ở ngoài cửa Xuất Vân Các chờ hắn, chờ đến khi trời tối mịt, mặt trời cũng dần lên mới bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Chỉ nói mấy câu, lại mất hơn một canh giờ?
Ánh tím trong mắt Tam điện hạ từ từ lưu chuyển, mi tâm nhíu lại, ra vẻ u oán đáng thương nói: “Ban đầu, Vương thúc không muốn gả nàng cho ta, ta chỉ đành van xin ông ấy, xin đến khi ông ấy gật đầu đồng ý, thời gian cũng trôi qua như vậy.”
“Chàng cầu xin thế nào?”
“Vừa khóc vừa cầu xin!”
“…”
Quận chúa đại nhân nhất thời khóe miệng run rẩy, hai mắt vô thần trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó ở trong lòng hắn xoay người đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ bù.
Bên tai, vang lên tiếng cười khẽ như cực kì sung sướng của hắn, cánh tay ôm nàng thu chặt một chút, cứ ôm như vậy, hắn cũng nhắm mắt lại.
Bên kia, Đoan Mộc Tranh còn đứng trong thư phòng lẳng lặng trầm tư, nghĩ chuyện nữ nhi, cũng nghĩ tới Quân Tu Nhiễm.
Bất kể là mười năm trước hay mười năm sau, hắn đối với thân thế của Quân Tu Nhiễm không có gì bất mãn, thậm chí còn có chút thương tiếc đứa nhỏ chịu hết đau khổ này, cũng thưởng thức thằng bé có thể từ hai bàn tay trắng, trong vòng mười năm ngắn ngủi, dưới tình huống địch nhân vờn quanh, ngay cả cái người gọi là mẹ đẻ cũng chán ghét, đi từng bước từng bước tới độ cao và quyền thế như ngày hôm nay.
Hơn nữa thằng bé này thâm tình chuyên nhất, chưa từng tỏ vẻ gì với nữ tử khác, Điềm Điềm có thể gả cho một nam tử vĩ đại như vậy, vốn thực làm cho người ta vừa lòng, nếu không phải thằng nhóc này sinh ra trong hoàng gia, lưng đeo nhiều lắm, mà con đường phía trước lại nhấp nhô gian khổ, nguy cơ trùng trùng.
Đoan Mộc Tranh cúi đầu lẳng lặng nhìn bức hoạ trên bàn, ngón tay mềm nhẹ m.ơn trớn khuôn mặt nữ tử trong bức tranh, buồn bã thở dài, nhỏ giọng nói: “Thanh Nhi, con gái chúng ta vẫn là không tránh được phải gả cho người trong hoàng thất. E là nàng lại phải chờ thêm vài năm nữa. Ta muốn quét sạch mọi chông gai phía trước cho con bé, sau khi con bé vô lo an toàn ta mới có thể an tâm đi trùng phùng với nàng, như vậy cũng làm cho nàng yên tâm.”
Nữ tử trong bức tranh chỉ mỉm cười nhìn hắn, dường như là đáp ứng rồi.
Trong Xuất Vân Các, hai người ôm nhau ngủ, ngủ rất sâu, chờ đến khi tỉnh lại thì mặt trời đã sớm lên cao, trong phòng hơi oi bức.
Đoan Mộc Điềm vẫn nhắm mắt, mi tâm khẽ nhíu rồi đưa tay đẩy khối thân thể nóng ran bên cạnh ra, chuyển người dịch vào bên trong giường một chút.
Tam điện hạ sâu kín ai oán, cũng không khách khí da mặt dày thiếp lên, cắn tai nàng nói: “Điềm Điềm, ta muốn tiến cung gặp phụ hoàng, mau chóng định ngày, sớm cưới nàng qua cửa.”
Thân thể nàng vì những lời này mà khẽ cứng lại, sau đó im lặng, không nói gì.
Hắn thấy thế, lại cắn một ngụm lên cổ nàng, nhìn phần cổ trắng hồng trước mắt, hắn nhìn mà không khỏi tim đập nhanh hơn, hô hấp nóng lên vài phần, lại cúi người cắn cắn, thẳng đến khi nàng bực bội quay đầu trừng hắn, hắn mới không cam lòng rời đi.
“Điềm Điềm, mau đứng lên thay quần áo cho bổn vương.”
Hắn đứng bên giường, nghiêng mày dựng mắt nhìn người nằm bên trong không thèm nâng mi nhìn hắn, cố làm ra vẻ nói.
Quận chúa đại nhân quả nhiên vẫn như cũ không hề liếc nhìn hắn một cái, đưa lưng về phía hắn ngủ, dáng vẻ hờ hững như cái gì cũng chưa nghe thấy.
Vì thế Tam điện hạ lại sâu kín thở dài, bắt đầu tự mình động thủ mặc quần áo, trong lòng ai oán: bổn vương thật đáng thương, cưới vợ mà ngay cả chút việc nhỏ như thay quần áo cho hắn cũng không nguyện làm, hay là đổi một chút, để hắn thay quần áo cho nàng ?
