Yêu Người Nhiều Năm Như Thế - Trang 2
Chương 16
98. Ăn tối xong, tôi rửa chén, Từ tiên sinh còn ngồi ở sô pha.
Anh nói xem khuya thế này rồi, sao anh không đề phòng tôi vậy?
Anh tắt tivi, ngước lên nhìn tôi, nói nghiêm túc: “Em bận xong rồi, có thể ngồi nói chuyện với anh không? Không chiếu lệ, không nói bậy chọc cười, chúng ta nghiêm túc.”
Tôi ngơ ngẩn. Cứ vậy ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Ngay cả khi anh vươn tay kéo tay tôi cũng không phản kháng.
Tôi không biết phải làm sao.
Giọng anh bình tĩnh vững vàng: “Lúc 17-18 tuổi cảm thấy không dám nhận những điều quá nồng nhiệt, ấm áp.”
Tôi cảm thấy anh đang tìm bậc thang cho mình.
“Nhưng mà, sự thật là khi đó anh không thích tôi. Bây giờ cũng không thấy.”
Anh mỉm cười rất dịu dàng, “Vì vậy nên anh đang học, cố gắng hết sức để hiểu Cố Tiểu Thanh 27 tuổi.”
Suy nghĩ của tôi có xu hướng là sự thôi thúc cảm xúc của người khác. Sự say mê, hấp dẫn thì không thể nuôi dưỡng.
“Tình cảm diễn ra một cách tự nhiên, không cần bồi dưỡng.”
Anh vẫn cười như cũ, sau đó tách năm ngón tay bàn tay phải tôi ra, tỉ mỉ niết từng ngón tay tôi. Sau đó hỏi, “Làm sao em có thể xác định là chúng ta không phải tự nhiên?”
“Nhiều năm như vậy…” Tôi không biết phải nói thế nào với anh, tôi thích anh đã mười năm.
Anh vẫn vẻ ôn hòa, nhìn tôi.
Mười năm, lần đầu tiên chúng tôi đối mặt, nghiêm túc, chân thành nói chuyện như vậy. Mười năm, lúc tôi gian nan nhất, không ngừng được mọi người xung quanh giới thiệu bạn bè, tôi đều không bao giờ nghĩ đến chuyện để anh trở thành quá khứ. Nhưng khi anh lên tiếng hỏi tôi muốn thử cùng ở bên anh không, tôi bắt đầu nảy sinh ý rút lui, chuẩn bị nói lời tạm biệt anh.
Những thứ không có được ở tuổi 17-18, luôn nghĩ là nỗ lực đến năm 27-28 là sẽ được, đến 27-28 tuổi vẫn không đạt được điều đó, thì sẽ không còn chấp nhất. Tôi đã hiểu, không phải tôi nỗ lực là có thể có được, trên đời này mặc dù tôi nỗ lực cũng sẽ không thể nhận được quá nhiều, đặc biệt là tình cảm.
Chúng tôi khác nhau như trời với đất.
Tình yêu ngăn trở tựa núi sông, sông núi không thể san bằng.
99. Nhưng anh vẫn là Từ tiên sinh tốt nhất như từ trước đến nay của tôi, sẽ là người bạn cũ cả đời của tôi.
Khi tình yêu dùng một phương thức khác để thể hiện, cũng không phải là bị xé bỏ đi mà là được phiên dịch thành một ngôn ngữ tốt hơn. Thượng đế bày tới mấy cách dịch, tên là cơ duyên, tên là trách nhiệm, tên là hàm súc, tên là trầm mặc. Còn có một cái tên, gọi là hoài niệm.
Lòng tôi vẫn luôn biết ơn, vẫn luôn hoài niệm.
100. Tôi không nhìn ra được cảm xúc của anh, anh vẫn nắm chắc tiết tấu, hỏi tôi: “Có phải trong lòng em đã nói lời tạm biệt anh? Em xem như chúng ta gặp nhau như những người bạn cũ, có phải hay không?”
Này cũng không khác biệt.
“Cố Tiểu Thanh, em thay đổi rất nhiều, lúc trước khi em bày tỏ với anh, dám nhìn thẳng vào mắt anh chất vấn, khi đó anh đã sai khi nghĩ là em là một cô bé.”
