Yêu Người Nhiều Năm Như Thế - Trang 2
Chương 27
153. Làm chuyện xấu hổ nhiều thì da mặt dày hơn. Ngủ mơ màng đến khi nghe Từ tiên sinh nói: “Tuần này về nhà với anh nhé.”
Tôi buồn ngủ mở mắt không lên, đáp qua quýt. Đến sáng thức dậy mới nhận ra mình hứa một việc khó lường.
Nhưng chưa đến chủ nhật tôi đã gặp người nhà anh.
Chiều thứ ba, tôi nhận điện thoại của Từ tiên sinh, ông ngoại anh bị ngã trong nhà, không có ai ở nhà. Tôi lấy tiền, tìm chìa khóa, lục tung tủ nhà ông cụ tìm thẻ bảo hiểm y tế rồi đến bệnh viện làm thủ tục cho ông.
Chưa gặp ai trong nhà đã nghênh ngang vào nhà lục lọi, việc này có phải không được ổn lắm không? Khi Từ tiên sinh cấp tốc đón xe quay về thì tôi còn đang bò ở cầu thang, anh lại đến phòng bệnh nhanh hơn cả tôi! Phản khoa học!
Bà ngoại ở trước giường nắm tay ông, kết quả kiểm tra đã có, không có gãy xương nhưng đùi nứt xương, nhưng lớn tuổi rồi phải chịu đau, bắt buộc phải nghỉ ngơi. Tôi giống nàng tiên ốc, liên hệ với công ty dịch vụ gia đình. Từ tiên sinh như đại gia ngồi yên lặng nhìn tôi bận rộn.
Bà ngoại nhìn không nổi, có lẽ cảm thấy anh quá mất mặt nên tìm cách bảo tôi nghỉ ngơi một lúc.
Ông ngoại ngủ rồi, chúng tôi không thể nói chuyện trong phòng, chỉ có thể đứng ngoài hành lang nói chuyện.
Từ tiên sinh cười tủm tỉm nhìn tôi, tôi hỏi: “Anh sao vậy? Hôm nay nhìn có vẻ không giống bình thường?”
Anh vẫn mỉm cười, rất lâu mới cúi xuống ôm tôi, siết rất chặt rất chặt.
Đột nhiên tôi hiểu ra lời cảm ơn không thành lời của anh.
Hoàn cảnh trưởng thành của anh đặc biệt, không thể phân thân ra, người già trong nhà đã lớn tuổi, đôi lúc anh không tránh được việc sơ suất. Ngay cả bản thân cũng không thể tự chăm sóc, tăng ca đến nửa đêm, đau dạ dày đến mức không đứng thẳng nổi, khó trách giữa trưa lúc gọi tôi giọng hoảng loạn.
Tôi ôm lại anh, rầu rĩ: “Em thấy bị lỗ rồi.”
Anh cười rung rung, đáp: “Em lỗ hay không thì anh không chắc lắm, dù gì anh cũng có lợi.”
Tôi tức muốn bóp chết anh.
154. Đang giữa lúc bận rộn nhất, C Quân điện thoại ầm ầm đến, cô ấy lại thất tình. Tôi nhớ mang máng người kia là huấn luyện viên thể hình, trong lời C Quân hình như bị một người đàn ông khác cạy góc tường.
Tôi định điện thoại cho Đào Hoa Quân, gần đây đừng chọc vị này.
Buổi tối Đào Hoa Quân điện thoại đến, giọng như sắp bùng nổ.
Khi tôi chạy tới nơi thì C Quân đã uống đến líu lưỡi. Đào Hoa Quân thấy tôi tới như thấy người thân, kêu tôi: “Tôi đâu phải tình địch cô ấy, cả đêm mắng tôi là hồ ly tinh! Tôi chọc gì cô ấy?”
Tôi ôn tồn giải thích: “Cô ấy mới bị người ta đào góc tường, đang khó chịu, nếu đối phương là nữ thì còn dễ nói. Đằng này lại là đàn ông.”
Đào Hoa Quân càng không chịu, “Vậy liên quan gì tới tôi chứ, tôi đâu có cướp bạn trai của ai! Haizz! Tiểu Cố, sao lại thế này, hình tượng của tôi ăn sâu trong lòng các cô là gay rồi, đúng không?”