Đôi mắt bắt đầu phát ra ánh tím mênh mông, xoay tròn xoay tròn con mắt nhìn cô gái nhỏ trên giường một cái.
Ừ, chủ ý này không tệ!
“Điềm Điềm, nàng còn muốn ngủ?” Hắn sáp qua, nhẹ giọng hỏi.
Nàng tiếp tục không để ý tới hắn.
“Quả nhiên.” Hắn nhíu mày vẻ mặt cô đơn, nhẹ giọng nói, “Mỗi lần Điềm Điềm nhiệt tình đều là tới không dấu hiệu, đi không dấu vết, vẫn luôn lãnh đạm như vậy.”
Lông mi nàng khẽ run rẩy, sau đó xoay người, lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Không phải nói muốn vào cung gặp Hoàng Thượng sao? Sao còn chưa đi?”
Ánh mắt Tam điện hạ lập tức sáng rọi, sung sướng như muốn chọc mù mắt người ta, càng ghé sát nàng cười khanh khách hỏi: “Ơ? Chẳng lẽ Điềm Điềm cũng nóng lòng muốn gả cho ta như thế?”
“Chàng suy nghĩ nhiều.”
“Vậy nàng nghĩ thế nào?”
Nghĩ thế nào ư?
Đoan Mộc Điềm ngưng thần trầm tư, sau đó thản nhiên nói: “Ta đang nghĩ hay là ở nhà chơi thêm vài năm.”
“…”
Ở nhà chơi thêm vài năm? Vài… năm?
Mặt Tam điện hạ nhất thời đen như mực, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, sau đó bỗng nhiên đứng dậy lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vội vàng mặc quần áo, sửa sang chỉnh tề rồi ngay cả cửa cũng không đi, trực tiếp vọt qua bằng cửa sổ.
Đoan Mộc Điềm bình tĩnh nhìn hắn, cảm thấy dáng vẻ hắn vội vội vàng vàng như thế cảnh đẹp ý vui.
Nhìn hắn trực tiếp từ cửa sổ chạy ra ngoài, nàng nhíu mi trầm tư, có vẻ, phương thức tam điện hạ ra vào khuê phòng nàng luôn là theo đường cửa sổ, rất ít khi đi cửa lớn nha!
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi mỉm cười, cũng đưa tay sửa sang lại quần áo chỉnh chu.
Hắn tiến cung gặp Hoàng Thượng, nàng cũng có việc phải làm.
Sau nửa canh giờ, nàng xuất hiện trong một tửu lâu nọ, cách một khoảng thời gian không gặp, Vương Thông nhất định oán giận nàng muốn chết.
Người mập mạp này tuy đầu óc linh hoạt, cũng an phận cần cù, trên người vẫn nguyên vẻ thật thà chất phác của tiểu tư thôn Tam Thạch mười năm trước, nhưng đối với chuyện sổ sách luôn rất đau đầu, cả ngày mong ngóng Đoan Mộc Điềm xử lý sổ sách hộ.
Lại nói, bà chủ chân chính là nàng, bảo nàng đến xử lý cũng là thường tình thôi!
Nàng đi lên lầu, khi qua một gian phòng riêng chợt dừng lại, nghiêng đầu thản nhiên nhìn về phía bên kia, chân mày khẽ nhíu.
“Phi! Đoan Mộc Điềm xấu xí kia, dám xui khiến thằng oắt con đó tới đánh bản công tử, chuyện này không thể bỏ qua, bản công tử tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha ả ta như vậy!”
Vương Thông đứng ở bên cạnh, mới vừa rồi còn bởi vì có người đến giúp hắn xử lý sổ sách mà vui vẻ cười đến lớp mỡ rung rung, nay nghe được tiếng nói từ phòng thuê riêng truyền ra, nhất thời sửng sốt, sau đó tươi cười thu liễm, cũng ghé mắt nhìn về phía bên kia.
“Điềm Điềm, ngươi…”
Hắn mở miệng muốn hỏi, Đoan Mộc Điềm lại bỗng nhiên xoay người tiến vào trong một gian phòng riêng bên cạnh.
Đây là… Muốn nghe góc tường?
Trong phòng riêng bên cạnh có khá nhiều người, một lát sau Vương Thông mới bước vào, nhẹ giọng nói với nàng: “Trì tiểu công tử nhà Hộ quốc công mang theo một đám cẩu bằng hữu của hắn tới, đang trong phòng bên, cũng mới đến không bao lâu.”
Đoan Mộc Điềm gật gật đầu, vẻ mặt từ chối cho ý kiến, chỉ im lặng tiếp tục nghe góc tường.
Vừa nghe lén nàng vừa không khỏi suy tư, Trì tiểu công tử này không khỏi quá không biết hối cải đi, là lớn lên trong hoàn cảnh nào mới có thể tạo cho hắn cái tính vô pháp vô thiên không coi ai ra gì tự cho là đúng như vậy?