“Không có người cả đời hùng hồn có lý chẳng sợ gì cả đời. Đến như tôi, đại đa số thời gian đều ăn nói khép nép.”
Đột nhiên anh ôm tôi, ôm rất đột ngột.
Anh hỏi: “Vì sao chúng ta phải đi đường vòng nhiều như vậy?”
Có lẽ cảm xúc anh không tốt nên ảnh hưởng đến tôi, tôi rơi lệ đầy mặt.
Tôi đột nhiên có một năng lượng, thứ năng lượng năm đó theo đuổi anh.
Nó khiến tôi lên tiếng gào khóc, anh lại cả đêm không nói một lời, cứ thế ôm tôi nghe tôi khóc, tôi khóc gần hai giờ đồng hồ.
Khóc quá lâu sẽ dẫn đến thiếu oxy, tôi từng trải qua.
Cuối cùng khó chịu đến mức không chịu nổi, cứ thế cuộn tròn lại ngủ.
101. Gái già rối rắm cứ vậy bị lừa.
Đến khi tỉnh dậy, tôi đã thành bạn gái Từ tiên sinh.
Tóm lại, thay đổi chỉ trong khoảnh khắc.
Anh lại rất khác, nhỏ mọn, sáng sớm đã nói mãi, chê chất lượng cuộc sống tôi quá kém, tôi đến đau cả tai. Sự kiên nhẫn sáng sớm đã nhanh chóng cạn kiệt, cứ tiếp tục như thế thì tình hình không được lạc quan.
Tôi quấn chăn ngồi trên giường nghe anh lải nhải, anh ở phòng khách quét dọn vệ sinh cho tôi.
Cuối cùng vào phòng tôi, trong phòng khắp nơi là sách, thu dọn phòng tôi lại không nói một câu. Im lặng sắp xếp lại sách, chờ thu dọn xong rồi mới nói: “Đã sắp xếp xem như tạm ổn, đến lúc chuyển nhà sẽ thuận tiện.”
Hả, tôi đây sẽ dọn đi đâu vậy?
+++++
P.S: Vì muốn liền mạch đọc nên tui edit khá nhanh, nếu các bạn đọc thì nhặt lỗi giúp tui nhé. Cảm ơn nè.
Anh nói xem khuya thế này rồi, sao anh không đề phòng tôi vậy?
Anh tắt tivi, ngước lên nhìn tôi, nói nghiêm túc: “Em bận xong rồi, có thể ngồi nói chuyện với anh không? Không chiếu lệ, không nói bậy chọc cười, chúng ta nghiêm túc.”
Tôi ngơ ngẩn. Cứ vậy ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Ngay cả khi anh vươn tay kéo tay tôi cũng không phản kháng.
Tôi không biết phải làm sao.
Giọng anh bình tĩnh vững vàng: “Lúc 17-18 tuổi cảm thấy không dám nhận những điều quá nồng nhiệt, ấm áp.”
Tôi cảm thấy anh đang tìm bậc thang cho mình.
“Nhưng mà, sự thật là khi đó anh không thích tôi. Bây giờ cũng không thấy.”
Anh mỉm cười rất dịu dàng, “Vì vậy nên anh đang học, cố gắng hết sức để hiểu Cố Tiểu Thanh 27 tuổi.”
Suy nghĩ của tôi có xu hướng là sự thôi thúc cảm xúc của người khác. Sự say mê, hấp dẫn thì không thể nuôi dưỡng.
“Tình cảm diễn ra một cách tự nhiên, không cần bồi dưỡng.”
Anh vẫn cười như cũ, sau đó tách năm ngón tay bàn tay phải tôi ra, tỉ mỉ niết từng ngón tay tôi. Sau đó hỏi, “Làm sao em có thể xác định là chúng ta không phải tự nhiên?”
“Nhiều năm như vậy…” Tôi không biết phải nói thế nào với anh, tôi thích anh đã mười năm.
Anh vẫn vẻ ôn hòa, nhìn tôi.
Mười năm, lần đầu tiên chúng tôi đối mặt, nghiêm túc, chân thành nói chuyện như vậy. Mười năm, lúc tôi gian nan nhất, không ngừng được mọi người xung quanh giới thiệu bạn bè, tôi đều không bao giờ nghĩ đến chuyện để anh trở thành quá khứ. Nhưng khi anh lên tiếng hỏi tôi muốn thử cùng ở bên anh không, tôi bắt đầu nảy sinh ý rút lui, chuẩn bị nói lời tạm biệt anh.
