Yêu Vương Quỷ Phi - Trang 2
Quyển 1 - Chương 14: Lần đầu gặp mặt
Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Đoan Mộc Điềm không ngờ ngay lúc nàng quay sang lại nhìn thấy một đôi mắt màu tím, màu tím kia u lãnh mà tàn ngược, lạnh băng mà yêu dị, giống như chỉ cần bị đôi mắt này nhìn một cái, linh hồn lập tức sẽ bị hút đi.
Kình phong đập vào mặt, sát khí đánh úp lại, đồng thời còn có mùi tanh hôi nồng nặc, Đoan Mộc Điềm từ giật mình nháy mắt hoàn hồn, bước chân sang một bên tránh khỏi công kích, không nghĩ tới chân vừa di chuyển liền đạp lên đống tanh hôi kia, hai gò má lập tức cứng lại.
Sau khi tới thế giới này sống cuộc sống tĩnh lặng an nhàn, khiến lòng nàng cũng bình thản xuống, nhất thời gặp phải tình cảnh thảm thiết như vậy, tinh thần nàng không khỏi chấn động.
Dưới chân nàng thế nhưng lại là một đống xương trắng thịt rữa, chỉ thoáng nhìn đã thấy rõ, cái kia không phải của bất kì loài động vật nào, mà là của con người, hơn nữa không chỉ một người.
Nghĩ tới những người tiến vào núi Tử Hà rồi mất tích ly kỳ mấy năm qua, cùng đám thôn dân vừa biến mất hai ngày trước, trong nội tâm nàng bỗng cảm thấy lạnh lẽo, chấn động, rồi ngưng trọng, hai mắt sắc bén sâu như hàn đàm, lạnh lùng nhìn về phía thân ảnh đứng đối diện, thân ảnh đó không hề công kích tiếp, mà chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, dùng sức chờ phát động.
Vừa nhìn qua, nàng liền sững sờ một lần nữa.
Ánh sáng trong sơn động quá mờ, cho dù là thị lực của Đoan Mộc Điềm, cũng chỉ có thể thấy lờ mờ đại khái, hình như là một bóng người, hơn nữa còn không lớn hơn nàng bao nhiêu, hẳn là một đứa nhỏ.
Trong một tích tắc, nàng chỉ cảm thấy như có một dòng nước lạnh rót lên đỉnh đầu, thẳng từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân, thậm chí sát khí lạnh băng vô tình cũng tiêu tán đi một chút.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, giống như hắn đang im lặng nhìn nàng chằm chằm, tìm kiếm thời cơ cùng góc độ công kích hắn cho là thích hợp.
“Ngươi là ai? Sao lại bị nhốt ở đây?”
Nàng nghĩ tới tiếng xiềng xích vừa rồi, trong đầu chợt nảy lên một suy đoán hoang đường mà cực kỳ tàn ác, đáy lòng như có mâu thuẫn gì đó gào thét, khiến nàng cảm thấy mình phải làm gì đó.
Người đối diện kia hình như sửng sốt một chút, trong bóng tối hai ánh sáng tím hơi lóe sáng, sau đó lập tức lại u lãnh như cũ, tứ chi hạ xuống, hắn ngồi xổm dưới đất, yết hầu phát ra tiếng gào rú tựa như dã thú, đồng thời còn có một chữ sâm lãnh truyền ra từ trong miệng: “Chết!”
Chữ này từ miệng hắn nói ra, trong vô hình mang theo lạnh lẽo cực sâu đậm, như có quỷ phong xoáy lên từ sâu trong lòng đất, muốn hút toàn bộ linh hồn và da thịt của người ta vào trong, trọn đời không được siêu sinh.
Mà chữ này rơi vào tai Đoan Mộc Điềm, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ, bởi vì điều này chứng tỏ, trước mắt nàng chính là một người, hơn nữa giọng nói còn pha chút non nớt, hiển nhiên là một đứa bé chưa trưởng thành.