Trong phòng bên cạnh rất náo nhiệt, hiển nhiên nhóm công tử này đều lớn tiếng nháo động không thôi vì vết thương ứ bầm trên mặt Trì tiểu công tử, chẳng qua trong số đó có bao nhiêu người thật tâm có bao nhiêu người hùa vào lại có bao nhiêu người giấu giếm vui sướng khi người khác gặp họa, thật không thể tính rõ.
“Ta cũng biết nữ nhân đó thật sự kiêu ngạo đến cực điểm!” Có người phẫn uất, giống như Đoan Mộc Điềm cũng từng kiêu ngạo như vậy với mình.
Có người thở dài, cảm thán: “Không có biện pháp, ai bảo người ta là quận chúa Đoan Mộc vương phủ đâu? Còn là Vương phi của tam điện hạ do Hoàng Thượng khâm, có ai là nàng không dám trêu chọc? Hơn nữa bây giờ Đoan Mộc vương gia vừa mới từ Bắc Cương khải hoàn trở về, khí thế Đoan Mộc vương phủ càng thêm lớn, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nể mặt bọn họ ba phần đấy.”
Bên này, Đoan Mộc Điềm đột nhiên nhíu chặt mi tâm, đáy mắt đen phủ dày một mảnh sương mù tăm tối, lệ khí ẩn hiện.
Đáng chết! Lời như vậy sao có thể nói ra? Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là đẩy Đoan Mộc vương phủ vào chỗ bất trung sao? Hoàng đế dù nhân từ hơn nữa, thì e rằng cũng phải sinh lòng nghi kỵ.
Vương Thông hì hục chuyển số sổ sách sang bên này, vừa bước vào đã thấy Điềm Điềm sắc mặt âm trầm, sát khí ẩn hiện, không khỏi hoảng sợ, theo bản năng quay đầu nhìn về phía mặt tường sát với gian phòng riêng bên cạnh.
Hắn cảm thấy Điềm Điềm luôn rất rộng lượng, mặc dù là chuyện làm cho bọn họ nhịn không được phẫn uất thì nàng vẫn có thể bình thường xử lý, chuyện có thể làm nàng tức giận khẳng định cực kì nghiêm trọng.
Hắn đặt chồng sổ sách sang bên, sáp lại nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Bọn họ nói gì khiến ngươi tức giận sao?”
Sắc mặt Đoan Mộc Điềm hơi hoà hoãn, nói: “Mập mạp, lát nữa ngươi thêm một chút gia vị vào đồ ăn của bọn chúng.”
Vương Thông nhất thời nhãn tình sáng lên, giống như chuyện hạ dược khánh hàng trong tửu lâu nhà mình làm cho hắn cảm thấy cực kì hưng phấn.
Hắn đưa tay, làm một động tác cắt ngang ở cổ mình, đôi mắt nhỏ loé sáng, chan chứa vẻ chờ mong.
Sự âm trầm của Đoan Mộc Điềm lập tức bị hắn xua tan, khóe miệng cong lên, tùy tay ném một quyển sổ về phía hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn ở trong này nháo ra tai nạn chết người, ta cũng sẽ không cho ngươi làm.”
Nhất thời, lớp mỡ trên người hắn đều có thể dùng mắt thường thấy được ỉu xìu xuống, thất vọng thở dài một hơi, nói: “Nhóm người này thường xuyên chạy đến tửu lâu ăn uống, ăn xong lại ghi sổ, ta ghét nhất người khác nợ ta bạc!”
Đôi mắt khẽ xoay tròn, cười đen tối nói: “Không nháo tai nạn chết người ở đây, vậy có thể cho bọn họ chết ở bên ngoài nha!”
Gặp Đoan Mộc Điềm nhíu mày, hắn nghĩ đến nàng không đành lòng, liền nói thêm: “Đám thiếu gia công tử này mặc dù còn không đến mức tội ác tày trời, nhưng có ai không phải phế vật lụa là tàn độc? Nữ tử đàng hoàng bị hủy trong tay bọn chúng đếm không hết, trên người đeo không ít sinh mệnh của dân chúng đâu, sớm đã đáng chết rồi!”
Ở thế giới này, vĩnh viễn là quý tiện phân minh (ý nói phân biệt giàu nghèo, sang quý và tiện dân), giống như đám công tử phú quý này vì tìm niềm vui mà bắt nạt nữ tử đàng hoàng là chuyện rất bình thường, về phần mạng người, đó chẳng qua chỉ bằng một ánh mắt của chúng.
Đoan Mộc Điềm vẫn lắc đầu, nói: “Đều là kẻ xuất thân bất phàm, ngươi giết bọn họ, cũng đừng mong tiếp tục ở lại kinh thành.”
“Hứ ~ đó có gì đặc biệt hơn người.”
“Vì vài cọng rác rưởi như vậy mà không để ý tới sản nghiệp lớn trong kinh thành, còn khiến bản thân không thể không đi xa lưu lạc, một đường bị đuổi giết, đáng giá sao?”