Tôi biết giờ mà cười to thì không lịch sự, nhưng mà tôi không nhịn nổi, chỉ đành quay đầu đi cười một phút. Xong mới quay lại chân thành: “Không được kỳ thị với những quần thể cá biệt, trong mắt tôi anh là đàn ông thẳng tiêu chuẩn.”
Anh ta xả ra rồi, giơ chân đá đá C Quân, tiếc là C Quân say đến mẹ ruột cũng không nhìn ra.
Anh chưa hết giận, mắng tôi: “Cô cẩn thận đấy, nếu chọc tôi, cẩn thận tôi cạy góc tường nhà cô. Cho vừa lòng mấy cô, đồ nông cạn chỉ biết trọng mặt mũi đẹp trai! Đáng đời!”
Từ tiên sinh… miệng không đáng đánh như anh… hơn nữa mặt anh cũng không tệ…
155. Sau khi C Quân tỉnh dậy thì sống chết không nhận nợ, tôi chăm sóc cô ấy cả đêm còn phải chạy tới bệnh viện, mệt muốn bóp chết cô ấy.
Cô ấy còn cương quyết đi theo tôi đến bệnh viện thăm người lớn, nói cô ấy là người lễ phép, bất kể người lớn này không có một xu quan hệ với cô ấy.
Cô nương này kiêu ngạo mà lại hay quên. Ngủ một giấc thì không còn đau lòng. Tôi lo cô ấy nghĩ quẩn trong lòng, rốt cuộc thì tối hôm qua say rất khổ sở.
Người vô tâm quả thực sống vui vẻ hơn người khác, đến giờ cơm trưa cô ấy đã liên lạc xong với Đào Hoa Quân, đến chỗ mẹ tôi ăn cơm ké.
Gần đây mẹ tôi đang nghiên cứu thực đơn, sau khi ba gầy đi thì bà bắt đầu tập trung trở thành một bà lão xinh đẹp nấu ăn ngon. Cực kỳ thân thiện mời những người trẻ tới nhà ăn cơm.
Nói đúng lương tâm thì tài nấu ăn của mẹ chỉ trung bình.
C Quân thích đến nhà trò chuyện với ba tôi. Gì cũng nói, nếu không phải có mười mấy năm tình nghĩa thì chắc đã nghĩ cô ấy có ý với ba tôi. Nhưng mà cô ấy khen ba không dứt miệng, vẫn thường nói: “Phong độ của chú xuất sắc vượt cả nam thần, chú đẹp thế này mà sao mày lại tệ vậy?”
Tôi bình tĩnh: “Tao dung hòa vẻ ngoài của mẹ.”
Đào Hoa Quân vội vàng “vuốt mông ngựa”: “Nói nhảm, dì đẹp hơn cô nhiều.”
“Được! Tôi là do người nhặt ve chai để trước cửa, mẹ tôi nhặt được, được chưa!”
156. Báo cáo cuối tháng nộp lên xong, tôi có thể hoàn toàn thư thả trong một tuần. Tôi vẫn còn trong giai đoạn thích ứng công việc hiện tại, người lãnh đạo trực tiếp là người Hong Kong, từ tổng công ty nhảy dù xuống làm giám đốc, tôi chỉ là một quản lý nhỏ, bộ phận quản lý cũng không có lợi nhuận gì, không có việc gì lớn. Nhưng trong buổi họp sáng thứ hai, sếp họp triển khai chi tiết những người tham gia dự án tiếp theo, chỉ đích danh tôi.
Một cuộc họp làm cả đám người mơ hồ, anh ta chỉ nói dự kiến, sau đó yêu cầu viết kế hoạch, ai làm loại việc như vậy?
Anh ta điểm danh tôi trong cuộc họp, tôi không tiện nói gì, đành phải chấp nhận.
Đã nửa năm không động đến ppt, tôi thức cả đêm phác thảo một dàn ý sơ bộ, sáng sớm cấp trên đã nổi điên hỏi tôi có ý tưởng gì…
Tôi choáng váng, nghĩ được cái gì thì nói hết ra.
Chưa nói đến việc tư bản ăn thịt không nhả xương, sếp bình tĩnh suy tư một lúc rồi nói: “Cô cho tôi một báo cáo cụ thể, cố hết sức mình, càng chi tiết càng tốt.”