Một đứa bé, lớn hơn nàng không bao nhiêu, lại bị xích trong sơn động quỷ mị này, dùng hương hoa mê huyễn khiến con người hoặc động vật tới đây, cũng coi như là vì sinh tồn.
Đoan Mộc Điềm chậm rãi nắm chặt tay, hơi lạnh trên người hung tàn phát ra, cuộc đời này, chưa bao giờ nàng có sát khí cuồn cuộn như lúc này.
Đó là hơi thở nàng tích lũy từ địa ngục hắc ám, từ đống người chết, từ gió tanh biển máu, loại hơi thở chỉ thuộc về nàng, hắc triều quay cuồng, hung thần quỷ lệ, có thể đem linh hồn người ta trực tiếp chôn vùi.
Khí tức như vậy, cũng làm cho người đối diện khẩn trương một hồi, sau đó bay nhào lên, công kích nàng.
Theo động tác của hắn, còn có tiếng xiềng xích chạm đất vang lên.
Lúc này đây, Đoan Mộc Điềm nhìn rõ ràng rồi, xác thực là có xích sắt ngăm đen kéo trên mặt đất, một đường vây đến cổ người nọ, giống như rắn độc.
Công kích đã tới trước mắt, lăng lệ ác liệt như thế khiến nàng không dám xem thường, vội vàng tránh đi, cũng vươn tay ngăn cản cánh tay đang vung đến kia.
Chỉ nghe một tiếng “hít—”, Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên kêu rên một tiếng, nhanh chóng thu tay về, đã thấy bên tay áo trái đã bị xé rách, mà trên cánh tay, xuất hiện một vết thương dài huyết nhục mơ hồ ghê rợn.
Nàng ôm cánh tay nhíu nhíu mày, nhưng hắn không muốn cho nàng bất kì cơ hội nào, không hề dừng lại, quay người liền chụp lên nàng.
Nhếch khóe miệng, bước chân Đoan Mộc Điềm bỗng trở nên hư ảo, như quỷ mị, lắc lư trước mặt hắn, một cước, dẫm lên xích sắt uốn lượn trên mặt đất kia.
Xích sắt này rất thô, to chừng bằng cánh tay của nàng, hơn nữa mười phần cứng rắn, mũi chân nàng dẫm xuống, chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề.
Nhướn mày, đang định nghiên cứu, thì người nọ lại lần nữa vọt tới trước mặt nàng, trong bóng tối hiện ra cái gì đó sắc bén, thẳng tắp hướng cổ họng nàng đâm tới.
“Đinh” một tiếng, chính là tiếng đao kiếm tấn công, Đoan Mộc Điềm trong lúc lâm nguy vô thức lấy ra con dao nàng mang theo lên núi, thứ bị nàng ngăn lại, rõ ràng là một con dao găm u lãnh!
Chân mày nàng lập tức nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy dưới đôi mắt màu tím, là sâu thẳm, là lạnh lùng, giống như ánh sáng lân quang trong đêm tối.
“Chết!”
Hắn lại nói một chữ như vậy, trước mắt đột nhiên có ánh sáng lạnh bắn qua, dao găm dùng sức ấn dao của nàng xuống dưới, hung dữ định đâm xuyên qua nàng.
Sức lực của hắn rất lớn, hơn nữa trong cơ thể dường như còn có một luồng nội lực kì quái lưu chuyển trong kinh mạch, truyền đến dao găm trong tay, khiến cánh tay Đoan Mộc Điềm nhịn không được run lên một chút, vết thương trên cánh tay trái càng đau, nàng có thể cảm giác được vết thương chảy ra càng nhiều máu tươi.
Dường như ngửi được mùi máu tươi mới lạ khiến hắn vô cùng hưng phấn, trong đôi mắt u lãnh chợt nhiễm lên vài phần điên cuồng.