Vương Thông ngẩn ra, cúi đầu có chút suy nghĩ.
Người phòng bên không biết tất cả lời nói của mình đều đã bị người ta nghe sạch, vẫn đang xúc động vì chuyện Trì tiểu công tử bị đánh, bốn phía chửi bới Đoan Mộc Điềm, cũng không biết ngày hôm qua trong Điện Diễn Khánh, khi Trì tiểu công tử bị Đoan Mộc Hồng đánh, bọn chúng đã chạy đi đâu.
Vương Thông nghe mà nóng nảy, nhìn chằm chằm vách tường, đáy mắt xẹt qua một chút âm ngoan.
Đoan Mộc Điềm bình tĩnh bắt đầu xử lý sổ sách, thuận miệng nói một câu: “Đừng nháo ra tai nạn chết người.”
Sau khi cơm no rượu sau, đám công tử lắc lư ra khỏi tửu lâu, vừa nhìn mặt trời bên ngoài liền cảm thấy hoa mắt, càng lắc lư lợi hại.
Có người khoác vai, hàm hồ nói: “Kế tiếp đi đâu chơi a? Chậc ~ rượu hôm nay nặng thật, mới uống vài chén thôi mà.”
Nhóm người thần chí không rõ, kề vai sát cánh, đi xiêu xiêu vẹo vẹo, đầu lắc lắc như muốn ném đống sao trước mắt ra ngoài, hoa mắt chóng mặt chỉ muốn uống thêm, càng không phát hiện xa xa phía sau có vài người cầm gậy gộc đi theo.
Rốt cục, khi bọn chúng loạng choạng đi qua hẻm, có người lảo đảo ngã lăn quay, đám bạn quay đầu nhìn hắn, còn nhịn không được cười nhạo, “Tên kém cỏi, mới uống vài chén thôi, đã gục rồi!”
Hai người bên cạnh liêu xiêu đi qua rìu hắn, lại một tên đứng không vững, cũng ngã lăn xuống đất, khiến cho đám còn lại cười to một trận, sau đó, những người khác cũng lần lượt ngã xuống.
Khi không còn ai thanh tỉnh nữa, đám người luôn theo sau từ khi bọn chúng bước ra khỏi tửu lâu chợt hiện thân, không nói hai lời trực tiếp giơ gậy trong tay đánh dồn dập xuống đám công tử ‘say’ đến mềm người dưới đất.
“Bịch bịch bịch bịch bịch bịch!”
Sau một trận đánh thống khoải, thẳng đến khi ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra chúng, đám người mới phất phất tay về phía sau, lập tức có thêm nhiều người xông ra, nâng mấy vị công tử này dậy, đưa bọn chúng tới cái rãnh hôi thối bẩn thỉu nhất kinh thành ném xuống.
“Tõm” nước thối văng khắp nơi, kinh động đến lũ chuột đang trốn dưới góc tối.
Bọn tiểu nhị ném đám công tử vào rãnh xong, còn hảo tâm điều chỉnh tư thế cho bọn chúng, phòng ngừa bọn chúng hôn mê bị chết đuối, rồi vỗ vỗ tay xoay người rời đi.
Góc sáng sủa bên kia, có một chiếc xe ngựa bình thường đến không thể bình thường hơn đang đỗ, có người ở bên trong nhấc một góc rèm cửa sổ nhìn rõ một màn này, không khỏi mỉm cười cười khẽ, cười như châu như nguyệt, nhẹ giọng nói: “Thú vị.”
Không nghĩ tới vừa tiến vào kinh thành, đã gặp một màn mới mẻ như vậy.
Bên cạnh xe ngựa, một tuỳ tùng áo đen vô thanh vô tức xuất hiện, cung kính nói: “Công tử, đều đã tìm hiểu rõ ràng, nhóm công tử này lấy Lục công tử nhà Hộ quốc công cầm đầu, mới từ Đồng Phúc Lâu ra đã bị người theo dõi, xem bộ dáng bọn họ hình như cũng không giống say rượu bình thường.”
Vị công tử nhẹ nhàng buông rèm cửa sổ, giọng nói ôn nhã thanh nhuận từ trong xe ngựa truyền ra: “Việc này không liên quan tới chúng ta, không cần để ý nhiều.”
“Vâng!”
Đang nói, có người lăng không mà đến, nhanh chóng lướt tới trước rãnh, kiếm sắc trong tay tràn ngập hàn quang.
Y nhắm ngay Trì Húc Lỗi chậm rãi giơ kiếm, đang lúc định chém xuống thì bỗng nhiên cả người tóc gáy dựng thẳng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía chiếc xe ngựa trong góc xa xa.
Đây là một chiếc xe ngựa cực kì bình thường, chung quanh không một bóng người, yên tĩnh không tiếng động cũng không giống có người ngồi bên trong, nhưng tại một góc cửa sổ hơi vén rèm kia lại nhìn thấy một ngón tay khớp xương rõ ràng.