Những thứ không có được ở tuổi 17-18, luôn nghĩ là nỗ lực đến năm 27-28 là sẽ được, đến 27-28 tuổi vẫn không đạt được điều đó, thì sẽ không còn chấp nhất. Tôi đã hiểu, không phải tôi nỗ lực là có thể có được, trên đời này mặc dù tôi nỗ lực cũng sẽ không thể nhận được quá nhiều, đặc biệt là tình cảm.
Chúng tôi khác nhau như trời với đất.
Tình yêu ngăn trở tựa núi sông, sông núi không thể san bằng.
99. Nhưng anh vẫn là Từ tiên sinh tốt nhất như từ trước đến nay của tôi, sẽ là người bạn cũ cả đời của tôi.
Khi tình yêu dùng một phương thức khác để thể hiện, cũng không phải là bị xé bỏ đi mà là được phiên dịch thành một ngôn ngữ tốt hơn. Thượng đế bày tới mấy cách dịch, tên là cơ duyên, tên là trách nhiệm, tên là hàm súc, tên là trầm mặc. Còn có một cái tên, gọi là hoài niệm.
Lòng tôi vẫn luôn biết ơn, vẫn luôn hoài niệm.
100. Tôi không nhìn ra được cảm xúc của anh, anh vẫn nắm chắc tiết tấu, hỏi tôi: “Có phải trong lòng em đã nói lời tạm biệt anh? Em xem như chúng ta gặp nhau như những người bạn cũ, có phải hay không?”
Này cũng không khác biệt.
“Cố Tiểu Thanh, em thay đổi rất nhiều, lúc trước khi em bày tỏ với anh, dám nhìn thẳng vào mắt anh chất vấn, khi đó anh đã sai khi nghĩ là em là một cô bé.”
“Không có người cả đời hùng hồn có lý chẳng sợ gì cả đời. Đến như tôi, đại đa số thời gian đều ăn nói khép nép.”
Đột nhiên anh ôm tôi, ôm rất đột ngột.
Anh hỏi: “Vì sao chúng ta phải đi đường vòng nhiều như vậy?”
Có lẽ cảm xúc anh không tốt nên ảnh hưởng đến tôi, tôi rơi lệ đầy mặt.
Tôi đột nhiên có một năng lượng, thứ năng lượng năm đó theo đuổi anh.
Nó khiến tôi lên tiếng gào khóc, anh lại cả đêm không nói một lời, cứ thế ôm tôi nghe tôi khóc, tôi khóc gần hai giờ đồng hồ.
Khóc quá lâu sẽ dẫn đến thiếu oxy, tôi từng trải qua.
Cuối cùng khó chịu đến mức không chịu nổi, cứ thế cuộn tròn lại ngủ.
101. Gái già rối rắm cứ vậy bị lừa.
Đến khi tỉnh dậy, tôi đã thành bạn gái Từ tiên sinh.
Tóm lại, thay đổi chỉ trong khoảnh khắc.
Anh lại rất khác, nhỏ mọn, sáng sớm đã nói mãi, chê chất lượng cuộc sống tôi quá kém, tôi đến đau cả tai. Sự kiên nhẫn sáng sớm đã nhanh chóng cạn kiệt, cứ tiếp tục như thế thì tình hình không được lạc quan.
Tôi quấn chăn ngồi trên giường nghe anh lải nhải, anh ở phòng khách quét dọn vệ sinh cho tôi.
Cuối cùng vào phòng tôi, trong phòng khắp nơi là sách, thu dọn phòng tôi lại không nói một câu. Im lặng sắp xếp lại sách, chờ thu dọn xong rồi mới nói: “Đã sắp xếp xem như tạm ổn, đến lúc chuyển nhà sẽ thuận tiện.”
Hả, tôi đây sẽ dọn đi đâu vậy?
+++++
P.S: Vì muốn liền mạch đọc nên tui edit khá nhanh, nếu các bạn đọc thì nhặt lỗi giúp tui nhé. Cảm ơn nè.