Nhưng đúng lúc này, Đoan Mộc Điềm đột nhiên nhấc chân, một cước đá vào bụng hắn, trực tiếp đá hắn bay ngược ra ngoài.
Trong bóng tối vang lên tiếng kêu rên, Đoan Mộc Điềm lại không để ý tới hắn, quay người nhanh chóng chạy về phía sau.
Vừa rồi lúc đá bay hắn ra ngoài, nàng lại thấy rõ phần cuối của xiềng xích, hình như là hướng phía trên kia.
Dây xích này rất nặng, xem ra không phải xích sắt bình thường, phải biết muốn chém đứt đầu xích như vậy là không thể, nhưng đồ cứng rắn luôn có nơi yếu kém, đối với xiềng xích trước mắt mà nói, chỗ yếu nhất của nó, có lẽ là ở gần cổ người kia, hoặc là, vị trí đuôi xích ở nơi nối liền với sơn động kia.
Người nọ nhất định sẽ không để nàng tiếp cận, nàng liền đi chỗ khác.
Nhờ ánh sáng mờ mờ, nàng thấy được phần đuôi xích, bị đóng vào trong sơn động, lại dùng thép lỏng đổ vào, thoạt nhìn so với dây xích còn chắc chắn hơn.
Con mắt Đoan Mộc Điềm chợt co lại, rốt cục là kẻ điên nào, lại muốn dùng thủ đoạn như vậy trói một đứa nhỏ không hiểu chuyện?
Đứa nhỏ này là ai? Vì sao lại ở đây? Ngây người ở đây bao lâu rồi? Cha mẹ thân nhân của hắn đâu.
Vô số câu hỏi nảy lên trong đầu nàng, nhưng lúc này nàng không rảnh suy nghĩ, ngay cả chính nàng cũng không biết, mắt mình bây giờ sâm lãnh điên cuồng đến thế nào, nội lực không còn nhiều trong cơ thể, nhưng lại không cạn kiệt bắt đầu điên cuồng khởi động hợp đến tay nàng.
Vết thương bên cánh tay trái một lần nữa rách ra, nàng lại như không hay biết, chậm rãi giơ hai tay lên, dùng hết sức lực toàn thân, bổ xuống xiềng xích kia.
Cùng với tiếng va đập bén nhọn, ánh lửa tóe ra văng khắp nơi, tiếng động ầm vang trong sơn động tĩnh mịch, đập vào khiến tai ong ong, đầu choáng mắt hoa, ngay cả thân thể cũng không khỏi lay động mấy cái.
Có đã vụn đất rơi từ đỉnh đầu xuống, giống như cả sơn động vì một nhát bổ của nàng mà chấn động, sắp sập.
Người bị nàng đá bay ra ngoài vừa đứng lên, lại lần nữa trực tiếp ngã xuống đất, sau đó quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Điềm, hai mắt bỗng nhiên lóe sáng lập lòe.
“Ngươi…. Ngươi đang làm gì?”
Đây là lần thứ ba hắn mở miệng, tuy ngữ khí không lưu loát, giống như đã quá lâu không nói chuyện rồi, nhưng giọng hắn giờ phút này phập phồng, rốt cuộc cũng xuất hiện một chút cảm xúc mà con người nên có.
Nhưng tai Đoan Mộc Điềm lúc này ù ù, căn bản không nghe được bất kì âm thành gì.
Chỉ thấy nàng đứng ở đằng kia lắc lắc đầu, lấy lại bình tĩnh, ổn định thân thể, rồi cũng không để ý đá vụn rơi xuống định đầu, chỉ nhìn chằm chằm lỗ hổng lớn trên vác núi bị nàng bổ xuống một đao kia, trong mắt chợt lóe sáng, sau đó một lần nữa giơ con dao trong tay lên.
Hắn bỗng nhiên yên tĩnh lại, ngay cả đá vụn rơi xuống nện vào đầu hắn cũng hồn nhiên không biết, chỉ ngồi yên dưới đất nhìn nàng, đôi mắt tím bất chợt sáng chói.