Kẻ tiến đến định giết người lúc này chợt cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, mũi kiếm chuyển hướng về phía bên kia, quát lạnh: “Ai?”
Màn xe chớp nhoáng, ngón tay nọ đột ngột biến mất không thấy, rèm cửa sổ cũng lắc lư phiêu đãng rơi xuống, chặt chẽ che khuất tình cảnh bên trong xe ngựa.
Có người bên trong xe ngựa vân đạm phong khinh nói: “Ngươi có thể coi như ta không tồn tại.”
Y cười lạnh, cầm kiếm tiến lên rồi bỗng nhiên dừng cước bộ, mạnh mẽ quay đầu nhìn lại, liền thấy không biết từ khi nào ở bên cạnh xe ngựa kia xuất hiện một nam tử hắc y lặng yên không một tiếng động, hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn y, nhìn đến khi da đầu y run lên, lông tơ thẳng dựng thẳng.
Y không dám tiến lên nữa, cũng quên mất nhiệm vụ lần này, đột ngột lùi về phía sau phi thân bay đi, mất tung tích.
Nơi này lại khôi phục im lặng, tuỳ tùng áo đen quay đầu nhìn vào bên trong xe ngựa, mang theo vài phần hồ nghi gọi: “Công tử?”
Lúc trước không phải còn nói việc này không liên quan tới chúng ta không cần để ý tới sao? Sao giờ lại đột nhiên…
Một bàn tay trắng noãn thon dài từ bên trong xe ngựa vươn ra, nhẹ nhàng vén rèm cửa trước mặt, sau đó một công tử trẻ tuổi từ từ bước ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, giống như bách hoa thịnh yến, không khí doanh hương, ánh mặt trời ôn nhu, làm cho người ta cảm thấy ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng.
Sạch sẽ, thanh thấu, ôn nhuận như ngọc, giống như minh châu rực rỡ, ánh trăng sáng tỏ, không khí chảy xuôi về phía hắn, nhất thời tươi sáng như có hoa lan nở rộ, tinh quang sáng chói.
Gã tuỳ tùng áo đen giật mình, sao công tử lại đi ra ?
Hắn từ xe ngựa bước xuống, xoay người ngẩng đầu nhìn nóc nhà bên cạnh, cười nói: “Cô nương nên cảm kích tại hạ thế nào đây?”
Tuỳ tùng áo đen cả kinh, quay đầu nhìn lại liền thấy trên nóc nhà bên cạnh, có một nữ tử mặt quỷ, quần áo thuỷ lam tung bay đang lẳng lặng ngồi đó, lãnh đạm, lạnh lùng.
Nàng lạnh lùng liếc nhìn vị công tử một cái, nói: “Ta không cần ngươi hỗ trợ.”
Công tử cười khẽ, vẫn như cũ ngẩng đầu nhìn nàng, làm như không trông thấy khuôn mặt như quỷ kia, nhu hoà nói: “Thật không ngờ Mộc công tử lại là quận chúa Đoan Mộc vương phủ, trước kia có nhiều điều thất lễ, mong quận chúa thứ tội.”
Ngồi trên nóc nhà rõ ràng đúng là Đoan Mộc Điềm.
Nàng nghe hắn nói, vẻ mặt không hề dao động, còn nói thêm: “Không nghĩ tới Minh Nguyệt công tử lại xa xa chạy tới kinh thành, thực làm cho người ta bất ngờ.”
“Gần đây xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, làm cho tại hạ không thể không bôn ba đến đây.”
“Ngọc linh chi?”
“Nga? Quận chúa biết?”
“Ta không phải cho ngươi hai mươi vạn lượng hoàng kim sao? Làm người không thể quá tham lam, ngọc linh chi đó mặc dù trân quý, nhưng cũng không đáng giá hai mươi vạn lượng hoàng kim.”
“Nhưng đối với người cần nó thì giá trị của nó càng nhiều.”
“Cho nên nói, ngươi đừng quá tham lam.”
Hắn cười gật đầu, nói: “Nếu quận chúa đã nói như vậy, tại hạ tự nhiên sẽ không tính toán so đo nữa.”
Lời này tựa hồ có nghĩa khác a.
Ánh mắt Đoan Mộc Điềm càng lạnh, hắn lại bừng tỉnh như không thấy, đề tài vừa chuyển, nói: “Tại hạ vừa đến kinh thành, chưa tìm được chỗ đặt chân, không biết quận chúa có thể thu lưu tại hạ mấy ngày không?”
“Trân Bảo Các giàu nhất thiên hạ, thoải mái xa hoa, ngươi làm gì phải làm khó mình chọn chỗ ăn nhờ ở đậu?”
Hắn than nhẹ một tiếng, nói: “Tại hạ luôn không thích trụ ở đó, sẽ làm ta cảm thấy mình tục tằng giống như đám trong mắt chỉ có vàng bạc kia.”