Xem ra dự án này anh ta đã nắm chắc.
Tôi buồn ngủ mở mắt không lên, đáp qua quýt. Đến sáng thức dậy mới nhận ra mình hứa một việc khó lường.
Nhưng chưa đến chủ nhật tôi đã gặp người nhà anh.
Chiều thứ ba, tôi nhận điện thoại của Từ tiên sinh, ông ngoại anh bị ngã trong nhà, không có ai ở nhà. Tôi lấy tiền, tìm chìa khóa, lục tung tủ nhà ông cụ tìm thẻ bảo hiểm y tế rồi đến bệnh viện làm thủ tục cho ông.
Chưa gặp ai trong nhà đã nghênh ngang vào nhà lục lọi, việc này có phải không được ổn lắm không? Khi Từ tiên sinh cấp tốc đón xe quay về thì tôi còn đang bò ở cầu thang, anh lại đến phòng bệnh nhanh hơn cả tôi! Phản khoa học!
Bà ngoại ở trước giường nắm tay ông, kết quả kiểm tra đã có, không có gãy xương nhưng đùi nứt xương, nhưng lớn tuổi rồi phải chịu đau, bắt buộc phải nghỉ ngơi. Tôi giống nàng tiên ốc, liên hệ với công ty dịch vụ gia đình. Từ tiên sinh như đại gia ngồi yên lặng nhìn tôi bận rộn.
Bà ngoại nhìn không nổi, có lẽ cảm thấy anh quá mất mặt nên tìm cách bảo tôi nghỉ ngơi một lúc.
Ông ngoại ngủ rồi, chúng tôi không thể nói chuyện trong phòng, chỉ có thể đứng ngoài hành lang nói chuyện.
Từ tiên sinh cười tủm tỉm nhìn tôi, tôi hỏi: “Anh sao vậy? Hôm nay nhìn có vẻ không giống bình thường?”
Anh vẫn mỉm cười, rất lâu mới cúi xuống ôm tôi, siết rất chặt rất chặt.
Đột nhiên tôi hiểu ra lời cảm ơn không thành lời của anh.
Hoàn cảnh trưởng thành của anh đặc biệt, không thể phân thân ra, người già trong nhà đã lớn tuổi, đôi lúc anh không tránh được việc sơ suất. Ngay cả bản thân cũng không thể tự chăm sóc, tăng ca đến nửa đêm, đau dạ dày đến mức không đứng thẳng nổi, khó trách giữa trưa lúc gọi tôi giọng hoảng loạn.
Tôi ôm lại anh, rầu rĩ: “Em thấy bị lỗ rồi.”
Anh cười rung rung, đáp: “Em lỗ hay không thì anh không chắc lắm, dù gì anh cũng có lợi.”
Tôi tức muốn bóp chết anh.
154. Đang giữa lúc bận rộn nhất, C Quân điện thoại ầm ầm đến, cô ấy lại thất tình. Tôi nhớ mang máng người kia là huấn luyện viên thể hình, trong lời C Quân hình như bị một người đàn ông khác cạy góc tường.
Tôi định điện thoại cho Đào Hoa Quân, gần đây đừng chọc vị này.
Buổi tối Đào Hoa Quân điện thoại đến, giọng như sắp bùng nổ.
Khi tôi chạy tới nơi thì C Quân đã uống đến líu lưỡi. Đào Hoa Quân thấy tôi tới như thấy người thân, kêu tôi: “Tôi đâu phải tình địch cô ấy, cả đêm mắng tôi là hồ ly tinh! Tôi chọc gì cô ấy?”
Tôi ôn tồn giải thích: “Cô ấy mới bị người ta đào góc tường, đang khó chịu, nếu đối phương là nữ thì còn dễ nói. Đằng này lại là đàn ông.”
Đào Hoa Quân càng không chịu, “Vậy liên quan gì tới tôi chứ, tôi đâu có cướp bạn trai của ai! Haizz! Tiểu Cố, sao lại thế này, hình tượng của tôi ăn sâu trong lòng các cô là gay rồi, đúng không?”