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Đoan Mộc Điềm không ngờ ngay lúc nàng quay sang lại nhìn thấy một đôi mắt màu tím, màu tím kia u lãnh mà tàn ngược, lạnh băng mà yêu dị, giống như chỉ cần bị đôi mắt này nhìn một cái, linh hồn lập tức sẽ bị hút đi.
Kình phong đập vào mặt, sát khí đánh úp lại, đồng thời còn có mùi tanh hôi nồng nặc, Đoan Mộc Điềm từ giật mình nháy mắt hoàn hồn, bước chân sang một bên tránh khỏi công kích, không nghĩ tới chân vừa di chuyển liền đạp lên đống tanh hôi kia, hai gò má lập tức cứng lại.
Sau khi tới thế giới này sống cuộc sống tĩnh lặng an nhàn, khiến lòng nàng cũng bình thản xuống, nhất thời gặp phải tình cảnh thảm thiết như vậy, tinh thần nàng không khỏi chấn động.
Dưới chân nàng thế nhưng lại là một đống xương trắng thịt rữa, chỉ thoáng nhìn đã thấy rõ, cái kia không phải của bất kì loài động vật nào, mà là của con người, hơn nữa không chỉ một người.
Nghĩ tới những người tiến vào núi Tử Hà rồi mất tích ly kỳ mấy năm qua, cùng đám thôn dân vừa biến mất hai ngày trước, trong nội tâm nàng bỗng cảm thấy lạnh lẽo, chấn động, rồi ngưng trọng, hai mắt sắc bén sâu như hàn đàm, lạnh lùng nhìn về phía thân ảnh đứng đối diện, thân ảnh đó không hề công kích tiếp, mà chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, dùng sức chờ phát động.
Vừa nhìn qua, nàng liền sững sờ một lần nữa.
Ánh sáng trong sơn động quá mờ, cho dù là thị lực của Đoan Mộc Điềm, cũng chỉ có thể thấy lờ mờ đại khái, hình như là một bóng người, hơn nữa còn không lớn hơn nàng bao nhiêu, hẳn là một đứa nhỏ.
Trong một tích tắc, nàng chỉ cảm thấy như có một dòng nước lạnh rót lên đỉnh đầu, thẳng từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân, thậm chí sát khí lạnh băng vô tình cũng tiêu tán đi một chút.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, giống như hắn đang im lặng nhìn nàng chằm chằm, tìm kiếm thời cơ cùng góc độ công kích hắn cho là thích hợp.
“Ngươi là ai? Sao lại bị nhốt ở đây?”
Nàng nghĩ tới tiếng xiềng xích vừa rồi, trong đầu chợt nảy lên một suy đoán hoang đường mà cực kỳ tàn ác, đáy lòng như có mâu thuẫn gì đó gào thét, khiến nàng cảm thấy mình phải làm gì đó.
Người đối diện kia hình như sửng sốt một chút, trong bóng tối hai ánh sáng tím hơi lóe sáng, sau đó lập tức lại u lãnh như cũ, tứ chi hạ xuống, hắn ngồi xổm dưới đất, yết hầu phát ra tiếng gào rú tựa như dã thú, đồng thời còn có một chữ sâm lãnh truyền ra từ trong miệng: “Chết!”
Chữ này từ miệng hắn nói ra, trong vô hình mang theo lạnh lẽo cực sâu đậm, như có quỷ phong xoáy lên từ sâu trong lòng đất, muốn hút toàn bộ linh hồn và da thịt của người ta vào trong, trọn đời không được siêu sinh.
Mà chữ này rơi vào tai Đoan Mộc Điềm, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ, bởi vì điều này chứng tỏ, trước mắt nàng chính là một người, hơn nữa giọng nói còn pha chút non nớt, hiển nhiên là một đứa bé chưa trưởng thành.