“Kinh thành có đủ các loại khách điếm phong cách sa hoa, tửu lâu đầy đủ cho ngươi vừa lòng. Từ chỗ này đi qua hai ngõ nhỏ là có khách điếm Vân Tường giàu có nổi danh khắp kinh thành.”
“Khách sạn rất loạn, khắp nơi đều là người, không thanh tịnh.”
Đoan Mộc Điềm nhướng mày, ánh mắt lạnh mạc, người này làm sao nhiều tật xấu như vậy?
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt trong suốt, nhẹ giọng nói: “Hay là quận chúa không muốn chiêu đãi vị bằng hữu đường xa tới đây này?”
Ai là bằng hữu với ngươi?
Đoan Mộc Điềm lành lạnh nhìn hắn, gã tuỳ tùng áo đen bên cạnh xoa ngực bóp cổ tay, bi phẫn không thôi.
Công tử nhà ta quý giá cỡ nào, thiên hạ không biết có bao nhiêu người rộng mở đại môn chờ công tử giá lâm, công tử còn chưa bao giờ quay đầu, ngay cả mắt cũng không liếc một cái đâu!
Cho dù… Cho dù ngươi là quận chúa, cho dù ngươi là quận chúa Đoan Mộc vương phủ, thế nhưng không đem công tử nhà ta để vào mắt như thế, cũng thật sự là quá không biết tốt xấu !
Đoan Mộc Điềm chợt nghiêng đầu liếc gã tùy tùng một cái, nói: “Thuộc hạ này của ngươi có phải phát bệnh hay không?”
Gã tuỳ tùng nhất thời nghiêm mặt, thu liễm toàn bộ bi phẫn, khôi phục khuôn mặt vạn năm không đổi, trong lòng thầm mắng: ngươi mới phát bệnh đấy!
Có người từ đối diện bò lên nóc nhà, thò đầu ra nhìn, đang định tiếp đón Vương phi, bỗng nhiên nhìn thấy phía dưới có một nam nhân, một nam nhân rất ra dáng người rất dễ sinh chuyện, lập tức ngẩng đầu ánh mắt long lanh nhìn vương phi nhà hắn.
Di di? Đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ là Vương phi hẹn gặp hắn? Hay là nam nhân này ý đồ câu dẫn Vương phi?
Ừm, có biến, không thích hợp! Nhìn kỹ xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, cũng dễ trở về bẩm báo chi tiết với chủ tử.
Nhưng hắn còn chưa kịp lui về để nhìn kĩ tình huống thì hai người kia đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
“Tòng An, ngươi đang làm cái gì?”
Ách… Bị phát hiện ?
Tòng An cười gượng đi ra, tiến đến bên cạnh Đoan Mộc Điềm, nói: “Thuộc hạ mới vừa từ xa nhìn đến Vương phi ngồi trên nóc nhà, liền muốn đến chào vương phi, ai ngờ lại thấy Vương phi hình như đang gặp bằng hữu, nên không dám tuỳ ý xuất hiện, đã quấy rầy ngài.”
Nói xong, hắn chuyển mắt tà tà nhìn về phía Minh Nguyệt công tử, dùng ánh mắt gi.ết chết hắn ta gi.ết chết hắn ta gi.ết chết hắn ta!
Tất cả nam nhân có ý đồ tiếp cận Vương phi đều là kẻ thù của chủ tử, kẻ thù của chủ tử cũng là kẻ thù của bọn họ, phải diệt tận gốc không chút do dự nào!
Minh Nguyệt công tử trái lại ôn hòa, còn hướng hắn mỉm cười gật gật đầu, chỉ là trong lòng có chút khác thường.
Vương phi?
Đoan Mộc Điềm không thèm để ý, chỉ nhìn Tòng An đột nhiên xuất hiện, trong lòng chợt có chủ ý.
“Đây là Minh Nguyệt công tử.” Nàng nói với Tòng An, “Hôm nay vừa tới kinh thành, vừa vặn lúc này gặp hắn, nghe nói hắn còn chưa có chỗ đặt chân, Tòng An, còn không mau nghênh Minh Nguyệt công tử đi quý phủ trụ mấy ngày?”
Hử? Cái gì cái gì? Đây chính là Minh Nguyệt công tử? Ông chủ Trân Bảo Các – đầu sỏ lừa của chủ tử hai mươi vạn lượng hoàng kim, làm hại quý phủ bây giờ túng thiếu đến sắp đói chết, không thể không mượn vương phi tám vạn lượng bạc?
Nhất thời, ánh mắt Tòng An sáng rực lên, nhanh chóng bay tới trước mặt Minh Nguyệt công tử, ân cần nói: “Thì ra đúng là Minh Nguyệt công tử, tại hạ thật sự là cửu ngưỡng đại danh, thất kính thất kính. Nếu Minh Nguyệt công tử vừa tới kinh thành chưa tìm được chỗ ở, không bằng trước đến quý phủ ta ở vài ngày đi, mời mời mời!”
