Yêu Long Ngoạn Vật - Thanh Thanh Mạn
Chương 79: Hoài nghi
Edit: Jang Jang
Thanh âm "Cha hảo" ở trong lòng Chúc Vưu khơi dậy một tầng gợn sóng, hôm qua khi nằm mơ, hắn liền chờ mong hài tử trong mộng có thể gọi hắn một tiếng cha.
Hiện giờ, cư nhiên thực hiện.
Tuy không biết trước mắt hài tử rốt cuộc là của ai, nhưng trong lòng hắn có cỗ xúc động, muốn ôm đứa nhỏ vào lòng.
Chúc Vưu hướng Tiểu Bảo vươn cánh tay, hắn nhìn cặp mắt tròn xoe kia, nhẹ giọng dò hỏi: "Tiểu Bảo, cha có thể ôm con một cái sao?"
Tiểu Bảo có chút chần chờ, hắn quay đầu nhìn mắt mẫu thân.
Dung Khanh cổ vũ nhìn hắn: "Tiểu Bảo chính mình làm chủ, muốn để cha ôm hay không đều được."
Tiểu Bảo do dự, chậm rãi vươn tay nhỏ về phía Chúc Vưu.
Chúc Vưu đem Tiểu Bảo ôm lấy, một loại cảm giác thực vi diệu quanh quẩn ở xung quanh hai cha con.
Tiểu Bảo ở trong lòng Chúc Vưu, cảm thụ được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, chỉ cảm thấy cỗ hơi thở đồng loại kia càng thêm rõ ràng.
Người này thật sự chỉ là thợ săn bình thường sao?
Tròng mắt nhỏ xoay chuyển, lộ ra vài phần hoài nghi.
Chúc Vưu đầu óc có chút không rõ, ác mộng đêm qua tựa thật tựa giả quấy nhiễu hắn, khi mới gặp, một màn Tiểu Bảo kêu Lăng Phỉ là cha kia, phảng phất trùng khớp cùng cảnh trong mơ.
Hắn bị đả kích, theo bản năng liền cho rằng nam oa trước mắt không phải con hắn.
Nếu là, đầu óc hắn thanh tỉnh chút, dùng thần thức tìm tòi, liền có thể phát hiện chân thân của Tiểu Bảo kỳ thật là một cái Thanh Long.
Chúc Vưu ôm tiểu tử da thịt mềm mềm mại mại, lại có chút yêu thích không buông tay.
Một tay hắn ôm hài tử, một tay nắm tay Dung Khanh, nhắm thẳng Cửu Tiên Quan đi: "Khanh Khanh, huynh giúp muội ôm hài tử, làm muội đi đường nhẹ nhàng chút."
Tiểu Bảo không có giãy giụa, hẳn là cũng là nguyện ý cho hắn ôm, Dung Khanh liền không có cự tuyệt.
Chúc Vưu mới vừa bước lên thềm đá, một bên Lăng Phỉ thình lình bước tới: "Chúc đại ca, ngươi đi Bồng Lai có tìm được tiên quả? Tiên quả là dáng vẻ gì? Tư vị như thế nào?"
Chúc Vưu bước chân dừng lại, hắn ngẩn ra một lát mới nhớ tới mấy năm trước khi rời đi, để lại cho Dung Khanh lá thư kia.
Hắn bịa chuyện nói dối cũng không phải một lần hai lần, con hát trên đài kia có lẽ diễn còn không bằng hắn.
Mắt phượng hẹp dài của Chúc Vưu chợt lóe, liền lại khôi phục như thường, hắn vẻ mặt thản nhiên nói: "Tự nhiên là tìm được mới trở về. Tiên nhân kia bị ta thành tâm làm đả động, cho ta một viên da xán hoàng, tiên quả lóe kim quang, ta trực tiếp ăn, chỉ cảm thấy tư vị ngọt thanh ngon miệng, thật sự thỏa mãn."
"Nga, không thể nghĩ được Chúc đại ca một cái thợ săn lại có phúc vận như thế, ta ở trong quan nhìn rất nhiều đệ tử tu luyện hơn phân nửa đời người, cũng không tu thành trường sinh bất lão." Lăng Phỉ không lạnh không nhạt nói, nhưng lại tựa hồ có thể từ lời nói nghe ra một tia ý vị âm dương quái khí.
Nếu Chúc Vưu thật chỉ là thợ săn tới tá túc, Lăng Phỉ sẽ không đến mức nói chuyện như vậy.