Một đứa bé, lớn hơn nàng không bao nhiêu, lại bị xích trong sơn động quỷ mị này, dùng hương hoa mê huyễn khiến con người hoặc động vật tới đây, cũng coi như là vì sinh tồn.
Đoan Mộc Điềm chậm rãi nắm chặt tay, hơi lạnh trên người hung tàn phát ra, cuộc đời này, chưa bao giờ nàng có sát khí cuồn cuộn như lúc này.
Đó là hơi thở nàng tích lũy từ địa ngục hắc ám, từ đống người chết, từ gió tanh biển máu, loại hơi thở chỉ thuộc về nàng, hắc triều quay cuồng, hung thần quỷ lệ, có thể đem linh hồn người ta trực tiếp chôn vùi.
Khí tức như vậy, cũng làm cho người đối diện khẩn trương một hồi, sau đó bay nhào lên, công kích nàng.
Theo động tác của hắn, còn có tiếng xiềng xích chạm đất vang lên.
Lúc này đây, Đoan Mộc Điềm nhìn rõ ràng rồi, xác thực là có xích sắt ngăm đen kéo trên mặt đất, một đường vây đến cổ người nọ, giống như rắn độc.
Công kích đã tới trước mắt, lăng lệ ác liệt như thế khiến nàng không dám xem thường, vội vàng tránh đi, cũng vươn tay ngăn cản cánh tay đang vung đến kia.
Chỉ nghe một tiếng “hít—”, Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên kêu rên một tiếng, nhanh chóng thu tay về, đã thấy bên tay áo trái đã bị xé rách, mà trên cánh tay, xuất hiện một vết thương dài huyết nhục mơ hồ ghê rợn.
Nàng ôm cánh tay nhíu nhíu mày, nhưng hắn không muốn cho nàng bất kì cơ hội nào, không hề dừng lại, quay người liền chụp lên nàng.
Nhếch khóe miệng, bước chân Đoan Mộc Điềm bỗng trở nên hư ảo, như quỷ mị, lắc lư trước mặt hắn, một cước, dẫm lên xích sắt uốn lượn trên mặt đất kia.
Xích sắt này rất thô, to chừng bằng cánh tay của nàng, hơn nữa mười phần cứng rắn, mũi chân nàng dẫm xuống, chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề.
Nhướn mày, đang định nghiên cứu, thì người nọ lại lần nữa vọt tới trước mặt nàng, trong bóng tối hiện ra cái gì đó sắc bén, thẳng tắp hướng cổ họng nàng đâm tới.
“Đinh” một tiếng, chính là tiếng đao kiếm tấn công, Đoan Mộc Điềm trong lúc lâm nguy vô thức lấy ra con dao nàng mang theo lên núi, thứ bị nàng ngăn lại, rõ ràng là một con dao găm u lãnh!
Chân mày nàng lập tức nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy dưới đôi mắt màu tím, là sâu thẳm, là lạnh lùng, giống như ánh sáng lân quang trong đêm tối.
“Chết!”
Hắn lại nói một chữ như vậy, trước mắt đột nhiên có ánh sáng lạnh bắn qua, dao găm dùng sức ấn dao của nàng xuống dưới, hung dữ định đâm xuyên qua nàng.
Sức lực của hắn rất lớn, hơn nữa trong cơ thể dường như còn có một luồng nội lực kì quái lưu chuyển trong kinh mạch, truyền đến dao găm trong tay, khiến cánh tay Đoan Mộc Điềm nhịn không được run lên một chút, vết thương trên cánh tay trái càng đau, nàng có thể cảm giác được vết thương chảy ra càng nhiều máu tươi.
Dường như ngửi được mùi máu tươi mới lạ khiến hắn vô cùng hưng phấn, trong đôi mắt u lãnh chợt nhiễm lên vài phần điên cuồng.
Nhưng đúng lúc này, Đoan Mộc Điềm đột nhiên nhấc chân, một cước đá vào bụng hắn, trực tiếp đá hắn bay ngược ra ngoài.