Tôi biết giờ mà cười to thì không lịch sự, nhưng mà tôi không nhịn nổi, chỉ đành quay đầu đi cười một phút. Xong mới quay lại chân thành: “Không được kỳ thị với những quần thể cá biệt, trong mắt tôi anh là đàn ông thẳng tiêu chuẩn.”
Anh ta xả ra rồi, giơ chân đá đá C Quân, tiếc là C Quân say đến mẹ ruột cũng không nhìn ra.
Anh chưa hết giận, mắng tôi: “Cô cẩn thận đấy, nếu chọc tôi, cẩn thận tôi cạy góc tường nhà cô. Cho vừa lòng mấy cô, đồ nông cạn chỉ biết trọng mặt mũi đẹp trai! Đáng đời!”
Từ tiên sinh… miệng không đáng đánh như anh… hơn nữa mặt anh cũng không tệ…
155. Sau khi C Quân tỉnh dậy thì sống chết không nhận nợ, tôi chăm sóc cô ấy cả đêm còn phải chạy tới bệnh viện, mệt muốn bóp chết cô ấy.
Cô ấy còn cương quyết đi theo tôi đến bệnh viện thăm người lớn, nói cô ấy là người lễ phép, bất kể người lớn này không có một xu quan hệ với cô ấy.
Cô nương này kiêu ngạo mà lại hay quên. Ngủ một giấc thì không còn đau lòng. Tôi lo cô ấy nghĩ quẩn trong lòng, rốt cuộc thì tối hôm qua say rất khổ sở.
Người vô tâm quả thực sống vui vẻ hơn người khác, đến giờ cơm trưa cô ấy đã liên lạc xong với Đào Hoa Quân, đến chỗ mẹ tôi ăn cơm ké.
Gần đây mẹ tôi đang nghiên cứu thực đơn, sau khi ba gầy đi thì bà bắt đầu tập trung trở thành một bà lão xinh đẹp nấu ăn ngon. Cực kỳ thân thiện mời những người trẻ tới nhà ăn cơm.
Nói đúng lương tâm thì tài nấu ăn của mẹ chỉ trung bình.
C Quân thích đến nhà trò chuyện với ba tôi. Gì cũng nói, nếu không phải có mười mấy năm tình nghĩa thì chắc đã nghĩ cô ấy có ý với ba tôi. Nhưng mà cô ấy khen ba không dứt miệng, vẫn thường nói: “Phong độ của chú xuất sắc vượt cả nam thần, chú đẹp thế này mà sao mày lại tệ vậy?”
Tôi bình tĩnh: “Tao dung hòa vẻ ngoài của mẹ.”
Đào Hoa Quân vội vàng “vuốt mông ngựa”: “Nói nhảm, dì đẹp hơn cô nhiều.”
“Được! Tôi là do người nhặt ve chai để trước cửa, mẹ tôi nhặt được, được chưa!”
156. Báo cáo cuối tháng nộp lên xong, tôi có thể hoàn toàn thư thả trong một tuần. Tôi vẫn còn trong giai đoạn thích ứng công việc hiện tại, người lãnh đạo trực tiếp là người Hong Kong, từ tổng công ty nhảy dù xuống làm giám đốc, tôi chỉ là một quản lý nhỏ, bộ phận quản lý cũng không có lợi nhuận gì, không có việc gì lớn. Nhưng trong buổi họp sáng thứ hai, sếp họp triển khai chi tiết những người tham gia dự án tiếp theo, chỉ đích danh tôi.
Một cuộc họp làm cả đám người mơ hồ, anh ta chỉ nói dự kiến, sau đó yêu cầu viết kế hoạch, ai làm loại việc như vậy?
Anh ta điểm danh tôi trong cuộc họp, tôi không tiện nói gì, đành phải chấp nhận.
Đã nửa năm không động đến ppt, tôi thức cả đêm phác thảo một dàn ý sơ bộ, sáng sớm cấp trên đã nổi điên hỏi tôi có ý tưởng gì…
Tôi choáng váng, nghĩ được cái gì thì nói hết ra.
Chưa nói đến việc tư bản ăn thịt không nhả xương, sếp bình tĩnh suy tư một lúc rồi nói: “Cô cho tôi một báo cáo cụ thể, cố hết sức mình, càng chi tiết càng tốt.”
Xem ra dự án này anh ta đã nắm chắc.