Nhưng nam nhân này là tới đoạt Tiểu Ngũ của hắn.
Hắn nhất thời liền không nghĩ cho tên kia sắc mặt tốt.
Chúc Vưu đương nhiên nghe không ra châm chọc trong lời Lăng Phỉ nói, hắn đạm thanh nói: "Trùng hợp vận khí tốt thôi."
Lăng Phỉ không nói chuyện nữa.
Đoàn người cùng đi đến phía trước, chậm rãi đi vào Cửu Tiên Quan.
Dung Khanh nhớ kỹ lời nói lúc trước, chờ Chúc Vưu sau khi trở về, muốn dẫn hắn đi trước mặt sư phụ tạ tội.
Thật không may chân tiên người hôm nay lại đang bế quan, quá hai ngày mới xuất quan.
Dung Khanh nghĩ nàng cùng Chúc Vưu còn chưa được sư phụ đồng ý, tuy rằng hai người sớm đã là phu thê, vẫn không thể trắng trợn táo bạo ở chung một phòng như thế.
Trước đó phòng cho khách của Chúc Vưu từng ở vẫn còn, Dung Khanh liền đem hắn an bài ở chỗ kia.
Chờ sư phụ xuất quan, nàng mang Chúc Vưu đi gặp sư phụ, sau khi sư phụ đồng ý, hai người lại cùng chung một phòng, cũng không vội. Chúc Vưu nghĩ, hắn một ngoại nhân, cứ tá túc ở Cửu Tiên Quan cũng không tốt.
Qua mấy ngày, hắn dùng pháp thuật ở trên đất trống phía bên ngoài biến ra một căn nhà.
Về sau đó là nhà của hắn cùng Dung Khanh, đương nhiên Tiểu Bảo cũng có thể vào ở, bọn họ một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, hai vị sư huynh của nàng liền không cần lại đây.
Chúc Vưu đem hết thảy nghĩ đến quá tốt đẹp, ban đêm khi đi ngủ, khóe môi đều treo một nụ cười nhạt.
Nhưng, ở trong một gian phòng khác.
Tiểu Bảo thông tuệ rúc vào trong lòng ngực mẫu thân, đem hoài nghi của chính mình hôm nay cùng mẫu thân nói ra.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Anh sắp tiêu đời! Hehe
Thanh âm "Cha hảo" ở trong lòng Chúc Vưu khơi dậy một tầng gợn sóng, hôm qua khi nằm mơ, hắn liền chờ mong hài tử trong mộng có thể gọi hắn một tiếng cha.
Hiện giờ, cư nhiên thực hiện.
Tuy không biết trước mắt hài tử rốt cuộc là của ai, nhưng trong lòng hắn có cỗ xúc động, muốn ôm đứa nhỏ vào lòng.
Chúc Vưu hướng Tiểu Bảo vươn cánh tay, hắn nhìn cặp mắt tròn xoe kia, nhẹ giọng dò hỏi: "Tiểu Bảo, cha có thể ôm con một cái sao?"
Tiểu Bảo có chút chần chờ, hắn quay đầu nhìn mắt mẫu thân.
Dung Khanh cổ vũ nhìn hắn: "Tiểu Bảo chính mình làm chủ, muốn để cha ôm hay không đều được."
Tiểu Bảo do dự, chậm rãi vươn tay nhỏ về phía Chúc Vưu.
Chúc Vưu đem Tiểu Bảo ôm lấy, một loại cảm giác thực vi diệu quanh quẩn ở xung quanh hai cha con.
Tiểu Bảo ở trong lòng Chúc Vưu, cảm thụ được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, chỉ cảm thấy cỗ hơi thở đồng loại kia càng thêm rõ ràng.
Người này thật sự chỉ là thợ săn bình thường sao?
Tròng mắt nhỏ xoay chuyển, lộ ra vài phần hoài nghi.
Chúc Vưu đầu óc có chút không rõ, ác mộng đêm qua tựa thật tựa giả quấy nhiễu hắn, khi mới gặp, một màn Tiểu Bảo kêu Lăng Phỉ là cha kia, phảng phất trùng khớp cùng cảnh trong mơ.
Hắn bị đả kích, theo bản năng liền cho rằng nam oa trước mắt không phải con hắn.
Nếu là, đầu óc hắn thanh tỉnh chút, dùng thần thức tìm tòi, liền có thể phát hiện chân thân của Tiểu Bảo kỳ thật là một cái Thanh Long.