Đột nhiên ân cần như thế, thái độ chuyển biến cực lớn, làm cho hắn có cảm giác sa bẫy, liền nói: “Đa tạ thịnh tình, chỉ là tùy tiện quấy rầy cũng quá thất lễ.”
“Không thất lễ không thất lễ, đây là Vương phi mời Minh Nguyệt công tử đi quý phủ, làm sao tùy tiện? Minh Nguyệt công tử mau mau thỉnh hướng bên này.”
Trong mắt Minh Nguyệt công tử lại xẹt qua một chút dị sắc, ngẩng đầu như có thâm ý nhìn Đoan Mộc Điềm còn ngồi trên nóc nhà.
Nàng bây giờ đã có thể làm chủ chuyện trong Nghiêu vương phủ?
Sau đó hắn đã bị Tòng An gần như mạnh mẽ lôi kéo đi Nghiêu vương phủ.
Ừ, nên dùng từ gì để khái quát chuyện này đâu?
Từ nay về sau, Minh Nguyệt công tử ở trong Nghiêu vương phủ sống qua những ngày nước sôi lửa bỏng? Hay là, Minh Nguyệt công tử vừa đến đã bị toàn bộ mọi người trong Nghiêu vương phủ nhất trí hoan nghênh, phụng dưỡng như khách quý, bất cứ lúc nào chỗ nào cũng có người đi theo trái phải không rời, nói hoa mỹ là để hắn tùy thời sai phái?
Đương nhiên, đó là nói sau, tạm thời không nhắc tới.
Chỉ nói hiện tại, đối mặt với Tòng An vô cùng nhiệt tình đến gần như vô liêm sỉ mời mọc, Minh Nguyệt công tử không thể không đi Nghiêu vương phủ ở vài ngày, có lẽ hắn cũng không phải kháng cự thật.
Ừ, có lẽ.
Gã tuỳ tùng đã nhìn đến ngây người, đột nhiên phản ứng lại thiếu chút nữa rút kiếm xông lên, hắn cảm thấy người này đối với công tử nhà hắn cực kì cực kì cực kì không có ý tốt.
Xe ngựa chuyển bánh, trên vị trí lái xe vốn chỉ có tuỳ tùng áo đen nay lại nhiều thêm một Tòng An khuôn mặt tươi cười, cực kì ân cần, một đường lọc cọc đi về phía Nghiêu vương phủ.
Bên trong xe ngựa, Minh Nguyệt công tử ngồi đối diện Đoan Mộc Điềm, nhất thời không nói gì.
Rốt cục, hắn nhẹ nhàng mở miệng, nói: “Nghe nói Hoàng Thượng sớm hạ chỉ tứ hôn cho quận chúa cùng tam điện hạ, hôm qua Đoan Mộc vương gia cũng khải hoàn hồi kinh, ngày đại hôn của hai người cũng sắp tới chăng?”
“Đang thương nghị.”
“Xem ra, tam điện hạ rất để tâm đến quận chúa, chưa thành thân đã giao chuyện trong phủ cho quận chúa làm chủ.”
“Vinh hạnh của ta.”
“Ta cảm thấy có thể lấy được quận chúa, là vinh hạnh của hắn.” Minh Nguyệt công tử cười đến vân đạm phong khinh, nói, “Người là quận chúa Đoan Mộc vương phủ, tôn quý cỡ nào, so với công chúa hoàng thất không kém bao nhiêu đâu.”
Đoan Mộc Điềm nâng mi, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi đây là đang châm ngòi ly gián.”
Hắn sửng sốt, sau đó cười khẽ, cúi đầu không nói.
Châm ngòi ly gián sao? Có lẽ đi.
Bên trong xe ngựa nhất thời chìm vào im lặng, Minh Nguyệt công tử cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, Đoan Mộc Điềm cũng nghiêng đầu xuyên qua rèm cửa sổ xem phong cảnh bên ngoài, nhíu mi trầm tư.
Nàng nghĩ đến chuyện vừa rồi xảy ra ở cái rãnh nước thối kia, đột nhiên xuất hiện người muốn nhân cơ hội ám sát Trì Húc Lỗi, mục đích của y là gì? Là kẻ nào sai khiến y? Còn nữa, bọn chúng làm sao biết Trì Húc Lỗi hôn mê bị ném vào rãnh nước thối nhanh như vậy?
Trước sau dường như không đến hai khắc chung, tin tức của đối phương lại nhanh nhạy như thế, quả thực giống như luôn chờ đợi ở đó.
Chuyện này cũng làm cho nàng không khỏi nhớ tới đoạn thời gian trước Quân Tu Nhiễm rơi xuống núi, sau khi hắn rơi xuống bị cuốn vào một dòng xoáy, nàng tự mình thử mới phát hiện hướng đi của hắn, mà những người kia lại như là đoán trước được Quân Tu Nhiễm rơi xuống vách núi xong nhất định sẽ tiến vào dòng xoáy kia, cũng nhanh chóng phái người đi điều tra trước rồi đuổi giết hắn vào tận sâu trong rừng.