Trong bóng tối vang lên tiếng kêu rên, Đoan Mộc Điềm lại không để ý tới hắn, quay người nhanh chóng chạy về phía sau.
Vừa rồi lúc đá bay hắn ra ngoài, nàng lại thấy rõ phần cuối của xiềng xích, hình như là hướng phía trên kia.
Dây xích này rất nặng, xem ra không phải xích sắt bình thường, phải biết muốn chém đứt đầu xích như vậy là không thể, nhưng đồ cứng rắn luôn có nơi yếu kém, đối với xiềng xích trước mắt mà nói, chỗ yếu nhất của nó, có lẽ là ở gần cổ người kia, hoặc là, vị trí đuôi xích ở nơi nối liền với sơn động kia.
Người nọ nhất định sẽ không để nàng tiếp cận, nàng liền đi chỗ khác.
Nhờ ánh sáng mờ mờ, nàng thấy được phần đuôi xích, bị đóng vào trong sơn động, lại dùng thép lỏng đổ vào, thoạt nhìn so với dây xích còn chắc chắn hơn.
Con mắt Đoan Mộc Điềm chợt co lại, rốt cục là kẻ điên nào, lại muốn dùng thủ đoạn như vậy trói một đứa nhỏ không hiểu chuyện?
Đứa nhỏ này là ai? Vì sao lại ở đây? Ngây người ở đây bao lâu rồi? Cha mẹ thân nhân của hắn đâu.
Vô số câu hỏi nảy lên trong đầu nàng, nhưng lúc này nàng không rảnh suy nghĩ, ngay cả chính nàng cũng không biết, mắt mình bây giờ sâm lãnh điên cuồng đến thế nào, nội lực không còn nhiều trong cơ thể, nhưng lại không cạn kiệt bắt đầu điên cuồng khởi động hợp đến tay nàng.
Vết thương bên cánh tay trái một lần nữa rách ra, nàng lại như không hay biết, chậm rãi giơ hai tay lên, dùng hết sức lực toàn thân, bổ xuống xiềng xích kia.
Cùng với tiếng va đập bén nhọn, ánh lửa tóe ra văng khắp nơi, tiếng động ầm vang trong sơn động tĩnh mịch, đập vào khiến tai ong ong, đầu choáng mắt hoa, ngay cả thân thể cũng không khỏi lay động mấy cái.
Có đã vụn đất rơi từ đỉnh đầu xuống, giống như cả sơn động vì một nhát bổ của nàng mà chấn động, sắp sập.
Người bị nàng đá bay ra ngoài vừa đứng lên, lại lần nữa trực tiếp ngã xuống đất, sau đó quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Điềm, hai mắt bỗng nhiên lóe sáng lập lòe.
“Ngươi…. Ngươi đang làm gì?”
Đây là lần thứ ba hắn mở miệng, tuy ngữ khí không lưu loát, giống như đã quá lâu không nói chuyện rồi, nhưng giọng hắn giờ phút này phập phồng, rốt cuộc cũng xuất hiện một chút cảm xúc mà con người nên có.
Nhưng tai Đoan Mộc Điềm lúc này ù ù, căn bản không nghe được bất kì âm thành gì.
Chỉ thấy nàng đứng ở đằng kia lắc lắc đầu, lấy lại bình tĩnh, ổn định thân thể, rồi cũng không để ý đá vụn rơi xuống định đầu, chỉ nhìn chằm chằm lỗ hổng lớn trên vác núi bị nàng bổ xuống một đao kia, trong mắt chợt lóe sáng, sau đó một lần nữa giơ con dao trong tay lên.
Hắn bỗng nhiên yên tĩnh lại, ngay cả đá vụn rơi xuống nện vào đầu hắn cũng hồn nhiên không biết, chỉ ngồi yên dưới đất nhìn nàng, đôi mắt tím bất chợt sáng chói.