Chúc Vưu ôm tiểu tử da thịt mềm mềm mại mại, lại có chút yêu thích không buông tay.
Một tay hắn ôm hài tử, một tay nắm tay Dung Khanh, nhắm thẳng Cửu Tiên Quan đi: "Khanh Khanh, huynh giúp muội ôm hài tử, làm muội đi đường nhẹ nhàng chút."
Tiểu Bảo không có giãy giụa, hẳn là cũng là nguyện ý cho hắn ôm, Dung Khanh liền không có cự tuyệt.
Chúc Vưu mới vừa bước lên thềm đá, một bên Lăng Phỉ thình lình bước tới: "Chúc đại ca, ngươi đi Bồng Lai có tìm được tiên quả? Tiên quả là dáng vẻ gì? Tư vị như thế nào?"
Chúc Vưu bước chân dừng lại, hắn ngẩn ra một lát mới nhớ tới mấy năm trước khi rời đi, để lại cho Dung Khanh lá thư kia.
Hắn bịa chuyện nói dối cũng không phải một lần hai lần, con hát trên đài kia có lẽ diễn còn không bằng hắn.
Mắt phượng hẹp dài của Chúc Vưu chợt lóe, liền lại khôi phục như thường, hắn vẻ mặt thản nhiên nói: "Tự nhiên là tìm được mới trở về. Tiên nhân kia bị ta thành tâm làm đả động, cho ta một viên da xán hoàng, tiên quả lóe kim quang, ta trực tiếp ăn, chỉ cảm thấy tư vị ngọt thanh ngon miệng, thật sự thỏa mãn."
"Nga, không thể nghĩ được Chúc đại ca một cái thợ săn lại có phúc vận như thế, ta ở trong quan nhìn rất nhiều đệ tử tu luyện hơn phân nửa đời người, cũng không tu thành trường sinh bất lão." Lăng Phỉ không lạnh không nhạt nói, nhưng lại tựa hồ có thể từ lời nói nghe ra một tia ý vị âm dương quái khí.
Nếu Chúc Vưu thật chỉ là thợ săn tới tá túc, Lăng Phỉ sẽ không đến mức nói chuyện như vậy.
Nhưng nam nhân này là tới đoạt Tiểu Ngũ của hắn.
Hắn nhất thời liền không nghĩ cho tên kia sắc mặt tốt.
Chúc Vưu đương nhiên nghe không ra châm chọc trong lời Lăng Phỉ nói, hắn đạm thanh nói: "Trùng hợp vận khí tốt thôi."
Lăng Phỉ không nói chuyện nữa.
Đoàn người cùng đi đến phía trước, chậm rãi đi vào Cửu Tiên Quan.
Dung Khanh nhớ kỹ lời nói lúc trước, chờ Chúc Vưu sau khi trở về, muốn dẫn hắn đi trước mặt sư phụ tạ tội.
Thật không may chân tiên người hôm nay lại đang bế quan, quá hai ngày mới xuất quan.
Dung Khanh nghĩ nàng cùng Chúc Vưu còn chưa được sư phụ đồng ý, tuy rằng hai người sớm đã là phu thê, vẫn không thể trắng trợn táo bạo ở chung một phòng như thế.
Trước đó phòng cho khách của Chúc Vưu từng ở vẫn còn, Dung Khanh liền đem hắn an bài ở chỗ kia.
Chờ sư phụ xuất quan, nàng mang Chúc Vưu đi gặp sư phụ, sau khi sư phụ đồng ý, hai người lại cùng chung một phòng, cũng không vội. Chúc Vưu nghĩ, hắn một ngoại nhân, cứ tá túc ở Cửu Tiên Quan cũng không tốt.
Qua mấy ngày, hắn dùng pháp thuật ở trên đất trống phía bên ngoài biến ra một căn nhà.
Về sau đó là nhà của hắn cùng Dung Khanh, đương nhiên Tiểu Bảo cũng có thể vào ở, bọn họ một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, hai vị sư huynh của nàng liền không cần lại đây.
Chúc Vưu đem hết thảy nghĩ đến quá tốt đẹp, ban đêm khi đi ngủ, khóe môi đều treo một nụ cười nhạt.
Nhưng, ở trong một gian phòng khác.
Tiểu Bảo thông tuệ rúc vào trong lòng ngực mẫu thân, đem hoài nghi của chính mình hôm nay cùng mẫu thân nói ra.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Anh sắp tiêu đời! Hehe