Chuyện lần đó cùng chuyện hôm nay chẳng lẽ là từ tay một người? Sẽ là ai? Thái tử? Nhị hoàng tử? Ngũ hoàng tử? Hoặc là người thế lực khác?
Ngoài xe ngựa, Tòng An cười như hoa tươi nở rộ, chỉ đường cho gã tuỳ tùng đánh xe, lại âm thầm hung hăng nghiến lợi, Minh Nguyệt công tử phải không? Dám ý đồ châm ngòi lý gián cảm tình của chủ tử cùng Vương phi, ai nha nha, nên trả đũa hắn thế nào đây?
Bên kia, trong hoàng cung, cũng có người đang tranh chấp không xong.
“Trẫm cảm thấy, mùng tám tháng sáu không tệ, chính là ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả nhất.”
“Không được!” Đoan Mộc Tranh một câu cự tuyệt, nói, “Thời gian gần, nhiều chuyện không chuẩn bị kịp.”
“Kỳ thật không cần chuẩn bị cái gì, mấy thứ quan trọng trẫm đều sớm cho người chuẩn bị thoả đáng hết rồi, chỉ chờ ngươi khải hoàn hồi kinh để chủ trì Điềm Điềm xuất giá thôi.” Quân hoàng đế cười đến không thấy mắt, ước gì có thể cưới con dâu về ngay lập tức.
Đoan Mộc Tranh vẻ mặt lãnh liệt, như có thù hận với ai đó, nghe vậy không thèm uý kỵ ngang nhiên nhìn chòng chọc Quân hoàng đế, nói: “Đó là hoàng thượng ngài chuẩn bị, ta còn phải chuẩn bị kỹ lưỡng đồ cưới cho Điềm Điềm.”
“Đồ cưới cái gì, không cần nhiều quá đâu, chúng ta muốn là Điềm Điềm chứ không phải muốn của hồi môn của con bé. Phải không, Tu Nhiễm?”
Quân Tu Nhiễm cười khanh khách phụ họa, “Phụ hoàng nói cực kỳ chí lí. Về phần sính lễ, con đã chuẩn bị xong từ lâu, hôm nay xuất cung liền có thể lập tức đưa tới Đoan Mộc vương phủ, thỉnh Vương thúc xem qua.”
Đoan Mộc Tranh hừ lạnh một tiếng, hai cha con này người xướng kẻ hoạ, phối hợp đến ăn ý! Chẳng qua muốn mùng 8 tháng sáu cưới con gái hắn qua cửa, không khỏi quá gấp gáp, thật quá đáng!
Ngay cả một tháng cũng không đến được không!
Vì thế Đoan Mộc vương gia hừ lạnh nói: “Bổn vương gả nữ nhi, há có thể keo kiệt ? Làm cho người ta không công chê cười, mùng tám tháng sáu tuyệt đối không được!”
Quân Tu Nhiễm cùng phụ hoàng quay đầu nhìn nhau, hỏi: “Vậy Vương thúc cho rằng khi nào mới thích hợp?”
“Ít nhất đợi sang năm nói sau!”
Quân Tu Nhiễm nhất thời vẻ mặt cứng lại, sang… sang năm?
“Khụ khụ khụ!” Quân hoàng đế tức thì bị những lời này làm cho sợ tới mức sặc nước bọt, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nói, “Hồ nháo! Đến sang năm, Điềm Điềm cũng sắp mười tám tuổi !”
“Thì tính sao? Mới mười tám mà thôi.”
Khóe miệng Quân hoàng đế giật giật, mặt cũng trầm không nổi, nhưng vẫn nói: “Không được! Hai đứa nhỏ tuổi cũng không còn bé, lại tình đầu ý hợp, nói thế nào cũng phải sớm cho bọn nó thành hôn mới phải.”
Dừng một chút, gặp Đoan Mộc Tranh bất vi sở động, liền nói thêm: “Mùng tám tháng sáu hơi gấp, vậy lùi một chút, mùng ba tháng tám đi.”
Đoan Mộc Tranh lại nhíu mày, hiển nhiên là rất không nỡ gả con gái ra ngoài nhanh như vậy, nhưng Quân hoàng đế vừa thấy biểu cảm này của hắn, vội vàng nói: “Đây là hai ngày tốt nhất năm nay, cách mùng ba tháng tám còn ba tháng nữa, đủ để người chuẩn bị hồi môn cho Điềm Điềm chứ? Trẫm cũng biết ngươi không nỡ gả Điềm Điềm ra ngoài, nhưng tóm lại vẫn phải lập gia đình thôi, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn.”
Nhưng mà hoàng đế bệ hạ, ngài có thể đừng vừa nói những lời này vừa lộ ra biểu tình đắc ý như vậy được hay không?
Quân Tu Nhiễm đứng ở bên cạnh nhíu mày trầm tư.
Ai, còn ba tháng a, thật là dài đằng đẵng đó!